Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 60: Sự Việc Do Hình Vẽ Dược Liệu Gây Ra

[HIDE-THANKS]
Bạch Hà nghe Hổ Nha nói như vậy, cảm thấy cũng có lý: "Được rồi, vậy Hổ Nha có thể ở lại đây cùng Đường Quả. Ta sẽ mang cái này đến hang động lớn, quay lại lấy túi đi cũng được."

Đường Quả lắc đầu: "Không cần phiền phức như vậy, tôi sẽ không sợ khi ở một mình, tốt nhất các anh nên đi xem có thể tìm thêm dược liệu không."

Cô biết trong phương thuốc kia có loại thảo dược mình cần, cô nghĩ bọn họ sẽ nhanh chóng tìm được dược liệu, cô thực sự không cảm thấy sợ hãi khi ở một mình trong sơn động.

"À, trước khi các anh đi, hãy giúp tôi lấy nước nóng vào bồn tắm gỗ, lấy tro củi và mang theo da thú mà tôi đã nhờ anh nấu trước đó." Đường Quả nói tiếp.

Cô muốn chuẩn bị băng vệ sinh cẩn thận trước đêm mai, để ngày mai không phải nhờ Hổ Nha bế đi tiểu tiện nữa. Ừm, đây là điều quan trọng nhất!

Hổ Nha nhanh chóng làm theo yêu cầu của Đường Quả, chuẩn bị mọi thứ cô cần. Trong khi đó, Bạch Hà đứng ở cửa động, yên tĩnh quan sát.

Đường Quả không cho Hổ Nha cơ hội để nói thêm, vẫy tay bảo anh: "Anh có thể đi rồi."

"Ngao ngao ô!" Lúc này, một tiếng hổ gầm từ xa vang lên.

Tiếng hổ gầm lan truyền khắp bộ lạc, tất cả thú nhân nghe thấy tiếng hổ gầm, dù già hay trẻ, ngay cả những thú nhân chưa biến hình như Hổ Liệp cũng đều bỏ dở việc mình đang làm, bước ra khỏi sơn động và lao vào cơn mưa lớn.

Không thể thuyết phục được Đường Quả, Hổ Nha cuối cùng cũng theo sau Bạch Hà, ôm túi da thú trong ngực và chạy đến hang động lớn.

Khi Hổ Nha và những người khác đến nơi, hang động lớn đã chật kín thú nhân, nhưng xung quanh không hề ồn ào, mặc dù có rất nhiều thú nhân trẻ tuổi như Hổ Liệp không khỏi tò mò, nhưng vẫn giữ im lặng, lặng lẽ hỏi những thú nhân trưởng thành về những gì đã xảy ra.

Bạch Hà và Hổ Nha vừa vào sơn động, Đại Lâm đã nhìn thấy ông: "Bạch Hà, đã xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao ngươi lại muốn triệu tập tất cả thú nhân trong bộ lạc?"

Nếu không phải Đại Thạch thấy Bạch Hà vui vẻ hưng phấn, ông ấy còn tưởng Bạch Hà lại phát hiện có kẻ địch tấn công bộ lạc.

Bạch Hà vừa vào động, ông lập tức rũ bỏ những giọt nước mưa trên người mình, dù vậy, ông vẫn lo lắng cẩn thận lau sạch nước mưa trên túi da thú, thậm chí còn không thèm trả lời Đại Lâm.

Hổ Nha cũng làm theo, khiến Đại Lâm và những người khác không khỏi tò mò. Thứ gì quan trọng đến mức phải được bảo vệ cẩn mật như vậy? Có thể để hai người này mang cả hai tấm da thú vừa to vừa tốt ra để che mưa, hơn nữa Bạch Hà và Hổ Nha còn cẩn thận từng li từng tí.

Sau khi lau nước mưa, Bạch Hà đang định mở túi da thú ra, ông ngẩng đầu và nhận ra Đại Lâm cùng những lão già thú nhân khác đang ướt sũng, ông liền dừng tay.

Mấy người bọn họ muốn xem bên trong túi da thú có cái gì, thì phát hiện Bạch Hà đã dừng lại, Đại Lâm và những thú nhân khác lập tức ngẩng đầu nhìn ông.

Nhưng chưa kịp nói gì đã nghe thấy Bạch Hà nói: "Tộc trưởng, mấy người lau khô nước mưa trên người đi, đồ bên trong không thể bị nước mưa làm ướt."

"..."

Đại Lâm và mấy lão già thú nhân không hiểu.

"Nhanh lên, tộc trưởng." Bạch Hà thúc giục.

Đại Lâm và những thú nhân khác không còn cách nào, dù sao Bạch Hà cũng không phải là người thích gây chuyện, nếu ông đã nói như vậy thì nhất định phải làm theo.

Sau khi Đại Lâm và những thú nhân khác lau khô nước trên người, họ đều nhìn chằm chằm vào túi của Bạch Hà, trên đầu đều xuất hiện một dấu hỏi to đùng, đây là cái gì? Mảnh gỗ?

"Tộc trưởng, những miếng gỗ này có hình ảnh các loại thảo dược do Đường Quả vẽ. Những loại thảo dược này khi kết hợp lại có thể tạo nên phương thuốc chữa trị bệnh sốt." Bạch Hà giải thích một cách cung kính, cẩn thận nhặt một mảnh gỗ mang lên đưa cho Đại Lâm xem, nhưng giọng điệu của ông lộ rõ sự hào hứng không giấu nổi.

"!" Đại Lâm và những thú nhân khác đều sửng sốt.

Một lúc sau, Đại Lâm lớn tiếng hỏi: "Bạch Hà, ngươi vừa nói cái gì? Phương thuốc này có thể chữa khỏi bệnh sốt? Là thật?"

Câu cuối cùng, giọng Đại Lâm có chút sắc bén vì phấn khích.

Phải biết, ngay cả ông cũng chỉ nghe nói Vu Y của bộ lạc Thiên Viên có dược liệu hạ sốt, bây giờ Bạch Hà lại nói Đường Quả có thể vẽ ra phương thuốc điều trị?

Nhìn thấy Đại Lâm kích động như vậy, Bạch Hà đè nén cảm xúc kích động trong lòng xuống, nói: "Tộc trưởng, mặc dù ta chưa xác nhận những loại dược liệu này có thật sự chữa khỏi bệnh sốt hay không, nhưng ta tin rằng Đường Quả không nói dối."

Nghe được lời này của Bạch Hà, những thú nhân khác lúc này mới phản ứng, trong lúc nhất thời đám thú nhân trong hang động lớn không khỏi ồn ào.

Trong khi đó, Đường Quả đang ở trong động, dưới ánh lửa khâu băng vệ sinh bằng da thú, đột nhiên nghe thấy tiếng hổ gầm. Cô biết rằng không chỉ Hổ Nha và Bạch Hà, mà cả bộ lạc thú nhân cũng đã biết về những bức vẽ của mình, nhưng bọn họ có phải vui mừng quá sớm không?

Quả nhiên, đúng như Đường Quả nghĩ, sau khi đám thú nhìn thấy những bức tranh của cô, tất cả đều choáng váng, đây là cái gì? Có loại thảo dược nào trông như thế này à?

Đường Quả không thèm để ý đến suy nghĩ của những thú nhân kia, sau khi may xong băng vệ sinh từ da thú và lau chùi cơ thể, thấy vẫn còn sớm, cô lại may thêm mấy cái băng vệ sinh nữa. Rất lâu sau cũng không thấy Hổ Nha về, cô không muốn mệt mỏi nên đành đi ngủ trước.

Bên phía Hổ Nha, đám thú nhân sửng sốt, cẩn thận xem xét những bức tranh trên mảnh gỗ vài lần, sau đó, một số thú nhân thực sự nhớ ra những loài thực vật giống với hình vẽ trên mảnh gỗ và vị trí của chúng.

Sau khi mọi người trao đổi với nhau, họ đã biết được vị trí của mấy loại thảo dược, cuối cùng Đại Lâm phân công những thú nhân nào đi tìm dược liệu và những thú nhân nào sẽ tiếp tục đi săn vào ngày mai để tích trữ con mồi cho mùa mưa.

Nhiệm vụ của Hổ Nha, Bạch Hà và Hổ Liệp vẫn không có gì thay đổi.

"Không lẽ Đường Quả là Vu Y của bộ lạc Thiên Viên?" Đột nhiên, một thú nhân nghi ngờ lên tiếng hỏi.

Trong chốc lát, tất cả các thú nhân đều im lặng, nếu Đường Quả thực sự là Vu Y của bộ lạc Thiên Viên, chuyện này..

Về mặt tốt, bộ lạc Cự Hổ của bọn họ có thể có quan hệ tốt với bộ lạc Thiên Viên, về mặt xấu, bộ lạc Cự Hổ có khả năng sẽ trở thành kẻ thù của bộ lạc Thiên Viên, dù sao thì Vu Y cũng rất quan trọng, không ai có thể đoán được tộc trưởng của bộ lạc Thiên Viên sẽ nghĩ như thế nào.

Sau một lúc, bỗng nhiên có một giọng nói ngập ngừng lên tiếng: "Nhìn kỹ lại.. có vẻ.. không giống lắm.."

Nghe được câu này, trong đầu tất cả thú nhân đều cùng lúc nghĩ đến giống cái bộ lạc Thiên Viên: Cao lớn và khỏe mạnh, thế nhưng lại là bạn lữ lý tưởng của thú nhân trong tộc! Lại nói, thân thể Đường Quả gầy gò gần như không thể chạm vào.

Vì vậy, tất cả thú nhân đều thầm nghĩ trong lòng, không phải là không giống lắm, mà là không thể giống!

"Đường Quả.. Cho dù cô ấy không phải Vu Y của bộ lạc Thiên Viên thì có lẽ cũng là người của bộ lạc Vu Y." Chiến Phong đột nhiên nói.

Đối với lời nói của Chiến Phong, không một thú nhân nào dám lên tiếng phản bác, dù sao những mảnh gỗ có hình thảo dược trước mặt đều là bằng chứng.

Nhưng cũng vì lời nói của Chiến Phong mà rất nhiều thú nhân cảm thấy lo lắng.
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 61: Phòng Bị

[HIDE-THANKS]
Trong sự im lặng của tất cả tộc thú nhân, một gã thú nhân trạc tuổi Chiến Phong đứng ở phía sau Đại Lâm đột nhiên hỏi: "Không biết ngươi còn nhớ bộ lạc Nhu Thố hay không"

Trái tim của tất cả lũ thú nhân gần như rùng mình cùng một lúc.

Thú nhân kia không đợi lũ thú nhân trả lời, tiếp tục nói: "Trước mùa mưa, bộ lạc Nhu Thố đã bắt được một giống cái. Họ đã tích trữ con mồi cho mùa mưa, nhưng rồi tất cả đều bị bộ lạc Xị Tà phát hiện và cướp mất. Trong mùa mưa ấy, chỉ có một phần nhỏ của bộ lạc Nhu Thố may mắn sống sót".

Ánh mắt của đám thú nhân đều thay đổi, nhưng khuôn mặt của họ bị râu che kín nên lúc này nhìn không ra vẻ mặt của bọn họ.

Hổ Nha và Hổ Liệp muốn nói gì đó nhưng Bạch Hà đã ngăn họ lại, cả hai đều trở nên im lặng, chỉ cần nhìn vào đôi mắt lo lắng của họ cũng có thể biết rằng họ đang không yên tâm.

Câu chuyện về bộ lạc Nhu Thố đã xảy ra từ rất lâu, rất lâu trước cả khi Chiến Phong và lũ thú nhân cùng thế hệ với ông ấy được sinh ra. Sau sự việc đã khiến bộ lạc Nhu Thố suýt nữa biến mất, từ đó, nó trở thành một lời cảnh tỉnh mà các trưởng lão thường dùng làm lời cảnh báo. Những con thú nhân nhỏ không được phép tùy tiện nhặt những tiểu giống cái từ bên ngoài và mang về.

Nhưng thời gian trôi qua, bởi vì bộ lạc Cự Hổ thiếu tiểu giống cái vô cùng, lần này Hổ Nha đón Đường Quả về, không có bao nhiêu thú nhân có thể nhớ tới chuyện đó. Bọn họ đều rất vui vẻ, nhưng cho dù có nghĩ tới chuyện đấy, thì lũ thú nhân cũng chẳng cảnh giác nổi sau khi nhìn thấy Đường Quả gầy gò và yếu đuối như vậy.

Im lặng một lúc lâu, cuối cùng Chiến Phong hỏi: "Thiên Dương, ý của ngươi là Đường Quả được bộ lạc khác cử tới để thám thính nơi chúng ta cất giấu con mồi sao?"

Khi nghe được câu hỏi như vậy của Chiến Phong, Hổ Nha lo lắng vì Đường Quả đang bị nghi ngờ, không thể không tiến lên một bước.

"Đừng quá kích động, Hổ Nha, ta không có ý đó". Thiên Dương vẫy tay với Hổ Nha sau đó nói tiếp: "Các ngươi chỉ cần đề phòng vì ta thấy Đường Quả này quá kì lạ, hơn nữa thời điểm hiện tại còn là trước mùa mưa"

Khoảng thời gian này không khỏi khiến người ta nhớ tới bộ lạc Nhu Thố. Hơn nữa, hắn còn nghe nói đến tiểu giống cái mà bộ lạc Nhu Thố nhặt được, cô ta cũng biết về y học, biết về các loại dược liệu chữa bệnh.. nên bộ lạc Nhu Thố mới dễ dàng bị cướp tất cả các con mồi như vậy.

Tuy nhiên, nếu thực sự có một bộ lạc phái tiểu giống cái đến để tìm ra nơi cất giữ con mồi của bộ lạc khác, thì bất kể thế nào, bất kỳ tiểu giống cái nào cũng sẽ kín đáo hơn Đường Quả. Nhiều thú nhân trong bộ lạc của họ cũng đã cảm nhận được điều đó, nhưng mà cô ấy lại tiết lộ rằng cô ấy biết về các loại dược liệu chữa bệnh, điều này khiến hắn càng thêm bối rối hơn.

Bạch Hà lớn tiếng nói: "Chú Thiên Dương, bọn ta sẽ chú ý đến chuyện này. Trong khoảng thời gian này, ban ngày, Hổ Liệp sẽ bầu bạn cùng với Đường Quả ở sơn động"

Hổ Liệp hoàn toàn không hiểu lời Bạch Hà nói, nhưng vẫn lập tức gật đầu, sau đó kiêu ngạo ngẩng đầu nói: "Đúng vậy, ban ngày ta đều ở cùng Đường Quả trong hang động của a huynh."

Hổ Nha mím môi không nói gì, trong lòng rất tức giận, nhưng anh biết rằng suy nghĩ của Thiên Dương không hề sai, cảm giác mâu thuẫn khiến anh khó chịu.

Trở lại hang động, Hổ Nha đứng cách cửa hang một khoảng, chăm chú nhìn Đường Quả đang ngủ say. Khi thấy lông mày cô khẽ động, anh quay mặt đi, nhưng trong lòng vẫn tin tưởng Đường Quả không có ác ý với bộ lạc của họ.

Trước khi đi ngủ, Hổ Nha nhẹ nhàng bưng bồn tắm gỗ Đường Quả tắm ra khỏi động, đổ nước ra, lau sạch bồn tắm gỗ rồi đặt lại, sau đó anh cầm chiếc xô gỗ tiện lợi của Đường Quả lên. Cái xô phủ đầy tro củi nhưng với chiếc mũi nhạy cảm của Hổ Nha, anh ta dễ dàng đánh hơi được phân của Đường Quả.

Hổ Nha mang chiếc xô đến hố phân của bộ lạc đổ hết đồ bên trong rồi bẻ một cành cây nhỏ để lau chùi chiếc xô, cuối cùng anh tắm rửa sạch sẽ trước khi quay trở lại hang.

Ngày hôm sau, Đường Quả vẫn bị tiếng hổ gầm bên ngoài đánh thức.

Cô ngồi dậy, ngẩng đầu nhìn ra cửa hang, bầu trời u ám làm cho Đường Quả biết tiếng hổ gầm vừa rồi là tiếng gọi tập hợp của đám người Hổ Nha trước khi bọn họ đi săn.

Hổ Nha ngồi xổm bên đống lửa, mỉm cười nhìn Đường Quả nói: "Đường Quả, cô tỉnh rồi".

Bởi vì không cảm giác được xung quanh có người nên chợt nghe thấy có người đang nói chuyện, Đường Quả phản ứng rất nhanh, cô cảnh giác nhìn sang. Khi nhìn thấy đó là Hổ Nha, trong lòng cô mới thở phào nhẹ nhõm.

Hổ Nha cười có chút xấu hổ nói: "Có làm cô sợ không?", anh thật sự không ngờ lại dọa được cô, xem ra lần sau anh nên đợi cô nhìn thấy anh rồi mới lên tiếng.

Đường Quả lắc đầu đáp: "Không sao đâu, sao anh không đi đi?".

Hổ Nha mỉm cười nói: "Ta đi đây, ta sẽ quay lại. Nếu cô đói thì cứ ăn mấy thứ này đi. Nếu chưa đủ, ta sẽ nhờ a phụ của ta lấy thêm cho cô nhé".

Anh đặt nước luộc rau rừng đã nấu chín trước mặt Đường Quả và nói thêm: "Nhân tiện, ta đã nhận ra một số bức tranh về dược liệu mà cô vẽ tối qua. Khi ta đi lấy về, ta sẽ gửi cho cô"

"Được." Đường Quả gật đầu bình tĩnh, nhưng trong lòng cô lại lẩm bẩm, thế mà bọn họ lại nhìn ra sao, chẳng lẽ mắt nhìn của cô giống như mắt nhìn của thú nhân sao?

Hổ Nha nói: "Vậy ta đi săn đây, có cần ta gọi Hổ Liệp tới đây bầu bạn với cô không?" Hổ Nha cho rằng hôm qua Đường Quả và Hổ Liệp rất hợp nhau, Đường Quả cũng sẽ rất vui khi hôm nay có Hổ Liệp đến.

Đường Quả không hề ngượng ngùng nói những lời cuối cùng: "Hôm qua tôi có việc nên để cậu ấy đến vào giờ đó, anh đi nhanh và nhớ cẩn thận nhé". Dù sao cô cũng đã nói nhiều lần như vậy, có nói lại cũng không sao.

Khi nghe Đường Quả dặn dò lần nữa, nụ cười trên mặt Hổ Nha bỗng tươi sáng hơn đáp: "Được, ta sẽ cẩn thận"

Sau khi nghe tin Hổ Nha và những người khác đang lên đường đi săn, Đường Quả đang ngồi trên giường lập tức dùng một tay lấy hộp kim từ trong quần áo ra. Cô nhấc tấm da thú che bụng lên, tay còn lại nhẹ nhàng véo lấy da, bắt đầu tự châm cứu để giảm cơn đau. Khi ngủ cô không thấy đau bụng nhưng khi tỉnh dậy thì đau gần như không chịu nổi.

Sau khi nhanh chóng châm cứu cho mình, cảm giác đau dưới bụng dần dịu đi, Đường Quả thả lỏng người và phát hiện ra lớp da thú bên dưới đã thấm đẫm máu.

Vẻ mặt Đường Quả chán ghét đứng dậy, cởi da thú trên thắt lưng của mình ra, dùng mặt trước sạch sẽ lau máu ở chân. Sau đó, cô buộc chiếc băng vệ sinh sạch sẽ làm từ da thú vào chân mình, rồi quấn một tấm da thú sạch quanh eo và đi về phía đống củi.

Đường Quả bước đến đống củi, nhìn thấy bồn tắm gỗ chứa đầy nước đang bốc hơi, trong lòng không khỏi ấm áp, khóe miệng không khỏi nở một nụ cười.
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 62: Tác Dụng Của Cỏ Đuôi Chó

[HIDE-THANKS]
Đường Quả nhìn thấy thùng phân sạch sẽ, không khỏi đỏ mặt, Hổ Nha vậy mà còn rửa cái này!

Nhưng không thể phủ nhận, trái tim của Đường Quả một lần nữa lại bị Hổ Nha làm cho cảm động.

Sau khi dọn dẹp đống củi xong, Đường Quả đi ra ngoài và vứt những tấm da thú dính máu của mình ra ngoài cửa hang, để mưa bên ngoài rửa sạch những tấm da thú dính máu rồi đi lên giường.

Đường Quả nhìn quanh, thấy thùng gỗ đựng tro củi đặt ở cạnh giường, lòng cô không khỏi ấm áp trở lại, nụ cười nơi khóe miệng cũng không khỏi mở rộng hơn.

Sau khi cuộn những tấm da thú đẫm máu trên giường, Đường Quả mang chúng đến cửa hang giũ sạch tro củi bên trong, rồi tiện tay cũng ném ra ngoài cửa hang, để mưa cuốn trôi mùi máu tanh.

Cô không dám chạm vào nước mưa bên ngoài, vì nước mưa thực sự quá lạnh.

Với tình trạng thể chất hiện tại của cô, nếu chẳng may bị cảm lạnh, cô sẽ không thể đảm bảo rằng mình không sao trước khi tìm ra dược liệu và cô cũng không thể sử dụng được nội lực.

Sau khi trải da thú mới và tro củi lên giường, Đường Quả ngồi đó bắt đầu ăn món canh rau rừng do Hổ Nha nấu. Mùi vị tuy không ngon lắm, nhưng nụ cười trên mặt cô lại không hề biến mất.

Đặt nước luộc rau dại còn lại sang một bên, Đường Quả nhẹ nhàng phủ lá lên người mình. Cô bắt chéo chân, nhắm mắt lại, tập trung tinh thần, và thầm niệm chú để kiểm tra lại nội lực trong cơ thể.

Tuy nhiên, kết quả vẫn không thay đổi. Đường Quả thở dài trong lòng, cố gắng vứt bỏ cảm giác mất mát và dùng tay bắt mạch cho bản thân. Mạch đập hầu như không hề thay đổi, đây coi như là một tin tốt.

Sau đó, Đường Quả bắt đầu may băng vệ sinh.

Sau khi dùng tất cả da thú cắt ngày hôm qua làm thành băng vệ sinh, thậm chí cả băng vệ sinh da thú trước đó cũng được Hổ Nha giặt và phơi khô, Đường Quả không có việc gì làm nên cô ngơ ngác nhìn chằm chằm mưa rơi liên tục ngoài cửa hang.

"Đường Quả." Hổ Liệp né bộ da thú ngoài cửa động rồi đi vào, thấy Đường Quả đang nhìn mình, hắn lập tức cười lớn nói.

Đường Quả khẽ mỉm cười nói: "Hổ Liệp, cậu đến rồi."

Sau khi rũ bỏ nước mưa trên người ở cửa động, Hổ Liệp bước về phía Đường Quả.

Nhìn con hổ nhỏ đến gần, Đường Quả chợt nhớ tới cỏ đuôi chó mà cô đã để sẵn trước đó, nếu tìm được thì hôm nay cũng sẽ không nhàm chán.

"Hổ Liệp, cậu có thấy một cái cây dài có cỏ mềm mại ở trên đó không?" Đường Quả tươi cười hỏi Hổ Liệp.

Vừa đến gần Đường Quả, lông tơ trên người Hổ Liệp bỗng nhiên run lên, hắn không khỏi thắc mắc, tại sao hắn lại cảm nhận được có một luồng khí tức ác ý bao quanh mình?

Thấy Hổ Liệp nhìn trái nhìn phải, Đường Quả nghi hoặc hỏi: "Sao vậy?"

Xung quanh đây có gì sao? Đường Quả nhìn theo ánh mắt của Hổ Liệp.

"Không, không có gì." Sau khi nghe Đường Quả nói, Hổ Liệp cảm thấy ác ý đã biến mất, hắn nghĩ mình không thể để cô sợ hãi khi biết được, tốt nhất là không nên nói gì.

"Đúng rồi, vừa rồi cô đang nói cái gì?" Hổ Liệp ngồi xổm xuống trước mặt Đường Quả, rồi ngẩng đầu lên nhìn cô.

Nghe Hổ Liệp hỏi như vậy, Đường Quả lập tức không để ý tới hắn đang che giấu điều gì nữa, dù sao cô cũng không nhận ra có nguy hiểm gì: "À, cỏ đuôi chó mà tôi đã nói trước đó là một loại cỏ dài mềm mại."

Nhìn thấy cử chỉ của Đường Quả, Hổ Liệp suy nghĩ một chút, hình như trong hang động của bọn họ thật sự có loại cỏ này: "Ta đi lấy cho cô xem, loại cỏ kỳ lạ đó hình như ở có trong hang động."

Nói xong, Hổ Liệp xoay người rời đi.

Đường Quả ngồi ở trên giường nhìn xung quanh, cô cảm thấy phía trước giường thích hợp để chơi với Hổ Liệp hơn.

Vì vậy, cô đứng dậy, kéo tấm da thú trải trên giường về phía đầu giường và ngồi xuống, cứ như vậy, không gian trước mặt cô trở nên rộng rãi hơn.

Lúc này, Hổ Liệp đã trở lại, trong miệng còn ngậm một cây cỏ đuôi chó.

Đường Quả cầm lấy cỏ đuôi chó nói: "Hổ Liệp, chúng ta chơi một trò chơi nhé."

Hổ Liệp vẫn đang thắc mắc tại sao Đường Quả lại ngồi ở đây, nghe cô nói vậy liền hỏi: "Chơi trò chơi? Trò chơi gì vậy?"

Nhìn thấy sự tò mò của Hổ Liệp, Đường Quả không khỏi mỉm cười.

Lông tơ trên người Hổ Liệp lại run lên, hắn ngước mắt nhìn Đường Quả, từ đôi mắt tươi cười của cô, hắn có thể cảm nhận rõ ràng ý đồ xấu của cô đối với hắn, nhưng hắn lại không cảm thấy có một chút nguy hiểm nào cả. Nhưng tốt hơn hết là hắn nên tránh xa cô ấy ra.

Khi thấy Hổ Liệp lùi lại một bước, Đường Quả cười nói: "Trò chơi vui vẻ, lại đây nhìn cái này nè, đừng rời mắt nhé."

Nói xong, Đường Quả lắc nhẹ cây cỏ đuôi chó trong tay, phần ngọn mềm mại trên cây cỏ đuôi chó cũng lắc lư theo.

Ban đầu, Hổ Liệp cảm thấy Đường Quả không có ý tốt, cho nên hắn không quan tâm lời cô nói. Nhưng rồi khi hắn định dời tầm mắt đi thì đột nhiên lại bị sự đong đưa của cỏ đuôi chó thu hút.

Thấy điều này, khóe miệng Đường Quả không khỏi cong lên. Quả nhiên, dù là hổ hay mèo, tất cả đều thích đuổi theo những thứ nhỏ bé đang chuyển động.

Đường Quả biết điều này không phải vì cô đã nuôi mèo, mà là từ một thời gian cô đã nhìn thấy người khác chơi với mèo như vậy. Những ký ức về việc thư giãn cùng những chú mèo vẫn còn tươi mới trong trí nhớ của cô.

Chiếc lá cỏ đuôi chó tiếp tục lắc lư trong không trung, dù ban đầu Hổ Liệp vẫn còn cảnh giác, nhưng giờ đây râu trên miệng hắn không thể không phản ứng theo.

Đường Quả càng lúc càng cười tươi hơn khi thấy Hổ Liệp không chỉ nhìn mà còn có những phản ứng khác trên khuôn mặt. Cô càng lắc mạnh tay mình khiến cho cỏ đuôi chó đung đưa càng nhanh.

Cuối cùng, không thể kiềm chế bản thân, Hổ Liệp lao thân mình về phía cỏ đuôi chó.

Nhưng Đường Quả làm sao có thể để hắn dễ dàng bắt được? Nếu để Hổ Liệp bắt được dễ dàng như vậy thì cô làm gì còn cái chơi để giết thời gian?

Ngay khi Hổ Liệp sắp sửa nhào lên để bắt lên cây cỏ đuôi chó, Đường Quả đột nhiên dùng ngón trỏ đổi hướng của cây cỏ khiến hắn bắt hụt.

Ánh mắt hắn dán chặt vào cỏ đuôi chó, thấy mình bắt hụt, Hổ Liệt lập tức điều chỉnh phương hướng tiếp tục lao qua.

So về tốc độ, Đường Quả không thể so sánh với Hổ Liệp, nhưng về phản ứng và sự nhạy bén, cô không hề thua kém.

Chiếc lá cỏ đuôi chó tiếp tục đong đưa và Hổ Liệp cố gắng bắt lấy nó bằng mọi cách.

Hổ Liệp quyết tâm muốn bắt lấy cỏ đuôi chó đang đung đưa, hắn nhảy về phía trước, lăn sang phải và bò sang trái, đứng dậy và xoay tròn bằng cả hai chân, lộn ngược, v. V. Tất cả các động tác khó, hắn dường như đều đã thử qua.

Đường Quả chơi vui, thấy tay đã bắt đầu mỏi, cô ném cây cỏ đuôi chó đi.

Hổ Liệp đang vặn eo bắt lấy đà để lao tới, đột nhiên không thấy cỏ đuôi chó nữa, hắn sửng sốt một lát, một lúc sau dường như tỉnh dậy, hắn đứng dậy, vẻ mặt khó hiểu nhìn Đường Quả. Hắn vừa làm cái gì vậy?

"Nếu mỏi tay, nghỉ ngơi một chút rồi chúng ta sẽ chơi tiếp." Đường Quả nhìn Hổ Liệp đang bối rối, cười nói.

Nghĩ đến việc đuổi theo cỏ đuôi chó rồi nhảy lên nhảy xuống trên cỏ, đôi mắt Hổ Liệp từ từ mở to.
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 63: Đau Lòng

[HIDE-THANKS]
Đường Quả nhìn dáng vẻ của Hổ Liệp, thì cho rằng hắn tức giận vì mình vừa bị lừa nên nụ cười trên mặt không khỏi chùng xuống một chút.

Trong lòng cô nghĩ không biết cô nên nói gì để làm hắn bớt giận lại một chút, nếu điều này khiến hắn tức giận, vậy thì lần sau hắn sẽ không chơi với cô nữa thì phải làm sao? Cô thấy hắn khá hào hứng khi chơi mà.

"Đường Quả." Hổ Liệp nhìn vào mắt Đường Quả "Cô thật lợi hại, vậy mà Cô thật là lợi hại, cô đã khiến ta không thể bắt được cỏ đuôi chó."

"..."

Cái này.. Có phải sự chú ý của hắn hơi lạc hướng không? Đường Quả nhìn Hổ Liệp với vẻ mặt kinh ngạc, trong lòng có chút phức tạp và khó hiểu.

Cô vừa mới suy nghĩ cách để an ủi và giảm bớt cơn giận của hắn, nhưng giờ đây, hắn lại nhìn cô với ánh mắt đầy kinh ngạc và ngưỡng mộ. Cô không thể quen với sự thay đổi đột ngột này.

"Đường Quả, cô nghỉ ngơi xong chưa? Hay chúng ta chơi lại lần nữa đi, lần này ta nhất định sẽ bắt được cỏ đuôi chó." Hổ Liệp háo hức nhìn Đường Quả.

Không thể cưỡng lại ánh mắt háo hức của Hồ Liệt, Đường Quả nhặt cỏ đuôi chó lên lắc lắc.

Đôi mắt của Hổ Liệp gần như ngay lập tức khóa chặt vào cây cỏ đuôi chó, và hắn vui vẻ lao tới bắt lấy nó.

Khi tay phải của Đường Quả bắt đầu mỏi, cô chuyển sang sử dụng tay trái, hy vọng có thể đối phó với sức mạnh dường như không giới hạn của Hổ Liệp.

Nhìn Hổ Liệp cố gắng hết sức để bắt lấy cỏ đuôi chó, Đường Quả không hiểu tại sao mình lại có thể kiên nhẫn đến vậy, không hề tức giận hay muốn dừng chơi đùa nữa với hắn nữa.

Khi bụng Đường Quả bắt đầu réo vang vì đói và cô muốn ăn trưa, Hổ Liệp cuối cùng cũng nằm xuống đất thở hổn hển.

Đường Quả lắc nhẹ tay để giảm bớt cảm giác đau nhức, sau đó cô múc một ít nước nóng và đổ lên đống củi.

Biết Đường Quả sẽ không để mình giúp, Hổ Liệp cũng không nhúc nhích, chỉ nằm đó mà liếc nhìn cô.

Sau một hồi tắm rửa sạch sẽ, Đường Quả cởi bỏ chiếc băng vệ sinh làm từ da thú đã dính đầy máu rồi ném ra ngoài cửa hang, sau đó rũ bỏ tấm da thú vừa ngồi lên và ném tro ra ngoài cửa hang, nhìn mưa đã rửa sạch nó, sau đó cô quay trở lại hang động.

Đường Quả nhìn thấy những quả trứng mà Bạch Hà đã gửi cho cô ngày hôm qua. Cô liền nghĩ đến trứng nướng bọc bùn, sau khi nấu xong, Hổ Liệp có thể mang món này cho A Lan và Bạch Mai để đổi khẩu vị.

Hổ Liệp nhìn Đường Quả dùng da thú bọc rất nhiều trứng gà và trứng thú lại rồi đi về phía đống lửa thì không nhịn được mà đứng dậy đi tới: "Đường Quả, cô muốn nướng trứng gà và trứng thú sao? Những thứ này cô không thể nướng đâu, chúng sẽ nổ tung và ăn cũng không hề ngon."

Nếu Đường Quả không nói ăn trứng gà và trứng động vật có lợi cho cơ thể, Hổ Liệp chắc chắn sẽ nghĩ rằng trứng muốn ném đi bao xa thì thì ném.

"Cứ nhìn tôi làm này, luộc trứng gà với trứng thú ăn rất ngon." Đường Quả cười nói với Hổ Liệp, sau đó cô nhặt đất từ những vết nứt trên tường đá, rồi thêm nước vào.

Khi thấy Đường Quả bọc trứng gà và trứng thú trong bùn, Hổ Liệp tỏ ra khó hiểu và hỏi: "Trứng gà và trứng thú phải ăn với bùn mới ngon à?"

"..."

Đường Quả không nói nên lời liếc nhìn Hổ Liệp, thấy hắn nhìn cô với vẻ mặt ngốc nghếch, thì cô không khỏi thắc mắc, trước đây hắn có ăn loại bùn nào ngon không?

Thấy Đường Quả không có phủ định lời mình nói, Hổ Liệp lập tức lộ ra bộ dạng thì ra là thế mà gật đầu.

"Cậu đã từng ăn loại bùn nào ngon chưa?" Thấy vậy, Đường Quả không nhịn được mà hỏi.

"Không, nếu không có đồ ăn thì chúng ta sẽ nhịn, hoặc là uống nhiều nước chứ không ăn bùn." Hổ Liệp nghiêm túc trả lời.

Lông mày Đường Quả nhíu lại, Hổ Liệp nói như vậy có nghĩa là hắn cũng đói bụng sao? Hắn còn là ấu tể, Bạch Hà và Hổ Nha chắc chắn sẽ không để hắn phải đói nếu còn thức ăn.

"Đường Quả, cô đang nghĩ gì vậy?" Thấy Đường Quả vẫn im lặng, Hổ Liệp bèn không nhịn được mà hỏi.

Đường Quả định thần lại, lắc đầu tỏ ra mình không nghĩ ngợi gì, rồi đem số trứng gà và trứng thú còn lại bọc trong bùn, sau đó mở lửa, cho hết trứng gà và trứng thú vào lửa, rồi chôn vào ngọn lửa, và quay người lại.

Lần này Hổ Liệp chỉ nhìn không lên tiếng.

Đường Quả đun nóng nước rau dại còn sót lại từ sáng, Hổ Liệp chỉ ở bên cạnh nhìn, không có ý định muốn ăn cùng cô.

Sau một hồi suy nghĩ, Đường Quả thêm một nắm rau dại mà Hổ Nha hái vào buổi sáng vào nồi canh xương. Cô đun nó trên lửa nhỏ, sau đó múc ra một chiếc bát gỗ và đưa cho Hổ Liệp: "Đến đây ăn cùng đi."

Vẻ mặt Hổ Liệp thay đổi đột ngột, hắn vội vàng lùi lại một bước và nói: "Không! Ta không muốn ăn, ta không đói."

"Cậu không thích ăn rau dại? Vậy thì đi qua đó lấy một miếng thịt, rồi tự nướng và ăn đi." Đường Quả chỉ vào nơi Hổ Nha để thịt nói.

Hổ Liệp đi theo hướng chỉ của Đường Quả, nhưng khi nhìn thấy miếng thịt, ánh mắt hắn trở nên tối sầm lại, sau đó quay đầu nhìn Đường Quả, rồi lắc đầu nói: "Ta không đói, ta đã ăn no trước khi đến đây."

Đường Quả nhìn vào mắt Hổ Liệp một lúc, sau đó duỗi ngón trỏ của bàn tay phải ra rồi chỉ vào giữa hai lông mày của hắn: "Cậu chọn ăn thịt hay ăn rau dại, đừng nói với tôi là cậu không đói, tôi có thể thấy cậu đang đói bụng đó"

Ánh mắt Hổ Liệp đột nhiên mở to, sự kinh ngạc hiện rõ. Đường Quả làm sao có thể biết được? Bụng hắn không hề phát ra tiếng gì mà?

"Bụng cậu không có kêu, nhưng bụng của cậu hình như đã nhỏ hơn trước." Đường Quả nhìn thấy sự kinh ngạc trong mắt Hổ Liệp, liền giải thích.

Nghe vậy, Hổ Liệp liền quay đầu nhìn xuống bụng, hình như không có gì thay đổi? Hắn bắt đầu nằm nghiêng trên mặt đất, rồi đỏ mặt quay đi.

Đường Quả: "..."

Điều này thực sự.. quá ngớ ngẩn và dễ thương.

Hổ Liệp đứng yên, ngẩng đầu nhìn Đường Quả.

Đường Quả vốn tưởng rằng Hổ Liệp vốn rất ghét rau dại nên hắn chắc chắn sẽ chọn ăn thịt nướng, nhưng không ngờ hắn lại cúi đầu ăn hết rau dại trong bát gỗ.

Trong lúc nhất thời, Đường Quả cảm thấy trong lòng có chút đau xót, rốt cuộc hắn đã từng trải qua loại cảm giác đói khát như thế nào vậy? Dù còn trẻ, hắn lại chọn ăn rau dại thay vì thịt, một sự lựa chọn không mong muốn, chỉ để dự trữ thêm thịt.

Sợ Đường Quả lại cho mình ăn thêm rau dại, Hổ Liệp nuốt rau dại vào miệng, lập tức lắc đầu rồi lùi lại phía sau nói: "Ta no rồi, Đường Quả, đừng nấu rau dại cho ta nữa."

Thấy Hổ Liệp lùi lại, Đường Quả biết rằng nếu hắn không muốn ăn, thì dù có ép cũng vô ích. Nhưng một chút nữa sẽ có trứng gà và trứng thú bọc bùn, hắn sẽ không phải lo sợ về việc đói nữa.

"Được rồi, đừng lùi đi nữa, tôi không ép cậu." Đường Quả vẫy tay ý bảo Hổ Liệp có thể đi ra ngoài.

Hổ Liệp nghi hoặc nhìn Đường Quả một lúc, cuối cùng thì hắn quyết định đi về phía Đường Quả.

Đường Quả vừa ăn xong nước luộc rau dại, liền tiến đến bếp và lấy ra món trứng gà và trứng thú bọc bùn mà cô đã chuẩn bị từ trước.

Nhìn những quả trứng đen xì lăn ra từ đống lửa, Hổ Liệp không khỏi nghi ngờ, liệu thứ này có thực sự ăn được không?

Trong khi đó, Đường Quả đã đập vỡ lớp bùn bên ngoài quả trứng gà. Tiếng động thu hút sự chú ý của Hổ Liệp, hắn quay đầu nhìn sang và thấy quả trứng gà tròn trịa, không hề bị nổ tung như hắn tưởng tượng? Chẳng lẽ trứng gà và trứng thú không bị lửa nướng vào?

Đường Quả không để ý tới Hổ Liệp đang nghĩ gì, cô liên tục đập nát bùn bên ngoài mười quả trứng gà và trứng thú, sau đó lấy số trứng gà và trứng thú từ bùn ra và ngâm vào nước lạnh.
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 64: Trứng Kê Thú Thật Ngon

[HIDE-THANKS]
Sau khi đợi trứng kê thú nguội, Đường Quả lấy một quả trứng kê thú ra khỏi nước, gõ nhẹ xuống đất để làm nứt vỏ trứng rồi bóc vỏ ra.

Mùi thơm của trứng kê thú khiến mũi của Hổ Liệp không khỏi phập phồng, đôi mắt sáng ngời háo hức nhìn chằm chằm vào quả trứng kê thú trắng nõn, mềm mại và nhẵn nhụi.

"Bây giờ cậu thấy món trứng kê thú này có ngon không?" Nhìn thấy Hổ Liệp như thể muốn chảy nước miếng, Đường Quả ác ý đưa trứng kê thú trước miệng hắn.

"Ngon, Đường Quả, thơm quá đi mất." Tuy nước miếng của hắn sắp chảy ra nhưng Hổ Liệp vẫn cố kiềm chế không ăn quả trứng kê thú trên tay Đường Quả.

Không được phép ăn vụng đồ ăn của giống cái, nhưng hắn thật sự rất muốn ăn, từ trước đến giờ hắn chưa từng ngửi qua mùi vị nào thơm như này. Mắt Hổ Liệp đầy mong chờ nhìn chằm chằm vào chỗ trứng kê thú đó.

Đường Quả nhìn bộ dạng của Hổ Liệp cũng không trêu chọc hắn nữa, cô đưa trứng kê thú trong tay lên miệng hắn: "Ăn đi, cậu ăn xong quả này thì mang một ít trứng kê thú qua tặng a mẫu cậu và Bạch Mai."

Nếu không nhìn Hổ Liệp ăn xong rồi mang trứng kê thú đi, Đường Quả thật sự lo lắng hắn sẽ ăn hết số trứng kê thú mình để cho A Lan và những người khác. Vì vậy cô vẫn nên để hắn mang cho A Lan bọn họ trước, sau đó quay lại ăn số trứng kê thú còn lại sau.

Nghe Đường Quả mời hắn ăn, Hổ Liệp cũng không để ý lời nói tiếp theo của cô, hắn nóng lòng cắn một miếng trứng kê thú vào miệng. Sau khi cắn miếng trứng kê thú, lòng đỏ bên trong cùng với mùi vị khiến mắt hắn càng sáng lên.

Thấy Hổ Liệp ăn rất ngon, Đường Quả lại lấy một quả trứng khác bóc vỏ. Quả trứng kê thú này to hơn quả trứng ngỗng trắng cô từng nhìn thấy, mùi vị của nó cũng khá giống với trứng ở thế giới của cô, chỉ có điều mùi hương nồng nặc hơn một chút.

Sau khi cho lòng trắng trứng vào miệng, hai mắt Đường Quả cũng không khỏi sáng lên, cảm giác mềm hơn rất nhiều so với ở thế giới cô, thật sự ăn rất ngon!

Ăn vẫn chưa đủ, hắn miễn cưỡng nuốt nốt phần trứng còn lại trong miệng, nhưng không thể tiếp tục bóc thêm quả trứng nào nữa. Ánh mắt hắn đầy thèm muốn nhìn về phía những quả trứng kê thú đang ngâm trong nước và những quả trứng màu đen như mực nằm dưới lớp bùn.

Đường Quả xoa đầu Hổ Liệp, hài hước chỉ vào đống trứng kê thú trong bùn, nói: "Cậu mau đem chỗ này qua bên kia cho a mẫu cậu và Bạch Mai nếm thử nhé?"

Lần này, Hổ Liệp cuối cùng cũng nghe thấy lời Đường Quả nói, hắn lập tức ánh mắt sáng ngời nhìn Đường Quả, trên mặt nở nụ cười rạng rỡ, gật đầu. Sau đó hắn ngậm ngay một quả trứng kê thú đen như mực lao ra khỏi hang.

Tốc độ quá nhanh khiến Đường Quả không khỏi sửng sốt, sau đó nhưng rồi cô cũng hiểu ra lý do tại sao hắn chỉ ngậm một quả trứng rồi đi mất? Chẳng lẽ hắn muốn ăn nhiều như này sao? Trước đây hắn có như vậy đâu?

Ý nghĩ vừa mới dứt, Hổ Liệp lại từ bên ngoài lao vào cúi đầu ngậm một quả trứng kê thú trong bùn, sau đó lại lao ra ngoài.

Đường Quả dường như cũng đã hiểu chuyện gì đang xảy ra, cô đứng dậy cầm theo một miếng da thú. Lúc này Hổ Liệp chắc chắn đã quay lại ngậm một quả trứng kê thú trong bùn đi mất rồi.

Chờ Hổ Liệp lần nữa quay lại hang, Đường Quả đã dùng da thú gói trứng kê thú bọc trong bùn xong rồi.

Hắn vội vàng quay lại nhưng lại không thấy quả trứng kê thú trong bùn đen như mực nào nữa. Hổ Liệp sửng sốt một chút, lúc nãy không phải vẫn còn rất nhiều sao?

"Ngậm cái này đi đi, tất cả ở trong này hết rồi." Đường Quả đưa túi trứng kê thú bọc bùn cho Hổ Liệp, cô ra hiệu cho hắn ngậm vào mép tấm da thú.

Nhìn vào tấm da thú phồng lên vì bên trong chứa gì đó, Hổ Liệp lại càng chắc chắn Đường Quả là một giống cái có cách suy nghĩ rất tốt. Hắn nở nụ cười rạng rỡ nhìn Đường Quả nói: "Được thôi, Đường Quả."

Hổ Liệp vừa rời đi chưa lâu thì bên ngoài truyền tới giọng nói của Bạch Hà: "Đường Quả, ta mang một ít thảo dược tới cho cô đây."

Đường Quả ngẩng đầu nhìn ra cửa động, cô thấy Bạch Hà ôm thùng gỗ đứng ở đó.

"Chú Bạch Hà tới rồi, chú mau vào đi." Đôi mắt Bạch Hà bỗng nhìn thấy tấm da thú mà cô đặt ở bên cạnh chân, Đường Quả đột nhiên nở nụ cười xấu hổ.

Bạch Hà ôm thùng gỗ bước vào trong hang, ông lắc lắc nước trên người ở cửa hang, một tay nắm lấy mép thùng gỗ, xách thùng gỗ đi về phía Đường Quả.

Đổ hết chỗ thảo dược bên trong thùng xuống trước mặt Đường Quả, Bạch Hà nói: "Chỗ này là bọn ta tìm thấy sáng nay mang về, cô xem xem có loại nào đúng không?"

"Được." Đường Quả đáp lại một tiếng, sau đó bắt đầu lựa chọn thảo dược.

Trong khi đó, A Lan nhìn thấy Hổ Liệp đi qua đi lại nhiều lần, lần này còn ngậm một tấm da thú bên trong có vẻ như đang bọc cái gì đó. A Lan không khỏi không vui nói: "Hổ Liệp, ngươi đang làm cái gì thế hả? Không phải là bảo ngươi ở bên kia cùng Đường Quả sao? Ngươi ngậm thứ bùn đen này quay lại làm gì vậy?"

Thả miếng da thú đang ngậm xuống, Hổ Liệp nói: "A mẫu, đây là những gì Đường Quả cô ấy bảo ta mang qua cho A mẫu và Bạch Mai ăn."

"Cái gì?" A Lan sửng sốt, Đường Quả lại bảo Hổ Liệp mang bùn cho bà và Bạch Mai ăn?

Hổ Liệp gật đầu, kéo lớp da thú ra và lộ ra những quả trứng kê thú đen như mực đang nằm trong bùn: "Đúng vậy, Đường Quả bảo ta mang chúng qua cho a mẫu ăn, ta đã ăn rồi, ăn rất ngon."

"A huynh Hổ Liệp, cái này thật sự ăn được sao?" Vẻ mặt Bạch Mai khó xử hỏi, không phải là do a huynh Hổ Liệp đói quá đó chứ, buổi tối cô nàng có phải ăn ít lại một chút để a huynh Hổ Liệp ăn nhiều hơn chút không?

"Thật mà, a muội nhìn xem, chỉ cần bỏ lớp bùn bên ngoài đi." Hổ Liệp ngồi xổm trên mặt đất, hai vuốt hổ ôm một quả trứng kê thú đen như mực trong bùn, học theo Đường Quả đập quả trứng kê thú xuống đất.

Nhìn thấy bùn đen rơi xuống lộ ra vỏ trứng kê thú bên trong, Bạch Mai đột nhiên kinh ngạc kêu lên: "Là trứng kê thú!"

A Lan và Bạch Mai lập tức cảm thấy nhẹ nhõm, tuy trứng kê thú không ngon lắm nhưng vẫn dễ nuốt hơn đống bùn đen như mực này.

Hổ Liệp không hề biết những suy nghĩ của A Lan và Bạch Mai. Hắn cẩn thận làm sạch bùn trên trứng, hắn đi lấy một cái bát đá đổ đầy nước lạnh, sau đó cho trứng kê thú vào trong nước lạnh.

"A huynh Hổ Liệp, a huynh để trứng kê thú vào trong nước lạnh làm cái gì vậy?" Bạch Mai tò mò hỏi.

Hổ Liệp nhìn chằm chằm vào những quả trứng kê thú trong nước, nói: "Đường Quả làm như vậy, đợi một lát thì vớt trứng kê thú ra khỏi nước lạnh, sau đó đập vỡ vỏ trứng là có thể ăn rồi."

Nghe Hổ Liệp nói như vậy, A Lan và Bạch Mai lập tức ngồi xổm xuống bên cạnh bát đá, sau đó ba cặp mắt yên lặng nhìn chằm chằm vào trứng kê thú ngâm trong nước.

Sau một hồi chờ đợi, Hổ Liệp cảm thấy đã đủ thời gian, hắn nhẹ nhàng dùng móng vuốt vớt một quả trứng lên khỏi mặt nước. Sau đó hắn lại ngồi xổm trên mặt đất, hai vuốt hổ ôm trứng kê thú và gõ chúng lên mặt đất.

Nhìn Hổ Liệp cẩn thận từng li từng tí giơ vuốt thú bóc vỏ trứng kê thú, A Lan đưa tay cầm lấy: "Để ta làm cho."

Ngửi thấy mùi hương của trứng kê thú, A Lan vừa bóc vỏ vừa băn khoăn, đây thực sự là trứng kê thú họ từng thấy sao? Sao mùi này lại thơm như vậy, muốn ăn quá đi.

Nhìn thấy lòng trắng trứng kê thú trắng nõn, mềm mại, nhẵn nhụi thật khiến người ta muốn cắn một miếng. A Lan và Bạch Mai không khỏi nuốt nước miếng.
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
CHương 65: Cám Dỗ và Nghi Ngờ

[HIDE-THANKS]
"A mẫu mau ăn một miếng đi ạ, ngon lắm." Nhìn chỗ trứng kê thú này Hổ Liệp cũng muốn ăn nhưng đây là cho a mẫu và Bạch Mai ăn, hắn không thể ăn được!

Nghe được lời Hổ Liệp thúc giục bà mau ăn trứng kê thú, A Lan ngay lập tức nói: "Được, được." Nhưng ngay sau đó bà đưa quả trứng kê thú trên tay cho Bạch Mai: "Bạch Mai ngươi ăn trước đi."

Bạch Mai liếc nhìn A Lan, không nói gì mà mở miệng cắn một miếng lòng trắng trứng kê thú, hai mắt cô nàng ngay lập tức sáng bừng lên. Sau đó cô nàng miệng vừa nhai lòng trắng trứng kê thú vừa nói: "A mẫu, ngon lắm, a mẫu mau ăn một miếng đi."

Hổ Liệp nhìn thấy A Lan và Bạch Mai ăn rất vui vẻ, trên mặt hắn lộ ra nụ cười rạng rỡ.

Sau khi đưa cho Bạch Mai một quả trứng kê thú, A Lan không khỏi thắc mắc hỏi Hổ Liệp chỗ trứng kê thú này làm như thế nào?

Sau khi nghe Hổ Liệp giải thích cách làm trứng kê thú, A Lan không khỏi ngạc nhiên. Nhưng không lâu sau đó, bà nhanh chóng gói một nửa số trứng kê thú còn lại trong hang vào tấm da thú, ngoài ra còn gói cùng với hầu hết số hoa quả và rau dại vào. Sau đó bảo Hổ Liệp ngậm tấm da thú, nhanh chóng trở về bên phía Đường Quả.

Làm trứng kê thú mà vẫn nhớ mang tới cho bọn họ, một giống cái tốt như vậy nhất định phải làm bạn lữ của Hổ Nha, vì vậy Hổ Liệp phải nhanh chóng quay về bên cạnh Đường Quả. Để cho cô ấy biết rằng dù Hổ Nha không có ở đây, cô ấy cũng không cần phải sợ bất kì ai trong sơn động này, cũng cho cô ấy biết rằng bọn họ có đủ đồ ăn cho cô ấy ăn.

Vì vậy Hổ Liệp quay lại hang với túi da thú còn lớn hơn túi da thú lúc hắn rời khỏi hang.

"Đây là cái gì vậy?" Bạch Hà đang ngửi một loại thảo dược gì đó, nhìn thấy Hổ Liệp trong miệng ngậm một túi da thú quay lại, ông thuận miệng hỏi.

Hổ Liệp cẩn thận đặt túi da thú xuống đất, ngay lối vào hang động. Hắn rũ sạch nước mưa trên người sau đó nhìn Bạch Hà nói: "A phụ cũng ở đây sao? Đây là a mẫu bảo con mang một ít trứng kê thú, hoa quả cho Đường Quả."

"Ừm." Bạch Hà đáp lại một tiếng rồi không nói gì thêm nữa, ông tiếp tục ngửi thảo dược trên tay.

Đường Quả liếc nhìn tấm da thú Hổ Liệp đặt trên mặt đất, sau đó cô đặt thảo dược trên tay xuống phía những thảo dược có ích: "Loại cam thảo dại này có đặc tính hạ sốt."

Bạch Hà cầm cây cam thảo dại mà Đường Quả đưa cho và ngửi. Ông ghi nhớ mùi hương đó cũng như là nhớ tác dụng của cây cam thảo dại này là hạ sốt, cần tìm nhiều hơn một chút để mang về.

Hổ Liệp sau khi mang túi da thú tới bên cạnh Đường Quả và Bạch Hà, thấy trứng kê thú còn ngâm trong nước. Hắn lập tức vớt một quả trứng kê thú ra khỏi nước, sau đó ngậm trong miệng đưa tới trước mặt Bạch Hà: "Đúng rồi, a phụ, cái này cho a phụ ăn, a mẫu và Bạch Mai cũng rất thích ăn."

Hắn nóng lòng muốn chia sẻ hương vị thơm ngon của trứng kê thú với a phụ.

Bạch Hà nhìn quả trứng kê thú đặt trước mặt mình, trong chốc lát, ông không nói lên lời, chẳng lẽ Hổ Liệp đói đến mức còn cảm thấy trứng kê thú ghê tởm này ngon sao? Có vẻ ông đã không cho Hổ Liệp đủ thịt nướng đúng không?

Khi Bạch Hà ngửi thấy mùi trứng kê thú sau khi bóc vỏ, ông mới nhận ra không phải là Hổ Liệp đói đến mức vơ quàng mà là trứng kê thú có mùi thật sự rất thơm. Đợi khi mà ông thật sự ăn trứng kê thú, ông mới thực sự hiểu được rằng trứng kê thú nấu chín thực sự rất ngon.

Ăn hai ba miếng là hết quả trứng kê thú, theo lời giải thích của Hổ Liệp, Bạch Hà mới hiểu cách làm món trứng kê thú này. Trong lòng ông không khỏi cảm thấy kinh ngạc, hóa ra đồ ăn có thể nấu được theo cách này.

Trong khi đó, Đường Quả không quan tâm đến phản ứng của Bạch Hà mà tập trung chọn ra các loại thảo dược đúng còn sót lại. Kết quả không tồi, chỉ trong một buổi sáng cô đã tìm được một phần mười số thảo dược cần thiết. Mặc dù trong số đó có một số loại thảo dược cũng là thuốc nhưng không nằm trong số thuốc cô vẽ, vì thế cô đã đặc biệt giải thích cho Bạch Hà một chút.

Bởi vì Đường Quả đã đề cập đến tên gọi và công dụng quan trọng của các loại thảo dược khi cô xác định chúng nên Bạch Hà người có hiểu biết chung về các loại thảo dược này gật đầu thể hiện rằng ông đã hiểu rồi.

"Trong những loại thuốc này có loại thuốc tôi cần, không biết chú có thể cho tôi một ít được không?" Đường Quả suy nghĩ một lúc, cô cảm thấy chuyện này nên sớm giải thích sẽ tốt hơn.

Bạch Hà nhìn Đường Quả một cái, gật đầu nói: "Được, chuyện này ta sẽ nói với tộc trưởng."

Sau khi nhặt hết các loại thảo dược vào trong thùng gỗ, Bạch Hà cầm thùng gỗ lên nói: "Ta sẽ mang chỗ này tới cho tộc trưởng, để cho những thú nhân khác cũng có thể nhận biết được. Lần sau ta tới, ta sẽ đem cho cô những loại thảo dược mà cô cần."

"Được, cảm ơn." Đường Quả mỉm cười nói.

Nhìn thấy Bạch Hà cầm thùng gỗ đi ra ngoài, Đường Quả chợt nhớ tới điều gì đó: "Đúng rồi, có một số loại thuốc có mùi hăng và một số khác lại có độc. Khi tìm kiếm, tốt nhất là không nên bỏ sót bất kỳ loại nào."

Độc?

Bạch Hà có chút mơ hồ nhưng cũng không hỏi cái gì: "Được, ta hiểu rồi."

Thực ra Đường Quả cũng không phải là muốn bảo Bạch Hà bọn họ tìm độc dược, dù sao cô cũng biết rằng hiện tại Bạch Hà bọn họ cũng chưa tin tưởng cô hoàn toàn. Nếu như làm không đúng, cô sẽ bị nghi ngờ là đầu độc bọn họ.

Nhưng những loại thuốc mà Bạch Hà bọn họ tìm về đều không có mùi khó chịu, bóng dáng của độc dược chắc chắn cũng không thấy. Cô biết Bạch Hà bọn họ có hiểu lầm về dược, nhưng họ cũng đủ khả năng để phân biệt được thảo dược có độc.

Tuy nhiên, ba phần thuốc đều là độc, trong y học cổ truyền Trung Quốc chỉ dựa vào cách sử dụng và liều lượng của thuốc, đôi khi ngay cả độc dược cũng có thể cứu được mạng người. Và trong số những loại dược liệu cô cần, có ba loại dược là độc dược.

Bạch Hà rời đi rồi, Hổ Liệp suy nghĩ một lúc vẫn không nghĩ ra được, không khỏi hỏi: "Đường Quả, dược không phải là cứu người sao? Độc không phải là sẽ hại người sao? Tại sao cô lại muốn tìm độc dược?"

Thấy Hổ Liệp ngẩng đầu nhìn cô, Đường Quả giơ tay xoa đầu hắn: "Có những loại độc dược, nếu biết cách sử dụng, chúng có thể cứu sống một mạng người. Nhưng cũng có những loại dược không độc, nếu sử dụng sai cách, lại có thể gây tử vong."

? Hổ Liệp nghi ngờ, sao những lời này lại có vẻ không đúng thế? Độc dược có thể cứu người mà dược không có độc là đủ để hại chết người?

Thấy vẻ mặt sửng sốt của Hổ Liệp, Đường Quả lấy cỏ đuôi chó ra: "Được rồi, không nói chuyện này nữa, chúng ta tiếp tục chơi thôi."

Hổ Liệp nhìn đám cỏ đuôi chó lắc lư trong không trung, hắn lập tức gác lại suy nghĩ của mình, lao về phía trước.

Trong khi đó, Bạch Hà tiến về phía hang động lớn, nơi thú nhân đang tụ tập. Ông truyền đạt lại những lời Đường Quả đã nói cho tộc trưởng Đại Lâm, người đã cố ý không đi săn bắn hôm nay. Một lúc sau, sự im lặng bao trùm cả hang động.

Suy cho cùng trong suy nghĩ của họ, dược luôn là để cứu chữa, còn độc dược thì chỉ để hại người. Có một số độc dược có thể khiến người chết ngay lập tức, nhưng Đường Quả lại bảo họ đừng bỏ sót những loại thuốc mùi hăng với độc dược, cô ấy như vậy là muốn làm gì?

"Ta chưa bao giờ nghe nói độc dược có thể trở thành dược liệu. Đường Quả không lừa dối chúng ta chứ?" Một thú nhân trẻ không kìm được sự hoài nghi.

Bởi vì nghe Bạch Hà nói tìm được chính xác bao nhiêu loại thuốc vì vậy đám thú nhân đi ra ngoài tìm thuốc đều đang đứng đợi ở hang lớn. Sau đó lại nghe được những lời này của Bạch Hà, mọi người đều cảm thấy bất an, rốt cuộc điều này rất có mâu thuẫn với nhận thức của bọn họ.
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 66: Sự Chú Đáo Của Bạch Hà

[HIDE-THANKS]
Tộc trưởng Đại Lâm chưa từng tiếp xúc với Đường Quả, cho nên không quá hiểu rõ cô, lúc này nghe thấy thú nhân nói như vậy, ông nhìn về phía Bạch Hà, "Bạch Hà, ngươi thấy sao?"

Bạch Hà nghe Tộc trưởng Đại Lâm hỏi như vậy, không do dự nói: "Khi nói những lời này vẻ mặt Đường Quả rất thẳng thắn vô tư, không giống như có ý đồ xấu, vả lại ta cũng không nghĩ cô ấy muốn chúng ta tìm dược có chứa độc là có ý xấu."

Sơn động lại rơi vào im lặng, đối với Bạch Hà, thú nhân trong bộ đều rất tín phục, nếu ông đã nói như vậy, trước khi có bằng chứng trực tiếp, bọn họ sẽ không làm gì Đường Quả.

"Gần đây bộ lạc phụ cận có động tĩnh gì không?" Tộc trưởng Đại Lâm nhìn Bạch Hà cùng một thú nhân khác.

Vị thú nhân khác tên Thương Thủy, là người bố trí công việc canh gác gần bộ lạc cùng với Bạch Hà, chẳng qua Bạch Hà là chính, ông là phụ.

Nhưng thực lực của Thương Thủy cũng không kém Bạch Hà bao nhiêu, chỉ là Tộc trưởng Đại Lâm cùng nhóm thú nhân già tương đối có chức quyền cảm thấy ông không chu đáo bằng Bạch Hà, vì vậy cho dù hiện tại Bạch Hà vì cánh tay giảm đi chút thực lực, ông vẫn phải nghe theo lời Bạch Hà như cũ.

Bạch Hà trước tiên lắc đầu, "Không phát hiện động tĩnh khác thường."

Kỳ thực sau khi Đường Quả được Hổ Nha đưa về, Bạch Hà không cần Tộc trưởng Đại Lâm dặn dò đã cho người chú ý chặt chẽ động tĩnh xung quanh bộ lạc, mặc dù bộ lạc bọn họ rất khát vọng có giống cái đến, nhưng ông chịu trách nhiệm cho sự an toàn của bộ lạc, điều quan trọng nhất là vấn đề an toàn của toàn bộ bộ lạc.

Thương Thủy cũng lắc đầu nói: "Không phát hiện động tĩnh khác thường, hơn nữa nơi Hổ Nha nói, ta đã tự mình đi xem thử, cũng không phát hiện vấn đề."

Đối với lời của Thương Thủy, Bạch Hà không cảm thấy ngạc nhiên, bởi vì đây chính là ông yêu cầu Thương Thủy làm, mặc dù có thể nhìn ta Hổ Nha rất thích Đường Quả, nhưng nếu Đường Quả thật sự có vấn đề, ông nghĩ Hổ Nha sẽ biết rõ nên làm như thế nào.

Cũng may là đến tận bây giờ không phát hiện Đường Quả có vấn đề gì, vả lại cô còn dạy bọn họ nấu canh thịt tìm rau dại ăn, hiện tại càng là dạy bọn họ cách nhận biết dược, còn là dược có thể trị sốt.

Mặc dù họ cũng không nhìn thấy những dược đó chữa khỏi cho người bị sốt, nhưng trong lòng bọn họ vẫn còn một niềm hi vọng lớn lao tồn tại, vì Đường Quả như vậy, dẫu cho ông muốn hoài nghi cô có ý xấu, hoài nghi đó cũng không đủ cao.

Nghe thấy lời của Bạch Hà với Thương Thủy, trong thoáng chốc Đại Lâm không nói gì nữa, thế là trong sơn động lại rơi vào trạng thái im lặng một chốc.

"Thế Tộc trưởng, chúng ta có cần tìm dược theo lời Đường Quả nữa hay không?" Trong bầu không khí an tĩnh, một thú nhân trẻ tuổi vẻ mặt hoang mang nhìn Đại Lâm, dẫn đầu hỏi.

Đại Lâm liếc mắt nhìn thú nhân nọ, nói: "Tìm đi."

Bất luận như thế nào, bây giờ phải tìm ra tất cả các loại dược Đường Quả vẽ ra, nếu thật sự có tác dụng, vậy mùa mưa lần này, giống cái của bọn họ sẽ không chết rất nhiều vì phát sốt nữa, kết quả mê hoặc như vậy, cho dù là ông cũng không thể dễ dàng từ bỏ.

"Bạch Hà, Đường Quả bên kia.." Đại Lâm nhìn về phía Bạch Hà.

Bạch Hà gật đầu, "Hổ Liệp đang ở bên cạnh cô ấy."

Nói là ở cạnh, kỳ thực cũng có nghĩa là giám thị, tất cả thú nhân thông minh ở đây đều biết điều này.

Còn về phần Đường Quả có biết hay không, Bạch Hà nghĩ, có lẽ ngay từ đầu cô không rõ, nhưng thời gian dài cô ấy nhất định sẽ hiểu rõ.

Đại Lâm gật đầu, sau đó để thú nhân giải tán, nên làm gì thì đi làm đó, tranh thủ trước khi không thể ra ngoài, chuẩn bị hết những thứ cần chuẩn bị.

"Đợi chút, ta còn có chuyện muốn nói." Lúc này Bạch Hà đột nhiên lên tiếng ngăn cản thú nhân đang muốn rời đi.

"Chuyện gì?" Dừng bước, Đại Lâm quay người nhìn Bạch Hà hỏi.

Rốt cuộc là chuyện lớn gì? Lại có thể khiến cho Bạch Hà cho dù làm lỡ chuyện đi tìm dược cũng phải nói ra? Thú nhân ở đây đều có chút không hiểu nhìn về phía Bạch Hà.

"Lúc trước Đường Quả từng nói ăn trứng Kê thú rất tốt cho cơ thể, vừa.."

Lời Bạch Hà còn chưa nói xong, bên kia liền có thú nhân ghét bỏ nói: "Bạch Hà, không phải ngươi muốn chúng ta đi thu thập trứng Kê thú đấy chứ, Đường Quả nói ăn trứng Kê thú tốt cho cơ thể, cái này chúng ta có thể tin, nhưng trứng Kê thú đó thực sự quá khó ăn, giống cái căn bản không thể ăn, thu thập về cũng không chẳng có ích gì?"

"Đúng vậy, ta cũng không thích ăn trứng Kê thú đó, giống cái càng không bằng lòng ăn." Có thú nhân hùa theo nói.

Đại Lâm thấy lại có thú nhân muốn lặp lại lời thú nhân trước đó nói, nghĩ cứ tiếp tục như vậy cũng chỉ lãng phí thời gian, không nhịn được lên tiếng nói: "Đều im lặng hết, Bạch Hà, ngươi nói tiếp đi."

Bạch Hà không ngờ mọi người ghét bỏ trứng Kê thú như vậy, lời còn chưa nói xong đã bị cắt ngang, còn may Tộc trưởng bằng lòng nghe lời của ông, trong lòng lập tức thở ra một hơi, nói: "Tộc trưởng, trước khi ta đến đã ăn một quả trứng Kê thú chín, mùi vị cũng không tệ, nghe Hổ Liệp nói A Lan cùng Bạch Hà cũng thích ăn trứng Kê thú chín."

"Trứng Kê thú chín?" Đại Lâm nghi hoặc, ông cũng biết trứng Kê thú này, nếu để trên lửa nó sẽ nứt ra, căn bản là không thể nướng, thế trứng Kê thú chín làm như thế nào?

Thấy mọi người đều nghi hoặc nhìn ông, Bạch Hà cười khẽ, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, ông cũng không ngờ trứng Kê thú lại có thể nấu chín nguyên vẹn.

"Đường Quả dùng bùn trộn với nước bao trứng Kê thú lại, sau đó chôn bên dưới đống lửa, đợi thịt nướng chín lại đào ra liền có trứng Kê thú đã chín." Bạch Hà dựa theo lời Hổ Liệp bổ sung thêm hiểu biết của mình nói.

"Thật hay giả vậy? Bùn có thể ăn sao? Ăn vào cũng không phải một miệng đều là bùn?" Có thú nhân nghi ngờ chất vấn.

"..."

Tuy nhiên lời của hắn khiến thú nhân có mặt ở đây câm nín, Bạch Hà nói rõ ràng là ăn trứng Kê thú, tại sao hắn lại đi hỏi chuyện có thể ăn bùn hay không? Ai đây?

Quay đầu nhìn thú nhân nọ, thấy là Mộc Không, tất cả thú nhân lại nhìn đi chỗ khác.

Mộc Không là thú nhân được bộ lạc công nhân là mạnh mẽ những còn dễ bị lừa hơn ấu tể, cho nên về việc hắn hỏi ra lời này, mọi người đều không cảm thấy có gì kỳ lạ.

Bạch Hà bất đắc dĩ nhìn Mộc Không một cái, nói: "Là thật hay giả, các ngươi tự đi làm một chút liền biết, ta chỉ là nói cho các ngươi những gì ta biết, để các ngươi có thể thêm một loại thức ăn, tiếp đó, Mộc Không, bùn không thể ăn, vỏ trứng Kê thú cũng không thể ăn."

Mộc Không chớp mắt một cái, sau đó gật đầu nói: "Ò, ta biết rồi."

Lý do Bạch Hà muốn nói ra chuyện trứng Kê thú lúc này, ngoại trừ lý do đã nói, còn muốn để những thú nhân khác thấy Đường Quả có thể dạy cho họ những lợi ích này, không nên nuôi dưỡng sự nghi ngờ ác ý nhất với cô ấy.

Đám thú nhân giải tán, có thú nhân sau khi rảnh rỗi liến làm theo lời của Bạch Hà, kết quả tất nhiên là hài lòng, sau đó một truyền hai hai truyền ba, toàn bộ người trong bộ lạc rất nhanh đều biết loại phương pháp ăn trứng Kê thú này.

Mà Mộc Không nói bùn ăn không ngon, cũng đã ăn trứng Kê thú chín, mùi và vị của trứng Kê thú khiến hắn ngay lập tức liền thích trứng Kê thú chín.

Sau đó vì thử cái mới, tối đó trứng Kê thú gần bộ lạc đều bị mò về không ít.

Đương lúc Đường Quả nhìn thấy trứng Kê thú phân cho Bạch Hà vào buổi tối, cũng không thấy kỳ quái, suy cho cùng tối qua ông đã đưa hai chuyến.
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 67: Đường Quả Muốn Ăn Cá (1)

[HIDE-THANKS]
Mưa bên ngoài sơn động vẫn đang rơi, không ngừng lại cũng không nhỏ đi, Đường Quả không có chuyện gì làm, cả ngày vung vẩy cỏ đuôi chó trêu chọc Hổ Liệp, cũng gãy tới năm sáu cọng cỏ đuôi chó rồi.

Thực tế chơi nhiều ngày như vậy rồi, Đường Quả cũng có chút chán, nhưng Hổ Liệp bị đùa giỡn lại càng chơi càng vui không biết chán.

Mà thấy dáng vẻ Hổ Liệp như vậy, Đường Quả cũng chỉ có thể tiếp tục chơi với hắn.

Chẳng qua trong giờ nghỉ trưa mỗi ngày, Đường Quả sẽ làm chút trứng chiên hoặc trứng luộc, còn không thì xào thịt xào rau dại gì đó để thay đổi khẩu vị, món chính vẫn là canh thịt xương rau dại Hổ Nha nấu.

Mà mỗi lần cô ăn gì đó đều sẽ cho Hổ Liệp một phần, một phần đặc biệt nhiều rau dại, nói hắn ăn rau dại cho tốt, cô sẽ tiếp tục chơi với hắn.

Thế mà Hổ Liệp còn thực sự lần nào cũng ăn hết rau dại, thấy hắn mỗi lần ăn rau dại với vẻ mặt chán ghét, Đường Quả đều cảm thấy có chút dở khóc dở cười, hắn đây là thích bị trêu chọc đến mức nào chứ.

Mà bên Đường Quả mỗi lần làm ra đồ ăn gì mới, đều sẽ giữ lại một chút để Hổ Liệp mang đến cho nhóm A Lan ăn, sau đó không quá một đêm, trong bộ lạc sẽ có người làm theo cách ăn này.

Chỉ là Đường Quả không biết những thứ này, nhưng trong lòng cô biết rõ cô làm ra đồ ăn ở đây, chắc hẳn người của bộ lạc Cự Hổ đều sẽ biết.

Mà ăn những món ăn có mùi vị khác với thịt nướng, người của bộ lạc Cự Hổ biết cách làm những thứ này đều là Đường Quả dạy, cho nên bất kể là giống cái hay là thú nhân, đều sinh ra không ít hảo cảm với Đường Quả.

Sau đó trứng của Kê thú ở gần bộ lạc liền rơi vào bàn tay tội ác của thú nhân trong bộ lạc, còn về rau dại, ngoại trừ giống cái, đám thú nhân đều không ăn, cho nên rau dại ở xung quanh bộ lạc không ít đi quá nhiều.

Đương nhiên có hai trường hợp ngoại lệ, Hổ Nha cùng Hổ Liệp bị Đường Quả ép ăn không ít rau dại, Hổ Liệp ăn là vì có thể tiếp tục chơi đùa.

Mà Hổ Nha thấy Đường Quả cho anh ăn, lại nhìn thấy nụ cười xinh đẹp của cô, không muốn ăn cũng phải ăn rau dại vào bụng, lại còn biểu hiện ra bộ dáng rất ngon.

Bởi vì anh thực sự không muốn nhìn thấy bộ dáng không vui của Đường Quả, anh thích dáng vẻ Đường Quả mỉm cười nhìn anh, cho nên anh chỉ có thể ủy khuất bản thân mình.

Mà mỗi lần thấy Hổ Nha miễn cưỡng ăn rau dại, lại thấy trên khuôn mặt anh biểu hiện ra dáng vẻ rất ngon, Đường Quả liền cảm thấy rất vui, thế nên có chút làm không biết mệt đưa rau dại cho Hổ Nha.

Nếu Hổ Nha biết được suy nghĩ của Đường Quả, có lẽ anh sẽ làm thế như cũ, bởi vì có thể khiến Đường Quả cho anh ăn, cho dù là rau dại khó ăn, anh cũng rất vui lòng.

Hoặc Hổ Nha đã biết rõ suy nghĩ của Đường Quả từ sớm, là một trong những thú nhân mạnh nhất trong bộ lạc Cự Hổ, lực quan sát của anh sao có thể không nhìn ra suy nghĩ không hề che giấu của Đường Quả?

Hôm nay, Bạch Hà lại đến đưa dược bọn họ thu thập được cho Đường Quả, sau khi Đường Quả chọn lựa ra, cô phát hiện đã thu thập đủ dược mà mình cần, vả lại còn phát hiện ra ba loại gừng hành tỏi.

Đường Quả lập tức cầm ba loại gừng hành tỏi trên tay, trên mặt không nhịn được lộ ra nụ cười, có thể loại bỏ mùi thịt rồi.

Chẳng qua tầm mắt của cô lại đột nhiên liếc qua lông mày hơi động của Bạch Hà, mà phương hướng ông nhìn chính là gừng hành tỏi trên tay cô, sau đó Hổ Liệp bày ra vẻ mặt ghét bỏ lui về sau một bước.

Trong lòng Đường Quả lập tức hiểu ra, nếu không phải lúc trước không dặn họ đừng bỏ lở những loại dược có mùi vị khó chịu và độc hại, có lẽ ba loại gừng hành tỏi này còn không thể xuất hiện trước mặt cô.

Trong mắt Đường Quả hiện lên một tia tinh nghịch, đôi mắt cười nhìn Bạch Hà, nói: "Ăn ba loại này trong thời gian dài có thể ngăn ngừa sinh bệnh phát sốt rất hiệu quả."

Ngăn ngừa sinh bệnh phát sốt? Bạch Hà cùng Hổ Liệp đều bị lời nói của Đường Quả làm cho chấn động.

Giây tiếp theo, Bạch Hà vội vàng ngước nhìn vào mắt Đường Quả, lại thấy trong mắt cô chỉ có sự nghiêm túc, trong lòng lập tức liền biết, cô nói thật!

Mà thấy vẻ mặt từ chán ghét sang kinh ngạc của Bạch Hà cùng Hổ Liệp, cuối cùng chỉ còn lại vẻ do dự nhìn gừng hành tỏi trong tay cô, Đường Quả không khỏi cười càng tươi hơn: "Được rồi, mặc dù ba loại này có tác dụng như tôi nói, nhưng chỉ cần bình thường lúc nướng thịt nấu canh thịt bỏ vào một chút là được, mùi vị đó sẽ không nồng như vậy."

"Ừ, ta biết rồi." Bạch Hà nói.

Mặc dù ông càng hi vọng đừng bỏ thứ đồ có mùi hăng khó ngửi này vào trên thịt nướng, nhưng Đường Quả đã nói như vậy, có lẽ ông có thể thử, ừm~vẫn là bảo Hổ Nha thử trước xem mùi vị thế nào, để ông chuẩn bị tâm lý trước đã.

Thấy Bạch Hà nhấc thùng gỗ muốn đi, Đường Quả nghĩ nghĩ, sau cùng vẫn không lên tiếng nói loại dược cô cần, dù sao thì Bạch Hà biết loại dược cô cần, chắc không đến mấy ngày nữa ông sẽ đưa đến cho cô. Cho nên cũng không kém thời gian một hai ngày, tốt nhất cô nên im lặng chờ đợi, cũng như nhìn kỹ thái độ của nhóm Bạch Hà.

Đợi đến khi trời tối, Bạch Hà đến tìm Đại Lâm vừa đi săn về, "Tộc trưởng, hôm nay tìm được ba loại dược có độc mà Đường Quả cần, ngươi thấy đưa cho cô ấy? Hay là không đưa?"

Thực ra theo ý của Bạch Hà nên đưa dược cho Đường Quả, như thế có thể xem thử rốt cuộc cô muốn làm gì, nếu có mục đích xấu cũng nên xuất hiện càng sớm càng tốt. Nhưng suy cho cùng Tộc trưởng là Đại Lâm, mà đây cũng không phải là chuyện cần vội vàng ra quyết định, vậy thì thế nào cũng phải để Đại Lâm đưa ra quyết định.

Đại Lâm nghe lời này của Bạch Hà, nghĩ nghĩ, "Đưa dược cho Đường Quả đi, chú ý xem cô ấy muốn làm cái gì?"

Bạch Hà gật đầu, "Được, vậy đợi sau khi những thú nhân khác quen với mùi vị này, ta lại cầm đến cho cô ấy."

Mà Đường Quả lúc này, thấy Hổ Nha lại muốn nấu thịt rau dại cho cô ăn, tức khắc liền cảm thấy rất chán ngấy, cái này đã ăn bao nhiêu bữa rồi, thế mà vẫn muốn ăn?

"Hổ Nha, tôi muốn ăn cá." Nghĩ tới gừng hành tỏi được nhóm Bạch Hà tìm được hôm nay, lại nghĩ tới cá to béo lúc trước nhìn thấy, Đường Quả cảm thấy tối nay vẫn nên ăn cá đi, ăn canh thịt rau dại nữa, cô cảm giác thật sự sẽ rối loạn tiêu hóa mất.

"Cá?" Hổ Nha nghi hoặc, nghĩ lại nghĩ, hỏi: "Cô là nói Ngư thú? Cái đó ăn không ngon, mùi vị rất tanh, hơn nữa trong thịt còn có rất nhiều rất nhiều xương cá, nếu không cẩn thận ăn vào bụng, sẽ chết."

Đương nhiên thú nhân bọn họ sẽ không sợ xương cá đó, nhưng giống cái sợ, lúc trước có giồng cái ăn phải xương cá bị xương cá kẹt trong cổ họng mà chết, anh không muốn Đường Quả chết.

Đường Quả nhìn Hổ Nha, ánh mắt có chút vẻ không được chen vào: "Tôi từng ăn không ít, anh yên tâm, sẽ không có chuyện gì đâu?"

Nhìn vào ánh mắt của Đường Quả, sau cùng Hổ Nha thỏa hiệp quay người đi về phía cửa sơn động, chẳng qua trong lòng anh nghĩ chốc nữa anh nhất định phải lựa hết xương cá ra sau đó mới cho Đường Quả ăn, vả lại trong lòng anh còn có chút hi vọng, hi vọng sau khi Đường Quả nhìn thấy Ngư thú sẽ không ăn vì mùi tanh của nó, suy cho cùng cho dù là thú nhân bọn họ cũng chẳng có mấy người thích mùi tanh của Ngư thú đó.

Đường Quả lập tức mỉm cười: "Nhớ xử lý sạch mấy thứ trong bụng cá, còn có vảy bên ngoài cũng phải làm sạch."

"Được, ta biết rồi." Nghe thấy âm thanh mang theo ý cười của Đường Quả, tâm tình Hổ Nha cũng tốt lên rất nhiều, chỉ là trong lòng vẫn có chút lo lắng cô sẻ ăn phải xương cá.
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 68: Đường Quả Muốn Ăn Cá (2)

[HIDE-THANKS]
Sau khi Hổ Nha rời đi, Đường Quả lấy gừng, hành, tỏi ra, nghĩ đến kích thước của con cá mà mình từng thấy trước đó, nghĩ thầm, cho dù Hổ Nha có tùy tiện mang về một con thì chỉ có một chút gia vị của ba loại gừng, hành, và tỏi có lẽ chỉ vừa đủ.

Nhưng sau khi nhìn thấy con cá lớn mà Hổ Nha mang về, Đường Quả cảm thấy gừng, hành, tỏi cô chuẩn bị còn chưa đủ, tuy gừng, hành, tỏi to gấp đôi thế giới hiện đại, nhưng quên kích thước chúng đi vì chúng chỉ đủ làm một nửa của con cá.

Hổ Nha mang về một con cá lớn dài khoảng 1, 3 mét, anh nghĩ rằng xương của ngư thú tuy to và cứng nhưng sẽ dễ dàng lấy ra để Đường Quả không vô tình nuốt phải xương cá. Nếu xương cá đâm vào cổ họng thì chắc chắn phải chờ chết, mùi tanh của ngư thú càng nồng nặc, có lẽ Đường Quả ngửi xong sẽ không muốn ăn nữa.

Sau mấy ngày Đường Quả đã không còn bị đau bụng nữa, cô mỉm cười cầm con dao xương đi tới đống lửa, sau đó cô bảo Hổ Nha đặt ngư thú lên phiến đá mà Bạch Hà đưa tới.

Nhìn thấy Đường Quả vui vẻ như vậy, Hổ Nha liền tin nhưng lời nói trước đó của cô rằng cô đã ăn rất nhiều ngư thú và dã thú.

Đường Quả dùng cốt đao cạo vảy cá, không tệ! Tất cả vảy cá đều đã được loại bỏ, sau đó cô nhìn mang và bụng cá, tất cả đều đã được làm sạch sẽ, rồi cô gật đầu mỉm cười với Hổ Nha.

Hổ Nha lập tức cười lớn, mặc dù trong lòng anh hy vọng Đường Quả sẽ vì mùi của ngư thú mà từ bỏ việc ăn thịt nó đã bị tan vỡ, nhưng chỉ cần cô vui vẻ là được, nếu cô thực sự muốn ăn thịt ngư thú, anh sẽ giúp cô chọn những ngư thú ngon nhất, sau đó đưa chúng cho cô ăn.

Đường Quả dùng cốt đao vỗ nhẹ vào ngư thú rồi lấy rạch một đường cách mang cá khoảng 1cm, sau đó rạch phần đuôi cách vây cá khoảng 2cm, sau đó cầm những đốm trắng bên trong con cá, rồi dùng tay trái kéo thịt con thú ra.

Nhìn sợi chỉ trắng mà Đường Quả rút ngày càng dài ra, Hổ Nha có chút kinh ngạc, lại có chút nhẹ nhõng, xem ra Đường Quả thật sự rất quen thuộc với ngư thú, thậm chí anh còn không biết có những thứ như đường trắng trên thịt ngư thú.

Để rút sợi chỉ trắng ra, Đường Quả bảo Hổ Nha lật con cá lại, rồi làm theo động tác trước đó để rút sợi chỉ trắng ở bên này ra.

Đường chỉ màu trắng này là đường gây tanh, là nguyên nhân gây ra gần như toàn bộ mùi tanh, chỉ cần loại bỏ thì mùi tanh sẽ gần như biến mất hoàn toàn.

Sau khi Đường Quả ném sợi dây tanh vào lửa đốt thành tro, Hổ Nha chợt nhận ra mùi của ngư thú trong hang nhẹ hơn rất nhiều.

Nhưng trước khi Hổ Nha kịp nghĩ thêm gì, thì Đường Quả đã dùng cốt đao chém vào đầu con cá thú.

"Cạch!" Một tiếng vang lên, dao xương đã cắm vào xương cá, không thể rút ra hay chém xuống.

Đường Quả: "..."

Thấy Đường Quả không thể tiến hay lùi, Hổ Nha chậm rãi đưa tay ra hỏi: "Ta làm được không?"

Đường Quả liếc nhìn Hổ Nha rồi buông tay cầm cốt đao ra, anh thầm khó chịu vì cô đã đánh giá quá cao sức mạnh của bản thân cũng như trọng lượng và độ sắc bén của cốt đao.

Hổ Nha lấy cốt đao và ấn nó xuống với một chút lực.

"Rắc!" Đầu cá tách ra khỏi cơ thể.

Lúc này, Hổ Nha không khỏi hơi kinh ngạc trước độ sắc bén của cốt đao này, khi nhìn thấy Đường Quả dùng nó để cắt thịt, anh cũng không để ý nhiều, hơn nữa, anh còn có móng vuốt sắc bén, cho nên anh cũng chưa từng động tới cốt đao này, không ngờ cốt đao này lại sắc bén như vậy.

Sau đó, Hổ Nha hơi nheo mắt nhìn cốt đao, nếu có thú nhân nào đó không cảnh giác, anh có thể dùng cốt đao này nhẹ nhàng mà chặt đứt cổ của thú nhân đó..

Đường Quả không biết Hổ Nha đang nghĩ gì, nhưng khi nhìn thấy đầu cá đã bị chặt, cô lập tức ra lệnh cho Hổ Nha chia đầu cá thành sáu phần, sau đó cho vào nồi nước xương nấu chín.

Sau khi nghe Đường Quả nói, Hổ Nha liền tỉnh táo lại và làm theo lời cô nói, nhưng trong lòng lại có chút bất an.

Bởi vì cốt đao này có thể sử dụng tốt, mặc dù không thể thay thế hoàn toàn móng vuốt sắc bén của thú nhân, nhưng nó vẫn có thể dễ dàng làm bị thương giống cái, vì vậy, cốt đao này không được để a mẫu anh biết, cũng không nên để Đường Quả sử dụng!

Hổ Nha không cảm thấy ý tưởng của mình có gì sai, sau khi quyết định, anh nghĩ ngày mai trước khi Đường Quả dậy, anh nhất định phải cất cốt đao đi, cô không thể để cô sử dụng cốt đao nữa!

Đường Quả vẫn chưa biết Hổ Nha đang nghĩ gì, nhìn anh bỏ đầu ngư thú vào nồi xương xong, sau đó cô lại ra lệnh cho anh cắt vết mổ đầu tiên mà cô tạo ra trên cơ thể của ngư thú, rồi ấn dao vào ngư thú, và tách xương ra khỏi phần thịt

Còn cô ngồi xổm trước nồi canh thêm củi vào ngọn lửa nhỏ dưới nồi.

Hổ Nha không quen dùng cốt đao, khi cắt thịt ngư thú, anh sẽ luôn nghĩ đến việc duỗi móng ra để cắt, nhưng khi anh nghĩ đến việc Đường Quả yêu cầu anh sử dụng cốt đao, nếu cô thấy anh không nghe lời cô, cô chắc chắn sẽ không vui, cuối cùng anh chỉ có thể tiếp tục dùng cốt đao để cắt thịt ngư thú vô cùng chật vật.

Sau khi cắt thịt ngư thú ở hai bên, Hổ Nha thấy Đường Quả ở bên cạnh không nói gì, anh mới yên tâm, anh thật sự không quen dùng cốt đao này.

Đường Quả nhìn những chiếc xương cá nhỏ dính đầy thịt cá, liền yêu cầu Hổ Nha loại bỏ những chiếc xương cá ở hai bên của xương chính của ngư thú, sau đó cắt những chiếc xương chính còn lại của ngư thú thành nhiều mảnh.. Các phần còn lại được nấu chung trong nồi đá dùng để nấu thịt ngư thú.

Sau đó, Đường Quả chỉ đạo Hổ Nha chia miếng thịt cá đã cắt thành hai nửa, cắt chéo một nửa miếng cá, Đường Quả nói rằng đây là miếng thịt cá nhỏ này dùng để nướng.

Sau khi đánh dấu độ dày của miếng cá thịt, thấy Hổ Nha đã hiểu, Đường Quả quay sang nhóm lửa, vớt than củi còn sót lại trên bếp ra, cô định nướng thịt cá trên bếp than.

Bên này, Hổ Nha lật thịt cá lại, thấy trong thịt cá không có xương cá với kết cấu rõ ràng, anh dùng tay sờ và ấn thịt cá thì phát hiện ngoại trừ bụng cá ra thì không có xương cá, đột nhiên anh cảm thấy nhẹ nhõm vô cùng.

Sau khi lén nhìn Đường Quả, Hổ Nha nhanh chóng cắt miếng thịt có xương cá ở trên bụng ngư thú, sau đó dùng dao xương đẩy nó đến mép phiến đá, miếng thịt ngư thú này quá nhỏ, Đường Quả chắc chắn không đủ ăn.

Sau đó, Hổ Nha bắt đầu cắt thịt ngư thú thành từng miếng theo chỉ dẫn của Đường Quả.

Một nửa thịt ngư thú được cắt rất nhanh, Hổ Nha liếc nhìn miếng thịt ngư thú có xương cá đặt phía sau thịt ngư thú vừa cắt, anh cảm thấy Đường Quả sẽ không chú ý tới, cho nên anh ngước mắt nhìn Đường Quả "Đường Quả, ta cắt xong rồi."

"Có một miếng gừng, còn một miếng màu vàng, cắt thành sáu lát mỏng, cho vào nồi đá luộc đầu cá, cắt một đoạn hành lá, còn những củ xanh dài, cắt thành từng miếng. Miếng nào thì cầm bằng tay, chỉ cần cho vào tô và cho vào nồi súp khi súp đầu cá chín." Đường Quả chỉ vào gừng, hành, tỏi mà cô lấy ra.

Quay lại, tiếp tục dùng que gỗ để kẹp than, Đường Quả tiếp tục: "Bóp phần nước gừng, hành tây và tỏi còn lại vào một cái bát, sau đó cắt phần còn lại thành từng miếng nhỏ và đặt vào một cái tô khác. Rồi cho cá vào.. ướp hai mặt thịt ngư thú được phết nước gừng, hành, tỏi vào một tô đá khác.. và để yên."
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 69: Đường Quả Muốn Ăn Cá (3)

[HIDE-THANKS]
Đường Quả giơ thanh gỗ trong tay lên hướng về phía Hổ Nha "Tiếp đó, anh đi gọt mấy thanh gỗ, mảnh hơn thế này một chút, vót nhọn một đầu, cuối cùng xiên thịt Ngư thú đã ướp vào giữa."

Đường Quả đợi một hồi không nghe thấy tiếng Hổ Nha đáp lại liền không tự chủ ngoảnh đầu nhìn về phía anh.

Khuôn mặt anh ngập ngừng muốn nói thấy Đường Quả nhìn về phía mình, ngay chốc lát liền hỏi: "Đường Quả, tại sao mùi của gừng, hành, tỏi rất hăng, khó ngửi như vậy? Cô thực sự muốn làm món thịt Ngư thú này sao?"

Hổ Nha cảm thấy mùi vị Ngư thú sống đã quá đủ khó ngửi rồi, bây giờ anh còn phải quét vị hăng nồng khó chịu của gừng, hành, tỏi lên trên thịt Ngư thú, sau cùng, miếng thịt này vẫn có thể ăn được sao? "

" Hãy làm theo lời tôi, hương vị sẽ không khó ăn đâu. "Đường Quả nhìn Hổ Nha với gương mặt thật thà đáng tin.

Hổ Nha nhìn vẻ mặt của Đường Quả thì liền biết rằng anh chỉ có thể làm theo lời cô nói.

Cô đợi sau khi Hổ Nha phết đều nước cốt gừng, hành, tỏi lên trên mặt thịt Ngư thú, Đường Quả lại bắt anh tiếp tục cắt nửa miếng Ngư thú kia, lần này cô yêu cầu anh cắt dày hơn một chút so với lần trước.

Vì nửa miếng thịt Ngư thú của lần cắt xuống này, Đường Quả dự định chiên chúng trên đá phiến, cô thích cảm giác cắn miếng to khi ăn, còn thịt Ngư thú ở bên kia, cô để Hổ Nha tự mình xử lý.

Đường Quả nhìn thấy Hổ Nha cắt xong phần thịt mới để anh gọt những thành gỗ nhỏ xiên thịt Ngư thú.

Trong thời gian đợi Hổ Nha dùng thanh gỗ nhỏ xiên thịt Ngư thú theo lời Đường Quả, anh kinh ngạc phát hiện ra rằng hai mặt những thịt Ngư thú đã được tẩm ướp với nước cốt gừng, hành, tỏi lấn át vị tanh của ngư thú, mùi tanh ấy chưa bao giờ nhẹ đến thế!

Đây có phải là do nước cốt gừng, hành, tỏi phải không? Trong lòng Hổ Nha khẽ lay động, nếu như vị tanh của Ngư thú giảm nhẹ bớt như thế vậy thì khi mùa mưa này đến, Thú nhân có thể được ăn nhiều thịt ngư thú hơn.

Trong đầu Hổ Nha đang suy nghĩ điều gì đó, tay anh không ngừng đi chuyển, anh xiên thịt Ngư thú xong, Đường Quả liền cầm lấy, đặt lên trên lửa than đặc biệt làm trước đó, từ từ nướng.

Sau một hồi, Hổ Nha mới hiểu ra, anh liền quay đầu nhìn thấy Đường Quả đang kê hai đầu thanh gỗ nhỏ lên đầu đá, để xiên thịt Ngư thú được nướng bởi lửa than bên dưới, hóa ra thịt Ngư thú còn có thể được nướng như thế sao?

Sau một hồi tất bật, món canh xương đầu Ngư thú cuối cùng lại một lần nữa được đun sôi trở lại.

Hổ Nha nhìn nồi nước dùng đang sôi ùng ục, nghe mùi tanh nhè nhẹ của Ngư thú trong không khí, hơn nữa, anh chưa từng ngửi qua mùi thơm này, trong lòng Hổ Nha không khỏi lấy làm lạ, hóa ra vị gừng kia còn có thể làm món canh đầu Ngư thú thơm đến nhường vậy.

Đường Quả đổi lửa nấu canh thành lửa nhỏ, sau đó kêu Hổ Nha chuẩn bị miếng thịt Ngư thú đã chiên trên đá phiến.

Bước đầu tiên, Đường Quả bảo Hổ Nha cắt một miếng thịt mỡ trắng ngần từ Trư thú mà anh ấy mang về, sau đó cắt thịt mỡ thành từng miếng nhỏ, chiên với dầu trên đá phiến" xì xèo xì xèo.. "

Ngửi mùi trong không khí không giống với hương thơm của thịt trư thú, Hổ Nha cảm thấy nước miếng của mình sắp chảy rớt ra ngoài.

Đường Quả múc một ít thịt Trư thú chiên vào trong canh đầu ngư thú, làm như vậy khi ăn sẽ càng ngon hơn.

Cô tận dụng dầu thừa trước đó chiên phần gừng, hành, tỏi còn lại, xong lại cho thêm miếng Ngư thú dày vào chiên cùng" xèo xèo.. "

Trong không khí, mùi tanh hôi của Ngư thú gần như đã không còn nữa mà chỉ có hương thơm hấp dẫn của món Ngư thú đang ngày càng đậm đà, Hổ Nha trong lòng không khỏi cảm thán, thì ra món Ngư thú được thêm gừng, hành, tỏi lại thơm đến như vậy, thật là muốn ăn.

Đến lúc thêm muối, Đường Quả nhìn thấy ánh mắt của Hổ Nha, cuối cùng chọn ra mười miếng Ngư thú nướng và chiên, rắc muối lên trên, cô không múc đầu ngư thú ra và cho muối vào luôn mà sau khi thêm rau dại vào canh, muối được thêm vào cả nồi canh.

Sau khi ăn lát mỏng thịt Ngư thú, mặc dù cô không bỏ muối vào nhưng thịt không có vị tanh, cũng không bị cứng, ngay lập tức Hổ Nha nghĩ rằng giống cái sẽ càng thích ăn món Ngư thú được làm theo cách này, vả lại, bây giờ bên trong thịt Ngư thú không có xương, như thế thì không cần phải sợ giống cái sẽ vô tình bị hóc xương nữa.

Còn nữa! Trong nước có nhiều Ngư thú như vậy, nếu đều bị đánh bắt hết, vậy thì mùa mưa lần này chúng ta nhất định sẽ tích trữ lương thực nhiều hơn bao giờ hết, như vậy, bộ lạc của họ biết đâu có thể đủ ăn, người trong bộ lạc sẽ không phải chết đói trong mùa mưa này.

Hổ Nha cố kiềm chế sự phấn khích trong lòng, anh ăn xong một miếng thịt Ngư thú nướng và một một miếng thịt Ngư thú chiên chỉ trong hai, ba lần ăn, vẻ mặt của anh như thể vẫn chưa đủ đã nhưng anh lại không đưa tay tiếp lấy miếng thịt Ngư thú còn lại để ăn.

Đường Quả thấy thế liền đưa miếng thịt Ngư thú nướng đã được rắc muối đưa cho anh.

Hổ Nha thấy Đường Quả đưa thức ăn cho mình liền rất vui vẻ, có điều anh vẫn lắc đầu" Đường Quả, cô ăn đi, đợi lúc nữa, ta nướng miếng Ngư thú kia ăn là được rồi."

Đường Quả trực tiếp đưa miếng thịt Ngư thú lên miệng Hổ Nha.

Hổ Nha ngửi mùi thơm hấp dẫn của thịt Ngư thú nướng, anh vẫn có đủ ý chí kiên định từ chối không ăn nhưng đây là Đường Quả đút cho anh ăn, tận tay đưa lên miệng anh..

Hổ Nha nhìn Đường Quả, nhất thời không nhìn được há miệng cắn miếng thịt Ngư thú nướng.

Sau khi thịt Ngư thú được đưa vào miệng, Hổ Nha phát hiện ra hương vị miếng thịt Ngư thú nướng này với hương vị anh ăn trước đó không giống nhau, miếng thịt này rõ ràng ngon hơn rất nhiều, anh nghĩ một hồi thì hiểu rằng miếng thịt Ngư thú nướng này lại ngon đến như vậy là bởi vì nó đã được rắc muối lên.

Hóa ra thịt Ngư thú bỏ thêm muối ngon hơn nhiều như thế so với thịt Ngư thú không bỏ muối vào, thảo nào Đường Quả chỉ thích ăn những đồ đã được thêm muối, trong lòng Hổ Nha chợt bừng tỉnh, nhận ra rằng làm theo cách của Đường Quả, muối vỏ sò của anh sẽ không dùng được đến ngày trao đổi tiếp theo, xem ra phải cố gắng đi săn, dùng thú săn đổi lấy muối với thú nhân khác.

Sau khi Hổ Nha ăn thêm một bát canh xương đầu Ngư thú với rau dại được cho thêm muối, mùi vị này so với canh xương đầu Ngư thú anh từng ăn trước đây, Hổ Nha càng kiên quyết muốn tìm cách đổi muối với Thú nhân khác, làm sao có thể để Đường Quả ăn thức ăn không có muối, như vậy thật sự không ngon chút nào.

Đường Quả nhìn Hổ Nha một cách thích thú, cô liền yên tâm, suy cho cùng, muối này là của Hổ Nha, dù sao chăng nữa cô cũng phải cho anh thử hương vị thức ăn đã được nêm muối là như thế nào, bởi vì chỉ có như vậy cô mới có thể càng an tâm để bản thân dùng muối.

Trong lòng Đường Quả tự giải thích cho hành động vừa rồi của bản thân mình, chỉ là thực hư của cách nghĩ này, cô là người thực sự hiểu rõ hơn ai hết.

Sau đó, Hổ Nha nhìn thấy Đường Quả cầm đũa gắp một miếng đầu Ngư thú ăn, anh có ý muốn ngăn cô lại, nhưng nghĩ đến dáng vẻ thẳng thừng ăn một cách quen thuộc liền sững sờ, kìm nén ý định ngăn cản Đường Quả.

Có điều, nhìn thấy một miếng đầu Ngư thú vào bên trong miệng của Đường Quả, Hổ Nha không cầm lòng được mà nắm chặt nắm đấm, ánh mắt anh càng chăm chú nhìn miệng của Đường Quả, chỉ thấy cái miệng nhỏ kia cử động vài lần, cuối cùng nhổ thứ gì đó ra ngoài.

Trên mặt đất, anh nhìn thấy xương Ngư thú nhẵn bóng, Hổ Nha chớp chớp mắt, nhất thời có chút không phản ứng kịp, xương Ngư thú kia chỉ nhổ ra như vậy sao?

Suy cho cùng, bọn họ đều quen ăn thịt cắn miếng thật lớn, thật sự chưa từng gặp qua người nào có thể đủ sự cẩn thận, kỹ càng ăn thịt Ngư thú vào trong bụng lại nhổ xương ra ngoài, thật ngạc nhiên!

Sau khi Hổ Nha nhìn thấy Đường Quả vừa ăn đầu Ngư thú vừa nhổ xương Ngư thú, anh cũng từ từ bình tĩnh trở lại, cuối cùng trong lòng cũng thả lỏng, xem ra chuyện Đường Quả nói từng ăn qua Ngư thú kia là thật.

Trong lúc Đường Quả đang ăn canh Ngư thú, Hổ Nha đang ngồi xổm nướng thịt Ngư thú bên bếp lửa, Bạch Hà cầm thuốc mà Đường Quả cần đến.
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back