Ngôn Tình [Edit] Trao Ánh Mắt Gửi Tình Thâm - Thời Tinh Thảo

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Túp Lều Tranh Nhỏ, 5 Tháng mười hai 2021.

  1. Túp Lều Tranh Nhỏ @anthun_nguyenn

    Bài viết:
    21
    Chương 10: Tặng quà

    Bấm để xem
    Đóng lại
    EDIT+BETA: TÚP

    Bóng đêm yên lặng, cửa trường học bóng loáng sắc đèn bên đường, hai người không tiếng động nhìn nhau.

    Xung quanh vô cùng náo nhiệt bởi những âm thanh nói chuyện của các bạn học, một chút đều không quen biết và cũng không biết đến hai người, mọi người đều là người xa lạ, đi qua khắc sẽ quên.

    Từ lúc Cố Tu Trúc nói câu kia xong, trong đầu Khương Ánh Sơ chỉ hiện lên một câu: Phong đi rồi tám ngàn dặm, lướt qua mười vạn ngân hà.

    Đi qua nhiều như vậy, thời gian trôi qua nhanh như vậy, cô giống như chỉ đợi một câu nói, nhưng thực tế lại phảng phất không phải.

    Trong lúc nhất thời, cô đúng thật là không biết nên giải thích đáy lòng mình đang rung động như thế nào.

    Cô há miệng thở dốc, đè nặng trái tim mình bởi vì những lời này mà nhảy lên, đôi mắt trong trẻo nhìn Cố Tu Trúc, lúng túng nói: "Có chuyện gì muốn cùng tôi nói sao?"

    "Có." Cố Tu Trúc thấp giọng cười, ghé mắt nhìn cô: "Muốn nghe?"

    Khương Ánh Sơ giật mình ngẩn ra, có chút ngạc nhiên về lời nói của anh, cô chớp chớp mắt, tận lực làm cho thái độ của mình giống với mọi khi, ngữ khí nói chuyện vẫn duy trì như bình thường: "Anh có chuyện muốn cùng tôi nói, tôi không cần nghe sao?"

    Cố Tu Trúc nhoẻn miệng cười, ánh mắt mang theo ý cười nhìn cô chăm chú: "Không có chuyện gì khác, chỉ muốn đưa em về trường thôi." "..."

    Khương Ánh Sơ có chút bất đắc dĩ, nhưng cũng không dám phản bác, chỉ nhỏ giọng nói thầm: "Tôi còn tưởng có chuyện gì quan trọng."

    Cố Tu Trúc liếc mắt nhìn cô một cái, nhìn sắc mặt trở nên trắng của cô cùng bộ dạng xoa xoa tay ấy, cười nhẹ, ở trước mặt Khương Ánh Sơ đem áo khoác của mình cởi ra.

    Cô ngốc ra nhìn anh, không có suy nghĩ tại sao Cố Tu Trúc lại cởi áo ra, tầm mắt cô chỉ dừng những ngón tay không ngừng di chuyển của anh, làn da anh thật tốt, không giống như những nam sinh thích vận động khác, tuy rằng anh thích vận động, nhưng làn da anh lại trắng tự nhiên, mu bàn tay cũng trở nên trắng, ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, móng tay được bảo dưỡng sạch sẽ, mà cái hấp dẫn thứ hai sau những ngón tay kia.. Chính là động tác thong thả ung dung cởi bỏ cúc áo.

    Cúc áo màu đen cùng bàn tay trắng nõn của anh đối lập rõ ràng, ở trong bóng đêm càng có thêm một loại dụ hoặc khác.

    Cô muốn duỗi tay lên sờ, một đôi tay như vậy, cùng đôi tay khác sờ lên có phải có cảm giác giống nhau hay không.

    Đáy lòng Khương Ánh Sơ khát vọng về điểm này đang âm thầm lên men, lan tràn vô hạn, cho đến khi âm thanh quen thuộc vang bên tai, Khương Ánh Sơ mới kinh ngạc ngước mắt nhìn về phía Cố Tu Trúc, cảm xúc trong đáy mắt lộ ra ngoài.

    Cô nhanh chóng thu hồi lại cảm xúc, nuốt nước bọt nhìn về Cố Tu Trúc: "Học trưởng, có chuyện gì sao?" "Khương Ánh Sơ." Anh đột nhiên gọi tên cô lên, đối diện với ánh mắt tò mò của cô, anh cười hỏi: "Tại sao Lâm Dương là Lâm Dương học trưởng mà tôi lại là Cố học trưởng?"

    Cô ngẩn ra, còn chưa kịp định thần lại thì Cố Tu Trúc đã đem áo khoác trên người cởi ra, đưa cho cô. Thấp giọng nói: "Về sau ra ngoài mặc nhiều thêm một chút."

    Khương Ánh Sơ theo bản năng muốn đẩy ra thì bị Cố Tu Trúc ngăn lại, anh cười khẽ tuy rằng âm thanh nhàn nhạt nhưng lại có áp lực không thể hiểu được: "Mặc vào." Đối diện với ánh mắt của Khương Ánh Sơ, Cố Tu Trúc nhướng mày trêu chọc cô: "Nếu em không tự mặc vào, tôi đây mặc cho em nhé?"

    Nháy mắt, Khương Ánh Sơ liền không giãy giụa.

    Áp lực làm trái tim đập lên quá nhanh, cô mơ hồ đáp lại: "Tôi tự mình mặc." Sau khi mặc xong, cô nhìn về phía Cố Tu Trúc: "Vậy còn anh? Không lạnh sao?"

    "Ừm, còn tốt." Cố Tu Trúc không chút để ý trả lời: "Về trường học trước."

    "Được."

    * * *

    Dọc theo đường đi, cảm nhận được độ ấm của áo khoác mang lại, Khương Ánh Sơ cảm thấy chính mình hiện tại giống như là một quả cầu lửa.

    Nhiệt độ của cô, cơ thể nóng, gương mặt nóng, tay nóng, lòng lại ấm.

    Cô đi phía sau Cố Tu Trúc, ngẫu nhiên cảm nhận được hơi thở mát lạnh của quần áo, nhưng lần này hết thảy, cô chỉ có thể cẩn thận, cô sợ bị thấy, nhưng lại không khống chế chính mình về cái tư tưởng này.

    Hương vị trên quần áo cùng hương vị trên người anh rất giống, sạch sẽ mát lạnh, cùng với mùi hương nhàn nhạt, đặc biệt dễ ngửi làm cho người ta dễ dàng nghiện nó.

    Hai người không nhanh không chậm đi tới, từ cách vách trường học đến trường học của mình, lại đi về phía trước.

    Vào đông gió thổi mạnh, Khương Ánh Sơ ngước mắt nhìn thân hình thon dài trước mặt, chỉ cảm thấy chóp mũi nóng lên, Cố Tu Trúc một tay đút túi đi phía trước cô, bước chân không nhanh, như là nỗ lực phối hợp với bước chân của cô.

    Thỉnh thoảng sẽ quay đầu nhìn cô một cái, hỏi một hai tiếng.

    Anh mặc đơn giản nên sau khi cởi áo khoác ra cho Khương Ánh Sơ, trên người cũng chỉ còn một chiếc áo lông, áo lông nhìn qua thực sự rất mỏng, nhưng thần sắc của anh vẫn như cũ, không có biến hóa nào cả.

    Hai người một đường đi cũng không nói gì, cho đến tới dưới lầu của ký túc xá nữ, Khương Ánh Sơ muốn đem áo trả lại anh, Cố Tu Trúc dừng lại, nhìn vào mắt cô: "Mặc vào đi, lần sau trả tôi cũng được."

    "Chỉ là.." Khương Ánh Sơ dừng một chút: "Anh còn phải về."

    Cố Tu Trú nhoẻn miệng cười: "Không sao."

    Khương Ánh Sơ dừng một chút, đem đồ vẫn luôn cầm trong tay đưa cho anh, mí mắt cong cong: "Học trưởng, đêm giáng sinh vui vẻ." Cô đưa quả táo đã được đóng gói kỹ xảo cho anh.

    Nghĩ nghĩ, cô lại lấy ra một quả khác đưa ra, cười nói: "Còn cho Lâm Dương học trưởng, tôi vừa mới quên đưa, anh giúp tôi đưa đi chút chứ, có thể không?"

    "Ừm." Cố Tu Trúc nhấp nhấp môi, nhẹ giọng nói: "Tôi không có mua táo."

    Đối với Cố Tu Trúc mà nói, những ngày lễ bình thường chỉ có nữ sinh mới thích, lúc nãy Lâm Dương bên kia cũng nói muốn mua, nhưng cuối cùng cũng không mua. Cảm thấy không có ai tặng nên cũng sẽ không tặng.

    Khương Ánh Sơ cười, nghĩ nghĩ nói: "Không sao, tôi có bạn tặng là được rồi."

    Cố Tu Trúc gật đầu, rũ mắt nhìn cô nói: "Tôi tặng cho em quà khác."

    Khương Ánh Sơ cười, nghĩ nghĩ nói: "Không sao, tôi có bạn tặng là được rồi."

    Cố Tu Trúc gật đầu, rũ mắt nhìn cô nói: "Tôi tặng cho em quà khác."

    "Ừm?" Cô tò mò nhìn Cố Tu Trúc.

    Cố Tu Trúc thấp giọng cười: "Ngày mai sẽ nói cho em."

    Khương Ánh Sơ: "..."

    "Trở về đi."

    "Được." Cô dừng một chút, nói: "Học trưởng ngủ ngon."

    "Ngủ ngon."

    Bóng đêm nồng đậm, thẳng cho đến khi nhìn người đã đi vào ký túc xá, Cố Tu Trúc mới xoay người đi về hướng ngược lại.

    * * *

    Sau khi Lâm Dương trở về ký túc xá, có chút ngoài ý muốn nhìn thấy trên mặt bàn của Cố Tu Trúc có hai quả táo, cậu ta tò mò hỏi bạn cùng phòng bên cạnh: "Cố thiếu của chúng ta đã trở lại? Đêm nay ở ký túc sao?"

    "Đúng vậy, A Trúc đang tắm."

    "Như vậy có thần kỳ quá không?" Lâm Dương nói, nhìn hai quả táo trên mặt bàn anh, thấy như thế nào lại quen mắt: "Quả táo này là các cậu đưa sao?"

    "Không phải." Tề Nam nhìn mắt, cười nói: "A Trúc trở về đã cầm rồi, còn rất trân trọng."

    Lâm Dương nhíu nhíu mày, đang muốn nói, Cố Tu Trúc liền từ trong phòng tắm đi ra, cậu ta nhướng mày, cao giọng: "Cố thiếu, hai quả táo này là tiểu học muội đưa sao?"

    Cố Tu Trúc duỗi tay, cầm khăn lông trong tay xoa xoa đỉnh đầu, đối với lời nói của Lâm Dương mắt ngơ tai điếc.

    Một lúc sau, Cố Tu Trúc đem khăn lông bỏ lên vai, đi về phía trước máy tính của mình ngồi xuống, chuẩn bị làm việc.

    Lâm Dương lải nhải nói, duỗi tay để trên vai anh hỏi: "Tớ thấy quả táo này có chút giống với mấy quả của tiểu học muội mua nha? Đóng gói giống nhau như đúc."

    "Ừm."

    Lâm Dương: "..."

    Cậu ta vừa định muốn nói thêm thì điện thoại đột nhiên reo lên, Lâm Dương nhìn qua, tự nhiên bật cười hỏi: "Tiểu học muội cho cậu hai quả táo?"

    Cố Tu Trúc quay đầu lại, ánh mắt lạnh nhạt liếc cậu ta: "Có ý kiến?"

    Lâm Dương cười hết sức vui vẻ, đem điện thoại cho Cố Tu Trúc xem: "Chính cậu tự xem xem, chỗ này có hay không ta?" Anh ngước mắt nhìn điện thoại của Lâm Dương, trong đó là Khương Ánh Sơ nhắn cho cậu ta một tin: [ Lâm Dương học trưởng, lễ Giáng Sinh vui vẻ, quả táo tôi nhờ Cố học trưởng đưa cho anh, cảm ơn anh trong khoảng thời gian này đã giúp đỡ tôi.]

    "..."

    Phòng ký túc yên lặng một lúc, đột nhiên Cố Tu Trúc kéo kéo môi, hỏi lại: "Cậu lúc nào đã thêm Wechat của cô ấy?"

    "Vẫn luôn có nha." Lâm Dương bỡn cợt nhìn anh, đột nhiên mắt sáng lên, vô cùng kinh ngạc hỏi: "Chẳng lẽ cậu còn chưa thêm?"

    Cố Tu Trúc xốc xốc mí mắt nhìn cậu ta, đột nhiên cười lạnh, lấy quả táo trong tay Lâm Dương cầm, đi về phía vệ sinh, vừa đi vừa nói: "Buổi tối mình không ăn no, nên ăn táo."

    Lâm Dương cái tay trống không, mắt trợn trắng lên.

    Cái động tác còn có chút bực bội, cậu ta hôm nay lại có thêm kiến thức mới rồi.

    "Cố Tu Trúc." Cậu ta kêu, đối diện với ánh mắt của Cố Tu Trúc, Lâm Dương nhún vai hỏi: : "Tớ trước kia như thế nào mà không phát hiện ra cậu ngoài lạnh trong nóng như vậy."

    * * *

    Hôm sau vừa lúc là thứ bảy, Khương Ánh Sơ ngủ đến mặt trời dã lên đến đỉnh rồi mới mơ mơ màng màng tỉnh lại.

    Vừa mở mắt, cô liền thấy được áo khoác đang treo bên mép giường kia, sau khi nhìn chằm chằm nó một lúc, cô đột nhiên hứng phấn lên, ôm chăn ngao ngao hai tiếng, chui đầu vào chăn cọ cọ, khó có thể áp chế tâm tình đang nhảy nhót của mình.

    "Sơ Sơ."

    "Hả."

    "Giữa trưa ăn cơm vẫn ra ngoài sao?" Ninh Niên Niên ghé vào mép giường cô, xốc lên một góc mành của cô, ánh mắt trông mong nhìn cô: "Mình đói bụng rồi."

    Trong phòng chỉ còn lại có hai bọn cô, Tưởng Văn Văn đi thư viện, Thư Nguyệt thì hiếm khi ở ký túc xá, cô ấy là người Bắc Kinh.

    Khương Ánh Sơ xoa xoa mái tóc lộn xộn của mình, nghĩ nghĩ nói: "Đi ra ngoài ăn đi, hôm nay là lễ Giáng Sinh mà."

    "Ok, mình đang muốn thuyết phục cậu cơ."

    Cô cười: "Chờ mình chút."

    "Được."

    Sau khi chuẩn bị xong, hai người ra cửa, gọi xe đi trung tâm thành phố, trên đường phố rất náo nhiệt, cửa hàng hai bên đều là chúc mừng lễ giáng sinh và tổ chức các hoạt động.

    Hai người đi dạo, sau khi ăn cơm trưa xong, liền đơn giản đi dạo tiếp, đi dạo mệt mỏi liền nghỉ ngơi, Khương Ánh Sơ nhìn trong tay mua không ít đồ, cô còn tặng cho mấy bạn cùng phòng một món quà, vừa lúc cũng sắp đến tết Nguyên Đán, đơn giản liền cùng nhau tặng.

    Sau khi đi dạo mệt mỏi, hai người tìm một cửa hàng để nghỉ ngơi, ăn cái gì đó. Cho đến sau khi ăn cơm chiều xong, hai người mới không nhanh không chậm về trường học.

    Vừa mới vào trường, Ninh Niên Niên lo lắng đem mấy đồ trên tay đưa cho Khương Ánh Sơ, vội vàng nói: "Mình trước chạy tới lầu một đi vệ sinh một chút, Sơ Sơ đợt lát nữa ở dưới lầu chờ mình nha."

    Cô còn chưa kịp trả lời, Ninh Niên Niên đã chạy đi rồi, Khương Ánh Sơ dở khóc dở cười, nhìn đồ trong tay, bất đắc dĩ lắc đầu, chậm rãi đi về ký túc xá bên kia, đột nhiên điện thoại reo lên một chút, cô cúi đầu nhìn, là Cố Tu Trúc nhắn hỏi cô không có ở trường à.

    Cô dừng một chút, trả lời: [ Tôi mới trở về, vừa tới cửa trường học.]

    Cô hoài nghi, muốn biết Cố Tu Trúc hỏi mình lời này có ý tứ gì, còn chưa nghĩ ra được. Khương Ánh Sơ liền chạy đến dưới lầu ký túc xá nữ, cô cúi đầu, sau lưng đột nhiên truyền đến âm thanh quen thuộc.

    "Khương Ánh Sơ."

    Ánh mắt cô sáng lên, quay đầu về phía âm thanh vừa truyền đến, vừa hay nhìn thấy thân hình quen thuộc, ánh mắt hai người giao nhau, cô vừa muốn đi qua, phía trước đột nhiên truyền đến giọng Niên Niên kích động: "Sơ Sơ, có người muốn tỏ tình với cậu."

    * * *

    Lời editor: Mình thi học kỳ xong rùi nha nên giờ sẽ tập trung đăng chương đều nè. Cảm ơn mọi người đã đón đọc ạ ❤
     
    meomeohh thích bài này.
  2. Túp Lều Tranh Nhỏ @anthun_nguyenn

    Bài viết:
    21
    Chương 11: Tỏ tình

    Bấm để xem
    Đóng lại
    EDIT+BETA: TÚP

    Dưới lầu ký túc xá nữ, không ít người vây quanh xem trò vui.

    Nguyên nhân chính là hôm nay là lễ Giáng Sinh, bầu không khí trong sân trường vừa lúc đúng, mà chuyện nam sinh tỏ tình cũng không phải lạ ở ký túc xá nữ. Nhưng hết lần này đến lần khác, nơi này phần lớn đều là tân sinh, tụ tập người cũng nhiều hơn một chút.

    Từ sau khi Ninh Niên Niên nói câu đó ra ngoài, Khương Ánh Sơ rõ ràng cảm giác được bước chân của Cố Tu Trúc đi tới phía mình trong nháy mắt dùng lại, sau đó mới đi tới tiếp.

    Bóng đêm mông mênh, người đang đi về phía cô đã thay một cái áo khoác khác, nhưng nhan sắc vẫn như cũ, thời điểm trước kia Khương Ánh Sơ cảm thấy nam sinh cao lớn mặc áo khoác đặc biệt đẹp trai, lúc xem phim Hàn cũng đặc biệt thích cái loại nam chính anh tuấn đẹp trai mặc áo khoác, lúc đó cô thậm chí từng ảo tưởng nếu như có một ngày cô có bạn trai, nhất định phải tìm cao cao gầy gầy, mặc áo khoác đẹp.

    Chỉ là bạn trai không tìm được, nhưng có người mình thích, mà cô hiện tại vẫn luôn chung tình, anh vô luận từ phương diện tới phân tích, đều là loại hình mà cô thích.

    Bị cái rét lạnh của mùa đông làm cho chóp mũi đỏ rừng rực, nhưng mà lại tỏa ra nhiệt. Cô không dám chớp mắt, chỉ dám nhìn nhìn chăm chú anh, sợ mình nháy mắt một cái anh sẽ biến mất.

    Biến mất tại trước mặt mình, Cố Tu Trúc phong thần tuấn lãng đi đến bên cạnh người cô, mặt mày cảm xúc vẫn như một, dù cho ban đầu có chút kinh ngạc cũng đã khôi phục như thường, vẫn là sắc mặt bình thường khi đối mặt với Khương Ánh Sơ.

    Lúc anh đến, Ninh Niên Niên vừa lúc cũng đã chạy đến bên người cô, thở hồng hộc: "Sơ Sơ." Cô ấy vừa nói xong, liền thấy bên cạnh là Cố Tu Trúc, Ninh Niên Niên trừng mắt nhìn, sinh ra ảo giác mình xuất hiện ở đây.

    Cô ấy nuốt nuốt nước bọt, đi đến phía sau Khương Ánh Sơ trốn tránh, hơi chột dạ kêu lên: "Cố học trưởng, tại sao anh lại ở đây vậy?"

    Cố Tu Trúc khẽ vuốt cằm, lúc đối mặt với cô ấy hơi lạnh nhạt, nhẹ nhàng đáp lại rồi nói: "Tôi tìm Khương Ánh Sơ có chút việc."

    Ninh Niên Niên: "..."

    Cô ấy cắn răng, có chút muốn đem mình lúc nãy đánh một trận, ai kêu mày lanh mồm lanh miệng! Cái này sẽ không phạm tội đâu mà.

    Tuy rằng cô ấy cảm thấy bạn cùng phòng mình với Cố học trưởng có quan hệ hơi khác một chút, nhưng lại giống như không có.

    Tóm lại trong nội tâm cô ấy chính là cảm thấy có nam sinh tỏ tình với Sơ Sơ, lại còn để Cố Tu Trúc biết được, hình như là không tốt lắm.

    Khương Ánh Sơ trừng mắt, ho nhẹ: "Học trưởng tìm tôi có chuyện gì không?"

    "Không nhớ rõ rồi?" Cố Tu Trúc đè thấp giọng hỏi, ở dưới bóng đêm, giọng trầm thấp lười biếng, chầm chậm rơi vào tai, vô tình trêu chọc tiếng lòng của cô.

    Cô khẽ giật mình, đúng là có hơi không nhớ, chỉ có thể mền mại a một tiếng, mở to đôi mắt mê mang nhìn anh: "Không.. Nhớ a." Cố Tu Trúc trầm thấp cười một tiếng, liếc mắt nhìn Ninh Niên Niên bên cạnh.

    Ninh Niên Niên nháy mắt hiểu rõ, khoát tay áo nói: "Sơ Sơ, hai người nói chuyện trước đi, mình đi phía trước xem." Cô ấy vừa đi vừa quay lại xem, nhìn thấy ánh mắt của Cố Tu Trúc phía sau, dọa đến khẽ run rẩy chạy đi liên tục.

    Mẹ nó, cô ấy vì cái gì mà cảm thấy học trưởng luôn luôn ôn hòa nay ánh mắt có chút dọa người.

    "..."

    Sau khi Ninh Niên Niên đi, Khương Ánh Sơ mới nhìn anh, dừng lại chốc lát hỏi: "Học trưởng?" "Đáp ứng quà cho em." Cố Tu Trúc vẫn luôn giấu đằng sau, bàn tay cầm quà xuất hiện trước mắt cô.

    Món quà đươc đựng trong hộp tinh xảo màu hồng nhạt, cùng với khí chất của Cố Tu Trúc đặc biệt không hợp, nhưng cô lại cảm thấy đẹp mắt.

    Cô ngẩn ra, lúc này mới nhớ tới lời anh nói hôm qua là tặng mình một món quà, hôm nay sẽ nói cho cô biết.

    "Không muốn?" Cố Tu Trúc nhìn sắc mặt của cô, khóe môi cong lên.

    "Muốn." Cô lập tức trả lời, vội vã không nhịn nổi, giống như có người muốn cùng mình đoạt lấy.

    Vừa dứt lời, Cô Tu Trúc liền cười khẽ, hơi rũ mi cùng cô đối diện.

    Anh nói: "Không ai giành với em, không cần gấp gáp như vậy."

    Khương Ánh Sơ: "..."

    Cô hơi lúng túng cúi đầu, yếu ớt dạ: "Tôi biết."

    Nhưng chính là không khống chế nối, không khống chế được cái tâm tình đang kích động của mình, khống chế không được việc vì anh xuất hiện mà trái tim đập thình thịnh.

    Cố Tu Trúc đưa quà cho cô, nhỏ giọng nói: "Lễ Giáng sinh vui vẻ."

    "Cảm ơn."

    Cô đưa tay nhận lấy, ngước mắt nhìn Cố Tu Trúc, vừa muốn nói chuyện liền nghe thấy người trước mặt nói: "Đi thôi."

    "Hả?"

    Cố Tu Trúc hai tay đút túi áo khoác, không chút để ý giơ cằm lên, chỉ vào ký túc xá nữ trong ngang tấc, từng câu từng chữ nói: "Đi xem người ta tỏ tình với em, cho em phân biệt một chút."

    Khương Ánh Sơ: "..."

    Tại sao cô lại cảm thấy, ngữ khí những lời này có điểm gì là lạ?

    Người tỏ tình với Khương Ánh Sơ chính là nam sinh lớp bên cạnh, ngày thường hai lớp thường xuyên đi học cùng nhau nên cũng đều quen biết.

    Cậu ta cũng không phải lần thứ nhất tỏ tình với Khương Ánh Sơ, nhưng lại là lần đầu tiên làm lớn như vậy.

    Khương Ánh Sơ dáng dấp không kém, tính cách cũng không tệ lắm, mẫu hình cô gái nhỏ mềm mại như này, cười lên rất ngọt nhưng lại không sẽ nũng nịu, cô có độc lập, cũng có chút mềm mại, là cái loại hình mà đa số người thích.

    Lớp cô cùng lớp bên cạnh đều có không ít người thích cô, chỉ là có người biểu hiện rõ ràng, có ít người sẽ không biểu hiện rõ ràng ra ngoài mà thôi, đương nhiên đa số điều là thưởng thức.

    Bạn học này tên là Trần Lạc, một nam sinh thông minh nhưng lại ham chơi, diện mạo thanh tú, là cái loại mà tỏa ra ánh sáng kia, đối với Khương Ánh Sơ thực sự khá tốt, ít nhất trong lớp đều biết rõ.

    Chẳng qua mọi người cũng biết Khương Ánh Sơ tránh vị bạn học này như tránh tà.

    Cô mặc dù không có bạn trai, nhưng có người thầm mến. Hơn nữa nguyên nhân còn có về tính cách của bản thân, Khương Ánh Sơ sẽ không nguyện ý cùng các nam sinh khác có quan hệ.

    Chỉ là cô mỗi lần từ chối, Trần Lạc đều trực tiếp coi nhẹ.

    Mà lần này dưới ký túc xá, hoa cùng nến đều được bày còn có tên cô, xung quanh có rất nhiều bạn học vây quanh, quen biết hay không quen biết đều có.

    Bạn của Trần Lạc trong tay thậm chí còn cầm cái loa lớn.. Thậm chí Trần Lạc trong tay còn ôm một chiếc guita.

    Khương Ánh Sơ nhìn, vô thức có suy nghĩ muốn chạy đi, còn chưa chuẩn bị quay người thì đột nhiên có người hô to: "A! Khương Ánh Sơ đến rồi!"

    "..."

    Nháy mắt tất cả mọi người đều quay lại, đang nhìn đến Khương Ánh Sơ thì thấy Cố Tu Trúc đang đứng sau cô, mọi người lại dừng lại, trong lúc nhất thời thực sự không biết chuyện gì đang xảy ra.

    "Cố.. Cố học trưởng?"

    "Cố.. Học trưởng sao anh lại ở đây." "..."

    Cố Tu Trúc khẽ cười nhưng đáy mắt không có chút ý cười nào, nói khẽ: "Nghe nói có người tỏ tình, tôi vừa lúc ở gần đây nên tới xem một chút."

    Các bạn học: "..."

    Khương Ánh Sơ vẻ mặt cứng lại, ngước mắt nhìn về phía Trần Lạc, hít sâu một hơi rồi đi tới.

    Trong chốc lát, tất cả bạn học xung quanh đều ồn ào.

    Khương Ánh Sơ đứng trước mặt Trần Lạc, hai người im lặng đối mặt nhau, cô vừa muốn nói chuyện, âm thanh ghita đột nhiên vang lên là một bài hát thích hợp để tỏ tình. Cậu ta vừa gảy vừa hát, thâm tình chân thành nhìn chăm chú cô.

    Thân mình giật giật, Khương Ánh Sơ muốn đi, nhưng lại đi không được. Cô không thể không cho Trần Lac một chút mặt mũi nào cả.

    Đàn ghita hát xong, sắc mặt cô lạnh nhạt, vừa muốn nói chuyện thì Trần Lạc lại đột nhiên đoạt lấy cái loa lớn của người bên cạnh, lớn tiếng đối với cô nói: "Khương Ánh Sơ, tớ thích cậu, cậu có thể làm bạn gái tớ hay không?"

    Nhưng cô còn chưa trả lời thì các học bên cạnh đã lớn tiếng: "Đồng ý đi."

    "Khương Ánh Sơ đồng ý cậu ý đi."

    "Ở bên nhau ở bên nhau."

    Khương Ánh Sơ cụp mặt xuống suy nghĩ, hình như đột nhiên phát hiện ra điều gì, cô nhanh chóng quay đầu nhìn về phía bên kia, chỉ thấy bóng lưng của người kia đang xa dần.

    Anh cái gì cũng không nói, chỉ là nhìn qua rồi đi, thờ ơ.

    Ở dưới bóng đêm, trong tình huống nhìn không rõ, cô vẫn như cũ nhận ra bóng lưng người đó.

    Khương Ánh Sơ thu hồi ánh mắt lại, nhìn về phía Trần Lạc: "Chúng ta nói chuyện đi."

    * * *

    Trở lại ký túc xá thì đã muộn, Khương Ánh Sơ kiệt sức ngồi ở trên ghế, Ninh Niên Niên và Tưởng Văn Văn liền đến gần, mặt bát quái: "Sơ Sơ, cậu chấp nhận Trần Lạc sao?" Khương Ánh Sơ gục xuống bàn nhìn hai người, lắc đầu: "Không có." "Vì cái gì vậy?" Nghe vậy, Khương Ánh Sơ bật cười, nghĩ nghĩ nói: "Bởi vì mình không thích cậu ta."

    Tưởng Văn Văn không hiểu lắm, nhíu nhíu mày nói: "Thế nhưng Trần Lạc rất tốt, đối với bạn học không tồi, đối với cậu còn tốt hơn đặc biệt là dáng dấp cũng được."

    Cô đã thích một người khác, là một người quá ưu tú, ưu tú đến mức cô không dám bày tỏ tâm tư với người ta.

    Tưởng Văn Văn còn muốn nói điều gì, Ninh Niên Niên liền cắt đứt trước, cô ấy cười nói: "Không có việc gì nha, Sơ Sơ không thích thì từ chối nhất định phải tìm được người mình thích, cũng thích mình nữa."

    Khương Ánh Sơ mí mắt cong cong, nhìn qua cô ấy: "Được."

    Trong ký túc xá hai người này thực ra cũng không quá tò mò, Khương Ánh Sơ rửa mặt xong, liền bò lên giường ngủ.

    Cô không biết, chuyện tối nay đã sớm truyền đi khắp trường học, đến các học trưởng học tỷ đều biết.

    Vừa nằm xuống, Khương Ánh Sơ liền vỗ vỗ mặt mình, cưỡng ép chính mình đừng nghĩ đến bóng dáng của người kia nữa, sớm đi vào giấc ngủ một chút.

    Đột nhiên, cô bỗng bật dậy làm cho hai người ở dưới vẫn nói chuyện giật mình.

    "Sơ Sơ, cậu sao vậy?"

    "Không có việc gì đâu." Khương Ánh Sơ từ trên giường xuống, đứng trước bàn học, hít sâu một hơi, mới run rẩy mở món quà buổi tối nhận được.

    Buổi tối bận bịu quá, cô thiếu chút nữa quên cái này.

    Ninh Niên Niên nhìn: "Là quà Giáng Sinh nha." "Ừm." Tâm trạng của cô vừa kích động vừa khẩn trương, cắn môi dưới, ngón tay khẽ run mở dây ra, lại đem cái nắp hộp mở ra.

    "Oa, gấu bông! Thật đáng yêu!" "Đáng yêu quá!"

    Khương Ánh Sơ nhìn hai con gấu bông trong hộp, đột nhiên cười.

    Vừa rồi tâm trạng còn có chút phiền muộn, nháy mắt liền tốt.

    Hiện tại cô chính là loại trạng thái mà người kia có thể khiến cho tâm tình của mình thay đổi như thời tiết, từ mưa to chuyển đến mặt trời rực rỡ.

    Anh tác động đến cảm xúc của cô.

    Khương Ánh Sơ nghĩ, cô thật sự thích Cố Tu Trúc.

    * * *

    Tác giả có lời muốn nói: A! Cố học trưởng của chúng ta dùng bóng dáng biểu đạt cảm xúc của mình!

    Hừ!

    Tôi cũng muốn dùng bóng dáng để biểu đạt ra cảm xúc của chính mình.

    Các người đã không yêu tôi không yêu Cố học trưởng không yêu Sơ Sơ!

    * * *

    Lời editor: Ủa hôm nay tâm trạng vui nên đăng liền hai chương. Cũng nên gọi là bão nhỉ?
     
    meomeohh thích bài này.
  3. Túp Lều Tranh Nhỏ @anthun_nguyenn

    Bài viết:
    21
    Chương 12: Giải thích

    Bấm để xem
    Đóng lại
    EDIT+BETA: TÚP

    Sau khi yên tâm nằm xuống, Khương Ánh Sơ mới duỗi tay sờ lên đôi tai nóng rực của mình, nghiêng người nhìn đầu giường đã được đặt hai con gấu bông.

    Ý cười trên khóe môi vẫn luôn mang theo.

    Cô thật vui vẻ, là loại hứng phấn cùng vui sướng xuất phát từ nội tâm.

    Ngày đó ở chỗ gắp thú, Cố Tu Trúc thuận miệng hỏi cô, nếu có thể gắp được thì cô muốn mấy con.

    Cô nói cô muốn hai con.

    Cô rất thích hai con gấu bông đấy, có thể từ nhỏ đã thành thói quen, luôn cảm thấy chuyện tốt sẽ thành đôi, một con gấu sẽ có vẻ cô độc nên hai con là tốt nhất. Dần dần sau này, cô có thói quen mua rất nhiều thứ đều mua hai cái trở lên, bởi vì cô cho rằng như vậy sẽ có bạn, sẽ không cô đơn.

    Cô là người sợ cô độc, vẫn luôn khát vọng ấm áp. Cô duỗi tay chọc hai cái mặt của con gấu, dưới đáy lòng hâm mộ các nữ sinh. Cô không nghĩ tới Cố Tu Trúc sẽ thật sự tặng mình hai con gấu bông này.

    Khương Ánh Sơ chớp chớp mắt nhìn trần nhà, cô cảm thấy mình thật may mắn, dù Cố Tu Trúc không thích mình nhưng lại không có quên bất cứ lời nói nào của cô. Đối với cô bây giờ mà nói, như vậy là đủ rồi.

    Trước nay cô cầu xa cũng không nhiều lắm, cảm thấy đủ là được rồi.

    Bất quá cô hy vọng, sẽ có một ngày nào đó mình có thật nhiều dũng khí để có thể chủ động hy vọng xa vời rằng Cố Tu Trúc có thể thích cô một chút, một chút thôi là thật tốt rồi.

    Nhưng bây giờ, cô không có mong muốn này, cho dù có, cô cũng sẽ nhân lúc còn chưa nhiều liền cắt đứt.

    Không dám nghĩ tới.

    * * *

    Trong ký túc xá nam sinh lúc này đang rất náo nhiệt, Tề Nam cùng Vương Khang mỗi ngày đều ở trong ký túc xá chơi game, đối với bọn họ mà nói, học tập và game đều muốn chiếu cố.

    Đột nhiên, trong nhóm của lớp rung lên, Tề Nam không thể không ấn nhìn xem, khi đọc đến nội dung trong lớp nói đến, ánh mắt của cậu ta sáng lên, ấn mở xem.

    "Vào nhóm xem đi."

    Vương Khang lười biếng dứt khoát kéo lấy cái ghế dựa ngồi kế bên Tề Nam xem, hỏi câu: "Ơ, đây là ai vậy?"

    "Tiểu học muội đấy cậu quên à?"

    Vương Khang cười, lắc đầu: "Chưa quên, vừa không nhớ ra được mà thôi." Cậu ta cùng Khương Ánh Sơ không nói chuyện nhiều, không nhớ rõ cũng bình thường.

    Tề Nam ừm một tiếng, chuyên chú nhìn ảnh chụp trên Tieba, vuốt cằm cảm khán: "Không thể không nói, tiểu học muội này thật sự rất đẹp."

    Vương Khang liếc mắt, đột nhiên dừng lại hỏi: "Ai tỏ tình với tiểu học muội vậy?"

    "Bạn cùng khối." Tề Nam không để ý trả lời, ngón tay di chuyển con chuột xuống dưới, đột nhiên hai người phát ra một tiếng sợ hãi cảm thán: "Đụ!"

    Tề Nam cùng Vương Khang liếc nhau, đồng thời cùng tiến đến màn hình máy tính trước mặt, mở to mắt nhìn người trong hình.

    Trong ký túc yên tĩnh chốc lát, Tề Nam mới hỏi: "Mình xuất hiện ảo giác sao?"

    Vương Khang tỉnh táo lắc đầu: "Không có, chúng ta chưa từng xuất hiện ảo giác cả."

    Cố Tu Trúc có mặt ở hiện trường lại còn bị bạn học chụp ảnh.

    Tề Nam không hiểu, hoài nghi hỏi một câu: "Cho nên đây là động tác gì? Cố thiếu của chúng ta nhìn người khác tỏ tình với tiểu học muội sao? Cậu ta nghĩ như thế nào?"

    "Không biết." Vương Khanh dừng một chút, chần chừ nói: "A Trúc đối với tiểu học muội cũng chỉ là một tiểu học muội thôi."

    Dù sao trường học nhiều nữ sinh như vậy, mặc dù tiểu học muội này khá xinh đẹp, nhưng so với nhiều tiểu học muội xinh đẹp khác cũng có không ít, thậm chí những người kia còn có không ít lần tỏ tình với Cố Tu Trúc.

    Tề Nam dùng trực giác thứ sáu của nam nhân nói: "Không giống nhau lắm."

    Nghe vậy, Vương Nam a nhẹ một tiếng, vừa muốn tiếp tục thảo luận thì cửa phòng bị ai đó đẩy ra, hai người cùng nhau nhìn sang, sau khi nhìn thấy Cố Tu Trúc, hai người ăn ý nhau ho nhẹ một tiếng, hô to: "A Trúc cậu về rồi sao."

    Cố Tu Trúc nhìn, ngữ khí lạnh nhạt: "Có việc?"

    Tề Nam đẩy vai Vương Khang, Vương Khang dừng một chút hỏi: "Có ăn cơm chiều chưa?"

    Tề Nam: "..."

    Con mẹ nó đã 10 giờ rồi lại đi hỏi người ta ăn cơm chiều chưa?

    "Không phải, không phải, cậu mới đi đâu vậy?" Vương Khang nháy mắt đổi giọng.

    Nghe vậy, Cố Tu Trúc cười nhạo một tiếng, nhìn hai người: "Mình đi đâu rất quan trọng à?"

    "Quan trọng a!" Hai người trăm miệng một lời: "Cậu đi tới dưới lầu ký túc xá nữ?"

    "Ừ." Cố Tu Trúc cười khẽ, thản nhiên nói: "Tìm Khương Ánh Sơ có chút việc."

    Tề Nam: "..."

    Vương Khang: "..."

    Hai người đối mặt hỏi: "Vậy cậu.."

    Cố Tu Trúc không nhanh không chậm cởi áo khoác ra, lạnh nhạt nhìn hai cậu ta: "Mình cái gì?" Anh dừng một chút, xoa xoa giữa mày nói: "Thuận tiện nhìn một màn thổ lộ, thời đại bây giờ sinh viên năm nhất cũng rất có ý tưởng."

    Hai người tiếp tục: "..."

    Cố Tu Trúc đem quần áo treo một bên, lại không để ý đến hai người đang ngây ngốc kia, nói: "Mình đi tắm trước, hơi mệt."

    Hai người vẫn như cũ: "..."

    Hai bọn họ im lặng trao đổi, dùng ánh mắt truyền lại suy nghĩ.

    Tề Nam: A Trúc vẫn bình thường sao?

    Vương Khang: Không bình thường đâu, cậu không cảm thấy sao.

    Tề Nam: Tớ cũng không cảm thấy bình thường, cậu lại hỏi đi?

    Vương Khang: Đừng nha, nếu cậu ta không muốn nói thì ai hỏi cũng chẳng được.

    Tề Nam: Cũng đúng, vậy làm sao bây giờ?

    Vương Khang: Chờ Lâm Dương về.

    Tề Nam: Biện pháp tốt!

    * * *

    Hôm sau ở trường học, chuyện sinh viên năm nhất tỏ tình vẫn còn kéo dài. Nội dung trên Tieba vẫn không ngừng đổi mới, đều là buôn chuyện về điều này.

    Tối hôm qua Khương Ánh Sơ cùng Trần Lạc cuối cùng lại rời khỏi hiện trường, là cho nhóm "quần chúng" càng thêm miên man bất định.

    Đủ loại đáp án chen chúc mà ra, trên Tiena không ngừng truyền tin, rốt cuộc lại truyền tới tai người trong cuộc.

    Khương Ánh Sơ vừa tình dậy liền nghe được tin tức như vậy, cô trừng mắt nhìn, trong tay còn cẩm một cốc sữa bò, ống hút còn chưa cắm vào, liền bị Ninh Niên Niên dọa sợ một phát.

    "Cậu nói cái gì?"

    Ninh Niên Niên lặp lại câu nói: "Trường học và trên Tieba đều nói cậu và Trần Lạc hẹn hò."

    Cô ấy dừng một chút, nhìn sắc mặt của Khương Ánh Sơ rồi nói tiếp: "Mọi người còn nói bọn cậu là Kim Đồng Ngọc Nữ, hiện tại rất nhiều người điều khen Trần Lạc."

    "Khen cái gì?"

    "Khen Trần Lạc dụng tâm đấy, tỏ tình với cậu đặc biệt thâm tình, còn nói cậu ta là chàng trai chân chính." Ninh Niên Niên đem những cái trên Tieba thảo luận nói ra.

    Khương Ánh Sơ bị sữa bò làm cho sặc, cô ho hai tiếng, đưa tay vỗ vỗ mặt mình kinh ngạc nhìn về Ninh Niên Niên: "Tớ rõ ràng từ chối cậu ta."

    Ninh Niên Niên nhún vai, bất đắc dĩ liếc mắt cô: "Nhưng cậu không phải ở trước mặt mọi người từ chối, hai người các cậu là nói riêng, mọi người đương nhiên sẽ nghĩ cậu chấp nhận cậu ta, chỉ là xấu hổ nên mới không ở trước mặt mọi người chấp nhận."

    Khương Ánh Sơ: "..."

    Cô đối với trí tưởng tượng của mọi người thật bội phục, cô sở dĩ không ở trước mặt mọi người nói, chỉ là cảm thấy làm như vậy Trần Lạc sẽ mất mặt, dù sao cũng là bạn học với nhau, về sau ngẩng đầu không gặp thì cúi đầu cũng gặp, luôn sẽ có lúc gặp nhau, hơn nữa còn có các bạn học trong lớp cùng với những bạn học tối qua vây quanh, cô cảm thấy ở trước mặt mọi người từ chối cậu ta, sẽ làm cho lòng tự trọng của nam sinh bị tổn thương cho nên mới tránh ra chỗ khác để nói.

    "Trần Lạc chưa nói rõ sao?"

    "Không có." Ninh Niên Niên lắc đầu: "Hiện tại tất cả mọi người nhất trí đều cho rằng, các cậu hẹn hò."

    Khương Ánh Sơ sững sờ một chút, đột nhiên nghĩ đến cái gì, cô trừng mắt to nhìn Ninh Niên Niên: "Niên Niên, ý cậu là bây giờ nội dung trên Tieba tất cả mọi người đều nhìn thấy hết rồi sao?"

    "Ừm, phần lớn đi." Ninh Niên Niên nói: "Cho dù không xem Tieba, khẳng định cũng nghe nói."

    Trường học chính là như vậy, hơi có chút chuyện liền sẽ bị truyền ra, về phần cuối cùng sẽ bị truyền ra thành bộ dạng gì, đều mặc số phận.

    Khương Ánh Sơ khẽ giật mình, đột nhiên nghĩ đến cái bóng lưng hôm qua, cô hơi rũ mi xuống, cái miệng nhỏ hút sữa bò, khẽ cắn ống hút, đem thành ống hút cắn dẹp, hàm răng ở trên cọ sát, tự hỏi.

    Cô đây là không nghĩ tới chuyện sẽ thành như vậy.

    Một lúc sau, cô nhìn về phía Ninh Niên Niên: "Cậu có tài khoản Tieba không?"

    "Hả, à mình có." Ninh Niên Niên sững sờ liền đáp: "Cậu muốn tìm cái gì sao?"

    "Tớ đi hỏi Trần Lạc một chút."

    Cô muốn nghe ý kiến của Trần Lạc.

    Chỉ là Khương Ánh Sơ còn chưa hỏi Trần Lạc liền trước hết nghe tới một ít chuyện làm cô càng kiên định muốn chứng minh trong sạch.

    * * *

    Giữa trưa, Khương Ánh Sơ cùng Ninh Niên Niên chuẩn bị đi đến nhà ăn.

    Sau 11 giờ, ánh sáng mặt trời đã giảm nhẹ, lộ ra cành lá bị phủ ánh bởi mặt trời, bị cắt thành mặt nhỏ rơi trên mặt đất, hiện ra cái dạng hình không giống nhau.

    Khương Ánh Sơ bọc đại khăn quàng cổ, cúi đầu đi tới, từ ký túc xá đến nhà ăn, dọc theo đường đi đã thấy những việc cần chú ý.

    Cô vừa đi đến nhà ăn, phần lớn bạn học đều nhìn về phía cô.

    Bước chân cô hơi dừng lại, im lặng mặt không đổi sắc đi lấy cơm, hai người lấy xong đang chuẩn bị tìm chỗ ngồi xuống, đột nhiên có người hướng tới bên này kêu lên: "Khương Ánh Sơ, bên này."

    Nhìn thấy bên kia còn có Trần Lạc, Khương Ánh Sơ chần chờ trong chốc lát vẫn là đi tới.

    Vừa ngồi xuống, cô liền nghe được bạn học quen biết trêu chọc mình: "Hai người các cậu, tại sao không hẹn ăn cơm cùng nhau vậy?"

    Cô khẽ giật mình, hỏi câu: "Hai chúng mình? Tớ với ai?"

    Nam sinh kia liếc mắt cô, cười nói: "Thế nào, còn xấu hổ à, cậu không phải cùng Trần Lạc ở bên nhau sao, tại sao ngày đầu tiên quen nhau cũng không đi hẹn hò."

    Khương Ánh Sơ ngước mắt nhìn sang, cau mày hỏi: "Ai nói tớ với Trần Lạc hẹn hò?"

    Những người kia giật mình, hỏi một câu: "Không.. Không phải sao?" Bọn họ nhìn về Trần Lạc.

    Trần Lạc ho nhẹ, nhìn Khương Ánh Sơ mím môi nói: "Cô ấy tương đối xấu hổ.. Chúng ta nói chuyện đi." Trần Lạc nói với Khương Ánh Sơ.

    "Chờ một chút." Khương Ánh Sơ nhìn thẳng về phía Trần Lạc, sắc mặt tự nhiên: "Trần Lạc chúng ta còn có cái gì để nói?" Cô khẽ cười ở trước mặt bạn học, âm thanh bình tĩnh nhưng lại vô tình mang theo cảm giác áp bức, cô nói: "Trần Lạc nếu cậu không giải thích một chút rốt cuộc chúng ta có cái gì mà để nói?"

    * * *

    Tác giả có lời muốn nói: Aaaaaaaa, Cố học trưởng cùng Sơ Sơ không gặp mặt một ngày, nhớ cậu ta!

    Chương sau Cố học trưởng cực soái nha!

    * * *

    Lời editor: Chương sau có biến?
     
    meomeohh thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 17 Tháng một 2022
  4. Túp Lều Tranh Nhỏ @anthun_nguyenn

    Bài viết:
    21
    Chương 13: Đánh nhau

    Bấm để xem
    Đóng lại
    EDIT+BETA: TÚP

    Tính cách Khương Ánh Sơ mềm mại, nhưng không phải cô dễ chọc.

    Lúc cô nói chuyện hay làm việc sẽ cho người ta mặt mũi, sẽ không làm quá phận, nhưng đều không phải lần nào cũng như thế cả, nhiều nhất một lần hai lần, lần sau trên cơ bản cô sẽ không cho cơ hội.

    Trong ấn tượng lúc còn học cấp 3, cô đã từng đánh nhau với người ta, người kia theo dõi cô cùng Tống Gia Hề, hai người bọn cô đem hắn đánh đến mặt mũi bầm bập, cô vẫn luôn tính cách như vậy, thoạt nhìn mềm yếu, kỳ thật so với ai khác cũng nóng nảy. Một khi chạm đến giới hạn cuối cùng, cô liền toàn lực phản kích, không lưu tình.

    Mà lần này các bạn học xung quanh đang ăn cơm đều nhìn lại đây, ai ai cũng không nghĩ cảm xúc cô sẽ kích động như vậy, đến mức Ninh Niên Niên cũng bị cô dọa sợ.

    Các bạn học còn lại thì đừng nói đến nữa.

    Mọi người đồng thời nhìn Khương Ánh Sơ, có hơi xấu hổ.

    Lặng im một lát, Trần Lạc đứng lên gọi cô một tiếng: "Sơ Sơ, chúng ta ra ngoài nói."

    "Không cần." Khương Ánh Sơ thái độ cứng rắn, ở trước mặt bạn học rũ mắt cười nhạo một tiếng hỏi: "Các cậu nghe thấy tôi và Trần Lạc ở bên nhau ở đâu, hay là nghe Trần Lạc nói chúng tôi ở bên nhau?"

    Bạn học nam nói chuyện với cô ban đầu, nhìn cô, nhíu nhíu mày: "Khương Ánh Sơ, nói hai người chưa rõ ràng thì cũng không cần tức giận với chúng tôi đi?"

    Nghe vậy, Khương Ánh Sơ cười, cô nhìn cậu bạn kia, cùng là bạn học lớp bên cạnh, có quan hệ tốt với Trần Lạc, trong lớp cũng rất sôi động nhưng bất quá tính tình không tốt lắm, hơn nữa cô còn nghe nói từ khi vào Đại học đã chỉ thức đêm chơi game, lúc đi học chưa gặp mặt qua lần nào, cậu ta thường xuyên trốn học, sở dĩ Khương Ánh Sơ còn có chút ấn tượng, vẫn là do Ninh Niên Niên mê trai, luôn lảm nhảm bên tai nói lớp bên cạnh có bạn học nam nghiện chơi game, cô cũng hơi chú ý chút.

    Cô liếc mắt nhìn bạn học từ trên xuống dưới, hỏi: "Tôi đối với cậu phát giận?" Cô cười: "Chẳng lẽ các người loan tin đồn vô căn cứ, người trong cuộc như tôi đến quyền lợi giải thích cũng không có sao?"

    Khương Ánh Sơ nhấp nhấp môi, liếc mắt Trần Lạc, trực tiếp nói: "Tôi tự nhận mình không phải người ưu tú, thực cảm ơn lòng yêu thích của bạn học Trần nhưng trước mắt tôi giống như gánh không nổi người thích, cho nên ở chỗ này nói cho mọi người một tiếng, hiện tại bản thân vẫn độc thân, không có cùng ai liên quan tới bất cứ cái gì, thậm chí là bạn trai."

    Cô khó được khi nói đùa: "Khả năng còn đang ở nhà trẻ đọc sách."

    Ninh Niên Niên mặt đang căng chặt đột nhiên bật cười, cô ấy nhìn Khương Ánh Sơ nghiêm túc gật đầu, đối với các bạn học nói: "Đúng, Sơ Sơ thích người còn đang ở nhà trẻ, cậu ấy còn đợi người ta lớn lên."

    Khương Ánh Sơ: "..."

    Các bạn học: "..."

    Trần Lạc sắc mặt khó coi đi không ít, vừa định nói thì Khương Ánh Sơ liền cầm đĩa thức ăn bưng lên, khẽ cười: "Sở dĩ lại đây để giải thích rõ, hy vọng mọi người đừng hiểu lầm, tôi đi trước, các cậu cứ từ từ ăn."

    Cô vừa đi, Ninh Niên Niên liền đi cùng.

    Để lại một đống bạn học sắc mặt không tốt cùng với hơi xấu hổ, hai mặt nhìn nhau. Bọn họ thậm chí còn không dám nhìn mặt Trần Lạc.

    * * *

    Tối hôm qua Trần Lạc tỏ tình, mọi người đều tiêu phí không ít để trang trí, tỏ tình xong Trần Lạc trở về ký túc xá, chỉ là sắc mặt không quá tốt, nhưng bạn học trong túc xá đều cảm thấy có hy vọng, rốt cuộc bọn họ đều biết Trần Lạc bị Khương Ánh Sơ kêu đi nói chuyện một mình.

    Mọi người nhìn Trần Lạc, trêu chọc hỏi: "Trần Lạc, đêm nay có thuận lợi không?"

    "Ừm." Cậu ta nhàn nhạt trả lời.

    Có bạn học cười cười, vỗ vai cậu ta cười nói: "Tiểu tiên nữ nhận lời đồng ý rồi hả?". Các nam sinh sau lưng đều gọi Khương Ánh Sơ với cái tên "tiểu tiên nữ", cô có khí chất của tiên nữ, không phải nói đẹp nhất, nhưng lại thấy phù hợp, cái ngoại hình không dính khói lửa phàm tục.

    Trần Lạc nhướng mày cười, không trả lời.

    "Trần Lạc khi nào mới bọn này một bữa đi."

    "Được." Trần Lạc dừng một chút: "Để xem cô ấy có thời gian rảnh không đã."

    Lúc này làm cho tất cả mọi người đều tin tưởng Trần Lạc và Khương Ánh Sơ ở bên nhau, làm cho trên Tieba và trường học, phần lớn đa số đều là nam sinh đăng tin, do đó mới có chuyện nhà ăn hôm nay.

    Khương Ánh Sơ vừa đi, sắc mặt mọi người liền có chút không tự nhiên, có người vừa định muốn nói thì Trần Lạc liền lạnh mặt trực tiếp đi, đến bàn ăn còn chưa ăn đã đi.

    Mọi người đối mắt nhau mà nhìn, cũng biết đi theo cũng không có kết quả.

    * * *

    Khương Ánh Sơ không ăn cơm trưa, giữa trưa là bị tức đến no rồi, hơn nữa vào nhà ăn nơi nơi là bạn học nhìn cô chăm chú, cô càng không muốn ăn nữa.

    Sau khi trở về ký túc xá, Khương Ánh Sơ suy nghĩ một lát, nhìn chăm chú một tài khoản trên Tieba, mới quay đầu nhìn về phía Ninh Niên Niên: "Niên Niên."

    "Ừm?" Ninh Niên Niên bóc một gói snack ra ăn, kinh ngạc nhìn cô: "Làm sao vậy?"

    "Mình ở nhà ăn nói quá mức sao?"

    "Còn tốt á." Ninh Niên Niên nghĩ nghĩ, cắn miếng khoai tây răng rắc vang lên, vừa ăn vừa nói: "Tớ thấy cậu đã cho Trần Lac mặt mũi, là chính cậu ta không biết đường mà hối lỗi mà thôi." Cô ấy nhíu nhíu mày, mạch não không thế nào lý giải được: "Tại sao Trần Lạc lại nói với mọi người là các cậu ở bên nhau?"

    "Có lẽ do lòng tự trọng đi." Khương Ánh Sơ trả lời, về việc này cô khá hiểu rõ, lòng tự trọng của con người đều rất lớn, chứ đừng nói đến Trần Lạc này, cậu ta giống như múa trống khua chiêng tỏ tình với mình, kỳ thật làm cho cô không ít áp lực, làm cô căn bản khó mà từ chối cậu ta được.

    Nếu đổi lại nữ sinh bình thường, hôm nay ở nhà ăn không chừng sẽ cho cậu ta mặt mũi, sẽ không giải thích rõ ràng, nhưng cô không thế, cô không thích bị người khác hiểu lầm, cho dù là sự việc gì, đều không thích.

    Chính là không phải thì không phải, không cần thiết nói dối.

    Đây là mấu chốt làm người của Khương Ánh Sơ.

    Ninh Niên Niên a nhỏ, tiếp tục ăn khoai lát: "Cậu có phải muốn đăng lên Tieba?"

    "Ừm, có chút muốn." Khương Ánh Sơ quay đầu nhìn cô ấy: "Nhưng như vậy có phải quá mức lắm không? Mặt khác những học trưởng học tỷ khác hình như cũng chưa nói cái gì quá đáng."

    "Đúng vậy." Cô ấy đề nghị: "Hôm nay cậu đã nói trước mặt các bạn học, cho nên không nhất thiết phải đăng lên Tieba, tớ cảm thấy nội dung trên Tieba sẽ chìm xuống mới đúng."

    Khương Ánh Sơ nghĩ, cảm thấy Niên Niên nói cũng có lý, cô không thể làm quá phận, chính mình nhận thức được bạn học sẽ biết chuyện này, về sau bọn họ cũng không có khả năng lấy chuyện này ra cùng mình nói đùa, càng không đến mức sẽ trêu chọc mình với Trần Lạc, hẳn là sẽ không ở trên Tieba nói chuyện.

    Suy nghĩ một lát, cô đem tài khoản mới đăng ký xóa đi, đơn giản đi nhiều.

    "Niên Niên, muốn đi ăn cơm hộp không?"

    "Được." Ninh Niên Niên ánh mắt sáng lên, ôm bụng: "Tớ thật sự rất đói."

    Vừa rồi ở nhà ăn Khương Ánh Sơ không ăn, cô ấy mới chỉ ăn hai muỗng liền đi theo về ký túc xá.

    Khương Ánh Sơ cong cong khóe môi, cười: "Được, mình đi mua."

    "Ừm, ừm."

    Hai người đem sự việc không thoải mái vứt ra đầu, tiếp tục cùng nhau vui vẻ cuối tuần.

    * * *

    Thứ hai đi học, có không ít bạn học quan sát Khương Ánh Sơ, cũng may cô đã miễn dịch rồi, đối với những ánh mắt đó căn bản không thèm để ý.

    Một ngày đầy tiết học, Khương Ánh Sơ mệt tới cực điểm, chương trình học của bọn cô tuy không khó, nhưng muốn học nhanh thì không thể hiểu bài, nếu muốn hiểu bài hơn nhất định phải tiêu phí đi thời gian rất nhiều.

    Buổi tối, Tưởng Văn Văn đề nghị muốn ăn lẩu, Khương Ánh Sơ cảm thấy không tồi, cô cũng thích ăn lẩu, ký túc xá ba người cùng nhau đi, Thư Nguyệt bình thường không cùng các cô ăn cơm cho nên các cô đi đến tiệm lẩu ở trước cổng trường.

    Buổi tối tiệm lẩu rất nhiều người, Khương Ánh Sơ cùng các cô ấy đến thì chỉ còn ít bàn trống.

    Các cô đang cùng nhau thảo luận xem ăn cái gì, đang nói vui vẻ đột nhiên bàn bên cạnh truyền đến thanh âm quen thuộc.

    Là người Khương Ánh Sơ biết, còn là cái tên khá quen thuộc.

    "* Trần Lạc, cậu đừng có uống nhiều như vậy nữa."

    "Đúng đấy, tớ nghe nói cậu bị một nữ sinh từ chối có gì mất mặt chứ."

    "Đúng vậy, có gì mất mặt, mình cũng từng bị rất nhiều người từ chối rồi."

    Trần Lạc cười nhạo, liếc mắt người nọ một cái: "Cậu cho rằng ai cũng giống cậu?" Cậu ta cười lạnh: "Tôi tỏ tình với cô ta bất quá là để mắt đến cô ta, bằng không nhìn cô ta như vậy, ngoại trừ đẹp mắt thì cái gì cũng không tốt, ai sẽ thích."

    "Đúng đúng, Trần Lạc nói rất đúng, Khương Ánh Sơ ỷ vào đẹp, cùng không ít nam sinh khác dây dưa không rõ ràng, tớ lần trước còn nhìn thấy cô ta và Cố Tu Trúc ở bên nhau."

    "Thôi đi, cô ta trèo cao không với tới Cố Tu Trúc đâu."

    * * *

    Âm thanh bên kia đứt quãng truyền tới, thiết kế trong tiệm lẩu là có bình phong ngăn cách, mỗi một vị trí ở chỗ chính giữa đều có tấm ván gỗ khắc hoa ngăn cách, quan sát kỹ là có thể thấy bàn bên cạnh, nhưng nếu không chú ý, là sẽ không phát hiện cách vách ngồi là ai.

    Khương Ánh Sơ sắc mặt tự nhiên, như là không nghe được những lời đó.

    Ninh Niên Niên thấp thỏm nhìn cô, nhỏ giọng gọi: "Sơ Sơ."

    Tưởng Văn Văn cũng nhìn qua đây, nhíu mày: "Những người đó thật quá đáng đi? Lời này nói khó nghe vậy."

    Khương Ánh Sơ hơi rũ mắt, đến lúc nhứng người đó nói tên Cố Tu Trúc lần thứ ba liền muốn đứng dậy đi qua, còn chưa đi, cô liền nghe được âm thanh giống như trong mộng, trầm thấp lười biếng, nhưng lại mang theo áp lực không thể bỏ qua.

    Giọng nói Cố Tu Trúc rơi xuống, anh nhìn cái bàn sáu người nam sinh trước mặt này, cười nhạo một tiếng hỏi: "Lặp lại lần nữa?"

    Lâm Dương đi theo anh phía sau, có chút lo lắng.

    Bọn họ cơ bản là bốn người ở ký túc xá đến đây liên hoan, vừa lúc ở nơi này ăn lẩu, Cố Tu Trúc không thích nhưng thắng không nổi vì trong túc xá ba người đều nhất trí, kết quả không nghĩ tới vừa mới ngồi xuống ăn xong liền nghe được những lời này. Lâm Dương chuẩn bị đứng dậy nói một câu, nhưng cậu ta không nghĩ tới, Cố Tu Trúc càng mạnh bạo hơn mình.

    Giọng anh lạnh nhạt, nhìn sáu nam sinh trước mặt giơ giơ cằm lên, từng câu từng chữ: "Đem những lời vừa nói lúc nãy nói lại lần nữa."

    Nháy mắt, sáu nam sinh trước mặt đột nhiên im lặng, bất an nhìn Cố Tu Trúc.

    Đột nhiên, Trần Lạc đứng lên khêu khích nhìn Cố Tu Trúc: "Lặp lại lần nữa là như thế nào? Chúng tôi nói vốn dĩ là sự thật không phải sao."

    "Khương Ánh Sơ chính là gái, cùng nam sinh trong trường học đều không có rõ.." Cuối cùng một chữ còn chưa nói ra, Cố Tu Trúc trực tiếp động thủ, một quyền của anh đánh trực tiếp ở ngay mặt Trần Lạc.

    Một tiếng vang lớn, làm tất cả mọi người khiếp sợ.

    Cố Tu Trúc, thế mà lại đánh người, mà còn vì Khương Ánh Sơ!

    * * *

    Tác giả có lời muốn nói: Cố học trưởng: Lâu rồi không đánh người, tay ngứa.

    Sơ Sơ: Tôi vỗn dĩ chuẩn bị đánh.

    Cố học trưởng: Em đứng phía sau tôi là được, còn lại giao tôi.
     
    meomeohh thích bài này.
  5. Túp Lều Tranh Nhỏ @anthun_nguyenn

    Bài viết:
    21
    Chương 14: Xuất hiện

    Bấm để xem
    Đóng lại
    EDIT+BETA: TÚP

    Ai cũng không nghĩ tới sẽ có một ngày Cố Tu Trúc đánh người, đặc biệt lại ở nơi công cộng.

    Cố Tu Trúc cho người ta ấn tượng vẻ bề ngoài cao lãnh tự phụ, mọi người thích nhất đối với anh là tính tình ôn nhu, anh đối với ai cũng lễ phép, cho dù không thích họ, nói chuyện cũng không quá phận, loại người này thật giống thần tiên, cảm xúc dao động không lớn, làm người ta chỉ dám kinh nhi viễn chi*, mà không dám tới gần.

    **Câu Kính nhi viễn chi 敬而远之 được dùng để thể hiện ai đó khiến người khác bên ngoài thể hiện sự kính trọng còn trên thực thế thì không muốn tiếp xúc, gần gũi.

    Cảm thấy anh tồn tại không quá chân thật, nhưng anh lại cố tình tồn tại, cũng với tính cách thật của mình. Dần dần, trong trường học đối với Cố Tu Trúc tốt lên nhiều, nói nữ sinh thích anh còn nam sinh là sự ngưỡng mộ.

    Chuyện anh có thể giúp đỡ nhất định sẽ giúp đỡ, rất nhiều chuyện sẽ không làm quá đáng, tóm lại đại khái là bởi vì anh còn giữ chức vụ là hội trưởng hội học sinh, anh luôn làm đến tận cùng.

    Mà hiện tại, anh lại động thủ đánh người ta.

    Một quyền qua đi, tất cả mọi người ngơ hết cả người, Cố Tu Trúc đánh người thực sự biết chọn góc độ, lúc nãy một quyền của anh vừa lúc đánh đến hàm dưới của Trần Lạc, nháy mắt nơi đó liền sưng đỏ lên.

    Trần Lạc lùi lại mấy bước, chống eo lên bàn ăn khổ sở rên rỉ.

    "A Trúc." Lâm Dương lớn tiến gọi.

    Cố Tu Trúc thu tay lại, lúc Trần Lạc muốn đánh trả liền nắm cổ tay cậu ta, anh khá khỏe, ngày thường không thể hiện ra ngoài, cơ thể Cố Tu Trúc có rèn luyện nên một chút không yếu so với người khác.

    Anh cùng Trần Lạc đối diện, cười lạnh: "Muốn đánh lại?" Anh nhướng mày, tay anh hơi dùng sức làm cho Trần Lạc kêu lên đau.

    Mọi người trong tiệm lẩu đều quay lại đây nhìn, chủ quán cùng đều có mặt, anh ta cùng bọn Cố TU Trúc đều la người quen, nhìn cảnh này nhíu mày: "Tu Trúc."

    Anh ta ra mặt, cười ha hả: "Mọi người tiếp tục ăn nha, sự việc hôm nay đã quấy rầy mọi người, tôi sẽ mang hai người họ ra ngoài giải quyết." Anh ta liếc mắt Cố Tu Trúc, nói: "Đi ra ngoài nói đi."

    Cố Tu Trúc dừng một chút, nhìn Trần Lạc.

    Trần Lạc cười lạnh: "Đi thì đi, tôi thật muốn nhìn anh sẽ vì Khương Ánh Sơ có thể làm cái gì." Cậu ta tiếp tục trào phúng: "Nếu anh nói hai người không có quan hệ gì, ai tin?"

    * * *

    Bên tiệm lẩu có một cái ngõ, có đèn chiếu đường nhưng bình thường thì chỗ này có ít người đi lại.

    Cố Tu Trúc cùng nhóm Trần Lạc đối mặt nhau, hai bên giằng co. Trong lúc nhất thời ở nói này không khí khẩn trương đến cực điểm, không ai mở miệng nói chuyện.

    Gió rất lớn, ở bên má mà thổi qua, một cành lá bị gió thổi sàn sạt rung động, lá cây bị thổi rơi rào rào xuống, Lâm Dương mặc áo khoác vừa định muốn nói đã bị Trần Lạc cướp lời nói trước.

    Trần Lạc nhìn Cố Tu Trúc, giật giật thủ đoạn của mình, vừa định muốn đánh về phía Cố Tu Trúc thì đã bị người kia ngăn cản, chính là bạn học của cậu ta, người kia dùng tay ngăn cản cậu ta, thấp giọng nói: "Trần Lạc, đó là Cố Tu Trúc đấy."

    Cố Tu Trúc đứng tại chỗ, trên người mặc quần áo đơn giản, lúc ở tiệm lẩu anh đã cởi áo khoác ra, chỉ ăn mặc như này, đứng ở làn gió lạnh, khuôn mặt lạnh lùng.

    "Muốn đánh tôi?" Cố Tu Trúc cười lạnh, từ trên cao nhìn xuống Trần Lạc, nói câu: "Tôi đột nhiên thấy may mắn vì Khương Ánh Sơ không đồng ý cậu." Anh nhìn quét Trần Lạc từ trên xuống, liếc mặt một cái: "Cậu như vậy, căn bản không xứng với cô ấy."

    Trần Lạc trong nháy mắt liền nóng lên, tránh khỏi bạn mình, cậu ta đi ra trước một bước, nắm chặt tay hỏi: "Con mẹ nó anh to gan thì nói lại lần nữa."

    Cố Tu Trúc mặt không đổi sắc, lạnh nhạt nhắc nhở: "Là con trai thì nên sòng phẳng, chứ không phải giống như tiểu nhân đi bôi nhọ người mình thích." Anh cười: "Cậu như vậy, sẽ chỉ làm cho người ta kinh thường."

    "Cố Tu Trúc." Trần Lạc đột nhiên hô tên anh, nghiến răng nghiến lợi: "Chẳng lẽ điều chúng tôi nói không đúng sự thật? Anh cùng Khương Ánh Sơ nếu không có quan hệ thì anh cần gì vội vàng bảo vệ Khương Ánh Sơ?"

    Cố Tu Trúc cười, anh giương mắt, thần sắc điềm đạm nhìn Trần Lạc: "Mặc kệ hôm nay cậu nói là ai, làm một người con trai, ở sau lưng nói bậy bạ về nữ sinh đều không nên, huống chi những gì cậu nói đều là bôi nhọ."

    Anh dừng một chút, bổ xung thêm: "Còn nữa, không phải cô ấy trèo cao không với tới tôi mà là tôi trèo cao không tới cô ấy."

    Xung quanh rất yên tĩnh, lời Cố Tu Trúc vừa nói, Trần Lạc càng cảm thấy trong lòng chịu đựng nổi, cậu ta cắn răng, hung tợn trừng mắt Cố Tu Trúc: "Anh có bản lĩnh thì kêu Khương Ánh Sơ ra đây cùng tôi nói chuyện, xem lời tôi nói có phải sự thật hay không."

    Cố Tu Trúc bất đắc dĩ cười, nhìn Trần Lạc: "Tôi thật đúng là không nghĩ tới, trường học chúng ta như thế lại tuyển cái loại bại hoại này vào."

    Những lời này, trực tiếp làm Trần Lạc tức đến cực độ.

    Cậu ta khí thế hung dữ đánh về phía Cố Tu Trúc, Cố Tu Trúc né tránh một cái, hai người đột nhiên liền đánh nhau, không có đánh cùng một chỗ, chiêu thức của Cố Tu Trúc sắc bén, xuống tay tàn nhẫn, ngày hôm nay đã chạm đến giới hạn cuối cùng của anh, cho nên ra tay không có chút thương tiếc gì.

    Mà Trần Lạc ở phương diện này cũng không yếu thế.

    Bạn học hai bên muốn đem hai người kéo ra, nhưng phát hiện không có hiệu quả.

    * * *

    Cho đến khi.. ở giữa hai người xuất hiện bàn tay của nữa sinh, một cánh tay trắng nõn gầy yếu không xương, lúc một quyền của Trần Lạc sắp đánh trúng Cố Tu Trúc thì Khương Ánh Sơ đã kịp thời kéo anh ra, do đó cô bị Trần Lạc đánh trúng nên cô đột nhiên nóng nảy.

    Cô kéo Cố Tu Trúc ra, không nhìn đến sắc mặt của Cố Tu Trúc, Khương Ánh Sơ trực tiếp dùng sức đánh trở lại cánh tay của Trần Lạc, cô đã học qua võ thuật, cũng học qua rất nhiều năm, năm đó chính là ba của Tống Gia Hề dạy hai người so với Tống Gia Hề thì cô tốt hơn một chút, đánh một đến hai nam sinh, với Khương Ánh Sơ hoàn toàn không có vấn đề gì.

    Cô dùng sức nắm chặt cánh tay của Trần Lạc, lãnh đạm nhìn sắc mặt cậu ta nhe răng trợn mắt, hỏi câu: "Nói vui lắm hả?"

    Lời này vừa ra, tất cả mọi người ngơ cả người, cũng bao gồm cả Cố Tu Trúc.

    Bọn họ ai cũng không nghĩ đến, Khương Ánh Sơ sẽ ở tiệm lẩu.

    Khương Ánh Sơ khẽ cười, từng câu từng chữ nói: "Trần Lạc, nói về tôi vui lắm sao?" Cô dừng một chút hỏi: "Có phải sau khi bị tôi từ chối, nhất định phải chửi bới tôi, mới có thể làm lòng tự trọng đáng xấu hổ của cậu được thỏa mãn?"

    Cô cười: "Nếu là vậy, kỳ thật tôi không ngại bị cậu nói, nhưng.." Khương Ánh Sơ đột nhên trầm giọng, ánh mắt sắc bén nhìn Trần Lạc: "Nói tôi thì được, còn đừng có liên lụy đến người khác."

    Trần Lạc sắc mặt cứng đờ, nhìn Khương Ánh Sơ và Cố Tu Trúc, đột nhiên phì cười: "Còn nói các người không có quan hệ sao? Không quan hệ vậy cô vội vàng giải thích làm gì?"

    Nghe vậy, Khương Ánh Sơ cười, cô nhún vai quay đầu lại nhìn Cố Tu Trúc, mới nhàn nhạt nói: "Ngượng ngùng, chúng tôi thật sự đúng là có quan hệ." Cô nói: "Quan hệ học trường và học muội, chẳng lẽ không thể giải thích?"

    Cô đột nhiên đem tay đẩy Trần Lạc ra, dùng sức đem người đẩy qua bên kia.

    Trần Lạc không đứng vững, thiếu chút nữa là té ngã, bạn học bên vội đỡ lấy người.

    Khương Ánh Sơ đứng im tại chỗ, mặt lạnh nói: "Trần Lạc, về sau nếu có cái gì bất mãn với tôi, có thể gặp mặt nói rõ ràng, không cần ở sau lưng nói, càng không cần cậu đem người khác liên lụy vào, tôi Khương Ánh Sơ vẫn luôn bằng phẳng, hy vọng gặp đối thủ cũng bằng phẳng, chứ không phải ở sau lưng bôi nhọ họ."

    "Hôm nay chuyện tới đây là ngưng, những điều cậu nói tôi coi như không nghe thấy, về sau nếu gặp nhau thì coi như không quen biết."

    Trần Lạc cắn răng, bàn tay nắm chặt nhìn hai người trước mặt, ném xuống một câu: "Việc này tôi sẽ không để yên."

    Chờ Trần Lạc đi rồi, Khương Ánh Sơ mới hít sâu một hơi, xoay người nhìn Cố Tu Trúc, Lâm Dương thấy vậy lập tức nói: "A Trúc, chúng tôi đi trước, hai người ở đây nói chuyện đi."

    Tề Nam cũng nhanh miệng đáp: "Đúng đúng, hai người ở lại đây đi."

    "..."

    Ninh Niên Niên cùng Tưởng Hàn Văn liếc nhau, cũng nói: "Sơ Sơ, chúng tớ đi vào trước nhé."

    Khương Ánh Sơ: "..."

    Những lời này nghe sao kỳ kỳ thế nhở?

    Nháy mắt đã thấy mấy người kia chạy mất, cô nhíu mày, nhấp môi nhìn về hướng Cố Tu Trúc trước mặt nói xin lỗi, giọng cô tựa như bình tĩnh, khụ khụ vừa nói: "Xin lỗi Cố học trưởng, để anh liên lụy vào việc không hay này rồi."

    Cố Tu Trúc rũ mắt nhìn chăm chú vào nàng, bóng đêm nặng nề, gương mặt Khương Ánh Sơ rơi vào mi mắt của anh, Cố Tu Trúc liền cười, anh không tiếng động cong cong khóe miệng hỏi: "Trước giờ không biết tiểu học muội đánh nhau lợi hại như vậy?"

    Khương Ánh Sơ: "..."

    Cô sờ sờ chóp mũi, nghĩ đến hành động vừa rồi của mình, có chút cùng loại với.. Tiểu ớt cay[1], cô lùi về sau mấy bước, hai tròng mắt trong suốt nhìn Cố Tu Trúc, thanh thâm mềm mại hỏi: "Sự việc vừa rồi, học trưởng có thể quên không?"

    [1]: Dạng như là cô gái nóng tính.

    Cô hoàn toàn không nhớ rõ, mình ở trong mắt các bạn học khác, vẫn luôn là một Khương Ánh Sơ nhu nhược, cho dù tính cách không phải nhưng ít ra cũng tuyệt đối không phải là cái loại sẽ đi đánh nhau, mà vừa rồi.. Những tư thế đánh nhau của cô giống như có chút quá mức với từ sạch sẽ lưu loát.

    Cố Tu Trúc cười, mặt mày nhu hòa nhìn cô, đáp ứng: "Ừm, tôi đều đã quên."

    Khương Ánh Sơ: "..."

    Này giống như có chút "giả."

    Hai người không tiếng động đối diện, không biết vì sao, Khương Ánh Sơ cảm thấy không khí có chút không đúng lắm, cảm thấy.. bầu không khí nháy mắt ái muội lên.

    Cô muốn tránh tầm mắt của Cố Tu Trúc đi, mới vừa cúi đầu liền nhìn cánh tay bị thương của anh, Khương Ánh Sơ trợn to mắt kêu lên: "Anh bị thương sao?"

    "Không có việc gì."

    "Ai nói?" Khương Ánh Sơ nhíu mày, thật cẩn thận duỗi tay ra, mới vừa đụng vào liền nghe thấy Cố Tu Trúc hít một hơi, cô nháy mắt cũng không dám.

    "Tôi đi mua cho anh thuốc." Nói xong, không đợi Cố Tu Trúc trả lời, Khương Ánh Sơ liền vội vàng chạy đi.

    Anh chằm chằm bóng dáng đang biến mất kia, không tiếng động cười.

    Là có chút xúc động muốn đánh nhau, nhưng hình như.. cũng đáng không phải sao.

    * * *

    Tác giả có lời muốn nói:"Cầu mọi người pick Cố học trưởng và Sơ Sơ của chúng ta một chút.

    Cảm ơn mọi người!
     
  6. Túp Lều Tranh Nhỏ @anthun_nguyenn

    Bài viết:
    21
    Chương 15: Khiêu vũ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    EDIT+BETA: TÚP

    Trên quảng trường, cho dù là ban đêm cũng sẽ có người đi qua lại.

    Cánh cửa tiệm không xa vẫn luôn truyền đến âm thanh rao bán, là các cửa hàng quảng cáo khuyến mãi vì sắp đến Nguyên Đán rồi, âm thanh vang dội rõ ràng.

    Vào đông ban đêm tuy rằng rất lạnh, gió lạnh run, nhưng ở đây người đi dạo phố tản bộ cũng không ít. Chỉ là Khương Ánh Sơ nhìn đến, xung quanh người đi lại cũng đã nhiều.

    Cô chạy đến tiệm cách đó không xa mua cồn và đồ linh tinh về, sau đó cùng Cố Tu Trúc khó khăn tìm ghế trống để ngồi, ghế dài còn nhiều, bốn người ngồi còn thừa, bên cạnh hình như là một đôi tình nhân, bất quá cô cũng không để ý.

    Cô nghiêng mình, đem cồn trong tay mở ra, dùng tăm bông chấm nước thuốc thoa lên chỗ bị thương của anh, cô cau mày lại đem động tác trong tay cẩn thận, sợ làm đau Cố Tu Trúc.

    Cô thoa xuống dưới, ngước mắt nhìn Cố Tu Trúc, nhẹ giọng hỏi: "Học trưởng đau không?"

    Cố Tu Trúc lắc đầu: "Không sao." Anh động mắt nhìn ngón tay đang đặt trên vết thương của mình, trắng nõn tinh tế, đặc biệt đáng chú ý.

    Cố Tu Trúc rũ mắt nhìn thật lâu, đột nhiên dời đi tầm mắt, nhìn ra chỗ khác.

    Khương Ánh Sơ à một tiếng, gật đầu: "Vậy là tốt rồi." Cô tiếp tục thoa thuốc trên tay anh, mày vẫn luôn không thể giãn ra, cô thật sự cảm thấy không thoải mái.

    Kỳ thật cô cũng không hy vọng Cố Tu Trúc sẽ ra mặt giúp mình, hoặc là nói anh ra mặt bảo vệ mình thì Khương Ánh Sơ sẽ vui vẻ, nhưng cô không muốn Cố Tu Trúc bị người khác hiểu lầm còn bị thương. Cô tình nguyện mình là người bị nói xấu, mình là người bị thương, cũng không muốn điều đó bị Cố Tu Trúc gánh thay.

    Khương Ánh Sơ vẫn luôn biết lời đồn thường không phải những lời hay ho, cho nên lúc ở tiệm lẩu nghe thấy, nói về bản thân, cô cũng không có phản ứng gì lớn cả, cho đến khi người kia lại bắt đầu đề cập tên Cố Tu Trúc ra, cô mới chuẩn bị đi ra gặp Trần Lạc nhưng không nghĩ tới Cố Tu Trúc lại xuất hiện.

    Sau khi nghe thấy Cố Tu Trúc nói ra những lời đó, cùng với hành động lúc sau, cô không thể không cảm động.

    Ở nhiều thời điểm, Khương Ánh Sơ cùng Cố Tu Trúc thật ra chỉ giới hạn trọng bạn bè bình thường, cho dù là mình thích người này, cô cũng không dám hy vọng xa vời rằng có thể được đáp lại, bởi vì bản thân cô không có nghĩ đến chuyện tỏ tình linh tinh gì đó.

    Nhưng đêm nay lại ngoài suy nghĩ của cô, nhíu chặt giữa mày, cô thấp đầu mím môi, sau khi bôi thuốc cho anh xong, Khương Ánh Sơ mới ngước mắt nhìn Cố Tu Trúc, gọi: "Học trưởng."

    Cô muốn nói rồi lại thôi.

    Bên cạnh gió thổi, vừa lúc đem tóc ở tai cô đều thổi ngược lại đây, dán ở trên má, Khương Ánh Sơ dừng một chút đem tăm bông để xuống, mới duỗi tay đi vén lại tóc ra sau tai, sau đó Khương Ánh Sơ mới giương mắt nhìn thẳng anh, sau khi nhìn thấy đôi mắt thâm thúy của người con trai trước mặt, cô nháy mắt không biết nói gì.

    "Ừm?" Cố Tu Trúc nhìn chăm chú vào cô, nhẹ giọng hỏi: "Muốn nói cái gì?"

    Anh thấp giọng cười, đem đồ trước mặt dọn dẹp lại, thấp giọng nói: "Muốn nói cái gì cứ việc nói, nơi này không có người ngoài."

    Khương Ánh Sơ ừ một tiếng, suy nghĩ hồi lâu mới nói: "Thật ra anh không cần phải như vậy." Đối diện với đôi mắt của anh, cô nhỏ giọng nói: "Anh không cần thiết phải ra tay đánh người, bọn họ muốn nói thì cho bọn họ nói, đối với tôi không có ảnh hưởng gì."

    "Anh đêm nay đánh người, nói không chừng bị bọn họ đồn thành bộ dạng gì."

    Cô một chút cũng không muốn Cố Tu Trúc bị liên lụy vào.

    Vừa dứt lời, cô liền nghe được bên tai truyền đến ba chữ: "Này không được."

    Khương Ánh Sơ kinh ngạc nhìn về phía Cố Tu Trúc, vừa định muốn hỏi vì sao không được thì anh đã giải thích.

    Cố Tu Trúc mỉm cười nhìn cô, thanh âm trầm thấp mang theo sắc tươi tốt dừng ở bên tai cô, làm cho tai hơi run nhẹ, anh nói: "Tiểu tiên nữ của trường chúng ta sao có thể làm cho người khác tùy tiện bôi nhọ."

    Khương Ánh Sơ: "..."

    Má cô nóng lên, tuy bây giờ đang mùa đông ngồi ở đầu hường gió toàn thân đều rất lạnh nhưng trái tim cô lại vì những lời này mà đập thật nhanh, nóng tới cực điểm, giống như bị một vật nào đó ấm áp lại rất nóng vây quanh.

    Ấm mà lại bị bỏng.

    Cô đỏ mặt, hai mắt ướt át nhìn thẳng Cố Tu Trúc, trong lòng có một cảm giảc khác.

    Cố Tu Trúc duỗi tay vỗ đầu cô, tận lực làm bản thân không nhìn thấy ánh mắt của cô, thấp giọng nói: "Tôi không sao cả nhưng em là con gái, thanh danh của con gái quan trọng hơn, như thế nào cũng không được để người khác tùy ý bôi nhọ, hiểu không?"

    Cô kỳ thật không hiểu, nhưng bời vì Cố Tu Trúc nói, bất luận là cái gì cô đều nguyện ý gật đầu.

    Tốt xấu gì, chỉ cần người này nói thì cô đều nghe.

    * * *

    Một đêm kia trôi qua, Khương Ánh Sơ được Cố Tu Trúc đưa về ký túc xá.

    Bạn cùng phòng cũng không hỏi tình huống của cô cùng Cố Tu Trúc, ngược lại còn chỉ trích Trần Lạc, ai cũng không nghĩ tới cậu ta lại là dạng nam sinh như vậy, tiểu nhân như thế không có chút nào gọi là khí thế của nam nhân.

    Ninh Niên Niên tấm tắc hai tiếng: "Cũng may là Sơ Sơ của chúng ta không đồng ý."

    Tưởng Văn Văn cũng gật đầu: "Đúng vậy, tớ thật sự không nghĩ tới Trần Lạc lại là loại người này, cũng quá kém cỏi đi, thật là, Sơ Sơ của chúng ta không đồng ý cậu ta là chính xác."

    "Đúng vậy, lớn lên lại không đẹp trai bằng Cố học trưởng, năng lực cũng không tốt bằng Cố học trưởng hơn nữa còn trêu hoa nghẹo nguyệt." Ninh Niên Niên tiếp tục cảm thán: "Vẫn là Cố học trưởng tương đối tốt."

    Tưởng Văn Văn cạn lời liếc mắt cô ấy: "Đương nhiên rồi, Trần Lạc sao có thể so với Cố học trưởng được? Hai người này căn băn không cùng cấp bậc, cảm giác đem Trần Lạc ra so với Cố học trưởng giống như kéo thấp cấp bậc của Cố học trưởng xuống vậy, không được không được."

    "Cũng đúng." Ninh Niên Niên đưa mắt nhìn Khương Ánh Sơ, hơi có chú lo lắng: "Sơ Sơ, cậu có lo lắng nếu Trần Lạc có hành động khác không?"

    Khương Ánh Sơ đắp mặt nạ, hàm hồ đáp lại: "Không sao đâu, giặc tới thì đánh, nước lên thì ngăn nền, dù sao tớ cũng không sợ."

    Cô thật sự là không thấy sợ hãi, Trần Lạc là người như vậy, coi như trước mặt mọi người chưa biết bộ mặt thật của cậu ta, thì về sau đằng nào cũng sẽ biết.

    Ninh Niên Niên à một tiếng: "Cũng đúng, dù sao chúng ta cũng ghi âm lại."

    Không thể không nói, vài người ở ký túc xá bọn cô đều thông minh, mà lúc Trần Lạc bắt đầu nói đến Khương Ánh Sơ thì Ninh Niên Niên liền cầm điện thoại ra ghi âm, muốn nhìn một chút rốt cuộc Trần Lạc muốn bôi nhọ Khương Ánh Sơ thành cái gì, cho đến khi Cố Tu Trúc xuất hiện cô ấy vẫn luôn ghi âm lại, không bấm tắt.

    Khương Ánh Sơ cười: "Niên Niên thật thông minh."

    Ninh Niên Niên ừ hừ một tiếng, tới gần bên Khương Ánh Sơ: "Mình là rất thông minh, nhưng hiện tại mình muốn hỏi một chút, cậu cùng Cố học trưởng sao lại thế này? Anh ấy sao lại quá bảo vệ cậu như vậy?"

    "..."

    Khương Ánh Sơ ấn ngón tay lên mặt nạ, ho nhẹ nói: "Quá bảo vệ sao?"

    Bởi vì có mặt nạ ở trên mặt, nên cô cũng không lo lắng rằng mặt mình có đỏ không, ngữ khí tự nhiên nói: "Cậu phải biết rằng, Cố học trưởng đối với ai đều không tồi sao, không chừng bởi vì tớ trong hội học sinh nên anh ấy mới ra mặt đi."

    Kỳ thật, đáy lòng Khương Ánh Sơ, thật đúng là nghĩ như vậy.

    Cô không nghĩ rằng Cố Tu Trúc có phải có ý khác hay không, chủ yếu là không dám, không dám hy vọng xa vời.

    Ninh Niên Niên nghĩ, cảm thấy cũng có lý: "Khả năng là như vậy."

    Khương Ánh Sơ ừ một tiếng: "Chính là như vậy."

    Chuyện này ở ký túc xá nữ tạm thời hạ màn.

    * * *

    Gió êm sóng lặng qua mấy ngày, cuộc sống của Khương Ánh Sơ ở trường học vẫn bận rộn như cũ.

    Sắp đến tiệc tối của Nguyên Đán rồi mọi người đều lầm vào trạng thái bận rộn, mặt khác thành viên trong hội học sinh đều bắt đầu bận, Nguyên Đán mỗi năm, trường học đều sẽ có tiệc tối, làm rất là náo nhiệt, hoành tráng.

    Khương Ánh Sơ năm nay cũng tham gia biểu diễn, mặc dù cô là thành viên của hội thành viên nhưng bởi vì nhiều nguyên nhân, hội học sinh bên kia lại không đi hỗ trợ, ngược lại câu lạc bộ vũ đạo bên cô lại đi báo danh.

    Câu lạc bộ của bọn họ chính là vũ đạo, cô chỉ là một người trong số đó mà thôi, hai ngày trước khi tết Nguyên Đán, hầu như mỗi ngày cô đều đến phòng vũ đạo luyện tập.

    Khả năng múa của Khương Ánh Sơ không tồi, hồi nhỏ đã học qua rất nhiều năm, cho nên so với các thành viên khác thì học nhanh hơn một chút.

    Hôm nay, cô cùng các thành viên khác luyện tập, đột nhiên đội trưởng tới đây đứng trước mặt Khương Ánh Sơ: "Sơ Sơ, có chút chuyện."

    "Cái gì?"

    "Đợi lát nữa lúc tập luyện em có thể múa dẫn đầu không?"

    "Hả." Khương Ánh Sơ kinh ngạc nhìn đội trưởng trước mặt, dừng một chút: "Không phải chị múa dẫn đầu sao?"

    Đội trưởng gật đầu, cười khổ: "Là chị múa dẫn đầu, nhưng lúc sáng eo chị bị trật rồi."

    Khương Ánh Sơ: "..."

    Chị ấy tiếp tục nói: "Chị nhìn các em lúc nãy thì thấy em nhảy tốt nhất, em đồng ý không?"

    "Lúc diễn tập sao?" Cô nhẹ giọng hỏi.

    "Đúng vậy, có thể chứ?"

    Khương Ánh So nghĩ, nếu cũng chỉ là diễn tập thì không có vấn đề gì: "Có thẻ."

    Việc này cứ thành ra như vậy, buổi chiều diễn tập, Khương Ánh Sơ không nghĩ tới sẽ gặp người quen, cô vừa múa xong liền nhìn thấy cách đó không xa là Chu Sở Sở và Cố Tu Trúc, vừa muốn xoay người đi, Chu Sở Sơ liền trêu cô, nói: "Sơ Sơ em thật giỏi nha, thì ra em múa lợi hại như vậy."

    "..."

    Khương Ánh Sơ nháy mắt liền đỏ mặt, ở trước mặt người khác múa thì không sao, nhưng ở trước mặt anh, cô thật sự cảm thấy xấu hổ.

    Một loạt động tác của cô lúc nãy đều được anh nhìn thấy, nghĩ như thế nào cũng cảm thấy xấu hổ.

    Cố Tu Trúc nhìn cô gái nhỏ đang đỏ mặt, thấp giọng cười, nhẹ giọng nói: "Thật sự rất đẹp."

    * * *

    Tác giả có lời muốn nói: Sơ Sơ: Được khích lệ thật vui vẻ QAQ

    Cố học trưởng: Nhưng anh cảm thấy chỉ có một mình anh nhìn sẽ càng đẹp hơn.
     
  7. Túp Lều Tranh Nhỏ @anthun_nguyenn

    Bài viết:
    21
    Chương 16: Trang điểm

    Bấm để xem
    Đóng lại
    EDIT: TÚP

    Bên nơi diễn tập người người qua lại, nói chuyện ồn ào, dưới khán đài mọi người lại đây xem không ít nhưng ở chỗ Khương Ánh Sơ kỳ lạ chỉ có mỗi Cố Tu Trúc, Chu Sở Sở và cô.

    Cho nên âm thanh Cố Tu Trúc dễ dàng bay lượn vào tai cô.

    Hai má bình thường đã hồng hào giờ lại càng ửng đỏ hơn nữa.

    Cô hơi rũ mi mắt, xấu hổ ừ một tiếng: "Cảm ơn học trưởng."

    Cố Tu Trúc nhoẻn miệng cười, đột nhiên nổi hứng muốn trêu chọc tâm tư cô: "Cảm ơn tôi cái gì?"

    Khương Ánh Sơ: "..."

    "Cảm ơn tôi khen em sao? Hay là cảm ơn tôi cái khác?"

    Khuôn mặt Khương Ánh Sơ nghẹn đỏ, có chút cạn lời, không biết nên trả lời như nào.

    Cô dừng một chút, hơi có chút rời đi chủ đề: "Hai người sao lại tới đây vậy?"

    Nói như vậy, bởi vì lúc diễn tập xác thật cũng có người ở hội học sinh lại đây xem, nhưng trên cơ bản là người phụ trách chuyên môn này, giống Chu Sở Sở và Cố Tu Trúc, dựa theo đạo lý mà nói hẳn là sẽ không xuất hiện ở chỗ này.

    Chu Sở Sở cong cong khóe miệng, bỡn cợt hỏi: "Sao em không hỏi, học tỷ sao chị lại tới đây?"

    Khương Ánh Sơ: "..."

    Cô ngẩn ra, vừa muốn trả lời thì đã bị Chu Sở Sở đã vội vàng đánh gãy.

    Cô ấy quan sát đến sắc mặt của Khương Ánh Sơ, chỉ cảm thấy thật thú vị, sau khi trêu chọc cô vài câu, cô cười nói: "Được rồi, không trêu em nữa. Lát nữa các em còn muốn diễn tập một lần nữa sao?"

    "Vâng." Khương Ánh Sơ nói câu: "Lúc nãy có yêu cầu điều chỉnh vị trí nên tý nữa bọn em sẽ diễn tập một lần nữa."

    Đây là quy định, lúc trước cô cũng biết.

    "Chuẩn bị thế nào?"

    "Còn tốt." Khương Ánh Sơ hơi xấu hổ trả lời: "Học tỷ, hôm nay sao chị lại đến đây xem vậy?"

    "Không đâu." Chu Sở Sở cười, liếc mắt Cố Tu Trúc: "Là có người muốn tới đây xem."

    "Hả?"

    Khương Ánh Sơ ngẩn ra, còn chưa trả lời thì Chu Sở Sở liền ho nhẹ cười, đối với tầm mắt của hai người nhìn qua nói: "Sơ Sơ, đội trưởng của em tìm em kìa."

    "A, em lập tức đi đây." Nói xong Khương Ánh Sơ nhìn hai người liếc mắt một cái, nhìn những bạn học khác đang nhìn qua đây, thấp giọng nói: "Chị Sở Sở, Cố học trưởng em đi trước nhé."

    "Đi đi."

    Chờ Khương Ánh Sơ vội vàng đi qua, những bạn học trong câu lạc bộ đều tò mò nhìn về phía cô, trong mắt hiện lên chút buôn chuyện.

    "Sơ Sơ, người vừa nãy là Cố học trưởng sao? Tìm cậu có chuyện gì vậy?"

    "Sơ Sơ, có phải cậu và Cố học trưởng rất quen không?"

    "Sơ Sơ, cậu cùng Cố học trưởng quen biết như nào vậy?"

    * * *

    Liên tiếp vấn đề theo nhau mà tới, làm Khương Ánh Sơ căn bản không biết nên trả lời như thế nào.

    Cô dừng một chút, khẽ cười nói: "Không có thân mấy đâu, mình chủ yếu là quen biết học tỷ Sở Sở."

    Lúc nãy cũng đúng là Chu Sở Sở kêu cô đi qua, thật ra điểm này các bạn học có thể rõ ràng thấy được.

    Mọi người hơi tiếc nuối: "Còn tưởng rằng Sơ Sơ cùng học trưởng quen nhau."

    "Đúng vậy, tớ còn muốn xin phương thức liên lạc."

    "Không phải có sao, hội học sinh bên kia hình như đều công khai số Wechat và số điện thoại của các thành viên nha."

    "Phải không, lần sau đi xem đi."

    Khương Ánh Sơ yên lặng nghe, vẫn luôn không nói chuyện. Nhưng cô có chút tò mò, số điện thoại của Cố Tu Trúc cùng Wetchat thật sự công khai sao?

    Sau khi buổi diễn tập kết thúc, Khương Ánh Sơ trở về ký túc xá, cả ngày không ngồi xuống, cô rất mệt.

    Buổi tối sau khi tắm xong Khương Ánh Sơ liền nằm dài ra ngủ.

    Hai ngày sau cô vẫn bận rộn như cũ, cho đến đêm trước tết Nguyên Đán. Bởi vị nhà trường suy xét đến việc rất nhiều sinh viên muốn đi ra ngoài đón năm mới nên tiệc tối Nguyên Đán của trường học sẽ bắt đầu lúc 7 giờ tối và kết thúc lúc 10 giờ, sau 10 giờ là thời gian tự do của mọi người.

    Không ít bạn học hẹn nhau đi ra ngoài cùng đón năm mới, Khương Ánh Sơ và nhóm bạn cùng phòng cũng hẹn với nhau, muốn cùng nhau ra ngoài đi dạo.

    Đây là năm đầu tiên cô ở phương Bắc đón năm mới, đối với cô có rất nhiều thứ khá xa lạ.

    Ban ngày còn rơi xuống một trận tuyết, trắng xóa một mảnh, làm cho cả thành phố như được mặc nên một chiếc áo mới.

    Tuyết trắng xóa, liếc mắt một cái cũng nhìn thấy phía cuối, tất cả đều trắng xóa, vừa ra khỏi cửa gió lạnh đã ùa đến, bông tuyết rơi trên cành lá rào rạt rơi xuống, nhìn qua trông đẹp như những viên pha lê cực đẹp.

    Đôi mắt Khương Ánh Sơ cong cong nhìn, chụp vài bức ảnh rồi gửi cho mẹ của mình sau đó mới cất điện thoại đi đến bữa tiệc.

    Không ít bạn học đều rất háo hức chờ đợi tiệc tối Nguyên Đán của hôm nay, trường cô là ngôi trường có tiếng, còn mời không ít người nổi tiếng cũng như các học trưởng học tỷ đã tốt nghiệp trở về, đều là những người nổi tiếng nên thầy cô cùng với các bạn học đối với bữa tiệc này rất coi trọng.

    Thời điểm Khương Ánh Sơ đến, đã có không ít bạn học có mặt.

    Cô cũng không có gì đặc biệt, phía trước đội trưởng cũng đã trở lại làm múa dẫn đầu.

    Điều làm Khương Ánh Sơ ngạc nhiên đó là Cố Tu Trúc thế mà lại là người dẫn chương trình, cô trong hậu đài nhìn người đứng phía trước, bóng dáng thon dài, thân hình cao ráo, ăn mặc chỉnh chu, nhất cử nhất động đều quyến rũ đến cực điểm.

    Phía dưới có không ít bạn học đang hét chói tai với Cố Tu Trúc, tất cả mọi người trong trường đều biết đến anh nhưng không phải ai cũng gặp qua anh.

    Trong lúc nhất thời, trường học này có chút không không chế được.

    "Aaaaaaa, Cố học trưởng."

    "Cố học trưởng, chúng em yêu anh!"

    "Cố học trưởng.."

    Bên ngoài truyền đến tiếng la hét, đoàn người Khương Ánh Sơ đang thay quần áo ở phía sau, có học tỷ nghe thấy không nhịn được cười nói: "Đây khẳng định là các tiểu học muội năm nhất kêu."

    "Tại sao?" Có người tò mò hỏi.

    Học tỷ nhún vai, cười nói: "Bởi vì các học tỷ năm hai năm ba đều bị Cố Tu Trúc từ chối, các cô ấy đối với Cố Tu Trúc trong thời gian ngắn đã không còn tư tâm gì, chỉ có tiểu học muộn còn chưa biết tính cách thật của cậu ta, cho nên mới kích động mà mơ tưởng tới."

    Nghe vậy, Khương Ánh Sơ ngẩn ra, không nhịn được mà hỏi: "Cái gì tính cách thật?"

    Học tỷ tiếp tục nói: "Chính là người đi tỏ tình nhật định sẽ bị từ chối, Cố Tu Trúc quá lạnh lùng."

    "Đúng, đúng." Một học tỷ khác nói: "Mấy nữ sinh năm ba bọn chị quá hiểu rõ cậu ta."

    "Hiểu rõ như thế nào?"

    Học tỷ kia dừng một chút, đầy ẩn ý nói: "Bọn chị đều cảm thấy Cố Tu Trúc quá lạnh lùng, hoặc chính là thích nam sinh, bằng không trường học nhiều nữ sinh xinh đẹp như thế mà cậu ta đều chướng mắt hết."

    Mọi người: "..."

    Còn có người muốn nói cái gì đó thì bị bạn học phía trước thúc giục: "Sắp đến các cậu lên sân khấu rồi, chuẩn bị tốt chưa?"

    "Được, lập tức tới."

    Đề tài đến đây kết thúc, năm phút sau là đến màn biểu diễn vũ đạo.

    Các cô vì màn biểu diễn nhảy này mà tiêu phí không ít đi công sức tập luyện, không phải là những điệu nhảy Jazz phổ biến hay tương tự, mà là một điệu nhảy nhẹ nhàng hơn, không mãnh liệt nhưng lại mang tính thẩm mỹ cao và đầy cảm xúc.

    Những bạn học được chọn để biểu diễn đều rất mềm dẻo, đặc biệt dáng người phải tốt cho nên màn biểu diễn diễn ra rất suôn sẻ, mãi cho đến khi kết thúc điệu nhảy, Cố Tu Trúc mới xuất hiện, cong khóe miệng cười, tiếp tục dẫn chương trình.

    Sau khi biểu diễn kết thúc, nhiệm vụ của mọi người đã hoàn thành. Học tỷ khen ngợi mọi người xong thì tất cả đều chào tạm biệt rồi rời đi.

    * * *

    Tiệc tối vẫn đang diễn ra, sau khi thay quần áo xong, Khương Ánh Sơ tìm được Ninh Niên Niên đang ở khán đài, các cô ngối vị trí đã chiếm được, vừa mới ngồi xuống, Ninh Niên Niên liền nhỏ giọng nói: "Tớ quay lại video rồi đó, tối về cậu có thể xem."

    Tưởng Văn Văn cũng cười nói: "Sơ Sơ, cậu vừa rồi trông cậu đỉnh lắm luôn, thì ra Sơ Sơ có thế uốn dẻo một cách thành thạo như vậy."

    Khương Ánh Sơ gật gật đầu, thấp giọng nói: "Hồi nhỏ, có học qua vài năm."

    Vài người nhỏ giọng nói, Ninh Niên Niên chỉ người trên sân khấu: "Cố học trưởng đêm nay thật sự quá đẹp trai, thật hâm mộ học tỷ dẫn chương trình chung với anh ấy."

    "Hâm mộ cũng vô dụng, Cố học trưởng là của mọi người."

    Khương Ánh Sơ sửng sốt, theo bản năng ngước mắt nhìn Cố Tu Trúc, không biết tại sao trong đầu cô vẫn luôn vang lên giọng nói của học tỷ kia.. Cố Tu Trúc tính tình lạnh lùng, Cố Tu Trúc thích đàn ông.

    Cô theo bản năng sờ chóp mũi, nghĩ đi nghĩ lại cũng cảm thấy không giống như vậy, trừ phi là được chính miệng anh chứng thực, bằng không cô thật sự không muốn tin, Cố Tu Trúc là một người thích con trai.

    "Sơ Sơ, cậu nghĩ cái gì vậy?"

    "Hả?" Khương Ánh Sơ kinh ngạc nhìn cô, khuôn mặt đỏ bừng: "Làm sao vậy?"

    Ninh Niên Niên khụ một tiếng: "Lúc nãy cậu nhìn chằm chằm Cố học trưởng, anh ấy đã nhìn qua."

    Khương Ánh Sơ: "..."

    Cô nhanh chóng thu ánh mắt lại, nghiêm túc xem biểu diễn, tập trung xem đến khi biểu diễn kết thúc, các bạn học cùng nhau ra về, nhóm Khương Ánh Sơ cũng đi ra ngoài đón năm mới.

    Bóng đêm nặng nề, ánh đèn sáng chiếu lung linh khắp con phố, mang không khí của ngày lễ lớn.

    Đêm nay trên đường phố còn rất nhiều người, không ít cặp đôi ôm nhau đi tới, Khương Ánh Sơ cùng bốn người đi ra bên ngoài, hôm nay có chút không quen vì Thư Nguyệt cũng đi cùng.

    "Đi đâu vậy?"

    Khương Ánh Sơ lắc đầu: "Các cậu không phải nói tới nơi đón giao thừa sao?"

    "Đúng là vậy nhưng bên kia hình như có rất nhiều người."

    "Vậy đi dạo đi."

    Bốn người đồng ý, bọn cô cảm thấy đón gia thừa bên ngoài vui hơn.

    Sau khi đi dạo một vòng, mọi người bị lạnh đến run, chạy nhanh trở về trường học.

    Năm đầu tiên đón năm mới ở đây, Khương Ánh Sơ đã trải qua như vậy.

    Sáng sớm hôm sau, cô ngủ đến trưa mới dậy, vừa mới mở điện thoại lên liền thấy Chu Sở Sơ nhắn đến: "Sơ Sơ, buổi tối có thời gian không, cùng nhau ăn bữa cơm nhé?"

    Khương Ánh Sơ sửng sốt, nhanh chóng trả lời: "Được, ở đâu vậy ạ?"

    Chu Sở Sở: [ 6 giờ, chị đón em ở dưới ký túc xá, đi ăn lẩu ở nhà chị và Giang Đình.]

    Khương Ánh Sơ: [ Được ạ.]

    Giữa trưa khi ăn cơm ở trường học xong, sau đó đọc sách, Khương Ánh Sơ mới tìm quần áo thay, thu dọn đồ chuẩn bị đi ra ngoài. Bởi vì được mời đi ăn tối, Ninh Niên và Tưởng Văn Văn đều đề nghị cô trang điểm coi như lễ phép.

    Khương Ánh Sơ nghĩ, thật đúng là nên trang điểm nhẹ, bởi vì tối qua thức khuya nên sắc mặt cô trông không tốt lắm.

    Trang điểm xong, cô mới cầm một cái túi nhỏ ra ngoài.

    Vừa đến dưới lầu, cô vừa chuẩn bị gọi cho Chu Sở Sở, định hỏi ai đến đón mình, vừa lấy điện thoại ra cô liền nghe được âm thanh quen thuộc vang lên bên tai: "Tìm ai vậy?"

    Khương Ánh Sơ ngẩn ra, kinh ngạc ngước mắt nhìn người trước mặt, cô chớp chớp mắt có chút ngạc nhiên khi Cố Tu Trúc lại ở chỗ này.

    "Học.. học trưởng, sao anh lại ở dây?"

    Cố Tu Trúc ừ một tiếng, rũ mắt nhìn chăm chú cặp mắt trong suốt ướt át của cô, thanh âm trầm trầm: "Tôi tới đón em."
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...