Chương 390: Dạ đàm
[HIDE-THANKS]
Tô Hằng thở dài, nói: "Ta đi tìm Thẩm Lệ, hôm nay cứ như vậy đi, tản đi đi, gần đây đừng có động tác gì."
Triệu Đại Thành lập tức tiếp lời: "Nhưng bên phía Thành Quốc Công, chúng ta đã sắp cầm được đồ rồi."
Tô Hằng liền nói: "Trước tiên dừng lại đã, có thể lấy được đồ nhanh như vậy, chưa chắc đã là vật gì tốt, không nóng nảy, hãy chờ tin tức của ta, vốn là hôm nay ta cũng nhắc tới chuyện này, bên phía Thành Quốc Công, tạm thời thả lỏng một chút, chúng ta đều quá gấp."
Vương Cẩn liếm đôi môi khô khốc, có chút lo lắng hỏi: "Bên phía Thẩm Lệ.. ngươi làm được không?"
Tô Hằng liền nói: "Ta cảm thấy Thẩm Lệ biết cái gì đo, so với việc hai bên đánh Thái Cực, không bằng làm rõ, dù sao, hắn cũng không phải địch nhân."
Oánh Nhi cô nương lập tức phủ định.
"Không được, phong hiểm quá lớn! Từ Khả Oánh cũng sẽ không đồng ý."
Đuôi lông mày của Tô Hằng khẽ nhấc, động tác này của hắn, cực giống với Chu Hoài Sơn.
"Nếu như quả thật là sợ nguy hiểm lớn, vì sao ngươi lại để cho ta gặp mặt Vương Cẩn?"
Oánh nhi lập tức yên lặng.
Vương Cẩn kéo kéo tay Tô Hằng hỏi: "Ngươi làm cái gì vậy? Chúng ta gặp mặt chẳng lẽ không được sao? Tối thiểu thì ta biết được trên đời này, còn có một người là ngươi."
Tô Hằng xoa bóp mi tâm, cố gắng đè nén cảm xúc trong lòng xuống.
"Các ngươi biết vì sao hôm nay hắn lại nói như vậy không?"
Hắn ở đây, dĩ nhiên là chỉ Chu Hoài Sơn.
Triệu Đại Thành hít hít mũi đáp: "Hắn sợ chúng ta gặp nguy hiểm."
Tô Hằng lắc đầu, đáp: "Phản ứng đầu tiên của hắn là cái này, nhưng mà, lí do thật sự hắn tức giận dọa dẫm lại là vì chuyện khác."
"Đó là cái gì?"
"Chúng ta đều ở nơi này, chúng ta ở trong phòng, hắn ở ngoài cửa."
Giọng nói của Tô Hằng vô cùng lạnh lùng, hắn bỏ lại câu nói này, Vương Cẩn khẽ giật mình.
Tô Hằng lại bổ sung một chút: "Hắn không chịu được cảm giác bị bài trừ ở bên ngoài."
Vương Cẩn sửng sốt, nhịn không được phì cười ra tiếng: "Lúc đó ngươi mới 3 tuổi, nói giống như ngươi hiểu rất rõ hắn ấy."
Tô Hằng trợn mắt nhìn Vương Cẩn đáp: "Ăn nhiều cơm một chút đi, tốt xấu gì cũng có thêm chút đầu óc!"
Vương Cẩn..
Chu phủ, trong thư phòng.
Tám ngọn nến cao chiếu sáng toàn bộ thư phòng.
Từ Ninh Viễn một mặt không nhịn được nhìn Thẩm Lệ, nói: "Ngươi đến cùng là có ý tứ gì? Nhiều nhất ta cũng chỉ có thể ở lại kinh thành một tháng, tháng sau liền phải trở về Tây Bắc rồi."
Thẩm Lệ chậm rì rì uống trà, đáp: "Vậy ngươi liền trở về."
Từ Ninh Viễn vỗ bàn, vết sẹp trên mặt run rẩy, quát: "Ngươi có ý gì? Ta trở về? Chu Bình thì sao?"
Sắc mặt Thẩm Lệ không chút thay đổi, đáp: "Nó ở lại kinh thành."
Ánh mắt Từ Ninh Viễn lạnh lẽo, hừ lạnh một tiếng: "Như thế nào, ngươi là sợ tương lai quân quyền của Chu Bình lớn mạnh, uy hiếp đến ngươi sao? Thằng bé năm nay mới mấy tuổi! Suy nghĩ của ngươi có phần quá nhiều rồi đấy!"
Thẩm Lệ giương mắt nhìn Từ Ninh Viễn: "Ngươi cũng biết tuổi của nó còn nhỏ à! Còn nữa, ta không nghĩ nhiều như vậy, nếu nó có thể giữ chặt quân quyền, ta cầu còn không được."
"Vậy vì sao ngươi không chịu thả người?"
"Quá nhỏ."
"Muốn bồi dưỡng thân binh, thì phải mài giũa quanh năm suốt tháng, ngươi cho rằng thời gian rất dài sao? Nó có thể bồi dưỡng được một nhóm thân binh của mình trước 15 tuổi là tốt nhất, bây giờ đã không còn sớm nữa!"
"Thân binh của nó, ta tự có tính toán."
"Ngươi tính toán cái gì.." Ngừng nói, Từ Ninh Viễn chợt nghĩ đến điều gì: "Hoài Sơn thư viện?"
Thẩm Lệ cười, hắn bưng trà nhìn Từ Ninh Viễn.
Từ Ninh Viễn nhìn Thẩm Lệ tiếp lời: "Không phải, người ngươi an bài ở Hoài Sơn thư viện đều là cho Chu Bình sao? Mặc dù là đặc huấn, nhưng mà nhân số cũng quá ít rồi."
Thẩm Lệ liền đáp: "Bây giờ Hoài Sơn thư viện chia thành hai bộ phận văn võ, đều là chú tâm chọn lựa ra, bên văn, ta lưu lại cho Tô Hằng, bên võ, xem như lực lượng tinh nhuệ mà bồi dưỡng, những người này tương lai đưa tới quân doanh, cũng đều có thể đơn độc dẫn binh. Bình tử bây giờ còn quá nhỏ, đao kiếm không có mắt, ta không muốn cho thằng bé đi mạo hiểm như vậy. Đợi chút đi, mười tuổi! Không sai biệt lắm, bên phía Hoài Sơn thư viện cũng có thể bồi dưỡng được một nhóm thành thục, đến lúc đó mang theo người của mình trên chiến trường, trong lòng ta cũng an tâm."
Từ Ninh Viễn nhìn chằm chằm Thẩm Lệ, há to miệng, đột nhiên không biết nói cái gì, cuối cùng chỉ có thể thở dài một hơi.
Thẩm Lệ liền cười nói: "Hơn nữa tính tình Bình Tử khô cứng, để thằng nhóc đọc sách thêm 2 năm sách, mài rũa tính tình, yên tâm, là hạt giống chắc là có thể lớn lên."
Từ Ninh Viễn liền cười khổ, đáp: "Xem những lời ngươi nói, người không biết còn tưởng rằng ngươi là lão già bảy tám mươi tuổi, ngươi chẳn qua cũng mới chừng hai mươi, làm sao lại.."
Hắn nhìn Thẩm Lệ, trng ánh mắt mang vẻ đau lòng khó nén.
Thẩm Lệ không nhận lời khen này, đổi chủ đề: "Chân ngươi thế nào rồi?"
Từ Ninh Viễn liền nói: "Tốt rồi, lo lắng cho chính ngươi đi! Ngươi cùng Ninh Vương Phủ đã xảy ra chuyện gì vậy? Trước đay Ninh Vương Phủ vẫn một mực không yên tĩnh, sao bây giờ lại có vẻ trở nên đàng hoàng, lúc Bắc Yên xảy ra chuyện, Ninh Vương Phủ còn xuất không ít lực, ta xem cũng không có bẫy ngươi."
Thẩm Lệ trầm mặc một lát, tiếng nói có chút ấm ách: "Ông ta biết thân phận của ta."
Từ Ninh Viễn hung hăng chấn động, bàn tay bưng chén trà lắc một cái, suýt chút nữa đánh đổ nước trà bên trong, hắn kinh ngạc nhìn Thẩm Lệ, môi phát run.
"Trước đo Trữ vương gây chuyện, cũng không nhất định là muốn đoạt vị, ông ta đơn thuần không muốn để cho hoàng vị rơi vào tay thái tử. Trấn Quốc Công Phủ độc quyền triều chính đã mấy đời, ông ta không muốn giang sơn tổ tiên khổ công đánh lấy, cuối cùng lại sửa thành họ của người khác."
Giữa Trữ vương cùng hoàng thượng, không có mâu thuẫn, Trữ vương cũng không nhất định phải đoạt vị. Tôn nghiêm trong xương xốt không cho phép ông ta trơ mắt nhìn hoàng vị một lần nữa rơi vào khống chế của Trấn Quốc Công Phủ. Dù sao, thái tử kế vị, hoàng hậu tương lai chắc chắn sẽ lại là từ Trấn Quốc Công Phủ đi ra. Một đời lại một đời.. Không bao giờ có hồi kết.
Từ Ninh Viễn thật sự không nghĩ tới, những năm này Trữ vương trên nhảy dưới tránh lại là vì như nguyên nhân này, không nhịn được bật cười: "Ông ta cũng là một kỳ nhân, vì không để Trấn Quốc Công Phủ được như ý, lại tự mình tranh nhau đi cõng tội danh mưu phản, đúng rồi, gần đây ngươi có qua bên kia không?"
"Hôm trước ta mang Chu Thanh qua đó, ở một đêm."
"Đi gặp.."
"Không có, còn chưa phải lúc, chờ một chút đi."
Từ Ninh Viễn liền thở dài: "Hôm qua ta mơ thấy Uyển nhi."
Uyển nhi, Từ Đẹp, chính là vị quý nhân hương tiêu ngọc vẫn trong cung kia.
Bàn tay đăt trên bàn của Thẩm Lệ khẽ run rẩy, hắn nhắm mắt rồi rất nhanh đã mở ra, nói: "Không còn sớm nữa, ngươi trở về đi, để người ta biết ngươi tới chỗ ta thì không tốt đâu."
Nhiều năm như vậy, hai người đều bảo trì trạng thái không lui tới, cũng không thiếu mấy năm cuối cùng này.
Từ Ninh Viễn hít sâu một hơi, đứng dậy: "Ngươi.."
Hắn định dặn dò Thẩm Lệ chút gì, nhưng lại không thể nào mở miệng, cuối cùng chỉ nói: ".. Bảo trọng."
"Ta biết."
Tiễn Từ Ninh Viễn xong, Thẩm Lệ đứng trong sân một hồi mới đè được cảm giác chua xót trong lòng xuống, nhấc chân đi đến viện của Chu Thanh.
Chu Thanh cũng mới vừa vào cửa. Tâm tình của cha nàng không tốt, nàng bồi tiếp hắn nói chuyện một hồi, dàn xếp người ngủ mới trở về.
Đang định mở truyện đọc một lát để bình ổn cảm xúc, chợt bị người ôm lấy từ phía sau, cả người tiến vào một vòm ngực bền chắc dày rộng.
"Thẩm Lệ?"
"Ừ, để cho ta ôm một lát."
Triệu Đại Thành lập tức tiếp lời: "Nhưng bên phía Thành Quốc Công, chúng ta đã sắp cầm được đồ rồi."
Tô Hằng liền nói: "Trước tiên dừng lại đã, có thể lấy được đồ nhanh như vậy, chưa chắc đã là vật gì tốt, không nóng nảy, hãy chờ tin tức của ta, vốn là hôm nay ta cũng nhắc tới chuyện này, bên phía Thành Quốc Công, tạm thời thả lỏng một chút, chúng ta đều quá gấp."
Vương Cẩn liếm đôi môi khô khốc, có chút lo lắng hỏi: "Bên phía Thẩm Lệ.. ngươi làm được không?"
Tô Hằng liền nói: "Ta cảm thấy Thẩm Lệ biết cái gì đo, so với việc hai bên đánh Thái Cực, không bằng làm rõ, dù sao, hắn cũng không phải địch nhân."
Oánh Nhi cô nương lập tức phủ định.
"Không được, phong hiểm quá lớn! Từ Khả Oánh cũng sẽ không đồng ý."
Đuôi lông mày của Tô Hằng khẽ nhấc, động tác này của hắn, cực giống với Chu Hoài Sơn.
"Nếu như quả thật là sợ nguy hiểm lớn, vì sao ngươi lại để cho ta gặp mặt Vương Cẩn?"
Oánh nhi lập tức yên lặng.
Vương Cẩn kéo kéo tay Tô Hằng hỏi: "Ngươi làm cái gì vậy? Chúng ta gặp mặt chẳng lẽ không được sao? Tối thiểu thì ta biết được trên đời này, còn có một người là ngươi."
Tô Hằng xoa bóp mi tâm, cố gắng đè nén cảm xúc trong lòng xuống.
"Các ngươi biết vì sao hôm nay hắn lại nói như vậy không?"
Hắn ở đây, dĩ nhiên là chỉ Chu Hoài Sơn.
Triệu Đại Thành hít hít mũi đáp: "Hắn sợ chúng ta gặp nguy hiểm."
Tô Hằng lắc đầu, đáp: "Phản ứng đầu tiên của hắn là cái này, nhưng mà, lí do thật sự hắn tức giận dọa dẫm lại là vì chuyện khác."
"Đó là cái gì?"
"Chúng ta đều ở nơi này, chúng ta ở trong phòng, hắn ở ngoài cửa."
Giọng nói của Tô Hằng vô cùng lạnh lùng, hắn bỏ lại câu nói này, Vương Cẩn khẽ giật mình.
Tô Hằng lại bổ sung một chút: "Hắn không chịu được cảm giác bị bài trừ ở bên ngoài."
Vương Cẩn sửng sốt, nhịn không được phì cười ra tiếng: "Lúc đó ngươi mới 3 tuổi, nói giống như ngươi hiểu rất rõ hắn ấy."
Tô Hằng trợn mắt nhìn Vương Cẩn đáp: "Ăn nhiều cơm một chút đi, tốt xấu gì cũng có thêm chút đầu óc!"
Vương Cẩn..
Chu phủ, trong thư phòng.
Tám ngọn nến cao chiếu sáng toàn bộ thư phòng.
Từ Ninh Viễn một mặt không nhịn được nhìn Thẩm Lệ, nói: "Ngươi đến cùng là có ý tứ gì? Nhiều nhất ta cũng chỉ có thể ở lại kinh thành một tháng, tháng sau liền phải trở về Tây Bắc rồi."
Thẩm Lệ chậm rì rì uống trà, đáp: "Vậy ngươi liền trở về."
Từ Ninh Viễn vỗ bàn, vết sẹp trên mặt run rẩy, quát: "Ngươi có ý gì? Ta trở về? Chu Bình thì sao?"
Sắc mặt Thẩm Lệ không chút thay đổi, đáp: "Nó ở lại kinh thành."
Ánh mắt Từ Ninh Viễn lạnh lẽo, hừ lạnh một tiếng: "Như thế nào, ngươi là sợ tương lai quân quyền của Chu Bình lớn mạnh, uy hiếp đến ngươi sao? Thằng bé năm nay mới mấy tuổi! Suy nghĩ của ngươi có phần quá nhiều rồi đấy!"
Thẩm Lệ giương mắt nhìn Từ Ninh Viễn: "Ngươi cũng biết tuổi của nó còn nhỏ à! Còn nữa, ta không nghĩ nhiều như vậy, nếu nó có thể giữ chặt quân quyền, ta cầu còn không được."
"Vậy vì sao ngươi không chịu thả người?"
"Quá nhỏ."
"Muốn bồi dưỡng thân binh, thì phải mài giũa quanh năm suốt tháng, ngươi cho rằng thời gian rất dài sao? Nó có thể bồi dưỡng được một nhóm thân binh của mình trước 15 tuổi là tốt nhất, bây giờ đã không còn sớm nữa!"
"Thân binh của nó, ta tự có tính toán."
"Ngươi tính toán cái gì.." Ngừng nói, Từ Ninh Viễn chợt nghĩ đến điều gì: "Hoài Sơn thư viện?"
Thẩm Lệ cười, hắn bưng trà nhìn Từ Ninh Viễn.
Từ Ninh Viễn nhìn Thẩm Lệ tiếp lời: "Không phải, người ngươi an bài ở Hoài Sơn thư viện đều là cho Chu Bình sao? Mặc dù là đặc huấn, nhưng mà nhân số cũng quá ít rồi."
Thẩm Lệ liền đáp: "Bây giờ Hoài Sơn thư viện chia thành hai bộ phận văn võ, đều là chú tâm chọn lựa ra, bên văn, ta lưu lại cho Tô Hằng, bên võ, xem như lực lượng tinh nhuệ mà bồi dưỡng, những người này tương lai đưa tới quân doanh, cũng đều có thể đơn độc dẫn binh. Bình tử bây giờ còn quá nhỏ, đao kiếm không có mắt, ta không muốn cho thằng bé đi mạo hiểm như vậy. Đợi chút đi, mười tuổi! Không sai biệt lắm, bên phía Hoài Sơn thư viện cũng có thể bồi dưỡng được một nhóm thành thục, đến lúc đó mang theo người của mình trên chiến trường, trong lòng ta cũng an tâm."
Từ Ninh Viễn nhìn chằm chằm Thẩm Lệ, há to miệng, đột nhiên không biết nói cái gì, cuối cùng chỉ có thể thở dài một hơi.
Thẩm Lệ liền cười nói: "Hơn nữa tính tình Bình Tử khô cứng, để thằng nhóc đọc sách thêm 2 năm sách, mài rũa tính tình, yên tâm, là hạt giống chắc là có thể lớn lên."
Từ Ninh Viễn liền cười khổ, đáp: "Xem những lời ngươi nói, người không biết còn tưởng rằng ngươi là lão già bảy tám mươi tuổi, ngươi chẳn qua cũng mới chừng hai mươi, làm sao lại.."
Hắn nhìn Thẩm Lệ, trng ánh mắt mang vẻ đau lòng khó nén.
Thẩm Lệ không nhận lời khen này, đổi chủ đề: "Chân ngươi thế nào rồi?"
Từ Ninh Viễn liền nói: "Tốt rồi, lo lắng cho chính ngươi đi! Ngươi cùng Ninh Vương Phủ đã xảy ra chuyện gì vậy? Trước đay Ninh Vương Phủ vẫn một mực không yên tĩnh, sao bây giờ lại có vẻ trở nên đàng hoàng, lúc Bắc Yên xảy ra chuyện, Ninh Vương Phủ còn xuất không ít lực, ta xem cũng không có bẫy ngươi."
Thẩm Lệ trầm mặc một lát, tiếng nói có chút ấm ách: "Ông ta biết thân phận của ta."
Từ Ninh Viễn hung hăng chấn động, bàn tay bưng chén trà lắc một cái, suýt chút nữa đánh đổ nước trà bên trong, hắn kinh ngạc nhìn Thẩm Lệ, môi phát run.
"Trước đo Trữ vương gây chuyện, cũng không nhất định là muốn đoạt vị, ông ta đơn thuần không muốn để cho hoàng vị rơi vào tay thái tử. Trấn Quốc Công Phủ độc quyền triều chính đã mấy đời, ông ta không muốn giang sơn tổ tiên khổ công đánh lấy, cuối cùng lại sửa thành họ của người khác."
Giữa Trữ vương cùng hoàng thượng, không có mâu thuẫn, Trữ vương cũng không nhất định phải đoạt vị. Tôn nghiêm trong xương xốt không cho phép ông ta trơ mắt nhìn hoàng vị một lần nữa rơi vào khống chế của Trấn Quốc Công Phủ. Dù sao, thái tử kế vị, hoàng hậu tương lai chắc chắn sẽ lại là từ Trấn Quốc Công Phủ đi ra. Một đời lại một đời.. Không bao giờ có hồi kết.
Từ Ninh Viễn thật sự không nghĩ tới, những năm này Trữ vương trên nhảy dưới tránh lại là vì như nguyên nhân này, không nhịn được bật cười: "Ông ta cũng là một kỳ nhân, vì không để Trấn Quốc Công Phủ được như ý, lại tự mình tranh nhau đi cõng tội danh mưu phản, đúng rồi, gần đây ngươi có qua bên kia không?"
"Hôm trước ta mang Chu Thanh qua đó, ở một đêm."
"Đi gặp.."
"Không có, còn chưa phải lúc, chờ một chút đi."
Từ Ninh Viễn liền thở dài: "Hôm qua ta mơ thấy Uyển nhi."
Uyển nhi, Từ Đẹp, chính là vị quý nhân hương tiêu ngọc vẫn trong cung kia.
Bàn tay đăt trên bàn của Thẩm Lệ khẽ run rẩy, hắn nhắm mắt rồi rất nhanh đã mở ra, nói: "Không còn sớm nữa, ngươi trở về đi, để người ta biết ngươi tới chỗ ta thì không tốt đâu."
Nhiều năm như vậy, hai người đều bảo trì trạng thái không lui tới, cũng không thiếu mấy năm cuối cùng này.
Từ Ninh Viễn hít sâu một hơi, đứng dậy: "Ngươi.."
Hắn định dặn dò Thẩm Lệ chút gì, nhưng lại không thể nào mở miệng, cuối cùng chỉ nói: ".. Bảo trọng."
"Ta biết."
Tiễn Từ Ninh Viễn xong, Thẩm Lệ đứng trong sân một hồi mới đè được cảm giác chua xót trong lòng xuống, nhấc chân đi đến viện của Chu Thanh.
Chu Thanh cũng mới vừa vào cửa. Tâm tình của cha nàng không tốt, nàng bồi tiếp hắn nói chuyện một hồi, dàn xếp người ngủ mới trở về.
Đang định mở truyện đọc một lát để bình ổn cảm xúc, chợt bị người ôm lấy từ phía sau, cả người tiến vào một vòm ngực bền chắc dày rộng.
"Thẩm Lệ?"
"Ừ, để cho ta ôm một lát."