Đam Mỹ [Edit] Xuyên Thành Pháo Hôi Trong Tiểu Thuyết Ngôn Tình Mary Sue - Nhĩ Chiêu

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Mèo lười thích ngủ, 10 Tháng ba 2021.

  1. Chương 19

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lời này giống như giọt nước tràn ly, cả lớp an tĩnh trong nháy mắt náo nhiệt lên.

    Mọi người sôi nổi quay đầu nhìn ra ngoài, có vài học sinh nghịch ngợm thậm chí đứng dậy, hận không thể trực tiếp đem đầu vươn ra ngoài.

    Lâm Thanh Hòa biết cuộc sống cấp ba rất buồn tẻ, cho nên bọn họ mới phản ứng lớn như vậy khi nhìn thấy tuyết rơi.

    Vì thế không lập tức ngăn lại, cũng xoay đầu nhìn ra bên ngoài.

    Tuyết đầu mùa a.

    Trận tuyết này rất lớn, bông tuyết từ trên bầu trời tảng lớn rơi xuống, đem mặt đất bao trùm một màu trắng xóa.

    Với tốc độ như vậy, chờ đến tan học nói không chừng là có thể nặn một người tuyết.

    Tiếng ồn ào rất nhanh lắng xuống, mọi người đều buông bút xuống, nghiêng người thưởng thức cảnh tuyết rơi phía bên ngoài cửa sổ.

    Trong nhất thời, cả lớp yên tĩnh cơ hồ có thể nghe thấy tiếng tim đập của từng người.

    Lâm Thanh Hòa và cả lớp trầm mặc vài phút rồi chủ động thu hồi ánh mắt, bất giác, anh nhìn về phía Tần Việt.

    Không nghĩ tới chính là Tần Việt cũng nhìn về phía anh, ánh mắt hai người cứ như vậy thẳng tắp giao nhau.

    Tần Việt hai tròng mắt đen nhánh như mực, ánh mắt chuyên chú lại ôn nhu, chứa đựng vô vàn cảm xúc không nói thành lời.

    Dường như là không nghĩ tới sẽ anh sẽ nhìn đến, trong mắt Tần Việt hiện lên một tia kinh ngạc, sau đó hai hàng lông mày nhướng lên, trong mắt chứa đầy ý cười.

    Lâm Thanh Hòa hơi thất thần, không biết vì sao đột nhiên có chút chột dạ, anh vội vàng thu hồi ánh mắt, giơ tay gõ bàn, "Được rồi, đừng nhìn nữa, tiếp tục tự học."

    Cả lớp tuy rằng có chút không nỡ, nhưng đối với vài phút nghỉ ngơi này đã rất vừa lòng, một đám nhanh chóng thu liễm tâm tư, một lần nữa tập trung học tập.

    Sau khi tiết tự học kết thúc, Lâm Thanh Hòa trở về văn phòng.

    Pha một ly sữa đậu này cho bản thân, sau đó cầm cái ly đứng phía trước cửa sổ, nhìn ra ngoài.

    Là một người phương Bắc, nhìn thấy tuyết cũng không phải chuyện gì hiếm lạ, nhưng mỗi khi tuyết rơi anh đều nhịn không được cảm thấy vui vẻ.

    Đặc biệt là cầm một ly thức uống nóng đứng ở bên cửa sổ ngắm cảnh tuyết rơi, nhìn tuyết bao trùm cảnh vật xung quanh, một mảnh trắng xóa, thật tinh khôi.

    Thời tiết như vậy thật thích hợp để ăn lẩu..

    Lâm Thanh Hòa nghĩ vậy, quyết định buổi tối đi siêu thị một chuyến, mua chút gì đó để nấu lẩu.

    Sau hai tiết tự học là giờ giải lao, học sinh ăn cơm chiều, nghỉ ngơi một chút rồi bắt đầu tiết học buổi tối.

    Đêm nay Lâm Thanh Hòa không có tiết dạy, cho nên sau khi tan học anh liền thu thập đồ về nhà.

    Vừa xuống lầu, phát hiện có rất nhiều học sinh không đi ăn cơm, mà chạy đến sân thể dục thượng đánh lên tuyết trượng.

    Tuyết rơi một buổi trưa, toàn bộ sân thể dục đều bị bao trùm bởi tuyết, tựa như một khối bánh kem bơ khổng lồ.

    Mọi người ở trên sân chạy, nhảy, ném tuyết, tựa như những con ngựa hoang thoát cương, vui sướng vô cùng.

    Lâm Thanh Hòa nhớ khi anh đi học cũng đã từng như thế này, vào giờ giải lao, cả lớp chạy xuống sân chơi ném tuyết, đem người ném xuống hố tuyết, vui vẻ vô cùng.

    Chuông đi học đánh mấy lần mới cọ tới cọ lui trên mặt đất không nỡ rời đi.

    Thật tốt a!

    Lâm Thanh Hòa nhìn bộ dáng làm ầm ĩ của chúng, đột nhiên có điểm cảm khái, sao lại cảm giác mhìn già rồi?

    Anh rõ ràng mới 24.

    Đứng bên nhìn một lúc, Lâm Thanh Hòa mới xoay người đi đến cổng trường.

    Nhưng mà vừa đi được vài bước, một quả cầu tuyết lớn to bằng nắm tay đột nhiên bay thẳng tắp đến sau cổ anh, cái lạnh khiến anh phải run người.

    Lâm Thanh Hòa vội vỗ rớt tuyết dính trên người, xoay người sang, phát hiện là Từ Hạo Thiên cùng mấy nam sinh đang đứng cách đó không xa cười nhìn anh, hỏi: "Thầy Lâm, chơi một ván không?"

    Lâm Thanh Hòa nhìn mấy nam sinh đối diện, lại nhìn thế lực mỏng manh của mình, nhướng mày nói: "Các em nhiều người như vậy bắt nạt một mình tôi?"

    "Đúng vậy!" Từ Hạo Thiên vừa dứt lời, vài quả cầu tuyết nháy mắt hướng anh ném tới.

    Lâm Thanh Hòa vội vàng dùng một bàn tay che mặt, sau đó nhanh chóng khom lưng, dùng một cái tay khác nắm lên một quả cầu tuyết, ùy tiện nặn hai cái rồi ném qua.

    Tuy rằng anh đã tận lực ngăn cản, nhưng song quyền khó địch bốn tay, rất nhanh đã bị cầu tuyết ném đến đầy người.

    Lâm Thanh Hòa bị ném cơ hồ không dám ngẩng đầu, anh có chút vô lực nghĩ, bọn chúng đây là quang minh chính đại mà trả thù anh đi, quả nhiên trong lòng vẫn còn rất chán ghét anh sao?

    Ngay khi anh cảm thấy bản thân sắp bị chôn vùi trong tuyết, công kích đối diện đột nghiên ngừng lại.

    Lâm Thanh Hòa ngẩng đầu lên, phát hiện Tần Việt đang ném quả cầu tuyết lớn nện lên đầu Từ Hạo Thiên.

    Quả cầu tuyết không nặng, không làm người bị thiên, nhưng Từ Hạo Thiên vẫn bị ném cho có chút mông lung, sau khi hắn phản ứng lại, lập tức thay đổi đối tượng công kích, tấn công Tần Việt.

    Lâm Thanh Hòa vừa mới bị bọn họ vây lại công kích thảm như vậy, hiện tại rốt cuộc được giúp đỡ, vì thế cũng vội vàng ôm vào ngực một đống tuyết, nặn thành cầu tuyết, ném tới bọn Từ Hạo Thiên.

    Vừa mới bắt đầu còn chia phe địch ta, một lúc sau đã lâm vào một mảnh hỗn loạn.

    Tới cuối cùng, không biết là cái nào ý xấu tiểu tử khởi đầu, một người cầm chân, một người cầm cánh tay anh, đem anh nâng lên, đi đến hố tuyết ngay gốc cây.

    Lâm Thanh Hòa nháy mắt hiểu rõ ý tứ của bọn họ, cười mắng: "Nhãi ranh, các em muốn làm phản phải không, mau đem thầy thả xuống."

    Nhưng mà mọi người đều rất cao hứng, ai cũng không chịu nghe lời anh nói.

    Lâm Thanh Hòa vừa tức vừa bất đắc dĩ, cuối cùng vẫn dung túng cho bọn họ, hôm nay mọi người đều vui vẻ như vậ, thế thì bồi bọn chúng chơi đi.

    Chỉ có Tần Việt chạy tới ý đồ ngăn cản bọn họ.

    Từ Hạo Thiên vừa thấy, vội vàng gọi người ngăn Tần Việt lại, lớn tiếng nói: "Hắn vừa mới cùng thầy Lâm lập thành một đội, tới đó đi, đừng buông tha hắn, cùng nhau nâng lại đây ném."

    Bên cạnh lập tức có người phụ họa, đè Tần Việt xuống, đem hắn nâng lên.

    Tới cái hố bên gốc cây, nơi này đã tích một tầng tuyết rất dày, mọi người xem rất là hưng phấn.

    Có người hô khẩu hiệu, "Một, hai, ba."

    Sau đó bọn họ liền bị ném, Lâm Thanh Hòa gắt gao nhắm mắt lại, kỳ thật tuyết rơi dày như vậy nếu ngã sẽ không bị đau, nhưng bị ném văng đi rốt cuộc vẫn là chút làm người sợ hãi.

    Ngay khi hai người ra xuống tuyết, trên mặt đất bắn lên từng trận bông tuyết.

    Lâm Thanh Hòa cảm thấy một chút cũng không đau, thậm chí còn cảm thấy mặt đất vô cùng mềm mại.

    Anh mở to mắt, đối diện với đôi mắt của Tần Việt.

    Lúc này mới phát hiện bản thân vậy mà đang đè trên người Tần Việt.

    Hóa ra lúc Tần Việt ngã xuống đất, vừa vặn lót dưới thân anh.

    Lâm Thanh Hòa sợ tới mức vội vàng muốn đứng dậy, sợ là đã đem Tần Việt áp hỏng rồi.

    Nhưng mà đám kia học sinh vẫn chưa nháo đủ, cười xong liền nâng đem bọn họ nâng lên ném lên đống tuyết, một bộ muốn đem bọn họ chôn sống.

    Đập vào mắt đều là một màu trắng xóa của tuyết, anh căn bản không đứng lên được.

    "Đừng náo loạn nữa." Lâm Thanh Hòa há mồm hô một câu, trong miệng nháy mắt chứa đầy tuyết, khiến anh ho khan lên vì sặc.

    Tần Việt thấy thế, vội duỗi tay đem đầu anh ấn vào trong lòng ngực, dùng tay giúp anh chặn một ít tuyết.

    Lâm Thanh Hòa lúc này mới thoải mái hơn một chút.

    Sau đó vội vàng dùng khuỷu tay đấy ra, cách xa hắn một chút, hỏi: "Cậu không có việc gì chứ."

    Tần Việt lỗ tai hồng muốn ra máu, nghiêng đầu, tránh đi ánh mắt của anh, thấp giọng nói: "Em không sao."

    Lâm Thanh Hòa lúc này mới yên tâm, bọn nhãi ranh này xuống tay không nhẹ không nặng, cũng không sợ làm người khác bị thương.

    Sau một trận "Lễ rửa tội" bằngtuyết, bọn Từ Hạo Thiên cuối cùng cũng dừng lại, ba chân bốn cẳng đem Tần Việt và Lâm Thanh Hòa từ trong đống tuyết kéo ra lên, phủi hết tuyết trên quần áo giúp hai người..

    "Ha ha ha ha ha ha, thầy Lâm, thầy không sao chứ." Từ Hạo Thiên vừa giúp anh phủi tuyết vừa hả hê hỏi.

    Lâm Thanh Hòa nhìn hắn, lạnh giọng nói: "Tôi không sao, nhưng mà em thì có chuyện lớn đấy."

    Từ Hạo Thiên sửng sốt một chút, "Ý thầy là sao?"

    "Mải mê chơi tuyết như vậy, trở về chép 20 bài thơ cổ về tuyết, ngày mai nộp lại cho tôi."

    "A! Đừng mà thầy ơi, thầy không thể làm như vậy!" Từ Hạo Thiên kêu rên lên, càng thêm nhiệt tình giúp anh phủi tông tuyết trên người.

    Lâm Thanh Hòa mỉm cười nhìn bộ dáng chân chó của hắn, tâm tình nháy mắt tốt lên.

    Tuy rằng tuyết trên người đã bị vỗ rớt, nhưng tuyết trên tóc và quần áo đã tan, khiến anh cảm thấy lạnh vô cùng.

    Lâm Thanh Hòa quay đầu nhìn Tần Việt, tình huống của hắn cũng không tốt hơn bản thân bao nhiêu.

    Anh hiện tại về nhà tắm rửa rồi thay quần áo hẳn là sẽ không sao.

    Nhưng Tần Việt còn phải học tiết tự học buổi tối, cứ như vậy sẽ bị cảm mạo.

    Nghĩ vậy, Lâm Thanh Hòa hướng Tần Việt vẫy tay nói: "Đi đến vnă phòng với tôi."

    Tần Việt gật đầu, lập tức ngoan ngoãn đi phía sau anh.

    Từ Hạo Thiên ở bên cạnh kêu rên, "Thầy đi thong thả ạ, bài thơ cổ.."

    "Thế nào?" Lâm Thanh Hòa trở nhướng mày.

    Từ Hạo Thiên sắc mặt nháy mắt uể oải.

    Lâm Thanh Hòa bước lên vài bước, dừng chân lại, quay đầu cười nói: "Tôi không bảo em làm một mình, các em mỗi người một bài."

    Từ Hạo Thiên nghe vậy, biểu tình nháy mắt thay đổi, "Cảm ơn thầy Lâm."

    Lâm Thanh Hòa bất đắc dĩ lắc đầu, "Mau đi ăn đi, đừng chơi nữa, nhớ mua thức ăn nóng, đừng để sinh bệnh."

    "Đã biết, cảm ơn thầy lâm!"

    "Cảm ơn thầy Lâm!"

    * * *

    Từ Hạo Thiên nói xong, các nam sinh khác cũng sôi nổi ủng hộ.

    Lâm Thanh Hòa lúc này mới mang theo Tần Việt trở về văn phòng.

    Vừa bước vào văn phòng, Lâm Thanh Hòa nháy mắt cảm thấy ấm áp lên.

    Anh cởi áo khoác bị tuyết làm cho ướt đẫm ra, lấy khăn giấy xoa bớt nước trên tóc, sau đó pha hai ly sữa đậu nành, đưa cho Tần Việt một ly.
     
    oglenMẫn Diệp thích bài này.
  2. Chương 20

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    oglen, DTHM2708, Juhi 2k410 người khác thích bài này.
  3. CHƯƠNG 21

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lâm Thanh Hòa trầm mặc một chút, quyết định bỏ qua ý kiến của bọn họ, chọn《 Biên thành 》.

    Bọn họ đã được học một đoạn trích ngắn, dứt khoát lần này cho chúng xem một bộ hoàn chỉnh.

    Thời điểm bộ phim được chiếu, có người kêu rên vài tiếng, nhưng rất nhanh liền im lặng, dù sao cũng thú vị hơn là phải tự học.

    Lâm Thanh Hòa không muốn quấy rầy cả lớp xem phim, đứng ở cuối phòng học.

    Ngay khi anh đứng yên, Tần Việt xoay người lại, chỉ vào vị trí bên cạnh mình.

    Lâm Thanh Hòa lúc này mới nhớ, hôm nay trong nhà Tô Noãn có việc, thi xong đã rời đi trước.

    Cho nên chỗ ngồi bên cạnh Tần Việt vừa vặn trống.

    Lâm Thanh Hòa không chút do dự ngồi xuống, đứng dạy hai tiết thực sự rất mệt.

    Lâm Thanh Hòa ngồi xuống bên cạnh Tần Việt, sau đó cùng cả lớp xem phim.

    Tần Việt chống tay lên mặt, nghiêng đầu nhìn về phía màn hình lớn.

    Tuy rằng nguyên nhân là do góc độ, nhưng Lâm Thanh Hòa vẫn mạc danh có một loại cảm giác Tần Việt đang nhìn mình.

    Ánh mắt như có như không dừng trên người anh, làm anh cảm thấy lỗ tai hơi có chút nóng lên.

    Lâm Thanh Hòa nhìn trong chốc lát, nhịn không được dùng tay che miệng ngáp một cái, làm bộ lơ đãng mà quay đầu lại đi, Tần Việt như cũ nghiêng thân mình, chẳng qua ánh mắt dừng ở lại trên bảng trắng.

    Lâm Thanh Hòa vội vàng thu hồi ánh mắt, âm thầm cười chính mình, anh có cái gì đẹp, suốt ngày tự mình đa tình.

    Nghĩ vu vơ xong, lại tiếp tục xem phim.

    Lần này không quay đầu lại.

    Xem phim xong, cũng tới giờ tan học.

    Cả lớp đã chờ mong khoảnh khắc này rất lâu, Lâm Thanh Hòa thông báo tan học, cả lớp liền cầm cặp lao nhanh ra ngoài.

    Lâm Thanh Hòa nhìn một đám chạy trốn như bay, bất đắc dĩ cười cười, đem lời nói chuẩn bị nói ra nuốt trở vào.

    Còn chưa bảo bọn chúng trực nhật đâu!

    Lâm Thanh Hòa thở dài, quyết định ở lại tự mình quét dọn một chút.

    Anh đi lên bục giảng, lau sạch bảng đen, quay đầu lại thì thấy Tần Việt đang dùng chổi quét sàn từ lúc nào.

    Lâm Thanh Hòa nhìn nhìn chỉ còn lại có bọn họ hai người phòng học, có chút kinh ngạc hỏi: "Cậu không quay về sao?"

    Tần Việt đứng dậy, nhìn về phía anh, ánh mắt trong trẻo, mang theo ý cười, "Thầy à, em giúp thầy quét tước vệ sinh xong rồi đi."

    Lâm Thanh Hòa trong lòng ấm áp, đặt tẩy bảng xuống, phủi phủi tay, đi tới trước mặt hắn, "Cậu đêm nay không đi làm thêm sao?"

    Tần Việt lắc đầu, một lần tiếp tục khom lưng quét rác, nói: "Em đã xin nghỉ việc rồi, bà nội nói chỉ còn nửa năm là thi, không nên phân tâm."

    Lâm Thanh Hòa cảm thấy có chút khó chịu nhưng trên mặt cũng không biểu hiện ra, khẽ gật đầu, sau đó cầm chổi bắt đầu quét dọn phòng học.

    Phòng học mỗi ngày đều quét dọn sạch sẽ nên không quá dơ, bọn họ rất nhanh liền dọn dẹp xong.

    Sau khi sắp xếp xong mọi thứ, Lâm Thanh Hòa khóa cửa phòng học, hai người cùng nhau đi ra ngoài.

    Gần đến cổng trường, Tần Việt đột nhiên hỏi: "Thầy, có phải sắp đến sinh nhật thầy không?"

    Lâm Thanh Hòa sửng sốt một chút, quay đầu hỏi: "Cậu làm sao mà biết được?"

    Tần Việt đỏ mặt, xoay đầu đi, hàm hồ nói: "Lúc trước có nghe qua."

    Lâm Thanh Hòa cũng không gặng hỏi, nghĩ nếu hắn đã hỏi như vậy, khẳng định là có tính toán gì, nhưng anh biết tình huống gia đình của Tần Việt, vì thế vội nói: "Sao nào, định chuẩn bị bất ngờ cho tôi sao?"

    Tần Việt trầm mặc một lát, cũng không phủ nhận, gật gật đầu.

    Lâm Thanh Hòa thực cảm động, nhưng vẫn nói: "Ý tốt của cậu tôi thật sự rất cảm ơn, nhưng quà thì thật sự không cần, cậu cố gắng.."

    Lâm Thanh Hòa vốn dĩ muốn động viên hắn cố gắng học tập tốt, nhưng nghĩ đến hắn không tham gia thi đại học, yết hầu ngạnh một cái, im lặng.

    Chỉ giơ tay vỗ vai của hắn.

    Tần Việt phảng phất đã sớm biết ý nghĩ trong lòng anh, vội nói: "Cũng không phải món quà quý giá, chỉ là một chút.. tâm ý."

    Nói đến câu sau, không biết vì sao Tần Việt đột ngột nhỏ giọng lại.

    Lâm Thanh Hòa cũng không cự tuyệt, thuận thế nói, "Đây chính là cậu nói, nếu như quý giá thì tôi sẽ không nhận đâu."

    "Vâng." Tần Việt giống như một đứa bé được khen, nặng nề gật gật đầu.

    Hai ngày tới học sinh được nghỉ, các thầy cô trong thời gian này sẽ đến trường chấm bài thi.

    Vì lịch làm việc dày đặc nên hai ngày nay anh phải làm việc gần như từ sáng đến tối, vừa nhìn thấy chữ là anh đã chóng mặt và buồn nôn.

    Nhờ vào hiệu quả làm việc cao của các thầy cô, trong vòng hai ngày đã có kết quả.

    Ngày thứ ba nhận được thông báo, sau đó liền nghỉ.

    Nghỉ đông chỉ có mười ngày, đã trễ.

    Cho nên thời điểm bọn học sinh nghỉ, không mấy ngày liền ăn tết.

    Gần cuối năm, vô luận là trên đường hay là trong nhà, hương vị Tết càng ngày càng rõ.

    Mấy ngày nay đơn vị làm việc của Tống Trân Cúc và Lâm Bân cũng nghỉ.

    Ba người liền ở nhà tổng vệ sinh, đặt mua hàng tết, rán các loại thịt..

    Cứ như vậy, bận bận rộn rộn cho đến khi đón năm mới.

    Đêm nay là đêm giao thừa, ba người Lâm gia bận việc một buổi trưa, làm một bàn đầy đồ ăn, chuẩn bị đón năm mới.

    Trong TV đang phát tiết mục năm mới náo nhiệt, bên ngoài pháo pháo nổ rợp trời.

    Lâm gia tuy rằng chỉ có ba người nhưng cũng không có cảm giác quạnh quẽ.

    Lâm Thanh Hòa cùng Lâm Bân ngồi ở ghế trên, Tống Trân Cúc cầm mọt cái bánh kem nhỏ đi ra, đặt ở trên bàn.

    Lâm Thanh Hòa tổ chức sinh nhật theo dương lịch, thời gian trong năm thay đổi, năm nay thật trùng hợp, sinh nhật của anh vậy mà trùng với đêm giao thừa.

    Lâm Thanh Hòa nhìn thấy bánh kem, có chút kinh ngạc, sau đó dở khóc dở cười mà nói:" "Ba mẹ sao lại còn mua bánh kem? Con đã lớn như vậy, hơn nữa hôm nay làm rất nhiều món, ăn không nổi a."

    Tống Trân Cúc hôm nay tâm trạng rất tốt, cười nói: "Đây không phải nghi thức của người trẻ các con à, hơn nữa vừa vặn nhắc nhở con một chút, từ hôm nay trở đi con đã 25 tuổi, đến tuổi thành gia lập nghiệp rồi."

    "Con.."

    "Con cái gì mà con, ước rồi thổi nến đi." Tống Trân Cúc nói, cắm tượng trưng năm cây nến, sau đó đốt nến lên để Lâm Thanh Hòa ước nguyện.

    Lâm Thanh Hòa thuận theo nhắm mắt lại, nghĩ nghĩ, ở trong lòng yên lặng nói: "Cầu mong tôi có thể sống lâu hơn được mấy năm."

    Nói xong, mở mắt ra thổi tắt ngọn nến.

    "Con ước gì vậy a?" Tống Trân Cúc tò mò hỏi.

    Một bên Lâm Bân vội chọc chọc bà, "Ai ai ai, nói ra liền không linh."

    Tống Trân Cúc bĩu môi, "Được rồi, không hỏi thì không hỏi, ăn cơm, ăn cơm."

    Lâm Thanh Hòa đứng một bên nhìn họ, bọn họ rõ ràng chỉ là nhân vật trong sách, nhưng giờ khắc này, anh thế nhưng cảm thấy có chút lưu luyến.

    Ăn cơm xong, bọn họ mỗi người cầm một khối bánh kem ngồi trên sô pha bắt đầu xem xuân vãn đầu năm.

    Biểu diễn múa hát vẫn nhàm chán như vậy, Lâm Thanh Hòa xem một chút liền cảm thấy không thú vị.

    Vừa vặn bên ngoài ở đang bắn pháo hoa, anh liền đứng dậy đi đến cửa sổ, "Khi nào tiết mục bắt đầu thì gọi con."

    "Được." Lâm Bân nói, hướng anh vẫy vẫy tay.

    Lâm Thanh Hòa đem bánh kem đang ăn dở đặt trên bàn, cầm một ly nước đến bên cửa sổ.

    Pháo hoa phóng bên ngoài dường không cần tiền, tráng lệ lại sáng chói, làm Lâm Thanh Hòa không khỏi cảm khái một câu thực sự có tiền.

    Thế giới nguyên bản của anh đã cấm đốt pháo trong Tết Nguyên đán, bảo vệ môi trường là bảo vệ môi trường, nhưng vẫn anh luôn cảm thấy thiếu một điều gì đó.

    Bây giờ đã biết, có vẻ như đây mới chính là hương vị của năm.

    Màu đỏ tươi độc đáo của người Trung Quốc.

    Mọi người vô cùng sôi nổi, vui vẻ chào tạm biệt cái cũ và chào đón cái mới, sum họp cả gia đình.

    Ngắm pháo hoa một lúc, ánh mắt Lâm Thanh Hòa dần dời xuống phía dưới, lúc này mọi người đều ở nhà náo nhiệt đoàn viên, ngoài đường vắng tanh.

    Chỉ có một người.

    Lâm Thanh Hòa xoa xoa đôi mắt, cảm thấy mình hẳn là nhìn lầm rồi.

    Nhưng mà nhìn kĩ lại lần nữa, lại phát hiện bản thân quả thật không nhìn lầm.

    Dưới ánh đèn đường xuất hiện một bóng người, là Tần Việt.
     
    Nhi031210Mẫn Diệp thích bài này.
  4. Chương 22

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    oglen, Juhi 2k4, Cattuong200819 người khác thích bài này.
  5. CHƯƠNG 23

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau khai giảng không lâu là đại hội thể thao.

    Trong khoảng thời gian này, Lâm Thanh Hòa cuối cùng cũng hiểu được thế nào là thời gian trôi qua nhanh tựa thoi đưa.

    Anh còn chưa địnht hần, thời tiết đã dần chuyển ấm, ngày đi học lại đếm ngược chỉ còn mười ngày.

    Thành tích Tần Việt có thể nói là tiến bộ vượt bậc, là người thứ hai lọt vào top 10 của lớp.

    Lâm Thanh Hòa nhìn phiếu điểm trên tay mình, trong lòng buồn vui lẫn lộn.

    Học sinh của mình tiến bộ anh đương nhiên rất vui, nhưng nghĩ đến kết cục tương lai của bản thân, trong lòng anh lại là một trận thương cảm.

    Tần Việt đem Tô Noãn trở thành ước mơ, vì vậy đã rất cố gắng đến gần cô, hy vọng đang cận kề trước mặt, nhưng mọi thứ lại ngay lập tức biến mất.

    Cái loại cảm giác đó, không cần phải nói.

    Nhưng mà..

    Lâm Thanh Hòa vô thức sờ con hổ trên cổ tay, so với Lâm Thanh Hòa trong sách, anh cảm thấy bản thân đã tốt hơn rất nhiều, hy vọng đến lúc đó hắn sẽ không quá hận mình..

    Hơn nữa, kể từ lần trước anh cự tuyệt Tống Trân Cúc và những đối tượng xem mắt, trong nhà cũng không còn nói về chuyện mua xe.

    Có lẽ sẽ tránh được, Lâm Thanh Hòa trong lòng vẫn còn ôm một chút may mắn.

    Hôm nay Lâm Thanh Hòa mới vừa đến văn phòng, liền phát hiện trên bàn đặt một gói kẹo mừng và một tấm thiệp mời.

    Anh cầm thiệp mời mở ra, đập vào mắt là một bức ảnh cưới, trai tài gái sắc, thoạt nhìn rất đẹp đôi.

    Hóa ra là giáo viên trung va của lớp khoa học ở văn phòng bên cạnh.

    "Thầy Tống chuẩn bị kết hôn!" Lâm Thanh Hòa có chút kinh ngạc, không ngờ lại đột ngột như vậy, tuy rằng ngày thường nói chuyện nhiều lắm, nhưng bọn họ đều thuộc lớp trọng điểm của trường trung học phổ thông, ngày thường cũng hay gặp mặt, anh vậy mà một chút cũng không phát hiện.

    "Đúng vậy, sáng nay tôi đã nói rồi. Cuối tuần này ở khách sạn Đỉnh Nguyên, thầy Lâm, anh đừng quên đấy." Giáo viên tiếng Anh vừa nói vừa chỉ vào tấm bảng đen nhỏ trên tường văn phòng.

    "Ừ, tôi nhớ rồi, sao lại đột ngột như vậy? Một chút tin tức cũng không có."

    "Nghe nói là xem mắt, hai người gặp mặt vài lần, cảm thấy khá hợp liền đi đến hôn nhân, hơn nữa thầy Tống tuổi cũng không còn nhỏ, cũng nên yên bề gia thất."

    "Thì ra là vậy." Lâm Thanh Hòa trả lời, giọng điệu đột nhiên có chút chua xót.

    Liệu trong tương lai anh có tìm được người như vậy để trải qua quãng đời còn lại không? Chưa nói đến tình yêu, có thể là tìm một người vì cảm thấy mình đã lớn tuổi hay chỉ đơn giản là người đó phù hợp.

    Lâm Thanh Hòa lấy một viên kẹo mừng trong túi ra, xé vỏ bỏ vào trong miệng.

    Vị ngọt dần lan ra trong miệng, Lâm Thanh Hòa khẽ lắc đầu, xua đi mớ suy nghĩ lộn xộn trong đầu.

    Có thể sống đến thời điểm đó không còn chưa chắc, anh suy nghĩ nhiều như vậy làm gì.

    Hôm nay anh chỉ có hai tiết, sau đó cũng không có gì chuyện gì làm, liền lấy bài thi ngày mai sẽ phát ra, định sửa qua một lần, đến ngày mai giảng lại cũng tiện hơn.

    Sửa liên tiếp hai bài, vừa buông bút xuống, liền thấy Tần Việt cầm một tờ giấy bước vào.

    Lâm Thanh Hòa lắc lắc cổ có chút tê dại, hỏi: "Có vấn đề gì sao"

    "Vâng ạ, bài cổ trung này em không hiểu lắm." Tần Việt nói rồi đem tờ giấy qua.

    Lâm Thanh Hòa cầm lấy tờ giấy nhìn một hồi, sau đó bắt đầu giảng cho Tần Việt.

    Nhưng không biết vì sao, Tần Việt lại lơ đễnh, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn chằm chằm một chỗ khác.

    Lâm Thanh Hòa kinh ngạc dừng lại, nhìn theo ánh mắt của hắn, liền thấy kẹo cưới trên bàn.

    Lâm Thanh Hòa sửng sốt, chẳng lẽ Tần Việt muốn ăn kẹo sao?

    Nghĩ vậy, hắn duỗi tay cầm lấy gói kẹo kia, đẩy đến trước mặt Tần Việt, "Muốn ăn thì lấy đi, ăn xong thì tập trung nghe giảng đi."

    Tần Việt lúc này mới như từ trong mộng mới tỉnh lại, thân mình khẽ run lên, sắc mặt có chút trắng bệch.

    Hắn nhìn về phía Lâm Thanh Hòa, có chút khó khăn mở miệng hỏi: "Thầy Lâm, đây là?"

    "Kẹo cưới a, nhìn không ra sao?" Đóng gói rõ ràng như vậy mà.

    Tần Việt nghe vậy, ánh sáng trong mắt như đuốc tắt, phảng phất như bị đông cứng tại chỗ, thật lâu cũng không nhúc nhích.

    Lâm Thanh Hòa thấy hắn không lấy, nghĩ hắn ngượng ngùng, vì thế cầm lấy một viên đưa qua: "Đừng khách sáo, ăn đi."

    Tần Nguyệt chậm rãi đưa tay ra, cứng ngắc nhận lấy viên kẹo Lâm Thanh Hòa đưa.

    Ánh mắt của hắn rơi vào viên kẹo, nhìn hồi lâu, khóe miệng hiện lên nụ cười nhợt nhạt, nói: "Thầy à, chúc thầy hạnh phúc."

    Giọng nói của Tần Nguyệt nghẹn ngào vô cùng, từng câu từng chữ nói ra đều như bị bóp nghẹt.

    Lâm Thanh Hòa nghe đầy đầu mờ mịt, sao lại chúc anh.

    Lâm Thanh Hòa nhìn thoáng qua kẹo mừng trên bàn, lại liên hệ một chút đến phản ứng của Tần Việt, rất nhanh đã hiểu rõ, Tần Việt phỏng chừng là nghĩ anh sắp kết hôn.

    Chẳng qua nếu như đây là kẹo mừng kết hôn của anh, đây cũng là hỉ sự a, sao Tần Việt lại có phản ứng như thế này.

    "Ách, kỳ thật.."

    Lâm Thanh Hòa lời nói còn chưa nói xong, bài thi trong tay đột nhiên bị rút ra, Tần Việt bước đi ra ngoài.

    Lâm Thanh Hòa: ?

    Đây là tình huống gì? Anh còn chưa nói xong đâu.

    Lâm Thanh Hòa vẻ mặt mộng bức, nhưng cũng không có đuổi theo, dù sao tiết sau là tiết của anh, chờ một lát ở phòng học sẽ giải thích.

    Lâm Thanh Hòa dọn dẹp đồ đạc, đi đến phòng học.

    Lúc giảng bài, Lâm Thanh Hòa thoáng nhìn đến chỗ ngồi của Tần Việt vài lần, nhưng mà Tần Việt hôm này rất lạ, cùng lúc trước khác hoàn toàn. Lúc trước, mỗi tiết anh dạy, hắn đều hận không thể dính trên người của anh, vậy mà hôm nay Tần Việt từ đầu đến cuối đều không ngẩng đầu lên.

    Chỉ có không coi ai ra gì mà cách một chút lại lột một viên kẹo bỏ vào trong miệng.

    Lâm Thanh Hòa trong lòng cũng có chút bực bội, đây rốt cuộc là làm sao vậy? Không thể hiểu được, hơn nữa còn đang trong tiết học, không thể tùy tiện ăn, ăn cũng được, nhưng mà không thể ăn vụng sao? Còn ăn quang minh chính đại như vậy, xem anh là không khí sao?

    Nhưng bực thì bực, Lâm Thanh Hòa cũng không nói gì.

    Suy cho cùng Tần Việt cũng là nam chủ, anh vẫn là không nên chọc hắn.

    Tan học, Lâm Thanh Hòa vốn dĩ muốn đi tìm hắn nói chuyện, nhưng mà Tần Việt lại vội vàng chạy đi trước.

    Anh mới vừa nói tan học, hắn liền đứng dậy đi ra ngoài.

    Lâm Thanh Hòa tìm không ra hắn, đành phải thôi.

    Mấy ngày sau, Tần Việt dường như giận anh nên luôn tìm cách tránh mặt, có thể trốn bao xa liền trốn.

    Lâm Thanh Hòa cảm thấy kỳ quái muốn chết, nhưng lại không bắt được hắn, liền ngay cả cơ hội hỏi cho rõ ràng cũng không có.

    Ai, anh còn chưa đâm trúng bà nội Tần đã chọc hắn tức giận rồi sao?

    Tan học, Lâm Thanh Hòa thu thập đồ đạc, bước ra ngoài, phát hiện Tần Việt thế nhưng đứng ở cầu thang, dường như đang chờ anh.

    Lâm Thanh Hòa bị hắn lăn lộn mấy ngày nay cũng đã rất bực, rất muốn làm lơ hắn.

    Nhưng ngại thân phận pháo hôi của mình, cuối cùng cũng không dám.

    Chỉ lãnh đạm đi đến trước mặt hắn, hỏi: "Có việc gì sao?"

    Tần Việt ngẩng đầu lên yên lặng nhìn anh, ánh mắt kia quá mức chuyên chú, phảng phất muốn đem thân ảnh của Lâm Thanh Hòa khắc sâu vào linh hồn, làm anh có một loại nhất nhãn vạn năm cảm giác.

    Lâm Thanh Hòa hoảng loạn, khí thế nhanh chóng yếu đi một nửa, vô thức lùi về sau.

    Tần Việt lúc này mới thu hồi ánh mắt, cắn môi, nhìn anh cười.

    Lâm Thanh Hòa lần đầu tiên ở hắn trên mặt nhìn đến như vậy xán lạn tươi cười, vui vẻ đến phảng phất là họa đi lên giống nhau.

    Nhưng nụ cười kia không kéo dài bao lâu, liền ảm đạm biến mất, chỉ còn một mảnh chua xót.

    "Thầy, tân hôn vui vẻ!" Tần Việt nói, đưa qua một đứa bé.

    Vẫn là dùng gỗ điêu khắc, mặc một bộ hỉ phục kiểu Trung Quốc, thập phần tinh xảo. Đứa bé kia hoàn toàn là dựa theo bộ dáng của anh mà điêu khắc ra, vô luận là tướng mạo hay biểu cảm đều giống anh như đúc, ngay cả viên lệ chí ngay khóe mắt cũng không lệch, quá giống, tựa như người điêu khắc đã vẽ đi vẽ lại hình dáng này hàng vạn lần trong lòng.

    "Hết gỗ rôi, em chỉ khắc có một cái." Tần Việt bổ sung nói.

    Lâm Thanh Hòa đứng im tại chỗ, chỉ cảm thấy có thứ gì đó đang ngầm nảy nở trong lòng.

    "Cậu mấy ngày nay bận rộn là để làm cái này sao?" Lâm Thanh Hòa hỏi.

    "Vâng." Tần Việt gật đầu.

    "Hồ nháo! Chỉ còn mấy ngày nữa là thi đại học, cậu tại sao lại.." Lâm Thanh Hòa nói đến một nửa, Tần Việt đã đánh gãy lời anh.

    "Sẽ không.. Ngày mai em sẽ chăm chỉ học tập."

    Lâm Thanh Hòa chỉ cảm thấy trong lòng bực bội lại bị đè nén, cái gì cũng không thể nói.

    "Thầy à, nhận lấy đi." Tần Việt lại đem đứa bé qua cho anh.

    Lâm Thanh Hòa vừa tức lại vừa bất đắc dĩ, "Nhận cái gì mà nhận, tôi cũng không kết hôn."

    Lâm Thanh Hòa vừa nói xong, cái tay đang duỗi trước mặt anh kịch liệt run rẩy, đứa bé trong tay suýt nữa rơi trên mặt đất.

    Tần Việt nhìn phía anh, chớp chớp đôi mắt, tựa như không nghe hiểu lặp lại "Không kết hôn?"

    "Đúng vậy, kẹo mừng hôm đó là của thầy Tống lớp khoa học tự nhiên, tôi đã định nói với cậu, chính mấy ngày nay không gặp được cậu, tôi còn tưởng là cậu giận dỗi, thì ra là ở chuẩn bị lễ vật kết hôn."

    Tần Việt cầm lấy đứa bé ngón tay nắm chặt lại, biểu tình trên mặt khi vui khi buồn, thay đổi thất thường.

    Làm Lâm Thanh Hòa có chút kinh hãi.

    "Cậu làm sao vậy?" Lâm Thanh Hòa vội hỏi.

    "Không có gì, em chỉ là.." Tuy Tần Việt đã liều mạng khắc chế, nhưng trong giọng nói vẫn không áp được kích động.

    Còn chưa nói xong, hắn đặt đứa bé lên tay Lâm Thanh Hòa, cười nói: "Thầy ơi, coi như em tặng cho thầy lễ vật trước đi, chờ đến lúc thầy.. Kết hôn, em sẽ tặng thêm một cái tượng khác."

    Lâm Thanh Hòa nhìn trong tay đột nhiên có thêm một đứa bé, dở khóc dở cười, giỡn nói: "Được rồi, tôi đây liền nhận trước, khi nào tôi kết hôn nhất định sẽ nhớ rõ cậu cò thiếu tôi một cái tượng nữa đấy."

    Tần Việt gật đầu, trong mắt có gì đó chợt lóe lên, "Nhất định." Nói xong, ngẩng đầu nhìn anh, trong ánh mắt tựa hồ mang theo vài phần cầu xin, "Thầy à, thầy chỉ cần, chờ một chút, chờ một chút.. Từ từ.."

    Tần Việt nói năng lộn xộn, Lâm Thanh Hòa cũng không có để ý, cùng hắn sóng vai bước ra ngoài, "Không còn sớm nữa, chúng ta đi thôi."

    "Được." Tần Việt ngoan ngoãn đi theo anh đi xuống lầu.

    Lâm Thanh Hòa chỉ cảm thấy hôm nay quá thần kỳ, anh cho rằng Tần Việt giận mình, kết quả hắn chỉ là muốn tặng anh một món quà.

    Nhưng là thái độ mấy ngày nay của hắn, giống như là giận anh a, hắn còn ăn vụng trên lớp.

    Nhưng Lâm Thanh Hòa thật sự không hiểu hắn giận cái gì.

    Chỉ có thể cảm khái, ai nói thời mãn kinh đáng sợ, tuổi dậy thì kì thực cũng rất đáng sợ.

    Nghĩ đến sự việc mấy ngày nay, Lâm Thanh Hòa vẫn là có chút bất bình, cố ý trêu ghẹo nói: "Kẹo mừng của thầy Tống ngon như vậy sao sao? Cậu còn ở trong tiết của tôi ăn công khai như vậy?"

    Tần Việt nghe vậy, lắc đầu, tựa hồ là nghĩ tới hồi ức gì không tốt, mũi nhíu lại, vẻ mặt chua xót mà trả lời: "Một chút cũng không ngon, quá tệ."

    Quả thật là tệ đến đau lòng.
     
    Nhi031210Mẫn Diệp thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...