Bài viết: 6 Tìm chủ đề
Chương 11: Mười năm sinh tử

[HIDE-THANKS]Editor: Https: //dembuon.vn /members/yen-vu. 18110/ lại là sự giúp đỡ nhiệt tình của bạn Tiểu Vũ <3

Beta: Phươngthuyetss

Tôi không hề có ý định ngoan cố ở lại trong nhà của Cố Thần An, Triệu Thiên Tình rõ ràng không đồng ý gặp tôi. Vì để tránh mặt tôi mà cô ấy nhốt mình trong phòng làm việc đến nửa đêm vẫn chưa chịu đi ra. Cố Thần An đang ngồi chéo chân trừng mắt nhìn tôi, sau đó cúi đầu đọc sách mà chẳng thèm để ý đến tôi nữa.

Tôi cũng cúi đầu, mở điện thoại di động lên xem xem hôm nay Tống Hạ gửi bao nhiêu tin nhắn, gọi bao nhiêu cuộc gọi. Tống Hạ à Tống Hạ, dây dưa suốt bốn năm trời cuối cùng chúng ta vẫn chẳng còn liên quan đến nhau.

"Tuyết Phi, một chữ anh cũng sẽ không kể cho em nghe đâu." Đột nhiên Cố Thần An nói câu này khiến cho tôi không khỏi giật mình.

Tôi cầm điện thoại lên rồi trở về phòng khách, câu này của anh tôi nghe không lọt tai được.

Trăn trở không ngủ được, tôi bật đèn trên đầu giường lên rồi lật xem từng trang từng trang nhật ký của Tống Hạ.

Bốn năm qua, lúc đầu tôi sẽ gặp ác mộng, mưa một chút thì sẽ bật khóc. Khi đó mỗi ngày Tống Hạ đều trở về rất sớm để cho tôi không phải sợ hãi.

Tôi lắc đầu, không nhớ, Tống Hạ toàn nhớ những thứ nhỏ nhặt. Tôi lạc đường ngồi ở dưới chung cư nhà mình một đêm thế nhưng anh ấy lại chạy đi rất xa để tìm, tôi cũng không nhớ. Hơn nữa, cái triệu chứng này sao lại giống như bệnh Alzheimer vậy chứ?

Tôi lạc đường phải ngủ bờ ngủ bụi hết hai ngày trời, cái này thì tôi nhớ. Lúc đó còn cãi nhau với Tống Hạ, vốn dĩ là muốn đi tìm Tư Tây, lên nhầm xe lại còn mất ví và điện thoại, không muốn về nhà nên đành ngủ ngoài đường suốt hai ngày. Vẫn may mà Tư Tây đã tìm được tôi, khi đó sắc mặt của Tống Hạ thật đúng là không thể đen hơn được nữa.

Điện thoại lại vang lên, giọng của Tống Hạ truyền đến: "Tô Tuyết Phi, em đang ở đâu?"

Tôi bĩu môi, anh ấy đã hỏi tôi câu này cả ngày rồi, nếu như tôi muốn thì đã trả lời từ sớm rồi.

Đối với tôi mà nói thì quyển nhật ký của Tống Hạ chẳng khác nào là câu chuyện của một người khác cả. Những thứ viết trên đó đều là những chuyện mà tôi không hề biết.

Bên ngoài lại vang lên tiếng đồ đạc bị vỡ, không biết Cố Thần An và Triệu Thiên Tình đang nói gì. Tôi đóng quyển nhật ký trên tay lại, chờ đến khi nghe được tiếng đóng cửa ở sát vách thì mới mở đèn.

Không ngủ được, bên ngoài lại đổ mưa rồi. Tôi ngồi dưới đất, nhắm mắt lại rồi nghĩ xem liệu có phải tôi đã làm chuyện rất quá đáng hay không mà bọn họ đều không muốn tha thứ. Sau đó trong đầu lại hiện lên hình ảnh của tất cả bạn bè thân thích, mỗi người đều vẫn khỏe mạnh, không có thiếu đi cánh tay hay chân nào. Nếu như vậy, rốt cuộc thì đã xảy ra chuyện gì?

Cố Thần An không đoái hoài đến tôi, Triệu Thiên Tình cũng không ở trong nhà, Phương Lỗi thì tránh tôi như tránh tà. Cuộc sống này quả thực rất khó chịu mà.

Sau đó, Triệu Thiên Tình đột nhiên để lại đơn ly dị rồi rời đi. Cả ngày lẫn đêm Cố Thần An đều trở nên trầm mặc không nói năng gì.

Tôi có ý tốt nói với anh: "Tống Hạ sẽ không đến đây nhanh như thế, lúc em đi có tiện tay cầm theo giấy thông thành và thẻ căn cước của anh ta."

Sau đó lại nói: "Ngài Cố, anh định ly dị với tôi sao?" Tôi cười to: "Cố Thần An, tên ngu ngốc nhà anh, sao lại có thể hỏi cô ấy là" Cô muốn thế nào? ", gương mặt này của anh nhìn là muốn đánh mà."

Cố Thần An cũng không thèm để ý đến tôi, cầm theo áo khoác rồi đi ra ngoài, ước chừng là đi tìm Triệu Thiên Tình. Ngu ngốc đến thế sao, lúc còn nhỏ thì lanh lợi tinh ranh cớ sao lớn lên thì lại trở thành bộ dạng này rồi. Thật là đáng tiếc mà.

Tôi nhàm chán nên đã ra ngoài đi dạo. Chỗ của Cố Thần An cũng cách trường học cũ của bọn tôi không xa, tôi cũng vô thức mà đi đến nơi đó. Tôi đứng trước cổng trường học suy nghĩ hồi lâu xem nên đi hướng nào, sao đó lại rẽ trái mà men theo đường lớn, vừa đi vừa đếm những cây ngô đồng ven đường.

Giang hồ dạ vũ thập niên đăng.

*Là một câu thơ của Trung Quốc, ý nói về việc suốt mười năm ly biệt chỉ khi đứng trước ánh đèn dưới đêm mưa mà nhớ về người.

Tôi đứng trước cửa nhà Phan Văn, sân nhà đìu hiu, dây leo bò um tùm, gió thổi qua thì cũng toàn là bụi đất nổi lên.

Ông cụ nhà bên chống gậy đi ngang qua tôi: "Cô tìm ai?"

"Con? Con tìm Phan Văn." Tôi cười híp mắt chờ ông cụ này nói cho tôi biết bọn họ đã chuyển đi rồi.

"Cô nói là người nào? Cô không biết sao? Chết mấy năm rồi. Nghe nói sau khi dọn đi không được bao lâu thì đã đột nhiên qua đời."

Chết? Đã chết rồi sao? Dọn đi không được bao lâu đã chết. Tôi có chút ngẩn ngơ, nếu vậy thì Tống Hạ là ai? Phan Văn chết đã được mười năm, Tống Hạ lừa tôi hết bảy năm trời. Tống Hạ là ai? Liệu còn ai khác biết được sự thật?

"Ôi trời, sao cô lại khóc? Ông cụ hoang mang bấn loạn mà lấy khăn tay ra:" Mau chóng lau nước mắt đi, đã nhiều năm như thế rồi còn khóc cái gì chứ? "

" Vậy sao, đã nhiều năm như thế rồi sao? "Tôi cố gắng muốn mỉm cười:" Ông có biết mộ được đặt ở đâu không? "

" Đừng khóc đừng khóc, ở nghĩa trang Bắc Sơn. Hai năm trước tôi đã từng đến thăm mà. "

Nghĩa trang Bắc Sơn sao?

Tôi lảo đảo không biết làm sao lại đến được nghĩa trang Bắc Sơn. Cứ như vậy òa khóc nức nở trên đường đi mà không biết vì sao lại khóc đến thê thảm như vậy. Phan Văn, anh ấy ở đây. Anh ấy không có trở về trả thù sau khi chia tay, anh ấy nằm ở đây cho nên tôi vẫn cứ tìm không thấy anh.

Một gò đất nho nhỏ, bên trong là tro cốt của Phan văn. Trên bia đá có một dòng chữ đỏ thắm đã bạc màu, Phan Văn ở trong hình vẫn còn tươi cười như lúc xưa.

Tôi đứng ở chỗ này bỗng nhiên tay chân lại trở nên luống cuống. Bọn tôi từ biệt nhau năm mười tám tuổi, bây giờ tôi đã hai mươi tám, anh có lẽ cũng vậy.

Người mà tôi vẫn mãi nhung nhớ, anh ấy đã không còn trên thế gian này từ lâu rồi.

" Phan Văn. "Tôi đứng trước bia mộ, yếu ớt kêu anh:" Phan Văn, em là Tuyết Phi. "

" Phan Văn, em là Tuyết Phi. Là Tuyết Phi đây. "Tôi cứ lặp đi lặp lại không ngừng câu này:" Em là Tuyết Phi, Phan Văn. "

Thế nhưng, bia mộ lạnh băng kia không thể nào hồi đáp lại tôi một lời nào.

Tôi đứng ở đây, một mình tôi đứng ở nơi này, trong cảnh tượng lãnh vũ thê phong rơi vào ảo giác.

*Lãnh vũ thê phong: Chỉ thời tiết xấu, mưa lạnh lẽo gió thê lương là một phép ẩn dụ nói về hoàn cảnh khốn đốn hoang vắng.

" Tô Tuyết Phi, vẫn còn có một sự thật tàn nhẫn hơn nữa, em có muốn nghe không? "

Tống Hạ cười đầy tàn nhẫn, kéo lấy tay tôi đi đến vị trí hiện tại, trong bức hình ở trên mộ là một Phan Văn đang tươi cười.

" Đến lúc chết anh ấy cũng không quên được việc em đã lừa dối anh ấy. Em thì khác, bây giờ đã lấy một người khác. "

Mưa rơi nặng hạt đến thế, nét mặt của Tống Hạ hung ác đến thế khiến tôi rất sợ. Nhưng người ở trên bia mộ kia, rõ ràng hôm qua vẫn còn hỏi tôi:" Nếu như Tống Hạ là Phan Văn, em còn muốn kết hôn với tôi không? "

" Tô Tuyết Phi, anh ấy là một người tốt đến thế, sao em lại tổn thương anh ấy! "

" Anh là ai? Tống Hạ, anh là ai? "Âm thanh kia không phải là của tôi. Không phải tôi nói.

" Tôi là Phan Văn, tôi trở về đây báo thù em máu lạnh vô tình. "

Không phải tôi, không phải tôi, tôi không làm gì hết. Chẳng qua tôi chỉ nợ anh một lời giải thích mà thôi. Phan Văn, không phải tôi, thật sự không phải là tôi.

* * *

" Tô Tuyết Phi, em hối hận sao? Tôi mãi mãi sẽ không bao giờ tha thứ cho em! "

(Chỉ đọc tại trang chính chủ => Ngôn Tình - [Edit]Thiển Ái - Thiên Tinh Tại Thủy ) hoặc lên google gõ Thiển Ái dembuon, chỉ đăng tại dembuon.vn và wattpad của editor, vui lòng truy cập để đọc bản đầy đủ nhất, xin cảm ơn.

" Anh không phải Tống Hạ, càng không phải Phan Văn. Anh là ai? Sao lại gạt tôi? "Tôi lẩm bẩm đọc đến mức bản thân cũng không nghe rõ được.

" Tôi là Phan Văn, cũng là Tống Hạ. Tôi và anh ấy sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm. Tô Tuyết Phi, em hại chết anh em thân thiết của tôi, cứ mang theo tội nghiệt này mà bị buộc chung với tôi cả đời đi! "

Bạn còn nhớ người yêu năm mười tám tuổi không?

Ai lại nhớ thứ tình cảm hồ đồ trước kia lâu như thế, nhưng mà tại sao tôi lại khó khăn đến thế." Phan Văn, đáng nên lúc đó em nên ngăn anh lại. Thành thật xin lỗi, thật sự xin lỗi, đều lại em. Phan Văn, thật lòng xin lỗi.. "

Tôi ngồi ở trước bia mộ, đột nhiên không biết nên nói gì. Khoảng cách giữa chúng tôi không chỉ có thời gian mười năm mà nó còn có ranh giới của sự sống và cái chết. Mà, anh cũng không còn thời gian để nghe tôi giải thích." Thật lòng xin lỗi, đáng nên mười năm trước em phải đến thăm anh. Nhưng mà anh nhìn đi, Tô Tuyết Phi hiện tại ngay cả bản thân mình là ai còn không nhớ nổi. "

" Thật sự xin lỗi anh Phan Văn, em đã thích người khác, dù cho người đó không phải là anh em cũng thích. Phan Văn, những năm qua em có nằm mơ thấy anh nhưng một lời anh cũng không nói. Thật xin lỗi, thật sự xin lỗi. Em không nên trêu chọc anh. "

Ánh mặt trời cũng tàn dần, tôi ngồi dưới đất vụng về ngắt quãng mà lải nhải những việc xảy ra từ nhỏ đến lớn kể vài lần cho Phan Văn nghe.

" Thật ra thì hai ta cũng không phải là thanh mai trúc mã. Suốt ngần ấy năm anh vẫn luôn hiện hữu, có đúng hay không Phan Văn? Tốt xấu gì anh cũng nên trả lời em một câu đi chứ. Một mình em ở đây cứ luôn tự mình nói, em rất sợ. "

Tôi nhẹ nhàng chạm vào bức hình trên bia mộ, cắn chặt môi mình không dám khóc." Anh nói xem, nếu như lúc đầu em không thích anh thì tốt biết bao. Một mình anh ở chỗ này suốt mười năm có thấy sợ không? Liệu anh có còn hận em không? Tại sao em chẳng biết gì cả.. "

" Bởi vì bệnh tật, tôi nằm mộng thấy đủ thứ nhếch nhác nhưng lại chưa từng thấy anh. Không đúng không đúng, tôi vẫn thường thấy anh trong mộng nhưng chỉ có thể coi là đêm khuya chợt nhớ lại những chuyện thời niên thiếu mà thôi. Không biết lúc anh hai mươi tám tuổi liệu nhìn sẽ giống với Tống Hạ hay không. "

Tôi nghĩ ngợi một lát lại thấy muộn phiền rồi." Duy tương chung dạ trường khai nhãn, báo đáp bình sinh vị triển mi (Chỉ đành trăn trở mỗi đêm thâu, mong nhớ một đời mãi u sầu). Hay là chúng ta đổi lại đi, em thay anh nằm ở đó, anh tới trước mộ em đọc thơ tang. "

Vĩnh viễn cũng sẽ không có ai trả lời tôi, tôi biết chứ. Tôi dần bị màn đêm nuốt lấy, lảo đảo bước đến một tiệm nhỏ ngoài nghĩa trang rồi mua hai chai rượu trắng, sau đó lại lảo đảo trở lại chỗ của Phan Văn.

Tôi mở một chai ra rót xuống trước mộ anh rồi lại tự mình nâng chai còn lại lên uống một hớp, sau đó đã phun hết ra ngoài. Thật khó uống mà.

Tôi và bia mộ đối mặt mà không nói. Mười năm sinh tử mênh mông, trong đó có bốn năm không hay không nhớ, một chút cũng không dám quên đi.

Vào nửa đêm, trời lại đổ mưa một lần nữa, mưa lạnh thấu xương. Tôi rúc mình bên cạnh mộ bia, tự ôm mình sưởi ấm. Liệu tôi có chết ở đây hay không nhỉ. Phan Văn, anh nói xem bốn năm trước có phải tôi cũng rúc mình ở đây như thế này đợi anh trả lời hay không. Lần này không còn Tống Hạ đến đây dẫn tôi đi, Tống Hạ sẽ không đến. Phan Văn, có rất nhiều chuyện em đã không còn nhớ nữa, anh nói xem tại sao Tống Hạ lại ghét em đến thế? Tại sao bọn họ lại muốn gạt em.. Phan Văn, anh nói cho em nghe có được không, em chỉ tin một mình anh.. Phan Văn, đến cả bản thân mình em cũng không thể tin nữa rồi..

Đợi đến khi ánh nắng ban mai chiếu bên người, tôi dụi mắt ngồi dậy. Vắt bớt nước ở trên mái tóc ướt sũng, cũng cởi áo khoác ra rồi vắt ráo sao đó lại mặc lên người.

Người ở trên mộ bia vẫn đang nhàn nhạt cười, tôi dùng trán cụng đầu với anh, đối diện với anh đang cười kia rồi nói một tiếng:" Chào buổi sáng, Phan Văn. Hẹn gặp lại, Phan Văn. "Sau đó xoay người, một bước sâu một bước cạn trong đám bùn lầy mà từ từ đi ra khỏi nơi đó.

Tôi ở lại nghĩa trang một đêm, rất muốn hỏi Tống Hạ xem thấy tôi bị cảm giác tội lỗi trói buộc đến chết liệu anh ta sẽ trở nên vui vẻ một chút hay không. Có lẽ bốn năm trước tôi đã hỏi qua rồi, nhưng mà bằng cách nào đó mà có rất nhiều chuyện trong bốn năm qua tôi chẳng nhớ nổi.

Khó khăn đi xuống núi, bên cạnh cũng không có nhà của người dân. Tôi đứng ven đường xoa xoa tay, lạnh quá. Tôi có nên gọi người đến giúp một chút không. Tìm khắp người cũng không thấy điện thoại di động, trong túi thì vẫn có thể lấy ra được vài tờ tiền nhăn nhúm.

Trở lại tiệm nhỏ một cách khó khăn, tôi gọi điện thoại về nhà:" Mẹ, con là Tuyết Phi. Con ở nghĩa trang Bắc Sơn, mẹ có muốn đến đón con không. "

Đầu dây bên kia" tít "một cái, đã cúp máy.

Tôi cầm ống nghe điện thoại mà ngơ ngác. Cái này là ý nói sẽ không đến sao? Vậy, cũng đành chịu. Tôi còn có thể gọi ai đây? Đầu có hơi nhức, tôi nghĩ một chút xem còn ai quan tâm đến Tô Tuyết Phi.

Không có ai cả. Ngoại trừ Phan Văn ra thì không còn ai cả. Bây giờ Phan Văn cũng không cần tôi.

Tôi đặt ống nghe điện thoại lại, trả tiền rồi vừa đi vừa nghĩ xem nên đi đâu. Tôi muốn đi xa khỏi nhà của tên lừa gạt kia xa một chút.

Cuối cùng cũng bắt xe trở về nhà Cố Thần An. Cố Thần An cũng không có ở nhà, có vẻ như hôm qua cũng chưa về nhà. Triệu Thiên Tình không ở đây, anh ấy cũng lười để ý đến tôi. Cho nên hãy nhìn xem, tôi mất tích cũng chẳng có ai phát hiện, có liên quan gì đâu, bọn họ đều là những kẻ lừa đảo, kẻ gạt người.

Tôi tắm gội xong lại thẩn thờ lau tóc. Cửa nhà Cố Thần An mở ra, Tư Tây mắt đỏ hoe nhào đến:" Tuyết Phi, Tuyết Phi, sao cậu lại đi lạc vậy.. "

Đứng ở cửa có Cố Thần An, mẹ, Tống Hạ và Lâm Bình.

" Tư Tây, cậu đến đây làm gì? "Tôi đưa khăn cho Tư Tây:" Lau tóc cho tớ một lát đi. "

" Tuyết Phi, con đến nghĩa trang Bắc Sơn làm gì? "Mẹ cầm lấy khăn lông trên tay của Tư Tây, dịu dàng lau tóc cho tôi.

" A, lạc đường. "Tôi gượng cười, nhìn thấy Tống Hạ có vẻ như đang không hề lo lắng gì, lại nói tiếp:" Chẳng qua là đi ngang qua nơi đó, thấy phong cảnh cũng không tệ. "

Một đám người trưng ra vẻ mặt kỳ lạ nhìn tôi.

" Mẹ, con tưởng là mẹ sẽ không đến nên tự mình quay về. "Tôi cúi đầu, không biết rằng Tống Hạ đang nghĩ gì, cũng không biết được bây giờ mình đang nghĩ gì. Trong đầu tôi chỉ là một mảng trống không.

" Tuyết Phi, Tuyết Phi, mẹ nào có không cần con. "Mẹ đứng ở phía sau kéo tôi vào trong lòng ngực:" Xin lỗi, xin lỗi con là mẹ không tốt. "

Cái kiểu xa cách lâu ngày rồi gặp lại là thứ mà tôi ghét nhất. Tôi chẳng nói gì, chẳng qua chỉ cười rồi đợi mẹ lau tóc cho tôi xong đã lập tức xoay người bỏ về phòng.

" Tuyết Phi. "Giọng của Tống Hạ khàn khàn vang lên.

Tôi rất muốn cười lớn, nhưng mà đã nhịn lại được." Anh Tống, xin chào, anh cứ tự nhiên đi. Xin lỗi."

Tôi quay đầu bỏ đi mất, cảm thấy sắc mặt tái nhợt của Tống Hạ thật sự là một cảnh tượng vui tai đẹp mắt.

Đóng cửa lại, những chuyện ở bên ngoài chẳng còn liên quan đến tôi.

Tác giả có lời muốn nói:

Đang trong lúc thi cuối kỳ nên có chút hỗn loạn.

Thật xin lỗi Phan Văn, tâm tình không tốt nên đã cho anh chết. (buồn cho một cuộc tình bị mẹ ghẻ trù dập :))

Ở bên nhau trăm năm thật sự khó như vậy sao.

Lời editor: Đọc đến đây cảm thấy tội nghiệt của Cố Thần An thật sự là :)
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 6 Tìm chủ đề
Chương 12: Ngọn đèn dầu rã rời

[HIDE-THANKS]
Dầm mưa một đêm, ngay cả khóc cũng không còn sức để khóc.

Quá khứ như một con dao, từng nhát từng nhát cứa vào nơi đau đớn nhất của trái tim tôi.

"Tô Tuyết Phi, em có muốn trở thành bà Tống không?"

Tống Hạ mỉm cười, "Anh đảm bảo sẽ đối xử với em vô cùng tốt."

"Có chỗ tốt gì? Anh biết nấu ăn không? Anh biết rửa bát không? Anh có bị sâu răng không, có đam mê gì không tốt không?"

"Em cảm thấy anh có đam mê gì nào không tốt? Anh biết nấu ăn, nếu như em không muốn rửa chén, anh rửa chén cũng được. Thanh niên tốt như anh, bây giờ cũng không còn nhiều đâu."

"Thanh niên tốt như em bây giờ cũng không nhiều đâu."

"Được rồi, cô Tô Tuyết Phi là nữ thanh niên tốt nhất thế giới, anh chân thành mời em làm bà Tống, rất hân hạnh được đón tiếp em?"

"Cầu hôn thật đơn giản.."

", được rồi, Tô Tuyết Phi, em muốn kiểu cầu hôn nào?"

".. em không cần.."

Tống Hạ dắt tay tôi, "bà Tống, đã không cần sẽ không có nhiều yêu cầu như vậy. Anh cho em mượn bốn tệ năm*, cùng anh kết hôn đi."

*thủ tục kết hôn bên đấy hình như cần 9 tệ: >

"Em cho anh mượn bốn tệ năm, anh theo em kết hôn đi."

"..."

Lúc bạn chán ghét ai đó, người đó thở cũng có lỗi.

Tống Hạ ở bên cạnh tôi lâu như vậy, chỉ cần liếc mắt một cái liền biết tôi đang nghèo túng, có phải tôi cũng nên vui mừng một chút vì Tô Tuyết Phi còn có cái bảng giá ấy không.

Sự lộn xộn này nhất định phải được chấm dứt.

Tôi cầm ba mươi vạn của Cố Thần An muốn sửa lại mộ cho Phan Văn, nhưng ông lão trông coi nghĩa trang kiên quyết không để tôi đụng vào một cọng cây ngọn cỏ trên mộ Phan Văn.

"Chúng tôi có quy định, nếu cô không phải người Phan gia, không thể để cô làm xằng làm bậy."

Tôi cùng ông ấy mắt to trừng mắt nhỏ nửa ngày, sau đó tôi thua trận.

Là tôi suy nghĩ chưa kĩ.

"Tôi là em trai của Phan Văn, đây là chứng minh thư."

Tống Hạ đưa cho quản lý chỗ ông lão một đống giấy chứng nhận, "Tôi trở về đây để sửa lại mộ cho anh trai tôi."

Ông lão ấy lập tức đổi thành bộ mặt tươi cười, "A, họ Tống, anh Tống, ngài khỏe ngài khỏe.."

Tống Hạ vừa xuất hiện tôi liền quay đầu rời khỏi, tôi có thể cầm ba mươi vạn này đốt cho Phan Văn một xa tải lớn mấy cô người đẹp ngon miệng. Nếu không thì đem ba mươi vạn này đốt cho anh ấy cũng được.

Cứ nghĩ như thế rồi đứng ở ven đường cười như người bị thần kinh.

Ba mươi vạn này khoảng chừng cũng không có gì để dùng. Nhưng dù sao tôi cũng phải làm chút gì đi. Tôi thật sự nên làm chút gì, vì một hồi ác mộng suốt mười năm này, tôi đem chuyện Cố Thần An đã làm lặp lại một lần, phải đem cuộc sống của anh ta làm cho hỏng bét hết.

"Tô Tuyết Phi, em chính là một đóa kì hoa!"

Cố Thần An đánh nhau với Tống Hạ, Phương Lỗi khuyên can rồi còn bị thương.

Tôi cười khanh khách, "Cảm ơn đã khích lệ, trong từ điển tiếng Hán, kỳ hoa chỉ đóa hoa đẹp. Em cũng không biết anh để mắt đến em như vậy đâu!"

"Em không đi nhìn qua Tống Hạ một cái?"

"Tống Hạ có cái gì tốt mà nhìn?"

Tôi bám vào bên giường bệnh của Phương Lỗi, "Đánh xong liền tan đi. Quen biết một hồi, em đến nói lời chia tay với anh."

"Em muốn đi đâu?"

"Đi theo Cố Thần An nói lời chia tay ấy!"

"Anh là hỏi em muốn đi đâu! Ai, Tô Tuyết Phi!"

Tôi thuận tay mở cửa phòng bệnh Phương Lỗi, sau đó đi vào phòng sát vách. Cố Thần An thấy tôi tiến vào liền liếc mắt một cái, rồi lại nhắm hai mắt lại.

Tôi không biết nói gì, vẫn cứ im lặng đi đến chỗ mẹ Cố.

"Cố Thần An, tạm biệt."

Chào cảm ơn rời khỏi rạp hát. Nhạc tan người tản.

Tống Hạ.

Ngày đông gió lạnh như băng, trước mộ Phan Văn có bầu không khí bi thương. Tôi không nghe được Tống Hạ nói cái gì với Phan Văn, tôi đứng ở một góc, đem mười năm qua nhìn lại từ đầu.

"Tô Tuyết Phi, sinh nhật này anh cho em một nguyện vọng, em muốn cái gì?" Ngồi phía sau trong lớp học, Tống Hạ đưa lên một mảnh giấy.

"Muốn mặt trời muốn mặt trăng muốn đầy trời sao." Tư Tây ngồi bên cạnh tôi cười quái dị.

"Tuyết Phi hư quá."

Sau đó đoạt lấy tờ giấy viết thêm một câu, "Muốn có một bạn trai."

Nhanh chóng đưa lại cho người phía sau, tôi giật không kịp, quay đầu lại thì thấy Tống Hạ cầm giáy cười trộm.

Tôi muốn gì? Tôi muốn chúng ta chưa bao giờ quen biết.

Tống Hạ, anh nợ em một ước nguyện sinh nhật.

Tôi yên lặng đi qua bên người Tống Hạ, lướt qua bó hoa Tống Hạ đặt trên mộ. Tôi đào cỏ bên mộ Phan Văn cả nửa ngày, đào được chiếc hộp mình chôn năm đó.

Bốn năm trôi qua, chiếc hộp bằng kim loại tràn đầy rỉ sắt. Bốn năm trước, tôi từng ở nơi này khóc đến hai ngày, mưa to cùng những cảm xúc tiêu cực tràn ngập khiến tôi choáng ngợp.

Tỉnh lại khỏi mộng, rìu kha lạn tẫn*.

*Ý chỉ mọi chuyện thay đổi

Nét chữ của Phan Văn đã khô vàng trong hộp, sinh tử mười năm, tôi đã có thể cười mà xem.

"Tống Hạ, em mời anh xem phim."

"Được." Hơn nửa ngày mới nghe được anh trả lời một câu.

Chúng tôi đi mất nửa thành phố cũng không đi vào rạp chiếu phim. Tống Hạ chỉ theo tôi, một câu cũng không hỏi.

Tôi đang tìm 《 yêu có kiếp sau 》.

Cực kỳ lâu trước đây Tống Hạ mời tôi xem bộ phim này. Lúc đó chúng ta còn cười nhạo nhau vô cảm. Không có bỏng ngô. Rap chiếu phim vắng vẻ. Tôi và Tống Hạ ngồi gữa vị trí đầu, im lặng xem từ đầu tới cuối.

"Tống Hạ, mười năm, anh không mệt sao?"

"Em chỉ có lỗi là không nên yêu anh ấy, nhưng đó là chuyện lưỡng tình tương duyệt, tại sao lại muốn đến trừng phạt em chứ? Cười nhạo nhìn em mười năm, anh rất vui sao?"

"Tống Hạ, không nên giẫm lên vui vẻ của em. Em yêu không nổi anh. Sau này Tô Tuyết Phi sống hay chết đều không liên quan đến anh. Mười năm đã đủ rồi."

"Xin lỗi." Giọng Tống Hạ khàn khàn trầm thấp, "Lúc anh cầm được cuốn nhật kí của em đã không còn kịp rồi. Em ở trước mộ anh ấy khóc lóc không ăn uống hai ngày, anh không biết nói cho em biết như thế nào."

"Tống Hạ."

Trong bóng tối chúng tôi không thấy rõ vẻ mặt

"Ừ."

"Mặc kệ mười năm trước đây, hay là mười năm sau này, em cũng sẽ không để cho Phan Văn tự tử."

"Xin lỗi."

"Anh không ghét em, đúng không?"

"Anh chưa từng ghét em."

"Tống Hạ, sau này chúng ta, cả đời sẽ không qua lại với nhau nữa."

Đợi rất lâu sau, mới nghe được Tống Hạ đáp một câu, "Được."

Tôi thở dài một hơi, trong phim A Cửu ở trong gương đồng nhìn thấy bộ dáng bản thân mũ phượng khăn quàng của bản thân kiếp trước, kinh phá hồng trần, chạy qua lại không còn bóng dáng của người kia.

Trà nguội lạnh. Anh muốn chờ lại không thể. Có chút chuyện còn chưa nói thì quên đi.

"Em muốn đi đâu?"

Thật ra tôi cũng không biết đi đâu.

Sau khi tỉnh lại, tất cả đều rất không chân thực. Nhưng Tống Hạ là dao, nếu tôi ở lại, vết thương vĩnh viễn sẽ không đóng vảy.

Bên ngoài rạp chiếu phim bóng đen đã bao trùm, đèn đường uốn lượn không dứt. Lúc quay đầu lại chỉ thấy Tống Hạ đứng trên bậc thang, trong mắt chỉ còn lại một cái bong loang lổ.

Tôi vẫy vẫy tay, xem như lời tạm biệt. Tống Hạ không hề động đậy. Hàng ngàn ngọn đèn phía sau tôi, tan thành mảnh nhỏ trong nước mắt.

"Tô Tuyết Phi, nếu như em thật sự thích mập mạp ăn nhiều, anh có thể thử ăn cho béo một chút."

"Tô Tuyết Phi, có phải em bị đần hay không? Cố Thần An gọi em đi chặn hoa đào em liền đi, vậy anh làm sao bây giờ?"

"Tô Tuyết Phi, này, em không thể giả bộ em cũng thích tôi một chút à?"

"Tô Tuyết Phi.."

"Tô Tuyết Phi.."

Nếu như Tô Tuyết Phi không gặp phải Tống Hạ.

Nếu như không có những ân oán không thể phai mờ ấy.

Khóc một hồi, quay đầu lại, người kia đã không còn ở bên ngọn đèn mờ ảo.

Tác giả có lời muốn nói: Trước kết thúc bi kịch của Tô Tuyết Phi..

Điên dại với các cuộc thi.. Bọt biển của《 Thiển ái 》 đã xong.

Buổi tối sẽ bắt đầu cuộc sống bình thường của Triệu Thiên Tình và Cố Thần An nếu như tôi không ngủ đến chết luôn. Tôi là người tốt, tôi sẽ không phá hoại điều tốt đẹp..
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 6 Tìm chủ đề
Chương 13: Xin Chào, em là Triệu Thiên Tình.

[HIDE-THANKS]
"Xin chào, em họ triệu, em tên là Triệu Thiên Tình."

"..."

"Ách.. Cố Thần An, anh không giới thiệu mình một chút sao?"

"Em không biết anh?"

"..."

Lúc tôi gả cho Cố Thần An, Cố Thần An bởi vì tai nạn xe cộ mà trở nên ngơ ngác ngây ngốc. Lúc đó Triệu Thiên Tình trong mắt người khác là người ngu ngốc nhất thế giới.

Kết hôn một năm, Cố Thần An lại bị tai nạn lần nữa, nhân họa được phúc, bỗng nhiên lại trở về như lúc trước. Thế là Triệu Thiên Tình - người ngu ngốc nhất trong truyền thuyết, kiên trì đòi gả cho Cố Thần An - một người ngu ngốc khác, bỗng trở thành đối tượng được yêu thích và ngưỡng mộ.

Nhưng mà bây giờ, đối tượng đang được yêu thích và ngưỡng mộ Triệu Thiên Tình đang rúc ở trong chăn vắt óc để nghĩ nên nói chuyện gì với Cố Thần An.

Mặc dù lúc tôi thích anh ấy thì anh ấy có bộ dáng như vậy mới đúng nhưng lúc đó chúng ta vẫn là hai người không quen biết nhau. Tôi có một chút thấp thỏm, vẻ mặt của Cố Thần An thật sự không được tính là ôn nhu. Nhưng mà chúng ta cũng không nên cứ nhìn nhau như vậy không nói một câu nào chứ?

Cũng không hẳn là nhìn nhau không nói gì, một mình tôi nhìn anh ấy, anh đang nhìn văn kiện. Tôi thật sự không có kinh nghiệm ở chung với Cố Thần An này, trừ lúc trước bị Tô Tuyết Phi tính kế, trừ bỏ lúc tức giận mắng anh ấy mấy câu, quả thật là tôi chưa nói chuyện bình thường với anh ấy bao giờ.

"Cố Thần An, làm sao bây giờ?"

"Hả?"

Ánh mắt của Cố Thần An cuối cùng cũng chịu rời khỏi văn kiện để nhìn tôi.

"Cái gì làm sao bây giờ?"

"Ai!" Tôi thở dài, nằm ườn trên giường, "Ba em, anh tính để ba cứ ở lại nhà chúng ta như vậy?"

"Ừ. Ba vui là được."

Thế rồi anh Cố lại cúi đầu nhìn cái văn kiện mãi chưa xong kia.

"Không thể?"

"..."

Tôi nháy nháy mắt, "Có thể.."

Tôi bất lực.

Có một số chuyện đúng là càng tô càng đen. Tô Tuyết Phi nếu gặp mặt sẽ đi lên nói một câu kiểu "anh Thần An, sao anh có thể bội tình bạc nghĩa" gì gì đó, ba tôi liền đến nhà.

Một bộ dáng nếu không giải thích rõ ràng thì sẽ không quay về. Nhưng mà căn bản là Cố Thần An không giải thích. Mà ba tôi căn bản là không muốn nói chuyện với tôi..

Tôi rất đồng tình với bản thân..

"Cố Thần An.."

"Hả."

"Cố Thần An?"

"Sao vậy?"

"Không có gì, tùy tiện gọi."

Không có gì nói thật là quá khổ. Tôi co quắp ngã xuống giường, bẻ ngón tay đếm cừu.

Không nên không nên, chúng ta cũng không thể cả đời cứ như thế này đâu nhỉ?

"Cố Thần An!"

"Hả?"

"Nói chuyện với em đi." Tôi mở to mắt trông mong nhìn anh, "Nói chuyện với em, nói chuyện với em."

Cố Thần An đỡ kính mắt một chút, mắt sáng long lanh, sau đó buông tập văn kiện trên tay xuống, đi đến bên giường.

Tôi có chút sợ, vội vàng dịch vào bên trong.

"Xin chào, anh họ cố, anh tên là Cố Thần An." Anh rất trang trọng đưa tay cho tôi.

"..."

Tôi rối rắm đưa tay qua, "Hân hạnh."

Sau đó, Cố Thần An ngồi lên giường, mắt to trừng mắt nhỏ với tôi, nhưng thật ra lại cười đến mặt mày đều cong cong, một vẻ bộ dạng ôn nhu.

"..."

Tôi rất bất ngờ. Làm sao bây giờ? Tôi thấy tôi giống như đang nằm mơ, đây có thật là Cố Thần An không?

"Anh Cố, anh vẫn nên trở lại tiếp tục nhìn văn kiện đi." Tôi kéo chăn lên bịt kín đầu. Nhận lại được điều đã mất đi. Rốt cuộc tôi lại không biết bản thân muốn.

Cố Thần An cười cười, kéo chăn xuống, "Sẽ nhàm chán." Tôi nhìn anh nửa ngày, thất bại chui từ trong chăn ra ngoài.

"Em đi xem ba em." Tôi ở chung một phòng với Cố Thần An thật sự không được tự nhiên cho lắm. Tôi nghĩ có lẽ ông Triệu sẽ đồng ý tâm sự với tôi. Tôi bọc thêm quần áo rồi cọ đến bên người ba Triệu.

Ba Triệu đang xem kinh kịch, căn bản không nhìn đến sự tồn tại của tôi. Tôi ôm đầu gối nhìn ba Triệu, mắt cũng không nháy.

Trong ti vi cô đào vẩy tay áo múa nước bay đầy trời, ba Triệu mắt lấp lánh có hồn, nhỏ giọng phụ xướng.

Tôi kiên trì nhìn ba. Sau đó, ba Triệu động đậy, ông ấy đứng lên, vòng qua sô pha, tắt ti vi, thảnh thơi đánh nhịp đi vào phòng khách. Mẹ tôi nói, ba Triệu chỉ là mặt mũi đầy sĩ diện, chờ tôi chủ động làm hòa với ông ấy, ông ấy sẽ tự động trở về như cũ.

Nhưng tôi thật sự không biết mở miệng như thế nào. Lúc trước nháo đến như vậy, tôi bây giờ là vì sự ngỗ nghịch lúc trước nên lòng đầy áy náy.

"Ai!" Ước chừng tôi sẽ rầu bạc tóc mất thôi.

Cố Thần An thì tốt rồi, nhưng mà chúng ta nên học cách ở chung như thế nào. Rất rối rắm nha.

Tôi yên lặng ngủ trên sô pha ở phòng khách. Giữa lúc mơ mơ màng màng, nghe thấy giọng nói ôn nhu của Cố Thần An, "Thiên Tình, Thiên Tình, trở về phòng ngủ."

Tôi giật mình mở mắt, vẻ mặt Cố Thần An vẫn ôn nhu như vậy, mặt mày như vẽ. Tôi ôm lấy má của anh, mềm mại, không phải giả.

"Làm sao vậy?" Cố Thần An ngồi xổm trước sofa nhìn thẳng vào tôi, đưa tay vén mớ tóc rối bù trên mặt tôi. Tôi mở to hai mắt nhìn anh.

Cố Thần An, anh có yêu em hay không? Mặc dù đều là anh, nhưng vì sao em lại sợ hãi như thế này.

"Nhìn gì vậy?" Tôi nhìn chằm chằm vào mặt Cố Thần An, anh khẽ cau mày.

"Anh rất đẹp mắt."

"..."

Sắc mặt hồng hào của Cố Thần An tự nhiên tối sầm. Sau đó anh cười, "Anh biết."

"Cố Thần An, anh không nên ôn nhu như vậy, em không quen lắm." Tôi thở dài một hơi, "Em cảm thấy chúng ta cần nói một chút, nhưng mà không biết rốt cuộc muốn nói chuyện gì."

Khả năng là tôi chỉ muốn tìm anh nói nhao nhao vài câu. Cố Thần An hạ mắt.

"Em muốn nói gì với anh?"

"Em cảm thấy chúng ta cứ như thế này rất không thích hợp." Tôi ngồi dậy, nhìn xuống Cố Thần An đang ngồi chồm hổm, "Cố Thần An, chúng ta còn thiếu một quá trình nữa."

Đúng vậy, chúng ta còn thiếu một quá trình.

Một năm trước và bây giờ có rất nhiều điều khác nhau, khi đó chúng ta tương thân tương ái, nhưng kiểu đó bây giờ không thích hợp.

Cố Thần An rất ít khi lộ ra vẻ mặt ngây thơ vô tội. Đương nhiên, đối với Cố Thần An mà nói, lộ ra vẻ mặt như vậy trong lòng rất khó khăn.

"Em muốn thế nào?" Giọng Cố Thần An trầm thấp, không nghe được cảm xúc thế nào.

Em muốn thế nào?

Lần trước tôi nghe câu này, là ở trong thư phòng, tôi hỏi anh có phải muốn ly hôn hay không.

"Cố Thần An, anh lúc đó, có phải muốn ly hôn với em hay không?"

"Lúc nào?" Cố Thần An hiển nhiên không nhớ ra được, sửng sốt một lúc, "Không có."

Tôi trừng mắt nhìn anh. "Không có sao?"

Cố Thần An đứng lên, ngồi xuống bên cạnh tôi. Rất nghiêm túc trả lời, "Không có, đều là do em tự nghĩ lung tung."

Đây là đang oán tôi nghĩ ngợi lung tung à? Nhưng mà cái đó sao có thể oán tôi được? Anh với Tô Tuyết Phi cứ mập mờ không rõ như vậy.

"Cố Thần An, làm sao bây giờ, lúc anh ngồi vào bên cạnh em, em đột nhiên cảm giác không có được tình yêu."

Không phải em không yêu anh, mà là em cảm giác anh không yêu em. Hai người thì mới gọi là tình yêu.

"Triệu Thiên Tình, vì sao em lại yêu anh?"

"Hả?" Tôi quay đầu chỉ nhìn thấy góc nghiêng của Cố Thần An, sau đó cúi đầu nhìn thấy anh đặt tay trên đầu gối.

"Em nghĩ, tình yêu của em lúc đó sâu như biển, nhập kịch quá sâu thoát ra không được." Đây là Hàn Thanh nói, thật ra là cứ xoay vòng ở trong lòng.

Ngón tay Cố Thần An giật giật, "Như vậy, Triệu Thiên Tình, chúng ta yêu nhau đi."

Tôi quay đầu vẫn là chỉ có thể nhìn được góc nghiêng của Cố Thần An, chỉ là tay anh đang cầm lấy tay tôi.

Bước nhảy này có chút lớn rồi.

Cảm giác giống cái gì nhỉ? Sấm sét giữa trời quang sao? Cố Thần An nói với tôi, chúng ta yêu nhau đi? Sao tôi lại thấy cảnh tượng này giống một đoạn trong tiểu thuyết thanh xuân vườn trường nhỉ? Tôi cũng nhiều tuổi rồi!

"Cố Thần An, anh muốn báo đáp tình cảm sâu như biển kia của em sao?"

Cố Thần An liếc một cái, nắm chặt tay tôi. "Anh nghĩ, anh yêu em."

Tôi cứng đờ bất động.

Đột nhiên cảm giác được thảo luận về tình yêu với cha đứa nhỏ khi đang mang thai là chuyện ngu ngốc nhất. Nhưng mà, hít thở sâu một hơi, tôi nghĩ, vì sao lại không thử một chút đi.

"Nếu vậy, Cố Thần An, chúng ta yêu nhau đi."
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 6 Tìm chủ đề
Chương 14: Tư Hàm

[HIDE-THANKS]
Thói quen thật ra là thứ rất đáng sợ.

Vì thế, cuộc sống của chúng tôi vẫn giống như trước đây. Thỉnh thoảng tôi vẫn sẽ nhìn chằm chằm Cố Thần An rồi phát ngốc, hoặc là Cố Thần An nhìn chằm chằm tôi rồi phát ngốc. Sau đó nhìn nhau ngây ngô cười.

Tôi nghĩ thế gian này chắc sẽ không có cặp vợ chồng nào như vậy nữa đâu. Cố Thần An đang nhìn văn kiện, tôi ghé vào trên bàn sách cắn bút viết văn án.

Về Tô Tuyết Phi, Cố Thần An không nói gì đến cô ấy nữa. Không thể nói là trong lòng không có vướng mắc, nhưng mà rõ ràng Cố Thần An không muốn nói đến, tôi cũng không thể hỏi nhiều quá.

Mấy năm trước tôi rất thích viết về Cố Thần An và Tô Tuyết Phi trong văn án, viết về nỗi đau triền miên mà tôi tưởng tượng ra. Nhưng bây giờ tôi không dám viết nữa. Rất nhiều chuyện tốt hơn hết là không nên biết. Hoặc là nói, tốt hơn là giả vờ không biết.

Tôi còn có gì chưa đủ đâu? Tô đã được đền bù mong muốn rồi, không phải sao?

"Triệu Thiên Tình, có phải em muốn mỗi ngày đều một bộ mặt rầu như vậy không. Như thể không tốt cho!" Phương Lỗi xem thường nhìn tôi.

Tôi chau mày, có phải em muốn mỗ ngày đều như vậy đâu? Ai kêu anh lắm miệng chứ?

"Thiên Tình anh sai rồi có được không? Em đang làm cái gì cũng không biết có được không? Cố Thần An mà biết sẽ trở mặt với anh!"

"Ai!" Tôi xụ mặt ghé vào trên bàn. "Anh nói, Tô Tuyết Phi đi nơi nào nhỉ?"

Những chuyện trước đây mà tôi nghe được chẳng qua chỉ như đống giấy vụn. Trong chuyện cũ ấy Cố Thần An, tuyệt nhiên khác với người trong lòng tôi.

Nhưng người tôi yêu bây giờ, là Cố Thần An cùng tôi trong lúc hoạn nạn tương cứu nhau, nếu không chỉ là một đoạn hoa trong gương, trăng trong nước.

"Em đừng hỏi anh có được không.." Phương Lỗi phiền muộn rúc vào trong góc. "Anh không biết không biết không biết."

"Sao anh cứ giống như cô vợ nhỏ thế?" Tôi lắc đầu, sau đó ghé vào trên bàn than ngắn thở dài. "Anh nói thử xem, em vẫn không tin rằng cha đứa nhỏ của em yêu em."

Ánh mắt lạnh lung của Hàn Thanh từ sau bàn làm việc bay đến, "Triệu Thiên Tình, nếu như em đang quá rảnh rỗi, lấy hai phần văn án bên chỗ Tiểu Thần đi làm cho xong đi."

Tôi yên lặng co rụt lại, "Anh, em là phụ nữ có thai mà, anh không thể đối xử với em tàn nhẫn như vậy được!"

"Ha, em quá hoạt bát, đem đứa nhỏ dạy thành một dạng như em không phải là đang bôi đen Cố Thần An sao?"

"..."

Tôi muốn nói gì đây? Tôi có thể nói cái gì?

"Em sẽ truyền đạt cái nhìn về phương thức giáo dục đứa nhỏ của anh cho mẹ em!"

Hàn Thanh cười một tiếng rồi không để ý tôi nữa.

Tôi hậm hực ngồi thẳng, bắt đầu đứng đắn làm việc. Tôi bắt đầu tò mò Tống Hạ với Phan Văn có bộ dạng như thế nào, tò mò vè quá khứ của Tô Tuyết Phi hiếu. Vì thế viết ra dưới ngòi bút của tôi chính là phán đoán bọn họ tình sầu triền mien qua lại với nhau.

"Triệu Thiên Tình, vì sao trọng điểm quan tâm của em không phải là Cố Thần An?"

Tôi suy nghĩ một chút, "Em thích chuyện cũ của người ta."

"Vậy Cố Thần An thì sao? Em hối hận à?"

Tôi nhìn Phương Lỗi, tại sao tôi phải hối hận?

"Phương Lỗi anh muốn tận dụng khoảng trống à?" Tiểu Thần chọt chọt vai Phương Lỗi, "Như thế là không được đâu nha!"

Phương Lỗi trừng mắt nhìn Tiểu Thần một cái, "Đừng có nói bậy có được không, miệng em như vậy sẽ ngăn cản nhân duyên của anh đấy!"

Tôi im lặng, tôi vẫn nên tiếp tục trầm mặc đi.

Về phần Tô Tuyết Phi, mỗi người có tạo hóa của mỗi người, với tôi mà nói, bi tình của cô ấy chẳng qua là chuyện đã qua. Tô Tuyết Phi chân thực tồn tại bên cạnh tôi kia, tôi một lòng cho rằng cô ấy và Tống Hạ cuối cùng rồi cũng sẽ trăm năm hòa hợp. Đó cũng chỉ là tôi cho là như vậy mà thôi.

Ba cố thường xuyên mời ông Triệu đi uống rượu, khi ba Cố không có thời gian Cố Thần An sẽ đi thay ông. Sau đó, có một ngày tôi phát hiện kỳ tích của Cố Thần An và ông Triệu cười cười bỏ qua ân oán.

Chuyện giữa mấy người đàn ông, thực sự khó mà nói.

Tôi tră mối cũng không hiểu được, Cố Thần An cũng chỉ cười cười không nói với tôi làm thế nào mà thu phục được ba Triệu.

Lúc mẹ tôi tới đón ba cũng dở khóc dở cười, một đường đi một đường niệm nhắc tới thao, "Tự nhiên không có việc gì hay sao mà nương nhờ nhà của con gái thế? Con gái gả ra ngoài cũng không phải là không trở lại nữa, có khi lại còn bị người ta cười cho!"

Ba tôi không nói một lời, tùy ý để mẹ tôi lảm, phút cuối cùng còn ôn tồn nói tạm biệt với Cố Thần An.

Nhưng mà ba Triệu không phản ứng tôi lại đi phản ứng lại với Cố Thần An, chuyện này khiến tôi rất phiền muộn. Ai mới là người ông ấy sinh vậy! Dựa vào cái gì chứ!

Kết quả là mỗi ngày tôi đều dùng ánh mắt kỳ quái nhìn chằm chằm vào Cố Thần An.

"Em làm sao vậy?"

Cố Thần An đẩy kính mắt, từ trong sách ngẩng đầu lên.

"A, em thấy bộ dạng anh rất không tệ."

Tay của Cố Thần An ngừng lại một chút. "Bộ dạng em cũng rất không tệ."

Được rồi, anh thắng. Tôi nhướn mày, "Cảm ơn đã khích lệ, em cũng cảm thấy em nhìn rất không tệ."

Cố Thần An nhếch nhếch khóe miệng, rõ ràng đang cười.

Tôi bĩu môi, cúi đầu cắn vào bút chì. Cố Thần An trầm mặc một lúc, rầu rĩ nói một câu.

"Thiên Tình, cuối tuần này chúng ta đi dạo phố đi."

Tôi kinh ngạc, "Anh đang nói chuyện với em sao?" Cố Thần An đây là đang muốn đi dạo phố với tôi sao?

Vẻ mặt Cố Thần An rối rắm rồi gật đầu.

Tôi im lặng, Cố Thần An lạnh như băng có vẻ mặt này, thật sự là ủy khuất một chút rồi.

"Được thôi."

Đây là lần đầu tiên chúng tôi tay trong tay đi dạo phố. Mặc dù có chút không thoải mái, nhưng mà không thể phủ nhận là tôi rất khoái trá. Nhưng nếu như lúc đó tôi biết lần này tôi sẽ gặp phải ai, tôi sẽ không bao giờ đi.

Thế giới thực sự rất nhỏ. Nhỏ đến mức sẽ gặp phải một vài người làm bạn hoảng hốt cảm thấy thời gian rất nhiều năm qua đều không tồn tại.

Tôi vì sao lại yêu Cố Thần An? Vì để truy điệu tình cảm bị mình vứt bỏ.

Thật ra Triệu Thiên Tình yêu nhất chính là tình cảm của bản thân. Vì thế, chẳng qua chỉ là gặp phải mà thôi.

"Lục Chân, đã lâu không gặp." Tôi khẽ mỉm cười gọi người cũ không hẹn mà gặp ấy. Vẻ mặt Lục Chân khá ngạc nhiên, ánh mắt của anh ta xẹt qua mười ngón tay đang đan lấy nhau của Cố Thần An và tôi, dừng lại trên bụng tôi một chút, sau đó khôi phục sự bình tĩnh ban đầu.

"Thiên Tình, lâu rồi không gặp cậu vẫn khoẻ chứ?"

"Cũng không tệ lắm." Tôi lắc lắc tay Cố Thần An, "Lục Chân, bạn tốt hồi cao trung của em." Sau đó cười híp mắt giới thiệu với Lục Chân, "Cố Thần An, chồng tớ."

"Anh Cố, xin chào, tôi họ Lục." Hai người đàn ông nắm tay nhau, trò chuyện với nhau rất vui vẻ. Cố Thần An ở trước mặt người khác đều là bộ mặt lạnh như băng, một chút ôn nhu cũng không có. Mà Lục Chân nhìn ai cũng đều là vẻ mặt ôn nhu. Hai người kia đứng một chỗ chính là hai cực trái ngược nhau.

Hai người bọn họ đang hứng trí bừng bừng nói chuyện gì đó tôi không rõ lắm, tôi bĩu môi, chỉ có thể buồn chán nghịch nghịch ngón tay của Cố Thần An. Lục Chân nhìn tôi nghịch ngón tay của Cố Thần An, cười trêu đùa tôi, "Thiên Tình, nhiều năm như vậy mà cậu vẫn trẻ con như vậy."

"Anh Lục vẫn nhớ bộ dáng của tớ năm đó như thế nào, thật vinh hạnh." Tôi cảm thấy khoé miệng tôi mỉm cười nhưng là cười lạnh không thể nghi ngờ gì. Lục Chân xấu hổ cười cười.

Nhìn tôi một lúc lại muốn mở miệng. Tôi mở to hai mắt vô tội cười, cầm tay Cố Thần An tạm biệt với Lục Chân.

Không có gì tốt đẹp, có vài người gặp lại coi như không thấy.

Tôi nghĩ Lục Chân chỉ là một đoạn nhạc đệm, cho nên không nói gì với Cố Thần An nói.

Không cần thiết phải đào bới lại những gì đã vứt bỏ. Cố Thần An cũng không hỏi một câu nào, trao đổi danh thiếp với Lục Chân rồi tiếp tục dắt tay tôi đi dạo phố như cũ. Bởi vì không biết sẽ sinh con trai hay con gái, Cố Thần An do dự nửa ngày rồi mua mỗi bên quần áo trai gái một phần.

"Chờ đã, chờ đã." Tôi vội vàng kéo Cố Thần An lại, "Mua của bé gái cũng tốt mà. Nếu như sinh con trai, lúc nhỏ cho mặc quần áo con gái để an ủi chúng ta không có con gái đi." Tôi cười híp mắt, đem quần áo bé trai Cố Thần An ua đặt lại trong ánh mắt không mấy vui vẻ của nhân viên cửa hàng.

Cố Thần An đứng một lúc, sau đó cũng đồng ý.

"Vậy thì nghe theo lời em đi."

Tôi liền vui vẻ. Vô cùng vui vẻ dẫn Cố Thần An đi mua đồ chơi cho đứa nhỏ.

Sau đó chúng tôi bắt đầu một nhiệm vụ gian nan là đặt tên. Ba Cố và mẹ Cố mẹ hứng trí bừng bừng, lật nửa bản từ điển Tân Hoa cũng không tìm được một cái tên hợp ý. Bởi vì quá mức coi trọng, cho nên trong muôn vàn từ không tìm ra nổi một cái tên vừa ý. Ba mẹ tôi lật lại văn bản cũ của tôi, lật ra bút danh "Tư Hàm", Cố Thần An thế mà lại rất thích.

Ba Cố và mẹ Cố cũng cảm thấy "Tư Hàm" hai chữ vừa nam vừa nữ, rất là hài lòng, cứ vậy mà đập bàn quyết định.

Chân mày tôi co quắp, ngăn cản không được.

Năm đó trong câu lạc bộ văn học, Lục Chân gọi là "Văn Hàm", tôi gọi là "Tam Thiên Tư".

Hai người chúng tôi phối hợp phụ trách một chuyên mục và kí tên đều là "Tư Hàm".

Ba mẹ tôi không biết, bây giờ còn lấy tên của con tôi là "Tư Hàm", nếu mà Lục Chân không trở về thì cũng không sao, nhưng mà anh ta đã trở về, trước đó không lâu lại còn gặp nhau, như vậy sẽ lúng ta lúng túng vì đứa nhỏ lấy tên này, bảo tôi làm sao mà chịu nổi.

Tôi giật nhẹ ống tay áo của Cố Thần An, nhỏ giọng cầu xin anh, "Không phải cái này đi. Không xuôi tai."

"Tư Hàm được, có khí chất. Lấy cái này." Ba Triệu vung tay lên, đập nát bấy hy vọng cuối cùng của tôi.

Cố Thần An cũng không hiểu nhìn tôi, cũng nhỏ giọng hỏi, "Làm sao vậy? Chỗ nào không tốt?"

Tôi bày ra vẻ mặt cầu xin, nhìn thấy ba với ba Cố vô cùng vui vẻ vì cái tên này rồi rủ nhau đi uống, khóc không ra nước mắt.

"Cố Thần An, chỗ nào cũng không tốt, là rất không tốt.."

Tôi rất ít liên lạc với bạn học trước đây, trừ phi Lục Chân nói với Cố Thần An, nếu không Cố Thần An cũng sẽ không biết. Nhưng mà tôi chột dạ.

Dù sao tôi với Lục Chân năm đó bát tự cũng vứt luôn rồi, rốt cuộc thì cũng thương tâm một thời gian. Bây giờ chuyện xấu hổ này, nói cũng không được, không nói cũng không được.
[/HIDE-THANKS]

Một chương nữa là kết truyện hihihihi
 

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back