Chương 489: Đưa đi
[HIDE-THANKS]
[/HIDE-THANKS]
[HIDE-THANKS]
Phanh! Một tiếng động lớn đột ngột vang lên ngoài cửa, Chu Thanh cùng Vương Cẩn cùng nhau quay đầu, lọt vào trong tầm mắt liền thấy Chu Hoài Sơn đã ngã ngồi trên mặt đất. Phía sau hắn, là phương trượng chùa Đại Phật, Khánh Dương Hầu, Mây Khánh Bá, Lật Đức Hầu đang ngậm miếng thịt bò khô đều ngây người trợn mắt há mồm, cùng với Tô Hằng đang nhanh chân đi về phía này.
Tô Hằng đi đến trước mặt Vương Cẩn túm lấy cổ áo hắn, hai mắt đỏ lên, bàn tay nắm lấy cổ áo Vương Cẩn run rẩy dữ dội.
"Mẹ còn sống?"
Giọng nói của hắn nghẹn ngào, trực tiếp khiến cho nước mắt của Chu Thanh rơi xuống, Chu Thanh vốn cũng không muốn khóc đâu.
Vương Cẩn hốt hoảng gật đầu, lại lắc, rồi lại gật đầu.
Bên kia, Chu Hoài Sơn bật dậy từ dưới đất, lảo đảo lại chật vật xông ra ngoài.
"Sơn ca!"
Lật Đức Hầu phản ứng đầu tiên, ông lão tám mươi tuổi nhấc chân đuổi theo Chu Hoài Sơn, phản ứng nhanh chẳng thua gì Chu Bình. Theo sát là phương trượng chùa Đại Phật, Khánh Dương Hầu, Mây Khánh Bá.
Chu Thanh trừng Vương Cẩn một cái, cũng nhấc chân đuổi theo, Tô Hằng thả Vương Cẩn ra, chạy theo đám người.
Chu Hoài Sơn chạy lảo đảo, mấy lần chân nhũn ra, té ngã rồi lại đứng lên. Trái tim đập bịch bịch. Ngay cả lúc kháng dịch ở Chân Định, hắn cũng chưa từng chạy nhanh như vậy. Tiếng gió thồi vù vù bên tai, trái tim đập kịch liệt khiến ngực hắn như sôi trào. Một đám người cứ như vậy điên điên khùng khùng không để ý hình tượng xông về phía Vương quốc công phủ.
Vương quốc Công phu nhân nhận được tin tức, lập tức ra đón, nhìn thấy Chu Hoài Sơn bị ngã đến rách cả đầu gối, quần áo lấm lem bùn đất, Vương quốc Công phu nhân nhíu nhíu mày lại, đem tất cả lời định nói nuốt ngược trở vào, chỉ nức nở nói: "Đi theo ta."
Trước đó đã có tiểu nha hoàn đi thông tri cho "Vương Trình Khải", lúc đám người Chu Hoài Sơn đi qua, bên phía Vương Trình Khải vô cùng yên tĩnh, một người làm cũng không có.
Vương quốc Công phu nhân đến trước cửa viện, nói: "Đi vào đi, ta không vào đâu."
Nói xong, nhìn về phía Chu Thanh: "Thẩm phu nhân, ta.."
Không đợi Vương quốc Công phu nhân nói xong, Vương Cẩn liền túm lấy tay Chu Thanh, nói: "Nàng là muội muội của ta, đi vào chung."
Vương quốc Công phu nhân vốn đang lo lắng, trường hợp như vậy, Chu Thanh đi vào, sợ sẽ khiến người ở bên trong lúng túng. Vương Cẩn phản ứng như thế, khiến bà ấy có chút do dự.
Tô Hằng trực tiếp ôm lấy bả vai Chu Thanh, nói: "Đi vào chung."
Không cho bất luận một ai có cơ hội phản ứng.
Một đường tới đây, Chu Hoài Sơn chạy nhanh hơn so với bất kì ai, nhưng bây giờ sắp phải bước qua ngưỡng cửa kia, Chu Hoài Sơn lại đột nhiên khẩn trương không dám tiến tới. Phu nhân của hắn thật sự còn sống sao? Chính là loại sống sót kia? Là sống sờ sờ, hít thở bình thường? Không phải mừng hụt chứ?
Nước mắt không biết lúc nào đã chảy xuống, ướt đẫm hai má.
Vương Cẩn ôm lấy vai Chu Hoài Sơn, trực tiếp kéo người cha đang sững sờ kinh ngạc của mình vào nhà.
Chu Hoài Sơn ở ngoài cửa còn lo sợ bất an, nhưng vừa vào nhà, liếc nhìn người trong phòng, thậm chí chỉ là bóng lưng, hắn đã biết chắc chắn, là nàng. Lần trước lúc ở Hồng Tụ phường, hắn đã có hoài nghi rồi. Thân hình kia, thật sự quá giống! Đó là người trong lòng mà hắn khắc cốt khó quên. Vô luận ở góc độ nào, vô luận xa hay gần, vô luận là rõ ràng hay mơ hồ, hắn đều có thể vừa nhìn liền nhận ra. Chỉ là, khi đó, hắn mới chỉ có chút suy đoán ra thân phận của Vương Cẩn cùng Tô Hằng, hắn không dám vọng tưởng điều này cũng là sự thật! Làm sao hắn dám vọng tưởng chứ!
"Vân nhi!" Chu Hoài Sơn rống lên một tiếng.
Nhưng miệng rõ ràng đã mở to, rõ ràng dùng khí lực rất lớn, nhưng hắn lại không thể phát ra một chút âm thanh nào Chu Hoài Sơn khẩn trương, lại hô một tiếng, nhưng vẫn không có âm thanh. Hắn đã gọi không thành tiếng.
Mà người vẫn luôn ngồi trên ghế, dùng bóng lưng hướng về phía đám người, toàn thân đều đang không ngừng run rẩy.
Vương Cẩn là người đầu tiên tiến lên phía trước, đi đến bên người nàng, ngồi xuống, nói: "Mẹ, con dẫn cha và thất ca đến, muội muội cũng tới."
Một câu 'muội muội cũng tới', làm trái tim Chu Thanh đau đớn không thôi, nàng khẽ tựa người lên tường, che miệng kiệt lực không để mình khóc lên thành tiếng.
Tô Hằng cắn môi không khóc, chỉ quỳ bịch xuống, hô: "Mẹ!"
Giọng nói đã khàn khàn.
Vinh Dương Hầu phu nhân vốn đang ngồi đưa lưng về phía đám người, nghe thấy một tiếng 'mẹ' này, không nhịn được mà hung hăng run lên một cái, tiếng khóc nức nở biến thành đè nén thút thít, nàng xoay người lại.
Chu Thanh nhìn thấy, nửa bên mặt trái của nàng, tất cả đều là vết sẹo. Từng đao từng đao, vắt ngang ở nơi đó.
Theo nàng quay người, Tô Hằng dời đến trước gót chân nàng, nàng vòng tay ôm lấy Tô Hằng: "Hành nhi!"
Tô Hằng, Chu Hành.
Chu Hoài Sơn nhìn người trước mặt, mấy lần há mồm nói không nói được gì, dứt khoát sải bước đi tới.
Hắn đi lên phía trước, Vinh Dương Hầu phu nhân vô thức muốn trốn, Chu Hoài Sơn lại dùng hết khí lực bình sinh, trực tiếp ôm ngang nàng lên.
"..."
Vinh Dương Hầu phu nhân kêu lên sợ hãi, Chu Hoài Sơn ôm người quay đầu ra khỏi phòng.
Ngoài cửa, phương trượng chùa Đại Phật, Khánh Dương Hầu, Mây Khánh Bá, Lật Đức Hầu đang mắt to trừng mắt nhỏ, chợt thấy người đi ra, lập tức nhốn nháo vây lại.
Lật Đức Hầu nhìn thấy người Chu Hoài Sơn ôm trong ngực, bật cười: "Tẩu tử người lớn như vậy, còn muốn Sơn ca ôm! Ôm, ôm, ai bảo Sơn ca của ta lớn hơn tẩu nhiều tuổi như vậy chứ!"
Bầu không khí vốn ngưng trọng đến mức tận cùng, bị một câu này làm tiêu tan đi không ít.
Chu Bình đứng nghiêm ở một bên, như có điều suy nghĩ, nhìn kĩ hết thảy.
Chu Hoài Sơn không nói lời nào, ôm người trong ngực nhanh chân đi ra ngoài. Hắn có rất nhiều lời muốn nói, nhưng không biết vì sao, lại không phát ra được thanh âm nào, nếu đã như vậy thì, trước tiên ôm người về rồi lại nói.
Mới đầu, Vinh Dương Hầu phu nhân còn giãy dụa muốn xuống, nhưng Chu Hoài Sơn ôm nàng một đường đi ra ngoài, động tác giãy giụa của nàng cũng dần ngừng lại, cuối cùng chỉ nghiêng đầu chôn trong ngực Chu Hoài Sơn, khóc khàn cả giọng.
Lúc đi qua Vương quốc Công phu nhân, Chu Hoài Sơn ôm người quỳ bịch xuống đất, hai mắt đỏ lên, dừng một hồi lâu, rồi mới đứng dậy.
Vương quốc Công phu nhân một đường đưa bọn hắn ra ngoài, cuối cùng kéo lấy Vương Cẩn, run giọng nói: "Cẩn nhi.."
Từ nhỏ đến lớn Vương Cẩn sinh trưởng ở Vương quốc công phủ, tại đây, hắn là thực sự tiểu thiếu gia. Hắn có hai người mẹ. Một là Vinh Dương Hầu phu nhân, một là Vương quốc Công Phu Nhân. Đều là mẹ ruột!
Vương Cẩn quay người ôm lấy Vương quốc Công phu nhân: "Mẹ, con đưa bọn họ về, tối nay con sẽ trở lại ăn Tết Trung thu với người."
Một câu nói, Vương quốc Công phu nhân đã lệ rơi đầy mặt: "Được, được, mẹ chờ con."
Một đường về nhà, Chu Thanh đi sát phía sau Vương Cẩn hỏi: "Trước đó Thất ca cũng không biết sao?"
Chu Thanh vẫn cho là Tô Hằng biết đấy. Dù sao lần trước tại Hồng Tụ phường, bọn hắn đều ở chung một chỗ.
Vương Cẩn lắc đầu: "Mẹ không cho ta nói, lúc đó ca cũng không nghĩ tới phương diện kia, hắn vẫn cho mẹ là hạ nhân còn sống sót trong phủ trước kia, mấy người dì Khả Oánh cũng không biết."
Chu Thanh hơi sửng sốt. Nhi tử đang ở trước mắt, lại vờ như không quen biết nhau?
Tiếp đó nàng lại sợ hãi mà hiểu ra. Cừu nhân còn ở đây, phải nhận nhau thế nào! Phàm là xảy ra một chút sơ sót, đó chính là vạn kiếp bất phục! Sống sót thật vất vả a! Thà rằng không nhận, còn hơn để hắn gặp nguy hiểm.
Vương Cẩn trầm mặc một lát, lại nói: "Kỳ thực, mẹ vẫn luôn không đồng ý để cho chúng ta báo thù, bà ấy chỉ muốn chúng ta sống thật khỏe mạnh. Mẹ cũng không nói cho ta biết quá nhiều chuyện năm đó. Là dì Khả Oánh cùng Đại Thành thúc, bọn họ và Thất ca một mực tìm cơ hội báo thù, về sau có thêm ta."
p/s: Vậy là chỉ còn 1 chương nữa là hoàn truyện rồi. Mong mọi người cùng chờ đón kết thúc của câu chuyện nhé!
Tô Hằng đi đến trước mặt Vương Cẩn túm lấy cổ áo hắn, hai mắt đỏ lên, bàn tay nắm lấy cổ áo Vương Cẩn run rẩy dữ dội.
"Mẹ còn sống?"
Giọng nói của hắn nghẹn ngào, trực tiếp khiến cho nước mắt của Chu Thanh rơi xuống, Chu Thanh vốn cũng không muốn khóc đâu.
Vương Cẩn hốt hoảng gật đầu, lại lắc, rồi lại gật đầu.
Bên kia, Chu Hoài Sơn bật dậy từ dưới đất, lảo đảo lại chật vật xông ra ngoài.
"Sơn ca!"
Lật Đức Hầu phản ứng đầu tiên, ông lão tám mươi tuổi nhấc chân đuổi theo Chu Hoài Sơn, phản ứng nhanh chẳng thua gì Chu Bình. Theo sát là phương trượng chùa Đại Phật, Khánh Dương Hầu, Mây Khánh Bá.
Chu Thanh trừng Vương Cẩn một cái, cũng nhấc chân đuổi theo, Tô Hằng thả Vương Cẩn ra, chạy theo đám người.
Chu Hoài Sơn chạy lảo đảo, mấy lần chân nhũn ra, té ngã rồi lại đứng lên. Trái tim đập bịch bịch. Ngay cả lúc kháng dịch ở Chân Định, hắn cũng chưa từng chạy nhanh như vậy. Tiếng gió thồi vù vù bên tai, trái tim đập kịch liệt khiến ngực hắn như sôi trào. Một đám người cứ như vậy điên điên khùng khùng không để ý hình tượng xông về phía Vương quốc công phủ.
Vương quốc Công phu nhân nhận được tin tức, lập tức ra đón, nhìn thấy Chu Hoài Sơn bị ngã đến rách cả đầu gối, quần áo lấm lem bùn đất, Vương quốc Công phu nhân nhíu nhíu mày lại, đem tất cả lời định nói nuốt ngược trở vào, chỉ nức nở nói: "Đi theo ta."
Trước đó đã có tiểu nha hoàn đi thông tri cho "Vương Trình Khải", lúc đám người Chu Hoài Sơn đi qua, bên phía Vương Trình Khải vô cùng yên tĩnh, một người làm cũng không có.
Vương quốc Công phu nhân đến trước cửa viện, nói: "Đi vào đi, ta không vào đâu."
Nói xong, nhìn về phía Chu Thanh: "Thẩm phu nhân, ta.."
Không đợi Vương quốc Công phu nhân nói xong, Vương Cẩn liền túm lấy tay Chu Thanh, nói: "Nàng là muội muội của ta, đi vào chung."
Vương quốc Công phu nhân vốn đang lo lắng, trường hợp như vậy, Chu Thanh đi vào, sợ sẽ khiến người ở bên trong lúng túng. Vương Cẩn phản ứng như thế, khiến bà ấy có chút do dự.
Tô Hằng trực tiếp ôm lấy bả vai Chu Thanh, nói: "Đi vào chung."
Không cho bất luận một ai có cơ hội phản ứng.
Một đường tới đây, Chu Hoài Sơn chạy nhanh hơn so với bất kì ai, nhưng bây giờ sắp phải bước qua ngưỡng cửa kia, Chu Hoài Sơn lại đột nhiên khẩn trương không dám tiến tới. Phu nhân của hắn thật sự còn sống sao? Chính là loại sống sót kia? Là sống sờ sờ, hít thở bình thường? Không phải mừng hụt chứ?
Nước mắt không biết lúc nào đã chảy xuống, ướt đẫm hai má.
Vương Cẩn ôm lấy vai Chu Hoài Sơn, trực tiếp kéo người cha đang sững sờ kinh ngạc của mình vào nhà.
Chu Hoài Sơn ở ngoài cửa còn lo sợ bất an, nhưng vừa vào nhà, liếc nhìn người trong phòng, thậm chí chỉ là bóng lưng, hắn đã biết chắc chắn, là nàng. Lần trước lúc ở Hồng Tụ phường, hắn đã có hoài nghi rồi. Thân hình kia, thật sự quá giống! Đó là người trong lòng mà hắn khắc cốt khó quên. Vô luận ở góc độ nào, vô luận xa hay gần, vô luận là rõ ràng hay mơ hồ, hắn đều có thể vừa nhìn liền nhận ra. Chỉ là, khi đó, hắn mới chỉ có chút suy đoán ra thân phận của Vương Cẩn cùng Tô Hằng, hắn không dám vọng tưởng điều này cũng là sự thật! Làm sao hắn dám vọng tưởng chứ!
"Vân nhi!" Chu Hoài Sơn rống lên một tiếng.
Nhưng miệng rõ ràng đã mở to, rõ ràng dùng khí lực rất lớn, nhưng hắn lại không thể phát ra một chút âm thanh nào Chu Hoài Sơn khẩn trương, lại hô một tiếng, nhưng vẫn không có âm thanh. Hắn đã gọi không thành tiếng.
Mà người vẫn luôn ngồi trên ghế, dùng bóng lưng hướng về phía đám người, toàn thân đều đang không ngừng run rẩy.
Vương Cẩn là người đầu tiên tiến lên phía trước, đi đến bên người nàng, ngồi xuống, nói: "Mẹ, con dẫn cha và thất ca đến, muội muội cũng tới."
Một câu 'muội muội cũng tới', làm trái tim Chu Thanh đau đớn không thôi, nàng khẽ tựa người lên tường, che miệng kiệt lực không để mình khóc lên thành tiếng.
Tô Hằng cắn môi không khóc, chỉ quỳ bịch xuống, hô: "Mẹ!"
Giọng nói đã khàn khàn.
Vinh Dương Hầu phu nhân vốn đang ngồi đưa lưng về phía đám người, nghe thấy một tiếng 'mẹ' này, không nhịn được mà hung hăng run lên một cái, tiếng khóc nức nở biến thành đè nén thút thít, nàng xoay người lại.
Chu Thanh nhìn thấy, nửa bên mặt trái của nàng, tất cả đều là vết sẹo. Từng đao từng đao, vắt ngang ở nơi đó.
Theo nàng quay người, Tô Hằng dời đến trước gót chân nàng, nàng vòng tay ôm lấy Tô Hằng: "Hành nhi!"
Tô Hằng, Chu Hành.
Chu Hoài Sơn nhìn người trước mặt, mấy lần há mồm nói không nói được gì, dứt khoát sải bước đi tới.
Hắn đi lên phía trước, Vinh Dương Hầu phu nhân vô thức muốn trốn, Chu Hoài Sơn lại dùng hết khí lực bình sinh, trực tiếp ôm ngang nàng lên.
"..."
Vinh Dương Hầu phu nhân kêu lên sợ hãi, Chu Hoài Sơn ôm người quay đầu ra khỏi phòng.
Ngoài cửa, phương trượng chùa Đại Phật, Khánh Dương Hầu, Mây Khánh Bá, Lật Đức Hầu đang mắt to trừng mắt nhỏ, chợt thấy người đi ra, lập tức nhốn nháo vây lại.
Lật Đức Hầu nhìn thấy người Chu Hoài Sơn ôm trong ngực, bật cười: "Tẩu tử người lớn như vậy, còn muốn Sơn ca ôm! Ôm, ôm, ai bảo Sơn ca của ta lớn hơn tẩu nhiều tuổi như vậy chứ!"
Bầu không khí vốn ngưng trọng đến mức tận cùng, bị một câu này làm tiêu tan đi không ít.
Chu Bình đứng nghiêm ở một bên, như có điều suy nghĩ, nhìn kĩ hết thảy.
Chu Hoài Sơn không nói lời nào, ôm người trong ngực nhanh chân đi ra ngoài. Hắn có rất nhiều lời muốn nói, nhưng không biết vì sao, lại không phát ra được thanh âm nào, nếu đã như vậy thì, trước tiên ôm người về rồi lại nói.
Mới đầu, Vinh Dương Hầu phu nhân còn giãy dụa muốn xuống, nhưng Chu Hoài Sơn ôm nàng một đường đi ra ngoài, động tác giãy giụa của nàng cũng dần ngừng lại, cuối cùng chỉ nghiêng đầu chôn trong ngực Chu Hoài Sơn, khóc khàn cả giọng.
Lúc đi qua Vương quốc Công phu nhân, Chu Hoài Sơn ôm người quỳ bịch xuống đất, hai mắt đỏ lên, dừng một hồi lâu, rồi mới đứng dậy.
Vương quốc Công phu nhân một đường đưa bọn hắn ra ngoài, cuối cùng kéo lấy Vương Cẩn, run giọng nói: "Cẩn nhi.."
Từ nhỏ đến lớn Vương Cẩn sinh trưởng ở Vương quốc công phủ, tại đây, hắn là thực sự tiểu thiếu gia. Hắn có hai người mẹ. Một là Vinh Dương Hầu phu nhân, một là Vương quốc Công Phu Nhân. Đều là mẹ ruột!
Vương Cẩn quay người ôm lấy Vương quốc Công phu nhân: "Mẹ, con đưa bọn họ về, tối nay con sẽ trở lại ăn Tết Trung thu với người."
Một câu nói, Vương quốc Công phu nhân đã lệ rơi đầy mặt: "Được, được, mẹ chờ con."
Một đường về nhà, Chu Thanh đi sát phía sau Vương Cẩn hỏi: "Trước đó Thất ca cũng không biết sao?"
Chu Thanh vẫn cho là Tô Hằng biết đấy. Dù sao lần trước tại Hồng Tụ phường, bọn hắn đều ở chung một chỗ.
Vương Cẩn lắc đầu: "Mẹ không cho ta nói, lúc đó ca cũng không nghĩ tới phương diện kia, hắn vẫn cho mẹ là hạ nhân còn sống sót trong phủ trước kia, mấy người dì Khả Oánh cũng không biết."
Chu Thanh hơi sửng sốt. Nhi tử đang ở trước mắt, lại vờ như không quen biết nhau?
Tiếp đó nàng lại sợ hãi mà hiểu ra. Cừu nhân còn ở đây, phải nhận nhau thế nào! Phàm là xảy ra một chút sơ sót, đó chính là vạn kiếp bất phục! Sống sót thật vất vả a! Thà rằng không nhận, còn hơn để hắn gặp nguy hiểm.
Vương Cẩn trầm mặc một lát, lại nói: "Kỳ thực, mẹ vẫn luôn không đồng ý để cho chúng ta báo thù, bà ấy chỉ muốn chúng ta sống thật khỏe mạnh. Mẹ cũng không nói cho ta biết quá nhiều chuyện năm đó. Là dì Khả Oánh cùng Đại Thành thúc, bọn họ và Thất ca một mực tìm cơ hội báo thù, về sau có thêm ta."
p/s: Vậy là chỉ còn 1 chương nữa là hoàn truyện rồi. Mong mọi người cùng chờ đón kết thúc của câu chuyện nhé!