Bài viết: 2 Tìm chủ đề
Chương 701: Nữ hiệp, ta chỉ dốc sức hỗ trợ 77

[HIDE-THANKS]Trụ sở Huyền Vụ Các, Các chủ Trịnh Dịch Khiếu của Huyền Vụ Các cầm một thiệp mời trên tay, trầm ngâm thoảng qua. Thiệp mời này có chiến trận rất lớn, thời gian chọn cũng rất khéo. Bái thiếp là từ trụ sở Võ Đang đưa tới, mời ông ta ngày mai giờ tỵ hai khắc đến dự tiệc ở Anh Hùng Lâu. Ngày mai.. Trịnh Dịch Khiếu cầm một thiệp mời khác bày trên bàn. Kia là thiệp mời Anh Hùng Lôi, ngày mai là vòng cuối cùng của bốn hiệp khách đấu trên đài chủ, trận so tài bắt đầu vào giờ Thìn.

Theo kinh nghiệm tham gia đại hội võ lâm của Trịnh Dịch Khiếu, mấy vòng so tài cuối cùng thường tốn thời gian khá dài, năm nay quyết đấu trên đài chủ Anh Hùng Lôi, hẳn sẽ kéo dài đến quá trưa.

Sau khi quyết đấu ở đài chủ, kế đến sẽ là anh hùng yến mừng đại hội võ lâm kết thúc, như ông ta đứng đầu một phái, tự nhiên phải có mặt. Sau anh hùng yến, mới là những trọng đầu đại hội võ lâm tụ hội, đề cử tân minh chủ võ lâm, trường hợp đó, ông ta càng không thể vắng mặt. Sau đó mấy ngày, Chưởng môn các phái trong chốn võ lâm sẽ được minh chủ dẫn dắt tập trung thương nghị các sự vụ, bao gồm điều đình những chuyện va chạm lẫn nhau, hợp tác đàm phán, vân vân, ông ta cũng không thể vắng mặt.

Đương nhiên, đại hội võ lâm thế này, các Chưởng môn sẽ vô cùng bận rộn, cũng không thiếu được tụ hội uống rượu, có nhiều vị bằng hữu nhiều năm sẽ gặp gỡ nhau ở đây, yến ẩm một phen cũng là bình thường, người không quen thuộc lắm cũng muốn nhân dịp này kết giao, mời khách uống rượu có thể coi như phương thức thích hợp nhất với người giang hồ. Trịnh Dịch Khiếu mấy ngày nay cũng nhận được nhiều thiệp mời, cũng gửi ra ngoài nhiều thiệp mời.

Nhưng đa số đều mở tiệc chiêu đãi khách vào buổi tối, để không chậm trễ những sự vụ kết giao ban ngày, đồng thời cũng không phá hư việc uống rượu bồi dưỡng tình cảm, mà Trịnh Dịch Khiếu hôm nay lại thu được tấm thiệp mời này mới thật là kỳ! Thời gian là giờ Tỵ hai khắc ngày mai, đây là đúng khoảng thời gian quyết chiến trên Anh Hùng Lôi, phần lớn người giang hồ đều không bỏ qua màn so tài đặc sắc trên lôi đài, trường hợp này cũng có thể coi như một cách xã giao quan trọng, ông ta lại là Chưởng môn một phái, là người được mời, nhất định sẽ tham gia, người đưa thiệp không có khả năng không rõ. Như thế nào lại có người chọn mời khách vào thời gian này?

Nhưng nếu cự tuyệt.. Trịnh Dịch Khiếu gõ nhẹ lên danh tự của nhóm chủ nhân thiệp mời: Mặc Vô Ảnh Hàn Nguyệt Giáo; Khúc Ly Võ Đang. Đều là nhân vật có mặt mũi! Mặc Vô Ảnh dù tuổi trẻ nhưng cũng là Giáo chủ một giáo, quy mô của Hàn Nguyệt Giáo tuy chưa bằng Huyền Vụ Các, nhưng cũng có thể coi là một môn phái có mặt mũi. Càng không cần nhắc tới hiệp khách thành danh Khúc Ly của Võ Đang, ai không biết Khúc Ly là đồ đệ bảo bối của Trùng Hư đạo trưởng, là nhân vật tiểu bối đệ nhất Võ Đang đương thời, hắn ra mặt mời khách, sợ là nửa giang hồ này đều sẽ nể tình.

"Cha đang xem gì vậy?" Đại nhi tử của Trịnh Dịch Khiếu tiến vào gian phòng, đứng bên cạnh ông ta, quay đầu nhìn thiệp mời mà cha mình đang nắm vuốt trên tay: "Sao có người lại mời khách vào thời gian này? Thật kỳ lạ! Trước đến nay cũng không nghe nói Hàn Nguyệt Giáo và Võ Đang có giao tình, nhưng lần này con ngược lại nhìn thấy rất nhiều lần, Mặc Giáo chủ thường cùng ngồi chung một chỗ với Khúc đại hiệp, hôm qua trên lôi đài có nữ hiệp che mặt giết người, cũng từng ngồi chung với bọn họ."

"Ừm!" Trịnh Dịch Khiếu gật gật đầu: "Lần này đại hội võ lâm, Khúc đại hiệp ngày ngày đi cùng một cô nương trẻ tuổi, con có thấy không? Ta ngược lại nghe ngóng Chưởng môn Vô Cực Môn nói là bào muội của Khúc đại hiệp. Hai ngày trước liền suy nghĩ, hai nhà này chẳng lẽ muốn kết thân."

"Nhưng chuyện này cũng không quan hệ gì với chúng ta, Huyền Vụ Các cũng không kết giao với hai nhà này." Đại nhi tử của Trịnh Dịch Khiếu cũng hoang mang nhíu mày: "Mà cha nói đến cô nương trẻ tuổi kia con cũng biết, nếu nói kết thân, hai ngày trước con còn thấy Triệu đại hiệp Côn Lôn cũng đứng cạnh cô nương ấy, cũng có dáng vẻ rất quen thuộc, Khúc đại hiệp thật muốn gả muội muội, Côn Lôn không phải càng thêm môn đăng hộ đối sao?"

"Đúng vậy!" Trịnh Dịch Khiếu nhẹ nhàng gật đầu: "Lần này Mặc Giáo chủ cùng Khúc đại hiệp liên danh bày yến, lại chọn giờ lên lôi đài của Triệu đại hiệp, ngược lại khiến ta không hiểu.."

"Cha cần phải dự tiệc sao?" Đại nhi tử của Trịnh Dịch Khiếu hỏi: "Nếu thời gian của yến hội này không được, cha nếu không muốn đi, cũng có thể lấy cớ."

"Không!" Trịnh Dịch Khiếu nghiêm túc lắc đầu: "Ngày mai ta đi dự tiệc, xem lễ ở Anh Hùng Lôi con thay ta có mặt, cũng không biết là chuyện gì, bởi vậy trước con đừng nói lung tung, nếu người bên ngoài có hỏi, chỉ nói ta có việc là được rồi, chuyện khác chớ nhiều lời."

"Cha yên tâm!" Đại nhi tử Trịnh Dịch Khiếu trầm ổn gật đầu.

Giờ Tỵ hai khắc ngày hôm sau, Trịnh Dịch Khiếu đúng giờ theo thiệp mời đến nhã gian được chỉ định ở Anh Hùng Lâu. Bởi vì tất cả người giang hồ đều xem tỉ thí, thậm chí còn đặt cược thắng thua, nên ngay cả lão bách tính Quảng Lăng cũng đều chạy tới thuận tiện xem náo nhiệt, bởi vậy Anh Hùng Lâu thật sự là cực kỳ thanh tịnh, trên mặt lâu tổng cộng chỉ có một chưởng quầy cùng hai tiểu nhị.

Trịnh Dịch Khiếu đến nhã gian được chỉ định, kinh ngạc phát hiện, trong gian phòng cũng rất thanh tịnh, tổng cộng chỉ có bốn người. Khúc Ly, Mặc Vô Ảnh, còn có cô nương nghe nói là bào muội của Khúc Ly và người cuối cùng là nữ hiệp che mặt giết người trên lôi đài hôm trước.

"Trịnh Các chủ tốt!" Vừa thấy Trịnh Dịch Khiếu đến, Khúc Ly và Mặc Vô Ảnh lập tức đứng lên chắp tay với ông ta, cấp bậc lễ nghĩa cực kỳ chu toàn, mời ông ta an vị ở ghế chủ vị, lại phân phó tiểu nhị sau khi bưng trà tuyệt đối không lên quấy rầy. Trịnh Dịch Khiếu hơi nghi ngờ nhìn mấy người bận rộn, Khúc Ly phân phó không muốn người quấy rầy, đây là có chuyện gì muốn nói? Ông ta và Võ Đang cũng thật sự không có giao tình!

"Trịnh Các chủ! Tùy tiện mời ngài tới, là chúng ta thất lễ!" Vượt qua dự kiến của Trịnh Dịch Khiếu, người mở lời lại là cô nương là bào muội của Khúc Ly.

"Chắc hẳn ca ca ta và Mặc Giáo chủ, Trịnh Các chủ nhận biết," Tiền Thiển cung kính tự giới thiệu với Trịnh Dịch Khiếu: "Ta là Khúc Đào, vị bên cạnh này là Liễu Ngọc Liễu tỷ tỷ. Hôm nay mạo muội mời Trịnh Các chủ tới, là có chuyện muốn mời Trịnh Các chủ điều đình, bất đắc dĩ chọn canh giờ này, mong ngài thứ lỗi."

"Khúc cô nương không cần phải khách khí! Có việc cứ nói thẳng, tại hạ nhất định đem hết khả năng. Chỉ là Huyền Vụ Các không so được với Võ Đang, có một số việc nếu là Võ Đang không giải quyết được, ta chỉ sợ.." Trịnh Dịch Khiếu hơi hoang mang nhìn thoáng qua Tiền Thiển. Điều đình? Võ Đang bọn họ là đại môn phái, có thể có chuyện gì không giải quyết được, còn cần ông ta điều đình? Cũng quá để mắt đến ông ta rồi?

"Trịnh Các chủ không cần quá khiêm tốn." Tiền Thiển lại thi lễ với Trịnh Dịch Khiếu, cung kính đáp: "Việc này thật đúng là chỉ có ngài mới có thể giúp một tay."

Nói xong cô kéo Diêm Tịnh Ngọc đang yên tĩnh ngồi bên cạnh, mỉm cười phân phó nói: "Liễu tỷ tỷ, lấy mạng che mặt xuống để Trịnh Các chủ nhìn qua mặt."

Diêm Tịnh Ngọc không hai lời, cực kỳ dứt khoát kéo xuống lụa mỏng che mặt, không chút khiếp đảm đối diện với Trịnh Dịch Khiếu, hoàn toàn bại lộ khuôn mặt xinh đẹp trước tầm mắt của Trịnh Dịch Khiếu.

"Đây.. đây.." Trịnh Dịch Khiếu bỗng nhiên đứng lên khỏi ghế, hơi cứng họng chỉ vào mặt Diêm Tịnh Ngọc.[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 2 Tìm chủ đề
Chương 702: Nữ hiệp, ta chỉ dốc sức hỗ trợ 78

[HIDE-THANKS]"Trịnh Các chủ nhìn thấy gương mặt này, phải chăng cảm thấy quen thuộc." Tiền Thiển mỉm cười mà nhìn Trịnh Dịch Khiếu thất thố trước mặt.

Trịnh Dịch Khiếu cũng không có thì giờ nói lý với Tiền Thiển, ông ta vẫn kinh ngạc trên dưới dò xét Diêm Tịnh Ngọc trước mặt, hồi lâu sau mới phân thần một mặt nhìn về phía Tiền Thiển hỏi thăm: "Cô nương.. Khúc tiểu thư vừa rồi xưng hô nàng là gì? Liễu tỷ tỷ? Nữ.. nữ hài tử?"

"Đúng vậy!" Tiền Thiển cười híp mắt gật đầu: "Nữ hài tử! Là nữ hài có gì không đúng hay sao?"

"Nhưng.. thế nhưng mà.." Trịnh Dịch Khiếu ngây ngốc lại nhìn chằm chằm mặt Diêm Tịnh Ngọc một hồi, nửa ngày sau mới giống như phản ứng được mà hỏi: "Họ.. Họ Liễu?"

"Đúng!" Tiền Thiển dùng sức gật đầu: "Họ Liễu, gọi Liễu Ngọc, Liễu tỷ tỷ là người Giang Nam."

"Thì ra là thế." Phi thường kỳ dị, Trịnh Dịch Khiếu nhìn qua Diêm Tịnh Ngọc, trên mặt lộ ra thần sắc thất vọng: "Ta còn tưởng rằng.. còn tưởng rằng.."

"Trịnh Các chủ nghĩ là gì?" Diêm Tịnh Ngọc một mặt bình tĩnh mở miệng: "Nhìn thần sắc của Trịnh Các chủ, giống như cảm thấy ngoài ý muốn đối với tướng mạo và tên họ của ta."

"Thực không dám giấu diếm," Trịnh Dịch Khiếu gật gật đầu, cười ôn hòa với Diêm Tịnh Ngọc: "Dáng dấp của cô nương với thê tử của một vị cố nhân của ta rất giống nhau, nếu không phải.. ta cơ hồ cho rằng cô nương chính là con của bọn họ."

"Nếu không phải cái gì?" Diêm Tịnh Ngọc mỉm cười nhìn Trịnh Dịch Khiếu: "Chẳng lẽ là bởi vì ta là nữ tử?"

"..."

Trịnh Dịch Khiếu giật mình nhìn về phía Diêm Tịnh Ngọc: "Có người từng nói như vậy? Nếu không cô nương sao có thể biết được?"

"Trịnh Các chủ, thực không dám giấu diếm, chúng ta hôm nay mời ngài tới chính là vì chuyện này." Khúc Ly đứng lên ôm quyền với Trịnh Dịch Khiếu: "Chúng ta còn biết, vị cố nhân kia của ngài chính là Trang chủ Diêm Bình An của Tông Diêm Kiếm Trang bị diệt môn mười lăm năm trước, tướng mạo của Liễu Ngọc và phu nhân của Diêm Bình An, Quân Tư Tư tương tự, đúng không?"

"Khúc.. đại hiệp như thế nào lại biết được?" Trịnh Dịch Khiếu đầu tiên hơi giật mình nhìn Khúc Ly một chút, ngay sau đó bừng tỉnh đại ngộ, giống như vỗ vỗ vào trán mình: "Đúng rồi! Là ta hồ đồ rồi! Diêm phu nhân năm đó là mỹ nữ đệ nhất giang hồ, người gặp qua nàng không phải số ít. Khúc đại hiệp mặc dù tuổi không lớn lắm, nhưng sư phụ ngài, Trùng Hư đạo trưởng nhất định đã gặp qua! Liễu cô nương là họ hàng xa của Khúc đại hiệp, Trùng Hư đạo trưởng hẳn đã nói qua. Năm đó chuyện của Diêm gia trên giang hồ huyên náo xôn xao, phái Võ Đang nhất định biết được."

"Các chủ đoán không sai!" Tiền Thiển cười cười đáp: "Sư phụ ta đúng thật biết Liễu tỷ tỷ và Diêm phu nhân năm đó có dung mạo tương tự, nhưng chuyện này lại không phải sư phụ nói cho chúng ta biết, mà là Bùi Tử Không Vô Cực Môn nói cho chúng ta nghe."

"Cái gì? Bùi thế chất?" Trịnh Dịch Khiếu càng lộ ra hoang mang: "Nhưng vì sao hắn lại biết được? Tuổi của hắn còn nhỏ, cũng chưa từng được gặp Diêm phu nhân. Chẳng lẽ Bùi Chưởng môn cùng phu nhân nói cho hắn nghe?"

"Chuyện này nói rất dài dòng." Tiền Thiển nhìn chằm chằm con mắt Trịnh Dịch Khiếu để quan sát biểu cảm của ông ta: "Trịnh Các chủ có từng nghe nói chuyện vị hôn thê của công tử Chưởng môn Vô Cực Môn lạc đường không?"

"Từng nghe!" Trịnh Dịch Khiếu gật gật đầu, tựa như cũng không rõ hai chuyện có liên hệ gì: "Việc này cũng được mấy năm rồi, nhưng cũng không có động tĩnh gì nữa, là hôn sự của tiểu bối, ta làm bằng hữu cũng không tiện nghe ngóng."

"Vị hôn thê lạc đường là thế nào?" Tiền Thiển chỉ chỉ vào người Diêm Tịnh Ngọc bên cạnh: "Nói chính xác là vị Liễu tỷ tỷ ngồi cạnh ta đây! Chỉ là, Liễu tỷ tỷ nhà ta cũng không có ước định gì với Bùi thiếu hiệp, cũng không muốn gánh thanh danh này đâu!"

"Cái gì?" Trịnh Dịch Khiếu nhìn qua Diêm Tịnh Ngọc, ánh mắt lộ ra vẻ hoài nghi: "Theo ta được biết, phu thê Bùi Chưởng môn cũng không phải là những người làm khó người khác, Liễu tiểu thư nếu không nguyện ý gả cho Bùi thế chất, nói thẳng là tốt rồi, sao lại gây ra động tĩnh lớn như vậy? Hiện giờ Khúc tiểu thư còn nói Liễu tiểu thư không đính hôn với Bùi thế chất, thứ cho ta nói thẳng, nếu không đính hôn, sao phu thê Bùi Chưởng môn lại gióng trống khua chiêng tìm kiếm hôn thê của nhi tử như vậy? Lời ấy của Khúc tiểu thư thật sự khó mà khiến Triệu mỗ tin phục. Chẳng lẽ sau khi Liễu tiểu thư đính hôn lại muốn hối hôn? Nếu thật sự là như thế, tha thứ Trịnh mỗ không thể hỗ trợ!"

"Trịnh Các chủ hiểu lầm!" Tiền Thiển cười tủm tỉm không tức giận, không nhanh không chậm nói: "Liễu tỷ tỷ cùng Bùi thiếu hiệp chính xác không đính hôn, Trịnh Các chủ có hỏi Bùi thiếu hiệp cũng nhất định nhận được đáp án này. Chỉ là nếu ngài hỏi Bùi Chưởng môn và phu nhân, bọn họ nhất định sẽ khăng khăng Liễu tỷ tỷ chính là vị hôn thê của nhi tử nhà mình."

"Lại là chuyện gì vậy? Chuyện cưới gả của nữ tử này sao lại có liên quan đến ta?" Trịnh Dịch Khiếu nhíu mày lại, hơi không kiên nhẫn nhìn chằm chằm Tiền Thiển. Nhi tử nói không có đính ước, phụ mẫu lại cho rằng có đính hôn, lời này nói thế nào ông ta cũng không hiểu nổi. Nhưng mặc kệ có hiểu hay không, đó cũng là chuyện riêng của Bùi gia, có liên quan gì đến ông ta? Khúc Ly và Mặc Vô Ảnh lại thêm Khúc tiểu thư ở đây là đang làm cái gì vậy?

"Ta nói thẳng đi!" Tiền Thiển chỉ vào mặt Diêm Tịnh Ngọc: "Bùi phu nhân kiên trì muốn Liễu tỷ tỷ làm con dâu, cũng là bởi vì gương mặt này của tỷ ấy. Năm năm trước, Liễu tỷ tỷ thụ thương được người cứu đưa đến Vô Cực Môn, Bùi phu nhân thấy mặt Liễu tỷ tỷ, cũng giống phản ứng hôm nay của Trịnh Các chủ, nói thẳng là tỷ ấy và một người bạn cũ khi xưa của bà ấy giống nhau. Dung mạo Liễu tỷ tỷ xinh đẹp, Bùi thiếu hiệp ngược lại thật sự thích Liễu tỷ tỷ, nhưng một ngày, chính hắn tìm đến Liễu tỷ tỷ, để tỷ tỷ ta mau xuống núi, chớ ở lâu tại Vô Cực Môn."

"Ngày đó," Diêm Tịnh Ngọc lạnh nhạt nói tiếp: "Bùi thiếu hiệp chính miệng nói với ta, ý tứ của mẫu thân hắn là để hắn đính hôn với trẻ mồ côi Diêm gia! Bởi vậy hắn mới muốn ta đi thật mau!"

"Cái gì?" Trịnh Dịch Khiếu đột nhiên đứng dậy, trên mặt lộ ra vẻ chấn kinh: "Trẻ mồ côi Diêm gia? Nhưng mà, trẻ mồ côi Diêm gia rõ ràng.."

"Trên giang hồ, tin đồn về trẻ mồ côi Diêm gia rất nhiều," Diêm Tịnh Ngọc cắt lời Trịnh Dịch Khiếu: "Đại đa số đều không thể nói rõ trẻ mồ côi Diêm gia năm đó là nam hay nữ. Nhưng Bùi Tử Không nói với ta, mẫu thân hắn nói, thật giả cũng không trọng yếu! Chỉ cần Vô Cực Môn bọn hắn đều nhận định ta là trẻ mồ côi Diêm gia, vậy đó chính là sự thật! Trịnh Các chủ, câu nói này của Bùi Tử Không có hàm ý, ngài có thể hiểu không?"

"Chẳng lẽ.." Bờ môi Trịnh Dịch Khiếu hơi run rẩy: "Không.. không thể nào! Chính miệng Lý Vân Thư đã nói với ta, bà ta khi còn bé đã nhận trông nom Diêm phu nhân.."

"Không có khả năng chuyện gì?" Diêm Tịnh Ngọc cũng nhìn chằm chằm vào mắt Trịnh Dịch Khiếu, tiếp tục tỉnh táo mở miệng: "Không có khả năng dựa vào ta để lấy cớ, để Vô Cực Môn dẫn đầu, hiệu lệnh giang hồ vì Diêm gia đòi công đạo? Còn không phải để ta ngồi vững lên" thân phận trẻ mồ côi Diêm gia ", để hậu duệ của Diêm gia gả cho nhi tử của Chưởng môn Vô Cực Môn, sau này Trọng Tiêu Kiếm phổ hiện thế, Vô Cực Môn danh chính ngôn thuận kế thừa Trọng Tiêu Kiếm phổ?"

"Không có khả năng!" Trịnh Dịch Khiếu nhắm mắt lại, chậm chậm điều chỉnh tâm tình của mình, lại mở mắt, lúc mở mắt ánh mắt đã một mảnh yên tĩnh: "Ý của Liễu tiểu thư ta đã hiểu. Việc này ta sẽ hòa giải! Trọng tiêu kiếm phổ chỉ có thể thuộc về Diêm gia, người bên ngoài muốn nghĩ cũng đừng nghĩ! Nhưng những chuyện Liễu tiểu thư vừa nói cũng chỉ là phỏng đoán không có căn cứ thực tế chứng minh! Có lẽ Bùi phu nhân cũng chỉ nhìn thấy tướng mạo Liễu tiểu thư tương tự bạn cũ, mười phần yêu thích chăng! Mọi thứ còn chưa có kết luận! Hôm nay liền đến đây đi! Trịnh mỗ còn có việc, trước cáo từ!"

Nói xong, không chờ bọn Tiền Thiển phản ứng, Trịnh Dịch Khiếu đẩy cửa nhã gian, không quay đầu lại đi xuống lầu.

"A.. chạy cũng nhanh!" Mặc Vô Ảnh đứng ngoài quan sát hồi lâu khẽ cười một tiếng, quay đầu nghiêm mặt nhìn Diêm Tịnh Ngọc: "Nhưng ta nhìn thần sắc ông ta, có lẽ không biết đâu! So với tin tình báo chúng ta nắm giữ không khớp."

"Chờ chút lại nói," Khúc Ly duỗi lưng trên ghế một cái: "Mặc kệ Trịnh Dịch Khiếu có vô tội hay không, sau khi biết chuyện này, ông ta tuyệt không thể thờ ơ."[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 2 Tìm chủ đề
Chương 703: Nữ hiệp, ta chỉ dốc sức hỗ trợ 79

[HIDE-THANKS]Nhóm Tiền Thiển cũng không phải đợi bao lâu đã chờ được Các chủ Huyền Vụ Các đáp lại. Sau mười ngày, đại hội võ lâm kết thúc, Tiền Thiển vung khăn tay nhỏ cáo biệt sư phụ của mình, quyết định bám theo không nhả tân chủ Anh Hùng Lôi vừa ra lò, Triệu Hi Hòa, cùng Diêm Tịnh Ngọc đi Côn Lôn cầu kiếm.

Tiền Thiển vốn cho là thật vất vả ở Quảng Lăng nhìn thấy Diêm Tịnh Ngọc, vợ chồng Bùi Nhân Gia nhất định sẽ nghĩ cách ngăn Diêm Tịnh Ngọc lại, nhưng sự thật chứng minh cô suy nghĩ nhiều, cực kỳ kỳ quái, cả nhà Bùi Nhân Giai rời đi còn sớm hơn bọn cô. Ngày đó Vô Cực Môn rời đi, Bùi Tử Không tới tìm Diêm Tịnh Ngọc, nhưng hắn không nói gì, chỉ dùng một ánh mắt đầy nhớ nhung nhưng lại như trút được gánh nặng yên lặng nhìn Diêm Tịnh Ngọc thật lâu.

Tiền Thiển nghĩ Bùi Tử Không cực kỳ mâu thuẫn, trong lòng muốn ngắm người trong lòng, lại sợ dã tâm của mẫu thân hại đến cô nương mình ngưỡng mộ. Có thể rời khỏi Quảng Lăng sớm hơn, không cần bị ép xuất hiện trước mặt Diêm Tịnh Ngọc, hắn đại khái có cảm giác nhẹ nhõm trong lòng chăng?

Cả nhà họ Bùi đi rồi, Gia Cát Lưu Phong vốn còn muốn tiếp tục đi cùng với đám Tiền Thiển, nhưng Gia Cát thế gia có việc, hắn đành phải đi theo trở về, không thể ở cạnh Diêm Tịnh Ngọc nữa. Người không liên quan đều đã đi rồi, Tiền Thiển lập tức cảm thấy nhẹ nhõm, cô bắt đầu thúc giục đám đồng bọn của mình khởi hành nhanh một chút, thật sớm đến Côn Lôn cầu kiếm cho Diêm Tịnh Ngọc. Chỉ bởi vì Mặc Vô Ảnh nhiều việc, bọn họ nhất thời còn chưa đi được, ngược lại so với những người giang hồ khác ở trễ thêm hai ngày.

"Đã nói Giáo chủ như ngươi bận rộn như vậy thì trở về phủ Lư Châu đi! Trụ sở ở Quảng Lăng thì có chuyện gì lớn chứ?" Tiền Thiển liếc mắt nhìn Mặc Vô Ảnh đầu không nhấc, đang loay hoay: "Trong giáo sự vụ bận rộn, ngươi làm Giáo chủ mà mỗi ngày đều đi dạo bên ngoài thảnh thơi như vậy quá là bất cập đi!"

"Khó có cơ hội!" Mặc Vô Ảnh tranh thủ thời gian ngẩng đầu thuyết phục đồng bọn: "Để các người chạy mất, ta tìm ai luận bàn? Lại nói, ta cũng chưa thấy bãi kiếm Côn Lôn bao giờ, ta cũng phải đi xem! Đợi thêm hai ngày nữa thôi, ta sẽ tập trung xử lý xong sự vụ trong giáo."

Cũng bởi vì muốn chờ Mặc Vô Ảnh, nên nhóm Tiền Thiển vẫn ở lì mấy ngày tại khách điếm không di chuyển, nhờ vậy, chờ được Các chủ Trịnh Dịch Khiếu cùng hai con trai của ông ta.

"Trịnh Các chủ?" Tiền Thiển giật mình trừng mắt: "Ngài.. ngài không phải ba ngày trước đã rời khỏi Quảng Lăng rồi hay sao?"

"Vì tránh tai mắt người khác! Ta ra ngoài hơn bốn trăm dặm mới quay trở lại." Sắc mặt Trịnh Dịch Khiếu không được tốt lắm, sau đó làm thủ thế với nhóm Tiền Thiển: "Tìm chỗ thuận tiện nói chuyện đi! Ta có việc đàm luận với các vị."

Thấy Trịnh Dịch Khiếu thận trọng như thế, Tiền Thiển cùng mấy người Khúc Ly đều hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn mời Trịnh Dịch Khiếu và hai vị Trịnh thiếu hiệp vào phòng Khúc Ly.

"Liễu tiểu thư, trước đó chuyện ngươi nói với ta, ta đã phái người đi thẩm tra." Trịnh Dịch Khiếu vừa tiến vào gian phòng đã đi thẳng vào vấn đề: "Ngươi vẫn nên ít liên lụy với Vô Cực Môn thì hơn, gần đây trốn đi là tốt nhất, ẩn nấp càng xa càng tốt!"

"Trịnh Các chủ," Diêm Tịnh Ngọc nhíu mày lại: "Nghiêm trọng như vậy sao? Ngay cả ngài ra mặt điều đình cũng không được sao?"

"Ta cũng không đề cập với phu thê Bùi Chưởng môn chuyện này." Trịnh Dịch Khiếu nghiêm túc lắc đầu: "Việc này không phải chuyện có thể điều đình. Thực không dám giấu diếm, Liễu tiểu thư nếu không trốn xa, Lý Vân Thư e có dùng hết thủ đoạn cũng chắc chắn bắt người nhập cửa Bùi gia."

"Dùng hết thủ đoạn?" Diêm Tịnh Ngọc cười lạnh một tiếng: "Trâu không uống, nước mạnh theo đầu, chẳng lẽ bà ta còn có thể áp ta đi thành thân?"

"Người chết sẽ không phản kháng!" Trịnh Dịch Khiếu biểu lộ nghiêm túc, nhìn chằm chằm mặt Diêm Tịnh Ngọc, chậm rãi nói một câu như vậy.

"Bọn họ muốn là gương mặt này của Liễu tỷ tỷ, chết thì còn làm được gì?" Tiền Thiển mang theo bảy phần giật mình, ba phần buồn cười nhìn Trịnh Dịch Khiếu. Cô đương nhiên không hoàn toàn tin tưởng Trịnh Dịch Khiếu, mặc dù thế giới tự do phát triển, các nhân vật đều có chênh lệch với nguyên tác, nhưng vị này là trùm cuối trong nguyên tác, cô đã đọc miêu tả về nhân vật phản diện Các chủ Huyền Vụ Các này chính là "mặt ngoài đạo mạo, bên trong âm tàn độc ác", cho nên từ đầu đến cuối đều ôm thái độ cảnh giác.

"Chết thì càng có thể ngồi vững thân phận trẻ mồ côi Diêm gia!" Ánh mắt Trịnh Dịch Khiếu sáng rực: "Chỉ cần để rất nhiều người gặp qua Diêm phu nhân thấy được mặt cô nương đây là được rồi. Ta nhận được tin tức, Lý Vân Thư thông qua chuyện Bùi Nhân Giai tăng cảnh giới mà hỏi vay Cốc chủ Thần Mạch Cốc Chung Nhất Mạch Hàn Ngọc Sàng, nhưng Chung Nhất Mạch không đáp ứng, bà ta nhất định sẽ nghĩ cách khác. Người giang hồ đều biết, Hàn Ngọc Sàng của Thần Mạch Cốc có thể bảo vệ thi thể không hỏng, Bùi Nhân Giai lại không tẩu hỏa nhập ma, tăng cảnh giới tu luyện sao phải cần Hàn Ngọc Sàng hỗ trợ."

"Trịnh Các chủ cho rằng, Lý Vân Thư xin vay Hàn Ngọc Sàng là vì ta?" Diêm Tịnh Ngọc tỉnh táo mở miệng hỏi.

"Chẳng lẽ còn có thể vì ta?" Trịnh Dịch Khiếu cười lạnh một tiếng: "Bọn họ cũng không có ý định để ta toàn thây."

"Cái gì?" Tiền Thiển nhíu mày nhìn Trịnh Dịch Khiếu, giống như đang phán đoán lời ông ta nói là thật hay giả: "Ý của Trịnh Các chủ là Vô Cực Môn muốn xuống tay với ngài. Thế nhưng Bùi Chưởng môn Vô Cực Môn không phải có giao tình không tệ với ngài hay sao? Còn nữa, thực lực Trịnh Các chủ cũng không tầm thường, là cao thủ xếp thứ mười một trên bảng xếp hạng, nếu không phải Bùi Chưởng môn xếp hạng thứ chín tự mình xuất thủ, bọn họ sao có thể giết ngài?"

"Việc này không liên quan đến các người!" Trịnh Dịch Khiếu cùng hai nhi tử vội vàng đứng lên: "Ta trở về là để báo cho Liễu tiểu thư, nhanh đi, tránh vô tội thụ hại!"

"Trịnh Các chủ chậm đã!" Khúc Ly duỗi tay ngăn Trịnh Dịch Khiếu và hai nhi tử đang toan ra cửa: "Nói rõ ràng, việc này hoàn toàn là bởi Tông Diêm Kiếm Trang bị diệt môn mười lăm năm trước. Tông Diêm Kiếm Trang diệt môn là bởi vì Trọng Tiêu Kiếm phổ, việc này trên giang hồ ai ai cũng biết. Vô Cực Môn nhớ thương Liễu Ngọc, việc này cũng đã liên lụy cả chúng ta. Những chuyện quanh co bên trong, mong rằng Trịnh Các chủ không tiếc chỉ rõ. Chẳng lẽ Trịnh Các chủ coi là phái Võ Đang chúng ta lại bởi vì Trọng Tiêu Kiếm phổ mưu hại ai sao?"

"Đương nhiên sẽ không." Trịnh Dịch Khiếu vội vàng lắc đầu: "Nhưng mà.."

"Cha!" Đại nhi tử của Trịnh Dịch Khiếu mang trên mặt mấy phần cấp bách, hung hăng kéo tay áo ông ta: "Lần này chúng ta may mắn tránh thoát, nhưng lần tiếp theo thì sao? Còn có mẫu thân? Mẫu thân làm sao bây giờ? Khúc đại hiệp và Khúc cô nương xuất thân Võ Đang, nếu là.. nếu là.."

"Đúng vậy Trịnh Các chủ." Nghe nửa ngày không lên tiếng, Mặc Vô Ảnh cười như không cười đứng khỏi ghế: "Trước mắt, tất cả mọi người đều là châu chấu trên một sợi dây thừng, Trịnh Các chủ vẫn nên đem tiền căn hậu quả nói rõ ràng, nếu cần trợ giúp, ta cùng Khúc Ly cũng thương lượng được."

"Được!" Trịnh Dịch Khiếu do dự hồi lâu, mới chậm rãi ngồi trở lại ghế: "Khúc đại hiệp vừa nói không sai, việc này hoàn toàn bắt nguồn từ vụ diệt môn Tông Diêm Kiếm Trang mười lăm năm trước. Mười ngày trước ta gặp mặt mọi người, thành thực mà nói, ta cũng không tin lời Khúc tiểu thư nói, nhưng việc liên tụy tới một nhà huynh đệ đã chết của ta, còn có hài tử của nhà huynh ấy, bởi vậy vì lý do an toàn, ta vẫn khẩn cấp điều động toàn bộ tinh anh của Huyền Vụ Các, khẩn cấp liên lạc với tất cả quan hệ có thể dùng được trên giang hồ.

" Chờ một chút! "Tiền Thiển giơ tay hơi vô lý cắt lời Trịnh Dịch Khiếu, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm ba cha con trước mặt:" Trẻ mồ côi Diêm gia nhiều năm qua chỉ là truyền văn trên giang hồ, cũng chưa có ai từng thấy. Trịnh Các chủ làm sao có thể xác định đứa bé năm đó giữ được mạng? Nếu không phải ngài tận mắt nhìn thấy, sao ngài có thể khẳng định chắc chắn? "

" Ngọc Nhi nhất định còn sống! "Trịnh Dịch Khiếu cũng không hề để ý Tiền Thiển vô lý, ngược lại bình tĩnh đáp:" Năm đó Diêm gia xảy ra chuyện, ta đã xác minh qua, hài tử chết ở Tông Diêm Kiếm Trang là nữ hài, mà Ngọc Nhi là nam hài! Hài tử của huynh đệ ta là nam hay nữ ta còn có thể không biết sao? Ngọc Nhi còn do ta từng bế đó!"[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 2 Tìm chủ đề
Chương 704: Nữ hiệp, ta chỉ dốc sức hỗ trợ 80

[HIDE-THANKS]Cái gì? Tiền Thiển trừng mắt nhìn Trịnh Dịch Khiếu, cố gắng muốn tìm chứng cứ nói dối trên mặt ông ta. Nhưng bất đắc dĩ, biểu lộ của ông ta hết sức bình thường, Tiền Thiển không nhìn thấy bất kỳ sơ hở gì. Cô cố gắng đè nén kinh hoàng cùng sợ hãi trong lòng mình, liều mạng khống chế biểu lộ trên mặt. Không phải! Không phải là thật! Tiền Thiển an ủi mình, vị Các chủ Huyền Vụ Các trong nguyên tác là trùm cuối, lời ông ta không thể tin được hoàn toàn!

Tiền Thiển thẳng tắp nhìn chằm chằm mặt Trịnh Dịch Khiếu, con mắt không một tia mất tập trung. Cô không dám nhìn Diêm Tịnh Ngọc bên cạnh, sợ bị người phát hiện ra bất kỳ đầu mối nào. Nếu như.. nếu như.. trẻ mồ côi Diêm gia thật sự là một đứa bé trai, vậy người bên cạnh cô đến cùng là ai? Là ai? Vì sao lại xuất hiện ở đây?

Diêm Tịnh Ngọc đúng là có vóc dáng rất cao, tay chân rất lớn không sai, nhưng nàng ấy có ngực! Không không không! Tiền Thiển kinh hoàng phủ định ý nghĩ của mình, ngực có thể làm giả, điểm này cô chưa từng thấy tận mắt, bởi vậy không có bằng chứng. Nhưng trừ dáng người bên ngoài, nghe giọng nói cũng có thể nhận ra! Giọng của Diêm Tịnh Ngọc, ai ai cũng có thể nhận ra là nữ mà, không phải sao? Cô cũng không phải điếc, giọng nói của đàn ông và phụ nữ có thể không phân rõ hay sao?

Dù cô có điếc, nhưng Bùi Tử Không với Gia Cát Lưu Phong cũng không thể điếc hết một lượt, ngu ngốc không phân biệt được nam nữ chứ! Cho nên người bên cạnh cô thực sự là nữ! Nữ! Nhưng nếu là nữ thì nàng ấy là ai? Có phải hài tử Diêm gia? Nếu đúng, vậy Các chủ Huyền Vụ Các sao lại chắc chắn đứa trẻ Diêm gia năm ấy là bé trai?

"Trịnh Các chủ xác định đứa bé kia nhất định còn sống?" Tiền Thiển nắm chặt tay thành quyền, cố gắng ổn định giọng nói của mình, phảng phất muốn xác nhận gì đó nên truy hỏi một câu: "Ngài trước đó thực sự gặp hài tử Diêm gia?"

"Tất nhiên!" thần sắc Trịnh Dịch Khiếu rất chân thành: "Ta cùng Diêm huynh đệ tương giao nhiều năm, hắn biết thân thể phu nhân ta suy nhược, nhưng cũng sinh được hai đứa nhỏ. Bởi vì sau khi thành thân, thê tử của hắn cũng từng mất đi hai bào thai, nhiều năm không có con, Diêm huynh đệ cũng không so đo, nhưng thê tử của hắn lại rất muốn có hài tử, cuối cùng Diêm huynh đệ không cách nào, tìm ta lấy đơn thuốc điều dưỡng. Sau khi Ngọc Nhi sinh ra, ta lập tức đưa phu nhân tới cửa chúc mừng, lúc ấy ta đưa theo hai nhi tử cùng đi, thứ tử còn nhỏ tuổi không có ấn tượng, nhưng đại nhi tử của ta lúc ấy đã tám tuổi, nên có ấn tượng."

"Đúng, là một nam hài rất xinh đẹp!" Trịnh đại công tử gật gật đầu: "Bởi vậy phụ thân ta mấy năm qua vẫn một mực tin tưởng vững chắc, Diêm gia Cảnh Ngọc nhất định còn sống."

"Cảnh.. Cảnh Ngọc?" Mấy câu nói đó của Trịnh Dịch Khiếu làm Tiền Thiển tin, phu nhân của Các chủ Huyền Vụ Các có thân thể cực kỳ yếu, cô biết. Cô liếm liếm đôi môi khô khốc, còn không hết hi vọng, vẫn muốn giãy dụa một chút: "Chỉ.. chỉ có một hài tử thôi sao? Lời đồn giang hồ còn có một giả thuyết nữa là long phượng thai?"

"Đúng! Chỉ có một!" Trịnh Dịch Khiếu than thở: "Chỉ là đệ muội mất hai đứa bé đã đả thương thân thể, sinh một mình Ngọc Nhi thôi đã rất gian nan, lúc ấy khó sinh, mẫu nhi suýt chút nữa đã không sống được, ta còn đến xem qua một lần. Ngọc Nhi sinh ra thân thể cũng không tốt, sống bằng thuốc, dưỡng đến năm bốn tuổi mới khá dần lên. Đây cũng là nhân họa đắc phúc, bởi vì đứa nhỏ này thân thể không tốt, Diêm huynh đệ một mực lo lắng không nuôi sống nổi, bởi vậy dựa theo tục lệ, cũng không làm bất cứ lễ nghi nào như tiệc đầy tháng, sinh thần, cứ vậy yên lặng nuôi lớn ở hậu viện, ít gặp người khác, đến thời điểm xảy ra chuyện mới không rõ đứa trẻ đó là nam hay nữ."

"Ha.." Tiền Thiển gượng cười, quyết định gác vấn đề nam hay nữ này sang một bên: "Hóa ra là như vậy.. Vậy nói như thế, người có thể xác định hắn là nam hài, hẳn là giao tình với Diêm gia không tệ."

"Không nhất định." Trịnh Dịch Khiếu lắc đầu: "Năm đó trước khi Trọng Tiêu Kiếm phái xảy ra chuyện, Diêm huynh đệ dự cảm không tốt, cố ý lộ ra tin tức hài tử nhà mình là nữ hài, cùng ngày cũng hoàn toàn chính xác có một nữ hài sáu bảy tuổi chết chung một chỗ với phu thê Diêm huynh đệ. Nhưng sau đó ta nhận được tin tức, sau khi Diêm gia bị diệt môn, đám người giang hồ vây quanh Tông Diêm Kiếm Trang không tản đi, đã từng gặp một đứa bé ăn mày chừng sáu bảy tuổi, bởi vì đó là một bé trai, nên mới không tạo ra chú ý với những người kia."

"Việc này ta cũng từng nghe qua." Mặc Vô Ảnh gật đầu: "Ước chừng sáu bảy năm trước, ta còn chưa là Giáo chủ, ở phân đà Kim Lăng của Hàn Nguyệt Giáo, đột nhiên có một ngày có lời đồn truyền ra, nói là trẻ mồ côi Tông Diêm Kiếm Trang mang theo Trọng Tiêu Kiếm phổ lưu lạc Giang Nam. Lời đồn nói, trẻ mồ côi Tông Diêm Kiếm Trang năm đó đóng vai thành tên ăn mày nhỏ từ U Châu chạy ra, được một tiểu thư đại hộ thu làm con nuôi, đưa đến Giang Nam."

"Đúng vậy!" Trịnh Dịch Khiếu gật đầu: "Bởi vậy Ngọc Nhi trốn đi ngày đó, nếu có người từng gặp qua nói, hẳn sẽ biết nó là nam hài."

"Lý Vân Thư cũng biết." Tiền Thiển do dự một chút mở miệng nói ra: "Lý Vân Thư nói, bà ta và Diêm phu nhân là khuê trung hữu mật."

"Không thể nào chứng thực." Trịnh Dịch Khiếu lắc đầu; "Ta chỉ là bằng hữu của Diêm huynh đệ, trước kia cũng không quen biết với một nhà Bùi Chưởng môn. Nhưng trước khi Diêm gia xảy ra chuyện, Diêm huynh đệ gửi thư cầu cứu khẩn cấp cho ta, ta đã dự định dẫn người xuất phát, phong thư thứ hai của Diêm huynh đệ lại tới, nói là vô lực hồi thiên, để ta đừng đi U Châu, đồng thời phó thác ta, nếu có một ngày Ngọc Nhi tới tìm ta để ta hỗ trợ bảo vệ nó. Bởi vì câu phó thác này, cho nên ta không đến Tông Diêm Kiếm Trang, ta thẹn với một nhà Diêm huynh đệ. Nhưng hai năm sau ta nghe nói, Bùi Chưởng Môn cũng nhận thư cầu cứu và mang người đi U Châu, chỉ là không kịp cứu viện."

"Bùi Nhân Giai tự mình nói?" Diêm Tịnh Ngọc lóe sáng mắt lên, bình tĩnh mở miệng hỏi.

"Đúng!" Trịnh Dịch Khiếu tự mình xác nhận gật đầu: "Ta thẹn với Diêm huynh đệ, năm đó không đi cứu viện, nhưng Vô Cực Môn lại đi. Ta cảm kích và xấu hổ, từ đấy mới dần dần quen thuộc với Bùi Chưởng môn."

"Trịnh Các chủ chưa từng nghi hoặc lời nói đó của Bùi Chưởng môn?" Khúc Ly cười cười, nhấc lên trúng vấn đề.

"Trước khi ta gặp mọi người, ta đích thật chưa từng hoài nghi!" Trịnh Dịch Khiếu một mặt bằng phẳng nhìn lại Khúc Ly, biểu lộ chân thành vô cùng, nếu ông ta nói láo, diễn kỹ không khỏi quá xuất sắc rồi. Tiền Thiển nhìn gương mặt thẳng thắn này, trong lòng không khỏi dao động. Nhưng cô vẫn như cũ liều mang khuyên bảo mình, người này là trùm cuối trong nguyên tác, nhất định phải cẩn thận.

"Làm sao?" Mặc Vô Ảnh cũng cười: "Trịnh Các chủ là lão giang hồ, lúc Diêm gia diệt môn, Vô Cực Môn phái người đi cứu viện, đại sự như vậy, ngài cũng không đi xác minh một chút hay sao?"

"Bởi vì hắn đưa chứng cứ cho ta." Trịnh Dịch Khiếu nở nụ cười khổ: "Sau hai năm khi Diêm gia xảy ra chuyện, ta mới biết. Mùa đông hai năm sau đó, Bùi Chưởng môn đột nhiên đưa thiệp mời cho ta và phu nhân đến Vô Cực Môn, nói là có việc liên quan đến Diêm gia. Ta lúc ấy còn tưởng có tin tức của Ngọc Nhi, lập tức đưa phu nhân đi cùng. Bùi Nhân Giai lấy thư của Diêm huynh đệ đưa cho hắn, còn nói với ta, cùng ngày Diêm gia xảy ra chuyện, hắn đuổi tới cứu viện, nhưng đến trễ, chỉ tới kịp giết chết tên hung đồ cầm đầu, đoạt lại bội kiếm gia truyền của Diêm huynh đệ."

"Bùi Nhân Giai nói, hung đồ cầm đầu đã đền tội?" Trong mắt Diêm Tịnh Ngọc hơi híp lại: "Ông ta có nói là ai?"

"Ngay lúc đó là Giáo chủ Thiên Ưng Giáo!" Trịnh Dịch Khiếu đáp: "Giáo chủ Thiên Ưng Giáo đúng là chết ở U Châu, mà Bùi Nhân Giai lại thực sự giao cho ta Xích Viêm Kiếm gia truyền của Diêm gia làm đảm bảo, bởi vậy ta cũng không hoài nghi."[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 2 Tìm chủ đề
Chương 705: Nữ hiệp, ta chỉ dốc sức hỗ trợ 81

[HIDE-THANKS]"Trịnh Các chủ nói là, bội kiếm gia truyền của Diêm gia đang ở trong tay ngài?" Hai mắt Khúc Ly khẽ híp lại: "Chuyện này thật sự có ý tứ sâu xa! Diêm đại hiệp Tông Diêm Kiếm Trang năm đó bị giết, bội kiếm trong tay ông ấy nhất định đã rơi vào tay kẻ thù, ngài bây giờ lại nói là Bùi Chưởng môn giao cho ngài làm đảm bảo, người nào có thể chứng minh? Vô Cực Môn nhớ thương, lợi dụng mặt của Diêm Tịnh Ngọc không thoát khỏi liên quan với chuyện năm đó! Nhưng Huyền Vụ Các của ngài thì sao? Làm sao có thể chứng minh không liên hệ đến chuyện này? Kiếm lại ở trong tay ngài, ngài sao có thể nói rõ chuyện năm đó không liên quan đến ngài. Mặc dù, chúng ta vô can với chuyện của Diêm gia, nhưng hiện giờ Liễu Ngọc đang bị liên lụy vào đó, nên chúng ta không thể không cẩn thận."

"Chuyện này.. đúng là nói không rõ được." Trịnh Dịch Khiếu nghẹn lời một giây, cuối cùng nhụt chí, thở dài: "Nhưng.. nhưng ta sao lại muốn mưu hại huynh đệ của ta chứ? Ta và Diêm gia cũng không thù hận!"

Bờ môi Tiền Thiển giật giật, nhưng cũng không lên tiếng. Cô biết Trịnh Dịch Khiếu nói đúng sự thật, năm đó Trịnh Dịch Khiếu đến thăm Vô Cực Môn, 7788 giám sát thấy Bùi Nhân Giai đưa cho ông ta một cái hộp giống hộp kiếm.

"Nếu là.." Mặc Vô Ảnh cười tủm tỉm tiếp lời: "Trịnh Các chủ và Vô Cực Môn cùng chung mục đích thì sao? Trọng Tiêu Kiếm phổ trong tay Diêm phu nhân. Trọng Tiêu Kiếm phổ cùng Trọng Tiêu Kiếm năm đó được xưng là Kiếm Môn song tuyệt, ngay cả những người trẻ tuổi xuất sinh sau khi Quân Mạch Lâm qua đời cũng đều nghe thấy uy danh của Trọng Tiêu Kiếm, Trịnh Các chủ dù vậy cũng không động tâm?"

"Trọng Tiêu Kiếm chỉ có thể thuộc về Diêm gia Cảnh Ngọc! Ai cũng không thể nhớ thương!" Trịnh Dịch Khiếu bỗng nhiên ngẩng đầu, cảnh cáo nhìn chằm chằm vào Mặc Vô Ảnh: "Nếu có người dám can đảm nhớ thương kiếm phổ và kiếm của Ngọc Nhi, Huyền Vụ Các ta tuyệt không tha cho kẻ đó!"

"Trịnh Các chủ," Mặc Vô Ảnh không tức giận, vẫn như cũ thản nhiên ngồi dựa vào ghế, giống như người không xương: "Ngài vẫn nên nói trước một chút xem, ngài vì sao lại không nhớ thương Trọng Tiêu Kiếm? Bảo bối tốt như vậy ở trước mặt, ngài vậy mà không động lòng? Người giang hồ, có ai không muốn đứng thứ nhất trên bảng xếp hạng cao thủ để xưng bá giang hồ đâu?"

"Ta vì sao lại nhớ thương kiếm phổ nhà huynh đệ của mình?" Trịnh Dịch Khiếu giật mình nhìn Mặc Vô Ảnh: "Lại nói, Trọng Tiêu Kiếm phổ không phải ai cũng có thể luyện! Năm đó Trọng Tiêu Kiếm Phái, cũng chỉ có được một Quân Mạch Lâm, sau đó dần dần suy bại, ngay cả đồ đệ chính hắn tỉ mỉ lựa ra cũng không thể tiếp thu y bát. Trọng Tiêu là trọng kiếm, muốn luyện trọng kiếm đến trình độ của Quân Mạch Lâm, nếu không phải thiên phú dị bẩm cực kỳ lớn, nhất định phải có nội lực cực kỳ thâm hậu, nếu không cho dù có được Trọng Tiêu Kiếm phổ cũng vô dụng. Huyền Vụ Các ta lấy khinh thân công phu độc bộ giang hồ, cầm Trọng Tiêu Kiếm phổ để làm cái gì?"

"Nói có lý." Mặc Vô Ảnh tán đồng gật đầu: "Huyền Vụ Các Chiết Mai Thủ và Hồi Phong Chưởng đều lấy nhẹ nhàng mau lẹ tăng trưởng, hoàn toàn không chung đường với trọng kiếm. Nói như vậy, đích thật Vô Cực Môn càng có lý do ra tay với Diêm gia. Trên giang hồ, môn phái có nội công đỉnh cấp ngoại trừ Thiếu Lâm, Võ Đang, Nga Mi, thì cao cấp nhất là Vô Cực môn, Vô Cực Nội Công tăng thêm Trọng Tiêu Kiếm phổ, hoàn toàn có thể khiến Vô Cực Môn xưng bá giang hồ."

"Thì đã làm sao!" Trịnh Dịch Khiếu trầm giọng cường điệu: "Trọng Tiêu Kiếm phổ cùng Trọng Tiêu Kiếm thuộc về Diêm Cảnh Ngọc! Bất luận kẻ nào cũng không thể nhớ thương! Bùi Nhân Giai và Lý Vân Thư nghĩ cũng đừng nghĩ!"

"Vậy Trịnh Các chủ làm sao phát hiện ra Vô Cực Môn không đúng?" Tiền Thiển hỏi. Đây mới là vấn đề cô quan tâm. Cô muốn xác nhận, Trịnh Dịch Khiếu trước mắt này có phải vô tội thật hay không.

"Mười ngày trước, sau khi cha ta gặp mặt các người liền trở về điều người đi thẩm tra." Trịnh đại công tử tiếp lời: "Bởi vì huynh muội Khúc đại hiệp xuất thân Võ Đang, không có khả năng liên quan đến sự tình năm đó, bởi vậy chúng ta quyết định tra từ chỗ Liễu cô nương. Mà Liễu cô nương lại có xuất thân Giang Nam. Chúng ta thân ở Quảng Lăng, tra được càng tiện lợi. Không ngờ, tra một cái, tra ra mấy tên phản đồ trong Huyền Vụ Các chúng ta."

"Liễu cô nương xuất thân Giang Nam có từng biết, mấy năm trước vùng Giang Nam truyền ra tin tức về trẻ mồ côi Diêm gia." Trịnh Dịch Khiếu ngẩng đầu hỏi thăm Diêm Tịnh Ngọc.

"Nghe qua." Diêm Tịnh Ngọc khẽ gật đầu.

"Thực không dám giấu diếm, việc này là từ miệng của người trong Huyền Vụ Các truyền ra." Trịnh Dịch Khiếu lắc đầu thở dài: "Từ phát hiện gần đây trong miệng phản đồ, hóa ra hắn là cọc ngầm của Vô Cực Môn. Nhưng hắn nhận được tin rồi đưa đến đâu, ta cũng không rõ ràng, hắn đã chết sáu bảy năm rồi, ta đoán là đã bị Vô Cực Môn diệt khẩu."

"Chúng ta bên này dọn dẹp tất cả cọc ngầm, Vô Cực Môn không có khả năng không biết." Trịnh đại công tử trầm giọng nói ra: "Chúng ta bên này vừa có động tĩnh không đầy hai ngày, Lý Vân Thư tự mình hạ đơn ở Huyễn Ảnh Các, mua đầu một nhà bốn người chúng ta. Chỉ là bà ta không biết, nương tử của ta mặt ngoài xuất thân là tiểu môn phái không có danh tiếng gì, trên thực tế nhạc phụ của ta là người Huyễn Ảnh Các. Nhạc phụ ta vội vàng ngăn lại, khẩn cấp đưa tin cho chúng ta."

"Thì ra là thế!" Khúc Ly nhẹ gật đầu, ôm quyền với Trịnh Dịch Khiếu: "Việc này là chúng ta liên lụy ngài."

"Chưa nói tới!" Trịnh Dịch Khiếu vung tay lên: "Chuyện Diêm gia, hắc thủ phía sau màn là Vô Cực Môn, bọn hắn năm đó giao bội kiếm của huynh đệ ta cho ta, sợ là để ta cất giữ với tâm tư biến ta thành dê thế tội. Năm đó ta không đi cứu viện, chính xác là có lỗi với Diêm gia, nếu có một ngày Ngọc Nhi tìm tới, Trịnh mỗ chết cũng không tiếc, chỉ là đến giờ còn chưa có tin tức của Ngọc Nhi, ta cũng không muốn giao mạng già này vào tay Vô Cực Môn!"

"Khúc đại hiệp!'Hai công tử Trịnh gia đột nhiên đứng ra cung kính hành đại lễ với Khúc Ly:" Chúng ta có một chuyện muốn nhờ, không biết ngài có thể đáp ứng hay không. "

Khúc Ly vội vàng đáp lễ:" Trịnh thiếu hiệp mời thỉnh giảng, nếu có thể giúp đỡ, Khúc Ly nghĩa bất dung từ. "

" Khúc đại hiệp đã biết, trước mắt Vô Cực Môn đã biết phụ thân ta có lòng nghi ngờ với bọn họ, lần này Lý Vân Thư hạ đơn ở Huyễn Ảnh Các, trùng hợp bị nhạc phụ của ta ngăn lại. Thế nhưng bọn họ đã có ý định này, tuyệt sẽ không dễ dàng bỏ qua. "Trịnh đại công tử khẩn thiết nhìn Khúc Ly, trong ánh mắt mang theo mấy phần khẩn cầu.

" Con đường Huyễn Ảnh Các đi không thông, bọn họ tất nhiên sẽ nghĩ những cách khác, chúng ta trốn được một lần không chắc tránh được lần thứ hai. Sự tình đi đến nước này, huynh đệ hai người chúng ta cùng phụ thân không đáng kể, cùng lắm thì liều mạng cùng bọn hắn một lần, nếu có thể may mắn giết chết Bùi Nhân Giai, cũng coi như huynh đệ chúng ta vì Diêm gia Cảnh Ngọc báo thù, nhưng mẫu thân của ta cũng không phải là người trong giang hồ, bởi vậy ta mạo muội ở đây khẩn cầu Khúc đại hiệp, phải chăng có thể để mẫu thân ta mang theo ba hài tử của huynh đệ chúng ta ở tạm Võ Đang một thời gian? Hài tử vô tội, nếu có biến số gì, ba hài tử cũng là hậu duệ của Trịnh gia chúng ta. "Trịnh đại công tử nói xong, cùng đệ đệ khom người tới đất với Khúc Ly, thật lâu không chịu đứng dậy.

" Hai vị Trịnh thiếu hiệp xin mời đứng lên. "Con mắt Khúc Ly nhìn một vòng, trong lời nói có hàm ý đáp:" Giữa tháng chín ta sẽ thu thêm mấy sư đệ! Hài tử của hai vị Trịnh thiếu hiệp có tư chất siêu quần, nhưng không thích hợp lắm với công phu bản môn của Huyền Vụ Các, bởi vậy Các chủ và phu nhân Huyền Vụ Các muốn đích thân đưa chất tử đến Võ Đang, cẩn thận tuyển chọn cho bọn họ một sư phó tốt! "

" Lão hủ bái tạ Khúc thiếu hiệp! "Trịnh Dịch Khiếu vui mừng nói, cũng chắp tay cảm tạ Khúc Ly:" Chỉ là ta không thể rời khỏi Huyền Vụ Các, ta đáp ứng với các huynh đệ của ta, nếu Ngọc Nhi đến tìm ta, ta muốn bảo vệ cho nó. "

" Trịnh Các chủ nói lời ấy sai rồi. "Khúc Ly cười híp mắt đáp:" Nếu toàn bộ giang hồ đều biết ngài đưa chất tử của mình lên Võ Đang, nếu có người tìm ngài, như thế nào lại chạy thật xa đến quận Phù Phong của Huyền Vụ Các chứ?"[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 2 Tìm chủ đề
Chương 706: Nữ hiệp, ta chỉ dốc sức hỗ trợ 82

[HIDE-THANKS]Các chủ Huyền Vụ Các đưa hai con đi rồi, bọn họ muốn trước khi Vô Cực Môn động thủ có thể dẫn người nhà rời khỏi Huyền Vụ Các đến Võ Đang. Bọn họ đi rồi, nhưng chuyện vẫn chưa xong, Khúc Ly đưa tiễn phụ tử ba người quay lại, đóng cửa, nhìn những người trong phòng với vẻ mặt khác nhau, thấy tất cả đều yên lặng không nói, bèn mở miệng hỏi: "Lời nói của Trịnh Các chủ, các vị thấy thế nào?"

"Ta cho rằng đáng tin." Diêm Tịnh Ngọc mở miệng đầu tiên: "Ta thẩm tra qua mấy kẻ thù, đều trăm miệng một lời trực chỉ thủ phạm thật sự phía sau màn là Huyền Vụ Các, ta sớm đã nghi ngờ trong lòng, như thế nào mà tận tâm như thế."

"Ta cũng cảm thấy lời nói thật." Mặc Vô Ảnh cũng gật gật đầu: "Ông ta nói rất nhiều chuyện giống với tin tình báo ta nắm giữ, Khúc Ly ngươi cảm thấy thế nào? Võ Đang các ngươi cũng nắm giữ rất nhiều tin tức, sư phụ ngươi, Trùng Hư đạo trưởng cũng từng gặp Quân Mạch Lâm, hẳn cũng biết nhiều chuyện."

"Có thể tin!" Khúc Ly gật gật đầu: "Mặc dù lúc Quân Mạch Lâm chết, sư phụ ta vẫn còn trẻ, cũng không gặp nhau. Nhưng chuyện xảy ra với Trọng Tiêu Kiếm Phái năm đó trên giang hồ huyên náo rất lớn, cơ hồ ai ai cũng biết, sư phụ ta khi đó thật sự biết không ít chuyện. Năm đó chuyện Diêm gia đột nhiên xảy ra, về sau Diêm gia cũng không có ai tìm đến Võ lâm minh chủ để yêu cầu chủ trì công đạo, sư phụ ta đã từng hoài nghi chuyện này xảy ra vì có người ép tin tức. Phải biết, lúc ấy Võ lâm minh chủ là Lý Phong Nam, cha ruột Lý Vân Thư. Nhưng dù vậy, việc này cũng không thể nào chứng thực, bởi vì Lý Phong Nam đã chết nhiều năm, dưới mắt Lý gia cũng không có nhân vật nào có tiền đồ, phát triển duy nhất chính là phu nhân Chưởng môn Vô Cực Môn, Lý Vân Thư."

"Cho nên bây giờ làm sao?" Mặc Vô Ảnh hỏi: "Còn theo kế hoạch lúc trước không?"

"Đương nhiên! Không thì làm gì?" Khúc Ly một mặt đương nhiên: "Lát nữa ta sẽ gửi tin cho môn phái, để bọn họ tiếp đãi một nhà Các chủ Huyền Vụ Các thật tốt, chúng ta cũng không nên đồng thời xuất hiện cùng bọn họ. Hiện giờ một nhà Các chủ Huyền Vụ Các bại lộ trong tầm mắt của Vô Cực Môn, chúng ta vẫn tạm thời an toàn. Ta nói Hi Hòa.."

Khúc Ly quay đầu đi nhìn Triệu Hi Hòa, lúc này mới phát hiện Triệu Hi Hòa đang đứng dựa vào tường nghệt mặt ra: "A? Hi Hòa? Ngẩn người gì thế?"

"Huynh không phát hiện muội muội của mình nửa ngày không lên tiếng à?" Mặc Vô Ảnh chỉ Tiền Thiển, lại ngồi xem kịch không sợ lớn chuyện liếc mắt nhìn Diêm Tịnh Ngọc một chút: "Lần này xem ngươi kết thúc thế nào."

Diêm Tịnh Ngọc không nói lời nào, mấy bước đi đến trước mặt Tiền Thiển, một tay kéo lấy cô ôm vào ngực, không buông, mười phần quả quyết nói xin lỗi: "Thật xin lỗi!"

Tiền Thiển giống như không kịp phản ứng, nửa ngày bất động, cuối cùng mới nhớ tới giãy dụa, cô cố gắng tránh thoát vòng tay của Diêm Tịnh Ngọc, ngây người chỉ vào bộ ngực cao vút của Diêm Tịnh Ngọc: "Có thể.. nào.."

"Giả." Diêm Tịnh Ngọc, không, hiện tại nên gọi là Diêm Cảnh Ngọc, trước mặt Tiền Thiển giật vạt áo ra, tháo ra trang bị kỳ quái màu trắng, nhét vào trong tay Tiền Thiển: "Chung Nhất Mạch làm cho ta."

Tiền Thiển ngơ ngác nhéo nhéo đồ vật màu trắng trong tay cô, còn có cả cầu vai, phía sau có một cái khóa yếm, hơi giống ngực giả, rất co dãn, thế mà sờ vào xúc giác không sai biệt bao nhiêu, thật mẹ nó công nghệ cao! Cho nên? Cho nên.. người này, ngay trước mặt cô tháo ngực xuống, quả nhiên là giả đúng không? Đúng không? Thật sự là đàn ông à? Giọng nói kia giải thích thế nào? Rõ ràng là giọng phụ nữ mà!

Tiền Thiển vô ý thức nhìn Diêm Tịnh Ngọc với vạt áo bị giật ra, cổ áo cao cao bị lật sang một bên, lộ ra một đoạn cổ trắng như ngọc, cùng với hầu kết nhô lên! Là hầu kết! Tiền Thiển trợn mắt nhìn kỹ cằm và cổ hoàn mỹ trước đây của Diêm Tịnh Ngọc, đột nhiên phát hiện có một chút bóng xanh mơ hồ ngay dưới cằm. Trước kia cô chưa hề chú ý tới đâu! Tiền Thiển mở lớn mắt, vươn tay sờ vào cằm của Diêm Cảnh Ngọc, đẩy cằm hắn sang hai bên để quan sát kỹ càng.

Đây là? Đây là râu à? Tiền Thiển bắt đầu phỉ nhổ trí thông minh của mình! Bug rõ ràng như thế mà cô chưa từng chú ý tới! Đúng sao? Đúng sao! Cô lựa chọn một thế giới nữ chủ làm nhiệm vụ, không thể ngờ nhân vật chính trong nhiệm vụ lại là một tên đực rựa! Tiền Thiển cảm thấy lỗ tai mình ong ong, hoa mắt chóng mặt giống như không biết phải phản ứng thế nào, chỉ có thể nhìn Diêm Cảnh Ngọc rồi ngẩn người.

"Tiểu Đào!" Diêm Cảnh Ngọc hơi lo lắng đưa tay muốn ôm Tiền Thiển vào ngực, Tiền Thiển vô ý thức lùi lại, tránh thoát tay hắn, dùng một ánh mắt cổ quái, mờ mịt nhìn hắn chằm chằm. Người này đến cùng là ai? Tinh thần Tiền Thiển đầy hoang mang, người đàn ông này lại dùng giọng nữ để nói chuyện, thật sự là khiến cô lâm vào ảo giác tràn đầy!

"Ta.. ta sai rồi! Tiểu Đào muội đừng như vậy!" Diêm Cảnh Ngọc gấp đến mặt mũi trắng bệch, hắn tiến lên một bước, không để ý Tiền Thiển giãy dụa, kéo mạnh cô vào lòng: "Ta sai rồi! Ta thật sự sai rồi! Thật xin lỗi! Không nên giấu diếm muội!"

Nhận sai? Diêm Cảnh Ngọc có lỗi gì? Tiền Thiển nghe thấy Diêm Cảnh Ngọc lo lắng nói xin lỗi, trên mặt vẫn là dáng vẻ phản ứng không kịp, nhưng trong lòng cô dần hiện lên cảm giác hoang đường, cô cảm thấy hơi buồn cười. Diêm Cảnh Ngọc có lỗi gì? Dưới tình huống thực lực không đủ, vì tránh né kẻ thù đuổi bắt mới giả nữ, vốn là một lựa chọn hợp lý, có lỗi gì đâu? Lại vì sao mà phải xin lỗi cô? Cô là diễn viên quần chúng đột nhiên xuất hiện vốn là không đáng tín nhiệm, đối với một Diêm Cảnh Ngọc thân mang đại thù mà nói là người không liên quan, dựa vào cái gì tiếp nhận lời xin lỗi của Diêm Cảnh Ngọc?

Diêm Cảnh Ngọc là nhân vật chính, mà cô chỉ là một diễn viên quần chúng không có ý nghĩa không phải sao? Một người chỉ có chức trách đưa Diêm Cảnh Ngọc về Vô Cực Môn mà thôi..

"Tỷ.." Tiền Thiển vùng vẫy mấy lần cũng không tránh thoát cánh tay của Diêm Cảnh Ngọc, cô liếm liếm bờ môi, khó khăn mở miệng nói: "Giọng nói của tỷ, chuyện gì xảy ra? Tỷ.. thật là nam nhân?"

"Do thuốc," Diêm Cảnh Ngọc mười phần khẩn trương nhìn chằm chằm biểu lộ của Tiền Thiển, hơi gấp gáp giải thích: "Chính là thuốc Chung Nhất Mạch cho ta. Không.. chỉ cần mười ngày không dùng thuốc, ta sẽ khôi phục bình thường, sẽ không luôn như vậy."

"Ồ!" Tiền Thiển ngắn gọn trả lời. Cô không biết mình nên phản ứng như thế nào, cũng không biết phải nói gì, hết thảy đều không đúng, thậm chí Diêm Cảnh Ngọc ngay trước mặt cũng mười phần lạ lẫm. Cô yên lặng được Diêm Cảnh Ngọc ôm vào ngực, không biết giãy dụa, cũng không nói chuyện, cứ như vậy nhìn Diêm Cảnh Ngọc bằng ánh mắt vừa xa lạ, vừa kỳ quái. Gương mặt ấy vẫn vô cùng xinh đẹp, nhưng Tiền Thiển đột nhiên cảm thấy mình đúng là mắt mù, chưa từng hoài nghi, người này có phải là Diêm Tịnh Ngọc mà trước đó cô nhận biết không.

"Tiểu Đào, Tiểu Đào.. Đừng như vậy.. xin muội!" Diêm Cảnh Ngọc tựa như cũng gấp phát khóc, hắn lo nghĩ một lần lại kêu tên Tiền Thiển, nắm chặt tay cô không buông.

Khúc Ly một bên nhìn Tiền Thiển ngơ ngác, hướng về Diêm Cảnh Ngọc đang kinh hoàng, phun ra một câu lạnh lùng: "Đáng đời! Nhìn muội muội ta về sau còn để ý đến ngươi mới là lạ!"[/HIDE-THANKS]
 
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Back