[Editor - Dịch] Vũ Toái Tinh Hà - Yêu Dạ

Thảo luận trong 'Bài Sưu Tầm' bắt đầu bởi Han Mai Dan Tuyet, 14 Tháng hai 2023.

  1. Han Mai Dan Tuyet

    Bài viết:
    0
    Truyện: Vũ Toái Tinh Hà (

    武碎星河)


    Tác giả: Yêu Dạ

    Thể Loại: Huyền ảo

    [​IMG]

    Nguồn: Link

    Nội dung:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Giang Hàn

    Từ nhỏ quật khởi, niết bàn trong tuyệt vọng. Thiếu niên thân mang tuyệt thế yêu đỉnh, luyện lôi đình thánh thể, tu thời không đạo pháp, trấn quần hùng, đồ tà ma, trảm thần linh, quân lâm vạn vực!

    Cảnh giới:

    Tử Phủ, Huyền U, Sơn Hải, Luân Hồi, Thiên Nhân, Phá Hư, Địa Tiên, Thần Lâm, Bất Hủ!

    Chúc bạn có những giây phút vui vẻ khi đọc truyện Vũ Toái Tinh Hà!
     
    Chỉnh sửa cuối: 14 Tháng hai 2023
  2. Han Mai Dan Tuyet

    Bài viết:
    0
    Chương 1: Giang Hàn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Cầu Tam trưởng lão khai ân! Buông tha muội muội ta đi!"

    Giang gia trấn, bên ngoài một căn nhà cũ kỹ, một thiếu niên áo đen đang quỳ trên mặt đất không ngừng dập đầu, đau khổ cầu xin trước một nam tử trung niên.

    Thiếu niên tên là Giang Hàn, con cháu Giang thị.

    Buổi chiều, hắn mới từ bên ngoài săn bắn trở về, liền nghe được tin dữ -- tam trưởng lão cưỡng ép đem muội muội hắn là Giang Ly mang đi.

    Chỉ vì một đại nhân vật Vân Mộng Các, Hàn Sĩ Kỳ nhìn trúng Giang Ly, muốn nạp nàng làm thiếp, nửa tháng sau liền muốn cưới vào cửa.

    Tin tức này giống như sấm sét giữa trời quang, Giang Hàn sau khi nghe xong, thiếu chút nữa té xỉu tại chỗ.

    Sáu năm trước, cha mẹ Giang Hàn mất tích một cách kỳ lạ, chỉ còn lại hắn và muội muội Giang Ly sống nương tựa lẫn nhau.

    Trong thế giới của hắn, toàn bộ chính là Giang Ly.

    Hiện tại Tam trưởng lão muốn cưỡng ép gả Giang Ly ra ngoài, làm thiếp cho một lão già hơn năm mươi tuổi, hắn làm sao có thể đáp ứng?

    Khiến người ta phẫn nộ hơn, Giang Ly năm nay mới mười một tuổi, chỉ là một tiểu hải từ.

    "Ca, ca!"

    Cửa phòng trong bị kéo ra, một tiểu loli xinh đẹp gào khóc vọt ra.

    Chạy không được mấy bước, liền bị một phụ nhân từ bên trong đuổi theo, thô bạo túm về trong phòng, sau đó có tiếng bạt tay thanh thúy cùng với tiếng khóc của tiểu loli vang lên.

    Giang Ly!

    Thấy như vậy, khóe mắt Giang Hàn muốn nứt ra, đứng dậy muốn xông vào.

    Nhưng trước mặt, tam trưởng lão lạnh lùng thoáng nhìn, hắn cố nén giận, đứng lại tại chỗ.

    "Giang Hàn!"

    Tam trưởng lão chừng bốn mươi tuổi, mặc cẩm y, dáng người khôi ngô, trên má trái có một vết sẹo như con rết, nhìn qua dữ tợn đáng sợ.

    Hắn nhìn Giang Hàn, hờ hững nói:

    "Ngươi nháo đủ chưa? Chuyện của Giang Ly là nghị quyết của trưởng lão đường trong gia tộc, không thể thay đổi, lại càn quấy, đừng trách tộc pháp vô tình!"

    Trưởng lão đường?

    Nghe được lời của Tam trưởng lão, Giang Hàn mím chặt miệng, gần như cắn nát hàm răng.

    Đây là hắn tuổi trẻ vô tri?

    Giang gia tộc trưởng đã bế quan nửa năm, đại trưởng lão ốm đau trên giường hơn tháng, nghe nói sống không được bao lâu.

    Nhị trưởng lão ở Vân Mộng thành xa xôi, trưởng lão đường hiện chỉ còn lại một mình Tam trưởng lão.

    Nghị quyết của Trưởng lão đường?

    Đây rõ ràng là chủ ý của một mình Tam trưởng lão.

    Nhìn khuôn mặt lạnh lẽo của Tam trưởng lão,

    Giang Hàn kiên trì nói một câu:

    "Tam trưởng lão, muội muội ta còn nhỏ như vậy, ngươi tha cho nàng đi. Ta biết ngươi cùng cha ta có xích mích, có chuyện gì ngươi hướng về phía ta mà đến, buông tha Giang Ly!"

    Ân oán giữa Tam trưởng lão và lão cha năm đó, Giang Hàn cũng không rõ ràng.

    Hắn chỉ biết lão cha năm đó là Giang gia trăm năm khó gặp thiên tài võ giả, ba mươi tuổi liền đạt tới Huyền U cảnh tứ trọng, chỉ kém hơn lão tộc trưởng, quan tuyệt đồng lứa.

    Giống như tộc trưởng đề bạt phụ thân hắn làm đội trưởng đội tuần tra, lúc ấy rất nhiều bạn cùng lứa tuổi trong tộc không phục, cho nên đã xảy ra mấy lần xung đột.

    Vết sẹo lưu trên mặt tam trưởng lão mười mấy năm nay -- nghe nói chính là cha hắn lưu lại.

    Làm càn!

    Vết sẹo trên mặt Tam trưởng lão run rẩy, giận không kềm được, giơ tay tát mạnh vào mặt Giang Hàn.

    Giang Hàn theo bản năng giơ cánh tay ngăn cản, chỉ là tốc độ ra tay của tam trưởng lão quá nhanh, hắn rắn chắc trúng một cái tát, thân thể bay ngược ra, nặng nề ngã trên mặt đất cách đó hai trượng.

    Whoa!

    Giang Hàn giãy dụa đứng dậy, choáng váng muốn nứt, lục phủ ngũ tạng đau thấu tim, há mồm phun ra một ngụm máu tươi.

    "Thật sự là lời vô liêm sỉ, gì cũng dám nói!"

    Tam trưởng lão lạnh lùng nhìn Giang Hàn, lớn tiếng quát:

    "Việc này kết cục đã định, ai cũng không thể thay đổi. Hàn đại nhân nửa tháng sau sẽ giá lâm Giang gia trấn, trong khoảng thời gian này ngươi tốt nhất thành thật một chút, nếu dám xằng bậy ta tự tay giết ngươi."

    "Còn nữa, Giang Ly sinh là người của Hàn đại nhân, chết là quỷ của Hàn đại nhân. Đã chết -- thi thể sẽ đưa đến Vân Mộng thành!"

    "Giang Long!"

    Tam trưởng lão quay đầu quát khẽ một tiếng, cách đó không xa một thanh niên gầy như cây trúc đi nhanh đến.

    Hắn tùy ý quét mắt nhìn Giang Hàn một cái, trong mắt tràn đầy châm chọc, khóe miệng hơi nhếch lên nói:

    "Tam thúc, có gì phân phó?"

    Từ hôm nay trở đi, ngươi dẫn người ngày đêm canh giữ ở chỗ này!

    Tam trưởng lão chắp tay nói:

    "Trong nửa tháng này Giang Ly không được bước ra khỏi viện nửa bước, nếu Giang Hàn dám xằng bậy.. Ngươi trực tiếp xử trí theo tộc quy!"

    "Vâng, tam thúc!"

    Giang Long là cháu ruột của tam trưởng lão, tam trưởng lão tự nhiên yên tâm.

    Hắn lại lạnh lùng liếc Giang Hàn một cái, xoay người sải bước rời đi.

    Nhìn bóng lưng Tam trưởng lão đi xa, nội tâm Giang Hàn chìm xuống đáy cốc, trên mặt lộ vẻ tuyệt vọng.

    Tuy rằng cùng là con cháu Giang thị, nhưng Giang Hàn nhất mạch này ba đời đơn truyền, sau khi cha mẹ mất tích hai huynh muội ở trấn Giang gia không nơi nương tựa.

    Hắn không có được Giang gia bồi dưỡng tài nguyên, bản lĩnh thấp kém, không hề có địa vị trong tộc.

    Giang gia tuy có không ít cao thủ, nhưng mạch Tam trưởng lão trong tộc vô cùng bá đạo cường thế, không ai dám ra mặt thay hắn.

    Tử Phủ Cảnh, Huyền U Cảnh, Sơn Hải Cảnh..

    Mỗi cảnh giới chia làm chín tầng.

    Giang Hàn chỉ có Tử Phủ Cảnh ngũ trọng, không nói Huyền U Cảnh tam trọng tam trưởng lão, lại nói Giang Long trước mặt đều là Tử Phủ Cảnh cửu trọng.

    Giữa hai người chênh lệch bốn tầng cảnh giới, hắn xa xa không phải là đối thủ của Giang Long.

    Nếu như hắn mạnh mẽ xông vào mang Giang Ly đi, kết cục chỉ có một -- hắn sẽ bị Giang Long tươi sống đánh chết.

    Giang Khiếu Thiên, ngươi công báo tư thù, không được chết tử tế!

    Giang Hàn cắn răng, hận trong lòng nói.

    Tam trưởng lão Giang Khiếu Thiên cùng phụ thân hắn có thù riêng, lần này rõ ràng là ác ý trả thù.

    Giang Ly từ nhỏ đến lớn đều chưa từng rời khỏi Giang gia trấn, Hàn Sĩ Kỳ ở Vân Mộng thành xa xôi làm sao có thể biết nàng?

    Nhất định là Giang Khiếu Thiên cố ý đem Giang Ly đưa cho Hàn Sĩ Kỳ làm thiếp.

    Kể từ đó, hắn vừa có thể báo thù năm đó, lại có thể nịnh bợ được đại nhân vật Vân Mộng các, tính toán rất tốt.

    Về trước đi!

    Kinh ngạc đứng trong chốc lát, Giang Hàn ép buộc chính mình tỉnh táo lại, chịu đựng đau đớn hướng nhà nhỏ mình chậm rãi đi đến.

    Lúc này, đi ngang qua không ít Giang thị tộc nhân, phần lớn đều lấy ánh mắt đồng tình.

    Nhưng không có ai tới nói chuyện với hắn, ở Giang gia lão đường chính là trời, ai cũng không dám ngỗ nghịch.

    Thất hồn lạc phách trở lại nhà nhỏ, Giang Hàn như tượng ngồi trên ghế.

    Ngồi một canh giờ, mặc cho hắn vắt hết óc, cũng không nghĩ ra thượng sách thoát thân nào.

    Muốn mang theo Giang Lý thoát đi, chiến lực tổng hợp của hắn ít nhất phải đạt tới Tử Phủ Cảnh cửu trọng, nếu không cửa ải Giang Long kia đều không qua được.

    Hắn tu luyện sáu năm mới có thể đạt tới Tử Phủ Cảnh ngũ trọng, thời gian nửa tháng làm sao có thể tăng lên đến Tử Phủ Cảnh cửu trọng?

    Ở lại, chỉ có thể trơ mắt nhìn Giang Ly bị đưa đi Vân Mộng các, bị một lão biến thái khinh nhờn lăng nhục, sống không bằng chết..

    Không còn đường để đi sao?

    Giang Hàn tuyệt vọng lẩm bẩm, tay của hắn không tự chủ được nắm thật chặt một khối đỉnh hình ngọc trụy trước ngực, đó là vật duy nhất mẫu thân để lại cho hắn.

    Ánh mắt hắn hướng ra ngoài cửa sổ, mê mang lẩm bẩm:

    "Cha, mẹ, các ngươi rốt cuộc đi nơi nào? Sống hay chết? Ta nên làm cái gì bây giờ? Làm cái gì bây giờ a!"

    Bốp!

    Có lẽ là bởi vì tâm tình kích động, dùng sức quá mạnh, đỉnh hình ngọc trụy lại bị Giang Hàn bóp nát.

    Bỗng nhiên!

    Đỉnh hình ngọc trụy lóe ra ánh sáng chói mắt, đem cả gian phòng chiếu sáng như tuyết.

    Hả? Cái này..

    Giang Hàn hoảng sợ, cúi đầu nhìn, ánh mắt có chút mờ mịt.

    Đỉnh hình ngọc trụy mặc dù bị hắn bóp nát, nhưng không có bất kỳ cặn bã lưu lại.

    Trong tay hắn rỗng tuếch, khối ngọc trụy hình đỉnh kia lại quỷ dị biến mất..
     
  3. Han Mai Dan Tuyet

    Bài viết:
    0
    Chương 2: Thần thông huyết mạch

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Không đúng..

    Một lát sau, thân thể Giang Hàn chấn động kịch liệt, trên mặt lộ ra biểu tình kỳ quái!

    Bởi vì trong đầu hắn đột nhiên có thêm một cái đỉnh đồng thau, hình dạng cùng đỉnh hình ngọc trụy biến mất giống nhau như đúc, đều là ba chân hai tai.

    Trong đầu, thanh đồng đỉnh tản ra cổ xưa bàng bạc khí tức, như là trải qua vô tận năm tháng.

    Giang Hàn thậm chí có thể nhìn thấy rõ ràng, trên vách tường thanh đồng đỉnh điêu khắc hơn hai mươi con yêu thú trông rất sống động.

    Những yêu thú kia giống như vật sống, khóe mắt trợn trừng, giống như muốn chọn người cắn.

    Thiên Thú Đỉnh.

    Trên thanh đồng đỉnh có khắc ba chữ to rồng bay phượng múa, kiểu chữ tiêu sái phiêu dật, mạnh mẽ như rồng.

    Theo sự xuất hiện của thanh đồng đỉnh, trong đầu Giang Hàn còn không hiểu sao có thêm một đoạn tin tức - - đánh chết yêu thú trên Thiên Thú Đỉnh, luyện hóa mười giọt tinh huyết, có thể thức tỉnh huyết mạch thần thông của yêu thú này.

    Đây là dị bảo!

    Giang Hàn hô hấp trở nên dồn dập, yêu thú hắn thấy nhiều, phía bắc Giang gia trấn là Thiên Hồ sơn mạch khắp nơi đều là dã thú yêu thú.

    Được xưng là yêu thú, đại biểu có được huyết mạch thần thông, tỷ như có yêu thú thi độc, phóng điện, phun lửa, phun nước..

    Thậm chí yêu thú cường đại thở ra một hơi, ngay cả Tam trưởng lão Huyền U cảnh cường giả, đều có thể trong nháy mắt diệt sát.

    Đương nhiên, không chỉ là yêu thú có huyết mạch thần thông, Cửu Châu đại lục võ giả cơ hồ mỗi người đều có thể thức tỉnh huyết mạch thần thông, huyết mạch thần thông là tất cả võ giả thủ đoạn đối địch chủ yếu.

    Rất nhiều võ giả theo cảnh giới tăng lên, có thể thức tỉnh nhiều huyết mạch thần thông.

    Nghe nói tộc trưởng Giang thị nhất tộc có được một huyết mạch thần thông "Liệt Hỏa Phần Thân", Đại trưởng lão có được một huyết mạch thần thông "Kinh Cức bộc phát".

    Thế nhưng, Giang Hàn còn chưa nghe nói qua Tử Phủ cảnh có thể thức tỉnh thần thông, có thể thức tỉnh thần thông thấp nhất cũng phải đạt tới Huyền U cảnh.

    Hiện tại hắn có được Thiên Thú Đỉnh, lại có thể trực tiếp thức tỉnh huyết mạch thần thông của yêu thú?

    Quan trọng nhất là -- trên Thiên Thú đỉnh có hai mươi bảy con yêu thú, vậy hắn không phải có cơ hội có được hai mươi bảy cái huyết mạch thần thông?

    Đây có phải là, có chút quá mức nghịch thiên hay không?

    Ngân Giác Tê, Mị Ảnh Thử, Địa Long Thú!

    Giang Hàn cẩn thận phân biệt một chút, phát hiện bên trong hai mươi bảy con yêu thú hắn liền biết ba con.

    Ba loại yêu thú này phụ cận Thiên Hồ sơn mạch có không ít, đều là nhất giai yêu thú, mạnh hơn yêu thú hắn cũng không có cơ hội nhận thức, bởi vì một khi đụng phải hắn hẳn phải chết không thể nghi ngờ.

    "Sáng mai lên núi xem có thật không!"

    Giang Hàn kiềm chế xúc động muốn ra cửa, trời sắp tối rồi, với thực lực của hắn, đêm khuya vào núi dễ dàng xảy ra chuyện.

    Đêm nay!

    Giang Hàn trằn trọc, gần như không ngủ. Một là lo lắng cho Giang Ly, hai là nghĩ đến chuyện Thiên Thú Đỉnh, ba là phân tích cục diện trước mắt, con đường phía sau phải đi như thế nào.

    Ngày hôm sau.

    Trời còn chưa sáng Giang Hàn đã dậy, xào một chút cơm nguội lấp đầy bụng, sau đó mang theo tất cả tiền tiết kiệm trong nhà liền vội vàng ra cửa.

    Hắn trước tiên ở trên trấn mua mười một quả Thiên Hương Quả cùng một loại thảo dược, liền không quay đầu lại Giang gia trấn, hướng phía bắc Thiên Hồ sơn mạch mà đi.

    * * *

    Đại ca!

    Giang Hàn ra khỏi trấn không bao lâu, một thiếu niên vừa lùn vừa cường tráng đi tới ngoài viện giam giữ Giang Ly, hắn tiến đến bên cạnh Giang Long nói:

    "Vừa rồi ta nhìn thấy Giang Hàn ra khỏi trấn, đi Thiên Hồ sơn mạch, hắn còn hướng cửa hàng chính thúc mua mười một quả Thiên Hương Quả."

    Thiếu niên cường tráng tên là Giang Hổ, là đệ đệ của Giang Long.

    Hai anh em một người vừa cao vừa gầy, một người vừa thấp vừa cường tráng, nhìn qua hoàn toàn không giống anh em ruột.

    Trong trấn không ít người còn truyền ra tin đồn, nói nương của bọn hắn lúc còn trẻ tướng mạo xinh đẹp, giống như một đóa hồng hạnh..

    Giang Long nghe Giang Hổ nói, nhướng mày, kinh nghi nói:

    "Giang Hàn đi Thiên Hồ sơn mạch làm gì?"

    Thiên Hương Quả? Hắn muốn dụ giết Ngân Giác Tê?

    Thiên Hương Quả rất đắt, một quả huyền thạch một quả, sau khi cha mẹ Giang Hàn mất tích gia cảnh cũng không tốt, mười một quả huyền thạch phỏng chừng là toàn bộ gia sản của Giang Hàn.

    Thiên Hương quả thập phần mỹ vị, nhưng đối với tu luyện cũng không có trợ giúp quá lớn, tác dụng lớn nhất chính là có thể dùng để dụ bắt Ngân Giác Tê.

    Ngân Giác Tê là yêu thú cấp một, có được huyết mạch thần thông "Cuồng Bạo Chi Lực", sau khi phóng thích thần thông lực lượng tăng lên gấp năm lần, có thể đem đại thụ ba người ôm chặt đụng nát bấy, dị thường hung tàn.

    Bất quá Ngân Giác Tê có một nhược điểm trí mạng, đặc biệt thích ăn Thiên Hương Quả, chỉ cần bôi mê dược lên Thiên Hương Quả, có thể dễ dàng dụ giết.

    Vật liệu trên người Ngân Giác Tê cũng không đáng giá, tính ra cũng không kém Thiên Hương Quả bao nhiêu. Cho nên phụ cận võ giả rất ít đi săn giết Ngân Giác Tê, phí sức không lấy lòng không nói, không cẩn thận còn dễ dàng bị thương.

    Giang Hàn vừa sáng sớm đã rời khỏi Giang gia trấn, còn tiêu phí tất cả tiền tiết kiệm trên người mua mười một quả Thiên Hương Quả?

    Hành vi này vô cùng quỷ dị, khiến Giang Long không thể không kinh nghi.

    Như vậy!

    Giang Long nghĩ nghĩ không yên lòng, nói với Giang Hổ:

    "Ngươi mang theo Giang Báo đi theo xem, nếu Giang Hàn có dị trạng gì, trực tiếp bắt hắn mang về, đừng bỏ lỡ đại sự của Tam thúc. Lần này nếu có thể khiến Hàn đại nhân vui lòng, nói không chừng có thể chiêu ta vào Vân Mộng các, về sau tự có hưởng thụ.

    Vinh hoa phú quý vô tận, các ngươi đều có thể hưởng lợi theo!"

    Mang về làm gì?

    Giang Hổ sờ sờ thịt ngang trên mặt, trong mắt hung quang lóng lánh nói:

    "Thiên Hồ sơn mạch xa như vậy, bằng không.. Trực tiếp giết chết hắn cho xong?"

    "Không phải cha hắn, gia gia cũng sẽ không mạo hiểm vào núi vì yêu thú giết chết, ở dã ngoại giết chết trực tiếp cho yêu thú ăn, ai có thể chứng minh là chúng ta làm?"

    Giang Long đôi mắt lóe lên, trầm ngâm một lát không phản đối, chỉ dặn dò:

    "Các ngươi cẩn thận một chút, đừng cả ngày đánh nhạn, bị nhạn mổ mắt."

    Chỉ có hắn?

    Giang Hổ vẻ mặt khinh thường nói:

    "Ta cùng Giang Báo đều là Tử Phủ Cảnh lục trọng, hắn một cái Tử Phủ Cảnh ngũ trọng phế vật, hai ta tùy tiện một người đều có thể bóp chết hắn. Yên tâm đi đại ca, sang năm hôm nay chính là hắn tế nhật!"

    Giang Hổ cầm kiếm vội vàng rời đi, Giang Long cũng không quá để trong lòng.

    Thế giới này yêu thú khắp nơi, Giang gia trấn hàng năm đều có không ít người bị yêu thú giết chết. Dù sao trong gia tộc duy nhất để ý Giang Hàn đại trưởng lão lập tức sẽ chết, không ai sẽ truy cứu việc này.

    * * *

    Giờ phút này, Giang Hàn đã tiến vào Thiên Hồ sơn mạch, Giang Long đoán không sai, hắn đích thật là tới dụ giết Ngân Giác Tê.

    Hắn tiêu hết tất cả tiền tiết kiệm trong nhà, chính là vì đánh cược một lần cuối cùng!

    Hắn cược Thiên Thú Đỉnh là dị bảo, có thể cho hắn đạt được huyết mạch thần thông của yêu thú.

    Chỉ cần có thể đạt được huyết mạch thần thông, chiến lực của hắn sẽ nhanh chóng tăng vọt.

    Hắn phải ở trong vòng nửa tháng đem chiến lực tăng lên đến Tử Phủ cảnh cửu trọng võ giả, như vậy mới có cơ hội mang Giang Ly chạy ra Giang gia trấn.

    Giang gia trấn không thể ở lại, không đi huynh muội bọn họ tuyệt đối bị tam trưởng lão chơi chết.

    Thiên Hồ sơn mạch rộng lớn vô biên, được xưng là năm trăm ngọn núi ba trăm cốc, truyền thuyết chỗ sâu nhất cư trú một con Thiên Hồ, có thể hóa hình làm người, có được pháp lực ngập trời.

    Giang Hàn chỉ dám hoạt động ở bảy tám ngọn núi bên ngoài Thiên Hồ sơn mạch, hắn chỉ có Tử Phủ cảnh ngũ trọng, gặp phải yêu thú cấp một cường đại chỉ có thể lựa chọn đào tẩu, yêu thú cấp một cường đại chỉ có võ giả Tử Phủ cảnh cấp tám, chín mới giết được.

    Giang Hàn cẩn thận đi tới đỉnh Hắc Đầu Phong, hắn nhớ rõ nơi này từng có Ngân Giác Tê qua lại.

    Hắn từ trong ngực lấy ra một cái hộp gỗ, bóc ra Thiên Hương Quả, ở trên trái cây cẩn thận bôi lên một ít chất lỏng màu xanh biếc, sau đó đem trái cây đặt ở vị trí đã chọn xong, nhanh chóng trèo lên gốc cây gần đó.

    Lỗ - - lỗ - -

    Chỉ qua một nén nhang, một con tê giác khổng lồ chạy như điên mà đến. Con tê giác này có ba sừng bạc trên đầu, hình thể khổng lồ, to lớn như một con voi.

    Ngân Giác Tê thẳng đến Thiên Hương Quả, sau khi nuốt một ngụm, tiếp tục ở phụ cận tới lui, giống như đang tìm kiếm Thiên Hương Quả còn lại.

    Bùm!

    Mê dược bôi lên Thiên Hương Quả rất mạnh, nửa nén nhang sau Ngân Giác Tê ầm ầm ngã xuống đất.

    Trên cây, đôi mắt Giang Hàn sáng ngời, dò xét xung quanh một hồi, xác định không có yêu thú nào, liền từ trên cây bay vọt xuống.

    Hắn giơ đao chém mạnh vào cổ Ngân Giác Tê, chém chết tươi nó.

    Tiếp theo, hắn móc ra yêu đan của Ngân Giác Tê, dùng đao rạch ra yêu đan, bên trong có một giọt máu màu vàng sậm, đây là tinh huyết bản nguyên của Ngân Giác Tê.

    Giang Hàn vận chuyển huyền lực trong cơ thể, nhanh chóng luyện hóa tinh huyết của Ngân Giác Tê.

    Có hiệu quả!

    Nội tâm Giang Hàn run lên, hắn phát hiện Ngân Giác Tê Đồ Văn trên Thiên Thú Đỉnh màu sắc rõ ràng đậm hơn một chút, tựa hồ sắp sống lại.

    Tốt, tốt, tốt!

    Trong lòng Giang Hàn vô cùng kích động, siết chặt nắm đấm.

    Hắc Đầu Phong còn có rất nhiều Ngân Giác Tê, nếu vận khí tốt, nhiều nhất nửa ngày hắn có thể thành công giết đủ mười con, đến lúc đó có thể đạt được huyết mạch thần thông của Ngân Giác Tê "Cuồng Bạo Chi Lực".

    Nhất định phải tranh thủ thời gian!

    Giang Hàn nhanh chóng rời đi, mùi máu tươi sẽ hấp dẫn yêu thú đến đây, hắn không có thời gian dây dưa với yêu thú khác.

    Nửa ngày sau.

    Giang Hàn giết chết một con Ngân Giác Tê, sau khi lấy nội đan ra, tâm tình hắn vô cùng kích động.

    Phía trước luyện hóa chín giọt tinh huyết Ngân Giác Tê, đồ án Ngân Giác Tê trên đỉnh Thiên Thú mỗi lần đều có biến hóa, càng ngày càng sống động, hiện tại rốt cục có thể luyện hóa một giọt tinh huyết cuối cùng.

    Luyện hóa!

    Giang Hàn không chần chừ, lựa chọn trực tiếp luyện hóa tinh huyết.

    Sau vài hơi thở, Thiên Thú Đỉnh trong đầu hắn đột nhiên chấn động, tản mát ra kim quang chói mắt.

    Làm người ta kinh ngạc hơn -- đồ án Ngân Giác Tê trên Thiên Thú Đỉnh lại từ trên đỉnh bích bay ra, nhanh chóng ngưng tụ thành thực thể, sau đó hóa thành một làn khói xanh dung nhập vào trong đầu Giang Hàn.

    Cùng lúc đó, trong Thiên Thú Đỉnh tuôn ra từng đạo năng lượng kỳ dị, nhanh chóng tràn khắp toàn thân Giang Hàn.

    Giang Hàn đứng tại chỗ, nhắm mắt lại không nhúc nhích, cảm nhận được biến hóa rất nhỏ của máu thịt, xương cốt và kinh mạch trong cơ thể.

    Sa sa sa - -

    Một lát sau, trong rừng yên tĩnh vang lên tiếng bước chân rất nhỏ, có hai đạo thân ảnh từ trong bụi cây đi ra.

    Người phía trước vừa lùn vừa khỏe, mặt đầy thịt.

    Không phải Giang Hổ thì là ai?
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...