Ngôn Tình [Edit] Tra Nữ Không Thể Gục Ngã! - Tiền Mãn Mãn

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Phong Lưu Tình Thánh, 31 Tháng tám 2020.

  1. Phong Lưu Tình Thánh

    Bài viết:
    0

    Chương 9.


    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lâm Dịch đưa Nguỵ Mịch về nhà, trước khi cô vào nhà liền vội vàng rời đi. Nhìn túi đặc sản to đặt ở cửa ra vào, Nguỵ Mịch ném túi lên sofa, vấp phải giày cao gót liền nằm xuống, không chút để ý.

    Cửa lại mở, Tô Tô xách theo một túi đồ ăn trở về, nhìn thấy Nguỵ Mịch vô thức nằm trên sofa, cô ngạc nhiên: "Sao cậu về sớm thế?". Hôm nay cô không có việc gì, sau khi ngủ dậy liền tập yoga sau đó tắm rửa rồi ra ngoài mua đồ ăn tối. Cô mang quần đùi ở nhà, tóc buộc lại, không trang điểm trông cô có vẻ mệt mỏi.

    "Ăn cơm chưa?" Tô Tô bước đến phòng ăn lấy đồ đặt lên bàn, hỏi Nguỵ Mịch đang nằm bất động trên sofa, "Tớ mua một tô súp màn thầu nhỏ, có muốn ăn thêm không?"

    "Không ăn, không thèm ăn." Nguỵ Mịch vắt tay lên trán, ảo não nhìn Tô Tô ăn, mím môi nhìn có chút xa lạ, không giống với vẻ ngoài. Nhưng Tô Tô hiển nhiên đã quen với bộ dạng của Nguỵ Mịch, vừa múc một muỗng súp nóng, vừa ngẩng đầu nhìn Nguỵ Mịch.

    "Tối nay không phải có hẹn sao? Như thế nào lại kết thúc sớm vậy?" Cô cười có chút trêu chọc nói, "Váy trắng thật thanh thuần."

    "Người ta bận làm ăn." Nguỵ Mịch xoay người ngồi dậy, cô tháo dây buộc tóc để xõa ra, mang giày cao xuyên qua dép đi trong nhà, "Anh ta vội va đi ngay sau khi vừa ăn xong."

    "Không xem phim sao?"

    "Ừm."

    "Không phải đây là người mà ba cậu sắp xếp sao? Hẹn hò mù quáng, không đáng tin cậy như vậy?"

    "Ba tớ quan tâm đến tâm phúc sự nghiệp của ông ấy hơn." Nguỵ Mịch bước đến rót nước, khoanh chân tựa vào tường, một tay cầm ly nước, một tay chống eo. "Con rể là con rể, điều mà ba tớ thích là một cậu con trai có định hướng nghề nghiệp và có năng lực chuyên môn." Khoé miệng nhếch lên, vẻ giễu cợt biến mất trong nháy mắt.

    Vừa là người thuê nhà vừa là bạn cùng phòng, Tô Tô không tiện nhận xét lời Nguỵ Mịch, chỉ liếc mắt nhìn mấy món đồ lưu niệm trên hành lang: "Đó là những thứ gì?"

    "Đó là đặc sản của vị phụ huynh người kia mang đến cho tớ từ quê lên." Nguỵ Mịch uống nước xong, liếc mắt nhìn Tô Tô. "Tớ nghĩ có lẽ là một vài khoai tây bí ngô và rau."

    "Họ không biết cậu không thể nấu ăn sao?" Tô Tô thích thú, "Đây là lời nhắc nhở khéo léo để trở thành một người vợ và một người mẹ tốt sao?"

    Nguỵ Mịch nhún vai, vẻ mặt lạnh nhạt, dửng dưng nói: "Có quỷ biết."

    Từ nhỏ quan hệ của cô cùng Nguỵ Đông Hoa và Mạc Nãi Dương, đối với cô mà nói, họ là cha mẹ nhưng lại giống như một vị chủ nhân hơn. Cô không bao giờ tiếp xúc với họ, và họ cũng không bao giờ để ý đến sở thích của cô, chỉ cung cấp những điều kiện đầy đủ về mặt vật chất mà họ nghĩ cần có. Khi cô có ở nhà, sẽ có một bà vú hoặc a di đến giải quyết ba bữa ăn một ngày. Sau đó, Nguỵ Mịch vào đại học, Nguỵ Đông Hoa cùng Mạc Nãi Dương cũng chính thức ly thân. Nguỵ Đông Hoa giam mình trong phòng thí nghiệm trong mắt chỉ có sự nghiệp và công việc. Mạc Nãi Dương thì bay khắp nơi trong và ngoài nước, một năm ở nhà không được mấy ngày. Họ thậm chí không quan tâm Nguỵ Mịch ăn như thế nào, ăn cái gì, họ chỉ cần trả đủ sinh hoạt phí, càng không kể việc bây giờ cô đã ở tuổi này, có thể tự lực cánh sinh bên ngoài. Không nói đến họ có biết nấu ăn hay không, sợ là họ còn không nhớ Nguỵ Mịch trông như thế nào.

    Tô Tô thu dọn bàn ăn, chạy lại xem món đồ đó có gì. Vừa lấy ra, cô vừa mỉm cười quay lại nhìn Nguỵ Mịch nói: "Mọi thứ có vẻ còn mới đấy, sáng mai tớ sẽ làm bữa sáng cho cậu."

    "Cảm ơn chị Tô trước." Nguỵ Mịch nhướng mày cười. Cô hơi nghiêng đầu, mái tóc dài như thác nước trượt xuống vài sợi dọc theo chếc cổ mảnh mai, vẻ câu dẫn tự nhiên. Không nói đến đàn ông, ngay cả Tô Tô, một tay già đời ở hộp đêm đã quen nhìn oanh oanh yến yến, cũng không thể không khen ngợi vẻ đẹp của Nguỵ Mịch. Mỹ sắc là vậy nhưng lại toát lên vẻ điềm đạm cùng câu dẫn trong từng cử chỉ.

    Tô Tô vẫy tay, hướng Nguỵ Mịch bảo nhanh chóng cùng mình dọn đồ xuống bếp.

    Sau khi cất đi túi đồ đặc sản vào tủ lạnh theo yêu cầu của Tô Tô, Nguỵ Mịch cầm túi xách trở về phòng tắm rửa. Đường Quả biết cô sẽ đi xem phim, liền nhắn hỏi cô xem phim có hay hay không. Nguỵ Mịch đang lấy quần áo trên ban công, tuỳ tiện lấy mã QR của vé và gửi cho Đường Quả ngầm bảo rằng cô không hề đi xem. Sau một lúc không nhận được câu trả lời, cô phớt lờ điện thoại và đi vào phòng tắm.

    Một giờ sau, cô mở điện thoại lên và thấy Đường Quả hỏi: "Tỷ muội, người đâu rồi?", trong khi một người khác với hình đại diện lạ đã gửi cho cô một vài tin nhắn WeChat. Nguỵ Mịch có chút kỳ quái, mãi đến lúc lướt hết một lượt mới nhận ra mình vừa rồi trượt tay gửi nhầm ảnh, không gửi cho Đường Quả mà gửi cho người có ảnh đại diện xa lạ này – người mà cô vừa thêm vào tối nay, Giang Hạo Thiên.

    Giang Hạo Thiên gửi tin nhắn cuối cho cô: [ Tiểu khả ái, thế này có phải là rủ tôi đi xem phim không? ]

    Nguỵ Mịch "..."

    Đến tuổi này cũng còn người gọi cô là tiểu khả ái, có chút kích thích.

    Cô dửng dưng đáp: [ Gọi chị.]

    Giang Hạo Thiên không biết có phải đang canh chừng điện thoại hay không, Nguỵ Mịch vừa gửi một cái tin nhắn, cậu vừa lúc đáp lại: [ Không.] Rất kiên quyết cùng lạnh lùng.

    Nguỵ Mịch: Được được được, thích làm gì thì làm. Cô "chậc" khó chịu một tiếng, bỏ điện thoại xuống, lấy nửa cuốn sách trên đầu giường tiếp tục đọc. Một tra nữ thành đạt ở bên trong lẫn bên ngoài, ngoài việc giữ gìn làn da, thân hình thì nội hàm cùng khí chất không thể mất đi, để không tỏ ra rụt rè khi đối mặt với các loại đàn ông và hạ gục họ, bỏ vào một cái giỏ.

    Nguỵ Mịch không định tiếp tục quan tâm đến người kia, nhưng Giang Hạo Thiên lại không muốn bỏ qua. Đợi hai phút không thấy hồi âm, nên đã gọi cho cô. Nguỵ Mịch khẽ nhíu màu, lật úp điện thoại. Nguỵ Mịch cũng là bị hạ gục, trong đầu thầm nghĩ sẽ không trả lời, nhưng tay không nghe theo, bấm máy trả lời. Giang Hạo Thiên đang gọi video, Nguỵ Mịch run tay khi nhìn thấy một cơ bụng hoàn hảo và săn chắc đột nhiên hiện lên.

    "..."

    Nguỵ Mịch không khỏi nuốt nước bọt.

    Giang Hạo Thiên có lẽ vừa tắm xong, những giọt nước chưa khô lăn dài theo đường cơ bụng của cậu. Cậu cởi chiếc áo phông hướng giường ngồi xuống, khuôn mặt tuấn tú cùng căn phòng phía sau lưng lọt vào màn hình. Nguỵ Mịch đoán không sai thì đó là phòng ký túc xá đại học của Giang Hạo Thiên, trên là giường dưới là bàn. Sau khi Giang Hạo Thiên ngồi xuống, hai người bạn cùng phòng của cậu vừa lúc không mang đồ đi ngang qua camera, không biết rằng cảnh xuân này đã bị xem hết. Thân thể non nớt tràn đầy sức xuân thoáng chốc lướt qua cũng đủ khiến người ta huyết mạch sôi trào.

    Đêm nay bị kích thích quá độ. Nguỵ Mịch nói thầm, trên mặt vẫn giữ vẻ nghiêm túc và bình tĩnh, sau khi chỉnh lại tóc, cậu ta cầm điện thoại lên, đưa mặt vào giao diện cuộc gọi.

    Nguỵ Mịch, sắp 30 tuổi, nhiều nhất là tiền, khuôn mặt tuy không đẹp đến độn kinh tâm động phách, nhưng vẫn đủ câu dẫn, ngay cả dưới ánh đèn dịu nhẹ cũng giống như một tấm lựa mềm, rất dịu dàng. Giang Hạo Thiên nhìn thấy người phụ nữ trong bộ đồ ngủ bằng lụa băng màu xám bạc xuất hiện trên màn hình, nhìn khuôn mặt ưu nhã và có chút bất lực của cô, sau mộtlusc sững sờ, cậu ngại ngùng dời tầm mắt, sau đó mang áo phông dựa vào lưng ghế.

    "Em là chuẩn bị ngủ sao?" Giang Hao Thiên mang tai nghe không dây vào, một bên lau tóc một bên nhìn Nguỵ Mịch đang dựa vào đầu giường trên màn hình.

    "Ừm." Nguỵ Mịch đáp: "Tôi ngủ quên mất."

    Có thể dáng vẻ của Nguỵ Mịch qua màn hình quá câu dẫn, Giang Hạo Thiên dường như bước vào một không gian riêng và mơ hồ hơn, vẻ mặt có chút mất tự nhiên, tim đập loạn nhịp, cũng tăng tốc đột ngột. Cậu không biết đầu mình bị chập chờn như thế nào đột nhiên hỏi: "Em đang ở nhà riêng à?"

    Vừa xong, cậu lập tức muốn tự vả, nhưng sau khi hỏi, Giang Hạo Thiên chỉ có thể nhìn Nguỵ Mịch và chờ đợi câu trả lời.

    Nguỵ Mịch bị câu hỏi của cậu làm cho sững sợ, sau đó bật cười, sát đến màn hình một chút, ngữ khí của cô có chút áp bách: "Nếu không, cậu nghĩ tôi nên ở đâu? Hửm?"

    "Dù sao em không ở cùng anh ta cũng tốt." Giang Hạo Thiên hắng giọng, khi nhìn lại màn hình thấy một bên góc đầu gối Nguỵ Mịch lộ ra, "Em đang đọc sách à? Sách gì thế?"

    Nguỵ Mịch lật bìa ra đưa lên cho Giang Hạo Thiên, buồn cười nhìn anh không nói, "Vây Thành", còn có chuyện gì sao? "

    " Anh vừa nhớ em, muốn gặp một chút, không được sao? "Giang Hạo Thiên ôm cánh tay đoan chính ngả về phía sau, liếc mắt nhìn Nguỵ Mịch có chút không vui," Em không muốn gặp anh à? "

    Nguỵ Mịch chưa kịp trả lời thì nhóm bạn cũng nhận ra rằng cậu đang gọi video. Bạn cùng phòng phía sau đang cởi quần bỗng nhiên kéo quần lên, kinh hãi quay đầu nhìn Giang Hạo Thiên và màn hình điện thoại," Khốn kiếp Giang Hạo Thiên. Cậu đang gọi video với ai thế? "

    Giang Hạo Thiên vui vẻ nhếch môi, quay đầu lại nói:" Người trong lòng tớ. "

    ".. Cậu có người trong lòng khi nào? "

    Giang Hạo Thiên nghẹn giọng, tức giận nghiến răng:" Cậu quản được sao? "Sau đó cậu chỉ vào chiếc quần chưa kịp cởa ra," Nhanh vào toilet cởi ra. Đừng có ở trước mặt người trong lòng của tớ. Thật không đứng đắn. "

    Bạn cùng phòng:" F*ck? "

    Sau khi nghe toàn bộ đoạn đối thoại của Giang Hạo Thiên và bạn cùng phòng, Nguỵ Mịch thấy cậu ta hơi kiêu ngạo, khi gọi Nguỵ Mịch là mục tiêu của mình, cậu ta cong môi thích thú, ngay sau đó nhìn được cậu ta cảnh giác kêu bạn cùng phòng vào toilet cởi quần.

    Kia, hormone thanh xuân không thể ngăn cản mà tràn khắp màn hình.

    Bạn cùng phòng đều bị Giang Hạo Thiên đẩy ra khỏi màn hình, sau đó quay đầu hỏi Nguỵ Mịch:" Thứ bảy ngày mai, em có sắp xếp gì không? "

    " Sáng mai tôi đi bệnh viện. "Nguỵ Mịch lắc đầu, vuốt tóc một chút," Sau đó thì chưa biết. "

    " Sao em lại đến bệnh viện? Bị bệnh sao? Hay vẫn chưa khoẻ? "Giang Hạo Thiên lo lắng hỏi," Em sống ở đâu? Bây giờ anh sẽ đến rồi cùng em đến bệnh viện. "

    Nhìn thấy Giang Hạo Thiên thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời khỏi nhà vừa nói, Nguỵ Mịch nhanh chóng ngăn cản hắn, cong mắt cười:" Cậu nói như thế nào từ gió thành mưa rồi. "

    " Anh không lo lắng cho em. "Giang Hạo Thiên cắt đứt, lạnh nhạt nói, cậu hất cằm," Em không cần đến bệnh viện? "

    " Không phải bị bệnh mà chỉ là khám sức khoẻ định kỳ. "Nguỵ Mịch nhìn biểu hiện của Giang Hạo Thiên, ngón tay vòng trên chăn bông," Cậu muốn cùng tôi đi đâu? "

    Giang Hạo Thiên nhất thời không đáp, hỏi lại:" Hả? "

    " Cậu không phải muốn hẹn tôi sao? "Nguỵ Mịch nhún vai, vẻ mặt trầm xuống," Là tôi hiểu lầm rồi. "

    " Không phải, anh! "Giang Hạo Thiên không biết cô đang nói đùa đến khi nghe thấy Nguỵ Mịch" phụt "cười một cái. Cậu sờ sờ mũi, mỉm cười," Vậy ngày mai anh sẽ đến gặp em. "

    " Vậy cũng được. "Nguỵ Mịch nói," Sáng mai tôi liên lạc cậu, khoảng mười giờ."
     
  2. Phong Lưu Tình Thánh

    Bài viết:
    0

    Chương 10.


    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Abuhei thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...