Bài viết: 65 

Thần côn quân tẩu
Chương 156: Anh được thông qua rồi sao?
Chương 156: Anh được thông qua rồi sao?
"Quý Mai à, nghe nói Khương Nhã nhà cô mang đối tượng về nhà, tiểu tử kia thế nào? Khương Nhã nhà cô là sinh viên đại học tìm đối tượng sẽ không ảnh hưởng đến việc học tập chứ, tôi nói nè muốn tìm đối tượng hại người lớn quan tâm, đứa nhỏ này chính là tâm tư quá đơn giản, suy nghĩ quá đơn giản, tôi cũng nghe người ta nói đối tượng của Khương Nhã nhà các người tuổi cũng không trẻ, Quý Mai cô cùng lão Khương nhà cô không có ý kiến gì sao?"
"Có thể có ý kiến gì, đứa nhỏ vui vẻ, tôi và lão Khương cũng không phải là người thích đem gậy đánh uyên uơng, bây giờ là xã hội mới, phải tôn trọng ý kiến của đứa nhỏ, cuộc sống là của bọn nó, chúng ta có thể nói cái gì, ai nha, hiện tại cũng không giống chúng ta khi đó, nhìn nhau một chút, lấy mấy chục đồng tiền liền định ra hôn sự, hiện tại người trẻ tuổi không phải đều chú ý yêu đương tự do sao, tôi và lão Khương cũng nghĩ thông suốt, đứa nhỏ lớn rồi, tùy bọn nó đi." Dương Quý Mai nói lời rất hay. Trên thực tế Phó Thâm mấy ngày nay làm không có gì sai, ban ngày đến Khương gia giúp đỡ làm một ít chuyện, buổi tối trở về khách sạn bên kia.
Dương Quý Mai cũng không phải người có tâm địa sắt đá kia, Phó Thâm có thể làm được như vậy, điểm để ý trong lòng Dương Quý Mai đã không còn, nếu Dương Quý Mai chướng mắt Phó Thâm, phỏng chừng Phó Thâm ngay cả cửa lớn Khương gia cũng không vào được.
"Hai vợ chồng các người thật sự nghĩ thông, cái này mặc kệ?" Đại thẩm hồ nghi nhìn Dương Quý Mai một cái, mở miệng hỏi.
"Cũng không phải mặc kệ." Dương Quý Mai nói xong nhìn bốn phía, lúc này không có người nào tới gần một chút, tiếp tục nhỏ giọng mở miệng nói: "Chủ yếu là tiểu tử này rất tốt, người bản địa Kinh Thị, lại là quân nhân, đối với Khương Nhã nhà chúng tôi cũng tốt, còn có thể xuống bếp, nấu ăn so với tôi còn tốt hơn, tôi bảo Khương Nhã rửa chén, tiểu tử kia nghe thấy đều sẽ giúp đỡ làm việc."
Dương Quý Mai trong lời nói không thiếu phần khoe khoang, dù sao Phó Thâm ngoại trừ lớn tuổi một chút, những thứ khác thật đúng là không chê được, trong mắt Dương Quý Mai lớn tuổi một chút cũng không có gì, đàn ông lớn tuổi sẽ thương vợ.
"Thật tốt như vậy?" Đại thẩm không tin, nói: "Cô không nói khoác chứ?"
"Khoác lác cái gì, người ta ở Kinh Thị có nhà, hài tử là con ruột của tôi nếu không tốt, tôi có thể gả cô nương nhà mình qua?"
"Vậy cô có mệnh thật tốt, chồng cô là người thành thật, không có hoa tâm, con trai con gái cũng có tiền đồ, tương lai cô sẽ được hưởng phúc."
"Nói cái gì mà hưởng phúc hay không hưởng phúc, chỉ cần hài tử sống tốt, chúng ta so với ai cũng cao hứng hơn." Dương Quý Mai khiêm tốn một câu, vui vẻ cười thấy răng không thấy mắt, tiếp tục mở miệng nói: "Đúng rồi, Chí Minh nhà chị cũng hơn hai mươi tuổi, nghe nói mấy ngày trước dẫn một cô gái về nhà, cô thấy thế nào?"
"Đừng nói nữa, chỗ nào cũng không đáng tin cậy, ăn mặc yêu khí, muốn nói vẫn là Khương Nhã nhà cô bộ dạng tốt, thủy linh linh, đáng tiếc cùng Chí Minh nhà chúng tôi không có duyên phận.."
"Phốc, đúng là không có duyên phận, điều kiện của Chí Minh nhà chị tốt như vậy, chị đừng lo lắng, khẳng định thằng bé sẽ tìm được một người thật tốt."
Phụ nhân (người phụ nữ lớn tuổi) thích lải nhải, Dương Quý Mai trong khoảng thời gian này cả ngày ra ngoài, đặc biệt thích cùng những phụ nhân kia nói chuyện, con gái nhà bà có tiền đồ, thi đậu đại học thành phố Bắc Kinh, lại tìm được đối tượng là Phó Thâm một tiểu tử tốt như vậy, chỉ có như vậy cũng đủ để Dương Quý Mai khoe khoang một trận rồi.
Hai giờ sau, Dương Quý Mai mang giỏ rau về nhà, vừa vào cửa liền thấy Khương Nhã lười biếng ngồi trên sô pha, Phó Thâm thì đứng thẳng lưng ngồi ở vị trí bên cạnh Khương Nhã đang cùng Khương Hán sinh chơi cờ.
Dương Quý Mai đóng cửa lại, vào phòng, mở miệng nói: "Đừng chơi nữa, Khương Hán Sinh ông vào phòng bếp giúp tôi nấu cơm."
"Thím, để con." Phó Thâm đứng dậy nói.
"Không cần." Dương Quý Mai trả lời một câu, tầm mắt đảo qua người Khương Nhã, mở miệng nói: "Khương Nhã, con đi nhà chú ba cùng nhà chú út nói một tiếng, đêm nay không cần nấu cơm, đến nhà chúng ta ăn. Khụ khụ, thuận tiện dẫn Phó Thâm đi nhận cửa."
Nhận cửa, mời ăn cơm, đây là đồng ý với thân phận của Phó Thâm rồi đi.
Khương Nhã ngồi thẳng người, cười tủm tỉm kéo Phó Thâm ra cửa.
Hai người đi trên con đường nhỏ, Phó Thâm nghiêng đầu nhìn Khương Nhã bên cạnh, mím môi mỏng, trong mắt hiện lên ý cười, mở miệng nói: "Xem như anh được thông qua rồi sao?"
"Ừm, thông qua, trong khoảng thời gian này vất vả Phó đồng chí." Khương Nhã cười khen một câu, sau đó đột nhiên nhớ tới cái gì, mở miệng hỏi: "Đúng rồi, anh được nghỉ phép bao lâu, đã ở mấy ngày rồi, không sao chứ?"
"Không có việc gì, anh nghỉ giải quyết vấn đề cá nhân, lão lãnh đạo cố ý phê chuẩn." Cằm Phó Thâm khẽ nâng lên, chính trực mở miệng nói.
Nhìn bộ dáng đắc ý của Phó Thâm, Khương Nhã mím môi cười một tiếng, đi một đoạn đường, đến nhà Khương Hán Lâm nói chuyện, hai người lại đến nhà chú ba, sau đó mới về nhà.
Về đến nhà, Phó Thâm vốn định vào phòng bếp hỗ trợ, kết quả bị Dương Quý Mai đuổi ra ngoài, ban đầu là có tâm tư khảo nghiệm mới để Phó Thâm xuống bếp, bây giờ đã sắp thành con rể, sao còn có thể để Phó Thâm xuống bếp chứ?
Nói là ăn cơm tối, hai ngày nay cũng nghe nói chuyện Khương Nhã mang bạn trai về, bây giờ mời ăn cơm có lẽ là đồng ý rồi, hai vợ chồng Ngô Tương cùng Khương Hán Lâm đã sớm tới, khó có khi Ngô Tương vừa tới liền vào phòng bếp hỗ trợ, Khương Hán Sinh tự nhiên được thả ra.
Một bàn thức ăn đầy đủ sắc hương vị đều đầy đủ, Phó Thâm là bạn trai của Khương Nhã, coi như là lần đầu tiên chính thức gặp thân thích nhà họ Khương, trên bàn rượu này là nhân vật chính, bị rót một bụng rượu, một vòng xoay quanh Phó Thâm cũng có chút chống đỡ không nổi.
Đợi đến khi tan cuộc, mấy người đàn ông đều uống say khướt, Ngô Tương đỡ Khương Hán Lâm trở về, Khương Hán Sinh cũng được đỡ vào phòng, về phần Phó Thâm uống say, tự nhiên không thể trở về khách sạn, Dương Quý Mai liền vung tay lên bảo đỡ đi vào phòng Khương Tùng.
Phòng Khương Nhã và Khương Cầm khẳng định không tiện để Phó Thâm một đại nam nhân đi vào ngủ, cho nên cũng chỉ có thể hi sinh phòng Của Khương Tùng, Khương Tùng cũng không có ý kiến, dù sao một đại lão gia như cậu ngủ ở đâu cũng được.
* * *
Bên này, Khương Hán Lâm được Ngô Tương cùng Bàn Bàn đỡ về nhà, sau khi đưa Khương Hán Lâm về phòng Bàn Bàn liền trở về phòng mình.
Ngô Tương nhìn Khương Hán Lâm say khướt, nhíu nhíu mày, lẩm bẩm hai câu, đang cúi người chuẩn bị cởi quần áo cho Khương Hán Lâm, tay vừa vươn ra đã bị một bàn tay bắt được, Ngô Tương ngẩng đầu liền đối diện với đôi mắt thanh minh của Khương Hán Lâm.
"Anh không say rượu? Vậy mà trên đường đi còn để cho emvà con trai đỡ, mệt muốn chết." Ngô Tương rút tay về lẩm bẩm một câu.
"Say, cả người vô lực, nhưng đầu óc còn rất thanh tỉnh." Khương Hán Lâm nằm ở trên giường trả lời một câu, ngước mắt liếc ngô Tương một cái, mở miệng nói: "Hôm nay em làm rất đúng, về sau ít cùng đại tẩu ầm ĩ, chỉ riêng bạn trai cháu gái anh, vừa nhìn đã biết không phải người bình thường, nói không chừng tương lai Bàn Bàn còn có thể trông cậy vào một chút."
"Trông cậy vào cái gì, đó là cháu gái anh, cũng không phải con gái anh, sao Bàn Bàn có thể trông cậy vào được?" Ngô Tương không tin, nha đầu Khương Nhã kia cũng không phải là người có thể tùy tiện giúp đỡ người khác.
"Ngu ngốc! Bàn Bàn từ nhỏ xem như cùng mấy đứa nhỏ nhà anh hai lớn lên, Khương Nhã đối với Bàn Bàn tựa như em trai ruột, bằng không em cho rằng anh nhiều năm như vậy vì sao không ngăn cản Bàn Bàn chạy đến nhà anh hai?" Cho nên nói gừng càng già càng cay.
Lần này Ngô Tương không mở miệng nữa, người một nhà Khương Hán Sinh bây giờ đã khác ngày xưa, không còn là nông dân như trước kia, con gái học đại học ở Kinh Thị, con rể làm sĩ quan, Ngô Tương là người thức thời nhất, người không thể trêu chọc Ngô Tương cũng sẽ không đi chiêu, nói thẳng ra, Ngô Tương có chút tâm tư nhỏ, nhưng chính là người mềm nắn rắn buông.
Mặc kệ người nhà Khương Hán Lâm nghĩ thế nào, vừa mới mời thân thích bên Khương gia ăn cơm, ngày hôm sau Dương Quý Mai liền thu thập mang theo người một nhà trở về nhà mẹ đẻ.
Khương Nhã nói chuyện bạn trai, dù thế nào cũng phải về Dương gia một chuyến.
Đến nơi, cả nhà Dương Quý Mai vừa vào thôn đã có không ít người chào hỏi Dương Quý Mai, biết được Phó Thâm là đối tượng của Khương Nhã không khỏi nhìn thêm vài lần.
Phó Thâm mặc quân phục cũng đủ bắt mắt rồi, huống chi còn lớn lên rất tốt, dáng người thẳng tắp, nhìn rất có khí phách, cao một mét tám mươi, trong đám người đặc biệt khiến người ta chú ý.
"Mẹ, chúng con đã trở lại." Dương Quý Mai còn chưa vào sân đã cất giọng hô một tiếng.
Dương lão thái thái ở hậu viện cho gà ăn nghe thấy thanh âm của Dương Quý Mai lập tức dừng lại công việc trong tay liền đi ra ngoài, đi tới tiền viện nhìn thấy một nhà Dương Quý Mai, trên mặt Dương lão thái thái lộ ra tươi cười.
"Hôm nay sao lại trở về, cũng không nói trước một tiếng, để mẹ mua đồ ăn nha." Nơi này cách thành phố tương đối xa, mua đồ ăn đi tới đi lui cũng phải mất hai tiếng đồng hồ.
"Mẹ, con mua đồ ăn rồi, đúng rồi, ba con đâu?" Dương Quý Mai không nhìn thấy bóng dáng Dương lão gia tử, mở miệng hỏi.
"Đi cửa sông lớn câu cá, lớn tuổi rồi cả ngày chỉ thích câu cá, trong nhà không ở được." Tầm mắt Dương lão thái thái dừng trên người Phó Thâm mặc quân phục, mở miệng nói: "Quý Mai à, đây là.."
"Đối tượng của Khương Nhã, mang về cho ngài xem một chút." Dương Quý Mai cười tủm tỉm trả lời.
Vừa nghe là đối tượng, ánh mắt Dương lão thái thái cũng không giống, người già rồi, ánh mắt tuy rằng nhìn không rõ lắm, nhưng chỉ mặc bộ quân phục kia đã thấy có tinh thần: "Tốt, là một thanh niên có khí phách."
"Lão Khương, ông đi xem ba ở đâu, tôi cùng mẹ vào bếp xem một chút, để cho thanh niên bọn họ nói chuyện."
Thẳng đến khi Dương Quý Mai lôi kéo lão thái thái vào phòng bếp, Khương Nhã mới từ trong phòng cầm hai cái ghế đi ra, đưa cho Phó Thâm một cái.
Khương Tùng nhìn thấy, cười hì hì trêu chọc nói: "Chị, của em đâu?"
"Em không có tay sao?" Khương Nhã không khách khí trả lời một câu, nhưng xuất phát từ tình thương đối với Khương Tùng, Khương Nhã vẫn đưa một cái ghế khác trong tay cho Khương Tùng.
Sống lưng Khương Tùng lạnh lên, ngước mắt đối diện tầm mắt Phó Thâm, Khương Tùng lập tức mở miệng cự tuyệt: "Đừng đừng đừng, em tự vào phòng lấy."
Khương Tùng chuồn một chút chạy vào trong phòng khách, Phó Thâm nhàn nhạt thu hồi tầm mắt, khóe môi cong lên.
Ừm, em vợ rất tốt.
Trong phòng bếp, sắc mặt Dương Quý Mai rất khó coi, nghĩ đến vừa rồi nhìn thấy đông phòng cùng tây phòng đều khóa, sắc mặt càng khó nhìn hơn.
"Mẹ, không phải nói Đại Quân và Tiểu Bân đều đã xây nhà rồi, căn nhà cũ vốn được phân cho ba mẹ sao còn khóa? Chuyện gì xảy ra vậy, bây giờ chỉ còn lại một gian nhà chính cho hai người, phòng đều không lưu lại một gian, ba mẹ ngủ ở đâu?"
"Không có việc gì, bọn họ nói trong phòng còn có đồ đạc, sợ bị mất liền khóa, hậu viện còn có một gian phòng cũng có thể ở."
"Hậu viện?" Dương Quý Mai không khống chế được: "Phòng ở hậu viện kia người có thể ở sao, đó không phải nguyên bản là chuồng trâu sao, hai người kia sao lại không lên trời luôn đi, cũng không sợ ngày nào đó thiên lôi bổ xuống hai đứa con bất hiếu vô lương tâm bọn họ sao? Tôi đi tìm họ, quá quá đáng!"
Không đợi Dương lão thái thái có động tác, Dương Quý Mai liền sải bước đi ra ngoài.
Ngoài tiền viện, mấy tiểu bối thấy Dương Quý Mai hùng hổ lao ra, Dương lão thái thái còn đi theo phía sau, một bên đuổi theo vừa hô: "Khương Tùng, Khương Nhã, nhanh ngăn cản mẹ cháu lại."
Khương Nhã thấy thân thể bà ngoại bất ổn, vội vàng tiến lên hai bước đỡ lấy, mở miệng hỏi: "Bà ngoại, xảy ra chuyện gì vậy, sao mẹ ta giận đến thế?"
"Cháu đừng hỏi nữa, mau đi, Khương Nhã, mau đi, đem cháu mẹ kéo về." Dương lão thái thái trong lòng nóng nảy không thôi.
"Được rồi, cháu đi ngay bây giờ, bà ngoại bà đừng nóng vội." Khương Nhã an ủi một câu, hướng Khương Tùng bên cạnh mở miệng nói: "Khương Tùng, em nhìn bà ngoại, chị đi đuổi theo mẹ."
"Anh đi cùng em." Phó Thâm sải bước đi theo phía sau Khương Nhã, hai người cùng nhau đi qua.
Khương Nhã cùng Phó Thâm đi rất nhanh, thân ảnh rất nhanh ra khỏi viện, đi ra khỏi viện không xa, bước chân Khương Nhã liền chậm lại.
Bộ dáng thảnh thơi của Khương Nhã lúc này hoàn toàn bất đồng với vừa rồi, Phó Thâm cũng không hỏi, chậm lại bước chân.
"Không hỏi em một chút sao?" Khương Nhã chủ động mở miệng.
"Anh tin vào quyết định của em." Phó Thâm tin tưởng cô, bất cứ chuyện gì tiểu cô nương nhà anh làm nhất định đã có tính toán.
Hai người tiếp tục chậm rãi đi, tuyệt đối không sốt ruột.
"Ừm, dì chạy tới bên kia, không có việc gì chứ?" Phó Thâm lo lắng hỏi.
"Không có việc gì, có việc khẳng định không phải mẹ em."
Đối với sức chiến đấu của đồng chí Dương Quý Mai, Khương Nhã tuyệt đối tin tưởng.
"Có thể có ý kiến gì, đứa nhỏ vui vẻ, tôi và lão Khương cũng không phải là người thích đem gậy đánh uyên uơng, bây giờ là xã hội mới, phải tôn trọng ý kiến của đứa nhỏ, cuộc sống là của bọn nó, chúng ta có thể nói cái gì, ai nha, hiện tại cũng không giống chúng ta khi đó, nhìn nhau một chút, lấy mấy chục đồng tiền liền định ra hôn sự, hiện tại người trẻ tuổi không phải đều chú ý yêu đương tự do sao, tôi và lão Khương cũng nghĩ thông suốt, đứa nhỏ lớn rồi, tùy bọn nó đi." Dương Quý Mai nói lời rất hay. Trên thực tế Phó Thâm mấy ngày nay làm không có gì sai, ban ngày đến Khương gia giúp đỡ làm một ít chuyện, buổi tối trở về khách sạn bên kia.
Dương Quý Mai cũng không phải người có tâm địa sắt đá kia, Phó Thâm có thể làm được như vậy, điểm để ý trong lòng Dương Quý Mai đã không còn, nếu Dương Quý Mai chướng mắt Phó Thâm, phỏng chừng Phó Thâm ngay cả cửa lớn Khương gia cũng không vào được.
"Hai vợ chồng các người thật sự nghĩ thông, cái này mặc kệ?" Đại thẩm hồ nghi nhìn Dương Quý Mai một cái, mở miệng hỏi.
"Cũng không phải mặc kệ." Dương Quý Mai nói xong nhìn bốn phía, lúc này không có người nào tới gần một chút, tiếp tục nhỏ giọng mở miệng nói: "Chủ yếu là tiểu tử này rất tốt, người bản địa Kinh Thị, lại là quân nhân, đối với Khương Nhã nhà chúng tôi cũng tốt, còn có thể xuống bếp, nấu ăn so với tôi còn tốt hơn, tôi bảo Khương Nhã rửa chén, tiểu tử kia nghe thấy đều sẽ giúp đỡ làm việc."
Dương Quý Mai trong lời nói không thiếu phần khoe khoang, dù sao Phó Thâm ngoại trừ lớn tuổi một chút, những thứ khác thật đúng là không chê được, trong mắt Dương Quý Mai lớn tuổi một chút cũng không có gì, đàn ông lớn tuổi sẽ thương vợ.
"Thật tốt như vậy?" Đại thẩm không tin, nói: "Cô không nói khoác chứ?"
"Khoác lác cái gì, người ta ở Kinh Thị có nhà, hài tử là con ruột của tôi nếu không tốt, tôi có thể gả cô nương nhà mình qua?"
"Vậy cô có mệnh thật tốt, chồng cô là người thành thật, không có hoa tâm, con trai con gái cũng có tiền đồ, tương lai cô sẽ được hưởng phúc."
"Nói cái gì mà hưởng phúc hay không hưởng phúc, chỉ cần hài tử sống tốt, chúng ta so với ai cũng cao hứng hơn." Dương Quý Mai khiêm tốn một câu, vui vẻ cười thấy răng không thấy mắt, tiếp tục mở miệng nói: "Đúng rồi, Chí Minh nhà chị cũng hơn hai mươi tuổi, nghe nói mấy ngày trước dẫn một cô gái về nhà, cô thấy thế nào?"
"Đừng nói nữa, chỗ nào cũng không đáng tin cậy, ăn mặc yêu khí, muốn nói vẫn là Khương Nhã nhà cô bộ dạng tốt, thủy linh linh, đáng tiếc cùng Chí Minh nhà chúng tôi không có duyên phận.."
"Phốc, đúng là không có duyên phận, điều kiện của Chí Minh nhà chị tốt như vậy, chị đừng lo lắng, khẳng định thằng bé sẽ tìm được một người thật tốt."
Phụ nhân (người phụ nữ lớn tuổi) thích lải nhải, Dương Quý Mai trong khoảng thời gian này cả ngày ra ngoài, đặc biệt thích cùng những phụ nhân kia nói chuyện, con gái nhà bà có tiền đồ, thi đậu đại học thành phố Bắc Kinh, lại tìm được đối tượng là Phó Thâm một tiểu tử tốt như vậy, chỉ có như vậy cũng đủ để Dương Quý Mai khoe khoang một trận rồi.
* * *
Hai giờ sau, Dương Quý Mai mang giỏ rau về nhà, vừa vào cửa liền thấy Khương Nhã lười biếng ngồi trên sô pha, Phó Thâm thì đứng thẳng lưng ngồi ở vị trí bên cạnh Khương Nhã đang cùng Khương Hán sinh chơi cờ.
Dương Quý Mai đóng cửa lại, vào phòng, mở miệng nói: "Đừng chơi nữa, Khương Hán Sinh ông vào phòng bếp giúp tôi nấu cơm."
"Thím, để con." Phó Thâm đứng dậy nói.
"Không cần." Dương Quý Mai trả lời một câu, tầm mắt đảo qua người Khương Nhã, mở miệng nói: "Khương Nhã, con đi nhà chú ba cùng nhà chú út nói một tiếng, đêm nay không cần nấu cơm, đến nhà chúng ta ăn. Khụ khụ, thuận tiện dẫn Phó Thâm đi nhận cửa."
Nhận cửa, mời ăn cơm, đây là đồng ý với thân phận của Phó Thâm rồi đi.
Khương Nhã ngồi thẳng người, cười tủm tỉm kéo Phó Thâm ra cửa.
Hai người đi trên con đường nhỏ, Phó Thâm nghiêng đầu nhìn Khương Nhã bên cạnh, mím môi mỏng, trong mắt hiện lên ý cười, mở miệng nói: "Xem như anh được thông qua rồi sao?"
"Ừm, thông qua, trong khoảng thời gian này vất vả Phó đồng chí." Khương Nhã cười khen một câu, sau đó đột nhiên nhớ tới cái gì, mở miệng hỏi: "Đúng rồi, anh được nghỉ phép bao lâu, đã ở mấy ngày rồi, không sao chứ?"
"Không có việc gì, anh nghỉ giải quyết vấn đề cá nhân, lão lãnh đạo cố ý phê chuẩn." Cằm Phó Thâm khẽ nâng lên, chính trực mở miệng nói.
Nhìn bộ dáng đắc ý của Phó Thâm, Khương Nhã mím môi cười một tiếng, đi một đoạn đường, đến nhà Khương Hán Lâm nói chuyện, hai người lại đến nhà chú ba, sau đó mới về nhà.
Về đến nhà, Phó Thâm vốn định vào phòng bếp hỗ trợ, kết quả bị Dương Quý Mai đuổi ra ngoài, ban đầu là có tâm tư khảo nghiệm mới để Phó Thâm xuống bếp, bây giờ đã sắp thành con rể, sao còn có thể để Phó Thâm xuống bếp chứ?
Nói là ăn cơm tối, hai ngày nay cũng nghe nói chuyện Khương Nhã mang bạn trai về, bây giờ mời ăn cơm có lẽ là đồng ý rồi, hai vợ chồng Ngô Tương cùng Khương Hán Lâm đã sớm tới, khó có khi Ngô Tương vừa tới liền vào phòng bếp hỗ trợ, Khương Hán Sinh tự nhiên được thả ra.
Một bàn thức ăn đầy đủ sắc hương vị đều đầy đủ, Phó Thâm là bạn trai của Khương Nhã, coi như là lần đầu tiên chính thức gặp thân thích nhà họ Khương, trên bàn rượu này là nhân vật chính, bị rót một bụng rượu, một vòng xoay quanh Phó Thâm cũng có chút chống đỡ không nổi.
Đợi đến khi tan cuộc, mấy người đàn ông đều uống say khướt, Ngô Tương đỡ Khương Hán Lâm trở về, Khương Hán Sinh cũng được đỡ vào phòng, về phần Phó Thâm uống say, tự nhiên không thể trở về khách sạn, Dương Quý Mai liền vung tay lên bảo đỡ đi vào phòng Khương Tùng.
Phòng Khương Nhã và Khương Cầm khẳng định không tiện để Phó Thâm một đại nam nhân đi vào ngủ, cho nên cũng chỉ có thể hi sinh phòng Của Khương Tùng, Khương Tùng cũng không có ý kiến, dù sao một đại lão gia như cậu ngủ ở đâu cũng được.
* * *
Bên này, Khương Hán Lâm được Ngô Tương cùng Bàn Bàn đỡ về nhà, sau khi đưa Khương Hán Lâm về phòng Bàn Bàn liền trở về phòng mình.
Ngô Tương nhìn Khương Hán Lâm say khướt, nhíu nhíu mày, lẩm bẩm hai câu, đang cúi người chuẩn bị cởi quần áo cho Khương Hán Lâm, tay vừa vươn ra đã bị một bàn tay bắt được, Ngô Tương ngẩng đầu liền đối diện với đôi mắt thanh minh của Khương Hán Lâm.
"Anh không say rượu? Vậy mà trên đường đi còn để cho emvà con trai đỡ, mệt muốn chết." Ngô Tương rút tay về lẩm bẩm một câu.
"Say, cả người vô lực, nhưng đầu óc còn rất thanh tỉnh." Khương Hán Lâm nằm ở trên giường trả lời một câu, ngước mắt liếc ngô Tương một cái, mở miệng nói: "Hôm nay em làm rất đúng, về sau ít cùng đại tẩu ầm ĩ, chỉ riêng bạn trai cháu gái anh, vừa nhìn đã biết không phải người bình thường, nói không chừng tương lai Bàn Bàn còn có thể trông cậy vào một chút."
"Trông cậy vào cái gì, đó là cháu gái anh, cũng không phải con gái anh, sao Bàn Bàn có thể trông cậy vào được?" Ngô Tương không tin, nha đầu Khương Nhã kia cũng không phải là người có thể tùy tiện giúp đỡ người khác.
"Ngu ngốc! Bàn Bàn từ nhỏ xem như cùng mấy đứa nhỏ nhà anh hai lớn lên, Khương Nhã đối với Bàn Bàn tựa như em trai ruột, bằng không em cho rằng anh nhiều năm như vậy vì sao không ngăn cản Bàn Bàn chạy đến nhà anh hai?" Cho nên nói gừng càng già càng cay.
Lần này Ngô Tương không mở miệng nữa, người một nhà Khương Hán Sinh bây giờ đã khác ngày xưa, không còn là nông dân như trước kia, con gái học đại học ở Kinh Thị, con rể làm sĩ quan, Ngô Tương là người thức thời nhất, người không thể trêu chọc Ngô Tương cũng sẽ không đi chiêu, nói thẳng ra, Ngô Tương có chút tâm tư nhỏ, nhưng chính là người mềm nắn rắn buông.
Mặc kệ người nhà Khương Hán Lâm nghĩ thế nào, vừa mới mời thân thích bên Khương gia ăn cơm, ngày hôm sau Dương Quý Mai liền thu thập mang theo người một nhà trở về nhà mẹ đẻ.
Khương Nhã nói chuyện bạn trai, dù thế nào cũng phải về Dương gia một chuyến.
Đến nơi, cả nhà Dương Quý Mai vừa vào thôn đã có không ít người chào hỏi Dương Quý Mai, biết được Phó Thâm là đối tượng của Khương Nhã không khỏi nhìn thêm vài lần.
Phó Thâm mặc quân phục cũng đủ bắt mắt rồi, huống chi còn lớn lên rất tốt, dáng người thẳng tắp, nhìn rất có khí phách, cao một mét tám mươi, trong đám người đặc biệt khiến người ta chú ý.
"Mẹ, chúng con đã trở lại." Dương Quý Mai còn chưa vào sân đã cất giọng hô một tiếng.
Dương lão thái thái ở hậu viện cho gà ăn nghe thấy thanh âm của Dương Quý Mai lập tức dừng lại công việc trong tay liền đi ra ngoài, đi tới tiền viện nhìn thấy một nhà Dương Quý Mai, trên mặt Dương lão thái thái lộ ra tươi cười.
"Hôm nay sao lại trở về, cũng không nói trước một tiếng, để mẹ mua đồ ăn nha." Nơi này cách thành phố tương đối xa, mua đồ ăn đi tới đi lui cũng phải mất hai tiếng đồng hồ.
"Mẹ, con mua đồ ăn rồi, đúng rồi, ba con đâu?" Dương Quý Mai không nhìn thấy bóng dáng Dương lão gia tử, mở miệng hỏi.
"Đi cửa sông lớn câu cá, lớn tuổi rồi cả ngày chỉ thích câu cá, trong nhà không ở được." Tầm mắt Dương lão thái thái dừng trên người Phó Thâm mặc quân phục, mở miệng nói: "Quý Mai à, đây là.."
"Đối tượng của Khương Nhã, mang về cho ngài xem một chút." Dương Quý Mai cười tủm tỉm trả lời.
Vừa nghe là đối tượng, ánh mắt Dương lão thái thái cũng không giống, người già rồi, ánh mắt tuy rằng nhìn không rõ lắm, nhưng chỉ mặc bộ quân phục kia đã thấy có tinh thần: "Tốt, là một thanh niên có khí phách."
"Lão Khương, ông đi xem ba ở đâu, tôi cùng mẹ vào bếp xem một chút, để cho thanh niên bọn họ nói chuyện."
* * *
Thẳng đến khi Dương Quý Mai lôi kéo lão thái thái vào phòng bếp, Khương Nhã mới từ trong phòng cầm hai cái ghế đi ra, đưa cho Phó Thâm một cái.
Khương Tùng nhìn thấy, cười hì hì trêu chọc nói: "Chị, của em đâu?"
"Em không có tay sao?" Khương Nhã không khách khí trả lời một câu, nhưng xuất phát từ tình thương đối với Khương Tùng, Khương Nhã vẫn đưa một cái ghế khác trong tay cho Khương Tùng.
Sống lưng Khương Tùng lạnh lên, ngước mắt đối diện tầm mắt Phó Thâm, Khương Tùng lập tức mở miệng cự tuyệt: "Đừng đừng đừng, em tự vào phòng lấy."
Khương Tùng chuồn một chút chạy vào trong phòng khách, Phó Thâm nhàn nhạt thu hồi tầm mắt, khóe môi cong lên.
Ừm, em vợ rất tốt.
Trong phòng bếp, sắc mặt Dương Quý Mai rất khó coi, nghĩ đến vừa rồi nhìn thấy đông phòng cùng tây phòng đều khóa, sắc mặt càng khó nhìn hơn.
"Mẹ, không phải nói Đại Quân và Tiểu Bân đều đã xây nhà rồi, căn nhà cũ vốn được phân cho ba mẹ sao còn khóa? Chuyện gì xảy ra vậy, bây giờ chỉ còn lại một gian nhà chính cho hai người, phòng đều không lưu lại một gian, ba mẹ ngủ ở đâu?"
"Không có việc gì, bọn họ nói trong phòng còn có đồ đạc, sợ bị mất liền khóa, hậu viện còn có một gian phòng cũng có thể ở."
"Hậu viện?" Dương Quý Mai không khống chế được: "Phòng ở hậu viện kia người có thể ở sao, đó không phải nguyên bản là chuồng trâu sao, hai người kia sao lại không lên trời luôn đi, cũng không sợ ngày nào đó thiên lôi bổ xuống hai đứa con bất hiếu vô lương tâm bọn họ sao? Tôi đi tìm họ, quá quá đáng!"
Không đợi Dương lão thái thái có động tác, Dương Quý Mai liền sải bước đi ra ngoài.
Ngoài tiền viện, mấy tiểu bối thấy Dương Quý Mai hùng hổ lao ra, Dương lão thái thái còn đi theo phía sau, một bên đuổi theo vừa hô: "Khương Tùng, Khương Nhã, nhanh ngăn cản mẹ cháu lại."
Khương Nhã thấy thân thể bà ngoại bất ổn, vội vàng tiến lên hai bước đỡ lấy, mở miệng hỏi: "Bà ngoại, xảy ra chuyện gì vậy, sao mẹ ta giận đến thế?"
"Cháu đừng hỏi nữa, mau đi, Khương Nhã, mau đi, đem cháu mẹ kéo về." Dương lão thái thái trong lòng nóng nảy không thôi.
"Được rồi, cháu đi ngay bây giờ, bà ngoại bà đừng nóng vội." Khương Nhã an ủi một câu, hướng Khương Tùng bên cạnh mở miệng nói: "Khương Tùng, em nhìn bà ngoại, chị đi đuổi theo mẹ."
"Anh đi cùng em." Phó Thâm sải bước đi theo phía sau Khương Nhã, hai người cùng nhau đi qua.
Khương Nhã cùng Phó Thâm đi rất nhanh, thân ảnh rất nhanh ra khỏi viện, đi ra khỏi viện không xa, bước chân Khương Nhã liền chậm lại.
Bộ dáng thảnh thơi của Khương Nhã lúc này hoàn toàn bất đồng với vừa rồi, Phó Thâm cũng không hỏi, chậm lại bước chân.
"Không hỏi em một chút sao?" Khương Nhã chủ động mở miệng.
"Anh tin vào quyết định của em." Phó Thâm tin tưởng cô, bất cứ chuyện gì tiểu cô nương nhà anh làm nhất định đã có tính toán.
Hai người tiếp tục chậm rãi đi, tuyệt đối không sốt ruột.
"Ừm, dì chạy tới bên kia, không có việc gì chứ?" Phó Thâm lo lắng hỏi.
"Không có việc gì, có việc khẳng định không phải mẹ em."
Đối với sức chiến đấu của đồng chí Dương Quý Mai, Khương Nhã tuyệt đối tin tưởng.
Last edited by a moderator: