Bạn được Vương Thiên Nguyệt mời tham gia diễn đàn viết bài kiếm tiền VNO, bấm vào đây để đăng ký.
134,945 ❤︎ Bài viết: 2 Tìm chủ đề
Chương 406: Bàn việc buôn bán (Hai)

Trang tiên sinh còn không hiểu biết việc đồng bằng Bạch lão gia, dù sao hắn cũng là địa chủ, chỉ việc xử lý các khoản sổ sách mà các thôn trang nộp lên thôi là đã có thể nắm được sản lượng trên mẫu của các loại cây nông nghiệp rồi.

Càng đừng nói một mảnh đồng ruộng ở thôn Thất Lí này đều là do hắn tự mình xử lý.

Cho nên hắn rất hiểu sản lượng như này ở nông trang nhỏ mang ý nghĩa gì, so với sản lượng lúa mạch vụ đông của nhà họ Bạch hắn và thôn Thất Lí, sản lượng bây giờ của bọn họ gấp hắn 1, 8 lần, tăng trưởng gần như gấp đôi.

Cho nên, nếu lúa mạch trong toàn bộ thiên hạ đều có thể đạt tới sản lượng này..

Bạch lão gia thầm nói: Vậy thì thiên hạ không nạn đói.

Đương nhiên, Bạch lão gia cũng chỉ là nghĩ như vậy thôi, sản lượng lúa mạch này năm nay mới có, ai biết nó có thể thích hợp với khí hậu ở địa phương khác không?

Cho nên Bạch lão gia cũng chỉ kích động một chút rồi nghiêm túc hỏi: "Mãn Bảo, hạt giống lúa mạch trước đó của nhà con đều là nhà con tự để dành, không mua từ chỗ nào khác đúng không?"

Có một chốc Mãn Bảo hơi chột dạ, nhưng dưới sự chỉ dẫn của Khoa Khoa, bé vẫn gật đầu nói: "Đúng ạ, nếu chú không tin thì cứ hỏi cha mẹ con."

Cứ hỏi cha mẹ là được, chắc chắn bọn họ sẽ không để lộ, bởi vì bọn họ có biết gì đâu.

Bạch lão gia như nghĩ đến gì đó, gật đầu, đúng là phải hỏi Chu lão đầu một câu, sao loại chuyện trồng trọt này có thể hỏi một đứa trẻ như Mãn Bảo chứ?

Bạch lão gia nghĩ như vậy rồi cười với bé, cầm đôi đũa chung gắp cho bé một miếng thịt, cười nói: "Vậy Bạch trang đầu mua hạt giống lúa mạch nhà con với giá bao nhiêu?"

Mãn Bảo cầm chiếc đũa ngớ ra;

Bạch Thiện Bảo đang ăn cơm cũng ngớ ra;

Bạch nhị lang sửng sốt một chút, cũng hiểu ra ý cha, hai mắt trợn to.

Luận thủ đoạn, ba đứa trẻ làm sao mà so được với Bạch lão gia?

Luận da mặt, ba đứa trẻ cũng chẳng thể bằng.

Mãn Bảo xấu hổ đến nỗi dỏ bừng mặt, mặt Bạch Thiện Bảo cũng đỏ lên, hai người xấu hổ nói: "Hay là chúng ta bán rẻ hơn chút?"

Bạch nhị lang lại không muốn, trên đường trở về, bọn họ đã tính xong rằng sau khi bán được hạt giống lúa mạch thì sẽ chia tiền thế nào, chia xong thì sau đấy sẽ cầm đi làm gì.

Sao có thể dễ dàng hạ giá như thế chứ?

Cậu vắt hết óc, lúc này mới nghĩ ra một lý do: "Cha, hạt giống ở cửa hàng lương thực đều đắt như vậy, chúng con còn tốt hơn của bọn họ, sao người có thể mua rẻ của bọn con?"

Bạch lão gia nói: "Vậy ta không mua của các con nữa, không phải nói hạt giống lúa mạch vụ đông trong thôn cũng đều là lấy của nhà Mãn Bảo sao? Sản lượng của bọn họ chắc chắn cũng không thấp, ta mua của bọn họ là được."

Bạch nhị lang há hốc mồm, hiển nhiên không nghĩ tới điểm này.

Mà Mãn Bảo lập tức phản ứng lại ngay, kiêu ngạo nói: "Thế thì của chúng con vẫn tốt hơn của bọn họ, nếu chú Bạch không tin, người có thể đi vào trong thôn xem, đừng nói những nhà khác trong thôn, ngay cả lúa mạch nhà con cũng không bằng được nông trang nhỏ của chúng con."

"Vì sao?"

Bởi vì hạt giống của bọn họ là loại khác nha.

Đầu xuân năm ngoái nhà họ Chu ngâm hạt giống, bé đã mua một bao hạt giống lúa mạch từ trong trung tâm mua sắm, sau đó trộm một lượng lúa mạch nhà mình tương đương với trọng lượng của bao đó ra, rồi đổ hạt giống mới mua lẫn vào trong.

Cho nên tuy rằng tình hình lúa mạch vụ xuân năm ngoái của bọn họ sau thiên tai vẫn ổn, nhưng cũng không phải quá tốt.

Sau đó người trong thôn đến đổi lúa mạch với nhà bọn họ, bé lại mua hạt giống của tiến sĩ D để trộn lẫn vào, quá hai phần ba đều là hạt giống lúa mạch của thế giới tương lai, mà hạt giống lúa mạch nhà họ Chu thì bé còn đổi nhiều hơn, đổi gần như tất cả, sở dĩ còn sót lại, đương nhiên là vì trong lúc vừa đổ vừa thu hạt giống lúa mạch ban đầu, kiểu gì cũng có chỗ bị sót.

Mà đến khi Bạch trang đầu tới nhà mua hạt giống lúa mạch, bé lười nhảy vào kho lúa để đổi, nên đợi cha bé buộc từng bao xong, bé dứt khoát thay đổi cả bao luôn.

Cho nên trên cơ bản thì tất cả hạt giống lúa mạch mà nông trang bọn họ trồng đều là chủng loại khác, độ thuần chủng tối cao.

Chỉ là không biết vì nguyên nhân gì mà kết quả thu hoạch vụ lúa mạch này kém xa sản lượng mà tiến sĩ D nói.

Lúc bé đổi, tiến dĩ D đã nói, hạt giống lúa mạch mà nàng ấy đổi cho bé có sản lượng trên mẫu ít nhất là mười thạch trở lên.

Cho dù đất ruộng của bọn họ không đủ độ màu mở, thì cùng lắm cũng chỉ ít hơn hai ba thạch thôi chứ, ai ngờ nó trực tiếp giảm còn chưa đầy một nửa.

Mãn Bảo suy đoán, có khả năng là do số lúa mạch này thật sự không hợp khí hậu.

Mãn Bảo thở dài, nói với Bạch lão gia: "Chú Bạch, vậy bọn con bán rẻ cho chú hơn một chút được không?"

Bạch lão gia cười tủm tỉm hỏi, "Rẻ hơn bao nhiêu?"

Mãn Bảo rối rắm nhìn về phía Bạch Thiện Bảo.

Bạch Thiện Bảo cũng nhất thời chưa nghĩ ra được, nếu mà rẻ hơn cửa hàng lương thực trên huyện thành, bọn họ không cam lòng, dù sao hạt giống của bọn họ cũng tốt hơn mà?

Nhưng nếu quá đắt, bác họ lại không đồng ý, dù sao bọn họ cũng không phải là nhà bán duy nhất.

Đau đầu quá!

Ba đứa trẻ mắt đi mày lại, Bạch lão gia thấy con trai hắn tích cực như vậy thì vui mừng, dứt khoát đứng dậy nói: "Không thì các con tự bàn bạc riêng trước?"

Ba đứa trẻ liên tục gật đầu, Bạch Thiện Bảo nói: "Vậy bác cứ ra ngoài đi dạo trong chốc lát đi ạ, chờ bao giờ bọn con bàn bạc xong thì sẽ gọi bác."

Bạch lão gia: . May mà con là trẻ con, còn là con cháu nhà ta, nếu là người khác mà dám cùng ta bàn chuyện buôn bán như vậy, thì cuộc buôn bán này thất bại chắc rồi.

Bạch lão gia rời đi, giao lại thư phòng cho ba người.

Chờ Bạch lão gia đi khỏi, Bạch nhị lang lập tức nhảy xuống ghế chạy đến bên cửa nghe ngóng, sau khi xác định cha cậu không nấp bên ngoài để nghe lén thì đóng cửa lại.

Bạch Thiện Bảo và Mãn Bảo cũng nhảy xuống ghế ra đóng cửa sổ.

Bạch lão gia ở đằng xa quay lại nhìn: .

Xem ra khi nào phải dạy cho ba đứa trẻ biết đạo lý bàn chuyện bí mật không nên đóng cửa sổ.

Ba người chụm đầu vào nhau nói nhỏ: "Làm sao bây giờ?"

Ba người ba mặt nhìn nhau, cuối cùng Mãn Bảo và Bạch Thiện Bảo liếc nhìn Bạch nhị lang, cảm thấy để hắn đánh bài người thân là chuyện không có có khả năng.

Hai người thở dài một hơi.

Bạch Thiện Bảo nhìn về phía Mãn Bảo, nói: "Ngươi thân quen với người trong thôn, không thì ngươi trở về nói với họ một tiếng, nếu bác họ của ta mua lúa mạch của họ, vậy phải từ 150 văn trở lên mới bán, đừng ai hạ giá, nếu bác họ không mua được rẻ hơn ở chỗ bọn họ, tất nhiên chỉ đành quay về mua của chúng ta."

Mãn Bảo lại ưu sầu nói: "Cha ta còn có thể nghe ta, người khác dựa vào đâu mà phải nghe ta chứ?"

Bạch nhị lang: "Ai bảo năm ngoái nhà ngươi đổi nhiều hạt giống lúa mạch cho nhà khác như vậy?"

"Bà con thôn xóm muốn đổi, sao có thể không đổi chứ?" Mãn Bảo nhăn mũi nói: "Dù sao thì cái biện pháp này cũng không được đâu, không thì chúng ta vẫn giảm giá đi."

Bạch Thiện Bảo hỏi: "Giảm bao nhiêu?"

Bạch nhị lang khó chịu nói: "Giảm giá thì sẽ không kiếm được bao nhiêu, ta còn muốn để dành tiền đi Ích Châu chơi đó."

"Không thể thấp hơn 120 văn." Mãn Bảo nói: "Đây đã là cái giá thấp nhất rồi. Nếu chú Bạch còn không đồng ý, ta sẽ đi bảo cha tìm các thôn dân khác cùng nâng giá lên."

Bạch Thiện Bảo hỏi, "Ngươi nắm chắc bao nhiêu phần có thể khiến bọn họ giữ nguyên giá cao?"

"Một phần cũng không nắm chắc."

Bạch Thiện Bảo: .

Mãn Bảo giải thích: "Ngươi không nghe tiểu nhị ở cửa hàng lương thực nói sao, bây giờ bọn họ mua lúa mạch ở nông thôn chỉ trả 30 văn một đấu, mà chúng ta đưa giá 120 văn. Đừng nói chú Bạch trả 120 văn, cho dù ông ấy chỉ bằng lòng trả 40 văn, trong thôn cũng có khối người muốn bán rồi."

"Nhưng của chúng ta là hạt giống."

"Dù sao cũng đều là lúa mạch để ăn thôi, ngoài một phần hạt giống đủ dùng cho vụ sau, ai còn để số lúa mạch khác làm hạt giống chứ?"
 
134,945 ❤︎ Bài viết: 2 Tìm chủ đề
Chương 411: Định giá

Chu lão đầu chắp tay đi hết một vòng quanh thôn, thậm chí cơm trưa cũng ăn ở ngoài, cuối cùng cũng đi hết những nhà năm ngoái từng đổi lúa mạch của nhà ông, cũng đều thương lượng xong cả rồi, sau đó mang một bàn tay hồng rực về nhà.

Đây là do xát lúa mạch giúp bọn họ, dù sao cũng không thể cứ ngồi một bên hút thuốc trong lúc người ta làm việc đúng không? Ông cũng không có nhiều thuốc lá sợi để cho mình hút không ngừng như vậy.

Chu lão đầu cảm thấy mình xát lúa mạch nhà mình còn chẳng phải ra sức được bằng vậy.

Ông chắp tay sau lưng đi về nhà, Mãn Bảo cũng đã tan học, đang ngồi xổm trong sân dạy đám cháu trai cháu gái học bài, thấy cha bé về thì lập tức nói: "Mấy đứa cứ học thuộc đoạn này trước đi, lát nữa ta sẽ giảng ý nghĩa cho."

Bé đi theo cha bước vào nhà chính, ân cần rót nước cho ông uống, "Cha, mọi người có đồng ý không ạ?"

"Đồng ý chứ, chẳng qua chúng ta đều cảm thấy một cân đổi một cân thì hơi thiệt," Chu lão đầu cũng không biết cuộc trao đổi này là của con gái nhà mình, cho nên đúng lý hợp tình đào hố cho bé, "Vì vậy chúng ta đã thương lượng sẽ đi tìm Bạch lão gia nói chuyện, nói muốn đổi một cân lấy một cân ba lạng."

Mãn Bảo trợn tròn mắt, "Này cũng cao quá rồi đó ạ, năm ngoái bọn họ đổi của nhà ta cũng có nhiều như vậy đâu?"

"Hai cái này sao có thể giống nhau, mọi người đều là bà con quê nhà, mà phần lớn còn là cùng tộc," Chu lão đầu hùng hồn nói: "Còn nhà họ Bạch là người ngoài, hơn nữa Bạch lão gia còn không thiếu tiền."

Mãn Bảo hơi há miệng, tự hỏi trong chốc lát rồi nói: "Cha, việc này cha đừng đi tìm Bạch lão gia làm gì, con đi hỏi giúp cha, cha đừng có bàn việc này với Bạch lão gia nhé."

Chu lão đầu khoát tay nói: "Được rồi, ta biết rồi, niềm vui bất ngờ chứ gì, thật là, tiểu công tử và nhị công tử nhà họ Bạch có thể quyết định cái này không đấy? Đừng có để đến khi ta nói với người trong thôn là được thì bọn họ lại đổi ý."

Mãn Bảo nói chắc chắn, "Có thể quyết định!"

Chu lão đầu rất tin tưởng con gái, cười nói: "Được, vậy nghe con."

Mãn Bảo cảm thấy một cân ba lạng hơi nhiều, bèn trực tiếp hỏi cha bé, "Vậy cha, nếu không được một cân ba lạng thì mọi người không đổi ạ? Mọi người định giá gốc là bao nhiêu?"

Chu lão đầu cũng không biết đây là tên gián điệp nhỏ, ở trong lòng ông, cha con bọn họ cùng chung một đội, bởi vậy nói: "Chúng ta đã thương lượng rồi, ít nhất phải một cân hai lạng, chẳng qua nếu có thể nhiều hơn chút thì càng tốt."

Chu lão đầu nói: "Mọi người sống cũng không dễ dàng gì, hai ngày nay bên xay bột xếp cả một hàng dài, mà chỗ lúa mạch đó còn chưa khô hẳn."

Đang lúc hai cha con nói chuyện thì có người hầu nhà họ Bạch đến mời Chu lão đầu đi, nói Bạch lão gia có chuyện muốn nói với Chu lão đầu.

Mãn Bảo lập tức nhìn về phía Chu lão đầu, nhỏ giọng nói: "Cha, chắc chắn là Bạch lão gia đến hỏi chuyện trồng trọt, cha chỉ cần nói cho chú ấy cái này, không được nói chuyện đổi lúa mạch đâu đấy.."

"Biết rồi, biết rồi," Chu lão đầu hơi ghen tị, "Chuyện nhà mình con còn chẳng để bụng được như vậy."

Đây là chuyện nhà mình mà!

Chẳng qua Mãn Bảo không dám nói cho Chu lão đầu, tiễn ông ra cửa rồi vẫy tay tạm biệt, còn dặn thêm một câu sau lưng, "Cha, người nhất định phải nhớ kỹ nha."

Chu lão đầu cất bước nhanh hơn, không muốn để ý đến đứa con gái này nữa.

Mãn Bảo quay vào trong giảng giải ý nghĩa cho đám cháu trai cháu gái, lại chăm chú nhìn chữ Tam Đầu, Tam Nha, Tứ Đầu viết, sau khi giao bài tập cho bọn họ thì chạy đi tìm Bạch Thiện Bảo.

"Một cân đổi một cân ba lạng?"

Mãn Bảo gật đầu, "Cha ta nói vậy, ta cũng hỏi giá tối thiểu ở chỗ cha ta, ít nhất phải một cân hai lạng."

Bạch Thiện Bảo ngẫm nghĩ rồi nói: "Vậy chúng ta đổi cho bọn họ một cân hai lạng đi."

Hắn nói: "Bà nội đã đồng ý cho chúng ta nợ lương thực, chỉ cần chúng ta có thể trả nợ trong hai tháng là được, ta bảo bà vận chuyển rất nhiều lúa mạch đến đây, chắc chắn đủ để đổi."

Mãn Bảo hỏi, "Một cân hai lạng có nhiều quá không, ngươi thật sự không tiếc hả?"

Bạch Thiện Bảo liền cười nói: "Ta không tiếc, bởi vì số lúa mạch này tốt thật. Đêm qua ta đã nghĩ, nếu số lúa mạch đổi về này không thể làm hạt giống bán đi thì cứ để lại cho nhà ta để nhà ta trồng, dù sao ta cũng không lỗ."

Cậu nói: "Tối hôm qua bà nội cũng nói với ta, bà nội nói, cho dù thương nhân mưu cầu lợi nhuận thì cũng không thể làm người khác bị thiệt quá, chúng ta học hành để giúp đời, không phải để làm gian thương."

Mãn Bảo suy nghĩ, cảm thấy bà Lưu nói rất có lý, vì thế gật đầu thật mạnh, "Được, vậy cứ đổi một cân hai lạng đi."

Bạch Thiện Bảo ngẫm nghĩ, nói: "Nếu mua xong mà không bán được thì ta sẽ mua lại với giá gốc, không để các ngươi bị lỗ."

Nhưng bọn họ cũng không kiếm được lời gì, chẳng qua Mãn Bảo nghĩ thử, cảm thấy cũng không sao, ít nhất cũng có người gánh vác, không phải sao?

Đây là một cuộc giao dịch chắc chắn không lỗ được.

Mãn Bảo vui vẻ, "Ngươi đã nói với bà nội ngươi chưa?"

"Chưa," Bạch Thiện Bảo hùng hồn nói: "Cái này ta có thể quyết định được."

Điểm này Bạch Thiện Bảo vẫn rất tự tin.

Mãn Bảo chỉ cần nghĩ qua thôi đã hiểu, tình huống nhà Bạch Thiện Bảo không giống với nhà Bạch nhị.

Nếu Bạch nhị dám tự sử dụng nhiều tiền như vậy, hoặc là làm một cuộc giao dịch lớn như thế, không nói đến Bạch lão gia, chỉ sợ ngay đến Bạch lão phu nhân và Bạch phu nhân cũng sẽ đánh cậu, sau đó còn lấy lý do "nó còn nhỏ có biết gì đâu" để lật đổ tất cả các quyết định phía trước.

Nhưng nhà Bạch Thiện Bảo lại khác, ở nhà bọn họ, lời nói của cậu còn có trọng lượng hơn dì Trịnh, bà Lưu cũng rất tôn trọng quyết định của cậu.

Mãn Bảo đã chứng kiến rất nhiều lần, cho dù cậu có đưa ra quyết định sai lầm, bà Lưu cũng không phủ nhận quyết định của cậu.

Sau khi nghĩ thông, Mãn Bảo liền vui vẻ, lúc tối trở về đã lén chia sẻ bí mật này với Tiền thị.

Tiền thị nhìn khuôn mặt vui sướng đến nỗi sắp phát sáng của Mãn Bảo, cũng thấy rất vui, bà cười nói: "Mãn Bảo nhà ta luôn may mắn."

Vì thế Tiền thị cũng càng để bụng với chuyện này, ngày hôm sau lập tức đuổi Chu lão đầu ra ngoài, để ông đi tính xem các nhà có bao nhiêu lúa mạch.

Chu lão đầu không mấy tình nguyện, nói: "Có mấy nhà còn chưa xát xong lúa mạch nữa kìa, tính kiểu gì chứ?"

"Vậy thì cũng phải xát xong phần lớn rồi đúng không, bây giờ đang có bao nhiêu sọt, bao nhiêu bao không phải đếm được luôn hả? Dù sao cũng phải để bọn Mãn Bảo có một con số đại khái thì mới có thể chuẩn bị lương thực dễ hơn chứ?"

Chu lão đầu không khỏi lầm bầm, "Mấy đứa nhóc con học thì không học, cứ đua đòi làm cái này làm gì, thật là, đây không phải là chuyện của người lớn sao?"

Tiền thị trừng mắt nhìn ông, "Mau đi đi, bây giờ ông ở nhà có thể làm được gì? Chai dầu đổ ông còn chẳng thèm đỡ, Mãn Bảo thì làm sao, nàng còn nhỏ à?"

Tiền thị vừa càu nhàu vừa đẩy ông ra cửa, nói: "Nàng cũng sắp tám tuổi rồi, lúc Đại Nha Nhị Nha bằng tuổi nàng cũng xuống ruộng cấy mạ thu hoạch được rồi, nhưng ông xem con gái ông có khả năng làm việc này không?"

Bà nói: "Nếu nàng đã không thể làm việc đồng áng, thì sao không thể tìm bản lĩnh khác nuôi sống bản thân? Tôi thấy nàng làm cái này rất tốt, ông đừng có kéo chân sau của nàng, nhớ hỏi rõ số lượng lúa mạch của từng nhà đấy, còn nữa, bảo bọn họ phơi lúa mạch cho cẩn thận vào, đừng có trộn lẫn cái gì, dám lừa con gái tôi, tôi sẽ cho bọn họ đẹp mặt!"
 
Chỉnh sửa cuối:
134,945 ❤︎ Bài viết: 2 Tìm chủ đề
Huhu ngàn lần xin lỗi, tối qua mình không để ý, mong hai chương đáng yêu dưới đây có thể đền bù tội lỗi này :V

* * *

Chương 414: Bị người ta lừa

Chu đại lang đứng trong sân nghe hai vợ chồng già cãi nhau, lúng túng đến nỗi chỉ đành cúi đầu giả bộ mình không tồn tại.

Giữa cha và mẹ, đương nhiên bọn họ sẽ nghe theo mẹ, bởi vì vô số sự thật chứng minh, cuối cùng cha đều sẽ nghe theo mẹ, đặc biệt là với những chuyện lớn như vậy.

Quả nhiên, Chu lão đầu tức giận nửa ngày, vẫn không chạy vào trong phòng dọn lúa mạch ra, chỉ thở phì phò hút một điếu thuốc, sau đó chắp tay sau lưng đến nhà trưởng thôn xem mọi người đổi.

Đám con cháu chờ đến khi Chu lão đầu đi rồi mới thở phào nhẹ nhõm, Chu đại lang lập tức ra ngồi xổm trước mặt mẹ hắn, hỏi: "Mẹ, sau này có món hời lớn gì ạ?"

Tiền thị cười với hắn, nói: "Con ra phòng kho tìm ba bao lúa mạch vẽ vòng tròn rồi chuyển về phòng của vợ chồng con, sau này nếu cha con muốn ba bao lúa mạch đó, con không được cho ông ấy đâu đấy biết chưa?"

Bao lúa mạch vẽ ký hiệu vòng tròn bên trên là những bao lúa mạch tốt nhất, đây là đợt lúa trổ bông đầu tiên, hạt nào hạt nấy chắc mẩy, bụ bẫm, màu vàng kim, cũng được phơi cẩn thận nhất.

Lúc chiều trở về, mặt Chu lão đầu đã sầm sì hết cả, bởi vì hôm nay tất cả những nhà từng đổi hạt giống của ông đều mang lúa mạch đi đổi rồi.

Bọn họ cũng đã kiểm tra số lúa mạch nhà họ Bạch đưa tới, chất lượng khá tốt, hiển nhiên là cũng phơi nắng cẩn thận rồi.

Lúc đầu thấy nhà họ Chu không đổi thì trưởng thôn còn hỏi han vài câu, nhưng sau khi nghe nói là do thím Tiền không cho đổi thì trưởng thôn không hỏi thêm nữa, nhưng cũng lại lưu ý hơn.

Ông còn giữ lại hai bao lúa mạch vốn định đổi.

Tuổi tác trưởng thôn xấp xỉ Chu lão đầu, hai người lớn lên cùng nhau, tuy rằng đối phương có bối phận lớn ông, nhưng khi còn nhỏ đám bọn họ còn từng so xem ai tiểu xa hơn.

Trưởng thôn vẫn luôn cảm thấy, bây giờ cuộc sống của chú Kim tốt như thế này, là vì nhà ông ấy cưới cho ông ấy được một cô vợ tốt.

Luận đầu óc, thì vẫn là thím thông minh hơn.

Cho nên chú Kim muốn đổi lúa mạch, còn thím Thẩm không muốn, nên nghe ai?

Trưởng thôn quyết định để lại nhiều một chút, còn lại thì đổi, dù sao chuyện tốt như này cũng rất hiếm gặp.

Chu lão đầu chắp tay đi về nhà, ngay cả thuốc cũng chẳng còn hứng hút.

Mà lúa mạch đã đổi xong thì nhập vào nhà kho của Bạch Thiện Bảo, lần này nhà bọn họ vận chuyển không ít lúa mạch đến đây, đổi xong vẫn còn thừa một ít, cũng cho cả về nhà họ Bạch.

Sau khi tan học thì bọn Mãn Bảo đều không về nhà ngay, mà chạy đến nhà họ Bạch trước, túm tụm đứng xem những bao lương thực chất chồng đến gần sát nóc nhà, vui sướng chống hông cười ha ha.

Trang tiên sinh tò mò đến xem thử cũng không khỏi vuốt râu, trên mặt hiện lên ý cười.

Ông giơ tay vỗ ba đứa trẻ đang đắc ý, cười nói: "Cẩn thận vui quá hóa buồn."

Bạch Thiện Bảo vui vẻ vung tay nói: "Không lo ạ, nếu bác họ không mua thì nhà con mua!"

Trang tiên sinh tò mò hỏi, "Mua với giá gì?"

Bạch Thiện Bảo nói: "Con đã bàn bạc với Mãn Bảo và Bạch nhị rồi, 40 văn một đấu."

Trang tiên sinh: . Bán cho Bạch lão gia là 150 văn, còn nhà mình mua thì 40 văn một đấu.

Ông khẽ lắc đầu, nhìn ba đứa trẻ nói: "Ba đứa nhóc tinh ranh này, các con đúng là rất giỏi chọn người áp giá đấy."

Bạch Thiện Bảo nói: "Đều là người một nhà, sao có thể không biết xấu hổ mà kiếm tiền của con chứ?"

Mãn Bảo và Bạch nhị lang gật đầu.

Trang tiên sinh liền nhìn về phía Bạch nhị, nói: "Con gật đầu theo làm gì?"

Bạch nhị lang nóng nảy, "Con cũng là người một nhà mà."

Trang tiên sinh không khỏi gõ nhẹ sách đang cầm trên tay vào đầu cậu, lắc đầu nói: "Buổi tối hôm nay bảo phòng bếp nhà con nấu cho con một bát óc heo đi."

Không phải thường nói ăn gì bổ nấy sao?

Bạch Thiện Bảo và Mãn Bảo che miệng cười, giữ chặt Bạch nhị lang nói: "Chúng ta đi thôi, đi làm bài tập trước, lát nữa cha ngươi về thì tìm chú ấy nói chuyện."

Bạch nhị lang lập tức ném lời tiên sinh ra sau đầu, nghĩ đến việc cậu sắp phải quyết đấu với cha cậu, liền vui sướng gật đầu.

Bạch lão gia ở huyện thành ăn cơm với bạn xong mới về, mới vừa xuống xe ngựa, giao dây thừng cho người hầu xong, một thằng nhóc đã như con nghé con lao từ bên cạnh ra, trực tiếp vọt vào trong lòng hắn.

Bạch lão gia đỡ lấy theo bản năng, thấy rõ là con trai mình, cảm thấy thức ăn trong dạ dày suýt nữa đã bị đâm phun ra rồi, hắn vừa tức giận vừa buồn cười, hỏi: "Con làm gì đấy?"

"Cha, cuối cùng cha cũng trở lại, bọn con đã bàn bạc xong rồi."

"Bàn bạc xong cái gì?" Đã qua năm ngày rồi, Bạch lão gia cũng sắp quên chuyện hạt giống lúa mạch.

"Chính là chuyện hạt giống lúa mạch đó ạ, bọn con đã chốt được giá rồi." Bạch nhị lang sốt ruột nói: "Cha, không phải người đã quên rồi chứ?"

Bạch lão gia liếc con trai ngốc một cái, buông cậu ra, mặt không biểu tình hừ một tiếng, nói: "Chuyện này đã qua lâu vậy rồi, có thể không quên được sao? Ta còn tưởng các con không bán nữa, cho nên đã quyết định mua của người khác rồi."

Bạch nhị lang ngớ ra, không ngờ còn chưa ra trận mà thân đã vong, nghĩ đến việc kế hoạch đi Ích Châu lại chết non lần nữa, Bạch nhị lang suýt rơi nước mắt, "Cha, sao người có thể không giữ lời như vậy chứ, người đã nói sẽ chờ bọn con bàn bạc xong mà."

Bạch lão gia ho nhẹ một tiếng, vội vàng nói: "Cái này cũng không thể trách ta được, là do các con quá lề mề, đúng rồi, các con chốt giá là bao nhiêu, nói ta nghe thử xem, nếu mà rẻ thì ta sẽ mua thêm một ít cho các con."

Bạch nhị lang bắt đầu rối rắm, hình như giá bọn họ chốt hơi cao.

Hai đứa trẻ đang ngồi trồng hoa trong vườn hoa nhà họ Bạch sát vách cũng nghe được tin tức Bạch lão gia đã về, lập tức vứt đồ trong tay xuống chạy sang đây.

Sau đó nhiệt tình chào hỏi với Bạch lão gia, "Bác họ, người trở về rồi ạ."

"Chú Bạch, chú có mệt không ạ, có muốn ngồi xuống uống trà không ạ?"

Bạch lão gia cảm thấy hôm nay ba đứa trẻ nhiệt tình khác thường, hắn cũng cười tủm tỉm, hỏi, "Được chứ, đi đâu uống nhỉ?"

"Đến nhà con uống ạ," Bạch Thiện Bảo nói: "Đầu bếp nữ nhà con còn làm đồ ăn nhẹ giải nhiệt, ăn cực kỳ ngon."

Nhưng Bạch nhị lang đã chạy vọt tới chỗ hai người, ở ngay trước mặt cha nói thầm với hai người họ, "Đừng mời nữa, cha ta nói, ông ấy đã mua hạt giống lúa mạch của người khác, không mua của chúng ta nữa. Chúng ta phải nhanh bàn bạc xem nên làm gì tiếp đây."

Tuy là nói thầm, nhưng Bạch lão gia đứng cách bọn họ không xa, mà hiển nhiên cậu con trai ngốc nhà hắn còn chưa nắm được cách thức nói thầm chính xác, cho nên hắn nghe được hết!

Ánh mắt Bạch lão gia dừng trên người cậu con trai ngốc.

Mãn Bảo và Bạch Thiện Bảo đồng thời trợn tròn hai mắt, đồng thanh la lên: "Không thể nào!"

Bạch Thiện Bảo nhìn sang Mãn Bảo trước tiên, "Không phải chỉ có chúng ta mới có hạt giống lúa mạch sao?"

Mãn Bảo cũng nói: "Chúng ta đã mua hết về rồi, chú Bạch đi mua ở chỗ nào?"

Lần này đổi thành Bạch lão gia phải trố mắt nhìn, "Cái gì? Mấy đứa nói cái gì, mấy đứa mua hết cái gì về rồi?"

"Hạt giống lúa mạch ạ," Mãn Bảo nói một cách đương nhiên: "Chúng con đã đổi hết mạch giống mới trong thôn về rồi, bây giờ mạch giống mới chỉ có ở trong tay chúng con thôi, chú Bạch, người mua hạt giống của ai thế, chắc không phải là bị người ta lừa rồi chứ?"
 
Chỉnh sửa cuối:
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back