Chương 180: Dạ minh châu hắc hóa (48)
[HIDE-THANKS][BOOK]Giống như cho tới nay hắn ta luôn sống trong ảo ảnh do thần rừng tạo ra.

Hôm nay, vỡ mộng.

Như từ thiên đường rơi xuống địa ngục vậy.

Chào đón hắn ta kế tiếp chính là vạn kiếp bất phục.

Cây cối xào xạc. Một tiếng gầm từ xa vang lên.

Ngẩng đầu nhìn lên thấy một con hắc long cao hơn hai mét, cổ dài, trên đầu có một cái sừng, đang vẫy đuôi sau lưng.

Đập cánh bay tới.

Nó bay tới gần, Thánh Á mới nhìn thấy rõ.

Con rồng kia chính là con rồng đột nhiên xuất hiện trong tháp.

Mà tất cả các binh lính chỉ mới nghe thấy ác long trong lời đồn.

Hôm nay mới thấy rồng thật, tất cả đều bị dọa sợ choáng váng.

Cũng may, binh linh dẫn đầu miễn cưỡng hồi phục tinh thần, cố gắng bĩnh tĩnh, hét lớn.

"Mau bảo vệ vương tử an toàn!"

Các binh lính nhanh chóng bao vây vương tử lại, cho dù nước chảy cũng không lọt.

Đồ Lạp thấy Thánh Á một mình đứng ở bên kia.

Trong đầu hắn ta trống rỗng, trực tiếp lao tới.

"Thánh Á!"

Thánh Á đang ngẩn người đứng ở kia, đột nhiên bị ôm lấy.

Tiểu hắc long xuất hiện trên bầu trời khiến cho mọi người bị dọa sợ?

Nó đập cánh bay đến, sau đó hạ cạnh.

Đáp xuống trên người thợ săn rồng.

Đạp hắn ta một trận.

"Hống hống hống hống hống!"

Tiểu Hắc Long gắng sức đập cánh, vừa dẫm lên mặt thợ săn rồng.

Thợ săn rồng vốn còn nửa cái mạng.

Thanh kiếm cắm trên ngực hắn ta chảy rất nhiều máu.

Nhưng hắn ta vẫn còn ý thức tỉnh táo, tất cả đều nhờ vào ý chí chống đỡ.

Bây giờ bị móng vuốt của Tiểu hắc long nắm chặt.

Chỉ có hít vào mà không có thở ra.

Tiểu Hắc Long.

"Hống hồng hống, ngao ngao ngao!"

Cho ngươi đánh ta này, cho ngươi chói ta này!

Có lẽ do được hắn mình thả ra, hơn nữa có chỗ dựa đứng ở bên cạnh.

Nên Tiểu hắc long đặc biệt có sức mạnh.

Bắt lấy thợ săn rồng bay đi.

Nó định ném hắn ta xuống biển.

Mục tiểu của tiểu hắc long rất rõ ràng.

Ác long đột nhiên xuất hiện lại đột nhiên biến mất.

Tất cả mọi chuyện diễn ra vào sáng này, đều vượt quá những hiểu biết của những binh lính này.

Bọn họ thật sự đã gặp được Tây Nặc, thủ lĩnh của long tộc.

Còn gặp được một con rồng thật sự biết bay.

Còn được thấy công chúa Thánh Á lấy được quyền hạn của thần rừng.

Thật sự là quá kỳ diệu.

Thánh Á bị Đồ Lạp ôm vào trong lòng, vòng nguyệt quế được đội trên đầu nàng, nàng nhìn Đồ Lạp không biết phải làm sao, bỗng nhiên đỏ mặt.

Từ trước đến nay công chúa Thánh Á luôn coi mình là một ngời đàn ông không tim không phổi, vậy mà cũng có một ngày nàng đỏ mặt.

Hai người mặt đối mặt, bầu không khí trở nên rất kỳ quái.

Lúc này, Ba Đặc chợt đi tới.

Hắn ta mở miệng cười.

"Đồ Lạp, đạ tạ ngươi đã bảo vệ vị hôn thê của ta."

Vừa nói, hắn ta vừa đưa tay cưỡng ép tách hai người ra.

Đồ Lạp nghe đến danh hiệu vị hôn thê này, trong mắt hắn có chút mất mác.

Nhưng vẫn gật đầu, sau đó buông tay ra.

Ba Đặc mặc khôi giáp, giọng điệu cao thượng.

"Đồ Lạp, nếu cậu ở lại đây, vậy hôn lễ của ta và Thánh Á sẽ diến ra trong hai ngày tới.

Vừa vặn, cậu tham dự xong hẵng rời đi.

Ta nghĩ, cậu khẳng định sẽ rất vui."

Ba Đặc cố tình đả kích Đồ Lạp.

Nhưng Thánh Á bị Ba Đặc chặn lại thì rất không vui.

Đưa tay, đẩy Ba Đặc ra, cau mày, nghiêm túc nói.

"Mặc dù hắn là vương tử nhưng ta không phải là vị hôn thê của hắn, cũng không có ý định gả cho hắn.

Cho dù hắn có thông báo với cả thế giới, ta cũng sẽ không gả cho hắn."
[/BOOK][/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Chương 181: Dạ minh châu hắc hóa (49)
[HIDE-THANKS][BOOK]Vừa nói, Thánh Á vừa khoác lên tay Đồ Lạp.

Nàng hất cằm lên, không chút sợ hãi nhìn Ba Đặc.

Đúng là nàng rời khỏi hoàng cung để tìm một vương tử thích hợp để gả cho.

Nhưng mà bây giờ, nàng đã chủ kiến của mình.

Nàng không muốn gả cho vương tử, mà nàng muốn gả cho người tên là Đồ Lạp này.

Lời nói của nàng vừa dứt, ánh mắt của Đồ Lạp liền sáng lên.

"Nàng không phải vị hôn thê của huynh ấy?"

"Dĩ nhiên không phải."

Đồ Lạp ôm lấy Thánh Á vui vẻ nói.

"Thật tốt."

Ba Đặc đứng ở bên cạnh sắc mặt trở nên xanh mét.

Ánh mắt hắn ta u ám.

Không nghĩ tới công chúa ồn ào này lại lấy được quyền hạn của thần rừng.

Càng không nghĩ tới, đồ của hắn ta lại bị chính em trai mình cướp đi.

Ba Đặc nắm chặt quả đấm.

Nam Nhiễm đứng ở bên cạnh liếc một cái.

Oh.

Ba mảnh vụn thủy tinh đang gây gổ.

Mà ánh sáng trên người Đồ Lạp và Thánh Á so với lúc trước đã mạnh hơn không ít.

Còn ánh sáng trên người Ba Đặc càng ngày càng ảm đạm.

Tây Nặc nhìn xuống.

Nhìn theo tầm mắt của Nam Nhiễm sang.

Thấy vương tử Ba Đặc trong bộ khôi giáp.

Hắn rũ mí mắt, xung quanh lạnh như băng.

Đưa tay nắm lấy cằm Nam Nhiễm, kéo đầu nàng trở lại.

Để cho nàng nhìn mình.

Nam Nhiễm nhìn Tây Nặc, ánh mắt nàng đột nhiên sáng lên.

Đôi môi đỏ mọng mỉm cười.

Thế nào?

Bây giờ muốn nói thích nàng sao?

Nàng sẽ chờ.

Kết quả đợi nửa ngày.

Tây Nặc chợt mở miệng.

"Nàng là một giao nhân, sẽ không có ai thích nàng đâu.

Đừng mơ mộng nữa."

Nam Nhiễm.

"..."

Ngươi mới không có ai thích.

Cả nhà ngươi cũng không có ai thích.

Nàng nghe lời này mà trong lòng tức giận.

Nhưng bây giờ nàng không thể nói được.

Nàng cụp mắt xuống, bĩu môi, kéo áo của hắn.

Tây Nặc nhìn thấy nàng vừa nãy còn cười, đảo mắt một cái nụ cười kia đã biến mất.

Hắn ôm eo Nam Nhiễm, thoáng dùng sức.

Quay đầu nhìn về phía Ba Đặc.

Toàn thân lạnh như băng.

Mà Ba Đặc dường như cảm nhận được, hoặc là nói phần lớn sự chú ý của hắn ta đều đặt trên người Tây Nặc.

Tây Nặc nhìn sang, Ba Đặc lập tức quay mặt lại.

Nở một nụ cười thân thiện.

Kết quả hai người vừa mới đối mặt.

Thân thể Ba Đặc cứng lại.

Tây Nặc là thủ lĩnh long tộc, cho rằng giao nhân nhà mình bị người khác để ý.

Cho nên ôm chặt hơn.

Ôm Nam Nhiễm, biến mất ở khúc quanh rừng.

Cũng không biết rốt cuộc Tây Nặc nghĩ gì.

Biết rõ ràng đức hạnh của giao nhân này là gì, còn vẫn lo lắng bị người khách để ý.

Ánh mặt trời chiếu trên từng ngóc ngách khu rừng.

Những cây đại thụ lớn đã khô héo trong rừng sâu, lại được khôi phục một lần nữa.

Có lẽ vì nguyệt quế của thần rừng ở gần đấy.

Hôm nay lại là một ngày đẹp trời.

Tây Nặc đưa Nam Nhiễm đi đâu vậy chứ?

Nam Nhiễm đồng chỉ cảm thấy rất hoa mắt.

Đến khi nàng mở mắt ra, thấy mình đang đứng ở trước cửa một sơn động.

Đột nhiên biểu cảm của Nam Nhiễm trở lên rất nghiêm túc.

Ừ.

Đây chính là lúc đưa nàng dạ minh châu.

Nàng siết chặt cánh tay Tây Nặc.

Không phải khẩn trương, mà là hưng phấn.

Hệ thống nhìn ký chủ của mình chính là muốn dạ minh châu chứ không muốn sống.

Ký chủ có phải đã quên chuyện mình sẽ chết trước khi trời tối hay không?

Làm sao?

Có phải ký chủ muốn nằm chết trên dạ minh châu?

Tây Nặc nhìn xuống, nhìn thấu sự phấn khích trong mắt nàng.

Sắc mặt lạnh như băng thoáng tan ra.

Đôi môi mỏng lạnh khẽ cong lên.

Nhưng mà độ cong này tới rất nhanh, biến mất cũng rất nhanh.

Chỉ thoáng qua một cái rồi lại biến mất, rất nhanh trở lại vẻ mặt vô cảm như ngày thường.
[/BOOK][/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Chương 182: Dạ minh châu hắc hóa (50)
[HIDE-THANKS][BOOK]Hắn hơi khom người, ôm Nam Nhiễm.

Đi vào trong sơn động.

Sơn động này nhìn từ bên ngoài giống như một ngọn núi, không hề thấy bất kỳ cửa vào trong núi nào.

Nhưng khi tới gần, trong nháy mắt, hai người đã ở trong núi.

Giống như ảo thuật vậy.

Khi vào bên trong.

Đáng lẽ bên trong hẳn là tối thui, nhưng bây giờ lại sáng giống như ban ngày vậy.

Khiến người ta không mở mắt ra được.

Dõi mắt nhìn lại, là từng chồng từng chồng dạ minh châu lớn bằng bàn tay, giống như ngọn núi nhỏ vậy.

Chất thành đống ở mọi ngóc ngách.

Không chỉ có dạ minh châu, ở trên vách tường, trên mặt đất cũng được khảm tất cả các loại trân châu đá quý.

Chói tới khiến cho người ta không thể mở mắt được.

Nếu nói về phong cách trang trí của nơi này.

Vậy cũng chỉ có thể hình dung bằng một từ, tục.

Thô tục.

Không có một chút

Tất cả đều là dây truyền trân châu, kim cương lớn, đá quý khảm nạm tạo thành một ngai vàng.

Vân vân các loại.

Tùy tiện đá một cái dưới chân, cũng là một viên lam ngọc.

Cái này gọi là thô tục mà tao nhã.

Nhìn vào nơi nay.

Nam Nhiễm khẽ mở mắt, giống như là mở ra cánh cửa của thế giới mới vậy.

Oa, viên kim cường trông như vô dùng này, để ở đây có thể sáng hơn.

Viên trân châu lớn này đặt ở đây, đúng là trông rất đẹp.

Giao nhân đi một bước đều đau vào cốt tủy, lúc này giống như là không cảm giác được đau đớn nữa vậy.

Trực tiếp từ trên người Tây Nặc nhảy xuống.

Đi xung quanh nhìn.

Đi tới rồi lại dừng lại nhìn một chút, định đem viên dạ minh châu lớn treo ở trên tường kia bỏ túi mang đi.

Hệ thống nhìn bộ dạng không còn chút tiền đồ nào của ký chủ, che mặt.

[Ký chủ, chân ngài không đau sao? ]

Nam Nhiễm nhìn về phía viên dạ minh châu kia đừng nhìn nửa ngày.

"Viên châu này thật lớn.

Phải mang đi."

Cũng không biết lời này của nàng là nói với hệ thổng hay là tự mình lẩm bẩm.

Hệ thống cũng cảm thấy thần kì.

Hóa ra dạ minh châu không những có thể tỏa sáng, mà còn có thể làm giảm đau.

Khi Nam Nhiễm thành công lấy được viên dạ minh châu kia từ trên tường xuống.

Ôm vào trong ngực.

Tây Nặc lãnh đạm mở miêng.

"Gấp cái gì, đều là của nàng."

Hành động đem giấu viên dạ minh châu của Nam Nhiễm liền dừng lại.

Nàng đừng thẳng người, nhìn xung quanh.

Mới vừa nãy còn giống như một tên trộm.

Vào lúc này nàng giống như một nữ vương đi tuần tra đất nước của mình vậy.

Tay trái cầm dạ minh châu lớn, tay phải cầm dạ minh châu nhỏ.

Sau đó, gật đầu một cái.

Trông rất vui vẻ.

Tư thái này không duy trì được bao lâu.

Nam Nhiễm bắt đầu ngồi xổm xuống, ôm dạ minh châu cẩn thận đếm.

Lẩm bẩm trong lòng.

Một cái, hai cái, ba cái, bốn cái, năm..

Chân mày Tây Nặc cau lại.

Hình ảnh này, có chút quen mắt.

Hình như lần thứ hai bọn họ gặp mặt.

Ở trong kho ở tầng hầm của cung diện.

Nàng cũng ngồi xổm ở đó đếm dạ minh châu.

Nhưng mà khi đó, Tây Nặc không cảm thấy giao nhân nhỏ này thuận mắt.

Chỉ cảm thấy đồ của mình bị người khác đụng vào, hắn ngại bẩn, nên hủy diệt tất cả những viên dạ minh châu bị nàng đụng vào.

Bây giờ nhìn nàng cúi đầu cẩn thận, nghiêm túc giống dáng vẻ trong quá khứ.

Lạnh lùng trong mắt hắn dần tản đi.

Cùng một giao nhân.

Đều đếm dạ minh châu giống nhau.

Bây giờ nhìn lại, thật sự càng nhìn càng thuận mắt.

Cũng may.

Giao nhân nhỏ này là của hắn.

Coi như nàng ấy vì tên vương tử kia đổi duôi thành hai chân thì thế nào?

Hắn có nhiều dạ minh châu nhất trên thế giới này.

Muốn lừa gạt nàng đến cũng có thể.

Nhưng mà..

Cắt đuôi đổi chân.

Hắn nắm chặt quyền.

Toàn thân lạnh như băng, thậm chí so với lúc nãy còn tệ hơn.

Tên vương tử đó thật sự rất chướng mắt.
[/BOOK][/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Chương 183: Dạ minh châu hắc hóa (51)
[HIDE-THANKS][BOOK]Ánh mắt của Tây Nặc thay đổi.

Đôi mắt đen láy nhìn Nam Nhiễm chằm chằm.

Mới vừa rồi còn cảm thấy thuận mắt, càng nhìn càng thích.

Nhueng nhìn đôi chân thon dài trắng nõn của nàng.

Ánh mắt u ám.

Vung tay lên.

Trong nháy mắt.

Nam Nhiễm vừa mới đếm đến ba trăm viên dạ minh châu thì tất cả dạ minh châu trong ngực nàng đều vỡ ra.

Nàng nhìn dạ minh châu bị vỡ thành hai mảnh, sửng sốt một chút.

Sau đó, những viên dạ minh châu này nhanh chóng biến mất sạch sẽ.

Vẻ mặt hưng phấn của Nam Nhiễm dần dần biến mắt, nhăn mày.

Nhìn về phía Tây Nặc.

Con hàng này muốn làm gì?

Muốn tranh giành sao.

Tây Nặc nhìn vẻ mặt nghiêm túc nhăn mày của nàng.

Hắn lạnh lùng nói.

"Không có bấy kỳ người nào có thể chấp nhận đạo lữ của mình là giao nhân."

Cho nên, đừng nghĩ về tên vương tử gì đó nữa.

Vương tử đó sẽ không tặng cho nàng dạ minh châu đâu.

Chân mày Nam Nhiễm cau lại.

Những sợi tóc bù xù như rong biển vậy.

Nàng nghiêng đầu.

Một tay chống cằm.

Giao nhân thì sao?

Nàng là một giao nhân hiền lành, khả ái, xinh đẹp có được không?

Tây Nặc nhìn bộ dáng quyến rũ như yêu tinh lại không thèm để ý kia của nàng.

Trong chớp mắt làm hắn rung động.

Phải biết rằng bây giờ hắn có nói gì nàng cũng không trả lời hắn được.

Cũng biết lời mình vừa nói không được đáp lại.

Thần sắc hắn lạnh như băng, phất ống tay áo một cái liền biến mất.

Nam Nhiễm bĩu môi.

Ỷ vào nàng không thể nói chuyện, không thể đi có phải không?

Để cho nàng chờ.

Suy nghĩ một lúc, Nam Nhiễm lại hào hứng bừng bừng đếm dạ minh châu.

Đây là lần đầu tiên hệ thống thấy ký chủ của mình kiên trì lâu như vậy.

Đếm hơn ba trăm viên dạ minh châu đã bị hủy, ký chủ lại vẫn có thể kiến nhẫn đếm lại từ viên thứ nhất lần nữa.

Chỉ nghe ký chủ lẩm bẩm.

Một cái, hai cái, ba cái, bốn cái..

Hệ thống không nhịn được chen vào.

[Ký chủ? Ta có chuyện muốn nói với ngươi.]

Nam Nhiễm.

"Hai mươi, hai muơi mốt, hai mươi hai.."

Ký chủ hoàn toàn đắm chìm trong thế giới của mình, một câu nó cũng không chen vào được.

Nam Nhiễm cứ đếm như vậy, hết mấy giờ.

Đếm từ buổi sáng tới trưa.

Khi đếm được một nữa, nàng quá hưng phấn lăn lộn cũng dạ minh châu.

Chơi đã rồi thì lại tiếp tục đếm.

Ký chủ dành cả một ngày để chơi với một đống thủy tinh như vậy.

Cuối cùng.

Ký chủ chơi đã.

Tay trái ôm viên dạ minh châu lớn nhất, tay phải nắm viên dạ minh châu nhỏ.

Ngồi ở trên ngai vàng khảm các loại đá quý.

A.

Cuộc sống thật tuyệt vời.

Hệ thống vô lực mở miệng.

[Ký chủ, ngươi có thể nghe ta nói không? ]

Nam Nhiễm đang chơi với dạ minh châu.

"Muốn nói cái gì?"

Hệ thống thấy ký chủ nhà mình cuối cùng có thể nghe lọt được.

Lập tức mở miệng nói.

[Ký chủ! Ngài, trước khi mặt trời lặn hôm này ngài sẽ chết!]

Động tác chơi dạ minh châu của Nam Nhiễm ngừng một lát.

Dường như mới nhớ tới chuyện này.

Ngồi dậy.

"Quên."

Hệ thống muốn khóc.

[Ký chủ, mặt trời sắp lặn, ngài còn có hai mươi phút.]

Nam Nhiễm đang chơi với dạ minh châu.

Đôi môi đỏ mọng mỉm cười.

Nàng lại đếm dạ minh châu lâu như vậy rồi.

Đếm từ ban ngày đến buổi tối rồi sao?

Hệ thống hoàn toàn không hiểu tại sao đến bây giờ ký chủ vẫn còn vui vẻ.

Không nhịn được kêu một tiếng.

[Ký chủ!]

Nó muốn ký chủ nghiêm túc một chút.

Nam Nhiễm nghe hệ thống giống như đang khóc.

Hử.

Tại sao yếu ớt vậy?

Khóc suốt ngày.

Nghĩ như vậy, nàng đứng từ trên ghế dậy.

Đi ra ngoài.

Đi tới bên cạnh, đẩy ra bên ngoài.

Lúc này nàng mới phát hiện, nơi này chỉ có Tây Nặc mới có thể tự do ra vào.

Đang suy nghĩ.

Cả người Tây Nặc mặc đồ đen, sắc mặt lạnh như băng chợt xuất hiện ở trước mặt nàng.

Nam Nhiễm nhìn hắn, ôm viên dạ minh châu lớn nhất kia lui về phía sau hai bước.

Ánh mắt cảnh giác.

Biểu thị nếu hắn dám phá hủy nó.

Sẽ đánh chết hắn.
[/BOOK][/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Chương 184: Dạ minh châu hắc hóa (52)
[HIDE-THANKS][BOOK]Tây Nặc đưa tay lên, nắm lấy cổ tay Nam Nhiễm, kéo nàng tới.

Hắn vòng tay ôm lấy eo nàng.

Nhưng ở giữa hai người, bị ngăn cách bởi một viên dạ minh châu lớn.

Nam Nhiễm ôm dạ minh châu trong ngực, cúi đầu nhìn một cái.

Sau đó, ngẩng đầu nhìn Tây Nặc.

Nếu so sánh, thì Tây Nặc trông sáng hơn một chút.

Âm thanh non nớt của hệ thống vang lên.

[Ký chủ, ngài còn có mười phút nữa.

Nếu ngài không nghe thấy câu nói thích ngài, thì ngài sẽ chết!]

Hệ thống sốt ruột không chịu được.

Nếu ký chủ của nó chết, nó cũng sẽ bị kéo đi tiêu hủy.

Nó không muốn a~~

Bạn học Nam Nhiễm ôm dạ minh châu lớn bằng tay trái, dùng tay phải kéo tay áo của Tây Nặc.

Nàng dùng đôi mắt to trong nhìn Tây Nặc.

Này, nhanh nói thích ta đi.

Hệ thống.

* * *

Ký chủ cảm thấy chỉ nhìn hắn thôi thì hắn có thể hiểu được sao?

Hệ thống nhìn thời gian đang trôi qua từng phút.

Nó tuyệt vọng.

[Ký chủ..]

Nam Nhiễm kéo tay áo hắn.

Viết cái gì đó trên tay hắn.

[Nói thích ta, ta sẽ tặng ngươi viên dạ minh châu này.]

Đến khi nàng viết xong.

Chân mày Tây Nặc cau chặt lại.

Ôm chặt nàng hơn.

Hắn cụp mắt xuống, đôi mắt đen láy không chút gợn sóng, cuối cùng cũng hơi có cảm xúc.

Cứ nhìn nàng, yết hầu của hắn chuyển động.

Đáp một tiếng.

"Ừ."

Nam Nhiễm nhìn hắn một cái.

Đôi môi mòng lạnh của Tây Nặc thổ lộ.

"Thích nàng."

Nam Nhiễm nghe được câu trả lời như mong muốn, đôi môi đỏ mỏng mỉm cười.

Tay trái ôm dạ minh châu, tay phải ôm hắn.

Hệ thống vô cùng kích động.

[Chúc mừng ký chủ, đạt được một lời thổ lộ thật lòng.

Phép thuật của phù thủy đã được giải trừ.

Ngài có thể mở miệng nói chuyện, hơn nữa hai chân cũng không còn đau đớn nữa.]

Hệ thống vui vẻ.

Mừng đến chảy nước mắt.

Tây Nặc nhìn thấy nàng vui vẻ như thế.

"Hài lòng?"

Nam Nhiễm.

"Dĩ nhiên."

Tây Nặc đưa cánh tay thon dàu của mình lấy viên dạ minh châu trong tay nàng.

Cầm lấy nó, nhưng không thể di chuyển nó.

Nam Nhiễm ôm chặt.

"Của ta."

Đồng chí giao nhân vừa nói xong liền trở mặt.

Hoàn toàn quên mất điều kiện trao đổi.

Tây Nặc không tiếp tục cố lấy nó nữa.

Hắn chỉ ôm lấy Nam Nhiễm, một lúc sau nói.

"Đúng là một giao nhân giảo hoạt."

Mặt trời đã xuống núi.

Sắc trời đã tối hẳn.

Nhưng ở trong núi này.

Bởi vì có dạ minh châu, nên trông vẫn sáng như ban ngày.

Rất sáng.

Nam Nhiễm định trở về, ngày mai quay lại tiếp tục sự nghiệp đếm dạ minh châu.

Muốn thoạt khỏi vòng tay của Tây Nặc.

Kết quả, không được.

Người nào đó không chịu buông ra.

Nàng vẫn không nhúc nhích bị hắn ôm trong lòng ngực.

Nàng ngẩng đầu nhìn hắn.

Khóe môi Tây Nặc khẽ cong lên, nhàn nhạt nói/

"Nghe được lời mình muốn nghe, lợi dụng xong rồi thì vứt đi?"

Nam Nhiễm.

"Vậy ngươi còn muốn thế nào?"

Tây Nặc cúi đầu, khom người đến gần nàng.

Kết quả bởi vì viên dạ minh châu này có chút quá lớn.

Nên khoảng cách giữa hai người có chút lớn.

Hắn đưa tay ra, chạm vào dạ minh châu lớn bằng một cái đầu này.

Trong nháy mắt, dạ minh châu vỡ thành hai mảnh.

Tan thành bột.

Bây giờ, không có bất kỳ khoảng cách nào nữa, hắn lập tức ôm nàng vào trong ngực.

Nam Nhiễm sững sờ.

Tây Nặc nói nhẹ bên tai nàng.

"Muốn có bảo bối của ta, thì phải bỏ ra một ít thứ."

"Ví dụ?"

"Ví dụ như kéo dài huyết mạch của Long tộc."

Hệ thống lập tức giải thích.

"Ký chủ, là muốn ngươi sinh trứng rồng."

"Không muốn."

Ai muốn sinh thứ đồ chơi kia?

Thanh âm nhàn nhạt của Tây Nặc vang lên.

"Sinh một con rồng, để nó tìm đi tìm dạ minh châu giúp nàng."

Thành công làm Nam Nhiễm đang muốn rời đi phải dừng lại.

Nàng nhìn số dạ minh châu trong hang kia của mình.

Nếu như nàng sinh một con rồng, thì còn có thể có được nhiều dạ minh châu hơn thế này?

Hừm?

Có vẻ như cũng không tệ lắm.
[/BOOK][/HIDE-THANKS]
 
Chương 185: Dạ minh châu hắc hóa (53)
[HIDE-THANKS][BOOK]Hệ thống thán phục một tiếng.

Nó ở cùng với ký chủ lâu như vậy.

Đôi khi cùng không thể bắt kịp mạch não của ký chủ.

Nhưng dạ minh châu thật sự rất lợi hại.

Từ lúc mới bắt đầu, đều có thể đoán chính xác được tâm tư của Nam Nhiễm.

Cho dù nàng làm gì, dường như hắn cũng không ngạc nhiên.

Ký chủ đánh chết cúng không chịu sinh dạ minh châu nhỏ.

Vài ba lời, liền bị dao động.

Thật không hổ là dạ minh châu.

Hệ thống tặc lưỡi.

Chẳng qua sau đó Tây Nặc cũng không đề cập tới, không tiếp tục nói chuyện này nữa.

Mà ở trong sơn đông này nhìn Nam Nhiễm đếm dạ minh châu.

Cứ như thế này, hai người có thể ở bên nhau đến thiên hoang địa lão.

Phá vỡ sự yên tĩnh này.

Là tiếng đập cánh của tiểu hắc long.

Em trai của Tây Nặc, Mã Tạp.

Mã Tạp ném thợ săn rồng xuống biển.

Sau đó quay trở lại tìm hắn.

Kết quả ở khu rừng đó nó tìm kiếm rất lâu cũng không tìm thấy người.

Sau đó đi một vòng một vòng, thì tới cửa sơn động này.

Mã Tạp đứng ở trên tảng đá bên ngoài, vừa đập cánh vừa rống.

"Hống hống hống!"

Anh! Anh! Anh!

Gào xong, nó liền vẫy cánh bay xung quanh hai vòng.

Cũng không biết Mã Tạp đã bay vòng quanh đó bao lâu.

Gọi anh mình bao lâu, thì mới thấy hắn đi ra.

Mã Tạp đập cánh, ánh mắt sáng lên.

"Hống hống!"

Đặt chân xuống đất, chạy về phía anh mình.

Muốn ôm một cái.

Kết quả, Tây Nặc ấn đầu của Mã Tạp một cái.

Để chó nó dừng lại cách mình một sải tay, dừng lại.

"Hống hống hống."

Ta thấy ngươi ôm chị dâu.

Tại sao không ôm ta?

Ta là em trai ngươi.

Thấy dáng vẻ ủy khuất của Mã Tạp.

Tây Nặc bất vi sở động.

"Ngươi có thể tìm cho mình một cái.'

Hai anh em đang trò chuyện với nhau.

Âm thanh đập tường truyền tới.

Tây Nặc quay đầu nhìn.

Xoay người đi vào bên trong.

Rất nhanh lại đi ra.

Chẳng qua lần này, còn có Nam Nhiễm bên cạnh.

Nam Nhiễm mặc đồ xanh,

Sợi tóc lay động như rong biển vậy.

Trong tay nàng còn cầm một dạ minh châu nhỏ.

Vừa nãy cũng không phải nàng gõ tường.

Mà lúc nãy nàng dùng dạ minh châu xếp thành tháp cao rồi làm đổ.

Rải đầy trên mặt đất.

Sau đó bị Tây Nặc kéo ra ngoài.

Tây Nặc nhìn Mã Tạp mở miệng nói.

" Trở về đảo rồng. "

Nói xong hắn ôm lấy Nam Nhiễm.

" Cùng nhau trở về."

Dứt lời, liền biến mất ở cửa sơn động.

Còn Mã Tập đập cánh bay về đảo rồng.

Phải về đảo rồng.

Thật vui.

Từ khi bị thợ săn rồng đó lừa gạt đi ra, nó chưa từng trở về.

Dưới đáy biển.

Có một hòn đảo biệt lập.

Tây Nặc ôm lấy Nam Nhiễm, xuất hiện ở chỗ này.

Thời tiết lúc này quang đãng, không có mây.

Tất cả loại rồng đều ở đây.

Bay lượn trên bầu trời.

Tiếng rồng ngâm vang khắp tứ phương.

Thật lâu cũng không dừng lại.

Khi Tây Nặc xuất hiện.

Tiếng rồng ngâm kia càng thêm mãnh liệt.

Dường như tất cả rồng ở trên đảo này đều gầm to.

Biểu đạt sự hưng phần và vui sướng.

Vương của bọn họ, cuối cùng cũng trở về.

Nhưng mà.

Ai?

Người bên cạnh ngài ấy là ai vậy?

Tất cả rồng đang quanh quẩn trên không trung, tất cả đều đáp xuống đảo rồng.

Trong đám đông dày đặc, lũ rồng rút lui về hai bên, chủ động nhường ra một con đường.

Tây Nặc nắm tay Nam Nhiễm đi về phía trước.

Ánh mắt Nam Nhiễm quét qua những con rồng này một vòng.

Cuối cùng, rơi trên người Tây Nặc.

Càng nhìn càng hài lòng.

Có thể tỏa sáng còn lành lạnh.

Bị nàng lấy được.

Còn có vô số dạ minh châu.

Thật sự không tệ.
[/BOOK][/HIDE-THANKS]
 
Chương 186: Dạ minh châu hắc hóa (54)
[HIDE-THANKS][BOOK]Đang suy nghĩ như vậy, thì Nam Nhiễm đã bị Tây Nặc kéo lên đài cao.

Dưới đài, là vạn con rồng đang hành lễ.

Tây Nặc cũng không hiện ra hình rồng.

Vẫn là dáng vẻ loài người như cũ.

Con người đen nhánh giống như giếng cổ vậy, bình thản không gợn sóng.

Nhìn xung quanh bằng nửa con mắt.

Hồi lâu sai, một âm thanh lạnh như băng, đi kèm theo là lực lượng mạnh mẽ truyền khắp đảo rồng.

"Hôm này, ta chỉ tới nói một chuyện.

Từ hôm này, giao nhân Nam Nhiễm là long hậu."

Để cho một giao nhân làm hậu/

Chuyện này chắc rằng tất cả rồng cũng chưa từng nghĩ tới.

Một lúc sau, tiếng rồng phụ họa truyền tới.

Dĩ nhiên.

Trong này cũng có không hài lòng.

Thủ lĩnh long tộc Tây Nặc, là con rồng mạnh nhất thế giới.

Vậy mà lại chọn một giao nhân nhỏ làm long hậu?

Nhìn dáng vẻ yếu ớt của giao nhân nhỏ này, làm sao có thể làm Long hậu của Long tộc?

Nam Nhiễm nghe không hiểu tiếng rồng.

Nhìn những con rồng này gầm lên.

Chỉ cho là chúng đang vui vẻ ăn mừng.

Dù sao dạ minh châu lấy được một giao nhân ưu tú như nàng mà.

Nàng nâng tay lên, đôi môi đỏ mọng nở nụ cười.

Vẫy tay chào hỏi với một đám rồng.

Chờ chào xong.

Nàng nghiêng đầu nhìn về phía Tây Nặc.

"Khi làm long hậu của ngươi, tất cả kho núi của người đều là của ta."

Liên quan đến chuyện dạ minh chây này, từ trước đến giờ nàng chưa bao giờ hồ đồ.

Mi mắt của Tây Nặc giật giật.

Còn tưởng rằng nàng sẽ hỏi hắn tại sao cho nàng làm long hậu.

Kết quả, nàng lại tiếp nhận chuyện này rất thản nhiên.

Khóe môi hắn khẽ cong lên.

Khí lạnh xung quanh hắn được tản đi rất nhiểu.

Quả nhiên, giao nhân hắn coi trong không chỉ khác người mà còn rất đáng yêu.

Đúng vậy.

Đoán chừng toàn bộ long tộc chỉ có mình hắn nhìn giao nhân nhỏ này cảm thấy đáng yêu.

Tây Nặc hoàn toàn không thấy tiếng rồng kháng nghị xung quanh mình.

Chỉ nắm tay Nam Nhiễm.

Nhàn nhạt nói.

"Đồng ý."

Chỉ như vậy, giao nhân Nam Nhiễm trở thành long hậu của người thần bí mạnh nhất long tộc.

Để một giao nhân làm long hậu.

Đây chính là chuyện chưa từng có.

Lịch sử từ nam tới bắc của long tộc.

Cũng đã từng có thủ lĩnh long tộc cưới người ngoại tộc làm long hậu.

Hoặc là nhân tộc, hoặc là vu tộc, hoặc là tinh linh tộc.

Nhưng mà, mấy lần đều không có ngoại lệ, kết quả sau đó của các long hậu đó đều rất thê thảm.

Chưa bao giờ được chết yên lành.

Long tộc là một chủng tộc cao ngạo.

Bởi vì huyết mạch của bản thân là ưu thế, hoàn toàn có thể coi thường bất kỳ chủng tộc nào khác.

Phải biết, hai chữ long hậu không phải chỉ là một người vợ đơn giản như vậy.

Gả cho thủ lĩnh phải có năng lực xứng với vị trí kia.

Bằng không, tốt nhất là cút sang mọt bên.

Vài ngày sau khi Tây Nặc tuyên bố Nam Nhiễm là long hậu.

Thì có rồng không phục bắt đầu đến khiêu khích.

Đối với chuyện này.

Thái độ của Tây Nặc rất bình tĩnh.

Thậm chí còn nói, long tộc sinh ra là vì chiến đấu.

Không phục đều có thể tới chiến.

Nếu thắng long hậu, vị trí thủ lĩnh long tộc nhường cho người đấy làm.

Nếu nhưu thua, thì đem tất cả kho núi bảo bối nộp lên bồi thường.

Bởi vì điều kiện này, huyết tính của long tộc ngay lập tức được kích thích.

Nhường lại vị trí thủ lĩnh long tộc?

Chỉ cần đánh bại con giao nhân kia sao?

Chưa tới một ngày sau khi lời đó được tuyên bố.

Đã có rồng tới cửa tới cửa xếp hàng.

Tây Nặc mặc đồ đen, làm cột dựa.

Nam Nhiễm như không xương vậy, tựa trên cánh tay hắn.

Mái tóc như rong biển rơi xuống, rủ trên vai hắn.

Ngũ quan xinh xắn, vóc dáng đẹp.

Không thể không nói, đây thực sự là một báu vật.

Nam Nhiễm bĩu môi.

"Tại sao ta phải đánh nhau cũng những con rồng kia?"

Đối với chuyện đánh nhau này nàng không có hứng thú.
[/BOOK][/HIDE-THANKS]
 
Chương 187: Dạ minh châu hắc hóa (55)
[HIDE-THANKS][BOOK]Tây Nặc nhìn xuống, bàn tay thon dài của hắn vuốt mái tóc đang vắt trên vai mình.

Nhàn nhạt mở miệng.

"Nếu thắng, thì mấy ngọn núi dạ minh châu đều là của nàng."

Nam Nhiễm ngẩng đầu lên.

Đôi mắt đen láy chớp chớp.

"Khoảng mấy tòa?"

Tây Nặc không trả lời.

Chỉ nói là.

"Để dành sức, để hỏi vị trí của dạ minh châu."

Lúc hắn nói lời này, vẻ mặt không có gì thay đổi.

Hệ thống nghe sửng sốt một chút.

Càng nghe càng cảm thấy hai người bọn họ đang hợp tác cướp tiền của ngườikh ác.

Đây đúng là một cặp vợ chồng xấu xa.

Hệ thống không nhịn được nói.

[Ký chue, ngài phải làm một người tốt.]

Nam Nhiễm xắn tay áo đi về phía trước.

Vừa đi, vừa không quan tâm nói.

"Ta cũng không làm chuyện phạm tội phạm pháp, ngươi đừng có vu khống ta."

Đây chính là công bằng công chính công khai mua bán.

Mấy con rồng ở phía trước thấy bóng dáng yếu ớt của Nam Nhiễm đi tới.

Điên cuồng hét lên với nàng.

"Hống hống hống!"

Ánh mắt khinh thường.

Chỉ muốn giơ chân lên đạp nàng một cái.

Không cần phải xuất thủ có được hay không?

Tùy tiện đá một cái là có thể giết chết nàng ta.

Mà tâm lý khinh địch này chỉ kéo dài một khắc đồng hồ.

Một tiếng sau.

Nam Nhiễm giẩm lên đầu một con rồng.

Nhìn xuống.

"Nói, mấy núi kho báu của ngươi ở đâu?"

Ác long bị đánh mặt sưng tấy lên.

"Hống hống hống!"

Nam Nhiễm nhìn xuống.

"Không phục?"

Vừa nói vừa kéo cánh của con rồng sang một bên.

Ý là nếu không nói sẽ xé rách cánh của nó.

Thân thể ác long cứng đờ.

"Hống hống hống, hống hống hống, hống hống hống!"

Thương hiệu phiên dịch hệ thống được ra mắt.

Thanh âm non nớt vang lên.

[Ký chủ, nó nói, ta đã ghi sẵn cho ngài.]

Nam Nhiễm lật người con rồng này.

Vỗ tay,

Tâm tình vô cùng tốt.

Nhìn xem, phương pháp thu thập dạ minh châu trước kia của nàng thật thần.

Bây giờ chỉ cần đánh một trận đơn giản như vậy thì nàng có chừng mấy tòa núi kho dạ minh châu.

Vươn mình.

Mái tóc như rong biển ở dưới ánh mặt trời phá lệ xinh đẹp.

Nàng nói với Tây Nặc đang ở phía xa.

"Người kế tiếp."

Nam Nhiễm đầy sức sống, hứng khởi như gọi người chơi vậy

Ba ngày sau,

Cũng không biết là con rồng thứ mấy chục bị đánh.

Cánh gãy một nữa, trên mặt có mấy vết máu.

Một nửa mặt rồng sưng như cái bánh bao lớn vậy.

Thương hiệu phiên dịch Hệ thống.

[Ký chủ, nó nói nó có mười một ngọn núi kho.]

Nam Nhiễm vừa nghe, chân mày không khỏi kích động.

Đây là con rồng có nhiều núi kho báu nhất phải không?

Nghĩ như vậy.

Nàng đưa tay xoa đầu nó.

Kết quả vừa vỗ một cái, con rồng kia liền tự động bỏ chạy.

Kể từ đó.

Hơn phân nữa tài sản trên đảo này đều bị Nam Nhiễm thu hoạch.

Chẳng những vậy.

Còn thấy được thực lực của long hậu.

Cũng không còn con rồng nào dám tới khiêu khích.

Dĩ nhiên, thân phận chân chính của Nam Nhiễm đều từ câu nói kia của Tây Nặc.

Có một số rồng quan tâm đến sự an ngủy của thủ lĩnh, hỏi hắn làm sao mở ra phong ấn.

Tây Nặc lãnh đạm nói.

"Nàng lấy được vòng nguyệt quế của thần rừng."

Chuyện này truyền ra khiến cho Long tộc náo động.

Thần rừng đó.

Ở trong mắt của Long tộc, sự tồn tại của thần rừng như một ngọn núi lớn đè lên bọn họ vậy.

Đó là sự tồn tại duy nhất khiến bọn họ sợ hãi.

Mà chỉ giao nhân nhỏ này lại có thể lấy được nguyệt quế của thân rừng?

Hung tàn như vậy?

Cứ như vậy, nhưng con rồng trước kia bị Nam Nhiễm đánh bại cũng không còn cảm thấy mất thể diện.

Đồ của thần rừng đều bị long hậu lấy đi.

Quả nhiên, mắt của thủ lĩnh rất tốt.

Cưới được một long hậu lợi hại như vậy.
[/BOOK][/HIDE-THANKS]
 
Chương 188: Dạ minh châu hắc hóa (56)
[HIDE-THANKS][BOOK]Cứ như vậy, hơn nửa tài sản long tộc góp nhặt trong nhiều năm, tất cả đều đi vào trong túi của long hậu.

Vào ngày này, Nam Nhiễm định đi tuần tra một chút.

Đếm xem rốt cuộc mình có bao nhiêu viên dạ minh châu.

Sau đó thì gặp phải Mã Tạp vỗ cánh bay tới.

Trong mồm còn ngậm một tờ giấy viết thư.

Nó đứng bên cạnh cạnh Nam Nhiễm, nhổ tờ giấy thư kia trên mặt đất.

"Hống hống hống~~!"

Thương hiệu phiên dịch Hệ thống.

[Ký chủ, nó nói đây là thư gửi cho ngài.]

Nam Nhiễm dựa vào trên tường, cầm lá thư ở trong tay.

Chất liệu giấy rất tốt.

Được chế tạo từ da trâu, phía trên có dấu cây mây và hoa văn giây leo.

Sở lên lỗi lõm cảm giác rất tuyệt.

Mở phong thư ra.

Các chữ bên trong xuất hiện.

[Tiên tử thân ái:

Tiên tử, ngày mai ta kết hôn rồi.

Cùng với vường tử Đồ Lạp yêu quý của ta,

Tiên tử tới tham gia hôn lễ của ta có được hay không.

Ta muốn tiên tử chúc phúc.

Nếu như tiên tử tới, ta sẽ chuẩn bị đồ ăn tiên tử thích ăn nhất.

Tiên tử là người tốt nhất ta từng gặp.

Không có ai sánh được.

Tái bút.

Thánh Á.]

Nam Nhiễm đọc xong bức thư, rồi cất nó đi.

Hệ thống tò mò.

[Ký chủ, ngươi muốn tham dự hôn lễ của Thánh Á sao? ]

Nam Nhiễm coi là chuyện đươg nhiên.

"Đi.'

Hệ thống có chút kinh ngạc.

Đây là ký chủ lười biếng mà nó biết sao?

[Đi? Tại sao ký chủ muốn đi? ]

Nam Nhiễm nghịch tóc.

" Nhưng ta là tiên tử tốt nhất trên thế giới này. "

Nàng đọc không sót một chữ nào trên thư.

Hệ thống im lặng.

Không để ý sự khoe khoang bất chấp sự thật.

Chấp nhận rất hiện nhiên mà không thấy lương tâm cắn rứt.

Không sao cả.

Trong khi nói chuyện với hệ thống.

Nàng phát hiện Mã Lạp đã không thấy đâu.

Nhìn xung quanh một vòng.

Nàng phát hiện Tiểu Hắc long không biết từ lúc nào đã chạy vào trong sơn động.

Trong miệng ngậm dạ minh châu, trên sừng con treo rất nhiều giây chuyền trân châu, kim cương.

Trên đuôi cũng cuốn một cái bình hoa được chế tạo từ kim cương.

Ánh mắt Mã Lạp lấp lánh, trông vô cùng vui vẻ.

Nó chạy ra bên ngoài.

Thậm chí còn coi thường Nam Nhiễm đứng ở bên cạnh.

Định bỏ túi mang về kho núi nhỏ của nó.

Dĩ nhiên.

Đồng chí Mã Lạp không có nửa cửa sơn động để đi ra.

Nó vừa muốn cất cánh liền bị Nam Nhiễm kéo cánh lôi trở lại.

Bởi vì cái đuôi còn cuốn bình hoa kim cương, nên năng lực thăng bằng không được tốt.

Lẻng xẻng, vật trên người nó va đập vào nhau phát ra âm thanh.

Mí mắt Nam Nhiễm rũ thấp.

" Ta nghĩ ngươi ngứa da. "

Mã Lạp vừa nghe Nam Nhiễm nói, thì không vui.

Phun dạ minh châu ra,

" Hống hống hống! "

Ngươi là chị dâu ta!

Không thể đánh ta!

Nam Niễm nhìn dạ minh châu của mình bị nó ngậm vào miệng dính đầy nước bọt của nó.

Tâm tình của nàng u ám, tiến gần từng bước đến.

Mã Tạp nhìn thấy vậy, vộ vã lùi về phía sau.

Đôi mắt đen thui mở to nhìn chằm chằm Nam Nhiễm.

Nàng muốn làm gì?

Chị dâu muốn đánh hắn?

Mã Lạp chột dạ hừ hừ hai tiếng.

" Hống hống hống, hống hống hống! "

Chị dâu người ta sẽ tặng đồ cho em trai!

Tại sao anh mình lại tìm giao nhân keo kiệt như vậy?

Nhìn vẻ mặt kia của nàng, trông giống như định đánh hắn.

Mã Tạp kêu lên.

" Hống hống hống, hống hống hống!"

Hừ!

Không cho cũng không cần!
[/BOOK][/HIDE-THANKS]
 
Chương 189: Dạ minh châu hắc hóa (57)
[HIDE-THANKS][BOOK]Hệ thống.

[..]

Lần đầu thấy trường hợp lấy đồ còn lý lẽ hùng hồn như vậy.

Nam Nhiễm đưa tay ra, vỗ đầu Mã Tạp.

"Muốn hạt châu?"

Mã Tạp vừa nghe, ánh mắt liền sáng lên.

Ra sức gật cái đầu lớn của mình.

Nam Nhiễm xoay người nhảy lên người nó.

Nói.

"Đưa ta đến hoàng cung của Thái Dương quốc."

Mã Tập lập tức ngẩng đầu lên.

Nếu đưa chị dâu đến hoàng cung, chị dâu sẽ cho nó hạt châu sao?

Mặc dù chị dâu của người khác sẽ không có điều kiện.

Nhưng.. Được rồi.

Mã Tạp cảm thấy mình là một con rồng tốt.

Sau đó ngoan ngoãn đưa Nam Nhiễm bay đến hoàng cung Thái Dương quốc/

Trên dọc đường đi, hệ thống nghi ngờ, âm thanh non nớt vang lên hỏi.

[Ký chủ, ngày mai hôn lễ của bọn họ mới bắt đầu.]

Nam Nhiễm dựa trên lưng rồng.

Chân mày cau lại, vặn mình.

Tại sao con rồng này lại nóng như vậy?

Hơn nữa bây giờ là ban ngày, ánh mặt trời hơi gắt.

Hừm.

Vừa suy nghĩ, nàng vừa cầm viên dạ minh châu trên tay gác sau đầu mình.

Nam Nhiễm nhắm mắt lại.

Rất lâu sau mới nghe thấy nàng chậm rãi trả lời.

"Đói."

Đếm dạ minh châu nhiều ngày như vậy.

Không phải Thánh Á nói sẽ cho nàng đồ ăn nàng thích ăn nhất sao?

Vậy nàng đi nếm thử một chút.

Chờ nàng ăn no trở về, rồi sẽ đi xem những kho núi nhỏ khác.

Dù sao, nàng vẫn còn.. rất nhiều, rất nhiều, rất nhiều núi kho báu nhỏ nàng chưa đi xem.

Nghĩ như vậy, tâm tình của Nam Nhiễm bắt đầu tốt lên.

Nhón chân lên.

Vốn tưởng rằng chặng đường rất gần.

Kết quả Mã Tạp bay từ buổi sáng đến tận buổi trưa mới đến hoa viên của hoàng cung.

Chân của Nam Nhiễm đặt trên mặt đất.

Mắt cá chân trắng nõn xinh đẹp lộ ra.

Làn váy hạ xuống.

Che đi hình xăm hơi đỏ ở mắt cá chân.

Làn váy mày xanh nhạt, máu tóc như rong biến tán loạn.

Xõa xuống bả vai.

Làn da nhẵn mịn, đôi môi đỏ mọng như hoa tưởng vi, mí mắt rũ xuống, mỉm cười.

Giống như thiên sứ hạ phàm vậy.

Tiểu hắc long đạp chân.

"Hống hống hống, hống hống hống."

Trân châu trân châu, đá quý đá quý.

Tiểu hắc long vô cùng vui vẻ.

Nam Nhiễm nghiêng đầu.

"Ừ?"

Tiểu Hắc Long bị câu hỏi của nàng làm cho ngây người.

"Hống hống hống, hống hống hống,"

Hạt châu, hạt châu, ngươi nói sẽ cho ta.

Hệ thống phiên dịch lại nói cho ký chủ của mình nghe.

Ký chủ móc móc lỗ tai.

Đặt tay lên cái cây bên cạnh, dùng ngón tay gõ nhẹ.

"Ta không có nói như vậy."

Hệ thống trầm mặc ba giây, cẩn thận suy nghĩ lại.

Đúng như vậy, ký chủ chưa từng thực sự nói sẽ cho tiểu hắc long hạt châu.

Tiểu hắc long đứng ở đối diện, giương đôi cánh của mình.

Đôi mắt to chớp chớp.

Một giây sau.

Tiểu hắc long bắt đầu vỗ cánh.

"Hống hống hống, hống hống hống!"

Nàng là một kẻ lừa gạt.

Tên lừa gạt.

Chị dâu là một kẻ lừa gạt.

Thanh âm của tiểu hắc long càng lúc càng lớn.

Truyền đến chỗ của binh lính tuần tra.

"Âm thanh gì vậy?"

"Đi xem một chút."

Tiểu hắc long gầm lên hai tiếng.

Nam Nhiễm nhét viên dạ minh châu trong tay mình vào trong miệng nó.

Chặn miệng nó.

Tiếng gầm của tiểu hắc long mới dừng lại.

Hừ hừ hai tiếng.

Chị dâu thật keo kiệt.

Nhưng mà vì nó đang ngậm dạ minh châu trong miệng.

Cho nên không nói ra được.

Tiểu hắc long ngậm dạ minh châu, vỗ cánh bay đi.

Nó phải đem viên dạ minh châu này cất vào trong kho núi nhỏ của nó.

Sau đó đi tìm anh trai để lấy vàng, trân châu, kim cương lớn.

Nhân tiện, tố cáo với anh trai.

Để anh trai cho nó nhiều hơn một chút.

Nghĩ như vậy.

Tiểu hắc long càng vỗ cánh nhanh hơn.

Nó đúng là một con rồng thông minh.

Hệ thống thật sự không hề nghĩ tới ký chủ nhà mình sẽ cho người khác dạ minh châu.

Đối với chuyện dạ minh châu ký chủ vô cùng keo kiệt.

Như một loài thú vậy, chỉ ăn không nhả ra.
[/BOOK][/HIDE-THANKS]
 
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back