Bài viết: 0 

Ta làm quyền thần ở loạn thế
Chương 10
Chương 10
Tống Bội Du bị mấy chuyện thế gia trong miệng lão Mạnh làm cho buồn ngủ, nửa ngày mới nhớ ra Lưu Điền là ai. Thuận miệng phân phó Kim Bảo đi cùng Lưu Điền tìm quặng đá cẩm thạch, nếu tìm được thì cho Lưu Điền năm lượng bạc, không tìm được thì nửa đồng cũng không đưa. Không có ý muốn đi gặp Lưu Điền, làm cho Tống Cảnh Giác đang muốn trốn khỏi lão Mạnh thấy cực kỳ chán nản.
Kim Bảo cùng Lưu Điền ra ngoài ba lần, rốt cuộc cũng tìm được quặng đá cẩm thạch như suy đoán của Tống Bội Du, vị trí có chút khuất lấp, nhưng chất lượng lại không tồi.
Tiếc là truyện mỏ đá bị Tống Bội Du và Kim Bảo trì hoãn đến mùa thu, lâu đến độ khắc được cả bộ ấn, mà vẫn không quyết định được.
Ruộng Tống gia thu hoạch được cây ăn quả đầu tiên.
Quá trình trồng cây ăn quả trên bốn trăm mẫu đất cây cực kỳ rắc rối, để cây lớn tốt, hơn một nửa số cây trong đó, khi vừa mới ra hoa đã bị Tống Bội Du tìm người hoại đi.
Bởi vậy đến mùa thu, số trái cây có thể thu hoạch được chỉ miễn cưỡng được một trăm mẫu.
Nhưng số trái cây thu được trong vỏn vẹn một trăm mẫu đất này cũng đủ làm cả thôn kinh ngạc.
Số cây ăn quả thưa thớt, khi nở hoa bị hoại đi, nhưng vì nhân lực không đủ, ngoại trừ một lần dùng phân bón Tống Bội Du nghĩ trăm phương ngàn kế lấy được, toàn bộ đều nuôi thả.
Ngược lại so với những cây được người khác cẩn thận chăm sóc lại thu được nhiều hơn, hơn nữa quả lại vừa tròn vừa lớn, bội thu một cách bất ngờ.
Năm mươi mẫu cây hoa hồng*, ba mươi mẫu sơn cầm*, sản lượng mỗi mẫu cao tới bảy thạch*, tổng cộng thu được 560 thạch.
*Cây hoa hồng: Có quả giống như quả táo tây nhưng nhỏ hơn
*Cây sơn cầm: Giống táo núi, táo dại
*Thạch: Đơn vị dung tích khoảng 100 lít
Hai mươi mẫu sơn tảo, sản lượng mỗi mẫu là tám thạch, tổng cộng thu được 160 thạch.
Chỉ tính cây ăn quả đã thu hoạch được gần 85, 000 cân.
Cả Tống gia mới có 12 miệng ăn.
Hai cái ao nuôi cá chỉ dùng để chứa nước, mấy bông hoa sen đặc biệt tìm về trồng đều chết hết.
Tống gia còn có 335 mẫu đất trồng rau dưa, mỗi mẫu ít nhất cũng thu được gấp 3 lần thôn dân trong Lê Hoa thôn.
Giống như việc Tống Bội Du đã lo lắng, không biết nên xử lý việc thu hoạch như nào.
Nến trong thư phòng đã cháy cả đêm, Tống Bội Du rốt cục cũng quyết định.
Trái cây và lương thực tuyệt đối không thể xuất hiện nhiều ở trấn Phong, bằng không Lê Hoa thôn chắc chắn sẽ bị quân Yên ở trấn Phong chú ý tới.
Đưa đến huyện Dương càng không được, không nói đến việc đường xá xa xôi, cũng sẽ khiến người bên ngoài để ý tới Lê Hoa thôn và Tống gia.
Biện pháp tốt nhất vẫn là dựa theo kế hoạch ban đầu, trái cây còn dư sẽ làm thành rượu và mứt trái cây, lương thực còn dư cũng làm rượu, rau dưa thì phơi khô rồi cất vào kho.
Tận dụng số sản lượng ngoài ý muốn này, Tống Bội Du không chỉ để Tống gia có thể tự cung tự cấp ở Lê Hoa thôn, còn giúp cho những thôn dân khác không cần ra khỏi thôn.
Không quá hai ngày, những thôn dân ngưỡng mộ Tống gia đều nghe được tin Tống gia muốn xây phòng để thuê người làm công.
Bất kể là đầy tớ hay làm công theo cũng đều được tính tiền công.
Chỉ cần làm công cho Tống gia, có thể dùng tiền đổi lấy đồ ở cửa hàng Tống gia sắp khai trương, trong đó có bán vải vóc, gà con, trứng gà, mứt trái cây, rượu trái cây, rượu nếp, đồ gia vị..
Kim Bảo ngồi trước cửa, miệng lưỡi khô khốc nói chuyện với hết nhóm người này đến nhóm người khác.
Hắn cũng không hiểu Thất thiếu gia nghĩ gì, không chỉ phái Ngân Bảo và lão Mạnh đến huyện Dương mua đồ, mà còn ở Lê Hoa thôn tuyển thêm người làm.
Rõ ràng là đầy tớ với người làm công nhật cũng không khác nhau mấy, đầy tớ có được nhiều tiền hơn người làm.
Sự khác nhau giữa đầy tớ với làm công càng khó hiểu, tiểu tử và cô nương chưa thành gia có thể làm đầy tớ ở Tống gia, thành gia rồi thì chỉ có thể làm công, dù cho đi bước nữa hay hòa ly, mất vợ mất chồng, cũng đều xem như là đã thành gia.
May mà khi Tống Bội Du nói quy định có giải thích qua, cũng không để Kim Bảo nghĩ thêm, chỉ cần đem lời của Tống Bội Du nói rõ ràng với thôn dân là được.
Trong thôn có hơn hai mươi nhà suýt nữa đánh nhau vì muốn làm đầy tớ và người làm của Tống gia.
Mỗi ngày Kim Bảo đều mệt mỏi đến giải quyết mâu thuẫn, chỉ mấy ngày đã gầy đi trông thấy.
Dù mở mắt hay nhắm mắt, cũng bị các thôn dân vây lấy, bị nước bọt văng đầy trời.
Dù được Tống Bội Du thưởng cho gà hầm, cũng không thể xoa dịu thương tổn của hắn.
Ầm ĩ hơn nửa tháng, Tống gia cuối cùng cũng thuê được đầy tớ và người làm công.
Thôn dân quá mười hai tuổi, dù nam hay nữ, đều thành đầy tớ Tống gia, giờ Thìn mỗi ngày sẽ đến Tống gia làm việc, ăn trưa ở Tống gia, giờ Thân được về nhà, mỗi tuần được trả tiền công một lần.
Hàng năm mùa xuân, mùa hạ và mùa thu làm việc, một khi thành hôn thì không thể tiếp tục ở Tống gia làm đầy tớ.
Đầy tớ mỗi ngày làm nhiều hay ít đều sẽ tính toán, mỗi tuần lương chia làm ba cấp bậc, Ba phần làm việc nhiều nhất sẽ được nhiều tiền. Ba phần ít nhất lấy ít nhất tiền. Ba phần còn lại sẽ lấy tiền bình thường.
Bên làm công cũng phân ba cấp giống như đầy tớ.
Tóm lại.
Số tiền kiếm được khi làm đầy tớ vẫn cao hơn làm công.
Làm công ở Tống gia còn kiếm được nhiều hơn so với khai hoang và trồng trọt.
Khi phòng mới được xây xong, mùa đông cũng sắp đến, Ngân Bảo và lão Mạnh đã rời đi hơn một tháng mới vội vàng mang theo thương tích khắp người trở lại Lê Hoa thôn.
Mí mắt Kim Bảo co giật nhìn Ngân Bảo một giây trước còn khỏe mạnh nắm cương ngựa, một giây sau mặt trắng đã trắng bệch chỉ có thể yếu ớt hít thở trong lồng ngực hắn, đột nhiên quên mất nên nói cái gì.
Họ không ngờ rằng lão Mạnh còn bị nặng hơn, mảnh vải trắng quấn trên cánh tay và trước ngực đã thấm đỏ, ngã thẳng từ trên xe ngựa xuống, làm cho nhóm người làm của Tống gia sợ khiếp vía.
Trong mắt thôn dân Lê Hoa thôn, lão Mạnh là người mà có đi sâu vào Thanh Sơn cũng không bị một vết xước, toàn bộ Lê Hoa thôn đều không có ai so được với lão Mạnh.
Về phần Tống Cảnh Giác và Kim Bảo, bọn họ nhìn không cao lớn bằng lão Mạnh, chắc chắn sẽ không đánh lại lão Mạnh.
Tống Cảnh Giác và Tống Bội Du xuất hiện đằng sau đoàn người đến xem trò vui, Tống Cảnh Giác một tay khiêng lão Mạnh nặng hơn hắn ba lùi lại.
Tầm mắt của thôn dân bị ngăn lại ngoài cửa chính, Tống Cảnh Giác cẩn thận khiên lão Mạnh lên, nhận ra chỉ là ngụy trang mới chậm rãi thở phào nhẹ nhõm, cười cười vỗ vào bụng lão Mạnh: "Không ngờ ngươi diễn cũng không tệ đấy."
"Khòoo!" một tiếng gáy lôi đình vang lên.
"?" Tống Cảnh Giác giật mình lùi về sau hai bước, nhanh tay lấy vải che mặt lão Mạnh, xoay người không nói gì, hắn phải thừa dịp mấy người kia không chú ý tới xe đồ vật để dắt ngựa vào sân.
Tống Bội Du đi đến chỗ Ngân Bảo đang thở dốc, âm thanh của thiếu niên mười hai tuổi tràn đầy lo lắng, thậm chí còn nghe được tiếng nức nở: "Ngân Bảo, ngươi sao vậy?"
Ngân Bảo giơ tay xoa mạnh vào mắt, đôi mắt đỏ ửng nhìn về phía Tống Bội Du, nghẹn ngào kể lại.
Hắn và lão Mạnh theo lệnh mang số trái cây và lương thực thu hoạch được lên trấn tìm người mua, nhưng trên đường gặp phải thổ phỉ, lương thực và tiền bạc bị cướp hết thì không nói, người cũng bị thổ phỉ bắt đi.
May mà hắn và lão Mạnh nhanh trí, trên người có chút bản lĩnh, thừa dịp lũ thổ phỉ mở tiệc chúc mừng đã trộm xe ngựa trốn thoát.
Ngân Bảo "giãy dụa" trong khuỷu tay Kim Bảo, nhẹ nhàng cầm lấy tay Tống Bội Du, trên mặt giàn giụa nước mắt nói: "Thất gia! Suýt chút nữa con đã không thể về được nữa, nếu Mạnh thúc không giúp con đỡ một đao, nếu Mạnh thúc xảy ra chuyện gì, con.. Aaa!"
Kim Bảo thấy mắt Tống Bội Du tràn đầy ghét bỏ, không khách khí véo mạnh vào hông Ngân Bảo, nhắc nhở hắn, diễn quá mức rồi.
Tống Bội Du rút tay ra, hắng giọng một cái, bổ sung vài chi tiết nhỏ cho Ngân Bảo.
Tống Cảnh Giác thừa dịp sự chú ý của mọi người đều đặt lên người Ngân Bảo, kéo hai cái xe ngựa vào sân, dùng dao găm cắt dây thừng được buộc chặt vào xe ngựa, suýt thì bị đống vải vóc lăn xuống mặt.
Ngoài mấy thước lụa tốt để làm trang phục lót thì đều là vải mịn và vải bố.
Phần lớn vải mịn giữ lại làm áo khoác, một ít cùng vải bố bán trong cửa hàng sắp khai trương, để đầy tớ và người làm của Tống gia dùng tiền đổi.
Còn phần bên kia chiếc xe ngựa, Tống Cảnh Giác kiểm tra đã đủ chừng trăm cân muối thô và cả các loại hạt giống mà hắn không nhận ra.
Tiếng kêu thê thảm của Ngân Bảo vẫn chưa dứt: "Bọn chúng là lũ uống máu người! Mấy người bị bắt cùng con và Mạnh thúc đều bị chặt đầu!"
Tống Cảnh Giác mở chiếc xe ngựa thứ hai ra.
Nồi sắt, bình gốm, cây kéo, lưỡi liềm.. Còn nhiều đồ Tống Cảnh Giác không nhận ra nhưng từng thấy thôn dân Lê Hoa thôn sử dụng.
Tống Cảnh Giác sờ cằm, cảm thấy Ngân Bảo và lão Mạnh đi huyện Dương lần này còn thuận lợi hơn tưởng tượng của hắn.
Ngân Bảo và lão Mạnh kể lể lũ thổ phỉ có bao nhiêu hung hăng, còn rất gần Lê Hoa thôn.
Đồ gì cần mua trong thôn đều bán, Tống gia còn cho họ việc làm, tiền đồng và thức ăn nếu làm việc chăm chỉ.
Ít nhất mấy năm nữa, thôn dân Lê Hoa thôn sẽ không nghĩ đến việc ra khỏi thôn.
Mọi việc xảy ra quả thật giống như Tống Cảnh Giác dự đoán, của hàng của Tống gia mới vừa khai trương đã bị các thôn dân tranh nhau đến mua, chỉ mấy ngày mà mọi người đã móc hết toàn bộ số tiền tích góp mấy năm.
Sống ại 12 năm, Tống Bội Du vẫn cảm thấy mình cực kì may mắn, năm đó mãi đến tận khi trời chuyển lạnh, trận tuyết đầu tiên rơi xuống, trấn Phong gần như quên mất Lê Hoa thôn, việc thu thuế cũng chưa từng đến thôn.
Ngân Bảo và lão Mạnh giả bộ bệnh nặng mới khỏi chuẩn bị đi lên huyện Dương, đến từng nhà báo rằng sẽ giúp mang đồ từ trấn về.
Nhưng sẽ không ứng tiền mà thôn dân phải giao tiền cho Ngân Bảo trước.
Thôn dân muốn mua gì, mỗi mười cân sẽ thu một đồng.
Sau khi bàn bạc, mấy nhà đều gom tiền lại, xin Ngân Bảo và lão Mạnh giúp bọn họ mua vài thứ không bán ở cửa hàng.
Từ vụ thu hoạch mùa thu đến khi tuyết phủ khắp nơi, cũng chặn lại đường ra khỏi làng.
Cả thôn ngoài Ngân Bảo và lão Mạnh, không có một ai rời khỏi Lê Hoa thôn.
Kim Bảo cùng Lưu Điền ra ngoài ba lần, rốt cuộc cũng tìm được quặng đá cẩm thạch như suy đoán của Tống Bội Du, vị trí có chút khuất lấp, nhưng chất lượng lại không tồi.
Tiếc là truyện mỏ đá bị Tống Bội Du và Kim Bảo trì hoãn đến mùa thu, lâu đến độ khắc được cả bộ ấn, mà vẫn không quyết định được.
Ruộng Tống gia thu hoạch được cây ăn quả đầu tiên.
Quá trình trồng cây ăn quả trên bốn trăm mẫu đất cây cực kỳ rắc rối, để cây lớn tốt, hơn một nửa số cây trong đó, khi vừa mới ra hoa đã bị Tống Bội Du tìm người hoại đi.
Bởi vậy đến mùa thu, số trái cây có thể thu hoạch được chỉ miễn cưỡng được một trăm mẫu.
Nhưng số trái cây thu được trong vỏn vẹn một trăm mẫu đất này cũng đủ làm cả thôn kinh ngạc.
Số cây ăn quả thưa thớt, khi nở hoa bị hoại đi, nhưng vì nhân lực không đủ, ngoại trừ một lần dùng phân bón Tống Bội Du nghĩ trăm phương ngàn kế lấy được, toàn bộ đều nuôi thả.
Ngược lại so với những cây được người khác cẩn thận chăm sóc lại thu được nhiều hơn, hơn nữa quả lại vừa tròn vừa lớn, bội thu một cách bất ngờ.
Năm mươi mẫu cây hoa hồng*, ba mươi mẫu sơn cầm*, sản lượng mỗi mẫu cao tới bảy thạch*, tổng cộng thu được 560 thạch.
*Cây hoa hồng: Có quả giống như quả táo tây nhưng nhỏ hơn
*Cây sơn cầm: Giống táo núi, táo dại
*Thạch: Đơn vị dung tích khoảng 100 lít
Hai mươi mẫu sơn tảo, sản lượng mỗi mẫu là tám thạch, tổng cộng thu được 160 thạch.
Chỉ tính cây ăn quả đã thu hoạch được gần 85, 000 cân.
Cả Tống gia mới có 12 miệng ăn.
Hai cái ao nuôi cá chỉ dùng để chứa nước, mấy bông hoa sen đặc biệt tìm về trồng đều chết hết.
Tống gia còn có 335 mẫu đất trồng rau dưa, mỗi mẫu ít nhất cũng thu được gấp 3 lần thôn dân trong Lê Hoa thôn.
Giống như việc Tống Bội Du đã lo lắng, không biết nên xử lý việc thu hoạch như nào.
Nến trong thư phòng đã cháy cả đêm, Tống Bội Du rốt cục cũng quyết định.
Trái cây và lương thực tuyệt đối không thể xuất hiện nhiều ở trấn Phong, bằng không Lê Hoa thôn chắc chắn sẽ bị quân Yên ở trấn Phong chú ý tới.
Đưa đến huyện Dương càng không được, không nói đến việc đường xá xa xôi, cũng sẽ khiến người bên ngoài để ý tới Lê Hoa thôn và Tống gia.
Biện pháp tốt nhất vẫn là dựa theo kế hoạch ban đầu, trái cây còn dư sẽ làm thành rượu và mứt trái cây, lương thực còn dư cũng làm rượu, rau dưa thì phơi khô rồi cất vào kho.
Tận dụng số sản lượng ngoài ý muốn này, Tống Bội Du không chỉ để Tống gia có thể tự cung tự cấp ở Lê Hoa thôn, còn giúp cho những thôn dân khác không cần ra khỏi thôn.
Không quá hai ngày, những thôn dân ngưỡng mộ Tống gia đều nghe được tin Tống gia muốn xây phòng để thuê người làm công.
Bất kể là đầy tớ hay làm công theo cũng đều được tính tiền công.
Chỉ cần làm công cho Tống gia, có thể dùng tiền đổi lấy đồ ở cửa hàng Tống gia sắp khai trương, trong đó có bán vải vóc, gà con, trứng gà, mứt trái cây, rượu trái cây, rượu nếp, đồ gia vị..
Kim Bảo ngồi trước cửa, miệng lưỡi khô khốc nói chuyện với hết nhóm người này đến nhóm người khác.
Hắn cũng không hiểu Thất thiếu gia nghĩ gì, không chỉ phái Ngân Bảo và lão Mạnh đến huyện Dương mua đồ, mà còn ở Lê Hoa thôn tuyển thêm người làm.
Rõ ràng là đầy tớ với người làm công nhật cũng không khác nhau mấy, đầy tớ có được nhiều tiền hơn người làm.
Sự khác nhau giữa đầy tớ với làm công càng khó hiểu, tiểu tử và cô nương chưa thành gia có thể làm đầy tớ ở Tống gia, thành gia rồi thì chỉ có thể làm công, dù cho đi bước nữa hay hòa ly, mất vợ mất chồng, cũng đều xem như là đã thành gia.
May mà khi Tống Bội Du nói quy định có giải thích qua, cũng không để Kim Bảo nghĩ thêm, chỉ cần đem lời của Tống Bội Du nói rõ ràng với thôn dân là được.
Trong thôn có hơn hai mươi nhà suýt nữa đánh nhau vì muốn làm đầy tớ và người làm của Tống gia.
Mỗi ngày Kim Bảo đều mệt mỏi đến giải quyết mâu thuẫn, chỉ mấy ngày đã gầy đi trông thấy.
Dù mở mắt hay nhắm mắt, cũng bị các thôn dân vây lấy, bị nước bọt văng đầy trời.
Dù được Tống Bội Du thưởng cho gà hầm, cũng không thể xoa dịu thương tổn của hắn.
Ầm ĩ hơn nửa tháng, Tống gia cuối cùng cũng thuê được đầy tớ và người làm công.
Thôn dân quá mười hai tuổi, dù nam hay nữ, đều thành đầy tớ Tống gia, giờ Thìn mỗi ngày sẽ đến Tống gia làm việc, ăn trưa ở Tống gia, giờ Thân được về nhà, mỗi tuần được trả tiền công một lần.
Hàng năm mùa xuân, mùa hạ và mùa thu làm việc, một khi thành hôn thì không thể tiếp tục ở Tống gia làm đầy tớ.
Đầy tớ mỗi ngày làm nhiều hay ít đều sẽ tính toán, mỗi tuần lương chia làm ba cấp bậc, Ba phần làm việc nhiều nhất sẽ được nhiều tiền. Ba phần ít nhất lấy ít nhất tiền. Ba phần còn lại sẽ lấy tiền bình thường.
Bên làm công cũng phân ba cấp giống như đầy tớ.
Tóm lại.
Số tiền kiếm được khi làm đầy tớ vẫn cao hơn làm công.
Làm công ở Tống gia còn kiếm được nhiều hơn so với khai hoang và trồng trọt.
Khi phòng mới được xây xong, mùa đông cũng sắp đến, Ngân Bảo và lão Mạnh đã rời đi hơn một tháng mới vội vàng mang theo thương tích khắp người trở lại Lê Hoa thôn.
Mí mắt Kim Bảo co giật nhìn Ngân Bảo một giây trước còn khỏe mạnh nắm cương ngựa, một giây sau mặt trắng đã trắng bệch chỉ có thể yếu ớt hít thở trong lồng ngực hắn, đột nhiên quên mất nên nói cái gì.
Họ không ngờ rằng lão Mạnh còn bị nặng hơn, mảnh vải trắng quấn trên cánh tay và trước ngực đã thấm đỏ, ngã thẳng từ trên xe ngựa xuống, làm cho nhóm người làm của Tống gia sợ khiếp vía.
Trong mắt thôn dân Lê Hoa thôn, lão Mạnh là người mà có đi sâu vào Thanh Sơn cũng không bị một vết xước, toàn bộ Lê Hoa thôn đều không có ai so được với lão Mạnh.
Về phần Tống Cảnh Giác và Kim Bảo, bọn họ nhìn không cao lớn bằng lão Mạnh, chắc chắn sẽ không đánh lại lão Mạnh.
Tống Cảnh Giác và Tống Bội Du xuất hiện đằng sau đoàn người đến xem trò vui, Tống Cảnh Giác một tay khiêng lão Mạnh nặng hơn hắn ba lùi lại.
Tầm mắt của thôn dân bị ngăn lại ngoài cửa chính, Tống Cảnh Giác cẩn thận khiên lão Mạnh lên, nhận ra chỉ là ngụy trang mới chậm rãi thở phào nhẹ nhõm, cười cười vỗ vào bụng lão Mạnh: "Không ngờ ngươi diễn cũng không tệ đấy."
"Khòoo!" một tiếng gáy lôi đình vang lên.
"?" Tống Cảnh Giác giật mình lùi về sau hai bước, nhanh tay lấy vải che mặt lão Mạnh, xoay người không nói gì, hắn phải thừa dịp mấy người kia không chú ý tới xe đồ vật để dắt ngựa vào sân.
Tống Bội Du đi đến chỗ Ngân Bảo đang thở dốc, âm thanh của thiếu niên mười hai tuổi tràn đầy lo lắng, thậm chí còn nghe được tiếng nức nở: "Ngân Bảo, ngươi sao vậy?"
Ngân Bảo giơ tay xoa mạnh vào mắt, đôi mắt đỏ ửng nhìn về phía Tống Bội Du, nghẹn ngào kể lại.
Hắn và lão Mạnh theo lệnh mang số trái cây và lương thực thu hoạch được lên trấn tìm người mua, nhưng trên đường gặp phải thổ phỉ, lương thực và tiền bạc bị cướp hết thì không nói, người cũng bị thổ phỉ bắt đi.
May mà hắn và lão Mạnh nhanh trí, trên người có chút bản lĩnh, thừa dịp lũ thổ phỉ mở tiệc chúc mừng đã trộm xe ngựa trốn thoát.
Ngân Bảo "giãy dụa" trong khuỷu tay Kim Bảo, nhẹ nhàng cầm lấy tay Tống Bội Du, trên mặt giàn giụa nước mắt nói: "Thất gia! Suýt chút nữa con đã không thể về được nữa, nếu Mạnh thúc không giúp con đỡ một đao, nếu Mạnh thúc xảy ra chuyện gì, con.. Aaa!"
Kim Bảo thấy mắt Tống Bội Du tràn đầy ghét bỏ, không khách khí véo mạnh vào hông Ngân Bảo, nhắc nhở hắn, diễn quá mức rồi.
Tống Bội Du rút tay ra, hắng giọng một cái, bổ sung vài chi tiết nhỏ cho Ngân Bảo.
Tống Cảnh Giác thừa dịp sự chú ý của mọi người đều đặt lên người Ngân Bảo, kéo hai cái xe ngựa vào sân, dùng dao găm cắt dây thừng được buộc chặt vào xe ngựa, suýt thì bị đống vải vóc lăn xuống mặt.
Ngoài mấy thước lụa tốt để làm trang phục lót thì đều là vải mịn và vải bố.
Phần lớn vải mịn giữ lại làm áo khoác, một ít cùng vải bố bán trong cửa hàng sắp khai trương, để đầy tớ và người làm của Tống gia dùng tiền đổi.
Còn phần bên kia chiếc xe ngựa, Tống Cảnh Giác kiểm tra đã đủ chừng trăm cân muối thô và cả các loại hạt giống mà hắn không nhận ra.
Tiếng kêu thê thảm của Ngân Bảo vẫn chưa dứt: "Bọn chúng là lũ uống máu người! Mấy người bị bắt cùng con và Mạnh thúc đều bị chặt đầu!"
Tống Cảnh Giác mở chiếc xe ngựa thứ hai ra.
Nồi sắt, bình gốm, cây kéo, lưỡi liềm.. Còn nhiều đồ Tống Cảnh Giác không nhận ra nhưng từng thấy thôn dân Lê Hoa thôn sử dụng.
Tống Cảnh Giác sờ cằm, cảm thấy Ngân Bảo và lão Mạnh đi huyện Dương lần này còn thuận lợi hơn tưởng tượng của hắn.
Ngân Bảo và lão Mạnh kể lể lũ thổ phỉ có bao nhiêu hung hăng, còn rất gần Lê Hoa thôn.
Đồ gì cần mua trong thôn đều bán, Tống gia còn cho họ việc làm, tiền đồng và thức ăn nếu làm việc chăm chỉ.
Ít nhất mấy năm nữa, thôn dân Lê Hoa thôn sẽ không nghĩ đến việc ra khỏi thôn.
Mọi việc xảy ra quả thật giống như Tống Cảnh Giác dự đoán, của hàng của Tống gia mới vừa khai trương đã bị các thôn dân tranh nhau đến mua, chỉ mấy ngày mà mọi người đã móc hết toàn bộ số tiền tích góp mấy năm.
Sống ại 12 năm, Tống Bội Du vẫn cảm thấy mình cực kì may mắn, năm đó mãi đến tận khi trời chuyển lạnh, trận tuyết đầu tiên rơi xuống, trấn Phong gần như quên mất Lê Hoa thôn, việc thu thuế cũng chưa từng đến thôn.
Ngân Bảo và lão Mạnh giả bộ bệnh nặng mới khỏi chuẩn bị đi lên huyện Dương, đến từng nhà báo rằng sẽ giúp mang đồ từ trấn về.
Nhưng sẽ không ứng tiền mà thôn dân phải giao tiền cho Ngân Bảo trước.
Thôn dân muốn mua gì, mỗi mười cân sẽ thu một đồng.
Sau khi bàn bạc, mấy nhà đều gom tiền lại, xin Ngân Bảo và lão Mạnh giúp bọn họ mua vài thứ không bán ở cửa hàng.
Từ vụ thu hoạch mùa thu đến khi tuyết phủ khắp nơi, cũng chặn lại đường ra khỏi làng.
Cả thôn ngoài Ngân Bảo và lão Mạnh, không có một ai rời khỏi Lê Hoa thôn.