Bài viết: 65 

Thần côn quân tẩu
Chương 106: Muộn tao
Chương 106: Muộn tao
(*) Muộn tao: Bề ngoài lạnh lùng xa cách nhưng nội tâm mãnh liệt như lửa
Không khí trong phòng bệnh có chút vi diệu, Khương Nhã nhìn Phó Thâm, thân thể hơi nghiêng về phía sau. Khương Nhã không phải kẻ ngốc, thái độ Phó Thâm ràng như vậy Khương Nhã cũng nhìn ra, nhưng Khương Nhã hiện tại tạm thời không rõ cô đối với người đàn ông Phó Thâm này cảm giác như thế nào, nhưng mà dù biết tâm tư Phó Thâm Khương Nhã cũng sẽ không cảm thấy phản cảm, ngược lại trong lòng có một loại cảm giác vi diệu, bởi vì Phó Thâm quả thực là loại hình khương Nhã thích, hơn nữa nghề nghiệp của Phó Thâm là điểm cộng.
Khương Nhã đối với quân nhân có một loại hảo cảm trời sinh, đây là Khương Nhã hai đời cũng chưa từng thay đổi, cô vẫn luôn cho rằng, quân nhân là người đáng yêu nhất trên thế giới.
Đồng thời, động tác tay Phó Thâm không thay đổi, thìa vẫn nắm ở giữa ngón tay anh, sau đó hơi hơi hướng về phía trước thìa liền lần nữa đặt lên môi Khương Nhã.
Khương Nhã ngước mắt lên, nhìn đôi môi mỏng của Phó Thâm mím lại, sắc mặt có chút nghiêm túc, Khương Nhã có một loại cảm giác, nếu như mình không phối hợp với động tác của anh, người đàn ông này có thể sẽ tức giận.
Khương Nhã thỏa hiệp với động tác có chút cố chấp này của Phó Thâm, cánh môi khẽ nhếch lên, liền để Phó Thâm cho ăn một chén cháo nhỏ. Phó Thâm thấy Khương Nhã ăn xong một chén nhỏ, xoay người định múc thêm một chén nữa, Khương Nhã thấy động tác của Phó Thâm vội vàng mở miệng ngăn cản.
Cô thật sự không đói lắm, ăn một chén cháo bụng đã gần như no rồi.
Phó Thâm thấy Khương Nhã quả thật đã ăn no, liền đắp lên thùng giữ ấm, sau đó đặt sang một bên định để lát nữa Khương Nhã đói bụng rồi ăn tiếp.
Trong phòng bệnh, hai người ngồi tương đối không nói nên lời, cuối cùng vẫn là Khương Nhã mở miệng phá vỡ không khí trầm mặc.
"Chuyện mộ huyệt sau này thế nào?"
"Vừa rồi nhận được tin tức, Lâm Chương đã hồi Kinh Thị rồi." Phó Thâm nói xong câu này tựa hồ đột nhiên nhớ tới cái gì đó, ngước mắt liếc Khương Nhã một cái, tiếp tục mở miệng nói: "Trên đường về Tô Thiến mất tích, hẳn là tự mình rời đi, không tra được cô ta đi đâu."
Nghe được Tô Thiến chạy Khương Nhã cũng không có phản ứng gì quá lớn, Tô Thiến nói thế nào cũng là người trong Huyền Môn, có chút bản lĩnh, muốn nửa đường tự mình rời đi chẳng qua là chuyện dễ dàng, bất quá nghĩ đến Tô Thiến cho rằng sự tình cứ như vậy kết thúc, vậy cũng quá ngây thơ.
"Trương Hưng bọn họ đâu?" Khương Nhã lại mở miệng hỏi.
Lúc ấy Khương Nhã ngất đi, sau đó nhất định đã xảy ra chuyện, Lâm Chương hồi kinh, như vậy lúc ấy bên ngoài mộ huyệt rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
"Bọn Trương Hưng cũng không sao, ở lại một khách sạn, tôi đã đem chuyện em tỉnh lại nói cho bọn họ biết, có lẽ lát nữa sẽ tới."
Lúc Khương Nhã ngất xỉu đưa vào bệnh viện, bọn Trương Hưng cũng đi cùng, canh chừng hơn nửa đêm liền ngồi xổm ở hành lang bệnh viện, sau đó Phó Thâm bảo bọn họ trở về trước, nói Khương Nhã tỉnh sẽ thông báo cho bọn họ.
Buổi chiều bọn Trương Hưng quả nhiên đều tới bệnh viện, còn khách khí mang theo một ít hoa quả tới, Phó Thâm phi thường hiểu ý đi ra khỏi phòng bệnh, Phó Thâm biết giữa Trương Hưng và Khương Nhã có chuyện muốn nói, liền ra ngoài hút thuốc.
Trương Hưng nhìn Khương Nhã nằm trên giường bệnh sắc mặt tái nhợt trong lòng cảm thấy có chút băn khoăn, dù sao nếu như không phải bởi vì chuyện của hắn Khương Nhã căn bản sẽ không đến nơi này, hiện tại Khương Nhã vào bệnh viện, Trương Hưng cảm thấy có chút áy náy.
"Cô cảm thấy thế nào, cơ thể có chỗ nào không thoải mái không?" Trương Hưng mở miệng nói.
"Không có việc gì." Khương Nhã trả lời một câu, tầm mắt dừng trên người Trương Hưng, chỉ cần liếc mắt một cái Khương Nhã liền nhìn ra chuyện trên người Trương Hưng đã được giải quyết, ngay cả âm khí trên người mấy người khác cũng tiêu tán.
Khương Nhã mơ hồ đoán được chuyện trên người trương Hưng bọn họ hẳn là có quan hệ với một đuôi Hắc Giao kia, bất quá hiện tại Hắc Giao đã ở trong tay Lâm Chương, tương lai sợ là sẽ sinh biến cố.
Bọn Trương Hưng ngồi không bao lâu liền rời đi, Khương Nhã ngồi dậy, kiểm tra bốn phía nhìn thấy ba lô của mình bên cạnh, liền muốn đứng dậy, nhưng mà hai chân nàngcô còn chưa giẫm lên mặt đất đã nghe thấy cửa phòng bệnh bị đẩy ra.
Theo phản xạ ngẩng đầu, trong tầm mắt liền có thêm một đôi chân dài mạnh mẽ rắn chắc, tầm mắt di chuyển lên, lướt qua bộ vị xấu hổ nào đó, tầm mắt Khương Nhã cuối cùng dừng lại trên gương mặt cứng rắn của Phó Thâm, chống lại tầm mắt không đồng ý của Phó Thâm, trong lòng Khương Nhã hiện lên một tia chột dạ khó hiểu.
"Sức khỏe em vẫn chưa tốt, em định làm gì?"
Tầm mắt Khương Nhã liếc mắt nhìn ba lô cách đó không xa, mở miệng trả lời: "Tôi muốn lấy túi xách."
Cất chân dài, đi về phía Khương Nhã, đi ngang qua chỗ đặt ba lô thuận tay ôm lấy xách ba lô của cô tới. Đặt ba lô vào cuối giường, đưa tay nâng bắp chân Khương Nhã đang đặt ở mép giường, động tác nhẹ nhàng đặt lại lêngiường.
Ngón tay ấm áp thô ráp của anh cách một tầng quần áo bệnh nhân mỏng manh truyền tới, làm cho chóp tai Khương Nhã hơi nóng, lập tức rụt chân lại, đem bắp chân của mình rút ra từ trong tay anh, vì giảm bớt xấu hổ, Khương Nhã kéo chăn một bên đắp lên người mình.
Tay Phó Thâm trống rỗng, trong lòng xẹt qua một chút cảm giác mất mát, rũ mắt xuống, tầm mắt anh dừng ở trên đôi chân nhỏ nhắn phấn nộn của tiểu cô nương, chân cô bị che lại nhưng bàn chân lại lộ ra bên ngoài.
Đôi chân nhỏ nhắn của cô gái thoạt nhìn thật sự rất nhỏ, ước chừng một bàn tay của anh liền có thể cầm được, chân của cô mượt mà, cổ chân, mắt cá chân trắng như tuyết, tựa như trứng gà lột, thoạt nhìn non nớt mềm mại.
Chân cô cũng không mảnh khảnh ngược lại mang theo chút cảm giác thịt đô đô, đầu ngón chân cắt tỉa mượt mà, thoạt nhìn phấn nộn nộn nộn, đáng yêu dị thường.
Ánh mắt Phó Thâm hơi trầm xuống, tầm mắt dừng lại trên chân cô một lát, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía mặt cô, mở miệng nói: "Em không thể lộn xộn, có chuyện gì gọi tôi."
Được rồi, không nhúc nhích.
Khương Nhã cầm ba lô đặt ở bên gối đầu, qua gần một giờ, Khương Nhã trên giường bệnh lại ngồi dậy, trực tiếp xuống đất. Phó Thâm bên cạnh nhìn thấy, giơ tay lên ấn bả vai Khương Nhã.
"Em muốn làm gì, tôi đến."
Sắc mặt Khương Nhã ửng đỏ, ngước mắt nhìn Phó Thâm.
Cái kia, đại ca à, người có ba cấp bách, cái này chỉ có thể tự mình cô đến.
"Khụ khụ, tôi muốn đi vệ sinh." Khương Nhã cúi đầu nói một câu, sau đó liền giơ tay muốn đẩy bàn tay Phó Thâm đang ấn lên vai mình.
Nghe thấy Khương Nhã nói, thân thể Phó Thâm bỗng dưng cứng đờ, thoáng có chút không được tự nhiên thu tay về, lại đổi động tác một phen vòng qua vòng eo mảnh khảnh của cô, đỡ cô dậy.
"Tôi đỡ em đi."
"Không cần!" Khương Nhã quyết đoán cự tuyệt, thái độ cường ngạnh đẩy tay anh khỏi hông cô, đi vào phòng vệ sinh.
Mãi đến khi cửa phòng vệ sinh "phanh" một tiếng đóng lại, Phó Thâm lúc này mới ngước mắt liếc mắt nhìn về phía phòng vệ sinh.
Tiểu cô nương dường như bị anh chọc đến xù lông.
Buổi chiều hôm đó, Khương Nhã liền yêu cầu xuất viện, bác sĩ dặn dò một ít lưu ý liền mở giấy chứng nhận xuất viện. Vừa ra khỏi bệnh viện, Khương Nhã tính toán trở về Kinh Thị bên kia, ở bên này đã chậm trễ bốn ngày, trở lại Kinh Thị nghỉ ngơi hai ngày đi học là vừa.
Thời gian trở lại thành phố Kinh là buổi chiều gần tối, từ ga xe lửa đi ra Khương Nhã nhìn đèn đường đã sáng lên ở thành phố Kinh rốt cục cảm thấy có một loại cảm giác quen thuộc, một lần nữa trở lại thành phố này, Khương Nhã lặng yên hít sâu một hơi.
Đi ra khỏi nhà ga, Khương Nhã và Phó Thâm liền nghe thấy tiếng gọi.
"Bên này, bên này, mau tới đây."
Trong xe cách đó không xa, Kiều Thuận Nghĩa ngồi ở ghế lái từ cửa sổ xe thò đầu ra, phất tay nói với đám Phó Thâm. Thấy Kiều Thuận Nghĩa, Phó Thâm đưa tay nắm lấy tay Khương Nhã, kéo cô đi về phía Kiều Thuận Nghĩa.
Kiều Thuận Nghĩa nhìn thấy một màn hai người nắm tay nhau, lông mày rậm nhướng lên, huýt sáo trêu ghẹo nhìn bàn tay hai người đang nắm chặt.
Ghê nha, vừa mới ra một chuyến liền phát triển thần tốc, tay đều đã nắm.
Nhận thấy tầm mắt của Kiều Thuận Nghĩa, Khương Nhã liền muốn rút tay về, nhưng mà bàn tay ấm áp của anh nhìn như lực đạo không lớn, lại làm cho cô không cách nào rút tay về. Hơn nữa bộ dáng thần thái tự nhiên của Phó Thâm dường như không cảm thấy động tác nắm tay này có gì không đúng.
Phó Thâm cách không cảnh cáo liếc Kiều Thuận Nghĩa một cái, Kiều Thuận Nghĩa nhận được tầm mắt Phó Thâm lập tức ngồi thẳng người, thu hồi vẻ mặt trêu ghẹo.
Mở cửa xe ra, bảo Khương Nhã lên xe Phó Thâm lập tức mới lên xe ngồi ở vị trí bên cạnh Khương Nhã.
Khương Nhã thấy Phó Thâm ngồi vào, thân thể bất động thanh sắc dịch sang bên cạnh, muốn kéo dài khoảng cách giữa hai người.
Phó Thâm nhìn thấy động tác nhỏ của Khương Nhã, ánh mắt hơi trầm xuống, lại không nói gì. Gần đây Phó Thâm cũng phản ứng lại, chút tâm tư nhỏ bé của mình sợ là bị Khương Nhã phát hiện, nhưng Phó Thâm cũng có thể nhìn ra tâm tư của Khương Nhã đối với anh cũng không phản cảm, điều này làm cho Phó Thâm thở phào nhẹ nhõm. Dù sao chênh lệch tuổi tác giữa hai người bày ra ở đó, nếu Khương Nhã ghét bỏ anh quá già, Phó Thâm nghĩ tới đây, trước kia, nghĩ tới đây liền nghẹn lòng. Lúc này sự tình gần như rõ ràng, thái độ của Khương Nhã làm cho Phó Thâm cảm thấy tảng đá lớn trong lòng rốt cục rơi xuống đất.
Bằng cách này, có nghĩa là anh vẫn có cơ hội.
Kiều Thuận Nghĩa ngồi ở ghế lái, vụng trộm liếc mắt nhìn hai người phía sau vài lần, hai người này từ lúc lên xe vẫn không nói lời nào, không khí giữa hai người cũng rất vi diệu, nói là người yêu, lấy ánh mắt người từng trải của Kiều Thuận Nghĩa nhìn, phỏng chừng là còn chưa thành công, nói là bằng hữu, giữa hai người lại có một chút cảm giác ái muội như có như không.
Khương Nhã và Phó Thâm ngồi ở hàng ghế sau đều không hẹn mà cùng xem nhẹ tầm mắt vụng trộm quan sát của Kiều Thuận Nghĩa, Khương Nhã cảm thấy có chút mệt mỏi. Liền tựa vào cửa sổ xe, chậm rãi nhắm mắt lại, theo xe lay động dần dần ngủ thiếp đi.
Mười phút sau, Phó Thâm nghiêng đầu, nương theo ánh đèn ngoài cửa sổ Phó Thâm nhìn về phía cô, ánh đèn chiếu vào khuôn mặt nhỏ bé của cô, giờ phút này Khương Nhã thoạt nhìn có thêm vài phần trẻ con, thoạt nhìn cũng không trầm ổn như ngày thường.
Nhìn đầu cô theo xe lắc lư từng chút một, tựa hồ động tác tựa vào cửa sổ xe làm cho cô không thoải mái, hai hàng lông mày thanh tú nhíu lại, sắc mặt hơi tái nhợt, Khương Nhã như vậy thoạt nhìn có chút làm cho anh đau lòng.
Vươn tay, bàn tay Phó Thâm nhẹ nhàng khép lại sau đầu Khương Nhã, để cô chậm rãi tựa vào trước ngực anh, giữa mũi ngửi thấy mùi thơm nhàn nhạt trên mái tóc cô, thân thể Phó Thâm căng thẳng, chỉ sợ đánh thức cô.
Kiều Thuận Nghĩa nhìn thấy động tác của Phó Thâm, nhịn không được cười khẽ một tiếng, nhưng vừa mới cười ra tiếng, liền cảm nhận được tầm mắt cảnh cáo phía sau.
Kiều Thuận Nghĩa nhướng mày, thừa dịp đèn đỏ quay đầu liếc mắt nhìn Phó Thâm cùng Khương Nhã trong lòng anh một cái, không tiếng động lấy hình môi phun ra hai chữ: "Muộn tao!"
(*) Muộn tao: Bề ngoài lạnh lùng xa cách nhưng nội tâm mãnh liệt như lửa
Thừa dịp tiểu cô nương ngủ thiếp đi, không phải là muộn tao sao?
Khương Nhã đối với quân nhân có một loại hảo cảm trời sinh, đây là Khương Nhã hai đời cũng chưa từng thay đổi, cô vẫn luôn cho rằng, quân nhân là người đáng yêu nhất trên thế giới.
Đồng thời, động tác tay Phó Thâm không thay đổi, thìa vẫn nắm ở giữa ngón tay anh, sau đó hơi hơi hướng về phía trước thìa liền lần nữa đặt lên môi Khương Nhã.
Khương Nhã ngước mắt lên, nhìn đôi môi mỏng của Phó Thâm mím lại, sắc mặt có chút nghiêm túc, Khương Nhã có một loại cảm giác, nếu như mình không phối hợp với động tác của anh, người đàn ông này có thể sẽ tức giận.
Khương Nhã thỏa hiệp với động tác có chút cố chấp này của Phó Thâm, cánh môi khẽ nhếch lên, liền để Phó Thâm cho ăn một chén cháo nhỏ. Phó Thâm thấy Khương Nhã ăn xong một chén nhỏ, xoay người định múc thêm một chén nữa, Khương Nhã thấy động tác của Phó Thâm vội vàng mở miệng ngăn cản.
Cô thật sự không đói lắm, ăn một chén cháo bụng đã gần như no rồi.
Phó Thâm thấy Khương Nhã quả thật đã ăn no, liền đắp lên thùng giữ ấm, sau đó đặt sang một bên định để lát nữa Khương Nhã đói bụng rồi ăn tiếp.
Trong phòng bệnh, hai người ngồi tương đối không nói nên lời, cuối cùng vẫn là Khương Nhã mở miệng phá vỡ không khí trầm mặc.
"Chuyện mộ huyệt sau này thế nào?"
"Vừa rồi nhận được tin tức, Lâm Chương đã hồi Kinh Thị rồi." Phó Thâm nói xong câu này tựa hồ đột nhiên nhớ tới cái gì đó, ngước mắt liếc Khương Nhã một cái, tiếp tục mở miệng nói: "Trên đường về Tô Thiến mất tích, hẳn là tự mình rời đi, không tra được cô ta đi đâu."
Nghe được Tô Thiến chạy Khương Nhã cũng không có phản ứng gì quá lớn, Tô Thiến nói thế nào cũng là người trong Huyền Môn, có chút bản lĩnh, muốn nửa đường tự mình rời đi chẳng qua là chuyện dễ dàng, bất quá nghĩ đến Tô Thiến cho rằng sự tình cứ như vậy kết thúc, vậy cũng quá ngây thơ.
"Trương Hưng bọn họ đâu?" Khương Nhã lại mở miệng hỏi.
Lúc ấy Khương Nhã ngất đi, sau đó nhất định đã xảy ra chuyện, Lâm Chương hồi kinh, như vậy lúc ấy bên ngoài mộ huyệt rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
"Bọn Trương Hưng cũng không sao, ở lại một khách sạn, tôi đã đem chuyện em tỉnh lại nói cho bọn họ biết, có lẽ lát nữa sẽ tới."
Lúc Khương Nhã ngất xỉu đưa vào bệnh viện, bọn Trương Hưng cũng đi cùng, canh chừng hơn nửa đêm liền ngồi xổm ở hành lang bệnh viện, sau đó Phó Thâm bảo bọn họ trở về trước, nói Khương Nhã tỉnh sẽ thông báo cho bọn họ.
* * *
Buổi chiều bọn Trương Hưng quả nhiên đều tới bệnh viện, còn khách khí mang theo một ít hoa quả tới, Phó Thâm phi thường hiểu ý đi ra khỏi phòng bệnh, Phó Thâm biết giữa Trương Hưng và Khương Nhã có chuyện muốn nói, liền ra ngoài hút thuốc.
Trương Hưng nhìn Khương Nhã nằm trên giường bệnh sắc mặt tái nhợt trong lòng cảm thấy có chút băn khoăn, dù sao nếu như không phải bởi vì chuyện của hắn Khương Nhã căn bản sẽ không đến nơi này, hiện tại Khương Nhã vào bệnh viện, Trương Hưng cảm thấy có chút áy náy.
"Cô cảm thấy thế nào, cơ thể có chỗ nào không thoải mái không?" Trương Hưng mở miệng nói.
"Không có việc gì." Khương Nhã trả lời một câu, tầm mắt dừng trên người Trương Hưng, chỉ cần liếc mắt một cái Khương Nhã liền nhìn ra chuyện trên người Trương Hưng đã được giải quyết, ngay cả âm khí trên người mấy người khác cũng tiêu tán.
Khương Nhã mơ hồ đoán được chuyện trên người trương Hưng bọn họ hẳn là có quan hệ với một đuôi Hắc Giao kia, bất quá hiện tại Hắc Giao đã ở trong tay Lâm Chương, tương lai sợ là sẽ sinh biến cố.
Bọn Trương Hưng ngồi không bao lâu liền rời đi, Khương Nhã ngồi dậy, kiểm tra bốn phía nhìn thấy ba lô của mình bên cạnh, liền muốn đứng dậy, nhưng mà hai chân nàngcô còn chưa giẫm lên mặt đất đã nghe thấy cửa phòng bệnh bị đẩy ra.
Theo phản xạ ngẩng đầu, trong tầm mắt liền có thêm một đôi chân dài mạnh mẽ rắn chắc, tầm mắt di chuyển lên, lướt qua bộ vị xấu hổ nào đó, tầm mắt Khương Nhã cuối cùng dừng lại trên gương mặt cứng rắn của Phó Thâm, chống lại tầm mắt không đồng ý của Phó Thâm, trong lòng Khương Nhã hiện lên một tia chột dạ khó hiểu.
"Sức khỏe em vẫn chưa tốt, em định làm gì?"
Tầm mắt Khương Nhã liếc mắt nhìn ba lô cách đó không xa, mở miệng trả lời: "Tôi muốn lấy túi xách."
Cất chân dài, đi về phía Khương Nhã, đi ngang qua chỗ đặt ba lô thuận tay ôm lấy xách ba lô của cô tới. Đặt ba lô vào cuối giường, đưa tay nâng bắp chân Khương Nhã đang đặt ở mép giường, động tác nhẹ nhàng đặt lại lêngiường.
Ngón tay ấm áp thô ráp của anh cách một tầng quần áo bệnh nhân mỏng manh truyền tới, làm cho chóp tai Khương Nhã hơi nóng, lập tức rụt chân lại, đem bắp chân của mình rút ra từ trong tay anh, vì giảm bớt xấu hổ, Khương Nhã kéo chăn một bên đắp lên người mình.
Tay Phó Thâm trống rỗng, trong lòng xẹt qua một chút cảm giác mất mát, rũ mắt xuống, tầm mắt anh dừng ở trên đôi chân nhỏ nhắn phấn nộn của tiểu cô nương, chân cô bị che lại nhưng bàn chân lại lộ ra bên ngoài.
Đôi chân nhỏ nhắn của cô gái thoạt nhìn thật sự rất nhỏ, ước chừng một bàn tay của anh liền có thể cầm được, chân của cô mượt mà, cổ chân, mắt cá chân trắng như tuyết, tựa như trứng gà lột, thoạt nhìn non nớt mềm mại.
Chân cô cũng không mảnh khảnh ngược lại mang theo chút cảm giác thịt đô đô, đầu ngón chân cắt tỉa mượt mà, thoạt nhìn phấn nộn nộn nộn, đáng yêu dị thường.
Ánh mắt Phó Thâm hơi trầm xuống, tầm mắt dừng lại trên chân cô một lát, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía mặt cô, mở miệng nói: "Em không thể lộn xộn, có chuyện gì gọi tôi."
Được rồi, không nhúc nhích.
Khương Nhã cầm ba lô đặt ở bên gối đầu, qua gần một giờ, Khương Nhã trên giường bệnh lại ngồi dậy, trực tiếp xuống đất. Phó Thâm bên cạnh nhìn thấy, giơ tay lên ấn bả vai Khương Nhã.
"Em muốn làm gì, tôi đến."
Sắc mặt Khương Nhã ửng đỏ, ngước mắt nhìn Phó Thâm.
Cái kia, đại ca à, người có ba cấp bách, cái này chỉ có thể tự mình cô đến.
"Khụ khụ, tôi muốn đi vệ sinh." Khương Nhã cúi đầu nói một câu, sau đó liền giơ tay muốn đẩy bàn tay Phó Thâm đang ấn lên vai mình.
Nghe thấy Khương Nhã nói, thân thể Phó Thâm bỗng dưng cứng đờ, thoáng có chút không được tự nhiên thu tay về, lại đổi động tác một phen vòng qua vòng eo mảnh khảnh của cô, đỡ cô dậy.
"Tôi đỡ em đi."
"Không cần!" Khương Nhã quyết đoán cự tuyệt, thái độ cường ngạnh đẩy tay anh khỏi hông cô, đi vào phòng vệ sinh.
Mãi đến khi cửa phòng vệ sinh "phanh" một tiếng đóng lại, Phó Thâm lúc này mới ngước mắt liếc mắt nhìn về phía phòng vệ sinh.
Tiểu cô nương dường như bị anh chọc đến xù lông.
* * *
Buổi chiều hôm đó, Khương Nhã liền yêu cầu xuất viện, bác sĩ dặn dò một ít lưu ý liền mở giấy chứng nhận xuất viện. Vừa ra khỏi bệnh viện, Khương Nhã tính toán trở về Kinh Thị bên kia, ở bên này đã chậm trễ bốn ngày, trở lại Kinh Thị nghỉ ngơi hai ngày đi học là vừa.
Thời gian trở lại thành phố Kinh là buổi chiều gần tối, từ ga xe lửa đi ra Khương Nhã nhìn đèn đường đã sáng lên ở thành phố Kinh rốt cục cảm thấy có một loại cảm giác quen thuộc, một lần nữa trở lại thành phố này, Khương Nhã lặng yên hít sâu một hơi.
Đi ra khỏi nhà ga, Khương Nhã và Phó Thâm liền nghe thấy tiếng gọi.
"Bên này, bên này, mau tới đây."
Trong xe cách đó không xa, Kiều Thuận Nghĩa ngồi ở ghế lái từ cửa sổ xe thò đầu ra, phất tay nói với đám Phó Thâm. Thấy Kiều Thuận Nghĩa, Phó Thâm đưa tay nắm lấy tay Khương Nhã, kéo cô đi về phía Kiều Thuận Nghĩa.
Kiều Thuận Nghĩa nhìn thấy một màn hai người nắm tay nhau, lông mày rậm nhướng lên, huýt sáo trêu ghẹo nhìn bàn tay hai người đang nắm chặt.
Ghê nha, vừa mới ra một chuyến liền phát triển thần tốc, tay đều đã nắm.
Nhận thấy tầm mắt của Kiều Thuận Nghĩa, Khương Nhã liền muốn rút tay về, nhưng mà bàn tay ấm áp của anh nhìn như lực đạo không lớn, lại làm cho cô không cách nào rút tay về. Hơn nữa bộ dáng thần thái tự nhiên của Phó Thâm dường như không cảm thấy động tác nắm tay này có gì không đúng.
Phó Thâm cách không cảnh cáo liếc Kiều Thuận Nghĩa một cái, Kiều Thuận Nghĩa nhận được tầm mắt Phó Thâm lập tức ngồi thẳng người, thu hồi vẻ mặt trêu ghẹo.
Mở cửa xe ra, bảo Khương Nhã lên xe Phó Thâm lập tức mới lên xe ngồi ở vị trí bên cạnh Khương Nhã.
Khương Nhã thấy Phó Thâm ngồi vào, thân thể bất động thanh sắc dịch sang bên cạnh, muốn kéo dài khoảng cách giữa hai người.
Phó Thâm nhìn thấy động tác nhỏ của Khương Nhã, ánh mắt hơi trầm xuống, lại không nói gì. Gần đây Phó Thâm cũng phản ứng lại, chút tâm tư nhỏ bé của mình sợ là bị Khương Nhã phát hiện, nhưng Phó Thâm cũng có thể nhìn ra tâm tư của Khương Nhã đối với anh cũng không phản cảm, điều này làm cho Phó Thâm thở phào nhẹ nhõm. Dù sao chênh lệch tuổi tác giữa hai người bày ra ở đó, nếu Khương Nhã ghét bỏ anh quá già, Phó Thâm nghĩ tới đây, trước kia, nghĩ tới đây liền nghẹn lòng. Lúc này sự tình gần như rõ ràng, thái độ của Khương Nhã làm cho Phó Thâm cảm thấy tảng đá lớn trong lòng rốt cục rơi xuống đất.
Bằng cách này, có nghĩa là anh vẫn có cơ hội.
Kiều Thuận Nghĩa ngồi ở ghế lái, vụng trộm liếc mắt nhìn hai người phía sau vài lần, hai người này từ lúc lên xe vẫn không nói lời nào, không khí giữa hai người cũng rất vi diệu, nói là người yêu, lấy ánh mắt người từng trải của Kiều Thuận Nghĩa nhìn, phỏng chừng là còn chưa thành công, nói là bằng hữu, giữa hai người lại có một chút cảm giác ái muội như có như không.
Khương Nhã và Phó Thâm ngồi ở hàng ghế sau đều không hẹn mà cùng xem nhẹ tầm mắt vụng trộm quan sát của Kiều Thuận Nghĩa, Khương Nhã cảm thấy có chút mệt mỏi. Liền tựa vào cửa sổ xe, chậm rãi nhắm mắt lại, theo xe lay động dần dần ngủ thiếp đi.
Mười phút sau, Phó Thâm nghiêng đầu, nương theo ánh đèn ngoài cửa sổ Phó Thâm nhìn về phía cô, ánh đèn chiếu vào khuôn mặt nhỏ bé của cô, giờ phút này Khương Nhã thoạt nhìn có thêm vài phần trẻ con, thoạt nhìn cũng không trầm ổn như ngày thường.
Nhìn đầu cô theo xe lắc lư từng chút một, tựa hồ động tác tựa vào cửa sổ xe làm cho cô không thoải mái, hai hàng lông mày thanh tú nhíu lại, sắc mặt hơi tái nhợt, Khương Nhã như vậy thoạt nhìn có chút làm cho anh đau lòng.
Vươn tay, bàn tay Phó Thâm nhẹ nhàng khép lại sau đầu Khương Nhã, để cô chậm rãi tựa vào trước ngực anh, giữa mũi ngửi thấy mùi thơm nhàn nhạt trên mái tóc cô, thân thể Phó Thâm căng thẳng, chỉ sợ đánh thức cô.
Kiều Thuận Nghĩa nhìn thấy động tác của Phó Thâm, nhịn không được cười khẽ một tiếng, nhưng vừa mới cười ra tiếng, liền cảm nhận được tầm mắt cảnh cáo phía sau.
Kiều Thuận Nghĩa nhướng mày, thừa dịp đèn đỏ quay đầu liếc mắt nhìn Phó Thâm cùng Khương Nhã trong lòng anh một cái, không tiếng động lấy hình môi phun ra hai chữ: "Muộn tao!"
(*) Muộn tao: Bề ngoài lạnh lùng xa cách nhưng nội tâm mãnh liệt như lửa
Thừa dịp tiểu cô nương ngủ thiếp đi, không phải là muộn tao sao?