Chương 40: Hội sở không phải nơi bán thịt Bấm để xem Mộng Hàm chỉnh lại sắc mặt ngay ngắn, đường cong trên khóe miệng thu lại, nhưng đuôi mắt mắt đào hoa vẫn như cũ nhuộm một mảnh ý cười. "Đồng phục nữ tiếp khách lại đặt trước một nhóm." Hạ Vũ Hào nâng chung trà lên đưa tới bên miệng, Mộng Hàm nén cười nhìn chăm chú, lại buông xuống, "Hội sở không phải nơi bán thịt." "Tổng giám đốc Hạ, cái này quá oan uổng cho tôi rồi!" Thấy anh ta lần này không bị bỏng, Mộng Hàm thầm than một tiếng đáng tiếc, "Sườn xám có thể tôn lên vẻ đẹp phụ nữ nhất, sao lại bán thịt đúng không? Ngài nhìn các Club khác, đồng phục nào không phải lộ ngực trắng phau thì cũng lộ đùi?" "Không đi qua các Club khác, không biết." Hạ Vũ Hào nắm dây chuyền, nhìn mặt dây chuyền ngọc dưới ánh đèn, dường như xuyên thấu qua dây chuyền ngọc nhìn thấy người. "..." Mộng Hàm hạ khóe mắt, giữa đầu mày một mảnh phong tình, "Sườn xám kỳ thật cũng được, chỉ là không quá thích hợp với Hướng Thu Vân, lộ những vết sẹo kia ra ngoài quá xấu, sợ là sẽ dọa người. Không bằng tôi để người ta làm đồng phục riêng cho Hướng Thu Vân, ngài thấy thế nào?" Hạ Vũ Hào thu dây chuyền ngọc lại, ừ nhẹ một tiếng, xem như đồng ý. Mộng Hàm ách một tiếng, chế giễu nói: "Người không biết còn tưởng rằng Hướng Thu Vân làm gái tiếp khách, khiến ngài ăn dấm nữa nha." "Đuổi quản lý đi." Hạ Vũ Hào không để ý tới cô ta, nâng chung trà lên, nhấp một miếng. "Anh ta ở Club mười năm, không có công lao cũng cũng có khổ lao, cũng không thể nói đuổi liền đuổi, lạnh lòng người." Mộng Hàm trừng mắt nhìn, từng hành động cử chỉ đều là phong tình vạn chủng, "Nếu không ngài cho tôi một tội danh?" "Ăn cắp đồ quý giá của Club, tự làm sai sổ sách của Club." Thân thể Hạ Vũ Hào nghiêng về phía sau, tựa lưng vào ghế ngồi, đáy mắt che một tầng băng. "Tội danh này không nhỏ, nếu truyền đi, sợ không ai dám dùng anh ta." Mộng Hàm liếc mắt nhìn dây chuyền-đồ quý giá kia, trong lòng hiểu rõ, nhưng vẫn cười híp mắt hỏi: "Anh ta chọc tới chỗ nào của ngài rồi?" Hai tay Hạ Vũ Hào khoanh lại đặt trên đầu gối, ngẩng đầu nhìn cô ta, ánh mắt lành lạnh. "Khụ, coi như tôi chưa hỏi." Mộng Hàm xoay người nằm sấp lên bàn, khuỷu tay phải chống cằm, khe rãnh trước người như ẩn như hiện, "Tổng giám đốc Hạ, gần đây tôi phát hiện có chuyện thú vị." Nói đến đây, cô dừng lại, chờ anh ta hỏi. Cảnh đẹp trước mắt, Hạ Vũ Hào giống như không thấy, chỉ liếc cô ta một chút, đứng lên đi. Mộng Hàm nhìn bóng lưng anh ta biến mất ở cửa, tiếc nuối thở dài một hơi, "Tôi không nên chờ ông chủ hỏi, nói thẳng tốt bao nhiêu, thất sách.." * Ngày kế tiếp, tám giờ rưỡi sáng. Có người vào thông báo với Hướng Thu Vân, nói là đồng phục xảy ra vấn đề, bảo cô nộp lại sườn xám lên, nghỉ ngơi một ngày, chờ đồng phục mới lại đến làm. "Phía trên cuối cùng cũng có lương tâm, cho cô nghỉ!" Chu Hồng cảm khái nói. "Nhóm tổ tông!" Lâm Tuyết Nghi hung hăng đạp giường mấy cước, phát ra tiếng vang ầm ầm, "Vừa mới sáng sớm, có để cho người ta ngủ hay không? Các ngươi toàn.." "Mắng tiếp đi." Hướng Thu Vân đi đến bên giường Lâm Tuyết Nghi, từ tốn nói. Lâm Tuyết Nghi sắc mặt đỏ lên, một đống lời bị ngăn ở cuống họng, nhưng khi đối mắt với Hướng Thu Vân, một chữ cũng nói không nên lời. Cô ta liên tục hừ một tiếng, đem chăn mền trùm lên đầu, cố ý làm ra tiếng vang rất lớn. "Có bệnh!" Chu Hồng xùy một tiếng, không nhìn Lâm Tuyết Nghi đá đạp lung tung trên giường, nói với Hướng Thu Vân: "Khó khăn lắm cô mới được nghỉ ngơi một ngày, chúng ta cùng đi dạo phố đi." Hướng Thu Vân cúi nhìn trang phục hè trên người, không lên tiếng. Trước kia cô còn có thể mặc hai bộ quần áo công nhân vệ sinh kia, đồ lao động và sườn xám hôm qua đều giao lên, cô chỉ còn lại trang phục hè trong tù trước kia và bộ này. "Tôi gần đây béo lên, có mấy bộ không cách nào mặc được, cho cô đi." Chu Hồng chỉ mặc nội y, lấy một chiếc áo kaki và một chiếc quần ống rộng từ trong ngăn tủ. Cô ta nhìn giày trên chân Hướng Thu Vân, lại xách ra một hộp giày từ dưới giường, lấy ra một đôi giày cao gót màu đen bằng nhung, tất cả đều cho Hướng Thu Vân. Hai người thay xong quần áo, sau khi trang điểm đơn giản liền ra cửa. Cửa đóng lại, Lâm Tuyết Nghi đạp chăn mền ra, sắc mặt dữ tợn nhìn chằm chằm vào cửa mắng to, "Gái điếm, tội phạm giết người, sẽ có lúc các người phải hối hận!" Mắng xong trong lòng vẫn không thoải mái, cô ta xuống giường tìm cốc Hướng Thu Vân, lấy bàn chải đánh răng ra, sau khi đem nhúng nhúng vào bồn cầu, lại ném về trong cốc đánh răng. Hướng Thu Vân và Chu Hồng đi đến cửa hàng gần đó, mua mấy bộ đồ và vài đôi giày, cũng đã gần giữa trưa. Hai người đều đói, chọn một nhà hàng không tệ gần cửa hàng. "Có thể đổi nhà ăn không?" Sau Hướng Thu Vân tiến vào, lập tức thấy Hạ Vũ Hào và Giang Hân Yên ngồi trong cùng. Hạ Vũ Hào đưa lưng về phía cô, không thấy rõ biểu hiện, chỉ có thể nhìn thấy Giang Hân Yên một tay che miệng, mặt mày cong cong, đều là ngọt ngào vui sướng. "Sao vậy?" Chu Hồng đang nhìn bàn kia sắp ăn xong, "Tiệm này tôi đã tới rất nhiều lần, đồ ăn rất mới, giá cả cũng không mắc. Cô đừng ngại nhiều người ở đây, chờ sau khi cô ăn thử, chắc chắn sẽ cảm thấy chờ như thế cũng đáng!" Thấy cô ta muốn ăn ở đây như vậy, Hướng Thu Vân cũng không muốn làm mất hứng, ừ một tiếng, chuẩn bị cùng Chu Hồng đến chỗ chờ. Nhiều người như vậy, Hạ Vũ Hào và Giang Hân Yên hẳn là không thấy được cô, đợi đến lúc cô và Chu Hồng đi vào, bọn họ hẳn là ăn xong, sẽ không đụng mặt. Chỉ là, người tính không bằng trời tính. "Bàn chũng tôi còn chỗ trống, đi theo tôi." Giang Minh Thắng đến trước người Hướng Thu Vân, cúi đầu nhìn cô, đáy mắt có chút hoảng hốt. Sau khi cô cởi bỏ quần áo lao động mặc vào quần áo bình thường, nhìn giống như tiểu thư nhà họ Hướng hai năm trước, tựa như những chuyện xảy ra trước cửa Club tất cả chỉ là một giấc mộng. Đáy mắt Chu Hồng đầy vẻ chấn kinh, cô ta biết người đàn ông này, là cậu ấm tập đoàn Giang thị, anh ta thế mà quen biết Hướng Thu Vân? Giang Minh Thắng thế mà cũng ở đây? Hướng Thu Vân nhíu nhíu mày, "Không cần, loại người như tôi không đủ trình độ ngồi cùng bàn ăn cơm với ngài." "Nếu không phải Hân Yên tốt bụng, cô cho rằng tôi sẽ mời cô?" Giang Minh Thắng vẻ mặt nhàn nhạt, "Nhanh lắm thì các người cũng phải đợi đến một giờ, đến đây đi." Hướng Thu Vân nhíu mày vừa muốn cự tuyệt, Chu Hồng trước một bước cười nói: "Vậy thì cảm ơn ngài Giang." Cô ta đứng lên, vui vẻ kéo Hướng Thu Vân, "Đi thôi." Thấy Hướng Thu Vân nửa ngày không nhúc nhích, cô ta còn nói thêm: "Khó khăn lắm cô mới có một ngày nghỉ, cũng không thể lãng phí một giờ vào việc chờ đợi?" Hướng Thu Vân mấp máy môi, ánh nắng chiếu lên mái tóc ngắn cao thấp không đều, đổ một vệt bóng trên mũi cô. Cô đứng lên, ừ nhẹ một tiếng. "Trước kia tôi may mắn gặp ngài Giang mấy lần, lần này có thể ăn cơm cùng ngài, thật sự là vinh hạnh." Chu Hồng buông tay Hướng Thu Vân ra, vui vẻ đi đến bên cạnh Giang Minh Thắng, cẩn thận bắt chuyện. Giang Minh Thắng tùy ý ừ một chút, đi vào bên trong. Đi được mấy bước, anh ta dừng lại, quay đầu nhìn về phía sau, thấy Hướng Thu Vân vẫn còn, mới tiếp tục đi vào trong. Mấy người đi thẳng đến tận cùng bên trong. Hạ Vũ Hào nhàn nhạt liếc nhìn Hướng Thu Vân đứng sau lưng Giang Minh Thắng, liền thu hồi ánh mắt, cầm đũa gắp chút đồ ăn cho Giang Hân Yên. Trong tù hai năm, Hướng Thu Vân tự nói với mình không biết bao nhiêu lần, sau khi ra tù không muốn lại nhớ thương Hạ Vũ Hào. Nhưng lúc này nhìn thấy anh ta ân cần với Giang Hân Yên, trong lòng cô vẫn nặng nề khó thở.