Bài viết: 91 

Chương 202: Thiện ác đều có báo ứng
Tại một buổi đấu giá nào đó.
Một người đàn ông nằm trên mặt đất, khuôn mặt lộ vẻ tuyệt vọng, trong khi một thiếu niên đứng bên cạnh, cúi đầu, cười cợt nhìn người đàn ông đau đớn đến mức gân xanh trên trán nổi lên.
"Ban đầu còn tưởng ký chủ do hệ thống tấn công lựa chọn lợi hại đến mức nào, không ngờ cũng chỉ có vậy mà thôi."
Thiếu niên vui vẻ đứng dậy nhưng trong đáy mắt lại lóe lên sự tàn nhẫn không phù hợp với độ tuổi của cậu ta.
"Quách Đại Hải, xuất thân từ nông thôn, khó khăn lắm mới nhờ vào sự góp sức của cả làng để vào đại học. Trong thời gian học đại học, quen biết bạn gái Tạ Khiết. Sau khi biết được gia cảnh của Tạ Khiết, anh đã dễ dàng dùng lời ngon tiếng ngọt để chinh phục vị tiểu thư nhà giàu đơn thuần này."
"Kết hôn vì có con, không đưa sính lễ, ngược lại nhà gái còn mang theo của hồi môn. Còn anh thì sao? Sau khi kết hôn, đưa cả gia đình già trẻ lớn bé từ nông thôn lên thành phố."
"Trong thời gian vợ mang thai, anh ngoại tình, cuối cùng chiếm đoạt toàn bộ gia sản của bố vợ, thậm chí còn khiến vợ mình tức giận đến qua đời."
"Chậc chậc chậc, đúng là một câu chuyện vươn lên từ tầng lớp thấp đầy ly kỳ hấp dẫn."
Thiếu niên vừa nói vừa vỗ tay tán thưởng.
Người đàn ông nằm trên đất quằn quại như một con giòi.
Thiếu niên nhướn mày, ánh mắt lạnh lùng, nâng chân lên, giẫm mạnh lên đùi của anh ta.
Người đàn ông mặt mũi đỏ bừng, gân xanh nổi lên, mắt trợn ngược, giống như đang chịu một hình phạt tàn khốc.
Thiếu niên nhìn chăm chú vào bộ dạng thê thảm của anh ta với vẻ mặt đầy hứng thú.
"Trước đây tôi nghe nói sau khi hệ thống tấn công bị cởi trói, ký chủ sẽ gặp phải kết cục không ra gì, bây giờ nhìn lại, quả thật không sai."
Cậu ta vuốt cằm, lẩm bẩm một mình.
"Tôi nhớ vợ của anh bị anh chọc tức chết, còn đứa con của các người, cô gái đó cũng bị anh bán đi bởi người tình mới."
Cậu ta cười tươi, miệng thốt ra những lời lạnh lẽo rợn người.
"Anh có biết sau khi cô ấy bị bán đi đã xảy ra chuyện gì không?"
"Trong cuộc đấu giá ngầm này, con gái của anh đã bị biến thành một chiếc bình đựng xinh đẹp và được những người có sở thích đặc biệt đem ra đấu giá." Chàng trai trẻ mỉm cười, để lộ tám chiếc răng trắng: "Hay là tôi biến anh thành một chiếc bình như vậy rồi đưa lên sân khấu cho mọi người thưởng thức nhé?"
"Nhìn xem hai cha con các người, ai được bán với giá cao hơn?"
Người đàn ông mạnh mẽ lắc đầu nhưng mỗi lần lắc đầu, cơ thể lại truyền đến cơn đau dữ dội.
Lúc này anh ta mới mơ hồ nhớ lại, lần đầu gặp cái gọi là hệ thống vận khí, những lời mà anh ta đã từng cho là "bàn tay vàng" trời ban cho mình
[Liên kết với hệ thống này, sẽ không thể cởi trói. Một khi ký chủ thất bại trong nhiệm vụ và cởi trói với hệ thống, ký chủ sẽ phải gánh chịu tất cả nghiệp quả do hệ thống đã gây ra từ khi liên kết.]
Thiên đạo có luân hồi.
Anh ta cướp đi vận khí của vợ và gia đình vợ, cướp vận khí của đối thủ cạnh tranh, trên con đường này, bất cứ ai mà Quách Đại Hải cảm thấy không vừa mắt, anh ta đều không tha.
Thiện ác cuối cùng cũng có báo ứng, bây giờ, rốt cuộc đến lượt anh ta.
Quách Đại Hải không biết thiếu niên này làm sao tìm ra mình, nhưng chỉ trong một lần gặp mặt ngắn ngủi, anh ta và "bàn tay vàng" mà anh ta luôn tự hào bấy lâu đã bị đối phương đánh bại tan nát.
Người đàn ông cố gắng, dốc toàn lực để thoát khỏi móng vuốt của con quỷ dữ này.
Anh ta còn muốn sống, anh ta còn rất nhiều tiền chưa tiêu, còn rất nhiều phụ nữ chưa được hưởng thụ.
Anh ta không thể chết.
Cơn đau do bị đứt tay đứt chân vẫn ám ảnh không buông.
Quách Đại Hải từ ban đầu cầu xin được sống, đến giờ thì chỉ còn lại suy nghĩ "Để anh ta chết đi".
Sự thay đổi trong suy nghĩ chỉ xảy ra trong chớp mắt, khi thiếu niên vung dao xuống.
"Xương người thật cứng." Thiếu niên nhếch miệng, vẩy vẩy cánh tay đau nhức: "Tiếc thật, xương sống thì lại mềm."
Sắc mặt Quách Đại Hải xám xịt, đôi mắt vô hồn, khuôn mặt tái nhợt.
"Xin cậu.. để tôi chết đi.."
"Cái gì?"
Thiếu niên "tốt bụng" cúi người xuống, áp tai vào để nghe.
Kết quả..
"Anh không biết sao? Những ký chủ liên kết với hệ thống khác mà tháo gỡ thì chắc chắn sẽ chết, chỉ có hệ thống tấn công là khác."
"Các người, đạp lên người khác để leo lên, hút máu của người khác để làm mạnh bản thân mình.."
Giọng điệu thiếu niên nâng cao, giống như đang ngâm một bài thánh ca trong sáng.
"Không xứng được chết.."
"Phụt.."
Âm thanh thịt và lưỡi dao ma sát vang lên từ hậu trường, trong khi dưới đài đấu giá lộng lẫy, những người đeo mặt nạ, ăn mặc chỉnh tề, cổ vươn dài đầy mong đợi nhìn về phía sản phẩm sắp được đưa ra.
"Đây là một sản phẩm rất quý giá.."
Khi lời của người đấu giá vừa dứt, người đàn ông bị đứt tay đứt chân, bị biến thành "bình mỹ nhân", bị nhốt trong lồng, từ từ được nâng lên sân khấu.
Dù tai, mũi, mắt, miệng của mình đã mất hết, nhưng anh ta lại cảm giác như có thể nhìn thấy ánh mắt nóng bỏng của đám người dưới sân khấu khi nhìn về phía mình, có thể nghe thấy hơi thở nặng nề của họ ngay lập tức..
Quách Đại Hải cảm thấy vô cùng tuyệt vọng.
Ở hậu trường, thiếu niên khoanh tay trước ngực, thong thả quan sát đám người dưới sân khấu tranh nhau nâng giá và giành giật.
[Chúc mừng ký chủ, lại lần nữa hoành thành chuyến đi săn.]
Âm thanh máy móc vang lên trong đầu, thiếu niên quay người, vẻ mặt chán nản: "Chán quá."
"Những kẻ này chẳng có chút thử thách nào."
Âm thanh máy móc dừng lại một lát sau đó nói.
[Gần đây, dường như có một người rất lợi hại ở thành phố A, thậm chí đã giết cả ký chủ của hệ thống ngụy trang.]
Mặc dù ngụy trang chỉ là một hệ thống hỗ trợ, nhưng khả năng thay đổi diện mạo của nó lại là công cụ tuyệt vời nhất để che giấu thân phận.
Muốn tìm ra ký chủ thực sự của hệ thống ngụy trang không phải là một việc dễ dàng.
"Ồ?"
Thiếu niên nheo mắt, thè lưỡi đỏ tươi, liếm nhẹ lên môi.
"Hy vọng lần săn này sẽ khiến tôi cảm thấy thú vị."
*
Phòng khách của cục cảnh sát.
An Ly hắt hơi một cái.
Viên cảnh sát nhỏ đang theo dõi cô lẩm bẩm: "Trời không lạnh mà sao cô ấy lại hắt xì cơ chứ?"
"Có cần mở điều hòa trong phòng không?"
Viên Giang giơ tay vỗ một cái lên đầu viên cảnh sát nhỏ.
"Người ta đến đồn cảnh sát để chịu điều tra, chứ không phải đến để hưởng thụ!"
Viên cảnh sát bị đánh:.
Cậu ta tức giận nhưng không dám nói gì.
An Ly xoa xoa mũi, cô đã giữ tư thế này rất lâu rồi.
Camera trong phòng vẫn luôn mở, nhưng mãi mà không có ai đến tìm cô.
Một lúc sau, An Ly cũng không rõ ý định của đối phương là gì.
Chủ yếu là tên Trương Tinh Hà kia quá khó lừa gạt.
Chỉ một manh mối nhỏ cũng sẽ bị anh phát hiện.
An Ly không dám thả lỏng.
Trước đó, hệ thống đã nói với cô về ba loại hệ thống chính, cùng với sự đặc biệt của việc cởi trói của hệ thống tấn công đối với ký chủ.
An Ly còn chú ý tới một điểm.
[Hệ thống, có phải năng lực của tất cả các hệ thống tấn công trong giai đoạn đầu mạnh hơn hai loại còn lại không? ]
Cái hệ thống khốn khiếp này, dù lúc đầu lúng túng không muốn thừa nhận, cuối cùng vẫn bị An Ly dồn ép, buộc phải khai ra.
[Đúng là lúc đầu ký chủ của đám đó sẽ có tốc độ thăng tiến nhanh hơn, dù sao thì không cần tự nỗ lực, chỉ cần cướp của người khác là được.]
Trong giọng điệu ấy có sự khinh thường và chế giễu.
An Ly nhướn mày, điểm này, cô đồng ý với hệ thống.
Một người đàn ông nằm trên mặt đất, khuôn mặt lộ vẻ tuyệt vọng, trong khi một thiếu niên đứng bên cạnh, cúi đầu, cười cợt nhìn người đàn ông đau đớn đến mức gân xanh trên trán nổi lên.
"Ban đầu còn tưởng ký chủ do hệ thống tấn công lựa chọn lợi hại đến mức nào, không ngờ cũng chỉ có vậy mà thôi."
Thiếu niên vui vẻ đứng dậy nhưng trong đáy mắt lại lóe lên sự tàn nhẫn không phù hợp với độ tuổi của cậu ta.
"Quách Đại Hải, xuất thân từ nông thôn, khó khăn lắm mới nhờ vào sự góp sức của cả làng để vào đại học. Trong thời gian học đại học, quen biết bạn gái Tạ Khiết. Sau khi biết được gia cảnh của Tạ Khiết, anh đã dễ dàng dùng lời ngon tiếng ngọt để chinh phục vị tiểu thư nhà giàu đơn thuần này."
"Kết hôn vì có con, không đưa sính lễ, ngược lại nhà gái còn mang theo của hồi môn. Còn anh thì sao? Sau khi kết hôn, đưa cả gia đình già trẻ lớn bé từ nông thôn lên thành phố."
"Trong thời gian vợ mang thai, anh ngoại tình, cuối cùng chiếm đoạt toàn bộ gia sản của bố vợ, thậm chí còn khiến vợ mình tức giận đến qua đời."
"Chậc chậc chậc, đúng là một câu chuyện vươn lên từ tầng lớp thấp đầy ly kỳ hấp dẫn."
Thiếu niên vừa nói vừa vỗ tay tán thưởng.
Người đàn ông nằm trên đất quằn quại như một con giòi.
Thiếu niên nhướn mày, ánh mắt lạnh lùng, nâng chân lên, giẫm mạnh lên đùi của anh ta.
Người đàn ông mặt mũi đỏ bừng, gân xanh nổi lên, mắt trợn ngược, giống như đang chịu một hình phạt tàn khốc.
Thiếu niên nhìn chăm chú vào bộ dạng thê thảm của anh ta với vẻ mặt đầy hứng thú.
"Trước đây tôi nghe nói sau khi hệ thống tấn công bị cởi trói, ký chủ sẽ gặp phải kết cục không ra gì, bây giờ nhìn lại, quả thật không sai."
Cậu ta vuốt cằm, lẩm bẩm một mình.
"Tôi nhớ vợ của anh bị anh chọc tức chết, còn đứa con của các người, cô gái đó cũng bị anh bán đi bởi người tình mới."
Cậu ta cười tươi, miệng thốt ra những lời lạnh lẽo rợn người.
"Anh có biết sau khi cô ấy bị bán đi đã xảy ra chuyện gì không?"
"Trong cuộc đấu giá ngầm này, con gái của anh đã bị biến thành một chiếc bình đựng xinh đẹp và được những người có sở thích đặc biệt đem ra đấu giá." Chàng trai trẻ mỉm cười, để lộ tám chiếc răng trắng: "Hay là tôi biến anh thành một chiếc bình như vậy rồi đưa lên sân khấu cho mọi người thưởng thức nhé?"
"Nhìn xem hai cha con các người, ai được bán với giá cao hơn?"
Người đàn ông mạnh mẽ lắc đầu nhưng mỗi lần lắc đầu, cơ thể lại truyền đến cơn đau dữ dội.
Lúc này anh ta mới mơ hồ nhớ lại, lần đầu gặp cái gọi là hệ thống vận khí, những lời mà anh ta đã từng cho là "bàn tay vàng" trời ban cho mình
[Liên kết với hệ thống này, sẽ không thể cởi trói. Một khi ký chủ thất bại trong nhiệm vụ và cởi trói với hệ thống, ký chủ sẽ phải gánh chịu tất cả nghiệp quả do hệ thống đã gây ra từ khi liên kết.]
Thiên đạo có luân hồi.
Anh ta cướp đi vận khí của vợ và gia đình vợ, cướp vận khí của đối thủ cạnh tranh, trên con đường này, bất cứ ai mà Quách Đại Hải cảm thấy không vừa mắt, anh ta đều không tha.
Thiện ác cuối cùng cũng có báo ứng, bây giờ, rốt cuộc đến lượt anh ta.
Quách Đại Hải không biết thiếu niên này làm sao tìm ra mình, nhưng chỉ trong một lần gặp mặt ngắn ngủi, anh ta và "bàn tay vàng" mà anh ta luôn tự hào bấy lâu đã bị đối phương đánh bại tan nát.
Người đàn ông cố gắng, dốc toàn lực để thoát khỏi móng vuốt của con quỷ dữ này.
Anh ta còn muốn sống, anh ta còn rất nhiều tiền chưa tiêu, còn rất nhiều phụ nữ chưa được hưởng thụ.
Anh ta không thể chết.
Cơn đau do bị đứt tay đứt chân vẫn ám ảnh không buông.
Quách Đại Hải từ ban đầu cầu xin được sống, đến giờ thì chỉ còn lại suy nghĩ "Để anh ta chết đi".
Sự thay đổi trong suy nghĩ chỉ xảy ra trong chớp mắt, khi thiếu niên vung dao xuống.
"Xương người thật cứng." Thiếu niên nhếch miệng, vẩy vẩy cánh tay đau nhức: "Tiếc thật, xương sống thì lại mềm."
Sắc mặt Quách Đại Hải xám xịt, đôi mắt vô hồn, khuôn mặt tái nhợt.
"Xin cậu.. để tôi chết đi.."
"Cái gì?"
Thiếu niên "tốt bụng" cúi người xuống, áp tai vào để nghe.
Kết quả..
"Anh không biết sao? Những ký chủ liên kết với hệ thống khác mà tháo gỡ thì chắc chắn sẽ chết, chỉ có hệ thống tấn công là khác."
"Các người, đạp lên người khác để leo lên, hút máu của người khác để làm mạnh bản thân mình.."
Giọng điệu thiếu niên nâng cao, giống như đang ngâm một bài thánh ca trong sáng.
"Không xứng được chết.."
"Phụt.."
Âm thanh thịt và lưỡi dao ma sát vang lên từ hậu trường, trong khi dưới đài đấu giá lộng lẫy, những người đeo mặt nạ, ăn mặc chỉnh tề, cổ vươn dài đầy mong đợi nhìn về phía sản phẩm sắp được đưa ra.
"Đây là một sản phẩm rất quý giá.."
Khi lời của người đấu giá vừa dứt, người đàn ông bị đứt tay đứt chân, bị biến thành "bình mỹ nhân", bị nhốt trong lồng, từ từ được nâng lên sân khấu.
Dù tai, mũi, mắt, miệng của mình đã mất hết, nhưng anh ta lại cảm giác như có thể nhìn thấy ánh mắt nóng bỏng của đám người dưới sân khấu khi nhìn về phía mình, có thể nghe thấy hơi thở nặng nề của họ ngay lập tức..
Quách Đại Hải cảm thấy vô cùng tuyệt vọng.
Ở hậu trường, thiếu niên khoanh tay trước ngực, thong thả quan sát đám người dưới sân khấu tranh nhau nâng giá và giành giật.
[Chúc mừng ký chủ, lại lần nữa hoành thành chuyến đi săn.]
Âm thanh máy móc vang lên trong đầu, thiếu niên quay người, vẻ mặt chán nản: "Chán quá."
"Những kẻ này chẳng có chút thử thách nào."
Âm thanh máy móc dừng lại một lát sau đó nói.
[Gần đây, dường như có một người rất lợi hại ở thành phố A, thậm chí đã giết cả ký chủ của hệ thống ngụy trang.]
Mặc dù ngụy trang chỉ là một hệ thống hỗ trợ, nhưng khả năng thay đổi diện mạo của nó lại là công cụ tuyệt vời nhất để che giấu thân phận.
Muốn tìm ra ký chủ thực sự của hệ thống ngụy trang không phải là một việc dễ dàng.
"Ồ?"
Thiếu niên nheo mắt, thè lưỡi đỏ tươi, liếm nhẹ lên môi.
"Hy vọng lần săn này sẽ khiến tôi cảm thấy thú vị."
*
Phòng khách của cục cảnh sát.
An Ly hắt hơi một cái.
Viên cảnh sát nhỏ đang theo dõi cô lẩm bẩm: "Trời không lạnh mà sao cô ấy lại hắt xì cơ chứ?"
"Có cần mở điều hòa trong phòng không?"
Viên Giang giơ tay vỗ một cái lên đầu viên cảnh sát nhỏ.
"Người ta đến đồn cảnh sát để chịu điều tra, chứ không phải đến để hưởng thụ!"
Viên cảnh sát bị đánh:.
Cậu ta tức giận nhưng không dám nói gì.
An Ly xoa xoa mũi, cô đã giữ tư thế này rất lâu rồi.
Camera trong phòng vẫn luôn mở, nhưng mãi mà không có ai đến tìm cô.
Một lúc sau, An Ly cũng không rõ ý định của đối phương là gì.
Chủ yếu là tên Trương Tinh Hà kia quá khó lừa gạt.
Chỉ một manh mối nhỏ cũng sẽ bị anh phát hiện.
An Ly không dám thả lỏng.
Trước đó, hệ thống đã nói với cô về ba loại hệ thống chính, cùng với sự đặc biệt của việc cởi trói của hệ thống tấn công đối với ký chủ.
An Ly còn chú ý tới một điểm.
[Hệ thống, có phải năng lực của tất cả các hệ thống tấn công trong giai đoạn đầu mạnh hơn hai loại còn lại không? ]
Cái hệ thống khốn khiếp này, dù lúc đầu lúng túng không muốn thừa nhận, cuối cùng vẫn bị An Ly dồn ép, buộc phải khai ra.
[Đúng là lúc đầu ký chủ của đám đó sẽ có tốc độ thăng tiến nhanh hơn, dù sao thì không cần tự nỗ lực, chỉ cần cướp của người khác là được.]
Trong giọng điệu ấy có sự khinh thường và chế giễu.
An Ly nhướn mày, điểm này, cô đồng ý với hệ thống.