Chương 470: Thích
[HIDE-THANKS]
[/HIDE-THANKS]
[HIDE-THANKS]
Cổ tay đặt trên chăn thấy hơi lành lạnh, có thể là vì chưa thành thạo, cũng có lẽ là vì khẩn trương, cho nên Chu lão đầu mất hồi lâu mới đeo lên được.
Nhưng Tiền thị dám khẳng định, chắc chắn là ông đã từng luyện tập rồi, nếu không chỉ dựa vào ánh sáng mông lung bên ngoài, sao ông có thể chuẩn xác đeo được vòng lên tay bà?
Nương ánh trăng, Tiền thị ngơ ngác nhìn chiếc vòng tay mảnh trên cổ tay, mấy suy nghĩ này bắt đầu tự chạy ra ngoài.
Bà biết mấy ngày nay ông có chút không bình thường, cả người đều quái quái, vừa không lên núi tìm nấm, tìm phục linh với bọn lão tứ, cũng không ra ruộng thăm đám lúa mạch kia của ông, cả ngày chỉ ngồi trong nhà, tí lại ra chỗ này, chốc lại sang chỗ kia.
Bà cho rằng ông như thế vì thím Lai nói hết chuyện hoang đường thời trẻ của ông cho mọi người nghe, không ngờ lại là vì cái này.
Chu lão đầu chờ cả buổi, thấy bà không nói gì thì không khỏi ho một tiếng thật mạnh.
Tiền thị không nhịn được phì cười ra tiếng, giơ tay lên nhìn, "Tối mù tối mịt như này sao mà thấy được, sao ông không tặng vào ban ngày?"
Chu lão đầu nghe thấy vậy thì có chút hối hận, ông lẩm bẩm nói: "Ban ngày không có.."
"Ông bảo lão nhị đi mua?"
"Không, tôi tự mình đi mua."
"Không phải ông mới đi vào thành một lần từ tám ngày trước rồi sao?" Tiền thị lại cười nói: "Lúc ấy đã mua rồi?"
Chu lão đầu ậm ừ không đáp.
Tiền thị ngồi từ trên giường dậy, giơ tay nhìn kỹ dưới ánh trăng, cười nói: "Khá đẹp đấy, ông chọn hả?"
Chu lão đầu vui mừng, gật đầu nói, "Ừ."
Phụ nữ, bất kể là bao nhiêu tuổi, không có ai không thích trang sức.
Huống chi đây vẫn là lần đầu tiên Tiền thị có vòng bạc, bà nhìn một hồi lâu, lúc này mới nhớ hỏi, "Cái này bao nhiêu tiền?"
"Đắt lắm," Chu lão đầu buột miệng thốt, "Tận 3 lượng 700 văn."
Tiền thị nhướng mày, hỏi: "Ông lấy tiền từ đâu ra?"
Chu lão đầu ngớ ra, lúc này mới nhớ, hình như ông hẳn là không có tiền.
Tiền thị lại nhớ đến hai ngày nay mắt con gái càng ngày càng trừng to, bà nhìn ông đăm đăm, không nhúc nhích.
Dưới ánh mắt của bà, Chu lão đầu không tình nguyện nhỏ giọng đáp: "Mượn của Mãn Bảo."
Tiền thị: ".. Ông định trả nàng kiểu gì?"
Đừng nói là để bà trả..
Chu lão đầu ho nhẹ một tiếng, nói: "Mãn Bảo còn nhỏ mà, tôi đã thương lượng với nàng rồi, chờ bao giờ nàng gả chồng sẽ trả lại."
Tiền thị nhìn ông hồi lâu, khẽ gật đầu nói: "Được rồi, ông đã có tính toán là được."
Bà cũng không hỏi ông định kiếm tiền ở đâu để trả, bà biết, chắc chắn ông có giấu tiền riêng, chỉ không biết là giấu được tổng cộng bao nhiêu.
Có điều ở chỗ Mãn Bảo..
Tiền thị khẽ mỉm cười, đeo vòng tay bạc đi ngủ, ngày hôm sau lúc Mãn Bảo chạy ra ăn sáng thì thấy vòng bạc trên cổ tay mẫu thân, bé vui mừng, "Mẹ, mẹ cho con xem đi."
Tiền thị mỉm cười giơ tay cho bé xem.
Mãn Bảo ngắm nghía hình thức, hỏi: "Mẹ, mẹ thích kiểu này không?"
Thấy Chu lão đầu dựng lỗ tai lên nghe, Tiền thị bèn cười gật đầu, "Thích."
Mãn Bảo liền nhớ kỹ kiểu dáng vòng tay.
Mấy người con dâu tiểu Tiền thị cũng phát hiện mẹ chồng có vòng tay bạc mới, rối rít khen, "Mẹ đeo cái này đẹp lắm."
Tiền thị cười nói: "Cha chồng các con mua."
Đám con dâu liền khen "Ánh mắt cha chồng tốt thật", vì thế Chu lão đầu bên cạnh lại tiếp tục vui vẻ.
Mãn Bảo liền lén lút hỏi đại tẩu, "Đại tẩu, tẩu cũng thích kiểu như này ạ?"
Tiểu Tiền thị cười gật đầu, "Vòng tay bạc mà."
Bất kể là kiểu gì cũng thích.
Mãn Bảo liền gật đầu, xem ra mắt thẩm mỹ của cha già không tệ.
Đám người tản đi, Chu lão đầu cũng chắp tay ra ngoài thăm con trâu bảo bối, Tiền thị liền kéo Mãn Bảo qua hỏi, "Cha con vay tiền của con hả?"
Mãn Bảo gật đầu.
Bà liền hỏi, "Tiền riêng của cha con không đủ mua một cái vòng tay sao?"
Mãn Bảo chê bai, "Cha mới có hơn một trăm văn tiền riêng thôi, sao có thể đủ?"
Tiền thị: . Kẹt kẹt xỉ xỉ nhiều năm như vậy mà chỉ có hơn một trăm văn?
Mãn Bảo còn nhìn trái ngó phải, nhỏ giọng nói với mẹ bé: "Trong đó còn có gần hai mươi văn là cắt xén ở chỗ nhị ca đó ạ."
Vẻ mặt Tiền thị mờ mịt, "Ông ấy cắt xén tiền nhị ca con kiểu gì?"
"Năm ngoái nhị ca vào thành bán hàng, cha đã lấy một nửa tiền của huynh ấy, một ngày chỉ cho huynh ấy mười văn tiền, nhị ca còn thầm nhắc với con mãi."
Tiền thị xoa trán, có điều ngẫm lại cũng đúng, đúng là Chu lão đầu không có cơ hội nào để kiếm tiền.
Lương thực trong nhà được mùa, trên cơ bản đều là chân trước bán đi, chân sau tiền đã đến tay bà.
Cho dù Chu lão đầu cùng mấy đứa con trai đi đến nhà Bạch địa chủ làm việc, thì mấy đứa con trai chỉ cần nộp sáu phần, ông lại phải đưa hết.
Cho nên số tiền riêng đó của ông là tích được kiểu gì?
Tiền thị vừa dứt khỏi suy nghĩ đã thấy Mãn Bảo đang rụt cổ bên cạnh cười đắc ý, bà liền biết là bé đang đắc ý cái gì, dí trán của bé nói: "Thật ra người nhà họ Chu các con có một điểm rất giống nhau."
"Điểm gì giống ạ?"
"Giấu tiền riêng ấy."
Đó là sự thật, Mãn Bảo – người giấu nhiều tiền riêng nhất nhà cười hì hì, để mẹ bé lại rồi chạy nhanh vào phòng bếp tìm đồ ăn.
Không khí nhà họ Chu vô cùng tốt đẹp, tuy rằng bởi nguyên nhân nào đó, bây giờ mấy người trẻ tuổi của thôn Thất Lí đều biết Chu lão đầu chăm chỉ bây giờ từng là một người lười biếng lúc còn trẻ, nhưng cái này cũng không ảnh hưởng đến việc các thanh thiếu niên nhà họ Chu xưng vương xưng bá trong thôn.
Bởi vì cùng với danh hiệu lười biếng của Chu lão đầu bị truyền ra ngoài, mọi người còn biết ông còn có một đứa em trai thông minh lanh lợi.
Người thành niên vẫn không nhắc đến Chu Ngân quá nhiều, chỉ là không còn kiêng dè như trước. Nhưng một số người già nhiều tuổi thỉnh thoảng sẽ nhắc đến hắn.
Mà đối với nhiều thiếu niên trong thôn, đây là một nhân vật rất mới, trước kia bọn họ chưa từng nghe ai nhắc đến, tất nhiên bây giờ sẽ khá chú ý.
Thế nên bọn Đại Đầu cũng có giải thích hợp lý đối với sự thông minh của cô nhỏ mình, "Ông nhỏ nhà ta thông minh như vậy, cho nên cô nhỏ ta thông mình là điều đương nhiên, sự thông minh của bọn ta cũng là như thế, đây đều là do tổ tiên ban cho."
Các bạn nhỏ đều mang vẻ mặt hâm mộ nhìn bọn họ, buổi tối về nhà không khỏi nhìn tổ tiên nhà mình rồi thở dài với cha mẹ, cảm thấy đây là do tổ truyền, cho nên bọn họ không thông minh được bằng đám Đại Đầu, thật sự không thể trách bọn họ được.
Không sai, Đại Đầu và cả đám huynh đệ tỷ muội ở trong mắt các bạn nhỏ trong thôn đều là những người cực kỳ thông minh.
Bọn họ không chỉ biết đếm, biết chữ, biết đọc, còn biết rất nhiều thứ.
Nếu nói trước kia Chu tứ lang và các huynh đệ xưng bá trong thôn bằng nắm đấm, Chu ngũ lang và Chu lục lang xưng vương bằng sự nhiều tiền, vậy đám Đại Đầu, Đại Nha và Nhị Đầu, Nhị Nha lại lấy trí tuệ để bảo trì vị trí kia trong đám trẻ cùng lứa.
Mà đám bạn nhỏ cũng không biết, trí lực có thể tăng trưởng, đặc biệt là ở giai đoạn trẻ con.
Ít nhất Khoa Khoa cũng cảm thấy theo tuổi tăng trưởng và học tập của ký chủ nó, bé càng ngày càng thông minh, đến bây giờ, bé đã có thể thành thạo ứng phó với người tìm đến trên diễn đàn.
Đặc biệt là đám người tiến sĩ D giao lưu gần gũi hơn với bé, thế mà không có người nào trong số bọn họ phát hiện người ở đầu bên kia chỉ là một đứa trẻ.
Nhưng Tiền thị dám khẳng định, chắc chắn là ông đã từng luyện tập rồi, nếu không chỉ dựa vào ánh sáng mông lung bên ngoài, sao ông có thể chuẩn xác đeo được vòng lên tay bà?
Nương ánh trăng, Tiền thị ngơ ngác nhìn chiếc vòng tay mảnh trên cổ tay, mấy suy nghĩ này bắt đầu tự chạy ra ngoài.
Bà biết mấy ngày nay ông có chút không bình thường, cả người đều quái quái, vừa không lên núi tìm nấm, tìm phục linh với bọn lão tứ, cũng không ra ruộng thăm đám lúa mạch kia của ông, cả ngày chỉ ngồi trong nhà, tí lại ra chỗ này, chốc lại sang chỗ kia.
Bà cho rằng ông như thế vì thím Lai nói hết chuyện hoang đường thời trẻ của ông cho mọi người nghe, không ngờ lại là vì cái này.
Chu lão đầu chờ cả buổi, thấy bà không nói gì thì không khỏi ho một tiếng thật mạnh.
Tiền thị không nhịn được phì cười ra tiếng, giơ tay lên nhìn, "Tối mù tối mịt như này sao mà thấy được, sao ông không tặng vào ban ngày?"
Chu lão đầu nghe thấy vậy thì có chút hối hận, ông lẩm bẩm nói: "Ban ngày không có.."
"Ông bảo lão nhị đi mua?"
"Không, tôi tự mình đi mua."
"Không phải ông mới đi vào thành một lần từ tám ngày trước rồi sao?" Tiền thị lại cười nói: "Lúc ấy đã mua rồi?"
Chu lão đầu ậm ừ không đáp.
Tiền thị ngồi từ trên giường dậy, giơ tay nhìn kỹ dưới ánh trăng, cười nói: "Khá đẹp đấy, ông chọn hả?"
Chu lão đầu vui mừng, gật đầu nói, "Ừ."
Phụ nữ, bất kể là bao nhiêu tuổi, không có ai không thích trang sức.
Huống chi đây vẫn là lần đầu tiên Tiền thị có vòng bạc, bà nhìn một hồi lâu, lúc này mới nhớ hỏi, "Cái này bao nhiêu tiền?"
"Đắt lắm," Chu lão đầu buột miệng thốt, "Tận 3 lượng 700 văn."
Tiền thị nhướng mày, hỏi: "Ông lấy tiền từ đâu ra?"
Chu lão đầu ngớ ra, lúc này mới nhớ, hình như ông hẳn là không có tiền.
Tiền thị lại nhớ đến hai ngày nay mắt con gái càng ngày càng trừng to, bà nhìn ông đăm đăm, không nhúc nhích.
Dưới ánh mắt của bà, Chu lão đầu không tình nguyện nhỏ giọng đáp: "Mượn của Mãn Bảo."
Tiền thị: ".. Ông định trả nàng kiểu gì?"
Đừng nói là để bà trả..
Chu lão đầu ho nhẹ một tiếng, nói: "Mãn Bảo còn nhỏ mà, tôi đã thương lượng với nàng rồi, chờ bao giờ nàng gả chồng sẽ trả lại."
Tiền thị nhìn ông hồi lâu, khẽ gật đầu nói: "Được rồi, ông đã có tính toán là được."
Bà cũng không hỏi ông định kiếm tiền ở đâu để trả, bà biết, chắc chắn ông có giấu tiền riêng, chỉ không biết là giấu được tổng cộng bao nhiêu.
Có điều ở chỗ Mãn Bảo..
Tiền thị khẽ mỉm cười, đeo vòng tay bạc đi ngủ, ngày hôm sau lúc Mãn Bảo chạy ra ăn sáng thì thấy vòng bạc trên cổ tay mẫu thân, bé vui mừng, "Mẹ, mẹ cho con xem đi."
Tiền thị mỉm cười giơ tay cho bé xem.
Mãn Bảo ngắm nghía hình thức, hỏi: "Mẹ, mẹ thích kiểu này không?"
Thấy Chu lão đầu dựng lỗ tai lên nghe, Tiền thị bèn cười gật đầu, "Thích."
Mãn Bảo liền nhớ kỹ kiểu dáng vòng tay.
Mấy người con dâu tiểu Tiền thị cũng phát hiện mẹ chồng có vòng tay bạc mới, rối rít khen, "Mẹ đeo cái này đẹp lắm."
Tiền thị cười nói: "Cha chồng các con mua."
Đám con dâu liền khen "Ánh mắt cha chồng tốt thật", vì thế Chu lão đầu bên cạnh lại tiếp tục vui vẻ.
Mãn Bảo liền lén lút hỏi đại tẩu, "Đại tẩu, tẩu cũng thích kiểu như này ạ?"
Tiểu Tiền thị cười gật đầu, "Vòng tay bạc mà."
Bất kể là kiểu gì cũng thích.
Mãn Bảo liền gật đầu, xem ra mắt thẩm mỹ của cha già không tệ.
Đám người tản đi, Chu lão đầu cũng chắp tay ra ngoài thăm con trâu bảo bối, Tiền thị liền kéo Mãn Bảo qua hỏi, "Cha con vay tiền của con hả?"
Mãn Bảo gật đầu.
Bà liền hỏi, "Tiền riêng của cha con không đủ mua một cái vòng tay sao?"
Mãn Bảo chê bai, "Cha mới có hơn một trăm văn tiền riêng thôi, sao có thể đủ?"
Tiền thị: . Kẹt kẹt xỉ xỉ nhiều năm như vậy mà chỉ có hơn một trăm văn?
Mãn Bảo còn nhìn trái ngó phải, nhỏ giọng nói với mẹ bé: "Trong đó còn có gần hai mươi văn là cắt xén ở chỗ nhị ca đó ạ."
Vẻ mặt Tiền thị mờ mịt, "Ông ấy cắt xén tiền nhị ca con kiểu gì?"
"Năm ngoái nhị ca vào thành bán hàng, cha đã lấy một nửa tiền của huynh ấy, một ngày chỉ cho huynh ấy mười văn tiền, nhị ca còn thầm nhắc với con mãi."
Tiền thị xoa trán, có điều ngẫm lại cũng đúng, đúng là Chu lão đầu không có cơ hội nào để kiếm tiền.
Lương thực trong nhà được mùa, trên cơ bản đều là chân trước bán đi, chân sau tiền đã đến tay bà.
Cho dù Chu lão đầu cùng mấy đứa con trai đi đến nhà Bạch địa chủ làm việc, thì mấy đứa con trai chỉ cần nộp sáu phần, ông lại phải đưa hết.
Cho nên số tiền riêng đó của ông là tích được kiểu gì?
Tiền thị vừa dứt khỏi suy nghĩ đã thấy Mãn Bảo đang rụt cổ bên cạnh cười đắc ý, bà liền biết là bé đang đắc ý cái gì, dí trán của bé nói: "Thật ra người nhà họ Chu các con có một điểm rất giống nhau."
"Điểm gì giống ạ?"
"Giấu tiền riêng ấy."
Đó là sự thật, Mãn Bảo – người giấu nhiều tiền riêng nhất nhà cười hì hì, để mẹ bé lại rồi chạy nhanh vào phòng bếp tìm đồ ăn.
Không khí nhà họ Chu vô cùng tốt đẹp, tuy rằng bởi nguyên nhân nào đó, bây giờ mấy người trẻ tuổi của thôn Thất Lí đều biết Chu lão đầu chăm chỉ bây giờ từng là một người lười biếng lúc còn trẻ, nhưng cái này cũng không ảnh hưởng đến việc các thanh thiếu niên nhà họ Chu xưng vương xưng bá trong thôn.
Bởi vì cùng với danh hiệu lười biếng của Chu lão đầu bị truyền ra ngoài, mọi người còn biết ông còn có một đứa em trai thông minh lanh lợi.
Người thành niên vẫn không nhắc đến Chu Ngân quá nhiều, chỉ là không còn kiêng dè như trước. Nhưng một số người già nhiều tuổi thỉnh thoảng sẽ nhắc đến hắn.
Mà đối với nhiều thiếu niên trong thôn, đây là một nhân vật rất mới, trước kia bọn họ chưa từng nghe ai nhắc đến, tất nhiên bây giờ sẽ khá chú ý.
Thế nên bọn Đại Đầu cũng có giải thích hợp lý đối với sự thông minh của cô nhỏ mình, "Ông nhỏ nhà ta thông minh như vậy, cho nên cô nhỏ ta thông mình là điều đương nhiên, sự thông minh của bọn ta cũng là như thế, đây đều là do tổ tiên ban cho."
Các bạn nhỏ đều mang vẻ mặt hâm mộ nhìn bọn họ, buổi tối về nhà không khỏi nhìn tổ tiên nhà mình rồi thở dài với cha mẹ, cảm thấy đây là do tổ truyền, cho nên bọn họ không thông minh được bằng đám Đại Đầu, thật sự không thể trách bọn họ được.
Không sai, Đại Đầu và cả đám huynh đệ tỷ muội ở trong mắt các bạn nhỏ trong thôn đều là những người cực kỳ thông minh.
Bọn họ không chỉ biết đếm, biết chữ, biết đọc, còn biết rất nhiều thứ.
Nếu nói trước kia Chu tứ lang và các huynh đệ xưng bá trong thôn bằng nắm đấm, Chu ngũ lang và Chu lục lang xưng vương bằng sự nhiều tiền, vậy đám Đại Đầu, Đại Nha và Nhị Đầu, Nhị Nha lại lấy trí tuệ để bảo trì vị trí kia trong đám trẻ cùng lứa.
Mà đám bạn nhỏ cũng không biết, trí lực có thể tăng trưởng, đặc biệt là ở giai đoạn trẻ con.
Ít nhất Khoa Khoa cũng cảm thấy theo tuổi tăng trưởng và học tập của ký chủ nó, bé càng ngày càng thông minh, đến bây giờ, bé đã có thể thành thạo ứng phó với người tìm đến trên diễn đàn.
Đặc biệt là đám người tiến sĩ D giao lưu gần gũi hơn với bé, thế mà không có người nào trong số bọn họ phát hiện người ở đầu bên kia chỉ là một đứa trẻ.