127,604 ❤︎ Bài viết: 0 Tìm chủ đề

Chương 1230: Giữ lại​


Mãn Bảo lại làm hỏng một cái mô hình nữa, nhưng ít nhiều cũng có chút thu hoạch, sau khi khôi phục mô hình nữ bằng một nút bấm, Mãn Bảo rời khỏi hệ thống, kéo chăn nằm lên giường, thỏa mãn thở ra một hơi rồi ngủ thiếp đi.

Ngày hôm sau khi Mãn Bảo đến Tế Thế Đường ngồi khám bệnh, đã gọi Tiểu Thược đến nói chuyện tâm tình khoảng hai khắc.

Mãi đến khi có bệnh nhân mới đến, Mãn Bảo mới bảo hắn đứng sang một bên để học cách khám bệnh.

Đợi khám chữa bệnh xong cho mọi người, Mãn Bảo lấy một quyển sách ra đọc, Tiểu Thược bèn chuồn ra ngoài. Dược đồng của Đào đại phu kéo hắn lại hỏi: "Chuyện gì vậy, hình như sáng nay ta nghe thấy Chu tiểu đại phu trách mắng ngươi?"

Tiểu Thược thở dài đáp: "Cũng không hẳn là trách mắng, chỉ là bảo ta sau này đừng có chuyện gì cũng nói với mấy người Bạch công tử, nhưng ta nghĩ kỹ lại, hôm qua ta có nói gì với mấy người Bạch công tử đâu."

"Vậy rốt cuộc ngươi đã nói gì?"

"Cũng không có gì, chỉ là Chu tiểu đại phu mua một con ngựa nhỏ."

Dược đồng liền cười nói: "Ta hiểu rồi, chắc chắn con ngựa đó là để tặng cho một trong hai vị công tử, ngươi nói trước cho người ta biết, làm hỏng bất ngờ của Chu tiểu đại phu, nàng không trách ngươi mới lạ."

"..."

Tiểu Thược nói: "Sao có thể là bất ngờ được?"

Một con ngựa nhỏ như vậy, mắt còn bị mù một bên, sao có thể là bất ngờ?

Đến tận bây giờ, Tiểu Thược vẫn không hiểu vì sao Chu tiểu đại phu lại mua một con ngựa như vậy.

Đào đại phu cũng đã khám xong bệnh nhân, vén rèm bước ra thì thấy hai người đang châu đầu lén la lén lút, bèn khẽ hắng giọng nói: "Các ngươi làm gì ở đây vậy?"

Hai người lập tức tản ra.

Đào đại phu lắc đầu, xoay người đi tìm Mãn Bảo tiếp tục thảo luận bệnh án.

Đinh đại phu nhận được tin tức cũng lập tức xông tới, tuy rằng hôm qua Mãn Bảo và Đào đại phu đều chưa chẩn đoán chắc chắn là Liễu Nương có thai, nhưng tin tốt Liễu Nương có khả năng mang thai vẫn lan truyền trong nội bộ Tế Thế Đường, thậm chí cả Bảo Hòa y quán tai thính mắt tinh bên cạnh cũng lờ mờ nghe được chút tin tức.

Vì vậy hôm nay mọi người đều rất nhiệt tình thảo luận các bệnh án liên quan với Mãn Bảo.

Đợi Mãn Bảo ăn cơm trưa xong đi từ Tế Thế Đường về phía hẻm Nhị Liễu, các đại phu vẫn còn thấy chưa đã thèm.

Sức khỏe của Phó Văn Vân đã hồi phục gần như hoàn toàn, hiện tại là giai đoạn ở cữ bình thường, Mãn Bảo chỉ đến để tái khám.

Đơn thuốc mà Mãn Bảo kê trong khoảng thời gian này đều được đưa đến Nhạc gia ở hẻm Tùng Tử, Nhạc gia vậy mà không hề dây dưa, Tế Thế Đường đến thu tiền thì lập tức móc tiền ra trả.

Nghe nói đầu của Nhạc đại nhân cũng đã khỏi, hai ngày nay đã bắt đầu đến nha môn làm việc.

Tuy rằng bệnh của Nhạc đại nhân luôn do thái y theo dõi, Mãn Bảo cũng không còn đến khám nữa, nhưng căn cứ vào tình hình khám bệnh lần đầu tiên, nàng cảm thấy đối phương tốt nhất nên nghỉ ngơi thêm một thời gian nữa.

Bởi vì đầu bị đụng như vậy, cho dù sau này không còn chóng mặt, người cũng không còn buồn nôn, nhưng cũng phải bồi bổ cẩn thận, để tránh để lại di chứng.

Nhưng Nhạc đại nhân rất liều mạng, hiển nhiên muốn sớm trở lại vị trí công tác, vì vậy từ chối sự quan tâm của Phó gia.

Mãn Bảo khám rồi châm cứu xong cho Phó Văn Vân, theo lệ thường ngồi bên giường nói chuyện với nàng, "Lúc nãy muội vào có thấy Nhạc đại lang ở đằng trước, hôm nay hắn vẫn chưa đi học sao?"

Lần trước Nhạc đại lang bị Phó Văn Hoa đánh lần thứ hai, vết bầm tím trên mặt mãi lâu mới tan, cho nên vẫn luôn không chịu đi học. Nhưng bây giờ đã khỏi rồi, người lại vẫn chưa xin phép đi học lại, điều này khiến Mãn Bảo có chút ngạc nhiên.

Dù sao hắn cũng là một người ngay cả ngày vợ sinh con cũng kiên trì đi học mà.

Phó Văn Vân cười đáp: "Hắn nói cha ta ở đây, hắn là con rể thì phải hầu hạ bên cạnh, cho nên xin nghỉ phép. Trước kia ngày nào cũng đến thỉnh an, bắt đầu từ hôm qua thì ở luôn trong nhà không đi nữa."

Nàng ra hiệu cho Mãn Bảo nhìn đứa bé trong nôi, cười nói: "Ta nghĩ bây giờ có thể bế đứa bé ra khỏi phòng rồi, để hắn ở lại đây nhìn con cũng tốt."

"Sau khi hết cữ Phó nhị tỷ tỷ sẽ về hẻm Tùng Tử sao?"

Phó Văn Vân cười nói: "Ta nghe theo cha mẹ."

Mãn Bảo liền huých vai nàng một cái, cảm thấy nàng không thật thà.

Phó Văn Vân bật cười thành tiếng, nói: "Đợi cha ta báo cáo công tác xong thì ta cũng sẽ về thôi, trước đó hẳn là hai nhà sẽ ngồi lại nói chuyện với nhau."

Thu Nguyệt đứng bên cạnh vui vẻ nói: "Mãn tiểu thư không biết đâu, mấy ngày nay lão gia và phu nhân nhà chúng tôi rảnh rỗi, vừa khéo lão gia bên kia cũng ở nhà dưỡng thương, cho nên đã bàn bạc một chút về chuyện hồi môn, Nhạc gia bên kia đã nói, căn nhà ở kinh thành này vốn dĩ là hồi môn của tiểu thư, chỉ là lúc mua nhà tiền của tiểu thư không đủ, nên nhà họ mới bù thêm một ít."

Thu Nguyệt nhắc đến chuyện này thì vui vẻ đến cong cả mắt, "Lão gia và phu nhân nghe thế thì lập tức bảo người đi cùng quản sự Nhạc gia đến nha môn sang tên căn nhà này cho tiểu thư, còn khen nhà thông gia rộng lượng nữa."

Không hề nhắc đến việc tại sao đã là cho thêm vào hồi môn của Phó Văn Vân, mà cuối cùng nhà lại đứng tên Nhạc gia.

Mà Nhạc gia cũng không nhắc đến nửa số tiền mà họ đã bỏ ra kia, hai bên thông gia đều hồ đồ quên mất hai chuyện này, chung đụng rất hòa thuận vui vẻ.

Mãn Bảo cũng thấy vui: "Quả nhiên vẫn là Phó đại nhân và Phó phu nhân trị được bọn họ."

Phó Văn Vân cũng cười, sau đó nói: "Nhưng căn nhà đó vẫn hơi nhỏ, cả nhà ngày ngày chạm mặt nhau, con cái lại còn nhỏ, khóc lóc quá nhiều, e rằng sau này còn nhiều mâu thuẫn lắm. Cho nên ta nghĩ vẫn nên thuê một căn nhà tốt hơn, căn nhà này hoặc là cho thuê, hoặc là bán đi."

Đúng là căn nhà đó nhỏ hơn căn nhà bọn Mãn Bảo đang thuê, nhưng Mãn Bảo từ nhỏ đã sống ở nhà họ Chu nên quen với điều kiện nhà cửa như vậy, cho nên ban đầu nàng có chút không hiểu.

Nhưng đặt mình vào hoàn cảnh của người khác mà nghĩ, Mãn Bảo lại thấy mơ hồ hiểu ra. Cũng phải, Chu gia bọn họ hòa thuận, cho nên không cảm thấy nhỏ, nhưng Nhạc gia của họ lại khác.

Vì vậy Mãn Bảo ngẫm nghĩ, nói: "Vậy thì tỷ phải có một cái viện riêng mới được."

Phó Văn Vân gật đầu, "Ta cũng nghĩ như vậy, gần đây đã bảo Từ quản gia đi khắp nơi tìm kiếm, cuối cùng cũng tìm được một căn lớn hơn gần hẻm Thường Thanh của các muội. Môi trường bên đó tốt, yên tĩnh, lại gần nơi họ đi học đi làm."

Mãn Bảo: "Chỉ là đắt."

Phó Văn Vân cười nói: "Đắt thì cũng đắt không đến đâu, cha chồng ta không chỉ có bổng lộc, trong nhà còn có nông trang và một vài cửa hàng nữa, chỉ thuê nhà ở thôi, tiết kiệm một chút vẫn sống tốt."

"Nhưng tỷ có nhà sẵn rồi, tỷ định thuyết phục họ thế nào?"

Phó Văn Vân khẽ cười nói: "Muốn thuyết phục mẹ chồng ta là không thể, nhưng muốn thuyết phục cha chồng ta thì không khó."

Lần gặp nạn này cũng giúp Phó Văn Vân nghĩ thông suốt, trước đây nàng có chuyện gì chỉ có thể thông qua chồng, hoặc là trực tiếp giao tiếp với mẹ chồng.

Nhưng hai người này, một người không làm chủ được, vâng vâng dạ dạ, một người lại ki bo mọi mặt, còn muốn kiếm được thứ tốt từ trên người nàng.

Nhưng ở Nhạc gia, kỳ thật người chân chính có quyền lên tiếng lại là cha chồng nàng, nàng tận tình khuyên bảo hai người kia nửa ngày, cũng chẳng bằng nói một câu hợp tình hợp lý với Nhạc Vĩ.

"Hẳn là mấy ngày nữa công văn nhậm chức của phụ thân ta sẽ xuống thôi, đến lúc đó chắc ta cũng ra cữ rồi, ta gửi thiệp mời cho các muội, muội mời Trang tiên sinh và mấy người Lưu lão phu nhân cùng đến, chúng ta vui vẻ ăn mừng một bữa, thế nào?"

"E là không được," Một giọng nói vang lên ngoài cửa sổ, Phó huyện lệnh nặng nề nói: "Ta mới từ Lại bộ về, bên Lại bộ đã giữ lại bản báo cáo công tác của ta, nói rằng tạm thời ta không thể quay về Kiến Châu đảm nhiệm chức trưởng sử được nữa."
 
127,604 ❤︎ Bài viết: 0 Tìm chủ đề

Chương 1231: Muốn làm huyện lệnh huyện Hoa Dương không?​


"Hả?"

Mãn Bảo thò đầu ra khỏi phòng, lúc này mới thấy Phó huyện lệnh đang cau mày đứng dưới cửa sổ.

Hắn vừa bị Lại bộ từ chối, tâm trạng không tốt lắm, về đến nhà liền muốn tìm con gái nói chuyện, kết quả Mãn Bảo vừa hay ở trong phòng.

Mãn Bảo rất tò mò: "Tại sao bị giữ lại ạ?"

Phó huyện lệnh lắc đầu, thở dài: "Ta đã hỏi thăm các quan viên của Lại bộ, nhưng họ rất bận, không nói cho ta biết."

Nói xong nhìn Mãn Bảo.

Phó Văn Vân nói qua cửa sổ với cha mình: "Phụ thân có nghĩ đến việc nhờ cha chồng hỏi thăm giúp không?"

Phó huyện lệnh nhíu mày: "Hai ngày trước chúng ta mới đến nha môn để sang tên nhà cho con mà."

Nếu hỏi sớm hơn hoặc muộn hơn chút thì còn được, nhưng lúc này rõ ràng không thích hợp.

Hơn nữa Phó huyện lệnh có chút lo lắng: "Mấy đứa nói xem, có phải cú va chạm kia của thông gia đã đắc tội thái hậu rồi không, cho nên.."

Mãn Bảo nói: "Không thể nào, bây giờ thái hậu đang bệnh nặng, bà ấy đâu có thời gian quản những chuyện này?"

Phó huyện lệnh đảo mắt: "Bệnh của nương nương rất nặng sao?"

Mãn Bảo gật đầu: "Dù sao cũng không nhẹ."

Dù sao nàng cũng đang ngồi khám bệnh ở Tế Thế Đường, mà Tế Thế Đường còn có Trịnh thái y ở trong cung, tin tức về phương diện này sẽ nhanh nhạy hơn một chút.

Kết hợp với những chuyện đám Bạch Thiện về nhà nói, Mãn Bảo khẽ chớp mắt: "Có lẽ là vì Lại bộ muốn đổi vị trí khác cho Phó đại nhân?"

Mắt Phó huyện lệnh lập tức sáng lên: "Lời này là sao?"

"Bởi vì vụ án của Ích Châu vương nên giờ trong triều đang trống rất nhiều vị trí, đặc biệt là Kiếm Nam Đạo. Dù sao đại nhân cũng đã từng nhậm chức ở huyện La Giang, có lẽ sẽ bị điều về cũng không chừng."

Phó huyện lệnh như bị sét đánh: "Lại, lại về huyện La Giang sao?"

Phó Văn Vân nghe thấy giọng điệu của hắn không đúng, lập tức nói qua cửa sổ: "Phụ thân, ý của Mãn Bảo là về Kiếm Nam Đạo. Người đã thăng đến chức trưởng sử, chắc chắn sẽ không về lại huyện La Giang đâu."

Phó huyện lệnh thở phào nhẹ nhõm, sau đó đảo mắt, tâm tư sống động trở lại: "Nghe nói lần này huyện lệnh Hoa Dương lập được đại công, sắp được điều về kinh thành rồi.."

Tuy rằng huyện lệnh Hoa Dương cũng là huyện lệnh, thấp hơn hắn nửa bậc, nhưng đây là thượng huyện đó, nếu làm tốt, sau này sẽ được thăng chức lên tư mã, trưởng sử của thượng châu..

So với việc bây giờ hắn nhậm chức trưởng sử của hạ châu thì tiện lợi hơn nhiều, mà cuộc sống cũng sẽ tốt hơn nhiều.

Mãn Bảo nghĩ đến cách làm người của Đường huyện lệnh, e rằng huyện lệnh nhiệm kỳ sau sẽ không dễ làm như vậy, hơn nữa chưa chắc Phó huyện lệnh đã áp chế được đám quyền quý thế gia ở thành Ích Châu.

Chỉ cần Lại bộ và triều đình không mù thì sẽ không để Phó huyện lệnh đến huyện Hoa Dương.

Nhưng nhìn Phó huyện lệnh đang vui vẻ, Mãn Bảo không nói gì.

Phó Văn Vân cũng cảm thấy cha mình không thể, nhưng nàng cũng không nói gì, chỉ lặng lẽ nhờ Mãn Bảo hỏi thăm giúp: "Muội quen nhiều người, giúp cha ta hỏi thăm nguyên do nhé. Nếu đổi địa phương thì tốt, chứ nếu vì chuyện khác mà đắc tội quan trên khiến họ cố ý gây khó dễ, thì chúng ta cũng biết đường để sớm ứng phó."

Mãn Bảo đồng ý, cười nói: "Phó nhị tỷ tỷ yên tâm, lát về muội sẽ nhờ Bạch Thiện hỏi giúp."

Chuyện của Lại bộ cứ hỏi Lưu Hoán là tiện nhất, bởi vì Hộ bộ và Lại bộ giao thiệp với nhau nhiều nhất.

Lưu Hoán nhận lời nhờ vả của Bạch Thiện xong cũng không đi hỏi ông nội mình, mà đi tìm anh trai Lưu Ích của mình, loại tin tức này hắn nhanh nhạy nhất, cho dù không biết, hắn cũng có thể hỏi người của Lại bộ, bởi vì bây giờ hắn đang làm văn thư ở Lại bộ, rất tiện.

Ngày hôm sau Lưu Ích đã hỏi được luôn, thấy thằng em ngốc nhà mình vui vẻ quay người bỏ chạy, liền hỏi: "Đệ đi đâu đấy?"

"Đệ đi tìm Ân Hoặc, hôm nay bọn đệ phải đi xem ngựa ở trường đua ngựa."

Lưu Ích cau mày: "Không phải đệ có Đạp Tuyết rồi sao?"

"Không phải đệ mua, là bọn Bạch Thiện, bọn đệ đi theo tư vấn thôi." Nói xong thì chạy.

Lưu Ích cũng không ngăn cản, lắc đầu rồi cũng định ra ngoài tìm bạn bè uống rượu ngâm thơ, kết quả còn chưa ra khỏi nhà đã bị ông nội gọi đến thư phòng.

Lưu thượng thư rất hài lòng với đứa cháu trai lớn này, vì vậy cũng không lừa gạt qua loa với hắn như dỗ Lưu Hoán, mà đi thẳng vào vấn đề: "Đường Tri Hạc sắp về kinh rồi."

Lưu Ích khẽ chớp mắt, về thì cứ về thôi, hắn về chắc cũng vào Hình bộ, liên quan gì đến mình?

Lưu Ích nghĩ đến đây thì khựng lại, ngập ngừng hỏi: "Vậy huyện lệnh huyện Hoa Dương.."

Lưu thượng thư khẽ gật đầu, nói: "Ta đã nói chuyện với Lý thượng thư, ông ấy cảm thấy con là nhân tài đáng bồi dưỡng, có lẽ có thể thử xem."

Lý thượng thư này đương nhiên không phải ở bên Binh bộ, mà là Lại bộ của bọn họ.

Trong thâm tâm Lưu Ích có chút không muốn rời kinh thành, chủ yếu là bạn bè thân thích của hắn đều ở đây, đi Ích Châu hắn sẽ cô đơn một mình.

Hắn lại không giống Đường Tri Hạc, còn có Dương Hòa Thư ở gần đó.

"Ông nội, chẳng phải bây giờ Ích Châu đang là củ khoai nóng bỏng tay sao?"

Lưu thượng thư liếc hắn một cái, nói: "Củ khoai nóng bỏng tay gì chứ, rõ ràng là miếng bánh ngọt. Ích Châu vương đi rồi, ngọn núi lớn trên đầu con đã mất một ngọn. Ta và lão Đường đại nhân đã hỏi thăm rồi, Đường Tri Hạc rất biết đối nhân xử thế, hắn dâng tấu với bệ hạ, muốn giao tất cả ruộng đất tịch thu lần này cho nha huyện nắm giữ, bây giờ chỉ chia một phần ruộng đã tịch thu của phủ Ích Châu vương cho đám tàn binh chạy trốn vào Ích Châu, vẫn còn rất nhiều lưu dân chưa được an trí."

Lưu thượng thư nói: "Con tiếp nhận vị trí đó, đến nhậm chức là có thể bắt tay vào sắp xếp chuyện này luôn, vừa có thể thu phục lòng dân, lại có thể lập công tích, con nói xem có phải là miếng bánh ngọt không?"

"Nhưng như vậy chẳng phải sẽ đắc tội rất nhiều người sao?" Lưu Ích nói: "Nghe nói lần này ngay cả ruộng đất của Quý gia cũng bị tịch thu một phần, đợi con đến nhậm chức, bọn họ nhất định sẽ đi quan hệ lấy lại, đến lúc đó con cho hay không cho?"

Lưu thượng thư nghe vậy, hơi nhíu mày, nhìn cháu trai lớn bằng ánh mắt không tán thành: "Vậy con muốn cho hay không muốn cho?"

Lưu Ích im lặng một lát rồi đáp: "Không muốn cho."

"Vậy thì không cho," Sắc mặt Lưu thượng thư hòa hoãn hơn, nói: "Đã muốn công lao lớn, làm gì có chuyện không trả giá đắt? Biết tại sao con chỉ vào triều chậm hơn Đường Tri Hạc Dương Hòa Thư hai năm, mà vẫn luôn không đi nhanh bằng bọn họ không? Chính là vì quá bó tay bó chân."

Lưu Ích cúi đầu nhận lỗi.

Lưu thượng thư nói: "Nếu con muốn đi, ta sẽ nói với Lý thượng thư quyết định tiến cử con lên, lát nữa bệ hạ sẽ gặp con đấy."

Người đã nói đến nước này rồi, con còn có thể không đi sao?

Lưu Ích thầm oán trong lòng, khẽ đáp một tiếng.

Hắn đang định lui ra ngoài, lại mơ hồ cảm thấy không đúng, ngẩng đầu nói: "Ông nội, từ khi nào mà Đường Tri Hạc lại trở nên chu đáo đến thế? Lại chịu để công lao to lớn như vậy cho người kế nhiệm?"

Hắn khẽ ho một tiếng rồi nói tiếp: "Chẳng lẽ hắn không sợ người kế nhiệm cầm mảnh ruộng hắn đã thu hồi đem ra làm quà, lấy lòng đám sĩ thân và hào phú địa phương ư?"

Lưu thượng thư khẽ nhấc mí mắt, chậm rãi nói: "Vì thế nên người kế nhiệm mới được chọn đi chọn lại thật kỹ đấy."

Lưu Ích:. Thì ra cái hố chờ ta ở chỗ này.

Hắn trợn mắt: "Mới mấy năm mà Đường Tri Hạc đã lợi hại đến mức đó rồi sao?"

Lưu thượng thư đáp: "Chỉ e đây không phải là thủ đoạn của Đường Tri Hạc. Thời gian qua, Dương Hòa Thư vẫn luôn ở trong thành Ích Châu, hỗ trợ xử lý công việc sau chiến sự."

Lưu Ích lập tức hiểu ra.

Hắn không khỏi lẩm bẩm: "Thật chẳng hiểu nổi, sao hắn lại chịu đi làm huyện lệnh ở hạ huyện chứ."

Lưu thượng thư chỉ khẽ thở dài trong lòng: "Đó mới chính là chỗ khôn khéo của Dương Trường Bác. Đợi lần này hắn về kinh, luận công ban thưởng, e rằng công lao của hắn còn vượt cả Đường Tri Hạc. Không chỉ trong khắp kinh thành, mà trong đám con cháu thế gia, người có thể sánh vai với Dương Trường Bác, gần như chẳng có ai."
 
127,604 ❤︎ Bài viết: 0 Tìm chủ đề

Chương 1232: Tình cờ gặp​


Những lời này Lưu Ích đã nghe từ nhỏ đến lớn, tai sắp mọc cả kén rồi, nên trong lòng hắn chẳng hề gợn sóng, đợi ông nội cảm khái xong thì đi ra ngoài.

Vừa ra khỏi cửa, đón ánh nắng rực rỡ, hắn bỗng thấy vô cùng ưu sầu.

Rượu của hắn, những món ăn ngon của hắn, còn cả những tri kỷ của hắn nữa, chẳng bao lâu nữa sẽ phải chia tay rồi. Không biết ở Ích Châu có trường đua ngựa không, có thích đánh mã cầu không.

Chờ đã, hắn là quan phụ mẫu mà lại ra sân đánh mã cầu thì có ổn không?

Có phải là quá không trang trọng không?

Lưu Ích bắt đầu lo lắng, hay là mình cũng đến trường đua ngựa đánh một trận?

Nếu không đến Ích Châu rồi, lần đánh mã cầu tiếp theo không biết phải đợi đến khi nào nữa.

Ân Hoặc biết bọn Bạch Thiện muốn mua ngựa, bèn nói với người đánh xe mà cha hắn phái cho, người nhà liền cử một người đi cùng họ đến trường đua ngựa.

Vết thương của Đại Cát cũng đã lành, hôm nay liền đánh xe cho đám Bạch Thiện.

Hai chiếc xe ngựa đến trường đua ngựa phía đông, Lưu Hoán là người đầu tiên nhảy xuống trường đua, sau đó nhìn về phía xe ngựa của nhà họ Bạch. Bạch nhị lang cũng đã nhảy xuống, đang tò mò nhìn xung quanh, "Trường đua ngựa phía Đông này lớn hơn ở phía Tây nhiều nhỉ."

Lưu Hoán nói: "Đương nhiên rồi, đây là sản nghiệp của Thôi gia."

Hắn nói: "Thôi gia ở Thái Nguyên và Đại Châu đều có trường đua ngựa, bệ hạ có hai con chiến mã đều nhập từ nhà họ, có thể thấy giống ngựa của họ tốt đến mức nào."

Lưu Hoán thì không nói làm gì, nhưng rõ ràng Ân gia rất quen với quản sự ở trường đua ngựa này, người mà Ân Hoặc mang đến trực tiếp dẫn họ đi tìm quản sự, quản sự cũng không nói lời thừa thãi, dẫn thẳng họ ra chuồng ngựa phía sau để chọn ngựa.

Ngựa ở phía trước là dùng để thi đấu, cơ bản là không bán, đương nhiên, nếu ngươi trả đủ tiền, quản sự cũng sẽ miễn cưỡng bán cho ngươi.

Ngựa thực sự được bán đều ở trong chuồng ngựa phía sau, ngựa ở đây phần lớn là ngựa vừa trưởng thành hoặc chưa trưởng thành, để các công tử tiểu thư mua về bồi dưỡng tình cảm.

"Các vị công tử tiểu thư xem, đây là lô ngựa tốt nhất của trường đua chúng tôi đấy ạ."

Người đến chọn ngựa ở phía sau cũng không ít, bọn Mãn Bảo đông người, vừa vào đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người. Trình nhị phu nhân đang được vây quanh giữa đám đông hơi nhướn mày, nói với bạn một tiếng rồi tiến lên, "Chu tiểu nương tử."

Mãn Bảo quay đầu nhìn, ngạc nhiên nói: "Trình nhị phu nhân, cô cũng đến mua ngựa ạ?"

Trình nhị phu nhân cười nói: "Đi cùng bạn đến đánh mã cầu, đột nhiên nhớ ra Chu tiểu nương tử từng nhắc đến việc muốn mua ngựa, nên tiện đường ra phía sau xem thử, vừa hay thấy một con, đang định mua tặng cô đó. Không ngờ lại trùng hợp như vậy, hôm nay Chu tiểu nương tử cũng đến trường đua ngựa xem ngựa."

Ánh mắt nàng lướt qua Ân Hoặc và Lưu Hoán, đều coi như đã gặp, nhưng lại không nói chuyện nhiều, cũng không quen thân, nên chỉ gật đầu một cái.

Nàng chủ yếu quen mấy người tỷ tỷ chị dâu của họ, nhưng nàng hiểu rõ Chu Mãn hơn, nụ cười của nàng càng thêm chân thành, nghiêng người giới thiệu bạn của nàng cho Chu Mãn làm quen, "Đây là Hàn đại nương tử, đây là Lý tam nương tử, trùng hợp quá, những người đến hôm nay đều là người thân cả."

Mấy người Chu Mãn còn có chút khó hiểu, Lưu Hoán và Ân Hoặc ở bên cạnh đã bước lên, mỗi người chào hỏi Hàn đại nương tử và Lý tam nương tử.

Sau đó hai nhóm người hợp thành một nhóm cùng xem ngựa.

Nhưng Hàn đại nương tử và Lý tam nương tử lại có hứng thú với Mãn Bảo hơn, bọn Bạch Thiện cũng rất lịch sự, chủ động lùi ra phía sau, để bốn người phụ nữ đi lên chọn trước.

Các quản sự càng không dám sơ suất với mấy người Trình nhị phu nhân, nên phần lớn đều chạy tới tiếp đón bọn họ.

Lưu Hoán khẽ thở phào nhẹ nhõm, Bạch Thiện tò mò nhỏ giọng hỏi hắn: "Các ngươi là người thân à? Sao nhìn không quen nhau lắm vậy?"

"Vốn cũng không quen lắm," Lưu Hoán nhỏ giọng nói: "Ta quen với đệ đệ nhà họ hơn, ngươi cũng biết đấy, Hàn Ngạn Hàn Phổ, đều là người của nhà họ. Đại tẩu ta là người Hàn gia, là đường muội của Hàn đại nương tử, Hàn Phổ là cậu em vợ của đại ca ta."

Nên bọn họ chơi với nhau khá thân.

Hàn đại nương tử lớn hơn hắn nhiều như vậy, hắn cũng chỉ mới gặp nàng vào những dịp lễ Tết đi thăm người thân, làm sao có thể thân được?

Bạch Thiện và Bạch nhị lang liền quay đầu nhìn Ân Hoặc.

Ân Hoặc nhàn nhạt nói: "Mẫu thân ta xuất thân Lý gia, ta hẳn nên gọi Lý tam nương tử là biểu tỷ."

Nhưng hai người nhìn sắc mặt của hắn, cảm thấy hắn và người ta cũng không thân thiết lắm, thậm chí là không quen.

Quả nhiên, Lưu Hoán ở bên cạnh thấp giọng giải thích: "Mẫu thân của Ân Hoặc và Lý tam nương tử thuộc hai chi khác nhau, nhưng cùng một tổ tông."

Bạch Thiện gật đầu, sau đó liền nhìn chằm chằm phía trước: "Sao bọn họ lại nhiệt tình với Mãn Bảo như vậy?"

Lưu Hoán và Ân Hoặc đồng loạt lắc đầu, "Không biết."

Lưu Hoán nói: "Còn muốn tặng ngựa, ngựa ở lại trường đua này đều là những con đã được chọn lựa kỹ càng, không hề rẻ đâu. Đại ca ta từng nói, nếu không có việc thì chẳng ai lại tự nhiên ân cần."

Bạch Thiện liền nói: "Đi, chúng ta đi theo xem."

Thế là bốn thiếu niên lập tức đi theo, Trình nhị phu nhân kéo Mãn Bảo đi xem con ngựa mà nàng đã chọn cho nàng, là một con ngựa màu đen, cổ và bụng dưới có màu xám trắng, cũng rất đẹp.

Quản sự vừa thấy thế thì ra sức khen ngợi, tỏ vẻ con ngựa này là con ngựa tốt nhất trong chuồng ngựa của họ, hiện tại hai tuổi rưỡi, còn nửa năm nữa là trưởng thành.

Gia tướng Ân gia đi xem ngựa cùng họ cũng khẽ gật đầu, xem răng, móng ngựa, lại sờ vào sức lực ở eo bụng rồi gật đầu với Ân Hoặc, tỏ vẻ quả thật không tệ.

Trình nhị phu nhân đắc ý nói: "Thế nào, ngựa ta chọn tốt chứ?"

Mãn Bảo gật đầu, ánh mắt lại đặt lên con ngựa nhỏ màu nâu đỏ ở bên cạnh, nàng nói: "Con ngựa này ta thấy quen mắt quá."

Khoa Khoa nói trong đầu nàng: "Sao có thể không quen mắt được, mấy hôm trước mới gặp mà."

Mãn Bảo nghĩ thầm: Ta đã bảo mà, trí nhớ của ta luôn tốt, sao có thể nhận nhầm được?

Ngựa nhỏ màu nâu đỏ cũng nhìn nàng, đầu gật gật, Mãn Bảo thích vô cùng, tiến lên ôm lấy đầu nó.

Quản sự không ngờ Chu Mãn lại không thích con ngựa màu đen, mà thích con ngựa màu nâu, dừng một chút mới nói: "Nương tử tinh mắt đấy ạ, con ngựa nhỏ màu nâu này cũng rất tốt, là một trong những con ngựa tốt nhất trong chuồng ngựa chúng tôi."

Bạch nhị lang không vui: "Quản sự, lời hay nào ông cũng dùng hết rồi, lát nữa chúng tôi chọn ngựa thì ông sẽ nói gì đây?"

Quản sự nghẹn lại, mọi người cười rộ lên.

Lúc này quản sự mới ngại ngùng hỏi: "Các vị công tử tiểu thư định mua mấy con ngựa?"

Bạch Thiện cười nói: "Nếu có con phù hợp, chúng tôi định mua ba con."

Nụ cười trên mặt quản sự càng tươi hơn, cười nói: "Vậy các vị lang quân cứ yên tâm, lần này ngựa tốt của trường đua chúng tôi không ít, ngoài hai con này, còn có con ngựa nhỏ màu xanh này.."

Câu chuyện cuối cùng cũng quay trở lại quỹ đạo, quản sự nhiệt tình giới thiệu ngựa trong chuồng cho bọn họ.

Thấy Mãn Bảo tựa hồ rất thích con ngựa nâu đỏ kia, hiển nhiên đã xác định rồi, hắn bèn nhiệt tình giới thiệu cho Bạch Thiện và Bạch nhị lang.

Ba người đi một vòng xem hết ngựa trong chuồng ngựa, gia tướng Ân gia và Đại Cát đều xem qua, Trình nhị phu nhân cũng rất hiểu ngựa, tổng hợp ý kiến của mọi người, cuối cùng thấy vẫn là ba con ngựa quản sự đề cử ban đầu là tốt nhất.

Đương nhiên, giá cả cũng cao nhất.
 
127,604 ❤︎ Bài viết: 0 Tìm chủ đề

Chương 1233: Muốn tặng ngươi​


Ba con ngựa, quản sự nói con nào cũng là con tốt nhất trong chuồng, nên mỗi con giá 30 lượng vàng.

Nếu Mãn Bảo không tận mắt nhìn thấy con ngựa này ở tiệm xe ngựa, thì có lẽ nàng đã tin rồi, mới chỉ cách đây vài ngày thôi mà, cho dù ngựa có tăng giá, thì cũng không thể chỉ bốn ngày mà đã tăng 2 lượng vàng chứ?

Vì vậy Mãn Bảo trực tiếp mặc cả, "30 lượng vàng đắt quá, tối đa là 28 lượng vàng thôi, hơn nữa chúng tôi mua liền ba con, các người không bớt thêm chút nào sao?"

Trình nhị phu nhân đang định trả tiền cho Mãn Bảo khựng lại, kinh ngạc nhìn nàng.

Quản sự cũng ngẩn người, hiển nhiên không ngờ nàng lại biết mặc cả.

Ai ngờ Mãn Bảo vừa dứt lời, Bạch Thiện và Bạch nhị lang cũng gật đầu, sau đó bắt đầu dùng ánh mắt soi mói nhìn ba con ngựa mà bọn họ vừa chọn, rồi đẩy Đại Cát ra để hắn tìm khuyết điểm.

Hết cách rồi, bọn họ không biết xem ngựa.

Đại Cát cũng xứng đáng với sự ủy thác của bọn họ, xem xét kỹ ba con ngựa từ tuổi đến màu lông.

Đối mặt với Đại Cát, cuối cùng quản sự cũng tìm lại được cảm giác mặc cả. Hết cách, hắn cũng từng mặc cả với quản sự của các nhà khác không ít lần, nhưng với các công tử tiểu thư thì thật sự chưa từng mặc cả bao giờ. Dù sao những người tìm đến trường đua ngựa của bọn họ, còn đi cùng các công tử tiểu thư của các nhà Ân, Lưu, Trình, Hàn, Lý, đâu cần phải ép giá một hai lượng vàng với bọn họ chứ?

Bởi vậy dưới ánh mắt chăm chăm của bọn Bạch Thiện, quản sự vẫn chưa biết rõ thân phận của họ run rẩy đáp ứng, còn không để Đại Cát tìm thêm lỗi.

Vì câu nói của Mãn Bảo, hắn còn miễn cưỡng bớt thêm cho bọn họ một lượng vàng, 27 lượng vàng một con ngựa.

Thế là ba người vui vẻ, cùng nhau cười tít mắt.

Mãn Bảo lén nói với hai người kia: "Con ngựa màu nâu đỏ này ta đã thấy ở tiệm xe ngựa rồi, lúc đó là bạn của Tiểu Thược bán, 28 lượng vàng, rõ ràng giá của hắn cao hơn."

Giá bạn bè đưa ra, đương nhiên là phải hời rồi, giá bây giờ còn ít hơn bạn bè cho một lượng vàng, coi như là bọn họ kiếm được.

Bạch Thiện và Bạch nhị lang đồng loạt giơ ngón tay cái lên với nàng.

Ba người đều hài lòng, thế là đi ký đơn, để quản sự đến hẻm Thường Thanh lấy tiền.

Quản sự cũng quen rồi, dù sao ai rảnh rỗi mà cầm nhiều vàng bạc như vậy ra đường hoặc đến trường đua ngựa cưỡi ngựa đánh mã cầu chứ?

Hắn nhìn địa chỉ bọn họ ký, hơi nghi hoặc, Bạch gia ở hẻm Thường Thanh, nghe quen quen, nhưng lại không nhớ ra là nhà ai?

Lúc này Trình nhị phu nhân mới hoàn hồn, vội vàng sai người đi lấy tiền, nàng giữ Mãn Bảo lại nói: "Chu tiểu nương tử, đã nói là tặng cô một con ngựa rồi mà, con ngựa này cứ để tôi trả tiền đi."

Tất nhiên là Mãn Bảo từ chối, giữa bọn họ chỉ là quan hệ khám chữa thôi, bình thường Trình nhị phu nhân cũng không thiếu tiền khám bệnh của nàng, sao có thể nhận lễ vật quý giá như vậy của nàng được?

Trình nhị phu nhân cười nói: "Chu tiểu nương tử đừng từ chối, đây cũng là chút tấm lòng của tôi."

Mãn Bảo kiên quyết từ chối, "Vô công bất thụ lộc, sao có thể nhận lễ nặng của Trình nhị phu nhân được?"

"Sao lại là vô công chứ, cô chữa khỏi bệnh cho tôi, bệnh của mấy chị dâu trong nhà tôi cũng đều do cô khám, chút quà mọn này cô xứng đáng nhận."

"Nhưng các người cũng không trả thiếu tiền khám bệnh cho tôi mà." Mãn Bảo kiên quyết không nhận.

Trình nhị phu nhân hết cách, đành quay sang nhìn Hàn đại nương tử.

Hàn đại nương tử bèn nói: "Chu tiểu nương tử, vậy tôi xin nói thật, muội muội ruột của tôi gả đến Lý gia ở Ung Châu, hiện giờ đang mang thai gần tám tháng rồi, tôi muốn nhờ cô xem cho nàng một chút."

"..."

Hàn đại nương tử liếc nhìn đơn bọn họ đã ký, mơ hồ biết bọn họ thích gì, trực tiếp nói: "Thế này đi, ba con ngựa này coi như là lễ ra mắt của tôi dành cho ba vị, chuyện còn lại, chúng ta có thời gian sẽ bàn sau, thế nào?"

Bạch Thiện nghe thế thì lập tức ngăn cản: "Đa tạ Hàn đại nương tử, nhưng ngựa này chúng tôi tự mua vẫn tốt hơn, cô muốn mời Mãn Bảo khám bệnh, sau này chuẩn bị một phần tạ lễ cho nàng là được."

Mãn Bảo và Bạch nhị lang đồng loạt gật đầu, bệnh còn chưa khám mà đã nhận lễ trước là sao?

Hơn nữa lễ này còn đắt như vậy.

Mãn Bảo tính nhẩm giá của ba con ngựa, không khỏi nuốt nước miếng, 81 lượng vàng, vậy là 810 lượng bạc, đây là bệnh gì chứ, nàng khám bệnh cho hoàng hậu nương nương còn chưa kiếm được nhiều tiền như vậy.

Không, không đúng, thái tử đã hứa sẽ cho nàng 500 lượng vàng, vậy là vẫn có.

Ba người kiên quyết không nhận, mấy người Hàn đại nương tử cũng không thể ép buộc, có chút tiếc nuối, thế là ánh mắt liền rơi vào những con ngựa trần trụi.

Đợi bọn Bạch Thiện trở về hẻm Thường Thanh, giao tiền cho quản sự của trường đua ngựa, thích thú sờ soạng con ngựa nhỏ của mình, thì mấy người Trình nhị phu nhân đã phái người đưa ba bộ yên ngựa và bàn đạp đến.

Ân Hoặc thấy không chỉ yên ngựa đầy đủ, ngay cả roi ngựa cũng là đồ đồng bộ, liền cười nói: "Vốn dĩ ta còn định chọn mấy bộ yên ngựa từ trong kho nhà ta tặng các ngươi, bây giờ xem ra không cần nữa rồi."

Lúc này ba người mới nhớ ra, bọn họ chỉ mải nhìn ngựa, quên mất không nhìn yên ngựa.

Lưu Hoán hiểu biết về ngựa hơn bọn họ một chút, dù sao hắn đã bắt đầu cưỡi ngựa từ mấy năm trước rồi, bình thường hắn ít có cơ hội tự mình đi mua ngựa, nhưng yên ngựa thì đã tự mua mấy bộ rồi, vì vậy hắn biết.

"Yên ngựa này nhìn là biết thoải mái, da dùng là loại da tốt nhất.."

Ân Hoặc sờ vào cũng thấy thoải mái, gật đầu với ba người.

Bạch Thiện bèn hỏi Đại Cát, "Thứ này có đắt không?"

Đại Cát nói: "Không rẻ đâu."

Mãn Bảo bèn tặc lưỡi, "Khám bệnh thì cứ đến Tế Thế Đường mời ta là được, ta đâu có không đi đâu, sao phải lấy lòng ta như vậy chứ? Khiến tim ta đập loạn cả lên, cứ thấy rất ngại."

Ân Hoặc cười nói: "Cho ngươi thì ngươi cứ nhận lấy đi, bây giờ thân phận của ngươi khác rồi, ta nghĩ bọn họ cũng sợ ngươi thu tay không làm đại phu nữa."

Bạch Thiện nhíu mày, "Vậy bệnh nhân sẽ không có vấn đề gì chứ?"

Ân Hoặc nghĩ ngợi, đáp: "Ngũ nương tử của Hàn gia quả thật gả đến Lý gia ở Ung Châu, tính ra ta còn phải gọi nàng một tiếng chị dâu họ nữa, sinh con.. Không phải các ngươi thường nói sinh con như đi một chuyến đến quỷ môn quan ư, có lẽ là vì nguyên nhân này?"

Bạch Thiện nhíu mày ngẫm nghĩ, vẫn không đeo yên ngựa lên, mà nói: "Cất trước đi, đợi Mãn Bảo khám bệnh xong rồi nói sau."

Lưu Hoán thấy bọn họ vẫn ôm ngựa không nỡ buông tay, bèn vẫn dùng tay che trán, "Ta nói này, các ngươi định đứng ở đây đến bao giờ? Tuy rằng mặt trời mùa đông không làm hỏng người, nhưng giữa trưa đứng đây phơi nắng vẫn rất mệt đó."

Lúc này ba người Bạch Thiện mới lưu luyến giao ngựa cho Đại Cát dắt về chuồng ngựa, sau đó mời bọn họ ra hậu viện uống trà nói chuyện.

Trang tiên sinh ra ngoài thăm bạn rồi, thế là bọn họ liền chiếm lấy thư phòng, còn mời cả Hướng Minh Học đến nói chuyện.

Lúc Lưu Hoán và Ân Hoặc nhìn thấy Hướng Minh Học thì mắt sáng lấp lánh, đặc biệt là Lưu Hoán, suýt thì kích động nhào lên, có điều hắn vẫn cố kiềm lại, hành lễ với Hướng Minh Học được Hướng Triều cõng đến, rồi ôn hòa hỏi: "Hướng công tử, vết thương của huynh thế nào rồi?"

Thân mình Hướng Minh Học cứng đờ, quét mắt nhìn đám Bạch Thiện trước, rồi khách sáo nói với Lưu Hoán: "Khá hơn nhiều rồi, đa tạ Lưu công tử quan tâm."

Hắn biết, đây nhất định lại là do câu chuyện kia.
 
127,604 ❤︎ Bài viết: 0 Tìm chủ đề

Chương 1234: Nghe được​


Hướng Triều không quá hiểu bầu không khí của đám thư sinh này, đặt Hướng Minh Học ngồi ngay ngắn trên ghế rồi chạy phắn.

Dù ánh mắt Ân Hoặc cũng luôn liếc về phía Hướng Minh Học, nhưng vẫn giữ ý tứ, để hắn không cảm thấy xấu hổ, hắn còn cố ý hỏi đám Bạch Thiện: "Các ngươi đã nghĩ ra tên gì cho ngựa của mình chưa?"

Bạch nhị lang lập tức phấn chấn, đáp: "Ngựa của ta màu xanh, đặt là Thanh Truy nghe được không?"

Bạch Thiện đáp không chút nghĩ ngợi: "Tục!"

Ân Hoặc vừa định nói gì đó thì khựng lại, rồi mới nói: "Bệ hạ có một con ngựa tên là Thanh Truy."

Mọi người:.

Bạch Thiện ho nhẹ một tiếng, nói: "Vừa rồi mọi người không nghe thấy gì cả, đúng không?"

Mọi người đồng loạt gật đầu, nghe thấy cũng không sao, dù sao không nói ra ngoài là được.

Bạch nhị lang gãi đầu hỏi: "Vậy đặt tên gì?"

Ánh mắt hắn không khỏi liếc về phía Bạch Thiện, cảm thấy chuyện đặt tên này vẫn nên hỏi Bạch Thiện, người đọc sách nhiều nhất.

Bạch Thiện suy nghĩ rồi nói: "Ta thấy ba con ngựa của chúng ta đều tốt, hay là chọn một cái tên tương ứng trong Bát Tuấn của Chu Mục vương thì sao?"

Hướng Minh Học vừa uống một ngụm trà đã bị sặc, không khỏi ho kịch liệt.

Ân Hoặc cũng nhịn cười: "Như vậy không hay đâu, Bát Tuấn của Chu Mục vương đều là ngựa tốt chạy ngàn dặm một ngày đấy."

Mãn Bảo lại thấy rất hay, nói: "Đây cũng là kỳ vọng tốt đẹp của chúng ta mà, ai có thể đảm bảo chúng lớn lên không thể trở thành ngựa ngàn dặm, vạn dặm?"

Bạch nhị lang cũng thấy hay, "Vậy ngựa của ta nên gọi là Du Luân, hay là Lục Nhĩ?"

"Gọi Lục Nhĩ đi," Mãn Bảo nói: "Ta vừa nhìn thấy lông sau tai nó hơi vàng."

Bạch nhị lang: "Được, gọi Lục Nhĩ, sau này nó tên là Lục Nhĩ."

Bạch Thiện cười híp mắt: "Vậy ngựa của ta gọi là Đạo Li."

Mãn Bảo: "Ngựa của ta gọi là Xích Ký."

Ba người vui vẻ đập tay một cái, coi như đã xác định tên xong.

Ba người còn lại thấy họ nhanh chóng đặt được tên cho ngựa như vậy, kinh ngạc đến ngớ người.

Mãn Bảo gọi Bạch nhị lang cùng vào bếp lấy đồ ăn, mọi người cùng nhau ăn trưa và nói chuyện trong thư phòng.

Sau khi hết kinh ngạc, cuối cùng Lưu Hoán cũng nhớ ra chuyện Bạch Thiện nhờ hắn dò hỏi, nói: "Ca ca ta đã giúp ta hỏi rồi, vì Kiếm Nam Đạo bị mất không ít quan lại, nên bây giờ ở đó rất thiếu người. Hiện tại ở đó đều trồng lúa mạch vụ đông, còn nói phải tranh thủ trước mùa xuân để tu sửa thủy lợi gì đó, cho nên Lại bộ phải điều phái quan viên qua."

Hắn nói: "Ngoài việc điều phái quan viên từ những nơi khác, còn có những người được điều từ kinh thành xuống. Phó Lương mà ngươi nói trước đây từng làm quan ở Kiếm Nam Đạo, Lại bộ đã xem kiểm tra đánh giá của hắn, mấy năm đều là loại khá. Tuy rằng không có công tích gì nổi bật, nhưng cũng không phạm phải sai lầm gì lớn, còn từng được Ngụy đại nhân đề bạt, nên Lại bộ muốn điều hắn đến Kiếm Nam Đạo. Bên Kiến Châu thì đã đề bạt người khác rồi."

Cho nên tư mã mới nhậm chức ở Kiến Châu chưa đầy hai tháng đã được đề bạt làm trưởng sử, tư mã mới nhậm chức gần đây lại được đề bạt thành trường sử.

Trong thời gian ngắn, chức tư mã ở Kiến Châu liền trở thành vị trí được cho là cát tường nhất.

Mãn Bảo lập tức hỏi: "Đã biết được sắp vào vị trí gì chưa?"

Lưu Hoán lắc đầu, "Cái này đại ca ta không biết, hẳn là còn chưa quyết định. Hắn là thư ký, văn thư của Lại bộ đều phải qua tay hắn sao chép, nếu như đã quyết định rồi thì đại ta sẽ không thể không biết được."

Bạch nhị lang suy nghĩ rồi hỏi: "Có phải là huyện lệnh huyện Hoa Dương không? Không phải nói Đường huyện lệnh sắp về kinh sao?"

"Không thể nào," Bạch Thiện nói: "Phó huyện lệnh còn chưa đủ tư cách."

"Hắn còn chưa đủ tư cách á," Bạch nhị lang nói: "Chẳng phải hắn đã làm đến trưởng sử rồi sao? Trưởng sử hạ châu làm huyện lệnh thượng huyện, thực ra phẩm cấp còn bị điều xuống thấp hơn ấy chứ."

Bạch Thiện nói: "Tư cách mà ta nói không phải là chức quan."

Hắn nói: "Ích Châu phải có huyện lệnh xuất thân thế gia mới trấn áp được, hơn nữa với tính khí của Phó đại nhân, đến Ích Châu e rằng trăm hại mà không lợi, hắn xoay xở không nổi trong quan trường Ích Châu đâu."

Mãn Bảo cũng gật đầu, "Huống hồ còn có rất nhiều lưu dân chưa được an trí nữa."

Nàng nói: "Bây giờ triều đình đã cho Đường huyện lệnh về kinh rồi, chắc chắn hắn không kịp sắp xếp ổn thỏa cho tất cả lưu dân, chắc chắn chỉ sắp xếp cho những người quan trọng nhất, cho nên nếu hắn đi, việc phải làm sẽ còn rất nhiều."

Bạch Thiện nói: "Trong thành Ích Châu không chỉ có thế gia, quan lại, sĩ thân, còn có hào phú, bao nhiêu thế lực như vậy. Đường Huyện lệnh mới giành ăn từ miệng người ta, bây giờ đều dồn ở nha huyện đấy, ngươi cảm thấy Phó đại nhân đến có giữ được không?"

"Giờ e là những người trong thành Ích Châu mong nhất là có một kẻ như Phó đại nhân - không gốc gác, không thế lực, lại lấy trung dung làm lẽ xử đời - đến tiếp quản Ích Châu ấy chứ?" Bạch Thiện nói: "Người như hắn mà đến đó, cuối cùng hoặc là bị đè cho không nhúc nhích nổi, hoặc là bị người ta gặm đến sạch sành sanh, ngay cả mảnh xương vụn cũng chẳng còn."

Ân Hoặc cũng khẽ gật đầu, "Cha ta cũng nói, người được chọn làm huyện lệnh huyện Hoa Dương e rằng sẽ là Tạ Hằng Lượng hoặc Lưu Ích."

Lưu Hoán bị sặc, nuốt nước bọt rồi hỏi: "Ai?"

Ân Hoặc liếc hắn một cái, nói: "Ca ca ngươi và Tạ Hằng Lượng."

Lưu Hoán ngây người, "Đại ca ta.. Không thể nào, hắn ở Lại bộ tốt như vậy, tại sao phải đi Ích Châu?"

Bạch Thiện nói: "Ngươi đừng được lợi còn khoe mẽ nữa, huyện lệnh huyện Hoa Dương đấy, Ích Châu là nơi giàu tài nguyên thiên nhiên, ngoại trừ kinh thành, Ung Châu, Tấn Châu và Thái Nguyên ra, nơi phồn hoa nhất chính là Ích Châu."

Cho nên có thể thấy, tiên đế đã thương yêu đứa con trai út này đến nhường nào, kinh thành không cần phải nói, Ung Châu là kinh đô phụ, Tấn Châu là nơi rồng bay lên của hoàng thất, còn Thái Nguyên là pháo đài, nơi đóng quân trọng yếu, đều không thể làm đất phong.

Ích Châu nằm ngay sau các nơi ấy đã được ban cho Ích Châu vương.

Cuối cùng Lưu Hoán cũng hồi phục tinh thần, dù sao hắn cũng là học sinh quét ngang giới bát quái của Quốc Tử Học, vì vậy rất nhanh đã lôi được những tin đồn trước đây trong đầu, "Ta nhớ ra rồi, tương truyền năm đó Đường học trưởng muốn làm huyện lệnh huyện Hoa Dương, không chỉ nhờ cha hắn là lão Đường đại nhân giúp đỡ, nhà vợ hắn là Vương thị, còn cả nhà của Dương học trưởng hỗ trợ tác động, mới khiến cho hắn vừa phân quan đã được phân làm huyện lệnh thượng huyện."

Ân Hoặc đang uống trà khựng lại, hỏi: "Thật vậy sao? Sao ta nghe các tỷ tỷ ta nói là Dương học trưởng muốn làm huyện lệnh huyện Hoa Dương, kết quả lại bị Đường học trưởng cướp mất, hai người vì chuyện này còn đánh nhau một trận."

Ba người Mãn Bảo:.

Họ hồi tưởng lại một chút, đồng loạt lắc đầu: "Ân Hoặc, ta thấy những gì các tỷ tỷ ngươi nghe được chắc chắn là tin giả, còn những gì Lưu Hoán nghe được có thể là thật."

Bạch Thiện nói: "Dương huyện lệnh chắc sẽ không muốn đi làm huyện lệnh huyện Hoa Dương đâu."

Mãn Bảo nói: "Làm huyện lệnh huyện La Giang của chúng ta tốt biết bao, tuy rằng huyện chúng ta nghèo, nhưng dân chúng huyện chúng ta rất chất phác."

Tuy rằng Bạch Thiện và Bạch nhị lang cảm thấy lời nàng nói không có gì sai, nhưng vẫn không nên gật đầu.

Bạch Thiện nghiêm túc hồi tưởng những việc Dương huyện lệnh đã làm sau khi nhậm chức, khẽ hắng giọng nói: "Dương huyện lệnh có tiền, nên ta nghĩ có lẽ hắn thích đến những huyện nghèo hơn."

Mọi người:.

Lưu Hoán gãi đầu: "Dương học trưởng giàu lắm hả?"

Bạch Thiện, Mãn Bảo và Bạch nhị lang lập tức gật đầu lia lịa, rất giàu!

Ân Hoặc ngập ngừng nói: "Cái này thì chưa nghe nói, nhưng Dương hầu gia chỉ có Dương học trưởng là đích tử, nhà bọn họ chắc sẽ không thiếu tiền đâu."

Thế là mấy người liền bàn xem Dương Hòa Thư rốt cuộc có bao nhiêu tiền.

Hướng Minh Học nghe hồi lâu, thấy bọn họ đã bắt đầu nói về việc Dương Hòa Thư được yêu thích ở kinh thành thế nào, mỗi năm vào dịp lễ tết, đặc biệt là ngày mùng 2 tháng 2 đạp thanh và mùng 9 tháng 9 trùng dương đăng cao, các quý nữ ở kinh thành đều đánh nhau chỉ vì tranh được một chỗ đẹp để ngắm Dương Hòa Thư một cái, không khỏi khẽ hắng giọng: "Không phải mấy đứa đang thảo luận chuyện Phó đại nhân sẽ đi đâu nhậm chức sao?"

"À, đúng," Mãn Bảo hoàn hồn, "Chúng ta đang thảo luận chuyện này mà."

Nhưng từ Dương Hòa Thư biến thành Phó đại nhân, mọi người lập tức mất hết hứng thú, thế là nhìn nhau một hồi rồi cùng cúi đầu nói: "Hay là uống trà ăn điểm tâm đi."
 
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back