Bài viết: 0 

Chương 30: Mối quan hệ phức tạp.
Nhìn thấy Hải Đường, Mạnh Nhiên có chút biểu cảm khó tả, người phụ nữ này, tại sao lại nhẫn nãi vô cùng với mọi sự hành hạ của anh. Đã hơn hai năm, kể từ ngày anh biết người phụ nữ này chính là con của tình nhân của bố.
Kể từ lúc biết chuyện đó, thay vì nhận sự hỗ trợ của quản lý Phong theo như công ty sắp đặt thì cậu đã một mực muốn được người tên Hải Đường này làm quản lý cho mình. Cũng từ lúc đó, ngoài công việc làm ca sĩ của mình cậu còn một công việc đó chính là hành hạ người phụ nữ đó để đòi lại những tủi nhục mẹ cậu đã phải nhận từ mẹ của chị ta.
Mạnh Nhiên đứng dậy, cầm hai ly rượu tiến về phía Hải Đường:
"Chào chị quản lý vô cùng, vô cùng, vô cùng xinh đẹp của giải trí Ánh Dương, người mà đã ngày đêm bên tôi, lo lắng chăm sóc cho tôi. Tôi xin kính chị một ly."
Hải Đường thấy cái giọng điệu rất mỉa mai của Mạnh Nhiên thì chỉ muốn đấm vào mặt cậu ta một cái cho hả giận, nhưng cô cố gắng kiềm chế lại cảm xúc để nở một nụ cười thật tươi, cầm ly rượu lên, cụng ly với Mạnh Nhiên rồi ngửa cổ uống hết ly rượu.
Sau khi uống xong ly rượu, Hải Đường tự cầm ly của mình tiến về phía mấy cậu thanh niên còn lại đang ngồi nhìn hai người:
"Hôm nay đến đây thôi nhé, vẫn như những lần trước, các cậu không được đăng ảnh chụp với cậu ta lên đâu hết. Tôi nhắc nhiều rồi nhưng vẫn sẽ nhắc lại. Các cậu là bạn thân của cậu ấy thì nên làm những việc tốt cho cậu ấy."
Sau khi uống xong ly rượu, Hải Đường tự cầm ly của mình tiến về phía mấy cậu thanh niên còn lại đang ngồi nhìn hai người:
"Hôm nay đến đây thôi nhé, vẫn như những lần trước, các cậu không được đăng ảnh chụp với cậu ta lên đâu hết. Tôi nhắc nhiều rồi nhưng vẫn sẽ nhắc lại. Các cậu là bạn thân của cậu ấy thì nên làm những việc tốt cho cậu ấy."
Ba cậu bạn của Mạnh Nhiên không hiểu sao luôn bị át vía bởi người phụ nữ tên Hải Đường này, mặc dù cậu ta luôn miệng nói không việc gì phải sợ. Nhưng mấy cậu ấy vẫn sợ. Khi nghe Hải Đường nói vậy thì đồng loạt gật đầu. Rồi sau đó cũng lần lượt đứng dậy, vỗ vay Mạnh Nhiên rồi dắt nhau đi ra hướng cửa phòng, bỏ lại hai người phụ nữ và một tên đàn ông to cao đang say khướt.
Nhìn Mạnh Nhiên đang vật vã trên sofa không thể đoán được cậu ta đang tỉnh hay say nữa. Nhật Minh tiến đến đỡ cậu ta dậy thì cậu ta ngay lập tức đẩy cô ra, không những thế, lại còn quát vào mặt con bé làm cho Nhật Minh hoảng hốt. Từ ngày làm với Mạnh Nhiên chưa bao giờ cô nhìn thấy anh ta như vậy.
Hải Đường thấy thái độ Mạnh Nhiên lồi lõm như vậy thì rất cáu, cô tiến nhanh về phía cậu ta dang tay tát vào mặt cậu ta một cái thật mạnh và quát lên:
"Cậu quậy đủ chưa? Bọn tôi là phụ nữ đấy nhé. Có ai đời một người đàn ông to cao lực lưỡng như vậy lại đi làm cái trò mèo này không? Cậu đứng dậy về nhà nhanh cho tôi."
Nhật Minh thấy Hải Đường tát Mạnh Nhiên như vậy thì hoảng hồn, những tưởng anh ta sẽ nổi khùng lên với Hải Đường nhưng ai ngờ anh ta lại không phản ứng mạnh vậy, chỉ đưa tay lên xoa xoa vào bên má rát đau và rồi nhếch miệng cười nhẹ. Và ngay sau đó cũng rất ngoan ngoãn đứng dậy và choàng qua vai của Hải Đường và lớn giọng không kém Hải Đường:
"Chị phải đưa tôi về mới được."
Cũng quen kiểu hành hạ này rồi nên Hải Đường chẳng thấy lạ. Cô cũng gắng đỡ người đàn ông to lớn này, dìu cậu ta tiến ra phía cửa phòng. Nhật Minh thấy Hải Đường rất vất vả để đỡ Mạnh Nhiên thì cũng chạy lại bên kia cậu ta đỡ hộ Hải Đường.
Khi có Hải Đường đỡ rồi thì Mạnh Nhiên không còn phản ứng mạnh với Nhật Minh nữa, anh ta đã ngoan ngoãn để hai cô gái dìu mình ra bên ngoài xe. Chiếc xe taxi quen thuộc mà Hải Đường hay đi vẫn đang đỗ bên đường đợi cô.
Bác tài nhìn thấy ba người đi ra thì nhanh chóng xuống xe, mở cánh cửa sau ra để cho hai cô đưa người thanh niên đang say khướt vào bên trong. Bác tài cũng không còn lạ gì cảnh này. Bác cũng đã nhận một phần lương không nhỏ từ Hải Đường để phục vụ cô 24/7 và nguyên tắc của cô đưa ra cho bác tài chỉ đơn giản là 3K: Không nghe, Không nhìn, Không nói.
Sau khi yên vị trên xe, Hải Đường nhìn thấy Nhật Minh ngồi trên ghế phụ lái thì cô ý kiến:
"Nhật Minh, em có thể về, chị tự xử lý được."
Nhật Minh khi nãy hộ Hải Đường đỡ Mạnh Nhiên từ bên trong bar ra đến bên ngoài hai người mà còn chật vật đến vậy, lát nữa một mình chị ấy làm sao mà đưa cậu ta lên nhà cho ổn. Nghĩ vậy Nhật Minh đưa ý kiến:
"Chị, anh ta đang say lắm, lại nặng nữa. Em muốn phụ chị. Một mình chị về như này em không yên tâm."
Nghe cô bé nói với giọng điệu kiên quyết như vậy nên Hải Đường cũng không ý kiến thêm, cô nói với lên với bác tài:
"Bác tài, chúng ta về nhà thôi."
Người tài xế ngồi bên trên đáp lời Hải Đường:
"Vâng. Cô Hải Đường."
Nhật Minh nghe thấy hội thoại của hai người này thì thấy ra được đây không phải là lần đầu tiên xảy ra tình huống như này. Nghĩ đến đây cô chợt nhớ đến khi nãy một trong những người bạn của Mạnh Nhiên nói vì gọi mãi cho chị Hải Đường không được thì mới gọi cho cô, nếu vậy không phải là chị Hải Đường đã không ít lần phải đưa cái người ngôi sao ngang ngược này về với tình trạng say khướt như này hay sao. Khổ thân cho chị ấy.
Một hồi sau xe cũng đưa ba người đến khu căn hộ cao cấp mà Mạnh Nhiên ở. Bác tài cũng biết ý nên chỉ mở cửa xe ra để cho Hải Đường kéo Mạnh Nhiên ra, ông ta nhớ mãi lần đầu tiên chở hai người về đây, ông cũng nghĩ cậu thanh niên này to lớn quá nên chạy ra đỡ, ai dè bị cậu ta đẩy ngã xấp mặt. Cậu thanh niên này chỉ chấp nhận mỗi cái cô Hải Đường động vào mình. Sau lần đó, ông ta không bao giờ đứng gần hai người nữa.
Cũng không quá vất vả khi cả hai cô gái đều cùng nhau dìu Mạnh Nhiên vào bên trong, cậu thanh niên này chỉ cần ở bên cạnh Hải Đường là tự nhiên không quậy nữa. Hai chị em đưa cậu ta vào phòng xong, tháo giày tất, áo khoác xong, Hải Đường kêu Nhật Minh lấy mấy chai nước trong tủ lạnh để bên tủ cạnh đầu giường phòng khi cậu ta dậy khát sẽ uống. Sau đó cô đi vào bên trong nhà vệ sinh lấy khăn ấm lau qua mặt cho cậu ta đỡ bụi.
Nhật Minh chứng kiến cảnh này, nhất là khi Hải Đường hướng dẫn cô lấy đồ trong ngăn tủ rất thành thạo, chứng tỏ chị ấy đã rất quen thuộc căn nhà này. Nhìn thấy hai người làm việc bấy lâu trên công ty rất giữ kẽ nên Nhật Minh không thể ngờ được hai người này lại thân đến vậy.
Kể từ lúc biết chuyện đó, thay vì nhận sự hỗ trợ của quản lý Phong theo như công ty sắp đặt thì cậu đã một mực muốn được người tên Hải Đường này làm quản lý cho mình. Cũng từ lúc đó, ngoài công việc làm ca sĩ của mình cậu còn một công việc đó chính là hành hạ người phụ nữ đó để đòi lại những tủi nhục mẹ cậu đã phải nhận từ mẹ của chị ta.
Mạnh Nhiên đứng dậy, cầm hai ly rượu tiến về phía Hải Đường:
"Chào chị quản lý vô cùng, vô cùng, vô cùng xinh đẹp của giải trí Ánh Dương, người mà đã ngày đêm bên tôi, lo lắng chăm sóc cho tôi. Tôi xin kính chị một ly."
Hải Đường thấy cái giọng điệu rất mỉa mai của Mạnh Nhiên thì chỉ muốn đấm vào mặt cậu ta một cái cho hả giận, nhưng cô cố gắng kiềm chế lại cảm xúc để nở một nụ cười thật tươi, cầm ly rượu lên, cụng ly với Mạnh Nhiên rồi ngửa cổ uống hết ly rượu.
Sau khi uống xong ly rượu, Hải Đường tự cầm ly của mình tiến về phía mấy cậu thanh niên còn lại đang ngồi nhìn hai người:
"Hôm nay đến đây thôi nhé, vẫn như những lần trước, các cậu không được đăng ảnh chụp với cậu ta lên đâu hết. Tôi nhắc nhiều rồi nhưng vẫn sẽ nhắc lại. Các cậu là bạn thân của cậu ấy thì nên làm những việc tốt cho cậu ấy."
Sau khi uống xong ly rượu, Hải Đường tự cầm ly của mình tiến về phía mấy cậu thanh niên còn lại đang ngồi nhìn hai người:
"Hôm nay đến đây thôi nhé, vẫn như những lần trước, các cậu không được đăng ảnh chụp với cậu ta lên đâu hết. Tôi nhắc nhiều rồi nhưng vẫn sẽ nhắc lại. Các cậu là bạn thân của cậu ấy thì nên làm những việc tốt cho cậu ấy."
Ba cậu bạn của Mạnh Nhiên không hiểu sao luôn bị át vía bởi người phụ nữ tên Hải Đường này, mặc dù cậu ta luôn miệng nói không việc gì phải sợ. Nhưng mấy cậu ấy vẫn sợ. Khi nghe Hải Đường nói vậy thì đồng loạt gật đầu. Rồi sau đó cũng lần lượt đứng dậy, vỗ vay Mạnh Nhiên rồi dắt nhau đi ra hướng cửa phòng, bỏ lại hai người phụ nữ và một tên đàn ông to cao đang say khướt.
Nhìn Mạnh Nhiên đang vật vã trên sofa không thể đoán được cậu ta đang tỉnh hay say nữa. Nhật Minh tiến đến đỡ cậu ta dậy thì cậu ta ngay lập tức đẩy cô ra, không những thế, lại còn quát vào mặt con bé làm cho Nhật Minh hoảng hốt. Từ ngày làm với Mạnh Nhiên chưa bao giờ cô nhìn thấy anh ta như vậy.
Hải Đường thấy thái độ Mạnh Nhiên lồi lõm như vậy thì rất cáu, cô tiến nhanh về phía cậu ta dang tay tát vào mặt cậu ta một cái thật mạnh và quát lên:
"Cậu quậy đủ chưa? Bọn tôi là phụ nữ đấy nhé. Có ai đời một người đàn ông to cao lực lưỡng như vậy lại đi làm cái trò mèo này không? Cậu đứng dậy về nhà nhanh cho tôi."
Nhật Minh thấy Hải Đường tát Mạnh Nhiên như vậy thì hoảng hồn, những tưởng anh ta sẽ nổi khùng lên với Hải Đường nhưng ai ngờ anh ta lại không phản ứng mạnh vậy, chỉ đưa tay lên xoa xoa vào bên má rát đau và rồi nhếch miệng cười nhẹ. Và ngay sau đó cũng rất ngoan ngoãn đứng dậy và choàng qua vai của Hải Đường và lớn giọng không kém Hải Đường:
"Chị phải đưa tôi về mới được."
Cũng quen kiểu hành hạ này rồi nên Hải Đường chẳng thấy lạ. Cô cũng gắng đỡ người đàn ông to lớn này, dìu cậu ta tiến ra phía cửa phòng. Nhật Minh thấy Hải Đường rất vất vả để đỡ Mạnh Nhiên thì cũng chạy lại bên kia cậu ta đỡ hộ Hải Đường.
Khi có Hải Đường đỡ rồi thì Mạnh Nhiên không còn phản ứng mạnh với Nhật Minh nữa, anh ta đã ngoan ngoãn để hai cô gái dìu mình ra bên ngoài xe. Chiếc xe taxi quen thuộc mà Hải Đường hay đi vẫn đang đỗ bên đường đợi cô.
Bác tài nhìn thấy ba người đi ra thì nhanh chóng xuống xe, mở cánh cửa sau ra để cho hai cô đưa người thanh niên đang say khướt vào bên trong. Bác tài cũng không còn lạ gì cảnh này. Bác cũng đã nhận một phần lương không nhỏ từ Hải Đường để phục vụ cô 24/7 và nguyên tắc của cô đưa ra cho bác tài chỉ đơn giản là 3K: Không nghe, Không nhìn, Không nói.
Sau khi yên vị trên xe, Hải Đường nhìn thấy Nhật Minh ngồi trên ghế phụ lái thì cô ý kiến:
"Nhật Minh, em có thể về, chị tự xử lý được."
Nhật Minh khi nãy hộ Hải Đường đỡ Mạnh Nhiên từ bên trong bar ra đến bên ngoài hai người mà còn chật vật đến vậy, lát nữa một mình chị ấy làm sao mà đưa cậu ta lên nhà cho ổn. Nghĩ vậy Nhật Minh đưa ý kiến:
"Chị, anh ta đang say lắm, lại nặng nữa. Em muốn phụ chị. Một mình chị về như này em không yên tâm."
Nghe cô bé nói với giọng điệu kiên quyết như vậy nên Hải Đường cũng không ý kiến thêm, cô nói với lên với bác tài:
"Bác tài, chúng ta về nhà thôi."
Người tài xế ngồi bên trên đáp lời Hải Đường:
"Vâng. Cô Hải Đường."
Nhật Minh nghe thấy hội thoại của hai người này thì thấy ra được đây không phải là lần đầu tiên xảy ra tình huống như này. Nghĩ đến đây cô chợt nhớ đến khi nãy một trong những người bạn của Mạnh Nhiên nói vì gọi mãi cho chị Hải Đường không được thì mới gọi cho cô, nếu vậy không phải là chị Hải Đường đã không ít lần phải đưa cái người ngôi sao ngang ngược này về với tình trạng say khướt như này hay sao. Khổ thân cho chị ấy.
Một hồi sau xe cũng đưa ba người đến khu căn hộ cao cấp mà Mạnh Nhiên ở. Bác tài cũng biết ý nên chỉ mở cửa xe ra để cho Hải Đường kéo Mạnh Nhiên ra, ông ta nhớ mãi lần đầu tiên chở hai người về đây, ông cũng nghĩ cậu thanh niên này to lớn quá nên chạy ra đỡ, ai dè bị cậu ta đẩy ngã xấp mặt. Cậu thanh niên này chỉ chấp nhận mỗi cái cô Hải Đường động vào mình. Sau lần đó, ông ta không bao giờ đứng gần hai người nữa.
Cũng không quá vất vả khi cả hai cô gái đều cùng nhau dìu Mạnh Nhiên vào bên trong, cậu thanh niên này chỉ cần ở bên cạnh Hải Đường là tự nhiên không quậy nữa. Hai chị em đưa cậu ta vào phòng xong, tháo giày tất, áo khoác xong, Hải Đường kêu Nhật Minh lấy mấy chai nước trong tủ lạnh để bên tủ cạnh đầu giường phòng khi cậu ta dậy khát sẽ uống. Sau đó cô đi vào bên trong nhà vệ sinh lấy khăn ấm lau qua mặt cho cậu ta đỡ bụi.
Nhật Minh chứng kiến cảnh này, nhất là khi Hải Đường hướng dẫn cô lấy đồ trong ngăn tủ rất thành thạo, chứng tỏ chị ấy đã rất quen thuộc căn nhà này. Nhìn thấy hai người làm việc bấy lâu trên công ty rất giữ kẽ nên Nhật Minh không thể ngờ được hai người này lại thân đến vậy.