Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 70: Giống Cái Có Thể Ăn Thịt Ngủ Thú

[HIDE-THANKS]
"A phụ, người đến rồi." Nghe thấy bên ngoài có động tĩnh, Hổ Nha quay đầu nhìn về phía cửa sơn động, nhìn thấy Bạch Hà, phút chốc cười thành tiếng.

Bạch Hà đi vào hang động, ngửi thấy có chút mùi hương lạ bên trong hang, ánh mắt ông dán vào thịt Ngư thú nướng và chiên trong hai bát đá kia, còn có một nồi canh xương đầu Ngư thú.

Thực sự thì nồi canh xương đầu Ngư thú trông khá ngon nhưng món thịt Ngư thú nướng và chiên kia lại khiến Bạch Hà muốn ăn.

Bạch Hà lặng lẽ nuốt nước miếng vào trong, ông quay người nhìn Hổ Nha, gật đầu "Ta đến đưa thuốc cho Đường Quả."

Bạch Hà giũ nước mưa trên người, ông đi vào trong hang động, đưa thuốc cho Đường Quả.

Đường Quả nhận lấy thuốc, cô nhìn qua liền biết rằng Bạch Hà bọn họ không tráo đổi thuốc của mình, trong lòng cô ngày càng có thiện cảm với họ, trên khuôn mặt nở nụ cười nhìn Bạch Hà "Cảm ơn."

Bạch Hà xua tay, cười nói: "Chúng ta mới là người nên nói lời cảm ơn, những loại thuốc này chúng ta biết đều là nhờ cô dạy."

Bạch Hà quay người, lại dán mắt vào mấy miếng thịt Ngư thú nướng và chiên, nhìn Hổ Nha hỏi "Sao lại nướng thịt? Con lẽ ra nên phải về nhà từ lâu rồi chứ." Hơn nữa bên kia không phải có thịt để ăn rồi sao? Tuy rằng không nhiều.. không đúng!

Bạch Hà đột nhiên quay đầu lại nhìn về phía miếng thịt mà Hổ Nha đang nướng "Hổ Nha, còn đang nướng gì vậy, đây là.. thịt Ngư thú sao?"

Bạch Hà nói rằng tại sao ông cảm thấy trong hang động có chút mùi tanh thịt Ngư thú phảng phất quanh đây, hóa ra là Hổ Nha đang nướng thịt Ngư thú, cũng không đúng, thịt Ngư thú to như thế kia thì chứng tỏ Ngư thú mà Hổ Nha đem về rất lớn, trong hang động bây giờ tại sao mùi tanh thịt Ngư thú lại nhẹ đến như vậy?

"Con vừa giúp Đường Quả, bát kia là thịt Ngư thú nướng, bát bên kia là thịt Ngư thú chiên trên đá phiến, còn có nồi bên kia là canh rau dại hầm với xương Ngư thú." Hổ Nha vừa nói vừa chỉ tay.

Bạch Hà nghe Hổ Nha nói hai bát thịt mà ông muốn ăn vậy mà lại là thịt Ngư thú, ông kinh hoàng, nhìn Đường Quả, lại nhìn về phía Hổ Nha, vội vàng hỏi: "Đường Quả ăn thịt Ngư thú rồi sao? Hổ Nha con đang càn quấy gì ở đây vậy? Thịt Ngư thú là thịt mà giống cái có thể ăn được sao!"

Hổ Nha gật đầu "Ăn rồi, A phụ, người yên tâm đi, những miếng thịt Ngư thú kia đều không có xương, cũng không có vị tanh, ăn rất ngon là đằng khác, những miếng kia là để phần cho người và A mẫu."

Bạch Hà nhìn thấy Hổ Nha như vậy, quay đầu nhìn về phía Đường Quả lại thấy cô cười với Hổ Nha, trong lòng ông liền ngờ vực, lẽ nào giống cái có thể thật sự ăn được thịt Ngư thú sao?

"Đúng rồi, hai người mau đem qua cho A Lan và dì ăn đi, thịt và canh Ngư thú nguội sẽ có mùi tanh." Đường Quả đột nhiên nhớ ra việc này, nhắc nhở họ.

Đợi sau khi trở về động, Bạch Hà vẫn chưa kịp định thần lại, trong lòng cứ mãi rối bời: Giống cái thật sự có thể ăn thịt Ngư thú kia sao?

"Mùi thơm quá." Mũi Hổ Liệp thính nhạy ngửi thấy, Hổ Nha, Bạch Hà vào trong sơn động, hắn chạy đến hương thơm của thức ăn mà trước đây cậu chưa từng ngửi qua trong tức khắc.

Hổ Liệp nhìn thấy hai tay Hổ Nha bê một nồi đá được đậy lá kín bưng, hắn lập tức hỏi: "A huynh, đây là gì vậy, ngửi rất thơm."

Tuy rằng nói như vậy nhưng vừa mới dứt lời, chân của Hổ Liệp đã đi tới gần chỗ Bạch Hà, ngẩng đầu lên, hít hai thứ gì đó từ vòng tay của Bạch Hà, cũng bị đậy kín bởi những chiếc lá to nhưng chiếc bát lớn không ngừng tỏa ra mùi hương.

"Đây là thịt Ngư thú và canh xương đầu Ngư thú mà Đường Quả làm." Hổ Nha cười nói.

Xong câu trả lời của anh lại khiến Hổ Liệp, A Lan và Bạch Mai kinh ngạc, thịt Ngư thú? Không phải giống cái ăn sẽ chết sao? Tại sao Đường Quả lại làm món này! Vậy cô ấy có ăn không?

Đợi sau khi họ nhìn thấy thịt Ngư thú chiên nướng và canh rau dại hầm cùng xương đầu Ngư thú được gói ghém bởi những chiếc lá to, ngửi mùi món canh kia, nhưng xương cựa và xương đầu Ngư thú bên trong lại khiến A Lan và Bạch Mai không dám thử trong lần đầu tiên, có điều món thịt Ngư thú chiên nướng chín vàng đều kia khiến hai người họ và Hổ Liệp đều muốn ăn.

Bạch Hà là người đầu tiên đưa tay lấy một miếng Ngư thú chiên ăn, ông cẩn thận cắn một miếng nhai trong miệng, phát hiện bên trong miếng Ngư thú này không có xương đúng thật như lời Hổ Nha nói, cũng không có vị tanh, ngay lập tức ông đưa tay ra lấy thêm miếng thịt Ngư thú nướng ăn cũng phát hiện ra rằng xương và vị tanh bên trong đều không có.

Không phải Bạch Hà không tin Hổ Nha, nhưng việc giống cái có thể ăn được thịt Ngư thú hay không lại là việc trọng đại, đây là việc lớn liên quan đến sự sống còn của toàn bộ lạc, ông không thể không cẩn thận xử lý.

Trước đây, bởi vì không dám để giống cái ăn thịt Ngư thú, cũng vì Ngư thú giống với thú săn nhỏ khác vậy nên từ trước tới nay bọn họ chưa từng nghĩ qua dự trữ Ngư thú làm thức ăn lấp đầy bụng, nhưng bây giờ, giống cái có thể ăn thịt Ngư thú, và với bụng của giống cái chỉ cần một con Ngư thú lớn là đủ để giống cái no bụng, thậm chí thừa, nếu như đánh bắt Ngư thú trong sông, vậy thì thức ăn của họ trong mùa mưa này..

Hổ Nha nhìn thấy ánh mắt Bạch Hà xao động, anh nghĩ sơ qua liền biết ông đang muốn gì.

Bạch Hà ngước lên nhìn Hổ Nha, ánh mắt hai người chạm nhau, ngay tức khắc trong lòng liền hiểu ý nghĩ của đối phương.

Hổ Liệp ở bên cạnh hai người "hít lấy hít để", hít hương thơm từ món Ngư thú kia, hắn rất muốn ăn nó có điều trong lòng hắn hiểu rõ A phụ cậu là người ăn trước, vậy phải đợi A phụ đồng ý thì hắn mới có thể ăn.

Bạch Hà rời mắt khỏi Bạch Hổ liền nhìn thấy Hổ Liệp họ nhìn ông với ánh mắt háo hức nói: "Lấy một miếng thịt Ngư thú chiên và nướng đi, một chút nữa chỗ thịt còn lại con đi đưa cho Tộc trưởng, giống cái có thể ăn thịt Ngư thú này, mùa mưa lần này, bộ lạc của chúng ta có thể vượt qua được rồi."

Ông nhìn có xương Ngư thú dựng thẳng đứng, Bạch Hà suy nghĩ một chút: "Canh này, mọi người ăn canh này đi, thứ khác không cần ăn."

Không biết trong những lá rau dại kia có ẩn xương Ngư thú hay không, A Lan bọn họ vẫn là không muốn ăn, đợi một hồi, ông và Hổ Nha đem đưa cho Tộc trưởng trong kia ăn, cũng để Tộc trưởng ăn.

Hổ Nha không nói gì, suy cho cùng làm như Đường Quả cho thịt vào trong bụng lại nhổ xương ra ngoài, trong bộ lạc bọn họ vẫn không thực sự biết, nếu không phải họ không biết, họ cũng không dám để giống cái ăn thịt Ngư thú.

Hổ Nha đợi sau khi nhìn thấy Tộc trưởng Đại Lâm, anh liền nói ra chuyện ăn đầu Ngư thú của Đường Quả.

Tộc trưởng nghe xong lời của Hổ Nha, sự bàng hoàng của Đại Lâm cũng không kém khi biết giống cái ăn thịt Ngư thú mà lại không bị xương Ngư thú hại chết, vì vậy, Đường Quả không có tâm địa xấu muốn hại họ khi nói và làm ra món Ngư thú này?

"Sẽ không đâu, lúc trước ta nhìn qua Ngư thú, bên trong đều có xương, không biết sao món này lại không có có điều hương vị ăn khá ngon." Chiến Phong vừa nói vừa ăn một miếng Ngư thú nướng.

"Cũng không tồi, nếu như thịt trong loại Ngư thú này không có xương vậy thì thú nhân không thể ra ngoài săn bắt cũng có thể đánh bắt Ngư thú dự trữ thức ăn." Thú nhân Dã Lực cùng tuổi với Chiến Phong, cũng đang vừa nói vừa ăn một miếng Ngư thú chiên.

"Giống cái tên Đường Quả này không tồi chỉ là có chút gầy yếu." Cuối cùng, Dã Lực cũng nói ra lời này.

Hổ Nha khẽ nhếch mép cười, có thể được Dã Lực nói một câu không tồi, Đường Quả được bộ lạc chấp nhận không còn xa nữa, nếu như Đường Quả chỉ là một giống cái bình thường, làm sao có nhiều chuyện tốt xảy ra như hiện tại.
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 71: Hồi Phục Cơ Thể (2)

[HIDE-THANKS]
Đường Quả không chỉ biết nhiều cách ăn rau và thịt, quan trọng hơn là còn nhận ra nhiều loại dược liệu, thậm chí còn biết về chất độc, những điều này khiến họ phải cảnh giác.

Nhưng không thể phủ nhận Đường Quả đã dạy bọn họ rất nhiều điều.

"Hãy để những thú nhân trong bộ lạc không thể ra ngoài săn bắt xuống nước bắt ngư thú đi, Hổ Nha xuống nước và bắt một con ngư thú nào đó, đồng thời dạy những thú nhân khác cách xử lý ngư thú này để không còn xương." Cuối cùng Đại Lâm cũng đồng ý với quyết định bắt ngư thú này.

Suy nghĩ một chút, Đại Lâm tiếp tục nói: "Những ngư thú khác cũng nên bắt, cố gắng xử lý chúng giống như ngư thú này, nếu thực sự không có việc gì nữa thì Hổ Nha, ngươi có thể quay về, hỏi Đường Quả phải làm như thế nào, sau đó đem thịt ngư thú đã xử lý kỹ càng cho vào hang trữ."

"Ta hiểu rồi, thưa tộc trưởng." Hổ Nha gật đầu.

Đường Quả thấy Hổ Nha đi lâu như vậy vẫn chưa trở về, nghĩ lẽ ra bọn họ nên đi tìm tộc trưởng một lần nữa, liền nghĩ đến việc dọn dẹp cái bát đá lúc trước đựng đầy gừng, hành lá và nước ép tỏi, những thứ này không nên vứt khắp nơi, nhìn vào có chút khó chịu.

Trong lúc dọn dẹp, Đường Quả phát hiện một vật lạ trong chiếc bát đá chứa rất nhiều gừng, hành lá và tỏi còn sót lại, cô dùng một thanh gỗ nhỏ lấy ra phần gừng, hành lá và tỏi còn sót lại, mới phát hiện bên dưới những phần cặn này là hai miếng thịt cá, loại thịt bụng cá mềm nhất.

Đường Quả: "..."

Nhìn thấy hai miếng thịt bụng cá này, Đường Quả không cần suy nghĩ cũng biết những thứ này do Hổ Nha giấu ở đây, mục đích không phải để cô ăn.

Thật là ngốc! Cô chửi thầm trong lòng, nhưng nụ cười của Đường Quả đã phản bội suy nghĩ thực sự của cô.

Nhìn thấy thịt bụng cá được tẩm ướp kỹ lưỡng, cô không muốn vứt đi như Hổ Nha, cô dùng một thanh gỗ nhỏ xâu thịt bụng cá rồi đặt bên đống lửa để nướng.

Khi Hổ Nha tâm tình vui vẻ quay trở về động, nhìn thấy Đường Quả nướng thịt cá xiên, nụ cười trên mặt lập tức tắt ngấm.

Đường Quả liếc nhìn Hổ Nha, không để ý đến anh chỉ tập trung vào thịt bụng cá.

Nhìn thấy Đường Quả, tim Hổ Nha đập thình thịch, trong lúc nhất thời, anh không biết Đường Quả có biết anh cố ý giấu hai miếng thịt cá kia không? Hay chỉ vì anh quay lại nên cô liếc nhìn anh?

Suy nghĩ một lúc, Hổ Nha quyết định nói ra sự thật: "Đường Quả, sau này ta sẽ không làm như vậy nữa, ta giấu hai miếng thịt cá đó vì sợ cô nuốt xương của con cá đó và làm tổn thương chính mình."

Đường Quả liếc nhìn Hổ Nha "Tôi biết."

Biết? Hổ Nha kinh ngạc, đồng thời cảm thấy khâm phục, Đường Quả quả thực thông minh, anh còn chưa kịp nói lời nào đã biết, không! Hổ Nha cẩn thận nhìn Đường Quả "Cô không tức giận sao?"

Nhìn vẻ mặt và thái độ của Đường Quả, có vẻ như cô không hề tức giận.

Đường Quả lại liếc nhìn Hổ Nha "Chuẩn bị nước nóng, tôi muốn tắm."

"Được rồi, ta sẽ đi ngay bây giờ." Thấy Đường Quả không có vẻ tức giận với mình, Hổ Nha vội vàng đồng ý.

Sau khi ăn hết thịt bụng cá nướng, Đường Quả đi đến đống củi và nhìn thấy vết máu nhạt trên băng vệ sinh bằng da thú, cô cảm thấy nhẹ nhõm khi biết rằng cuối cùng mình cũng hết rồi.

Tuy rằng thời kỳ kinh nguyệt của cô đã qua, nhưng ý của Đường Quả khi nói tắm thực chất chỉ là làm sạch phần thân dưới của cô mà thôi, cô hầu như không chạm vào phần thân trên của mình, mặc dù cô cảm thấy khá chán ghét việc cơ thể mình đã nhiều ngày không được tắm rửa.

Ngày hôm sau, trước khi Hổ Nha đi săn, Đường Quả bảo anh đổ một nửa nước nóng vào bồn tắm gỗ, sau khi anh đi rồi, cô cởi tấm da thú quanh eo, cởi nội y đang mặc.

Bên trong nội y của Đường Quả có một miếng vải trắng quấn chặt quanh ngực và eo cô.

Đường Quả thò tay vào ngực cô, lấy ra một hộp kim, ba hộp đựng có kích cỡ khác nhau, những lưỡi dao dùng để cắt thịt, hai con dao phẫu thuật gấp lại và hai chiếc vòng tay màu đen đục.

Sau khi lấy những món đồ này ra, Đường Quả nhấc mảnh vải buộc quanh eo cô lên, ngay khi cô nới lỏng nó, tấm vải quấn quanh người cô rơi ra, để lộ bộ ngực cúp b đang từ từ nổi lên thành cúp d.

Với vòng eo thon, cặp mông săn chắc, đôi chân dài thẳng, tỷ lệ cơ thể vừa phải - không quá gầy cũng không quá yếu.

Tất nhiên, đối với người dân bộ lạc Cự Hổ, Đường Quả có vẻ gầy gò và yếu đuối.

Đầu tiên Đường Quả gội đầu bằng nước tro gỗ, nếu không có dầu xã làm mềm tóc, việc tóc bị rối là không thể tránh khỏi, cô phải cắt nút thắt, tắm rửa lại cơ thể rồi ngồi trong bồn gỗ, tận hưởng cảm giác thoải mái khi tắm.

Khi nước nguội đi, Đường Quả cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều, kể từ khi tỉnh dậy ở thế giới này, sự mệt mỏi luôn toát ra từ sâu trong xương tủy của cô dường như đã biến mất.

Sau khi xoa bóp các bộ phận trên cơ thể, Đường Quả nắm chặt tay phải, biết sức lực của mình đã khôi phục được bảy tám mươi phần trăm, tuy nhiên khi cô cố gắng sử dụng nội lực của mình, cô lại thất vọng khi thấy nó không có tác dụng.

Sau khi quấn ngực và mông bằng da động vật, Đường Quả rửa sạch mọi thứ cần rửa bằng nước ấm, sau đó hong khô trên lửa.

Sau khi chải xong mái tóc khô của cô, Đường Quả khoác chiếc khăn khô lên ngực cô, cup d từ từ bị nén lại thành cup b.

Cô thu dọn đồ đạc vào trong ngực, mặc lại nội y, tiếp theo là quần dài và tất khô bên đống lửa.

Nhìn đôi giày thể thao ướt nhẹp, Đường Quả lại nhìn đám cỏ khô dưới tấm ga trải giường bằng da thú rồi đi tới.

Cởi giày ngồi trên giường, Đường Quả nhắm mắt lại, lặng lẽ đọc thầm bí quyết tu luyện nội lực, nhưng không có phản ứng.

Nhận thấy nội lực không thể sử dụng được, Đường Quả lấy từ trong hộp kim ra một cây kim để châm cứu cho mình, lần này cô không cần nó để giảm đau bụng kinh mà để điều trị cổ họng.

Chữa trị xong, Đường Quả cất hộp kim tiêm đi, mang giày thể thao ướt vào lại, cô lấy một chiếc nồi đá nhỏ, đổ thuốc chữa viêm họng đã chuẩn bị tối qua, dùng một cục đá đậy lại rồi đặt lên bếp đun sôi.

Sau đó, Đường Quả ngồi trở lại giường, rút một ít cỏ khô dưới gầm giường, bện thành bím tóc.

"Đường Quả." Hổ Nha ở bên ngoài gọi.

Đường Quả nhìn về phía cửa hang "Vào đi."

Đầu của Hổ Nha cuối cùng cũng thò vào hang động vào lúc này.

Nhìn thấy Đường Quả đang cầm trong tay đám cỏ có hình dáng kỳ lạ, Hổ Nha bước vào, rũ sạch nước mưa trên người hỏi: "Đường Quả, cô đang làm gì vậy?"

Đường Quả tiếp tục nặn cỏ bện thành hình thuôn dài, nói với Hổ Nha đang nhìn cô với ánh mắt kỳ quái: "Tôi đang làm giày từ cỏ."

"Giày từ cỏ?" Ánh mắt Hổ Nha chuyển sang đôi giày thể thao mà Đường Quả mang trước đó, anh đã nghe Đường Quả nói đó là giày.

"Ừ, giày của tôi bị ướt nên tôi đang làm giày bằng cỏ để mang." Đường Quả giải thích.

Hổ Nha nhìn chân Đường Quả, gật đầu, sau đó ngồi xổm xuống, chăm chú quan sát hành động của Đường Quả.
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 72: Thuốc? Độc? Sự Thay Đổi Đầu Tiên

[HIDE-THANKS]
Đường Quả không chịu thua Hổ Liệp, cô làm những đôi dép xỏ ngón đơn giản, đế dép được làm bằng cỏ khô bện lại, dây dép sẽ được ghép vào khi đế giày đã được hình thành, cuối cùng dùng cốt trâm và sợi chỉ chắc chắn khâu vài mũi cho cố định đế giày cũng được cố định bằng vài mũi khâu theo chiều ngang.

Đeo vào và đi được vài bước, mặc dù hơi khó chịu ở chân, nhưng khá ổn định, có thể chấp nhận được, Đường Quả mỉm cười hài lòng.

Hổ Liệp nhìn đôi dép xỏ ngón trên chân Đường Quả, muốn bắt tay vào làm thử, nhưng khi thấy vuốt hổ của mình khác với Đường Quả, hắn từ bỏ rồi.

Sau khi đi vòng qua Đường Quả hai vòng, Hổ Liệp không còn hứng thú với đôi giày rơm nữa, hắn đi sang một bên ngồi xổm xuống, vẫy đuôi nhìn Đường Quả, hắn mở miệng muốn nói chuyện, trong lúc này bỗng nhiên ngửi thấy một mùi khó chịu trong không khí, hơn nữa trong không khí còn mang theo thuốc độc.

Hổ Liệp lập tức đứng dậy quay mặt về phía đó, thân hình hơi khom xuống cảnh giác, ánh mắt nhanh chóng tập trung sự chú ý vào chiếc nồi đá nhỏ được đặt trên đống lửa, chiếc nồi đá nhỏ cũng bị bao phủ bởi những mảnh đá.

Nhìn thấy Hổ Liệp đột nhiên xù lông, mắt của Đường Quả đột nhiên sáng bừng lên, thật là dễ thương~!

Sau khi phân định cẩn thận, Hổ Liệp phát hiện chất độc đang tỏa ra từ chiếc nồi đá nhỏ, ngay lúc đó hắn biết ngay là Đường Quả đã bỏ thuốc độc vào trong nồi nấu rồi, lập tức lao tới.

"Dừng lại." tận mắt nhìn thấy móng vuốt hổ của Hổ Liệp sắp xô đổ nồi đá nhỏ, Đường Quả lập tức hét lên.

Móng vuốt hổ mạnh mẽ dừng lại trên không trung, Hổ Liệp nhìn Đường Quả, đè nén sự cấp thiếp trong lòng: "Đường Quả, trong này có độc."

Đường Quả nhìn ánh mắt cấp thiết của Hổ Liệp, liền đi tới "Đó là thuốc của tôi một chút độc đó sẽ sớm bị vô hiệu hóa, sẽ không sao đâu."

Nhìn thấy Đường Quả đi tới, cho lửa dưới nồi đá nhỏ lại, Hổ Liệp nhìn chiếc nồi đá nhỏ với vẻ mặt rất khó hiểu, trong đó có độc, nhưng Đường Quả lại nói là thuốc của cô, còn nói là không sao? Sao có thể như thế được!

Đường Quả giơ tay vuốt lông sau gáy vẫn đang còn đụng lên của Hổ Liệp "Thật sự không sao đâu, được rồi, cô có muốn bắt đầu chơi không?"

Trò chơi chính là Đường Quả vẫy cỏ đuôi chó để Hổ Liệp đuổi theo, Hổ Liệp vốn không có cảm giác bị trêu chọc, đến bây giờ vẫn vô cùng hứng thú với trò chơi này, mặc dù từ đầu đến giờ hắn chưa từng bắt được cỏ đuôi chó, nhưng đã nhiều ngày trôi qua như vậy, lòng nhiệt tình của hắn không hề giảm đi chút nào.

Chỉ có điều sau mấy ngày đuổi cỏ đuôi chó, Đường Quả có thể thấy động tác của Hổ Liệp phản ứng nhanh hơn rất nhiều, nếu không phải kỳ kinh nguyệt đã qua, cơ thể cũng khôi phục không ít, Hổ Liệp lẽ ra đã có thể sớm bắt được cỏ đuôi chó rồi.

Hai mắt Hổ Liệp sáng lên, nhưng mũi của hắn lại hít phải không khí có độc, hắn chần chừ rồi, chiếc nồi đá nhỏ có độc đó thật sự không sao à? Mặc dù ngửi vô thì sẽ không xảy ra bất cứ chuyện gì.

Đường Quả không để ý đến sự bối rối của Hổ Liệp, cô nhặt cỏ đuôi chó mà Hổ Liệp mang về, đứng ở khoảng trống trong sơn động lắc lắc: "Mau đến đây, để tôi xem xem hôm nay cậu có bắt được cỏ đuôi chó không?"

Nghe thấy lời Đường Quả nói, ý chí chiến đấu của Hổ Liệp dâng lên.

Mặc dù mấy ngày nay tuy rằng hắn ta chơi rất vui vẻ, nhưng hắn rất khó chịu vì không bắt được cỏ đuôi chó, hôm nay trước khi đến tìm Đường Quả, hắn đã hạ quyết tâm bắt được cỏ đuôi chó!

Nhìn đám cỏ đuôi chó đung đưa trong không khí, Hổ Liệp lập tức nhào tới, về phần nồi đá nhỏ có độc, nếu Đường Quả đã nói như vậy, thì tạm thời hắn sẽ tin cô, hơn nữa hắn vẫn luôn ở đây, không phải sợ Đường Quả tùy tiện uống thuốc có độc.

Nhìn thấy Hổ Liệp đang bổ nhào về phía mình, Đường Quả mỉm cười, cổ tay hơi vặn nhẹ, Cỏ đuôi chó dễ dàng né được đòn tấn công bay của Hổ Liệp.

Sau khi nhảy vồ lung tung một hồi, Hổ Liệp vẫn không bắt được cỏ đuôi chó, cảm xúc phấn khích dần dần giảm đi.

Sau đó, Hổ Liệp phát hiện ra phạm vi bắt cỏ đuôi chó của mình hôm nay đã rộng hơn, dù sao trước đây Đường Quả chỉ có thể ngồi đó lắc cỏ đuôi chó, bây giờ Đường Quả có thể phối hợp di chuyển.

"Hổ Liệp cậu phải tập trung tinh thần, nếu không hôm nay cậu vẫn không bắt được cỏ đuôi chó đâu." thấy Hổ Liệp có chút mất tập trung vì nhìn cô, Đường Quả nhắc nhở.

Hổ Liệp bỗng nhiên cảm thấy ớn lạnh trong lòng, hắn coi như đã nhìn ra rồi, Đường Quả của hôm nay khác với ngày hôm qua, Đường Quả hôm qua giống như bị đói rất nhiều ngày, một giống cái không còn chút sức lực, mà Đường Quả của hôm nay trông như đã được ăn no nê, giống cái có thân hình tràn đầy sức mạnh.

Sau đó sự thật cho Hổ Liệp biết rằng hắn đúng, bởi vì Đường Quả hôm nay dành nhiều thời gian chơi với hắn hơn bất kỳ ngày nào trước đó.

Nhưng cuối cùng, Đường Quả liền hét lên dừng lại trước, xét về độ bền, dù hiện tại thể lực của cô đã khôi phục nhưng cô vẫn kém hơn Hổ Liệp.

Hổ Liệp vẫn không thể thỏa mãn sự vui vẻ trong một lúc, hắn có chút thất vọng nhìn Đường Quả, vốn tưởng rằng hôm nay có thể chơi đến lúc mệt, nhưng không ngờ rằng lại phải nghỉ ngơi.

Coi như không nhìn thấy ánh mắt của Hổ Liệp, Đường Quả chỉ ngồi uống nước ấm nghỉ ngơi, sau khi nghỉ ngơi thì đi xem thuốc trong nồi đá nhỏ đang sôi như thế nào.

Nhìn thấy Đường Quả đi về phía nồi đá nhỏ, Hổ Liệp mới nhớ ra trong nồi đá nhỏ có độc, nhưng khi ngửi không khí hắn phát hiện chất độc đã biến mất, trong không khí chỉ còn mùi hăng nồng.

Sự tò mò trong lòng trỗi dậy, Hổ Liệp nhanh chóng đi về phía Đường Quả.

Đường Quả mở hòn đá nhỏ che chiếc nồi đá nhỏ ra.

Càng đến gần, mùi hôi càng nồng nặc, sau khi Hổ Liệp nhìn thấy thứ nước pha chế đen như mực trong nồi đá nhỏ, sắc mặt hắn thay đổi, chuyện này là do đâu? Ta không ngửi thấy mùi thuốc độc, nhưng nước có độc đúng không, đen như thế, lại rất hăng và hôi!

Hổ Liệp không đánh hơi được mùi độc, nhưng Hổ Liệp lại choáng váng vì mùi hăng, nên liên tục lùi lại.

Đường Quả thấy thuốc pha chế nấu sắp được rồi, rút củi từ dưới nồi đá nhỏ ra, lúc này, Hổ Liệp đã rút lui và cách cô một khoảng.

Sau khi Đường Quả lấy thìa, múc hỗn hợp trong nồi đá nhỏ ra cho vào bát gỗ, Hổ Liệp đã lui về phía cửa động rồi, nếu như bên ngoài không phải đang mưa to, hắn hẳn là muốn đứng ở bên ngoài rồi, cái mùi trong hang thực sự rất hăng và hôi!

Sau khi múc hỗn hợp thuốc pha chế này ra, Đường Quả chớp mắt không nhìn thấy Hổ Liệp đâu, không khỏi ngẩng đầu nhìn trong sơn động, lại chỉ thấy hắn đang ngồi xổm ở cửa hang, quay mặt ra ngoài cửa động, đón làn gió mát.

Nghĩ một chút, Đường Quả biết Hổ Liệp vì sao lại tới đó thổi gió mát rồi, không khỏi bật cười trong chốc lát, xem ra loại thuốc đông y này đối với thú nhân mà nói chẳng kém gì vũ khí sinh học.

Nhưng để hắn cứ ở đó thổi gió mát cũng không tốt, Đường Quả: "Mau vào đây, đợi một tí nữa là bị lạnh bị cảm và sốt đấy, cậu phải uống thứ thuốc pha chế này."

Vốn dĩ Hổ Liệp rất kiên định không muốn quay vào sơn động ngửi mùi hôi đó, nhưng lời nói của Đường Quả lại khiến sắc mặt hắn thay đổi, thật sự cái mùi trong động rất hăng và hôi!
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 73: Chơi Đùa Và Rèn Luyện

[HIDE-THANKS]
Đường Quả không để ý tới sự do dự, rối rắm của Hổ Liệp, sau khi nói câu nói này, cô liền đem canh rau dại với thịt trư thú mà mình muốn ăn đặt trên lửa làm nóng, nhân tiện nướng vài quả trứng bùn Kê Thú cho Hổ Liệp ăn.

Hổ Liệp ở phía bên kia, trong tâm trí đang so sánh một hồi cảm thấy ngửi cái mùi thối này còn tốt hơn so với uống cái thuốc đen kia vào bụng nên lập tức quay người đi vào trong sơn động.

Tuy nhiên dù đã vào trong sơn động nhưng Hổ Liệp vẫn cách rất xa bát thuốc.

Nhìn cái bát đen ngòm đó tỏa ra một thứ hỗn hợp có mùi rất hăng, trong lòng Hổ Liệp không thể không có chút nghi ngờ, cái bát thuốc đó có thật sự uống được không? Tuy rằng hắn không có ngửi thấy mùi thuốc độc, nhưng mà uống xong có thật sự là không xảy ra vấn đề gì chứ?

Sau khi hâm nóng xong canh rau dại và thịt thì trứng bùn Kê Thú cũng được đem nấu trên lửa, phải mất thời gian rất lâu mới làm nóng được cái nồi đá này.

Đường Quả lấy trứng Kê Thú bùn ra khỏi lửa ném về phía Hổ Liệp. Đường Quả ngồi bên đống lửa ăn canh rau dại và thịt, à, hôm nay thấy Hổ Liệp bị thuốc của cô làm cho khó chịu hôm nay sẽ không ép hắn ăn rau dại nữa.

Mũi hắn ngửi thấy mùi hăng của thuốc, lần đầu tiên Hổ Liệp cảm thấy trứng Kê Thú trong miệng thật khó ăn!

Sau khi ăn trứng Kê Thú một cách khó khăn, hắn ngước lên nhìn một cái liền thấy Đường Quả cầm bát nước tỏa ra mùi hăng hắc kia lên uống một ngụm, Hổ Liệp lập tức sửng sốt không kịp phản ứng, thật sự đã uống rồi à?

Mặc dù khi tìm hiểu về thuốc bắc cô đã nếm qua rất nhiều loại thuốc bắc khó uống, nhưng Đường Quả vẫn biểu hiện rằng cô vẫn chưa quen với loại thuốc cổ truyền này, thật khó uống!

Sau khi uống xong thứ thuốc có mùi hăng đó, Đường Quả cau mày bưng một bát nước nhanh chóng rót vào miệng, Hổ Liệp không khỏi lo lắng chạy tới "Đường Quả, cô thấy như thế nào rồi? Có phải có chỗ nào không thoải mái hay không."

Sau khi đem hết vị đắng trong miệng rửa trôi, Đường Quả thở phào nhẹ nhõm, nhìn thấy sự lo lắng chạy tới xem cô của Hổ Liệp, cô không khỏi mỉm cười, đáp: "Không sao, chỉ là thuốc này quá đắng thôi, vì vậy tốt nhất là cậu đừng để bị cảm lạnh phát sốt, nếu không cậu sẽ phải uống thứ thuốc vừa đắng vừa hôi này."

Nói xong, không hề báo trước, Đường Quả đưa cái bát thuốc gỗ vừa mới chứa đầy thuốc đem đến trước mũi của Hổ Liệp.

Mùi hăng xộc thẳng vào mũi hắn, Hổ Liệp lập tức phản ứng nhảy lùi lại, sau khi tiếp đất, hắn xì mũi một tiếng "xuy xuy", cố gắng loại bỏ mùi hôi thối nồng nặc trong mũi ra.

Nhìn thấy bộ dáng như vậy của Hổ Liệp, Đường Quả cười rất vui vẻ, đồng thời trong lòng thầm nghĩ, không tồi, phản ứng này nhanh hơn rất nhiều so với khi bắt cỏ đuôi chó.

Hửm? Đường Quả chợt nghĩ, liệu cô có nên thay đổi chiếc lược hay không? Mặc dù mục đích ban đầu của việc sử dụng cỏ đuôi chó là để trêu chọc Hổ Liệp, nhưng những ngày này có thể nhìn ra được sự tiến bộ của Hổ Liệp, vậy tại sao lại không để hắn tiến bộ hơn nữa?

Hừm.. Nếu có thể như vậy, cô cũng có thể rèn luyện kỹ năng của bản thân, sau khi trong lòng có quyết định, Đường Quả vẫy tay gọi Hổ Liệp đến.

Hổ Liệp cuối cùng cũng cảm thấy trong mũi không còn cái mùi thối kia, vừa lúc nhìn thấy Đường Quả vẫy tay muốn hắn qua đó, phản ứng đầu tiên chính là lùi về phía sau một bước, cảnh giác nhìn cô.

Đường Quả bất đắc dĩ, không phải cô chỉ mới trêu chọc hắn chỉ có một chút thôi sao? Làm sao mà sợ đến gần cô như vậy a?

Cuối cùng Đường Quả đem bát thuốc hôi kia đi rửa sạch, chiếc nồi đá nhỏ dùng để nấu thuốc được đậy lại bằng viên đá nhỏ, che lấp đi mùi thuốc, sau đó quay trở về lại nơi cô và Hổ Liệp đã chơi.

Hổ Liệp nhìn thấy Đường Quả đứng ở bên đó liền biết cô muốn tiếp tục chơi cùng hắn, lập tức bước tới.

"Hổ Liệp, đợi một chút, chúng ta đổi một lối chơi khác nhé" Đường Quả hỏi, không đợi Hổ Liệp trả lời, cô tiếp tục nói: "Lần này đổi lại là tôi dùng cỏ đuôi chó bắt cậu, xem cậu có thể tránh khỏi bị cỏ đuôi chó của tôi chạm vào hay không."

Hổ Liệp lúc đầu rất muốn phản đối, bởi vì hắn vẫn chưa bắt được cỏ đuôi chó, trong lòng hắn không sẵn lòng, nhưng mà nghĩ đến đám cỏ đuôi chó kia luôn có thể trốn thoát khỏi sự truy đuổi của hắn, trong lòng không khỏi cảm thấy rằng né thì có lẽ sẽ dễ hơn là bắt.

"Được" Hổ Liệp gật đầu đáp ứng.

Đường Quả khóe miệng cong lên nở một nụ cười "Vậy cứ theo lời tôi đã nói, tôi dùng cỏ đuôi chó truy đuổi cậu, nếu cỏ đuôi chó của tôi chạm tới bất kỳ bộ phận nào của cậu thì xem như đuổi bắt thành công."

Hổ liệp không nghĩ nhiều liền gật đầu đáp ứng.

Đường Quả xoay cổ tay phải, nhìn Hổ Liệp đang bối rối, nghĩ rằng nên bắt đầu đơn giản thì tốt hơn.

Đường Quả tay phải cầm cỏ đuôi chó, mỉm cười nhìn Hổ Liệp "Chú ý nhé, tôi bắt đầu đây."

Hổ Liệp nhìn Đường Quả không có lập tức hành động liền lên tiếng đáp ứng: "Được"

Hổ Liệp vừa nói xong cái từ đó, Đường Quả đột nhiên tiến về phía trước một bước, đồng thời cỏ đuôi chó trong tay cũng hướng về phía Hổ Liệp mà quét.

Nhìn thấy cỏ đuôi chó được quét đến, Hổ Liệp lập tức lùi về sau một bước, dễ dàng né tránh, trong lòng không khỏi cảm thấy vui vẻ, quả nhiên né tránh so với đuổi bắt thì dễ hơn.

Đường Quả nhìn thấy Hổ Liệp tránh được cỏ đuôi chó, lập tức cô điều khiển cỏ đuôi chó quét ngược lại về phía hắn.

Nhìn thấy cỏ đuôi chó không ngừng hướng về mình mà vẫy, trạng thái vốn thoải mái của Hổ Liệp bỗng nhiên trở nên nghiêm túc, lúc này hắn cũng có chút nhận ra quy tắc trò chơi mà Đường Quả nói trước đó không hoàn toàn đúng.

Ở cái nơi này bản thân hắn lại lớn như vậy, cỏ đuôi chó muốn chạm vào hắn thì quá dễ dàng rồi, so với lúc trước khi hắn đi bắt cỏ đuôi chó thì càng dễ dàng hơn!

Chẳng qua cái suy nghĩ này chỉ là thoáng qua trong đầu của Hổ Liệp, bởi vì bây giờ hắn đang bị cỏ đuôi chó của Đường Quả ép buộc, không thể suy nghĩ việc gì khác, chỉ có thể tập trung toàn bộ sự chú ý vào cỏ đuôi chó để tránh nó vô tình chạm phải vào hắn.

Cỏ đuôi chó chém và quét trong không trung, Hổ Liệp nhảy, lăn và né, hoảng sợ trốn tránh nhưng mà tác dụng lại rất tốt, ít ra cỏ đuôi chó vẫn chưa thể chạm tới được hắn.

Nhưng mà nếu như nhìn kỹ sẽ phát hiện ra bước đi của Đường Quả từ khi bắt đầu chỉ thực hiện khi Hổ Liệp ra khỏi phạm vi tấn công của cỏ đuôi chó.

Một lần nữa nhìn thấy Hổ Liệp nhảy lên để tránh đi cỏ đuôi chó đang lao về phía mình, khóe miệng Đường Quả cong lên cười, cái cỏ đuôi chó kia đang quét được một nửa đột nhiên hướng về phía trên khuấy lên.

Đôi mắt Hổ Liệp nhìn chăm chú vào cỏ đuôi chó, nheo lại khi cỏ đuôi chó đến gần, tim Hổ Liệp đột nhiên đập mạnh, không đợi hắn kịp phản ứng, cỏ đuôi chó kia đã quét lên cổ và cào vào cằm hắn.

Đường Quả thu tay không tiếp tục vẫy cỏ đuôi chó về phía Hổ Liệp nữa mà đứng ở phía bên kia mỉm cười nhìn Hổ Liệp.

Hổ Liệp có chút choáng váng, thân thể ngã nhào xuống đất, vừa rồi đã xảy ra chuyện gì? Hắn không phải đã né được hay sao?

Nhìn Hổ Liệp nhất thời vẫn chưa lấy lại được tinh thần, Đường Quả phủi đi một ít cỏ đuôi chó còn vương vãi trên tay, mỉm cười hỏi: "Còn muốn tiếp tục không?"

Hổ Liệp tỉnh táo lại, nhìn đám cỏ đuôi chó rải rác trong không trung, đôi mắt hắn trở nên nghiêm túc, không chịu thừa nhận thất bại, bắt không được nó thì thôi đi, lần này lại để nó chạm được vào hắn dễ dàng đến như vậy, nhất định là do hắn quá bất cẩn rồi!
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 74: Vui Vẻ Và Nghiêm Túc

[HIDE-THANKS]
"Tiếp tục." Hổ Liệp không nhìn Đường Quả, ánh mắt hắn dán chặt vào cỏ đuôi chó.

"Được." Nhìn thấy bộ dạng Hổ Liệp như vậy, Đường Quả khẽ mỉm cười, vung tay phải lên, lại vẫy cỏ đuôi chó về phía hắn.

Ngày trước cô đã trêu Hổ Liệp bằng cỏ đuôi chó, hắn không bắt được cỏ đuôi chó, hắn cũng không muốn thừa nhận mình thất bại và trở nên nghiêm túc hơn, nhưng thật ra hắn lại là một người ham chơi.

Không ngờ lần này bản tính vui tươi của Hổ Liệp đã biến mất, thay vào đó là sự quyết tâm và nghiêm túc trong đôi mắt thú dữ, Hổ Liệp cho rằng mình có thể né được đòn tấn công cỏ đuôi chó của cô bằng cách này sao? Đó thực sự là đánh giá thấp cô, Đường Quả mỉm cười nhìn Hổ Liệp, người bị cô ép phải nhảy lên lăn lộn không ngừng.

Tuy nhiên, không thể phủ nhận động tác của Hổ Liệp lúc này linh hoạt hơn so với lúc hắn chủ động bắt cỏ đuôi chó.

Hổ Liệp ý thức né cỏ đuôi chó đang tấn công mình, nhưng cỏ đuôi chó cứ rung lên trong mắt luôn khiến hắn muốn duỗi móng ra để bắt nó!

Bởi vì đây là một trò chơi mới, cũng bởi vì cỏ đuôi chó tấn công bất ngờ và nhanh chóng nên cơ thể hắn vừa ý thức vừa vô thức né tránh.

Nhưng né mấy lần, bây giờ hắn muốn bắt cỏ đuôi chó để nó không lọt vào mắt nữa, nhưng hắn lại thỏa thuận với Đường Quả là không chạm vào cỏ đuôi chó, hắn thật sự tức giận!

Hổ Liệp có vẻ hoảng sợ, Đường Quả lập tức nhận ra tâm tình của hắn có gì đó không đúng, nghĩ đi nghĩ lại rất nhanh hắn liền biết chuyện gì đang xảy ra, hổ nhỏ có tầm nhìn linh hoạt, khi nhìn thấy những vật nhỏ chuyển động đều muốn bắt lấy còn sống là còn làm việc.

Nhìn thấy cỏ đuôi chó lại đến từ phía trước, Hổ Liệp vô thức giơ chân phải lên, cố gắng ấn cỏ đuôi chó xuống.

Nhưng giây tiếp theo, hắn phát hiện mình không thể chạm vào cỏ đuôi chó, hắn lập tức di chuyển tứ chi, nằm trên mặt đất lăn sang một bên, né tránh đòn tấn công của cỏ đuôi chó.

Đường Quả dừng lại, nhìn Hổ Liệp đang đứng dậy từ dưới đất: "Hay chúng ta làm như này đi, tay chân và miệng của ngươi có thể chạm vào cỏ đuôi chó, nhưng các bộ phận khác trên cơ thể không thể chạm vào cỏ đuôi chó, hãy xem ai trong chúng ta là người kết thúc trò chơi này?"

"Được." Hổ Liệp thở phào nhẹ nhõm, nếu tiếp tục né tránh như vậy, hắn thật sự không biết mình sẽ bị cỏ đuôi chó tấn công bao nhiêu lần?

Trò chơi lại bắt đầu, lần này Hổ Liệp chủ động tấn công cỏ đuôi chó trước, nhưng Đường Quả làm sao có thể để hắn thành công dễ dàng như vậy? Chỉ cần hắn nhấc tay lên một chút, cỏ đuôi chó đã ở ngay trên đầu Hổ Liệp.

Hổ Liệp nhìn thoáng qua liền biết cỏ đuôi chó sắp chạm vào đầu mình, một bên đầu hắn né tránh để kéo dài thời gian để cỏ đuôi chó không chạm vào đầu mình, một bên chân hắn vừa chạm đất, lập tức giẫm mạnh xuống đất để lấy sức tránh sang một bên.

Hắn nhanh chóng né tránh, Đường Quả phản ứng cũng không chậm, cỏ đuôi chó quét tới đuổi theo hắn.

Sau khi giải quyết xong nguy hiểm, nhìn thấy cỏ đuôi chó bám sát phía sau, Hổ Liệp liền quay lại cắn.

Đường Quả mỉm cười lay nhẹ tay, cỏ đuôi chó mà Hổ Liệp nhắm tới đột nhiên trượt xuống, khi đến gần cằm Hổ Liệp thì đột nhiên nhấc lên.

Chưa kịp ngậm được vật gì vào miệng, Hổ Liệp lập tức dùng chi trước lùi lại, đáng tiếc vẫn hơi chậm, hàm dưới đã bị cỏ đuôi chó đâm trúng.

"Lại nữa." Hổ Liệp đưa tay gãi gãi cằm cho hết ngứa, nhìn cỏ đuôi chó một cách kiên định và nghiêm túc.

Đường Quả vẫy cỏ đuôi chó, ra hiệu cho Hổ Liệp tấn công.

Hổ Liệp không hề rụt rè, lập tức lao tới.

Lúc đầu, Đường Quả có thể né đòn tấn công của Hổ Liệp khá dễ dàng, bởi vì Hổ Liệp chỉ né và tấn công cỏ đuôi chó, ngoại trừ lúc cô cần di chuyển khi tấn công Hổ Liệp, cô gần như chỉ đứng yên vẫy tay, chỉ cần bám vào cỏ đuôi chó.

Tuy nhiên, khi Hổ Liệp trở nên nghiêm túc và kiên trì, hắn dần quên mất Đường Quả là một cô gái cần được chăm sóc và bảo vệ, suy nghĩ duy nhất của hắn là ngăn chặn cỏ đuôi chó chạm vào mình, đồng thời hắn cũng muốn bắt cỏ đuôi chó.

Bằng cách này, Hổ Liệp không còn tránh Đường Quả để bắt cỏ đuôi chó nữa, Đường Quả đành phải di chuyển cơ thể để né tránh Hổ Liệp đang lao về phía cô.

Bởi vì thân thể Hồ Liệp to lớn cùng với nỗ lực không ngừng muốn bắt cỏ đuôi chó, nếu cô bị hắn đánh, chưa kể đau đớn về thể xác mà còn đau đớn về tình thần.

[Hu~hu~] Không biết đã qua bao lâu Đường Quả thở hổn hển, hai tay chống lên đầu gối, tay phải cầm một thân cây gãy và một cọng cỏ đuôi chó gần như trụi lủi.

"Hô~hô~" Hổ Liệp nằm trên mặt đất, dang rộng tứ chi, thở hồng hộc.

Sở dĩ lần này Hổ Liệp mệt mỏi như vậy, hoàn toàn là bởi vì hắn không nhịn được mà cắn cỏ đuôi chó nhưng Đường Quả lần nào cũng tranh thủ để đánh trả hắn lại phải né tránh.

"Đường Quả, ôi.. cô là giống cái mạnh mẽ nhất mà ta từng thấy." Hổ Liệp thở dốc nói.

Sở dĩ Hổ Liệp nói như vậy là bởi vì trước khi a phụ hắn trở về động, hắn đã nhờ a mẫu hắn cùng Bạch Mai vẫy cỏ đuôi chó cho hắn.

Kết quả hắn một chiêu liền bắt được cỏ đuôi chó, hoàn toàn không thể so sánh với Đường Quả, về phần những giống cái khác trong bộ tộc, bọn họ còn chưa thể so sánh với a mẫu hắn, huống chi là với cô.

Sở dĩ chuyện này phải làm xong trước khi a phụ hắn về, theo hắn đây chỉ là trò chơi giữa hắn và Đường Quả.

Nếu a phụ hắn mà biết hắn suốt ngày chơi đùa với Đường Quả, chắc chắn hắn sẽ bị a phụ phạt nặng, nên sẽ không cho a phụ biết.

Tuy nhiên, nhìn từ góc độ này, trò chơi này căn bản chỉ là một trò chơi nhưng không hẳn là một trò chơi thực thụ.

Bằng chứng là cách a phụ hắn gật đầu hài lòng mỗi ngày khi chứng kiến hắn bắt được những con mồi nhỏ như gà, thú, thỏ và các động vật khác.

Khi bắt được những con mồi nhỏ đó, hắn đã áp dụng các động tác bắt mồi đã học được khi chơi với Đường Quả.

Đường Quả cười không nói, hắn là ấu tể thuộc hổ thú, những con hổ cái mà hắn nhìn thấy đều phải là ấu tể của bộ tộc hắn.

Về phần những người phụ nữ trong bộ tộc của họ, mặc dù không nhìn thấy tất cả nhưng theo những gì cô thấy thì hầu hết những giống cái ở đây đều được "nuông chiều" và "nuôi dưỡng".

Tuy rằng nội lực của cô còn chưa có, nhưng về phương diện phục hồi thể chất, cô sao có thể không so sánh được với những giống giống cái kia?

Lúc hắn sắp nghỉ ngơi, Bạch Hà từ trong động gọi ra: "Đường Quả, ta vào được không?"

Hổ Liệp đột nhiên từ trên mặt đất đứng lên, vội vàng nhìn chung quanh, nhận thấy không có biểu hiện gì là vừa chơi đùa xong, sau đó mới thở phào nhẹ nhõm.

Tuy nhiên, khi ánh mắt hắn rơi xuống đám cỏ đuôi chó còn sót lại trong tay Đường Quả, tim hắn như đang rơi xuống, rồi đột nhiên lao về phía Đường Quả.

Đường Quả có chút bối rối trước hành động giấu giếm của Hổ Liệp, lúc này nhìn thấy hắn lao về phía mình, cô vô thức muốn né tránh, nhưng khi nhìn thấy mục tiêu của hắn là cỏ đuôi chó trong tay cô, cô lại không nhúc nhích.
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 75: Đường Quả Không Biết Mùa Mưa

[HIDE-THANKS]
Bây giờ trò chơi của bọn họ đã kết thúc, bây giờ hắn muốn cỏ đuôi chó này thì đưa cho hắn đi, nghĩ như vậy nên lúc Hổ Liệp cắn cỏ đuôi chó, Đường Quả liền buông tay.

Hổ Liệp cắn cỏ đuôi chó, quay người liền chạy về phía đống lửa trại, ném cỏ đuôi chó đang cắn trong miệng vào đám lửa, nhìn thấy cỏ đuôi chó bỗng chốc bùng cháy lên, lúc này mới ngồi xuống thở phào nhẹ nhõm.

Mà lúc này, Bạch Hà đã đứng bên ngoài cửa sơn động.

Đường Quả mỉm cười nói với Bạch Hà: "Chú Bạch Hà, mời chú vào."

Nghe thấy lời này của Đường Quả, Hổ Liệp quay đầu nhìn về phía cửa sơn động, chỉ thấy a phụ của mình nhìn Đường Quả một cái, rồi lại nhìn hắn, cũng không biết có phát hiện được gì không? Trong chốc lát trong lòng cảm thấy có chút thấp thỏm.

Sau khi quan sát Đường Quả và Hổ Liệp, ánh mắt Bạch Hà đảo qua đám cỏ đuôi chó gãy rụng nằm rải rác trên mặt đất.

Tầm mắt Đường Quả và Hổ Liệp cũng chuyển động theo ánh mắt của Bạch Hà.

Cuối cùng Bạch Hà nhìn một người một thú trong sơn động, sau đó mới vác thùng gỗ đi vào.

Hổ Liệp thấy Bạch Hà không có bất kỳ phản ứng gì, bỗng thở phào nhẹ nhõm.

Nhìn thấy dáng vẻ thở phào nhẹ nhõm của Hổ Liệp, Đường Quả nhếch môi, cỏ đuôi chó gãy rụng rải rác khắp trên đất, cô không nghĩ rằng Bạch Hà không nhìn ra được chuyện gì đã xảy ra trước đó.

Bạch Hà lần này tới đây, là giao kê thú, trứng, trái cây, rau dại, gừng, hành, tỏi cho Đường Quả.

Bạch Hà khi bước chân vào sơn động, không khí trong hang đột nhiên nồng nặc mùi tanh của ngư thú.

Đường Quả không khỏi liếc nhìn Bạch Hà, tự hỏi có phải con ngư thú hôm qua ăn ngon quá, cho nên hôm nay ông đã đi bắt ngư thú rồi không?

Chỉ là không phải mùi tanh của ngư thú này quá nồng rồi sao? Phải biết là Bạch Hà đội mưa đến đây, cơ thể bị mưa gột rửa qua mà vẫn có thể tỏa ra mùi ngư thú tanh nồng nặc như vậy, điều đó có nghĩa là mùi ngư thú tanh như vậy thì không chỉ tiếp xúc với một hai con là có thể dính lên được đâu.

Khứu giác của Hổ Liệp nhạy bén hơn Đường Quả, lúc ngửi mùi ngư thú tanh trên người Bạch Hà, hắn càng cảm thấy nồng đậm hơn, lập tức không khỏi nghi ngờ hỏi: "A phụ, ngươi đi bắt ngư thú à?"

Đúng rồi, vừa đặt câu hỏi xong, Hổ Liệp chợt nhớ tới đêm qua sau khi ăn thịt ngư thú và canh thơm ngon, a phụ và a huynh của hắn đã mang theo nồi canh và thịt ngư thú thơm ngon đến tìm tộc trưởng, sau khi trở về còn nói ngày mai bộ lạc sẽ sắp xếp thú nhân không thể ra ngoài đi bắt ngư thú.

Bạch Hà liếc nhìn Đường Quả.

Đột nhiên cảm giác được Bạch Hà đang nhìn về phía mình, Đường Quả ngước mắt lên nhìn ông, chỉ thấy ông đã dời tầm mắt đi nơi khác.

Bạch Hà gật đầu với Hổ Liệp: "Ừ, sáng sớm đã bắt đầu đi bắt ngư thú rồi, thịt ngư thú và xương đầu ngư thú đã xử lý sạch đều đưa vào sơn động dự trữ thức ăn."

Mặc dù nửa ngày qua bắt được rất nhiều ngư thú, nhưng cũng không có nhiều loại ngư thú không có xương trong thịt như loại ngư thú ngày hôm qua, chỉ có nhiều loại ngư thú mà bên trong thịt có chứa xương ngư thú.

Các xương trong thịt ngư thú tuy lớn nhưng ít nên họ có thể cắt ngư thú thành từng miếng nhỏ, đồng thời loại bỏ những mảnh xương trong ngư thú.

Nhưng những mảnh xương ngư thú trong thịt ngư thú nhỏ và dày đặc, khiến bọn họ không biết nên xử lý thế nào, cũng không biết Đường Quả có cách nào có thể loại bỏ xương ngư thú hay không?

Khi nghe Bạch Hà nói bọn họ đang bắt ngư thú để dự trữ, Đường Quả chợt nhớ tới một chuyện rất không tốt, cô quay đầu nhìn mưa lớn không ngớt ở ngoài sơn động, đôi mắt chợt tối sầm.

"Vậy tối nay chúng ta ăn thịt ngư thú nhé? Thịt ngư thú chiên hay nướng?" Hổ Liệp chạy đến bên chân Bạch Hà, ngẩng đầu hỏi.

Nơi mà Hổ Nha để thức ăn, ông lấy đồ trong thùng gỗ ra đặt vào đúng vị trí, Bạch Hà lúc này mới vươn tay xoa đầu Hổ Liệp: "Được rồi, con ngoan ngoãn ở lại bên cạnh Đường Quả đi, đừng để Đường Quả bị mệt."

Ánh mắt Hổ Liệp lóe lên vẻ áy náy, sau đó né tránh ánh mắt của Bạch Hà: "À da, con biết rồi, a phụ."

Bạch Hà hơi nheo mắt lại, dáng vẻ áy náy này, chắc chắn đã làm việc trái với lời hắn nói rồi.

Tuy nhiên thấy tinh thần của Đường Quả đã tốt hơn trước rất nhiều, động tác săn thú nhỏ của Hổ Liệp mấy ngày nay cũng trở nên nhanh nhẹn hơn rất nhiều, nếu hai người bọn họ không muốn ông biết chuyện, vậy ông cứ giả vờ không biết gì cả là được rồi.

Trong lòng Bạch Hà đã quyết định, cầm thùng gỗ lên đi về: "Vậy Đường Quả à, nếu không có việc gì nữa thì ta về đây."

Thu hồi tâm trí, Đường Quả nhìn Bạch Hà: "Chú Bạch Hà, trận mưa lớn này khi nào mới tạnh?"

Bạch Hà liếc nhìn Đường Quả, sắc mặt không thay đổi, nhưng trong lòng không khỏi nghi ngờ vậy mà cô lại hỏi vấn đề này.

Suy cho cùng sau khi mùa mưa bắt đầu, nước mưa sẽ trở nên ít hơn, nhưng sẽ không ngừng trong khoảng thời gian này, đây là chuyện mà tất cả sinh vật sinh sống trên lục địa này đều biết.

Trên mặt Hổ Liệp hiện lên vẻ kinh ngạc, Đường Quả không biết mùa mưa sao? Làm sao có thể chứ? Lẽ nào còn có một nơi không có mùa mưa mà bọn họ không biết sao? Còn mùa tuyết thì sao?

"Bộ lạc của Đường Quả ở đâu?" Bạch Hà cuối cùng cũng hỏi ra vấn đề này, ông biết lúc trước Hổ Nha đã hỏi Đường Quả chuyện này, nhưng cô không đưa ra câu trả lời, mà đây cũng là lý do tại sao tộc trưởng và thú nhân trong bộ lạc nghi ngờ cô.

Trước kia cũng không có ngửi thấy mùi của thú nhân bộ lạc nào trên người Đường Quả, ông cảm thấy có chút kỳ lạ, dù sao nếu sống cùng một bộ lạc lâu ngày, giống cái sẽ bị nhiễm mùi thú nhân của bộ lạc đó, nếu giống cái đã từng giao phối với thú nhân, vậy mùi trên người thuộc về thú nhân đó sẽ càng nồng đậm hơn.

Ví dụ như A Lan, trên người bà tỏa ra ngoài mùi của bản thân bà, còn có mùi của thú nhân hổ, mà trong hơi thở của thú nhân hổ này, hơi thở của Bạch Hà càng nồng nặc hơn.

Đương nhiên những thứ này chỉ có thú nhân mới có thể ngửi ra được.

Lẽ nào bộ lạc của Đường Quả chỉ có giống cái? Cho nên trên người cô mới không dính hơi thở của thú nhân? Nhưng mà chuyện này làm sao có thể chứ?

Một bộ lạc chỉ có giống cái làm sao có thể sinh tồn trên đại lục này được, vậy lẽ nào Đường Quả không phải là giống cái của lục địa này sao? Cho nên cô không biết mùa mưa, thật sự có một đại lục khác sao? Một đại lục không có mùa mưa.

Bạch Hà có rất nhiều suy đoán, nhưng thời gian chỉ mới trôi qua ba giây.

Đường Quả nghe câu hỏi của Bạch Hà, chớp mắt, sau đó ngạc nhiên nói: "Bộ lạc của tôi?"

Đường Quả đột nhiên nhớ ra Hổ Nha cũng đã từng hỏi cô chuyện này, nhưng cô không có trả lời: "À, nói như thế nào nhỉ, bộ lạc của tôi, tôi cũng không biết nó ở đâu."

Đôi mắt Bạch Hà hơi nheo lại, ánh mắt nhìn thẳng vào mắt Đường Quả.

Tuy rằng trong lòng ông đã đoán được Đường Quả không biết làm cách nào để trở về bộ lạc của mình, nhưng Bạch Hà không thích câu trả lời này.

Đường Quả né tránh ánh mắt Bạch Hà, ngẩng đầu lên nhìn đỉnh sơn động.

Thật ra thứ mà cô càng muốn nhìn là bầu trời bên ngoài sơn động, cô xuyên không từ trên cao rơi xuống, cô chưa bao giờ nghĩ đến việc nhảy từ trên cao xuống lần nữa để thử xem có thể xuyên không quay về hiện thế.

Chưa nói đến việc cô có thể đến độ cao đó ở thế giới này hay không, cho dù có thể, cô cũng không muốn dùng mạng sống khó khăn lắm mới sống lại được của mình ra đánh cược, hơn nữa hiện thế thật sự cũng chẳng có thứ gì khiến cô lưu luyến cả.
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 76: Nước

[HIDE-THANKS]
"Chú Bạch Hà cũng biết tôi từ trên cao rơi xuống, được Hổ Nha cứu trở về." Đường Quả nhìn trên đỉnh động thật sự không có gì đẹp cả, nên lại dời tầm mắt về phía Bạch Hà.

"Ừ." Bạch Hà vẫn nhìn vào mắt Đường Quả.

Nhìn dáng vẻ của Bạch Hà như vậy, Đường Quả mỉm cười, xem ra ông cũng biết có thể thông qua ánh mắt để xem một người có nói dối hay không.

Ý cười trong mắt vẫn hiện ra, Đường Quả nói: "Tôi nói thật đó, tôi cũng không biết bản thân đến đây bằng cách nào, vào ngày hôm đó tôi đi máy bay trên đường từ bộ lạc khác trở về bộ lạc của mình thì máy bay rơi xuống, trong lúc rơi xuống đã xuyên qua một vòng tròn hình nước, sau đó nhìn thấy nước biển màu xanh lam biến thành màu xanh lục của rừng rậm, rồi bị Hổ Nha cưu mang về."

Nghĩ đến những kẻ thù bị cô hạ độc, tâm trạng Đường Quả không nhịn được vui mừng, sự đau đớn như vậy, thật sự hy vọng bọn họ chết chậm chút.

"Máy bay là cái gì? Có loại thú này sao?" Hổ Liệp nghi ngờ hỏi.

Đường Quả lập tức kéo những suy nghĩ xém chút nữa bay xa của mình lại, thấy Bạch Hà vẫn đang nhìn cô, mặc dù ông không có thể hiện ra ông cũng thắc mắc máy bay là gì? Nhưng cô biết ông cũng rất muốn biết.

"Máy bay không phải là một sinh vật sống, vì vậy nó không phải là thú, nó là một phương tiện di chuyển được tạo ra bởi con người trong thế giới của chúng tôi, là một phương tiện có thể chở con người bay trong không trung, có thể đi đến một nơi vô cùng xa trong một thời gian rất ngắn." Lời nói của Đường Quả có chút cứng ngắc, cô thật sự không biết nói về máy bay thế nào với những người chưa từng nhìn thấy máy bay.

Thế giới kia của chúng tôi..

Ánh mắt Bạch Hà có chút ảm đạm, trước đây ông đã từng nghe qua từ "thế giới" này..

Nếu như.. thật sự là như vậy.. nhưng cũng không thể vì nguyên nhân này mà nhận định cô chính là.. dù sao có rất ít người biết chuyện đó.

Trong đầu ông có đủ loại suy đoán khác nhau, nhưng sự nghi ngờ của Bạch Hà rằng Đường Quả sẽ làm hại bộ lạc của họ lại nhạt đi, chỉ bởi vì cảm giác mà Đường Quả cho ông rằng cô không có nói dối.

Trên mặt Hổ Liệp hiện lên vẻ kinh ngạc, nhưng hắn còn chưa kịp nói gì, Đường Quả đã hỏi lại: "Chú Bạch Hà, chú còn chưa trả lời câu hỏi của tôi."

Thật ra Đường Quả không muốn nói quá nhiều chuyện về hiện thế, thứ nhất, sau khi nói xong có thể sẽ càng khó hiểu hơn, thứ hai, cô không thích nhớ lại cuộc sống trước đây.

Thấy Đường Quả thay đổi chủ đề, Bạch Hà cũng không dây dưa chủ đề vừa rồi nữa mà trả lời: "Mưa vào mùa mưa sẽ không ngừng đâu, chỉ có càng nhỏ đi một chút mà thôi, nhưng tốt nhất các giống cái không nên ra khỏi sơn động, nếu dính nước mưa sẽ cảm lạnh, rất dễ bị bệnh nóng sốt."

Bạch Hà thấy Đường Quả bị vấn đề này ám ảnh như vậy, có lẽ là do ở trong sơn động buồn chán nhiều ngày nên muốn đi ra ngoài, cho nên không khỏi lên tiếng nhắc nhở một chút.

Đường Quả lắc đầu: "Không phải tôi muốn ra ngoài, tôi đang nghĩ nước mưa như này rơi xuống, vậy có lẽ nước sẽ sớm tràn vào trước cửa sơn động, đến lúc đó, nước mà chúng ta uống là lấy từ đâu vậy?"

Nước đã tràn đến cửa sơn động rồi, xét theo địa hình mà cô nhìn thấy, sông hồ bên ngoài đã đầy nước từ lâu, nước tràn vào cá sẽ dễ dàng bơi đi, điều này khó trách mấy người Bạch Hà hôm nay đi bắt cá để dự trữ.

Ánh mắt Bạch Hà đột nhiên co lại, ý của Đường Quả là..

"Trực tiếp uống nước tràn vào bên ngoài cửa sơn động, tuy rằng nước đó không trong như nước sông, nhưng vẫn có thể uống được." Hổ Liệp liền nói, Đường Quả thật ngốc, như vậy mà cũng không nghĩ ra được.

Đường Quả cau mày liếc nhìn Hổ Liệp, sau đó lại nhìn Bạch Hà, dùng ánh mắt hướng về phía ông xác nhận xem Hổ Liệp nói có đúng hay không?

Bạch Hà thấy Đường Quả như vậy, trong lòng đột nhiên run lên: "Hổ Liệp nói không sai, làm như vậy có phải không tốt hay không?"

Không tốt? Đâu chỉ không tốt đơn giản như vậy! Trong đầu Đường Quả nhớ lại cảnh tượng trong trận lũ lụt, mặt đất dơ bẩn bị nước từ nhiều nơi khác nhau càn quét, xác động vật chết đuối hoặc chết ngoài ý muốn trôi nổi trên mặt nước.

Uống nước như vậy sẽ xảy ra chuyện gì? Chỉ cần là người có một chút kiến thức đều có thể biết, Đường Quả ôm đầu, bộ lạc của bọn họ có thể sinh tồn một thời gian dài như vậy, thật đúng là mạng lớn.

Đường Quả không cần phải nói gì, nhìn vẻ mặt hiện giờ của cô, Bạch Hà biết nước đó không thể uống được.

Hổ Liệp cũng hiểu được vẻ mặt của Đường Quả, nhưng trong lòng hắn không hiểu rõ nguyên nhân, cho nên lên tiếng hỏi: "Nước đó không thể uống? Tại sao vậy?"

Mỗi mùa mưa bộ lạc của họ đều uống nước tràn vào trước cửa sơn động, không cần phải ra sông để uống nước, tiện lợi biết bao nhiêu nha, hắn cũng uống không ít nước đó, mặc dù nước đó không ngon bằng nước sông, nước hồ, nhưng cũng có thể giải khát, vì sao Đường Quả lại nói nước đó không thể uống?

Đường Quả thu lại tâm trí nhìn Hổ Liệp: "Trên lục địa có rất nhiều thứ bẩn thỉu, chẳng hạn như những miếng thịt thối bị ăn mòn.."

Sắc mặt Hổ Liệp trong nháy mắt thay đổi, bởi vì hai câu này của Đường Quả mà trong đầu hắn không ngừng hiện lên một loạt hình ảnh ghê tởm, nhịn không được vội hét lên: "Đừng nói nữa, ta muốn nôn."

Bây giờ thì hắn đã biết tại sao không thể uống nước tràn vào ở cửa sơn động rồi, thật kinh tởm, hắn vậy mà có thể uống loại nước đó lâu như vậy..

Thấy Hổ Liệp đã hiểu rõ, Đường Quả cũng nghe lời hắn không nói nữa, nhưng nhìn sắc mặt của Bạch Hà, liền biết rằng ông đã sớm biết trong nước đó sẽ có những thứ gì.

Quả thật Bạch hà đã biết trong nước tràn vào cửa sơn động sẽ có cái gì đó, nhưng trước khi Đường Quả nói ra chuyện này, ông thật sự không cảm thấy nước đó có gì không thể uống được, bọn họ đã uống lâu như vậy cũng không có chuyện gì không phải sao?

Nhưng những việc mà Đường Quả làm mấy ngày nay khiến ông không còn cách nào khác ngoài tin lời cô nói, cho nên bây giờ tâm trạng ông cảm thấy rất nặng nề, nếu như nước kia thật sự không thể uống, bọn họ uống nhiều như vậy, không phải bọn họ đang tìm cái chết rất lâu rồi sao?

"Uống nước đó sẽ xảy ra chuyện gì? Có chết hay không?" Bàn tay đang cầm thùng gỗ của Bạch Hà siết chặt.

"Đau bụng, tháo dạ.. ồ, tiêu chảy, còn có cơ thể không có sức lực, sốt, v. V. Nếu không được điều trị kịp thời thì sẽ chết." Đường Quả vừa nói vừa nhìn Bạch Hà, trong lòng nghĩ những lời này của cô, có lẽ Bạch Hà có thể hiểu được.

"Được, ta biết rồi, chuyện này ta sẽ nói với tộc trưởng, còn có chuyện gì cần chú ý nữa không?" Cố nén sự bất an trong lòng, Bạch Hà bình tĩnh nhìn Đường Quả.

Nhìn ánh mắt Bạch Hà, Đường Quả biết tâm trạng của ông không giống biểu cảm trên mặt đang thể hiện ra, lập tức nói: "Tìm nguồn nước sạch, hoặc là bắt đầu từ bây giờ tích trữ nước sạch, trước khi uống nhất định phải đun sôi rồi mới uống, cho dù là thú nhân hay giống cái cũng vậy."

"Hơn nữa, trong sơn động phải duy trì sạch sẽ, vào những ngày mưa rất dễ sinh ra vi khuẩn khiến cơ thể bị bệnh, môi trường sống sạch sẽ khô ráo này nhất định phải duy trì tốt."

Bạch Hà gật đầu, thấy Đường Quả không muốn nói thêm gì nữa liền xoay người rời đi.

Sau khi Bạch Hà rời đi, sơn động lại yên tĩnh trở lại, sắc mặt Hổ Liệp mệt mỏi nằm trên đất.

"Làm sao vậy?" Đường Quả nghĩ có phải Hổ Liệp vẫn còn trong trí tưởng tượng trước đó chưa hồi phục lại hay không, nhưng mà cô có thể hiểu được, dù sao có lẽ Hổ Liệp chắc chắn đã uống rất nhiều nước ngâm ngâm không biết bao nhiêu thứ bẩn thỉu.

Hổ Liệp liếc nhìn Đường Quả, không có nói gì, hắn cảm thấy cái miệng này của hắn có thể sẽ không nhịn được mà ói ra.
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 77: Chuyện Sau Đó Của Nước

[HIDE-THANKS]
Thấy sắc mặt của Hổ Liệp như vậy, Đường Quả thương xót xoa đầu hắn, sau đó liền đi làm việc của mình.

Không bao lâu sau Hổ Nha quay trở về rồi, đương nhiên anh trở về để tặng hoa cho Đường Quả, mấy ngày nay mưa liên tục khiến mỗi lần hoa anh mang về tặng đều có chút bị hư xấu, nhưng mỗi ngày anh vẫn vui vẻ mang hoa về tặng Đường Quả.

Sau khi tặng các loại hoa khác nhau vài lần, cho dù Đường Quả không nói, Hổ Nha cũng biết cô thích hoa thược dược, bởi vì anh từng thấy Đường Quả ngắm hoa thược dược không biết bao nhiêu lần, cũng không biết trong lòng cô đang nghĩ gì? Mà những loại hoa khác, tuy rằng cô cũng ngắm nhìn, nhưng cũng không quá lâu.

Đặt những bông hoa gói trong lá vào sơn động xong, Hổ Nha chào hỏi Đường Quả rồi ra khỏi sơn động và rời đi.

Nhặt những bông hoa thược dược được gói trong lá lên, Đường Quả nhìn ra bên ngoài nơi sớm không còn thấy bóng dáng của Hổ Nha nữa.

Đợi đến khi Hổ Nha trở về lần nữa, anh trở lại hình người, vác hai miếng thịt ngư thú bên vai trái, vai phải thì vác một chiếc chân thú trở về.

Vẻ mặt Hổ Liệp vẫn luôn mệt mỏi, thấy Hổ Nha lần này trở về sẽ không đi ra ngoài nữa, mặt mày ủ rũ chào hỏi anh, sau đó vẻ mặt uể oải bước ra khỏi sơn động.

Hổ Nha nghi ngờ nhìn về phía Đường Quả: "Hổ Liệp làm sao vậy? Bị a phụ dạy dỗ rồi à?"

Đường Quả lắc đầu: "Hôm nay nhắc đến nước tràn ngập trước cửa sơn động không thể uống được, cậu ấy tưởng tượng đến những thứ dơ bẩn trên lục địa như miếng thịt thối bị ăn mòn có trong nước, cậu ấy nói rằng cậu ấy muốn ói, có lẽ vì cảm thấy ghê tởm."

Ánh mắt Hổ Nha thay đổi, lúc đầu khi anh biết trong nước có vài thứ gì đó, cũng cảm thấy ghê tởm đến muốn ói, nhưng vào mùa mưa muốn có nước sạch không phải chuyện dễ dàng, hơn nữa các trưởng bối đều sinh sống như vậy, vì vậy thời gian lâu dài cũng đã quen nên sắc mặt của anh vẫn không thay đổi mà uống loại nước đó.

Chỉ là bây giờ Đường Quả nói nước đó không uống được, Hổ Nha biết những điều cô nói không thể được là những điều có hại cho cơ thể, vậy thì nhất định phải thay đổi, chỉ là trong mùa mưa muốn nguồn nước sạch, thật sự không phải là một chuyện dễ dàng.

Nhìn thấy sự lo lắng trong mắt Hổ Nha, Đường Quả nói: "Chú Bạch Hà đã biết chuyện này, ông ấy nói rằng ông sẽ nói lại với tộc trưởng."

Nghe Đường Quả nói như vậy, sự lo lắng trong lòng Hổ Nha đột nhiên buông xuống rồi, lúc trước không biết uống nước đó sẽ có hại có sức khỏe, bây giờ đã biết rồi, anh tin rằng tộc trưởng và mấy người a phụ chắc chắn sẽ nghĩ cách giải quyết.

"Hơn nữa nguồn nước sông, hồ trong mùa mưa có thể sẽ không bị cạn nước." Đường Quả liền nói tiếp.

Nghe Đường Quả nói lời này, Hổ Nha lập tức nhớ tới nguồn nước sông nước hồ trên vách núi kia, vào mùa mưa, nước ở đó không những không ít đi mà còn tăng lên rất nhiều, hơn nữa nước ở đó so với bất cứ loại nước nào đang chảy trên lục địa này đều trong sạch hơn.

Lúc này Hổ Nha thật sự yên tâm rồi, anh tin rằng tộc trưởng và những người khác nhất định sẽ nghĩ tới chuyện này, cho dù họ không nghĩ đến thì lúc đó anh nói ra cũng sẽ như vậy thôi, cho nên trong mùa mưa này họ vẫn có thể uống nước sạch được.

Mà ngay tại thời điểm này, Bạch Hà thật sự đang cùng Đại Lâm nói chuyện liên quan đến nước trong sơn động.

Nghe được hậu quả của việc uống nước tràn ngập đến trước cửa sơn động xong, sắc mặt của Đại Lâm bỗng trở nên không tốt lắm, bởi vì nếu như nước đó chính là nguyên nhân thật sự dẫn đến rất nhiều giống cái và thú nhân bộ lạc chết mỗi khi mùa mưa đến, vậy đây là sai lầm của người tộc trưởng như ông.

Tuy rằng việc uống nước đó là do các tộc nhân học lại từ các trưởng bối của mình, nhưng với tư cách là tộc trưởng, ông chưa bao giờ phát hiện ra điều này, và cũng không ngăn cản các tộc nhân uống nước đó, đây là lỗi của ông!

Trong sơn động lớn, ngoài Bạch Hà và Đại Lâm, còn có những thú nhân trong bộ lạc Cự Hổ thuộc thế hệ của Bạch Hà có thể có tiếng nói trong bộ lạc, còn có những thú nhân lớn tuổi sức chiến đấu mạnh mẽ có tiếng nói trong bộ lạc.

Bọn họ nghe Bạch Hà nói xong, vẻ mặt cũng thay đổi, bởi vì bọn họ đều nghĩ đến những giống cái và thú nhân của bộ lạc mình chết vào mỗi mùa mưa chỉ nhiều chứ không kém hơn số lượng giống cái và thú nhân chết vào mỗi mùa tuyết.

Lúc trước bọn họ vẫn không hiểu rõ, rõ ràng mùa tuyết còn lạnh lẽo hơn so với mùa mưa, nhưng tại sao số lượng giống cái và thú nhân bị bệnh nóng sốt chết đi vào mùa mưa lại nhiều hơn mùa đông?

Bây giờ nghe Bạch Hà nói như vậy, tuy rằng bọn họ cảm thấy vô cùng khó tin, dù sao cũng còn rất nhiều người trong bộ lạc uống nước đó vẫn còn sống sót, nhưng trong lòng bọn họ đã tán thành với Bạch Hà rồi.. Không, nên nói là tán thành với những lời Đường Quả nói.

Dù sao mùa mưa và mùa tuyết, điểm khác biệt lớn nhất chính là nước uống!

Hiểu rõ xong, đám thú nhân không khỏi nhìn nhau một lát, nếu như thật sự là vậy, rốt cuộc có bao nhiêu giống cái và thú nhân trong bộ lạc chết oan uổng như vậy chứ?

Hơn nữa trong số đó có rất nhiều anh em ruột thịt bị bệnh nóng sốt rồi chết trong mùa mưa.

Nhưng Đại Lâm cũng đã nghĩ đến rồi, vẻ mặt ông đông cứng, hai tay nắm chặt đến mức những đường gân tay trên tay ông cũng hiện ra.

Tuy nhiên Địa Lâm vẫn lạnh nhạt nói: "Làm như lời Đường Quả nói, mùa mưa này mọi người không nên uống tràn ngập đến trước cửa sơn động, nghĩ cách dẫn nước ở đầu nguồn sông đến bộ lạc, chỉ có như vậy trước khi nước ngập đến trước cửa sơn động, thú nhân không cần lội ra đi lấy nước sạch nữa rồi."

Nhìn thấy dáng vẻ Đại Lâm như vậy, trên mặt Bạch Hà hiện lên một nụ cười chân thành, ông không có nhìn lầm tộc trưởng.

Những thú nhân khác thấy Đại Lâm như vậy, trên mặt bọn họ cũng hiện lên vẻ hài lòng.

Mặc dù không có bằng chứng xác thực nào chứng minh lời nói của Đường Quả là đúng, nhưng Đại Lâm có thể vì tính mạng của tộc mình mà đưa ra quyết định như vậy, thì ông đã có đủ tư cách để tiếp tục làm tộc trưởng.

"Không kịp thời phát hiện nước đó không thể uống, đó là lỗi lầm của người tộc trưởng như ta." Đại Lâm tiếp tục nói.

"Tộc trưởng, chuyện này không liên quan đến ngươi." Dã Lực lên tiếng cắt ngang lời Đại Lâm đinh nói tiếp.

Uống nước tràn ngập đến trước cửa sơn động, nếu nói ra thì các thú nhân có mặt ở đây như bọn họ đều có lỗi, bởi vì bọn họ từng dạy ấu tể uống nước đó.

Nhưng nếu tính rõ ràng chuyện này thì người thật sự có lỗi là trưởng bối của họ, chỉ là lúc này nói cái gì cũng vô ích, chỉ có cách cố gắng sửa chữa lỗi lầm để tiếp tục sống tốt hơn.

"Tộc trưởng, không biết ngươi có còn nhớ thế giới không?" Bạch Hà đổi chủ đề hỏi.

"Thế giới!" Toàn bộ thú nhân đột nhiên kinh ngạc kêu lên, đồng loạt hướng sự chú ý về phía Bạch Hà.

Đại Lâm cũng nghi ngờ nhìn Bạch Hà: "Sao ngươi lại hỏi chuyện này?"

Lời vừa nói ra, ánh mắt Đại Lâm đột nhiên thay đổi: "Đường Quả nói như vậy sao?"

"Ừ." Bạch Hà gật đầu, sau đó lặp lại lời Đường Quả đã nói với ông.

Sau khi Bạch Hà nói xong, bầu không khí trong sơn động lớn trở nên có chút ngưng trệ.

Tiếp theo đó tất cả thú nhân đều đè nén cảm xúc của mình, ánh mắt sáng rực nhìn Bạch Hà.

Các gân xanh trên mu bàn tay của Địa Lâm nổi lên, nhưng lần này ông kìm nén sự phấn khích trong lòng của mình, ông hỏi Bạch Hà: "Những gì cô ấy nói là sự thật sao?"

Địa Lâm tin tưởng vào sự sáng suốt của Bạch Hà, ông tin rằng không có người nào, kể cả giống cái, có thể nói dối trước ánh mắt của Bạch Hà mà không bị nhìn thấu.

Người bình tĩnh nhất ở đây chính là Bạch Hà, ông nhìn Đại Lâm nói: "Tộc trưởng, ta có thể khẳng định Đường Quả không nói dối, nhưng từ" thế giới "này, sau chuyện đó, có không ít người đã biết."
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 78: Thịt Ngư Thú Nhiều Xương (1)

[HIDE-THANKS]
Bạch Hà nói "sau chuyện đó" là chỉ cái gì, điều đó tất cả thú nhân có mặt đều biết rõ.

Tại sao bộ lạc Liệp Báo có thể trở thành một bộ lạc lớn như bộ lạc Thiên Viên? Không phải bởi vì bộ lạc của họ có nhiều thú nhân và giống cái, mà là do một giống cái nhỏ tên Trương Hàm luôn thích nói "thế giới đó của chúng tôi" dạy bọn họ cách dùng lửa nướng thịt ăn.

Tuy rằng thời gian đã cách đây rất lâu rồi, bây giờ bọn họ cũng không rõ lúc đó đã xảy ra chuyện gì, nhưng bọn họ lại ghi nhớ chuyện giống cái nhỏ tên là Trương Hàm kia giúp cho bộ lạc Liệp Báo trở thành bộ lạc lớn.

Đại Lâm liếc nhìn Bạch Hà, trong mắt hiện lên chút suy nghĩ sâu xa.

Mà Bạch Hà đối với ánh nhìn này của Đại Lâm thì ông chỉ cười một cách thẳng thắn vô tư.

Trong sơn động lớn có rất nhiều thú nhân cũng có ánh nhìn chứa suy nghĩ sâu xa nhìn Bạch Hà.

Đúng lúc này, đột nhiên có thú nhân lên tiếng: "Bạch Hà nói đúng, nếu Đường Quả từ nhỏ đã được dạy nói những lời này, vậy Bạch Hà không thể chắc chắn cô ấy có nói dối hay không, điều này nói ra cũng có vẻ hợp lý, bởi vì bản thân cô ấy tin chắc rằng những gì cô ấy đều là sự thật, cho nên Đường Quả là giống cái của bộ tộc Liệp Báo sao? Vì vậy chẳng lẽ bộ lạc Liệp Báo muốn con mồi trong mùa mưa này của bộ lạc Cự Hổ chúng ta à?"

Người rõ ràng nhất về "thế giới đó của chúng tôi" có lẽ chính là bộ tộc Liệp Báo, cho nên suy đoán này không có gì là khó cả.

Nhưng mà..

"..."

Nụ cười trong mắt Bạch Hà chợt cứng đờ, tuy rằng không thể nói những lời này là sai, nhưng ông dám chắc rằng ông thật sự không có ý đó.

Mà Đại Lâm và những thú nhân khác lúc nãy nhìn Bạch Hà với ánh mắt sâu xa, bây giờ họ không khỏi nhìn về phía thú nhân vừa nói với vẻ mặt không nói nên lời.

Ý nghĩa lời nói của Bạch Hà là có không ít người biết hai từ "thế giới" này, nhưng những thứ mà Đường Quả dạy cho bọn họ, bộ lạc Liệp Báo cũng không biết, điều đó có nghĩ là Đường Quả không phải là giống cái nhỏ của bộ lạc Liệp Báo.

Nếu như không phải trên người Lôi Minh có hơi thở giống ông, thì thật sự sẽ không ai tin Lạc Thiên là a phụ của Lôi Minh, dù sao nếu Lôi Minh ở đây, hắn nhất định có thể nghe hiểu được lời của Bạch Hà nói.

Vốn dũ có một vài thú nhân định tán đồng với lời nói của Lạc Thiên, nhưng khi ngẩng đầu lên nhìn thấy vẻ mặt của Đại Lâm và những thú nhân khác, đột nhiên bọn họ ngừng lại.

"Đường Quả không thể nào là giống cái của bộ lạc Liệp Báo." Đại Lâm lên tiếng.

Trong mắt Bạch Hà chợt hiện lên ý cười.

"Tại sao chứ?" Lạc Thiên nhịn không được hỏi, khó khăn lắm ông mới nghe ra ý này trong lời nói của Bạch Hà, làm sao có thể sai chứ?

"Có rất nhiều bộ lạc chú ý tới bộ lạc Liệp Báo, nếu như bọn họ biết nấu thịt ăn rau rừng, chúng ta cũng không phát hiện ra, những bộ lạc khác không thể nào không phát hiện được một chút nào cả." Dã Lực lớn tiếng nói.

"Đường Quả không nói bộ lạc của cô ấy tên gì? Ở đâu? Nhưng chúng ta biết rằng cô ấy sẽ không phải là thú nhân của một trong những bộ lạc mà chúng ta biết." Chiến Phong lên tiếng.

Các thú nhân đều gật đầu, dù sao lúc đầu Đường Quả được Hổ Nha cõng về, hơi thở trên người cô không phải mùi thú nhân mà bọn họ đã ngửi qua.

"Chuyện này cứ tới đây thôi, Đường Quả thực sự có phải là người đến từ thế giới đó hay không, sau này chúng ta tự nhìn xem sẽ biết, nhưng bây giờ tốt hơn hết cứ cảnh giác trước đi." Đại Lâm nói lớn.

Bạch Hà nhìn Đại Lâm rồi gật đầu, cẩn trọng chú ý cũng không có gì sai.

Hổ Nha trong sơn động phía bên kia, Hổ Nha đặt miếng thịt ngư thú được anh vác lên vai trước khi quay về, đề lên phiến đá xử lý thịt ngư thú tối qua và hỏi: "Đường Quả, cô xem thịt ngư thú này nên xử lý như thế nào? Bên trong có rất nhiều xương ngư thú, hay là không ăn miếng này nữa?"

Thật ra loài ngư thú có nhiều xương ngư thú như vậy, thú nhân bọn họ cũng sẽ không ăn, bởi vì xương trong thịt ngư thú rất dễ làm tổn thương miệng của họ.

Đường Quả liếc nhìn miếng thịt ngư thú kia, ngẫm nghĩ một lát liền biết chuyện gì đang xảy ra.

Nhưng mà chuyện này có liên quan đến sự sống còn của cả bộ lạc, nên cô không tức giận, dù sao nếu có thể tích trữ ngư thú trong nước kia, có lẽ cô sẽ không cần lo sợ bị đói nữa, hơn nữa Hổ Nha có lẽ không cần mỗi ngày phải đi sớm về muộn để ra ngoài săn bắt như vậy.

Nhưng, đối với một đám thú nhân ăn thịt không nhả xương, Đường Quả cảm thấy thịt ngư thú có nhiều xương ngư thú như vậy thật sự không thích hợp để bọn họ ăn, bởi vì xương ngư thú khi cho vào miệng bọn họ, việc cổ họng của bọn họ bị xương đâm vào là chuyện vô cùng dễ dàng.

Nhưng nếu chỉ để một mình cô ăn ngư thú nhiều xương, vậy chẳng phải mùa mưa này cô sẽ chỉ được ăn ngư thú nhiều xương thôi sao? Vừa nghĩ thôi mà đã thấy đáng sợ!

Cho nên sau khi suy nghĩ, Đường Quả liền bảo Hổ Nha mài cốt đao càng sắc bén hơn một chút, chỉ cần không để xương ngư thú đâm vào cổ họng hoặc nghẹn ở cổ họng, chắc rằng đến lúc đó sẽ có rất nhiều thú nhân ăn ngư thú, vậy cô không cần phải một ngày ba bữa đều ăn thịt ngư thú rồi.

Hổ Nha cũng không hỏi Đường Quả muốn chế biến món miếng thịt ngư thú nhiều xương này như thế nào mà quay người đi lấy cốt đao để mài.

Đường Quả ngồi xổm bên cạnh Hổ Nha, chỉ anh cách làm sao để mài cốt đao khiến nó càng sắc bén hơn.

Sau khi mài được một lúc, Đường Quả cảm thấy nó đủ sắc bén rồi thì kêu dừng lại, cô vươn tay định lấy cốt đao, nhưng Hổ Nha lại giơ tay hơi nhích lên, giơ cốt đao lên cao hơn bàn tay cô.

Hổ Nha nhìn Đường Quả: "Cô muốn làm cái gì thì nói với ta, để ta làm là được rồi, cô không cần động tay."

Đường Quả nhìn Hổ Nha, thấy anh thực sự không muốn cô động tay, liền thu tay lại: "Được rồi, vậy anh làm đi."

Nói xong, Đường Quả đứng dậy trước, đi tới trước hai miếng thịt ngư thú, nhìn hai miếng thịt ngư thú này, cảm thấy nếu làm giống nhau thì không cần ăn, cô chỉ nhìn thôi là đã thấy ngán, hơn nữa nếu đổi thành cách làm khác, có lẽ sẽ có rất nhiều người ăn miếng thịt ngư thú này.

Hổ Nha rửa tay và cốt đao xong, đứng trước phiến đá nhìn Đường Quả: "Muốn làm như thế nào?"

"Lấy một miếng thịt ngư thú, lật lại để lộ một mặt của thịt ngư thú, sau đó cắt xéo từng miếng từng miếng như thế này." Ngón tay của Đường Quả lần theo đường chéo trên thịt ngư thú.

"Cắt phía trước và phía sau, cố gắng hết sức cắt gần nhau một chút, hay là để tôi cắt làm mẫu cho anh xem trước nhé." Đường Quả cười nhìn Hổ Nha.

Hổ Nha nhìn Đường Quả, sau đó lại nhìn cốt đao, lắc đầu nói: "Để ta thử trước."

Nếu như sử dụng móng vuốt hổ của mình, Hổ Nha tự tin có thể làm đến khi khiến Đường Quả hài lòng, chì là Đường Quả bảo anh dùng cốt đao để cắt thịt ngư thú, anh cảm thấy vẫn nên thử trước xem sao.

Thấy Hổ Nhai chuẩn bị cắt nhát đầu tiên, Đường Quả nhắc nhở: "Không được cắt đứt da ngư thú, nếu không thịt ngư thú này sẽ bị nát mất."

"Được, ta biết rồi." Hổ Nha gật đầu.

Với nhát cắt đầu tiên, Hổ Nha rất cẩn thận và từ từ cắt xuống, cho đến khi nhìn thấy lưỡi dao cắt thịt ngư thú và những chiếc cương ngư thú nằm dưới da ngư thú thì lập tức nhấc đao lên.

Sau đó nhắm đúng khoảng cách mà cắt nhát thứ hai, nhát này Hổ Nha cũng rất cẩn thận mà cắt xuống, trong khoảng thời gian này anh khẽ liếc nhìn Đường Quả, thấy cô không có ý kiến gì với vị trí mà anh vừa cắt xuống, trong lòng bỗng thở phào nhẹ nhõm, xem ra khoảng cách như vậy là được.

Nhìn động tác cẩn thận chậm rãi của Hổ Nha, Đường Quả không nhịn được nghi ngờ không biết tối nay có ăn được thịt ngư thú kia nữa hay không?

Nhưng rất rõ ràng, sự nghi ngờ của Đường Quả là không cần thiết, bởi vì khi cắt đến nhát thứ sáu, động tác của Hổ Nha rõ ràng đã nhanh hơn trước rất nhiều.

Một nhát vừa cắt xuống, khi lưỡi đao đúng lúc vừa chạm vào da ngư thú thì dừng lại, sau đó lại rút đao ra.
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 79: Cắt Lát (2)

[HIDE-THANKS]
Trong lúc làm thịt ngư thú, sau khi dao cắt vào thịt ngư thú, dao cắt xuyên qua thịt ngư thú và cắt bỏ những chiếc xương ngư thú, độ rung của dao dựa vào những lần dao chạm vào xương ngư thú, lưỡi dao chặt đứt ngư thú, da và thịt rơi xuống, Hổ Nha lập tức dừng lại và bắt đầu tìm kiếm.

Sau khi tay cảm nhận được chỗ cắt phù hợp, Hổ Nha gần như không dùng mắt, anh hơi rút tay và dao để tìm vị trí cắt phù hợp, sau đó dừng lại và bắt đầu cắt dao chạm vào da ngư thú.

Chứng kiến sự chuyển biến của Hổ Nha từ việc cắt dao cẩn thận và chậm rãi đến bây giờ sử dụng dao gần như không dùng mắt và chỉ dựa vào cảm nhận tay, Đường Quả nếu nói dối sẽ nói rằng mình không bị kinh ngạc, kỹ năng thực hiện công việc..

Thực sự tốt hơn người thường đến mức khó chịu, đây là lần đầu tiên Đường Quả trải nghiệm cảm giác này, dù sao trước đây cô cũng là người khó chịu.

Chợt nhận ra Đường Quả đang tức giận, Hổ Nha ngơ ngác ngẩng đầu lên, nhìn thấy ánh mắt cô đang nhìn chằm chằm vào thịt ngư thú dưới dao của anh, anh tưởng cô đói muốn ăn thịt ngư thú, vì chuyện đó mà cô tức giận với anh, động tác chậm lại, vội vàng lên tiếng: "Sẽ nhanh thôi, cô đợi ta chút".

Vừa nói, Hổ Nha vừa cắt nhanh hơn trước, điều này càng khiến Đường Quả tức giận hơn, anh nhất định phải biết kỹ năng dùng dao của mình rất tốt.

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, Đường Quả cảm thấy cũng không có gì đáng tức giận, nếu như kỹ năng dùng dao của anh có thể tăng lên, cô có thể nhanh chóng ăn bữa tối, đây là chuyện tốt.

Vì thế Đường Quả mới thôi tức giận, thấy Hổ Nha còn đang vội vàng cắt thịt ngư thú, vội vàng nói: "Anh cứ thong thả, đừng vội, tôi còn chưa đói."

Nếu dao cứa vào tay thì thật tệ, trong môi trường như vậy, nếu anh bị thương hoặc vô tình mắc bệnh uốn ván hay gì đó thì sẽ thực sự nguy hiểm đến tính mạng.

"Được." Nghe được Đường Quả lo lắng nói, trên mặt Hổ Nha chợt nở nụ cười, nhưng tốc độ dùng dao của anh cũng không hề chậm lại.

Nhìn thấy Hổ Nha như vậy, Đường Quả cũng không dám nói lời nào quấy rầy anh nữa, nếu như vì cô mà phân tâm khiến đứt tay thì phiền toái.

Người ta nói đàn ông nghiêm túc là đẹp trai nhất, nhưng..

Nhìn Hổ Nha có râu, ánh mắt Đường Quả chậm rãi ngước lên, người nói lời này chắc hẳn chưa từng thấy người đàn ông nào làm việc nghiêm túc mà không sửa lại râu tóc!

Từ từ!

Sau khi Đường Quả ý thức được mình đang nghĩ gì, không khỏi bất đắc dĩ nhìn Hổ Nha.

Là một kẻ sát nhân lạnh lùng và tàn nhẫn, cô thực sự đã bị anh ba lần bốn lượt khơi dậy cảm xúc hỗn loạn dưới sự cố gắng kiểm soát của cô, anh thực sự có sức ảnh hưởng lớn đến cô!

Tuy nhiên, điều bất đắc dĩ nhất chính là bây giờ cô biết được chuyện này, cô lại không cảm thấy có vấn đề gì..

"Xong rồi." Hổ Nha đột nhiên cắt ngang dòng suy nghĩ của Đường Quả.

Đường Quả tỉnh táo lại, nhìn thấy thịt ngư thú dày đặc trên phiến đá được cắt chéo bằng dao, trông khá ngon, ít nhất cũng đáp ứng được mong đợi của cô, mặc dù vết cắt ở phần sau của thịt ngư thú có chút khó coi, con dao cuối cùng không đủ sắc bén chắc hẳn là lý do.

Tuy nhiên, con dao có thể giữ được cho đến khi cắt được cả một miếng thịt ngư thú, có vẻ như không có quá nhiều xương ngư thú trong thịt ngư thú, chất lượng của con dao cũng vậy, cô sẽ mài lại.

"Hổ Nha." Giọng nói của Bạch Hà đột nhiên từ bên ngoài truyền đến.

"A phụ, vào đi." Hổ Nha không nhúc nhích, chỉ hô to một tiếng, sau đó nhìn Đường Quả, "Miếng thịt ngư thú kia cắt như thế này à?"

Lúc Bạch Hà vào sơn động, liền nghe thấy Đường Quả nói: "Mảnh đó còn chưa cắt, trước tiên anh phải mài lại dao, mảnh này phải được cắt chéo như thế này, sau đó cắt thành từng mảnh giống như tối hôm qua và dùng gừng, chỉ cần ngâm hành và tỏi rồi chiên chúng"

"Được." Hổ Nha gật đầu, cũng không hỏi miếng thịt ngư thú kia làm gì, xoay người đi mài dao.

"Cần ta làm gì?" Bạch Hà đẫm nước mưa trên người, liếc mắt nhìn thịt ngư thú trên phiến đá, xem ra Đường Quả thật sự có biện pháp đối phó với thịt ngư thú có mùi hôi, nhiều xương và gai.

"Chú Bạch Hà." Đường Quả cười lớn nói.

Hổ Nha đã bắt đầu mài đao ở bên kia nói: "A phụ, đem thịt ngư thú về lọc bỏ mỡ, nấu canh rau rừng và thịt nướng trước."

"Được." Bạch Hà đáp lại.

Vì tối qua Hổ Nha đã nướng thịt ngư thú nhiều lần nên Bạch Hà biết làm món ngư thú nướng tốn bao nhiêu thời gian nên tối qua đã thống nhất tối nay nấu đồ ăn ở bên Hổ Nha, ăn xong thì lấy về cho A Lan và mọi người ăn, nếu như anh cần ông hỗ trợ chế biến xương và thịt ngư thú, ông cũng có thể giúp đỡ.

Đương nhiên, nếu Đường Quả không biết phải làm gì với ngư thú nhiều xương, ông sẽ quay về hang động của mình để nấu canh rau rừng và thịt nướng.

Kỳ thật Bạch Hà vốn tưởng rằng lần trước có thể quay lại sơn động, nhưng hiện tại xem ra ông không cần phải quay về hang động của mình.

Đường Quả liếc nhìn Bạch Hà đang bận rộn, trong lòng biết bọn họ đã đồng ý rồi.

Nhìn hai người đang làm việc riêng của mình, Đường Quả người duy nhất đứng đó nhìn cũng dịch sang một bên để nhường chỗ cho họ.

Hổ Nha và Bạch Hà đều cười với hành động của Đường Quả và tiếp tục việc họ đang làm với vẻ mặt hài lòng.

Bạch Hà rất quen với việc nấu nước luộc rau rừng và nướng thịt, cho nên ông cũng không cần để ý quá nhiều đến những thứ này, thỉnh thoảng mới có thời gian quan sát Hổ Nha xử lý thịt ngư thú như thế nào.

Ông nhìn thấy Hổ Nha đang mài con dao ở đằng kia, đứng trước phiến đá, lần lượt cắt từng miếng thịt ngư thú trên phiến đá, anh đang làm gì vậy? Cắt bỏ xương ngư thú trong thịt?

Bởi vì tự tay tìm được nên lần này Hổ Nha nhanh chóng cắt thịt ngư thú, không để Đường Quả lên tiếng, anh cắt thịt ngư thú thành những miếng thịt có kích thước đều nhau.

Sau khi cắt thịt ngư thú thành từng miếng xong, anh quay lại lấy gừng, hành lá, tỏi ra rửa sạch rồi mỗi tay cầm một miếng gừng, vắt nước gừng ra khỏi lòng bàn tay.

Nước gừng vắt được bát đá phía dưới hứng, phần gừng còn sót lại trong tay Hổ Nha được anh đặt sang một bên, sau đó lại lấy miếng gừng mới lặp lại hành động trước đó.

Sau gừng là tỏi, sau tỏi là hành, tất cả đều được chế biến theo cách này, phần xác mà Hổ Nhà để lại đều được dùng dao băm nhỏ.

"Bỏ nước gừng, hành, tỏi sang một bên đến khi cần dùng, lần này chỉ dùng xác gừng, hành, tỏi để ướp thịt ngư thú nướng." Đường Quả bỗng nhiên nói.

"Được." Hổ Nha đang định cho gừng, hành, tỏi băm nhỏ vào nước gừng, hành, tỏi nghe xong lập tức phản ứng, đặt bát xác gừng, hành, tỏi sang một bên.

Cho bã gừng, hành, tỏi băm nhỏ vào một tô đá lớn khác, sau khi trộn đều, phết lên hai mặt thịt ngư thú đã cắt miếng, cuối cùng đặt lên thớt đá để ướp.

Sau khi tất cả các miếng thịt ngư thú đều dính đầy xác gừng, hành và tỏi, Hổ Nha ngước mắt lên nhìn Đường Quả.

Hổ Nha chưa kịp hỏi, Đường Quả đã mỉm cười nói: "Món thịt ngư thú được chế biến theo hai cách, một là dùng dao chặt thịt ngư thú thành bùn, hai là dùng dao chặt rồi đập vào bùn, anh muốn dùng cách nào?"
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back