Ngôn Tình [Edit] Xuyên Nhanh Chi Nữ Phối Kiều Diễm - Tiếu Giai Nhân

Thảo luận trong 'Box Dịch - Edit' bắt đầu bởi Angels of Death, 21 Tháng năm 2020.

  1. Angels of Death The Very Important Personal

    Bài viết:
    80
    Chương 40: Đăng ký kết hôn (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cô làm việc nhà ngay trước mắt Đinh Hải, Đinh Hải cứ ngồi ở trên giường xem TV, khát thì sai con gái rót nước cho ông ta như sai nha hoàn, không quá chú ý con gái rốt cuộc đang làm gì.

    Bên Trần Bưu nhiều lần liên tục hẹn Tô Lê đều phải dẫn theo Đinh Hải, cái bóng đèn này, Trần Bưu rất không vui, tìm đến bà mối Tôn, để bà mối Tôn đi nhắc nhở người nhà họ Đinh một chút.

    Bà mối Tôn tìm Vương Hải Hà.

    Vương Hải Hà uyển chuyển giải thích nguyên nhân.

    Bà mối Tôn hồi âm cho Trần Bưu, nói một câu, nhà họ Đinh sợ gã chiếm được con gái nhà người xong liền thoái hôn, hoặc là cho thiếu lễ hỏi.

    Trần Bưu tức phồng mũi.

    Bà mối Tôn khuyên gã: "Cậu đã thành tâm muốn cưới Đinh Tiểu Lệ, vậy thì chọn ngày kết hôn sớm chút chọn, cặp vợ chồng nhà họ Đinh kia cầm được lễ hỏi sẽ an tâm, cũng không ngăn cản cậu gặp Đinh Tiểu Lệ nữa."

    Trần Bưu không còn cách nào, đành phải đồng ý.

    Bây giờ kết hôn, đính hôn đều phải chọn thời gian, ngày tốt gần nhất vào cuối tháng tư.

    Dù sao tới nhà họ Đinh cũng không kiếm được tí gì của vị hôn thê, Trần Bưu dứt khoát không đi nữa, chỉ chờ đính hôn xong mới đến nhà.

    Tô Lê kiên nhẫn ở nhà đợi gả.

    Buổi sáng đầu tháng tư, Tô Lê theo thói quen dạo ở cửa nhà họ Đinh một vòng, nhìn thấy dưới chân tường có đóa hoa đào, đặt trong một lỗ nhỏ phía dưới tảng đá.

    Tô Lê cười.

    Bảy giờ rưỡi, Vương Hải Hà, Đinh Kiến Quân tách ra đến xưởng trang phục, xưởng thép đi làm, Tô Lê theo thường lệ quét sân dọn dẹp phòng ở, khoảng tám giờ, Tô Lê nói với Đinh Hải đang xem TV: "Cha, con đến xưởng trang phục tìm mẹ, thuận tiện hỏi xưởng có thể ứng tiền lương trong nửa đầu tháng ba không, mười đồng, nếu có thể ứng được thì con mua cho cha gói thuốc."

    Đinh Hải cao hứng nói: "Được, con đi đi, nhìn thấy Trần Bưu con cách xa nó một chút, đừng bị nó dỗ đi."

    Tô Lê đỏ mặt nói: "Con có ngốc đâu."

    Khai báo xong, Tô Lê ra cửa, cô đi đến đầu thôn không lâu, xe khách đã tới, Tô Lê thần sắc tự nhiên chen lên.

    Xe khách chạy dọc theo đường đất uốn lượn, qua hai bến, lại thêm mấy người đi lên, một người trong đó quét mắt qua, kéo Tô Lê tới bên.

    Lần trước hai người đi chung một xe, Lục Diên rất lịch sự, ngoài trộm ngửi mùi thơm trên người Tô Lê, từ bả vai trở xuống đều tận lực không đụng tới Tô Lê, lần này, Lục Diên trực tiếp ép Tô Lê lên ghế dựa trước mặt, anh không nói câu nào với Tô Lê, thậm chí cũng không nhìn cô, chỉ là vững vàng bảo vệ Tô Lê trong phạm vi của mình.

    Sau khi xuống xe, Lục Diên lập tức kêu một chiếc xe đẩy ba bánh.

    "Chàng trai, đi đâu vậy?"

    "Cục dân chính, bác tài lái nhanh lên, tôi cho chú gấp đôi tiền xe."

    "Được rồi!"

    Lên xe ba bánh, bác tài khoảng bốn mươi tuổi hì hục đạp xe đến nhanh, Lục Diên nắm lấy tay Tô Lê thật chặt, hỏi cô nửa tháng này sống thế nào, có bị bắt nạt không.

    Tô Lê cười nhìn anh: "Em không sao, bọn họ sợ em ăn thiệt thòi, hoàn toàn không cho Trần Bưu cơ hội đơn độc gặp em, ngược lại là anh, sao lại gầy đi nhiều vậy?"

    Lục Diên không gầy sao được, bạn gái bị người trong nhà bức hôn, anh chẳng làm được gì, cả ngày luôn lo cho cô, cơm cũng chẳng buồn ăn.

    Anh dùng ánh mắt thâm tình như Ngưu Lang gặp Chức Nữ nhìn Tô Lê, Tô Lê rất ớn, hỏi anh chính sự: "Người trong nhà đã gửi sổ hộ khẩu đến đây rồi? Anh nói thế nào vậy?"

    Lục Diên hoàn toàn không hề viết thư, sổ hộ khẩu là giấy tờ quan trọng, anh sợ cha mẹ hỏi nguyên nhân mất thời gian hoặc là sổ hộ khẩu rơi trên đường, nên Lục Diên thành thật làm ở xưởng thép mấy ngày, đánh lừa mọi người, rồi anh mới xin phép nghỉ về quê một chuyến, trộm sổ hộ khẩu ra, chuẩn bị làm giấy đăng ký kết hôn với Tô Lê xong mới chuẩn bị thông báo cho người nhà.

    Tô Lê mang tâm trạng phức tạp nói: "Thân phận của em như vậy, cha mẹ anh biết anh qua loa xúc động đăng ký kết hôn cùng em, chắc chắn sẽ mắng chết anh."

    Ánh mắt Lục Diên kiên định nói: "Ai nói anh qua loa vậy? Kết hôn cùng em, anh đã nghĩ sâu tính kỹ, em tốt như vậy, cưới được em là phúc của anh, tin chắc cha mẹ anh thấy em cũng sẽ thích em."

    Tô Lê không nghĩ xa đến thế.

    Cô cho là có bạn trai ưu tú như Lục Diên, Vương Hải Hà sẽ đứng bên phía cô, không ngờ tới Trần Bưu tăng thêm lễ hỏi, đồng ý xây nhà hiện đại hai tầng mới cho nhà họ Đinh, Vương Hải Hà cứ thế bị nhà mới mua chuộc.

    Đến tận đây, Tô Lê triệt để hết hi vọng với Vương Hải Hà, con gái là thịt trên người bà rơi xuống, nhưng khi có người cho bà cái giá đủ hài lòng, Vương Hải Hà vẫn sẽ bán đi miếng thịt ấy.

    Cha mẹ ở niên đại này vẫn có thể chi phối hôn sự của con cái, Tô Lê cứng rắn náo loạn, nhà họ Đinh có thể làm ra chuyện thẳng tay nhét cô vào nhà họ Trần, thậm chí giống như một số báo chí từng đưa tin, nhốt con gái và con rể mà bọn họ chọn trong một gian phòng trước.

    Đinh Tiểu Lệ chết thảm như vậy, Tô Lê chỉ có thể nhìn người nhà họ Đinh theo hướng xấu, không dám ôm hi vọng rằng bọn họ sẽ tuân thủ đạo đức và pháp luật.

    Bởi vậy, Tô Lê nghĩ đến chuyện đăng ký kết hôn với Lục Diên, định ra quan hệ vợ chồng trên luật phát của hai người trước.

    Ngày đó cô kéo Lục Diên đến ven đường, nói với anh thế này.

    "Anh muốn kết hôn với em sao?"

    "Muốn!"

    "Vậy anh mau chóng nhờ người nhà gửi sổ hộ khẩu tới, sau khi gửi tới anh thừa dịp trước khi trời sáng đến cổng nhà em thả một đóa hoa gì cũng được làm tín hiệu, sau đó đến nhà ga chờ em trước, ngày đó em sẽ lên chuyến xe tám giờ tu họp với anh, chúng ta trực tiếp đi đăng ký. Kết hôn là chuyện lớn, anh nghĩ thông suốt hẵng trả lời."

    "Nghĩ thông suốt rồi, sổ hộ khẩu đến, anh sẽ lập tức ra hiệu cho em."

    "Được, bây giờ anh giả bộ tức giận đi, cướp luôn quà đi, chúng ta bắt đầu diễn kịch."

    Tô Lê rất may mắn, cô gặp được Lục Diên.

    Đến cục dân chính, Tô Lê cùng Lục Diên nộp giấy tờ xong, sóng vai ngồi ở cửa sổ chờ nhân viên công tác xét duyệt.

    Hiện giờ đăng ký kết hôn không cần cung cấp ảnh chụp, giấy chứng nhận kết hôn khá giống giấy khen ở trường học.

    Nhân viên công tác cúi đầu thẩm tra đối chiếu tư liệu, Lục Diên vẫn luôn cầm tay nhỏ của Tô Lê.

    Tô Lê phát hiện anh đang run nhẹ, là do quá kích động sao?

    Cô cười nhìn sang, lại thấy mặt Lục Diên căng thẳng vô cùng, dáng vẻ cực kỳ nghiêm túc.

    "Được rồi, giấy tờ đủ hết, có thể đăng ký, hai người chờ một lát."

    Theo khẳng định của nhân viên công tác, cơ mặt căng cứng của Lục Diên rốt cục cũng thả lỏng ra, khóe môi cong cong, cười lên lộ ra hai hàm răng trắng.

    Editor: Bạch Tử Vi

    Beta-er: Thất Sắc
     
    Chỉnh sửa cuối: 1 Tháng tám 2022
  2. Angels of Death The Very Important Personal

    Bài viết:
    80
    Chương 41: Qua đêm ở khách sạn (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lục Diên cầm giấy chứng nhận kết hôn, cười giống hệt một học sinh tiểu học nhận được giấy khen "Học sinh ba tốt".

    Cất kỹ giấy chứng nhận kết hôn, ra khỏi cục dân chính, Lục Diên nắm lấy tay Tô Lê nói: "Chúng ta đã đăng ký kết hôn rồi, ngày mồng một tháng năm được nghỉ, anh dẫn em về nhà anh, đến lúc đó thương lượng thời gian, chúng ta bổ sung hôn lễ."

    Tô Lê không quan tâm những hình thức này, hỏi hắn: "Hôm nay anh xin nghỉ ở xưởng thép rồi?"

    Lục Diên: "Xin rồi, xin lúc xưởng trưởng mở thư giới thiệu nhưng trước đó anh về nhà lấy sổ hộ khẩu cũng xin nghỉ, lần này chỉ được phê một ngày."

    Ông xưởng trưởng là bạn cũ của ông nội, Lục Diên nhờ ông hỗ trợ làm ít chuyện, xưởng trưởng rất dễ nói chuyện, nhưng loại chuyện như xin phép nghỉ này người người đều biết, nếu Lục Diên xin nghỉ nhiều lần, những người khác cũng muốn xin xưởng phê cho nghỉ thì làm sao bây giờ? Cho nên lần này Lục Diên chỉ lấy được một ngày nghỉ.

    Tô Lê rõ ràng, nói: "Được, vậy sáng mai chúng ta bắt chuyến xe sớm nhất về."

    Bước chân của Lục Diên dừng lại, kinh ngạc nhìn cô: "Sáng mai?"

    Trên đường nhiều người, Tô Lê kéo Lục Diên đến một nơi yên lặng hẻo lánh, nhỏ giọng giải thích rõ: "Bây giờ chúng ta về, người trong thôn chỉ biết chúng ta đã đăng ký kết hôn, nhưng chưa làm chuyện vợ chồng, vậy Trần Bưu rất có khả năng tiếp tục dây dưa, cha mẹ em cũng sẽ không hết hi vọng. Đợi lát nữa chúng ta tìm khách sạn ở một đêm, sáng mai trở về, người người đều biết chúng ta đã là vợ chồng thật, Trần Bưu vì mặt mũi cũng sẽ không nhập nhằng nữa, cha mẹ em không đồng ý cũng phải đồng ý."

    Lục Diên: .

    Vợ của anh nhìn dịu dàng mềm yếu nhưng ác lên rồi còn ác hơn cả anh.

    Nhưng nghĩ đến cô làm ra quyết định này đều do đôi cha mẹ bán nữ cầu vinh cùng anh trai tham lam kia bức thành, Lục Diên càng đau lòng hơn.

    "Nếu vậy, những người kia nhất định sẽ nói xấu sau lưng em." Lục Diên không muốn để cô chịu tủi nhục, kiên trì nói: "Bây giờ chúng ta cứ trở về, có giấy chứng nhận kết hôn, anh không tin bọn họ còn dám buộc em trùng hôn."

    Tô Lê cười anh quá đơn thuần: "Anh nói đạo lý, người khác không nói đạo lý với anh, đến lúc đó anh có nói đến rách mồm cũng vô dụng, không bằng giải quyết dứt khoát. Lo lắng em chịu không được những lời bàn tán kia? Yên tâm đi, Trần Bưu chỉ có tiền thôi, anh ngoài không bỏ ra nổi nhiều lễ hỏi như vậy, mọi thứ đều mạnh hơn Trần Bưu, chỉ cần anh tốt với em, người khác bàn tán một hồi rồi sẽ bắt đầu ghen tị em."

    Lục Diên dĩ nhiên không phản bác được, nhưng Tô Lê có một câu nói sai.

    "Trần Bưu cho nhà em mười ngàn tệ lễ hỏi và căn nhà, anh cũng có thể cho." Lục Diên nắm chặt tay cô nói: "Trong nhà anh có sổ tiết kiệm, tiền mừng tuổi từ nhỏ đến lớn thân thích cho anh đều giữ trong đó, hẳn là đủ."

    Tô Lê trừng mắt: "Thế nào đây, anh thật sự muốn mua em làm vợ? Bọn họ coi em là cây rụng tiền, anh cũng coi em là hàng hóa? Lục Diên, em cho anh biết, anh dám cho bọn họ tiền, em lập tức ly hôn với anh!"

    Chỉ nói thôi không đủ, Tô Lê còn buông tay Lục Diên ra.

    Lục Diên thấy cô tức như vậy, vội vàng nắm tay cô về, giải thích: "Anh không cho bọn họ tiền nhưng muốn giữ thể diện cho em.."

    Tô Lê bác bỏ anh: "Loại thể diện này em không có thèm! Từ tiểu học em đã bắt đầu nấu cơm hầu hạ cha em, anh trai em, tiền lương làm ở nhà máy trang phục nhiều năm như vậy đều giao cho bọn họ, một bộ quần áo mới cũng không có, toàn mặc quần áo cũ mẹ xin về, hầu hạ bao năm như vậy, ơn sinh ơn dưỡng, em đã sớm trả lại bọn họ, vì cớ gì gả cho người khác còn phải cầm tiền của chồng em hiếu kính bọn họ cả đời? Con gái thì trời sinh đã rẻ rúng sao? Bọn họ coi em là súc sinh bán cho tội phạm giết người còn muốn em hiếu kính bọn họ?"

    Nghĩ đến quyển nhật ký của Đinh Tiểu Lệ, kết cục chết thảm của Đinh Tiểu Lệ, Tô Lê vừa tức vừa đau, nước mắt trào lên, đẩy Lục Diên ra, nhìn anh chằm chằm: "Anh có nghĩ tới, nếu như không có anh, nếu như em ngoan ngoãn theo số phận, gả cho Trần Bưu, em sẽ gặp phải những gì không? Mỗi ngày em sẽ bị anh ta đánh, cha mẹ và anh trai em lại dựa vào lễ hỏi của em ăn ngon uống sướng, dựa vào đâu?"

    Lục Diên sai rồi, anh biết sai rồi, những người kia khiến cô chịu nhiều khổ cực như vậy, anh sao có thể cho bọn họ tiền?

    "Được được được, không cho, một phân tiền cũng không cho, về sau của anh đều là của em, em nói cho người nào thì cho người đó." Lục Diên ôm lấy Tô Lê, nhấn khuôn mặt ngấn nước mắt của cô vào lồng ngực mình.

    Tô Lê không chút khách khí cọ nước mắt lên trên áo sơ mi trắng sạch sẽ của anh, vẫn không hết giận, cô còn véo Lục Diên một cái.

    Lục Diên đau đến nhăn mặt nhưng chẳng dám kêu lấy một tiếng.

    Tô Lê hết giận, đẩy anh ra, nói: "Đi thôi."

    Lục Diên không dám nói thêm nửa câu trái ý cô nữa.

    Hai người đi trên đường cái, đi tới một khách sạn, nhìn cách trang hoàng hẳn là một khách sạn tương đối mới.

    Chủ quán trọ thấy bọn họ đi một nam một nữ, yêu cầu đưa ra giấy chứng nhận kết hôn mới cho mướn phòng.

    Lục Diên liền lấy ra giấy chứng nhận kết hôn mới tinh, phía trên còn viết ngày đăng ký.

    Chủ khách sạn hiểu ra, đây là một đôi vợ chồng trẻ nóng vội.

    Khách sạn có mấy loại phòng, Lục Diên muốn một phòng giá cả đắt nhất, có phòng vệ sinh độc lập.

    Cầm chìa khóa phòng, trong cái nhìn chăm chú mang theo ý cười của chủ khách sạn, Lục Diên nắm tay Tô Lê lên phòng.

    Phòng khách sạn sạch sẽ hơn so với suy nghĩ của Tô Lê, nhưng vẫn rất đơn sơ, tường trắng trụi lủi, ở giữa có một cái giường lớn, trong hộc tủ đối diện giường đặt một cái TV trắng đen, trừ một cái ghế, không còn đồ dùng trong nhà nào khác.

    Hoàn cảnh như vậy thực sự không thể nào kích thích chút tính thú nào trong Tô Lê.

    Lục Diên kích động hơn cô nhiều, dù sao cũng là lần đầu trong đời đơn độc ở cùng một phòng với cô gái mình yêu, nhưng Lục Diên không biểu hiện ra ngoài, anh cũng không thật sự muốn qua loa động phòng với cô trong hoàn cảnh này.

    Kiểm tra hoàn cảnh dừng chân xong, Lục Diên để Tô Lê ngồi trên giường, anh kéo cái ghế ngồi lại, thương lượng cùng cô xem sáng mai trở về gặp người nhà họ Đinh nên nói thế nào.

    Vừa nãy ở trên đường tương đối xúc động, hiện giờ biết tâm ý của Tô Lê rồi, Lục Diên cũng nghĩ rất nhiều, anh ôn hòa nói: "Tiểu Lệ.."

    Tô Lê ngắt lời anh: "Em không thích anh gọi em là Tiểu Lệ, anh gọi em là Tiểu Lê, lê trong hoa lê."

    Lục Diên nhìn khuôn mặt trắng trắng mềm mềm của cô, tức khắc cũng cảm thấy Tiểu Lê thích hợp với cô hơn.

    Lục Diên liền đổi giọng nói: "Tiểu Lê, chúng ta còn phải sinh hoạt tại xưởng thép, nhà máy cũng gần trấn của em. Nếu không cho bên cha em chút lễ hỏi nào, nhất định mỗi ngày bọn họ sẽ đến đó náo loạn, bọn họ náo loạn thì chúng ta cũng không sống yên ổn được. Em đừng nóng giận vội, ý của anh là chúng ta không cho nhiều như vậy, cứ dựa theo lễ hỏi bình thường trong thôn em mà cho, chặn miệng của bọn họ, bọn họ còn dám náo loạn thì chúng ta cũng có thể ngẩng đầu ưỡn ngực phản bác lại, nếu không một người đàn ông như anh, cưới suông em, đi đến đâu cũng không ổn."

    Editor: Bạch Tử Vi

    Beta-er: Thất Sắc
     
    Chỉnh sửa cuối: 1 Tháng tám 2022
  3. Angels of Death The Very Important Personal

    Bài viết:
    80
    Chương 42: Qua đêm ở khách sạn (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Theo Tô Lê, cô không muốn cho nhà họ Đinh lấy được một phân tiền nào, nhưng Lục Diên nói cũng có lý, cho ít tiền tiện tay được yên tĩnh, từ đây mọi người mạnh ai nấy sống.

    Lễ hỏi trong thôn Tô Lê có nghe ngóng từ Vương Hải Hà, nghe nói thời đại này, nhà trai trong thôn đặc biệt khốn cùng chỉ bỏ ra một hai trăm tệ đã lấy được vợ rồi, trấn Bạch Thủy xem như trấn lớn khá giàu có, năm sáu trăm tệ là lễ hỏi bình thường nhất, tám trăm một ngàn tệ đã là vô cùng có thể diện, cao hơn nữa chỉ có một vài người mới đưa ra nổi.

    Trần Bưu một hơi cho nhà họ Đinh mười ngàn, một là bởi vì trong nhà gã rất rất có tiền, hai là bởi vì gã có thanh danh bức chết vợ, ba là bởi vì Đinh Tiểu Lệ là cô gái xinh đẹp nổi danh trấn Bạch Thủy, vốn đã rất có giá rồi.

    "Trong tay anh có bao nhiêu tiền?" Tô Lê hỏi Lục Diên.

    Tiền tiết kiệm của Lục Diên đều ở nhà, đến xưởng thép làm anh mang theo năm trăm tệ, thêm tiền lương mấy tháng này cùng tiền lương vừa phát tháng trước, Lục Diên bây giờ có thể lấy ra hơn tám trăm tệ.

    Lục Diên vẫn là muốn lo thể diện cho Tô Lê, nói: "Về anh mượn xưởng trưởng ít tiền, góp đủ một ngàn tệ đi."

    Tô Lê lườm anh: "Tiền cho bọn họ hết rồi, chúng ta không cần ăn sao? Em vừa gả cho anh, anh đã để em đi theo anh cạp đất?"

    Lục Diên lập tức đầu hàng: "Được, em nói cho bao nhiêu."

    Tô Lê cắn răng nói: "Chỉ cho năm trăm tệ, bọn họ lấy hay không mặc kệ, anh mang hết tiền đến rồi à?"

    Lục Diên gật đầu, lấy ví cùng tiền ra giao cho cô.

    Mới buổi trưa, Tô Lê kéo Lục Diên đến cửa hàng, mua cho mình một bộ trang phục cô dâu, chất lượng không tốt bằng bộ lần trước Lục Diên mua cho cô, nhưng vải vóc rất bền chắc, kiểu dáng cũng không tệ, tính cả giày, tất cả tốn hơn ba mươi tệ. Lại nhìn cách ăn mặc của Lục Diên hôm nay, áo sơ mi trắng, quần đen, giày da đen, đủ đẹp trai, nên Tô Lê không mua cho anh nữa.

    Mua xong quần áo, mua đồ trang sức, son môi, chuyên chọn hàng trưng bày rẻ tiền mà mua, vụn vặt lẻ tẻ cộng thêm cơm trưa lại tốn mười đồng, trên đường về khách sạn đi ngang qua một sạp hàng bán ga giường, Tô Lê bỏ ra năm tệ mua một cái ga giường màu đỏ, một vỏ chăn cùng màu. Sạp hàng bán ga giường không cung cấp túi nhựa, Tô Lê lại mua một cái rổ lớn từ quán ven đường, nhét một đống đồ vật vào chung, để Lục Diên xách theo.

    Hai người mua đầy đủ trở về.

    Trấn Bạch Thủy, sau khi Tô Lê đi, Đinh Hải ngồi ở trên giường xem TV, đến lúc muốn đi nhà xí, Đinh Hải mới chợt nhớ tới thời gian con gái đi hơi lâu.

    Đinh Hải đi đứng không tiện, mặc dù ông ta có chút không yên lòng về con gái, nhưng nghĩ đến phải đi hai dặm mới tới được xưởng trang phục, Đinh Hải đã không muốn đi nữa, còn tìm mấy cái lý do cho con gái, hoặc là cầm tiền lương, giúp mẹ cô làm đến giữa trưa rồi cùng trở về, hoặc là gặp được Trần Bưu, hai người trò chuyện.

    Tìm cớ xong, Đinh Hải tiếp tục xem TV.

    Giữa trưa Vương Hải Hà trở về nghỉ ngơi, về một mình, Đinh Hải mới bắt đầu hoảng hốt.

    Ông ta hỏi Vương Hải Hà: "Tiểu Lệ đến xưởng may, sao không đi cùng với bà?"

    Vương Hải Hà giật mình: "Nó đi lúc nào, sao tôi không nhìn thấy?"

    Hai vợ chồng bà nhìn tôi tôi nhìn bà, đều nghĩ đến Trần Bưu, chẳng lẽ con gái gặp phải Trần Bưu, ra ngoài chơi cùng Trần Bưu rồi?

    Vương Hải Hà nhanh chóng đến nhà họ Trần nghe ngóng.

    Cha của Trần Bưu sang tỉnh khác nhập hàng, mẹ của Trần Bưu là một người phụ nữ thành thật, Vương Hải Hà chịu gả con gái cho con trai hư hỏng của bà, giúp nhà họ Trần nối dõi tông đường, mẹ của Trần Bưu nhiệt tình tiếp đãi Vương Hải Hà. Hỏi Trần Bưu, mẹ của Trần Bưu cũng không rõ ràng: "Buổi sáng nó lái xe đến xưởng may, sau đó đi đâu tôi cũng không biết, Bưu Tử nhiều bạn bè, có đôi khi đến đêm còn ở lại nhà bạn không về, nó lại có xe, cả ngày tôi cũng không thấy bóng dáng nó."

    Không tìm thấy người ở nhà họ Trần, Vương Hải Hà lại đến xưởng may.

    Bảo vệ ở cổng xưởng may nói không thấy Đinh Tiểu Lệ đến, còn nói Trần Bưu hơn tám giờ đã lái xe rời khỏi xưởng may.

    Trong lòng Vương Hải Hà lộp bộp mấy hồi, chẳng lẽ con gái bà nửa đường gặp phải Trần Bưu, bị Trần Bưu dụ đi rồi?

    Bà về nhà tìm Đinh Hải thương lượng xem nên làm sao.

    Đinh Hải hết cách, tự an ủi mình: "Không sao đâu, đi thì đi thôi, còn hơn nửa tháng là đính hôn rồi, tiệc rượu cũng đã chuẩn bị xong. Nhà họ Trần tốt xấu gì cũng là nhân vật có mặt mũi trong trấn, không tự vả chính mình đâu."

    Vương Hải Hà chỉ sợ Trần Bưu ức hiếp con gái.

    Đinh Hải xùy một tiếng: "Đằng nào chẳng thành chuyện kia."

    Ông ta nghĩ thoáng, Vương Hải Hà lại luôn cảm thấy trong lòng không nỡ, cơm nước xong xuôi đến xưởng may làm việc, Vương Hải Hà vẫn luôn để ý động tĩnh ở cổng lớn.

    Mãi cho đến khi Vương Hải Hà tan ca, Trần Bưu cũng không xuất hiện.

    Vương Hải Hà lại tới nhà họ Trần một chuyến, Trần Bưu vẫn chưa về.

    Mẹ Trần Bưu thế mới biết Đinh Tiểu Lệ cả ngày nay cũng không thấy bóng người, mà gần như biến mất cùng lúc với con trai bà ấy.

    Mẹ Trần Bưu hiểu con mình rất rõ, nhất định là do thấy Đinh Tiểu Lệ xinh đẹp, vội vàng muốn đưa người ta vào thành phố chơi.

    Đối mặt với khuôn mặt lo lắng của Vương Hải Hà, mẹ của Trần Bưu kéo tay bà nói: "Chị đừng vội, Tiểu Lệ đã là nàng dâu của nhà chúng tôi, ra ngoài chơi cùng Bưu Tử đâu hề gì, bây giờ là thời đại tự do yêu đương, người trẻ tuổi đã sớm chẳng còn giống chúng ta khi đó nữa rồi, không cần lấy nhau xong mới được ở chung một chỗ."

    Vương Hải Hà nghe mà bực, hóa ra ăn thiệt thòi chính là con gái bà, được lợi lại là Trần Bưu.

    Mẹ của Trần Bưu liên tục nói lời tốt đẹp, cam đoan sáng mai nhất định sẽ cẩn thận đưa Đinh Tiểu Lệ về nhà họ Đinh, cũng cam đoan việc này sẽ không ảnh hưởng tới lễ hỏi đã sớm bàn xong.

    Vương Hải Hà không tìm thấy Trần Bưu, chỉ có thể tiếp nhận cách nói này.

    Bà về nhà họ Đinh, Đinh Kiến Quân cũng vừa từ xưởng thép về, hai cha con mắt to trừng mắt nhỏ chờ Vương Hải Hà nấu cơm.

    Đinh Kiến Quân không ở trong ký túc xá của nhà máy, gã chỉ ăn cơm trưa ở xưởng thép, hai bữa sớm tối về nhà ăn.

    Vương Hải Hà vừa nấu cơm vừa nhắc tới con gái.

    Đinh Kiến Quân không nhịn được nói: "Được rồi, bà nhắc tới nó thì nó sẽ trở về liền sao? Dù sao người đã đi cùng Trần Bưu rồi, sáng mai Tiểu Lệ trở về, bà mắng nó một trận, không cho phép nó ra ngoài nữa, Trần Bưu coi như kiếm lời của nó một lần, sau đó tiếp tục bỏ mặc thằng đấy thì nó vẫn sẽ lấy Tiểu Lệ thôi."

    Vương Hải Hà không nói chuyện.

    Bên ngoài tối như mực, bà chỉ muốn biết con gái rốt cuộc đang ở đâu.

    Editor: Bạch Tử Vi

    Beta-er: Thất Sắc
     
    Chỉnh sửa cuối: 1 Tháng tám 2022
  4. Angels of Death The Very Important Personal

    Bài viết:
    80
    Chương 43: Sôi trào (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau khi trở lại quán trọ, Tô Lê gọi Lục Diên hỗ trợ, thay ga giường và vỏ chăn mới mua.

    Thời đại hạn chế, trên ga giường và vỏ chăn màu đỏ thẫm in từng đóa hoa mẫu đơn tươi đẹp vô cùng, màu sắc rực rỡ khiến cho căn phòng này thêm chút vui mừng.

    Thay ga giường xong, Tô Lê ngẩng đầu, trông thấy Lục Diên đỏ mặt, đoán một cái đã biết trong đầu anh đang nghĩ gì.

    Dù sao cũng đã nhận giấy đăng ký kết hôn, Lục Diên giúp cô một chuyện lớn như vậy, Tô Lê cũng không định kháng cự trở thành vợ chồng thật với anh.

    Nhưng niên đại này có dụng cụ kế hoạch hóa không?

    Tô Lê mới hai mươi tuổi, sau đó còn phải lập nghiệp, cô không muốn có thêm của nợ quá sớm.

    Chạy cả ngày rất mệt mỏi, Tô Lê ngồi ở bên giường, vẫy tay với Lục Diên.

    Lục Diên không dám tới gần cô, sợ mình không nhịn được.

    "Em nói đi." Lục Diên lựa chọn ngồi trên ghế, giữ khoảng cách với cô.

    Lục Diên trong sáng như vậy khiến Tô Lê bỗng lo lắng lời mình sắp nói với Lục Diên có quá kinh hãi khác đời hay không.

    "Anh cũng biết, em muốn mở hiệu giặt, sau khi kiếm tiền có thể sẽ tiếp tục làm nghề khác, việc làm ăn rất bận bịu nên tạm thời em không muốn có con, anh đồng ý không?" Tô Lê chân thành nói.

    Lục Diên cúi đầu xuống, mặt càng đỏ hơn, lỗ tai cũng sắp biến thành cà rốt, ngón tay anh níu lấy quần, gật đầu nói: "Anh đồng ý, em yên tâm, trước khi em muốn có con, anh nhất định sẽ không đụng vào em. Đêm nay em ngủ trên giường, anh ngủ dưới đất."

    Tô Lê: .

    Hai người đúng là có lý giải khác biệt về chuyện không sinh con, Tô Lê ho khan một cái, cũng cúi đầu xuống, nhỏ giọng nói: "Em chỉ không muốn có con vội, không phải là không muốn làm vợ chồng thật với anh.

    Lục Diên nghi hoặc ngẩng đầu.

    Tô Lê thấy vậy, đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, thời này siêu thị tiện dụng lớn nhỏ có bán đồ kế hoạch hóa không nhỉ?

    Đôi mắt Lục Diên trong suốt như vậy, Tô Lê bỗng đỏ mặt.

    Ngẫm lại thân phận của Đinh Tiểu Lệ, nếu như đến cả Lục Diên cũng không nghĩ đến hoặc căn bản không biết có loại đồ kế hoạch hóa kia, cô oang oang nói ra, có khi nào khiến Lục Diên hoài nghi không?

    Được rồi, không ngủ thì không ngủ đi, đợi cô có cơ hội đi dạo trung tâm thương mại lớn xem thử có thứ kia không, thấy thì nhắc Lục Diên mua.

    " Không có gì, không có gì. "

    Tô Lê không muốn nói thêm cái đề tài này, chỉ vào TV trắng đen trên bàn để Lục Diên mở ra, loại đồ cổ này, cô không biết cách dùng.

    Lục Diên mở TV, anh ngồi xổm ở đó chỉnh kênh, để Tô Lê chọn chương trình.

    Tô Lê không ngờ lại nhìn thấy tên một bộ phim truyền hình tiếng tăm lừng lẫy," Tuyết Sơn Phi Hồ ", đương nhiên là bản cũ.

    " Xem cái này đi! "

    Tô Lê nói.

    Lục Diên đã biết, chỉnh âm lượng, anh xách cái ghế ngồi cách xa cạnh giường của Tô Lê, nhìn chằm chằm TV trắng đen không chớp mắt, trong đầu chỉ nghĩ đến lời nói vừa rồi của Tô Lê. Phủ định của phủ định chính là khẳng định, cho nên cô đồng ý làm chuyện vợ chồng cùng anh, chỉ không vội có con?

    Nhưng ngủ với nhau, là đã có con rồi à. Hay là có biện pháp gì vừa làm chuyện đó được vừa chắc chắn sẽ không mang thai?

    Lục Diên ngứa ngáy tim gan, hối hận mình chỉ là một con mọt sách, sớm biết đã đọc ít sách cấm linh tinh rồi.

    Tô Lê xem phim truyền hình suốt hai tiếng, buồn ngủ, nói với Lục Diên một tiếng, cô cởi giày nằm trên giường ngủ trưa.

    Lục Diên ngồi trên ghế cứng còng còng, tiếp tục xem phim truyền hình đã được chỉnh âm lượng xuống mức thấp đến gần như không nghe được.

    Tô Lê tỉnh ngủ, thấy anh còn ngồi ở đó, Tô Lê dụi mắt hỏi:" Anh không buồn ngủ sao? "Nói xong cô còn ngáp một cái.

    Tối hôm qua Lục Diên gần như thức trắng, trong đầu chỉ có hôm nay có thể thuận lợi gặp cô, có thể thành công đăng ký kết hôn hay không, hôm nay lại có thể ở chung một phòng với cô, Lục Diên càng không thấy buồn ngủ.

    " Không buồn ngủ, em có đói bụng không? Rửa mặt rồi chúng ta đi ăn cơm? "Lục Diên nhanh chóng liếc nhìn cô một cái, lại nhanh chóng chuyển về phía TV.

    Tô Lê chợt có loại cảm giác anh là thư sinh đơn thuần một lòng đọc sách, mà cô chính là hồ ly tinh quyến rũ anh.

    Nếu như đổi thành Trần Bưu hoặc người đàn ông khác, chỉ sợ đã sớm vội vàng nhào tới đi?

    Người đàn ông đẹp trai lại đứng đắn còn trong sáng như vậy, Tô Lê càng ngày càng thích anh.

    Rửa mặt xong, thuận tiện giải quyết vấn đề sinh lý, Tô Lê soi gương trong phòng vệ sinh, chải tóc, rồi mới đi ra ngoài.

    Lục Diên cũng muốn vào phòng vệ sinh, lúc cô ngủ anh không dám đi.

    Trước khi đi, Lục Diên còn cố ý tăng lớn âm lượng TV.

    Tô Lê: .

    Sao cô lại không nghĩ tới nhỉ, rõ ràng cô mới là nữ sinh mà. Xem ra ở cùng một chỗ với đàn ông quá trong sáng thận trọng cũng có chỗ phiền phức, lộ ra cô không đủ thục nữ.

    Cũng may Tô Lê cũng không muốn làm thục nữ gì đó.

    Khóa cửa lại, hai người mang theo ví tiền xuống tiệm ăn, cơm nước xong xuôi trời sắp tối rồi, hai người lại đến cửa hàng mua một bao hạt dưa lớn cùng mấy quả táo, lúc trời gần tối mới trở về khách sạn.

    Xem TV, cắn hạt dưa, chẳng biết từ khi nào bên ngoài đã tối như mực, đồng hồ báo thức trên bàn nhỏ chỉ mới tám giờ rưỡi tối.

    Thời đại thiếu thiết bị giải trí, tất cả mọi người đã quen ngủ sớm không thức đêm.

    Tô Lê ngủ trưa quá đủ, bây giờ không có chút buồn ngủ nào, nhưng cô chú ý tới Lục Diên có trộm ngáp hai lần.

    " Ngủ đi, sáng mai còn phải bắt chuyến xe sáu giờ. "Tô Lê chủ động nói.

    Lục Diên gật gật đầu, tắt TV, hai người cùng đi về phía phòng vệ sinh, chú ý tới động tác của nhau, hai người lại đồng thời ngừng lại.

    Lục Diên xấu hổ nói:" Em đi trước."

    Editor: Bạch Tử Vi

    Beta-er: Thất Sắc
     
    Chỉnh sửa cuối: 1 Tháng tám 2022
  5. Angels of Death The Very Important Personal

    Bài viết:
    80
    Chương 44: Sôi trào (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tô Lê không khách khí với anh, rửa tay rửa mặt xong, lại đổ chút nước nóng trong phích nữa ra pha với nước lạnh, xách chậu nhựa ngồi ở mép giường rửa chân.

    Lục Diên đi vào phòng vệ sinh, lúc đóng cửa, thấy được cô đang cởi tất, lộ ra bàn chân trắng như tuyết.

    Trái tim Lục Diên đập thình thịch, hấp tấp đóng cửa.

    Lục Diên cố ý ở bên trong rửa chân xong mới ra ngoài, thấy Tô Lê đã rửa chân xong, anh cúi đầu bưng bồn rửa chân vào trong đổ nước.

    Một người đàn ông cao cao gầy gầy lại như một nàng dâu nhỏ, so với đội trưởng Lục mặt dày mày sạn trêu chọc cô trong nhà ăn như hai người khác biệt.

    Tô Lê rửa tay, nằm trên giường, bởi vì Lục Diên quá trong sáng, Tô Lê nghĩ anh tắt đèn rồi mới cởi áo khoác.

    Lục Diên còn đang ngại ngùng, quay lưng về phía cô nói: "Anh ngủ dưới đất."

    Tô Lê nhìn gian phòng trụi lủi, hỏi anh: "Anh lấy đâu ra chăn đệm nằm dưới đất? Trực tiếp ngủ trên mặt đất? Anh không sợ dơ quần áo, sáng mai không gặp được người ta? Cởi quần áo ra thì anh không sợ ngủ rồi bị cảm, sáng mai đến giờ cần phải động tay không còn sức đánh nhau?"

    Lục Diên lập tức từ bỏ dự định ngủ trên đất.

    Thấy anh còn đang liếc trộm cái ghế gỗ kia, Tô Lê không kiên nhẫn được nữa, vỗ vỗ vị trí bên người: "Đêm nay anh ngủ bên cạnh em, được rồi, quyết định như vậy đi, tắt đèn đi ngủ, buồn ngủ muốn chết."

    Nói xong Tô Lê kéo chăn mền nằm xuống.

    Lục Diên thấy cô phát cáu mới lề mà lề mề tắt đèn, chờ mắt thích ứng với bóng tối, anh vòng tới nằm cạnh Tô Lê, ngồi cẩn thận từng tí một.

    Tô Lê trợn tròn mắt nhìn anh.

    Người có lẽ đều mang tâm lý phản nghịch, nếu như Lục Diên vừa vào cửa đã nhào tới, có lẽ Tô Lê còn ghét anh nóng vội. Nhưng bây giờ Lục Diên xấu hổ thẹn thùng đủ kiểu, giống như anh là cô vợ nhỏ xấu hổ, còn Tô Lê mới là quỷ háo sắc ngấp nghé anh, Tô Lê ngược lại bỗng sinh ra ý muốn làm gì đó với anh.

    "Này."

    Thân thể Lục Diên đờ ra, đưa lưng về phía cô hỏi: "Hả?"

    Tô Lê cười anh: "Trông anh ban ngày rất lớn mật, sao giờ có mỗi ngủ chung một giường với em cũng không dám?"

    Lục Diên: .

    Để chứng minh khí khái đàn ông của mình, Lục Diên loạt soạt mất cái cởi áo sơ mi với quần ra, kéo chăn mền nằm bên cạnh Tô Lê.

    Tô Lê cắn cắn môi, không che giấu, cũng cởi áo khoác và quần của mình, bên trong chỉ còn một bộ quần áo mùa thu.

    Cởi xong, Tô Lê tiếp tục yên lặng quan sát Lục Diên.

    Lục Diên không nhúc nhích, chỉ có tiếng thở càng ngày càng nặng, nặng đến chính anh cũng nghe thấy.

    Tô Lê đùa anh: "Anh bị cảm sao? Làm gì thở mạnh vậy?"

    Lục Diên len lén điều chỉnh hô hấp.

    Tô Lê thiếu chút nữa bị anh chọc cười chết mất.

    Một lát sau, Tô Lê lặng lẽ đưa tay tới, ôm lấy bàn tay anh.

    Tay Lục Diên rất nóng, lúc bị Tô Lê đụng phải, anh thậm chí còn run một cái.

    "Em.."

    "Em sợ." Tô Lê nhích tới, vừa ôm lấy anh, vừa tựa trên bả vai rộng của anh: "Lục Diên, em không sợ cha mẹ em, chỉ sợ sáng mai Trần Bưu tức giận dẫn người đến đánh anh, anh đánh lại được không?"

    Thân thể phát run của Lục Diên nghe thấy ngữ khí lo lắng của cô nhanh chóng bình tĩnh lại, cổ họng nhấp nhô nuốt một ngụm nước bọt, Lục Diên nắm chặt tay cô nói: "Yên tâm, anh họ của anh là đặc công, anh từng học anh ấy, đối phó bảy tám người cùng lúc cũng không sao cả."

    Tô Lê quả nhiên càng yên tâm hơn, ỷ lại cọ vào bả vai anh.

    Lục Diên ngửi thấy mùi thơm quen thuộc, không bao lâu sau, anh lại bắt đầu khó chịu.

    "Tiểu Lê." Anh khàn khàn nói.

    Tô Lê: "Ừm?"

    Lục Diên thật sự không nhịn được nữa, đột nhiên lật người đè lên cô, thở mạnh: "Buổi chiều em nói không muốn sinh con, lại muốn làm vợ chồng thật sự với anh, rốt cuộc có ý gì?"

    Tô Lê nắm lấy cánh tay rắn chắc của anh, liếm liếm bờ môi, nói: "Ý là bây giờ anh có thể đụng vào em, chỉ cần không làm đến bước cuối cùng thì không sao."

    Lục Diên nghe xong, máu cả người như nước nóng đang đun trong ấm đặt trên bếp lửa, sôi ùng ục, ùng ục.

    "Chính em nói!" Lục Diên bỗng nhiên cúi đầu, hôn một cái trên cổ cô, từ lúc hai người lần đầu chen chúc trên xe, anh đứng sau lưng cô, nhìn cần cổ trắng nõn của cô, Lục Diên đã muốn làm như vậy từ sớm.

    Tô Lê nhắm mắt lại, hai tay như nguyện khoác lên cổ anh.

    Đêm nay Lục Diên vẫn không buồn ngủ chút nào, mãi cho đến nửa đêm Tô Lê không chịu được anh cứ dây dưa không biết mệt, mới phát cáu đẩy anh xuống.

    Lục Diên vẫn rất dư sức, nhưng ngẫm lại sáng mai còn một trận đánh ác liệt, Lục Diên không dám buông thả nữa, chạy vào phòng vệ sinh giải quyết cùng người anh em năm ngón một lần. Anh ngoan ngoãn nằm lại bên người Tô Lê, cúi người hôn cô một cái rồi mới đàng hoàng nhắm mắt lại.

    Anh muốn nghỉ ngơi tốt, sáng mai mới có sức bảo vệ vợ.

    Editor: Bạch Tử Vi

    Beta-er: Thất Sắc
     
    Chỉnh sửa cuối: 1 Tháng tám 2022
  6. Angels of Death The Very Important Personal

    Bài viết:
    80
    Chương 45: Thằng ranh con này, mày bồi thường con gái cho tao. (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngoài cửa sổ tối đen như mực, Lục Diên thức dậy.

    Anh cũng không rõ rốt cuộc vì đầu nghĩ đến chuyện lớn hay vì người nằm bên cạnh là Tô Lê nên mới dậy sớm.

    Nhưng, việc lớn hôm nay còn quan trọng hơn, Tiểu Lê nói, hôm nay giải thích với nhà họ Đinh xong sẽ tới xưởng thép ở cùng anh, lúc đó ngày nào cũng ở cạnh nhau, anh muốn hôn cô bao lâu cũng được.

    "Tiểu Lệ, dậy nào." Lục Diên đi rửa mặt trước, sau khi ra khỏi phòng vệ sinh mới đánh thức Tô Lê.

    Tô Lê hừ một tiếng, cô chưa ngủ đủ.

    Xe chạy theo tuyến không chờ người, Lục Diên bật đèn điện lên.

    Ánh đèn chói mắt, Tô Lê chui vào chăn trốn, mắt khó chịu nên mới nhô ra với đầu tóc bù xù, dù là như vậy nhưng trong mắt Lục Diên, cô vẫn đẹp y tiên nữ.

    Lục Diên nhìn Tô Lê chăm chú với ánh mắt thân mật.

    Hôm qua mới bắt đầu ở cùng cô, không phải Lục Diên không muốn làm, mà anh tôn trọng cô, Lục Diên yêu cầu mình phải kiềm chế. Ở trong xưởng, dù nói đùa với cô thế nào cũng không sao, nhưng ngủ là chuyện lớn, nếu như cô có chút miễn cưỡng, Lục Diên cũng không thể ép buộc. Sau đó biết cô đồng ý, Lục Diên mới thôi lo lắng.

    Tô Lê ngáp xong mới thấy Lục Diên đang nhìn cô.

    Tô Lê lúng túng vuốt tóc.

    Lục Diên cũng không để ý, ngáp thì thế nào, không ngáp thì không phải người sống.

    "Mau đi rửa mặt đi, anh thu dọn đồ đạc." Lục Diên đưa đôi vớ cho cô.

    Anh khom người đứng trước giường, Tô Lê chớp mắt mấy cái, duỗi chân ra trước mặt anh: "Anh mang giúp em đi."

    Lục Diên nắm chặt mắt cá chân của cô, cẩn thận nhìn chân cô, chân cô trắng, mặt trắng, cổ trắng, nhưng chân luôn được bao kín nên trắng hơn.

    Lục Diên xoa nhẹ bàn chân cô, sau đó mới tự mình hối hận vội vã mang hai chiếc vớ cho cô, để chân Tô Lê qua một bên, anh vòng qua bên giường kéo chăn lên, tháo vỏ chăn hình hoa hồng lớn mà bọn họ đã mua ra. Anh dùng sức, động tác lại nhanh, giũ giũ mấy cái kéo theo cả cơn gió.

    Tô Lê cười cười rồi đi rửa mặt.

    Rửa mặt xong đi ra, Lục Diên đã nhét mọi thứ vào giỏ, Tô Lê ra hiệu, hai người đã có thể xuất phát.

    Tô Lê còn có chuyện chưa làm.

    Cô đi đến cạnh Lục Diên, tìm kiếm bộ y phục tân nương kính trà[1] và giày đỏ mà hôm qua đã mua, nói với Lục Diên: "Hôm qua chúng ta kết hôn, hôm nay xem như về nhà ngoại, em phải mặc đồ đỏ."

    Trong lòng cô thoải mái, nên nói ra cũng dễ dàng, Lục Diên thấy tủi thân thay cô, nếu như không có Trần Bưu, nếu như hai vợ chồng Đinh Hải tôn trọng ý muốn của con gái, anh sẽ dùng cách bình thường để trở thành người yêu của cô, người lớn hai bên gặp mặt một lần, hai bên gia đình tổ chức một hôn lễ nở mày nở mặt tại quê nhà, cô sẽ mặc lễ phục cao cấp, chứ không phải tùy tiện mua bộ quần áo giá rẻ ba mươi đồng.

    "Em chờ anh, nhất định sẽ bù cho em một hôn lễ." Lục Diên mang ánh mắt kiên định mà nói.

    Tô Lê tin tấm lòng của anh, nhưng vẫn chỉ về phía sau anh, bảo anh xoay đi chỗ khác: "Em muốn thay quần áo."

    Lục Diên: .

    Tối qua anh hôn cô mấy lần, nhưng tối mù chẳng thấy gì cả.

    Lục Diên tiếc nuối quay người lại.

    Thật ra, nếu anh không quay lại thì cũng chẳng thấy gì, bên trong Tô Lê còn mặc áo quần mùa thu mà.

    Sau khi nhanh chóng thay quần áo xong, đeo những đồ trang sức rực rỡ lại rẻ tiền, Tô Lê kéo tay Lục Diên đi ra cửa.

    Hai người nhanh chóng đi tới bến xe khách.

    Bên ngoài bên xe có bán bánh bao, Lục Diên mua sáu cái bánh bao thịt, Tô Lê ăn hai cái, anh ăn bốn cái, sau khi ăn xong thì xe khách tới.

    Lúc khởi hành trong xe chỉ có mười mấy người, hai người ngồi hàng thứ nhất gần cửa xe, sau khi ngồi xuống vẫn nắm tay.

    Sáu giờ xe khách xuất phát, khi đồng hồ của Lục Diên chỉ sáu giờ hai mươi lăm, xe khách dừng ở trấn Bạch Thủy.

    Lúc này trời rất sáng, các thôn dân dậy sớm lục tục đi ra khỏi cửa, đổ xô đi làm ruộng.

    Tô Lê xuống xe, nhìn Lục Diên đang nhảy xuống phía sau cô.

    Lục Diên vừa đứng vững đã ôm bả vai cô, khí thế không sợ trời không sợ đất.

    Tô Lê mặc cho anh kéo đi, một lúc sau đổi lại thành kéo tay anh, hai vợ chồng trẻ vừa mới cưới đi về nhà mẹ đẻ, thong thả đi đến nhà họ Đinh.

    Hễ là người trong thôn thì đều biết Đinh Tiểu Lệ, lúc họ đi ngang qua, thôn dân đều trợn to mắt nhìn con gái của nhà họ Đinh đã đính hôn với Trần Bưu, mà bây giờ lại công khai ôm người đàn ông khác trở về.

    Đoán được có trò hay để xem, những công nhân đang vội vã đi làm thì hết cách nhưng những thôn dân khác còn chẳng buồn quan tâm đến nấu bữa sáng, mọi người nhanh chân chạy về nhà gọi chồng, con dâu, mẹ chồng, chị dâu, con gái, hợp thành đoàn thành đội theo sát sau lưng Tô Lê, Lục Diên để xem náo nhiệt. Có người cố ý hỏi Tô Lê: "Tiểu Lệ, cô có ý gì đây, chẳng phải cô đã đính hôn với Trần Bưu rồi à, sao sáng sớm lại đi cùng đội trưởng Lục về vậy?"

    Tô Lê kéo Lục Diên đứng lại, nở nụ cười rực rỡ giải thích với một đống thôn dân ở sau lưng: "Đính hôn với nhà họ Trần là ý của cha mẹ và anh tôi, tôi chưa từng đồng ý. Bây giờ chú trọng tự do yêu đương, tôi thích Lục Diên, Lục Diên cầu hôn tôi, tôi đồng ý. Hôm qua chúng tôi đã đăng kí kết hôn trên huyện thành rồi, vì đi muộn nên đã ở một đêm trong khách sạn trong huyện, bây giờ mới vội về nói với cha mẹ tôi một tiếng."

    Mấy câu nói nhưng chứa quá nhiều thông tin, các thôn dân bắt đầu bàn ra tán vào, trong đó có thân thích của người nhà họ Trần, mắng Tô Lê không biết xấu hổ xong thì chạy về nhà họ Trần báo tin.

    Tô Lê mặc kệ những lời bàn tán kia, tỏ vẻ như chẳng sao cả kéo Lục Diên đến cửa lớn của nhà họ Đinh.

    Đinh Hải, Đinh Kiến Quân còn đang nằm ngáy o o, Vương Hải Hà dậy sớm, đi dạo một lượt tới nhà họ Trần mới phát hiện Trần Bưu vẫn chưa về, Vương Hải Hà mới mang theo tâm sự năng nề về nhà làm điểm tâm. Cửa lớn nhà họ Đinh rộng mở, Vương Hải Hà ngồi xổm trước bếp nhóm lửa nấu cháo, nghe thấy tiếng bàn tán bên ngoài, Vương Hải Hà quay đầu, chỉ thấy con gái ăn mặc như cô dâu kéo tay Lục Diên xuất hiện trước cửa nhà.

    Cây gỗ nhóm lửa trong tay Vương Hải Hà rơi xuống.

    Có thôn dân giễu cợt: "Sao bà phải tự tay nhóm lửa thế, Đinh Hải còn đang ngủ sao? Mau gọi ông ta dậy tiếp đãi con rể mới!"

    Editor: Gác mèo nhỏ

    Beta: Thất Sắc
     
    Chỉnh sửa cuối: 1 Tháng tám 2022
  7. Angels of Death The Very Important Personal

    Bài viết:
    80
    Chương 46: Thằng ranh con này, mày bồi thường con gái cho tao. (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chỉ có mấy người thích đâm chọc mới giễu cợt, phần lớn thôn dân đều vây ở cổng nhà họ Đinh chờ xem náo nhiệt.

    Vương Hải Hà ngơ ra hồi lâu mới nhận ra đã xảy ra chuyện gì, khó tin đứng dậy, chỉ vào con gái mình, lắp bắp hỏi: "Tiểu Lệ, con, con, hôm qua tới giờ con luôn ở cùng Lục Diên sao?"

    Hôm nay Lục Diên đảm nhận võ, Tô Lê phụ trách văn, cười nói: "Đúng vậy ạ, con đi gấp quá, quên nói với mẹ một tiếng, làm mọi người lo lắng. Đúng, con và Lục Diên đã đăng ký kết hôn, lấy giấy hôn thú rồi, đây là hộ khẩu của nhà mình, mẹ cầm lấy đi."

    Tô Lê lấy hộ khẩu từ giỏ xách ra, hộ khẩu này là lúc cô thừa dịp quét dọn phòng trộm của nhà họ Đinh, đi qua đưa cho Vương Hải Hà.

    Cả người Vương Hải Hà ngơ ngẩn.

    Tô Lê kéo Lục Diên đến, bảo Lục Diên gọi mẹ.

    Lục Diên và Vương Hải Hà cũng có quen biết, anh cười lịch sự với Vương Hải Hà: "Mẹ, hôn lễ của con và Tiểu Lệ gấp quá, xin mẹ thứ lỗi."

    Trước kia, Vương Hải Hà rất thích Lục Diên, lúc ép con gái chia tay với Lục Diên, Vương Hải Hà vẫn luôn không dám trơ mặt đi gặp Lục Diên. Bây giờ nhìn thấy anh cười híp mắt gọi bà là mẹ, Vương Hải Hà ngượng đến luống cuống, lại thấy quần áo con gái đang mặc, nghĩ đến chuyện tối hôm qua con gái ở bên ngoài một đêm với Lục Diên, xảy ra chuyện gì cũng có thể đoán được, hai chân Vương Hải Hà như nhũn ra, đứng cũng chẳng vững nữa.

    Bà có sức chiến đấu yếu, Đinh Hải, Đinh Kiến Quân có sức chiến đấu mạnh, nghe thấy động tĩnh đều chạy ra ngoài.

    Đinh Hải vừa chống gậy vừa lết một bên chân lảo đảo đi ra, vừa thấy Lục Diên, Đinh Hải trừng mắt hỏi: "Xảy ra chuyện gì thế, sao mày lại đến nhà chúng tao!"

    Đinh Kiến Quân chậm hơn Đinh Hải một bước.

    Lục Diên muốn kéo Tô Lê ra phía sau, Tô Lê lắc đầu, đẩy ra Lục Diên ra, một mình Tô Lê đi đến giữa sân nhà họ Đinh, mặt quay về phía thôn dân đứng ngoài cửa, lớn tiếng nói: "Các chú bác cô thím, tôi là Đinh Tiểu Lệ, ở trong đó chính là cha tôi, Đinh Hải và mẹ tôi Vương Hải Hà, anh tôi là Đinh Kiến Quân, chắc mọi người đều đã biết tình cảnh nhà chúng tôi, cha tôi đi đứng không tốt, nên không làm việc được, tôi không được đi học nên đã đến xưởng may làm công nhân, kiếm tiền cho anh tôi đi học, bao nhiêu năm qua chưa có năm nào tôi mua lấy một bộ đồ mới, tôi dám nói trên đời này không có đứa con gái nào hiếu thảo hiểu chuyện như tôi!"

    Người trong thôn nhìn nhau, đều gật đầu, nhưng thế thì sao, dường như con gái đều như thế, nếu nhà giàu có đứa con gái thì được nuông chiều, còn nhà nghèo, chắc chắn sẽ tiêu tiền vào đứa con trai.

    "Tôi không phụ lòng bọn họ, nhưng bọn họ có lỗi với tôi, tôi không cầu được cuộc sống như anh hai, nhưng ít ra bọn họ cũng nên coi tôi là người chứ? Trần Bưu cũng là người trong thôn của chúng ta, chắc hẳn trong lòng mọi người đều biết vợ trước của gã chết thế nào, loại người ngày nào cũng ra tay đánh vợ, cũng vì gã đồng ý cho nhà chúng tôi mười ngàn tệ tiền mừng, còn hứa xây cho nhà tôi một căn nhà, nên cha mẹ tôi ép tôi chia tay với Lục Diên. Mọi người nghĩ lại đi, nếu Trần Bưu không có vấn đề gì, thì sao gã ta lại chịu chi nhiều tiền mừng như vậy? Không phải gã muốn mua tôi về để làm dâu, mà là muốn mạng của tôi, chuyện này ai cũng hiểu rõ, chỉ có cha mẹ tôi không hề quan tâm, một lòng muốn gả tôi đi càng sớm càng tốt, bán con gái để đổi tiền đổi nhà!"

    Nói xong lời cuối cùng, mắt Tô Lê đỏ hoe, trên gương mặt trắng nõn xuất hiện hai hàng nước mắt.

    Các thôn dân đều giữ yên lặng.

    Bọn họ có thể hiểu được nhà họ Đinh trọng nam khinh nữ, nhưng cố ý gả con gái cho loại quen đánh phụ nữ, còn ép chết người ta như Trần Bưu, không phải ai cũng làm ra việc ác như thế, dù cho có làm ra, bọn họ cũng sẽ không nói công khai. Việc này xảy ra trên người bọn họ, bọn họ sẽ tìm cách giải thích cho bản thân. Nếu xảy ra với người khác, nhiều nhất mọi người cũng chỉ bí mật ước ao được giống nhà họ Đinh, có thể dùng con gái để đổi cả đời giàu có, nhưng chắc chắn ngoài mặt đều mắng nhà họ Đinh không phải người.

    Lục Diên đi đến cạnh Tô Lê, ôm cô vào lòng.

    Tô Lê đẩy anh ra, chỉ vào Đinh Hải, Vương Hải Hà, Đinh Kiến Quân mà mắng: "Ba người các người không có lương tâm, không coi tôi là người, không hề quan tâm đến sự sống chết của tôi! Hôm nay tôi nói vậy thôi, tôi đã đăng kí kết hôn với Lục Diên, tối hôm qua hai chúng tôi còn ngủ cùng nhau, mặc kệ các người có đồng ý hay không, từ nay về sau tôi chính là vợ của Lục Diên! Việc kết hôn với nhà họ Trần kia, các người lùi hay không lùi không còn liên quan tới tôi nữa, các ngươi dám ép tôi, thì tôi và Lục Diên sẽ đi đến đồn công an tố cáo các người!"

    Vương Hải Hà ngồi sụp xuống đất, ôm mặt khóc nức nở.

    Mắt Đinh Hải đỏ ngầu, vô cùng tức giận, một tay vịn cửa, một tay cầm gậy chỉ vào Lục Diên, chửi ầm lên: "Cái thằng ranh con này, ai cho mày ngủ với con gái tao, mày bồi thường con gái cho tao! Kiến Quân, mày đánh nó cho tao!"

    So với Đinh Hải, Đinh Kiến Quân tức giận hơn nhiều, tức đến đỏ mắt, gã cầm cái xẻng ở dưới chân tường lên, tiến tới định đánh Lục Diên.

    Lục Diên bảo Tô Lê né xa một chút, lúc cái xẻng sắt của Đinh Kiến Quân nện xuống, Lục Diên nghiêng người tránh ra, thừa dịp Đinh Kiến Quân chạy về phía trước mấy bước theo quán tính, một tay cướp lấy xẻng sắt, chân lại đạp lên đùi Đinh Kiến Quân.

    Từ nhỏ, Đinh Kiến Quân đã được cha mẹ nuông chiều, chưa từng làm việc nhà nông, chưa từng nấu lấy bữa cơm nào, được nuôi thành đồ ăn hại, tự biết mình không đánh lại Lục Diên, Đinh Kiến Quân ôm chân ngồi dưới đất la thảm thiết, nói Lục Diên đánh người, gọi thôn dân tới đồn công an báo cảnh sát.

    Cảnh sát còn chưa tới, người nhà họ Trần đã tới.

    Không biết Trần Bưu còn đang lêu lổng ở nơi nào, người đến là mẹ của Trần Bưu, và nhà chú hai thím hai của Trần Bưu.

    Nghe nói con gái nhà họ Đinh đã đăng ký kết hôn với Lục Diên, còn ngủ với nhau. Mẹ của Trần Bưu giận đến nghẹn lời, thím hai của Trần Bưu thay bà ta mắng từng người nhà họ Đinh một, bao gồm cả Tô Lê và Lục Diên, cuối cùng nói một câu, chuyện kết hôn coi như thôi, người nhà họ Trần bỏ đi.

    Dù con gái nhà họ Đinh có đẹp như tiên nữ, nhưng cô đã ngủ với Lục Diên, còn oang oang cho người người đều biết, xảy ra loại chuyện này, phàm là người cần thể diện ai dám đi cưới con gái nhà họ Đinh làm vợ lần nữa.

    Ai cũng biết, việc kết hôn của nhà họ Đinh và nhà họ Trần hoàn toàn thất bại, không thể thương lượng được nữa.

    Người nhà họ Trần vừa đi, một cán bộ của hội đồng thôn đi tới, khuyên Đinh Hải, Vương Hải Hà chấp nhận cuộc hôn nhân của con gái và Lục Diên, đừng có làm ầm lên nữa.

    Không bao lâu sau, người của đồn công an cũng tới, chính là cảnh sát Triệu, người từng phụ trách án tự sát của vợ trước Trần Bưu.

    Cảnh sát Triệu có chút ấn tượng với Tô Lê, nhớ rõ bởi vì chuyện cô mất tiền sợ bị cha mẹ đánh, nên tìm ông tư vấn chuyện bạo lực gia đình.

    Tô Lê từ chối gả cho Trần Bưu, cảnh sát Triệu hoàn toàn ủng hộ cô, khéo léo phê bình vợ chồng Đinh Hải, Vương Hải Hà: "Tiền có thể kiếm được, con gái chỉ có một đứa, nuôi bao năm từ nhỏ đến lớn, các người đau lòng chút nào sao?"

    [1] Tân nương kính trà: Đồ cưới truyền thống của Trung Quốc

    Editor: Gác mèo nhỏ

    Beta: Thất Sắc
     
    Chỉnh sửa cuối: 1 Tháng tám 2022
  8. Angels of Death The Very Important Personal

    Bài viết:
    80
    Chỉnh sửa cuối: 1 Tháng tám 2022
  9. Angels of Death The Very Important Personal

    Bài viết:
    80
    Chỉnh sửa cuối: 1 Tháng tám 2022
  10. Angels of Death The Very Important Personal

    Bài viết:
    80
    Chỉnh sửa cuối: 1 Tháng tám 2022
Trả lời qua Facebook
Đang tải...