Chương 30: Khiêu chiến
[HIDE-THANKS]Ô Đào chớp mắt vài cái, lại tập trung nhìn kĩ, quả sao vẫn treo như cũ trên dây đằng màu xanh lục, không có bất luận cái gì khác thường.
Hệ thống cũng nói nó không nhìn thấy ngôi sao nháy mắt.
"Chắc là tao nhìn lầm rồi."
Khẳng định là sáng nay làm mì xào đậu nành suốt nên vất vả, khiến mắt mỏi nên nhìn lầm.
Ô Đào duỗi người, cảm giác bụng cũng tiêu hóa gần hết rồi, nên cô ngồi trên đám mây trắng nhỏ trở lại phòng ngủ.
Giường ánh trăng tựa hồ có công hiệu an thần, cho dù mấy ngày hôm trước cũng chưa ngủ trưa, nhưng Ô Đào cũng không cảm thấy không khoẻ, nằm xuống cái rất nhanh hô hấp trở nên đều đặn.
Lại lần nữa mở mắt là lúc cô cảm thấy cả người đặc biệt tràn đầy sức sống, cánh tay với cẳng chân cũng không mỏi không đau tí nào.
"May mắn bên này của chúng tao không có đồ vật bug như vậy, bằng không ông chủ khẳng định sẽ để chúng tao 24 giờ tăng ca."
Ô Đào cảm thấy có chút may mắn nhỏ, đi phòng thay quần áo thay áo ngủ.
Nhiệm vụ khiêu chiến yêu cầu 5000 bát mì xào đậu nành, cô và Tôn Miên Miên đã hoàn thành 2000, hiện tại mới hai giờ chiều, nhất định có thể làm xong 3000 còn lại.
"Cố lên!"
Sau khi lấy lại tinh thần, là một cuộc chiến mới.
Cũng may ngủ trưa một giấc Tôn Miên Miên khôi phục rất khá, tốc độ xắt rau không chậm chút nào, ngược lại vì độ thuần thục tăng lên nên càng nhanh.
Ngoài cửa sổ mặt trời dần dần lặn đi, trong phòng đèn tăng lên một ít, bổ sung ánh mặt trời đã mất đi.
Lực chú ý của hai người hoàn hoàn toàn toàn đặt vào nấu nướng, hoàn toàn không cảm giác được thời gian trôi dần, cho đến khi bát mì xào đậu nành thứ 5000 được hai người đặt vào hộp bảo quản.
"Cuối cùng cũng hoàn thành rồi.."
Làm từ lúc chiều đến giờ cũng đã 4 tiếng, hiện tại là 6 rưỡi chiều.
Lúc này, Ô Đào hay Tôn Miên Miên, ai cũng không muốn cử động.
Cổ tay đau nhức, chân cũng vậy.
Nhưng hai người mới chỉ hoàn thành một phần ba số lượng cần hoàn thành, còn thiếu 5000 bát mì cắt khúc và 5000 bát mì Dương Xuân.
Ngày mai thời gian buôn bán quy định là 9 giờ sáng đến 5 giờ chiều, để an toàn, tốt nhất nên để mì Dương Xuân ngày mai làm.
Ô Đào và Tôn Miên Miên một trái một phải nằm trên ghế nghỉ hưu trong chốc lát, sau đó cùng nhau mở to mắt.
Thấy người đối diện tuy rằng mệt mỏi nhưng ánh mắt kiên định như cũ, Ô Đào cười.
"Ăn cơm trước đi, ăn xong lại tiếp tục."
"Được."
Tôn Miên Miên tiêu hao thể lực rất lớn, một hơi ăn 5 bát mì Dương Xuân lớn.
Cũng không biết thân thể nhỏ nhỏ nhiều đồ ăn như thế nào.
Tinh thần lực của Ô Đào tiêu hao cũng rất lớn -- làm đồ ăn càng nhiều, cô cần dùng tinh thần lực càng nhiều, Tôn Miên Miên nấu ăn thời điểm cũng cần mượn tinh thần lực cô, như vậy mới có thể rửa sạch nguyên liệu nấu ăn đặc thù ở hành tinh rác.
Bởi vậy, cô cũng ăn thêm một bát mì Dương Xuân.
Giống với trưa, ăn cơm xong lại nghỉ ngơi một giờ.
"Hôm nay vất vả rồi, chờ ngày mai hoàn thành khiêu chiến, chúng ta sẽ đi dạo phố mua đồ, muốn mua cái gì cũng có thể, chị trả tiền."
Đồng đội vừa tới đã bị cô lôi kéo làm công việc mệt như vậy, Ô Đào có chút ngượng ngùng, chỉ có thể cho một đợt thêm vào phúc lợi coi như bồi thường.
Đến lúc đó nếu Tôn Miên Miên đồng ý, Ô Đào tính lại thăng cấp phòng cô ấy một chút, để cô ấy sống tốt hơn.
Nhắc tới phòng ở và quần áo xinh đẹp, Tôn Miên Miên luôn luôn thẹn thùng ngượng ngùng tiếp nhận ý tốt dùng sức gật đầu.
Cô ấy thích những chiếc váy xinh đẹp, cũng thích chủ quán sắp xếp cho cô ấy một ngôi nhà đáng yêu.
Buổi tối 8 giờ, hai người miễn cưỡng hồi máu lần nữa gặp nhau ở phong bếp.
Mì xào đậu nành không nhiều nguyên liệu, món ăn kèm với mì cắt khúc rất đơn giản, chính là một loại rau củ giòn giòn.
Phiền nhất chính là cần phải tước.
Nhưng Ô Đào đã rất quen thuộc quy trình này, Tôn Miên Miên càng là người dùng dao chuyên nghiệp, mì hoàn toàn không là vấn đề.
Hai người cùng nhào cục bột cần có cho mì cắt khúc, làm xong cho 5000 bát mì, lại bắt đầu xắt.
Nồi công nghệ cao rất nhanh nấu chín sợi mì hình lá liễu, Ô Đào ở bên cạnh phụ trách vớt bỏ vào bát, lại đem cho thêm nước canh trong veo vào, bỏ thêm gia vị và một ít thịt thái.
Khi tay Tôn Miên Miên bắt đầu phát run, Ô Đào lại tiếp nhận cục bột bắt đầu xắt, Tôn Miên Miên lại phụ trách bỏ vào bát.
Hai người cứ như vậy thay nhau làm, nếu cổ tay không chịu nổi sẽ dừng lại nghỉ ngơi trong chốc lát.
Đến sau nửa đêm, hai người càng là vừa ngáp vừa bận việc.
Buồn ngủ quá..
Muốn ngủ..
Không được!
Khen thưởng của nhiệm vụ khiêu chiến cấp 5 là thứ hai người đều rất cần rất thích, đồng đội tương lai cũng muốn dùng đến, cho nên nhất định phải có được.
Ô Đào dùng sức vỗ vỗ gương mặt.
"Chỉ thiếu hơn 2000 bát cuối cùng, cố lên!"
"Chúng ta nhất định có thể!"
"Cuối cùng 1000!"
"Chúng ta giỏi quá, chỉ thiếu mấy trăm bát cuối cùng, thắng lợi đã ở phía trước!"
Trong tiếng cổ vũ hừng hực khí thế của Ô Đào, bát mì cắt khúc cuối cùng đã hoàn thành.
Cô và Tôn Miên Miên nhìn nhau cười, cùng nhau đem nó bỏ vào hộp bảo quản.
"Thành công!"
Hiện tại, đã là rạng sáng 5 giờ 42 phút.
Mà hai người cũng cần dừng lại ngủ một giấc.
"Ngày mai 9 giờ nhà ăn mở cửa, chúng ta nghỉ ngơi đến 8 giờ 30 lên ăn cơm, có thể ngủ hơn hai giờ. Ngày mai có 8 tiếng đồng hồ, dư lại 5000 bát mì Dương Xuân nhất định không thành vấn đề, yên tâm."
Vì không xuất hiện đã bán đi 5000 bát mì cắt khúc, kết quả còn có tình huống người gọi mì cắt khúc, Ô Đào chuẩn bị hạn lượng.
Mỗi món 5000 bát đã rất nhiều, cơ hồ là tổng doanh số cả ngày, số lượng hoàn toàn không thành vấn đề.
"Được, chủ quán ngủ ngon."
Tôn Miên Miên rời khỏi phòng bếp, kéo bước chân mỏi mệt trở về nhà.
Mệt mỏi quá, tay đã nâng không nổi.
Xương cốt còn truyền đến một trận tiếp một trận cảm giác đau đớn.
Còn may cửa trong nhà sẽ tự động mở ra, không cần cô đẩy.
Nhưng Tôn Miên Miên vẫn là kiên trì đi rửa mặt trước cho thơm ngào ngạt mới bằng lòng chui vào ổ chăn.
Dưới ánh đèn ấm áp, trên mặt cô là không cách nào che lấp vẻ buồn ngủ và mệt, nhưng đôi mắt cô so bất luận thời điểm nào đều sáng hơn.
Bởi vì cô biết, cô đang sóng vai chiến đấu cùng chủ quán, bọn cô ở bên nhau vì hoàn thành nhiệm vụ khiêu chiến mà nỗ lực.
Điều đó làm cô cảm thấy tự hào.
"Hy vọng ngày mai mọi thứ đều thuận lợi."
Tôn Miên Miên nhỏ giọng nói, ôm gối mà ngủ.
Phía ngoài nhà ăn Hạnh Phúc, 6 giờ, trời còn chưa sáng, cũng đã có người lại đây xếp hàng.
Nhìn ra được tới bọn họ cũng buồn ngủ, vẫn luôn đang ngáp và dụi mắt.
"Không phải 9 giờ mới bắt đầu buôn bán sao, vì sao chúng ta phải tới sớm như vậy?"
Bị đồng bạn mạnh mẽ kéo đến đây tâm trạng không khỏi kém tới cực điểm.
Cô ấy chưa ăn qua món ăn ở nhà ăn Hạnh Phúc, chỉ là nghe rất nhiều người đang nói ăn ngon, sau lại xem nhà ăn làm hoạt động nên nói vừa lúc lại đây nếm thử.
Kết quả bị thằng bạn Angelo sau khi nghe thấy, không ngờ sớm như vậy đã đánh thức cô rồi túm lại đây.
Ăn cơm mà thôi, có cần phải làm cái bộ dạng đó không?
Chẳng lẽ tới chậm còn có thể ăn không được?
"Trên mạng rất nhiều người phân tích, nói chủ quán tính cách đặc biệt tốt, nếu chúng ta sớm như vậy để xếp hàng, trúng thưởng khả năng sẽ lớn hơn nhiều, cái này gọi là không có công lao nhưng cũng có khổ lao!"
Nói chuyện chính là người đem người túm tới, cũng chính là Angelo.
Người khác đều còn buồn ngủ, chỉ đôi mắt hắn đang sáng lên, đặc có tinh thần.
"Trúng thưởng thì thế nào? Giải nhất cũng chỉ giá trị 180 tinh tệ mà thôi, mi muốn tao cho mi a, làm gì lăn lộn như vậy?"
Bọn họ là một đội ngũ đào bảo, tuy rằng không phải đại phú ông rất có tiền, nhưng 180 tinh tệ hoàn toàn có thể lấy ra, bọn họ không hiểu -- vì cái gì đồng đội nhà mình sẽ bởi vì thưởng 180 kích động thành như vậy.
"Kia giống nhau sao? Đây chính là chủ quán tự mình rút thăm trúng thưởng, trúng có thể may mắn!"
Nhà ăn Hạnh Phúc có thể cho người mang đến vận may, là cách nói do Cốc Cốc nơi này truyền ra.
Cô ấy người nhỏ sức lực nhỏ, lại không có người hỗ trợ, cho tới nay tiến bãi cũng chỉ là vừa vặn có thể tích cóp đủ đồ vật mạng sống mà thôi.
Thậm chí đại phần lớn thời gian dịch dinh dưỡng tích cóp không đủ, thường xuyên đói bụng.
Nhưng từ khi Cốc Cốc bắt đầu tới nhà ăn ăn cơm, cô đột nhiên trở nên càng may mắn, lần trước thậm chí nhặt được phi hành khí đặc biệt đáng giá, kiếm lời một bút thật lớn.
Người cùng bãi nhìn, đã hỏi cô ấy có bí quyết gì hay không, cô ấy trộm nói mỗi lần tiến tràng cô đều sẽ tới trong tiệm ăn một bát mì Dương Xuân.
Sau đó đã có những người khác ôm thử xem tâm thái chạy tới, kết quả vừa chuyển đầu thế nhưng thật sự cũng tìm được người máy đã qua sử dụng đáng giá.
Từ nay về sau, tin tức nhà ăn Hạnh Phúc có thể mang đến vận may đã tại đây một mảnh truyền khắp nơi.
Nơi trên tinh cầu xa hơn khả năng chưa từng nghe qua, nhưng ở tại hai cái khu phụ cận đều biết.
"Mi thật tin tin thật à? Muốn tao xem là có người vì lấy lòng chủ quán, cố ý dùng mánh khoé gì đi? Chuyên lừa ngươi loại ngu không đầu óc như mi đấy."
Angelo lắc đầu nguầy nguậy.
"Không phải gạt người, là thật sự, dù sao tao tin!"
Hôm nay hắn nhất định phải dính vào vận may!
Đối với người đào bảo, trừ bỏ thực lực, vận khí là thứ quan trọng nhất.
Có vận khí tốt, hắn nhất định có thể trở thành người sưu tầm bảo lợi hại hơn!
Angelo kích động mà tha hồ tưởng tượng tốt đẹp tương lai, đồng bọn một bênn không kiên nhẫn mà xua xua tay.
"Mở cửa lại kêu tao."
Sau đó tìm nơi dựa vào nhắm mắt dưỡng thần.
Từ nơi bọn họ muốn đi đến đây phải hơn ba giờ, tến khốn Angelo đó hai giờ hơn đã tới gọi bọn hắn, hiện tại bọn họ bởi vì không nghỉ ngơi tốt, mỗi người đầu ong ong đau.
Nhưng sự thật chứng minh, người nhiệt huyết không chỉ mình Angelo.
Sau bọn họ, rất nhanh tới càng nhiều người.
Lúc đến bọn họ còn đang gào: "Còn có người so với chúng ta tới còn sớm? Còn có phải người không vậy?"
"Trời ạ, mấy người hai giờ bắt đầu xuất phát? Đều không cần ngủ sao?"
Ở trong tiếng thảo luận như vậy, bên ngoài nhà ăn Hạnh Phúc đã xếp thành hàng vừa dài lại cong.
Llúc 8 giờ 50 nhà ăn mở cửa, không ngờ Ô Đào liếc mắt một cái không thể nhìn đến điểm cuối.
"Mở cửa mở cửa!"
"Rốt cuộc mở, đói đói! Tôi muốn mì Dương Xuân!"
Cửa vừa mở ra mọi người đã phải hướng bên trong nhìn, bị Ô Đào ngăn trở.
"Chờ một lát."
Cô kêu Cốc Cốc, Bì Khiếu Uy và Đại Trần tiến vào, bọn họ là hỗ trợ, đứng trước chỗ khách xếp hàng.
Đại Trần còn khá ngượng ngùng.
"Tôi cho rằng 8 giờ lại đây đã rất sớm.."
Chủ quán nói 9 giờ mở cửa, 8 giờ đến tương đương trước một giờ, không nghĩ tới hắn đến đã xếp sau thực khách.
"Không có việc gì, ba người ăn cơm sáng chưa?"
Ba người đồng thời lắc đầu.
Đây là nhà ăn Hạnh Phúc lần đầu tiên làm hoạt động, đối với bọn họ là đại sự, bọn họ sợ chậm trễ nên ngủ dậy chạy thẳng lại đây.
"Kia ăn sáng trước, vừa lúc tôi dạy ba người dùng máy móc mới như nào."
Ô Đào mang theo ba người đến trước bàn ăn, hỏi bọn họ muốn cái gì, lại ấn nút tương ứng.
Giây tiếp theo, mì nóng hổi xuất hiện trên bàn.
"Oa, thật là lợi hại!"
"Ba người hôm nay mang đồ ăn cho khách cứ thao tác như vậy, tôi và Miên Miên sẽ ở phía sau bếp làm việc, không rảnh lo phía trước, cho nên làm ơn ba người nhiều."
Hôm nay làm hoạt động, Ô Đào bị hạn chế quyền lợi mời khách, đây là hệ thống vì phòng ngừa cô gian lận -- nghĩ lại xem, nếu cô trực tiếp mời mọi người ăn mì thì sao?
Dưới tình huống này, khiêu chiến hoàn toàn mất đi ý nghĩa.
Cho nên cô đồng ý ngày mai mời bọn họ ăn cơm.
"Đến lúc đó muốn ăn cái gì tùy tiện gọi, tiền tôi trả. Hôm nay mệt cho mấy người rồi."
"Không vất vả không vất vả, có thể giúp đỡ là vinh hạnh của chúng ta."
Ba người vui vẻ mà xua tay, trong ánh mắt ghen ghét của mọi người nhanh chóng ăn luôn bữa sáng thơm ngào ngạt, sau đó lúc 9 giờ bắt đầu dẫn đường các vị khách vào quán.
Thực khách đã sớm chờ không kịp cơ hồ là trực tiếp chạy vào, đằng trước kia lôi kéo ba người Cốc Cốc gọi món, người sau không đuổi kịp nhưng phát hiện máy móc giúp mình gọi món, cũng vui vẻ mà gọi món họ muốn ăn.
Có ba người hỗ trợ, tốc độ lên đồ ăn mau đến không thể tưởng tượng.
Cơ hồ là bọn họ mới vừa ngồi xuống đồ ăn đã đưa đến trước mặt.
Mỹ thực kịp thời đến miệng, nhanh chóng vuốt phẳng hỏa khí của bọn họ bởi vì thời gian dài chờ đợi sinh ra, tất cả đều đắm chìm trong thế giới mì thần kì.
Mấy người bị Angelo kéo tới cũng nháy mắt không có tỏ thái độ.
"Quá tuyệt! Thứ này rốt cuộc làm như thế nào vậy? Tao còn muốn thêm một bát, không, thêm ba bát!"[/HIDE-THANKS]
Hệ thống cũng nói nó không nhìn thấy ngôi sao nháy mắt.
"Chắc là tao nhìn lầm rồi."
Khẳng định là sáng nay làm mì xào đậu nành suốt nên vất vả, khiến mắt mỏi nên nhìn lầm.
Ô Đào duỗi người, cảm giác bụng cũng tiêu hóa gần hết rồi, nên cô ngồi trên đám mây trắng nhỏ trở lại phòng ngủ.
Giường ánh trăng tựa hồ có công hiệu an thần, cho dù mấy ngày hôm trước cũng chưa ngủ trưa, nhưng Ô Đào cũng không cảm thấy không khoẻ, nằm xuống cái rất nhanh hô hấp trở nên đều đặn.
Lại lần nữa mở mắt là lúc cô cảm thấy cả người đặc biệt tràn đầy sức sống, cánh tay với cẳng chân cũng không mỏi không đau tí nào.
"May mắn bên này của chúng tao không có đồ vật bug như vậy, bằng không ông chủ khẳng định sẽ để chúng tao 24 giờ tăng ca."
Ô Đào cảm thấy có chút may mắn nhỏ, đi phòng thay quần áo thay áo ngủ.
Nhiệm vụ khiêu chiến yêu cầu 5000 bát mì xào đậu nành, cô và Tôn Miên Miên đã hoàn thành 2000, hiện tại mới hai giờ chiều, nhất định có thể làm xong 3000 còn lại.
"Cố lên!"
Sau khi lấy lại tinh thần, là một cuộc chiến mới.
Cũng may ngủ trưa một giấc Tôn Miên Miên khôi phục rất khá, tốc độ xắt rau không chậm chút nào, ngược lại vì độ thuần thục tăng lên nên càng nhanh.
Ngoài cửa sổ mặt trời dần dần lặn đi, trong phòng đèn tăng lên một ít, bổ sung ánh mặt trời đã mất đi.
Lực chú ý của hai người hoàn hoàn toàn toàn đặt vào nấu nướng, hoàn toàn không cảm giác được thời gian trôi dần, cho đến khi bát mì xào đậu nành thứ 5000 được hai người đặt vào hộp bảo quản.
"Cuối cùng cũng hoàn thành rồi.."
Làm từ lúc chiều đến giờ cũng đã 4 tiếng, hiện tại là 6 rưỡi chiều.
Lúc này, Ô Đào hay Tôn Miên Miên, ai cũng không muốn cử động.
Cổ tay đau nhức, chân cũng vậy.
Nhưng hai người mới chỉ hoàn thành một phần ba số lượng cần hoàn thành, còn thiếu 5000 bát mì cắt khúc và 5000 bát mì Dương Xuân.
Ngày mai thời gian buôn bán quy định là 9 giờ sáng đến 5 giờ chiều, để an toàn, tốt nhất nên để mì Dương Xuân ngày mai làm.
Ô Đào và Tôn Miên Miên một trái một phải nằm trên ghế nghỉ hưu trong chốc lát, sau đó cùng nhau mở to mắt.
Thấy người đối diện tuy rằng mệt mỏi nhưng ánh mắt kiên định như cũ, Ô Đào cười.
"Ăn cơm trước đi, ăn xong lại tiếp tục."
"Được."
Tôn Miên Miên tiêu hao thể lực rất lớn, một hơi ăn 5 bát mì Dương Xuân lớn.
Cũng không biết thân thể nhỏ nhỏ nhiều đồ ăn như thế nào.
Tinh thần lực của Ô Đào tiêu hao cũng rất lớn -- làm đồ ăn càng nhiều, cô cần dùng tinh thần lực càng nhiều, Tôn Miên Miên nấu ăn thời điểm cũng cần mượn tinh thần lực cô, như vậy mới có thể rửa sạch nguyên liệu nấu ăn đặc thù ở hành tinh rác.
Bởi vậy, cô cũng ăn thêm một bát mì Dương Xuân.
Giống với trưa, ăn cơm xong lại nghỉ ngơi một giờ.
"Hôm nay vất vả rồi, chờ ngày mai hoàn thành khiêu chiến, chúng ta sẽ đi dạo phố mua đồ, muốn mua cái gì cũng có thể, chị trả tiền."
Đồng đội vừa tới đã bị cô lôi kéo làm công việc mệt như vậy, Ô Đào có chút ngượng ngùng, chỉ có thể cho một đợt thêm vào phúc lợi coi như bồi thường.
Đến lúc đó nếu Tôn Miên Miên đồng ý, Ô Đào tính lại thăng cấp phòng cô ấy một chút, để cô ấy sống tốt hơn.
Nhắc tới phòng ở và quần áo xinh đẹp, Tôn Miên Miên luôn luôn thẹn thùng ngượng ngùng tiếp nhận ý tốt dùng sức gật đầu.
Cô ấy thích những chiếc váy xinh đẹp, cũng thích chủ quán sắp xếp cho cô ấy một ngôi nhà đáng yêu.
Buổi tối 8 giờ, hai người miễn cưỡng hồi máu lần nữa gặp nhau ở phong bếp.
Mì xào đậu nành không nhiều nguyên liệu, món ăn kèm với mì cắt khúc rất đơn giản, chính là một loại rau củ giòn giòn.
Phiền nhất chính là cần phải tước.
Nhưng Ô Đào đã rất quen thuộc quy trình này, Tôn Miên Miên càng là người dùng dao chuyên nghiệp, mì hoàn toàn không là vấn đề.
Hai người cùng nhào cục bột cần có cho mì cắt khúc, làm xong cho 5000 bát mì, lại bắt đầu xắt.
Nồi công nghệ cao rất nhanh nấu chín sợi mì hình lá liễu, Ô Đào ở bên cạnh phụ trách vớt bỏ vào bát, lại đem cho thêm nước canh trong veo vào, bỏ thêm gia vị và một ít thịt thái.
Khi tay Tôn Miên Miên bắt đầu phát run, Ô Đào lại tiếp nhận cục bột bắt đầu xắt, Tôn Miên Miên lại phụ trách bỏ vào bát.
Hai người cứ như vậy thay nhau làm, nếu cổ tay không chịu nổi sẽ dừng lại nghỉ ngơi trong chốc lát.
Đến sau nửa đêm, hai người càng là vừa ngáp vừa bận việc.
Buồn ngủ quá..
Muốn ngủ..
Không được!
Khen thưởng của nhiệm vụ khiêu chiến cấp 5 là thứ hai người đều rất cần rất thích, đồng đội tương lai cũng muốn dùng đến, cho nên nhất định phải có được.
Ô Đào dùng sức vỗ vỗ gương mặt.
"Chỉ thiếu hơn 2000 bát cuối cùng, cố lên!"
"Chúng ta nhất định có thể!"
"Cuối cùng 1000!"
"Chúng ta giỏi quá, chỉ thiếu mấy trăm bát cuối cùng, thắng lợi đã ở phía trước!"
Trong tiếng cổ vũ hừng hực khí thế của Ô Đào, bát mì cắt khúc cuối cùng đã hoàn thành.
Cô và Tôn Miên Miên nhìn nhau cười, cùng nhau đem nó bỏ vào hộp bảo quản.
"Thành công!"
Hiện tại, đã là rạng sáng 5 giờ 42 phút.
Mà hai người cũng cần dừng lại ngủ một giấc.
"Ngày mai 9 giờ nhà ăn mở cửa, chúng ta nghỉ ngơi đến 8 giờ 30 lên ăn cơm, có thể ngủ hơn hai giờ. Ngày mai có 8 tiếng đồng hồ, dư lại 5000 bát mì Dương Xuân nhất định không thành vấn đề, yên tâm."
Vì không xuất hiện đã bán đi 5000 bát mì cắt khúc, kết quả còn có tình huống người gọi mì cắt khúc, Ô Đào chuẩn bị hạn lượng.
Mỗi món 5000 bát đã rất nhiều, cơ hồ là tổng doanh số cả ngày, số lượng hoàn toàn không thành vấn đề.
"Được, chủ quán ngủ ngon."
Tôn Miên Miên rời khỏi phòng bếp, kéo bước chân mỏi mệt trở về nhà.
Mệt mỏi quá, tay đã nâng không nổi.
Xương cốt còn truyền đến một trận tiếp một trận cảm giác đau đớn.
Còn may cửa trong nhà sẽ tự động mở ra, không cần cô đẩy.
Nhưng Tôn Miên Miên vẫn là kiên trì đi rửa mặt trước cho thơm ngào ngạt mới bằng lòng chui vào ổ chăn.
Dưới ánh đèn ấm áp, trên mặt cô là không cách nào che lấp vẻ buồn ngủ và mệt, nhưng đôi mắt cô so bất luận thời điểm nào đều sáng hơn.
Bởi vì cô biết, cô đang sóng vai chiến đấu cùng chủ quán, bọn cô ở bên nhau vì hoàn thành nhiệm vụ khiêu chiến mà nỗ lực.
Điều đó làm cô cảm thấy tự hào.
"Hy vọng ngày mai mọi thứ đều thuận lợi."
Tôn Miên Miên nhỏ giọng nói, ôm gối mà ngủ.
Phía ngoài nhà ăn Hạnh Phúc, 6 giờ, trời còn chưa sáng, cũng đã có người lại đây xếp hàng.
Nhìn ra được tới bọn họ cũng buồn ngủ, vẫn luôn đang ngáp và dụi mắt.
"Không phải 9 giờ mới bắt đầu buôn bán sao, vì sao chúng ta phải tới sớm như vậy?"
Bị đồng bạn mạnh mẽ kéo đến đây tâm trạng không khỏi kém tới cực điểm.
Cô ấy chưa ăn qua món ăn ở nhà ăn Hạnh Phúc, chỉ là nghe rất nhiều người đang nói ăn ngon, sau lại xem nhà ăn làm hoạt động nên nói vừa lúc lại đây nếm thử.
Kết quả bị thằng bạn Angelo sau khi nghe thấy, không ngờ sớm như vậy đã đánh thức cô rồi túm lại đây.
Ăn cơm mà thôi, có cần phải làm cái bộ dạng đó không?
Chẳng lẽ tới chậm còn có thể ăn không được?
"Trên mạng rất nhiều người phân tích, nói chủ quán tính cách đặc biệt tốt, nếu chúng ta sớm như vậy để xếp hàng, trúng thưởng khả năng sẽ lớn hơn nhiều, cái này gọi là không có công lao nhưng cũng có khổ lao!"
Nói chuyện chính là người đem người túm tới, cũng chính là Angelo.
Người khác đều còn buồn ngủ, chỉ đôi mắt hắn đang sáng lên, đặc có tinh thần.
"Trúng thưởng thì thế nào? Giải nhất cũng chỉ giá trị 180 tinh tệ mà thôi, mi muốn tao cho mi a, làm gì lăn lộn như vậy?"
Bọn họ là một đội ngũ đào bảo, tuy rằng không phải đại phú ông rất có tiền, nhưng 180 tinh tệ hoàn toàn có thể lấy ra, bọn họ không hiểu -- vì cái gì đồng đội nhà mình sẽ bởi vì thưởng 180 kích động thành như vậy.
"Kia giống nhau sao? Đây chính là chủ quán tự mình rút thăm trúng thưởng, trúng có thể may mắn!"
Nhà ăn Hạnh Phúc có thể cho người mang đến vận may, là cách nói do Cốc Cốc nơi này truyền ra.
Cô ấy người nhỏ sức lực nhỏ, lại không có người hỗ trợ, cho tới nay tiến bãi cũng chỉ là vừa vặn có thể tích cóp đủ đồ vật mạng sống mà thôi.
Thậm chí đại phần lớn thời gian dịch dinh dưỡng tích cóp không đủ, thường xuyên đói bụng.
Nhưng từ khi Cốc Cốc bắt đầu tới nhà ăn ăn cơm, cô đột nhiên trở nên càng may mắn, lần trước thậm chí nhặt được phi hành khí đặc biệt đáng giá, kiếm lời một bút thật lớn.
Người cùng bãi nhìn, đã hỏi cô ấy có bí quyết gì hay không, cô ấy trộm nói mỗi lần tiến tràng cô đều sẽ tới trong tiệm ăn một bát mì Dương Xuân.
Sau đó đã có những người khác ôm thử xem tâm thái chạy tới, kết quả vừa chuyển đầu thế nhưng thật sự cũng tìm được người máy đã qua sử dụng đáng giá.
Từ nay về sau, tin tức nhà ăn Hạnh Phúc có thể mang đến vận may đã tại đây một mảnh truyền khắp nơi.
Nơi trên tinh cầu xa hơn khả năng chưa từng nghe qua, nhưng ở tại hai cái khu phụ cận đều biết.
"Mi thật tin tin thật à? Muốn tao xem là có người vì lấy lòng chủ quán, cố ý dùng mánh khoé gì đi? Chuyên lừa ngươi loại ngu không đầu óc như mi đấy."
Angelo lắc đầu nguầy nguậy.
"Không phải gạt người, là thật sự, dù sao tao tin!"
Hôm nay hắn nhất định phải dính vào vận may!
Đối với người đào bảo, trừ bỏ thực lực, vận khí là thứ quan trọng nhất.
Có vận khí tốt, hắn nhất định có thể trở thành người sưu tầm bảo lợi hại hơn!
Angelo kích động mà tha hồ tưởng tượng tốt đẹp tương lai, đồng bọn một bênn không kiên nhẫn mà xua xua tay.
"Mở cửa lại kêu tao."
Sau đó tìm nơi dựa vào nhắm mắt dưỡng thần.
Từ nơi bọn họ muốn đi đến đây phải hơn ba giờ, tến khốn Angelo đó hai giờ hơn đã tới gọi bọn hắn, hiện tại bọn họ bởi vì không nghỉ ngơi tốt, mỗi người đầu ong ong đau.
Nhưng sự thật chứng minh, người nhiệt huyết không chỉ mình Angelo.
Sau bọn họ, rất nhanh tới càng nhiều người.
Lúc đến bọn họ còn đang gào: "Còn có người so với chúng ta tới còn sớm? Còn có phải người không vậy?"
"Trời ạ, mấy người hai giờ bắt đầu xuất phát? Đều không cần ngủ sao?"
Ở trong tiếng thảo luận như vậy, bên ngoài nhà ăn Hạnh Phúc đã xếp thành hàng vừa dài lại cong.
Llúc 8 giờ 50 nhà ăn mở cửa, không ngờ Ô Đào liếc mắt một cái không thể nhìn đến điểm cuối.
"Mở cửa mở cửa!"
"Rốt cuộc mở, đói đói! Tôi muốn mì Dương Xuân!"
Cửa vừa mở ra mọi người đã phải hướng bên trong nhìn, bị Ô Đào ngăn trở.
"Chờ một lát."
Cô kêu Cốc Cốc, Bì Khiếu Uy và Đại Trần tiến vào, bọn họ là hỗ trợ, đứng trước chỗ khách xếp hàng.
Đại Trần còn khá ngượng ngùng.
"Tôi cho rằng 8 giờ lại đây đã rất sớm.."
Chủ quán nói 9 giờ mở cửa, 8 giờ đến tương đương trước một giờ, không nghĩ tới hắn đến đã xếp sau thực khách.
"Không có việc gì, ba người ăn cơm sáng chưa?"
Ba người đồng thời lắc đầu.
Đây là nhà ăn Hạnh Phúc lần đầu tiên làm hoạt động, đối với bọn họ là đại sự, bọn họ sợ chậm trễ nên ngủ dậy chạy thẳng lại đây.
"Kia ăn sáng trước, vừa lúc tôi dạy ba người dùng máy móc mới như nào."
Ô Đào mang theo ba người đến trước bàn ăn, hỏi bọn họ muốn cái gì, lại ấn nút tương ứng.
Giây tiếp theo, mì nóng hổi xuất hiện trên bàn.
"Oa, thật là lợi hại!"
"Ba người hôm nay mang đồ ăn cho khách cứ thao tác như vậy, tôi và Miên Miên sẽ ở phía sau bếp làm việc, không rảnh lo phía trước, cho nên làm ơn ba người nhiều."
Hôm nay làm hoạt động, Ô Đào bị hạn chế quyền lợi mời khách, đây là hệ thống vì phòng ngừa cô gian lận -- nghĩ lại xem, nếu cô trực tiếp mời mọi người ăn mì thì sao?
Dưới tình huống này, khiêu chiến hoàn toàn mất đi ý nghĩa.
Cho nên cô đồng ý ngày mai mời bọn họ ăn cơm.
"Đến lúc đó muốn ăn cái gì tùy tiện gọi, tiền tôi trả. Hôm nay mệt cho mấy người rồi."
"Không vất vả không vất vả, có thể giúp đỡ là vinh hạnh của chúng ta."
Ba người vui vẻ mà xua tay, trong ánh mắt ghen ghét của mọi người nhanh chóng ăn luôn bữa sáng thơm ngào ngạt, sau đó lúc 9 giờ bắt đầu dẫn đường các vị khách vào quán.
Thực khách đã sớm chờ không kịp cơ hồ là trực tiếp chạy vào, đằng trước kia lôi kéo ba người Cốc Cốc gọi món, người sau không đuổi kịp nhưng phát hiện máy móc giúp mình gọi món, cũng vui vẻ mà gọi món họ muốn ăn.
Có ba người hỗ trợ, tốc độ lên đồ ăn mau đến không thể tưởng tượng.
Cơ hồ là bọn họ mới vừa ngồi xuống đồ ăn đã đưa đến trước mặt.
Mỹ thực kịp thời đến miệng, nhanh chóng vuốt phẳng hỏa khí của bọn họ bởi vì thời gian dài chờ đợi sinh ra, tất cả đều đắm chìm trong thế giới mì thần kì.
Mấy người bị Angelo kéo tới cũng nháy mắt không có tỏ thái độ.
"Quá tuyệt! Thứ này rốt cuộc làm như thế nào vậy? Tao còn muốn thêm một bát, không, thêm ba bát!"[/HIDE-THANKS]