Bài viết: 65 

Thần côn quân tẩu
Chương 146: Ác mộng
Chương 146: Ác mộng
Trong phòng thẩm vấn, Tô Ninh hoảng sợ không thôi, đặc biệt là bên cạnh nơi này không có ai, cảnh sát sau khi đưa cô về liền nhốt cô ở đây. Trong đầu Tô Ninh một mảnh hỗn loạn, cô không hiểu chính là mẹ bảo cô về nhà một chuyến, sao vừa vào nhà đã bị cảnh sát mang đi, nhắc tới cảnh sát Tô Ninh liền liên tưởng đến một chuyện nào đó.
"Cạch cạch!" Một tiếng động vang lên, cửa phòng thẩm vấn bị đẩy ra, Tô Ninh ngẩng đầu liền nhìn thấy bóng dáng Phó Thâm, phía sau còn có La Sơn đi theo.
Thấy Phó Thâm, Tô Ninh theo phản xạ rụt bả vai lại, đặc biệt là khí thế sắc bén của Phó Thâm khiến Tô Ninh không dám nhìn thẳng.
Phó Thâm đi đến bên cạnh bàn, kéo ghế ngồi xuống, sau đó ngước mắt lên nhàn nhạt liếc nhìn Tô Ninh đang lẻ loi ở bên kia, mím môi mỏng, nghiêm túc trầm giọng mở miệng nói: "Tô Ninh, nói ra những gì cô biết."
"Không, em không biết, cái gì em cũng không biết." Tô Ninh kích động lắc đầu, ngẩng đầu nhìn Phó Thâm một cái, hốc mắt đỏ hoe tiếp tục mở miệng nói: "Phó ca, em thật sự cái gì cũng không biết, em chỉ là không thích Khương Nhã, chị gái em mấy ngày trước không còn, trong lòng em cũng chỉ nghĩ lạ, là có người tới cửa để cho em chỉ định Khương Nhã cùng cái chết của chị em có liên quan, em thật sự cái gì cũng không biết."
Tô Ninh dù sao kinh nghiệm sống chưa nhiều, bình thường có chút ít tính tình, nhìn không sợ trời không sợ đất, nhưng một khi gặp phải chút chuyện liền sợ tới mức cái gì cũng thú nhận.
La Sơn đứng ở một bên không mở miệng, nhưng nhìn Tô Ninh ngược lại cảm thấy, không đâm đầu vào chỗ chết thì sẽ không chết, Tô gia giờ này đã suy sụp, sống cho tốt không được sao, một người hai người nhất định phải làm thiêu thân, Tô Thiến kia đã đem mạng mình làm mất, Tô Ninh này lại bắt đầu, cho nên người Tô gia này đều là kiểu ra ngoài không mang đầu óc sao?
Tô Ninh cảm thấy cực kỳ đáng thương, trên mặt Phó Thâm ngồi trên ghế lại không có chút biến hóa nào, vẫn giữ vẻ mặt nghiêm túc.
"Ai bảo cô báo cảnh sát?"
"An gia, là An gia, bọn họ cho em tiền, sau đó bảo em báo cảnh sát, em thật sự cái gì cũng không biết." Nói trắng ra, Tô Ninh thật đúng là cái gì cũng không biết, cô a không biết vì sao Tô Thiến đột nhiên gả đến An gia, làm vợ cho một lão già, cũng không biết vì sao Tô Thiến muốn đi Trung Thịnh làm việc, Tô Thiến vì sao đột nhiên chết, tất cả những chuyện này Tô Ninh căn bản là không hiểu ra sao.
Chuyện báo cảnh sát, Tô Ninh chẳng qua chỉ được coi như người đưa tin.
Bên Tô Ninh này căn bản không có khó khăn gì, Phó Thâm còn chưa nói gì, bên kia Tô Ninh đã khai hết rồi.
Phó Thâm từ cục cảnh sát đi ra liền lái xe đến Kinh Đại, về phần Tô Ninh trong cục cảnh sát, bởi vì nghi ngờ cản trở cảnh sát tra án, bị cục cảnh sát tạm giữ hình sự, cũng chỉ bị nhốt một thời gian, bất quá cuộc sống bên trong cũng không dễ chịu, cho dù là nửa tháng, cũng đủ để ký ức Tô Ninh cả đời này vẫn còn tươi mới.
Tan học, Khương Nhã liền nói với La Manh một tiếng trực tiếp đi về phía cổng trường, ven đường có một chiếc xe đậu. Một thân ảnh thon dài cao lớn đứng bên cạnh xe, dáng người thẳng tắp, thoạt nhìn giống như một gốc tùng bách, ngạo nghễ đứng thẳng.
Khương Nhã nhìn thấy anh, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch lên, gợi lên một nụ cười yếu ớt, nhẹ nhàng bước qua.
Tầm mắt Phó Thâm vẫn dừng lại trên bóng dáng thướt tha của cô, nhìn Khương Nhã cất bước đi tới, trong mắt Phó Thâm hiện lên ý cười, sắc mặt hòa hoãn một chút, không còn nghiêm túc như vừa rồi.
"Sự tình tiến triển, lên xe, thuận tiện dẫn em đi ăn cơm."
"Ừm." Khương Nhã đáp một tiếng.
Phó Thâm mở cửa xe của ghế phụ, đợi Khương Nhã trèo lên mới đóng cửa xe lại, sau đó đi tới bên kia, lên xe, khởi động xe.
Ngồi ở trên xe, Khương Nhã nghiêng đầu nhìn Phó Thâm bên cạnh, đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, mở miệng nói: "Vết thương của anh không có việc gì chứ?"
"Đều khỏi rồi, vừa lúc thừa dịp tết Đoan Ngọ lần này, anh đến nhà em bái phỏng, qua tết Đoan Ngọ anh phải trở về bộ đội." Nhắc tới hồi bộ đội, cảm giác trong lòng Phó Thâm rất phức tạp, rời khỏi bộ đội lâu như vậy Phó Thâm thật đúng là không thích lắm, nghĩ sắp trở về bộ đội, trong lòng rất vui vẻ, nhưng nghĩ lại, chỉ cần trở về bộ đội sẽ không gặp được tiểu cô nương nhà mình, trong lòng chua xót không chịu nổi.
Ai, cảm giác này thật sự là.. Đau đớn và hạnh phúc.
Hai người đi tới nhà hàng do Kiều Thuận Nghĩa mở, nhân viên phục vụ dẫn người vào phòng riêng, theo quy củ cũ mang thức ăn lên.
Đồ ăn vừa mới lên, trong phòng liền có một người không mời mà đến, Kiều Thuận Nghĩa tùy tiện ngồi xuống, nhìn Phó Thâm mặt đen, còn có vẻ mặt lạnh nhạt của Khương Nhã, hắn một chút cũng không có tự giác làm bóng đèn.
"Này hai người ăn đi, đều sửng sốt làm gì a, đợi lát nữa đồ ăn cũng lạnh." Kiều Thuận Nghĩa cười tủm tỉm cầm đũa ăn, vừa ăn vừa chào hỏi hai người kia cũng nhanh chóng động thủ.
Phó Thâm đen mặt, nhìn Kiều Thuận Nghĩa, mím môi mỏng, mở miệng nói: "Cậu không bận sao?"
"Không bận, không bận, tôi bận cái gì đâu, hơn nữa cho dù có bận rộn thời gian ăn bữa cơm tôi vẫn có, vừa lúc nghe nhân viên phục vụ nói hai người tới, tôi liền tới đây cọ một bữa cơm." Kiều Thuận Nghĩa khoát tay nói.
Phó Thâm nghe Kiều Thuận Nghĩa nói xong, bỗng dưng đứng dậy, sau đó đi ra khỏi phòng riêng trong tầm mắt nghi hoặc của Khương Nhã và Kiều Thuận Nghĩa.
Kiều Thuận Nghĩa nhìn bóng lưng Phó Thâm, trợn tròn mắt, ai ai ai, sao lại đi rồi, không phải là tức giận chứ?
Khương Nhã đối với Phó Thâm đột nhiên rời đi cũng không hiểu ra mớ.
Vài phút sau, Phó Thâm lại đi vào, cái gì cũng không nói trực tiếp đưa tay xách cổ áo Kiều Thuận Nghĩa lên liền xách người đi ra ngoài.
"Ai ai ai, cậu làm gì vậy, Phó Thâm cậu buông tay, cậu coi như xách chó sao, tôi còn chưa ăn xong đâu, cậu kéo tôi làm cái gì?" Kiều Thuận Nghĩa giãy dụa, thế nhưng không địch lại Phó Thâm, chỉ có thể bị Phó Thâm kéo ra ngoài như chó con.
Lại qua vài phút, Phó Thâm quay lại, ngước mắt nhìn thẳng vào tầm mắt nghi hoặc của Khương Nhã, Phó Thâm lạnh nhạt tự nhiên cài cúc áo, sau đó ngồi ở vị trí bên cạnh Khương Nhã.
Cuối cùng cũng đem người ngoài đuổi đi, Phó Thâm đang muốn mở miệng nói gì đó với Khương Nhã, liền thấy Khương Nhã vẫn như cũ vẻ mặt khó hiểu nhìn anh.
"Khụ khụ, anh gọi một bàn khác, để cho hắn tự mình ăn." Kiều Thuận Nghĩa là ông chủ, tùy tiện ăn, muốn ăn cái gì thì ăn.
"À." Khương Nhã ngoan ngoãn trả lời một chữ, cũng không hỏi nữa.
Sau khi ăn cơm, Phó Thâm đem chuyện của Tô Ninh nói một lần, nói xong liền phát hiện ánh mắt Khương Nhã muốn nói lại thôi, liền chủ động mở miệng hỏi: "Làm sao vậy, có chuyện thì nói."
Khương Nhã có chút rối rắm, cái chết của Tô Thiến quả thật có quan hệ với cô, chính là cái gọi là càng quan tâm lại càng cẩn thận, Khương Nhã lo lắng Phó Thâm sẽ cảm thấy mình quá mức, nhưng Tô Thiến làm nhiều việc xấu như vậy, Khương Nhã không cảm thấy mình sai, chỉ dựa vào tay Tô Thiến đã dính không ít mạng người, Khương Nhã cảm thấy Tô Thiến chết như vậy còn có chút tiện nghi cho cô ta.
Thế nhưng, Khương Nhã lại lo lắng Phó Thâm cho rằng cô là người tâm ngoan thủ lạt, loại rối rắm như tiểu nữ nhi này trước kia Khương Nhã tuyệt đối không có.
Tầm mắt Phó Thâm vẫn dừng trên người Khương Nhã, đợi một lát không thấy Khương Nhã mở miệng, nhìn mi tâm tiểu cô nương nhíu chặt, anh vươn tay, đầu ngón tay ấm áp nhẹ nhàng ấn xuống mi tâm của nàng, sủng nịch mở miệng nói: "Đừng nhíu mày."
Hả? Khương Nhã sững sờ ngẩng đầu, chống lại vẻ đau lòng trong mắt Phó Thâm, trong lòng trong một khoảnh gian ngắn sáng lên rất nhiều, ngược lại là cô.. Lo sợ không đâu.
Ban đêm..
Bầu trời đêm đen kịt âm trầm một mảnh, tiếng sấm vang lên từng trận, chỉ chốc lát sau mưa to rầm rầm liền rơi xuống, nện lên bệ cửa sổ phát ra tiếng lạch cạch rất nhỏ, chậu cây xanh trên bệ cửa sổ rất nhanh bị ướt.
Trong phòng ngủ, trên giường không lớn, Khương Nhã đắp một lớp chăn mỏng, trán nổi lên một tầng mồ hôi, ngoài cửa sổ sấm sét tiếp tục vang lên, tia chớp màu lam xẹt qua bầu trời đêm, từng tiếng này rốt cục đánh thức Khương Nhã trong cơn ác mộng.
Mãnh liệt mở mắt ra, Khương Nhã nhìn tấm ván gỗ trên đỉnh đầu, lòng bàn tay nổi lên một chút dính dính, cảm giác ướt át kia truyền đến, Khương Nhã sững sờ rũ mắt, nhìn lòng bàn tay một chút đỏ tươi, lại liên tưởng đến hết thảy trong mộng vừa rồi, Khương Nhã ngủ không được.
Không để ý, Khương Nhã trực tiếp đi chân trần giẫm lên sàn nhà, thay đổi một bộ quần áo.
La Manh cùng hai người bạn cùng phòng khác bị động tĩnh của Khương Nhã đánh thức, La Manh từ trên giường ngồi dậy, dụi dụi mắt nhìn Khương Nhã đã thay quần áo xong, hồ nghi mở miệng nói: "Khương Nhã, hơn nửa đêm, cậu làm gì vậy?"
"Tôi đi ra ngoài một chuyến, các cậu ngủ đi." Khương Nhã nói xong đã cầm ô mở cửa vội vàng đi xuống lầu.
La Manh vẻ mặt mờ mịt, cầm lấy điện thoại di động bên cạnh nhìn thoáng qua, trên màn hình hiển thị hơn một giờ sáng.
Lúc này Khương Nhã đi ra ngoài, La Manh cũng không ngủ được, liền mặc quần áo đuổi theo, nhưng chờ La Manh đuổi theo dưới lầu thì bị dì quản lý ngăn lại, La Manh từ trong miệng dì quản lý biết được Khương Nhã đã đi ra ngoài.
Vội vàng chạy về ký túc xá, La Manh gọi điện thoại cho Phó Thâm, Phó Thâm ở đầu dây bên kia nói hai câu liền cúp điện thoại.
Mưa to trút xuống, Khương Nhã cầm ô đi trên đường, đã hơn nửa đêm, trên đường trống rỗng, chỉ có bóng dáng một mình Khương Nhã, ô bị gió thổi đều không vững, Khương Nhã nghiêm túc căng thẳng khuôn mặt nhỏ nhắn, dưới chân không ngừng hướng chỗ ở của Vương Chi Sùng mà đi.
Đi ước chừng mười mấy phút, Khương Nhã mơ hồ nghe thấy một tiếng vang, lập tức một chiếc xe dừng ở bên cạnh Khương Nhã, Khương Nhã quay đầu nhìn qua.
Phó Thâm mở cửa xe, cũng không che ô liền đi xuống, đi tới bên cạnh Khương Nhã còn chưa đợi Khương Nhã mở miệng liền động thủ nhét cô vào trong xe, sau đó tự mình trở lại ghế lái, dùng sức "phanh" một tiếng đóng cửa xe lại.
Trong xe rất yên tĩnh, chỉ có tiếng nước mưa rơi xuống đập vào cửa sổ xe, Khương Nhã ngước mắt lên, chống lại đôi mắt đen bốc lửa của Phó Thâm, trong lòng không khỏi có chút chột dạ.
"Đi đâu?" Phó Thâm bỗng dưng quay đầu thu hồi tầm mắt, không nhìn cô, quần áo ướt sũng dính trên người.
Khương Nhã có thể cảm giác được Phó Thâm đang tức giận, nhưng mà, sự tình tương đối khẩn cấp, Khương Nhã cũng không để ý dỗ dành anh, mở miệng nói: "Đến chỗ sư phụ của em, nhanh lên!"
Nghe thấy Khương Nhã nhấn mạnh "Nhanh lên", Phó Thâm một cước đạp chân ga, xe trượt một cái rất nhanh chạy ra ngoài, tốc độ rất nhanh, đè qua vũng nước nhỏ ven đường, gây ra một vệt nước bắn tung tóe..
"Cạch cạch!" Một tiếng động vang lên, cửa phòng thẩm vấn bị đẩy ra, Tô Ninh ngẩng đầu liền nhìn thấy bóng dáng Phó Thâm, phía sau còn có La Sơn đi theo.
Thấy Phó Thâm, Tô Ninh theo phản xạ rụt bả vai lại, đặc biệt là khí thế sắc bén của Phó Thâm khiến Tô Ninh không dám nhìn thẳng.
Phó Thâm đi đến bên cạnh bàn, kéo ghế ngồi xuống, sau đó ngước mắt lên nhàn nhạt liếc nhìn Tô Ninh đang lẻ loi ở bên kia, mím môi mỏng, nghiêm túc trầm giọng mở miệng nói: "Tô Ninh, nói ra những gì cô biết."
"Không, em không biết, cái gì em cũng không biết." Tô Ninh kích động lắc đầu, ngẩng đầu nhìn Phó Thâm một cái, hốc mắt đỏ hoe tiếp tục mở miệng nói: "Phó ca, em thật sự cái gì cũng không biết, em chỉ là không thích Khương Nhã, chị gái em mấy ngày trước không còn, trong lòng em cũng chỉ nghĩ lạ, là có người tới cửa để cho em chỉ định Khương Nhã cùng cái chết của chị em có liên quan, em thật sự cái gì cũng không biết."
Tô Ninh dù sao kinh nghiệm sống chưa nhiều, bình thường có chút ít tính tình, nhìn không sợ trời không sợ đất, nhưng một khi gặp phải chút chuyện liền sợ tới mức cái gì cũng thú nhận.
La Sơn đứng ở một bên không mở miệng, nhưng nhìn Tô Ninh ngược lại cảm thấy, không đâm đầu vào chỗ chết thì sẽ không chết, Tô gia giờ này đã suy sụp, sống cho tốt không được sao, một người hai người nhất định phải làm thiêu thân, Tô Thiến kia đã đem mạng mình làm mất, Tô Ninh này lại bắt đầu, cho nên người Tô gia này đều là kiểu ra ngoài không mang đầu óc sao?
Tô Ninh cảm thấy cực kỳ đáng thương, trên mặt Phó Thâm ngồi trên ghế lại không có chút biến hóa nào, vẫn giữ vẻ mặt nghiêm túc.
"Ai bảo cô báo cảnh sát?"
"An gia, là An gia, bọn họ cho em tiền, sau đó bảo em báo cảnh sát, em thật sự cái gì cũng không biết." Nói trắng ra, Tô Ninh thật đúng là cái gì cũng không biết, cô a không biết vì sao Tô Thiến đột nhiên gả đến An gia, làm vợ cho một lão già, cũng không biết vì sao Tô Thiến muốn đi Trung Thịnh làm việc, Tô Thiến vì sao đột nhiên chết, tất cả những chuyện này Tô Ninh căn bản là không hiểu ra sao.
Chuyện báo cảnh sát, Tô Ninh chẳng qua chỉ được coi như người đưa tin.
Bên Tô Ninh này căn bản không có khó khăn gì, Phó Thâm còn chưa nói gì, bên kia Tô Ninh đã khai hết rồi.
Phó Thâm từ cục cảnh sát đi ra liền lái xe đến Kinh Đại, về phần Tô Ninh trong cục cảnh sát, bởi vì nghi ngờ cản trở cảnh sát tra án, bị cục cảnh sát tạm giữ hình sự, cũng chỉ bị nhốt một thời gian, bất quá cuộc sống bên trong cũng không dễ chịu, cho dù là nửa tháng, cũng đủ để ký ức Tô Ninh cả đời này vẫn còn tươi mới.
Tan học, Khương Nhã liền nói với La Manh một tiếng trực tiếp đi về phía cổng trường, ven đường có một chiếc xe đậu. Một thân ảnh thon dài cao lớn đứng bên cạnh xe, dáng người thẳng tắp, thoạt nhìn giống như một gốc tùng bách, ngạo nghễ đứng thẳng.
Khương Nhã nhìn thấy anh, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch lên, gợi lên một nụ cười yếu ớt, nhẹ nhàng bước qua.
Tầm mắt Phó Thâm vẫn dừng lại trên bóng dáng thướt tha của cô, nhìn Khương Nhã cất bước đi tới, trong mắt Phó Thâm hiện lên ý cười, sắc mặt hòa hoãn một chút, không còn nghiêm túc như vừa rồi.
"Sự tình tiến triển, lên xe, thuận tiện dẫn em đi ăn cơm."
"Ừm." Khương Nhã đáp một tiếng.
Phó Thâm mở cửa xe của ghế phụ, đợi Khương Nhã trèo lên mới đóng cửa xe lại, sau đó đi tới bên kia, lên xe, khởi động xe.
Ngồi ở trên xe, Khương Nhã nghiêng đầu nhìn Phó Thâm bên cạnh, đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, mở miệng nói: "Vết thương của anh không có việc gì chứ?"
"Đều khỏi rồi, vừa lúc thừa dịp tết Đoan Ngọ lần này, anh đến nhà em bái phỏng, qua tết Đoan Ngọ anh phải trở về bộ đội." Nhắc tới hồi bộ đội, cảm giác trong lòng Phó Thâm rất phức tạp, rời khỏi bộ đội lâu như vậy Phó Thâm thật đúng là không thích lắm, nghĩ sắp trở về bộ đội, trong lòng rất vui vẻ, nhưng nghĩ lại, chỉ cần trở về bộ đội sẽ không gặp được tiểu cô nương nhà mình, trong lòng chua xót không chịu nổi.
Ai, cảm giác này thật sự là.. Đau đớn và hạnh phúc.
* * *
Hai người đi tới nhà hàng do Kiều Thuận Nghĩa mở, nhân viên phục vụ dẫn người vào phòng riêng, theo quy củ cũ mang thức ăn lên.
Đồ ăn vừa mới lên, trong phòng liền có một người không mời mà đến, Kiều Thuận Nghĩa tùy tiện ngồi xuống, nhìn Phó Thâm mặt đen, còn có vẻ mặt lạnh nhạt của Khương Nhã, hắn một chút cũng không có tự giác làm bóng đèn.
"Này hai người ăn đi, đều sửng sốt làm gì a, đợi lát nữa đồ ăn cũng lạnh." Kiều Thuận Nghĩa cười tủm tỉm cầm đũa ăn, vừa ăn vừa chào hỏi hai người kia cũng nhanh chóng động thủ.
Phó Thâm đen mặt, nhìn Kiều Thuận Nghĩa, mím môi mỏng, mở miệng nói: "Cậu không bận sao?"
"Không bận, không bận, tôi bận cái gì đâu, hơn nữa cho dù có bận rộn thời gian ăn bữa cơm tôi vẫn có, vừa lúc nghe nhân viên phục vụ nói hai người tới, tôi liền tới đây cọ một bữa cơm." Kiều Thuận Nghĩa khoát tay nói.
Phó Thâm nghe Kiều Thuận Nghĩa nói xong, bỗng dưng đứng dậy, sau đó đi ra khỏi phòng riêng trong tầm mắt nghi hoặc của Khương Nhã và Kiều Thuận Nghĩa.
Kiều Thuận Nghĩa nhìn bóng lưng Phó Thâm, trợn tròn mắt, ai ai ai, sao lại đi rồi, không phải là tức giận chứ?
Khương Nhã đối với Phó Thâm đột nhiên rời đi cũng không hiểu ra mớ.
Vài phút sau, Phó Thâm lại đi vào, cái gì cũng không nói trực tiếp đưa tay xách cổ áo Kiều Thuận Nghĩa lên liền xách người đi ra ngoài.
"Ai ai ai, cậu làm gì vậy, Phó Thâm cậu buông tay, cậu coi như xách chó sao, tôi còn chưa ăn xong đâu, cậu kéo tôi làm cái gì?" Kiều Thuận Nghĩa giãy dụa, thế nhưng không địch lại Phó Thâm, chỉ có thể bị Phó Thâm kéo ra ngoài như chó con.
Lại qua vài phút, Phó Thâm quay lại, ngước mắt nhìn thẳng vào tầm mắt nghi hoặc của Khương Nhã, Phó Thâm lạnh nhạt tự nhiên cài cúc áo, sau đó ngồi ở vị trí bên cạnh Khương Nhã.
Cuối cùng cũng đem người ngoài đuổi đi, Phó Thâm đang muốn mở miệng nói gì đó với Khương Nhã, liền thấy Khương Nhã vẫn như cũ vẻ mặt khó hiểu nhìn anh.
"Khụ khụ, anh gọi một bàn khác, để cho hắn tự mình ăn." Kiều Thuận Nghĩa là ông chủ, tùy tiện ăn, muốn ăn cái gì thì ăn.
"À." Khương Nhã ngoan ngoãn trả lời một chữ, cũng không hỏi nữa.
Sau khi ăn cơm, Phó Thâm đem chuyện của Tô Ninh nói một lần, nói xong liền phát hiện ánh mắt Khương Nhã muốn nói lại thôi, liền chủ động mở miệng hỏi: "Làm sao vậy, có chuyện thì nói."
Khương Nhã có chút rối rắm, cái chết của Tô Thiến quả thật có quan hệ với cô, chính là cái gọi là càng quan tâm lại càng cẩn thận, Khương Nhã lo lắng Phó Thâm sẽ cảm thấy mình quá mức, nhưng Tô Thiến làm nhiều việc xấu như vậy, Khương Nhã không cảm thấy mình sai, chỉ dựa vào tay Tô Thiến đã dính không ít mạng người, Khương Nhã cảm thấy Tô Thiến chết như vậy còn có chút tiện nghi cho cô ta.
Thế nhưng, Khương Nhã lại lo lắng Phó Thâm cho rằng cô là người tâm ngoan thủ lạt, loại rối rắm như tiểu nữ nhi này trước kia Khương Nhã tuyệt đối không có.
Tầm mắt Phó Thâm vẫn dừng trên người Khương Nhã, đợi một lát không thấy Khương Nhã mở miệng, nhìn mi tâm tiểu cô nương nhíu chặt, anh vươn tay, đầu ngón tay ấm áp nhẹ nhàng ấn xuống mi tâm của nàng, sủng nịch mở miệng nói: "Đừng nhíu mày."
Hả? Khương Nhã sững sờ ngẩng đầu, chống lại vẻ đau lòng trong mắt Phó Thâm, trong lòng trong một khoảnh gian ngắn sáng lên rất nhiều, ngược lại là cô.. Lo sợ không đâu.
* * *
Ban đêm..
Bầu trời đêm đen kịt âm trầm một mảnh, tiếng sấm vang lên từng trận, chỉ chốc lát sau mưa to rầm rầm liền rơi xuống, nện lên bệ cửa sổ phát ra tiếng lạch cạch rất nhỏ, chậu cây xanh trên bệ cửa sổ rất nhanh bị ướt.
Trong phòng ngủ, trên giường không lớn, Khương Nhã đắp một lớp chăn mỏng, trán nổi lên một tầng mồ hôi, ngoài cửa sổ sấm sét tiếp tục vang lên, tia chớp màu lam xẹt qua bầu trời đêm, từng tiếng này rốt cục đánh thức Khương Nhã trong cơn ác mộng.
Mãnh liệt mở mắt ra, Khương Nhã nhìn tấm ván gỗ trên đỉnh đầu, lòng bàn tay nổi lên một chút dính dính, cảm giác ướt át kia truyền đến, Khương Nhã sững sờ rũ mắt, nhìn lòng bàn tay một chút đỏ tươi, lại liên tưởng đến hết thảy trong mộng vừa rồi, Khương Nhã ngủ không được.
Không để ý, Khương Nhã trực tiếp đi chân trần giẫm lên sàn nhà, thay đổi một bộ quần áo.
La Manh cùng hai người bạn cùng phòng khác bị động tĩnh của Khương Nhã đánh thức, La Manh từ trên giường ngồi dậy, dụi dụi mắt nhìn Khương Nhã đã thay quần áo xong, hồ nghi mở miệng nói: "Khương Nhã, hơn nửa đêm, cậu làm gì vậy?"
"Tôi đi ra ngoài một chuyến, các cậu ngủ đi." Khương Nhã nói xong đã cầm ô mở cửa vội vàng đi xuống lầu.
La Manh vẻ mặt mờ mịt, cầm lấy điện thoại di động bên cạnh nhìn thoáng qua, trên màn hình hiển thị hơn một giờ sáng.
Lúc này Khương Nhã đi ra ngoài, La Manh cũng không ngủ được, liền mặc quần áo đuổi theo, nhưng chờ La Manh đuổi theo dưới lầu thì bị dì quản lý ngăn lại, La Manh từ trong miệng dì quản lý biết được Khương Nhã đã đi ra ngoài.
Vội vàng chạy về ký túc xá, La Manh gọi điện thoại cho Phó Thâm, Phó Thâm ở đầu dây bên kia nói hai câu liền cúp điện thoại.
Mưa to trút xuống, Khương Nhã cầm ô đi trên đường, đã hơn nửa đêm, trên đường trống rỗng, chỉ có bóng dáng một mình Khương Nhã, ô bị gió thổi đều không vững, Khương Nhã nghiêm túc căng thẳng khuôn mặt nhỏ nhắn, dưới chân không ngừng hướng chỗ ở của Vương Chi Sùng mà đi.
Đi ước chừng mười mấy phút, Khương Nhã mơ hồ nghe thấy một tiếng vang, lập tức một chiếc xe dừng ở bên cạnh Khương Nhã, Khương Nhã quay đầu nhìn qua.
Phó Thâm mở cửa xe, cũng không che ô liền đi xuống, đi tới bên cạnh Khương Nhã còn chưa đợi Khương Nhã mở miệng liền động thủ nhét cô vào trong xe, sau đó tự mình trở lại ghế lái, dùng sức "phanh" một tiếng đóng cửa xe lại.
Trong xe rất yên tĩnh, chỉ có tiếng nước mưa rơi xuống đập vào cửa sổ xe, Khương Nhã ngước mắt lên, chống lại đôi mắt đen bốc lửa của Phó Thâm, trong lòng không khỏi có chút chột dạ.
"Đi đâu?" Phó Thâm bỗng dưng quay đầu thu hồi tầm mắt, không nhìn cô, quần áo ướt sũng dính trên người.
Khương Nhã có thể cảm giác được Phó Thâm đang tức giận, nhưng mà, sự tình tương đối khẩn cấp, Khương Nhã cũng không để ý dỗ dành anh, mở miệng nói: "Đến chỗ sư phụ của em, nhanh lên!"
Nghe thấy Khương Nhã nhấn mạnh "Nhanh lên", Phó Thâm một cước đạp chân ga, xe trượt một cái rất nhanh chạy ra ngoài, tốc độ rất nhanh, đè qua vũng nước nhỏ ven đường, gây ra một vệt nước bắn tung tóe..