Trọng Sinh [Edit] Tôi Biến Thành Nam Thần - Túc Dạ Sanh Ca

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Kkoten, 5 Tháng mười một 2020.

  1. Kkoten

    Bài viết:
    0
    Chương 20

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bạch gia thế đại từ y, không phải theo tây y hiện đại, mà là trung y. Từ những năm cuối thời Đại Minh truyền thừa đến nay. Bạch gia ở khu hành chính phương nam mặt ngoài thoạt nhìn là một thế gia trung y bình thường, ẩn cư trong núi Thúy Minh, ngay cạnh sông Trương Giang thuộc khu hành chính phương nam. Mặc dù là người trong núi Thúy Minh phần lớn chỉ biết người nhà Bạch gia là lương y cứu mạng, lại không biết bọn họ không chỉ am hiểu cứu người, mà còn có thể cứu các sinh linh khác. Vào thời kỳ kiến quốc hỗn loạn nhất trước kia, người Bạch gia từng dời nhà vào sâu trong dãy núi Lĩnh Sơn, cùng sinh linh trong núi sinh sống, lánh đời mà sống.

    Kết quả giờ phút này lại bị nói thành bác sĩ thú y, Bạch Ninh Khê sao không tức cho được. Cái gì mà khiêm khiêm quân tử, tuổi trẻ khí thịnh, nếu không phải bận tâm vì bác Trần dặn dò qua để hắn đi theo đi một chuyến, thì hắn đã trực tiếp phủi tay chạy lấy người.

    Lúc này có một người khác đi tới, một bàn tay thon dài trắng nõn dơ đến trước mặt hắn, "Xin lỗi, anh ta không biết tình huống nên nói sai, mong cậu không lấy làm phiền lòng. Xinh chào, tôi là Cảnh Linh."

    Bạch Ninh Khê nhìn hắn một lát sau, mới duỗi tay qua, "Tôi biết cậu." Chỉ liếc mắt một cái hắn liền nhận ra Cảnh Linh, rốt cuộc bộ dạng đẹp như vậy thật sự thấy quá ít, phàm là người nhìn qua liền khó có thể quên.

    "Chàu cậu, Bạch Ninh Khê."

    "Xin lỗi đã trễ thế này quấy rầy cậu, làm cậu ở xa chạy tới nơi này." Cảnh Linh buông ra tay, nhìn về bên dòng suối nhỏ, "Không biết trước khi tới đây có người nói cho cậu biết tình huống chưa, khoảng mấy tiếng trước bọn tôi phát hiện một con hổ Hoa Nam hoang dã ở chỗ này, nó bị thương rất nghiêm trọng, bác sĩ chuyên khoa đã xem qua, họ cũng đã hết cách rồi, hiện tại hy vọng duy nhất liền ký thác trên người cậu thôi."

    Bạch Ninh Khê nghe vậy hơi có chút kinh ngạc, "Hổ Hoa Nam hoang dã không phải đã sớm tuyệt chủng rồi sao? Hơn nữa như thế nào lại xuất hiện bên ngoài rừng sâu thế này?"

    "Vấn đề này về sau lại nói, hiện tại tình huống tương đối khẩn cấp, phiền cậu kiểm tra cho nó trước đi." Cảnh Linh nói chuyện, xoay người đi đến bên dòng suối nhỏ.

    Bạch Ninh Khê đi theo phía sau anh.

    Bên dòng suối nhỏ vây đầy người, trừ bỏ nhân viên bộ đội, còn có nhân viên và chuyên gia có uy tín về cứu trợ động vật Tần Thành. Trơ mắt bất lực nhìn sinh mệnh chú hổ từng chút trôi đi, tất cả mọi người mặt ủ mày chau.

    "Phiền toái mọi người tránh ra, cảm ơn." Cảnh Linh đi tới phía trước, nói chuyện đồng thời duỗi tay tách ra đám người phía trước, không tốn chút sức mở ra một con đường nhỏ. Bạch Ninh Khê đi theo phía sau, hơi hơi nheo mắt lại. Này nhìn như đơn giản, hai tay Cảnh Linh đi đến nơi nào đám người tự giác tách ra nơi đó, kỳ thật cũng không phải, bởi vì những người này đồng thời thối lui, trong miệng đều đang oán giận, nơi nào có nửa điểm tự nguyện chứ. Nói cách khác bọn họ bị bắt tránh ra, động tác hai tay thiếu niên này cho người ta một loại cảm giác nhẹ nhàng bâng quơ, kỳ thật có lực đạo cực lớn, có thể nhẹ nhàng đẩy ra người trưởng thành.

    Thoạt nhìn gầy yếu trắng nõn, trên thực tế lại thâm tàng bất lộ. Hơn nữa anh còn biết về Bạch gia. Người này nhất định là có lai lịch, chỉ là Bạch Ninh Khê trong thời gian ngắn lại không nghĩ ra được. Phía trên không có hào môn họ Cảnh, mặt khác không có mấy nhà họ Cảnh, chẳng lẽ là con riêng được ưu ái?

    Bất quá một đoạn đường ngắn ngủn, rất nhanh đã đi xong rồi, tận cùng bên trong đám người bị tách ra, có thể thấy chú hổ nằm trên phiến đá, ngay cả hô hấp cũng trở nên mỏng manh, không cẩn thận căn bản không nhìn ra thân thể phập phồng, tình huống thật sự rất không xong.

    Bạch Ninh Khê tạm thời dứt bỏ tạp niệm trong đầu, rồi đi đến bên người chú hổ ngồi xổm xuống, duỗi tay xem xét tình trạng, thở dài, "Loại thương thế trình độ này vốn dĩ chính là trí mạng, nếu thời điểm mới vừa bị thương có thể cấp cứu kịp thời, hiện tại chậm trễ thời gian dài như vậy, muốn cứu sống quá khó khăn."

    Tiếp theo liền nghe thanh âm thiếu niên ở sau lưng vang lên, "Vậy trị đi. Yêu cầu thứ gì cứ việc nói."

    Bạch Ninh Khê nghe vậy hơi có chút kinh ngạc, đứng dậy quay đầu lại nhìn về phía Cảnh Linh, "Cậu sao biết tôi có thể trị?"

    Cảnh Linh cười cười, "Cậu chỉ nói quá khó, mà không phải không thể trị."

    Bạch Ninh Khê cũng nở nụ cười theo.

    Hai thiếu niên xấp xỉ tuổi nhau, một người bộ dạng tinh xảo gần như hoàn mỹ, một người khí chất ôn nhuận xuất trần, đứng chung một chỗ không thể nghi ngờ là một hình ảnh thập phần đẹp mắt. Bất quá người chung quanh không còn tâm trí để mà thưởng thức.

    "Tôi không nghe lầm đi? Cậu nói cậu có thể cứu? Cậu thật sự biết hiện tại là tình huống gì không?"

    "Ranh con chỗ nào tới khoa tay múa chân, tốt nghiệp chưa? Chứng nhận hành nghề đã lấy được chưa?"

    "Người trẻ tuổi bây giờ làm sao vậy, một đám nói như rồng leo, làm như mèo mửa hận không thể một bước lên trời! Thật đem bản thân thành thiên tài chắc!"

    Đối với nghi ngờ như vậy, Bạch Ninh Khê gặp qua quá nhiều, ngay từ đầu còn có chút tức giận bất bình, sau này dần dần thành thói quen, ngay cả biện giải cũng lười. Kết quả ngay sau đó lại nghe Cảnh Linh nói, "Cần giữ không gian yên tĩnh sao?"

    Bạch Ninh Khê cười gật đầu, "Cảm ơn."

    "Không khách khí, việc nên làm." Cảnh Linh nói xong, quay đầu hướng bên ngoài hô một tiếng, "Giang Tư Dương, giúp một chút, đem những người này mời sang một bên đi."

    Đám người Giang Tư Dương bên ngoài tức khắc đen mặt, nghĩ thầm nhãi ranh này thật sự càng ngày càng làm càn, hiện tại cả huấn luyện viên cũng không hô! Chẳng qua nghĩ cũng chỉ nghĩ thôi, vẫn kêu người đi qua hỗ trợ, đem hai nhân sĩ chuyên nghiệp vây quanh liên tiếp chỉ trích không chịu đi mời đi rồi.

    Bạch Ninh Khê tới hiện trường thời gian đại khái đã hơn 11 giờ tối, trăng treo cao trên bầu trời đêm. Bộ đội mang máy phát điện đến, kéo một vòng tuyến quanh hai bên bờ sông, cách một khoảng sẽ có bóng đèn chiếu sáng, đem đường sông này chiếu sáng như ban ngày.

    Mà chờ hắn xử lý tốt thương thế cho chú hổ xong đem nó từ tử môn quan kéo trở về, thời gian đã hơn 5 giờ sáng gần 6 giờ. Suốt một đêm, tinh thần vẫn luôn bảo trì tập trung cao độ, hơn nữa phải tự mình động thủ xử lý miệng vết thương, là việc rất phí thể lực. Rút ra cây châm cuối cùng, Bạch Ninh Khê rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, giơ tay xoa xoa mồ hôi mỏng giữa trán, đứng dậy duỗi thẳng thân thể.

    Trước mắt bỗng tối sầm lại, đầu óc choáng váng, chỗ hắn đứng không bằng phẳng, dưới chân không xong cả người lảo đảo.

    Cảnh Linh cũng thức suốt một đêm, cách Bạch Ninh Khê không xa, để thuận tiện cho thời điểm hắn yêu cầu cái gì có thể nhanh chóng gọi người. Thấy tình huống như vậy, phản ứng nhanh đi mấy bước tiến lên đỡ. Tuy rằng biết hiện tại tình huống này tám phần là bởi vì quá mệt nhọc mà thành, nhưng vẫn kêu nhân viên ý tế lại đây xem một chút.

    Mạng của chú hổ được cứu về rồi, chuyện này cũng tạm hạ màn. Nhân sĩ chuyên nghiệp lúc đầu được mời đến đối với Bạch Ninh Khê nói móc châm chọc, kết quả sau một đêm đã bị vả mặt, sôi nổi an tĩnh như gà, thẳng đến lúc sau nói đến vấn đề chú hổ đi nơi, mới lại nổi lên tranh chấp.

    Mọi người nhất trí đem chú hổ đưa đến trung tâm động vật an dưỡng, còn về đưa đến trung tâm nhà ai vấn đề này không thể đạt thành nhất trí. Nhà này tương đối gần nhà kia hoàn cảnh tốt một nhà khác lại tương đối quyền uy, quả thực ồn ào đến túi bụi, chỉ kém chưa động thủ xé mặt mà thôi.

    Cuối cùng vấn đề này vẫn là Cảnh Linh vỗ tay định ra, "Nơi nào cũng không đi, liền ở tại nơi này đi, lưu lại mấy người tới chăm sóc là được. Đừng cùng tôi nói nó có thương tích phải đi viện điều dưỡng mới được, từ nhỏ sinh trưởng ở thiên nhiên vua của muôn loài không kiều nhược như vậy, chờ vết thương dưỡng đến không sai biệt lắm liền thả nó trở về nơi núi rừng."

    Làm ra quyết định này, trừ bỏ nói ra nguyên nhân bên ngoài, còn có một mục đích khác là vì con mãng xà kia. Xã hội phát triển tới nay, chú hổ này tuyệt đối không thể sinh hoạt bên ngoài mảnh đất núi rừng, chú hổ này nguyên bản sinh hoạt trong chỗ sâu dãy núi Lĩnh Sơn, kết quả bị thương, mãng xà mới từ sâu trong núi rừng mang nó ra. Quỷ mới biết hai cái giống loài này như thế nào lại sinh ra giao tình, nhưng mãng xà kia vì con hổ này mà không tiếc sâm nhập địa bàn nhân loại, lúc trước nghe anh khuyên bảo tuy rằng nó đã bò đi, nhưng Cảnh Linh có thể cảm giác được, nó còn ở gần đây. Nếu chú hổ bị mang đi, không xa ngàn dặm mãng xà khẳng định sẽ bò qua, cái hình thể kia một khi xuất hiện ở trước mắt con người, người nhát gan có khi còn bị hù chết.

    Vì tốt cho ngươi cho ta cho mọi người, chỉ có thể đem chú hổ lưu lại.

    Nhân sĩ chuyên nghiệp sao có thể đồng ý lời này, ngươi một câu ta một câu tới tấp đem Cảnh Linh phun tào. Nhưng cũng chỉ vô ích, Giang Tư Dương đứng về phía anh bên này, Bạch Ninh Khê cũng đứng về phía anh, cuối cùng trung tá đánh cả đêm nước tương cũng đứng về phía anh. Phải biết rằng đây là địa bàn của bộ đội, liền tính muốn mang đi một ngọn cỏ cũng phải được bộ đội đồng ý mới được.

    Nhân sĩ chuyên nghiệp dù tất cả có không cam lòng, cũng chỉ có thể đối mặt với hiện thực.

    Rất nhanh, tin tức trong núi phát hiện ra hổ Hoa Nam hoang dã truyền khắp cả nước. Bởi mấy năm trước phát sinh sự kiện kia, mọi người thấy tin tức này liền hoài nghi có phải giả hay không, nhưng lần này khác với lần trước, không chỉ có ảnh chụp, còn có video làm chứng. Trong khoảng thời gian ngắn, bộ đội đóng quân ở Tần Thành nhất thời nổi bật vô song, mà sinh viên đại học giao thông Nghi Châu quân huấn ở nơi này cũng được người người theo dõi. Vì bọn họ phải quân huấn rất nhiều, nên chỉ có nửa tiếng thời gian để tới xem chú hổ, đành phân ban từng nhóm tới. Các phóng viên không thể vào quân khu, cũng chỉ có thể lấy hình ảnh và video học sinh đăng lên về giật tip đưa tin.

    Một tháng quân huấn nhanh chóng trôi qua. So với lúc vừa tới, một đám đều đã phơi thành than đen, bị phơi đến tróc da cũng không ít. Nhưng cũng không phải không có ngoại lệ, tỷ như Cảnh Linh, trước quân huấn và sau quân huấn hoàn toàn không có biến hóa thay đổi gì.

    Quân huấn kết thúc ngày đó, Cảnh Linh mượn di động bạn cùng phòng tự selfie đăng lên Weibo, kèm theo bốn chữ: Thiên sinh lệ chất.
     
    Pepo7667 thích bài này.
  2. Kkoten

    Bài viết:
    0
    Chương 21

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trước khi Điện ảnh Hồng Quang tiếp nhận tuyên truyền, người biết tới《 Trường Nhạc Ca 》ít ỏi không có mấy ai, cũng chỉ có fan truyện chân ái mỗi ngày vào official weibo ngồi canh đánh tạp, ngẫu nhiên có một hai fan của vai phụ vào nhầm. Web Nam Châu bắt đầu tuyên truyền, lúc này mới dần dần có bọt nước nổi lên. Nhưng lúc ấy người trong nghề chẳng mấy xem trọng bộ kịch này, bởi từ nguyên tác, tổ thành viên chế tác cho đến diễn viên, không có một ai có thể đảm đương lưu lượng.

    Phim truyền hình bây giờ, từ khi trù bị đến lúc được duyệt phải luôn tuyên truyền, giai đoạn tuyển diễn viên là giai đoạn quan trọng nhất, nam nữ chính và vai phụ quan trọng, mỗi nhân vật có thể thu hút một lượng fan, trong bản tin giải trí tin tức nào cũng có, trên diễn đàn Tieba Weibo thuỷ quân thật thật giả giả, dẫn đến fans các nhà gây chiến tranh cãi kịch liệt. Năm trước có một bộ phim, tâm hắc gan phì, người được chọn làm nam nữ chính cơ hồ đều là diễn viên có lưu lượng đang hồng trong giới giải trí, đoạn thời gian ấy các diễn đàn giải trí lớn đại chiến fan rất náo nhiệt, tốc độ đổi mới bài viết so với ngày thường nhanh hơn mấy lần.

    Sau khi diễn viên được xác định, chụp ảnh tạo hình sẽ lại có thêm một đợt tuyên truyền. Chờ chính thức bắt đầu quay, các loại ảnh chụp hậu trường bắt đầu tiến vào tầm mắt mọi người, đồng thời phối hợp với bên truyền thông tin tức giải trí thông báo bản thảo, kéo theo phim truyền hình và diễn viên cùng loại hình cùng độ nổi tiếng tới cọ nhiệt. Sau khi làm xong tuyên truyền quảng bá giai đoạn đầu, đến giai đoạn xác định đài phát sóng và phát sóng lại tiếp tục tuyên truyền. Mà đây chỉ là bên đoàn phim tuyên truyền, ngoài ra còn có diễn viên tuyên truyền.

    Nói tóm lại chính là từ khi được duyệt đến khi phát sóng hết bộ phim, sẽ không ngừng tuyên truyền quảng bá.

    Đối chiếu với lưu trình tiêu chuẩn của phim truyền hình, 《 Trường Nhạc Ca 》 tuyên truyền quá mức đơn sơ, nguyên bản nên bắt đầu tuyên truyền quảng bá từ sớm, mãi đến trước khi phát sóng một tháng mới tiến hành quảng bá, mặc dù thanh thế lớn, nhưng có vẻ quá hấp tấp.

    Đương nhiên, một bộ phim truyền hình có thể thành công hay không, không có khả năng chỉ dựa vào tuyên truyền quảng bá, mà trong đó còn bao gồm diễn viên cốt truyện trang phục đạo cụ v. V, cuối cùng còn phải chọn được thiên thời địa lợi nhân hòa. Dù sao vô luận thế nào cũng thấy đoàn phim《 Trường Nhạc Ca 》 không giống như có thể hot, hơn nữa còn chọn dùng hình thức vừa chỉnh sửa vừa phát sóng nên sẽ có sạn, phỏng chừng bọt nước cũng không khuấy nổi nửa điểm.

    Đây là ánh nhìn của đa số người trong nghề trước khi《 Trường Nhạc Ca 》 phát sóng.

    Ai cũng không nghĩ rằng mình bị vả mặt quá nhanh. Đầu tháng 8, 《 Trường Nhạc Ca 》 ở web Nam Châu phát sóng online, sau một tiếng phát sóng lượt người xem đột phá 4000 vạn, fans Weibo của nam nữ chính tăng nhanh chóng, bài viết thảo luận về bộ phim ở các diễn đàn giải trí lớn nhiều như nấm mọc sau mưa đại bộ phận đều là khen ngợi. Buổi tối 8 giờ ngày hôm sau, tập thứ hai kết thúc, lượng người xem và chia sẻ đột phá con số một trăm triệu. Không thể nghi ngờ, bộ phim này đã phát hỏa. Bất quá lúc ấy ai cũng không nghĩ tới, nó cuối cùng sẽ hot đến rối tinh rối mù, trực tiếp đứng đầu hai bảng về lượng người xem và doanh số trên mạng trong năm.

    Trong thế giới này lợi nhuận từ webdrama kiếm được khác với phim truyền hình truyền thống, không dựa vào việc bán bản quyền cho các đài truyền hình được kiếm được lợi nhuận, mà thu phí từ người xem. Phim chiếu mạng thuộc web Nam Châu, sáu tập đầu đều miễn phí, các tập sau sẽ bắt đầu thu phí, có hai loại hình thức để lựa chọn, một là hai mao một tập, hai là bán đứt cả bộ, lấy 30 tập làm ranh giới, bộ nào mà chưa đến 30 tập thống nhất phí thu ba đồng, 30 tập trở lên cứ 10 tập tăng thêm một khối, bốn bỏ lên năm. Phim nào mà đang phát sóng, thì chỉ có thể trả phí theo từng tập.

    《 Trường Nhạc Ca 》 mỗi tuần chiếu hai tập, cuối tháng 8 chính thức bắt đầu thu phí, trong một giờ số đơn đặt hàng đã đột phá hai ngàn vạn, trong đó đại bộ phận đều mua cùng lúc bốn tập, trực tiếp thu được hơn 1200 vạn. Thời điểm có số liệu, toàn bộ người trong nghề đều chấn kinh rồi.

    Bất quá lúc ấy Cảnh Linh mới vừa quay xong vội vàng chạy đến trường học báo danh, còn phải tham gia quân huấn, không mấy quan tâm chú ý tới tin tức phương diện này. Trong lúc quân huấn Giang Tư Cẩn có liên hệ với anh, nhưng cũng không nói đến việc này.

    Quân huấn xong, Cảnh Linh tự chụp một tấm phát lên Weibo, thuận tiện nhìn thông báo Weibo lúc trước, mới biết được chuyện《 Trường Nhạc Ca 》 song bảng đăng đỉnh.

    Tài khoản Weibo của anh lập lúc 《 Trường Nhạc Ca 》 mới phát sóng, đến bây giờ cũng mới hơn hai tháng một chút, số fans đã đột phá một ngàn vạn. Bất quá anh tương đối lười, không hay phát Weibo, bài đăng Weibo đã là nửa tháng trước.

    Minh tinh lười đến mức này, fans cũng là lần đầu thấy, mỗi ngày đáng thương vô cùng ngồi xổm dưới Weibo của anh, một bên liếm ảnh cũ tạo hình mặc nam trang của anh, một bên cầu nguyện anh phát Weibo.

    Sau này các fan căn cứ vào một bài đăng của fan đưa tin về hôm khai giảng gặp được anh trên diễn đàn Nam Châu, bài viết tiết lộ thân phận tân sinh viên đại học giao thông Nghi Châu của anh, biết anh đang trong khoảng thời gian quân huấn, nên chỉ có thể dựa vào fan mê muội cùng trường chia sẻ ảnh chụp lén, xem đến nghiện. Cuối tháng 9, mắt thấy quân huấn sắp kết thúc, các fan dự đoán nam thần như thế nào cũng sẽ phát Weibo chúc mừng kết thúc quãng thời gian sinh hoạt cực khổ, vì thế sôi nổi nhìn chằm chằm Weibo đợi anh đăng bài.

    Trời xanh không phụ người có lòng, các fan rốt cuộc đợi đến chạng vạng tối anh phát Weibo.

    Cảnh Linh thiên hạ đệ nhị V: Thiên sinh lệ chất. [ ảnh]

    Tin tức đã lâu mới đổi mới hơn nữa anh còn mặc trang phục huấn selfie, các fan không sôi trào mới là lạ. Số lượng bình luận Weibo trong nháy mắt tăng cao, mỗi lần đổi mới đều có thêm mấy chục bình luận.

    Oa oa oa: Tui mặc kệ, nam thần gả em!

    Lilith không đổ lệ: Rốt cuộc chờ được anh rồi, còn may em không có từ bỏ [ yêu anh] [ yêu anh] [ yêu anh]

    Ngọc trăn đảng ôm chặt ta: Di, màn hình sao dơ thế này? Để yêm liếm sạch sẽ!

    Mộc hàn hàn thiên hạ đệ tam V: Chưa bao giờ gặp ai tự luyến như thế! Anh có bản lĩnh up ảnh selfie, có bản lĩnh up ảnh selfie, thì anh phải có bản lĩnh phát thêm mấy bức nữa chứ!

    Weibo phát ra không đến nửa giờ, lượng bình luận đã đột phá một vạn, lượng chia sẻ còn lớn hơn mấy lần. Bình luận đứng đầu dưới Weibo số like cũng đột phá năm vạn.

    Nam thần ngủ say không còn tỉnh nữa: Thiên sinh lệ chất nan tự khí, một sớm tuyển ở quân vương sườn. Không tật xấu [ ảnh] (ad :)

    Ảnh trong bình luận này, là ảnh trong 《 Trường Nhạc Ca 》sau khi Lý Ngọc đăng cơ đến cầu thân Triệu Tử Trăn, phía dưới phụ đề: Tử trăn, gả ta làm hậu, được không?

    Bình luận dưới bình luận này một hàng ha ha ha ha ha ha ha ha ha.

    Thời điểm Cảnh Linh nhìn thấy bình luận cũng hết chỗ nói hơn nửa ngày, đối với em gái tài tình nhạy bén này tỏ vẻ bội phục.

    Trừ cái này ra top bình luận, mấy cái khác đều dò hỏi về kết cục của 《 Trường Nhạc Ca 》. Phim tổng cộng có 28 tập, đầu tháng 8 phát sóng, mỗi tuần hai tập, sau ba tuần bắt đầu thu phí mỗi tuần chiếu 4 tập. Ba ngày trước cũng chiếu đến tập 26 rồi, chỉ còn lại hai tập nữa là kết thúc.

    Vô luận trên TV hay màn ảnh rộng, đại bộ phận người xem đều thích xem kết cục đại đoàn viên. Các fan sở dĩ quan tâm kết cục phim truyền hình như vậy, là bởi vì nguyên tác của Giang Tư Cẩn tương đối hố người, nam chính vào đêm tân hôn giết nữ chính xong tự sát. Nói thật, áng văn này lúc trước ở trang văn học Lục Giang, tập thể người đọc không dìm chết Giang Tư Cẩn thực sự rất yêu thương cô ấy rồi.

    Về kết cục phim, fan phim từ lâu đã bắt đầu truy vấn, từ official weibo của đoàn phim đến Weibo của đạo diễn biên kịch lại đến mấy diễn viên quan trọng, tất cả đều hỏi một lần, nhưng ai cũng không chịu nói. Thái độ này chỉ cần không phải ngốc tử đều có thể nhìn ra có vấn đề, nhưng trước khi kết cục được chiếu, mọi người vẫn sẽ ôm may mắn tâm lý.

    Cảnh Linh nhìn thấy các fan quan tâm đến vấn đề này như thế, hồi tưởng đến kết thúc trong kịch bản, tuy rằng không giống nguyên tác cả hai đều chết, nhưng cũng không tốt hơn bao nhiêu.

    Lại qua mấy ngày kết cục đã rõ, trước đau lòng fan phim một giây.

    Buổi chiều duyệt binh xong bọn học sinh liền từng nhóm lên xe có dán chữ "Đại học giao thông Nghi Châu" rời đi, hơn 5 giờ 6 giờ mới lục tục về tới trường học. Cảnh Linh là nhóm thứ ba rời đi, trở lại trường học đã gần 7 giờ.

    Ký túc xá để đó không dùng một tháng, không quét tước căn bản không thể ngủ, mọi người chỉ có thể tổng vệ sinh một lượt.

    Lại thêm nửa tiếng sau trôi qua.

    Thay chăn ga gối đệm xong, Cảnh Linh trực tiếp nằm bất động trên giường, đang phát ngốc không biết thế nào bỗng nhiên lại nhớ tới một số chuyện, vì thế sờ soạng tìm di động, cũng không cần vào mục danh bạ, trực tiếp bấm số gọi đi.

    Đây là kỹ năng nhìn qua thì sẽ không quên của Cảnh Linh đổi ở chỗ hệ thống, từ đó về sau vẫn luôn bảo trì thói quen, số di động chưa bao giờ lưu lại trong máy, kể cả người phải liên hệ thường xuyên, tất cả anh đều nhớ rõ trong đầu.

    Bíp bíp ba tiếng, cuộc gọi được nhận.

    "Chào cậu, Cảnh Linh." Bên kia đầu dây là thanh âm nam nhân trầm thấp.

    "A Trạch chào anh." Cảnh Linh trả lời, "Tôi có chuyện muốn hỏi anh một chút."

    Thẩm Trạch là người quản lí công ty an bài cho anh. Kỳ thật ngay từ đầu mở họp thảo luận, vốn là để Trần Bỉnh đến mang anh, bất quá bởi vì một số sự tình, trải qua thảo luận một lần nữa, cuối cùng quyết định đổi thành Thẩm Trạch tiếp nhận.

    "Cậu nói."

    "Buổi chiều thời điểm ta xoát Weibo nhìn đến fans quá một ngàn vạn, tò mò trong đó bao nhiêu là anh mua?"

    Đối diện khả nghi trầm mặc vài giây lúc sau mới trả lời, "Cậu suy nghĩ nhiều, chưa có sự đồng ý, tôi sẽ không nhúng tay phương diện này của cậu."

    Hắn sở dĩ sẽ nói như vậy là có nguyên nhân. Nghệ sĩ Hồng Quang ký rất nhiều, đang hồng cũng không ít, nhưng chưa từng có người có thể thêm hiệp ước như Cảnh Linh. Công ty vừa mới bắt đầu muốn an bài cho anh người đại diện kim bài Trần Bỉnh, đối phương cũng nguyện ý dẫn dắt anh, khi hai người gặp mặt lần đầu, đối phương liền lấy ra một phần kế hoạch sự nghiệp, mặt trên kỹ càng tỉ mỉ an bài con đường của Cảnh Linh nội trong hai năm tương lai, có thể thấy được thành ý này. Cảnh Linh tâm lĩnh này phân hảo ý, rồi sau đó cùng đối phương đơn giản đề ra một chút hắn thiêm hiệp ước, hy vọng đối phương không cần can thiệp một số chuyện của anh. Hai bên đàm phán thất bại, không thể đạt thành nhận thức chung, lúc sau công ty mới an bài Thẩm Trạch có thể tiếp thu điều kiện của anh, đến làm người đại diện cho anh.

    Cảnh Linh nghe vậy cười nói, "A Trạch thật là thiện giải nhân ý!"

    Đối phương thanh âm thực bình tĩnh, "Đây là tôi nên làm. Cậu còn có việc khác sao?"

    Cảnh Linh nghĩ nghĩ, hỏi, "Trong tay anh có kịch bản đi? Quân huấn xong rồi cảm giác rất nhàm chán."

    "Có, rất nhiều."

    "Vậy cậu khi nào có rảnh, đưa lại đây cho tôi xem đi."

    "Tôi hiện tại rảnh, đưa đến ký túc xá cho cậu nhé?"

    Cảnh Linh: ".. Cần tích cực như vậy sao?"
     
    Pepo7667 thích bài này.
  3. Kkoten

    Bài viết:
    0
    Chương 22

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thẩm Trạch dùng hành động thực tế để nói cho Cảnh Linh biết tích cực là như thế nào. Không đến nửa tiếng sau, hắn đã có mặt ở quán cà phê bên ngoài trường, gọi điện thoại cho Cảnh Linh.

    Tốt xấu gì cũng là người có ngàn vạn fans, Cảnh Linh sau khi nhận được điện thoại thu thập một chút mới ra ngoài. Vì đã là buổi tối, hơn nữa anh còn ngụy trang một chút, dọc theo đường đi chưa bị ai nhận ra. Dựa theo hướng dẫn của Thẩm Trạch tìm đến quán cà phê, tiếp tục lên lầu hai tìm phòng cuối cùng, anh đứng ở cửa nhìn icon gắn trên khung cửa một hồi lâu, mới duỗi tay gõ cửa.

    "Mời vào."

    Cảnh Linh đẩy cửa đi vào, chỉ thấy Thẩm Trạch một thân tây trang thập phần chính thức ngồi ở trên sô pha hồng nhạt, trên bàn trước mặt chỉnh chỉnh tề tề một chồng kịch bản, trong tầm tay hắn còn có mấy quyển, trên tay còn cầm một quyển, nhìn dáng vẻ là đang phân loại sửa sang lại.

    "Nhiều như vậy?" Cảnh Linh thuận tay đóng cửa lại, đi qua ngồi xuống sô pha màu xám đối diện.

    Thẩm Trạch ngẩng đầu nhìn anh một cái, lại cúi đầu tiếp tục, "Tạm được, đại bộ phận theo ý tôi đều là rác rưởi, bất quá xét thấy ước định lúc trước, tôi đều mang lại đây, chính là chồng cao nhất kia, muốn xem hay không tùy cậu. Dư lại thô sơ giản lược chia làm ba loại, cổ trang, hiện đại cùng với điện ảnh. Tôi xem trọng nhất là bộ điện ảnh của Cố Đạo, tuy rằng chỉ là vai phụ ba, nhưng thắng ở đội hình cường đại, hơn nữa là màn hình rộng. Chính cậu xem đi."

    "Vất vả cho anh rồi!" Cảnh Linh nói.

    Quả thật, Thẩm Trạch không phải người đại diện hàng đầu Hồng Quang, chỉ có thể miễn cưỡng coi như cuối hàng hai, nhưng hắn lại thích hợp với Cảnh Linh nhất, bởi vì hắn nguyện ý nhân nhượng Cảnh Linh. Mà những người đại diện cao cấp nhất đó, ai mà chẳng có một hai đại bài minh tinh trong tay, tuy rằng minh tinh ở phương diện nào đó khả năng có chút khó hầu hạ, nhưng không giống Cảnh Linh phương diện nào cũng khó hầu hạ, cái gì cũng không thể quản cái gì cũng phải được anh đồng ý. Nếu anh giống như những đại bài minh tinh kia hồng thấu giới giải trí, nói không chừng còn có người đại diện nguyện ý bóp mũi nhịn tật xấu của anh, nhưng vấn đề là hiện tại anh nhiều nhất cũng chỉ là đại võng hồng, người đại diện nguyện ý nhịn anh mới có quỷ.

    "Tôi nên làm." Thẩm Trạch nói chuyện, đem kịch bản trong tay để lên trên bàn, tiếp theo lại cuốn khác xem.

    Cảnh Linh duỗi tay lấy một quyển từ chồng cao nhất kia, mặt bìa ghi ba chữ --hoàng quý phi. Mở ra nhìn lướt qua nội dung thô sơ giản lược, tóm tắt lại chính là một bộ cung đấu Mary Sue, nhân thiết của nữ chính thiên chân thiện lương không ngừng vươn lên vận khí tốt người gặp người thích, mặc dù vào cung làm phi tử của hoàng đế, nhưng vẫn có một đống hoàng tử Vương gia cầm lòng không đậu yêu nàng, vì nàng che mưa chắn gió diệt trừ kẻ thù, cuối cùng đem nàng đưa lên bảo tọa hoàng quý phi. Nhân vật của Cảnh Linh là nam phụ, người ái mộ nữ chính, vì nữ chính sinh vì nữ chính chết vì nữ chủ sống không bằng chết.

    Nếu nhận bộ kịch này mà nói, hoàn toàn có thể tưởng tượng ra cảnh tượng hậu kỳ nữ chính bị người xem phun thành cẩu, tuyệt đối sẽ xuất hiện lời linh tinh như "nam nhân thâm tình chuyên nhất lại soái khí như vậy không cần xin hỏi hai mắt của nữ chính ngươi có khỏe không". Căn cứ vào tâm lý yêu quý nữ diễn viên, Cảnh Linh thuận tay đem kịch bản ném sang một bên. Sau đó một lần nữa duỗi tay lấy một cuốn kịch bản khác. Vẫn là cổ trang, nữ chính Mary Sue, vì thế tiếp tục ném. Liên tục nhìn mấy cuốn, anh hoàn toàn từ bỏ ý niệm từ đống rác đào bảo, ngược lại xem cái khác.

    Trên bàn một loạt kịch bản, ít nhất chỉ có hai cái ổn, phỏng chừng chính là kịch bản phim. Cảnh Linh cầm quyển trên cùng, hai chữ trên mặt bìa -- Cô đảo.

    Đây là một bộ thể loại kinh dị tội phạm, chuyện xưa phát sinh một đám người tai nạn trên biển sống sót ở trên cô đảo không người. Nhân vật Cảnh Linh lấy được là một minh tinh tính tình không tốt, cốt truyện bắt đầu không lâu liền treo.

    "Đây là kịch bản của ai?" Cảnh Linh hỏi.

    Thẩm Trạch ngẩng đầu nhìn thoáng qua, "Cố đạo diễn."

    "Tôi có hứng thú với kịch bản này, nhưng nhân vật này tôi không thích, có thể xem các nhân vật khác không?"

    "Đây là Cố đạo diễn! Cậu biết Cố Đạo không? Năm vị đạo diễn nổi tiếng nhất Quốc nội!" Thẩm Trạch cố ý cường điệu một lần, "Mỗi người bắt được đều là nhân vật kịch bản, vai phụ phiên ba này của cậu là công ty bên kia tranh thủ lại đây, bằng không lấy thân phận võng hồng tuyến mười tám của cậu căn bản không đủ trình độ nhận kịch bản của Cố Đạo!"

    Cảnh · võng hồng tuyến mười tám · Linh gật gật đầu, "Tôi lại không ngốc, đương nhiên biết Cố Đạo. Anh cùng công ty bên kia nói nói, tôi không cần cái nhân vật pháo hôi này, nhìn xem có thể giúp tôi tranh thủ một cơ hội thử vai nhân vật tội phạm giết người hay không."

    Nhân vật sát nhân này là Cảnh Linh đoán. Một đám người sống sót lưu lạc cô đảo, một minh tinh mới bắt đầu không lâu đã chết, cơ bản có thể đoán được chuyện phát sinh kế tiếp, khẳng định sẽ còn người chết, lớn nhất có thể là bị giết, hoặc là ngoài ý muốn + bị giết, khả năng ngoài ý muốn rất thấp.

    Anh bắt được cái nhân vật minh tinh này kỳ thật có thể có có thể không, tùy tiện thay đổi bất luận một loại chức nghiệp gì đều có thể. Đây là thuộc về chuyên môn vì đơn vị liên quan chuẩn bị nhân vật, chỉ cần có tiền có quan hệ ai đều có tranh được, dù sao suất diễn ít cũng không cần nhiều kỹ thuật diễn, cơ bản không ảnh hưởng tới chất lượng bộ phim. Bất quá bởi vậy có thể thấy được, công ty vẫn rất coi trọng anh.

    Thẩm Trạch có chút kinh ngạc nhìn Cảnh Linh một cái, trầm mặc, ngón tay nhẹ nhàng đánh nhịp trên mặt bàn. Đại khái qua hai phút, hắn mới gật gật đầu, "Đã biết, tôi thử xem, trong vòng 3 ngày cho cậu đáp án. Cậu xem mấy bộ khác đi."

    Cảnh Linh lắc đầu, "Chỉ cái này, không được nói nữa." Anh nói xong dừng một chút, ngón tay hướng chồng cao nhất kia, "Về sau loại hình kịch bản này anh trực tiếp loại bỏ đi, không cần lấy tới cho tôi xem, tôi tin tưởng ánh mắt của anh."

    "Được." Thẩm Trạch gật đầu, "Cậu còn chuyện gì nữa không? Không còn thì tôi đi trước."

    Cảnh Linh lắc đầu. Vì thế Thẩm Trạch liền đứng dậy, lấy túi du lịch siêu lớn sau lưng, đem chồng kịch bản trên bàn nhét vào, kéo khóa lên khoác trên lưng đi về.

    * * *

    Hai ngày sau, buổi sáng ngày thứ ba thượng sau khi học xong một tiết cơ bản, Cảnh Linh nhận được điện thoại của Thẩm Trạch, nói công ty tranh thủ được cơ hội thử vai cho anh rồi, bất quá thời gian có hơi vội, ngay vào cuối tuần này. Kịch bản đã gửi vào hòm thư của anh, bảo anh chuẩn bị.

    Cảnh Linh đi ra từ quán photo gần cổng trường, cầm đồ về ký túc xá.

    Thời gian rất nhanh đã tới cuối tuần.

    Địa điểm thử vai《 Cô đảo 》là Giang thành ở Hoài Châu, một thành phố du lịch nằm sát ven biển. Thẩm Trạch đặt vé máy bay cho Cảnh Linh đính trước, sáng thứ sáu anh chỉ có một tiết, lên lớp xong liền trực tiếp từ Tần Thành bay đến Giang Thành, chạng vạng tối mới đến khách sạn. Nghỉ ngơi một đêm, ngày hôm sau lại chuẩn bị một ngày, sáng sớm ngày thứ ba tham gia buổi thử vai.

    Diễn viên đến thử vai nhân vật này tổng cộng tám người trong đó có cả Cảnh Linh, trừ anh bảy người còn lại đã có danh khí danh tiếng nhất định. Chỉ có anh tuổi tác nhỏ tư lịch ít, vừa thấy như người đến cho đủ số lượng. Đương nhiên, anh là người cuối cùng thử vai, một đám người phía trước vào rồi ra, biểu tình mỗi người đều không nhìn ra cái gì.

    Thời điểm đến phiên Cảnh Linh, đã gần 12 giờ. Anh đẩy cửa ra đi vào, bên trong là một căn phòng trống trải, đối diện với cửa là một cái bàn dài, một loạt năm người ngồi, anh chỉ biết người ngồi giữa, đó là Cố Đạo.

    Anh lễ phép chào hỏi, sau đó tự giới thiệu, "Tôi là Cảnh Linh, đến thử vai nhân vật Trần Hoài Dân."

    Đang ngồi đều là người có tên tuổi nhất định, đều là nhân tinh*, tuy rằng không cho rằng Cảnh Linh có thể diễn tốt nhân vật này, nhưng sẽ không biểu hiện ra ngoài, nhiều nhất chỉ không để ý tới mà thôi. (*người ưu tú)

    "Trước tiên thử diễn đoạn này xem. Cậu có năm phút chuẩn bị." Cố Đạo lên tiếng, nhân viên công tác bên cạnh đem kịch bản đưa đến tay Cảnh Linh.

    Nói là kịch bản, kỳ thật cũng chỉ có một đoạn lời thoại, nội dung là Trần Hoài Dân đang nấu ăn. Trừ cái này ra cái gì cũng không có.

    Cảnh Linh liên hệ với bối cảnh chuyện xưa, đem tình tiết này tiến hành suy diễn trong đầu rồi bổ sung những chỗ chưa hợp lý.

    Trần Hoài Dân đang nấu ăn, đồ hắn nấu là nơi nào tới? Trên Cô đảo khẳng định sẽ không trùng hợp có rau dưa như vậy, cho nên đồ ăn mười có tám chín phần là thịt. Thịt lại từ nơi nào có? Trên Cô đảo hẳn là có động vật, nhưng nhân thiết Trần Hoài Dân là một nhà văn gầy yếu, con mồi hắn có thể săn khả năng cơ hồ bằng không, cho nên thịt là nơi có được, hoặc là những người khác cho hắn, hoặc là từ nơi không thể nói. Đoàn người này là gặp tai nạn trên biển rồi bị nước biển đánh dạt vào Cô Đào, cho nên sẽ không có dao phay chuyên nghiệp làm bếp, nhiều nhất chính là cái loại dao nhỏ tùy thân mang theo bên người. Đồng dạng, khẳng định trên đảo cũng không có thớt, chỗ thái rau đại khái là ở trên mặt tảng đá bằng phẳng..

    Năm phút nhanh chóng qua đi.

    "Bắt đầu đi." Cố Đạo lên tiếng.
     
    Pepo7667 thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...