Ngôn Tình [Edit] Xuyên Nhanh Chi Nữ Phối Kiều Diễm - Tiếu Giai Nhân

Thảo luận trong 'Box Dịch - Edit' bắt đầu bởi Angels of Death, 21 Tháng năm 2020.

  1. Angels of Death The Very Important Personal

    Bài viết:
    80
    Chương 30: Đội trưởng Lục vì xem được con gái bác mà không muốn ăn sáng luôn đấy!

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
    Editor: Tân Sinh

    Beta-er: Mi An
     
    Chỉnh sửa cuối: 22 Tháng tám 2020
  2. Angels of Death The Very Important Personal

    Bài viết:
    80
    Chương 31: Cuối tuần trong xưởng có chiếu phim, tôi lấy chỗ trước cho cô nhé?

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
    Editor: Bạch Tử Vi

    Beta-er: Mi An
     
    Chỉnh sửa cuối: 22 Tháng tám 2020
  3. Angels of Death The Very Important Personal

    Bài viết:
    80
    Chương 32: Xưởng sẽ đóng cửa vào lúc 8 giờ, về trễ thì tôi ở nhà em, em thu nhận tôi không?

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
    Editor: Bạch Tử Vi

    Beta-er: Mi An
     
    khanhtam00, Dmytrang, Dungle8695 người khác thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 22 Tháng tám 2020
  4. Angels of Death The Very Important Personal

    Bài viết:
    80
    Chương 33: Em cặp với hắn ta từ khi nào vậy!

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Chỉnh sửa cuối: 22 Tháng tám 2020
  5. Angels of Death The Very Important Personal

    Bài viết:
    80
    Chương 34: Được hay không, em thử là biết

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
    Editor: Bạch Tử Vi

    Beta-er: Mi An
     
    Chỉnh sửa cuối: 22 Tháng tám 2020
  6. Angels of Death The Very Important Personal

    Bài viết:
    80
    Chương 35: Xem phim

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
    Editor: Bạch Tử Vi

    Beta-er: Tân Sinh
     
    Chỉnh sửa cuối: 22 Tháng tám 2020
  7. Angels of Death The Very Important Personal

    Bài viết:
    80
    Chương 36: Quan hệ tình cảm thuần khiết

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đại khái là vị trí, hoàn cảnh và toàn bộ điều kiện vật chất biến thấp, nhu cầu tinh thần của con người cũng tự động giảm xuống mấy cấp bậc, màn ảnh nhỏ đối với người tương lai mà nói là phi thường nhàm chán này, Tô Lê cư nhiên xem đến say sưa ngon lành, vừa ăn hạt dưa vừa ngửa đầu nhìn màn hình lớn treo phía trước, khát thì uống một ngụm nước ngọt.

    Hạt dưa của Lục Diên đã sớm bị mấy người Tống Dương, Lưu Vũ ngươi muốn một chút ta đoạt một chút chia xong, một bình nước ngọt cũng uống đến sạch sẽ.

    Lục Diên cũng không thích bộ phim này, nhàm chán nên lực chú ý của anh đều tập trung vào trên người bạn gái trước mặt.

    Vừa mới ăn hạt dưa không có phát hiện, hiện tại cái gì cũng không làm, Lục Diên bỗng nhiên ngửi được một mùi thơm rất dễ chịu, không phải hương vị hạt dưa, Lục Diên lặng lẽ duỗi đầu về phía trước, cái mũi cách Tô Lê càng gần, mùi thơm kia càng thêm rõ ràng.

    Là mùi dầu gội, hay là mùi nước hoa của cô?

    Lục Diên nhanh chóng phủ định suy đoán là nàng xịt nước hoa, quần áo của cô đều là cũ, trong nhà làm sao có thể cho phép cô mua nước hoa. Loại đồ vật xa xỉ kia, thế nhưng dầu gội có mùi thơm cao cấp như vậy sao, thơm mà không tầm thường?

    Lục Diên hiếu kì cực kỳ.

    "Cho anh chút hạt dưa." Lục Diên từ phía sau đưa tay tới, lồng ngực cơ hồ dán sát vào sau lưng Tô Lê.

    Anh còn không làm cái gì, chung quanh lập tức vang lên tiếng ho khan liên tiếp.

    Lục Diên hối hận chọn vị trí phía trước như thế, bọn lưu manh xưởng thép này, bản thân không có bạn gái cũng không cho phép anh cùng bạn gái thân cận.

    Tô Lê đổ cho anh một chút hạt dưa, Lục Diên ngoan ngoãn kéo ra khoảng cách với nàng, thế là tiếng ho khan chung quanh cũng biến mất.

    Chín giờ phim kết thúc, các công nhân như một bầy ong vỡ tổ tản về ký túc xá đi ngủ.

    Lục Diên đưa Tô Lê ra khỏi xưởng, không có cưỡi xe đạp.

    Tô Lê hỏi anh vì cái gì không đạp xe.

    Lục Diên giải thích: "Xe là của người khác, ban ngày anh ta lái về nhà rồi."

    Kỳ thật xe vẫn còn, nhưng Lục Diên muốn đi bộ đưa cô trở về, hôm nay bầu không khí tốt như vậy, Lục Diên thử xem có thể cầm tay của cô được không.

    Tô Lê cũng không ý thức được mình cư nhiên trúng kế của anh.

    Đi thì đi, dù sao chỉ có hai dặm.

    Lục Diên giơ đèn pin, trên đường đất thẳng tắp chỉ có hai người bọn họ, lúa trong ruộng trải qua một mùa đông lại mọc xanh rờn, chỉnh chỉnh tề tề một tầng, ánh sáng đèn pin cầm tay từ phía trên đảo qua, Lục Diên bỗng nhiên nghĩ đến một ví dụ.

    Anh hỏi Tô Lê: "Emthấy những ruộng lúa mạch này giống cái gì?"

    Tô Lê nhìn về phía ruộng lúa, suy nghĩ một chút nói: "Thảo nguyên?"

    Lục Diên: "Lúa cũng là một loại cỏ, nói cỏ giống cỏ, không tính so sánh."

    Anh bắt đầu dạy ngữ văn, Tô Lê chuyển động đầu óc, lại nghĩ tới một cái: "Giống màu xanh lục của sóng biển."

    Lục Diên cười: "Biển rộng là màu lam, nghĩ cái khác đi."

    Tô Lê: .

    Anh cũng không phải thầy giáo Ngữ Văn, tại sao cô phải ngoan ngoãn phối hợp?

    "Không nghĩ ra được." Tô Lê khẽ nói.

    Lục Diên lúc này mới nói ra so sánh của hắn, chỉ vào ruộng lúa mạch nói: "Giống từng tấm thảm lông màu xanh lá không?"

    Thảm có thể lăn, giờ này khắc này, trong loại tình cảnh cô nam quả nữ này, Tô Lê đột nhiên hoài nghi Lục Diên muốn làm sự tình gì đó.

    "Thảm nhà anh dài như vậy?" Tô Lê khinh bỉ nói.

    Lục Diên sờ mũi một cái, nói sang chuyện khác: "Lúc xem phim anh nghe được mùi thơm trên tóc em, em dùng dầu gội đầu hiệu gì? Mùi rất thơm."

    Tô Lê càng thêm hoài nghi não anh đầy cảnh 18+.

    "Không có chú ý, mẹ em mua." Tô Lê nói dối, "Thế nào, anh cũng muốn dùng loại dầu gội đầu có mùi thơm đặc biệt nồng này?"

    Lục Diên cười nhạo: "Anh lại không phải phụ nữ, bình thường anh đều không hay dùng dầu gội đầu."

    Tô Lê bắt đầu hỏi anh hành trình sáng mai đi vào thành phố.

    Lục Diên vừa trả lời, vừa liếc trộm tay của cô, sau đó chậm rãi nâng bàn tay to của mình lên, tới gần bàn tay nhỏ của cô.

    Tô Lê nhìn thấy, bất quá ngẫm lại Lục Diên sớm đón muộn đưa cũng thật cực khổ, co bèn làm bộ không có phát hiện, thẳng đến bị tay lớn ấm áp của anh nắm chặt.

    Tô Lê giống như thẹn thùng nhìn về một bên, tay cũng co lại.

    Lục Diên khẩn trương nuốt nước miếng, nắm lấy tay cô nói: "Đường gập ngềnh, anh sợ em ngã."

    Tô Lê nín cười nói: "Em nhìn đường đâu, anh buông ra."

    Lục Diên không buông, hơn chín giờ gió có chút lạnh, anh thấp giọng nói: "Tay em lạnh, anh giúp em sưởi ấm."

    Tô Lê ngầm cho phép.

    Hai người lẳng lặng mà đi về trước, Lục Diên mặc dù lấy dũng khí cầm bàn tay nhỏ của cô, lại khẩn trương không dám loạn động, trong lòng bàn tay dần dần toát ra mồ hôi.

    Tô Lê không nghĩ tới anh ngây thơ như thế, nhìn về phía anh, cô nhỏ giọng hỏi: "Gia thế của anh tốt như vậy, dáng dấp cũng đẹp trai, trước kia từng có bạn gái chưa?"

    Lục Diên lắc đầu, thật sự không có, lúc đi học chuyên tâm đọc sách, sau khi tốt nghiệp bị phân đến xưởng thép, mỗi ngày pha trộn cùng một đám đàn ông cẩu thả, Tô Lê là cô gái xinh đẹp đầu tiên hắn động lòng sau khi tốt nghiệp. Gần mực thì đen, Lục Diên cũng bị đám công nhân lây nhiễm một chút vô lại, đều dùng ở trên người cô.

    "Em thì sao?" Nói xong mình, Lục Diên hỏi Tô Lê.

    Tô Lê hồi tưởng sinh hoạt của Đinh Tiểu Lệ trong hai mươi năm này, tự giễu nói: "Nhà em điều kiện không tốt, trừ vài người không đứng đắn, không ai thật sự muốn làm người yêu của em, cũng chỉ có anh không lo ăn mặc, mới không quan tâm nhà em có tiền hay không."

    Lục Diên nghĩ đến quần áo mới của Đinh Kiến Quân cùng những quần áo cũ kia của cô, đau lòng nói: "Nhà em trọng nam khinh nữ quá nghiêm trọng, nhưng không sao, về sau anh nuôi em, lương tháng của anh là một trăm khối, hiện tại muốn cai thuốc, bình thường càng không tiêu xài gì, về sau nhận tiền lương, anh đều cho em trông coi, em muốn mua gì thì mua."

    Tô Lê không muốn: "Chính anh giữ đi, chúng ta chỉ là người yêu, thay anh quản tiền sự tình liền phức tạp, lỡ như hiện tại em tiêu xài thoải mái, tương lai chia tay anh muốn em trả lại, em cũng không có tiền trả."

    Lục Diên nhéo nhéo tay cô, cười nói: "Yên tâm xài đi, anh không phải loại người như vậy."

    Tô Lê khẽ nói: "Vậy em cũng không cần, cắn người miệng mềm bắt người tay ngắn, em chỉ muốn cùng anh bảo trì quan hệ tình cảm thuần khiết."

    Lục Diên bỗng nhiên chột dạ, quan hệ tình cảm thuần khiết, vậy anh lại muốn cầm tay cô, lại muốn được ngửi mùi thơm trên người cô, như vậy có tính không thuần khiết sao?

    Trên đường cầm tay, tiến vào trấn Bạch Thủy, Tô Lê tránh khỏi Lục Diên.

    Lục Diên còn đang phân tích tâm lý của mình có thuần khiết hay không.

    Đến trước cửa nhà họ Đinh, Tô Lê vẫy tay tạm biệt Lục Diên, đi vào.

    Ban đêm tối đen như mực, bạn gái vừa đi, Lục Diên rốt cục cảm giác được vắng lạnh, xải đôi chân dài, chạy bộ về.

    Hai người hẹn xong sáng hôm sau tám giờ xuất phát, Lục Diên đến nhà họ Đinh đón Tô Lê.

    Ngày nghỉ, nhà ăn xưởng thép chỉ cần bốn bác gái, hôm nay Vương Hải Hà thay phiên nghỉ ngơi, buổi sáng rốt cục ngủ đủ giấc, bảy giờ mới dậy nấu cơm.

    Tô Lê không sai biệt lắm cũng dậy cùng lúc.

    Bữa sáng là mì, Vương Hải Hà vớt sợi mì ra khỏi nồi, Tô Lê cũng đánh răng, lấy một cái bát ngồi ở bên cạnh bàn cơm ăn cơm.

    Đinh Kiến Quân bị Vương Hải Hà kêu nhiều lần mới đi ra, nghiêng đầu thì thấy em gái mặc một cái áo sơ mi trắng tương đối mới, trên đầu còn đeo đóa hoa lê trắng hái từ trên cây lê trong sân, mắt Đinh Kiến Quân sáng lên: "Ăn mặc đẹp như vậy, hôm nay em hẹn hò cùng Lục Diên?"

    Tô Lê liếc anh ta một cái, thừa nhận.

    Đinh Kiến Quân không nóng nảy đánh răng, ngồi vào chỗ đối diện, bắn liên tục nói: "Lục Diên có phải muốn dẫn em lên huyện thành? Hắn có phải muốn mua đồ cho em? Tiểu Lệ, em nghe anh nói, trong tay Lục Diên có tiền, em liền nói muốn nghe nhạc, để hắn mua cho em cái máy ghi âm, lại mua mấy hộp băng nhạc."

    Đinh Hải người còn chưa ra khỏi phòng, thanh âm đã ra trước: "Mua máy ghi âm gì, muốn mua thì mua cái TV, cái TV cũ nhà chúng ta sớm nên thay."

    Tô Lê cúi đầu ăn cơm.

    Vương Hải Hà thay con gái nói chuyện: "Mua cái gì mua, tiền trong tay Lục Diên người ta cũng không phải là gió lớn thổi tới, huống chi Tiểu Lệ vừa quen cậu ta, sao có thể chủ động muốn này muốn nọ?"

    Đinh Kiến Quân, Đinh Hải trăm miệng một lời phản bác bà.

    Nếu không phải Vương Hải Hà làm mì quá ngon, khẩu vị sáng nay của Tô Lê đều bị cha con nhà họ Đinh làm cho mất hết hứng thú muốn ăn.

    Cô không để ý ai nữa, yên lặng ăn cơm, sau bữa ăn súc miệng, không bao lâu Lục Diên bèn đến, anh còn thật biết làm việc, mang theo hai gói thuốc, hai bình rượu, còn có hai hộp mứt quả, khách khí chính thức gặp Đinh Hải, Vương Hải Hà.

    Thuốc lá là thuốc xịn, rượu là rượu ngon, Đinh Hải cười đến đặc biệt hài lòng, cố ý giữ Lục Diên lại ngồi nhiều một lát, sau đó mở TV: "Lại đây, Lục đội khó được đến một chuyến, xem TV một lát lại đi."

    TV cũ hiện lên một đống sọc màu đen trắng, Đinh Hải dùng lực vỗ hai lần mới đánh ra hình ảnh nhảy tới nhảy lui.

    Đinh Hải trừng Đinh Kiến Quân: "Đều tại con dùng xài tiền quá nhiều, bằng không thì nhà chúng ta đã sớm thay TV mới!"

    Đinh Kiến Quân biết cha già muốn ám chỉ Lục Diên mua TV mới cho nhà mình, cũng không phản bác, chỉ giả vờ thẹn quá hóa giận, nghiêm mặt đi ra.

    Lỗ tai Vương Hải Hà đều đỏ, ngại đàn ông trong nhà quá mất mặt.

    Lục Diên nhìn về phía bạn gái.

    Tô Lê lôi kéo anh đi ra ngoài.

    Lục Diên quay đầu tạm biệt Đinh Hải, Vương Hải Hà, cúi đầu vượt qua ngạch cửa thấp của nhà họ Đinh, đi theo Tô Lê.

    Rời đi nhà họ Đinh, Tô Lê thật dài thở phào một cái, cười khổ nói với Lục Diên: "Nhìn thấy đi, cha và anh trai em đều trông cậy vào em để đổi tiền."

    Tiền lương mấy tháng này của Lục Diên ở xưởng thép còn thừa mấy trăm khối, nhưng để anh cầm số tiền kia mua TV mới cho người cha tham lam trọng nam khinh nữ của bạn gái, Lục Diên sẽ không mua, anh thà rằng toàn bộ tiêu trên người bạn gái, mua cho cô quần áo mới, giày mới, đồ trang sức mới, mua cho cô mỹ phẩm dưỡng da thơm ngào ngạt.

    "Em là bảo vật vô giá, bao nhiêu tiền đều không xứng với em." Lục Diên nhìn ánh mắt trong suốt linh động của bạn gái, chân thành nói.

    Tô Lê nghe dỗ ngon dỗ ngọt, tâm tình khá hơn, đối với chủ đề hai cha con Đinh gia, cô cuối cùng cường điệu nói: "Nếu như hai người bọn họ bí mật tìm anh đòi tiền, không cho phép anh cho, nếu anh dám cho, em sẽ không để ý tới anh nữa, không chỉ có hai người bọn họ, mẹ em đòi cũng không được."

    Lục Diên đã hiểu, tới gần cô nói: "Được, ai đòi cũng không cho, đều tích lũy cho em."

    Tô Lê vừa cười vừa trừng anh.

    Đầu trấn Bạch Thủy có cái nhà ga, trạm dừng có bảy tám người phải vào thành đang đứng.

    Lúc xe đò tới, chỗ ngồi bên trong đều ngồi đầy, có ba bốn người đứng ở phía trước.

    Tô Lê lấy làm kinh hãi, đây là xe quá tải.

    Nhưng người chờ xe, bao gồm Lục Diên đều thành thói quen.

    Lái xe ngồi tại ghế điều khiển không nhúc nhích, có một người phụ nữ trung niên lấy tiền nhảy xuống xe, không có vội vã lấy tiền, mà là đẩy từng người lên.

    Lục Diên lôi kéo Tô Lê kinh ngạc đến ngây người chen lên xe, cũng thuần thục chen đến vị trí gần đuôi xe nhất, anh để Tô Lê vịn vào chỗ tựa lưng của ghế dựa bên cạnh, anh thì một tay vịn vào trước chỗ tựa lưng, một tay vây quanh Tô Lê, là một loại tư thế bảo hộ.

    Hương vị trong xe cũng khó ngửi, nhưng sự quan tâm và giá trị nhan sắc của Lục Diên hóa giải khó chịu trong lòng Tô Lê.

    Lái xe, quán tính khiến thân thể Tô Lê nghiêng một cái.

    Cánh tay rắn chắc bên hông lập tức đưa cô vào trong ngực anh, anh bảo hộ nàng đến chặt chẽ như vậy, Tô Lê đặc biệt có cảm giác an toàn.

    Lúc này, người phụ nữ trung niên thu phí mới chen đến cuối cùng, bắt đầu theo đầu người lấy tiền.

    Lục Diên đưa hai tờ tiền đã sớm chuẩn bị tốt cho bà.

    Người phụ nữ trung niên nhìn Tô Lê một cái, tiếp tục đi thu tiền của người khác.

    Xe khách lắc lư lay động, Lục Diên tận lực không để mình đè ép đến Tô Lê, nhưng nửa người trên của Tô Lê thỉnh thoảng lắc hai lần, đỉnh đầu mấy lần đụng vào cằm Lục Diên.

    Nàng lúng túng cười với Lục Diên.

    Lục Diên nơi nào để ý, ngược lại là thừa dịp tư thế hiện tại vụng trộm ngửi ngửi đỉnh đầu nàng.

    Lúc này Lục Diên ngửi thấy mùi vị dầu gội đầu chân chính.

    Lục Diên có chút kỳ quái, anh thử tới gần phần gáy trắng nõn của cô, sau đó, Lục Diên ngửi thấy mùi thơm tối hôm qua ngửi được kia.

    Editor: Bạch Tử Vi

    Beta-er: Tân Sinh
     
    Last edited by a moderator: 26 Tháng một 2021
  8. Angels of Death The Very Important Personal

    Bài viết:
    80
    Chương 37: Anh hai chờ chút, em nói với Lục Diên hai câu (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Xe khách chạy lắc qua lắc lại trên đường, Lục Diên nhìn vành tai trắng nõn của Tô Lê, trong lòng cảm thấy rất thỏa mãn.

    Nếu thật giống như anh đoán, bạn gái của anh là một mỹ nhân sinh hương, vậy phúc khí của anh cũng quá tốt rồi?

    Bên cạnh có một hành khách nam ngắm trộm Tô Lê vài lần.

    Lục Diên lập tức dùng thân thể chặn đối phương nhìn trộm.

    Ngày hôm nay hai người đều mặc áo sơ mi trắng rất giống mặc đồ đôi của tình lữ, chỉ là áo sơmi của Lục Diên rất mới, của Tô Lê lại cũ.

    Sắp chín giờ, rốt cục xe khách chật ních người đến trung tâm vận chuyển hành khách ở huyện thành.

    Nhảy xuống xe, Tô Lê hút thật sâu vài hơi không khí mới mẻ bên ngoài.

    Cái xe này có thể chở đến sáu mươi hành khách, chỉ có một mình Tô Lê làm ra loại hành vi khoa trương này.

    Theo lý thuyết đều là người trong thôn, Tô Lê không nên so với người trong thành như Lục Diên còn yếu ớt hơn, nhưng Lục Diên lý giải, nhất định là trên người cô quá thơm, mỗi ngày cô gái nhỏ ngửi toàn mùi hương cơ thể của mình, đương nhiên không chịu được trong xe mùi mồ hôi, mùi bánh bao, mùi chân thúi, không khí ngột ngạt hỗn hợp đủ chủng loại kia.

    Lục Diên cảm thấy bạn gái che ngực hít sâu đặc biệt đáng yêu.

    "Trong thành nhiều xe, anh nắm tay em đi." Lục Diên cười duỗi một bàn tay hướng về phía Tô Lê.

    Tô Lê đưa tay cho anh.

    Tay vừa được nắm lấy, Tô Lê đánh giá kiến trúc xây dựng của huyện thành, bỗng nhiên tay bị người cao cao giơ lên, Tô Lê kỳ quái quay đầu thì thấycái mũi của Lục Diên đang dán vào mu bàn tay của cô, giống như đang ngửi cái gì đó.

    Tô Lê không hiểu gì nhìn anh.

    Lục Diên buông tay cô xuống, trong tròng mắt đen lóe ra một loại ánh sáng như nhặt được bảo bối, tới gần bên tai cô nói: "Thì ra bạn gái của anh trời sinh mang hương."

    Giữa ban ngày ban mặt, Tô Lê lại bị hắn nói đỏ mặt.

    Lục Diên nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô, lại nhìn đôi môi đỏ tươi xinh đẹp, len lén nuốt ngụm nước miếng.

    Xong, anh càng ngày càng không đơn thuần.

    "Em muốn mua gì sao?" Đi ra khỏi trạm vận chuyển hành khách, Lục Diên hỏi Tô Lê.

    Tô Lê mang theo toàn bộ gia sản của cô, để phòng nhìn thấy thứ trực tiếp muốn mua, nhưng cũng không có đồ vật cẫn thiết muốn mua.

    Lục Diên làm chủ nói: "Vậy trước đi đến bưu cục với anh."

    Tô Lê để anh dẫn đường, thuận miệng hỏi: "Gửi thư cho người nhà?"

    Trong xưởng có điện thoại, Lục Diên cùng người thân đều liên lạc qua điện thoại, đến bưu cục là bởi vì anh muốn gửi bản thảo cho tòa báo, quốc gia tập trung lực lượng để phát triển, cần các công nhân xuất ra tất cả nhiệt tình, cũng cần cổ vũ trên tinh thần, nội dung bản thảo của Lục Diên là diện mạo tinh thần của các công nhân gian khổ phấn đấu, vững chắc chịu làm trong xưởng thép.

    Nhưng có thể được đăng hay không thì còn chưa nhất định, nếu thật sự được đăng báo sẽ nhận được tiền nhuận bút, Lục Diên lại cho bạn gái một kinh hỉ.

    Anh nói dối thừa nhận là gửi thư.

    Tô Lê bèn đi theo anh tham quan bưu cục một lần.

    Bưu cục cách đó không xa có hiệu sách, Lục Diên muốn mua báo chí và sách, Tô Lê tùy tiện dạo chơi mấy cái quầy sách, bất tri bất giác đã hơn một giờ trôi qua.

    Hiển nhiên Lục Diên là người thích xem sách miễn phí, ở trong đó lâu như vậy chỉ mua một quyển sách, hai tờ báo.

    Trạm tiếp theo chính là tiệm cơm, Lục Diên mang Tô Lê tới một tiệm cơm Tây.

    Tô Lê đành phải giả vờ làm cô gái nông thôn, Lục Diên quan tâm dạy cô cách dùng cơm.

    Tô Lê vừa ăn cơm vừa quan sát các loại cửa hàng bên ngoài cửa sổ, nếu vẫn luôn đi làm công kiếm tiền không có bao nhiêu. Muốn phát tài thì phải gây dựng sự nghiệp, lấy trải nghiệm cùng trình độ của Tô Lê, cô cảm thấy mình thích hợp tiến vào ngành ẩm thực, dù sao cô từng ăn qua rất nhiều nhà hàng, đại khái hiểu rõ như thế nào mở nhà hàng.

    Nhưng cô thiếu tiền vốn để lập nghiệp.

    "Em đang nhìn cái gì?" Lục Diên đã nhận ra bạn gái không để ý tới mình.

    Tô Lê đã có kế hoạch, cô trưng cầu ý kiến bạn trai có bằng cấp cao: "Em muốn mở hiệu giặt tại xưởng thép, thu phí giặt quần áo cho các công nhân, anh cảm thấy được không?"

    Giặt quần áo không cần tiền vốn và kỹ thuật gì, Tô Lê nghĩ trước dựa vào hiệu giặt kiếm món tiền đầu tiên.

    Cô buông bộ đồ ăn xuống, giải thích suy nghĩ lập nghiệp của mình cho Lục Diên: "Em tính rồi, trong xưởng có hơn một ngàn công nhân nội trú trong xưởng, mà lại cơ bản đều là nam công nhân, dựa theo giá một mao tiền giặt ba bộ quần áo, một ngày dù chỉ có năm mươi người đến giặt, cũng có thể kiếm năm tệ, một tháng chính là một trăm năm mươi, đàn ông các anh đều lười, trong hơn một ngàn công nhân khẳng định không chỉ có năm mươi người lười? Nếu như một bộ quần áo có thể mặc ba ngày, một công nhân một tháng chỉ cần giặt quần áo mười lần, cũng chính là tốn một tệ từ trong tiền lương mấy chục tệ móc ra một tệ, cảm giác bọn họ vẫn là bỏ được."

    Lục Diên ngoài ý muốn nhìn bạn gái ở đối diện.

    Mở hiệu giặt có thể kiếm tiền sao?

    Lục Diên không biết công nhân khác chịu khó hay không chịu khó, dù sao anh không thích giặt quần áo, từ nhỏ đều là người hầu trong nhà làm, thời điểm học đại học không có cách nào thì phải tự mình giặt, hiện tại cũng là tự mình giặt, nếu như trong xưởng có cái hiệu giặt, Lục Diên khẳng định nguyện ý.

    Nhưng giặt quần áo cũng không có đơn giản như vậy.

    "Một ngày thật sự có năm mươi bộ quần áo, em giặt nổi sao?" Lục Diên hỏi.

    Tô Lê đương nhiên cân nhắc qua: "Nếu quả thật có thể mở tiệm, em sẽ lập tức thuê mướn nữ công nhân hỗ trợ, sau đó lại mua máy giặt."

    Lục Diên suýt nữa quên mất, đúng vậy, bạn gái của anh có thể làm bà chủ, như vậy đã có thể kiếm tiền lại không cần mỗi ngày vất vả khổ cực.

    Để nhân viên phục vụ dọn dẹp bàn ăn xong, Lục Diên lấy giấy bút nhiệt tình thảo luận kế hoạch làm sao mở hiệu giặt cùng Tô Lê.

    Hai người mải thảo luận quên mất thời gian đến hơn hai giờ, đến khi bị nhân viên phục vụ nhắc nhở, ý tứ chính là bọn họ không ăn cái gì cũng đừng một mực ở nơi này chiếm vị trí.

    Lục Diên lúc này mới nhớ tới hôm nay là ngày đầu tiên hẹn hò của hai người.

    "Về nhà lại nói tiếp, chúng ta đi dạo phố"

    Editor: Bạch Tử Vi

    Beta-er: Tân Sinh
     
    Chỉnh sửa cuối: 1 Tháng tám 2022
  9. Angels of Death The Very Important Personal

    Bài viết:
    80
    Chương 38: Anh hai chờ chút, em nói với Lục Diên hai câu (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Về nhà lại nói tiếp, chúng ta đi dạo phố."

    Dọn đồ xong, Lục Diên kéo Tô Lê đi tới tòa cao ốc bách hóa, dưới sự kiên trì của Lục Diên, Tô Lê nhận của anh một bộ quần áo mới, thêm cả một đôi giày da nhỏ màu đỏ mà anh tặng.

    Tại trấn Bạch Thủy, Vương Hải Hà, Đinh Hải, Đinh Kiến Quân vừa ăn cơm trưa xong, bà mối Tôn trong thôn tới, cười híp mắt nói cho vợ chồng Đinh Hải, Vương Hải Hà, Trần Bưu, con trai của trưởng xưởng trang phục nhìn trúng Đinh Tiểu Lệ, muốn cưới Đinh Tiểu Lệ làm vợ, đồng thời còn nói bóng nói gió chỉ cần hai vợ chồng gật đầu đồng ý, Trần Bưu đồng ý chi lễ hỏi mười ngàn tệ, hứa hôn xong lập tức cho, mà đây lại chỉ là tiền biếu, trước khi chính thức uống rượu mừng, Trần Bưu còn giúp đỡ gia đình họ Đinh xây mới một căn nhà hiện đại hai tầng, bao hết đồ dùng trong nhà.

    Muốn làm xong toàn bộ, không có năm sáu mươi ngàn thì không làm được.

    Đinh Hải, Đinh Kiến Quân sáng cả mắt!

    Mà lì xì một trăm ngàn của Lục Diên bên kia còn thơm hơn, nhưng Lục Diên chỉ mới kết giao với Đinh Tiểu Lệ, về sau kết hôn được hay không còn chưa nhất định, nào có thẳng tay giống Trần Bưu, lúc đính hôn lập tức cho lễ hỏi, trước khi kết hôn còn sửa chữa lại nhà cho bọn họ?

    Một bên là mười ngàn tệ và nhà mới dễ như trở bàn tay, một bên là lì xì một trăm ngàn treo tận chân trời, Đinh Hải và Đinh Kiến Quân không hẹn mà cùng lựa chọn Trần Bưu!

    "Được đấy, được đấy, được thế thật tốt!" Đinh Hải lập tức liền đồng ý.

    Bà mối Tôn nhìn về phía Vương Hải Hà.

    Xã hội đổi mới, nhưng cha mẹ ở nông thôn vẫn có thể làm chủ hôn sự của con gái, chỉ là ở Đinh gia, Vương Hải Hà kiếm tiền nuôi gia đình, ý kiến của bà quan trọng hơn của Đinh Hải.

    Vương Hải Hà cũng thích điều kiện của Trần Bưu, nhưng bà không hài lòng cách làm người của Trần Bưu, Vương Hải Hà từng gặp vợ trước của Trần Bưu, mặt mũi thường xuyên bầm dập, bảo bà gả con gái ngoan ngoãn hiểu chuyện hiếu thuận cho loại người như Trần Bưu, không chừng ngày nào đó sẽ bị đánh chết mất, Vương Hải Hà không nỡ.

    Vương Hải Hà cười nói: "Thật không khéo, Tiểu Lệ nhà chúng tôi đang kết giao với đội trưởng Lục ở xưởng thép rồi.."

    Đinh Hải lập tức trừng mắt nhìn bà: "Kết giao chứ đâu phải kết hôn, tôi là cha nó, hôn sự của nó tôi quyết định, Kiến Quân, con lập tức đến trạm xe ở đầu thôn chờ, Tiểu Lệ vừa về đến thì dắt nó về, không cho phép nó gặp đứa họ Lục kia nữa!"

    Đinh Kiến Quân vừa đi ra ngoài vừa quở trách Vương Hải Hà: "Mẹ nghĩ cái gì vậy, Lục Diên là người ngoài, sớm muộn gì cũng về chỗ nó, mẹ thật sự cho rằng nó muốn cưới Tiểu Lệ? Nó ấy, là cái loại người trong thành phố thấy Tiểu Lệ xinh đẹp muốn chơi đùa mấy chập, nào rõ gốc rõ rễ như nhà họ Trần? Cha nói đúng, ngày mai bắt đầu không cho phép Tiểu Lệ đến xưởng thép làm nữa."

    Đinh Kiến Quân nói xong rồi đi ra ngoài.

    Vương Hải Hà muốn kéo con trai về, bà mối Tôn bắt lấy cánh tay bà, trước làm thấp Lục Diên một phen, thấy Vương Hải Hà vẫn còn do dự, bà mối Tôn khéo hiểu lòng người hỏi: "Em dâu à, có phải em lo lắng Tiểu Lệ gả qua bị đánh hay không?"

    Vương Hải Hà đúng là nghĩ như vậy.

    Bà mối Tôn đã sớm nghĩ kỹ nên nói như thế nào, miệng lưỡi bắt đầu múa may, chủ yếu là chê bai vợ trước của Trần Bưu là người đàn bà không đứng đắn, bị đánh là do cô ta tự tìm, sau đó ca ngợi Đinh Tiểu Lệ vừa xinh đẹp vừa hiểu chuyện, nhân phẩm cũng là số một số hai ở toàn trấn Bạch Thủy, Trần Bưu tuyệt sẽ không tùy tiện đánh cô.

    Đinh Hải cũng gật đầu không ngừng: "Đúng đúng đúng, vợ trước của Trần Bưu nên bị đánh, Tiểu Lệ chúng ta chịu khó lại tài giỏi, sẽ được Trần Bưu xem như bảo bối."

    Bà mối Tôn cầm tay Vương Hải Hà nói: "Em cứ yên tâm đi, Trần Bưu trước kia tuổi trẻ xúc động, bây giờ cậu ta hiểu chuyện rồi, người đến tuổi ba mươi cũng chững chạc hơn nhiều nên mới muốn cưới một nàng dâu xinh đẹp về sống một cuộc sống tốt, cậu ta nói với chị câu ta chỉ thích Tiểu Lệ, chỉ cần cưới được Tiểu Lệ, về sau hắn nhất định sẽ làm lại từ đầu, một lòng mở rộng nhà máy, để cả nhà tụi em cùng theo Tiểu Lệ sống những ngày tháng yên ấm."

    Cảnh tượng bà mối Tôn miêu tả quá tươi đẹp, Vương Hải Hà cuối cùng cũng dao động.

    "Nói là nói như vậy, Tiểu Lệ vẫn đang ở bên đội trưởng Lục kìa, vừa quen đã đá người ta, về sau em sao còn mặt mũi gặp cậu ta nữa." Vương Hải Hà khó xử nói.

    Bà mối Tôn cười nói: "Vậy thì đừng gặp nữa, xưởng thép có nhà ăn, xưởng trang phục cũng có mà, em và nhà họ Trần đã thành thông gia rồi, còn sợ gì không tìm được việc trong xưởng trang phục? Thế này đi, em chờ chút, chị lập tức đến hỏi Trần Bưu, nếu như cậu ta đồng ý cho em đến xưởng trang phục làm việc, ngày mai em không cần đến xưởng thép nữa."

    Bà mối Tôn là người thuộc phái hành động, nói xong đã hấp tấp đi luôn.

    Người ngoài không ở đây, Đinh Hải lại mắng Vương Hải Hà một trận, bảo bà không được phép nhớ thương Lục Diên nữa, càng không được chờ con gái về khóc lóc một hồi đã đổi ý đổi giọng.

    Vương Hải Hà cúi đầu, bà biết, con gái nhất định thích Lục Diên hơn, Trần Bưu ngoài lễ hỏi ra, từ đầu đến chân đều không bằng Lục Diên.

    Bà mối Tôn cưỡi xe đạp lượn quanh một vòng trong trấn, sau khi gặp Trần Bưu, trở về đã nói cho Vương Hải Hà một tin tốt: "Trần Bưu nói, không cần em nấu cơm, cho em làm chủ quản nhà ăn trong xưởng, không cần đi sớm về tối làm lụng, chỉ cần phụ trách mua thức ăn quản lý sổ sách, một tháng trả em năm mươi tệ tiền lương!"

    Vương Hải Hà nghe xong, lòng đã triệt để nghiêng về phía cha con Đinh Hải.

    Khi Tô Lê và Lục Diên trở về mua được vé ngồi.

    Tô Lê ngồi ở bên trong, trong ngực ôm túi đồ, Lục Diên ngồi ở bên cạnh cô, hai người vẫn luôn nắm tay nhau.

    Hoàng hôn buông xuống, Tô Lê yên lặng thưởng thức phong cảnh nông thôn, Lục Diên quay đầu, ánh mắt như dính trên mặt cô.

    Bạn gái của anh, vừa thơm ngọt lại vừa xinh đẹp, vừa lương thiện lại vừa thông minh, Lục Diên sắp không chờ kịp đến ngày kết hôn với cô nữa rồi.

    Xe khách dừng trước bến trấn Bạch Thủy.

    Lục Diên lưu luyến không muốn buông tay Tô Lê ra, che chở cô xuống xe.

    Tô Lê vừa xuống, đã thấy Đinh Kiến Quân đứng ở ven đường.

    "Cuối cùng cũng về, đi, về nhà với anh."

    Đinh Kiến Quân lạnh lùng nhìn Lục Diên một cái, tiến lên định bắt lấy cánh tay Tô Lê.

    Tô Lê nhớ rõ, buổi sáng Đinh Kiến Quân còn coi Lục Diên là khách quý, đột nhiên lật mặt, là do Trần Bưu đã đến Đinh gia làm mai rồi sao?

    Nhờ biết được những gì Đinh Tiểu Lệ đã trải qua, Tô Lê nhanh chóng đoán được chân tướng.

    Lục Diên không biết, anh vô cùng bất mãn với thái đối ngang ngược, coi Tô Lê là vật sở hữu của Đinh Kiến Quân.

    Lục Diên giơ tay kéo Tô Lê về phía sau anh, nhíu mày hỏi Đinh Kiến Quân: "Có chuyện nói thẳng, anh đừng lằng nhằng."

    Đinh Kiến Quân đã chạy sang bên Trần Bưu, đâu còn quan tâm con phượng hoàng vàng qua đường Lục Diên này, giễu cợt nói: "Câu này của đội trưởng Lục thật thú vị, Tiểu Lệ là em gái tôi, tôi kéo nó thì thế nào? Ngược lại là cậu đấy, tôi nói thật cho cậu biết, Tiểu Lệ sắp phải gả cho người khác rồi, bắt đầu từ giờ hai người không còn bất cứ quan hệ nào nữa, tay của anh mới nên buông nó ra!"

    Nói xong, Đinh Kiến Quân lại muốn tới bắt Tô Lê.

    Lục Diên sầm mặt bắt lấy cổ tay Đinh Kiến Quân, vặn về phía sau một cái, Đinh Kiến Quân lập tức kêu oai oái.

    Hai người ồn ào như vậy, xe khách không vội đi, dẫn theo người trên xe cùng xem náo nhiệt.

    Đinh Kiến Quân đánh không lại Lục Diên, bèn lớn tiếng rêu rao nói Lục Diên, một người ngoài lại muốn sàm sỡ em gái gã, gào to cô chú anh em trong trấn Bạch Thủy mau tới giúp gã.

    Dĩ nhiên thực sự có người muốn tới can ngăn.

    Lục Diên vững vàng che chở Tô Lê, rất có tư thế tự nguyện vì Tô Lê trở thành địch của toàn bộ trấn Bạch Thủy.

    Tô Lê cảm thấy việc này chỉ có thể giải quyết bằng cái đầu.

    Ngay khi người trong thôn muốn ra tay, Tô Lê từ đằng sau Lục Diên bước ra, như ngạc nhiên hỏi Đinh Kiến Quân: "Anh hai, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, mọi người không phải đều biết em kết giao với Lục Diên, tại sao lại nói em muốn gả cho người khác?"

    Đinh Kiến Quân tựa như thái giám tuyên bố thánh chỉ, nói cho em gái Trần Bưu đến cầu thân, mà cha mẹ đã đồng ý, để em gái mau lĩnh chỉ tạ ơn.

    Quả nhiên là thế, ánh mắt Tô Lê nhìn mọi người xung quanh, thấy người trong thôn đều dùng ánh mắt hâm mộ nhìn cô cùng Đinh Kiến Quân, Tô Lê bèn lộ ra một bộ dáng vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, hưng phấn nói: "Thật sự?"

    Em gái đủ thông minh, biết Trần Bưu tốt hơn nhiều, Đinh Kiến Quân đắc ý nói: "Đương nhiên là thật, đi, nhanh về nhà với anh."

    Tô Lê vô ý thức hướng về phía anh ta đi đến, đi được hai bước chợt nhớ tới Lục Diên, cô cắn cắn môi, nhỏ giọng nói với Đinh Kiến Quân: "Anh hai chờ chút, em nói với Lục Diên hai câu."

    Đinh Kiến Quân chê cô phiền phức: "Nói cái gì mà nói, hai người chia tay rồi!"

    Tô Lê năn nỉ nói: "Chỉ nói hai câu thôi, em nói rõ ràng với anh ấy, về sau sẽ hoàn toàn đoạn tuyệt quan hệ."

    Lúc này Đinh Kiến Quân mới đồng ý.

    Tô Lê gọi Lục Diên với vẻ mặt hoang mang vào ven đường, đưa lưng về phía đám người hỏi anh một câu hỏi rất quan trọng.

    Editor: Bạch Tử Vi

    Beta-er: Thất Sắc
     
    Chỉnh sửa cuối: 1 Tháng tám 2022
  10. Angels of Death The Very Important Personal

    Bài viết:
    80
    Chương 39: Đăng ký kết hôn (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tô Lê và Lục Diên đi đến một chỗ khá xa, hai người nói cái gì không ai nghe thấy, nhưng sắc mặt Lục Diên càng ngày càng đen, cuối cùng còn giật phắt lấy túi đồ trong tay Tô Lê, tức giận rời đi.

    Đây chắc là nhà gái trèo cao đòi chia tay, nhà trai thẹn quá hóa giận dứt khoát lấy lại quà đã tặng.

    Vở kịch đã kết thúc, tất cả những người xem náo nhiệt đều thỏa mãn, xe khách chở các hành khách xuất phát, các thôn dân trấn Bạch Thủy vừa buôn chuyện vừa ai về nhà nấy. Đinh Kiến Quân thấy em gái cứ đứng ở ven đường, rũ đầu giống như đang khóc, gã sầm mặt đi tới nhìn một chút, em gái quả nhiên đang gạt lệ.

    "Nó mắng em?" Đinh Kiến Quân mất hứng hỏi, giống như gã bảo em gái đá bạn trai vừa kết giao chẳng có chỗ nào đuối lý cả.

    Tô Lê lau lau mắt, mắt hồng hồng nhìn bóng lưng Lục Diên.

    Đinh Kiến Quân nhíu mày: "Thế nào, em còn thích nó?"

    Tô Lê lắc đầu, chỉ vào túi mua sắm trong tay Lục Diên, cực kỳ lưu luyến nói: "Anh ấy mua cho em một bộ quần áo mới còn cả giày da mới, đều là kiểu dáng lưu hành nhất năm nay, bỏ ra gần một trăm tệ."

    Quần áo giày dép trị giá một trăm tệ, Đinh Kiến Quân cũng đau như xẻo thịt, nhưng gã rất nhanh đã an ủi bản thân, vừa ôm bả vai em gái đưa cô về nhà, vừa không hề lo lắng nói: "Một bộ quần áo tính là gì, trong nhà Trần Bưu mở xưởng trang phục, chỉ cần em dỗ thằng đấy vui vẻ, lấy quần áo vừa làm ra mặc còn được."

    Tô Lê như được an ủi, lại không dám tin tưởng nhiều: "Anh ta thật sự tới hỏi cưới? Hay em và Lục Diên vừa chia tay, anh ta đã không cần em nữa? Trước kia em ở nhà máy trang phục anh ta đã theo đuổi em, nhưng em sợ anh ta chỉ muốn bắt nạt người khác thôi, không dám đáp ứng."

    Đinh Kiến Quân nghe, đột nhiên cảm giác được em gái coi như thông minh, Trần Bưu kia chỉ thích chơi gái, nếu như em gái thật sự đáp ứng quen gã trước, Trần Bưu có được rồi vô cùng có khả năng sẽ đá em gái, xác suất đùa bỡn em gái so với Lục Diên còn lớn hơn, may mà em gái lạnh nhạt với Trần Bưu một đợt, Trần Bưu sốt ruột mới chính thức tới hỏi cưới.

    "Chuyện trước kia coi như xong, về sau em cứ thành thành thật thật ở trong nhà, chờ gả đi."

    Tô Lê về đến nhà, Đinh Hải cũng là nói như vậy, Vương Hải Hà kỳ thật trong lòng vẫn còn hổ thẹn với việc chia rẽ con gái cùng Lục Diên, nhưng thấy con gái biết được gả cho Trần Bưu dường như cũng rất vui, trong lòng Vương Hải Hà liền thoải mái hơn nhiều.

    Lúc ăn cơm tối, người một nhà đã bắt đầu thương lượng bao giờ đính hôn.

    Đinh Hải, Đinh Kiến Quân đều gấp gáp muốn cầm mười ngàn tệ lễ hỏi kia, hận không thể lập tức đính hôn vào ngày mai.

    Vương Hải Hà không tham lam như hai cha con, bà cũng cần mặt mũi, nhắc nhở hai cha con: "Nào có nhanh như vậy, dù sao cũng phải để Tiểu Lệ cùng Trần Bưu quen nhau hai ba tháng, quen tính tình của nhau rồi mới đính hôn, bằng không truyền ra ngoài sẽ rất khó nghe."

    Đinh Kiến Quân bĩu môi, nhỏ giọng thầm thì: "Vậy cứ đính hôn ổn thỏa đi, nhỡ đâu Trần Bưu muốn sinh con trước, nhà chúng ta cầm lễ hỏi cũng không sợ nó quỵt nợ."

    Tô Lê cúi đầu ăn cơm, như không hề để ý mấy lời này.

    Đinh Hải ủng hộ ý của con trai.

    Vương Hải Hà do dự, bà mới chê cười con gái út của thím Quách ở nhà ăn bị người làm to bụng mới kết hôn, nếu như con gái mình cũng thành như thế, về sau chẳng phải bà bị thím Quách chế giễu cả một đời.

    "Được rồi, để xem ý nhà họ Trần thế nào đi."

    Trần Bưu đã nghe chuyện Đinh Tiểu Lệ đá Lục Diên trước mặt mọi người.

    Trần Bưu vừa sảng khoái vừa ngờ vực, Đinh Tiểu Lệ trước kia rất không chào đón gã, sao chưa gì đã trở mặt nhanh như vậy?

    Trần Bưu phái Mã Phương Phương đi tìm Đinh Tiểu Lệ nghe ngóng.

    Tô Lê kiếm cái cớ lừa gạt người nhà họ Đinh ra nói với Mãn Phương Phương.

    Mã Phương Phương lại truyền cho Trần Bưu nghe.

    Trần Bưu rõ ràng, thì ra Đinh Tiểu Lệ cho rằng gã chỉ muốn đùa bỡn cô.

    Trần Bưu đúng là nghĩ như vậy, tiêu có mấy đồng tiền đã chơi nguyên được một cô nương xinh đẹp, việc gì phải kết hôn phiền toái như vậy, nhưng Đinh Tiểu Lệ không chịu đi cùng với gã, Trần Bưu lại không quen nhìn dáng vẻ phách lối kia của Lục Diên, Đinh Tiểu Lệ không đáp ứng, gã bèn đập tiền để hai vợ chồng Đinh Hải, Vương Hải Hà buộc cô đáp ứng. Nói thật, Trần Bưu hi vọng Đinh Tiểu Lệ bị ép gả cho gã hơn, như vậy lúc ngủ gã ức hiếp cô mới càng có cảm giác thành tựu, cho cô trốn tránh, cho cô đi tìm thằng khác, cuối cùng chẳng phải vẫn ngoan ngoãn cho tôi ngủ?

    Nhưng Đinh Tiểu Lệ cũng đủ xinh đẹp, tiêu ít tiền cưới cô về làm dâu, Trần Bưu cũng chẳng mất mát gì.

    Đinh gia đã đồng ý việc hôn nhân, Vương Hải Hà cũng đến nhà máy trang phục làm, Trần Bưu lái ô tô đến nhà họ Đinh, muốn hẹn Đinh Tiểu Lệ ra ngoài chơi.

    Tô Lê đang quét sân, vừa hay quét đến cửa sân, nhìn thấy xe của Trần Bưu, cô ngừng chổi, Trần Bưu xuống xe, nhìn thẳng về phía cô, Tô Lê thẹn thùng cúi thấp đầu, cầm cây chổi quay người đi vào bên trong, gọi Đinh Hải: "Cha, có khách tới kìa!"

    Trần Bưu trực tiếp đi vào cửa, đuổi kịp Tô Lê, cản trước mặt cô cười du côn: "Trước đó theo đuổi em, em còn chưa tin anh thật lòng, bây giờ đã tin chưa?"

    Tô Lê quay đầu như đang làm nũng: "Trước kia anh đâu có nói, tôi làm sao biết anh thật tình hay giả dối."

    Trần Bưu nhìn gương mặt xinh đẹp của cô, bỗng nhiên không quan tâm đến ân oán trước kia, chỉ muốn nhanh chóng lấy được người về tay.

    "Nghe nói Lục Diên mua cho em quần áo mới rồi lại cướp về? Đi, anh lái xe đưa em vào thành phố, nó mua cho em một bộ, anh mua cho em ba bộ."

    Tô Lê còn chưa đồng ý, Đinh Hải vui tươi hớn hở đi ra: "Vào thành phố sao, được đấy, vừa vặn cha cũng muốn đi mua một ít đồ vật, chúng ta đi cùng đi."

    Người nhà họ Đinh đã thương lượng xong, trước khi cầm được lễ hỏi của Trần gia tuyệt đối không cho Trần Bưu có cơ hội ở chung một mình với Tô Lê.

    Đinh Hải mong đợi nhìn Trần Bưu.

    Trần Bưu: .

    Mỹ nhân còn chưa cưới được tới tay, Trần Bưu thật sự không thể trực tiếp cự tuyệt Đinh Hải, nhìn chân ông ta hỏi: "Chú đi đứng có tiện không?"

    Đinh Hải cười nói: "Tiện chứ tiện chứ, chẳng qua đi đường hơi chậm chút, dù sao cháu cũng có xe, không cần chú đi đường nhiều."

    Trần Bưu đành phải đồng ý dẫn ông ta cùng đi.

    Tô Lê đi thay quần áo khác, theo hai người vào thành phố, đoạn đường này Đinh Hải tựa như thương nhân chưa lấy được tiền thì tuyệt đối không nhả hàng, nhìn chằm chằm Trần Bưu, Trần Bưu ngay cả cơ hội nắm bàn tay nhỏ của Tô Lê cũng không có.

    Dừng lại ăn một bữa trong thành phố, Trần Bưu lái xe đưa bọn họ trở về.

    Trở lại Đinh gia, Trần Bưu đi rồi, Đinh Hải tiếp tục xem TV, Tô Lê bắt đầu dọn dẹp phòng của ông và Vương Hải Hà.

    Editor: Bạch Tử Vi

    Beta-er: Thất Sắc
     
    Chỉnh sửa cuối: 1 Tháng tám 2022
Trả lời qua Facebook
Đang tải...