Em che nghiêng chiếc dù màu tím Tác giả: Phan Kim Tiên Thể loại: Tản văn Tình yêu trong cơn say, không đong đếm cũng chẳng ngọt ngào. Nó chỉ là cảm xúc rối bời hư ảo, không chua chát cũng chẳng nhạt nhoà. Yêu rồi lại say... Ta say vì ta quá yêu em... *** Mưa rơi lất phất ngoài hiên. Cơn mưa nhè nhẹ, dịu dàng như trái tim bé nhỏ của ai đó. Giọt nước trong trẻo, thanh khiết bám lên đám cỏ non, nõn nà mơn mởn. Cô lặng lẽ xách giỏ ra vườn và quay về cùng mấy bắp cải xanh. Căn bếp buổi sáng rộn ràng hơn hẳn. Có vẻ nó dần sống lại sau thời gian nguội lạnh dài. Chiếc đèn bật sáng lên, những lát cà chua, dưa leo được thái nhanh trên thớt. Mùi thịt chiên thơm ngát căn nhà. Khi chảo trứng rán đã chín thì cô nhanh chóng lấy cơm úp sẵn ra đĩa. Thức ăn ngon lành chuẩn bị xong, cô thay áo rồi chậm rãi đem hộp cơm đi ra ngoài. Trời mưa tạnh dần, đường phố đọng vũng. Khẽ soi mình qua bóng nước lao xao, lòng cô lâng lâng đến lạ. Đã lâu lắm rồi nhỉ! Từ ngày cô thông thuộc mọi ngả đường nơi phố thị. Giờ đây, cô chỉ thích quanh quẩn chốn ngoại ô. Có lẽ nó mang lại sự bình yên trong tâm hồn thiếu nữ. Mây trắng lơ lửng chân trời. Cơn mưa nhạt nhòa không đủ ướt tóc cô. Vóc dáng hiền hoà ấy tiếp tục lặng lẽ trên con đường dài uốn lượn. Hai bên bờ cánh đồng lúa vàng trĩu nặng. Ngỡ lòng mình như biển rộng trời cao, hóa ra tất cả cũng chỉ là phù hoa nhược mộng. Tình yêu cứ đến rồi lại đi. Giá như ta biết trái tim lỗi nhịp vì người thì hà cớ gì khiến ai đó tổn thương sâu nặng. Ngôi nhà bằng gỗ trước mặt. Nó đơn sơ, cô độc bên dòng suối nhỏ yêu kiều. Bầy cún con đùa giỡn vô tư, cái vui cái sướng khi quây quần bên tổ ấm. Đài radio phát bản nhạc quen thuộc. Nó êm dịu như trái tim cô bây giờ. Chút bình yên, lãng mạn đong đầy, cô nhắm mắt lẩm nhẩm theo từng giai điệu. Rồi ngày mai khi nắng lên trên đỉnh đồi. Một mình em bước chân đi lẻ loi... Cảm giác đơn độc sao mà buồn chán thế. Cô hiểu và cô cứ bám riết nỗi hiu hắt sâu tận đáy lòng mình. Nó có đáng không? Có đáng như vậy không? Có thể là sự trả giá. Cô chưa từng nghĩ mình đủ bản lĩnh chấp nhận sự thật này. Cô vẫn quay lại đây, vẫn làm mọi thứ theo thói quen dù rằng tình yêu kia là chính cô buông bỏ. Hộp cơm đặt xuống chiếc bàn nhỏ ngoài sân. Lũ cún con mừng rỡ liếm láp chân cô. Lời yêu thương không thể nào tồn tại mãi mãi với thời gian. Rồi anh sẽ quên cô, quên tất cả... Thứ gia vị đắng nồng nêm nếm cho tình yêu cách trở. Anh càng yêu, cô lại càng muốn tránh xa. Kết cuộc, hai tiếng yêu thương chỉ gấp lại vào trang kí ức, chờ nhạt phai theo dĩ vãng thời gian. Em có thể yêu anh nếu như chúng ta không còn thuộc về nhau. Tình yêu ấy khác nào nhát dao đâm vào trái tim bé nhỏ. Khóc chưa bao giờ là đủ. Khi yêu nhau, người ta sẵn sàng buông bỏ tất cả. Cô vẫn phải buông bỏ đấy thôi, để anh được sống và sống trong an lành. Tạm biệt anh... Cô nở nụ cười đắng chát rồi quay đầu đi. Thế nhưng, dưới tán cây dương hiền hòa, thơ mộng, ánh mắt khổ đau ai đó in đậm trái tim cô. Chiếc dù màu tím khẽ xoay xoay rồi rơi xuống đất... Nếu cho nhau cơ hội, em thà không gặp anh. Tại sao Thượng Đế sẵn sàng đẩy anh vào bi kịch chỉ vì yêu em? - Là em phải không? Giọng nói trầm ấm đầy nỗi đau thương, khổ lụy. Cô nghe tim mình sắp vỡ vụn ra. Cô muốn bỏ chạy, chạy thật nhanh như bao lần khác. Xin lỗi, em xin lỗi... Tay cô run rẩy, hai mắt đỏ hoe. Cô lui vài bước rồi luống cuống chạy đi. Mặc kệ tiếng gọi nghẹn ngào sau lưng, cô khổ sở che miệng khóc. Nước mắt ướt đẫm bờ mi, họng cô đắng chát. Tại sao ta cứ phải ôm ấp thương đau vì hai chữ tình yêu? Tại sao ta không thể bên nhau khi số trời đã định? Tại sao anh ơi? Cô quỳ sụp xuống đất. Mọi thứ giờ đây chỉ còn là một giấc mơ. Khoảng không im lặng bao trùm, cô chẳng nghe thấy tiếng anh nữa. Mãi đến khi bầy cún con rối rít sủa inh ỏi, tim cô như muốn ngừng đập. Cô hốt hoảng quay lại. - Anh!!! Trái tim buồn tủi ấy hoảng loạn chạy về hướng ngôi nhà gỗ. Lũ chó con nhốn nháo tản ra hai bên. Cô thất thần lao tới đỡ mái đầu anh, những giọt máu rỉ rả quanh trán khi anh vừa ngã. - Em xin lỗi! Anh à... em xin lỗi... Cô sợ hãi ôm chặt anh vào lòng. Chàng trai gầy gò ấy vẫn mỉm cười chạm lấy tình yêu của đời mình. Cô đau lòng gục khóc lên ngực anh. Còn điều gì ấm ức mãi đây? Giá như cô chấp nhận hiện tại, chấp nhận nỗi đau này. Phải... Anh không còn thấy gì nữa! Hai mắt anh đã không nhìn thấy em nữa rồi... - Em xin lỗi! Anh à, em xin lỗi... Cô bấu chặt những ngón tay dài. Nó chưa hề thấm thía gì với điều mà anh đang đối mặt. Bao tai họa do cô mà ra. Cô cãi lời để yêu anh và biến cuộc đời anh chìm trong bóng tối. Nếu yêu nhau mà khiến anh khổ sở, em thà cả đời không ở cạnh anh... Giọt nước mắt nóng hổi lại rơi, những tia mắt buồn mênh mang diệu vợi. Bàn tay ấm áp của anh vẫn còn đó, đong đầy tình cảm và chở che cô trọn đời. Sẽ không xa lắm đâu... Áng mây đó, áng mây trên trời cao. Dù không với tới nhưng anh sẽ vì em mà chạm đến. Hãy ở bên cạnh anh. Bấy nhiêu đó cũng đủ lắm rồi... Chiếc dù tím khẽ xoay. Cơn gió vô tình cuốn bay tình yêu về chốn cũ. Bao hờn tủi khi xưa xin gác lại, tiếng nói ân tình ôm trọn mái đầu xanh... - End -