Chương 440: Lựa chọn
[HIDE-THANKS]
Người nào bất lực thì ai cũng biết!
Thất hoàng tử Nam Chiếu Quốc chỉ cảm thấy máu huyết toàn thân trong nháy mắt vọt thẳng từ lòng bàn chân lên đến đỉnh đầu. Nhưng mà, hắn lại không mắng về được! Được giáo dưỡng từ nhỏ, những chuyện, những thứ từng trải qua khiến hắn có thể sinh tồn như cá gặp nước trong vong xoáy chính trị, vậy mà, hắn không biết phải đối mặt với sự công kích của đám người vô lại này như thế nào. Hắn không có kinh nghiệm!
Một đám người mang đủ loại tâm tư, đi thẳng khi đến hoàng cung, bởi vì số người tham chiến quá đông đảo, đội ngũ mênh mông cuồn cuộn.
Trên đường tiến cung, thất hoàng tử Nam Chiếu Quốc đã hiểu được toàn bộ quá trình từ chỗ Triệu đại nhân. Lúc hắn hiểu rõ chân tướng, những phụ huynh của đám học sinh tham chiến cũng nghe tin nhao nhao chạy đến.
Hình Bộ Thượng Thư liếc nhìn con trai của mình, tức giận đến tái cả mặt, ông ta nhấc tay đánh bốp một cái vào đầu Dương Nhiên quát: "Ngươi điên rồi! Ngươi động thủ cái gì!"
Ông ta thề chết cũng đi theo thái tử, kết quả con trai lại động thủ với sứ đoàn Nam Chiếu quốc! Cái này, mẹ nó, chuyện gì đang xảy ra đây! Bảo ông ta phải giải thích thế nào với thái tử điện hạ!
Dương Nhiên nhịn đau chịu một tát này, nhìn lại cha mình, hỏi: "Vì sao ta lại không thể động thủ?"
Hình Bộ Thượng Thư tức giận nói: "Vì sao à? Ngươi có biết vì lần này.."
Dương Nhiên trực tiếp cắt lời Hình Bộ Thượng Thư, sắc mặt nghiêm túc, đè thấp giọng nói: "Cha, ta biết những năm này người một mực đi theo thái tử điện hạ, cũng biết sứ thần Nam Chiếu quốc đến đây là có lợi cho đại nghiệp của các người. Nhưng mà, ta không thể trơ mắt thờ ơ nhìn bọn họ khi dễ người của Quốc Tử giám. Ta có thể cùng cha đi theo thái tử điện hạ, có thể phối hợp với người đi minh tranh ám đấu với Chu Hoài Sơn. Nhưng mà, ta không phản quốc! Những tri thức ta được học, được giáo dục từ nhỏ, mỗi một sự kiện trải qua bao nhiêu năm nay, không có một chuyện nào nói cho ta biết như thế nào là phản quốc, ta không làm được."
Hình Bộ Thượng Thư bị Dương Nhiên nói cho không khỏi giật mình trong lòng, có chút chột dạ né tránh ánh mắt con trai mình.
"Nói mò cái gì đấy, ai bảo ngươi phản quốc!"
Dương Nhiên liền nói: "Bữa tiệc cung yến hôm qua, sứ đoàn Nam Chiếu quốc công nhiên khiêu khích Quốc Tử giám, đây là không tôn trọng Quốc Tử giám, không đề cập tới chuyện thể diện quốc gia, ta là học sinh Quốc Tử giám, không cho phép bất luận kẻ nào công kích trường học của ta. Cho nên, chuyện Chu Hoài Sơn làm, cũng là việc ta muốn làm, khi ấy ta thậm chí còn hối hận vì đã nghe theo sắp xếp của cha, không tham gia giao lưu học thuật."
Hình Bộ Thượng Thư vội liếc mắt nhìn qua kiệu liễn của thái tử, tiếp đó nghiến răng nghiến lợi nói: "Ngươi câm miệng cho ta! Đánh nhau ẩu đả với sứ đoàn, ngươi còn lý luận!"
Dương Nhiên liền nói: "Chẳng lẽ ta phải không để ý tới? Trơ mắt nhìn bọn hắn khi dễ người của Quốc Tử giám ta, cũng không động thủ mới là hèn nhát!"
"Tô Hưởng cũng ở đó, sao không thấy hắn động thủ? Lỗ mãng, để cho người ta coi như vũ khí sử dụng ngươi còn không tự hiểu, sao ta lại sinh ra một thằng ngu như ngươi, bị Vương Cẩn khuyến khích ngay cả mạng cũng không cần? Ngươi có biết hôm nay ngươi nháo trò như vậy thì sẽ gây ra hậu quả gì không?"
Dương Nhiên cứng cổ, đáp: "Ta không biết vì sao Tô Hưởng lại không động thủ, cũng không muốn biết, nhưng mà, ta biết ngày hôm qua tại cung yến, Tô Hành đích xác không cho thất hoàng tử Nam Chiếu Quốc sắc mặt tốt. Cha đi theo thái tử điện hạ nhiều năm như vậy, không thể nào không rõ ràng tính tình của Tô Hành a, nếu như hắn quả thật muốn che chở cho sứ đoàn Nam Chiếu quốc, hôm qua có thể im lặng không nói một lời mặc kệ cho Chu Hoài Sơn gây sự như vậy sao? Người không nhìn ra, hắn là ngầm đồng ý ư?"
Hình Bộ Thượng Thư bị con trai mình nói đến á khẩu không trả lời được.
Dương Nhiên nhấp môi, tiếp lời: "Ta không biết cha nghĩ như thế nào, ngược lại ta vẫn là câu nói kia, đứng ở phe nào trong triều ta đều nghe cha, nhưng mà, ta không phản quốc, chuyện hôm nay, ta từ đầu tới đuôi đều không hối hận, cũng không phải Vương Cẩn khuyến khích ta."
Hình Bộ Thượng Thư tức giận đến huyệt Thái Dương đập thình thịch.
Đội ngũ mênh mông cuồn cuộn đi thẳng đến hoàng cung, chớp mắt đã tới ngự thư phòng. Nhiều người như vậy, tự nhiên là không có khả năng tất cả đều có thể tiến vào ngự thư phòng, hoàng thượng cũng không muốn nặng bên này nhẹ bên kia, dứt khoát dời bàn trong ngự thư phòng ra ngoài sân.
Ngồi sau bàn, hoàng thượng đảo mắt nhìn qua đám đông trước mặt, khẽ nhíu mày, lại nhìn sang thất hoàng tử Nam Chiếu Quốc hỏi: "Sao đây?"
Thất hoàng tử ngồi ở phía dưới, nghe vậy cũng không đứng lên, cứ thế mà ngồi, sắc mặt đen như đít nồi, phảng phất như sắp nổi lên mưa gió.
"Lời này, hẳn là tiểu vương nên hỏi bệ hạ mới phải, rốt cuộc là sứ thần Nam Chiếu ta đã làm sai chuyện gì, chỉ muốn đến bồi lễ nói xin lỗi lại phải chịu độc thủ như thế!"
Thất hoàng tử Nam Chiếu Quốc vừa nói xong, Triệu đại nhân bị đánh mặt sưng phù như cái đầu heo liền run run rẩy rẩy tiến lên.
"Bệ hạ xin hay làm chủ cho ngoại thần a! Hôm qua sau bữa cung yến, trở về dịch quán ngoại thần liền bị Thất điện hạ quở mắng một phen, ngoại thần sám hối tự trách, rút kinh nghiệm xương máu, hôm nay còn chuyên môn sửa soạn hậu lễ đến Quốc Tử giám bồi tội. Nào nghĩ đến, ngoại thần không biết đã đắc tội Chu Hoài Sơn chỗ nào, hắn trực tiếp đập vỡ ngọc bội ngoại thần tặng, còn tát Lưu đại nhân của chúng ta một cái."
Lưu đại nhân chính là vị đại quan nhất phẩm được Chu Hoài Sơn thưởng một cái tát kia.
Triệu đại nhân ủy khuất tức giận nói ra.
"Điều này cũng coi như thôi, nhưng vừa rồi, mấy người bọn họ đột nhiên liền không có chút duyên cớ nào lao vào đánh hội đồng chúng ta, bọn họ động thủ còn không tính, một đám học sinh Quốc Tử giám cũng vọt lên."
Triệu đại nhân càng nói càng ủy khuất. Hắn là thật sự bị ủy khuất. Sống từng ấy tuổi, hắn chưa từng bị đánh đập như vậy.
Đứng dưới góc độ của Triệu đại nhân, nghe những lời này của hắn, đích thật là làm cho lòng người căm phẫn. Nhưng mà trên mặt những người hành hung lại không mang theo một tia ăn năn cùng chột dạ nào.
Ngay sau khi Triệu đại nhân kể khổ xong, người xem như là lãnh đạo của đám học sinh Quốc Tử giám, tế tửu Quốc Tử giám tiến lên một bước, nói: "Khởi bẩm bệ hạ, cũng không phải là vô duyên vô cớ, thật sự là sứ thần Nam Chiếu quốc dụng tâm hiểm ác, chúng ta không thể không ra tay bảo vệ tôn nghiêm của mình."
"Chúng ta dụng tâm hiểm ác? Các ngươi đánh chúng ta đánh thành ra cái dạng này, kết quả là chúng ta dụng tâm hiểm ác sao? Tế tửu đại nhân thực sự là có bản lĩnh đổi trắng thay đen, ta thật sự muốn lĩnh giáo một chút, bốn chữ dụng tâm hiểm ác trong miệng ngài rốt cuộc là cái gì!" Triệu đại nhân phẫn nộ nhìn tế tửu Quốc Tử giám chất vấn.
Hắn thực tình không biết, tại sao mình lại chọc giận đối phương. Còn một hơi chọc giận nhiều người như vậy.
"Bởi vì khối ngọc bội kia sao?" Thất hoàng tử Nam Chiếu Quốc hung ác nham hiểm lên tiếng, trong giọng nói tràn đầy lửa giận: "Cũng bởi vì các ngươi cảm thấy khối ngọc bội kia là vật cũ của Vinh Dương Hầu Phủ, cho nên mới động thủ như vậy? Không nói đến ngọc bội kia không phải là đồ của Vinh Dương Hầu Phủ, dù có là như thế, các ngươi liền có thể động thủ sao?"
Kỳ thực bản thân tế tử Quốc Tử giám vốn căn bản là không biết vì sao Chu Hoài Sơn lại đột nhiên trở mặt. Cũng không biết vì sao lão hòa thượng chùa Đại Phật lại đột ngột nổi điên. Nhưng mà, ôn ta biết bản thân tin tưởng học sinh của mình. Cái này là đủ rồi.
Không để ý đến sự chất vấn của sứ đoàn Nam Chiếu quốc, tế tửu Quốc Tử giám nhìn hoàng thượng nói: "Bệ hạ minh xét, ngọc bội kia đích thật là vật cũ của Vinh Dương Hầu Phủ."
Hoàng thượng nghe thấy bốn chữ Vinh Dương Hầu Phủ lập tức không muốn tiếp tục nghe bất luận kẻ nào ồn ào nữa, chỉ lạnh nhạt nói: "Đưa ngọc bội cho trẫm xem."
Người không hiểu hoàng thượng có thể sẽ không nghe ra ý vị trong lời nói của ông, nhưng mà nội thị tổng quản thì rất rõ ràng, hoàng thượng đây là đang tức giận. Bất luận cái gì có liên quan đến Vinh Dương Hầu Phủ, cũng chính là vảy ngược của hoàng thượng.
Lão hòa thượng chùa Đại Phật lập tức lôi từ trong ngực áo ra một gói khăn lụa, đưa tới trước mặt hoàng thượng.
Lão hòa thượng chắp tay, niệm một câu pháp hiệu: "Bệ hạ minh giám, ngọc bội này hoàn toàn chính xác không phải là ngọc bội của Vinh Dương Hầu Phủ."
Thất hoàng tử Nam Chiếu Quốc chỉ cảm thấy máu huyết toàn thân trong nháy mắt vọt thẳng từ lòng bàn chân lên đến đỉnh đầu. Nhưng mà, hắn lại không mắng về được! Được giáo dưỡng từ nhỏ, những chuyện, những thứ từng trải qua khiến hắn có thể sinh tồn như cá gặp nước trong vong xoáy chính trị, vậy mà, hắn không biết phải đối mặt với sự công kích của đám người vô lại này như thế nào. Hắn không có kinh nghiệm!
Một đám người mang đủ loại tâm tư, đi thẳng khi đến hoàng cung, bởi vì số người tham chiến quá đông đảo, đội ngũ mênh mông cuồn cuộn.
Trên đường tiến cung, thất hoàng tử Nam Chiếu Quốc đã hiểu được toàn bộ quá trình từ chỗ Triệu đại nhân. Lúc hắn hiểu rõ chân tướng, những phụ huynh của đám học sinh tham chiến cũng nghe tin nhao nhao chạy đến.
Hình Bộ Thượng Thư liếc nhìn con trai của mình, tức giận đến tái cả mặt, ông ta nhấc tay đánh bốp một cái vào đầu Dương Nhiên quát: "Ngươi điên rồi! Ngươi động thủ cái gì!"
Ông ta thề chết cũng đi theo thái tử, kết quả con trai lại động thủ với sứ đoàn Nam Chiếu quốc! Cái này, mẹ nó, chuyện gì đang xảy ra đây! Bảo ông ta phải giải thích thế nào với thái tử điện hạ!
Dương Nhiên nhịn đau chịu một tát này, nhìn lại cha mình, hỏi: "Vì sao ta lại không thể động thủ?"
Hình Bộ Thượng Thư tức giận nói: "Vì sao à? Ngươi có biết vì lần này.."
Dương Nhiên trực tiếp cắt lời Hình Bộ Thượng Thư, sắc mặt nghiêm túc, đè thấp giọng nói: "Cha, ta biết những năm này người một mực đi theo thái tử điện hạ, cũng biết sứ thần Nam Chiếu quốc đến đây là có lợi cho đại nghiệp của các người. Nhưng mà, ta không thể trơ mắt thờ ơ nhìn bọn họ khi dễ người của Quốc Tử giám. Ta có thể cùng cha đi theo thái tử điện hạ, có thể phối hợp với người đi minh tranh ám đấu với Chu Hoài Sơn. Nhưng mà, ta không phản quốc! Những tri thức ta được học, được giáo dục từ nhỏ, mỗi một sự kiện trải qua bao nhiêu năm nay, không có một chuyện nào nói cho ta biết như thế nào là phản quốc, ta không làm được."
Hình Bộ Thượng Thư bị Dương Nhiên nói cho không khỏi giật mình trong lòng, có chút chột dạ né tránh ánh mắt con trai mình.
"Nói mò cái gì đấy, ai bảo ngươi phản quốc!"
Dương Nhiên liền nói: "Bữa tiệc cung yến hôm qua, sứ đoàn Nam Chiếu quốc công nhiên khiêu khích Quốc Tử giám, đây là không tôn trọng Quốc Tử giám, không đề cập tới chuyện thể diện quốc gia, ta là học sinh Quốc Tử giám, không cho phép bất luận kẻ nào công kích trường học của ta. Cho nên, chuyện Chu Hoài Sơn làm, cũng là việc ta muốn làm, khi ấy ta thậm chí còn hối hận vì đã nghe theo sắp xếp của cha, không tham gia giao lưu học thuật."
Hình Bộ Thượng Thư vội liếc mắt nhìn qua kiệu liễn của thái tử, tiếp đó nghiến răng nghiến lợi nói: "Ngươi câm miệng cho ta! Đánh nhau ẩu đả với sứ đoàn, ngươi còn lý luận!"
Dương Nhiên liền nói: "Chẳng lẽ ta phải không để ý tới? Trơ mắt nhìn bọn hắn khi dễ người của Quốc Tử giám ta, cũng không động thủ mới là hèn nhát!"
"Tô Hưởng cũng ở đó, sao không thấy hắn động thủ? Lỗ mãng, để cho người ta coi như vũ khí sử dụng ngươi còn không tự hiểu, sao ta lại sinh ra một thằng ngu như ngươi, bị Vương Cẩn khuyến khích ngay cả mạng cũng không cần? Ngươi có biết hôm nay ngươi nháo trò như vậy thì sẽ gây ra hậu quả gì không?"
Dương Nhiên cứng cổ, đáp: "Ta không biết vì sao Tô Hưởng lại không động thủ, cũng không muốn biết, nhưng mà, ta biết ngày hôm qua tại cung yến, Tô Hành đích xác không cho thất hoàng tử Nam Chiếu Quốc sắc mặt tốt. Cha đi theo thái tử điện hạ nhiều năm như vậy, không thể nào không rõ ràng tính tình của Tô Hành a, nếu như hắn quả thật muốn che chở cho sứ đoàn Nam Chiếu quốc, hôm qua có thể im lặng không nói một lời mặc kệ cho Chu Hoài Sơn gây sự như vậy sao? Người không nhìn ra, hắn là ngầm đồng ý ư?"
Hình Bộ Thượng Thư bị con trai mình nói đến á khẩu không trả lời được.
Dương Nhiên nhấp môi, tiếp lời: "Ta không biết cha nghĩ như thế nào, ngược lại ta vẫn là câu nói kia, đứng ở phe nào trong triều ta đều nghe cha, nhưng mà, ta không phản quốc, chuyện hôm nay, ta từ đầu tới đuôi đều không hối hận, cũng không phải Vương Cẩn khuyến khích ta."
Hình Bộ Thượng Thư tức giận đến huyệt Thái Dương đập thình thịch.
Đội ngũ mênh mông cuồn cuộn đi thẳng đến hoàng cung, chớp mắt đã tới ngự thư phòng. Nhiều người như vậy, tự nhiên là không có khả năng tất cả đều có thể tiến vào ngự thư phòng, hoàng thượng cũng không muốn nặng bên này nhẹ bên kia, dứt khoát dời bàn trong ngự thư phòng ra ngoài sân.
Ngồi sau bàn, hoàng thượng đảo mắt nhìn qua đám đông trước mặt, khẽ nhíu mày, lại nhìn sang thất hoàng tử Nam Chiếu Quốc hỏi: "Sao đây?"
Thất hoàng tử ngồi ở phía dưới, nghe vậy cũng không đứng lên, cứ thế mà ngồi, sắc mặt đen như đít nồi, phảng phất như sắp nổi lên mưa gió.
"Lời này, hẳn là tiểu vương nên hỏi bệ hạ mới phải, rốt cuộc là sứ thần Nam Chiếu ta đã làm sai chuyện gì, chỉ muốn đến bồi lễ nói xin lỗi lại phải chịu độc thủ như thế!"
Thất hoàng tử Nam Chiếu Quốc vừa nói xong, Triệu đại nhân bị đánh mặt sưng phù như cái đầu heo liền run run rẩy rẩy tiến lên.
"Bệ hạ xin hay làm chủ cho ngoại thần a! Hôm qua sau bữa cung yến, trở về dịch quán ngoại thần liền bị Thất điện hạ quở mắng một phen, ngoại thần sám hối tự trách, rút kinh nghiệm xương máu, hôm nay còn chuyên môn sửa soạn hậu lễ đến Quốc Tử giám bồi tội. Nào nghĩ đến, ngoại thần không biết đã đắc tội Chu Hoài Sơn chỗ nào, hắn trực tiếp đập vỡ ngọc bội ngoại thần tặng, còn tát Lưu đại nhân của chúng ta một cái."
Lưu đại nhân chính là vị đại quan nhất phẩm được Chu Hoài Sơn thưởng một cái tát kia.
Triệu đại nhân ủy khuất tức giận nói ra.
"Điều này cũng coi như thôi, nhưng vừa rồi, mấy người bọn họ đột nhiên liền không có chút duyên cớ nào lao vào đánh hội đồng chúng ta, bọn họ động thủ còn không tính, một đám học sinh Quốc Tử giám cũng vọt lên."
Triệu đại nhân càng nói càng ủy khuất. Hắn là thật sự bị ủy khuất. Sống từng ấy tuổi, hắn chưa từng bị đánh đập như vậy.
Đứng dưới góc độ của Triệu đại nhân, nghe những lời này của hắn, đích thật là làm cho lòng người căm phẫn. Nhưng mà trên mặt những người hành hung lại không mang theo một tia ăn năn cùng chột dạ nào.
Ngay sau khi Triệu đại nhân kể khổ xong, người xem như là lãnh đạo của đám học sinh Quốc Tử giám, tế tửu Quốc Tử giám tiến lên một bước, nói: "Khởi bẩm bệ hạ, cũng không phải là vô duyên vô cớ, thật sự là sứ thần Nam Chiếu quốc dụng tâm hiểm ác, chúng ta không thể không ra tay bảo vệ tôn nghiêm của mình."
"Chúng ta dụng tâm hiểm ác? Các ngươi đánh chúng ta đánh thành ra cái dạng này, kết quả là chúng ta dụng tâm hiểm ác sao? Tế tửu đại nhân thực sự là có bản lĩnh đổi trắng thay đen, ta thật sự muốn lĩnh giáo một chút, bốn chữ dụng tâm hiểm ác trong miệng ngài rốt cuộc là cái gì!" Triệu đại nhân phẫn nộ nhìn tế tửu Quốc Tử giám chất vấn.
Hắn thực tình không biết, tại sao mình lại chọc giận đối phương. Còn một hơi chọc giận nhiều người như vậy.
"Bởi vì khối ngọc bội kia sao?" Thất hoàng tử Nam Chiếu Quốc hung ác nham hiểm lên tiếng, trong giọng nói tràn đầy lửa giận: "Cũng bởi vì các ngươi cảm thấy khối ngọc bội kia là vật cũ của Vinh Dương Hầu Phủ, cho nên mới động thủ như vậy? Không nói đến ngọc bội kia không phải là đồ của Vinh Dương Hầu Phủ, dù có là như thế, các ngươi liền có thể động thủ sao?"
Kỳ thực bản thân tế tử Quốc Tử giám vốn căn bản là không biết vì sao Chu Hoài Sơn lại đột nhiên trở mặt. Cũng không biết vì sao lão hòa thượng chùa Đại Phật lại đột ngột nổi điên. Nhưng mà, ôn ta biết bản thân tin tưởng học sinh của mình. Cái này là đủ rồi.
Không để ý đến sự chất vấn của sứ đoàn Nam Chiếu quốc, tế tửu Quốc Tử giám nhìn hoàng thượng nói: "Bệ hạ minh xét, ngọc bội kia đích thật là vật cũ của Vinh Dương Hầu Phủ."
Hoàng thượng nghe thấy bốn chữ Vinh Dương Hầu Phủ lập tức không muốn tiếp tục nghe bất luận kẻ nào ồn ào nữa, chỉ lạnh nhạt nói: "Đưa ngọc bội cho trẫm xem."
Người không hiểu hoàng thượng có thể sẽ không nghe ra ý vị trong lời nói của ông, nhưng mà nội thị tổng quản thì rất rõ ràng, hoàng thượng đây là đang tức giận. Bất luận cái gì có liên quan đến Vinh Dương Hầu Phủ, cũng chính là vảy ngược của hoàng thượng.
Lão hòa thượng chùa Đại Phật lập tức lôi từ trong ngực áo ra một gói khăn lụa, đưa tới trước mặt hoàng thượng.
Lão hòa thượng chắp tay, niệm một câu pháp hiệu: "Bệ hạ minh giám, ngọc bội này hoàn toàn chính xác không phải là ngọc bội của Vinh Dương Hầu Phủ."