Xuyên Không [Edit] Phụ Thân, Hôm Nay Người Đọc Sách Chưa? - Quả Táo Tiểu Thư

Thảo luận trong 'Đã Hoàn' bắt đầu bởi Hương Nhi, 31 Tháng năm 2023.

  1. Hương Nhi

    Bài viết:
    754
    Chương 110: Đại lao

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chu Thanh nhìn Chu Hoài Sơn, hắn quỳ trên mặt đất gần như không động đậy.

    Ngược lại là Học Chính đại nhân, chán ghét liếc Chu Hoài Sơn một cái, vỗ vỗ vai Trần Quang, đáp: "Các ngươi yên tâm, bản quan thân là Học Chính của tỉnh ta, tất nhiên sẽ đại diện cho các ngươi."

    Trần Quang đầy mặt cảm kích, vái tạ một cái.

    Cao Hà nhân tiện nói: "Nhưng nếu như bọn họ chó cùng rứt giậu, sử dụng thủ đoạn bỉ ổi gì.."

    "Chỉ cần có bản quan ở đây, nhất định sẽ bảo vệ các ngươi bình yên vô sự!"

    "Đa tạ đại nhân bảo vệ!" Ba người Trần Quang cùng nhau thở dài đáp tạ.

    Học Chính đại nhân nhận lễ, sau đó quay đầu nhìn về phía Huyện lệnh nói: "Nếu đã muốn điều tra vụ án, vậy thì liền bắt giam kẻ hiềm nghi này lại a."

    Huyện lệnh không dám chống lại, ra lệnh một tiếng, Chu Hoài Sơn lập tức bị mang đi. Trước khi đi, Chu Hoài Sơn liếc thấy Chu Thanh trong đám người, liền cho nàng một ánh mắt. Chu Thanh hiểu ý, không đi theo.

    Lần thẩm án thứ nhất cứ như vậy hạ màn kết thúc. Chu Hoài Sơn bị mang đi, Chu Thanh quay đầu liền rời khỏi đám người. Vốn định đến thẳng Vân Hải Thư cục tìm Từ Phong, không nghĩ tới mới từ đám người đi ra liền bị gọi lại.

    "Đại điệt nữ, Đại điệt nữ!"

    Theo âm thanh nhìn sang, Chu Thanh liền thấy Triệu Đại Thành đứng ở cách đó không xa, đang vẫy tay với nàng.

    "Triệu thúc."

    "Đừng nói gì cả, ta đều đã biết, về nhà cháu trước đã."

    "Ta muốn vào nhà lao tìm ta cha, không biết Từ chưởng quỹ có thể.."

    Không chờ Chu Thanh nói xong, Triệu Đại Thành đã thấp giọng nói: "Đại ca ta đang ở nhà cháu, về nhà trước lại nói."

    Nghe được lời này, Chu Thanh kinh nghi nhìn về phía Triệu Đại Thành. Từ Phong thế mà lại đang ở nhà ta?

    Triệu Đại Thành gật gật đầu.

    Đang khi nói chuyện, bách tính vây xem ở cửa huyện nha cũng tản ra. Tiếng nghị luận cao thấp chói tai truyền đến, có người nói bản án có ẩn tình, cũng có người nói Chu Hoài Sơn không phải thứ tốt..

    Xuyên qua tiếng ồn ào, Chu Thanh cùng Triệu Đại Thành đi thẳng về nhà.

    Lúc họ về đến nhà, Từ Phong đang nói chuyện với Chu Hoài Lâm, mắt thấy bọn họ trở về, Từ Phong liền nhìn về phía Chu Thanh.

    "Đến cùng là có chuyện gì xảy ra?" Chu Thanh không kịp chờ đợi lên tiếng hỏi.

    Chu Hoài Lâm liền nói: "Buổi sáng hôm nay, đám người Trần Quang ở trước cổng huyện nha đánh trống đưa đơn kiện tố cáo nhị ca, nửa canh giờ trước, Huyện lệnh đại nhân tự mình đến bắt nhị ca đi."

    Từ Phong liền nói: "Huyện lệnh đại nhân mặc dù bắt người, nhưng cũng không tin tưởng Hoài Sơn huynh có thể làm ra loại chuyện đó. Cho nên, Chu cô nương yên tâm, Huyện lệnh đại nhân chắc chắn có thể trả lại sự trong sạch cho Hoài Sơn huynh. Ta cố ý đến đây nói với Chu cô nương, chính là vì để cho ngươi yên tâm."

    Chu Hoài Lâm xanh mặt, nói: "Đây nhất định là Chu Hoài Hải làm, lần trước không đốt chết chúng ta, lần này lại chơi loại thủ đoạn này!"

    Trừ Chu Hoài Hải, Chu Hoài Lâm cũng không thể nghĩ ra còn có ai điên rồi mới muốn hại họ!

    Từ Phong cũng gật đầu nói: "Huyện lệnh đại nhân cũng có suy nghĩ này."

    Nghe Từ Phong cùng Chu Hoài Lâm nói, Chu Thanh trầm mặc chốc lát mới nói: "Huyện lệnh đại nhân có biết Học Chính đại nhân muốn tới, phải không?"

    Từ Phong khẽ giật mình hỏi: "Học Chính đại nhân?"

    Chu Thanh liền kể lại chuyện mới xảy ra ở huyện đường.

    Sau khi Từ Phong nghe xong, lập tức thay đổi sắc mặt: "Học Chính đại nhân bản tỉnh, không phải là Hồ Vi Nhạc Hồ đại nhân sao? Trước đây Hồ đại nhân tiếp nhận chức tri phủ cùng Học Chính, mặc dù không hợp quy củ, nhưng ý chỉ của triều đình chính là như thế. Sao lại xuất hiện một tân Học Chính?"

    Đối với chức quan Học Chính, Chu Thanh không hiểu nhiều: "Chức vị Học Chính này rất lớn sao?"

    Từ Phong lắc đầu, đáp: "Chức quan không có phẩm giai cố định, nhưng phàm là người có thể đảm nhiệm vị trí Học Chính, nhất định phải là từ Hàn Lâm Viện đi ra, chủ quản khoa khảo một tỉnh."

    "Quan lớn như vậy!" Chu Hoài Lâm sầm mặt lại: "Vị Học Chính đại nhân này làm sao lại tới trùng hợp như vậy! Hắn không phải có quan hệ gì với bản án này đấy chứ?"

    Từ Phong nhíu mày đáp: "Khó mà nói, vị trí Học Chính này cũng sẽ không dễ dàng thay đổi."

    Nói rồi, hắn đứng lên nói: "Ta đây liền đi đến huyện nha một chuyến, xem tình huống cụ thể là gì, các ngươi cũng nhanh chóng đi đến phủ thành, để Hồ đại nhân đề phòng vạn nhất."

    Không đợi Từ Phong nói xong, Chu Hoài Lâm liền vội vàng đứng dậy đi ra ngoài.

    "Thanh nha đầu, chúng ta phải đi ngay thôi."

    "Tam thúc, người đi phủ nha tìm Hồ đại nhân, nói rõ với ông ấy tình hình bên này, ta đến huyện nha một chuyến, xem cha ta thế nào."

    Chu Hoài Lâm ngẫm nghĩ, cũng phải, hai người hay một người đi cũng như nhau, là hắn hồ đồ.

    "Vậy được, ta đi đây."

    Quẳng lại một câu, Chu Hoài Lâm chạy thẳng đến chỗ xe la.

    Hắn vừa đi, Chu Thanh liền quay sang nói với Chu Bình: "Bình tử, ngươi đi đến Bút Mặc Trai tìm Trung Thúc, nói với ông ấy chuyện của chúng ta bên này."

    Chu Bình liền đáp: "Vừa xảy ra chuyện, Lý Nhất đã đi ngay, bây giờ còn chưa trở về đâu."

    "Chu cô nương muốn đi huyện nha, vậy chúng ta cùng một đường a, có ta ở đây, ngươi có muốn vào đại lao cũng thuận lợi hơn một chút." Từ Phong nói.

    "Đa tạ Từ chưởng quỹ." Thành tâm thành ý nói câu cảm tạ, Chu Thanh cùng Từ Phong liền xuất phát.

    Triệu Đại Thành không được phân công nhiệm vụ, trầm mặc chốc lát, rồi cũng quay đầu rời đi.

    Nhà tù Huyện nha.

    Bởi vì quan hệ của Từ Phong cùng Huyện lệnh, cai tù không làm khó nhiều liền cho Chu Thanh đi vào.

    Lúc Chu Thanh vào nhà lao, Chu Hoài Sơn đang ngồi trên đống cỏ khô ở góc phòng giam. Trong tay hắn còn cầm mấy mấy nhánh cỏ khô đang đan cái gì đó. Bên cạnh chân còn có bốn năm cái lồng dế đã đan xong.

    Chu Thanh..

    Liếc nhìn mấy cái lồng dế kia, Chu Thanh suýt chút đã quỳ lạy Chu Hoài Sơn.

    "Cha?"

    Chu Hoài Sơn không biết có phải vì đan lồng dế quá chuyên tâm hay không, Chu Thanh đi vào mà hắn cũng không phát giác ra, nghe thấy Chu Thanh gọi, mới đột nhiên ngẩng đầu.

    "Khuê nữ!"

    Bỏ nửa chiếc lồng dế đang đan dở xuống đất, Chu Hoài Sơn chạy thẳng đến cửa phòng giam, cách khung gỗ tội nghiệp nhìn Chu Thanh.

    "Khuê nữ, ta thật sự không làm loại chuyện không bằng cầm thú kia, cái loại mặt hàng này, ta không xuống tay được."

    Chu Thanh..

    "Đương nhiên, thay một mặt hàng khác ta cũng không thể xuống tay a, ta mới không có hứng thú này! Đúng rồi, con có mang cho ta gà rán tiêu cay không?"

    Nói rồi, Chu Hoài Sơn nhìn hai bàn tay trống không của Chu Thanh, nhất thời một mặt thất vọng, bi thảm gào lên một tiếng: "A, con không mang sao, không phải là ta đã nháy mắt ra hiệu cho con rồi sao?"

    Chu Thanh.. Nàng đã tưởng tượng ra vô số loại tràng cảnh khi đến gặp Chu Hoài Sơn trong nhà lao, duy chỉ không nghĩ tới loại này.

    "Cha nháy mắt là để cho ta mang gà rán đến?"

    "Đương nhiên, không phải vậy thì là gì? Con không nhìn thấy ta khoa tay múa chân biểu thị động tác của con gà, rồi lại giật giật khóe miệng biểu thị tê cay sao?"

    Chu Thanh..

    Tê cay cái đầu cha! Lúc đó người đang bị áp giải vào nhà lao, ta có thể hiểu biểu tình kia của người là biểu thị cho gà rán tiêu cay được sao?

    Vô lực hít sâu một hơi, Chu Thanh dựa vào cửa nhà lao, nói: "Cha, ta cho là người bảo ta nhanh tới đây thăm người."

    Chu Hoài Sơn khinh thường nhìn Chu Thanh, nói: "Gà cũng không mang, con tới gặp ta làm gì?"

    Biểu tình kia, hiển hách biểu đạt một ý tứ: Ngươi là một đứa con gái bất hiếu!

    Chu Thanh..

    "Cha, người có biết là mình đang ngồi tù không?"

    Chu Hoài Sơn trợn trắng mắt, đáp: "Nói nhảm! Con cho là ta kẻ ngốc chắc?"

    Chu Thanh..

    Đưa tay vung lên, làm ra động tác đuổi ruồi, Chu Thanh yên lặng mặc niệm một câu: Được rồi được rồi, chính sự quan trọng hơn!
     
  2. Hương Nhi

    Bài viết:
    754
    Chương 111: Phân tích

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hít sâu một hơi, Chu Thanh bảo trì tâm tính nhìn về phía Chu Hoài Sơn.

    "Cha, nếu như người biết mình đang ngồi tù, thì sao lại không lo lắng chút nào như thế, người không sợ sẽ không ra ngoài được sao?"

    Chu Hoài Sơn lập tức khinh miệt liếc Chu Thanh một cái.

    "Không ra ngoài được?" Nói rồi, Chu Hoài Sơn xua tay, một mặt chắc chắn, đè giọng, nói từng chữ: "Không có khả năng!"

    Chu Thanh nhìn Chu Hoài Sơn.

    Chu Hoài Sơn nâng cằm lên, bày ra vẻ mặt kiêu ngạo nói: "Nếu như Học Chính đại nhân không đến, ta có thể không ra ngoài được, nhưng mà, Học Chính đại nhân nếu đã tới, ta nhất định sẽ được thả ra."

    "Vì cái gì?"

    "Con có biết thế nào gọi là Học Chính không? Đó là quan chủ quản phần khoa khảo của các tỉnh, những người này, cũng đều là học bá từ Hàn Lâm Viện đi ra!"

    Điểm này, Chu Thanh đã nghe Từ Phong nói, chỉ hơi gật đầu một cái.

    Chu Hoài Sơn tiếp tục nói: "Những tên học bá này, trước kia lúc đọc sách, cũng đứng hàng đầu, trong lòng rất có cảm giác ưu việt, hơn nữa tiến vào Hàn Lâm Viện còn có thể đào tạo chuyên sâu lên làm Học Chính, thì đều có phe phái làm chỗ dựa, căn bản xem thường hạng người giống như Chu Viễn!"

    Chu Thanh sờ cằm một cái. Nàng quả nhiên là đoán đúng. Trước khi xuyên qua, Chu Hoài Sơn chính là Hầu gia. Mặc dù ăn chơi là lượt, nhưng chưa ăn qua thịt heo thì cũng phải thấy heo chạy a, một người tràng diện gì cũng đều từng nhìn thấy như hắn, chắc chắn có cái nhìn cùng thái độ độc đáo đối với vụ án này. Huống chi, kể từ sau khi vị Học Chính kia đến, biểu hiện của Chu Hoài Sơn liền phá lệ không phù hợp với sự trung thực của nhân vật thiết lập a. Chuyện khác thường tất có điểm kì quái.

    "Cho nên?"

    "Cho nên Học Chính này nếu như cùng một hạng với Chu Viễn tới đây để hại ta, vậy mục tiêu của hắn, chắc chắn không phải ta, ta chỉ là một cái bàn đạp giúp hắn đạt được mục tiêu mà thôi!"

    Bị xem như bàn đạp, nhưng vẻ mặt của Chu Hoài Sơn lại rất kiêu ngạo.

    "Nếu ta đoán không lầm, mục tiêu chân chính của hắn, là Hồ Vi Nhạc, hoặc chính là người phục dùng Hồ Vi Nhạc kia. Hẳn là Hồ Vi Nhạc ngăn cản con đường của hắn, hắn muốn lợi dụng ta xong rồi đến lượt Hồ Vi Nhạc. Chỉ cần Hồ Vi Nhạc không bị hắn kéo xuống nước, thì ta sẽ không có chuyện gì. Nếu như Hồ Vi Nhạc bị kéo xuống nước, vậy thì người đứng sau lưng Hồ Vi Nhạc nhất định sẽ cứu ông ấy rồi thuận tiện cứu ta luôn. Đương nhiên, nếu như là ta oan uổng Học Chính đại nhân, kỳ thực hắn là người tốt, vậy hắn sẽ trả lại sự trong sạch cho ta."

    Chu Thanh.. Xì! Cha nghĩ tốt thật đấy!

    "Vậy ta nên làm sao bây giờ?"

    Chu Hoài Sơn lại trợn trắng mắt, đáp: "Cái gì mà làm sao bây giờ, đương nhiên là mua gà nướng tiêu cay đưa vào cho ta a, mặt khác, thịt dê bánh bao cùng cá tiêu cay tam thẩm con làm cũng đưa tới một ít, chuẩn bị một ngày ba bữa cơm thật tốt cho ta."

    Chu Thanh.. "Ta cũng không cần đi điều tra cái gì sao?"

    "Điều tra cái rắm! Nếu con đi điều tra, không chừng vừa hay rơi xuống cái bẫy của bọn họ. Bọn họ bắt ta chính là vì câu con cá Hồ Vi Nhạc này. Đã bị xem như mồi câu, thì chỉ cần chúng ta bất động, đến lúc đó lo lắng suông chính là bọn họ!"

    "Vậy vạn nhất cha đoán sai thì sao? Vạn nhất người ta chính là đơn thuần muốn thay Chu Viễn thu thập cha thì sao?"

    Chu Hoài Sơn liền cười thần bí, nhìn trái ngó phải, thân thể nhích lại gần Chu Thanh, đáp: "Nếu ta đoán sai, thì tội danh của ta cũng không phải là tử tội, nhiều nhất là ở trong lao thêm mấy ngày, nhưng mà, danh tiếng xấu liền không thể khoa khảo."

    Không thể khoa khảo, cũng không cần đi học. Đây cũng không phải là ta không chịu học đâu đấy nhé. Mà là ta không thể học a!

    Chu Thanh suýt chút nữa bị lời này của Chu Hoài Sơn chọc cho bùng nổ tại chỗ. Có phải đây mới là trọng điểm của người không hả! Vì không muốn đọc sách, mà cam nguyện ngồi tù? Đầu óc của người cũng quá gập ghềnh rồi.

    Từ trong lao đi ra, đầu óc Chu Thanh vẫn còn có chút choáng váng. Chu Hoài Sơn phân tích đạo lý rõ ràng, nàng rốt cuộc là nên nghe Chu Hoài Sơn hay là vẫn nên cố gắng đi thăm dò một chút chân tướng nhỉ?

    Cất tâm tư, Chu Thanh nhấc chân đi ra ngoài, vừa ra khỏi cửa nhà lao, đã thấy Từ Phong cách đó không xa đi tới.

    "Như thế nào, Chu cô nương, Hoài Sơn huynh thế đã nói gì?"

    Những lời kia của Chu Hoài Sơn, Chu Thanh đương nhiên không dám nói cho người khác biết. Nhân vật thiết lập của cha nàng sẽ sụp đổ.

    Phiền muộn nghiêm mặt lắc đầu, đáp: "Cũng không nói cái gì, chỉ khẳng định bản thân trong sạch, bên ngài thì sao?"

    Từ Phong thở dài lắc đầu, nói: "Ta không gặp được Huyện lệnh đại nhân, thôi, Chu cô nương về trước, ta chờ một lát xem sao, có tin tức gì ta sẽ lập tức đi nói cho các ngươi biết."

    "Đa tạ Từ chưởng quỹ!" Chu Thanh thành tâm thực lòng cảm tạ.

    Từ Phong thực sự là quý nhân của bọn họ. Trước đây cha nàng chép sách, chính là do Từ Phong cho cơ hội, về sau cha nàng tham khảo cũng là Từ Phong cho danh ngạch khảo thí. Cùng Triệu Đại Thành lên lôi đài, Từ Phong còn kiếm lời cho cha con nàng bảy trăm lượng bạc. Bây giờ cha nàng bị bắt, người ta lại cùng bận trước bận sau.. Người tốt a!

    Yên lặng niệm một câu người tốt một đời người bình an, Chu Thanh quay đầu về nhà.

    Lúc nàng về đến nhà, Chu Bình đang đứng ở cửa chờ đợi, vừa nhìn thấy nàng, liền bạch bạch bạch chạy lên phía trước.

    "Đại tỷ, Lý Nhất nói, Trung Thúc đi nhập hàng, hắn đi tìm Trung Thúc rồi."

    Chu Thanh ừ một tiếng.

    Đang khi nói chuyện, Triệu thị đi ra, đỏ mắt nói: "Thanh nha đầu, nhị ca ở đó thế nào rồi?"

    "Cha ta nói muốn ăn cá hầm tiêu cay người làm, bảo người nấu cho ông ấy một chút."

    Triệu thị.. lau nước mắt, một mặt mơ hồ nhìn về phía Chu Thanh: "Hả?"

    Chu Thanh cười khổ nói: "Ông ấy còn muốn ăn gà nướng tiêu cay."

    Triệu thị.. A? Nếu nàng nhớ không lầm, thì nhị ca không phải là bị bắt vào nhà lao sao?

    Chu Thanh kéo tay Triệu thị đi vào nhà, lựa lời nói cho Triệu thị nghe những gì Chu Hoài Sơn nói.

    "Ta cảm thấy cha ta nói có đạo lý, tam thẩm cũng đừng quá lo lắng, người cứ làm cho ông ấy chút đồ ăn, ta thừa dịp trời còn sáng xem có thể đi nghe ngóng chút tình hình của mấy học sinh kia không."

    Nghe Chu Thanh nói xong, Triệu thị vẫn có chút mơ màng không phân rõ đông tây nam bắc, ngơ ngẩn gật đầu một cái, đáp: "Được, vậy ta đây liền đi làm."

    Chu Bình nói: "Đại tỷ, ta cùng tỷ đi tìm mấy học sinh kia, huyện thành lớn như vậy, vạn nhất có người xấu thì sao."

    "Không cần, đệ ở nhà chờ đi."

    Chu Thanh sờ sờ đầu Chu Bình, cười nói: "Trị an ở đây rất tốt, lấy đâu ra người xấu chứ."

    "Chỉ cần tâm thành, chắc là có thể gặp phải đấy." Chu Bình mở to đôi mắt đen nhánh nói.

    Chu Thanh..

    Chu Dao đưa tay vỗ bốp một cái lên đầu Chu Bình: "Nói bậy bạ gì đó!"

    Một tay xách cổ Chu Bình sang một bên, Chu Dao nhìn Chu Thanh nói: "Đại tỷ đừng để ý đến hắn, đại tỷ muốn đi điều tra mấy học sinh kia sao, ta bồi đại tỷ đi."

    "Tỷ cũng không biết võ công, ta đi còn có thể bảo hộ đại tỷ." Chu Bình ủy khuất ba ba giải thích.

    "Không cần, ta mang theo Lý Nhị đi, nhiều người ngược lại không tiện."

    Dừng một chút, Chu Thanh đang muốn đi ra ngoài, chợt nghĩ tới một chuyện, lại nói: "Các ngươi lát nữa bồi tam thẩm đưa cơm cho cha ta, nhớ kỹ phải mang cho ông ấy hai quyển sách, nói cho ông ấy biết ngày mai ta sẽ vào nhà lao kiểm tra, nếu ông ấy không thuộc, thì ăn bữa trước liền không có bữa sau."

    Chu Dao..

    Chu Bình.. Đại tỷ, tỷ thật hung ác! Nhị bá đều đã như vậy, tỷ vẫn còn lấy chuyện ăn cơm đến bức ông ấy đọc sách.

    Chu Thanh.. Các ngươi cho là ta nguyện ý sao! Khó khăn lắm mới chịu khó đọc sách chăm chỉ, đừng có vì ngồi nhà lao mà quên hết những sách đã đọc trước đó! Thực sự là phiền lòng a!

    Thở dài một hơi, Chu Thanh quay đầu đi ra ngoài. Đổi một bộ nam trang, mang theo Lý Nhị thẳng đến Vương gia thôn cách huyện thành gần nhất.

    Gió lạnh sắc như dao, thổi vào mặt vô cùng đau rát, nhưng nàng không có thời gian, cũng không có tâm tư cảm thụ hàn phong vô tình này a.
     
  3. Hương Nhi

    Bài viết:
    754
    Chương 112: Gia cảnh

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Xe la lao nhanh, ước chừng nửa canh giờ liền đến. Lúc hai người đến nơi, vừa hay là buổi trưa, có không ít đại nương ăn cơm trưa xong liền tựa ở chân tường phơi nắng trò chuyện bát quái. Trước kia Chu Thanh có tới đây bán Phong Tự cùng câu đối xuân, cũng coi như là quen thuộc với mọi người ở nơi này.

    Nàng vừa tới, liền có một tiểu tức phụ tuổi trẻ cười ha hả gọi: "Xong rồi, vị tiểu ca này vừa tới, tiền đồng trong túi ta lại muốn nhảy vào trong túi hắn a."

    Mấy người đứng bên cạnh nàng liền cười rộ lên.

    Chu Thanh nhìn thái độ mọi người, phỏng đoán có lẽ người trong thôn cũng không biết chuyện của Vương Nhạc.

    Lưu lại Lý Nhị trông xe, Chu Thanh một thân nam trang cười ha hả tiến lên, đáp: "Đại tỷ, xem trọng tiền đồng của ngài đi, đầu xuân sang năm ta tới nhìn nó."

    Tiểu tức phụ liền nhìn ra sau lưng Chu Thanh liếc mắt về phía xe la: "Không phải là đến bán đồ sao?"

    Có chút thất vọng.

    "Ừm, ta tới tìm Vương Nhạc, lần đầu tiên tới nên không biết nhà hắn đi như thế nào."

    Chu Thanh vừa nhắc đến Vương Nhạc, một vị đại nương đứng bên cạnh liền tức giận hừ lạnh một tiếng.

    "Mấy ngày trước nhà hắn đã dọn đi rồi! Không nói tiếng nào liền trộm dọn đi, còn thiếu nợ ta 12 đồng tiền không trả đấy, ta đây thực sự là gặp vận đen tám đời."

    Nói rồi, đôi mắt đại nương đảo một vòng, nhìn về phía Chu Thanh.

    "Tiểu tử này, ngươi và Vương Nhạc là bằng hữu hả? Nếu không thì, ngươi thay nhà hắn trả lại tiền cho ta, chờ ngươi tìm thấy hắn thì đòi lại?"

    Chu Thanh.. Đại nương ngài nghĩ ta bị ấm đầu sao?

    Cười hắc hắc, Chu Thanh nói: "Ta đây cũng là thấy gần tới cuối năm nên mới tới đòi nợ, nhà hắn dọn đi rồi sao?"

    Mấy người xhung quanh liền gật đầu.

    "Dọn đi rồi, dọn đi cách đây ba bốn ngày."

    "Dọn đi đâu các ngài có biết không?"

    Đại nương kia chỉ lắc đầu, đáp: "Nếu mà biết, ta còn đến nỗi không đòi được tiền về sao!"

    "Có phải là dọn đến nhà thân thích không?"

    Nói chuyện, Chu Thanh lấy ra chỗ đường mạch nha mua ở trên đường ra đưa cho mọi người.

    Cầm đường, thái độ của họ đối với Chu Thanh càng lúc càng thân mật.

    "Thân thích? Nhà hắn thì lấy đâu ra thân thích! Nhà hắn ở trong thôn nhiều năm như vậy, cho tới bây giờ cũng chưa nghe nói qua là có thân thích đâu." Một vị đại nương cẩn thận cất đường vào túi áo, nói.

    Một đại nương khác đứng bên cạnh liền nói: "Đúng thế, nhà Vương Nhạc không có thân thích, cha hắn không có huynh đệ tỷ muội, mẹ hắn là lưu dân tới đây ăn xin."

    Chu Thanh liền gãi gãi ót, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc: "Đã không có thân thích, năm hết tết đến rồi, sao bọn họ lại dọn đi? Dọn đi đâu ở a, chẳng lẽ là phát tài rồi? Sao phát tài mà lại không trả ta tiền chứ!"

    Tiểu tức phụ liền hừ lạnh một tiếng.

    "Phát tài? Nhà hắn ấy hả? Trừ phi Vương Nhạc đọc sách đậu cao trung làm quan lão gia, bằng không, thì phát tài cái rắm ấy!"

    "Đúng vậy a, cha Vương Nhạc là một người thọt, con người thành thật nhát gan, mẹ hắn thân thể không quá khỏe mạnh, có thể phát tài gì được! Những năm này cúng bái cho Vương Nhạc đọc sách, trong nhà nghèo đến mức phải ăn trấu uống sương a."

    "May mắn được Hoài Sơn thư viện ở Khánh Dương thôn thu nhận mà không cần tiền trả công cho thầy giáo, bằng không, Vương Nhạc còn không thể đọc sách được đâu."

    Nói chuyện, mọi người lại chuyển chủ đề tới chỗ khen ngợi Hoài Sơn thư viện.

    Nghe thấy thư viện nhà mình được người ta khích lệ, Chu Thanh vẫn không tỏ vẻ bất thường gì.

    "Trước khi nhà Vương Nhạc dọn đi, mọi người có thấy chỗ nào khác thường không?"

    Câu hỏi đột ngột của Chu Thanh cắt đứt tiếng thảo luận của mọi người.

    Một bà cụ có chút lớn tuổi chợt nghĩ đến cái gì, nhìn Chu Thanh đáp: "Ngươi nói như vậy, ta mới nhớ ra, các ngươi có nhớ không, mấy ngày trước muội tử của Vương Nhạc theo người đi mò cá bị rơi vào trong hầm băng, sau khi được cứu ra ngoài liền sốt cao sống dở chết dở."

    Vừa nhắc đến chuyện này, một vị đại nương liền vỗ đùi nói: "Đúng, đúng là có chuyện này, lúc đó mẹ Vương Nhạc còn đến nhà ta vay tiền."

    "Ngươi cho nàng ta mượn không?"

    "Sao có thể chứ, nhà họ như thế, không phải lòng ta hung ác thấy chết không cứu, thật sự là cho mượn họ cũng sẽ không trả lại, nhà ta cũng chỉ có được mấy đồng tiền như thế thôi."

    "Vậy về sau em gái hắn như thế nào?" Chu Thanh hỏi.

    Tiểu tức phụ liền nói: "Cũng không thấy mời đại phu."

    Đại nương bên cạnh nói theo: "Đúng vậy, không mời đại phu, tiếp đó nhà hắn lại đột nhiên dọn đi."

    "Trong thời gian này không có người nào tới nhà Vương Nhạc sao?"

    Mấy người xung quanh đồng loạt lắc đầu, đều nói không thấy.

    Tiểu tức phụ cười hì hì vỗ vai Chu Thanh một cái, hỏi: "Tiểu ca, ngươi nghe ngóng kĩ càng như thế làm gì, không phải là vừa ý em gái của Vương Nhạc rồi đấy chứ!"

    Người bên cạnh liền bật cười vang.

    Chu Thanh cười hắc hắc đáp: "Ta là nhớ thương tiền của ta, muốn hỏi kĩ xem có thể tìm được Vương Nhạc hay không. Đúng rồi, nhà hắn dọn đi, vậy phòng ở nhà hắn có bán hay không?"

    "Không nghe nói là có ai mua a! Mà gian nhà rách nát kia của hắn, ai mà thèm mua."

    "Này liền không đúng, nhà hắn không có tiền, không có thân thích, lại không bán nhà, dọn đi ở đâu a? Có phải là vào thành khám bệnh cho em gái Vương Nhạc không?" Chu Thanh xoa xoa đôi tay bị cóng đến phát đỏ, hỏi.

    Vị đại nương đầu tiên nói việc nhà Vương Nhạc dời đi lập tức đáp: "Không có khả năng! Chính là dọn đi thôi! Mấy ngày nay không thấy người nhà hắn lộ diện, ta nhớ thương mấy đồng tiền của mình ta, liền đi tìm tộc trưởng. Tộc trưởng phái một tên tiểu tử đi đứng lanh lẹ trong thôn nhảy vào trong nội viện nhà hắn nhìn qua, đồ đạc trong nhà đều không còn, đây không phải là dọn đi thì là cái gì!"

    Mấy người bên cạnh cũng gật đầu theo, nhao nhao phụ họa. Mắt thấy không hỏi ra được thêm manh mối gì, Chu Thanh liền hỏi thăm địa chỉ nhà Vương Nhạc rồi rời đi.

    Đó là một viện tử rách nát nằm ở phía đông thôn, trên cánh cửa bằng gỗ dán lung tung mấy bức tranh tết bạc màu từ năm trước, trước cửa còn treo một cái khóa lớn rỉ sét. Ghé vào tường thấp nhìn vào trong nội viện, liền thấy cửa sổ đóng chặt, trong nội viên chỉ có một gốc cây táo ta.

    "Muốn vào xem một chút không?" Lý Nhị đứng ở bên cạnh Chu Thanh, thấp giọng hỏi.

    Chu Thanh ghé vào đầu tường, nhìn chằm chằm cái sân trống rỗng.

    "Ngươi nói xem, nhà Vương Nhạc có thể dọn đi đâu?"

    Lý Nhị sững sờ, lập tức nói: "Hẳn là tìm được người chứa chấp bọn hắn."

    "Nếu như chứa chấp bọn hắn, thì người kia nhất định cũng sẽ chứa chấp Trần Quang của Trần Bắc thôn, cùng Cao Hà của Cao gia thôn."

    Đây cũng không phải chỉ là thu lưu một người hai người, mà là chứa chấp cả ba gia đình. Là mười mấy nhân khẩu. Những người này chẳng lẽ được an bài đến ở cùng nhau sao?

    Còn nếu như người kia an bài ba chỗ ở khác nhau, vậy thì người này ngược lại là kẻ có tiền. Nhưng mà.. Mưu đồ của hắn là gì? Dùng tiền bịt miệng? Chẳng lẽ Chu Hoài Hải thực sự làm ra thủ bút lớn như vậy để hãm hại cha nàng? Hình như không giống lắm! Vẫn là như cha nàng nói, Học Chính đại nhân tham dự trong đó, mục tiêu là Hồ Vi Nhạc.

    Đứng suy xét trước cửa nhà Vương Nhạc trong giây lát, hai người thẳng đến trạm tiếp theo, Trần Bắc thôn. Lúc họ đến nơi, đã là trời tối. May mắn trước kia Chu Thanh cũng tới đây bán chữ, không tính là quá mức lạ lẫm với người nơi này. Hơi nghe ngóng một chút thì biết rõ, nhà Trần Quang cũng dọn đi rồi. Thời gian cũng là ba bốn ngày trước. Càng bất ngờ chính là, Trần Quang có một đệ đệ, lúc chơi đùa bên ngoài liền ngã từ trên cây xuống gãy chân. Nhà Trần Quang gia cảnh bần hàn, cũng không có thể trơ mắt nhìn đệ đệ gãy chân mà không ra tiền mời đại phu. Cơ hồ là hoàn toàn giống với tình hình nhà Vương Nhạc.

    Mà cha mẹ Trần Quang cũng là những người biết thân biết phận.

    Tại sao có thể trùng hợp như vậy!

    Trạm tiếp theo, nhà Cao Hà. Đúng như Chu Thanh sở liệu, tình hình nhà Cao Hà cũng không mấy sai biệt so với Vương Nhạc và Trần Quang. Cũng đều là gia cảnh bần hàn, phụ mẫu trung thực, trong nhà cần dùng tiền gấp để cứu mạng. Vậy thì điểm đột phá của vụ án này, sẽ ở trên người ba học sinh kia.
     
  4. Hương Nhi

    Bài viết:
    754
    Chương 113: Cáo trạng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chờ Chu Thanh từ Cao gia thôn trở về huyện thành, đã là buổi trưa ngày hôm sau. Nàng mới vừa vào nhà rửa mặt, Chu Hoài Lâm cũng trở về.

    "Sao rồi, tam thúc?"

    Kéo lấy một thân mệt mỏi, khóe mắt đuôi mày Chu Hoài Lâm vậy mà không còn đầy sự lo lắng sốt ruột như lúc rời đi nữa.

    Hắn nhếch miệng cười cười, uống cạn chén trà nóng Chu Dao đưa, lau miệng, đáp: "Thanh nha đầu yên tâm, Hồ đại nhân nói, nhị ca không có việc gì."

    Triệu thị đã nấu xong mỳ thịt, chờ Chu Hoài Lâm đổi y phục, mọi người vây quanh bàn, vừa ăn vừa nói.

    "Ta vừa đến, còn chưa mở miệng, Hồ đại nhân đã biết tại sao ta lại tới. Hồ đại nhân nói, vị Học Chính đại nhân này tên là Tống Kỳ, là kỳ trong kỳ quái ấy, là người thuộc phe phái của Trấn Quốc Công gì đó ở kinh thành, những thứ này ta nghe không hiểu lắm. Tóm lại, những người này đều là tử địch của Hồ đại nhân trước đây. Lần này Hồ đại nhân được phục dùng, bọn họ lo lắng Hồ đại nhân được hồi kinh, cho nên cố ý an bài Tống Kỳ tới phá đổ Hồ đại nhân. Bởi vì Hồ đại nhân từng dạy học ở Hoài Sơn thư viện, cho nên hắn liền lôi nhị ca ra khai đao. Hồ đại nhân nói, chỉ cần chúng ta đừng làm gì cả, đến lúc đó Tống Kỳ này tự nhiên sẽ nhắm đầu mâu về phía ông ấy, cho đến lúc đó, ông ấy sẽ nghĩ biện pháp cứu nhị ca ra ngoài."

    Không sai biệt lắm so với những gì Chu Hoài Sơn phân tích ngày hôm qua. Được lời này, Chu Thanh mới có thể triệt để thở phào một hơi. Đã như thế thì.. Lát nữa đưa thêm vài cuốn sách vào trong tù a.

    Hôm qua bị kinh sợ, hôm nay toàn gia cuối cùng cũng có thể ăn cơm. Bôn ba một đêm, sau khi ăn cơm trưa xong, Chu Thanh ngã đầu liền nằm ngủ.

    Huyện nha.

    Tống Kỳ ngồi trên một cái ghế bành, gương mặt mang theo vẻ do dự, đôi mắt khẽ nhắm, ngón tay gõ gõ từng nhịp lên mặt bàn.

    "Làm xong chưa?" Đứng trước mặt Tống Kỳ, là tùy tùng của hắn.

    "Thưa đại nhân, đều đã làm xong, chỉ cần người của Chu gia tìm được ba học sinh kia, người của chúng ta sẽ âm thầm ra tay, đến lúc đó nhất định khiến cho Chu gia chịu tội danh hành hung diệu khẩu trước mặt mọi người."

    Tống Kỳ hài lòng gật gật đầu.

    Tùy tùng đứng ở đó, nhìn thần sắc Tống Kỳ, do dự chốc lát, lại nói: "Có điều, chính là.."

    Tống Kỳ nhắm mắt nhíu mày, hỏi: "Như thế nào?"

    "Tiểu nhân mới vừa đến nhà tù xem xét qua, Chu Hoài Sơn ở trong nhà lao ăn ngon uống sướng, lại còn đang dụng công đọc sách, nhìn qua không hề có vẻ gì là lo lắng cả."

    Tống Kỳ lập tức nhíu mày mở mắt, nhìn tên tùy tùng.

    "Đại nhân, buổi chiều hôm nay, người nhà Chu Hoài Sơn lại mang tới cho hắn mấy cuốn sách, cũng mang theo ba hộp cơm to đến nữa."

    Tống Kỳ cười lạnh nói: "Hừ, như thế nào, hắn đây là cố tỏ ra cây ngay không sợ chết đứng sao? Bản quan sẽ lột mặt nạ của hắn ra!"

    Nói xong, Tống Kỳ đứng dậy đi ra bên ngoài, tùy tùng lập tức đuổi theo.

    Lúc Tống Kỳ đi tìm Huyện lệnh, Huyện lệnh cũng đang phiền muộn trong phòng. Trước khi Học Chính đại nhân tới, hắn vẫn cho rằng vụ án này chính là do Chu Viễn muốn hãm hại Chu Hoài Sơn. Nhưng bây giờ hắn lại không nghĩ như thế. Đây chính là Học chính đại nhân chủ quản khoa khảo một tỉnh a! Vừa có học sinh đánh trống kêu oan, thì Học Chính đại nhân lại đúng lúc đi ngang qua. Chuyện này không phải quá kỳ quái sao?

    Nhiều năm kinh nghiệm xử án khiến cho Huyện lệnh cảm thấy, vị Học Chính đại nhân này khẳng định có quan hệ với vụ án. Nhưng đường đường là Học Chính một tỉnh, đến cùng là tại sao lại muốn ra tay với Chu Hoài Sơn? Chắc chắn không phải vì Chu Viễn. Hắn không xứng! Vậy thì vì cái gì? Chu Hoài Sơn làm cho vị Học Chính đại nhân này chướng mắt?

    Càng nghĩ, Huyện lệnh cũng chỉ có thể liên hệ với vị tri phủ đương nhiệm Hồ Vi Nhạc kia, dù sao Chu Hoài Sơn cũng chẳng phải là người có giá trị đến mức khiến cho một vị quan lớn chướng mắt bậc ấy.

    Mép tóc trên đầu Huyện lệnh vốn đã cao, bởi vì phiền muộn, càng ngày càng có xu hướng lùi về phía sau đầu hơn. Xoa xoa trán, đang định đi nghỉ ngơi, chợt nghe Học Chính đại nhân đến. Huyện lệnh đành phải dẹp tâm tư sang một bên, vội vàng ra ngoài nghênh đón.

    Tống Kỳ liếc Huyện lệnh một cái, vừa vào cửa đã ngồi vào vị trí chính vị, nói: "Đại nhân còn chưa ngủ sao? Đây là đang vất vả vì bản án ư?"

    Huyện lệnh ngồi bên cạnh, cười xòa nói: "Ba ngày kết án, thời gian cấp bách."

    Tống Kỳ liền hừ lạnh một tiếng, đáp: "Bản án rõ ràng như vậy, ba ngày kết án đã là rộng rãi, vụ án này nếu đặt ở kinh thành, thì Kinh Triệu Duẫn đã có thể kết thúc ngay ngày hôm đó rồi."

    Huyện lệnh thầm mắng trong lòng một câu, trên mặt lại cười cười im lặng không nói chuyện.

    Tống Kỳ nhân tiện nói: "Ta nghe nói, Chu Hoài Sơn ở trong lao, ăn uống thả cửa còn đọc sách? Như thế nào? Nhà lao huyện Thanh Hà của các ngươi, đãi ngộ tù nhân tốt như vậy sao? Đây là tới ngồi tù ăn năn hay là tới hưởng thụ cuộc sống vậy!"

    Tống Kỳ nói chuyện không khách khí, Huyện lệnh liền cười làm lành, yếu ớt nói: "Dựa theo luật lệ, chỉ cần người nhà phạm nhân nguyện ý đưa cơm, nhà tù sẽ cho phép phạm nhân ăn, còn nữa, đọc sách không ảnh hưởng tới những phạm nhân khác trong nhà lao, cũng là cho phép."

    Tống Kỳ nghe lời này, liền đập bàn một cái, trợn mắt trừng Huyện lệnh: "Đừng có nhắc tới luật lệ ở đây, bản quan chính là Học Chính của bản tỉnh, quyết không cho phép tên cầm thú quấy rối học trò tận hưởng nhân sinh ngay dưới mí mắt mình như vậy! Đây là sự khi nhục đối với người đọc sách khắp thiên hạ!"

    Huyện lệnh.. Khóe mặt giật một cái, nhìn Tống Kỳ, hỏi: "Vậy đại nhân muốn thế nào?"

    "Không phải bản quan muốn thế nào, mà là ngươi phải cho người đọc sách khắp thiên hạ một cái công đạo, đừng để đến lúc đám học sinh huyện Thanh Hà vì thế mà ồn ào, ngươi còn muốn bản quan giải quyết hậu quả hộ cho ngươi!"

    Huyện lệnh.. Ngươi không làm sóng làm gió, thì ta phải giải quyết hậu quả cái rắm à!

    "Bản án của Chu Hoài Sơn, đến cùng còn chưa có kết luận, bây giờ chỉ là đang điều tra, đợi đến khi điều tra kết thúc, tội danh chắc chắn, hạ quan nhất định sẽ cho học sinh khắp thiên hạ một câu trả lời thỏa đáng."

    Huyện lệnh biết Từ Phong có quan hệ gần gũi với Chu gia, hôm nay, Từ Phong cố ý sai người tới chuyển lời, bảo nhà tù bên kia thiện đãi Chu Hoài Sơn một chút. Hắn cũng cảm thấy Chu Hoài Sơn đáng thương, lúc nào cũng bị người ta hãm hại oan uổng, không muốn khắc nghiệt với hắn.

    Mắt thấy Huyện lệnh khó chơi, Tống Kỳ hừ lạnh một tiếng, lành ít dữ nhiều nhìn Huyện lệnh, nói: "Đại nhân quả nhiên là xử án cương trực công chính theo lẽ công bằng, bản quan nhất định sẽ đem việc này báo cáo triều đình."

    Đây là uy hiếp trắng trợn a.

    Huyện lệnh chỉ có thể làm bộ nghe không hiểu, lộ ra một nụ cười cảm kích, thở dài ôm quyền, đáp: "Đa tạ đại nhân."

    Tống Kỳ.. tên Huyện lệnh này là đồ đần sao! Nghe không hiểu ta đang uy hiếp hắn à!

    Không được thuận ý, Tống Kỳ tức giận rời đi.

    Vừa ra khỏi nhà Huyện lệnh, Tống Kỳ lập tức phân phó tùy tùng bên cạnh: "Nói với Thanh Hòa thư viện, bảo bọn họ sáng sớm ngày mai bắt đầu hành động."

    Tùy tùng lĩnh mệnh, quay đầu rời đi.

    Bọn hắn vừa đi, Huyện lệnh thở dài một tiếng, phiền não ngồi phịch trên ghế.

    Nháy mắt nhìn xà nhà trên đỉnh đầu, than thở: "Làm quan tốt thật là khó a!"

    Đang phiền muộn lấy, thì có hạ nhân đi vào hồi bẩm: "Đại nhân, Từ Phong tới."

    Hôm nay, Từ Phong đi tới huyện nha bốn, năm lần, mấy chuyến trước không thể gặp là bởi vì Tống Kỳ quấy rối, bây giờ khó khăn lắm mới có thể rảnh rỗi, Huyện lệnh vội nói: "Nhanh cho hắn đi vào."

    Hạ nhân quay người rời đi, giây lát, đã dẫn Từ Phong đi vào.

    "Từ lão đệ, ngươi nhanh nói cho Chu gia bên kia một tiếng.."

    Không chờ Huyện lệnh nói xong, Từ Phong đã ngắt lời ông: "Đại nhân, lần này ta tới chính là vì việc này."

    Nói rồi, Từ Phong liếc mắt nhìn cửa lớn một cái, thấp giọng nói: "Hồ đại nhân đã biết rồi, Hồ đại nhân có ý tứ là.."

    Từ Phong thấp âm thanh nói cho Huyện lệnh nghe ý tứ của Hồ Vi Nhạc.

    Huyện lệnh lập tức kinh nghi nhìn về phía Từ Phong, hỏi lại: "Thật sự?"

    Từ Phong gật đầu, đáp: "Chu Hoài Lâm nói, hôm qua hắn đã đi phủ thành."

    Huyện lệnh lập tức thở phào một hơi: "Đã như vậy, ta còn gấp gáp cái gì."
     
  5. Hương Nhi

    Bài viết:
    754
    Chương 114: Phán đoán

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Từ Phong ôm quyền thở dài, hành lễ với Huyện lệnh: "Ta thay Chu Hoài Sơn tạ ơn đại nhân."

    Huyện lệnh vội vàng đỡ lấy ông ta.

    "Từ lão đệ, có một chuyện ta không quá rõ ràng, ta thiện đãi Chu Hoài Sơn, là bởi vì ta biết hắn nhất định là bị oan khuất, ta không muốn trợ Trụ vi ngược khiến hắn bị người làm hại, cũng coi như là kế tục đạo làm quan của ta, nhưng ngươi thì là vì cái gì a?"

    Chuyện của Chu gia, Từ Phong lúc nào cũng cực kì nhiệt tâm hỗ trợ.

    "Thời gian chúng ta quen biết cũng coi như không ngắn, nhưng cho tới bây giờ ta vẫn không cảm thấy ngươi là người có lòng nhiệt tình, đừng có nói với ta, ngươi sợ Chu Hoài Sơn xảy ra chuyện sẽ liên luỵ ngươi, chỉ vì lúc đó ngươi đề cử hắn tham gian khoa khảo đấy!"

    Từ Phong liền nở nụ cười: "Đại nhân quả thật muốn biết?"

    Huyện lệnh khinh khỉnh nhìn ông ta: "Nói nhảm, không muốn biết thì ta hỏi ngươi làm cái gì!"

    "Đại nhân có biết thân phận thật sự của ông chủ Bút Mặc Trai là gì không?"

    Huyện lệnh khẽ giật mình, hỏi lại: "Bút Mặc Trai? Ngươi nói cửa hàng ở cổng thành cái kia?"

    Từ Phong gật đầu.

    Huyện lệnh liền nói: "Thân phận gì? Trước đây lúc họ mở tiệm, có đăng kí ở huyện nha, nói rõ Thẩm gia là một hộ phú thương Sơn Tây. Mở cửa hàng ở chỗ này cũng là vì muốn mở rộng địa bàn buôn bán, lúc đó bọn họ lấy ra địa văn của quan phủ đều là thật."

    Từ Phong liền thấp giọng nói: "Nhà hắn không phải ở Sơn Tây, mà là kinh thành."

    "Kinh thành?"

    Từ Phong gật đầu.

    "Ngài cũng biết, nhà Đại Thành cũng có sinh ý ở kinh thành. Cuối năm ngoái, ta và Đại Thành đi kinh thành làm việc, gặp được đại quan đang phá một vụ trọng án ở đó. Lúc đó toàn bộ kinh thành đều sợ bóng sợ gió, ta đã liếc thấy vị đại quan kia từ rất xa."

    Huyện lệnh nhìn Từ Phong, hồ nghi chớp mắt, nói: "Đừng nói với ta là, vị đại quan kia chính là người của Thẩm gia nhé!"

    Từ Phong nở nụ cười.

    "Thật đúng là như vậy, Thẩm Lệ mặc dù là ông chủ của Bút Mặc Trai, nhưng hắn gần như không hề lộ diện. Về sau hắn bái Chu Hoài Sơn làm thầy, bồi tiếp Chu Thanh qua nhà in mấy lần, ta cuối cùng cảm thấy hắn nhìn rất quen mắt. Thẳng đến có một lần Đại Thành nhắc đến chuyện cửa hàng ở kinh thành với ta, ta mới bỗng nhiên nghĩ đến, Thẩm Lệ này có thể chính là vị đại quan ta gặp phải khi đó."

    Huyện lệnh nghe vậy, lập tức bật cười ha hả.

    "Ngươi có thể dẹp đi a, Thẩm Lệ kia nhìn qua cũng chỉ tầm hai mươi tuổi, sao có thể làm được đại quan khiến cho người người phải sợ bóng sợ gió kia chứ, ngươi nói hắn là kinh vệ doanh còn tạm được."

    Từ Phong nghiêm túc lắc đầu, đáp: "Ta sẽ không nhớ lầm, lúc đó sở dĩ ra có ấn tượng sâu sắc với vị đại quan kia, cũng là bởi vì tuổi hắn còn rất trẻ, khiến lòng ta phải âm thầm khiếp sợ một phen."

    Lần này, gương mặt đầy vẻ khó tin của Huyện lệnh giống như đã có chút thay đổi.

    Sờ cằm một cái, Huyện lệnh nói: "Ý của ngươi là, vị đại quan có thể khiến cho toàn bộ kinh thành sợ hãi, đã bái anh nông phu Chu Hoài Sơn làm thầy?"

    Từ Phong.. Logic này, dường như là có chút không đúng lắm. Nhưng mà ông ta chắc chắn nhớ không lầm a!.. Chẳng lẽ là nhớ lầm thật? Từ Phong cũng đang hoài nghi chính mình.

    Nhíu mày bốn mắt nhìn nhau cùng Huyện lệnh giây lát, Từ Phong khoát tay chặn lại, nói: "Thà tin là có."

    Huyện lệnh nhân tiện nói: "Được rồi! Bất kể nói thế nào, bọn họ có bản sự cứu Chu Hoài Sơn ra khỏi đại lao là tốt nhất, miễn cho ta phải khó xử. Nếu như Học Chính đại nhân quả thật áp xuống, bọn họ lại không cứu được người, đến lúc đó ta thật sự phải làm ra một bản án oan sai mất."

    Quan hơn một cấp đè chết người. Huống chi Học Chính là quan lớn, từ Hàn Lâm Viện đi ra. Không thể trêu vào.

    Sáng sớm hôm sau. Hôm nay là ngày cuối cùng trong thời hạn ba ngày thẩm án. Sáng sớm, cổng huyện nha liền tụ tập không ít học sinh của Thanh Hòa Thư viện. Bọn họ nâng cao khẩu hiệu, phất cờ hò reo, muốn huyện nha cho người đọc sách trong thiên hạ một cái công đạo, muốn huyện nha xử án theo lẽ công bằng, nghiêm trị hung thủ.

    Những người này là sĩ tử, đánh không được, mắng không xong, Huyện lệnh nghe tiếng hò hét phía ngoài, đầu liền to ra như cái đấu. Ngay ngày báo án ông ta liền phái người đi Khánh Dương thôn, Trần Bắc thôn và mấy cái thôn xung quanh để điều tra cẩn thận.

    Trước mắt, trong tay ông ta không có những chứng cứ bất lợi cho Chu Hoài Sơn những cũng không có mất kì chứng cứ nào có thể giúp Chu Hoài Sơn tẩy thoát hiềm nghi. Tương đương với việc tình tiết vụ án không có tiến triển. Nếu lên công đường thầm vấn, vẫn sẽ không có cách nào định tội.

    Nhưng những học sinh bên ngoài kia..

    Huyện lệnh ngồi ở trên ghế, phiền muộn xoa đầu, đột nhiên cảm giác được, nhiều năm qua ông ta vẫn hiểu lầm cho con trai mình. Giờ khắc này, hắn tình nguyện phụ đạo mười đứa con trai đọc sách, cũng không muốn hủy hoại một vị Huyện án thủ này.

    Lúc Huyện lệnh phiền muộn, Tống Kỳ đang ngồi ở nhã gian lầu ba của Phúc Viên tửu lâu ngay sát bên cửa sổ. Trong tay vuốt vuốt chén trà, hứng thú dạt dào nhìn đám đông đang hò hét ầm ĩ bên ngoài.

    Bên ngoài nhã gian truyền đến một hồi tiếng bước chân đang tới gần, cửa gian phòng lập tức bị đẩy ra rồi đóng lại.

    Tùy tùng của Tống Kỳ tiến lên mấy bước nói: "Đại nhân."

    "Sao rồi?"

    "Chu gia bên kia, từ hôm qua bắt đầu không có động tĩnh, đến bây giờ cũng vẫn im lìm như vậy."

    "Không có động tĩnh?" Đặt chén trà lên bàn, Tống Kỳ nhíu mày nhìn về phía tùy tùng.

    Tùy tùng gật đầu, đáp: "Từ ngày hôm qua, bọn họ liền không ra khỏi cửa nữa."

    Không ra khỏi cửa, làm sao lại không ra khỏi cửa chứ? Lúc hắn an bài mọi chuyện, chọn lựa ba học sinh, đều là ba kẻ có gia cảnh bần hàn. Hơn nữa lúc hắn đem người đi, cũng là đêm hôm khuya khoắt lặng lẽ tiến hành, người trong thôn tuyệt đối sẽ không biết. Chuyện xảy ra ngày đó, Chu Thanh cũng đã đi điều tra ba học sinh kia. Nàng cũng thuận lợi hỏi được thôn dân tình hình cụ thể của ba nhà. Người bình thường đều có thể phân tích ra, ba tên học sinh này chính là điểm đột phá của vụ án. Dựa theo lẽ thường mà nói, điều bọn họ phải làm nhất chính là đi tìm ba học sinh kia a! Làm sao lại không có động tĩnh được!

    "Ngươi xác định người Chu gia không hề đi ra ngoài?"

    Tùy tùng gật đầu, đáp: "Người của chúng ta một mực nhìn chằm chằm cổng nhà Chu gia, xác định."

    Sự tình phát triển có chút sai lệch so với mình phán đoán, Tống Kỳ đứng dậy đi đi lại lại trong phòng. Chu gia không có động tĩnh, chẳng lẽ là tin tưởng Hồ Vi Nhạc có thể cứu người?

    "Bên phía Hồ Vi Nhạc có động tĩnh gì không?"

    Tùy tùng lắc đầu, đáp: "Còn chưa nhận được tin tức, hẳn là không có."

    Không có? Làm sao lại như vậy! Nghe nói Hồ Vi Nhạc này, mặc dù tính cách nhỏ nhen thích mang thù, nhưng cũng là người có ơn tất báo. Chu Hoài Sơn đối với hắn, xem như có ân. Bây giờ Chu Hoài Sơn gặp rủi ro, hắn vậy mà thấy chết không cứu sao? Hay là.. Không đúng!

    Tống Kỳ chợt ý thức được, vào ngày ba tên học sinh cáo trạng, người Chu gia vẫn rất hốt hoảng. Là từ lúc nào, người Chu gia tỉnh táo lại như thế? Là từ sau khi Chu Hoài Lâm từ phủ thành trở về! Vậy có nghĩa là, Hồ Vi Nhạc hẳn đã cho Chu Hoài Lâm một liều thuốc an thần rồi.

    Khóe miệng hiện lên một nụ cười hung ác nham hiểm, Tống Kỳ phân phó: "Bảo người của Thanh Hòa Thư viện tăng thêm chút sức, ép cho Huyện lệnh hôm nay nhất thiết phải kết án."

    "Vâng."

    Người Chu gia không phải là không sợ hãi sao? Hôm nay, Bản quan ngược lại muốn xem xem đến cùng là các ngươi có sợ hay không!

    Tùy tùng tuân lệnh rời đi, Tống Kỳ uống một ngụm trà đã có chút lạnh, cũng đứng dậy ra khỏi phòng.

    Cách buổi thăng đường kết án hôm nay chỉ còn khoảng nửa canh giờ. Chu Thanh ăn xong điểm tâm, thu thập một phen, rồi ra cửa đi về phía huyện nha. Vừa mới đi ra ngoài, liền thấy Thành Vũ đang ngồi xổm dưới gốc cây hòe già bên kia đường.

    Nghe được tiếng mở cửa, Thành Vũ lập tức ngẩng đầu nhìn sang. Liếc thấy Chu Thanh, mấy ngày không gặp quả thực vô cùng nhớ nàng, Thành Vũ ngơ ngẩn một lát, mới chậm rãi đứng dậy.

    Chu Thanh nhíu mày nhìn hắn.

    "Thanh tỷ."
     
  6. Hương Nhi

    Bài viết:
    754
    Chương 115: Công đường

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nhìn thấy Thành Vũ ở đây, Chu Thanh quả thực có chút ngoài ý muốn. Có điều nàng vẫn gật đầu chào hắn, nhấc chân đi ra ngoài.

    "Sao ngươi lại tới đây?"

    Thành Vũ miễn cưỡng cười, ngẩng đầu nhìn tòa nhà sau lưng Chu Thanh hỏi: "Đây là nhà của ông chủ kia?"

    "Ừ."

    Thành Vũ liền nói: "Ngươi chính là bởi vì cái này, mới không muốn gả cho ta?"

    Chu Thanh.. "Chuyện của chúng ta, khi đó ta đã nói rất rõ ràng, ta chỉ coi ngươi là bạn thôi."

    Khách khí nói một câu, Chu Thanh lựa chọn kết thúc đề tài này.

    "Ta còn có việc, không thể hàn huyên nhiều với ngươi, chờ ngươi thành thân, ta sẽ đến uống rượu mừng."

    Nói rồi, Chu Thanh nhấc chân muốn đi.

    Thành Vũ kéo nàng lại: "Ngươi đi huyện nha phải không? Chuyện của Hoài Sơn thúc, ta đã biết."

    Chu Thanh quay đầu nhìn Thành Vũ.

    Thành Vũ liền nói: "Hôm qua, người của huyện nha đến thôn chúng ta, tìm không ít người tra hỏi, ngày hôm nay mở công đường thẩm án, có mấy người trong thôn cũng tới làm chứng cho Hoài Sơn thúc."

    Ngừng lại một chút, Thành Vũ né tránh ánh mắt của Chu Thanh, cắn răng, nói: "Nếu ngươi chịu đáp ứng ta, hôm nay ta nhất định sẽ nói chuyện giúp Hoài Sơn thúc."

    Chu Thanh cau chặt mi tâm, mở to hai mắt nhìn Thành Vũ. Mấy ngày không gặp, Thành Vũ quả thực gầy đi không ít. Xương gò má nhô ra, hốc mắt hõm sâu. Làm hảo hữu của nguyên chủ ngày xưa, Chu Thanh đối với Thành Vũ, vẫn còn có chút quan tâm theo bản năng. Nhưng lúc này, hắn lại nói như vậy, Chu Thanh hơi nhíu mày, thần sắc u lãnh.

    "Như thế nào? Nếu như ta không đáp ứng, ngươi liền muốn bỏ đá xuống giếng nói xấu cha ta phải không?"

    Sắc mặt Thành Vũ chuyển sang màu tím đỏ, gắt gao cắn chặt môi.

    "Thanh tỷ, ta chân tâm thật ý muốn cưới ngươi, ông chủ kia, nhìn thì ngăn nắp, nhưng người có tiền đều sẽ tam thê tứ thiếp, ta chỉ có một mình ngươi, gả cho ta ngươi sẽ không lỗ, ta thật sự không hiểu vì sao ngươi lại không muốn?"

    Chu Thanh hất tay Thành Vũ ra, hỏi: "Ngươi thật sự muốn biết?"

    Thành Vũ gật đầu đáp: "Muốn."

    Chu Thanh vốn định cự tuyệt Thành Vũ một cách cay nghiệt, nhưng nghĩ lại, Chu Thanh dự định chọn một cách khác.

    "Bởi vì ta thích nữ nhân!"

    Thành Vũ.. Mở to hai mắt nghẹn họng trân trối nhìn Chu Thanh, trong phút chốc, suýt chút nữa hai chân hắn mềm nhũn trực tiếp quỳ trước mặt Chu Thanh.

    Chu Thanh phiền muộn thở dài.

    "Vấn đề này, vốn là bí mật của ta, ta không định nói cho bất luận người nào biết, nhưng ngươi lại cứ ép ta phải nói ra, bât giờ ta đã nói, ngươi phải giữ bí mật cho ta a."

    Thành Vũ.. Trong lỗ tai giống như là có hàng trăm con côn trùng đang vỗ cánh rào rào. Làm cho hắn đầu váng mắt hoa. Ưa thích nữ nhân? Chu Thanh thích nữ nhân? Cái này..

    Thành Vũ nhìn Chu Thanh, trong lúc nhất thời vẫn chưa tỉnh hồn lại.

    Chu Thanh vỗ vỗ vai Thành Vũ nói: "Ngươi đã đã biết bí mật của ta, về sau cũng đừng dùng vấn đề này đến kích động ta nữa."

    Nói rồi, Chu Thanh quay đầu rời đi. Thành Vũ hóa đá tại chỗ, ngổn ngang trong gió bấc. Ưa thích, nữ nhân?

    Trước cổng Huyện nha, lúc Chu Thanh đến, đã có rất đông người đứng vây xem. Huyện lệnh xử án, Học Chính ngồi ở một bên áp trận. Theo một hồi tiếng sát uy bổng gõ lên mặt đất, Chu Hoài Sơn cùng ba học sinh kia đều bị áp giải lên công đường.

    Vỗ kinh đường mộc, Huyện lệnh trang nghiêm nhìn Chu Hoài Sơn, hỏi: "Chu Hoài Sơn, ba người này cáo trạng ngươi tội quấy rối, ngươi có nhận tội không?"

    Một bộ phá án theo lẽ công bằng.

    Chu Hoài Sơn lắc đầu, đáp: "Thảo dân vô tội, thảo dân không nhận."

    Huyện lệnh quay đầu nhìn về phía ba học sinh kia, nói: "Bản quan đã thẩm tra ba ngày, đối với bản án, bản quan chỉ có thể tìm được nhân chúng duy nhất, chính là thôn dân thôn Khánh Dương. Bởi vì các ngươi không thể cung cấp chứng cớ xác thực chuyện Chu Hoài Sơn quấy rối, nếu như lại không có nhân chứng, bản quan liền không thể nào phán định hắn có tội. Hơn nữa, nếu như Chu Hoài Sơn muốn cáo trạng các ngươi vu hãm phỉ báng, thì lại có chứng cứ mười phần. Các ngươi đã nghĩ kỹ chưa?"

    Trần Quang liếc nhìn Học Chính một cái thật nhanh, sau đó ôm quyền hành lễ với Huyện lệnh: "Cầu xin đại nhân chủ trì công đạo cho chúng học sinh."

    Trần Quang nói xong, Vương Nhạc cùng Cao Hà bên cạnh cũng nói theo: "Cầu xin đại nhân chủ trì công đạo."

    Huyện lệnh nhân tiện nói: "Dẫn thôn dân thôn Khánh Dương lên."

    Huyện lệnh mời tới, ngoại trừ tộc trưởng, chính là mấy nhà thôn dân ở gần Hoài Sơn thư viện nhất, trong đó có nhà Thành Vũ.

    Vừa lên công đường, còn chưa kịp chờ Huyện lệnh mở miệng, mẹ Thành Vũ Nương đã lườm nguýt Chu Hoài Sơn: "Đại nhân minh xét, người này hèn hạ ác độc, ái mộ hư vinh, gian xảo lười biếng."

    Bộ dáng cắn răng nghiến lợi, hận không thể xông lên cắn cho Chu Hoài Sơn mấy miếng.

    Bên cạnh mẹ Thành Vũ chính là Triệu bà tử. Triệu bà Tử vừa ghen ghét đỏ mắt nhà Chu Thanh vừa thầm ghi hận trong lòng việc lần trước Chu Hoài Lâm không cho bà ta mượn tiền, lập tức nói theo: "Không sai, đại nhân, Chu Hoài Sơn ở thôn chúng ta, là một tên đầu gỗ có tiếng, nhưng đây chỉ là trò lừa bịp gạt người của hắn, nếu thực sự là một tên đầu gỗ, cũng không thể quấy đến mức Chu Gia phải trục xuất hắn khỏi gia phả."

    Hai người phụ nữ vừa nói xong, tiếng nghị luận bên ngoài lại sôi nổi lên.

    Tộc trưởng tức giận trừng hai người, ôm quyền nói với Huyện lệnh: "Đại nhân minh xét, hai người này có khúc mắc với nhà Chu Hoài Sơn, Chu Hoài Sơn chất phác trung thực, ấn tượng của thôn dân với hắn luôn rất tốt."

    Lần này tới huyện thành, ngoại trừ những người được Huyện lệnh mời tới làm nhân chứng, còn có không ít thôn dân tự nguyện tới. Hoài Sơn thư viện không hạn chế điều kiện thu nhận học sinh, trong thôn có không ít người mang ơn Chu Hoài Sơn.

    Bên ngoài công đường, liền có người hô to: "Đúng vậy, đại nhân, chúng ta cũng là thôn dân thôn Khánh Dương, Chu Hoài Sơn là người rất tốt, tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện xấu đâu."

    "Đúng vậy, đại nhân, đừng nghe hai người kia nói bậy, đó là mẹ Thành Vũ, con trai bà ta muốn cưới khuê nữ của Chu Hoài Sơn nhưng không được đáp ứng, liền thẹn quá hóa giận. Không thể tính bà ta là nhân chứng được."

    Còn có người muốn nói, Huyện lệnh lại vỗ kinh đường mộc, ngăn tiếng ồn ào bên ngoài lại.

    "Đây là công đường, không phải chỗ cho các người tự do muốn nói gì thì nói, bản quan đã mời các ngươi tới làm nhân chứng, mỗi một câu nói của các ngươi, đều phải là chân thật, phàm là giở trò dối trá công báo tư thù, sẽ phải chịu trách nhiệm trước pháp luật!"

    Tiếng kinh đường mộc phối cùng với sự uy nghiêm của Huyện lệnh, khiến cho Triệu bà tử cùng mẹ của Thành Vũ sợ hãi rụt đầu so vai lại.

    Học Chính hừ lạnh một tiếng, nói: "Như thế nào, Huyện lệnh đại nhân đây là đang trên công đường, trước mặt mọi người mà uy hiếp nhân chứng sao?"

    Mẹ Thành Vũ cùng Triệu bà tử đảo mắt, nhìn về phía Học Chính đại nhân. Mặc dù không biết người này, nhưng mà hai người họ biết quan phục người ta mặc trên người a. Hơn nữa, Huyện lệnh xử án hắn đều có thể ngồi ở chỗ này dự thính, hẳn là một đại quan.

    Hai người trao đổi ánh mắt, Triệu bà tử nhân tiện nói: "Đại nhân minh xét, thảo dân không dám nói lung tung."

    Mẹ Thành Vũ cũng nói theo: "Thảo dân cũng không dám!"

    Tộc trưởng tức giận dậm chân: "Đại nhân, xét về nhân phẩm của Chu Hoài Sơn, thôn Khánh Dương còn nhiều người có thể chứng minh, hai người bọn họ chỉ là ở gần thư viện nhất mà thôi."

    Lời này chính là đang nhắc nhở Huyện lệnh. Điều hai người này có thể chứng minh, chỉ là có từng nhìn thấy Chu Hoài Sơn quấy rối học sinh hay không thôi. Còn những thức khác, cũng không có tác dụng.

    Huyện lệnh nhìn tộc trưởng, chợt chuyển ánh mắt về phía mẹ Thành Vũ cùng Triệu bà tử.

    "Bản quan hỏi các ngươi, các ngươi có từng nhìn thấy Chu Hoài Sơn có bất kì cử chỉ bất nhã nào với ba người này chưa?"

    Triệu bà tử há miệng liền nói: "Ta đã thấy Chu Hoài Sơn mang theo bọn hắn đi đến ruộng ngô."

    Mẹ Thành Vũ cũng nói theo: "Ta đã thấy Chu Hoài Sơn dẫn bọn họ về nhà."

    "Nương, người nói bậy bạ gì đó! Hoài Sơn thúc làm chuyện đó lúc nào!" Thành Vũ chẳng biết xuất hiện từ bao giờ trong đám người, hô với mẹ hắn.

    Hắn muốn lên công đường, nhưng lại bị nha dịch ngăn lại bên ngoài.

    "Để hắn đi vào!" Huyện lệnh nhìn ra bên ngoài, phân phó một câu.
     
  7. Hương Nhi

    Bài viết:
    754
    Chương 116: Nhận tội

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nha dịch tuân lệnh, thả Thành Vũ đi vào.

    Vừa lên công đường, Thành Vũ ôm quyền thở dài, hành lễ nói: "Thảo dân Thành Vũ, là con của bà ấy, nhà ở bên cạnh Hoài Sơn thư viện, chưa bao giờ nhìn thấy Chu Hoài Sơn đi qua Hoài Sơn thư viện."

    Huyện lệnh nhân tiện nói: "Những gì nói trên công đường, sẽ bị xem như khẩu cung mà ghi chép lại, không thể giở trò dối trá."

    "Thảo dân không dám, nhưng Chu Hoài Sơn đích thực là chưa bao giờ đi qua Hoài Sơn thư viện. Lời mẹ ta vừa nói, không phải là thật, như tộc trưởng đã nói, mẹ ta chính là ghi hận Chu Hoài Sơn không chịu gả Chu Thanh cho ta."

    Huyện lệnh.. đây chính là tấm gương quân pháp bất vị thân sao?

    Mẹ Thành Vũ cũng sắp bị Thành Vũ làm cho tức chết.

    "Tiểu tiện nhân kia đã đến ở nhà của tên chủ cửa hàng ấy, ngươi còn nói chuyện thay cho tiểu tiện nhân kia sao?"

    Thành Vũ khổ sở nói: "Nương, ta không thể hãm hại Hoài Sơn thúc a."

    Mẹ Thành Vũ Nương nhìn Chu Hoài Sơn chửi: "Cái gì gọi là hãm hại hắn, hắn không lừa chúng ta sao? Ngươi tốt nhất nghĩ kĩ lại xem, làm sao bây giờ ngươi lại thành bộ dáng người không ra người quỷ không ra quỷ này, chẳng lẽ không phải là do bọn hắn hại?"

    Huyện lệnh.. Quần chúng vây xem bên ngoài.. Chủ đề đã thành công đi chệch rồi.

    Huyện lệnh không thể không vỗ kinh đường mộc, quát: "Bản quan hỏi một lần nữa, các ngươi có thật sự từng nhìn thấy Chu Hoài Sơn làm qua chuyện bất nhã gì với ba học sinh này không?"

    Thành Vũ gắt gao níu chặt lấy cánh tay mẹ mình, đáp: "Không có."

    Con trai che chở cho Chu Thanh như thế, người làm mẹ trong lòng dù có căm tức thế nào đi nữa, cũng không dám làm ầm ĩ trên công đường. Lại nói, bà ta cũng có chút chột dạ. Mặc dù bên cạnh có một đại quan đang ngồi, nhưng vạn nhất vị đại quan này cùng một bọn với Chu Hoài Sơn thì sao. Dù sao Hồ Vi Nhạc cũng là tri phủ a. Không phải nói đều là quan lại bao che cho nhau sao.

    Đầy mắt hận ý, mẹ Thành Vũ trừng Chu Hoài Sơn, không mở miệng nữa.

    Triệu bà Tử âm thầm quan sát sắc mặt Tống Kỳ, mắt thấy Thành Vũ nói như vậy, trên mặt Tống Kỳ tựa hồ mang theo vẻ không vui, đôi mắt Triệu bà tử xoay tròn, chắc chắn nói: "Ta đã thấy Chu Hoài Sơn mang theo bọn hắn đến ruộng ngô."

    "Ngươi xác định? Ngươi phải chịu trách nhiệm trước pháp luật, nếu như là vu hãm, thì sẽ phải ngồi tù đấy?"

    Triệu bà tử lập tức lúng túng.

    Lúc Huyện lệnh cho thôn dân thôn Khánh Dương tiến lên làm chứng, Tống Kỳ ngược lại là không ngờ sẽ có người đi nói xấu Chu Hoài Sơn. Dù sao hắn đã an bài học sinh của Thanh Hòa thư viện tới gây áp lực. Hoàn toàn không cần đi mua chuộc đám nhà quê này. Không nghĩ tới, ngược lại là có thu hoạch ngoài ý muốn. Vừa vặn, bà tử này nhất định ấn tội cho Chu Hoài Sơn, ngược lại là bớt đi không ít phiền phức cho ông ta.

    Không đợi Huyện lệnh mở miệng, Tống Kỳ đã đứng dậy chậm rãi đi đến giữa công đường.

    "Huyện lệnh đại nhân xử vụ án này, tựa hồ rất ưu ái Chu Hoài Sơn a, chính miệng nhân chứng đã nói, tận mắt nhìn thấy Chu Hoài Sơn mang người đến ruộng ngô, tại sao ngươi cứ phải uy hiếp họ nhiều lần như vậy?"

    Triệu bà tử được lời này, cứng cổ gật gật đầu, nói: "Ta thật sự thấy được."

    Huyện lệnh liền nói: "Ngươi thấy lúc nào?"

    Triệu bà tử liền nói: "Chính là lúc vừa mới thu xong bắp ngô, còn chưa cắt cây kia, cụ thể ngày nào thì ta đã quên rồi."

    Ngược lại bà ta nhớ kỹ, Hoài Sơn thư viện chính là được đổi tên thành Hoài Sơn thư viện từ khi ấy.

    Triệu bà tử vừa nói ra mấy lời này, sắc mặt ba học sinh bên cạnh liền tái nhợt. Mùa đông bọn họ mới đi đến Hoài Sơn thư viện. Lúc bọn họ đến, ruộng ngô đã sớm chỉ còn trơ lại gốc, ở đâu ra bắp với chẳng cây ngô.

    Không dám để Triệu bà tử nói tiếp, Trần Quang lập tức nói với Học Chính: "Đại nhân xin hãy làm chủ cho chúng học sinh a! Chu Hoài Sơn nhiều lần vũ nhục chúng ta, đây là chuyện thiên chân vạn xác, bằng không Hoài Sơn thư viện không hạn chế điều kiện thu nhận, sao chúng ta lại có thể lấy oán trả ơn, há miệng phỉ báng."

    Theo Trần Quang nói xong, học sinh của Thanh Hòa thư viện ở bên ngoài được Tống Kỳ an bài từ sớm liền phất cờ hô hào.

    "Nghiêm trị hung thủ!"

    "Nghiêm trị Chu Hoài Sơn!"

    "Làm bẩn thánh hiền, không xứng là người!"

    Dưới tiếng hò hét của đám học sinh bên ngoài, Tống Kỳ quay đầu nhìn về phía Huyện lệnh.

    "Đại nhân, ngươi xử án như vậy, thì có thể tra được chân tướng gì chứ, không có nhân chứng, vật chứng thì vụ án không thể xảy ra sao? Vậy phải náo ra bao nhiêu oan giả án sai kia chứ."

    Nói rồi, Tống Kỳ cũng không đợi Huyện lệnh mở miệng, đột nhiên quay đầu, trợn mắt trừng Chu Hoài Sơn.

    "Chu Hoài Sơn, nếu là nhất định không chịu nhận tội, thì chớ trách bản quan.."

    Lần này, không đợi Tống Kỳ nói xong, Chu Hoài Sơn vẫn luôn trầm mặc liền nói: "Ta nhận tội!"

    Tống Kỳ.. Hả? Ngươi nhận tội?

    Trong lúc nhất thời, Tống Kỳ chưa kịp phản ứng, câu nói của Chu Hoài Sơn giống như một cái xương cá, đâm vào cổ họng ông ta. Ông ta muốn nói, nếu ngươi không chịu nhận tội, thì chớ trách bản quan dùng nghiêm hình tra khảo! Ông ta muốn dùng đại bản đánh Chu Hoài Sơn! Ông ta cũng không tin, người Chu gia còn có thể ngồi vững được! Nhưng mà.. Chu Hoài Sơn nhận tội?

    Khóe mặt giật một cái, Tống Kỳ một mặt khó tin nhìn Chu Hoài Sơn.

    Chu Hoài Sơn chân thành nhìn Tống Kỳ, nói: "Có phải đại nhân muốn nói, nếu như ta không nhận tội, liền muốn dùng đại bản đánh ta không? Đại nhân, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, ta nhận tội."

    Tống Kỳ.. Con mẹ nó, cái mớ kỳ hoa gì đây! Ngươi có thể nhận cái tội danh cầm thú trơn tru dễ dàng như vậy sao? Kiêu ngạo cùng tôn nghiêm của người đọc sách ở đâu rồi?

    Giờ khắc này, Tống Kỳ chỉ muốn tiến lên đạp cho Chu Hoài Sơn mấy cước. Cái tên đầu đất kém cỏi này, ai bảo ngươi nhận tội! Tinh thần bất khuất kiên trì học tập cực khổ trong phòng giam của ngươi đâu?

    Hít sâu một hơi, Tống Kỳ điên tiết nhìn Chu Hoài Sơn, hỏi: "Ngươi cho rằng chỉ cần mở miệng nhận tội là xong sao?"

    Chu Hoài Sơn lập tức nói: "Ta ký tên đồng ý."

    Tống Kỳ nhìn chằm chằm Chu Hoài Sơn. Hắn cũng không tin tên nông dân này thực sự có can đảm ký tên đồng ý. Một khi nhận tội, vậy thì có nghĩa là hắn sẽ bị tước đoạt thân phận đồng sinh, bị thủ tiêu tư cách thi, cả một đời sẽ bị phá hủy. Hắn điên rồi sao?

    Khoát tay, Tống Kỳ nói: "Tội trạng đâu? Đưa cho hắn, để hắn ký tên!"

    Một nha dịch của Huyện nha quay đầu nhìn về phía Huyện lệnh. Huyện lệnh nhìn Chu Hoài Sơn, lại nhìn Chu Thanh ở bên ngoài công đường, không nhịn không được đưa tay gãi gãi cái ót ngay trước mặt mọi người. Có chút mơ màng a! Sao Chu Thanh cùng Chu Hoài Sơn đều không có gì là lo lắng sợ hãi như vậy a?

    Trong lúc nhất thời, ông ta không rõ người Chu gia có tính toán gì, lại nghĩ đến hôm qua Từ Phong nói những lời kia, Huyện lệnh do dự một chút, gật đầu với nha dịch.

    Tội trạng trải ra trên mặt đất, Chu Hoài Sơn không chút do dự, cầm lấy cây bút xoát xoát ký tên. Ký xong, Chu Hoài Sơn chân thành nhìn Tống Kỳ.

    "Đại nhân, ta đã ký xong, có thể định tội danh cho ta chưa."

    Sắc mặt Tống Kỳ như vừa nuốt phải một con ruồi a. Cái này, mẹ nó.. Ngươi nhận tội, bảo ta phải làm sao bây giờ! Ta còn định bắt ngươi đi uy hiếp Hồ Vi Nhạc, khiến cho Hồ Vi Nhạc rơi vào tội danh không làm tròn trách nhiệm a! Thật sự là bó tay bó chân.

    Tống Kỳ tức giận trừng Chu Hoài Sơn, nói: "Ngươi đã nhận tội, từ ngày hôm nay, ngươi liền không còn là đồng sinh, cũng không có tư cách lại tham gia khoa khảo."

    Chu Hoài Sơn mỉm cười gật đầu đáp: "Được."

    Tống Kỳ nhìn thấy nụ cười của Chu Hoài Sơn, suýt chút nữa đã phun ra một ngụm máu tươi.

    Nha dịch đưa tội trạng cho Huyện lệnh, Huyện lệnh cúi đầu liếc mắt nhìn, khóe mặt giật một cái, lại nhìn Chu Hoài Sơn, đồng thời nhanh chóng cất kĩ tội trạng.

    "Phạm nhân đã nhận tội, giải xuống đi!"

    Chu Hoài Sơn bị mang xuống, Huyện lệnh nói với Tống Kỳ: "Đại nhân, bản án đã kết thúc."

    Trong lòng Tống Kỳ đang cực kì tức giận. Ông ta khổ tâm bày ra đại cục, lại an bài học sinh cùng người nhà bọn họ, rồi sắp xếp học sinh của Thanh Hòa thư viện đến thị uy, bây giờ, lên sân khấu diễn cũng chỉ có mình ông ta? Chu Hoài Sơn nhận tội, ông ta nên làm cái gì bây giờ! Làm sao mới có thể khiến cho Chu Hoài Sơn liên lụy đến Hồ Vi Nhạc đây! Không được! Tội danh này của Chu Hoài Sơn, không thể cứ như vậy mà nhận!
     
  8. Hương Nhi

    Bài viết:
    754
    Chương 117: Cự tuyệt

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chu Hoài Sơn nhận tội, không chỉ Tống Kỳ chấn kinh, các thôn dân thôn Khánh Dương Thôn cũng đều kinh hãi. Bọn họ tuyệt không tin Chu Hoài Sơn có thể làm ra loại chuyện đó!

    Tộc trưởng không thể tưởng tượng nhìn Chu Hoài Sơn bị mang xuống, quay đầu nhìn về phía Huyện lệnh nói: "Đại nhân, Hoài Sơn tuyệt đối sẽ không làm loại chuyện đó a, vụ án này có rất nhiều điểm đáng ngờ, khẩn cầu đại nhân thẩm tra xử lí một lần nữa."

    Bên ngoài đồng loạt vang lên tiếng thôn dân thôn Khánh Dương cầu tình.

    Triệu bà tử mắt thấy Chu Hoài Sơn bị phán án tội, vô cùng đắc ý: "Biết người biết mặt mà không biết lòng, ai biết Chu Hoài Sơn hắn cất giữ lòng dạ hiểm độc như thế nào!"

    Tộc trưởng trợn mắt trừng Triệu bà tử, có mấy lời ông không nói ở đây, nhưng không có nghĩa là trở về thôn ông sẽ không hề làm gì. Có Chu Hoài Sơn mới có Hoài Sơn thư viện, Khánh Dương Thôn cùng Tri phủ đại nhân mới có quan hệ mật thiết. Không có Chu Hoài Sơn, Khánh Dương Thôn cũng chỉ là Khánh Dương Thôn. Ông quyết không thể để cho Chu Hoài Sơn cứ như vậy bị phán tội.

    Tộc trưởng bịch quỳ xuống, nức nở nói: "Đại nhân minh xét, Chu Hoài Sơn hắn nhất định là trong sạch, thảo dân khẩn cầu đại nhân tra xét lại một lần nữa a."

    Tống Kỳ cúi đầu nhìn tộc trưởng.

    Trầm mặc trong chớp mắt, đáy mắt Tống Kỳ thoáng qua một tia tinh quang, lại nhìn Huyện lệnh, nói: "Đã có nhiều người thay Chu Hoài Sơn cầu tình như vậy, bản quan cũng có chút hoài nghi hắn quả thật không gây án."

    Tống Kỳ vừa nói xong, ba người Trần Quang lập tức quay đầu nhìn trừng trừng Tống Kỳ. Chu Hoài Sơn có làm hay không, do một tay ngươi an bài ngươi không phải sao! Ngươi bảo chúng ta tới hố Chu Hoài Sơn, bây giờ Chu Hoài Sơn đều nhận tội, ngươi còn nói lời này? Chơi gì kì vậy?

    Nghênh tiếp ánh mắt của đám người Trần Quang, Tống Kỳ ho một tiếng.

    "Bản quan thân là Học Chính, có trách nhiệm cùng nghĩa vụ bảo hộ học sinh bản tỉnh, Chu Hoài Sơn hắn tuy là viện trưởng của Hoài Sơn thư viện, nhưng đến cùng cũng là một học sinh của tỉnh ta, vụ án này.."

    Dừng một chút, Tống Kỳ một mặt cương trực công chính nói: "Đã nhiều người nói Chu Hoài Sơn oan uổng như vậy, nói không chừng, sau lưng Chu Hoài Sơn, còn có chủ mưu khác, hắn chẳng qua là bị người lợi dụng."

    Huyện lệnh.. rốt cuộc là ngươi muốn cái gì đây!

    Ba người này nói Chu Hoài Sơn quấy rồi bọn hắn, Chu Hoài Sơn cũng đã nhận tội, ngươi lại nói với ta còn có một chủ mưu khác? Cái đồ chơi này thì có chủ mưu khác như thế nào được? Tùy ngươi vậy!

    Quan hơn một cấp đè chết người, ngươi nói có chủ mưu khác thì liền có chủ mưu khác a.

    Huyện lệnh một mặt hiền hòa nở nụ cười với Tống Kỳ đáp: "Được, hạ quan đều nghe theo đại nhân, đại nhân đã cảm thấy có chủ mưu khác, vậy bản án này, liền tiếp tục tái thẩm?"

    Tống Kỳ.. sao nghe mấy lời này lại khó chịu như vậy!

    Triệu bà tử.. đều đã định tội, làm sao lại còn muốn phúc thẩm nữa? Vậy vạn nhất Chu Hoài Sơn lại được vô tội phóng thích, đến lúc đó, ta phải làm sao? Triệu bà tử hoảng sợ nhìn về phía tộc trưởng.

    Tộc trưởng thoáng nhìn lại bà ta bằng ánh mắt âm u lạnh lẽo. Cả người Triệu bà tử khẽ run rẩy, ngã ngồi trên mặt đất..

    Mẹ Thành Vũ đứng một bên, lòng bàn tay cũng đổ đầy mồ hôi lạnh.

    Một buổi thẳng đường thẩm án náo nhiệt, cứ như vậy hạ màn một cách kì quái, dở dở ương ương. Những học sinh của Thanh Hòa thư viện định gào thét nổ phổi náo loạn trước công đường một phen, lúc này lòng đầy căm phẫn. Trước đây Tôn Cẩn bị trục xuất khỏi trường thi phủ thí, Thanh Hòa Thư viện bọn họ cũng theo đó mà mất hết mặt mũi. Vốn cho rằng chỉ cần chơi ngã Chu Hoài Sơn, Thanh Hòa Thư viện cũng coi như là lặt về được một ván cờ. Nói không chừng đến lúc đó, còn có thể thừa cơ đẩy tội danh của Tôn Cẩn lên đầu Chu Hoài Sơn, như vậy Tôn Cẩn cùng Thanh Hòa Thư viện liền có thể trở mình. Nhưng bây giờ, rõ ràng Học chính đại nhân vẫn một mực hướng về phía ba học sinh kia bỗng nhiên lại lật lọng đương trường. Chuyện này thật sự là làm cho người người phẫn nộ a.

    Mặc kệ người bên ngoài như thế nào, bây giờ Chu Thanh nhìn Tống Kỳ, càng ngày càng chắc chắn, mục tiêu của Tống Kỳ chính là Hồ Vi Nhạc. Cha nàng chỉ là một quân cờ để Tống Kỳ vặn ngã Hồ Vi Nhạc mà thôi. Cha nàng đột nhiên nhận tội, xáo trộn an bài của Tống Kỳ, mới ép Tống Kỳ đương trường làm ra loại phản ứng này. An bài bị đánh loạn, sau đó Tống Kỳ sẽ định làm gì nữa?

    Sờ càm một cái, Chu Thanh quay đầu định đi đến đại lao gặp cha nàng.

    "Thanh tỷ." Chu Thanh đang muốn đi, Thành Vũ đã gọi nàng lại.

    Mấy bước đi đến trước mặt Chu Thanh, Thành Vũ lúng túng giật giật khóe miệng, ánh mắt phiêu hốt muốn nhìn Chu Thanh, xong lại không có dũng khí nhìn nàng.

    "Cái kia, Thanh tỷ, ngươi.. bệnh kia của ngươi, uống thuốc hiệu nghiệm không?"

    Chu Thanh.. Bệnh kia của ta? À, yêu thích nữ nhân a!

    Chợt phản ứng lại Thành Vũ đang nói cái gì, Chu Thanh bi thương lắc đầu, đáp: "Thuốc thang vô hiệu, đời ta, cứ như vậy, ngươi chớ có làm trễ nải chính mình."

    Chu Thanh vỗ vỗ cánh tay Thành Vũ, một mặt kì vọng trưởng bối dành cho vãn bối nhìn Thành Vũ.

    Thành Vũ hít sâu một hơi, nặng nề thở ra: "Ông chủ kia đâu? Hắn biết không?"

    Chu Thanh liền ai oán nói: "Huynh ấy biết, có điều, huynh ấy lại yêu thích nam nhân, cho nên, chúng ta coi như là không tệ."

    Thành Vũ.. Giờ khắc này, tất cả chấn kinh trong lòng đều hóa thành một câu: "Ông trời của ta ơi!"

    Chu Thanh..

    Đang nói chuyện, mẹ của Thành Vũ từ phía sau đi tới, kéo lấy Thành Vũ, trợn mắt trừng Chu Thanh, nói: "Cách xa nhi tử của ta một chút!"

    Thành Vũ liền giật cánh tay mẹ mình, nói với Chu Thanh: "Thanh tỷ, ngươi đi đi, ngươi yên tâm, nếu Huyện lệnh đại nhân lại hỏi chuyện của Hoài Sơn thúc, chúng ta cam đoan đều nói chuyện thay Hoài Sơn thúc."

    Chu Thanh cảm kích gật đầu với Thành Vũ: "Đa tạ."

    Nói rồi, quay đầu rời đi.

    Nàng vừa bước đi, mẹ Thành Vũ đã giậm chân cho Thành Vũ một cái tát, mắng: "Ngươi là thằng ngốc, bị nó khi dễ thành cái dạng gì rồi mà còn muốn.."

    Thành Vũ nhìn bóng lưng Chu Thanh, đỏ mắt nức nở nói: "Nương, đừng nói nữa, Thanh tỷ nàng.. Nàng.. bị hại, nương, ta đồng ý xem mắt cô nương Lưu gia thôn."

    Mẹ Thành Vũ đang hùng hùng hổ hổ, chợt nghe hắn nói như thế, mừng đến suýt chút nữa đã không thể đứng vững. Con của bà ta đột nhiên khai khiếu rồi à?

    Cứ vậy, mẹ con họ vừa nói chuyện vừa quay trở về thôn.

    Bên kia, Chu Thanh đi thẳng đến đại lao. Song lần này, cai tù lại không cho Chu Thanh đi vào. Học Chính đại nhân có lệnh, trong lúc thẩm tra vụ án lần hai, không cho phép bất luận kẻ nào lại gần tiếp xúc với Chu Hoài Sơn. Dù cho có tầng quan hệ riêng với Từ, cai tù cũng không dám vi phạm mệnh lệnh của Học Chính đại nhân. Không gặp được Chu Hoài Sơn, cũng không biết Chu Hoài Sơn đến cùng có tính toán gì. Vừa rồi hắn nhận tội chỉ là sợ phải chịu hình pháp hay là có tính toán khác? Hay là, đơn thuần muốn thông qua phương pháp này triệt để đoạn tuyệt con đường khoa khảo của mình, từ đây rốt cuộc không cần đi học nữa? Chu Hoài Sơn ngược lại là làm ra được a. Hơn nữa điều này càng phù hợp với hành vi của hắn.

    Thế nhưng.. Không được, mặc kệ là vì cái gì, quyết không thể để cho nàng cha tự hủy hoại bản thân!

    Chu Thanh đi về nhà, đầu óc xoay chuyển thật nhanh, tìm cách đối phó. Đang đi tới, liền đụng phải ông chủ phường thêu.

    "Chu cô nương." Một tiếng gọi khiến Chu Thanh từ trong trầm tư tỉnh lại, Chu Thanh kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn thấy ông chủ phường thêu đứng đang đứng đối diện nàng. Cầm trong tay mấy tờ giấy, cùng mấy tấm ngân phiếu.

    Nhíu mày liếc nhìn mấy tấm ngân phiếu kia, Chu Thanh nói với ông chủ phường thêu: "Ngài đây là.."

    Ông chủ nọ cũng không khách khí, đi thẳng vào vấn đề: "Trước đây ta có kí hiệp ước với Chu cô nương, là xem trọng nhân phẩm của Chu Hoài Sơn, mới chia cho ngươi cao như vậy, bây giờ Chu Hoài Sơn làm ra loại chuyện làm cho người ta khinh thường, phường thêu chúng ta không muốn tiếp tục hợp tác nữa."

    Nói rồi, hắn nhét mấy tờ giấy cùng ngân phiếu vào tay Chu Thanh.
     
  9. Hương Nhi

    Bài viết:
    754
    Chương 118: Thay đổi vị trí

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lúc kí kết gọn gàng dứt khoát nghĩa khí vạn trượng bao nhiêu, bây giờ gặp chuyện lại lãnh khốc bạc tình bấy nhiêu.

    "Chu cô nương cũng chớ có trách ta bạc tình bạc nghĩa, thật sự là Chu Hoài Sơn làm chuyện quá phận, phường thêu của ta tuyệt đối sẽ không hợp tác cùng loại người này. Đây là ngân lượng bồi thường dựa theo hiệp ước, lần này, xem như ta đơn phương bội ước, có điều, các ngươi mới là bên phải chịu trách nhiệm chủ yếu."

    Quẳng xuống một câu, ông chủ phường thêu quay đầu liền lên xe ngựa, xa phu giơ roi rời đi. Tư thế kia, rất có ý tứ, ngươi có bản lãnh thì đi đến quan phủ cáo trạng ta đi!

    Chu Thanh cúi đầu nhìn mấy tờ giấy cùng ngân phiếu. Ngân phiếu tổng cộng 1000 lượng. Mà chỗ giấy chính là bản mẫu nàng manh cho ông ta xem. Bây giờ trả lại chữ mẫu cho nàng thì còn có tác dụng gì, hắn nhất định đã sao chép toàn bộ chữ trong đó ra rồi.

    Đây là thấy nàng cha xảy ra chuyện, Hồ Vi Nhạc không đưa tay viện trợ, lại chắc chắn cha nàng lần này đã chú định lao ngục tai ương, cho nên dùng 1000 lượng bạc, quang minh chính đại lừa lấy bản mẫu chữ của nàng sao?

    Nắm vuốt ngân phiếu, bàn tay Chu Thanh dùng sức đến mức đốt ngón tay trắng bệch. Đây chính là lí do nàng nhất định muốn chọn thời điểm cha nàng đã trúng đồng sinh mà họ lại có Hồ Vi Nhạc làm chỗ dựa mới đi bàn chuyện làm ăn. Bởi vì thân phận dân nghèo dưới tầng chót, thật sự vô cùng bất lực.

    Ở thời đại giai tầng thắng hết tất thảy này, đường đi của dân chúng tầng dưới chót chỉ có một đầu. Có đôi khi, sống sót thôi cũng là sai. Thưa kiện, coi như gặp được thanh thiên đại lão gia, thắng kiện cáo, thế nhưng cũng chỉ là thắng kiện, sau đó, đường sống sẽ càng thêm gian nan.

    Gió lạnh sắc như đao phóng tới, Chu Thanh hít sâu mợ hơi, cất kĩ ngân phiếu trong tay vào trong ngực áo. Hiện tại nàng không rảnh đi tính toán những thứ này với ông chủ phường thêu kia. Cha nàng mới là quan trọng nhất. Chỉ cần cha nàng bình an vô sự, những thứ này đều có thể lấy lại một ván.

    "Đại điệt nữ, ngươi đang làm gì đấy?"

    Triệu Đại Thành không biết từ lúc nào đã đứng bên cạnh Chu Thanh, chợt mở miệng dọa cho Chu Thanh giật nảy cả mình.

    Nàng liếc nhìn Triệu Đại Thành, thở mạnh một hơi, vỗ ngực nói: "Triệu thúc, người tới từ lúc nào vậy, làm ta sợ muốn chết, sao không có chút động tĩnh gì thế?"

    Triệu Đại Thành liền cười hắc hắc nói: "Lúc ông chủ phường thêu Khánh Vân vừa đi thì ta tới."

    Nói rồi, ánh mắt Triệu Đại Thành nhìn về phía chỗ giấy trong tay Chu Thanh, hỏi lại: "Đây là cái gì?"

    Chu Thanh liền đưa giấy cho Triệu Đại Thành, đáp: "Chữ cha ta viết, vốn định lấy chữ này hợp tác với phường thêu Khánh Vân, không nghĩ tới, cha ta xảy ra chuyện, người ta không chịu hợp tác nữa."

    Triệu Đại Thành cũng là một công tử ăn chơi là lượt, từ nhỏ đã nghe chuyện buôn bán mà lớn lên. Lại thêm dáng vẻ vừa rồi của Chu Thanh, hắn hơi suy xét một chút liền hiểu được.

    "Hắn lừa bịp chữ của ngươi?"

    Chu Thanh gật đầu 'ừ' một tiếng.

    "Mẹ nó, đánh chó còn phải ngó mặt chủ a, bằng hữu của Triệu Đại Thành ta mà hắn cũng dám lừa, chó má! Quá không để ta vào trong mắt!"

    Giữa mùa đông, Triệu Đại Thành hùng hổ xắn tay áo!

    Chu Thanh.. Đánh chó? Ngài là đang mắng hắn hay là mắng ta đấy!

    Triệu Đại Thành một mặt nộ khí nói: "Chất nữ ngươi yên tâm, thù này thúc nhất định sẽ báo cho ngươi! Không chơi chết hắn thì Triệu Đại Thành ta sẽ không lấy họ Thành nữa, không đúng, không lấy họ Triệu!"

    Chu Thanh.. Kéo ra một nụ cười, đổi đề tài khác: "Không nói những chuyện làm cho người mất hứng này nữa, Triệu thúc, ta phải đi tìm Từ chưởng quỹ, xem có thể gặp Huyện lệnh đại nhân được không."

    Triệu Đại Thành nhân tiện nói: "Đại ca của ta đã đi huyện nha, đoán chừng láy nữa huynh ấy sẽ trực tiếp đến nhà ngươi, chúng ta trở về chờ đi."

    Hai người vừa nói chuyện, vừa đi thẳng đến nhà Thẩm Lệ.

    Bởi vì có không ít thôn dân thôn Khánh Dương tới, sau khi thẩm án tại công đường, Chu Hoài Lâm liền vội vàng đi tìm những hương thân kia. Lúc Chu Thanh trở về, Chu Hoài Lâm vừa tiễn người về hết, cũng đang trở về nhà.

    "Thanh nha đầu, có gặp được nhị ca không?" Chu Hoài Lâm sốt ruột hỏi.

    Chu Thanh lắc đầu, đáp: "Nhà lao không cho ta vào nữa, đợi lát nữa xem bên Từ chưởng quỹ có tin tức gì không."

    "Haizzzz!"

    Triệu thị làm cơm, nhưng bây giờ Chu Hoài Sơn đột nhiên tự nhận tội, bọn họ lại không gặp được Chu Hoài Sơn, bữa cơm này, ai cũng không nuốt nổi. Ngay hôm qua, bọn họ còn thầm nhẹ nhõm trong lòng, cảm thấy Chu Hoài Sơn chỉ ở tạm trong nhà lao huyện nha ba ngày mà thôi. Thế mà hôm nay lại đột nhiên thay đổi. Nhà này, giống như bị sập đi một nửa rồi.

    Lúc hoàng hôn, cuối cùng Từ Phong cũng đến.

    "Như thế nào!" Chu Thanh cùng Chu Hoài Lâm đồng thời tiến lên nghênh tiếp Từ Phong.

    Từ Phong trầm mặc, trên gương mặt còn mang theo vẻ lo lắng, vội vàng.

    "Vụ án này phải chuyển tới phủ thành rồi, các ngươi nhanh đi tìm Tri phủ đại nhân a, bản án xoay qua chỗ khác, bên phía Huyện lệnh, cũng chỉ có thể cam đoan nếu như Hoài Sơn huynh không được vô tội phóng thích, thì sẽ giúp hắn ở trong lao thoải mái hơn một chút mà thôi."

    Triệu Đại Thành nghe được lời nà, lập tức nhảy dựng lên khỏi ghế, nói: "Ý tứ này, chính là Tống Kỳ muốn đi phủ thành?"

    Từ Phong gật đầu.

    Nghe được câu trả lời, Triệu Đại Thành không nói một lời liền quay đầu hùng hùng hổ hổ rời đi.

    Đám người..

    Chu Thanh quất nhìn bóng lưng Triệu Đại Thành, trong đầu hiểu được. Nói trắng ra là, mục đích của Tống Kỳ thật sự là Hồ Vi Nhạc. Không thể dùng cha nàng câu được Hồ Vi Nhạc, Tống Kỳ không cam tâm. Bây giờ cha nàng đột nhiên nhận tội, xáo trộn tất cả an bài của Tống Kỳ, Tống Kỳ liền hoặc là không làm, đã làm thì làm cho xong, trực tiếp nhét bản án này vào tay Hồ Vi Nhạc. Theo lý thuyết, hắn muốn để Hồ Vi Nhạc tự mình xử án.

    "Vụ án có gì mới mà phải giao lên cấp cao hơn?" Chu Thanh hỏi ra chỗ mấu chốt, Từ Phong sâu kín nhìn Chu Thanh một cái, đáp: "Vụ án hình sự đặc biệt lớn."

    Cơ mặt Chu Hoài Lâm giật mạnh một cái, hỏi: "Vị án hình sự đặc biệt lớn sao? Vụ án của nhị ca cũng được tính như vậy à?"

    Từ Phong lắc đầu đáp: "Tất nhiên không tính, thế nhưng Học Chính đại nhân đến cùng là chuyển giao bản án này từ huyện nha đến phủ nha như thế nào, thì ta cũng không biết."

    Làm sao thay đổi vị trí không quan trọng, quan trọng là.. đã xác định thay đổi vị trí.

    Tống Kỳ chắc chắn như vậy, một khi Hồ Vi Nhạc tiếp nhận bản án, Hồ Vi Nhạc liền nhất định sẽ làm việc thiên tư cứu cha nàng sao? Vạn nhất Hồ Vi Nhạc vì tự vệ, mắt mù xử án thì sao? Tống Kỳ chẳng phải giỏ trúc múc nước, công dã tràng rồi ư?

    Không đúng. Tống Kỳ nhất định là có thủ đoạn gì đó có thể khiến cho Hồ Vi Nhạc nhất thiết phải ra mặt cho cha nàng, nếu không Tống Kỳ sẽ không làm ra động tĩnh lớn đến thế.

    Nếu để cho Hồ Vi Nhạc vì nàng cha thành công lật lại bản án, vậy Tống Kỳ chẳng khác nào là tự chui đầu vào rọ. Cho nên hắn sẽ không để Hồ Vi Nhạc lật lại bản án. Hắn đến cùng là có sức mạnh gì?

    Lòng Chu Thanh nóng như lửa đốt, sao nàng lại không thể giống những nữ chính xuyên không khác, có thể nắm giữ một đôi mắt nhìn thấu hết thảy kia chứ!

    Chu Bình ngồi ở một bên, khuôn mặt nhỏ tức giận, nói: "Lão già họm hẹm này, rất xấu, cần phải trực tiếp buộc hắn vứt xuống hầm cầu, lúc ấy chuyện gì cũng xong!"

    Chu Dao nhíu mày đứng bên cạnh Chu Bình, do dự một lát, mới lấy hết dũng khí nói: "Dựa theo tình tiết trong thoại bản, bình thường loại tình huống này, Tống Kỳ rất có thể sẽ giết người diệt khẩu sau đó mới lấy lí do sợ tội tự sát cưỡng ép đè lên đầu Hồ đại nhân, dạng này, vừa giải quyết được nhị bá lại vừa có thể hãm hại được Hồ đại nhân."

    Nghe thấy lời này, Chu Thanh lập tức quay đầu nhìn trừng trừng Chu Dao.

    Chu Hoài Lâm cũng lo lắng đến nỗi đứng ngồi không yên.

    "Đều đã đến lúc nào rồi, lại còn thoại bản, Thanh nha đầu, nhanh, bây giờ chúng ta liền đi phủ thành, tranh thủ đến gặp Hồ đại nhân trước Tống Kỳ, cũng để cho Hồ đại nhân làm tốt chuẩn bị."
     
  10. Hương Nhi

    Bài viết:
    754
    Chương 119: Bắt cóc

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Vậy bây giờ các ngươi nhanh chóng nắm bắt thời gian đi đến phủ thành, ta lại đi huyện nha xem xem, có thể vào trong gặp Chu Hoài Sơn được không."

    Từ Phong vừa đi, Chu Thanh kéo Chu Hoài Lâm đang định xông ra ngoài lại.

    "Tam thúc, ta cảm thấy Dao nhi nói có đạo lý."

    Chu Dao.. Có đạo lý? Trong lòng lập tức căng thẳng.

    Chu Hoài Lâm cực kì lo sợ, bất an, nói: "Có đạo lý cái gì chứ? Nhanh đi phủ thành a!"

    "Tam thúc, có đi phủ thành không có bất kỳ ý nghĩa gì đâu, chúng ta đi phủ thành, nhiều nhất chỉ có thể thông tri cho Hồ đại nhân một tiếng mà thôi. Có thể thông tri hay không thì có gì khác nhau chứ, nếu Hồ đại nhân có thể cứu cha ta, thì không cần chúng ta thông tri cũng có thể cứu."

    "Vậy ý của ngươi là?"

    "Bắt cóc Tống Kỳ!"

    Chu Bình nghe lời này một cái, lập tức nhảy xuống khỏi ghế nói: "Đại tỷ, ta và tỷ đi!"

    Chu Hoài Lâm tức giận trừng Chu Bình một cái: "Nhãi con biết cái gì mà nói!"

    Trừng xong Chu Bình, lại nhìn Chu Thanh nói: "Thanh nha đầu cháu điên rồi sao, đây chính là Học Chính! Là đại quan!"

    "Ta mặc kệ hắn là cái gì, ta chỉ biết, hắn đến đây để gây chuyện. Tam thúc, vụ án này của cha ta, thiếu nhất chính là thời gian! Hồ đại nhân muốn cứu cha ta, phải có đầy đủ thời gian đi thăm dò Tống Kỳ, nếu như ông ấy không tìm được cái gì có thể quản thúc Tống Kỳ, vậy thì tất cả đều là tốn công vô ích."

    Chu Hoài Lâm bị Chu Thanh thuyết phục, hỏi: "Ý của cháu là, chúng ta bắt trói Tống Kỳ, tranh thủ cho Hồ đại nhân chút thời gian?"

    Nói rồi, Chu Hoài Lâm lại lắc đầu: "Không được, Tống Kỳ là quan lớn a, nếu như hắn đột nhiên mất tích, quan phủ không thể không tra a! Nếu thật sự tra ra được, vậy chúng ta vốn là trong sạch, lần này sẽ thật sự có tội."

    Một mực yên lặng đứng ở cửa, hai mắt Lý Nhị sáng lên nhìn vào trong phòng.

    Trong lúc mọi người trầm mặc, hắn bắt đúng thời điểm, nói thật nhanh: "Thân thích của Thẩm Lệ ở kinh thành, có chức quan lớn hơn Tống Kỳ rất nhiều, rất rất nhiều!"

    Ý tứ này, cực kỳ rõ ràng. Thẩm Lệ có thể che chở cho các ngươi!

    Tất cả mọi người đều lập tức nhìn về phía Lý Nhị.

    Lý Nhị nhếch miệng nở nụ cười, nói tiếp: "Thật sự, nhiều đến không thể so sánh kìa."

    Biểu tình kia, hiển hách nói: Có quan hệ liền phải lợi dụng!

    Chu Thanh.. Ngươi đang khích lệ ta hay là đang ám chỉ ta?

    Lý Nhị.. Như nhau.

    Chu Thanh.. Vậy sao ngươi không nói sớm! Ta là loại loại người có quan hệ mà không lợi dụng sao! Ta là loại người có đùi to không chịu ôm mà tự mình cố gắng sao!

    Lý Nhị.. Lỗi của ta?

    Cơ mặt Lý Nhị giật một cái, Chu Thanh hỏi: "Bắt trói Tống Kỳ, ngươi có bao nhiêu phần chắc chắn có thể làm mà thần không biết quỷ không hay?"

    Lý Nhị không cần suy nghĩ, đáp: "Mười phần."

    Đám người..

    Triệu thị đột nhiên cảm giác được, sao cuộc đối thoại này lại quái dị thế nhỉ. Mắt tối sầm lại, hai chân nàng đột nhiên mềm nhũn ngã ngồi xuống ghế. Trời ạ! Nhà bọn họ lại muốn bắt cóc Học Chính đại nhân! Cái này..

    Ai! Lát nữa phải nấu một nồi thịt kho tàu, ăn một bữa thật no a!

    Chu Bình thì hai mắt tỏa sáng xoa xoa tay, nhìn Chu Thanh, nói: "Đại tỷ, động thủ đi! Bắt trói lão già kia, đại sư huynh của ta lo được tất!"

    Chu Dao xoa xoa lòng bàn tay đầy mồ hôi, có phần khẩn trương, nói: "Đại tỷ, dựa theo thoại bản kia, nếu như muốn bắt trói Tống Kỳ, chúng ta có thể ngụy trang thành sơn phỉ."

    Chu Hoài Lâm lập tức nhìn về phía Chu Dao, ánh mắt phức tạp. Ngươi thật là nữ nhi của ta sao?

    Cố gắng đè cảm giác khẩn trương trong lòng xuống, Chu Dao lại bổ sung một câu: "Không phải lần trước Chu Hoài Hải cũng bị sơn phỉ cướp 1000 lượng ngân phiếu sao."

    Chu Hoài Lâm.. trong giây lát trước đó, cả nhà còn lo lắng sốt ruột. Ngay sau đó, tâm trạng liền thay đổi bất ngờ. Vấn đề đã chuyển biến thành bắt trói Tống Kỳ lúc nào, ra sao.

    Còn không biết mình đã bị người nhắm vào, bây giờ Tống Kỳ đang tươi cười cáo từ Huyện lệnh, quay đầu ngồi vào kiệu liễn. Ván này, ông ta chắc thắng. Chu Hoài Sơn tự cho là đúng chủ động nhận tội, hắn cho là hắn có thể bằng sức một mình mình có thể thay Hồ Vi Nhạc gánh được hết thảy? Mơ mộng hão huyền!

    Tất nhiên Chu Hoài Sơn đã nhận tội trước mặt mọi người, như vậy, chỉ cần biến Hồ Vi Nhạc thành kẻ chủ mưu đứng sau lưng Chu Hoài Sơn là được rồi. Muốn khiến một người sống khuất phục rất khó khăn, nhưng muốn một người chết khuất phục thì lại quá dễ dàng. Sợ tội tự sát, thế là xong. Một khi Chu Hoài Sơn sợ tội tự sát, người Chu gia nhất định sẽ ngồi chịu không yên. Bọn họ nhất định sẽ đi tìm ba học sinh kia, đến lúc đó, hắn an bài để người Chu gia hành hung nguyên cáo trước mặt mọi người là ông ta có thể lên diễn rồi. Lại phối hợp với thanh thế của học sinh Thanh Hòa Thư viện, hết thảy, liền không chê vào đâu được.

    Việc Chu Hoài Hải đút tiền cho tri phủ tiền nhiệm hãm hại Chu Hoài Sơn trước khi Hồ Vi Nhạc nhậm chức cũng có thể lật lại bản án. Một khi lật lại bản án, 5 vạn lượng ngân phiếu Chu Viễn hứa cho ông ta liền sẽ tới tay.

    Đương nhiên, đây không phải trọng điểm. Trọng điểm là lúc hồi kinh ông ta có thể thuận lợi lên chức. Vị trí Binh Bộ Thị Lang hiện còn để trống, ông ta có thể thuận lợi ngồi vào, nhưng có người truyền ra tin tức nói, vị trí này, hoàng thượng có ý để lại cho Hồ Vi Nhạc. Dựa vào cái gì! Bây giờ thì tốt rồi, không còn Hồ Vi Nhạc, vị trí này, sẽ là của ông ta.

    Dạ hắc phong cao, xe ngựa lao nhanh trong đêm tối. Đang đi tới, chợt nghe thấy tiếng ngựa hí vang, đầu xe ngựa chợt bị nhấc bổng lên, Tống Kỳ không kịp phản ứng, gáy bị đập mạnh vào thành xe.

    "Xảy ra chuyện gì?" Trong kinh hoảng, Tống Kỳ vén rèm xe vén lên hô ra ngoài một câu.

    Bốn hộ vệ đi theo ông ta, toàn bộ đều đã ngã trên mặt đất không biết sống chết. Lúc ông ta vén rèm xe lên, một đôi mắt lóe tinh quang đang nhìn chằm chằm vào ông ta như dã thú nhìn mồi. Trong tay người kia xách theo một cây đao, mũi đao còn đang nhỏ máu.

    Tống Kỳ.. "..."

    Ông ta gào lên, tiếng kêu thảm thiết vang vọng nơi sơn dã. Trên thực tế, trong chớp mắt Tống Kỳ há mồm ra gào kia, một khối giẻ rách đã trực tiếp bị nhét vào trong miệng ông ta. Tiếng gào thảm thiết lập tức biến thành ô ô ô.

    Tống Kỳ hoảng sợ nhìn người kia, ngay khi miệng ông ta bị miếng vải ngăn chặn, hai tay người nọ như hai cái móc sắt tùm chặt lấy hai cánh tay của ông ta. Ông ta ở trong xe, người kia ở ngoài xe. Xuyên qua cửa sổ, người kia dùng dây thừng trói ông ta lại như đòn bánh tét.

    Tống Kỳ chưa kịp tỉnh hồn, hộ vệ cùng xa phu của ông ta cùng bị trói gô lại ném vào toa xe. Xe ngựa xóc nảy, lao nhanh tiến lên, ông ta không biết mình sắp bị đem đi nơi nào, cảm giác hoảng loạn tràn ngập toàn thân, ông ta sợ đến đái ướt cả quần.

    Xe ngựa phi như bay một đêm, tới gần hừng đông, liền ngừng trong viện của Thẩm Lệ. Người Chu gia đã sớm chờ ở đó.

    Đợi xe ngựa dừng lại hẳn, Chu Bình xông đến đầu tiên.

    "Lão già họm hẹm, để cho ngươi hại người, xem sự lợi hại của Bình gia gia ngươi đây!"

    Chu Bình đang chuẩn bị xông lên xe ngựa, vạch quần rảu nước tiểu đồng tử quý báu của mình ra, toa xe chợt rung lắc dữ dội, dọa cho Chu Bình lập tức rụt cổ lại, nhảy bịch từ trên xe ngựa xuống.

    "Đại tỷ, có quỷ a!" Chu Bình không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ quỷ.

    Chu Thanh hồ nghi nhìn chằm chằm xe ngựa lay động, ánh mắt chậm rãi nhìn về phía Lý Nhị. Phát hiện, Lý Nhị cũng đầy mặt mơ hồ không hiểu. Theo lý thuyết, người ở trong xe đã sớm bị dọa ngất đi mới phải a. Hơn nữa hắn trói rất chặt, Tống Kỳ không thể làm ra được động tĩnh lớn như vậy a.

    Tay cầm đại đao, Lý Nhị nhìn chằm chằm xưa ngựa đang lay động, chậm rãi tới gần toa xe.

    "..."

    Theo một tiếng rống to, một bóng người từ phía dưới gầm xe ngựa chui ra.

    Trong chớp mắt, đại đao của Lý Nhị đã lập tức bổ tới.

    "Hảo hán tha mạng, là bạn, là bạn a!"

    Triệu Đại Thành mới từ dưới gầm xe ngựa chui ra ngoài, khó khăn thở ra một hơi, lưỡi đao sắc bén đã gác lên cổ hắn. Dọa cho Triệu Đại Thành ngã phịch xuống đất, cuống quít cầu xin tha thứ.

    Lý Nhị..

    Chu Thanh..

    "Triệu thúc? Sao người lại ở chỗ này?" Chu Thanh nghẹn họng trân trối nhìn Triệu Đại Thành.

    Khóe mắt Chu Hoài Lâm co giật mấy cái, hỏi: "Đúng vậy a, Triệu huynh, tại sao ngươi lại ở đây?"
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...