Xuyên Không [Edit] Xuyên Nhanh: Vai Ác Boss Toàn Bệnh Kiều - Mang Quả Mai Tử Tương

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Angels of Death, 15 Tháng năm 2020.

  1. Angels of Death The Very Important Personal

    Bài viết:
    80
    Chương 50: Đêm săn người sói kinh hoàng (mười sáu)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trong tầm mắt, bỗng nhiên có người chìa ra một chiếc khăn giấy.

    "Hơ."

    Giang Dao ngước khuôn mặt lem nhem nước mắt lên, đầu tiên là nhìn thấy một cô gái thoạt nhìn bằng tuổi mình.

    Cô gái ấy trên mặt cất giấu một cỗ hào khí, biểu tình bình thản mà vươn tay, tựa hồ là không để ý bộ dáng chật vật lem nhem nước mắt của cô, chỉ đơn thuần là đưa khăn giấy để cô lau mặt.

    Điều này làm Giang Dao giảm bớt bối rối.

    ".. Cảm ơn." Giang Dao kìm nén giọng mũi nói lời cảm ơn.

    Cô còn chưa kịp nhận chiếc khăn giấy, khăn giấy đã bị một bàn tay to bên cạnh vứt xuống, rồi rơi chậm rãi xuống tuyết, hòa hợp một màu cùng tuyết trắng.

    "Em quan tâm người khác làm gì? Hương Hương, anh đang nói chuyện với em." Chàng trai cao cao trừng mắt bất mãn với Giang Dao, dường như là đang trách cô cướp đi sự chú ý của bạn gái mình.

    "Anh thích thì cứ làm." Cô gái hời hợt nói. "Tôi chờ anh."

    Chàng trai bực bội gãi tóc: "Hương Hương, anh không muốn nghe những lời này, anh muốn biết suy nghĩ thật sự của em. Yêu xa thật sự rất khó khăn, em thật sự không thể đi cùng anh sao?"

    Hai người không coi ai ra gì mà trò chuyện riêng tư.

    Giang Dao buồn bực ngán ngẩm, nhặt khăn giấy lên, cẩn thận đưa lên mũi hít hà.

    Thật thơm.

    Cô lau nước mắt, dưới thời tiết âm mười độ, nước mắt vừa mới chảy ra từ hốc mắt liền đông lạnh thành vụn băng nhỏ.

    Thấy cặp đôi kia chuẩn bị rời đi, Giang Dao liền đuổi theo, chặn trước mặt hai người, lấy ngón tay đông lạnh đến đỏ bừng vò vò góc áo.

    "Cái kia, tôi có thể làm bạn cùng hai người không?"

    Chàng trai không kiên nhẫn mà nhíu mày: "Tránh ra, đừng cản đường chúng tôi hẹn hò."

    Mà cô gái tốt tính lại nhíu mày, tựa hồ cảm thấy có chút kỳ lạ.

    "Tôi trước nay chưa bao giờ kết bạn." Giang Dao gục đầu xuống, có chút ngượng ngùng mà nhỏ giọng bổ sung nói: "Hai người đều là người tốt."

    "Cô chưa bao giờ kết bạn, liên quan gì đến chúng tôi?" Chàng trai thô lỗ đi qua.

    Cô gái kéo kéo cánh tay anh ta, ngữ khí bất đắc dĩ: "Cận Mạch."

    Chàng trai lập tức im bặt, khôi phục lại dáng vẻ của mình.

    Ở phía cô gái không thể nhìn thấy được, anh ta hung hăng trừng mắt liếc Giang Dao một cái.

    Giang Dao tâm run lên.

    Chàng trai này, lớn lên trông thật đẹp mắt.

    Người rất cao, có cảm giác an toàn.

    Đối với bạn gái thật tốt.

    Nếu có thể trở thành bạn tốt của anh ta, anh ta cũng sẽ đối xử với mình rất tốt nhỉ?

    Cô không khỏi mong đợi, ánh mắt tràn ngập ghen tị nhìn về phía cô gái, pha lẫn với một tia ghen ghét vô hình.

    "Được." Cô gái suy nghĩ một hồi, vô cùng sảng khoái mà vươn tay: "Tôi họ Đường, Đường Hương Phụ. Cái tên có khuôn mặt xấu xí này, là bạn trai tôi - Cận Mạch, tính tình anh ta không được tốt lắm, nhưng tâm không xấu, cô đừng so đo với anh ta."

    Không so đo.

    Cô đương nhiên sẽ không so đo.

    Giang Dao trong lòng nở hoa, trộm ngắm Cận Mạch.

    Cận Mạch khinh miệt mà hừ một tiếng, kéo tay Đường Hương Phụ ngoảnh mặt đi.

    Giang Dao nhắm mắt theo đuôi họ phía sau, thật cẩn thận mà dẫm lên dấu chân còn lưu lại của bọn họ, tâm tình bỗng nhiên tốt hẳn.

    Cuộc sống của cô, sẽ tốt hơn chứ?

    Sẽ nhỉ?

    Chà, hiện tại cô phải tìm một căn nhà ổn định.

    Như vậy, mẹ sẽ có thể rời khỏi ngôi nhà không hạnh phúc trước kia.

    Giữa Đường Hương Phụ và Cận Mạch, thường xuyên sẽ là một Giang Dao dính người đi theo.

    Giang Dao phát hiện, Cận Mạch ngoài mặt tráng sĩ, bên trong lại là một đại thiếu gia bị chiều hư.

    Cô luôn xấu tính mà trêu chọc anh đến cực điểm, cuối cùng ba người thường sẽ biến thành hai người liên tục đấu võ mồm.

    Lúc này, Đường Hương Phụ liền đảm đương vai nhân vật ra khuyên can.

    Sau đó, Giang Dao thường ngượng ngùng mà xin lỗi Đường Hương phụ: "Rất xin lỗi, Hương Hương tỷ, trách tôi miệng nhanh hơn não, lại phá hư chuyện hẹn hò của hai người."

    "Không thể nào." Đường Hương Phụ an ủi cô nói: "Là Cận Mạch xấu miệng, cô đừng để trong lòng."

    Giang Dao le lưỡi, lần tới da mặt sẽ dày hơn mà xen vào cuộc hẹn hò của hai người.

    Cô phát hiện, Đường Hương Phụ tính cách thiên về hướng nội, ít nói chuyện, hai người này hẹn hò, thường thường là Cận Mạch sẽ bắt chuyện, còn Đường Hương Phụ chỉ biết nói vài từ "Ừ" "Ừm" "Ra vậy" cho có, Cận Mạch đối với tính tình như vậy cũng không làm sao nói nhiều được.

    Về sau có Giang Dao gia nhập, Cận Mạch mới chân chính có người để nói chuyện.

    Ban đầu sẽ là cuộc hẹn hò của Cận Mạch và Đường Hương Phụ, sau đó, sẽ diễn biến thành sân nhà của Giang Dao và Cận Mạch.

    "Đồ chim cút vô dụng!"

    "Đồ tóc xoăn quái dị!"

    Hai người đi ở phía trước nhàm chán mà đấu võ mồm.

    Thường thường phải rất lâu sau, bọn họ mới nhớ ra vẫn còn một người khác tồn tại.

    Quay đầu lại, Đường Hương Phụ không biết đã dừng lại khi nào, chỉ đứng ở một nơi rất xa, dùng một loại ánh mắt vô cùng xa lạ nhìn bọn họ.

    "Hương Hương, em sao lại không đi rồi?" Cận Mạch xoay ngược trở về: "Có phải là mệt rồi không, anh bế em nhé?"

    Giang Dao không di chuyển.

    Cô cách Cận Mạch, xa xa hướng về phía Đường Hương Phụ cười.

    Vừa đẹp, vừa khiêu khích.

    Ánh mắt Đường Hương Phụ, lại ảm đạm đi vài phần.

    "Không cần." Cô đi qua một bên tránh đụng vào người Cận Mạch, thanh âm lạnh hơn: "Trường học có việc, em muốn chạy về làm thí nghiệm."

    Đường Hương Phụ vừa đi, Cận Mạch căm giận mà đá vào thùng rác ven đường.

    "Làm thí nghiệm, lại là làm thí nghiệm! Làm thí nghiệm so với bạn trai quan trọng hơn sao?"

    Có thể thấy, Cận Mạch đang rất tức giận.

    Anh càng giận, Giang Dao càng vui vẻ.

    "Đương nhiên rồi, phòng thí nghiệm tràn ngập những điều thần bí chưa biết, còn anh, anh bất quá chỉ là một quyển sách nát bị lật xem đến hai mươi năm, có cái gì đáng xem đâu."

    "Tóc xoăn quái dị, cô nói ai là sách nát?"

    Hai người nói qua nói lại bắt đầu cãi nhau.

    Sau lần này, Đường Hương Phụ dường như cố ý xa lánh Giang Dao.

    Giang Dao chỉ coi như không biết, da mặt dày quấn lấy cô.

    Quấn lấy cô, chẳng khác nào quấn lấy Cận Mạch. Giang Dao đã được mẹ dạy dỗ mưa dầm thấm lâu, đã sớm biết nên câu dẫn đàn ông như thế nào.

    Quả nhiên, Đường Hương Phụ cuối cùng không thể nhịn được nữa mà bảo rằng mình muốn sống trong thế giới của riêng hai người, ý bảo Giang Dao về ký túc xá trước, Giang Dao còn chưa mở miệng cự tuyệt, Cận Mạch đã nói trước.

    "Ngày 5-1 có nhà hàng mới mở ở phố Tân Khai, tôi đặt ba chỗ rồi, đi đi đi, chúng ta đi làm chuột bạch đi."

    Ánh mắt Đường Hương Phụ, lạnh như một khối băng.

    Giang Dao đứng sau Cận Mạch, lộ ra chút tươi cường ngượng ngùng: "Như vậy.. Không tốt lắm nhỉ? Nghe nói nhà hàng đó rất đắt."

    "Quỷ nghèo kiết xác chưa hiểu chuyện đời!" Cận Mạch hừ lạnh: "Không cần cô trả tiền, đem miệng đi theo ăn là được."

    Có đôi khi, Đường Hương Phụ một lòng chôn mình ở phòng thí nghiệm quên thời gian, chuyện ba người đã thành chuyện hai người, vai chính biến thành Giang Dao cùng Cận Mạch.

    Chờ Đường Hương Phụ vội vàng tới, Giang Dao đang thử quần áo trong một cửa hàng, Cận Mạch hai tay ôm ngực, cau mày nói.

    "Cô mặc cái này xấu chết, quả nhiên người xấu mặc cái gì cũng xấu."

    Giang Dao thở phì phò mà cầm giá áo đuổi theo đánh anh từ phía sau: "Hứ, chắc anh đẹp, anh mặc thử cái bao tải xem, tôi nhìn xem anh đẹp chỗ nào!"

    Tinh nghịch liếc mắt đưa tình, giống như một cặp tình nhân.

    Đường Hương Phụ quay mặt rời đi.

    "Có lầm hay không, cô ấy đang giận à?" Cận Mạch cũng rất khó chịu: "Cô ấy cho tôi leo cây, tôi còn chưa tức giận, cô ấy lại giận ngược lại tôi? Cô ấy có lý do gì mà giận?"

    Giang Dao đắc ý mà nở nụ cười.

    Nhìn xem, cô thông minh nhiều như thế nào.

    Editor: Bạch Tử Vi

    Beta: Nlthanhdieu
     
    chonnho37, Khôi Trần, Bxg054 người khác thích bài này.
    Last edited by a moderator: 24 Tháng hai 2021
  2. Angels of Death The Very Important Personal

    Bài viết:
    80
    Chương 51: Đêm săn người sói kinh hoàng (mười bảy)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Giang Dao biết, cán cân trong lòng Cận Mạch, đã dần dần nghiêng về hướng muốn có càng nhiều thời gian bầu bạn với mình.

    Mà không còn là Đường Hương Phụ chất phác trầm mặc.

    Điều cuối cùng để Giang Dao xác định tình cảm của Cận Mạch chính là, có một lần cô sốt cao, sau khi Cận Mạch biết được rất khẩn trương mà vọt vào ký túc xá nữ, một phen bế cô lên, đưa cô đến bệnh viện.

    Ngay cả Đường Hương Phụ đuổi theo phía sau, bị bậc thang vướng ngã, anh cũng không quay đầu lại nhìn một cái.

    Bộ dáng lòng nóng như lửa đốt kia, mặc cho ai đều sẽ tin tưởng, Giang Dao trong lòng anh, mới là người quan trọng nhất.

    "Bạn gái cậu bị cảm nặng, nếu đến chậm một bước, nói không chừng phổi sẽ bị nhiễm trùng." Bác sĩ dặn dò: "Cẩn thận chăm sóc cô ấy."

    "..."

    "..."

    Giang Dao sốt đến mơ mơ màng màng hơi hơi nghiêng đầu.

    Đường Hương Phụ đứng ở hành lang, đầu gối bị té đến nỗi máu thịt mơ hồ.

    Bệnh viện người đến người đi, từ đầu đến cuối không có người chú ý tới cô.

    Giang Dao biết ý nghĩ của Đường Hương Phụ, trong lòng Đường Hương Phụ có một nút thắt, có lẽ, cô ấy giống mình, cũng đang chờ Cận Mạch đưa ra quyết định cuối cùng.

    Cận Mạch sẽ chọn như thế nào?

    Thật lâu sau, Giang Dao nghe thấy Cận Mạch nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng.

    Trong không khí, tràn ngập hơi thở ngọt ngào.

    Đôi mắt Giang Dao lặng lẽ mở ra một khe hở, tay cô bị Cận Mạch gắt gao nắm trong lòng bàn tay, dày rộng mà ấm áp.

    Mà Đường Hương Phụ đứng ở hành lang, đã khập khiễng mà rời đi.

    "Em nhất định phải mau khỏe lại."

    Cô nghe thấy Cận Mạch đang thấp giọng lầm bầm lầu bầu.

    "Nhất định phải nhanh khỏe lại."

    Giang Dao cười.

    Cô rốt cuộc xác định, anh cũng yêu cô.

    Cổ tay Giang Dao bắt đầu mang theo ý thử mà câu dẫn, nhưng Cận Mạch lại trước sau đứng tại chỗ, không tiến thêm một bước.

    Có lẽ, hắn cần một liều thuốc mạnh.

    Từ sau chuyện ở bệnh viện qua đi, Đường Hương Phụ cả ngày vùi đầu vào phòng thí nghiệm, không lộ mặt lấy một lần.

    Ngẫu nhiên Cận Mạch hứng thú, gọi điện thoại cho cô, nhận được cũng chỉ là vài câu có lệ.

    Thời gian dài, Cận Mạch cũng bực, anh vì cô từ bỏ cơ hội du học, cố ý ở lại trường chờ cô, nhưng cô lại như thế nào? Đối với anh càng thêm lãnh đạm, không thể hiểu được!

    Hai bên chính thức tiến vào giai đoạn chiến tranh lạnh.

    Giang Dao chặt chẽ nắm chắc khoảng thời gian này, thường xuyên liên lạc với Cận Mạch.

    Cận Mạch tựa hồ cũng không cảm thấy cái này có vấn đề gì.

    Cảm giác tồn tại của Đường Hương Phụ thật sự là quá thấp.

    Có cô hay không có cô, kỳ thật không có gì khác biệt, không phải sao?

    Một buổi tối nọ, Giang Dao hát ở quán bar, mới vừa xuống sân khấu, đã bị mấy nam thanh niên dáng vẻ lưu manh cản lại, bọn họ nửa cưỡng ép bắt cô uống rượu.

    Thế giới của người trưởng thành, không có tình nguyện và không tình nguyện, chỉ có cần thiết và không cần thiết.

    Vài người này, Giang Dao cũng biết, là anh em tốt của ông chủ quán bar, nếu cô không uống chính là không cho họ mặt mũi, công việc lương cao này rất khó giữ được.

    Giang Dao căng da đầu uống một ngụm, đối phương lại đưa qua loại rượu mạnh hơn.

    Cận Mạch đang ngồi trên ghế dài nghe nhạc không thể ngồi yên được nữa, xông tới đoạt lấy chén rượu.

    "Cận Mạch." Giang Dao túm cánh tay anh, khẽ lắc đầu.

    Dưới ánh đèn màu biến ảo trong quán bar, trong mắt cô giống như bị một tầng sương bao phủ, phá lệ làm cho người thương tiếc.

    Đây là một loại.. lẳng lơ hoàn toàn khác biệt với Đường Hương Phụ.

    Cận Mạch giống như bị mê hoặc, uống một hơi cạn sạch chén rượu mạnh trong tay.

    Anh kéo cổ áo ra: "Còn bao nhiêu? Tôi thay em ấy uống."

    Có lẽ, nhiều ngày phiền muộn, anh cũng cần gấp một con đường để phát tiết.

    Đêm nay, Cận Mạch uống đến say như chết, Giang Dao đưa anh tới một khách sạn gần đó.

    Anh ngã vào chiếc giường lớn tình thú hình tròn màu hồng nhạt, mày hơi hơi nhăn, sắc mặt đỏ hồng.

    Ngón tay hơi lạnh của Giang Dao nhẹ nhàng xoa lông mày anh.

    "Cận Mạch." Cô ôn nhu gọi: "Cận Mạch, muốn tắm rửa rồi ngủ tiếp sao?"

    Cận Mạch tựa hồ cảm thấy ngón tay cô lạnh lẽo thực thoải mái, nghiêng nghiêng đầu, gương mặt dán lên lòng bàn tay cô.

    Giang Dao cúi đầu, run rẩy dán lên môi anh.

    Anh không có phản ứng.

    Lá gan cô dần dần lớn lên, ngón tay luồn vào cổ áo anh, chạm vào thân thể nóng bỏng của anh như một sự tôn thờ.

    Ngày tiếp theo, Giang Dao vừa mở mắt, liền nhìn đến Cận Mạch ăn mặc chỉnh tề ngồi trên sô pha, hút thuốc.

    Gương mặt anh giấu dưới bóng của bức màn, nhìn không ra là biểu tình gì.

    "Cận Mạch." Giang Dao buông giọng, thân thể trần trụi đi xuống giường, rúc vào

    Trong lòng anh: "Không ngủ thêm một chút sao?"

    Cận Mạch kéo cô ra ngoài, nhíu mày nhìn cô một cái, nhanh chóng quay đầu đi, ngữ khí lãnh đạm: "Em mặc quần áo đàng hoàng trước đi."

    Giang Dao cười quyến rũ lại gần anh: "Sợ cái gì chứ, tối hôm qua chúng ta đã nhìn

    Thấy hết thân thể của nhau rồi, Cận Mạch, không phải là anh thẹn thùng chứ?"

    Cận Mạch xoa xoa thái dương, không hé răng.

    Say rượu làm đầu anh đau muốn nứt ra, trong tâm trí chỉ lưu lại một hình bóng.

    "Em ấn cho anh một chút, sẽ thoải mái hơn nhiều."

    Giang Dao xung phong nhận việc mà thò lại gần, Cận Mạch lại đứng dậy đi về hướng toilet.

    Sắc mặt của Giang Dao trầm xuống.

    Anh có ý gì?

    Cô nhìn về phía di động đặt trên tủ đầu giường, trên mặt một lần nữa nở nụ cười. Cô gửi bức ảnh tối qua đã chụp cho Đường Hương Phụ, lại xóa sạch lịch sử trò chuyện, đặt lại vị trí cũ.

    Chờ đến khi Cận Mạch ra tới, di động vẫn luôn vang lên.

    "Anh có điện thoại."

    Giang Dao ngồi ở trên sô pha mặc quần áo, tựa hồ không có nửa điểm hứng thú muốn biết ai gọi đến.

    Cận Mạch vừa thấy màn hình di động, sắc mặt phức tạp.

    Mười một cuộc gọi nhỡ.

    Người mà hắn thường xuyên liên lạc, chỉ có một người.

    Hắn liếc Giang Dao một cái, do dự cầm lấy di động, quay lại toilet.

    "Hương Hương? Ừ.. Mới tỉnh ngủ.. Anh? Anh ở nhà.. Em đến nhà anh làm gì?

    Không, không phải, không phải căn nhà ở thành Tây, là, là căn nhà cũ thành Bắc kia.."

    Giang Dao mơ hồ nghe thấy bên trong truyền đến tiếng nói chuyện bị đè nén.

    Cô gục đầu xuống, trào phúng cười.

    Đúng là đàn ông.

    Sinh ra đã là cao thủ nói dối.

    Cúp máy, Cận Mạch về lại phòng, nhíu mày nhìn cô: "Tối hôm qua.."

    "Tối hôm qua, chuyện gì cũng đã xảy ra rồi." Giang Dao nỗ lực dùng một loại ngữ khí nhẹ nhàng nói.

    "Này, Cận Mạch, anh định ăn sạch sẽ rồi lại không chịu trách nhiệm sao?"

    Cận Mạch chỉ cảm thấy càng đau đầu hơn.

    Di động lại vang lên một tiếng.

    Anh lập tức cúi đầu nhìn thoáng qua, sắc mặt trở nên càng khó coi.

    Là tin nhắn của Đường Hương Phụ.

    "Cận Mạch, chúng ta chia tay đi."

    Vì cái gì?

    Thật nhiều ngày không liên lạc, đột nhiên gọi điện thoại tới tra khảo, nói đã ở cửa nhà anh, anh thật vất vả trấn an cô xong, cô lại gửi tin nhắn nói chia tay, đây là chuyện gì?

    "Anh đi đâu? Cận Mạch!"

    Tay Cận Mạch dừng trên then cửa, không quay đầu lại: "Chuyện này, em tốt nhất nên giữ kín trong lòng, nếu không.."

    Anh không nói tiếp, xoay người ra cửa.

    Giang Dao cười cười.

    Cô giữ kín trong lòng thì có ích lợi gì?

    Bạn gái chân chính đã biết.

    Cô cũng muốn nhìn một chút, Đường Hương Phụ trong mắt không chấp nhận được một hạt cát, có thể tha thứ cho anh không.

    Giống như Giang Dao lường trước, Đường Hương Phụ chia tay thật sự quyết liệt, dù Cận Mạch dây dưa như thế nào đều không dao động.

    Đàn ông đều là cái dạng này.

    Người đang nắm chặt trong lòng bàn tay, anh không biết quý trọng.

    Chờ người trong lòng bàn tay nản lòng thoái chí muốn rời đi, anh mới nghĩ cách cứu vãn.

    Chờ cứu vãn xong thì sao?

    Nói không chừng, ánh mắt lại sẽ bị hoa dại ven đường hấp dẫn.

    Editor: Bạch Tử Vi

    Beta: Nlthanhdieu
     
    Last edited by a moderator: 24 Tháng hai 2021
  3. Angels of Death The Very Important Personal

    Bài viết:
    80
    chonnho37, Bxg05, Thichhuu4703 người khác thích bài này.
  4. Angels of Death The Very Important Personal

    Bài viết:
    80
    Chương 52 - 2: Đêm săn người sói kinh hoàng (mười tám)

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    chonnho37pé boss thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 12 Tháng bảy 2022
  5. Angels of Death The Very Important Personal

    Bài viết:
    80
    Chương 53 - 1: Đêm săn người sói kinh hoàng (mười chín)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Xét điều kiện của giả thiết thứ nhất, Giang Dao nhất định là người tốt."

    Tối hôm qua đã có hai người chết, một người là chết dưới vuốt của người sói, một người là bị phù thủy đầu độc.

    Nếu Mã Hồng Quang là người sói, chứng tỏ cậu ta bị phù thủy đầu độc, như vậy Giang Dao chắc chắn là người tốt chết dưới vuốt của người sói.

    "Mà xét điều kiện của giả thiết thứ hai, Giang Dao có thể là người tốt, cũng có thể là người sói."

    Nếu Mã Hồng Quang là người tốt, cậu ta có khả năng là bị phù thủy đầu độc nhầm, cũng có thể là bị vuốt của người sói giết.

    Người mà người sói giết chắc chắn là người tốt.

    Nhưng người mà phù thủy đầu độc, lại không hẳn là người sói. Lúc này, thân phận của Giang Dao, vô phương xác định.

    "Chúng ta tổng kết một chút, dựa theo điều kiện của giả thiết thứ nhất, nếu Cố Đạc là nhà tiên tri, như vậy loại trừ lựa chọn có xác suất nhỏ, cho ra kết lụân -- Mã Hồng Quang chính là người sói, Đường Ngôn La tôi là người tốt, Giang Dao cũng là người tốt."

    "Chúng ta lại nhìn lại một chút số phiếu sáng hôm nay. Mã Hồng Quang nhận được 2 phiếu, đến từ tôi cùng Tô Chấp Vũ, này chứng tỏ hai chúng tôi nhất định là người tốt, bởi vì người sói biết rất rõ đồng loại là ai, sẽ không bỏ phiếu cho đồng đội của mình."

    "Giang Dao đạt được 2 phiếu, đến từ Trương Hạo, Tiết Linh Quân. Tôi đạt được 5 phiếu, đến từ Mã Hồng Quang, Đường Hương Phụ, Giang Dao, Cận Mạch. Sáu cá nhân này, ngoại trừ có thể xác định Mã Hồng Quang là người sói, Giang Dao là người tốt ra, thì thân phận của bốn người khác không rõ ràng, có thể là di ngôn chỉ sai người tốt, cũng có thể là người sói đục nước béo cò."

    Ngày đầu tiên cảnh sát trưởng gom phiếu, người sói không tiện thao tác trong đêm tối, chỉ có thể theo bõ phiếu.

    Đợt bỏ phiếu ngày hôm sau, lực uy tín của cảnh sát trưởng rơi chậm lại, người sói liền có thể đục nước béo cò mang một đợt tiết tấu. Lúc này, bỏ phiếu cho người tốt, không hẳn là người sói. Mà bỏ phiếu cho người sói, lại chắc chắn là người tốt.

    "Dựa theo điều kiện của giả thiết thứ hai, nếu Cố Đạc là người sói, Mã Hồng Quang chắc chắn là người tốt, thân phận của tôi và Giang Dao không rõ."

    "Quay lại đợt bỏ phiếu hôm nay. Tồn tại bốn loại lựa chọn. A, tôi là người sói, Giang Dao là người tốt. Như vậy, Mã Hồng Quang, Đường Hương Phụ, Giang Dao, Cận Mạch bỏ phiếu cho tôi chắc chắn là người tốt. Sau đó, Trương Hạo cùng Tiết Linh Quân bỏ phiếu cho Giang Dao, cùng với tôi và Tô Chấp Vũ bỏ phiếu cho Mã Hồng Quang, thân phận thực khả nghi, tốt xấu chia một nửa đi."

    "B, Giang Dao là người sói, tôi là người tốt. Nếu Giang Dao là người sói, như vậy Trương Hạo cùng Tiết Linh Quân bỏ phiếu cho cô ta chắc chắn là người tốt, mà thân phận của những người khác không xác định."

    "C, tôi cùng Giang Dao đều là người sói. Người sói không có khả năng bỏ phiếu cho đồng đội, cho nên lựa chọn này bị loại trừ."

    "D, tôi cùng Giang Dao đều là người tốt. Như vậy thân phận của vài người bỏ phiếu cho chúng tôi không xác định."

    Mọi người sắp xếp lại ý nghĩ một chút, đầu óc thắt lại.

    Sau một lúc lâu, Đường Hương Phụ nói ra một câu: "Theo lời cô nói, khả năng cô là người sói vẫn còn rất lớn."

    "Nếu tôi thật là người sói, sẽ ngu đến mức đẩy chính mình vào hố sao?" Ngôn La mắt trợn trắng.

    Editor: Bạch Tử Vi

    Beta: Nlthanhdieu
     
    Chỉnh sửa cuối: 12 Tháng bảy 2022
  6. Angels of Death The Very Important Personal

    Bài viết:
    80
    HuyenKyLan thích bài này.
    Last edited by a moderator: 24 Tháng hai 2021
  7. Angels of Death The Very Important Personal

    Bài viết:
    80
    Chương 54 - 1: Đêm săn người sói kinh hoàng (hai mươi)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Cô là nhà tiên tri?" Trương Hạo giật mình hỏi: "Vậy vừa nãy cô còn suy luận nhiều như vậy làm gì?"

    Ngôn La cười khổ sờ sờ mũi, giọng nói cực kỳ buồn bực: "Vốn dĩ không nghĩ phải ra mặt sớm như vậy, nếu không tôi phí nhiều sức như vậy dẫn đường mọi người làm gì?"

    Tiết Linh Quân ngồi ở vị trí thứ ba bên tay phải cô để ý tới động tác nhỏ này của cô, ánh mắt thâm trầm.

    Sờ mũi?

    Cô đang nói dối!

    Thời điểm người ta nói dối, vì để che dấu sự chột dạ, thường thường sẽ vô thức mà làm một vài động tác rất nhỏ.

    Có người sẽ đảo mắt, có người sẽ nói lắp, sẽ dùng nhiều loại trợ từ vô nghĩa, mà có người sẽ liếm môi, sờ mũi.

    Thân phận thật sự của cô, cuối cùng là cái gì?

    "Không đúng, nếu cô là nhà tiên tri thật sự, vậy vì cái gì cô còn muốn gạt chúng tôi

    Cố Đạc mới là nhà tiên tri?"

    "Khụ, còn không phải là vì bảo vệ tính mạng sao." Ngôn La cười gượng hai tiếng: "Ai

    Chẳng biết, nhà tiên tri một khi lộ diện, đêm đó khẳng định sẽ bị người sói giết."

    Cái lý do này thực sự đầy đủ, mọi người đều tỏ vẻ đã hiểu.

    Đổi lại là bất cứ người nào, đều sẽ không dễ dàng ra mặt.

    "Nói như vậy, thân phận của Cố Đạc là.." Tô Chấp Vũ bán tín bán nghi hỏi.

    Anh cũng không hoàn toàn tin tưởng lời nói của Ngôn La.

    Mọi người đều có thể nói mình là nhà tiên tri, mấu chốt là, cô chứng minh được như thế nào?

    "Tôi không biết." Ngôn La lắc lắc đầu: "Đêm đầu tiên, tôi kiểm tra Đường Hương Phụ,

    Cô ấy là người tốt."

    Ngôn La dễ dàng nói ra một sự thật.

    "Đêm thứ hai, người tôi kiểm tra chính là Mã Hồng Quang, cậu ta là người sói."

    Nếu Mã Hồng Quang là người sói, như vậy đủ để chứng minh Tô Chấp Vũ bỏ phiếu cho cậu ta nhất định là người tốt.

    Tô Chấp Vũ gián tiếp được bảo đảm, hoài nghi dưới đáy lòng biến mất hơn phân nửa.

    "Khó trách hôm nay cô sẽ bỏ phiếu cho Mã Hồng Quang."

    "Chỉ là không nghĩ tới, tối hôm qua cậu ta đã bị giết." Ngôn La nhún vai.

    Vòng thứ nhất, không ai hoài nghi Đường Hương Phụ.

    Vòng thứ hai, Mã Hồng Quang bị kiểm tra ra là người sói sớm đã tử vong.

    Dưới tình huống như vậy, nhà tiên tri xác thật không cần thiết phải ra mặt.

    Trương Hạo vẫn có chút hoài nghi: "Vậy vì cái gì hiện tại cô ra mặt? Một Đường Hương Phụ, đáng để cô mạo hiểm tính mạng sao?"

    "Không đúng. Ban ngày công khai số phiếu, có ba lá phiếu vô dụng, không đủ để chứng minh hai người chết đêm hôm qua có cảnh sát trưởng ở trong đó." Tô Chấp Vũ cũng hoang mang không kém, anh nghĩ tới một điểm vô cùng mâu thuẫn: "Còn có một khả năng, trong ba người đã chết, có một đôi là tình nhân."

    Người sói giết một người, phù thủy độc chết một người.

    Về phần kẻ phản bội thứ ba..

    Cũng có khả năng là một người trong đôi tình nhân!

    Đôi tình nhân, nếu một trong hai người bị giết thì người còn lại sẽ chết chung!

    "Đường Ngôn La, vì sao cô trực tiếp bỏ qua loại khả năng này, trực tiếp chỉ ra và xác

    Nhận là Mã Hồng Quang?"

    Với trí thông minh của cô, không nên phạm phải sai lầm nhỏ nhặt này.

    Chỉ có hai khả năng.

    Thứ nhất, Đường Ngôn La là người sói hoặc là phù thủy, cô biết người cô giết là ai, có

    Thể trực tiếp chỉ ra kẻ phản bội.

    Chẳng qua, người sói không cần thiết phải chỉ ra và xác nhận kẻ phản bội.

    Kẻ phản bội càng nhiều, cục diện càng loạn, đối với bọn họ chỉ càng có lợi, không phải

    Sao?

    Thứ hai..

    Chính Đường Ngôn La, lại ở phe thần tình yêu!

    "Đây là bởi vì.." Ngôn La nhìn Đường Hương Phụ cũng nghi ngờ không kém, cười sâu xa: "Bọn tôi là tình nhân."

    Mọi người: "..."

    Tình, tình, tình nhân?

    Mọi người nhìn hai cô gái, một người khí chất trang nhã, một người nghịch ngợm đáng yêu, giá trị nhan sắc không ai nhường ai, rõ ràng là đại mỹ nữ, ừm, đẹp mắt, thật sự đẹp mắt!

    * * * Phi! Đẹp mắt con khỉ!

    Thật vất vả mới gặp được người chơi là mỹ nữ, kết quả ngược lại, hai mỹ nữ này bỗng dung trở thành tình nhân?

    "Tình nhân ở đêm đầu tiên sẽ thức dậy nhận mặt nhau, lúc ấy tôi thấy được cô ấy, cho nên liền kiểm tra thân phận thật sự của cô ấy, phát hiện cô ấy là người tốt." Ngôn La giải thích: "Đôi ta có cùng chung sinh mệnh, tôi không muốn chết chung, đương nhiên không thể để mọi người tùy tiện hoài nghi cô ấy."

    Giải thích này, không có chỗ nào không đúng.

    Ánh mắt Cận Mạch phức tạp mà nhìn chằm chằm Đường Hương Phụ: "Vừa nãy cô nói thân phận của cô đặc biệt?"

    Mặt Ngôn La lộ vẻ bừng tỉnh: "Chẳng lẽ cô là.."

    "Đúng vậy, không sai." Trong chớp nhoáng, Đường Hương Phụ cuối cùng nghĩ tới một thân phận hoàn hảo: "Tôi chính là thần tình yêu. Tôi tự ghép đôi mình với Đường Ngôn La."

    Tổ hợp nhà tiên tri và thần tình yêu!

    Phe người tốt!

    Vẻ hưng phấn trên mặt mọi người hoàn toàn không giấu được, sôi nổi vỗ tay ăn mừng.

    Editor: Bạch Tử Vi

    Beta: Nlthanhdieu
     
    Chỉnh sửa cuối: 12 Tháng bảy 2022
  8. Angels of Death The Very Important Personal

    Bài viết:
    80
  9. Angels of Death The Very Important Personal

    Bài viết:
    80
    Chương 55 - 1: Đêm săn người sói kinh hoàng (hai mươi mốt)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Editor: Bạch Tử Vi

    Beta: Nlthanhdieu

    Người đưa ra ý kiến phản đối, là Cận Mạch mặc tây trang.

    "Ngày đầu tiên bước vào trò chơi, Cố Đạc cũng tự xưng là nhà tiên tri, hiện tại, lại xúat hiện thêm một người nói chính mình là nhà tiên tri, một ván trò chơi, đâu ra nhiều nhà tiên tri như vậy.

    Đường Ngôn La, cô làm thế nào chứng minh chính mình thật sự là nhà tiên tri?"

    Cận Mạch dùng một loại ánh mắt thăm dò, từ trên xuống dưới đánh giá Ngôn La.

    Anh không chú ý tới, Tiết Linh Quân ngồi nghiêng ở phía đối diện biểu tình nháy mắt lạnh xuống.

    Thật là ánh mắt khiến người chán ghét.

    Tiết Linh Quân vẻ mặt bất biến mà xê dịch ấm trà, gác ở ở giữa cái bàn.

    Người chơi vây quanh bàn tròn ngồi xuống, vị trí số 1, 2, 5 trống không, Cận Mạch ngồi ở vị trí số 3 vừa vặn đối diện với Đường Ngôn La ngồi ở vị trí số 6.

    Động tác này của Tiết Linh Quân, ấm trà vừa vặn chặn tầm mắt của Cận Mạch đang nhìn về hướng Ngôn La.

    Hết lần này đến lần khác Ngôn La, hoàn toàn không nhìn ra dụng ý của anh.

    Tiết Linh Quân không nhịn được sinh ra một tia tức giận.

    "Chủ nhân, chủ nhân, mau mau mau, bầu cho nữ nhân tên Đường Ngôn La này bị loại đi!"

    Trong đầu, phụ trợ quân lại lải nha lải nhải, quấy nhiễu khả năng tự hỏi bình thường của anh.

    "Câm miệng."

    "Lại không ra tay liền chậm bây giờ!" Phụ trợ quân Tiểu Hồn gấp đến độ muốn cào tường: "Chờ cô ta giành được huy chương cảnh sát, cô ta liền có thể muốn làm gì thì làm, làm gì còn cơ hội cho ngài lật kèo."

    "Ngươi cứ như vậy muốn ta giết cô ta?" Ngữ điệu lãnh đạm của Tiết Linh Quân bỗng dưng dịu dàng hơn một chút.

    Tiểu Hồn mừng rỡ, nên rèn sắt chầm ngòi từ khi còn nóng: "Đương nhiên! Cô ta chính là kẻ thù mấy đời của ngài đấy!"

    "..."

    Tiết Linh Quân cười nhạt: "Ta càng không muốn."

    Một thứ đồ chơi kì lạ thân phận không rõ, còn có ý đồ điều khiển hành động của anh?

    Mơ mộng hão huyền!

    Nó muốn Đường Ngôn La chết, anh liền khăng khăng giữ cho cô sống.

    Anh ngược lại muốn xem một chút, cô gái này còn có thể chơi ra chiêu gì nữa.

    Tiểu Hồn: "..."

    Binh Binh Binh, thật mệt tim.

    Đánh dấu kẻ thù gì đó, nó thật sự đã cố gắng hết sức.

    Tại sao chủ tử lại không nghe nó khuyên bảo a!

    Không khí trong đại sảnh tại lâu đài cổ hơi có chút vi diệu.

    "Tôi đã nói chính mình từng kiểm tra thân phận của những ai, nếu này đều không thể chứng minh tôi là nhà tiên tri, còn có thể chứng minh như thế nào?" Ngôn La hỏi ngược lại.

    "Cái kia cũng không thể chứng minh được cái gì. Trừ nhà tiên tri, người sói cũng có thể biết được rõ ràng ai là người tốt, ai là người sói." Cận Mạch nói: "Chỉ hươu bảo ngựa, ai cũng biết làm."

    "Hửm? Cận tiên sinh là muốn đối khiếu* với nhà tiên tri sao?"

    *Đối khiếu: Là kiểu nhận chức năng của người khác để đối đầu với người đó.

    Cận Mạch trầm mặc.

    "Nếu không phải, vậy anh muốn đối khiếu với người sói ư?" Ngôn La ngược lại hướng

    Mặt về phía những người khác: "Mọi người còn nhớ rõ, tôi vừa nói tối hôm qua tra được một người sói đi?"

    "Cô.."

    "Người sói này, đúng là Cận Mạch ở vị trí số 3."

    "Mọi người ngàn vạn lần đừng tin lời cô ta nói, cô ta căn bản không phải là nhà tiên tri gì hết."

    "Anh làm thế nào để chứng minh tôi không phải nhà tiên tri?"

    "Vậy cô làm thế nào chứng minh cô là nhà tiên tri?"

    Chủ đề lại trở về ban đầu.

    Ngôn La bỗng nhiên nở nụ cười: "Vì sao những người khác không phản đối, chỉ có vị trí số 3 phản đối? Dựa theo suy luận bình thường, chỉ tồn tại hai khả năng."

    "Thứ nhất, Cận Mạch là nhà tiên tri thật sự."

    "Thứ hai, Cận Mạch là người sói, anh ta muốn tự mình lấy huy hiệu cảnh sát, bỏ phiếu treo cổ tôi."

    "Mọi người cho rằng, khả năng nào càng cao hơn?"

    Mọi người cậu nhìn tôi, tôi nhìn cậu, quyết đoán duy trì Đường Ngôn La làm cảnh sát

    Trưởng.

    Nếu Cận Mạch thật là nhà tiên tri, ngày hôm sau anh bầu cho Đường Ngôn La, cho thấy anh đã kiểm tra ra thân phận thật sự của cô là người sói, vậy vì cái gì hôm qua Đường Ngôn La ra mặt nói mình là nhà tiên tri, anh ta lại không nói một lời, thẳng đến sáng nay mới đột nhiên làm khó dễ?

    Chuyện này không hợp tình hợp lý!

    【 Chúc mừng người chơi Đường Ngôn La tranh cử trở thành cảnh sát trưởng thành công, có được quyền đưa ra quyết định cuối cùng và quyền bỏ hai phiếu. 】

    【 Phía dưới tiến vào phân đoạn công khai số phiếu, người chơi có số phiếu cao nhất sẽ bị loại trừ. Trước khi bỏ phiếu, mỗi người có một vòng thời gian lên tiếng, cho phép nửa đường ngắt lời. 】

    Sau khi Ngôn La thành công giành được huy hiệu cảnh sát, liền bảo Tô Chấp Vũ ngồi ở bên tay phải của mình bắt đầu, tiến hành thảo luận theo hướng ngược chiều kim đồng hồ
     
    Chỉnh sửa cuối: 12 Tháng bảy 2022
  10. Angels of Death The Very Important Personal

    Bài viết:
    80
    Chương 55 -2: Đêm săn người sói kinh hoàng (hai mươi mốt)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Editor: Bạch Tử Vi

    Beta: Nlthanhdieu

    Tô Chấp Vũ: "Tôi tin tưởng Đường Ngôn La là nhà tiên tri thật sự."

    Trương Hạo: "Nếu nhà tiên tri còn sống, tôi khẳng định nghe nhà tiên tri, nhà tiên tri nói bầu cho ai thì tôi bầu người đó."

    Tiết Linh Quân: "Cục diện đã rõ, tốc chiến tốc thắng đi."

    Cận Mạch: "Mọi người cẩn thận ngẫm lại, thân phận của Đường Ngôn La tuyệt đối có vấn đề, điểm đáng ngờ trên người cô ta thật sự quá nhiều."

    Đường Hương Phụ: "Tôi theo phiếu của cảnh sát trưởng."

    Cận Mạch liếc mắt nhìn cô một cái, biểu tình có chút không dám tin tưởng, cũng có chút bi thương, tựa hồ đang chỉ trích cô lạnh nhạt vô tình.

    "Người quen ăn đồ ăn có gia vị phong phú, cô đột nhiên khiến anh ta mỗi ngày uống canh suông nước lã, anh ta chắc chắn ăn không tiêu." Ngôn La cười như không cười, hàm ý nói.

    Đường Hương Phụ khó chịu nghiêng đầu qua một bên.

    Cô nhớ tới đoạn đối thoại cùng Đường Ngôn La sáng nay.

    "Nếu không đoán sai, người mà tối hôm qua người sói giết hẳn là tôi. Đường tiến sĩ, cô biết nên làm như thế nào đi?"

    Đường Hương Phụ cắn cắn môi dưới.

    Lúc ấy cô ngây thơ vô tri, hiện tại, cô rốt cuộc hiểu ra.

    Cô đương nhiên biết, điều này nghĩa là gì.

    Thời điểm Cận Mạch nhằm vào Đường Ngôn La, chẳng lẽ liền không nghĩ tới, cô cùng

    Đường Ngôn La là "đôi tình nhân", sinh mệnh là một sao?

    Anh ta không để tâm đến cô có cùng chết hay không, cô vì cái gì phải để ý anh ta chứ?

    Tên đàn ông này, cô đã sớm nhìn thấu.

    Ngôn La vỗ tay: "Mọi người cùng tôi bầu cho Cận Mạch."

    【 Cận Mạch, nhận được 6 phiếu. Tình huống cụ thể: Tô Chấp Vũ (1 phiếu), Trương Hạo (1 phiếu), Tiết Linh Quân (1 phiếu), Đường Hương Phụ (1 phiếu), Đường Ngôn La (2 phiếu). Tổng số phiếu cuối cùng: 6 phiếu. 】

    6 phiếu?

    Tại sao lại là 6 phiếu!

    Tô Chấp Vũ kinh ngạc hỏi: "Tối hôm qua là đêm Bình An?"

    Sao có thể!

    "Kẻ trà trộn, không phải là Đường Hương Phụ cùng Đường Ngôn La sao?" Trương Hạo

    Ngây ngốc.

    Bản thân Ngôn La cũng giật mình: "Gì, tôi vậy mà còn sống?"

    Cô đã làm tốt giác ngộ hy sinh chính mình, bảo vệ nữ chủ.

    Hệ thống không đưa ra bất kì phản ứng gì.

    Này nghĩa là.. bắt kẻ trà trộn thất bại.

    Cận Mạch bị loại trừ đã bị người máy kéo vào phòng tối.

    Dọc theo đường đi, anh ta vẫn luôn quay đầu lại nhìn Đường Hương Phụ, trong mắt đầy vẻ không cam lòng.

    "Hương Hương, vì sao?"

    Đường Hương Phụ chỉ coi như không nghe thấy, không có nửa điểm phản ứng.

    Không bao lâu, quản trò thuật lại di ngôn của Cận Mạch.

    "Tôi là người sói, Đường Ngôn La là đồng loại của tôi, cô ta bán đứng tôi!"

    Một câu, gợi lên ngàn tầng gợn sóng.

    Nếu lời nói của Cận Mạch chính là sự thật, Đường Ngôn La là sói, vậy Đường Hương Phụ thì sao?

    Đến cuối cùng là sói, hay là người?

    Một ván này, cuối cùng là người sói yêu nhau, hay là sói sói yêu nhau?

    "Người sói nói, mọi người cũng tin?" Ngôn La nhẹ nhàng buông một câu, phá hỏng tư duy đang phát tán của mọi người: "Bất quá, tôi muốn thừa nhận một việc, tôi thật sự

    Không phải nhà tiên tri."

    "Cô, cô, cô không phải nhà tiên tri?" Tô Chấp Vũ chịu đả kích lớn.

    Nếu cô không phải nhà tiên tri, vì cái gì năm lần bảy lượt bảo vệ anh?

    Chẳng lẽ, cô thật sự là người sói, cố ý lợi dụng tín nhiệm của anh đối với cô, làm loạn tiết tấu?

    "Đừng khẩn trương, tôi thật sự là người tốt. Thân phận thật sự của tôi là.." Ngôn La đắc ý cười: "Thần tình yêu."

    Thần tình yêu mạo nhận làm nhà tiên tri?

    Cao thủ a!

    Mọi người không khỏi nhìn phía Đường Hương Phụ.

    Nếu Đường Ngôn La mới là thần tình yêu thật sự, như vậy, Đường Hương Phụ tự xưng là thần tình yêu lại là thân phận gì?

    "Tôi không phải thần tình yêu." Đường Hương Phụ nói: "Tôi là phù thủy. Đêm trước,

    Tôi độc chết Mã Hồng Quang. Mà tối hôm qua, tôi cứu Đường Ngôn La."

    Mọi người lại lần nữa chấn động!

    Phù thủy độc chết Mã Hồng Quang, vậy đại biểu là người sói giết Giang Dao, đủ để chứng minh Giang Dao là người tốt!

    Như vậy, Trương Hạo, Tiết Linh Quân bầu cho Giang Dao, lại là thân phận gì?

    "Cô vẫn còn thuốc giải?"

    "Còn." Đường Hương Phụ cũng buồn bực: "Mọi người cho rằng đêm đầu tiên tôi

    Dùng thuốc giải cứu người, thật ra, cũng không có. Đêm đầu tiên căn bản không có ai chết."

    Đêm đầu tiên, là đêm Bình An chân chính.

    Người sói nội chiến, là vào đêm đầu tiên!
     
    Chỉnh sửa cuối: 12 Tháng bảy 2022
Trả lời qua Facebook
Đang tải...