Chương 10. Huyền Tú - Rơi Vào Vực Sâu (Hết)
Trong ký ức của ta có một trận đại dịch.
Cũng chính trận đại dịch ấy đã giúp Lâm Cơ được người đời tôn làm Thần Tử, được vạn dân sùng bái.
Vì vậy, ta đã sớm tung ra lời tiên tri về đại dịch.
Sư phụ có vẻ không hài lòng với việc ta tự tiện làm chủ, nhưng lại không trách phạt nhiều.
Lúc đầu, ta chỉ cho rằng sư phụ cảm thấy ta hành động quá hấp tấp, bởi ông ta biết rõ ta vốn không có khả năng tiên tri.
Cho đến khi, đại dịch thật sự xảy ra.
Sư phụ lại không để ta giống như Lâm Cơ năm ấy, đứng ra phát linh thuỷ cứu người, mà chỉ dặn ta chuyên tâm tu hành, đừng bận tâm việc đời.
Khi ấy, ta mới chợt hiểu ra.
Huyền Môn cần một Thần Tử, Thần Tử ấy có thể là Huyền Cơ, cũng có thể là Huyền Tú, hoặc bất kỳ ai khác.
Người mà thiên hạ sùng bái luôn là Thần Tử, chứ không phải Huyền Tú.
Sư phụ muốn thay thế ta, hoặc có lẽ, ông ta chưa từng có ý định để ta trở thành Thần Tử thật sự.
Ta chưa từng là tâm phúc của sư phụ.
Nhưng nếu vậy, tại sao sư phụ lại để ta tự do hành động trong Huyền Môn suốt nhiều năm như vậy?
Chẳng lẽ trên người ta còn có thứ gì đáng để lợi dụng?
Rất nhanh, ta đã tự tìm được đáp án.
Có đấy.
Chính là việc ta được sống lại.
Chính là nguồn gốc của cái gọi là năng lực tiên tri của ta.
Tim ta đập dồn dập.
Đây là lần đầu tiên, ta cảm thấy mình đã nắm được mạch đập của vận mệnh.
Sư phụ ta, từ đầu đến cuối, vẫn luôn muốn moi ra bí mật của ta, mà giờ đây, ông ta đã bắt đầu mất kiên nhẫn rồi.
Ta trộm công thức chế linh thuỷ trị bệnh của Huyền Môn.
Trước khi sư phụ kịp phản ứng, ta đã lấy cớ du ngoạn, đi khắp mọi nơi, dẫn dắt dân chúng dựng tượng thần theo dáng vẻ của ta, gọi ta là Thần Tử Huyền Tú.
Dùng cách này, để gắn chặt danh hiệu Thần Tử với cái tên Huyền Tú.
Cầu lấy đường sống.
•*´¨`*•. ¸¸. •*´¨`*•. ¸¸. •*´¨`*•. ¸¸. •*´¨`*•. ¸¸. •
Ta bị rắn độc cắn.
Ta biết, đây không phải tai nạn, mà là sư phụ đã hạ sát chiêu.
Nhưng g. I. Ế. C ta lúc này đã không phải chuyện dễ dàng nữa.
Sư phụ muốn diệt trừ Huyền Tú, nhưng lại không thể huỷ hoại danh tiếng Thần Tử mà Huyền Môn dày công vun đắp.
Ta cố ý đi đến những nơi có đông dân chúng tụ tập, ông ta không thể ra tay giữa thanh thiên bạch nhật.
Chỉ đành dùng cách âm thầm như thế này.
Ngay cả độc rắn cũng phát tác rất chậm, cho ta cơ hội vùng vẫy.
Khi ấy, ta đã đến gần đất Cửu Hà, và ta không chút do dự lao thẳng đến đó.
Nơi đó có hai vị đại phu rất nổi tiếng.
Một người là phu nhân trại chủ Cửu Hà Trại - Trương Tiểu Thuý, người còn lại là con gái bà - Trần Niệm Vi.
Mục tiêu của ta vốn là Trương phu nhân, tuy bà ít khi ra mặt hành y, nhưng là một lương y có tấm lòng Bồ Tát.
Nghe nói bất kỳ bệnh nhân nào tìm đến, dù là địch hay bạn, thiện hay ác, bà đều ra tay cứu chữa.
Trái lại, Trần Niệm Vi tuy hay đi khắp nơi khám bệnh miễn phí, nhưng lòng dạ sắt đá, đã nói không cứu thì dù người đó c. H. Ế. T ngay trước mắt, nàng cũng không thèm đoái hoài.
Nhưng trời chẳng chiều lòng người, ta không kịp tới được Cửu Hà Trại.
Đi được nửa đường, ta đã kiệt sức ngã quỵ.
Thế nhưng, ông trời vẫn còn thương ta.
Ta gặp được Trần Niệm Vi đang ra ngoài hái thuốc.
Nàng nói nàng không cứu những kẻ tin thần.
Ta đáp: "Ta không tin thần."
Sao ta có thể tin thần chứ? Không ai hiểu rõ cái gọi là thần thực chất là thứ gì hơn ta.
Trần Niệm Vi cứu ta.
•*´¨`*•. ¸¸. •*´¨`*•. ¸¸. •*´¨`*•. ¸¸. •*´¨`*•. ¸¸. •
Ta hơi nghi ngờ y thuật của Trần Niệm Vi.
Mỗi lần nàng châm cứu cho ta, chỗ này khó chịu, chỗ kia đau đớn.
Chữa xong hết đau đầu lại đến nhức chân.
Cứ dày vò mãi, thật sự rất mệt mỏi.
Nhưng sau đó ta nhận ra, không phải y thuật của nàng kém, mà là quá giỏi, cố tình hành hạ ta.
Nàng lấy cớ trị bệnh, cởi áo ta, nhào nặn ta như nhồi bột.
Nàng cố tình gây tê, khiến ta vô thức mất kiểm soát.
Khi ta bối rối tìm cách che giấu, nàng lại trốn một góc cười khúc khích.
Còn cười thành tiếng.
Nàng thích vẻ bối rối, lúng túng của ta, ngoài mặt lại nghiêm túc nói rằng: "Trị bệnh vốn như thế."
Thế gian sao lại có cô gái tính tình tệ như vậy chứ.
Thế nhưng, từ nàng, ta lại tìm lại được cảm giác được làm người.
Ta và nàng rất hợp nhau.
Nàng không tin thần, ta cũng không tin thần.
Nàng chán ghét Huyền Môn, ta cũng chán ghét Huyền Môn.
Nàng thích trêu chọc ta, mà ta.. cũng thích bị nàng trêu chọc.
Sự xuất hiện của nàng khiến lòng ta, vốn đã đầy vẩn đục, hé mở ra một mảnh thanh tịnh.
Ta bắt đầu chìm đắm trong cuộc sống này, thậm chí còn hy vọng nàng mãi không chữa khỏi cho ta.
Nhưng ta biết, đó chỉ là ảo tưởng.
Ta càng ngày càng bất an, lo được lo mất. Nếu nàng biết ta chính là Thần Tử Huyền Tú của Huyền Môn, nàng có còn đối xử với ta như bây giờ không?
Thế nhưng, ta còn chưa đắn đo được bao lâu, nàng đã bất ngờ bảo ta khỏi rồi, nàng phải trở về.
Quá đột ngột, ta chưa kịp chuẩn bị cho cuộc chia ly.
Ta không nỡ rời xa nàng.
Nàng hỏi ta có muốn cùng nàng quay về không, ta thật sự rất muốn gật đầu.
Nhưng ta không thể.
Trên người ta còn mang theo hiểm họa, ta không muốn liên luỵ nàng.
Sư phụ ta còn sống ngày nào, ta chẳng thể yên ổn ngày đó.
Vì vậy, ta nói với nàng: "Ta phải trở về g. I. Ế. C một người."
Nàng nghe xong, không níu kéo lấy một câu, khiến lòng ta chua xót không thôi.
Nàng rốt cuộc chỉ là một tiểu cô nương, việc nàng trêu chọc ta chẳng qua chỉ là hứng thú nhất thời, còn ta lại nảy sinh tâm tư khác.
Thật là buồn cười.
Ta định nói rõ thân phận với nàng.
Nhưng vừa mở miệng, nàng đã chửi mắng Huyền Môn một trận, khinh miệt Thần Tử Huyền Tú như rác rưởi.
Nàng nói ta là ngoại lệ, nhưng ta biết rõ, ta căn bản không phải ngoại lệ, mà chính là thủ phạm đầu sỏ.
Ta không dám nói thêm, chỉ trao cho nàng dây hoa mai ta luôn mang theo bên mình.
Cha mẹ ta mất sớm, đây là kỷ vật duy nhất họ để lại, cũng là thứ ta trân quý nhất.
Nó đại diện cho tâm ý chân thành nhất của ta.
Ta hy vọng nàng sống đời yên vui, dù sau này vĩnh viễn không gặp lại, cũng không sao.
Khi nàng xoay hạt châu, hỏi ta có phải Thần Tử Huyền Tú hay không, tim ta như muốn ngừng đập.
Miệng còn nhanh hơn suy nghĩ, ta vội bảo tên ta là Lâm Tú.
Cái tên Lâm Tú gắn liền với quá khứ của ta, từ sau khi thúc thẩm và Lâm Cơ lần lượt qua đời, không còn ai gọi ta như thế nữa.
Nói ra rồi, ngay cả ta cũng ngẩn người.
Sau đó, ta sinh ra chút lòng tham. Nàng đã biết bí mật sâu kín của ta, ta cũng muốn hiểu nàng thêm đôi chút.
Nàng vẫn luôn mang khăn che mặt, ta muốn nhìn thấy dung mạo của nàng..
Không ngờ nàng lại bị dị ứng.
Vì vậy, ta cười nói với nàng: "Không sao, sau này nếu có duyên gặp lại, ta nhất định sẽ nhận ra nàng."
Nàng cũng đùa lại: "Được thôi, nếu ngươi nhận không ra, thì phải trả mạng cho ta."
Ta không để bụng.
Một nữ tử tính cách tồi tệ đến vậy, thiên hạ e rằng khó tìm được người thứ hai, sao ta có thể không nhận ra nàng.
Nàng hài lòng với phản ứng của ta, rồi cho ta xem một thứ khác.
Chính là vết bớt hình hoa mai của nàng.
Ta bỗng cảm thấy vận mệnh thật kỳ diệu.
Thì ra Trần Niệm Vi chính là nàng.
Chính là đứa bé gái ta từng phát hiện khi tìm kiếm Công Chúa năm xưa.
Năm ấy, ta vì không nỡ sát hại người vô tội mà tha mạng cho nàng. Giờ đây, trong lúc ta tuyệt vọng nhất, chính nàng lại là người cứu mạng ta.
Thật là..
•*´¨`*•. ¸¸. •*´¨`*•. ¸¸. •*´¨`*•. ¸¸. •*´¨`*•. ¸¸. •
Ta trở về Kinh Thành, sư phụ vô cùng kinh ngạc trước sự trở lại của ta.
Ta giả vờ không hay biết gì, chia sẻ với sư phụ những trải nghiệm trên chuyến hành trình vừa rồi.
Ta nói với sư phụ rằng, ta bị rắn độc cắn, thần trí mơ hồ, lạc vào một khu rừng rậm.
Khi ấy, một tiên nữ xuất hiện, nàng luyện một lò đan dược, ta uống vào rồi khỏi hẳn.
Ta cố ý ám chỉ với sư phụ rằng khi đó ta đã chết, chỉ nhờ đan dược mới có thể cải tử hoàn sinh.
Sư phụ trợn tròn mắt, quả nhiên cực kỳ hứng thú.
Cả đời ông ta theo đuổi thuật trường sinh, tuyệt đối sẽ không bỏ lỡ cơ hội này.
Nhiều năm qua, đây là lần đầu tiên sư phụ đuổi hết mọi người, chỉ giữ lại ta bên mình.
Và ta cuối cùng cũng tìm được cơ hội một đòn đoạt mạng, kết liễu mạng sống của ông ta.
Ta nghĩ mình cũng xem như đã làm một việc tốt.
Ít nhất, ta sẽ không luyện ra thứ đan dược tà môn kia.
Ta tuyên bố ra bên ngoài rằng sư phụ đã đắc đạo phi thăng.
Triều đình nhanh chóng sắc phong ta làm Quốc Sư mới.
Ta cởi bỏ được một tầng xiềng xích, bắt đầu thả lỏng bản thân.
Xây phủ Quốc Sư, xây bể nước nóng, xây đài tế thần, xây tượng thần, muốn gì làm nấy.
Mỗi một lời ta nói đều được người đời coi như khuôn vàng thước ngọc, một lời có thể quyết định sinh tử.
Cảm giác này quả thực rất tuyệt vời.
Nhưng ta hiểu rõ, mọi chuyện vẫn chưa kết thúc.
Ta vẫn chưa quên vị Công Chúa đang bặt vô âm tín kia.
Ta nhất định phải trừ khử nàng, lần này không chỉ vì ta, mà còn vì nàng ấy.
Nàng xuất thân là giặc cướp, mà quan với giặc xưa nay như nước với lửa, nếu vị Công Chúa kia đăng cơ, nàng chắc chắn sẽ gặp họa.
Ta muốn bảo vệ nàng, dù nàng có ở bên ta hay không.
Vì vậy, ta cần có quyền lực lớn hơn nữa.
Ta bắt đầu tiến thêm một bước, truyền bá Thần đạo rộng rãi trong dân gian.
Lần đầu tiên, ta bắt được tung tích của vị Công Chúa ấy.
Không, chính xác hơn là nàng chủ động xuất hiện trước mặt ta.
Ta nhận được một mảnh giấy, trên đó viết: "Mồi còn chưa đủ."
Ta lập tức ra lệnh truy bắt, nhưng chẳng thu hoạch được gì.
Thậm chí không tìm ra dù chỉ một chút dấu vết.
Một lần nữa, ta cảm nhận được nỗi sợ hãi thấu xương.
Vị Công Chúa ấy tựa như một hồ sâu không thấy đáy, như ngọn núi cao không thể vượt.
Suốt mười mấy năm qua, nàng luôn là tồn tại khiến ta khiếp sợ hơn cả sư phụ.
Ta không thể nhìn thấu nàng, nhưng nàng lại nắm rõ mọi động tĩnh của ta.
Ta mất rất lâu mới nghĩ ra được một cách.
Nàng nói mồi chưa đủ, vậy thì, ta sẽ cho nàng đủ mồi.
Đúng lúc Kinh Thành rất lâu rồi không mưa, ta tâu với Hoàng Đế rằng, chỉ có đem Công Chúa đi tế thần mới giải được hạn hán.
Hoàng Hậu yêu thương hai đứa con của mình hơn cả sinh mạng, tuyệt đối sẽ không để con gái mình bước lên đài tế thần.
Bà sẽ thay ta gây áp lực với Hoàng Đế, đi tìm vị Công Chúa lưu lạc chốn dân gian kia.
Ta không cần lộ rõ mục đích, cũng không cần đối đầu trực tiếp với Hoàng Đế.
Mà vị Công Chúa ấy, chắc chắn cũng sẽ không bỏ qua cơ hội này.
Chỉ cần nàng xuất hiện, ta liền có thể giải quyết dứt điểm nàng để trừ hậu hoạn.
Về phần cuối cùng ai sẽ là người bị mang đi tế thần..
Quan trọng sao?
Dù Hoàng Hậu có tức giận đến đâu, cũng chẳng làm gì được ta.
Ta đã không còn là ta của ngày trước. Ta đã trở thành thần trong mắt của dân chúng.
Hoàng Hậu muốn đối phó ta, cũng phải cân nhắc liệu Liễu gia có bị những con dân thành kính kia xé thành mảnh vụn hay không.
Ta đã đứng trên đỉnh cao quyền lực, không cần kiêng dè bất cứ ai nữa.
•*´¨`*•. ¸¸. •*´¨`*•. ¸¸. •*´¨`*•. ¸¸. •*´¨`*•. ¸¸. •
Vị Công Chúa đó quả thực đã bị tìm về.
Liễu Vân Sơ cùng Tào Thừa vì nàng mà đánh nhau trước cửa cung.
Nàng giả vờ khuyên can, thực ra đang đổ thêm dầu vào lửa, dáng vẻ rõ ràng là sợ thiên hạ chưa đủ loạn.
Tính cách tinh quái thích trêu ngươi ấy khiến ta cảm thấy rất quen thuộc.
Ngay sau đó, trong cung, ta nhặt được chiếc dây kết hoa mai mà ta từng tặng cho Niệm Vi.
Ta rơi vào hoang mang.
Ta gặp được nàng, dung mạo nàng và Công Chúa từng đăng cơ trong ký ức ta giống nhau như đúc.
Ta chắc chắn nàng chính là Công Chúa.
Nàng rõ ràng không nhận ra ta, nhưng lại miêu tả chính xác chiếc dây đeo này, còn nói đây là cố nhân tặng.
Ta lại trở nên do dự.
Vì vậy, ta gọi cái tên đó - Trần Niệm Vi.
Nàng gần như theo phản xạ mà quay đầu lại.
Ta không dám tin vào kết quả ấy.
Nếu Công Chúa mà ta hao tâm tổn sức tìm kiếm bấy lâu chính là Niệm Vi, vậy suốt thời gian qua ta rốt cuộc đã làm cái gì?
Nhưng Niệm Vi và Công Chúa làm sao có thể là cùng một người?
Ta từng thấy Công Chúa khi mới chào đời, cũng từng thấy Công Chúa khi đăng cơ, trên người Công Chúa không hề có bớt, còn trên người Niệm Vi thì có.
Đúng vậy, bớt.
Chỉ cần nhìn thấy vết bớt đó, tất cả sẽ sáng tỏ.
Ta thực hiện lần thăm dò thứ hai.
Đế hậu vì chuyện của Công Chúa mà tranh cãi, khiến hậu cung m. Á. U chảy thành sông, Tào Thừa đến cầu ta khuyên can.
Ta chẳng mấy để tâm chuyện đó, ta chỉ muốn biết Công Chúa có thật sự là Niệm Vi hay không.
Cũng muốn biết, nàng thật sự không nhận ra ta, hay là biết thân phận thật của ta nên giận ta.
Ta ép Tào Thừa đưa Niệm Vi đến gặp ta, còn bảo hắn không được quấy rầy.
Ta cố tình nói bóng gió mập mờ. Đều là nam nhân, Tào Thừa chắc chắn hiểu ý ta.
Kỳ thực, từ lúc nhận ra Công Chúa có thể là Niệm Vi, ta đã bắt đầu nảy sinh địch ý với Tào Thừa.
Trong ký ức kiếp trước, Tào Thừa luôn ở bên cạnh Niệm Vi.
Kiếp này, nàng dường như vẫn đặc biệt đối đãi với Tào Thừa.
Ta có chút không cam tâm.
Tào Thừa quả nhiên lợi hại, có thể đưa Niệm Vi tới.
Nhưng khi hắn thật sự làm được, ta lại chẳng vui nổi.
Niệm Vi vì người khác mà đến, mà người đó rõ ràng biết chuyến đi này sẽ bất lợi cho nàng.
Điều này khiến ta càng thêm khó chịu, không chỉ vì bản thân, mà còn vì Niệm Vi.
Tấm lòng Niệm Vi đáng quý như thế, sao có thể để Tào Thừa tuỳ tiện chà đạp?
Tào Thừa thì có gì tốt?
Chẳng qua là có chút tài a dua, nịnh hót.
Xét về thân phận địa vị, Tào Thừa hiện giờ làm sao sánh được với ta. Xét về diện mạo, ta cũng chẳng kém cạnh.
Huyền Môn đáng hận, nhưng sưu cao thuế nặng, gây họa nhân gian cũng có một phần của thế gia đại tộc.
Đều là sâu bọ trong bùn nhơ. Nàng có thể chấp nhận Tào Thừa, cớ gì không thể chấp nhận ta?
Ta cố tình gặp nàng khi đang ngâm mình trong bể nước nóng.
Còn dùng giọng điệu khó nghe, bảo nàng cởi y phục.
Quả nhiên, nàng giận dữ quay người bỏ đi.
Ta lại nói: "Tào Thừa rất ít khi mở miệng nhờ vả ai. Ngươi bỏ đi như vậy, chẳng phải khiến hắn thất vọng sao?"
Nàng thật sự dừng bước, quay đầu lại nhìn ta, cười nói: "Nhìn kỹ lại, Quốc Sư đại nhân dung mạo xuất chúng, tính ra ta cũng không chịu thiệt."
Lại là cái tính cách tinh quái thích trêu ngươi quen thuộc ấy, cảm giác này ta chưa từng cảm nhận từ bất kỳ người phụ nữ nào khác.
Nàng và Niệm Vi thật sự quá giống, khiến ta khó lòng không liên tưởng.
Mà việc nàng vì Tào Thừa quay đầu, càng khiến lòng ta đau đớn.
Ta thà rằng nàng cứ xoay người bỏ đi.
Ta không còn hứng thú đấu khẩu với nàng, nhịn không được buông lời mỉa mai Tào Thừa.
Nhưng nàng hoàn toàn không để tâm.
Nàng dường như thật sự rất thích Tào Thừa.
Ta muốn xem bớt trên người nàng.
Nàng không chút do dự vén y phục, để lộ phần hông bên trái.
Nơi lẽ ra có vết bớt, lại là một vết sẹo, không thể phân biệt rõ ràng.
Nhưng ta nhận ra, nàng chỉ vén bên trái.
Nàng biết ta muốn xem bên trái, nghĩa là nàng biết bên trái mình từng có bớt.
Nàng chính là Trần Niệm Vi mà ta quen thuộc.
Vậy nên, Niệm Vi chính là Công Chúa, Công Chúa cũng chính là Niệm Vi.
Ta đã có được đáp án, nhưng không những không sáng tỏ, mà chỉ càng thêm hoang mang.
Một người có bớt, một người không, rõ ràng là hai người, sao lại thành một?
Ta nhất định phải làm rõ chuyện này.
Nhưng không cần quá vội.
Ta biết hôm nay ta đã làm không được tốt, quãng thời gian sau này, ta muốn để Niệm Vi nghỉ ngơi.
Ta cố ý ép Niệm Vi ở lại qua đêm, nói với nàng rằng chỉ khi Tào Thừa đến đón hoặc trời sáng mới được về.
Ta không có ý hại nàng, chỉ là muốn nàng nhìn rõ bộ mặt thật của Tào Thừa.
Niệm Vi có thể không thích ta, nhưng tuyệt đối không được thích kẻ khác.
Nếu nàng nhất định phải thích một người, thì người đó chỉ có thể là ta.
Dù ta có trăm ngàn điều không tốt, nhưng tấm lòng dành cho Niệm Vi lại trong sáng không tì vết, không một chút toan tính. Chỉ điểm này thôi, ta tốt hơn Tào Thừa trăm ngàn lần..
Tào Thừa bất ngờ xông tới, đưa Niệm Vi đi, phá hỏng toàn bộ kế hoạch của ta.
Rõ ràng lúc trước hắn đã đồng ý với ta không chút do dự, vậy mà bây giờ lại trở mặt.
Hắn rõ ràng có ý đồ khác, cố ý lợi dụng ta để chiếm lấy hảo cảm của Niệm Vi.
Tên tiểu nhân đê tiện, ta tuyệt đối sẽ không tha cho hắn!
•*´¨`*•. ¸¸. •*´¨`*•. ¸¸. •*´¨`*•. ¸¸. •*´¨`*•. ¸¸. •
Ta bắt đầu ra tay đối phó với Tào Thừa.
Nghe nói Niệm Vi vì đánh Minh Châu mà bị Hoàng Hậu nhốt lại, ta cũng không quá bận tâm.
Hoàng Hậu sẽ không g. I. Ế. C Niệm Vi, hơn nữa ta chưa bao giờ nghi ngờ năng lực của nàng.
Ta suy nghĩ rất lâu, cuối cùng nghĩ ra một khả năng hoàn toàn mới.
Ta luôn tin chắc nàng chính là Công Chúa, bởi vì kiếp trước ta tận mắt nhìn thấy Công Chúa đoạt được ngai vàng.
Nhưng nếu tin tức ta biết ở kiếp trước là sai thì sao?
Nếu Niệm Vi vốn không phải Công Chúa, mà chỉ là một người bình thường đánh cắp thân phận Công Chúa thì sao?
Như vậy, mọi chi tiết trở nên ăn khớp với nhau.
Ta đột nhiên cảm thấy vui mừng.
Nếu nàng thật sự là Niệm Vi, nàng muốn làm Công Chúa thì cứ để nàng làm, muốn làm Hoàng Đế cũng để nàng làm.
Chỉ cần Niệm Vi chịu chấp nhận ta, ta nguyện làm chó săn cho nàng.
Thế nhưng ta còn chưa kịp thổ lộ lòng mình, biến cố đã liên tiếp xảy ra.
Niệm Vi tâu với Hoàng Đế, nguyện làm tế phẩm.
Thế là ta nói với Hoàng Đế rằng nàng là vị hôn thê của ta.
Đây là thời cơ thích hợp nhất.
Dù Niệm Vi không thừa nhận, nhưng ta biết Hoàng Đế sẽ không trái ý ta.
Ta có thể chờ sau này, từ từ bồi tội với nàng.
Thế nhưng, ngay trong đêm đó, Thái Tử hôn mê, Hoàng Hậu tự vẫn, Nguỵ Mỹ Nhân và Minh Châu Công Chúa thì bặt vô âm tín.
Khi ta tỉnh dậy, nghe được tin tức này, đầu óc đã hoàn toàn trống rỗng.
Lập tức phái người tìm kiếm tung tích Minh Châu Công Chúa khắp Kinh Thành.
Nhưng không thu được chút tin tức nào.
Niệm Vi trở thành Công Chúa duy nhất trong hoàng thất.
Như vậy, nàng chính là tế phẩm duy nhất cho lễ tế thần.
Chuỗi sự kiện này nhất định có liên quan đến Niệm Vi.
Ta không hiểu tại sao nàng làm như vậy, tại sao lại dấn thân vào chỗ chết.
Ta chỉ biết, ta nhất định phải cứu nàng.
Muốn vậy, chỉ còn một cách duy nhất: Vạch trần thân phận của nàng.
Chỉ cần nàng không còn là Công Chúa, mọi chuyện sẽ được giải quyết.
Vì thế, ta lại một lần nữa đến Cửu Hà, tìm chứng cứ chứng minh nàng không phải Công Chúa.
Ta dò hỏi rất lâu, cuối cùng cũng nghe ngóng được chút tin tức.
Có người nói, Niệm Vi là song sinh, còn có một huynh đệ hoặc tỷ muội, nhưng đã c. H. Ế. T từ sớm.
Khoảnh khắc ấy, ta như bừng tỉnh, cảm giác như đã chạm đến đáp án thật sự.
Niệm Vi và Công Chúa vốn là song sinh, Công Chúa ngoài ý muốn c. H. Ế. T yểu, Niệm Vi bèn giả làm Công Chúa quay về cung.
Khi ta đang chuẩn bị điều tra sâu hơn, triều đình đã phát binh đánh Cửu Hà Trại.
Ta gặp được Lạc Thế Thu, mới biết quãng thời gian ta rời đi đã xảy ra rất nhiều chuyện.
Tào Thừa đã chết, Hoàng Đế biết chuyện Niệm Vi xuất thân từ Cửu Hà Trại.
Nỗi sợ hãi lại một lần nữa dâng lên trong lòng ta.
Dù Niệm Vi có phải Công Chúa hay không, thì nàng vẫn là Nữ Đế thống trị thiên hạ mà ta từng thấy.
Nàng hô mưa gọi gió, khống chế mọi thứ trong lòng bàn tay.
Ta không tin nàng lại để lộ sơ hở như vậy.
Nhưng vì sao nàng phải tự dồn mình đến bước đường cùng?
Ta hoàn toàn không thể nhìn thấu mục đích của nàng.
Ta chỉ có thể làm những gì mình có thể.
Vạch trần thân phận của nàng, để cứu nàng, cũng là cứu chính ta.
Quân triều đình phá được Cửu Hà Trại, khải hoàn hồi triều.
Còn ta thì ở lại đó thêm một thời gian.
Ta tìm được một ngôi mộ trong Cửu Hà Trại, chủ mộ tên là Trần Niệm Tích.
Niệm Vi, Niệm Tịch, nghe tên đã biết cùng một nhà.
Ta càng thêm chắc chắn vào phán đoán của mình.
Ta không mở quan tài kiểm tra, chỉ sai người vận chuyển quan tài về Kinh Thành.
Một khi mở quan tài sẽ để lại dấu vết, ta không muốn cho người khác bất kỳ cơ hội nghi ngờ nào.
Khi ta trở về kinh, đã là đêm trước lễ tế thần.
Cửu Hà Trại thất thủ, ta còn nghĩ đó là một phần trong kế hoạch của Niệm Vi.
Nhưng khi biết phụ thân của nàng bị xử trảm, biết Niệm Vi định g. I. Ế. C Thẩm Thời ngay tại pháp trường.
Ta mới hiểu, có lẽ nàng thật sự đã thất bại.
Dù sao thì, kiếp này mọi chuyện đã hoàn toàn khác kiếp trước.
Nỗi bất an trong lòng ta cũng tiêu tan không ít..
Ta mở quan tài trước mặt Hoàng Đế.
Niệm Vi ra sức ngăn cản, càng khiến ta tin tưởng suy đoán của mình.
Nhưng trong quan tài lại là t. H. I t. H. Ể một bé trai.
Trần Niệm Tích, hóa ra là nam.
Cho nên, suy đoán Công Chúa và Niệm Vi là song sinh hoàn toàn sai lầm, từ đầu tới cuối chỉ có một người.
Niệm Vi vứt bỏ dây hoa mai ta tặng.
Ta một lần nữa đối mặt với nàng.
Nàng đứng ngay trước mặt ta, không chút sai lệch, lặp lại câu nói mà ta từng nói ra: "Đứa bé gái kia, mười sáu năm sau sẽ chặt đứt gốc rễ Huyền Môn. Phải tìm nó, g. I. Ế. C nó."
Khi nàng thốt ra câu ấy, ta chỉ cảm thấy không thể tin nổi.
Những kẻ tham gia trận thảm sát ấy, gần như đều đã c. H. Ế. T sạch.
Ngoài người từng trải qua, tuyệt đối không ai biết được tình hình lúc đó.
Không gì có thể chứng minh nàng chính là Công Chúa đanh thép hơn câu nói ấy.
Nàng hỏi ta có tin vào chuyện có người sinh ra đã biết hết thảy không, ta gần như tin ngay lập tức.
Bởi bản thân ta cũng từng xảy ra chuyện tương tự.
Chúng ta là những kẻ lạc loài, vừa giống nhau lại vừa khác biệt nơi thế gian này.
Ta cảm thấy toàn thân lạnh toát, lông tơ dựng đứng.
Niệm Vi vĩnh viễn sẽ không tin Huyền Tú, bởi từ đầu nàng đã biết, Huyền Tú muốn g. I. Ế. C nàng.
Chẳng lẽ, đây cũng là một phần của số mệnh?
Lúc mở miệng khuyên Hoàng Đế phong một Công Chúa khác, ta đã biết mình thua rồi.
Hoàng Đế chắc chắn sẽ phản đối, mà đó cũng là lần vùng vẫy cuối cùng của ta.
Chỉ có Công Chúa bước lên đài tế thần hoàn thành nghi lễ, uy tín của Thần Tử mới không bị tổn hại.
Khoảnh khắc ấy, ta lại một lần nữa trở thành quân cờ trong ván cờ.
Và ta cũng lại một lần nữa lựa chọn chính mình.
Giống như năm đó, khi ta và Lâm Cơ bị nhốt cùng một tịnh thất, để bảo toàn tính mạng, ta đã phá vỡ lời hứa quyết đấu công bằng, dùng d. A. O găm giết c. H. Ế. T hắn.
Trải qua bao năm quanh co trắc trở, ta ngỡ mình đã khác xưa.
Thế nhưng cuối cùng, ta vẫn chỉ là một kẻ ti tiện tham sống sợ chết.
•*´¨`*•. ¸¸. •*´¨`*•. ¸¸. •*´¨`*•. ¸¸. •*´¨`*•. ¸¸. •
Buổi lễ tế thần này hỗn loạn vô cùng.
Đợi đến khi ta kịp phản ứng, Niệm Vi đã nắm quyền kiểm soát, một lần nữa lên ngôi Hoàng Đế.
Ta bị giam vào ngục.
Trong nhà giam, ta vuốt ve dây hoa mai từng tặng nàng, vô số ký ức xưa cũ ùa về.
Ta nhớ đến cảnh tượng đời trước khi Lâm Cơ bị xử tử.
Cũng nhớ tới lời Lâm Cơ nói với ta trước lúc chết ở kiếp này: "Nếu đã chọn làm tiểu nhân đê tiện, thì phải làm cho đến cùng."
Cuộc gặp gỡ với Niệm Vi đã chữa lành quãng đời đen tối dưới tay sư phụ của ta. Nàng là mảnh đất thanh tịnh duy nhất trong lòng ta, giúp ta tìm thấy lòng dũng cảm và mơ ước.
Nếu ngay từ đầu, ta không ôm ấp mơ mộng viển vông với Niệm Vi, liệu mọi chuyện có khác?
Nếu như ngay từ đầu, ta thật lòng đối đãi với Niệm Vi, liệu có cơ hội thay thế vị trí đời trước của Tào Thừa?
Nhưng cuối cùng, ta làm người tốt không được, làm kẻ xấu cũng chẳng xong.
Ta cướp đoạt vị trí của Lâm Cơ, trải qua bi kịch của Lâm Cơ, cuối cùng cũng rơi vào vận mệnh của Lâm Cơ.
Khi nghe tin Niệm Vi hạ lệnh xử tử ta, ta đã cam chịu số phận.
Đến những giây phút cuối cùng của đời mình, ta chỉ muốn gặp nàng một lần nữa, giải đáp thắc mắc trong lòng mình.
Vì sao Công Chúa và Niệm Vi lại là cùng một người?
Niệm Vi thật sự đã đến gặp ta.
Ta nói cho nàng biết sự thật về lời tiên tri kia.
Và nàng cũng tiết lộ cho ta biết bí mật thân thế của mình.
Người đã cứu ta, không phải nàng, mà là tỷ tỷ của nàng - Công Chúa thật sự.
Tất cả đều là ván cờ do Công Chúa sắp đặt.
Chẳng trách hai người họ có tính cách giống nhau.
Chẳng trách nàng có dây hoa mai của ta.
Thì ra, ta thật sự đã nhận lầm người.
Thì ra, cuộc gặp gỡ mà ta coi là ánh sáng thuần khiết chiếu rọi đời mình, cũng chỉ là một nước cờ.
Nghĩ kỹ lại, thật ra đã có điềm báo từ trước.
Niệm Vi từng nói với ta, nếu ta không nhận ra nàng, thì hãy trả mạng cho nàng.
Thì ra, không nhận ra nàng, chính là sát chiêu trong ván cờ này.
Ta thật sự phải trả mạng cho nàng rồi.
Thật là bi ai.
Một con kiến nhỏ nhoi dù có may mắn trèo được lên cao, cũng chỉ là đồ chơi mua vui trong tay kẻ khác.
Ha ha.. Câu chuyện của ta.. cứ kết thúc như vậy đi.
▂ ▃ ▅ ▆ █HẾT NGOẠI TRUYỆN 2█ ▆ ▅ ▃ ▂
Cũng chính trận đại dịch ấy đã giúp Lâm Cơ được người đời tôn làm Thần Tử, được vạn dân sùng bái.
Vì vậy, ta đã sớm tung ra lời tiên tri về đại dịch.
Sư phụ có vẻ không hài lòng với việc ta tự tiện làm chủ, nhưng lại không trách phạt nhiều.
Lúc đầu, ta chỉ cho rằng sư phụ cảm thấy ta hành động quá hấp tấp, bởi ông ta biết rõ ta vốn không có khả năng tiên tri.
Cho đến khi, đại dịch thật sự xảy ra.
Sư phụ lại không để ta giống như Lâm Cơ năm ấy, đứng ra phát linh thuỷ cứu người, mà chỉ dặn ta chuyên tâm tu hành, đừng bận tâm việc đời.
Khi ấy, ta mới chợt hiểu ra.
Huyền Môn cần một Thần Tử, Thần Tử ấy có thể là Huyền Cơ, cũng có thể là Huyền Tú, hoặc bất kỳ ai khác.
Người mà thiên hạ sùng bái luôn là Thần Tử, chứ không phải Huyền Tú.
Sư phụ muốn thay thế ta, hoặc có lẽ, ông ta chưa từng có ý định để ta trở thành Thần Tử thật sự.
Ta chưa từng là tâm phúc của sư phụ.
Nhưng nếu vậy, tại sao sư phụ lại để ta tự do hành động trong Huyền Môn suốt nhiều năm như vậy?
Chẳng lẽ trên người ta còn có thứ gì đáng để lợi dụng?
Rất nhanh, ta đã tự tìm được đáp án.
Có đấy.
Chính là việc ta được sống lại.
Chính là nguồn gốc của cái gọi là năng lực tiên tri của ta.
Tim ta đập dồn dập.
Đây là lần đầu tiên, ta cảm thấy mình đã nắm được mạch đập của vận mệnh.
Sư phụ ta, từ đầu đến cuối, vẫn luôn muốn moi ra bí mật của ta, mà giờ đây, ông ta đã bắt đầu mất kiên nhẫn rồi.
Ta trộm công thức chế linh thuỷ trị bệnh của Huyền Môn.
Trước khi sư phụ kịp phản ứng, ta đã lấy cớ du ngoạn, đi khắp mọi nơi, dẫn dắt dân chúng dựng tượng thần theo dáng vẻ của ta, gọi ta là Thần Tử Huyền Tú.
Dùng cách này, để gắn chặt danh hiệu Thần Tử với cái tên Huyền Tú.
Cầu lấy đường sống.
•*´¨`*•. ¸¸. •*´¨`*•. ¸¸. •*´¨`*•. ¸¸. •*´¨`*•. ¸¸. •
Ta bị rắn độc cắn.
Ta biết, đây không phải tai nạn, mà là sư phụ đã hạ sát chiêu.
Nhưng g. I. Ế. C ta lúc này đã không phải chuyện dễ dàng nữa.
Sư phụ muốn diệt trừ Huyền Tú, nhưng lại không thể huỷ hoại danh tiếng Thần Tử mà Huyền Môn dày công vun đắp.
Ta cố ý đi đến những nơi có đông dân chúng tụ tập, ông ta không thể ra tay giữa thanh thiên bạch nhật.
Chỉ đành dùng cách âm thầm như thế này.
Ngay cả độc rắn cũng phát tác rất chậm, cho ta cơ hội vùng vẫy.
Khi ấy, ta đã đến gần đất Cửu Hà, và ta không chút do dự lao thẳng đến đó.
Nơi đó có hai vị đại phu rất nổi tiếng.
Một người là phu nhân trại chủ Cửu Hà Trại - Trương Tiểu Thuý, người còn lại là con gái bà - Trần Niệm Vi.
Mục tiêu của ta vốn là Trương phu nhân, tuy bà ít khi ra mặt hành y, nhưng là một lương y có tấm lòng Bồ Tát.
Nghe nói bất kỳ bệnh nhân nào tìm đến, dù là địch hay bạn, thiện hay ác, bà đều ra tay cứu chữa.
Trái lại, Trần Niệm Vi tuy hay đi khắp nơi khám bệnh miễn phí, nhưng lòng dạ sắt đá, đã nói không cứu thì dù người đó c. H. Ế. T ngay trước mắt, nàng cũng không thèm đoái hoài.
Nhưng trời chẳng chiều lòng người, ta không kịp tới được Cửu Hà Trại.
Đi được nửa đường, ta đã kiệt sức ngã quỵ.
Thế nhưng, ông trời vẫn còn thương ta.
Ta gặp được Trần Niệm Vi đang ra ngoài hái thuốc.
Nàng nói nàng không cứu những kẻ tin thần.
Ta đáp: "Ta không tin thần."
Sao ta có thể tin thần chứ? Không ai hiểu rõ cái gọi là thần thực chất là thứ gì hơn ta.
Trần Niệm Vi cứu ta.
•*´¨`*•. ¸¸. •*´¨`*•. ¸¸. •*´¨`*•. ¸¸. •*´¨`*•. ¸¸. •
Ta hơi nghi ngờ y thuật của Trần Niệm Vi.
Mỗi lần nàng châm cứu cho ta, chỗ này khó chịu, chỗ kia đau đớn.
Chữa xong hết đau đầu lại đến nhức chân.
Cứ dày vò mãi, thật sự rất mệt mỏi.
Nhưng sau đó ta nhận ra, không phải y thuật của nàng kém, mà là quá giỏi, cố tình hành hạ ta.
Nàng lấy cớ trị bệnh, cởi áo ta, nhào nặn ta như nhồi bột.
Nàng cố tình gây tê, khiến ta vô thức mất kiểm soát.
Khi ta bối rối tìm cách che giấu, nàng lại trốn một góc cười khúc khích.
Còn cười thành tiếng.
Nàng thích vẻ bối rối, lúng túng của ta, ngoài mặt lại nghiêm túc nói rằng: "Trị bệnh vốn như thế."
Thế gian sao lại có cô gái tính tình tệ như vậy chứ.
Thế nhưng, từ nàng, ta lại tìm lại được cảm giác được làm người.
Ta và nàng rất hợp nhau.
Nàng không tin thần, ta cũng không tin thần.
Nàng chán ghét Huyền Môn, ta cũng chán ghét Huyền Môn.
Nàng thích trêu chọc ta, mà ta.. cũng thích bị nàng trêu chọc.
Sự xuất hiện của nàng khiến lòng ta, vốn đã đầy vẩn đục, hé mở ra một mảnh thanh tịnh.
Ta bắt đầu chìm đắm trong cuộc sống này, thậm chí còn hy vọng nàng mãi không chữa khỏi cho ta.
Nhưng ta biết, đó chỉ là ảo tưởng.
Ta càng ngày càng bất an, lo được lo mất. Nếu nàng biết ta chính là Thần Tử Huyền Tú của Huyền Môn, nàng có còn đối xử với ta như bây giờ không?
Thế nhưng, ta còn chưa đắn đo được bao lâu, nàng đã bất ngờ bảo ta khỏi rồi, nàng phải trở về.
Quá đột ngột, ta chưa kịp chuẩn bị cho cuộc chia ly.
Ta không nỡ rời xa nàng.
Nàng hỏi ta có muốn cùng nàng quay về không, ta thật sự rất muốn gật đầu.
Nhưng ta không thể.
Trên người ta còn mang theo hiểm họa, ta không muốn liên luỵ nàng.
Sư phụ ta còn sống ngày nào, ta chẳng thể yên ổn ngày đó.
Vì vậy, ta nói với nàng: "Ta phải trở về g. I. Ế. C một người."
Nàng nghe xong, không níu kéo lấy một câu, khiến lòng ta chua xót không thôi.
Nàng rốt cuộc chỉ là một tiểu cô nương, việc nàng trêu chọc ta chẳng qua chỉ là hứng thú nhất thời, còn ta lại nảy sinh tâm tư khác.
Thật là buồn cười.
Ta định nói rõ thân phận với nàng.
Nhưng vừa mở miệng, nàng đã chửi mắng Huyền Môn một trận, khinh miệt Thần Tử Huyền Tú như rác rưởi.
Nàng nói ta là ngoại lệ, nhưng ta biết rõ, ta căn bản không phải ngoại lệ, mà chính là thủ phạm đầu sỏ.
Ta không dám nói thêm, chỉ trao cho nàng dây hoa mai ta luôn mang theo bên mình.
Cha mẹ ta mất sớm, đây là kỷ vật duy nhất họ để lại, cũng là thứ ta trân quý nhất.
Nó đại diện cho tâm ý chân thành nhất của ta.
Ta hy vọng nàng sống đời yên vui, dù sau này vĩnh viễn không gặp lại, cũng không sao.
Khi nàng xoay hạt châu, hỏi ta có phải Thần Tử Huyền Tú hay không, tim ta như muốn ngừng đập.
Miệng còn nhanh hơn suy nghĩ, ta vội bảo tên ta là Lâm Tú.
Cái tên Lâm Tú gắn liền với quá khứ của ta, từ sau khi thúc thẩm và Lâm Cơ lần lượt qua đời, không còn ai gọi ta như thế nữa.
Nói ra rồi, ngay cả ta cũng ngẩn người.
Sau đó, ta sinh ra chút lòng tham. Nàng đã biết bí mật sâu kín của ta, ta cũng muốn hiểu nàng thêm đôi chút.
Nàng vẫn luôn mang khăn che mặt, ta muốn nhìn thấy dung mạo của nàng..
Không ngờ nàng lại bị dị ứng.
Vì vậy, ta cười nói với nàng: "Không sao, sau này nếu có duyên gặp lại, ta nhất định sẽ nhận ra nàng."
Nàng cũng đùa lại: "Được thôi, nếu ngươi nhận không ra, thì phải trả mạng cho ta."
Ta không để bụng.
Một nữ tử tính cách tồi tệ đến vậy, thiên hạ e rằng khó tìm được người thứ hai, sao ta có thể không nhận ra nàng.
Nàng hài lòng với phản ứng của ta, rồi cho ta xem một thứ khác.
Chính là vết bớt hình hoa mai của nàng.
Ta bỗng cảm thấy vận mệnh thật kỳ diệu.
Thì ra Trần Niệm Vi chính là nàng.
Chính là đứa bé gái ta từng phát hiện khi tìm kiếm Công Chúa năm xưa.
Năm ấy, ta vì không nỡ sát hại người vô tội mà tha mạng cho nàng. Giờ đây, trong lúc ta tuyệt vọng nhất, chính nàng lại là người cứu mạng ta.
Thật là..
•*´¨`*•. ¸¸. •*´¨`*•. ¸¸. •*´¨`*•. ¸¸. •*´¨`*•. ¸¸. •
Ta trở về Kinh Thành, sư phụ vô cùng kinh ngạc trước sự trở lại của ta.
Ta giả vờ không hay biết gì, chia sẻ với sư phụ những trải nghiệm trên chuyến hành trình vừa rồi.
Ta nói với sư phụ rằng, ta bị rắn độc cắn, thần trí mơ hồ, lạc vào một khu rừng rậm.
Khi ấy, một tiên nữ xuất hiện, nàng luyện một lò đan dược, ta uống vào rồi khỏi hẳn.
Ta cố ý ám chỉ với sư phụ rằng khi đó ta đã chết, chỉ nhờ đan dược mới có thể cải tử hoàn sinh.
Sư phụ trợn tròn mắt, quả nhiên cực kỳ hứng thú.
Cả đời ông ta theo đuổi thuật trường sinh, tuyệt đối sẽ không bỏ lỡ cơ hội này.
Nhiều năm qua, đây là lần đầu tiên sư phụ đuổi hết mọi người, chỉ giữ lại ta bên mình.
Và ta cuối cùng cũng tìm được cơ hội một đòn đoạt mạng, kết liễu mạng sống của ông ta.
Ta nghĩ mình cũng xem như đã làm một việc tốt.
Ít nhất, ta sẽ không luyện ra thứ đan dược tà môn kia.
Ta tuyên bố ra bên ngoài rằng sư phụ đã đắc đạo phi thăng.
Triều đình nhanh chóng sắc phong ta làm Quốc Sư mới.
Ta cởi bỏ được một tầng xiềng xích, bắt đầu thả lỏng bản thân.
Xây phủ Quốc Sư, xây bể nước nóng, xây đài tế thần, xây tượng thần, muốn gì làm nấy.
Mỗi một lời ta nói đều được người đời coi như khuôn vàng thước ngọc, một lời có thể quyết định sinh tử.
Cảm giác này quả thực rất tuyệt vời.
Nhưng ta hiểu rõ, mọi chuyện vẫn chưa kết thúc.
Ta vẫn chưa quên vị Công Chúa đang bặt vô âm tín kia.
Ta nhất định phải trừ khử nàng, lần này không chỉ vì ta, mà còn vì nàng ấy.
Nàng xuất thân là giặc cướp, mà quan với giặc xưa nay như nước với lửa, nếu vị Công Chúa kia đăng cơ, nàng chắc chắn sẽ gặp họa.
Ta muốn bảo vệ nàng, dù nàng có ở bên ta hay không.
Vì vậy, ta cần có quyền lực lớn hơn nữa.
Ta bắt đầu tiến thêm một bước, truyền bá Thần đạo rộng rãi trong dân gian.
Lần đầu tiên, ta bắt được tung tích của vị Công Chúa ấy.
Không, chính xác hơn là nàng chủ động xuất hiện trước mặt ta.
Ta nhận được một mảnh giấy, trên đó viết: "Mồi còn chưa đủ."
Ta lập tức ra lệnh truy bắt, nhưng chẳng thu hoạch được gì.
Thậm chí không tìm ra dù chỉ một chút dấu vết.
Một lần nữa, ta cảm nhận được nỗi sợ hãi thấu xương.
Vị Công Chúa ấy tựa như một hồ sâu không thấy đáy, như ngọn núi cao không thể vượt.
Suốt mười mấy năm qua, nàng luôn là tồn tại khiến ta khiếp sợ hơn cả sư phụ.
Ta không thể nhìn thấu nàng, nhưng nàng lại nắm rõ mọi động tĩnh của ta.
Ta mất rất lâu mới nghĩ ra được một cách.
Nàng nói mồi chưa đủ, vậy thì, ta sẽ cho nàng đủ mồi.
Đúng lúc Kinh Thành rất lâu rồi không mưa, ta tâu với Hoàng Đế rằng, chỉ có đem Công Chúa đi tế thần mới giải được hạn hán.
Hoàng Hậu yêu thương hai đứa con của mình hơn cả sinh mạng, tuyệt đối sẽ không để con gái mình bước lên đài tế thần.
Bà sẽ thay ta gây áp lực với Hoàng Đế, đi tìm vị Công Chúa lưu lạc chốn dân gian kia.
Ta không cần lộ rõ mục đích, cũng không cần đối đầu trực tiếp với Hoàng Đế.
Mà vị Công Chúa ấy, chắc chắn cũng sẽ không bỏ qua cơ hội này.
Chỉ cần nàng xuất hiện, ta liền có thể giải quyết dứt điểm nàng để trừ hậu hoạn.
Về phần cuối cùng ai sẽ là người bị mang đi tế thần..
Quan trọng sao?
Dù Hoàng Hậu có tức giận đến đâu, cũng chẳng làm gì được ta.
Ta đã không còn là ta của ngày trước. Ta đã trở thành thần trong mắt của dân chúng.
Hoàng Hậu muốn đối phó ta, cũng phải cân nhắc liệu Liễu gia có bị những con dân thành kính kia xé thành mảnh vụn hay không.
Ta đã đứng trên đỉnh cao quyền lực, không cần kiêng dè bất cứ ai nữa.
•*´¨`*•. ¸¸. •*´¨`*•. ¸¸. •*´¨`*•. ¸¸. •*´¨`*•. ¸¸. •
Vị Công Chúa đó quả thực đã bị tìm về.
Liễu Vân Sơ cùng Tào Thừa vì nàng mà đánh nhau trước cửa cung.
Nàng giả vờ khuyên can, thực ra đang đổ thêm dầu vào lửa, dáng vẻ rõ ràng là sợ thiên hạ chưa đủ loạn.
Tính cách tinh quái thích trêu ngươi ấy khiến ta cảm thấy rất quen thuộc.
Ngay sau đó, trong cung, ta nhặt được chiếc dây kết hoa mai mà ta từng tặng cho Niệm Vi.
Ta rơi vào hoang mang.
Ta gặp được nàng, dung mạo nàng và Công Chúa từng đăng cơ trong ký ức ta giống nhau như đúc.
Ta chắc chắn nàng chính là Công Chúa.
Nàng rõ ràng không nhận ra ta, nhưng lại miêu tả chính xác chiếc dây đeo này, còn nói đây là cố nhân tặng.
Ta lại trở nên do dự.
Vì vậy, ta gọi cái tên đó - Trần Niệm Vi.
Nàng gần như theo phản xạ mà quay đầu lại.
Ta không dám tin vào kết quả ấy.
Nếu Công Chúa mà ta hao tâm tổn sức tìm kiếm bấy lâu chính là Niệm Vi, vậy suốt thời gian qua ta rốt cuộc đã làm cái gì?
Nhưng Niệm Vi và Công Chúa làm sao có thể là cùng một người?
Ta từng thấy Công Chúa khi mới chào đời, cũng từng thấy Công Chúa khi đăng cơ, trên người Công Chúa không hề có bớt, còn trên người Niệm Vi thì có.
Đúng vậy, bớt.
Chỉ cần nhìn thấy vết bớt đó, tất cả sẽ sáng tỏ.
Ta thực hiện lần thăm dò thứ hai.
Đế hậu vì chuyện của Công Chúa mà tranh cãi, khiến hậu cung m. Á. U chảy thành sông, Tào Thừa đến cầu ta khuyên can.
Ta chẳng mấy để tâm chuyện đó, ta chỉ muốn biết Công Chúa có thật sự là Niệm Vi hay không.
Cũng muốn biết, nàng thật sự không nhận ra ta, hay là biết thân phận thật của ta nên giận ta.
Ta ép Tào Thừa đưa Niệm Vi đến gặp ta, còn bảo hắn không được quấy rầy.
Ta cố tình nói bóng gió mập mờ. Đều là nam nhân, Tào Thừa chắc chắn hiểu ý ta.
Kỳ thực, từ lúc nhận ra Công Chúa có thể là Niệm Vi, ta đã bắt đầu nảy sinh địch ý với Tào Thừa.
Trong ký ức kiếp trước, Tào Thừa luôn ở bên cạnh Niệm Vi.
Kiếp này, nàng dường như vẫn đặc biệt đối đãi với Tào Thừa.
Ta có chút không cam tâm.
Tào Thừa quả nhiên lợi hại, có thể đưa Niệm Vi tới.
Nhưng khi hắn thật sự làm được, ta lại chẳng vui nổi.
Niệm Vi vì người khác mà đến, mà người đó rõ ràng biết chuyến đi này sẽ bất lợi cho nàng.
Điều này khiến ta càng thêm khó chịu, không chỉ vì bản thân, mà còn vì Niệm Vi.
Tấm lòng Niệm Vi đáng quý như thế, sao có thể để Tào Thừa tuỳ tiện chà đạp?
Tào Thừa thì có gì tốt?
Chẳng qua là có chút tài a dua, nịnh hót.
Xét về thân phận địa vị, Tào Thừa hiện giờ làm sao sánh được với ta. Xét về diện mạo, ta cũng chẳng kém cạnh.
Huyền Môn đáng hận, nhưng sưu cao thuế nặng, gây họa nhân gian cũng có một phần của thế gia đại tộc.
Đều là sâu bọ trong bùn nhơ. Nàng có thể chấp nhận Tào Thừa, cớ gì không thể chấp nhận ta?
Ta cố tình gặp nàng khi đang ngâm mình trong bể nước nóng.
Còn dùng giọng điệu khó nghe, bảo nàng cởi y phục.
Quả nhiên, nàng giận dữ quay người bỏ đi.
Ta lại nói: "Tào Thừa rất ít khi mở miệng nhờ vả ai. Ngươi bỏ đi như vậy, chẳng phải khiến hắn thất vọng sao?"
Nàng thật sự dừng bước, quay đầu lại nhìn ta, cười nói: "Nhìn kỹ lại, Quốc Sư đại nhân dung mạo xuất chúng, tính ra ta cũng không chịu thiệt."
Lại là cái tính cách tinh quái thích trêu ngươi quen thuộc ấy, cảm giác này ta chưa từng cảm nhận từ bất kỳ người phụ nữ nào khác.
Nàng và Niệm Vi thật sự quá giống, khiến ta khó lòng không liên tưởng.
Mà việc nàng vì Tào Thừa quay đầu, càng khiến lòng ta đau đớn.
Ta thà rằng nàng cứ xoay người bỏ đi.
Ta không còn hứng thú đấu khẩu với nàng, nhịn không được buông lời mỉa mai Tào Thừa.
Nhưng nàng hoàn toàn không để tâm.
Nàng dường như thật sự rất thích Tào Thừa.
Ta muốn xem bớt trên người nàng.
Nàng không chút do dự vén y phục, để lộ phần hông bên trái.
Nơi lẽ ra có vết bớt, lại là một vết sẹo, không thể phân biệt rõ ràng.
Nhưng ta nhận ra, nàng chỉ vén bên trái.
Nàng biết ta muốn xem bên trái, nghĩa là nàng biết bên trái mình từng có bớt.
Nàng chính là Trần Niệm Vi mà ta quen thuộc.
Vậy nên, Niệm Vi chính là Công Chúa, Công Chúa cũng chính là Niệm Vi.
Ta đã có được đáp án, nhưng không những không sáng tỏ, mà chỉ càng thêm hoang mang.
Một người có bớt, một người không, rõ ràng là hai người, sao lại thành một?
Ta nhất định phải làm rõ chuyện này.
Nhưng không cần quá vội.
Ta biết hôm nay ta đã làm không được tốt, quãng thời gian sau này, ta muốn để Niệm Vi nghỉ ngơi.
Ta cố ý ép Niệm Vi ở lại qua đêm, nói với nàng rằng chỉ khi Tào Thừa đến đón hoặc trời sáng mới được về.
Ta không có ý hại nàng, chỉ là muốn nàng nhìn rõ bộ mặt thật của Tào Thừa.
Niệm Vi có thể không thích ta, nhưng tuyệt đối không được thích kẻ khác.
Nếu nàng nhất định phải thích một người, thì người đó chỉ có thể là ta.
Dù ta có trăm ngàn điều không tốt, nhưng tấm lòng dành cho Niệm Vi lại trong sáng không tì vết, không một chút toan tính. Chỉ điểm này thôi, ta tốt hơn Tào Thừa trăm ngàn lần..
Tào Thừa bất ngờ xông tới, đưa Niệm Vi đi, phá hỏng toàn bộ kế hoạch của ta.
Rõ ràng lúc trước hắn đã đồng ý với ta không chút do dự, vậy mà bây giờ lại trở mặt.
Hắn rõ ràng có ý đồ khác, cố ý lợi dụng ta để chiếm lấy hảo cảm của Niệm Vi.
Tên tiểu nhân đê tiện, ta tuyệt đối sẽ không tha cho hắn!
•*´¨`*•. ¸¸. •*´¨`*•. ¸¸. •*´¨`*•. ¸¸. •*´¨`*•. ¸¸. •
Ta bắt đầu ra tay đối phó với Tào Thừa.
Nghe nói Niệm Vi vì đánh Minh Châu mà bị Hoàng Hậu nhốt lại, ta cũng không quá bận tâm.
Hoàng Hậu sẽ không g. I. Ế. C Niệm Vi, hơn nữa ta chưa bao giờ nghi ngờ năng lực của nàng.
Ta suy nghĩ rất lâu, cuối cùng nghĩ ra một khả năng hoàn toàn mới.
Ta luôn tin chắc nàng chính là Công Chúa, bởi vì kiếp trước ta tận mắt nhìn thấy Công Chúa đoạt được ngai vàng.
Nhưng nếu tin tức ta biết ở kiếp trước là sai thì sao?
Nếu Niệm Vi vốn không phải Công Chúa, mà chỉ là một người bình thường đánh cắp thân phận Công Chúa thì sao?
Như vậy, mọi chi tiết trở nên ăn khớp với nhau.
Ta đột nhiên cảm thấy vui mừng.
Nếu nàng thật sự là Niệm Vi, nàng muốn làm Công Chúa thì cứ để nàng làm, muốn làm Hoàng Đế cũng để nàng làm.
Chỉ cần Niệm Vi chịu chấp nhận ta, ta nguyện làm chó săn cho nàng.
Thế nhưng ta còn chưa kịp thổ lộ lòng mình, biến cố đã liên tiếp xảy ra.
Niệm Vi tâu với Hoàng Đế, nguyện làm tế phẩm.
Thế là ta nói với Hoàng Đế rằng nàng là vị hôn thê của ta.
Đây là thời cơ thích hợp nhất.
Dù Niệm Vi không thừa nhận, nhưng ta biết Hoàng Đế sẽ không trái ý ta.
Ta có thể chờ sau này, từ từ bồi tội với nàng.
Thế nhưng, ngay trong đêm đó, Thái Tử hôn mê, Hoàng Hậu tự vẫn, Nguỵ Mỹ Nhân và Minh Châu Công Chúa thì bặt vô âm tín.
Khi ta tỉnh dậy, nghe được tin tức này, đầu óc đã hoàn toàn trống rỗng.
Lập tức phái người tìm kiếm tung tích Minh Châu Công Chúa khắp Kinh Thành.
Nhưng không thu được chút tin tức nào.
Niệm Vi trở thành Công Chúa duy nhất trong hoàng thất.
Như vậy, nàng chính là tế phẩm duy nhất cho lễ tế thần.
Chuỗi sự kiện này nhất định có liên quan đến Niệm Vi.
Ta không hiểu tại sao nàng làm như vậy, tại sao lại dấn thân vào chỗ chết.
Ta chỉ biết, ta nhất định phải cứu nàng.
Muốn vậy, chỉ còn một cách duy nhất: Vạch trần thân phận của nàng.
Chỉ cần nàng không còn là Công Chúa, mọi chuyện sẽ được giải quyết.
Vì thế, ta lại một lần nữa đến Cửu Hà, tìm chứng cứ chứng minh nàng không phải Công Chúa.
Ta dò hỏi rất lâu, cuối cùng cũng nghe ngóng được chút tin tức.
Có người nói, Niệm Vi là song sinh, còn có một huynh đệ hoặc tỷ muội, nhưng đã c. H. Ế. T từ sớm.
Khoảnh khắc ấy, ta như bừng tỉnh, cảm giác như đã chạm đến đáp án thật sự.
Niệm Vi và Công Chúa vốn là song sinh, Công Chúa ngoài ý muốn c. H. Ế. T yểu, Niệm Vi bèn giả làm Công Chúa quay về cung.
Khi ta đang chuẩn bị điều tra sâu hơn, triều đình đã phát binh đánh Cửu Hà Trại.
Ta gặp được Lạc Thế Thu, mới biết quãng thời gian ta rời đi đã xảy ra rất nhiều chuyện.
Tào Thừa đã chết, Hoàng Đế biết chuyện Niệm Vi xuất thân từ Cửu Hà Trại.
Nỗi sợ hãi lại một lần nữa dâng lên trong lòng ta.
Dù Niệm Vi có phải Công Chúa hay không, thì nàng vẫn là Nữ Đế thống trị thiên hạ mà ta từng thấy.
Nàng hô mưa gọi gió, khống chế mọi thứ trong lòng bàn tay.
Ta không tin nàng lại để lộ sơ hở như vậy.
Nhưng vì sao nàng phải tự dồn mình đến bước đường cùng?
Ta hoàn toàn không thể nhìn thấu mục đích của nàng.
Ta chỉ có thể làm những gì mình có thể.
Vạch trần thân phận của nàng, để cứu nàng, cũng là cứu chính ta.
Quân triều đình phá được Cửu Hà Trại, khải hoàn hồi triều.
Còn ta thì ở lại đó thêm một thời gian.
Ta tìm được một ngôi mộ trong Cửu Hà Trại, chủ mộ tên là Trần Niệm Tích.
Niệm Vi, Niệm Tịch, nghe tên đã biết cùng một nhà.
Ta càng thêm chắc chắn vào phán đoán của mình.
Ta không mở quan tài kiểm tra, chỉ sai người vận chuyển quan tài về Kinh Thành.
Một khi mở quan tài sẽ để lại dấu vết, ta không muốn cho người khác bất kỳ cơ hội nghi ngờ nào.
Khi ta trở về kinh, đã là đêm trước lễ tế thần.
Cửu Hà Trại thất thủ, ta còn nghĩ đó là một phần trong kế hoạch của Niệm Vi.
Nhưng khi biết phụ thân của nàng bị xử trảm, biết Niệm Vi định g. I. Ế. C Thẩm Thời ngay tại pháp trường.
Ta mới hiểu, có lẽ nàng thật sự đã thất bại.
Dù sao thì, kiếp này mọi chuyện đã hoàn toàn khác kiếp trước.
Nỗi bất an trong lòng ta cũng tiêu tan không ít..
Ta mở quan tài trước mặt Hoàng Đế.
Niệm Vi ra sức ngăn cản, càng khiến ta tin tưởng suy đoán của mình.
Nhưng trong quan tài lại là t. H. I t. H. Ể một bé trai.
Trần Niệm Tích, hóa ra là nam.
Cho nên, suy đoán Công Chúa và Niệm Vi là song sinh hoàn toàn sai lầm, từ đầu tới cuối chỉ có một người.
Niệm Vi vứt bỏ dây hoa mai ta tặng.
Ta một lần nữa đối mặt với nàng.
Nàng đứng ngay trước mặt ta, không chút sai lệch, lặp lại câu nói mà ta từng nói ra: "Đứa bé gái kia, mười sáu năm sau sẽ chặt đứt gốc rễ Huyền Môn. Phải tìm nó, g. I. Ế. C nó."
Khi nàng thốt ra câu ấy, ta chỉ cảm thấy không thể tin nổi.
Những kẻ tham gia trận thảm sát ấy, gần như đều đã c. H. Ế. T sạch.
Ngoài người từng trải qua, tuyệt đối không ai biết được tình hình lúc đó.
Không gì có thể chứng minh nàng chính là Công Chúa đanh thép hơn câu nói ấy.
Nàng hỏi ta có tin vào chuyện có người sinh ra đã biết hết thảy không, ta gần như tin ngay lập tức.
Bởi bản thân ta cũng từng xảy ra chuyện tương tự.
Chúng ta là những kẻ lạc loài, vừa giống nhau lại vừa khác biệt nơi thế gian này.
Ta cảm thấy toàn thân lạnh toát, lông tơ dựng đứng.
Niệm Vi vĩnh viễn sẽ không tin Huyền Tú, bởi từ đầu nàng đã biết, Huyền Tú muốn g. I. Ế. C nàng.
Chẳng lẽ, đây cũng là một phần của số mệnh?
Lúc mở miệng khuyên Hoàng Đế phong một Công Chúa khác, ta đã biết mình thua rồi.
Hoàng Đế chắc chắn sẽ phản đối, mà đó cũng là lần vùng vẫy cuối cùng của ta.
Chỉ có Công Chúa bước lên đài tế thần hoàn thành nghi lễ, uy tín của Thần Tử mới không bị tổn hại.
Khoảnh khắc ấy, ta lại một lần nữa trở thành quân cờ trong ván cờ.
Và ta cũng lại một lần nữa lựa chọn chính mình.
Giống như năm đó, khi ta và Lâm Cơ bị nhốt cùng một tịnh thất, để bảo toàn tính mạng, ta đã phá vỡ lời hứa quyết đấu công bằng, dùng d. A. O găm giết c. H. Ế. T hắn.
Trải qua bao năm quanh co trắc trở, ta ngỡ mình đã khác xưa.
Thế nhưng cuối cùng, ta vẫn chỉ là một kẻ ti tiện tham sống sợ chết.
•*´¨`*•. ¸¸. •*´¨`*•. ¸¸. •*´¨`*•. ¸¸. •*´¨`*•. ¸¸. •
Buổi lễ tế thần này hỗn loạn vô cùng.
Đợi đến khi ta kịp phản ứng, Niệm Vi đã nắm quyền kiểm soát, một lần nữa lên ngôi Hoàng Đế.
Ta bị giam vào ngục.
Trong nhà giam, ta vuốt ve dây hoa mai từng tặng nàng, vô số ký ức xưa cũ ùa về.
Ta nhớ đến cảnh tượng đời trước khi Lâm Cơ bị xử tử.
Cũng nhớ tới lời Lâm Cơ nói với ta trước lúc chết ở kiếp này: "Nếu đã chọn làm tiểu nhân đê tiện, thì phải làm cho đến cùng."
Cuộc gặp gỡ với Niệm Vi đã chữa lành quãng đời đen tối dưới tay sư phụ của ta. Nàng là mảnh đất thanh tịnh duy nhất trong lòng ta, giúp ta tìm thấy lòng dũng cảm và mơ ước.
Nếu ngay từ đầu, ta không ôm ấp mơ mộng viển vông với Niệm Vi, liệu mọi chuyện có khác?
Nếu như ngay từ đầu, ta thật lòng đối đãi với Niệm Vi, liệu có cơ hội thay thế vị trí đời trước của Tào Thừa?
Nhưng cuối cùng, ta làm người tốt không được, làm kẻ xấu cũng chẳng xong.
Ta cướp đoạt vị trí của Lâm Cơ, trải qua bi kịch của Lâm Cơ, cuối cùng cũng rơi vào vận mệnh của Lâm Cơ.
Khi nghe tin Niệm Vi hạ lệnh xử tử ta, ta đã cam chịu số phận.
Đến những giây phút cuối cùng của đời mình, ta chỉ muốn gặp nàng một lần nữa, giải đáp thắc mắc trong lòng mình.
Vì sao Công Chúa và Niệm Vi lại là cùng một người?
Niệm Vi thật sự đã đến gặp ta.
Ta nói cho nàng biết sự thật về lời tiên tri kia.
Và nàng cũng tiết lộ cho ta biết bí mật thân thế của mình.
Người đã cứu ta, không phải nàng, mà là tỷ tỷ của nàng - Công Chúa thật sự.
Tất cả đều là ván cờ do Công Chúa sắp đặt.
Chẳng trách hai người họ có tính cách giống nhau.
Chẳng trách nàng có dây hoa mai của ta.
Thì ra, ta thật sự đã nhận lầm người.
Thì ra, cuộc gặp gỡ mà ta coi là ánh sáng thuần khiết chiếu rọi đời mình, cũng chỉ là một nước cờ.
Nghĩ kỹ lại, thật ra đã có điềm báo từ trước.
Niệm Vi từng nói với ta, nếu ta không nhận ra nàng, thì hãy trả mạng cho nàng.
Thì ra, không nhận ra nàng, chính là sát chiêu trong ván cờ này.
Ta thật sự phải trả mạng cho nàng rồi.
Thật là bi ai.
Một con kiến nhỏ nhoi dù có may mắn trèo được lên cao, cũng chỉ là đồ chơi mua vui trong tay kẻ khác.
Ha ha.. Câu chuyện của ta.. cứ kết thúc như vậy đi.
▂ ▃ ▅ ▆ █HẾT NGOẠI TRUYỆN 2█ ▆ ▅ ▃ ▂