Chương 40: Tốt nghiệp đại học
[HIDE-THANKS]Có 50 vạn trong tay, Lưu Hữu Bân bắt đầu quy hoạch sự nghiệp sau khi tốt nghiệp đại học.
Vốn dĩ lúc trước nghĩ nếu thắng 100 vạn tiền thường thì cô sẽ dùng một khoản tiền trong 100 vạn đó để mua một căn nhà nho nhỏ, không trả hết thì trả trước khoản đầu. Trả nửa đầu xong thì dùng phần còn lại của 100 vạn để gây dựng sự nghiệp, cô muốn mở công ty nhỏ.
Nhưng hiện tại với 50 vạn, cô chỉ có thể chọn mua nhà hoặc gây dựng sự nghiệp.
Nhà ở là thứ quan trọng cả đời, gây dựng sự nghiệp là một phần trong quy hoạch sự nghiệp của cô. Cô không muốn từ bỏ hai thứ này, nhưng tiền lại không đủ.
Lưu Hữu Bân quá rối, hỏi ý kiến Văn Nham thì Văn Nham hỏi ngược cô một vấn đề.
Văn Nham: "Nếu em muốn gây dựng sự nghiệp, vậy em đã nghĩ mình sẽ làm về gì chưa?"
Lưu Hữu Bân hết nói nổi, "Đương nhiên em đã nghĩ kỹ rồi. Chưa nghĩ ra thì em gây dựng sự nghiệp làm gì?"
"Nói anh nghe, em chuẩn bị làm gì? Anh và em cùng phân tích, nếu gây dựng sự nghiệp có tương lai hơn thì mình gây dựng sự nghiệp trước, sau này hai ta cùng nỗ lực mua nhà là được."
Thấy thái độ của Văn Nham rất tốt, Lưu Hữu Bân cũng không nói chuyện kèm giận lẫy nữa. Cô ngồi xuống ôm tay Văn Nham, nói: "Anh thấy hiện tại video ngắn rất được ưa chuộng đúng không? Trên mạng có đủ hình đủ loại video ngắn. Nhưng em phát hiện, không có video ngắn chuyên về độc miệng."
"Em muốn mở một công ty làm video ngắn dạng này. Mục đích chủ yếu là muốn nói cho mọi người biết: Không thể vô duyên vô cớ độc miệng người khác, chúng ta độc miệng vì muốn lan tỏa chính nghĩa, lan tỏa tư tưởng chính nghĩa xong thì lan tỏa hành động chính nghĩa. Chúng ta không thể buông tha bất cứ kẻ xấu nào, cũng không thể làm người tốt chịu oan."
"Kiểu viết kịch bản rồi tìm người diễn à?" Văn Nham hỏi.
"Đúng vậy. Nếu tìm người thật việc thật thì em sợ sẽ gây ảnh hưởng xấu tới xã hội. Giống như vòng 2 phỏng vấn ngoài đường phố của [Cuộc thi độc miệng], lúc ấy em phỏng vấn người mẹ cho con tiểu vào thùng rác, hiện tại em hối hận rồi. Người nọ nên mắng sao? Nên chứ. Nhưng cô ấy cứ bị người lạ trên mạng mắng đến tận bây giờ."
"Trên mạng vẫn có người nói hiện tại cô ấy dắt con ra khỏi cửa, bị người qua đường nhận ra là bị mắng luôn. Nhưng thực ra từ lần đầu bị mắng, cô ấy đã sửa thói hư tật xấu của mình, hiện tại cô ấy ra cửa lễ phép với mọi người, cũng dạy con biết lễ phép nhưng vẫn không ai buông tha cho họ. Ảnh hưởng này quá không tốt."
"Còn cả nam biến thái em phỏng vấn ở nhà vệ sinh công cộng nữa. Cứ đi ngoài đường là bị mọi người chỉ trỏ, nhưng không ai chửi gã, ai thấy gã là trốn xa, gã cũng bị chỉ trỏ nhiều, không dám cầm điện thoại chụp lén nữa."
"Em cảm thấy như vậy là ổn. Mục đích chúng ta độc miệng là muốn ngăn người xấu tiếp tục làm chuyện xấu, để họ chịu trừng phạt tương ứng là được, bản thân phụ gia cho người khác trừng phạt là không nên."
Trời biết lúc ấy Lưu Hữu Bân lướt thấy kết cục của nam biến thái chụp lén trong nhà vệ sinh công cộng cô vui biết bao, nhưng khi tìm kiếm cái kết của người mẹ cho con tiểu vào thùng rác thì Lưu Hữu Bân không cười nổi.
Cư dân mạng chửi hai mẹ con kia tốt quá hóa dở, sau này họ đã bù tiền cho bác lao công, cũng xin lỗi bác, cũng xin lỗi và bồi thường những người họ từng cư xử bất lịch sự. Những người đó đều tha thứ cho hai mẹ con rồi, nhưng cư dân mạng vẫn không dừng hành động gặp họ là chửi.
Lưu Hữu Bân xem mà sợ. Trên mạng từng có làn sóng độc miệng cô, lúc ấy có những câu cô đọc mà có cảm giác muốn chết ngay lập tức.
Lưu Hữu Bân may mắn lúc ấy cô không đối diện trực tiếp với nó.
May mắn, nhưng cô đồng thời cảm thấy có lỗi vì mang đến những phiền toái không đáng có cho đôi mẹ con kia. Cô muốn ngày đầu tiên thành lập công ty, video ngắn đầu tiên cô làm sẽ dành cho đôi mẹ con nọ.
Trước khi làm video ngắn, cô cần đích thân lên tiếng xin lỗi hai mẹ con trên tài khoản cô mới đăng ký ngày hôm qua. Do cô không suy xét thấu đáo, dẫn tới ảnh hưởng kéo dài.
Văn Nham nhìn ra Lưu Hữu Bân áy náy, nghe bản kế hoạch gây dựng sự nghiệp của Lưu Hữu Bân, anh cũng cảm thấy cực kỳ có triển vọng. Văn Nham giơ hai tay tán thành Lưu Hữu Bân gây dựng sự nghiệp.
Lúc Lưu Hữu Bân mới có kế hoạch gây dựng sự nghiệp, cô không nghĩ sẽ làm video ngắn. Nhưng trải qua [Cuộc thi độc miệng], Lưu Hữu Bân quyết định cô sẽ làm cái này.
Ngôn ngữ của con người có thể giúp một ai đó bắt đầu cuộc sống mới, cũng có thể giết chết người. Lưu Hữu Bân chỉ muốn dùng sức của mình đi cứu những người không nên chết vì bị người lạ mắng chửi.
Vốn đang rối rắm mua nhà hay gây dựng sự nghiệp, sau khi bàn bạc với Văn Nham, Lưu Hữu Bân quyết định tạm thời gác lại chuyện mua nhà.
Bảo vệ luận văn ở trường xong, chụp ảnh tốt nghiệp, lại tham gia lễ tốt nghiệp, nhận bằng cử nhân, Lưu Hữu Bân kết thúc cuộc sống đại học trong sự ồn ào xin chữ ký của các bạn học.
Có người muốn thi lên thạc sĩ, có người đi làm, Lưu Hữu Bân thì bắt đầu con đường gây dựng sự nghiệp.[/HIDE-THANKS]
[HIDE-THANKS]Có 50 vạn trong tay, Lưu Hữu Bân bắt đầu quy hoạch sự nghiệp sau khi tốt nghiệp đại học.
Vốn dĩ lúc trước nghĩ nếu thắng 100 vạn tiền thường thì cô sẽ dùng một khoản tiền trong 100 vạn đó để mua một căn nhà nho nhỏ, không trả hết thì trả trước khoản đầu. Trả nửa đầu xong thì dùng phần còn lại của 100 vạn để gây dựng sự nghiệp, cô muốn mở công ty nhỏ.
Nhưng hiện tại với 50 vạn, cô chỉ có thể chọn mua nhà hoặc gây dựng sự nghiệp.
Nhà ở là thứ quan trọng cả đời, gây dựng sự nghiệp là một phần trong quy hoạch sự nghiệp của cô. Cô không muốn từ bỏ hai thứ này, nhưng tiền lại không đủ.
Lưu Hữu Bân quá rối, hỏi ý kiến Văn Nham thì Văn Nham hỏi ngược cô một vấn đề.
Văn Nham: "Nếu em muốn gây dựng sự nghiệp, vậy em đã nghĩ mình sẽ làm về gì chưa?"
Lưu Hữu Bân hết nói nổi, "Đương nhiên em đã nghĩ kỹ rồi. Chưa nghĩ ra thì em gây dựng sự nghiệp làm gì?"
"Nói anh nghe, em chuẩn bị làm gì? Anh và em cùng phân tích, nếu gây dựng sự nghiệp có tương lai hơn thì mình gây dựng sự nghiệp trước, sau này hai ta cùng nỗ lực mua nhà là được."
Thấy thái độ của Văn Nham rất tốt, Lưu Hữu Bân cũng không nói chuyện kèm giận lẫy nữa. Cô ngồi xuống ôm tay Văn Nham, nói: "Anh thấy hiện tại video ngắn rất được ưa chuộng đúng không? Trên mạng có đủ hình đủ loại video ngắn. Nhưng em phát hiện, không có video ngắn chuyên về độc miệng."
"Em muốn mở một công ty làm video ngắn dạng này. Mục đích chủ yếu là muốn nói cho mọi người biết: Không thể vô duyên vô cớ độc miệng người khác, chúng ta độc miệng vì muốn lan tỏa chính nghĩa, lan tỏa tư tưởng chính nghĩa xong thì lan tỏa hành động chính nghĩa. Chúng ta không thể buông tha bất cứ kẻ xấu nào, cũng không thể làm người tốt chịu oan."
"Kiểu viết kịch bản rồi tìm người diễn à?" Văn Nham hỏi.
"Đúng vậy. Nếu tìm người thật việc thật thì em sợ sẽ gây ảnh hưởng xấu tới xã hội. Giống như vòng 2 phỏng vấn ngoài đường phố của [Cuộc thi độc miệng], lúc ấy em phỏng vấn người mẹ cho con tiểu vào thùng rác, hiện tại em hối hận rồi. Người nọ nên mắng sao? Nên chứ. Nhưng cô ấy cứ bị người lạ trên mạng mắng đến tận bây giờ."
"Trên mạng vẫn có người nói hiện tại cô ấy dắt con ra khỏi cửa, bị người qua đường nhận ra là bị mắng luôn. Nhưng thực ra từ lần đầu bị mắng, cô ấy đã sửa thói hư tật xấu của mình, hiện tại cô ấy ra cửa lễ phép với mọi người, cũng dạy con biết lễ phép nhưng vẫn không ai buông tha cho họ. Ảnh hưởng này quá không tốt."
"Còn cả nam biến thái em phỏng vấn ở nhà vệ sinh công cộng nữa. Cứ đi ngoài đường là bị mọi người chỉ trỏ, nhưng không ai chửi gã, ai thấy gã là trốn xa, gã cũng bị chỉ trỏ nhiều, không dám cầm điện thoại chụp lén nữa."
"Em cảm thấy như vậy là ổn. Mục đích chúng ta độc miệng là muốn ngăn người xấu tiếp tục làm chuyện xấu, để họ chịu trừng phạt tương ứng là được, bản thân phụ gia cho người khác trừng phạt là không nên."
Trời biết lúc ấy Lưu Hữu Bân lướt thấy kết cục của nam biến thái chụp lén trong nhà vệ sinh công cộng cô vui biết bao, nhưng khi tìm kiếm cái kết của người mẹ cho con tiểu vào thùng rác thì Lưu Hữu Bân không cười nổi.
Cư dân mạng chửi hai mẹ con kia tốt quá hóa dở, sau này họ đã bù tiền cho bác lao công, cũng xin lỗi bác, cũng xin lỗi và bồi thường những người họ từng cư xử bất lịch sự. Những người đó đều tha thứ cho hai mẹ con rồi, nhưng cư dân mạng vẫn không dừng hành động gặp họ là chửi.
Lưu Hữu Bân xem mà sợ. Trên mạng từng có làn sóng độc miệng cô, lúc ấy có những câu cô đọc mà có cảm giác muốn chết ngay lập tức.
Lưu Hữu Bân may mắn lúc ấy cô không đối diện trực tiếp với nó.
May mắn, nhưng cô đồng thời cảm thấy có lỗi vì mang đến những phiền toái không đáng có cho đôi mẹ con kia. Cô muốn ngày đầu tiên thành lập công ty, video ngắn đầu tiên cô làm sẽ dành cho đôi mẹ con nọ.
Trước khi làm video ngắn, cô cần đích thân lên tiếng xin lỗi hai mẹ con trên tài khoản cô mới đăng ký ngày hôm qua. Do cô không suy xét thấu đáo, dẫn tới ảnh hưởng kéo dài.
Văn Nham nhìn ra Lưu Hữu Bân áy náy, nghe bản kế hoạch gây dựng sự nghiệp của Lưu Hữu Bân, anh cũng cảm thấy cực kỳ có triển vọng. Văn Nham giơ hai tay tán thành Lưu Hữu Bân gây dựng sự nghiệp.
Lúc Lưu Hữu Bân mới có kế hoạch gây dựng sự nghiệp, cô không nghĩ sẽ làm video ngắn. Nhưng trải qua [Cuộc thi độc miệng], Lưu Hữu Bân quyết định cô sẽ làm cái này.
Ngôn ngữ của con người có thể giúp một ai đó bắt đầu cuộc sống mới, cũng có thể giết chết người. Lưu Hữu Bân chỉ muốn dùng sức của mình đi cứu những người không nên chết vì bị người lạ mắng chửi.
Vốn đang rối rắm mua nhà hay gây dựng sự nghiệp, sau khi bàn bạc với Văn Nham, Lưu Hữu Bân quyết định tạm thời gác lại chuyện mua nhà.
Bảo vệ luận văn ở trường xong, chụp ảnh tốt nghiệp, lại tham gia lễ tốt nghiệp, nhận bằng cử nhân, Lưu Hữu Bân kết thúc cuộc sống đại học trong sự ồn ào xin chữ ký của các bạn học.
Có người muốn thi lên thạc sĩ, có người đi làm, Lưu Hữu Bân thì bắt đầu con đường gây dựng sự nghiệp.[/HIDE-THANKS]