Xuyên Không [Edit] Phụ Thân, Hôm Nay Người Đọc Sách Chưa? - Quả Táo Tiểu Thư

Thảo luận trong 'Đã Hoàn' bắt đầu bởi Hương Nhi, 31 Tháng năm 2023.

  1. Hương Nhi

    Bài viết:
    754
    Chương 10: Không ngốc

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chu Hoài Sơn cười hắc hắc: "Chính là vừa rồi, lúc các ngươi ăn cơm nha."

    Chu Thanh..

    Chuồng gà cách phòng bếp tầm ba, năm mét, Chu Hoài Sơn căn bản là gây án ngay dưới mí mắt mọi người. Làm sao có thể a! Hơn nữa, còn không nghe thấy tiếng gà kêu luôn.

    "Ngươi không sợ bị phát hiện sao?"

    Vạn nhất bị phát hiện, nhân vật Chu Hoài Sơn thiết lập sẽ triệt để sụp đổ, cơ hội đọc sách nàng khó khăn lắm mới tranh thủ được cũng sẽ hỏng hết. Vì ăn gà, ngươi thực sự là dám liều mạng.

    Chu Hoài Sơn đầy vẻ đắc ý: "Sao có thể phát hiện được, các ngươi ở phòng bếp nói đến khí thế ngất trời, làm gì có ai rảnh mà chú ý bên ngoài nha."

    "Coi như vừa rồi không có người chú ý, nhưng bây giờ ngươi cũng không sợ.."

    Chu Hoài Sơn lắc đầu ngắt lời Chu Thanh.

    "Yên tâm đi, sẽ không có người tới chỗ chúng ta đâu, chuyện ta muốn đi học, hôm nay đã định rồi, một nhà chú ba ngươi khẳng định muốn thương lượng chuyện tách ra ở riêng, ngươi đánh Vương Cường, ta đoán chừng một nhà đại bá của ngươi cũng không chỉ muốn thảo luận việc ta đi học mà còn phải bàn bạc chuyện Vương Cường, còn ông bà ngươi ấy à, bà nội ngươi chắc chắn đang muốn thuyết phục ông ngươi đổi chủ ý a, tất cả mọi người không có rảnh."

    Chu Thanh..

    "Đám ăn chơi trác táng các ngươi, cũng biết phân tích vấn đề sao?"

    Chu Hoài Sơn liếc Chu Thanh trắng cả mắt: "Ngươi đừng có coi thường, chúng ta ăn chơi thì ăn chơi, nhưng không có nghĩa là chúng ta ngốc nhé!"

    Chu Thanh..

    Chu Hoài Sơn xoa xoa tay, đứng dậy leo lên giường: "Khuê nữ, chờ một lát ăn gà."

    Gà đã được bọc bùn, bỏ vào trong lò, nàng còn có thể nói cái gì. Ngay cả lông gà cũng không cần nàng thu thập.

    Gẩy gẩy bấc đèn, Chu Thanh lấy giấy bút ra, trải lên trên kháng: "Tới đây, viết chữ a."

    Chu Hoài Sơn lập tức khóc ròng: "Bây giờ liền bắt đầu sao? Ta còn chưa chuẩn bị tâm lý thật tốt a! Viết cái gì được, ngươi bảo ta chép sách, dù sao cũng phải cho ta bản mẫu chứ."

    Chu Thanh liền nói: "Tùy tiện viết chút gì đi, đến mai ta mang đến cho ông chủ nhà in trên huyện thành xem."

    Chấm bút vào mực, Chu Thanh kín đáo đưa cho Chu Hoài Sơn: "Viết đi."

    "Tùy tiện viết?"

    "Ừ."

    Chu Hoài Sơn nâng bút vung lên: 'Ta muốn ăn gà.'

    Chu Thanh suýt chút nữa đã phun một ngụm máu ra ngoài, đưa tay vỗ lên đầu Chu Hoài Sơn. Có điều ngay lúc bàn tay chuẩn bị đập xuống đầu Chu Hoài Sơn, liền dừng lại.

    "Ngươi mà là con trai ta, thì ăn no đòn rồi đấy, tờ giấy này đắt cỡ nào a, ngươi lại viết vớ vẩn gì thế hả?"

    Chu Hoài Sơn ủy khuất nói: "Ta là cha ngươi!"

    Chu Thanh tức giận thở phì phì.

    Chu Hoài Sơn lại yếu ớt nói: "Hơn nữa, chỗ giấy này là mua một tặng hai, không cần tiền."

    Chu Thanh.. Thật sự là tự bê đá đập vào chân mình.

    Chu Hoài Sơn tiếp tục nói: "Còn nữa, là ngươi bảo ta tùy tiện viết còn gì."

    Nói xong, Chu Hoài Sơn Nhất dùng gương mặt ủy khuất vô cùng nhìn Chu Thanh, ý tứ vô cùng rõ ràng: Là lỗi của ngươi, không thể trách ta!

    Chu Thanh.. Oán hận trừng Chu Hoài Sơn, giơ tay chỉ xuống dưới hàng chữ 'ta muốn ăn gà', nói: "Ở đây, viết đức bất cô, tất hữu lân."

    Chu Hoài Sơn vô cùng kinh ngạc: "Oa, ngươi còn hiểu《 luận ngữ》?"

    Chu Thanh vỗ bàn một cái, quát: "Viết!"

    Chu Hoài Sơn bĩu môi: "Viết thì viết."

    Sau đó lưu loát hạ bút.

    Mặc dù người không đứng đắn, nhưng Chu Thanh không thể không thừa nhận, Chu Hoài Sơn viết chữ rất khá. Rất có khí thế.

    Chờ Chu Hoài Sơn viết xong, Chu Thanh lại nói: "Chỗ này viết Khắc minh tuấn đức, dĩ thấn cửu tộc."

    Lần này Chu Hoài Sơn không nói nhảm nữa, nhanh chóng viết.

    Chờ hắn viết xong, Chu Thanh nghĩ nghĩ, lại nói: "Viết Giải định thanh san bất phóng tùng/ Lập văn nguyên tại phá nham trung/ Thiên ma vạn kích toàn kiên kính/ Nhâm nhĩ Đông tây Nam Bắc phong ."

    Chu Hoài Sơn đang muốn đặt bút, bỗng nhiên ngẩng đầu, khiếp sợ nhìn Chu Thanh: "Khuê nữ, ngươi còn có thể làm thơ sao?"

    Chu Thanh nhìn hắn chằm chằm: "Viết cho xong đi."

    "..."

    Nhìn Chu Hoài Sơn đặt bút, tâm tư của Chu Thanh liền tung bay. Cổ đại tìm sách chép cũng không dễ dàng, nàng không có niềm tin tuyệt đối, chỉ có thể dùng một chút thơ cổ nàng từng học ở hiện đại để đi lừa đổi chút lợi lộc thôi. Tranh thủ một chút cơ hội. Bài thơ này nàng đã thuộc làu làu, từ ngữ cũng coi như giản dị, nói là Chu Hoài Sơn viết, cũng miễn cưỡng có thể chấp nhận được.

    Chờ Chu Hoài Sơn viết xong, Chu Thanh lấy tờ giấy lên nhìn. Phải nói, chữ của Chu Hoài Sơn rất xứng với khí thế của bài thơ này.

    "Ngươi có biết vẽ tranh không?"

    Chu Hoài Sơn lắc đầu: "Nói đùa gì vậy, nếu ta có thể vẽ tranh, còn gọi gì là công tử là lượt? Khuê nữ ngươi có phải là hiểu lầm đám công tử phong lưu chúng ta không đấy?"

    Chu Thanh.. Nàng cảm nhận được cảm giác bạo kích khi phụ đạo bài tập cho người ta. Nhà khác là con cái báo, nhà nàng thì hay rồi: Cha báo! Lại còn không thể đánh!

    Xoa xoa trán, Chu Thanh đưa chỗ giấy còn lại cho Chu Hoài Sơn, nói: "Viết ra tất cả kiểu dáng chữ Hỉ, chữ Phúc mà ngươi biết đi."

    Chu Hoài Sơn đầy mặt không tình nguyện: "Đều viết? Rất nhiều a. Tay ta có chút đau rồi."

    Chu Thanh cắn răng, quát: "Viết."

    Chu Hoài Sơn thở dài một hơi, ảo não cúi đầu viết bốn năm chữ Phúc, tiếp đó thê thảm hề hề nói: "Ta muốn đi nhà xí."

    "Viết."

    * * *

    "Chân ta ngứa."

    "Viết!"

    * * *

    "Ta đói."

    "Viết!"

    Chu Hoài Sơn cứ viết được mấy chữ, lại bắt đầu kiếm cớ đánh bài chuồn, Chu Thanh cuối cùng không thể nhịn được nữa, chụp lấy cây cuốc ném xuống cạnh chân Chu Hoài Sơn.

    "Một lần liền viết xong, bằng không ngày mai ngươi liền đi trồng trọt."

    Lần này Chu Hoài Sơn đã ngoan ngoãn đàng hoàng hơn. Chu Thanh thở mạnh một hơi. Bước đầu tiên trên vạn lý trường chinh, đã bắt đầu! Chu Thanh cùng Chu Hoài Sơn đã mất đi cảnh cha từ nữ hiếu, triển khai tràng cảnh gà bay chó chạy.

    Chính phòng Chu gia. Tôn thị nằm trên giường, mắt nhìn chằm chằm xà nhà trên đỉnh đầu, không ngừng than thở.

    Chu lão gia tử bị bà ta làm cho ngủ không được, quát hỏi: "Bà đến cùng là bị làm sao?"

    Tôn thị bắt đầu khóc kể: "Ông nói ta thế nào bây giờ, có phải ông già nên hồ đồ rồi không, sao lại đồng ý cho lão nhị đi học, nếu như Thanh nha đầu thật sự tìm được việc trên huyện thành, tiền đọc sách của Viễn ca nhi còn cần nhiều, lần này thì hay rồi, tiền đều giày xéo đến thân hai lão già chúng ta."

    Chu lão gia tử thở dài một hơi: "Trước đây ủy khuất nó, bây giờ nó đã muốn thử, thì cứ để nó thử một lần đi, ta sợ sau này nó sẽ hận chúng ta."

    Tôn thị tức giận nói: "Hận cái rắm, cho nó ăn cho nó uống, sinh ra nó, nuôi nấng nó, còn dám hận?"

    Chu lão gia tử liền nói: "Bà cũng đừng náo loạn, Thanh nha đầu bỏ ra một trăm văn, đủ tiền mướn người ba ngày, ba ngày sau, ta đoán chừng nó sẽ không còn tiền nữa, cơ hội chúng ta đã cho nó, đến lúc đó chính bọn nó không lo được, cũng không thể oán hận gì."

    Tôn thị nghe lời này, đôi mắt lại đảo tròn.

    "Lão đầu tử, ý của ông là, ông qua loa bọn chúng?"

    Chu lão gia tử muốn giải thích, nhưng lại nghĩ Tôn thị từ trước đến nay đều không biết nhìn xa trông rộng, cũng không giảng giải thêm, chỉ 'ừ' một tiếng.

    Lần này Tôn thị thầm an tâm hơn: "Ta nói rồi mà, sao ông lại có thể già đến mức hồ đồ rồi, à phải, còn chuyện Vương Cường.."

    Chu lão gia tử nghiêm túc nói: "Bà sớm chết tâm đi, hôm nay nháo thành trò cười như vậy, hàng xóm láng giềng đều biết Vương Cường đi dạo kỹ viện, loại người như vậy mà bà vẫn gả Thanh nha đầu đi, bà không người ta chửi còng xương sống nhưng ta sợ!"

    Trong bóng tối, Tôn thị bĩu môi. Làm sao có thể không tiếc. Tận năm lượng bạc cơ đấy.

    Trong tam phòng.

    Chu Bình nói chuyện hắn nhờ vả Chu Thanh cho Chu Hoài Lâm cùng Triệu thị nghe. Triệu thị vui mừng đến không ngừng cười được. Trước đó họ cũng muốn cho Chu Bình đi học trường tư trong thôn, vậy nhưng một câu Chu Bình thiên tư ngu độn của Chu Hoài Hải đã lập tức bóp chết hi vọng của họ. Chu Bình chỉ học tổng cộng có nửa tháng. Điều này trở thành tâm bệnh của hai vợ chồng tam phòng, nhất là mỗi lần Chu Viễn tan học về nhà, trong lòng bọn họ càng khó chịu. Bây giờ, Chu Hoài Sơn đọc sách, Chu Bình có thể đi theo học chữ..

    Chu Hoài Lâm kéo con trai lại gần, dùng bàn tay thô ráp vỗ vỗ đầu của con, dặn dò: "Con trai ngoan, đi theo nhị bá con học thật tốt, cha sẽ tranh thủ để cho con cũng được đi đọc sách."

    Giọng nói còn mang theo một chút nghẹn ngào.

    Đôi mắt Chu Bình sáng lấp lánh: "Cha, người yên tâm, ta hiểu được."

    Giờ khắc này, tam phòng ngóng trông Chu Bình được đi học cũng không thua kém gì so với Chu Thanh ngóng trông Chu Hoài Sơn a.
     
  2. Hương Nhi

    Bài viết:
    754
    Chương 11: Khai khiếu

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bút Mặc Trai.

    Trung Thúc rót cho Thẩm Lệ thêm một chén trà, lại đứng trước mặt Thẩm Lệ, cúi đầu nói: "Đại nhân, đã điều tra xong, nữ tử này tên là Chu Thanh, chính là một thôn nữ bình thường ở Khánh Dương thôn."

    Trung Thúc dừng một chút, lại nói: "Nếu như nhất định phải tìm chỗ không giống bình thường của nàng, ước chừng chính là tính cách có chút mạnh mẽ hơn so với thôn nữ bình thường a."

    Trên mặt Thẩm Lệ không biểu lộ điều gì, bưng chén trà, chậm rãi uống.

    "Tình hình trong nhà nàng ra sao?"

    "Mẹ nàng mất sớm.."

    Trung Thúc kể lại đại khái tình hình gia đình Chu Thanh, lời ít mà ý nhiều nói: ".. Ban ngày đến mua bút mực, là nàng định để cho cha nàng đi đọc sách."

    Nói đến đây, Trung Thúc lắc đầu cười cười: "Suy nghĩ là tốt, chính là quá không phù hợp với thực tế, nhà in làm sao có thể để cho cha nàng chép sách kia chứ."

    Thẩm Lệ không mở miệng, chỉ hơi gật đầu ra hiệu cho Trung Thúc, có thể rời đi. Chờ Trung Thúc đi rồi, Thẩm Lệ đặt lại chén trà nhắm mắt tựa lưng vào ghế ngồi.

    Chép sách.. Như vậy nói cách khác, ngày mai vô cùng có khả năng nàng còn muốn tới huyện thành?

    Thẩm Lệ nhắm mắt nghỉ ngơi trên ghế mây trong chốc lát, sau đó hắn chợt mở mắt, đứng dậy đi đến giá sách chỗ góc tường, rút ra mấy quyển sách. Sau khi lấy ra toàn bộ sách tứ thư ngũ kinh, Thẩm Lệ nghĩ nghĩ, vung áo bào ngồi xuống, lôi ra từ phía dưới giá sách một cuốn sách bám đầy bụi bặm.

    Cuốn sách này không có bìa, cũng không phải tài liệu bí mật gì, chẳng qua là lúc hắn vừa tới huyện Thanh Hà, cho người điều tra Huyện lệnh Thanh Hà, trong này ghi lại một chút chuyện có liên quan đến kẻ đó.

    Chu Hoài Sơn phải đi học, trận đầu chính là kiểm tra tư cách học trò, học trò đi huyện phủ khảo hạch, người ra đề chính là Huyện lệnh cùng tri phủ.

    Tìm xong tất cả sách, Thẩmm Lệ ôm chúng đi lên phía trước tìm Trung Thúc.

    Trung Thúc sững sờ, không hiểu nhìn về phía Thẩm Lệ, hỏi: "Đại nhân?"

    Thẩm Lệ mặt không chút thay đổi nói: "Đến mai nếu Chu cô nương tới xin tư cách chép sách, liền đáp ứng nàng, mấy bản sách này, đưa cho nàng lấy về chép."

    Trung Thúc.. Xem sách một chút, rồi nhìn Thẩm Lệ, rồi lại nhìn sách một chút. Không phải.. không phải là đại nhân có ý gì với cô nương nhà người ta đấy chứ? Đây là cột sắt nở hoa rồi à?

    Trong đôi mắt Trung Thúc, lòe lòe ngọn lửa mong đợi.

    "Đại nhân, ngài.. Khai khiếu rồi?"

    Năm nay Thẩm Lệ mười chín tuổi, bằng tuổi hắn con người ta đã có thể đánh đấm rồi, thế mà Thẩm Lệ vẫn còn độc thân. Nếu là vì nhà nghèo khổ thì cũng thôi đi, hết lần này tới lần khác Thẩm gia lại vô cùng uy danh hiển hách, còn là Bá phủ ở Kinh thành, Thẩm Lệ còn có chức quan trên người. Nhìn lên thì chẳng bằng người, nhưng nhìn xuống thì cũng chẳng ai bằng a. Huống hồ dáng dấp Thẩm Lệ lại tuấn tú lịch sự. Ấy vậy mà hết lần này tới lần khác vị đại nhân tuấn tú lịch sự đó lại không lấy được vợ!

    Mà nguyên nhân cuối cùng, làm cho người ta phải giận sôi gan. Đệ nhất mỹ nhân kinh đô từng coi trọng Thẩm Lệ, hắn không chỉ có cự tuyệt người ta, còn nói một câu vô cùng gợi đòn: Quá xấu!

    Sau chuyện đó, không ai dám đến cửa nhà hắn làm mối nữa. Việc hôn nhân của Thẩm Lệ, cũng trở thành cái gai trong mắt, cái dằm trong tim tất cả trên dưới nhà họ Thẩm.

    Trung thúc là người nhìn Thẩm Lệ lớn lên từ nhỏ, bây giờ lại lệ nóng mong mỏi nhìn hắn, chỉ sợ nhận được câu trả lời đáng thất vọng, hai tay vững vàng chống lên quầy hàng, tiếp đó, hít sâu một hơi.

    Thẩm Lệ cụp mắt nhìn xuống đất, không thể nhìn thấy thần sắc trong đáy mắt hắn, im lặng một hồi lâu, hắn mới nói: "Cứ xem là thế đi."

    Trung Thúc vui mừng: "Cái gì mà cứ xem? Ngài nhìn trúng cái gì của Chu cô nương? Hay là, ngài cảm thấy chỗ nào của Chu cô nương làm ngài rung động?"

    Với bộ dáng của cô thôn nữ này, thì còn kém xa đệ nhất mỹ nhân kinh đô a. Đệ nhất mỹ nhân kinh đô kia làn da trắng nõn mỹ mạo xuất chúng, cầm kỳ thư họa lại vô cùng tinh thông.

    Còn Chu cô nương.. Chẳng lẽ gu thẩm mỹ của đại nhân nhà hắn thật sự có vấn đề? Cũng may trong phủ, Bá gia cùng phu nhân đã buông lời, chỉ cần con dâu là một cô nương trong sạch là được, không cầu thân phận.

    Nhìn ánh mắt Trung Thúc, khóe miệng Thẩm Lệ khẽ giật mấy cái. Rung động? Không phải. Chính hắn cũng không thể nói rõ, tối hôm trước, lúc Chu Thanh dìu hắn lên ngựa, hai tay của Chu Thanh đã vững vàng nâng nhị đệ của hắn a!

    Thật sự đó, là vững vàng, nâng! Trong nháy mắt đó thực sự là..

    Sau khi hắn lên ngựa, ngay cả một câu cảm tạ cũng không kịp nói, lúng túng vội vàng rời đi. Hôm qua gặp lại Chu Thanh, trong lòng của hắn lại tung tăng kích động, rất muốn nói chuyện với nàng. Cái này, xem như là khai khiếu sao?

    Không biết trả lời Trung Thúc thế nào, Thẩm Lệ hít một hơi thật sâu: "Nàng cứu mạng ta."

    Nói xong, Thẩm Lệ quay đầu tiến vào buồng trong.

    Trung Thúc.. Cho nên nói, ngài là muốn lấy thân báo đáp? Một tay nâng cằm, Trung Thúc một mặt sầu bi nhìn về phía cửa lớn Bút Mặc Trai. Đúng lúc này, một nam nhân có râu quai nón nhanh chân đi vào.

    Thấy rõ người tới, Trung Thúc lập tức bỏ qua suy nghĩ trong lòng, đáy mắt hiện lên vẻ thống suốt, nghênh đón: "Khách quan, ngài muốn mua gì?"

    "Một hộp mực Huy Châu." Hán tử đi thẳng tới chỗ quầy hàng, vỗ xuống một tấm ngân phiếu.

    "Được, ngài chờ một chút."

    Trung Thúc lanh lẹ lấy ra hộp mực Huy Châu, đưa tới: "Đây là loại mực Huy Châu thượng hạng, chính là món hàng trấn tiệm của chúng ta.."

    Nam tử râu quai nói tỏ vẻ ghét bỏ Trung thúc nói nhiều, trực tiếp nhét hộp mực Huy Châu vào trong ngực, hai ngón tay đè lên tấm ngân phiếu đẩy nó vào trong: "Không cần thối lại."

    Nói xong, quay đầu rời đi.

    Hắn vừa đi, Trung Thúc lập tức cầm tấm ngân phiếu đi vào buồng trong.

    "Đại nhân, người của kinh thành đến."

    Thẩm Lệ đang suy nghĩ về chuyện xảy ra tối hôm trước, nghe vậy thì nhíu mày lại, tiếp nhận tờ ngân phiếu. Trên đó viết lít nha lít nhít mấy dòng chữ, Thẩm Lệ nhìn qua, sau đó giờ tờ ngân phiếu trên ngọn nến, đốt đi.

    "Bảo sát thủ của chúng ta chuẩn bị một chút, mau chóng bắt đầu huấn luyện, tranh thủ trong vòng một năm huấn luyện được một đội tinh nhuệ."

    Thẩm Lệ chính là người đứng đầu của tổ chức Ám vệ. Đây là một tổ chức không thuộc về lục bộ triều đình, chỉ nghe lệnh của một mình đế vương. Nói trắng ra là, tổ chức sát thủ đế vương nuôi dưỡng. Chuyên môn thay hoàng đế điều tra những án khó giải quyết, diệt trừ những chướng ngại vật cứng rắn trên đường.

    Thẩm Lệ ôn nhuận như ngọc, chính là một thanh đao đắc lực trong tay hoàng thượng.

    Nhìn tâm ngân phiếu cháy hết, ngón tay Thẩm Lệ nhẹ nhàng gõ nhịp trên mặt bàn: "Cứ dựa theo kế hoạch mà làm."

    Theo đó, bọn họ chọn ngọn núi gần thôn Khánh Dương làm trụ sở huấn luyện. Sở dĩ chọn nơi đó, một là vì nó rất gần huyện thành, hai là trên núi rất nhiều độc vật cùng mãnh thú, ba là ngọn núi kia quá bí mật, cơ hồ không có người lên núi.

    Nghĩ đến trụ sở huấn luyện, trong đầu Thẩm Lệ lại xuất hiện hình ảnh của Chu Thanh. Không ngờ, hắn vậy mà lại gặp nàng. Đây chính là duyên phận sao?

    * * *

    Chu Thanh đang được Thẩm Lệ thương nhớ, lúc này đang cầm chỗ giấy Chu Hoài Sơn viết mà nhìn. Đúng là kẻ ăn chơi trác táng, quả nhiên kiến thức rộng rãi, những chữ Phúc chữ Hỉ hắn viết, có rất nhiều kiều nàng chưa từng thấy qua.

    Chu Hoài Sơn vẻ mặt đưa đám, dang chân dang tay thành hình chữ đại nằm trên giường.

    "Ông trời của ta ơi, tay ta sắp gãy rồi, khuê nữ, ngày mai ta không thể viết chữ được nữa, nếu còn viết thì tay ta sẽ bị phế mất."

    Chu Thanh cẩn thận từng li từng tí cất gọn chỗ chữ hắn vừa viết được, thản nhiên nói: "Vậy ngày mai ngươi đi làm ruộng thôi."

    "Khuê nữ, ngươi không thể đau lòng cha ngươi một chút được sao? Đừng có uy hiếp ta nữa được không?"

    "Ngươi quên gà rồi à?"

    Vừa nghe Chu Thanh nhắc đến gà, Chu Hoài Sơn lập tức như con cái cá chép vọt một phát từ trên giường nhảy xuống, trơn tru tiếp đất. Cầm lấy cái cặp gắp than chuẩn bị kẹp gà lôi ra, khi nhìn đến lò lửa, Chu Hoài Sơn suýt nữa thì tru lên như sói.

    Mắt thấy sắc mặt Chu Hoài Sơn cứng đờ, Chu Thanh cũng theo xuống giường nhìn bếp lò.

    "Phốc!"

    Trong bếp lò, không hề châm lửa! Chu Hoài Sơn chổng mông bò trên giường, thấp giọng khóc nức nở.

    "Gà của ta a!"

    Chu Thanh buồn cười vỗ vỗ lưng Chu Hoài Sơn: "Bớt đau buồn đi."

    Chu Hoài Sơn..

    "Gà của ta!"

    "Nghỉ sớm đi, mai ngươi sẽ viết luận ngữ, mặt khác lúc rảnh rỗi thì dạy Bình Nhi 5 chữ lớn."

    Chu Hoài Sơn.. Bạo kích trong nháy mắt gấp bội! Nếu không phải lúc này trời đêm người ngủ, hắn thật sự muốn gào khóc a.

    "Vậy sáng sớm ngày mai, ngươi phải nấu gà cho ta ăn." Chu Hoài Sơn nhìn về phía Chu Thanh, một mặt u oán.

    Chu Thanh móc con gà từ trong bếp lò ra, nói: "Sao có thể mỗi ngày đều ăn gà, ngươi thật sự muốn ăn sụp cái nhà này sao, con gà này ngày mai ta cầm đi tặng lễ."

    Thẩm Lệ cho nàng nhiều đồ như vậy, nàng không thể không báo đáp.
     
  3. Hương Nhi

    Bài viết:
    754
    Chương 12: Thuyết phục

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sáng sớm hôm sau.

    Chu Thanh vừa ngủ dậy liền bắt đầu quét sân, đã thấy Vương thị vác một bọc phục nhỏ ra ngoài. Qua một đêm trằn trọc, quầng mắt nàng ta đen thui. Vương thị chân trước ra khỏi viện, Triệu thị chân sau cũng từ trong nhà đi ra.

    "Thanh nha đầu, cám ơn ngươi."

    Chu Thanh biết nàng đang nói về chuyện luyện chữ của Chu Bình, cười nói: "Tam thẩm khách khí rồi, người một nhà, cảm ơn cái gì chứ, nếu Bình Nhi có tiền đồ, ta cũng thơm lây mà."

    Một câu "Nếu Bình Nhi có tiền đồ" khiến đôi mắt Triệu thị chua xót, nàng biết đây là những lời thật lòng của Chu Thanh. Triệu thị đỏ mắt, móc ra từ trong ngực một cây trâm.

    "Không phải thứ gì tốt, đây là lúc tam thẩm gả cho tam thúc của ngươi.."

    Chu Thanh vội vàng hất ra tay.

    "Tam thẩm người làm cái gì vậy, ta để cho Bình Nhi đi theo cha ta học chữ, đó là bởi vì hắn là đệ đệ của ta, người mau thu lại đi."

    Triệu thị cầm cây trâm, còn muốn kín đáo đưa cho Chu Thanh. Thì Tôn thị mở cửa đi ra.

    "Mới sáng sơm tinh mơ, các ngươi ồn ào cái gì, việc trong nhà đã làm xong chưa?"

    Dọa cho Triệu thị lập tức giấu thật kĩ cây trâm, vùi đầu đi về phía phòng bếp: "Nương, hôm nay ta dậy sớm, giúp Thanh nha đầu nấu cơm."

    Tôn thị hừ một tiếng: "Đã lo đi bợ đỡ rồi à?"

    Chu Thanh cùng Triệu thị không thèm để ý đến bà ta. Bởi vì đã quyết định chuyện Chu Hoài Sơn đi học, một bữa cơm sáng ăn có chút yên ổn. Trong lúc ăn, Tôn thị vẫn nói chút lời chua ngoa, Chu Thanh cũng không để ý đến bà, cho gà cho heo ăn xong, vừa vặn Thành Vũ đã đánh xe la tới.

    "Thanh tỷ, sáng sớm hôm nay ta nướng chim sẻ, vừa nướng chín, còn nóng hổi đây."

    Chu Thanh lên xe, Thành Vũ kín đáo đưa cho Chu Thanh ba con chim sẻ nướng.

    Mùi thịt thơm phức lập tức bay vào mũi, nước miếng của Chu Thanh lập tức ào ạt đổ ra.

    "Thơm quá a."

    Thành Vũ hắc hắc cười ngây ngô: "Ăn đi, ta xem tối hôm nay còn có thể bắt được mấy con nữa không."

    "Ngươi bắt được bao nhiêu?"

    Kỳ thực bắt được ba con, hắn đều đưa hết cho Chu Thanh, nhưng Thành Vũ không dám nói như vậy, liền cười nói: "Bắt được tận mười mấy con cơ, đây là còn dư lại, cho tỷ ăn, đúng rồi, Thanh tỷ, Bút Mặc Trai mua một được hai, ta đã nói với người trong thôn, chắc hôm nay sẽ có nhiều người định vào thành đi mua đấy."

    Chu Thanh đang cắn thịt suýt chút nữa liền sặc.

    Ách..

    Trên thực tế, không chỉ có thôn dân Khánh Dương thôn biết, người của mấy cái thôn chung quanh cũng đều đã biết. Hay tin mua một được tặng hai, phàm là ai trong nhà có thân thích đi học, có chút khá giả cũng đều thông báo cho nhau biết ngay trong đêm. Cho nên một đường vào thành, Chu Thanh phát hiện xe ngựa, xe la, xe bò hôm nay đặc biệt nhiều. Đều là chạy đến Bút Mặc Trai mua một được tặng hai a. Trùng trùng điệp điệp!

    Chu Thanh.. Vô lực thở dài một hơi, sờ sờ bọc bùn trong lòng. Không biết con gà này có đủ để nàng nói xin lỗi hay không.

    Chờ khi Chu Thanh đến cửa Bút Mặc Trai, nơi đó đã đông nghìn nghịt người đứng. Không riêng gì người trong thôn tới, ngay cả người của huyện thành, thấy ở đây có nhiều người xếp hàng, sau khi nghe ngóng là mua một tặng hai, cũng tới xếp hàng.

    Sáng sớm Trung Thúc vừa mở cửa, đã bị dọa đến suýt chút nữa thì ngã lăn ra đất, tay khẽ run rẩy, ầm một phát khép cửa lại.

    "Đại nhân, tiệm của chúng ta nửa tháng này cũng không có một người khách nào, vậy mà bây giờ bên ngoài ít nhất cũng có mấy trăm người."

    Thẩm Lệ nhìn lướt qua bên ngoài từ cửa sổ. Xa xa liền thấy Chu Thanh, khuôn mặt lớn chừng bàn tay ngũ quan đang vo thành một nắm, đầy vẻ lo lắng bất an nhìn về bên này.

    Khóe miệng Thẩm Lệ giương lên, trong lòng đã hiểu được đại khái, nói: "Không sao, mở cửa đi."

    Mắt thấy Thẩm Lệ cười đầy ý vị, Trung Thúc hồ nghi nhìn hắn một cái, rồi quay đầu đi mở cửa. Quả nhiên nam nhân đang yêu đương đều mắc bệnh tâm thần sao? Sáng sớm đã cười thâm sâu như vậy, cười cái gì không biết.

    Mở cửa kinh doanh, người xếp hàng bên ngoài ồ ạt tràn vào. Trung Thúc giờ mới hiểu được vì sao lại có nhiều người như vậy? Thế mà lại có người tung tin đồn nhảm! Nói Bút Mặc Trai của họ mua một tặng hai! Mua một cây bút chất lượng kém, liền được một chồng giấy cùng một cái nghiên mực! Đây là cho rằng người của Bút Mặc Trai bị ngốc sao? Lại còn mua một được hai, sao không đi ăn cướp đi!

    Trung Thúc một mặt phẫn nộ nhìn về phía Thẩm Lệ.

    Trên mặt Thẩm Lệ mang theo nụ cười tiêu chuẩn, ôn hòa nói với đám đông khách nhân: "Hôm qua trong tiệm, đích thực là có hoạt động mua một được hai, có điều hoạt động này đã kết thúc, xin lỗi các vị."

    Trung Thúc.. Đại nhân, tại sao người lại nói như vậy?

    Một viên đá dấy lên ngàn cơn sóng.

    "Dựa vào cái gì hôm qua thì có hoạt động, hôm nay liền không có, ngươi nói không thì liền không có sao?"

    Mọi người đã phải dậy thật sớm, gấp rút lên đường, lại phải đứng xếp hàng rất lâu, bây giờ lại nói không còn hoạt động? Nếu là từ trước tới nay không có hoạt động này thì cũng thôi đi. Vì sao có người chiếm được tiện nghi này, còn bọn họ thì không kia chứ!

    "Đúng vậy, dựa vào cái gì!"

    "Cho một lí do đi!"

    Trung Thúc.. Hắc, ta đây sắp nổi bão rồi đấy nhé. Dựa vào cái gì à? Dựa vào chúng ta là chủ quán!

    Nhưng mà lời này, ông vẫn không thể nói ra, nếu nói chắc chắn sẽ chọc giận mọi người, những người này mà điên lên thì đập tiệm cướp đồ họ cũng dám làm không chừng. Mà ông lại còn không thể báo quan. Báo quan thì có thể sẽ bại lộ thân phận của Thẩm Lệ. Ám vệ tới huyện Thanh Hà, là cơ mật.

    Trung Thúc hắng giọng một cái, nâng hai tay vẫy vẫy về phía đám người: "Mọi người yên lặng một chút, yên lặng một chút, bản điếm cho tới bây giờ.."

    Mọi người đồng loạt nhìn về phía Trung Thúc.

    "Mùng sáu hàng tháng bản điếm đều tổ chức hoạt động ngày, vào ngày đó, khách hàng đầu tiên vào cửa hàng sẽ được hưởng thụ ưu đãi mua một được hai, chuyện này, những khách hàng thường xuyên chiếu cố bổn điếm đều biết." Thẩm Lệ ôn hòa cắt ngang lờiTrung Thúc định nói.

    Trung Thúc.. Sao ta lại không biết! Hơn nữa, chúng ta còn có khách quen?

    Đám đông.. trong số họ chẳng có ai là khách quen của nơi này cả. Mọi người thậm chí còn không biết nơi này có một cửa hàng bút mực đâu. Thế thì.. tiện nghi đến miệng cứ như vậy liền không còn?

    Thẩm Lệ nhìn phản ứng của mọi người, cười nói: "Chư vị hoặc là người đọc sách, hoặc là trong nhà có người đọc sách, tại hạ trong lòng tôn kính học thức cùng tu dưỡng của các vị, hôm nay, là lỗi do bản điểm tuyên truyền chưa chính xác, khiến mọi người thêm phiền toái, xem như bồi tội, ta mời các vị qua tiệm trà bên cạnh uống trà."

    Đám người..

    Nhân gia là chủ quán, hoạt động này như thế nào, tự nhiên là nhân gia định đoạt, đạo lý này bọn họ cũng không phải không biết. Chỉ là không chiếm được tiện nghi trong lòng không thoải mái. Bây giờ người ta đã nói đến mức này, ngay cả tu dưỡng của người đọc sách cũng đã bưng ra, nếu tiếp tục nháo, đó chính là không có tư dưỡng của người đọc sách a. Bản thân học trò đương nhiên sẽ không muốn ném đi mặt mũi của mình. Trong nhà có người đọc sách, tự nhiên càng sẽ không muốn tổn hại mặt mũi của người thân. Đúng là gian thương!

    Chỉ có vài người trong lòng cảm thấy biệt khuất, quả thực ngồi vào cửa hàng nước trà, uống mấy bát trà mới chịu bỏ qua.

    Chu Thanh trơ mắt nhìn đám người tản đi, nghẹn họng nhìn trân trối rồi mới thở phào một hơi. Tên Thẩm Lệ này, thật biết nói chuyện a!

    Thành Vũ đầy mặt tiếc hận: "Thanh tỷ, mùng sáu tháng sau, ta sẽ sớm tới, tranh thủ đến cửa hàng sớm nhất, mua thêm cho Hoài Sơn thúc chút giấy bút."

    Chu Thanh vội nói: "Sòn sớm đâu, có thể tháng sau ông chủ sẽ không cho giấy nữa."

    Thành Vũ sững sờ, chợt ngu ngơ cười lên. Đúng vậy a, chủ quán cũng không nói mỗi tháng đều khuyến mãi giống nhau a.

    "Thanh tỷ, lát nữa ngươi đi đâu?"

    "Ta đi loanh quanh một chút thôi, chúng ta vẫn cứ hẹn gặp ở quán trà này nhé."

    Thành Vũ gật gật đầu, ngồi lên xe la rời đi.

    Thẩm Lệ đứng trước của tiệm, nhìn Chu Thanh. Nam nhân bên người nàng kia, rốt cuộc là ai?

    Thẩm Lệ không biết mình có phải khai khiếu với Chu Thanh không, nhưng lúc hắn thấy nàng thân cận với nam nhân kia như vậy, trong lòng liền không thoải mái, rất không thoải mái a!
     
  4. Hương Nhi

    Bài viết:
    754
    Chương 13: Bản quyền

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chu Thanh ôm bọc gà ăn mày, lo lắng bất an. Chỉ vì một câu hoang ngôn của nàng, đã mang đến cho Bút Mặc Trai mớ phiền toái lớn như vậy, đây chẳng phải là lấy oán trả ơn sao.

    Chu Thanh cúi đầu đá hòn sỏi bên chân, trong lòng suy nghĩ phải giải thích thế nào với Thẩm Lệ. Kỳ thực giải thích cũng rất dễ dàng, chỉ cần ăn ngay nói thật là được, nhưng mà tạo thành loại hậu quả này, nàng biết bù đắp làm sao. Phải là một người tính nết khó chịu, chắc chắn sẽ rất cay cú vì cho rằng đã bị Chu Thanh chơi một vố. Vạn hạnh là, Thẩm Lệ là người rất dễ nói chuyện a!

    Ai! Nếu như nàng xuyên không mà có thể giống như những nữ chính khác thân mang y thuật thì tốt rồi. Nàng vừa ra tay, liền dễ dàng chữa khỏi vết thương cho Thẩm Lệ, như vậy liền có thể đền bù.

    Đang suy xét, Chu Thanh chợt cảm giác đỉnh đầu bị một mảnh bóng râm bao phủ, lập tức ngước mắt nhìn lên, liền thấy khuôn mặt ôn nhuận tươi cười của Thẩm Lệ, hắn đang đứng ngay trước mặt nàng.

    Chu Thanh cuống quít lui về sau một bước, lúng túng lại áy náy cười nói: "Ông chủ Thẩm."

    "Thật là đúng dịp, lại gặp được cô nương."

    Nói rồi, ánh mắt Thẩm Lệ nhìn về bọc bùn trong lòng Chu Thanh, nhíu mày lại, hiếu kỳ hỏi: "Đây là cái gì?"

    Chu Thanh đưa tay sờ sờ chóp mũi, nói: "Hôm qua được ông chủ Thẩm cho nhiều đồ như vậy, không thể báo đáp, vốn đang định đưa con gà này cho ông chủ Thẩm, không nghĩ tới, chỉ vì một câu nói bừa của ta ngày hôm qua lại mang cho các ngươi phiền toái lớn như vậy.. Cảm tạ ông chủ Thẩm."

    Cảm tạ hắn tặng đồ cho, càng cảm tạ hắn vừa rồi giúp nàng nói dối, không hề đẩy nàng đến nơi đầu sóng ngọn gió.

    Thẩm Lệ nhu hòa nhìn Chu Thanh, bỗng nhiên rất muốn đưa tay xoa xoa tóc nàng. Vô cùng muốn a.

    "Không sao, cô nương không cần để trong lòng, kinh doanh cửa hàng thường xuyên gặp phải loại vấn đề này."

    Dứt lời, Thẩm Lệ lại vươn tay về phía bọc bùn: "Đây là gà tặng cho ta à?"

    Ngữ khí Thẩm Lệ phong khinh vân đạm khiến trong lòng Chu Thanh thả lỏng không ít: "Ừm, đã thu thập xong, nổi lửa nướng liền có thể làm thành món gà ăn mày."

    "Cô nương nghĩ thực sự là chu đáo." Thẩm Lệ ôm bọc bùn, khen.

    "Cô nương vào thành, là vì muốn cho ta cái này sao?"

    Chu Thanh..

    Kéo miệng cười hắc hắc: "Cũng không phải chỉ có vậy, đương nhiên chủ yếu nhất là tặng ngài gà, thuận tiện đi nhà in một chuyến, cái kia, không chậm trễ chuyện làm ăn của ông chủ Thẩm nữa, ta đi trước."

    Chu Thanh vẫy vẫy tay với Thẩm Lệ rồi rời đi.

    Thẩm Lệ muốn giữ nàng lại, nghĩ nghĩ, cuối cùng không mở miệng, chỉ đưa mắt nhìn Chu Thanh rời đi, tiếp đó cong khóe miệng ôm bọc bùn tiến vào Bút Mặc Trai.

    Trung Thúc đứng ở cửa Bút Mặc Trai nhìn thấy hết thảy, lại nhìn Thẩm Lệ, trong ánh mắt chứa mấy phần ghét bỏ. Sao lại cảm thấy lúc đại nhân nói chuyện với Chu cô nương, giống như một thằng ngố ấy nhỉ? Có điều, ghét bỏ thì ghét bỏ, trong lòng ông vẫn rất vui vẻ. Dù sao kẻ ngốc này cũng khai khiếu a.

    Tin tức mua một tặng hai vì sao lại truyền ra, lúc ông nhìn thấy Chu Thanh liền hiểu.

    "Đại nhân, đây là cái gì?" Ý cười trong mắt Trung Thúc ý càng sâu, nhìn bọc bùn trong tay Thầm Lệ hỏi.

    "À, Chu cô nương tặng gà ăn mày cho ta, một lát nữa đợi Chu cô nương tới, chúng ta cùng ăn."

    Trung Thúc..

    Sao ông không nghe thấy Chu cô nương nói sẽ quay lại nhỉ?

    "Đại nhân xác định Chu cô nương còn quay lại sao?"

    Thẩm Lệ gật đầu: "Tất nhiên."

    Tiếp đó hắn ôm bọc gà ăn mày, đi vào gian nội thất.

    Chu Thanh không hề biết mình đã bị người chắc chắn hành trình, bây giờ đang tiến vào một nhà in.

    "Cô nương muốn mua cái gì?" Tiểu nhị nhiệt tình nghênh tiếp.

    Chu Thanh nhìn chung quanh một vòng, nói ngay vào điểm chính: "Ta muốn xin cho cha ta một cơ hội chép sách."

    Chuyện này, tiểu nhị không làm được chủ, liền gọi chưởng quỹ đi ra. Chưởng quỹ là một nam nhân mập mạp hơn 40 tuổi, dung mạo rất nho nhã.

    "Lệnh tôn muốn chép sách sao?"

    Chu Thanh lấy chữ Chu Hoài Sơn viết ra, trải lên quầy.

    Chưởng quỹ nhìn một cái, không khỏi khẽ hô một tiếng: "Chữ tốt! Thực sự là chữ tốt! Chữ này rất có khí khái a."

    Chu Thanh nghe xong lời này, trong lòng hơi có chút an tâm.

    Nhưng mà chưởng quỹ lại nói tiếp: "Không biết lệnh tôn đang học ở thư viện nào?"

    Thư viện trong huyện thành, những học sinh ưu tú thế này, không có một ai là hắn không quen biết a. Nhưng mà không hề nghe nói học sinh nào lại có con lớn như vậy. Chủ quán hơi nghi hoặc nhìn về phía Chu Thanh.

    Chu Thanh nở nụ cười, đáp: "Cha ta còn chưa đến thư viện."

    Chủ quán.. Còn chưa vào thư viện? Là một tiểu đồng? Cái kia.. Khuê nữ đều đã lớn như vậy? Là con dâu nuôi từ bé sau khi vào cửa liền sinh em bé luôn à?

    Chu Thanh..

    "Cha ta hồi nhỏ có đi học mấy năm, về sau trong nhà nghèo quá nên đành tạm gác lại chuyện học hành, một mực trồng trọt, có điều mặc dù buông xuống việc đọc sách, nhưng trong lòng một mực nhớ thương, cũng chưa từng từ bỏ luyện tập viết chữ.."

    Không đợi Chu Thanh nói xong, tiểu nhị đứng một bên nghe đã phì cười, cắt ngang lời nói của Chu Thanh.

    Chưởng quỹ liếc tiểu nhị một cái, quay đầu nói với Chu Thanh: "Cô nương có chỗ không biết, việc chép sách này, mặc dù học sinh bỏ ra công sức, nhưng chúng ta cũng bỏ ra giấy mực cùng ngân lượng, cho nên, bình thường sẽ không dễ dàng tiếp nhận."

    Đây chính là cự tuyệt. Trước khi đến, Chu Thanh đã chuẩn bị tốt cho việc bị từ chối rồi. Dù sao không phải là ai cũng có thể kiếm tiền bằng việc chép sách này được.

    Không nói nhiều lời, Chu Thanh trực tiếp đưa cho chưỡng quỹ xem hai câu đầu bài thơ ca nàng viết trước đó: "Ngài xem cái này đi."

    "Giải định thanh san bất phóng tùng/ Lập văn nguyên tại phá nham trung."

    Chưởng quỹ mở to hai mắt, không tự chủ chậm rãi đọc ra. Từng câu từng chữ, chỉ cảm thấy vô cùng khí thế, ý vị trùng trùng. Đã rất lâu chưa từng gặp qua một bài thơ mới nào hay như vậy!

    "Thơ hay! Thơ hay! Chỉ hai câu này?" Hắn có chút không chờ được muốn biết nốt những câu thơ đằng sau.

    Chu Thanh cười ha ha: "Sao có thể, nếu chỉ hai câu này, ta còn cho ngài nhìn làm gì a."

    Chu Thanh nói như vậy, chưởng quỹ lập tức hiểu ra ý tứ của nàng, không khỏi cười nói: "Cô nương là muốn dùng bài thơ này tìm cơ hội cho phụ thân?"

    Chu Thanh lắc đầu.

    "Ta biết nhà in đang muốn xuất bản sách thơ, nếu ngài đồng ý, ta muốn bán bài thơ này cho nhà in."

    Trước đây, mấy lần nguyên chủ vào thành tìm việc, có nghe người ta nói qua chuyện in sách thơ. Các nhà in lớn đều vội vàng thu thập thơ ca, các bài thơ chất lượng càng cao, thì nhà in càng được người đọc sách hâm mộ tìm mua.

    "Bán?"

    "Thơ này bán cho ngài, ngài có thể tự do sử dụng, tự do kí tên, sau này sẽ không có bất kỳ quan hệ gì với cha ta, ngài yên tâm, thơ này còn chưa có người khác nhìn qua đâu."

    Chưởng quỹ nghe vậy, trong ánh mắt lộ vẻ tính toán. Đây tuyệt đối là thơ hay thượng đẳng, chất lượng so với những bài hắn thu thập được còn tốt hơn nhiều. Nếu như quả thật có thể tự do kí tên..

    Nghĩ đến việc bài thơ sẽ được rất nhiều học sinh hâm mộ, truy tìm, trong lòng chưởng quỹ lập tức ngứa ngáy: "Ngươi muốn bán bao nhiêu tiền?"

    Chu Thanh cười nói: "Đều nghe ngài, dù sao ta còn muốn để cho ta cha chép sách ở chỗ ngài nữa mà."

    Chưởng quỹ cười ha ha đứng lên: "Tiểu cô nương rất biết tính toán a, thơ này ngươi có được từ chỗ nào?"

    "Cha ta làm."

    Chưởng quỹ không tin lời này, có điều Chu Thanh đã nói như vậy, dù hắn có gặng hỏi cũng không có kết quả vì thế cũng không truy vấn nữa, chỉ nói: "Đã như thế, cô nương cảm thấy mười lượng bạc đủ không? Nếu như có thể, cô nương hãy kí với ta một bản hợp đồng a."

    Chu Thanh.. 10 lượng! Ôi mẹ ơi! Bán bản quyền quả nhiên rất có tiền a!

    "Được, có điều ta không biết viết chữ, in dấu tay đi." Không có cò kè mặc cả, Chu Thanh sảng khoái ứng.

    Cổ văn rất khó nha, Chu Thanh miễn cưỡng đọc cũng hiểu nhưng lại không biết viết.

    Chưởng quỹ rất nhanh đã viết ra hai bản hợp đồng, mỗi người giữ một bản.
     
  5. Hương Nhi

    Bài viết:
    754
    Chương 14: Ác ý

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội dung bản hợp đồng đại khái chính là ước thúc Chu Thanh sau khi bán thơ thì không được đề cập đến xuất xứ của bài thơ dưới bất cứ tình huống nào, bằng không sẽ phải bồi thường gấp trăm lần.

    Chu Thanh cười nói: "Nếu như người tiết lộ bí mật không phải là ta thì sao?"

    Nói rồi, Chu Thanh liếc mắt vừa tiểu nhị bên cạnh.

    Tiểu nhị.. Nhìn ta làm cái giề đấy! Chẳng lẽ ta sẽ để lộ bí mật sao?

    Chưởng quỹ cười nói: "Cô nương yên tâm, hắn tuyệt đối sẽ không tiết lộ bí mật."

    Tiểu nhị.. Nàng ta còn chưa nói thẳng là ta, vì cái gì ông lại suy diễn ngay sang ta thế hả! Nhỡ đâu người nàng ta nói là ông thì sao!

    Chưởng quỹ..

    Chu Thanh liền nói: "Vẫn nên bổ sung lại một chút đi, trong lòng mọi người đều an tâm."

    Mua bán công bằng, bổ sung một chút điều khoản cũng không sao, chưởng quỹ nghĩ nghĩ, rồi nâng bút viết thêm vào hợp đồng. Ký xong, Chu Thanh đưa nốt hai câu thơ cuối cho chưởng quỹ. Chưởng quỹ không kịp chờ đợi mà mở to mắt ra đọc.

    "Thiên ma vạn kích toàn kiên kính, Nhâm nhĩ Đông Tây Nam Bắc phong ."

    Đọc xong, chậm rãi nhắm mắt, một mặt say mê cảm nhận ý cảnh trong thơ. Hay cho một câu "Nhâm nhĩ Đông Tây Nam Bắc phong" a!

    Chu Thanh cất kỹ bạc, cắt ngang tâm trí bay bổng của chưởng: "Còn chuyện chép sách của cha ta.."

    Chưởng quỹ chậm rãi mở mắt, một mặt vẫn chưa thỏa mãn: "Thực sự là thơ hay a!"

    Nói rồi, hắn quay đầu rút từ trong giá sách ra một bản《 luận ngữ》: "Theo giá thị trường, một bản 200 văn, trong tiệm cung cấp giấy, cô nương tự chuẩn bị bút mực."

    "Phải thế chấp cái gì không?"

    Chưởng quỹ khoát khoát tay: "Không cần, nếu cô nương có bài thơ hay nào, hoan nghênh lại đến."

    Chu Thanh cười ha ha đáp ứng. Nàng đã nhìn ra, chưởng quỹ hoàn toàn không để chuyện cha nàng chép sách vào trong lòng. Không cần thế chấp, ý kia cũng rất rõ ràng, liền xem như hắn có bị lừa mất quyển sách này, hắn cũng chấp nhận. Xem ra bài thơ kia, đích xác có thể thu lợi không ít cho nhà in a.

    Sau khi cất bạc thật kĩ, Chu Thanh tâm tình thư sướng rời khỏi nhà in. Nhà in nàng chọn chính là nhà in lớn nhất huyện Thanh Hà. Sở dĩ như vậy, cũng rất đơn giản. Đi theo đại lão liền có thịt ăn a. Nhà in có thể mở lớn như vậy, có thể thấy được nhân mạch của chưởng quỹ rất rộng. Chờ đến khi có thể làm quen với chưởng, liền có thể nhờ hắn đề cử cha nàng đến thư viện. Mặc dù trên trấn cũng có thư viện, nhưng Chu Viễn cũng đang học trên trấn, vạn nhất nhân vật thiết lập cho Chu Hoài Sơn bị sập thì biết xử lý làm sao a.

    Lại nói, nhà in này làm ăn lớn, cũng sẽ không vì một chút lợi ích nhỏ mà lừa bịp cha con nàng, nàng bán thơ cũng có thể càng thêm bình ổn thuận lợi, sẽ không bởi vì thơ quá hay mà bị người ta hãm hại.

    Chu Thanh rời khỏi nhà in, không hề hay biết sau lưng có một ánh mắt âm thầm nhìn chằm chằm nàng.

    Chu Hoài Hải đứng ở một góc rẽ cạnh tiệm in, siết chặt nắm tay. Nhìn bộ dáng này của Thanh nha đầu, là thành công rồi! Hít sâu một hơi, Chu Hoài Hải tiến vào nhà in.

    Tiểu nhị lập tức tiến lên chào đón: "Khách quan muốn mua gì?"

    Chu Hoài Hải do dự một chút, hỏi: "Ta là đại bá của vị cô nương vừa vào tiệm nhà ngươi."

    Tiểu nhị lập tức dò xét Chu Hoài Hải từ trên xuống dưới, quay đầu hô: "Chưởng quỹ."

    Chưởng quỹ đang ở gian trong bưng trà phẩm thơ, nghe thấy tiếng gọi cao vút, cho là lại có người tới đưa thơ, kích động phi ra ngoài.

    "Ngài là.."

    Chu Hoài Hải khom lưng hành lễ với chưởng quỹ, tự giới thiệu: "Tại hạ là đồng sinh của thôn Khánh Dương, là đại bá của vị cô nương mới vào tiệm."

    Chưởng quỹ.. Cho nên?

    "Nàng tới, là vì xin một cơ hội được chép sách đúng không? Không nói dối ngài, cha nàng là một nông phu trung thực, chỉ biết được mấy chữ, cũng không đi học."

    Chưởng quỹ.. nhìn Chu Hoài Hải từ trên xuống dưới. Chẳng lẽ bài thơ kia là do tên này làm?

    "Giải định thanh san bất phóng tùng ." Hai tay chắp sau lưng, chưởng quỹ ý vị thâm trường nhìn Chu Hoài Hải ngâm một câu thơ.

    Chu Hoài Hải.. Hở? Đầu đầy dấu chấm hỏi.

    "Cái kia, ta tới là để nhắc nhở các người một tiếng, đừng để bị người lừa gạt, chất nữ kia của ta, chỉ giỏi bốc phét, khoe khoang thôi."

    Mắt thấy phản ứng này của Chu Hoài Hải, chưởng quỹ cũng đã biết, bài thơ kia không có quan hệ gì với hắn.

    Hắc, này liền có ý tứ rồi. Làm đại bá mà chạy tới phá hỏng chuyện tốt của cháu gái.

    Ánh mắt chưởng quỹ nhìn Chu Hoài Hải u lãnh xuống: "Uổng cho ngươi còn là đồng sinh, thật phí công đọc sách thánh hiền, lại có thể nói ra những lời này."

    Nói rồi, chưởng quỹ hất ống tay áo, quay đầu rời đi.

    Chu Hoài Hải đỏ mặt lên: "Không biết lòng tốt của người khác!"

    Tiểu nhị liền cười lạnh: "Ngài có hiểu lầm gì đối với câu nói này sao? Nếu như nhận biết không đủ thấu triệt, không bằng trở về đọc lại sách đi, khó trách đã từng tuổi này rồi mà vẫn còn là một đồng sinh."

    Nói xong, liền không khách khí cầm chổi lên quét rác.

    Chu Hoài Hải một thân bụi đất chật vật bị quét ra, ngoài tức giận siết chặt nắm đấm cũng không dám mắng to. Dựa vào cái gì Thanh nha đầu có thể chép sách, còn hắn lại bị đuổi ra ngoài. Chẳng lẽ là.. Mắt sáng lên, trên mặt Chu Hoài Hải nổi lên một nụ cười lạnh đầy khinh bỉ. Với cái dáng người như cây đậu giá của Chu Thanh, thật không biết tên chưởng quỹ kia vừa ý nó cái gì! Oán hận trừng tấm biển của nhà in, Chu Hoài Hải giận dữ rời đi.

    Lúc này Chu Thanh còn không biết mình đã bị bác ruột suy đoán ác ý, đang lắc lư đi mua giấy.

    Nàng vốn định mang những chữ Hỉ, chữ Phúc mà Chu Hoài Sơn viết đi bán bản quyền. Dù sao loại chữ trang trí này, cũng là hàng hiếm có ở huyện Thanh Hà. Nhưng mới bán bản quyền một bài thơ, bây giờ lại đi bán bản quyền chữ, e khó tránh khỏi khiến người chú ý. Nhỡ bị người phát hiện thì phải làm sao bây giờ. Nàng chỉ là một cô nương nhà nông a. Vạn nhất bị thương nhân hám lợi để mắt tới thì nguy to!

    Nhịn một chút, Chu Thanh đổi thành mua một xấp giấy đỏ. Cũng may bây giờ trong tay có 10 lượng bạc bán bản quyền cộng thêm một khối bạc Thẩm Lệ cho, đủ dùng.

    Sau khi mua đồ xong, Chu Thanh đi về quán trà. Lúc nàng đến nơi, Thành Vũ đã đợi sẵn ở đó. Chờ Chu Thanh ngồi lên xe, Thành Vũ lập tức giơ roi quất la rời đi.

    Mà ở Bút Mặc Trai, Thẩm Lệ đang tựa cửa chờ người đến nỗi mọc nấm luôn rồi..

    Trung thúc chống cằm nhìn Thẩm Lệ.. Mắt nhìn thấy khuôn mặt thất vọng của hắn, Trung Thúc phì cười ra tiếng: "Không nỡ thì mau đuổi theo a."

    Thẩm Lệ nhấc chân chạy ra.

    Trung Thúc.. Đi thật luôn!

    "Cô nương, cô nương."

    Nghe phía sau có tiếng gọi, Chu Thanh quay đầu, liền thấy Thẩm Lệ một thân y phục đen đi tới. Tiểu tử dễ nhìn như thế, sao lúc nào cũng mặc già như vậy chứ.

    Nói thầm trong lòng một câu, Chu Thanh vội vàng nhảy xuống xe: "Ông chủ Thẩm, có chuyện gì sao?"

    Thành Vũ kéo xe la ngừng lại.

    Thẩm Lệ..

    "Gần đây Bút Mặc Trai có nhận sách học sinh chép, không biết nhà cô nương có người muốn chép sách không?"

    Nói xong, Thẩm Lệ liếc thấy cuộn giấy đỏ trên xe la, lập tức thầm giật mình.

    Chu Thanh vô cùng cảm kích, đang muốn đáp lời, Thẩm Lệ lại hỏi: "Nhà cô nương đây là sắp có hỉ sự sao?"

    Chu Thanh..

    "Hả?"

    Trầm Lệ chỉ cuốn giấy đỏ kia.

    Chu Thanh.. Ngươi thật sự rất thích tám chuyện a!

    Lắc đầu cười cười: "Không phải, mua về chuẩn bị dùng để viết chữ. Cha ta quả thật là muốn chép sách, có điều đã tìm được nhà in, đa tạ ông chủ Thẩm."

    Thành Vũ nhìn Thẩm Lệ, luôn cảm thấy ông chủ này không có ý tốt.

    "Thanh tỷ, cần phải đi rồi, nếu không sợ sẽ gặp mưa mất."

    Thẩm Lệ.. trên trời xanh thẳm, ngay cả một đám mây cũng không có!

    Chu Thanh cười hẹn gặp lại Thẩm lệ, sau đó ngồi lại xe la.

    Trơ mắt nhìn Chu Thanh rời đi, Thẩm Lệ chỉ cảm thấy trong lòng thật là khó chịu a. Hắn cũng rất muốn đi cùng.

    "Cái kia, chào ngài, ngài vừa mới nói Bút Mặc Trai thu chép sách? Ngài xem ta có được không?"

    Sau lưng Thẩm Lệ, có một thư sinh khép nép hỏi.

    Thẩm Lệ..

    Trong Bút Mặc Trai, Trung Thúc..

    "Phốc, ha ha ha ha ha."
     
  6. Hương Nhi

    Bài viết:
    754
    Chương 15: Ngăn cản?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lúc Chu Thanh về đến nhà, đã là hoàng hôn. Tạm biệt Thành Vũ xong, Chu Thanh ôm giấy đỏ đi vào viện, vừa tiến vào nàng liền cảm giác được bầu không khí trong nhà hình như không đúng lắm. Bình thường lúc này, tam phòng vẫn còn ở ruộng làm kia. Sao hôm nay..

    Chu Hoài Lâm ngồi xổm trong viện, Triệu thị đứng ở bên cạnh Chu Hoài Lâm, Chu Dao nhìn thấy Chu Thanh trở về vội vàng nghênh đón: "Tỷ, tỷ trở lại rồi."

    "Xảy ra chuyện gì vậy?"

    "Đại bá nói.."

    Không đợi Chu Dao nói hết lời, Tôn thị từ trong nhà đi ra, trong tay xách theo cây chổi nhào thẳng về phía Chu Thanh.

    Chu Thanh cuống quít nhét chồng giấy đỏ trong lòng cho Chu Dao, kín đáo nói: "Đưa cho cha ta đi."

    Dứt lời, Chu Thanh lập tức lắc người né tránh cây chổi Tôn thị phang tới.

    "Nương, rốt cuộc chuyện này là thế nào, người cũng nên hỏi cho rõ đã." Chu Hoài Lâm đứng dậy kéo Tôn thị.

    "Thanh nha đầu không phải loại người như vậy."

    Tôn thị lập tức quát vào mặt hắn: "Nó là hạng không biết xấu hổ, sao, ngươi cũng muốn đi theo nó làm chuyện đồi bại?"

    Trên mặt Chu Hoài Lâm lập tức lộ vẻ khó xử.

    Vì sao bị đánh, Chu Thanh không biết, nhưng ba chữ "chuyện đồi bại" này, nàng lại rất hiểu, nàng nhìn Tôn thị thần sắc lập tức lạnh xuống.

    "Ta như thế nào mà không biết xấu hổ?"

    "Phi! Ngươi làm ra chuyện bẩn thỉu kia, còn có mặt mũi mà hỏi? Ngươi có biết liêm sỉ không, bản thân không biết xấu hổ, còn muốn liên lụy Viễn ca nhi của ta? Cho ngươi ra ngoài làm chuyện mất mặt xấu hổ, cho ngươi ra ngoài bán da bán thịt này!"

    Tôn thị xách theo cây chổi đuổi đánh Chu Thanh. Chu Thanh vội vã né tránh, từ trong những lời khó nghe hiểu được một hai.

    "Nương!" Chu Hoài Lâm thanh nghiêm mặt, rống lên với Tôn thị.

    Hắn không kéo Tôn thị nữa, quay đầu thâm trầm nhìn về phía Vương thị: "Đại tẩu dù sao cũng là trưởng bối của Thanh nha đầu."

    Vương thị hừ một tiếng: "Cũng bởi vì ta là trưởng bối của nó, mới không thể trơ mắt nhìn nó ra ngoài bán thịt đấy."

    Nói đến mức này, nếu Chu Thanh còn không hiểu, thì chính là đồ đần.

    Không thèm trốn tránh Tôn thị nữa, Chu Thanh thuận tay nhặt lên một cây gậy trúc, đánh về phía Vương thị.

    "..."

    Vương thị không ngờ Chu Thanh thế mà dám ra tay với mình, không kịp tránh, lập tức bị Chu Thanh hung hăng quật cho một gậy, đau đến nỗi phải gân giọng gào khóc.

    "Giết người rồi!"

    Vương thị vừa hô, Chu Thanh đã ném cây gậy trúc trong tay đi, vươn tay túm tóc Vương thị, Vương thị không kịp chuẩn bị, bị Chu Thanh túm lấy liền lảo đảo ngã nhào trên đất, Chu Thanh trực tiếp cưỡi lên người mụ ta đấm đá túi bụi.

    Làm sao Vương thị có thể đỡ được trận đánh này, nhất thời tê tâm liệt phế gào thét. Đừng nhìn Chu Thanh gầy gò, nhưng khí lực lại rất lớn, hơn nữa từ nhỏ nàng đã giỏi đánh đấm, Vương thị bị nàng đánh lăn bò càng không dậy nổi.

    Tôn thị thấy Vương thị bị đánh, tức đến gần thổ huyết: "Con trứng thối kia, dừng tay cho tao, dừng tay."

    Cây chổi trong tay liên tục quất tới Chu Thanh.

    Chu Thanh lập tức dùng nắm lấy cổ Vương: "Bà dám quất ta, ta liền bóp chết mụ ấy! Bà thử xem!"

    Đáy mắt hiện ra hung quang, giống hệt như một con mãnh thú.

    Trong một chớp mắt kia, lòng Tôn thị chợt sinh sợ hãi, vội rụt tay lại, không tiếp tục đánh tới nữa. Đúng lúc này, bên ngoài có tiếng bước chân vang lên. Chu lão gia tử cùng Chu Hoài Hải mang theo tộc trưởng tới. Còn có một số thôn dân khác nữa.

    Vừa vào viện tử, Chu Hoài Hải chấn kinh nhìn tình cảnh trong viện: "Thanh nha đầu, ngươi ở bên ngoài làm ra chuyện không biết liêm sỉ mất mặt xấu hổ kia, sao còn dám về nhà đánh trưởng bối, đây chính là đại bá mẫu của ngươi."

    Mắt Chu Thanh đỏ ngầu, cưỡi trên người Vương thị nói: "Ta chỉ muốn biết, ta đã làm cái gì, vừa vào cửa bà nội liền đuổi đánh ta, Đại bá mẫu liền mắng ta là bán thịt."

    Sắc mặt Chu lão gia tử xanh xám, quát: "Đứng lên."

    Chu Thanh không để ý tới ông ta, tay bấm lấy cổ Vương thị, gằn từng tiếng: "Đến cùng là ta đã làm cái gì?"

    Vương thị bị Chu Thanh bóp cổ, cảm thấy mình sắp tắt thở rồi, không ngừng giãy giụa.

    Chu lão gia tử tức giận cắn răng, lại vì vướng tộc trưởng ở đây, đành phải quay đầu nhìn về tộc trưởng thở dài một hơi, nói: "Đẻ ngài chê cười rồi."

    Tộc trưởng không vui nhìn Chu Thanh, lạnh lùng nói: "Bất kể như thế nào, ngươi cũng không thể đánh trưởng bối, đứng lên đi."

    Chu Thanh biết tộc trưởng là một nhân vật lợi hại, do dự một chút, từ trên người Vương thị đứng lên. Nàng không thể không nể mặt mũi tộc trưởng.

    Quả nhiên, Chu Thanh vừa ngoan ngoãn đứng lên, sắc mặt lạnh lùng của tộc trưởng dễ nhìn hơn mấy phần.

    Vương thị lập tức thở mạnh một hơi, cảm giác bản thân vừa chết đi sống lại, xoay người ngồi dậy, vỗ đùi liền muốn mắng lên.

    Chu lão gia tử đã lên tiếng, cắt ngang: "Ngậm miệng."

    Vương thị..

    Chu lão gia tử mời tộc trưởng tiến vào chính phòng, sau khi tộc trưởng yên vị liền cho người bưng trà rót nước. Một nhà tam phòng đứng ở bên trái, Chu Dao nắm chặt tay Chu Thanh, không ngừng run rẩy. Chu Hoài Hải kéoVương thị mặt mũi sưng húp dậy, đứng ở phía bên phải. Tôn thị đứng tại bên cạnh Chu lão gia tử, hung dữ trừng mắt nhìn Chu Thanh.

    Chu lão gia tử thở ra một hơi, lên tiếng: "Hôm nay mời tộc trưởng tới, chính là vì chuyện của ngươi, chính ngươi giải thích đi."

    Bàn tay Chu Dao nắm lấy tay Chu Thanh, bỗng nhiên càng thêm dùng sức.

    Chu Thanh vỗ vỗ tay Chu Dao, tiến lên phía trước một bước, nói: "Ta không biết mình đã làm chuyện gì khiến người người oán trách như vậy."

    Tôn thị hừ một tiếng: "Ngươi vì tìm cho cha ngươi một cơ hội chép sách, có phải là đã dùng thân thể ngươi để đổi không! Cái loại lăng loàn đốn mạt kia."

    Nghe thấy những lời này, Chu Thanh lập tức cười lạnh. Quả nhiên giống với những gì nàng suy đoán.

    "Ta đây vừa lấy được cơ hội chép sách, còn chưa nói cho cha ta nghe, sao các ngươi lại biết trước?"

    "Ngươi chỉ cần trả lời phải hay là không thôi!" Tôn thị hung tợn quát.

    Chu Thanh không để ý tới bà ta, chỉ nhìn tộc trưởng, nói: "Tam gia, cả ngày hôm ta đều ở bên ngoài, mới vừa vào nhà liền bị chụp lên đầu cái mũ không biết xấu hổ, xin tam gia làm chủ cho ta."

    Những đứa bé tầm tuổi như Chu Thanh cơ bản đều gọi tộc trưởng là tam gia.

    Chu Thanh tỏ ra vô cùng ủy khuất, tộc trưởng liền hỏi Chu lão gia tử: "Bỉnh Đức, việc này liên quan đến danh dự của nữ tử, ngươi thật sự đã điều tra xong rồi sao?"

    Không đợi Chu lão gia tử nói chuyện, Chu Thanh liền hỏi: "Rốt cuộc là ông nội có tận mắt thấy ta làm chuyện không biết xấu hổ hay không, người có chứng cớ gì?"

    Chu lão gia tử liền nhìn về phía Chu Hoài Hải.

    Chu Hoài Hải cười lạnh: "Nếu không phải ngươi làm chuyện mất thể diện như vậy, thì sao nhà in lớn nhất huyện Thanh Hà lại đồng ý cho cha ngươi chép sách?"

    Chu Thanh liền cười lạnh hỏi lại: "Sao đại bá lại biết được?"

    "Hôm nay ta vào thành, vừa vặn bắt gặp."

    "Đại bá là bắt gặp ta làm chuyện không cần thể diện hay bắt gặp ta làm cái gì? Hay là, ông chủ nhà in chính miệng nói với đại bá rằng, cha ta có được cơ hội chép sách?"

    Chu Hoài Hải.. Chẳng lẽ không có? Không có khả năng a! Lúc Thanh nha đầu đi ra từ nhà in, nhìn rất cao hứng mà.

    Chất vấn xong Chu Hoài Hải, Chu Thanh quay đầu nhìn về tộc trưởng nói: "Cầu xin tam gia làm chủ cho ta."

    Tộc trưởng liền quay sang hỏi Chu Hoài Hải: "Đến cùng là ngươi thấy cái gì?"

    Chu Hoài Hải..

    Đúng lúc này, Chu Hoài Sơn một mực nằm trên kháng dưỡng chân như một trận gió từ bên ngoài phi vào. Trực tiếp nhào về phía Chu Hoài Hải.

    "Là bởi vì ta được đi học, trong lòng ngươi oán hận đúng không, có oán hận thì ngươi hướng về phía ta, ngươi thế mà lại chụp bô phân lên đầu Thanh nhi, ta giết ngươi!"

    Chu Hoài Sơn đột nhiên xuất hiện, Chu Hoài Hải không hề phòng thủ, trên mặt chát một phát, bị Chu Hoài Sơn tát cho một bạt tai.

    "Cho ngươi khi dễ khuê nữ của ta này, cho ngươi khi dễ khuê nữ ta này."

    Hai kẻ là lượt đánh nhau, không có chương pháp. Chu Hoài Sơn cứ nhè đầu và mặt mũi Chu Hoài Hải mà đập tới. Chu Hoài Hải quanh năm không làm việc nặng, luận về khí lực làm sao có thể qua được một nông phu như Chu Hoài Sơn.

    "Nhị ca, nhị ca huynh bình tĩnh một chút." Chu Hoài Lâm lập tức xông lên, từ phía sau ôm cứng lấy Chu Hoài Hải, mở miệng khuyên can Chu Hoài Sơn.

    Chu Bình.. cha hắn là đang ngăn cản đánh nhau đấy à?
     
  7. Hương Nhi

    Bài viết:
    754
    Chương 16: Chó điên

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chu Hoài Sơn giống như một con chó điên, không chỉ quyền đấm cước đá, thậm chí còn mở to miệng cắn người.

    Vương thị có lòng muốn giúp chồng, nhưng nhìn dáng vẻ của Chu Hoài Sơn, liền rụt cổ không dám động đậy, chính mụ ta còn bị Chu Thanh đánh cho toàn thân bầm đen đây.

    Tộc trưởng trợn mắt há mồm. Hoài Sơn nổi tiếng là một người thành thật trong thôn a. Bây giờ.. Nhìn Chu Hoài Sơn điên cuồng cắn xé Chu Hoài Hải, trong lòng tộc trưởng thở dài một tiếng: Nhìn xem các người đã bức một người trung hậu thành cái dạng gì rồi.

    "Ta nói này Bỉnh Đức, các ngươi thật sự đã tìm hiểu rõ ràng chưa? Tính tình Hoài Sơn ta cũng biết, ngươi xem cái này.."

    Chu lão gia tử nhớ tới dáng vẻ gào khóc thảm thương của Chu Hoài Sơn sáng sớm hôm qua. Tính tình đứa con này của ông như thế nào, ông rõ ràng nhất. Bây giờ có thể tức giận thành bộ dạng này.. Chu lão gia tử cũng phải nảy sinh sự hoài nghi với lí do thoái thác của Chu Hoài Hải. Vậy nhưng cũng không thể để mặc lão nhị đánh chết lão đại được. Lại nhìn Chu Hoài Lâm đang ngăn cản hai người đánh đấm.

    Chu lão gia tử.. Nhị phòng, tam phòng là hận đại phòng nhiều tới mức nào a!

    "Đùng" một tiếng, Chu lão gia tử vỗ bàn, giận dữ hét: "Được rồi, dừng tay cho ta!"

    Không giống với Chu lão gia tử vỗ bàn, Tôn thị cũng rất trực tiếp, mắt thấy đại nhi tử bị đánh, Tôn thị lập tức xông lên đánh Chu Hoài Sơn.

    "Dừng tay, không nghe thấy ta nói sao!" Chu lão gia tử đứng dậy gào thét.

    Tràng diện cuối cùng cũng được khống chế. Chu lão gia tử xanh mặt ngồi xuống.

    Tộc trưởng thở dài một hơi, nói: "Vốn là chuyện riêng nhà ngươi, ta không nên nhúng tay, nhưng hôm nay Hoài Hải đã cố ý mời ta tới, vậy ta cũng nhiều miệng hỏi một câu."

    Tộc trưởng nói xong, không ai tiếp lời.

    Tộc trưởng quay sang hỏi Chu Thanh: "Có phải ngươi đã xin được cho cha ngươi cơ hội chép sách không?"

    Chu Thanh gật đầu: "Vâng."

    Tôn thị lập tức liền muốn mắng lên, lại bị ánh mắt của tộc trưởng trừng cho, đành ngậm miệng không dám nói gì.

    "Vậy ngươi nói cho tam gia nghe, làm thế nào mà ngươi lấy được cơ hội này?"

    Chu Thanh liền móc từ trong ngực áo ra tờ giấy có chữ viết của Chu Hoài Hải, đưa cho tộc trưởng.

    Đức bất cô, tất hữu lân.

    "Mặc dù cha ta còn chưa vào thư viện, học vấn cũng không cao, nhưng mà chưởng quỹ coi trọng chữ của ông ấy."

    Chu Hoài Hải nghe thấy lời này, cười lạnh một tiếng: "Cha ngươi làm ruộng hơn hai mươi năm, có thể viết ra chữ rồng chữ phượng gì để lọt được vào mắt xanh của người ta chứ hả."

    Chu Thanh mỉa mai đáp: "Nghe ý của đại bá thì, trước đó ngài từng bị cự tuyệt rồi sao? Chính ngài không được, cũng đừng cảm thấy người khác cũng không được."

    "Ta được hay không là chuyện của ta, nếu ngươi lấy lí do khác để nhà in thu chữ của cha ngươi thì cũng thôi đi, lại nói bởi vì chữ cha ngươi viết thật tốt, ngươi đang lừa gạt trẻ con sao!"

    Vương thị lập tức nói leo vào một câu: "Ngươi kiếm cớ rất tốt a, chữ của đại bá ngươi so với chữ của cha ngươi tốt hơn không biết bao nhiêu lần, vậy mà đại bá của ngươi không có được cơ hội, cha ngươi thì được sao?"

    Một cơn kích động, Vương thị đã trơn tru bán sạch Chu Hoài Hải a.

    Chu Hoài Hải..

    "Cha, ta xem trong này, nhất định có vấn đề." Chu Hoài Hải quả quyết.

    Quay đầu oán hận trừng Chu Hoài Sơn: "Nhìn ngươi bình thường chất phác trung thực, không ngờ ngươi thế mà để cho Thanh nha đầu đi làm loại chuyện đó, sao ta lại có một đệ đệ như ngươi a, thực sự là gia môn bất hạnh."

    Tộc trưởng ý vị thâm trường nhìn Chu Hoài Hải.

    Tiếp đó đưa chữ của Chu Hoài Sơn cho Chu Bỉnh Đức, nói: "Bỉnh Đức, ngươi xem một chút đi."

    Chu lão gia tử nhận chữ, lập tức kinh ngạc nhìn Chu Hoài Sơn, hỏi: "Đây là ngươi viết?"

    Chu Hoài Sơn gật gật đầu.

    Trong lòng Chu lão gia tử lập tức ngũ vị trần tạp. Trước kia ông ta lựa chọn lão đại từ bỏ lão nhị, chẳng lẽ thật sự đã sai rồi sao? Lão đại hao phí tâm huyết của cả nhà, bây giờ chữ viết còn không bằng lão nhị cầm gậy luyện ra.

    Mắt thấy biểu tình của Chu lão gia tử, Chu Hoài Hải lập tức tiến lên một bước, liếc nhìn chữ trên giấy: "Không có khả năng, tuyệt không có khả năng chữ này là ngươi viết!"

    "Vì cái gì không thể nào là cha ta viết? Chẳng lẽ là bởi vì đại bá thì tốn tiền trong nhà còn cha ta một phần cũng không tốn sao?"

    Chu Hoài Hải nghiêm mặt trừng Chu Hoài Sơn, bộ dáng như muốn ăn thịt người, quát: "Ngươi có dám tại chỗ viết một lần không?"

    Chu Hoài Sơn..

    "Nếu ngươi viết, thì ta cũng viết."

    Chu Thanh..

    Giấy bút được trải ra đầy đủ.

    Chu Hoài Sơn nói với Chu Hoài Hải: "Ngươi viết đi, ngươi viết cái gì, ta theo cái đó."

    Mắt thấy bộ dáng của Chu Hoài Sơn căn bản không chút chột dạ, Chu Hoài Hải liền thầm e ngại. Chẳng lẽ lão nhị thật sự có thể viết ra loại chữ kia? Tuyệt không có khả năng.

    Thầm rên một tiếng, Chu Hoài Hải đặt bút: Huynh trưởng như cha.

    Chu Hoài Sơn liếc qua, nâng bút xoát xoát: Huynh trưởng như cha.

    Viết xong, lại thêm bốn chữ: Bên nặng bên nhẹ.

    Sắc mặt Chu lão gia tử lập tức xanh mét. Có điều so với sắc mặt Chu Hoài Hải thì chẳng là gì.

    Chữ của Chu Hoài Sơn, không chỉ mạnh hơn hắn gấp trăm lần a. Vốn dĩ, hắn mời tộc trưởng tới, chính là để ép hỏi Chu Thanh đến cùng là đã dùng thủ đoạn gì để có được cơ hội chép sách. Nếu có thể tiện tay giội cho Chu Thanh một chậu nước bẩn thì càng tốt, như vậy không chỉ cắt đứt đường đi học của lão nhị, mà còn có thể gặp gao nắm chặt nhị phòng trong lòng bàn tay.

    Dù cho không thể, hắn cũng phải có được biện pháp thu nhận chép sách của Chu thanh, nói không chừng hắn cũng có thể chép sách a. Kém nhất, Chu Thanh hết đường chối cãi, nháo đến chỗ nhà in ở huyện thành, nhà in không muốn danh tiếng bị liên lụy, tất nhiên sẽ trực tiếp thu hồi cơ hội kia. Không nghĩ tới..

    Trong lúc nhất thời Chu Hoài Sơn có chút đầu váng mắt hoa.

    Nhìn 4 chữ 'bên nặng bên nhẹ' khí thế kia bàng bạc kia, tộc trưởng vỗ vỗ vai Chu lão gia tử, đứng dậy rời đi.

    Lúc đi đến bên cạnh Chu Hoài Sơn, ông dừng lại vỗ vỗ vai hắn, khích lệ nói: "Chăm chỉ học tập cho tốt."

    Chu lão gia tử chỉ cảm thấy cột sống đau nhức.

    Tộc trưởng vừa đi, Tôn thị lập tức liền muốn nhảy lên đánh xé Chu Hoài Sơn. Bà ta mặc kệ chữ của ai tốt chữ người nào kém, chỉ biết, lão nhị đánh lão đại.

    Chu lão gia tử vơ lấy bình trà trên bàn, trực tiếp nện xuống dưới chân Tôn thị, ngăn cản bà ta lại.

    "Tản đi đi!"

    "Tản? Ta sống là để cho người ta mắng không biết xấu hổ, là để cho người ta mắng bán thịt sao, bây giờ cứ như vậy giải tán? Ông nội, ta là cháu gái ruột của ông a!"

    Chu lão gia tử chỉ cảm thấy trên mặt nóng hừng hực. Nhất là bốn chữ 'bên nặng bên nhẹ' mà Chu Hoài Sơn viết kia, ông thậm chí còn không dám nhìn. Nếu không giải tán, thì như thế nào? Chẳng lẽ để cho lão đại cùng vợ nó xin lỗi một vãn bối như Thanh nha đầu sao? Lão đại còn là đồng sinh đấy.

    "Cha ngươi đã đánh đại bá, ngươi cũng đánh đại bá mẫu ngươi rồi, lại nói, đại bá của ngươi hắn.. cũng là sợ ngươi lầm đường lạc lối mà thôi, là ý tốt."

    Chu Thanh nhìn chằm chằm Chu lão gia tử, hỏi: "Ý tốt? Nếu chuyện này xảy ra trên người đại ca, ông nội có xử lý như vậy không?"

    Nói rồi, Chu Thanh cười lạnh một tiếng.

    "Về sau, trong nhà này ai thích làm gì thì làm, nhị phòng ta sẽ không làm gì hết, bạc mượn người trồng trọt ta cũng sẽ không bỏ nữa, phần ruộng thuộc về nhà ta, ta sẽ tự trồng, về sau, nhị phòng tuyệt không cho đại phòng một phân tiền nào hết! Muốn chúng ta nuôi cả nhà bạch nhãn lang bọn họ, nằm mơ giữa ban ngày đi."

    Dứt lời, Chu Thanh kéo Chu Hoài Sơn rời đi: "Cha, chúng ta đi thôi!"

    Chu Hoài Lâm cũng theo đó mà nói: "Nếu ruộng của nhị phòng, nhị phòng làm, vậy ta cũng chỉ làm phần ruộng của tam phòng thôi, không có đạo lý một mình tam phòng phải làm ruộng cho cả nhà."

    Chu lão gia tử tức giận đến mức đầu váng mắt hoa, vỗ bàn, quát: "Các ngươi muốn chọc giận chết ta mới cam tâm đúng không? Chỉ cần ta còn sống một ngày, thì đừng có mơ tưởng phân gia."

    Chu Thanh cùng Chu Hoài Sơn không để ý đến Chu lão gia tử, hai người trở về phòng. Chu Hoài Lâm thì lưu lại.

    "Không phân gia, vậy cha định như thế nào?" Chu Hoài Lâm nhìn chằm chằm Chu lão gia tử.

    Chu lão gia tử.. Nếu nhị phòng thực sự không bỏ bạc mướn người, ông ta cũng không thể để một mình lão tam làm ruộng của cả nhà được.

    Thế nhưng..

    Chu lão gia tử nhìn Chu Hoài Hải hỏi: "Ngươi đứng đấy làm cái gì, còn không đi xin lỗi nhị đệ ngươi đi."

    Chu Hoài Hải đầy mặt kinh ngạc.

    "Cha, ta bị lão nhị đánh thành dạng này, ngài còn bảo ta đi xin lỗi nó?"

    Chu Hoài Lâm liền hỏi: "Vì sao nhị ca đánh huynh?"
     
  8. Hương Nhi

    Bài viết:
    754
    Chương 17: Sinh ý

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tôn thị đưa tay đánh Chu Hoài Lâm, quát: "Ngươi cũng muốn tạo phản? Tại sao lại nói chuyện như thế với đại ca ngươi hả!"

    Chu Hoài Lâm đỏ mắt, nói: "Đến mai nếu như có người tung tin đồn nhảm về Dao nhi của ta như thế, ta mặc kệ hắn là ai, trực tiếp cầm đao đâm chết kẻ đó."

    Ngừng một chút, Chu Hoài Lâm nhìn về phía Chu Hoài Hải, lạnh lùng mỉa mai nói: "Đại ca, hôm nay huynh theo dõi Thanh nha đầu hả?"

    Gương mặt Chu Hoài Hải lập tức nóng lên, ánh mắt né tránh. Chu Hoài Lâm kéo con mình rời đi.

    Chu lão gia tử mắt thấy lão tam cũng đỏ mắt, liền gấp gáp đứng dậy.

    Chu Bình không để cha kéo, tiến lên ôm lấy chân Chu lão gia tử, ngửa đầu mở to đôi mắt đen láy, hỏi: "Ông nội, có phải cha ta cùng nhị bá là được ông bà mua về không?"

    Lời này đâm thẳng vào trái tim của Chu lão gia tử. Nhưng mà, Chu Bình lại bổ sung thêm một câu.

    "Ông nội, người bảo đại bá đi xin lỗi nhị bá, rốt cuộc là bởi vì ngài cảm thấy đại bá sai rồi sao? Hay là bởi vì đại tỷ nói về sau không cho đại bá tiền, ngài sợ đại bá không có tiền tiêu?"

    Chu lão gia tử..

    Đôi mắt sạch sẽ, đen trắng phân minh của Chu Bình nhìn chằm chằm, khiến cho mặt mo của ông ta cũng cảm thấy đau rát không thôi.

    Quay đầu trừng mắt nhìn Chu Hoài Hải, giận dữ mắng: "Uổng cho ngươi đọc sách nhiều năm như vậy, còn không thông thấu bằng một đứa bé."

    Kỳ thực lúc Chu Bình nói chuyện, Chu Hoài Hải đã kịp phản ứng. Nếu như Chu Thanh nói nghiêm túc, vậy sau này nhị phòng sẽ triệt để buông tay không quan tâm không để ý, lỡ như tam phòng học theo.. Đại phòng bọn hắn làm sao bây giờ! Ăn cái gì, uống cái gì! Chút tiền dạy học kia còn chưa đủ cho mình hắn tiêu đâu.

    Lần này Chu Hoài Hải biết tình thế nghiêm trọng, nói: "Cha, ta đây liền đi nhận lỗi với nhị đệ."

    Tôn thị lại kéo lấy Chu Hoài Hải, nói: "Đi cái gì mà đi, chỉ cần có nương ở đây một ngày, thì có ủy khuất cũng không đến phiên ngươi."

    Chát! Chu lão gia thẳng tay vung một cái tát lên mặt Tôn thị.

    "Ngươi nhất định phải náo loạn đến cái nhà này tan nát mới hài lòng phải không?"

    Vương thị bị dọa đến suýt chút đã bật khóc. Nàng ta gả tiến Chu gia nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên thấy bố chồng động thủ.

    Chu Hoài Hải thấy thế, lập tức lôi kéo Vương thị rời đi.

    Sau lưng nghe thấy tiếng Tôn thị gào khóc cùng với tiếng quát mắng của Chu lão gia tử.

    Chu Hoài Hải đến gõ cửa nhị phòng, Chu Thanh cùng Chu Hoài Sơn ai cũng không để ý tới hắn, Chu Hoài Hải cách cánh cửa nói vài câu hời hợt sau đó rời đi.

    Một hồi đại náo đến đây kết thúc, người cả thôn đều biết chữ mà Chu lão nhị Chu gia viết còn tốt hơn nhiều so với Chu lão đại.

    Đối với Chu Thanh mà nói, ngược lại là trong họa được phúc. Lần này cha nàng đọc sách, càng thêm lý trực khí tráng. Ngay cả tộc trưởng cũng phải khích lệ đấy!

    "Khuê nữ, biểu hiện hôm nay của ta có được không?" Cả mặt Chu Hoài Sơn tràn đầy vẻ mong mỏi được khen ngợi.

    Chu Thanh cười nói: "May là không có ai chú ý đến chân của ngươi."

    Chu Hoài Sơn liền đắc ý nói: "Khuê nữ của ta bị người khi dễ, dù ta có gãy chân, cũng phải đi đánh tên khốn nạn đó."

    Bốn chữ 'khuê nữ của ta' kia Chu Hoài Sơn nói vô cùng thân thiết, tình cảm.

    Chu Thanh nhìn hắn một cái.

    Chu Hoài Sơn nhanh nhảu, cười nói: "Trước kia trong nhà, ta có 8 đứa con trai, nằm mộng cũng muốn có một khuê nữ."

    Chu Thanh.. Phốc.

    "Khuê nữ, ngươi vào thành không bị khi dễ chứ?"

    Chu Thanh lắc đầu, đem chân tướng nói với Chu Hoài Sơn: ".. Về sau, ngươi không được nhắc đến bài thơ kia với người khác."

    Chu Hoài Sơn nghe xong, vẻ mặt còn nghiêm túc hơn cả Chu Thanh: "Khuê nữ, may là ngươi chọn nhà in lớn nhất huyện thành mà tới, bằng không, bạc bán thơ này của chúng ta còn chưa đủ để mua mạng đâu, bài thơ kia quá gây họa, về sau nếu không phải vạn bất đắc dĩ, chúng ta cũng chớ bán nữa."

    Tại kinh thành, hắn đã thấy được nhiều cửa hàng lớn chèn ép tiểu điếm như thế nào. Nếu tiểu điếm không có bối cảnh lợi hại, thủ đoạn hiếm có, thì chắc chắn sẽ bị những cửa hàng lớn liên thủ, cướp đoạt.

    Dặn dò xong Chu Thanh, Chu Hoài Sơn cười nói: "Khuê nữ vào thành một chuyến, lại kiếm được rất nhiều bạc, thế có mang lễ vật gì cho cha không?"

    Chu Thanh cười hơ hơ, lấy ra một bản《 luận ngữ》: "Ngươi thấy có được không?"

    Chu Hoài Sơn lập tức gào lên cực kỳ bi thảm: "Khuê nữ, ta và ngươi có thù sao?"

    Bộ dạng như vậy, rất giống như học sinh nhỏ nhận được quà sinh nhật là mười bộ sách giáo khoa a.

    Chu Thanh buồn cười: "Trước khi ta đi, đã bảo ngươi viết luận ngữ, viết xong chưa?"

    Tiếng kêu cực kì bi thảm của Chu Hoài Sơn lập tức im bặt.

    Chu Thanh..

    "Bài tập đâu, không phải, luận ngữ đâu?"

    Chu Hoài Sơn lề mà lề mề, lề mà lề mề, lề mà lề mề, cuối cùng lật ra một trang giấy.

    Một ngày công phu, hắn chỉ viết được duy nhất hai chữ: Luận ngữ.

    Chu Thanh lập tức cảm giác hô hấp có chút không thông.

    "Cả ngày, ngươi chỉ viết được hai chữ như thế?"

    Chu Hoài Sơn cúi đầu vặn vẹo ngón tay: "Ta còn chưa quen với việc học a."

    "Vậy ngươi thích ứng làm ruộng sao?"

    Chu Hoài Sơn sụp đổ: "Ngươi lại uy hiếp ta."

    "Biết là uy hiếp thì tốt, viết!"

    Chu Hoài Sơn bĩu môi: "Hung dữ, cẩn thận không lấy được chồng, hứ."

    Chu Thanh hừ lạnh một tiếng: "Yên tâm, trước khi ngươi làm quan, ta sẽ không lấy chồng."

    Nói bóng gió, mỗi ngày sẽ đốc xúc hắn đọc sách. Chu Hoài Sơn lập tức ngửa đầu than trời, mặt mũi tràn đầy tuyệt vọng. Hắn đến cùng là vì sao lại mong có một khuê nữ a! 8 đứa con trai không thơm sao!

    Tuyệt vọng một hồi, Chu Hoài Sơn yếu ớt nhìn Chu Thanh nói: "Khuê nữ, hôm nay ta nằm mơ giữa ban ngày, mơ thấy một người, dáng dấp có vẻ giống như con rể tương lai của ta, hắn nói hắn muốn mời ta ăn gà ăn mày.."

    Chu Thanh..

    "Viết! Bây giờ ta đi tìm tam thúc nói chuyện, chờ ta trở lại, nếu ngươi còn chưa viết hết ba trang giấy, tối hôm nay không cho ngươi ăn gà, ta ăn, ngươi nhìn."

    Chu Hoài Sơn..

    Tam phòng.

    Lúc Chu Thanh đi vào, cả nhà tam phòng đang ngồi trên giường nói chuyện, đôi mắt Triệu thị ửng đỏ hiển nhiên là mới khóc qua.

    Nhìn thấy nàng đi vào, Chu Dao lập tức nhảy khỏi kháng.

    "Tỷ."

    Triệu thị lau nước mắt, nhìn Chu Thanh nói: "Thanh nha đầu tới."

    "Tam thúc tam thẩm, ta có việc cùng muốn thương lượng với mọi người."

    "Chuyện phân gia?" Triệu thị lập tức hỏi.

    Tam phòng vẫn muốn phân gia, cũng náo qua rất nhiều lần, nhưng vì trước đó bởi vì Chu Hoài Sơn quá mức trung thực, bị Tôn thị gắt gao nắm chặt, cả nhà tam phòng ầm ỉ thế nào cũng đều không phân được.

    Cho nên lần này Chu Thanh náo, tam phòng mới không lập tức náo theo, mà chỉ tạm thời quan sát.

    Chu Thanh lắc đầu: "Ta muốn làm chút ít sinh ý, tới hỏi tam thúc xem có muốn cùng ta kết nhóm không."

    "Làm gì?" Chu Hoài Lâm có chút ngoài ý muốn.

    "Hàng năm tới Trung thu nhà nào cũng phải thu hái lương thực ngoài ruộng, từng nhà đều sẽ dán chữ Phong Tự lên cửa kho lúa, ta muốn bán chữ Phong Tự đó. Những ngày này ta luôn đi dạo quanh huyện thành, tìm tới tìm lui cũng không thấy có nghề gì thích hợp, ta liền muốn tự mình làm chút ít sinh ý thử xem."

    Cảm tạ nguyên chủ có đầu óc tốt. Đây đích xác là ý nghĩ của nguyên chủ, có điều nguyên chủ chỉ dự định mua chữ Phong Tự ở cửa hàng rồi đem về thôn bán. Kiếm lời chênh lệch giá. Bây giờ nàng không cần bán buôn, cha nàng có thể viết.

    Hai người Chu Hoài cùng Triệu thị liếc nhìn nhau.

    Phong Tự chính là chữ may mắn cát tường viết trên một tờ vuông màu đỏ. Vừa rồi Thanh nha đầu trở về ôm theo một chồng giấy đỏ, còn nhờ Dao nhi giúp nàng đưa về phòng.

    Chữ thì Chu Hoài Sơn có thể viết.

    Chu Hoài Lâm cười khổ: "Chữ là cha ngươi viết, giấy bút ngươi cũng mua về rồi, trong tay tam thúc quả thật không có một phân tiền, làm sao kết nhóm với ngươi được?"

    Hắn là quả thật là một đồng cũng không có a. Bằng không cũng sẽ không cấp thiết muốn chia nhà như vậy. Hắn muốn gom tiền.

    Chu Thanh liền cười: "Tam thúc, tam thẩm, ta là một đứa con gái, một cô nương nhà nông bán Phong Tự, vạn nhất gặp phải người xấu thì phải làm sao."

    Chu Bình quỳ gối trên giường, vỗ vai cha, nói: "Cha ta sẽ bảo hộ đại tỷ a."

    Chu Thanh gật đầu: "Chính là đạo lý này, tam thúc cùng ta kết nhóm bán chữ, cha ta viết chữ, tiền bán được sau khi khấu trừ chi phí, ba người chúng ta chia đều."

    Dừng một chút, Chu Thanh nhìn về phía Chu Bình.

    "Cha ta không phải đang dạy Bình Nhi học chữ sao, ngày mai bảo ông ấy dạy Bình Nhi viết chữ Phong Tự trước, chờ Bình Nhi viết tốt, cũng để Bình Nhi viết cùng cha ta, như vậy Bình Nhi cũng có thể được chia một phần tiền công."

    Chu Bình nghe lời này, lập tức không nói hai lời, nhảy xuống kháng xỏ giày liền chạy ra ngoài.

    "Ta đây liền đi tìm nhị bá."
     
  9. Hương Nhi

    Bài viết:
    754
    Chương 18: Quyết định

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Triệu thị lập tức kéo tay áo Chu Hoài Lâm một cái, dùng ánh mắt ra hiệu cho chồng.

    Chu Hoài Lâm hiểu ý, nói với Chu Thanh: "Thanh nha đầu, tam thúc đồng ý kết nhóm với cháu, có điều không thể phân chia tiền bạc như thế, cha cháu cầm bốn, cháu cầm bốn, tam thúc cầm hai."

    Chu Thanh đang muốn cự tuyệt, Chu Hoài Lâm lại nói: "Cháu nghe tam thúc, tam thúc là người lớn, không thể chiếm tiện nghi của cháu được."

    Triệu thị cũng nói thêm vào: "Tam thúc của cháu nói đúng đấy."

    Chu Thanh hiểu suy nghĩ của Chu Hoài Lâm, nàng trầm tư một lát, nói: "Vậy, cũng để Dao nhi làm cùng đi, ta và cha ta cầm sáu, Dao nhi cùng tam thúc cầm bốn, chờ Bình Nhi viết tốt lại nói, như vậy là được rồi, đúng không?"

    "Ta? Ta có thể làm gì?" Chu Dao kinh ngạc hỏi, nhưng đáy mắt lại mang theo ánh sáng nóng bỏng.

    Triệu Thị cùng Chu Hoài Lâm đồng thời nhìn Chu Thanh.

    "Cha ta viết chữ, Dao nhi giúp đỡ cắt giấy a, như vậy hiệu suất sẽ tăng cao nha."

    Chu Dao đỏ mặt lên, ngượng ngùng nói: "Ta cắt giấy thì sao có thể tính là một phần chứ."

    "Sao lại không tính, nếu chúng ta bán tốt, ngươi sẽ phải cắt giấy cả ngày đấy, rất khổ cực, nhất thiết phải tính toán, cứ quyết định như vậy đi, lát ăn cơm xong chúng ta bắt đầu làm nhé? Hôm nay làm được bao nhiêu đến mai ta và tam thúc sẽ mang đến thôn phụ cận để bán."

    Nói xong, Chu Thanh chợt nghĩ đến cái gì, nhìn Chu Hoài Lâm hỏi: "Đây chỉ là buôn bán nhỏ, chưa chắc có thể kiếm được tiền, thậm chí còn có thể thua thiệt, vậy việc đồng áng của tam thúc.."

    Chu Hoài Lâm muốn mở miệng, Triệu thị đã kéo lấy tay Chu Thanh, cướp lời nói: "Thanh nha đầu cháu cũng không phải không biết, tam thẩm đã sớm không muốn để cho tam thúc cháu làm ruộng, quanh năm suốt tháng làm mệt gần chết, một đồng tiền cũng không có, ăn cơm đều phải nhìn sắc mặt người khác, dựa vào đâu, không quan tâm có kiếm được lời hay không, cứ làm rồi nói sau."

    Chu Hoài Lâm thở dài một hơi.

    "Vừa vặn hôm nay trong nhà náo loạn một hồi, thừa dịp đại phòng còn đang làm giá, theo ý của tam thẩm, các cháu cứ mang đi bán, chúng ta còn đang lo không mượn được cớ đâu, tiện có sẵn rồi."

    Chu Thanh cười cười.

    Sự tình đã quyết định, nói làm liền làm.

    Chu Hoài Sơn vừa nghe không cần tiếp tục chép《 luận ngữ》 mà là đổi thành viết Phong Tự, liền vui đến nhảy cẫng lên. Chu Thanh, Chu Dao cắt giấy, Chu Hoài Sơn viết, Chu Bình ngồi một bên vừa nhìn vừa dùng ngón tay viết theo lên cái quạt hương bồ.

    Viết được ước chừng năm mươi tấm, Chu Hoài Sơn bắt đầu đau lưng chuột rút. Nhưng mà, Chu Dao cùng Chu Bình đang ở đây, hắn sợ nhân vật mình thiết lập bị sập, chỉ đành cắn răng không dám lên tiếng, liên tục u oán nhìn về phía Chu Thanh.

    Gà đâu?

    Gà của ta đâu?

    Ta muốn ăn gà!

    Chu Thanh buồn cười, cuối cùng vào lúc Chu Hoài Sơn viết xong chữ thứ một trăm, nàng liền xoay người xuống giường.

    "Dao nhi các ngươi cứ làm việc đi nhé, ta đi làm cơm."

    "Đại tỷ, mẹ ta đã đi nấu rồi."

    "Ta đi giết gà."

    Nghe có gà ăn, Chu Bình lập tức túm lấy Chu Dao, hô: "Mấy tháng nữa mới đến sinh nhật ta, hôm nay liền ăn gà chúc mừng sớm một chút."

    Chu Dao..

    Chu Thanh..

    Chu Hoài Sơn đưa tay sờ sờ đầu Chu Bình, không phải thân sinh nhưng hơn hẳn thân sinh a.

    Vốn dĩ Chu Thanh phụ trách một ngày ba bữa trong nhà, bây giờ Chu Thanh bỏ gánh không làm, Tôn thị còn có chút lo lắng cơm tối hôm nay giải quyết như thế nào. Không ngờ Triệu thị đã tiến vào phòng bếp.

    Tôn thị bị Chu lão gia tử khiển trách một chầu, nín một bụng lửa giận, tiến vào phòng bếp.

    "Suốt ngày, làm thì ít, ăn thì như hùm như hổ, núi vàng núi bạc cũng bị các ngươi ăn chết."

    Lời này còn chưa nói xong, đã nghe tiếng gà kêu chạy tán loạn.

    Tôn thị lập tức chạy ra khỏi phòng bếp, đã nhìn thấy Chu Thanh bắt một con gà trong chuồng ra.

    "Ngươi.."

    Tôn thị đang muốn mắng, Chu Thanh đã cầm dao cứa mạnh vào cổ gà, tiếp đó buông tay ra, con gà bị đau chạy như điên về phía Tôn thị.

    Tôn thị.. Chỉ cảm thấy mắt tối sầm lại, giống như có thứ gì đạp vào đầu của bà ta.

    "Bà nội đừng kích động, con gà này là cho chính ta ăn, dùng để an ủi chuyện vừa nãy, bị người ta mắng là bán thịt, dù sao cũng phải ăn chút thịt bồi bổ a." Nhìn dáng vẻ đấm ngực dậm chân mắng của Tôn thị, Chu Thanh lạnh lùng chặn miệng bà ta.

    Chu lão gia tử từ chính phòng đi ra, trừng Tôn thị một cái: "Bảo bà đi gọi hai vợ chồng đại phòng, bà lề mề cái gì, nhanh."

    Nói xong, ông cũng không nhìn Chu Thanh cùng Triệu thị, đen mặt quay đầu trở về nhà trên.

    Triệu Thị cùng Chu Thanh liếc nhìn nhau, Triệu thị tiếp tục cắt rau, Chu Thanh chờ con gà chảy xong máu liền bắt đầu nhổ lông.

    Mắt thấy lại một con gà ra đi, Tôn thị đau lòng đến run bắn cả người, đè giọng rống lên một câu: "Con trứng thối, mày cứ chờ đấy."

    Kêu vợ chồng đại phòng xong, 3 người tiến vào chính phòng. Chu lão gia tử bưng tách trà ngồi trên ghế, trên khuôn mặt âm trầm còn mang theo lửa giận chưa tan.

    "Con dâu trưởng."

    Vương thị nghe thấy bị điểm danh, lập tức lên tiếng: "Vâng cha."

    "Từ ngày ngươi gả vào Chu gia ta, có từng bị ủy khuất chưa?"

    Vương thị không rõ ràng cho lắm, chỉ nhanh chóng lắc đầu: "Chưa từng."

    Nhưng lại nghĩ tới vừa rồi mới bị Chu Thanh hành hung một trận, lại ủy khuất rơi lệ, nức nở khóc lên.

    Chu lão gia tử thở ra một hơi.

    "Ngươi cảm thấy bị Thanh nha đầu đánh, rất ủy khuất, phải không?"

    Vương thị càng khóc lớn hơn, không trả lời.

    "Vậy ngươi có từng nghĩ một chút xem vì sao nó đánh ngươi chưa?" Trong giọng nói của Chu lão gia tử tràn đầy nộ khí.

    "Có thời gian ủy khuất, hai người các ngươi thử nghĩ xem bản thân đến cùng đã làm gì? Lão nhị đọc sách thì làm phiền gì đến các ngươi?"

    Nói xong, Chu lão gia tử dùng ánh mắt phun ra lửa nhìn về phía Chu Hoài Hải.

    "Đó là thân đệ đệ của ngươi, là cháu gái ruột của ngươi, rốt cuộc là vì tâm địa ngươi quá đen tối, mới có thể bố trí nó như vậy, đúng không?"

    "Cha, không phải là ta sợ Thanh nha đầu bị người ta lừa sao!" Chu Hoài Hải cúi đầu giải thích.

    "Đánh rắm! Đừng cho là ta không biết ngươi đang tính toán cái gì! Ngươi đắc tội hết lão Nhị rồi lại đến lão Tam, ngày mai hai người các ngươi xuống đất làm ruộng đi?"

    Chu Hoài Hải không lên tiếng.

    "Thanh nha đầu vô cùng tức giận, nhất định là phải trút giận một thời gian, nhị đệ ngươi là một người dễ mềm lòng, nếu ngươi muốn cuộc sống thoải mái, thì nói lời xin lỗi tử tế với nhị đệ của ngươi đi."

    "Ta đã đi ngay lúc ấy rồi." Chu Hoài Hải đỡ trán.

    "Đi liền xong rồi? Nhị phòng đã tha thứ cho ngươi chưa?" Chu lão gia tử đã sắp tức chết rồi.

    "Ta nói cho ngươi biết, nếu như lão nhị không tha thứ cho ngươi, thì ngươi chờ chính mình xuống đất làm ruộng đi!"

    Nói xong, ông trừng mắt về phía Vương thị, quát: "Từ ngày mai, một ngày ba bữa trong nhà ngươi làm, nhận lấy việc của Thanh nha đầu."

    Vương thị trừng lớn mắt, kinh ngạc nhìn về phía lão gia tử.

    Lão gia tử hận đến nghiến răng: "Đây là vợ chồng các ngươi thiếu nợ Thanh nha đầu!"

    Vương thị không dám cãi Chu lão gia tử, chỉ mềm giọng nói: "Cha, mắt thấy sắp Trung thu, Viễn ca nhi sắp trở về, đến lúc đó.."

    Chu lão gia tử vỗ bàn một cái, quát: "Sao? Chớ nói Viễn ca nhi còn chưa phải trạng nguyên, dù là mẹ của Trạng nguyên thì cũng không thể làm cơm à?"

    Tôn thị vội vàng cho Vương thị một ánh mắt.

    Vương thị cúi đầu đáp ứng: "Con dâu đã biết."

    Sắc mặt Chu lão gia tử lúc này mới tốt hơn một chút.

    Chờ hai vợ chồng đại phòng đi ra khỏi chính phòng, Chu Hoài Hải âm trầm nhìn Chu Thanh đang nhổ lông gà trong viện.

    "Chuyện của Vương Cường, ngươi có nắm chắc không?" Chu Hoài Hải đè giọng hỏi.

    Vương thị sững sờ, chợt phản ứng lại, lạnh lùng nhìn lướt qua Chu Thanh.

    Hôm trước nàng ta về nhà ngoại, ý tứ của đại tẩu rất rõ ràng, Vương Cường không phải Chu Thanh thì không cưới, bảo nàng ta nhất thiết phải hoàn thành.

    Sao nàng ta lại không muốn chứ! Chu Thanh gả cho Vương Cường, lão nhị chính là đống bùn trong tay đại phòng họ!

    Tùy ý bóp.
     
  10. Hương Nhi

    Bài viết:
    754
    Chương 19: Bán sạch

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chu Hoài Sơn muốn ăn gà ăn mày, Chu Thanh liền làm cho hắn một con gà ăn mày. Chờ gà ăn mày làm xong, bên kia, Triệu thị cũng đã làm xong cơm tối.

    Chu Thanh không muốn khiến mình ấm ức, bưng cơm tối trở về phòng ăn. Lúc nàng đi vào, Chu Hoài Sơn với đôi mắt lòe lòe lục quang đã chỡ sẵn.

    "Tốt, hôm nay viết được nhiều như vậy, Dao nhi cùng Bình Tử nhanh đi ăn cơm đi, tỷ sẽ phần gà cho các ngươi, nhớ gọi chú ba trong phòng đi luôn nhé."

    "Đại tỷ là tốt nhất trên đời này a."

    Chu Bình nhảy lên cao ba thước, trơn tru đáp đất. Chu Dao xoa cổ tay, dắt Chu Bình rời đi.

    Bọn hắn vừa đi, Chu Hoài Sơn lập tức ngã chổng vó trên giường: "Khuê nữ a, cha sắp chết rồi."

    Chu Thanh biết hôm nay hắn thực sự mệt mỏi, xé một cái đùi gà đưa đến bên miệng hắn, dỗ: "Ăn gà."

    Chu Hoài Sơn vừa mệt mỏi vô lực, lập tức như được nạp đầy máu sống lại: "Ăn ngon, khuê nữ ngươi cũng ăn đi."

    "Chúng ta ăn nửa con, phần nhà tam thúc nửa con."

    Chu Hoài Sơn không có ý kiến: "Khuê nữ ngươi ăn cánh gà đi."

    Ăn xong gà, lau tay sạch sẽ, Chu Thanh bắt đầu thu thập những chữ đã viết tốt.

    Cất giấy đỏ không dùng hết vào trong tủ, những tấm Phong Tự đã viết xong dựa theo kích cỡ nhỏ, vừa, to mà sắp xếp cho tốt.

    Một trăm tấm lớn, một trăm tấm vừa, nhỏ hai trăm, hai mươi bức một bó, nàng dùng dây cỏ buộc lại cẩn thận, bỏ vào trong gùi.

    Thu thập xong xuôi, Chu Thanh cười tủm tỉm nhìn Chu Hoài Sơn hỏi: "Gà ăn ngon không?"

    Chu Hoài Sơn nằm trên giường, vừa gác chân chũ ngũ lắc lắc, vừa ngậm một cọng xương gà xỉa răng nói: "Ăn ngon a, ai, nghĩ tới ta đường đường là Hầu gia của Vinh Dương Hầu Phủ, thế mà lại luân lạc tới mức phải nói gà ăn ngon! Nhân sinh a!"

    "Ngày mai còn muốn ăn không?"

    Động tác xỉa răng của Chu Hoài Sơn liền trì trệ, bàn chân lắc lư cùng ngừng lại, xoay người ngồi lên cảnh giác nhìn về phía Chu Thanh. Nếu nói là muốn, thì chắc chắn rồi. Công tử ăn chơi đương nhiên muốn mỗi ngày ăn gà. Nhưng lời này lại là do khuê nữ nói ra.. Hắn có một loại dự cảm bất tường.

    "Khuê nữ, ngươi muốn làm gì?"

    Chu Thanh đập quyển luận ngữ lên trên bàn, cười tủm tỉm, nói: "Ăn xong thì chép sách a."

    Chu Hoài Sơn..

    "Ngươi là ma quỷ sao?"

    "Lớn tuổi như vậy còn không đọc sách cho tử tế, trong nhà có mỏ vàng à? Về sau ngươi muốn đi trồng trọt sao? Ngươi sẽ làm ruộng hả? Ngươi định quãng đời còn lại cạp đất mà ăn sao?"

    Chu Hoài Sơn..

    Cuối cùng, công tử là lượt dưới sự thúc giục ma quỷ của Chu Thanh, chép xong nửa bản《 luận ngữ》. Phút cuối cùng, Chu Thanh ra bài tập ngày hôm sau, chính là chép xong nửa bản còn lại.

    * * *

    Sáng sớm hôm sau, Chu Thanh cố ý mặc một thân nam trang cùng Chu Hoài Lâm dậy thật sớm cõng gùi xuất phát. Chu gia không có xe bò, xe la, bọn họ chỉ có thể đi bộ.

    Cũng may gần thôn Khánh Dương có không ít thôm xóm khác, hai người đi bộ nửa buổi sáng liền đến một cái thôn tương đối lớn.

    Hai người gặp qua tộc trưởng trong thôn, nói rõ lí do đến, lại tặng cho tộc trưởng ba tấm Phong Tự lớn, ba tấm trung, ba tấm nhỏ. Nhà tộc trưởng cho họ mượn một cái thanh la, Chu Thanh gõ la giao bán.

    "Mọi người tới xem một chút a, mỗi năm có 12 tháng chỉ có 1 tháng bán chữ Phong Tự may mắn, giá cả vừa phải chất lượng cam đoan a, không cần mọi người bỏ dở công việc mất công chạy lên huyện thành, không cần tốn sức tranh nhau a."

    "Giá cả thì rẻ hơn, mà chữ viết vừa to đầy vừa đẹp mắt, nhìn một chút nhìn một chút, Phong Tự bán chạy rồi."

    Tiếng la vang dội, lại thêm giọng nói vui tai của Chu Thanh, nhất thời liền hấp dẫn người trong thôn tới.

    "Tiểu ca nhi, chữ này ngươi bán thế nào?"

    Chu Thanh một tay cầm chữ Đại Phong, một tay cầm chữ Tiểu Phong giơ lên.

    "Lớn 3 đồng, vừa 2 đồng, nhỏ thì 1 đồng, giá cả tuyệt đối rẻ, ngài đi huyện thành cũng không mua được tiện nghi như vậy đâu, đại thẩm người xem giấy nhà ta đi, lại nhìn chữ này, không hề kém hơn huyện thành."

    "Tiểu tử này thật biết nói chuyện a." Đại thẩm nhận tờ giấy trong tay Chu Thanh xem xét.

    Chất lượng giấy không kém, chữ của Chu Hoài Sơn lại càng không phải bàn.

    "Thành, cho ta ba tấm lớn, hai tấm vừa, hai tấm nhỏ."

    "Được rồi!" Chu Thanh vui sướng đáp ứng.

    Chu Hoài Lâm đã lanh lẹ đếm ra số lượng tương ứng, đưa cho vị đại thẩm.

    Lúc thu tiền, Chu Thanh còn nói: "Thím mua nhiều như vậy, chiếu cố sinh ý của ta, ta tặng thêm thím 2 tấm nhỏ, chúc nhà thím lúa gạo đầy bồ, lương thực đầy sân, con cháu đầy cả sảnh đường."

    Đại thẩm nghe lời này vui đến không ngậm miệng được.

    "Cho ta 5 tấm lớn, ba tấm trung."

    "Được rồi, ta lại cho ngài thêm hai tấm nhỏ."

    "Ta cũng muốn, ta muốn.. bốn tờ lớn, năm tờ nhỏ."

    "Vị đại nương này, năm tờ nhỏ ta không thể tặng được, hay là, ngài mua bốn tờ nhỏ, ta tặng thêm 1 tờ nhé."

    "Ha ha ha ha.."

    * * *

    Từng nhà trồng trọt, từng nhà thu lương, từng nhà đều ngóng trông vạc lúa được đổ đầy, ngày mùa thu hoạch đầy sân, Chu Thanh chữ bán lại dễ tính, tự nhiên mỗi người đều muốn đòi thêm ít chỗ tốt.

    Cứ vậy chỉ qua một thôn, chữ mang tới đã bán hết. Thậm chí có mấy nhà còn đến chậm không kịp mua, Chu Thanh cùng Chu Hoài Lâm phải hứa hẹn, qua mấy ngày lại đến.

    "Tiểu huynh đệ, trước tết các ngươi còn tới bán câu đối xuân không?"

    Chu Thanh cười hắc hắc: "Các vị đại nương, đại thẩm nhớ thương ta, ta tự nhiên là tới."

    Đùa giỡn thêm một lúc, Chu Thanh cùng Chu Hoài Lâm rời thôn.

    "Thanh nha đầu, không ngờ chữ này của chúng ta lại dễ bán như vậy a! Viết thiếu, viết thiếu a."

    Rời khỏi thôn, Chu Hoài Lâm cười không ngậm mồm vào được, không ngừng tiếc nuối chữ viết quá ít.

    Chu Thanh cười tủm tỉm nói: "Lát nữa trở về bảo cha ta viết nhiều hơn, ta thấy trước khi trời tối còn có thể đến một thôn nữa bán được thêm đấy."

    Chu Hoài Lâm lại lắc đầu, nói: "Đến mai lại bán, hôm nay đi lên trấn một chuyến đã."

    "Tam thúc muốn mua cái gì ư?"

    "Chúng ta đi ra ngoài kiếm tiền, trong thôn hẳn là có người ghen tị đỏ mắt, ông bà cùng đại bá của cháu.."

    Chu Hoài Lâm hơi ngừng lại, không tiếp tục, mà nói: "Đi lên trấn mua rượu cùng chút đồ nhắm, đưa đến nhà tộc trưởng."

    Chu Thanh lập tức hiểu ý của Chu Hoài Lâm.

    "Vẫn là tam thúc nghĩ chu toàn, vậy trở về để cho cha ta viết thêm mấy chữ đỏ, ta liền mang chữ cùng đồ vật đưa qua luôn một thể."

    Chu Hoài Lâm liền cười rút từ cái sọt sau lưng ra một xấp giấy đỏ: "Không cần, ta đã để lại sẵn rồi, giống như biếu nhà trưởng thôn vừa rồi, ba tấm lớn, ba tấm vừa, ba tấm nhỏ."

    Chu Thanh.. Ai nói cổ nhân ngốc? Thậm chí còn rất thông minh a.

    Đầu óc Tam thúc rất nhanh nhạy, chính là bị việc nhà nông cầm giữ, lại thêm bản thân không có một đồng tiền nào trong tay, muốn làm chút mua bán nhỏ cũng không được. Bây giờ có cơ hội..

    Chu Thanh nhìn Chu Hoài Lâm, đôi mắt có chút tỏa sáng. Nếu có thể đem bồi dưỡng cha nàng thành đại quan, lại bồi dưỡng chú ba nàng thành đại thương, vậy nàng còn phải phấn đấu cái gì nữa.

    Nhân sinh.. Rất có tiền đồ a!

    Hai chú cháu nói chuyện, sau khi lên trấn mua đồ liền về thẳng nhà tộc trưởng.

    Trước của nhà tộc trưởng có hai cây táo ta. Nhìn thấy hai cây táo trĩu quả, khóe miệng Chu Thanh giật một cái. Cảm giác nàng không nên vác một cái gùi, mà phải là vác một cái nĩa, mới không cô phụ hai cái cây này.

    Chu Thanh đang co rút khóe miệng, chỉ thấy cháu nội của tộc trưởng từ trong nội viện đi tới, cõng ở sau lưng một cái nĩa.

    Chu Thanh..

    "Nhuận tử, đang định đi đâu đấy?" Chu Hoài Lâm cười hỏi hắn.

    "Ta đi hái dưa hấu."

    Chu Thanh suýt chút nữa đã ngã sấp mặt.
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...