Bài viết: 0 

Chương 10: Ra mắt.
Sau khi trả lời với Bảo Quốc về công việc với Thế Anh, trong suốt thời gian sau đó, dù tay chân vẫn làm việc nhưng đầu óc của Nhật Minh thì lại đang mất tập trung vào những tính toán, cân nhắc. Những lời của nói của Bảo Quốc làm cho cô thực sự cần phải suy nghĩ.
Cô đương nhiên biết công việc ở trung tâm thương mại sẽ không có tương lai. Cô làm tại đó bốn năm rồi mà vẫn chỉ vẫn mãi ở vị trí nhân viên bán hàng, dù cô đã cố gắng làm việc rất chăm chỉ. Nhưng người không có chỗ dựa như cô, giữa bao cạnh tranh như vậy, cô làm sao có thể địch nổi những cô gái kia chứ.
Tuy vậy, cô không thấy có vấn đề vì cô cũng coi công việc này đơn giản là chỗ kiếm tiền cố định cho mấy chị em trong thời gian cô chưa có một nghề nào để theo đuổi. Trong suốt thời gian qua, công việc bán hàng đó dù thu nhập không cao nhưng lại cố định và đều đặn cho cô một khoản tiền cơ bản hàng tháng đủ lo cho chi phí sinh hoạt của cả gia đình.
Cô vừa học trang điểm, vừa làm tại trung tâm thương mại và vừa làm thêm buổi tối ở bar đến nay cũng đã bốn năm rồi. Giờ nếu tính bỏ công việc này, cô cũng có chút không nỡ.
Mải mê suy nghĩ, Nhật Minh mất tập trung nên đã va phải một vị khách đang đi từ bên trong nhà vệ sinh ra, khay đồ trên tay cô rơi xuống đất và tiếng ly cốc rơi xuống vỡ nát gây ra tiếng động khá lớn làm cho những người xung quanh quay hết lại nhìn cô.
Bảo Quốc đang ở phía bên trong quầy pha chế, nghe tiếng rơi vỡ vội vàng chạy ra xem. Nhìn thấy khuôn mặt của Nhật Minh ngơ ngác, bần thần đứng đó nhìn đám đổ vỡ, anh chạy nhanh về phía cô:
"Xin lỗi mọi người, chúng tôi sẽ dọn dẹp ngay lập tức."
Nói xong anh ra hiệu cho mấy nhân viên đứng quanh đó dọn dẹp, và sau đó cầm tay Nhật Minh kéo cô bé vào phía trong. Bảo Quốc khá ngạc nhiên vì trong suốt gần bốn năm làm việc ở đây, cô bé chưa bao giờ làm việc mắc lỗi, dù là lỗi nhỏ nhất. Vậy mà, hôm nay cô bé đã thất thần đến nỗi mắc lỗi cơ bản trong bưng bê thế này.
Khi đã để cho Nhật Minh ngồi yên vị trên chiếc ghế nhỏ trong phòng quản lý của mình, Bảo Quốc mới cất tiếng:
"Nhật Minh, em bị mệt à? Mệt thì bảo anh rồi về, sao lại phải cố gắng hết sức như thế. Em không làm cẩn thận nhỡ ra bị thương thì sao?"
Nhật Minh khi nãy cũng bị giật mình vì khay đồ rơi xuống. Cô không nghĩ là mình lại có thể bất cẩn đến vậy. May mà không ai bị làm sao.
Ngước mắt lên nhìn Bảo Quốc, cô xin phép về sớm:
"Anh. Hôm nay em có thể xin nghỉ sớm được không? Chắc tại mấy hôm nay em suy nghĩ một chút nên hơi mất tập trung."
Bảo Quốc gật đầu ngay lập tức, anh hỏi lại nghe cô bé:
"Em có thể tự về không? Hay anh gọi taxi cho em nhé?"
Nhật Minh nghe vậy thì lắc đầu liên tục:
"Không cần đâu anh ơi. Em bắt xe bus về là được mà."
Nói xong cô đứng dậy đi một mạch ra cửa, tiến đến bến đỗ xe bus đợi chuyến xe về khu nhà mình.
Mở cửa nhà bước vào bên trong, ánh đèn hai trong hai phòng học của hai em vẫn sáng đèn, hai đứa chúng nó chắc là đang miệt mài học tập rồi. Nhật Minh nhẹ nhàng đi vào phòng bếp, mở tủ lạnh lấy chai nước hoa quả ra rót lấy một ly rồi tiến về phía bàn ăn. Hôm nay đúng là cô có chút căng thẳng, cô cố gắng uống hết cốc nước nho cho tỉnh táo.
Cơ thể cô như thế này đã là một lời cảnh báo rồi, nó đang lên tiếng ý kiến cô không chăm sóc nó tốt. Thở dài thêm lần nữa, Nhật Minh rút điện thoại trong túi ra, trong đầu cô hàng loạt các con số hiện ra, các khoản thu chi hàng tháng cho cả gia đình, các chi phí sinh hoạt. Cô bây giờ cần nghiêm túc cân nhắc xem nên chọn phương án nào thì tốt nhất.
* * *
Bước chân vào phía sảnh lớn của Giải trí Ánh Dương, Nhật Minh có chút choáng ngợp. Thế giới của cô trước giờ chỉ bao gồm quầy bán thời trang tại trung tâm thương mại, là salon trang điểm của Thu Ngọc và quán bar của Bảo Quốc. Khi đến đây, cô cũng chỉ nghĩ đơn giản là một công ty giải trí thì sẽ màu mè lòe loẹt như bao công ty làm về mấy mảng kinh doanh giải trí như này. Nhưng cuối cùng, khung cảnh và sự hoành tráng của Ánh Dương làm cho cô ngạc nhiên thực sự, quá đẹp, quá tráng lệ, quá hiện đại.
Tiến về phía quầy lễ tân, Nhật Minh đưa điện thoại ra cho cô nhân viên lễ tân kiểm tra tin nhắn cô hẹn phỏng vấn. Cô nhân viên lễ tân sau khi xem xong tin nhắn thì nhấc điện thoại lên liên hệ. Một phút sau, cô quay qua nhìn Nhật Minh:
"Mời cô đi theo tôi."
Nói xong cô ta đi ra bên ngoài quầy lễ tân, đi qua Nhật Minh để dẫn đường cho cô. Nhật Minh cũng ngay lập tức đi theo sau cô lễ tân.
Hai người vào thang máy và đi lên tầng ba mươi, nơi văn phòng làm việc của Mạnh Nhiên tọa lạc. Sau khi gõ cửa phòng, cô lễ tân mở cửa tiến vào bên trong, Nhật Minh cũng tiến vào bên trong cùng luôn. Cô lễ tân sau khi chỉ cho Nhật Minh ngồi xuống ghế sofa chỗ bàn tiếp khách, cô ta cúi chào Nhật Minh một lần nữa:
"Cô Nhật Minh ngồi đợi một chút, quản lý sẽ tới gặp cô ngay. Tôi xin phép."
Nói xong cô ta cúi đầu chào rồi quay người đi ra phía bên ngoài văn phòng.
Nhật Minh ngồi ngay ngắn trong văn phòng, căn phòng quá đẹp với toàn đồ dùng mà nhìn thôi đã đủ biết là đồ rất đắt tiền. Nhật Minh có chút căng thẳng, cô chưa từng nghĩ mình lại có thể được vào làm một nơi xịn xò đến như thế này, cô ngồi im như tượng, không giám nhúc nhích chút nào.
Khoảng năm phút sau, cánh cửa phòng lại được mở ra, Nhật Minh nhìn về phía cửa phòng, Hải Đường cười tươi bước vào:
"Chào em. Chúng ta lại gặp nhau."
Nhật Minh nhìn thấy Hải Đường thì thở phào nhẹ nhõm, gặp được người quen cũng cảm thấy đỡ khớp hơn. Cô đứng lên tiến về phía Hải Đường giọng reo vang:
"Chị. Em chào chị. May quá, em được gặp chị. Chỗ này khủng quá làm em ngợp."
Hải Đường nhìn thấy cô gái thì vui ra mặt, không chỉ có Mạnh Nhiên mà cả Hải Đường cũng rất hài lòng về lần trang điểm của Nhật Minh trước đó. Ý tưởng mời cô làm việc của Mạnh Nhiên vì thế được Hải Đường ủng hộ hết cỡ.
Hai chị em vui vẻ dắt nhau tiến về phía sofa ngồi, Hải Đường bắt đầu trao đổi từng phần công việc mà Nhật Minh sẽ phải làm.
Hai cô gái mải mê nói chuyện mà không biết Mạnh Nhiên đã vào phòng từ lúc nào, anh tiến vào bên trong ngồi lại chỗ bàn làm việc nhìn chăm chú hai cô gái bàn chuyện vui vẻ.
Cô đương nhiên biết công việc ở trung tâm thương mại sẽ không có tương lai. Cô làm tại đó bốn năm rồi mà vẫn chỉ vẫn mãi ở vị trí nhân viên bán hàng, dù cô đã cố gắng làm việc rất chăm chỉ. Nhưng người không có chỗ dựa như cô, giữa bao cạnh tranh như vậy, cô làm sao có thể địch nổi những cô gái kia chứ.
Tuy vậy, cô không thấy có vấn đề vì cô cũng coi công việc này đơn giản là chỗ kiếm tiền cố định cho mấy chị em trong thời gian cô chưa có một nghề nào để theo đuổi. Trong suốt thời gian qua, công việc bán hàng đó dù thu nhập không cao nhưng lại cố định và đều đặn cho cô một khoản tiền cơ bản hàng tháng đủ lo cho chi phí sinh hoạt của cả gia đình.
Cô vừa học trang điểm, vừa làm tại trung tâm thương mại và vừa làm thêm buổi tối ở bar đến nay cũng đã bốn năm rồi. Giờ nếu tính bỏ công việc này, cô cũng có chút không nỡ.
Mải mê suy nghĩ, Nhật Minh mất tập trung nên đã va phải một vị khách đang đi từ bên trong nhà vệ sinh ra, khay đồ trên tay cô rơi xuống đất và tiếng ly cốc rơi xuống vỡ nát gây ra tiếng động khá lớn làm cho những người xung quanh quay hết lại nhìn cô.
Bảo Quốc đang ở phía bên trong quầy pha chế, nghe tiếng rơi vỡ vội vàng chạy ra xem. Nhìn thấy khuôn mặt của Nhật Minh ngơ ngác, bần thần đứng đó nhìn đám đổ vỡ, anh chạy nhanh về phía cô:
"Xin lỗi mọi người, chúng tôi sẽ dọn dẹp ngay lập tức."
Nói xong anh ra hiệu cho mấy nhân viên đứng quanh đó dọn dẹp, và sau đó cầm tay Nhật Minh kéo cô bé vào phía trong. Bảo Quốc khá ngạc nhiên vì trong suốt gần bốn năm làm việc ở đây, cô bé chưa bao giờ làm việc mắc lỗi, dù là lỗi nhỏ nhất. Vậy mà, hôm nay cô bé đã thất thần đến nỗi mắc lỗi cơ bản trong bưng bê thế này.
Khi đã để cho Nhật Minh ngồi yên vị trên chiếc ghế nhỏ trong phòng quản lý của mình, Bảo Quốc mới cất tiếng:
"Nhật Minh, em bị mệt à? Mệt thì bảo anh rồi về, sao lại phải cố gắng hết sức như thế. Em không làm cẩn thận nhỡ ra bị thương thì sao?"
Nhật Minh khi nãy cũng bị giật mình vì khay đồ rơi xuống. Cô không nghĩ là mình lại có thể bất cẩn đến vậy. May mà không ai bị làm sao.
Ngước mắt lên nhìn Bảo Quốc, cô xin phép về sớm:
"Anh. Hôm nay em có thể xin nghỉ sớm được không? Chắc tại mấy hôm nay em suy nghĩ một chút nên hơi mất tập trung."
Bảo Quốc gật đầu ngay lập tức, anh hỏi lại nghe cô bé:
"Em có thể tự về không? Hay anh gọi taxi cho em nhé?"
Nhật Minh nghe vậy thì lắc đầu liên tục:
"Không cần đâu anh ơi. Em bắt xe bus về là được mà."
Nói xong cô đứng dậy đi một mạch ra cửa, tiến đến bến đỗ xe bus đợi chuyến xe về khu nhà mình.
Mở cửa nhà bước vào bên trong, ánh đèn hai trong hai phòng học của hai em vẫn sáng đèn, hai đứa chúng nó chắc là đang miệt mài học tập rồi. Nhật Minh nhẹ nhàng đi vào phòng bếp, mở tủ lạnh lấy chai nước hoa quả ra rót lấy một ly rồi tiến về phía bàn ăn. Hôm nay đúng là cô có chút căng thẳng, cô cố gắng uống hết cốc nước nho cho tỉnh táo.
Cơ thể cô như thế này đã là một lời cảnh báo rồi, nó đang lên tiếng ý kiến cô không chăm sóc nó tốt. Thở dài thêm lần nữa, Nhật Minh rút điện thoại trong túi ra, trong đầu cô hàng loạt các con số hiện ra, các khoản thu chi hàng tháng cho cả gia đình, các chi phí sinh hoạt. Cô bây giờ cần nghiêm túc cân nhắc xem nên chọn phương án nào thì tốt nhất.
* * *
Bước chân vào phía sảnh lớn của Giải trí Ánh Dương, Nhật Minh có chút choáng ngợp. Thế giới của cô trước giờ chỉ bao gồm quầy bán thời trang tại trung tâm thương mại, là salon trang điểm của Thu Ngọc và quán bar của Bảo Quốc. Khi đến đây, cô cũng chỉ nghĩ đơn giản là một công ty giải trí thì sẽ màu mè lòe loẹt như bao công ty làm về mấy mảng kinh doanh giải trí như này. Nhưng cuối cùng, khung cảnh và sự hoành tráng của Ánh Dương làm cho cô ngạc nhiên thực sự, quá đẹp, quá tráng lệ, quá hiện đại.
Tiến về phía quầy lễ tân, Nhật Minh đưa điện thoại ra cho cô nhân viên lễ tân kiểm tra tin nhắn cô hẹn phỏng vấn. Cô nhân viên lễ tân sau khi xem xong tin nhắn thì nhấc điện thoại lên liên hệ. Một phút sau, cô quay qua nhìn Nhật Minh:
"Mời cô đi theo tôi."
Nói xong cô ta đi ra bên ngoài quầy lễ tân, đi qua Nhật Minh để dẫn đường cho cô. Nhật Minh cũng ngay lập tức đi theo sau cô lễ tân.
Hai người vào thang máy và đi lên tầng ba mươi, nơi văn phòng làm việc của Mạnh Nhiên tọa lạc. Sau khi gõ cửa phòng, cô lễ tân mở cửa tiến vào bên trong, Nhật Minh cũng tiến vào bên trong cùng luôn. Cô lễ tân sau khi chỉ cho Nhật Minh ngồi xuống ghế sofa chỗ bàn tiếp khách, cô ta cúi chào Nhật Minh một lần nữa:
"Cô Nhật Minh ngồi đợi một chút, quản lý sẽ tới gặp cô ngay. Tôi xin phép."
Nói xong cô ta cúi đầu chào rồi quay người đi ra phía bên ngoài văn phòng.
Nhật Minh ngồi ngay ngắn trong văn phòng, căn phòng quá đẹp với toàn đồ dùng mà nhìn thôi đã đủ biết là đồ rất đắt tiền. Nhật Minh có chút căng thẳng, cô chưa từng nghĩ mình lại có thể được vào làm một nơi xịn xò đến như thế này, cô ngồi im như tượng, không giám nhúc nhích chút nào.
Khoảng năm phút sau, cánh cửa phòng lại được mở ra, Nhật Minh nhìn về phía cửa phòng, Hải Đường cười tươi bước vào:
"Chào em. Chúng ta lại gặp nhau."
Nhật Minh nhìn thấy Hải Đường thì thở phào nhẹ nhõm, gặp được người quen cũng cảm thấy đỡ khớp hơn. Cô đứng lên tiến về phía Hải Đường giọng reo vang:
"Chị. Em chào chị. May quá, em được gặp chị. Chỗ này khủng quá làm em ngợp."
Hải Đường nhìn thấy cô gái thì vui ra mặt, không chỉ có Mạnh Nhiên mà cả Hải Đường cũng rất hài lòng về lần trang điểm của Nhật Minh trước đó. Ý tưởng mời cô làm việc của Mạnh Nhiên vì thế được Hải Đường ủng hộ hết cỡ.
Hai chị em vui vẻ dắt nhau tiến về phía sofa ngồi, Hải Đường bắt đầu trao đổi từng phần công việc mà Nhật Minh sẽ phải làm.
Hai cô gái mải mê nói chuyện mà không biết Mạnh Nhiên đã vào phòng từ lúc nào, anh tiến vào bên trong ngồi lại chỗ bàn làm việc nhìn chăm chú hai cô gái bàn chuyện vui vẻ.
Chỉnh sửa cuối: