Chương 400: Cha nuôi
[HIDE-THANKS]
Nàng cũng không để ý con dâu là một nam nhân. Nhưng mà.. Đây không phải là con dâu, đây là mẹ kế a! Mẹ kế là một nam nhân, cũng không phải không thể tiếp nhận. Mẹ nó! Nàng đang suy nghĩ cái khỉ gì thế!
Sắc mặt Chu Thanh lúc xanh lúc đen, Chu Hoài Sơn đứng ở một bên, yên lặng lùi về sau, bộ dáng chỉ cần Chu Thanh dám động thủ đánh hắn, hắn liền dám chạy mất dép.
Chu Thanh trừng Chu Hoài Sơn một cái, tiếp đó cười làm lành nhìn về phía tế tử Quốc Tử giám.
"Đại nhân, cha ta ông ấy.."
Ngay lúc Chu Thanh mở miệng, mẹ Vương Cẩn cũng lên tiếng.
"Đại nhân, nếu Vương Cẩn quả thật nguyện ý, nhà chúng ta cũng rất tiến bộ, tuổi của hắn cũng đến lúc lập gia đình rồi, không tính là kết hôn sớm. Mặc dù tuổi của Chu Hoài Sơn lớn hơn không ít so với Vương Cẩn, nhưng mà chuyện tình yêu này, cũng không phải tuổi tác có thể trói buộc được. Chỉ cần bọn họ nguyện ý, ta đây thân làm bối sẽ không can dự. Ngài yên tâm, ta nhất định sẽ giám sát Vương Cẩn, không để hắn mang việc nhà đến làm ảnh hưởng đến học đường."
Chu Thanh kinh ngạc quay đầu, nhìn mẹ Vương Cẩn lần đầu tiên gặp mặt. Nội tâm bành trướng ra một câu: Mẹ nó!
Nhi tử tìm một ông chồng, bà cũng có thể tiếp nhận sao! So sánh với bà mà nói, ta chính là một bà lão đến từ thời thượng cổ rồi.
Khóe miệng run rẩy, lại run rẩy, lại run rẩy, trong đầu Chu Thanh hoàn toàn trống rỗng, không biết nói gì hơn.
Ngược lại là mẹ Vương Cẩn nhiệt tình bắt lấy tay Chu Thanh nói: "Không ngờ lần đầu được gặp Thẩm phu nhân lại là trong trường hợp này, dọa sợ phu nhân rồi, lát nữa ta mời ngươi đến Nguyệt lâu ăn cơm nhé, chúng ta thuận tiện tâm sự thật tốt."
Chu Thanh.. Trò chuyện cái gì? Trò chuyện chuyện lễ hỏi sao?
Chu Thanh trợn mắt há mồm, tế tửu Quốc Tử giám thất thủ đánh đổ chén trà trong tay. Ông ấy nhìn mẹ Vương Cẩn, thật lâu không biết nên nói cái gì. Trong đầu trống rỗng, cơn tức giận vì phụ đạo bài tập cho nhi tử cũng không là gì so với cơn tức này.
Ngược lại là Vương Cẩn, chụp trán, run rẩy nói ra một câu: "Cái kia, nương, người hiểu lầm rồi, ta thuần túy là coi Sơn ca như cha mình mà thôi."
Lời này còn chưa dứt, hắn liền ngậm chặt miệng.. Nói với mẹ của mình, rằng bản thân coi một nam nhân làm cha, mẹ nó, sao một đứa con lại có thể nói ra mấy lời đại bất kính như thế được!
Nếu Chu Thanh mà là mẹ hắn, nhất định sẽ nhảy dựng cho hắn một một trận tơi bời. Nhưng mà mẹ Vương Cẩn rõ ràng đã nhìn thấu việc đời.
Đoan trang hòa nhã mỉm cười lắc đầu: "Con có thể coi ông ấy làm cha, nhưng mà, lời này cũng không cần nói với ta, dù sao, cha ngươi còn ở đây, lời này không quá phù hợp."
Chu Thanh..
Vương Cẩn lập tức gật đầu, đáp: "Ta biết, nương, ta không có ý kéo người vào, ta chỉ đơn thuần cảm thấy, Sơn ca là người tốt, chính là, chính là cảm thấy, ở chung cùng hắn, giống như có thể cảm nhận được tình thương của cha vậy."
Tế tửu Quốc Tử giám nhìn chằm chằm Vương Cẩn. Giờ khắc này, ông hoài nghi những năm này mình vẫn luôn dạy một tên đần độn.
Chu Hoài Sơn cũng tiến lên phía trước một bước, vô cùng cao thượng nói: "Bài tập kia của ta, chính là biểu đạt tình cảm yêu thích của một người cha đối với con mình, không có ý tứ gì khác."
Nói xong, còn vô cùng trịnh trọng nói với mẹ Vương Cẩn: "Không có mạo phạm ý của ngài."
Mẹ Vương Cẩn nhìn hắn cười nói: "Ta hiểu, đây là tình cảm của hai người, không có quan hệ gì với ta, ngươi coi hắn làm con trai, hắn lại xem ngươi là cha.."
Nói rồi, mẹ Vương Cẩn chợt vỗ tay một cái.
"Nếu không thì, để Vương Cẩn nhận ngài làm cha nuôi đi! Vừa vặn, nhờ tế tửu đại nhân làm chứng."
Tế tửu đại nhân vừa trải qua một hồi phong bạo không thể nào tiếp thu được.. Mẹ nó!
Vốn dĩ là ông ta bắt được một cặp học sinh yêu đương không đứng đắn kia mà! Bây giờ, từ tình yêu trực tiếp diễn biến thành tình phụ tử, ông ta còn phải đi làm nhân chứng! Cái này bảo ông ta phải tiếp thu thế nào! Cho nên, ông ấy phải vui vẻ, phải không?
Mẹ Vương Cẩn nhìn thế nào cũng là một nữ nhân từng trải qua gió to sóng lớn, trong nháy mắt liền đưa ra điều lệ hoàn chỉnh. Nếu không phải là chuyện đột nhiên xảy ra, Chu Thanh cũng hoài nghi bà ấy đã sớm chuẩn bị tốt từ trước. Nhưng Vương Cẩn nhận Chu Hoài Sơn làm cha nuôi, Chu Thanh cũng nguyện ý. Dù sao nàng cũng đang hoài nghi Vương Cẩn chính là con trai của Chu Hoài Sơn.
Chu Thanh nhìn sang dò ý Chu Hoài Sơn.
Chu Hoài Sơn nhanh chóng gật đầu: "Được, cứ làm theo ý của Quốc Công phu nhân, thời gian liền định vào mười ngày sau được không?"
Mẹ Vương Cẩn cười tủm tỉm nói: "Được, mười ngày sau, đến lúc đó nhà các ngươi bày một bàn tiệc, hôm sau nhà ta lại bày một lần."
Sự tình cứ như vậy được quyết định. Từ đầu tới đuôi Chu Thanh không hề được phát huy chút tác dụng nào, sau khi khách sáo với tế tử Quốc Tử giám vài câu, nàng kéo ông tay áo Chu Hoài Sơn đi ra ngoài.
Nhìn Vương Cẩn tiễn mẹ hắn rời đi, Chu Thanh nhìn Chu Hoài Sơn hỏi: "Cha, người là cố ý phải không? Bài tập kia, là cha cố ý viết như thế sao?"
Chu Hoài Sơn vui tươi hớn hở gật đầu, cũng không giấu diếm, đáp: "Tô Hằng không chịu nhận ta, nhưng lại nguyện ý cùng ta gần gũi, đến lúc đó, mỗi ngày hắn nhìn ta và Vương Cẩn ở cùng một chỗ, Vương Cẩn còn mỗi ngày gọi ta là cha, ta cũng không tin thằng ranh con kia không thấy thèm."
Chu Thanh.. Tâm tư của ngài thật đúng là kín đáo đâu!
"Cha xác định Vương Cẩn cũng là con trai của mình sao?"
Chu Hoài Sơn cười hắc hắc: "Có phải hay không không quan trọng, ai còn ngại nhi tử nhiều kia chứ?"
Chu Thanh.. "Đúng thế a!"
Cha hắn có nhi tử, đây chính là chuyện tốt.
Chu Thanh liếc qua cửa phòng của tế tửu Quốc Tử giám nói: "Ông ấy hẳn là rất phiền muộn a."
Chu Hoài Sơn nhún vai: "Thì thế nào, chẳng lẽ hắn thích ta cưới Vương Cẩn hơn?"
Chu Thanh.. "Vậy vẫn là làm cha tốt hơn."
"Đúng không, ta luôn khéo léo hiểu lòng người, vui lòng giúp đỡ các phu tử bài ưu giải nạn."
Chu Thanh lườm hắn một cái, tiếp đó đưa hình nhân nhỏ dính lông sói trong tay cho hắn, nói: "Nếu cha thật sự muốn bài ưu giải nạn, cũng đừng làm những thứ này trên lớp nữa."
Chu Hoài Sơn ngượng ngùng nở nụ cười.
Chu Thanh nhìn hắn hỏi: "Cha và mẹ Vương Cẩn, cũng sớm thương lượng xong từ trước rồi sao?"
Nếu không thương lượng từ trước, chỉ mình cha nàng cố ý viết bài tập như vậy, cũng vô dụng thôi.
Chu Hoài Sơn liền nói: "Vương Cẩn nói với người trong nhà từ trước rồi."
Chu Thanh trừng lớn mắt: "Cho nên.."
Chu Hoài Sơn liền lấy ra một viên kẹo mạch nha bỏ vào miệng Chu Thanh nói: "Cho nên cái gì, không có cho nên, con én nhỏ sớm nói cho con biết, quản tốt chính con đi, đừng quan tâm mấy chuyện này, ta bảo con uống thuốc tránh thai, con có uống không đấy?"
Chu Hoài Sơn nhìn lướt qua cổ Chu Thanh.
Mặc dù có cổ ao cao che khuất, nhưng vẫn có thể thấy được những dấu vết màu hồng hồng khả nghi.
Chu Hoài Sơn trầm mặt tức giận vì củ cải trắng nhà mình bị con heo thối ủi mất, tức tối xì một tiếng.
"Tên Thẩm Lệ kia là đồ cầm thú, con phải kiềm chế một chút! Con còn nhỏ, sinh con quá sớm không tốt cho thân thể, cha không trông mong con dùng hài tử để củng cố địa vị, không cần thiết, cơ thể là trọng yếu nhất."
"Cha!" Gương mặt Chu Thanh đỏ bừng một mảnh.
Những lời này, vốn dĩ đều nên là do mẹ nói với con gái mới phải. Nhưng mà nàng không có mẹ.
Hai người nói một hồi, Vương Cẩn đã vòng trở lại, Chu Thanh liền nhấc chân rời đi.
Vương Cẩn ôm lấy cổ Chu Hoài Sơn, vui tươi hớn hở khoát khoát tay với Chu Thanh: "Đại điệt nữ, buổi tối tan học ta mua cho ngươi đồ ăn ngon!"
Chu Thanh quay đầu trừng mắt liếc hắn một cái, hỏi: "Ngươi vừa gọi ta là gì?"
Chu Hoài Sơn đưa tay vỗ đầu Vương Cẩn một cái, mắng: "Chiếm tiện nghi trên đầu cha ngươi hả!"
Vương Cẩn ôm đầu giậm chân chạy: "Cha ta sai rồi!"
Nhìn Vương Cẩn cùng Chu Hoài Sơn một người đuổi một người chạy, trong lòng Chu Thanh chợt có chút lo sợ.
Sắc mặt Chu Thanh lúc xanh lúc đen, Chu Hoài Sơn đứng ở một bên, yên lặng lùi về sau, bộ dáng chỉ cần Chu Thanh dám động thủ đánh hắn, hắn liền dám chạy mất dép.
Chu Thanh trừng Chu Hoài Sơn một cái, tiếp đó cười làm lành nhìn về phía tế tử Quốc Tử giám.
"Đại nhân, cha ta ông ấy.."
Ngay lúc Chu Thanh mở miệng, mẹ Vương Cẩn cũng lên tiếng.
"Đại nhân, nếu Vương Cẩn quả thật nguyện ý, nhà chúng ta cũng rất tiến bộ, tuổi của hắn cũng đến lúc lập gia đình rồi, không tính là kết hôn sớm. Mặc dù tuổi của Chu Hoài Sơn lớn hơn không ít so với Vương Cẩn, nhưng mà chuyện tình yêu này, cũng không phải tuổi tác có thể trói buộc được. Chỉ cần bọn họ nguyện ý, ta đây thân làm bối sẽ không can dự. Ngài yên tâm, ta nhất định sẽ giám sát Vương Cẩn, không để hắn mang việc nhà đến làm ảnh hưởng đến học đường."
Chu Thanh kinh ngạc quay đầu, nhìn mẹ Vương Cẩn lần đầu tiên gặp mặt. Nội tâm bành trướng ra một câu: Mẹ nó!
Nhi tử tìm một ông chồng, bà cũng có thể tiếp nhận sao! So sánh với bà mà nói, ta chính là một bà lão đến từ thời thượng cổ rồi.
Khóe miệng run rẩy, lại run rẩy, lại run rẩy, trong đầu Chu Thanh hoàn toàn trống rỗng, không biết nói gì hơn.
Ngược lại là mẹ Vương Cẩn nhiệt tình bắt lấy tay Chu Thanh nói: "Không ngờ lần đầu được gặp Thẩm phu nhân lại là trong trường hợp này, dọa sợ phu nhân rồi, lát nữa ta mời ngươi đến Nguyệt lâu ăn cơm nhé, chúng ta thuận tiện tâm sự thật tốt."
Chu Thanh.. Trò chuyện cái gì? Trò chuyện chuyện lễ hỏi sao?
Chu Thanh trợn mắt há mồm, tế tửu Quốc Tử giám thất thủ đánh đổ chén trà trong tay. Ông ấy nhìn mẹ Vương Cẩn, thật lâu không biết nên nói cái gì. Trong đầu trống rỗng, cơn tức giận vì phụ đạo bài tập cho nhi tử cũng không là gì so với cơn tức này.
Ngược lại là Vương Cẩn, chụp trán, run rẩy nói ra một câu: "Cái kia, nương, người hiểu lầm rồi, ta thuần túy là coi Sơn ca như cha mình mà thôi."
Lời này còn chưa dứt, hắn liền ngậm chặt miệng.. Nói với mẹ của mình, rằng bản thân coi một nam nhân làm cha, mẹ nó, sao một đứa con lại có thể nói ra mấy lời đại bất kính như thế được!
Nếu Chu Thanh mà là mẹ hắn, nhất định sẽ nhảy dựng cho hắn một một trận tơi bời. Nhưng mà mẹ Vương Cẩn rõ ràng đã nhìn thấu việc đời.
Đoan trang hòa nhã mỉm cười lắc đầu: "Con có thể coi ông ấy làm cha, nhưng mà, lời này cũng không cần nói với ta, dù sao, cha ngươi còn ở đây, lời này không quá phù hợp."
Chu Thanh..
Vương Cẩn lập tức gật đầu, đáp: "Ta biết, nương, ta không có ý kéo người vào, ta chỉ đơn thuần cảm thấy, Sơn ca là người tốt, chính là, chính là cảm thấy, ở chung cùng hắn, giống như có thể cảm nhận được tình thương của cha vậy."
Tế tửu Quốc Tử giám nhìn chằm chằm Vương Cẩn. Giờ khắc này, ông hoài nghi những năm này mình vẫn luôn dạy một tên đần độn.
Chu Hoài Sơn cũng tiến lên phía trước một bước, vô cùng cao thượng nói: "Bài tập kia của ta, chính là biểu đạt tình cảm yêu thích của một người cha đối với con mình, không có ý tứ gì khác."
Nói xong, còn vô cùng trịnh trọng nói với mẹ Vương Cẩn: "Không có mạo phạm ý của ngài."
Mẹ Vương Cẩn nhìn hắn cười nói: "Ta hiểu, đây là tình cảm của hai người, không có quan hệ gì với ta, ngươi coi hắn làm con trai, hắn lại xem ngươi là cha.."
Nói rồi, mẹ Vương Cẩn chợt vỗ tay một cái.
"Nếu không thì, để Vương Cẩn nhận ngài làm cha nuôi đi! Vừa vặn, nhờ tế tửu đại nhân làm chứng."
Tế tửu đại nhân vừa trải qua một hồi phong bạo không thể nào tiếp thu được.. Mẹ nó!
Vốn dĩ là ông ta bắt được một cặp học sinh yêu đương không đứng đắn kia mà! Bây giờ, từ tình yêu trực tiếp diễn biến thành tình phụ tử, ông ta còn phải đi làm nhân chứng! Cái này bảo ông ta phải tiếp thu thế nào! Cho nên, ông ấy phải vui vẻ, phải không?
Mẹ Vương Cẩn nhìn thế nào cũng là một nữ nhân từng trải qua gió to sóng lớn, trong nháy mắt liền đưa ra điều lệ hoàn chỉnh. Nếu không phải là chuyện đột nhiên xảy ra, Chu Thanh cũng hoài nghi bà ấy đã sớm chuẩn bị tốt từ trước. Nhưng Vương Cẩn nhận Chu Hoài Sơn làm cha nuôi, Chu Thanh cũng nguyện ý. Dù sao nàng cũng đang hoài nghi Vương Cẩn chính là con trai của Chu Hoài Sơn.
Chu Thanh nhìn sang dò ý Chu Hoài Sơn.
Chu Hoài Sơn nhanh chóng gật đầu: "Được, cứ làm theo ý của Quốc Công phu nhân, thời gian liền định vào mười ngày sau được không?"
Mẹ Vương Cẩn cười tủm tỉm nói: "Được, mười ngày sau, đến lúc đó nhà các ngươi bày một bàn tiệc, hôm sau nhà ta lại bày một lần."
Sự tình cứ như vậy được quyết định. Từ đầu tới đuôi Chu Thanh không hề được phát huy chút tác dụng nào, sau khi khách sáo với tế tử Quốc Tử giám vài câu, nàng kéo ông tay áo Chu Hoài Sơn đi ra ngoài.
Nhìn Vương Cẩn tiễn mẹ hắn rời đi, Chu Thanh nhìn Chu Hoài Sơn hỏi: "Cha, người là cố ý phải không? Bài tập kia, là cha cố ý viết như thế sao?"
Chu Hoài Sơn vui tươi hớn hở gật đầu, cũng không giấu diếm, đáp: "Tô Hằng không chịu nhận ta, nhưng lại nguyện ý cùng ta gần gũi, đến lúc đó, mỗi ngày hắn nhìn ta và Vương Cẩn ở cùng một chỗ, Vương Cẩn còn mỗi ngày gọi ta là cha, ta cũng không tin thằng ranh con kia không thấy thèm."
Chu Thanh.. Tâm tư của ngài thật đúng là kín đáo đâu!
"Cha xác định Vương Cẩn cũng là con trai của mình sao?"
Chu Hoài Sơn cười hắc hắc: "Có phải hay không không quan trọng, ai còn ngại nhi tử nhiều kia chứ?"
Chu Thanh.. "Đúng thế a!"
Cha hắn có nhi tử, đây chính là chuyện tốt.
Chu Thanh liếc qua cửa phòng của tế tửu Quốc Tử giám nói: "Ông ấy hẳn là rất phiền muộn a."
Chu Hoài Sơn nhún vai: "Thì thế nào, chẳng lẽ hắn thích ta cưới Vương Cẩn hơn?"
Chu Thanh.. "Vậy vẫn là làm cha tốt hơn."
"Đúng không, ta luôn khéo léo hiểu lòng người, vui lòng giúp đỡ các phu tử bài ưu giải nạn."
Chu Thanh lườm hắn một cái, tiếp đó đưa hình nhân nhỏ dính lông sói trong tay cho hắn, nói: "Nếu cha thật sự muốn bài ưu giải nạn, cũng đừng làm những thứ này trên lớp nữa."
Chu Hoài Sơn ngượng ngùng nở nụ cười.
Chu Thanh nhìn hắn hỏi: "Cha và mẹ Vương Cẩn, cũng sớm thương lượng xong từ trước rồi sao?"
Nếu không thương lượng từ trước, chỉ mình cha nàng cố ý viết bài tập như vậy, cũng vô dụng thôi.
Chu Hoài Sơn liền nói: "Vương Cẩn nói với người trong nhà từ trước rồi."
Chu Thanh trừng lớn mắt: "Cho nên.."
Chu Hoài Sơn liền lấy ra một viên kẹo mạch nha bỏ vào miệng Chu Thanh nói: "Cho nên cái gì, không có cho nên, con én nhỏ sớm nói cho con biết, quản tốt chính con đi, đừng quan tâm mấy chuyện này, ta bảo con uống thuốc tránh thai, con có uống không đấy?"
Chu Hoài Sơn nhìn lướt qua cổ Chu Thanh.
Mặc dù có cổ ao cao che khuất, nhưng vẫn có thể thấy được những dấu vết màu hồng hồng khả nghi.
Chu Hoài Sơn trầm mặt tức giận vì củ cải trắng nhà mình bị con heo thối ủi mất, tức tối xì một tiếng.
"Tên Thẩm Lệ kia là đồ cầm thú, con phải kiềm chế một chút! Con còn nhỏ, sinh con quá sớm không tốt cho thân thể, cha không trông mong con dùng hài tử để củng cố địa vị, không cần thiết, cơ thể là trọng yếu nhất."
"Cha!" Gương mặt Chu Thanh đỏ bừng một mảnh.
Những lời này, vốn dĩ đều nên là do mẹ nói với con gái mới phải. Nhưng mà nàng không có mẹ.
Hai người nói một hồi, Vương Cẩn đã vòng trở lại, Chu Thanh liền nhấc chân rời đi.
Vương Cẩn ôm lấy cổ Chu Hoài Sơn, vui tươi hớn hở khoát khoát tay với Chu Thanh: "Đại điệt nữ, buổi tối tan học ta mua cho ngươi đồ ăn ngon!"
Chu Thanh quay đầu trừng mắt liếc hắn một cái, hỏi: "Ngươi vừa gọi ta là gì?"
Chu Hoài Sơn đưa tay vỗ đầu Vương Cẩn một cái, mắng: "Chiếm tiện nghi trên đầu cha ngươi hả!"
Vương Cẩn ôm đầu giậm chân chạy: "Cha ta sai rồi!"
Nhìn Vương Cẩn cùng Chu Hoài Sơn một người đuổi một người chạy, trong lòng Chu Thanh chợt có chút lo sợ.