Chương 19 Bấm để xem Tuy rằng Đặc An tức giận nhưng dưới tình huống tứ cố vô thân, gã cũng không dám xé rách mặt, chỉ có thể nén giận cười với Eugene. ".. Anh nói gì vậy? Đương nhiên đều là ta sai." "Nga? Ngươi sai ở đâu?" Đặc An dùng sức nắm chặt bàn tay, cắn răng nói. "Là ta.. muốn anh lẻn vào quân địch thu thập tình báo khiến anh gặp nguy hiểm. Bây giờ nghĩ lại đúng là một ý tưởng ngu xuẩn." Eugene mặt vô biểu tình nhìn gã. "Quả thật rất ngu xuẩn." Sắc mặt Đặc An càng lúc càng trắng. "Ha, lúc trước ngươi không có nói như vậy. Ngươi nói là anh Eugene một hai phải đi, ngươi cản cũng không được!" Imie trợn trắng mắt, chưa hết tức giận nhắc lại từng lời lúc trước Đặc An dùng để thoái thác. "Cho nên trước đây là ngươi nói dối?" Quân thư xung quanh ồ lên. Việc này trước đây họ cũng không biết, loại tình huống này rất khó không nghi ngờ dụng tâm của Đặc An điện hạ. Đại ca Hall sắc mặt cũng trầm xuống. "Đặc An, sao đệ có thể vì chút việc nhỏ như vậy mà không màng an nguy của Eugene? Hơn nữa sau khi xảy ra chuyện còn giấu giếm không báo?" "Ta.." Đặc An cắn chặt răng, trên trán đều là mồ hôi. "Thực xin lỗi, thân thể ta không khỏe, cần lui xuống nghỉ ngơi." Lúc trước bởi vì có hào quang nhân vật chính, một đường Đặc An đi quá mức thông thuận, căn bản không trải qua khó khăn suy sụp. Bây giờ cốt truyện chệch hướng, gã tay cũng phát run, vô pháp xử lý chỉ biết trốn tránh. "Rác rưởi." Imie nói. Eugene nhìn bóng dáng Đặc An, ánh mắt lạnh lẽo. Cốt truyện đã bị hắn phá hư, hào quang nhân vật chính cũng trở nên ảm đạm. Hắn nhất định sẽ khiến kẻ xuyên không bá chiếm thân phận đệ đệ này phải nhận trừng phạt thích đáng. Bất quá lúc trước Đặc An cũng thu thập được kha khá trùng theo đuổi, để khiến gã không còn sức phản kháng, hắn cần chuẩn bị một chút. Cũng may người nhà tin tưởng hắn. Hiện tại quan trọng hơn cả là mối quan hệ giữa Cáp Tu và Ba Tư. Bởi gì Hall vừa rồi nói cho hắn, sau khi hắn rời đi, Khải Âu cũng lập tức trở về tinh hạm. "Đệ nói có phải bọn họ đầu óc có bệnh hay không? Không đánh nhưng dùng pháo bắn tan nơi đàm phán của Nhuyễn tộc rồi dừng." Hall cau mày. "Này tm có ý tứ gì đây?" Eugene "..." Lúc này một vị quân thư tiến vào hành lễ. "Điện hạ, mới vừa nhận được tin tức, Cáp Tu cự tuyêt đàm phán trừ phi.." Hắn chần chờ nhìn thoáng qua Eugene. "Trừ phi Eugene điện hạ tự mình lên tinh hạm bọn họ nói chuyện.." "Cái gì? Này cũng quá kiêu ngạo!" Hall rất tức giận. "Y xem chúng ta là tượng đất sao.. Ta thấy đàm phán này không nói cũng được. Ta không tin đánh không lại Khải Âu." "Không, đại ca, từ từ." Eugene vội vàng kéo Hall đang tức muốn hộc máu "Để ta tự mình đi nói với y." Hall không đồng ý. "Em vừa mới trở về, sao có thể lại để em đi đàm phán?" Imie cũng mở to hai mắt kéo cánh tay Eugene. "Không được! Quá nguy hiểm." "Y vì cái gì nhất định muốn anh đi? Còn đàm phán trên tinh hạm của y, rõ ràng là có mưu đồ gây rối với anh. Anh à, không thể đi, em đã nói với anh bao nhiêu lần, hùng tử ở bên ngoài nhất định phải bảo vệ tốt chính mình." Eugene "..." * * * "Thượng tướng! Ba Tư đồng ý." Ross chạy thình thịch vào. "Eugene các hạ đang trên đường tới đây." Cơ hồ vừa nhận được tin tức cậu ta liền chạy tới. Đối mặt điều kiện hà khắc như vậy, Eugene còn có thể lập tức tới ngay, nói thật Ross cũng có chút cảm động. Eugene điện hạ khẳng định có cảm tình với thượng tướng đi. Khải Âu nghe xong lời này, trên mặt không có biểu cảm gì chỉ đứng lên từ bàn văn phòng đi ra ngoài. Ross sửng sốt một chút. "Thượng tướng! Hắn sắp đến rồi." "Ngô." Khải Âu biểu tình lãnh khốc gật đầu ".. Ta đi đổi bộ quần áo." "Nga.." Đầu óc Ross váng vất một lúc. A? Một lát sau, Khải Âu đứng trước gương thay đồ trong phòng. Phỏng chừng là lần đầu tiên trong cuộc đời cẩn thận nhìn vẻ ngoài của chính mình. Trong gương là một khuôn mặt phi thường anh tuấn. Cái loại anh tuấn mày kiếm mắt sáng, vai rộng eo thon, cao một mét tám bảy. Nhưng so với á thư tóc bạc kia, ai xinh đẹp, ai được hùng tử hoan nghênh.. Khải Âu bực bội nhíu mày duỗi tay ấn trên gương, xoay người ra ngoài. * * * "Anh Eugene, anh từ từ." Sau một phen nói chuyện, Hall lựa chọn tin tưởng phán đoán của Eugene, chỉ có Imie quấn lấy không muốn cho hắn đi, suýt nữa còn rớt cả đậu vàng. Eugene không có cách nào, chỉ có thể để cậu theo lại đây. Từ nhỏ Imie và Eugene đã thân thiết, lúc này vội vàng chạy tới kéo cánh tay anh trai, cài thêm một cúc trên chiếc áo khoác ngoài của hắn. Cậu ngó trái ngó phải, tựa hồ vẫn thấy Eugene quá đẹp trai, liền hỏi. "Anh, không bằng anh đổi cái áo choàng khác đi?" Eugene "..." Đứa nhỏ này lại phát bệnh. "Đừng nháo, đi thôi." Imie không có cách nào đành phải cảnh giác nhìn xung quanh cùng hắn bước lên phi thuyền. Từ nhỏ cậu đã huynh khống nghiêm trọng. Từ thời đi nhà trẻ, nhóm tiểu trùng cái đã chạy theo anh trai cậu gọi ca ca, tính tình anh trai lại tốt, không đuổi bọn họ. Imie trơ mắt nhìn Eugene bị vây quanh, có trùng còn suýt rớt nước miếng lên người anh khiến Imie tức điên. Chờ cậu lên trung học, mọi chuyện lại càng không xong. Thư tình, bánh kem, bánh quy nhỏ nối liền không dứt. Cậu không biết đã cản lại bao nhiêu kẻ biến thái chụp lén, thu thập đồ vật của anh trai, còn lén theo dõi. Mỗi lần cha mẹ hỏi Eugene có yêu đương không, anh đều cười lắc đầu. Imie âm thầm rớt giọt nước mắt chua sót, giấu đi công cùng danh. Ai bảo anh Eugene được hoanh nghênh như vậy khiến cậu từ nhỏ đã hình thành ý thức chiến đấu, nhất định phải cảnh giác, giữ gìn trong sạch của anh trai! Hai trùng lôi kéo qua lại như vậy đi qua hành lang tiến vào phòng tiếp khách. Eugene liếc mắt liền thấy Khải Âu. Y không ngồi trên ghế mà đứng dựa vào tường phía sau cúi đầu nhăn mày, không biết đang suy nghĩ gì. Theo bản năng Eugene tiến lên một bước cùng Khải Âu đối mặt nhìn thẳng. Thời điểm ngẩng đầu, ánh mắt Khải Âu còn thực bình tĩnh nhưng vừa thấy hắn cùng Imie đi cùng nhau liền đen mặt. "Ngươi đây là có ý gì?" "Cái gì?" Eugene còn chưa phản ứng kịp Khải Âu đã cắn chặt hàm răng quay đầu bước đi. "Không đàm phán." Eugene "?" "Từ từ! Vì sao?" Eugene duỗi tay muốn kéo y, Khải Âu đã quay đầu lại. "Ta muốn ngươi đến một mình." Khải Âu chỉ Imie "Ngươi dẫn theo hắn làm cái gì?" Eugene bị vấn đề này hỏi đến ngốc, cũng không biết vì sao sự tồn tại của Imie khiến Khải Âu phản ứng lớn như vậy. Hắn còn chưa nói chuyện, Imie đã không phục. "Vì sao ta không thể đến?" Cậu nhìn Khải Âu từ trên xuống dưới, nắm tay Eugene càng chặt. "Liền vì để ngươi thuận lợi bắt trói anh Eugene sao?" Khải Âu cắn răng. "Ta không nói chuyện với ngươi." Imie "Cho nên ngươi thật sự muốn bắt trói anh Eugene!" Ánh mắt Khải Âu đầu tiên dừng trên khuôn mặt Imie, sau lại hướng xuống cánh tay đang dán chặt nhau của hai trùng. Y nắm chặt tay, cắn răng nửa ngày vẫn không dằn được cơn tức giận. "Liên quan gì đến ngươi. Ngươi không có xương hay sao mà phải dính trên người hắn như vậy!" Imie bị y dọa sợ run, sau đó càng banh mặt rúc vào lòng Eugene. "Đúng, liên quan gì đến ngươi." "Imie." Eugene thấy sắc mặt Khải Âu thực sự không tốt vẫn là kéo tay Imie ra khỏi tay mình. "Em về trước đi." Imie mở to hai mắt lộ ra thần sắc không thể tin nổi. Anh trai cậu không hướng về phía cậu, còn đuổi cậu đi? "Như vậy sao được!" "Ngoan, ta muốn nói chuyện riêng với y." "Ô ô.. không được.. Cho dù vì hòa bình thế giới, anh cũng không thể hy sinh chính mình." Imie khóc lớn ôm hắn càng chặt. "Anh mau cùng em trở về." Eugene đỡ trán: "Em đang nói cái gì vậy? Đừng náo loạn." Nhưng Imie không nghe kéo hắn sang một bên mưu đồ bí mật. "Bọn họ rõ ràng mưu đồ gây rối, anh còn muốn ở lại nơi này." Eugene quẫn bách "Không có chuyện này." "Cái gì mà không có." Imie chỉ Khải Âu "Dù sao chắc chắn y có." "Không có." Eugene nhớ rõ Khải Âu từng nói sẽ không thích hắn, lúc này Imie nói như vậy, hắn sợ Khải Âu tức giận, chỉ có thể cường điệu lần nữa. "Ta vớ y cái gì cũng đều không có." Lời này vừa ra, Khải Âu nhìn về phía hắn, nhấp miệng. Thế nào gọi là cái gì cũng đều không có? Imie cũng không tin "Không, khẳng định có cái gì đó." "Không có" "Thật sự không có?" Eugene thở dài muốn cậu đừng tiếp tục náo loạn liền nghe thấy thanh âm Khải Âu phía sau. "Có."
Chương 20 Bấm để xem "Hôn qua." Imie mở to hai mắt bị tin tức này làm cho choáng váng sau đó thấy Eugene nghiêng đầu nhìn Khải Âu, mặt còn đo đỏ. ? Trời đất! Tình huống gì thế này? "Thật quá đáng! Nhất định là ngươi đánh lén." Imie tức giận trừng mắt nhìn Khải Âu, còn đánh giá y từ trên xuống dưới. "Sao anh Eugene có thể hôn ngươi." Có ý tứ gì? Khải Âu nắm chặt tay, trong lòng như có bình bị đá đổ. Sao lại không thể. Imie dùng tay câu cổ Eugene quay đầu hắn lại, không cho hắn nhìn Khải Âu. "Anh ấy đã nói không có, chính là ngươi đánh lén." "Imie." Eugene bị ép cong eo muốn kéo tay Imie xuống nhưng cậu như treo trên người hắn, phi thường kiên trì. Hai người chiều cao thích hợp, đều mặc sắc phục Ba Tư cùng loại, cử chỉ còn thân mật như thế. Khải Âu cắn răng nhìn bọn họ. "Ngươi có thể buông hắn ra không?" Nhưng Imie không nghe lời y, bị kéo khỏi cổ liền ôm eo Eugene, vô cùng ngựa quen đường cũ. Thái dương Khải Âu nổi gân xanh, đột nhiên ra tay kéo cánh tay Imie. "A a!" Thấy Imie thét chói tai, Eugene theo bản năng bảo vệ em trai, đẩy Khải Âu ra. "Khải Âu! Ngươi làm gì?" Eugene kéo Imie vào trong lồng ngực kiểm tra cánh tay cậu nhưng thật ra Imie sấm to mưa nhỏ, tay kỳ thật không có việc gì. Eugene quay đầu thấy Khải Âu dùng một biểu tình hắn cũng không thể hình dung nhìn hắn. Trong đôi mắt vàng đậm là một hồi mưa to gió lớn trên biển rộng, tồn tại mãnh liệt lại vô thanh vô tức, không rõ ngọn nguồn. Eugene chỉ có thể nhìn ra tâm tình y hiện tại phi thường không xong. Nhiệt độ không khí xung quanh dường như cũng giảm xuống mấy độ. Nhưng Khải Âu một câu cũng không nói, quay người rời đi. Eugene sửng sốt. "Khải Âu?" Khải Âu không quay đầu lại, trực tiếp quăng cửa phòng họp. "Anh Eugene." Imie sốt ruột kéo hắn nhưng Eugene chỉ vỗ lưng cậu an ủi kiên trì đuổi theo ra khỏi phòng họp. Trên hành lang không còn thân ảnh Khải Âu nhưng Eugene xem như cũng biết rõ kết cấu tinh hạm này. Hắn suy nghĩ một chút rồi chọn một con đường. Phòng huấn luyện, Khải Âu một câu không nói trực tiếp một quyền đấm cong cây cột. "Md.." Khải Âu cắn chặt răng cũng không nói rõ được đang tức giận ai, lại thêm một quyền. Cây cột phát ra tiếng vang trầm đục. Hô hấp Khải Âu phập phồng muốn tiếp tục đánh thì Eugene đã chạy đến cửa. "Khải Âu.." Khải Âu ngừng lại. Ánh mắt Eugene dừng trên đốt ngón tay mang chút máu của Khải Âu, nhấp miệng. "Ngươi không mang bao tay." Vừa nói hắn vừa đi đến, duỗi tay muốn xem lại bị Khải Âu rút ra. "Ngươi quản làm gì? Ngươi đi xem tay á thư kia.. có hay không.." Eugene nghe vậy lộ vẻ nghi hoặc nhưng vẫn cầm tay y. Khải Âu an tĩnh xuống, trái tim buộc chặt. "Chảy máu.." Eugene rũ lông mi nhíu mày, lôi kéo Khải Âu đi tìm hòm thuốc xử lý vết thương giúp y. Rõ ràng hắn xuất thân tôn quý, xử lý mấy chuyện này lại rất ôn nhu. Khải Âu vẫn nhìn hắn. Eugene thật sự quá đẹp, khí chất sạch sẽ như tuyết trắng trên núi cao, khuôn mặt lại lóa mắt như trời trăng đầy sao, lông mi mảnh dài, vô luận nhìn ai cũng có ảo giác tình sâu như biển. Cho nên tất cả mọi người đều thích hắn. Đây là nguyên nhân hắn chắc chắn sẽ thắng.. Trong lòng Khải Âu ghét bỏ nhưng ánh mắt lại không rời một ly. "Đau không?" Eugene ngẩng đầu. Khải Âu hầu kết lăn lộn, tránh ánh mắt hắn, cũng không nói chuyện. Eugene do dự nói. "Ngươi không thích Imie, ta bảo nó trở về, được không?" Khải Âu vẫn không trả lời. Ánh mắt y dừng trên tay Eugene, đầu ngón tay giật giật chạm ngón tay hắn. Eugene thở dài, thu tay về. "Chờ đến lúc ngươi muốn đàm phán.." Khải Âu ra tay thất bại, đột nhiên lên tiếng "Ta không muốn nói." "Vì sao?" Khải Âu nắm chặt tay "Ngươi chỉ muốn nhanh chóng đàm phán có phải không?" "Ta chỉ là muốn cùng ngươi.." "Có phải đàm phán xong liền rời đi?" Eugene chớp mắt, hồi lâu sau mới phản ứng. "Ngươi không muốn ta đi?" Khải Âu nói xong liền hối hận, nghe hắn hỏi liền cắn răng đứng lên, bên tai cũng đỏ. "Ai để ý ngươi đi hay không!" "?" Eugene không hiểu ra làm sao. * * * "Anh, anh để ý y đúng không?" Imie tức giận. "Cái gì.." Eugene dừng nĩa trong tay. "Anh xem, anh xem, anh vẫn luôn thất thần." Lần đầu gặp mặt kết thúc thất bại, cũng không đàm phán được gì, buổi tối tinh hạm Cáp Tu vẫn an bài cho họ chỗ ăn ở. Imie cùng Eugene đang ngồi trên bàn ăn. Imie thật sự cảm thấy quá kỳ quái, từ nhỏ đến lớn người theo đuổi anh cậu hàng trăm hàng ngàn, trong đó không thiếu trùng cái phi thường ưu tú, nhưng cậu chưa từng thấy Eugene có trạng thái như hôm nay. Khải Âu thì có gì tốt nha? Thoạt nhìn hung dữ.. Lại là trùng Cáp Tu. Tính tình cũng không tốt, nắm đấm còn mạnh. Trong lòng Imie phun tào, Eugene thở dài một hơi. "Anh đã nói em về trước đi." "Không được, em phải ở lại bảo vệ anh." Imie thề son sắt khiến Eugene dở khóc dở cười. "Không cần em." Hắn ý bảo hai binh lính đang canh giữ nhà ăn, đây là lực lượng tinh anh Hall cố ý phái theo bảo vệ hắn. Hall dẫn quân chú ý tinh hạm bên này, nếu Eugene có mệnh hệ gì sẽ lập tức phát động công kích, nhưng lúc đó chiến tranh sẽ chính thức nổ ra, đó không phải điều Eugene muốn thấy. Imie không vui vặn vẹo trên ghế. "Nhưng em muốn theo hầu hạ anh a.." Cậu giúp Eugene rót nước lại bóc thêm quả quýt "Anh ăn nhiều một chút.." Eugene bị tắc nguyên quả quýt trong miệng, sau đó Imie bịch bịch chạy đến phía sau đấm vai. "Anh xem, ai có thể tri kỉ như em chứ?" Eugene chỉ có thể bật cười. Buổi tối, khi Ross sắp xếp phòng nghỉ, Imie vẫn luôn theo Eugene lại bị cản lại trước cửa phòng. "Ngại quá, phòng ngài ở bên kia." "Ha?" Imie nhìn theo tay Ross chỉ về cuối hành lang, một phòng khác cách thật là xa. ".. Ngươi trêu ta?" Ross đẩy mắt kính "Không có." Imie "..." Imie dạo qua một vòng trong phòng, cảm thấy vô cùng nhàm chán, muốn biết anh Eugene đang làm gì. Cậu ở nhà vẫn luôn dán anh Eugene, vì sao đến đây lại phải ở trong phòng? Dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết là chuyện tốt do vị thượng tướng kia làm. Thật là một bình giấm lớn. Cậu với anh trai ruột quan hệ tốt cũng ghen. Imie nhìn hành lang không có ai, muốn lén đến phòng anh Eugene, vừa đi đến trước cửa liền thấy một trùng chắn trước mặt, suýt thì dọa cậu kêu ra tiếng. Ngẩng đầu nhìn, quả nhiên là Khải Âu đang trầm mặt. "Ngươi làm gì?" Imie che ngực "Ngươi muốn làm gì nha? Ta đi tìm anh Eugene." Khải Âu khó chịu "Không được." "Vì cái gì không được?" "Ngươi với hắn có quan hệ gì?" A? "Ngươi nói chúng ta là quan hệ gì?" Khải Âu lộ vẻ mặt chần chờ. "Ngươi gọi hắn là anh Eugene." "Đúng vậy, hắn là anh trai thân.." Lời Imie đến miệng liền bẻ cong ".. thân yêu a." Trời đất! Cậu đã biết vì sao Khải Âu ghen dữ như vậy. Imie không khỏi nhếch khóe miệng. "Không thể nào, loại tình thú này ngươi cũng không hiểu sao?" "Ta đã nói anh Eugene không muốn hôn ngươi, ai lại muốn hôn đầu gỗ?" "Ngươi tránh ra được chưa? Ta muốn đi hầu hạ hắn ngủ."