Chương 30. Âm thanh đó, chính là Tần lão tam
Chuyện này trở thành án treo vì bất kể điều tra thế nào cũng không tìm ra tung tích của Tư Già Ý.
Lão Quan không giấu giếm gì, kể lại chi tiết sự việc cho cảnh sát, cảnh sát dựa theo lời ông tra xét toàn bộ từ cửa phòng đến cửa khách điếm, kết quả phát hiện không có vết máu nào cả.
"Không thể nào, lúc đó tôi dù sợ hãi nhưng nhớ rất rõ, Tư Già Ý toàn thân đầy máu, đi đến đâu cũng để lại máu."
Thực tế, chỉ có thể phân biệt được vết máu trên tường.
"Sau đó, người nhà của Tư Già Ý đến, mang theo hành lý của cổ, nghe nói họ bí mật điều tra rất lâu nhưng không có kết quả."
Lão Quan tạm dừng một lát rồi nói tiếp, "Chuyện này quá ly kỳ, không biết người nhà cô ấy nghĩ thế nào, nhưng họ yêu cầu tôi đừng nói với ai."
Vì sự việc quá kỳ quái, tất cả điều tra đều được tiến hành bí mật. Lão Quan nghe được là do ông vô tình phát hiện có đội cứu hộ chuyên nghiệp ở lại Shangri-La khá lâu.
Họ lục soát gì, có thể đoán được.
Chuyện ở khách điếm ít nhiều cũng lan ra ngoài, nên có nhiều phiên bản tin đồn khác nhau.
"Tôi cũng muốn biết rõ chuyện này, rốt cuộc một người sống sờ sờ, sống không thấy người chết không thấy xác." Lão Quan nhấn mạnh.
Nhưng chuyện này vẫn bế tắc.
Đôi khi lão Quan nghĩ lại, thậm chí nghi ngờ liệu Tư Già Ý có thực sự ở khách sạn không, có khi nào chỉ là một giấc mơ.
Nói đến đây, ông thở dài mạnh..
"Không ngờ bây giờ Khúc Nhã cũng vậy, chẳng lẽ thật sự trúng tà? Lúc các cô cậu chơi trò chơi, tôi thật sự cũng gan run.."
Phương Đình bên cạnh không nói gì, nhưng rõ ràng rất sợ hãi.
Cô tưởng rằng biết chuyện trước kia có thể làm rõ tình hình hiện tại, không ngờ càng nghe càng khó hiểu, càng khó hiểu lại càng sợ.
Tư Dã trầm ngâm một lúc, hỏi lão Quan, "Khi ở trọ, Tư Già Ý có thường xuyên đến cửa hàng da lông của Tần lão tam không?"
Lão Quan sửng sốt.
Hồi tưởng một lúc lâu rồi nói, "Có thường xuyên hay không thì tôi không biết, nhưng chắc chắn đã đến. Tôi nhớ rõ cô ấy nói muốn đặt mua mười thanh tàng đao tại Tần lão tam."
Mười thanh tàng đao, làm thủ công, giá cả xa xỉ chưa kể, còn rất mất thời gian. Tay nghề của Tần lão tam lão Quan rất rõ, không qua loa chút nào.
Vì vậy lão Quan nhớ rõ lời Tư Già Ý, còn hỏi cô một cô gái muốn nhiều đao như vậy làm gì, Tư Già Ý cười nói là làm quà cho bạn.
"Tư Già Ý có nói gì thêm về cửa hàng da lông của Tần lão tam không?" Tư Dã hỏi.
Lão Quan suy nghĩ một lúc, lắc đầu, hình như không có gì thêm.
Không khí lại im lặng.
Lão Quan hồi hộp, nhấp môi một lúc lâu, cẩn thận hỏi Tư Dã, "Cậu nhắc đến Tần lão tam, chẳng lẽ nghi ngờ hắn có liên quan đến việc Tư Già Ý mất tích?"
Tư Dã không trả lời rõ ràng, chỉ đột ngột chuyển chủ đề hỏi:
"Ông vừa rồi nói, giống như mọi chuyện không thích hợp đều bắt đầu từ nửa năm trước. Trừ việc Tư Già Ý mất tích, thành cổ còn xảy ra chuyện gì khác không?"
Câu hỏi này chạm đến vấn đề trọng điểm.
Ít nhất, Trình Trảm đang uống bơ trà cũng ngừng lại, nhìn lão Quan.
Lão Quan mặt lộ vẻ khó xử, nhíu mày, trên bàn đặt hộp thuốc lá, hắn cầm một điếu thuốc lên, nhưng không châm, chỉ xoay xoay giữa các ngón tay.
Một lúc lâu sau mới mở miệng, "Tôi cũng hoài nghi Tần lão tam có liên quan đến chuyện của Tư Già Ý. Thật sự đã xảy ra vài việc, nhưng chỉ là cảm giác của tôi thôi."
Phương Đình run run, giục hắn mau nói.
Nói về tay nghề chế tạo tàng đao, không chỉ trong thành cổ, mà toàn bộ khu vực cũng ít ai sánh kịp Tần lão tam.
Tần lão tam kế thừa truyền thống từ các thế hệ trước, là thợ săn, sống bằng nghề săn bắt, nên các công cụ chế tác rất tinh xảo. Từ đời ông nội Tần lão tam, gia đình bắt đầu làm nghề chế tạo tàng đao và buôn bán da lông.
Một số tàng đao được thu mua từ các tàng dân, vì không đi săn nữa, nhiều tàng dân có các dụng cụ cắt gọt thừa, Tần gia thu mua về, sửa chữa, trang trí lại.
Nhưng phần lớn tàng đao do họ tự thiết kế và mài giũa, làm vật trang trí, từ lớn đến nhỏ đều có.
Tần lão tam học được tay nghề từ cha mình, thậm chí trò giỏi hơn thầy, vì vậy, vào mùa du lịch cao điểm, cửa hàng của ông rất đắt khách.
So với tính tình nóng nảy của Tần lão nhị, Tần lão tam là người rất hiền lành, luôn cười, ít nói, sống hòa đồng với hàng xóm.
"Tần lão tam khỏe mạnh, nhưng nửa năm trước đột nhiên qua đời, rất bất ngờ." Lão Quan vẫn đùa nghịch điếu thuốc, không có ý định hút.
"Nói là bệnh ruột cấp tính, nhưng các cô cậu nói xem, dù bệnh cấp tính cũng phải có dấu hiệu trước chứ."
Đương nhiên, khó mà nói trước, con người có lúc phúc họa bất ngờ.
Nhưng điều làm lão Quan thấy kỳ lạ là sau khi Tần lão tam qua đời.
Không như trước đây, nhà ai có người mất thường đình thi bảy ngày, nếu là dân tộc thiểu số hoặc có tín ngưỡng, sẽ tuân thủ các nghi thức quàn linh cữu và mai táng.
( "Đình thi bảy ngày" là một phong tục truyền thống trong văn hóa Hán và một số dân tộc khác ở Trung Quốc, cũng được thực hiện tại nhiều nơi khác. Trong phong tục này, khi một người qua đời, thi thể của họ sẽ được giữ lại trong nhà hoặc tại nhà tang lễ trong bảy ngày trước khi tiến hành lễ an táng. Trong thời gian này, gia đình và bạn bè sẽ đến viếng, thực hiện các nghi lễ tang lễ và bày tỏ lòng kính trọng, tiếc thương đối với người quá cố.
Một số nghi thức quàn linh cữu phổ biến: Thọ tang, thắp nhang, đốt nến, lễ cúng cơm, lễ viếng, khấn vái, đọc kinh, bảo quản linh cữu, lễ an táng)
Ở đây nhiều dân bản xứ chọn thiên táng, nhưng Tần gia là người Hán, nên tuân theo tập tục của người Hán khi hạ táng.
(Thiên táng, còn được gọi là "Sky Burial," là một hình thức mai táng truyền thống và linh thiêng của người Tây Tạng và một số dân tộc khác ở các vùng núi cao của Trung Á. Trong nghi thức này, thi thể của người đã mất được đưa lên núi cao và để lại cho các loài chim, chủ yếu là kền kền, tiêu thụ. Đây được coi là một hành động nhân đạo và là cách để linh hồn người quá cố trở về với tự nhiên)
Vấn đề nằm ở chỗ này.
"Tần lão tam buổi sáng không sao, tang lễ ở nhà chỉ dừng lại nửa ngày, đến tối thì vợ hắn ta đã tổ chức hạ táng." Lão Quan nói.
Dù không đình thi bảy ngày, thì ít nhất cũng phải có ba ngày, dù muốn nhanh chóng làm lễ thì ít nhất cũng phải dừng lại một đêm. Nhưng Tần lão tam lại bị hạ táng quá nhanh, đây là điểm thứ nhất.
Điểm thứ hai, Tần tam thẩm kiên quyết muốn chôn cất dưới đất, dù vi phạm quy định cũng không đồng ý hỏa táng.
Về điểm này lão Quan cũng nghe nói, khi ấy có người giúp đỡ và đến khách điếm của hắn kể lại. Có thể hiểu được rằng, nếu chôn dưới đất thì vẫn còn cảm giác tưởng niệm, ngày lễ ngày tết có thể đến thăm. Nhưng nếu hỏa táng thì chẳng còn gì, chỉ còn lại một đống tro trắng.
Lão Quan lúc ấy còn nghĩ rằng hỏa táng không có gì xấu, nhiều cao tăng đắc đạo ở Tây Tạng cũng hỏa táng. Nhưng dù sao cũng là chuyện nhà người khác, hắn cũng không nói nhiều.
"Sau khi Tần lão tam được hạ táng ba bốn ngày, tôi nghe một người chạy sơn kể chuyện rất đáng sợ."
Người chạy sơn là người lên núi thu hoạch mùa màng, các loại đồ ăn, nấm, hồ đào, và cả dược liệu.
Người chạy sơn này thường thu dược liệu, tuy còn trẻ nhưng rất giỏi nhận biết thảo dược.
Anh ta và lão Quan có quan hệ tốt, lần đó đến tiệm của lão Quan để tặng dã linh chi, rồi kể về sự việc của Tần lão tam.
Anh ta nói mỗi ngày lên núi, địa hình rõ ràng. Hôm đó đi ngang qua mộ của Tần lão tam, còn mang theo bầu rượu, nghĩ để trước mộ cho hắn nếm thử.
Khi đến mộ, anh ta thấy bia mộ có người động qua!
Không chỉ bia mộ, mà cả đất xung quanh cũng mới, rõ ràng có người đã đào mộ. Anh ta cẩn thận xem xung quanh, phát hiện một hàng dấu chân.
"Là một hàng, không phải hai hàng." Lão Quan nhấn mạnh, khoa tay múa chân, "Người chạy sơn nói dấu chân chỉ có một, nối tiếp nhau, kéo dài rất xa, anh ta không dám đi theo."
Phương Đình ngạc nhiên: "Trộm mộ?"
"Không cần thiết phải trộm." Lão Quan nói.
Đúng vậy, Tần lão tam chỉ làm đao, không phải người giàu có, không có gì để bồi táng, ai lại trộm? Hơn nữa, nếu là trộm mộ, dấu chân giải thích thế nào? Nhảy à?
Lão Quan sau khi biết chuyện này suy nghĩ rất nhiều ngày, cuối cùng quyết định tìm Tần tam thẩm để nói chuyện, người chết là chuyện lớn, dù sao cũng phải để người nhà biết.
Nhưng, phản ứng của Tần tam thẩm khi nghe chuyện này rất bình thản, chỉ nói: "À, biết rồi, có thời gian tôi sẽ đi xem, cảm ơn nhé."
"Các cậu nói xem, chồng mới hạ táng không mấy ngày mộ đã bị động, vợ nào mà không chạy đi xem ngay? Phản ứng của bà ta cho thấy, bà ấy đã sớm biết chuyện gì xảy ra."
Lão Quan là người tốt bụng, nghĩ hàng xóm giúp được gì thì giúp. Vậy nên vài ngày sau hắn lại đến cửa hàng da lông, muốn hỏi Tần tam thẩm về mộ và xem có cần giúp đỡ không.
Hắn đến vào lúc chạng vạng, sau khi xong việc ở khách điếm thì đến.
Ngày đó, cửa hàng da lông của Tần lão tam đóng cửa sớm, nhưng khi lão Quan đến, cửa chỉ khẽ kéo đã mở.
Hắn vào cửa hàng, gọi: "Tần tam thẩm."
"Tôi nghĩ rằng, trời đã tối, người ta là quả phụ, vào mà không chào hỏi cũng không tốt." Lão Quan giải thích.
Nhưng gọi hai tiếng không ai trả lời, lão Quan nghĩ bà ra ngoài, định rời đi thì nghe thấy tiếng rất nhỏ từ phòng trong.
Tiếng rất nhỏ, như ai đó đang nói thì thầm.
Nhưng tiếng đó kỳ lạ, chui vào tai lão Quan.
"Khi đó tôi cũng không biết sao lại thế, như bị ma xui quỷ khiến mà đi vào."
Lão Quan chỉ vào chân mình, không thể kiểm soát.
Tiếng phát ra từ phòng trong cùng, có giọng nữ và giọng nam. Khi nghe thấy giọng nam, ý nghĩ đầu tiên của lão Quan là chạy ngay!
Nếu có nội tình gì, gặp cũng xấu hổ.
Lão Quan dùng từ "nội tình", Tư Dã và mọi người đều hiểu.
Nhưng khi ý nghĩ vừa lóe lên, lão Quan mơ hồ nghe thấy trong phòng có người nói:
"Lão Tần à, yên tâm, tôi làm như ông nói, chắc chắn không để ông biến mất đâu."
Giọng nữ là của Tần tam thẩm, rất thấp, như đang thương lượng chuyện gì.
Nghe mà lão Quan rùng mình.
Nghĩ rằng, chẳng lẽ Tần lão tam không phải bệnh chết? Nàng muốn làm gì? "Không để ông biến mất" là sao?
Nhưng điều làm lão Quan kinh hãi là chuyện sau đó, khiến hắn suýt ngã quỵ.
Sau khi giọng Tần tam thẩm rơi xuống, ngay lập tức xuất hiện giọng nam, cười hắc hắc.
"Tổng cộng cười hai tiếng, hắc hắc, hắc hắc." Lão Quan nhại lại. "Tiếng đó, chính là của Tần lão tam!"
Lão Quan không giấu giếm gì, kể lại chi tiết sự việc cho cảnh sát, cảnh sát dựa theo lời ông tra xét toàn bộ từ cửa phòng đến cửa khách điếm, kết quả phát hiện không có vết máu nào cả.
"Không thể nào, lúc đó tôi dù sợ hãi nhưng nhớ rất rõ, Tư Già Ý toàn thân đầy máu, đi đến đâu cũng để lại máu."
Thực tế, chỉ có thể phân biệt được vết máu trên tường.
"Sau đó, người nhà của Tư Già Ý đến, mang theo hành lý của cổ, nghe nói họ bí mật điều tra rất lâu nhưng không có kết quả."
Lão Quan tạm dừng một lát rồi nói tiếp, "Chuyện này quá ly kỳ, không biết người nhà cô ấy nghĩ thế nào, nhưng họ yêu cầu tôi đừng nói với ai."
Vì sự việc quá kỳ quái, tất cả điều tra đều được tiến hành bí mật. Lão Quan nghe được là do ông vô tình phát hiện có đội cứu hộ chuyên nghiệp ở lại Shangri-La khá lâu.
Họ lục soát gì, có thể đoán được.
Chuyện ở khách điếm ít nhiều cũng lan ra ngoài, nên có nhiều phiên bản tin đồn khác nhau.
"Tôi cũng muốn biết rõ chuyện này, rốt cuộc một người sống sờ sờ, sống không thấy người chết không thấy xác." Lão Quan nhấn mạnh.
Nhưng chuyện này vẫn bế tắc.
Đôi khi lão Quan nghĩ lại, thậm chí nghi ngờ liệu Tư Già Ý có thực sự ở khách sạn không, có khi nào chỉ là một giấc mơ.
Nói đến đây, ông thở dài mạnh..
"Không ngờ bây giờ Khúc Nhã cũng vậy, chẳng lẽ thật sự trúng tà? Lúc các cô cậu chơi trò chơi, tôi thật sự cũng gan run.."
Phương Đình bên cạnh không nói gì, nhưng rõ ràng rất sợ hãi.
Cô tưởng rằng biết chuyện trước kia có thể làm rõ tình hình hiện tại, không ngờ càng nghe càng khó hiểu, càng khó hiểu lại càng sợ.
Tư Dã trầm ngâm một lúc, hỏi lão Quan, "Khi ở trọ, Tư Già Ý có thường xuyên đến cửa hàng da lông của Tần lão tam không?"
Lão Quan sửng sốt.
Hồi tưởng một lúc lâu rồi nói, "Có thường xuyên hay không thì tôi không biết, nhưng chắc chắn đã đến. Tôi nhớ rõ cô ấy nói muốn đặt mua mười thanh tàng đao tại Tần lão tam."
Mười thanh tàng đao, làm thủ công, giá cả xa xỉ chưa kể, còn rất mất thời gian. Tay nghề của Tần lão tam lão Quan rất rõ, không qua loa chút nào.
Vì vậy lão Quan nhớ rõ lời Tư Già Ý, còn hỏi cô một cô gái muốn nhiều đao như vậy làm gì, Tư Già Ý cười nói là làm quà cho bạn.
"Tư Già Ý có nói gì thêm về cửa hàng da lông của Tần lão tam không?" Tư Dã hỏi.
Lão Quan suy nghĩ một lúc, lắc đầu, hình như không có gì thêm.
Không khí lại im lặng.
Lão Quan hồi hộp, nhấp môi một lúc lâu, cẩn thận hỏi Tư Dã, "Cậu nhắc đến Tần lão tam, chẳng lẽ nghi ngờ hắn có liên quan đến việc Tư Già Ý mất tích?"
Tư Dã không trả lời rõ ràng, chỉ đột ngột chuyển chủ đề hỏi:
"Ông vừa rồi nói, giống như mọi chuyện không thích hợp đều bắt đầu từ nửa năm trước. Trừ việc Tư Già Ý mất tích, thành cổ còn xảy ra chuyện gì khác không?"
Câu hỏi này chạm đến vấn đề trọng điểm.
Ít nhất, Trình Trảm đang uống bơ trà cũng ngừng lại, nhìn lão Quan.
Lão Quan mặt lộ vẻ khó xử, nhíu mày, trên bàn đặt hộp thuốc lá, hắn cầm một điếu thuốc lên, nhưng không châm, chỉ xoay xoay giữa các ngón tay.
Một lúc lâu sau mới mở miệng, "Tôi cũng hoài nghi Tần lão tam có liên quan đến chuyện của Tư Già Ý. Thật sự đã xảy ra vài việc, nhưng chỉ là cảm giác của tôi thôi."
Phương Đình run run, giục hắn mau nói.
Nói về tay nghề chế tạo tàng đao, không chỉ trong thành cổ, mà toàn bộ khu vực cũng ít ai sánh kịp Tần lão tam.
Tần lão tam kế thừa truyền thống từ các thế hệ trước, là thợ săn, sống bằng nghề săn bắt, nên các công cụ chế tác rất tinh xảo. Từ đời ông nội Tần lão tam, gia đình bắt đầu làm nghề chế tạo tàng đao và buôn bán da lông.
Một số tàng đao được thu mua từ các tàng dân, vì không đi săn nữa, nhiều tàng dân có các dụng cụ cắt gọt thừa, Tần gia thu mua về, sửa chữa, trang trí lại.
Nhưng phần lớn tàng đao do họ tự thiết kế và mài giũa, làm vật trang trí, từ lớn đến nhỏ đều có.
Tần lão tam học được tay nghề từ cha mình, thậm chí trò giỏi hơn thầy, vì vậy, vào mùa du lịch cao điểm, cửa hàng của ông rất đắt khách.
So với tính tình nóng nảy của Tần lão nhị, Tần lão tam là người rất hiền lành, luôn cười, ít nói, sống hòa đồng với hàng xóm.
"Tần lão tam khỏe mạnh, nhưng nửa năm trước đột nhiên qua đời, rất bất ngờ." Lão Quan vẫn đùa nghịch điếu thuốc, không có ý định hút.
"Nói là bệnh ruột cấp tính, nhưng các cô cậu nói xem, dù bệnh cấp tính cũng phải có dấu hiệu trước chứ."
Đương nhiên, khó mà nói trước, con người có lúc phúc họa bất ngờ.
Nhưng điều làm lão Quan thấy kỳ lạ là sau khi Tần lão tam qua đời.
Không như trước đây, nhà ai có người mất thường đình thi bảy ngày, nếu là dân tộc thiểu số hoặc có tín ngưỡng, sẽ tuân thủ các nghi thức quàn linh cữu và mai táng.
( "Đình thi bảy ngày" là một phong tục truyền thống trong văn hóa Hán và một số dân tộc khác ở Trung Quốc, cũng được thực hiện tại nhiều nơi khác. Trong phong tục này, khi một người qua đời, thi thể của họ sẽ được giữ lại trong nhà hoặc tại nhà tang lễ trong bảy ngày trước khi tiến hành lễ an táng. Trong thời gian này, gia đình và bạn bè sẽ đến viếng, thực hiện các nghi lễ tang lễ và bày tỏ lòng kính trọng, tiếc thương đối với người quá cố.
Một số nghi thức quàn linh cữu phổ biến: Thọ tang, thắp nhang, đốt nến, lễ cúng cơm, lễ viếng, khấn vái, đọc kinh, bảo quản linh cữu, lễ an táng)
Ở đây nhiều dân bản xứ chọn thiên táng, nhưng Tần gia là người Hán, nên tuân theo tập tục của người Hán khi hạ táng.
(Thiên táng, còn được gọi là "Sky Burial," là một hình thức mai táng truyền thống và linh thiêng của người Tây Tạng và một số dân tộc khác ở các vùng núi cao của Trung Á. Trong nghi thức này, thi thể của người đã mất được đưa lên núi cao và để lại cho các loài chim, chủ yếu là kền kền, tiêu thụ. Đây được coi là một hành động nhân đạo và là cách để linh hồn người quá cố trở về với tự nhiên)
Vấn đề nằm ở chỗ này.
"Tần lão tam buổi sáng không sao, tang lễ ở nhà chỉ dừng lại nửa ngày, đến tối thì vợ hắn ta đã tổ chức hạ táng." Lão Quan nói.
Dù không đình thi bảy ngày, thì ít nhất cũng phải có ba ngày, dù muốn nhanh chóng làm lễ thì ít nhất cũng phải dừng lại một đêm. Nhưng Tần lão tam lại bị hạ táng quá nhanh, đây là điểm thứ nhất.
Điểm thứ hai, Tần tam thẩm kiên quyết muốn chôn cất dưới đất, dù vi phạm quy định cũng không đồng ý hỏa táng.
Về điểm này lão Quan cũng nghe nói, khi ấy có người giúp đỡ và đến khách điếm của hắn kể lại. Có thể hiểu được rằng, nếu chôn dưới đất thì vẫn còn cảm giác tưởng niệm, ngày lễ ngày tết có thể đến thăm. Nhưng nếu hỏa táng thì chẳng còn gì, chỉ còn lại một đống tro trắng.
Lão Quan lúc ấy còn nghĩ rằng hỏa táng không có gì xấu, nhiều cao tăng đắc đạo ở Tây Tạng cũng hỏa táng. Nhưng dù sao cũng là chuyện nhà người khác, hắn cũng không nói nhiều.
"Sau khi Tần lão tam được hạ táng ba bốn ngày, tôi nghe một người chạy sơn kể chuyện rất đáng sợ."
Người chạy sơn là người lên núi thu hoạch mùa màng, các loại đồ ăn, nấm, hồ đào, và cả dược liệu.
Người chạy sơn này thường thu dược liệu, tuy còn trẻ nhưng rất giỏi nhận biết thảo dược.
Anh ta và lão Quan có quan hệ tốt, lần đó đến tiệm của lão Quan để tặng dã linh chi, rồi kể về sự việc của Tần lão tam.
Anh ta nói mỗi ngày lên núi, địa hình rõ ràng. Hôm đó đi ngang qua mộ của Tần lão tam, còn mang theo bầu rượu, nghĩ để trước mộ cho hắn nếm thử.
Khi đến mộ, anh ta thấy bia mộ có người động qua!
Không chỉ bia mộ, mà cả đất xung quanh cũng mới, rõ ràng có người đã đào mộ. Anh ta cẩn thận xem xung quanh, phát hiện một hàng dấu chân.
"Là một hàng, không phải hai hàng." Lão Quan nhấn mạnh, khoa tay múa chân, "Người chạy sơn nói dấu chân chỉ có một, nối tiếp nhau, kéo dài rất xa, anh ta không dám đi theo."
Phương Đình ngạc nhiên: "Trộm mộ?"
"Không cần thiết phải trộm." Lão Quan nói.
Đúng vậy, Tần lão tam chỉ làm đao, không phải người giàu có, không có gì để bồi táng, ai lại trộm? Hơn nữa, nếu là trộm mộ, dấu chân giải thích thế nào? Nhảy à?
Lão Quan sau khi biết chuyện này suy nghĩ rất nhiều ngày, cuối cùng quyết định tìm Tần tam thẩm để nói chuyện, người chết là chuyện lớn, dù sao cũng phải để người nhà biết.
Nhưng, phản ứng của Tần tam thẩm khi nghe chuyện này rất bình thản, chỉ nói: "À, biết rồi, có thời gian tôi sẽ đi xem, cảm ơn nhé."
"Các cậu nói xem, chồng mới hạ táng không mấy ngày mộ đã bị động, vợ nào mà không chạy đi xem ngay? Phản ứng của bà ta cho thấy, bà ấy đã sớm biết chuyện gì xảy ra."
Lão Quan là người tốt bụng, nghĩ hàng xóm giúp được gì thì giúp. Vậy nên vài ngày sau hắn lại đến cửa hàng da lông, muốn hỏi Tần tam thẩm về mộ và xem có cần giúp đỡ không.
Hắn đến vào lúc chạng vạng, sau khi xong việc ở khách điếm thì đến.
Ngày đó, cửa hàng da lông của Tần lão tam đóng cửa sớm, nhưng khi lão Quan đến, cửa chỉ khẽ kéo đã mở.
Hắn vào cửa hàng, gọi: "Tần tam thẩm."
"Tôi nghĩ rằng, trời đã tối, người ta là quả phụ, vào mà không chào hỏi cũng không tốt." Lão Quan giải thích.
Nhưng gọi hai tiếng không ai trả lời, lão Quan nghĩ bà ra ngoài, định rời đi thì nghe thấy tiếng rất nhỏ từ phòng trong.
Tiếng rất nhỏ, như ai đó đang nói thì thầm.
Nhưng tiếng đó kỳ lạ, chui vào tai lão Quan.
"Khi đó tôi cũng không biết sao lại thế, như bị ma xui quỷ khiến mà đi vào."
Lão Quan chỉ vào chân mình, không thể kiểm soát.
Tiếng phát ra từ phòng trong cùng, có giọng nữ và giọng nam. Khi nghe thấy giọng nam, ý nghĩ đầu tiên của lão Quan là chạy ngay!
Nếu có nội tình gì, gặp cũng xấu hổ.
Lão Quan dùng từ "nội tình", Tư Dã và mọi người đều hiểu.
Nhưng khi ý nghĩ vừa lóe lên, lão Quan mơ hồ nghe thấy trong phòng có người nói:
"Lão Tần à, yên tâm, tôi làm như ông nói, chắc chắn không để ông biến mất đâu."
Giọng nữ là của Tần tam thẩm, rất thấp, như đang thương lượng chuyện gì.
Nghe mà lão Quan rùng mình.
Nghĩ rằng, chẳng lẽ Tần lão tam không phải bệnh chết? Nàng muốn làm gì? "Không để ông biến mất" là sao?
Nhưng điều làm lão Quan kinh hãi là chuyện sau đó, khiến hắn suýt ngã quỵ.
Sau khi giọng Tần tam thẩm rơi xuống, ngay lập tức xuất hiện giọng nam, cười hắc hắc.
"Tổng cộng cười hai tiếng, hắc hắc, hắc hắc." Lão Quan nhại lại. "Tiếng đó, chính là của Tần lão tam!"
Chỉnh sửa cuối: