Chương 140: Chính mình phải che chở nàng, bảo vệ nàng.
[HIDE-THANKS]
Quý Hâm Thư còn nhớ cảm giác chính mình lần trước ở bên ngoài phòng cấp cứu chờ đợi, mẫu thân qua đời quá sớm, Thanh Cừ còn tuổi nhỏ, cha của chính mình duy nhất có thể chống đỡ sắp rời khỏi chính mình. Tay chân lạnh lẽo tê dại, ánh đèn màu đỏ mặt trên phòng cấp cứu qua lại đến con mắt đau đớn, cô lại luôn là không khống chế được đến nhìn sang, dường như nhìn thêm vài lần, phụ thân là có thể lưu lại.
Tại sao phải cướp đi người bên cạnh mình, Quý Hâm Thư đã từng suy nghĩ qua vấn đề này, sau đó thành thục rồi, cũng là không từng nghĩ nữa. Nhưng bây giờ, người quan trọng của cô nằm ở bên trong, lần này sợ hãi so với bất kỳ lần nào đều phải mãnh liệt trầm trọng. Quý Hâm Thư dại ra đến nhìn cửa phòng phòng cấp cứu đóng chặt, sợ hãi bác sĩ sẽ đi ra, nói với chính mình để cô hối tiếc không kịp.
Cô trơ mắt đến nhìn Thanh Cừ ngã vào trước mặt mình, chảy máu, hôn mê bất tỉnh, mặc kệ mình tại sao gọi nàng, nàng đều không có đưa ra đáp lại. Một khắc đó, Quý Hâm Thư đặt mình trong hầm băng, thậm chí không thiết thực đến nghĩ, chỉ cần Thanh Cừ không có chuyện gì, chỉ cần nàng cố gắng sống sót, chính mình đồng ý dùng tất cả để đổi. Muốn cô chết cũng được, cô mang theo đau đớn cả đời không chiếm được Thanh Cừ cũng được, cô đều đồng ý chịu đựng.
"Đại tiểu thư, uống chút nước nóng đi, sắc mặt ngươi không tốt lắm." Đường Khởi từ Quý thị tới rồi, khởi đầu nhận được điện thoại của Quý Hâm Thư nàng còn có chút hiếu kỳ người này làm sao bỗng nhiên liên hệ chính mình, nghe được tin tức Quý Thanh Cừ bỗng nhiên ngất nhập viện, cũng gấp vội bỏ xuống chuyện trong tay chạy đến. Nàng rất rõ ràng Quý Thanh Cừ đối với Quý Hâm Thư mà nói trọng yếu bao nhiêu, ba năm nay cũng nhìn Quý Thanh Cừ vì tìm kiếm Quý Hâm Thư vất vả làm sao.
Hai người kia hiện tại cùng nhau trở về, Đường Khởi cho rằng quan hệ của các nàng đã nói thông rồi, cũng hi vọng hai người kia sau này có thể bình an vô sự đến bảo vệ lẫn nhau, nhưng chưa từng nghĩ thân thể của Quý Thanh Cừ sẽ gặp sự cố. Giữa các nàng, ít đi bất luận người nào, một người khác cũng có thể sẽ sống không nổi, cho dù sống sót cũng là xác chết di động sống không bằng chết.
Quý Hâm Thư tiếp nhận nước nóng Đường Khởi đưa tới, ánh mắt lại từ đầu đến cuối không dời đi từ phòng cấp cứu, cô đang miên man suy nghĩ, suy tư Thanh Cừ vì sao lại chảy máu mũi, vì sao lại té xỉu. Thân thể Thanh Cừ vẫn rất khỏe mạnh, sao lại sẽ.. Lẽ nào thật sự chính là bởi vì chính mình sao?
"Đường Khởi, ta trở về có phải là sai rồi?" Quý Hâm Thư uống xong nước nóng, nước ấm áp từ cuống họng vào đến dạ dày cảm giác rất rõ ràng cũng rất nổi bậc, cô lại cảm thấy thân thể vẫn là lạnh lẽo trước sau như một. Loại lạnh thấu xương kia, không phải nước nóng có thể giảm bớt.
"Đại tiểu thư, ngươi làm sao sẽ nghĩ như vậy?" Đường Khởi nghe được lời của Quý Hâm Thư, tâm trạng có chút kinh hoảng, nàng rất sợ Quý Hâm Thư sản sinh ý nghĩ rời đi, nếu như lúc này cô muốn đi, căn bản không ai ngăn được. Quý Thanh Cừ không tỉnh lại, ai cũng không chế phục được Quý Hâm Thư.
"Ta chỉ là cảm thấy, từ sau khi ta yêu Thanh Cừ, nàng trước sau cũng không vui vẻ. Ta rất ác liệt, ý muốn sở hữu và cố chấp đối với nàng để nàng không tiếp thụ được. Sau đó, ta vì có được nàng, cũng làm rất nhiều chuyện điên cuồng, những cái này ngươi đều rõ ràng. Ta biết nàng chán ghét ta như vậy, nhưng mà ta không khống chế được chính mình, ta hi vọng nàng chỉ thuộc về một mình ta, đố kị hết thảy sự vật có tác động nàng, cũng bao gồm người."
"Hiện tại ta muốn rời khỏi nàng, là bởi vì ta sợ hãi chính mình biến thánh dáng dấp kia nữa, đến thời điểm đó nàng chán ghét ta, hối hận tìm ta về. Đường Khởi, sau khi có được lại mất đi, so với chưa bao giờ hi vọng càng đáng sợ." Quý Hâm Thư rất ít sẽ cùng Đường Khởi nói những lời này, dù cho thời gian hai người quen biết đầy đủ đã lâu, nhưng các nàng rốt cuộc là quan hệ của cấp trên và cấp dưới. Không ai có thể nghe được lời trong lòng của Quý Hâm Thư, cũng bao gồm Đường Khởi.
Hiện tại, Quý Hâm Thư nói là ý nghĩ ngột ngạt rất lâu trong lòng cô, Đường Khởi không nghĩ tới Quý Hâm Thư sẽ bởi vì yêu Quý Thanh Cừ thay đổi tâm thái vốn có của cô. Trải qua mấy lần sinh tử, Quý Hâm Thư xác thực không có cố chấp và điên cuồng như trước đây, nhưng bây giờ xem ra, hiện nay cô đối với Quý Thanh Cừ bày ra không thèm để ý và xa lánh, đều là cô đang khắc chế kiềm nén chính mình. Điên cuồng trong lòng cô, cũng không có giảm thiểu.
"Đại tiểu thư, kỳ thực những câu nói này không nên ta nói, ba năm qua, nhị tiểu thư mỗi ngày đều không có dừng lại tìm kiếm ngươi. Nàng một mặt bận tâm Quý thị, một mặt phái người đi tìm ngươi mỗi lần chỉ cần nghe được địa phương gì có manh mối sẽ chạy tới. Nàng thường thường có tật xấu mất ngủ cũng là ba năm nay lưu lại, mấy ngày trước từ trấn An Tắc trở về, nàng vẫn luôn đau đầu, gạt ngươi uống thuốc giảm đau, những thứ này nàng không cho ta cho ngươi biết, ta còn là rất muốn nói với ngươi, nhị tiểu thư nàng là thật sự lưu ý ngươi."
Đường Khởi nhỏ giọng, mặc dù biết Quý Thanh Cừ sẽ không nghe thấy chính mình mật báo, nàng cũng không muốn nói tới quá lớn tiếng, chỉ có nàng và Quý Hâm Thư nghe thấy. Thanh Cừ lưu ý chính mình, Quý Hâm Thư làm sao sẽ không biết đây, nhưng mà từ trong miệng của người khác nghe được khổ cực của Quý Thanh Cừ, còn có thân thể nàng không thoải mái cũng gạt chính mình, Quý Hâm Thư ngoài đau lòng lại tức giận. Cô là giận chính mình, nếu như mình quan tâm Thanh Cừ một ít nữa, hoặc là nói, chính mình không bởi vì nhát gan cố ý xa lánh nàng, có phải là có thể sớm một chút phát hiện tình huống thân thể của Thanh Cừ. Nhưng bây giờ, người kia nằm ở phòng cấp cứu, toàn bộ bởi vì chính mình.
"Đại tiểu thư, hai người các ngươi ai cũng không thể rời bỏ ai, các ngươi đem lời nói rõ ràng ra đi." Đường Khởi thân là người ngoài cuộc, cũng không nhẫn tâm các nàng tiếp tục gút mắc tiếp như vậy, vừa dứt lời, đèn đỏ phòng cấp cứu tắt đi, bác sĩ đi ra trước. Nhìn Quý Hâm Thư vội vàng đứng dậy, bởi vì động tác quá nhanh còn lảo đảo một hồi, Đường Khởi đỡ cô, đi tới trước mặt bác sĩ Lý.
"Bác sĩ Lý, Thanh Cừ nàng.."
"Đại tiểu thư, thư ký Đường, nhị tiểu thư không vấn đề quá lớn. Nàng bỗng nhiên té xỉu là bởi vì trong đầu có một khối tụ huyết bỗng nhiên tuôn ra, thần kinh áp bức mới có thể như vậy. Còn về nguyên nhân tụ huyết, rất có khả năng có quan hệ với trận tai nạn xe cộ trước kia. Lần kia là bị thương ngoài da nàng không làm sao lưu ý, không nghĩ tới ở trong đầu để lại tụ huyết, chắc hẳn đau đầu gần đây cũng có có quan hệ với tụ huyết. Hiện nay tụ huyết và khối máu đã làm sạch, không có gì đáng ngại, chỉ cần bảo đảm giấc ngủ, đừng bị kích thích là tốt rồi."
Bác sĩ Lý bàn giao xong, Quý Hâm Thư không thể chờ đợi được nữa tiến vào phòng bệnh của Quý Thanh Cừ. Nơi này là bệnh viện tư nhân Quý thị đầu tư, Quý Thanh Cừ an bài gian phòng cũng là cao cấp nhất trong viện, thiết bị trong phòng đầy đủ mọi thứ. Quý Hâm Thư sau khi vào cửa, ngay lập tức đi tới bên giường, nhìn Quý Thanh Cừ hôn mê.
Một bên cái trán nàng dán vào băng gạc, mái tóc dài màu lam đen tản ở trên gối đầu và vỏ chăn màu trắng, nàng ngủ đến không yên ổn, cả đang ngủ cũng cau mày, dường như đang trãi qua chuyện khó chịu gì. Nhìn nàng bình an vô sự, bình tĩnh trước đó của Quý Hâm Thư kiềm chế trái lại đổ nát rồi. Cô đưa tay ra, sờ lên mặt tái nhợt Quý Thanh Cừ, viền mắt trong mấy hơi thở ửng hồng.
"Thanh Cừ, chị ở đây, chị không có đi, đừng sợ." Quý Hâm Thư lôi kéo tay lạnh lẽo của Quý Thanh Cừ, thời khắc này, ngữ khí cô đối với Quý Thanh Cừ cuối cùng khôi phục nhu hòa dĩ vãng. Cô cẩn thận từng li từng tí một đem tay của Quý Thanh Cừ cầm ở trong lòng bàn tay sưởi ấm, thò ra tay thu dọn sợi tóc cho nàng, mỗi cái động tác đều mềm mại đến gió nhẹ vỗ lông, sợ hãi hơi dùng sức một ít, Thanh Cừ sẽ vỡ nát.
Quý Hâm Thư chưa bao giờ là người do dự, nhưng ở trước mặt Quý Thanh Cừ, cô lại dường như đem tất cả do dự của cuộc sống đều cho đối phương. Là cô sai rồi, cô không nên bởi vì sự nhát gan của chính mình liền đi thương tổn Thanh Cừ, rõ ràng thời điểm đang yêu Thanh Cừ thì quyết định rồi, chính mình phải che chở nàng, bảo vệ nàng. Nếu là bởi vì sợ hãi mất đi thì trở nên nhát gan, còn muốn đem Thanh Cừ đẩy ra, chính mình như vậy, làm sao xứng đáng với Thanh Cừ. Sau khi nghĩ rõ ràng, Quý Hâm Thư cũng không tiếp tục khắc chế nhu tình của chính mình đối với Quý Thanh Cừ, cô đứng dậy, ở bên khóe miệng Quý Thanh Cừ hôn nhạt.
Thanh Cừ, lần này là em chủ động lưu lại, chị sẽ không thả em đi nữa.
Hết chương 140
Tại sao phải cướp đi người bên cạnh mình, Quý Hâm Thư đã từng suy nghĩ qua vấn đề này, sau đó thành thục rồi, cũng là không từng nghĩ nữa. Nhưng bây giờ, người quan trọng của cô nằm ở bên trong, lần này sợ hãi so với bất kỳ lần nào đều phải mãnh liệt trầm trọng. Quý Hâm Thư dại ra đến nhìn cửa phòng phòng cấp cứu đóng chặt, sợ hãi bác sĩ sẽ đi ra, nói với chính mình để cô hối tiếc không kịp.
Cô trơ mắt đến nhìn Thanh Cừ ngã vào trước mặt mình, chảy máu, hôn mê bất tỉnh, mặc kệ mình tại sao gọi nàng, nàng đều không có đưa ra đáp lại. Một khắc đó, Quý Hâm Thư đặt mình trong hầm băng, thậm chí không thiết thực đến nghĩ, chỉ cần Thanh Cừ không có chuyện gì, chỉ cần nàng cố gắng sống sót, chính mình đồng ý dùng tất cả để đổi. Muốn cô chết cũng được, cô mang theo đau đớn cả đời không chiếm được Thanh Cừ cũng được, cô đều đồng ý chịu đựng.
"Đại tiểu thư, uống chút nước nóng đi, sắc mặt ngươi không tốt lắm." Đường Khởi từ Quý thị tới rồi, khởi đầu nhận được điện thoại của Quý Hâm Thư nàng còn có chút hiếu kỳ người này làm sao bỗng nhiên liên hệ chính mình, nghe được tin tức Quý Thanh Cừ bỗng nhiên ngất nhập viện, cũng gấp vội bỏ xuống chuyện trong tay chạy đến. Nàng rất rõ ràng Quý Thanh Cừ đối với Quý Hâm Thư mà nói trọng yếu bao nhiêu, ba năm nay cũng nhìn Quý Thanh Cừ vì tìm kiếm Quý Hâm Thư vất vả làm sao.
Hai người kia hiện tại cùng nhau trở về, Đường Khởi cho rằng quan hệ của các nàng đã nói thông rồi, cũng hi vọng hai người kia sau này có thể bình an vô sự đến bảo vệ lẫn nhau, nhưng chưa từng nghĩ thân thể của Quý Thanh Cừ sẽ gặp sự cố. Giữa các nàng, ít đi bất luận người nào, một người khác cũng có thể sẽ sống không nổi, cho dù sống sót cũng là xác chết di động sống không bằng chết.
Quý Hâm Thư tiếp nhận nước nóng Đường Khởi đưa tới, ánh mắt lại từ đầu đến cuối không dời đi từ phòng cấp cứu, cô đang miên man suy nghĩ, suy tư Thanh Cừ vì sao lại chảy máu mũi, vì sao lại té xỉu. Thân thể Thanh Cừ vẫn rất khỏe mạnh, sao lại sẽ.. Lẽ nào thật sự chính là bởi vì chính mình sao?
"Đường Khởi, ta trở về có phải là sai rồi?" Quý Hâm Thư uống xong nước nóng, nước ấm áp từ cuống họng vào đến dạ dày cảm giác rất rõ ràng cũng rất nổi bậc, cô lại cảm thấy thân thể vẫn là lạnh lẽo trước sau như một. Loại lạnh thấu xương kia, không phải nước nóng có thể giảm bớt.
"Đại tiểu thư, ngươi làm sao sẽ nghĩ như vậy?" Đường Khởi nghe được lời của Quý Hâm Thư, tâm trạng có chút kinh hoảng, nàng rất sợ Quý Hâm Thư sản sinh ý nghĩ rời đi, nếu như lúc này cô muốn đi, căn bản không ai ngăn được. Quý Thanh Cừ không tỉnh lại, ai cũng không chế phục được Quý Hâm Thư.
"Ta chỉ là cảm thấy, từ sau khi ta yêu Thanh Cừ, nàng trước sau cũng không vui vẻ. Ta rất ác liệt, ý muốn sở hữu và cố chấp đối với nàng để nàng không tiếp thụ được. Sau đó, ta vì có được nàng, cũng làm rất nhiều chuyện điên cuồng, những cái này ngươi đều rõ ràng. Ta biết nàng chán ghét ta như vậy, nhưng mà ta không khống chế được chính mình, ta hi vọng nàng chỉ thuộc về một mình ta, đố kị hết thảy sự vật có tác động nàng, cũng bao gồm người."
"Hiện tại ta muốn rời khỏi nàng, là bởi vì ta sợ hãi chính mình biến thánh dáng dấp kia nữa, đến thời điểm đó nàng chán ghét ta, hối hận tìm ta về. Đường Khởi, sau khi có được lại mất đi, so với chưa bao giờ hi vọng càng đáng sợ." Quý Hâm Thư rất ít sẽ cùng Đường Khởi nói những lời này, dù cho thời gian hai người quen biết đầy đủ đã lâu, nhưng các nàng rốt cuộc là quan hệ của cấp trên và cấp dưới. Không ai có thể nghe được lời trong lòng của Quý Hâm Thư, cũng bao gồm Đường Khởi.
Hiện tại, Quý Hâm Thư nói là ý nghĩ ngột ngạt rất lâu trong lòng cô, Đường Khởi không nghĩ tới Quý Hâm Thư sẽ bởi vì yêu Quý Thanh Cừ thay đổi tâm thái vốn có của cô. Trải qua mấy lần sinh tử, Quý Hâm Thư xác thực không có cố chấp và điên cuồng như trước đây, nhưng bây giờ xem ra, hiện nay cô đối với Quý Thanh Cừ bày ra không thèm để ý và xa lánh, đều là cô đang khắc chế kiềm nén chính mình. Điên cuồng trong lòng cô, cũng không có giảm thiểu.
"Đại tiểu thư, kỳ thực những câu nói này không nên ta nói, ba năm qua, nhị tiểu thư mỗi ngày đều không có dừng lại tìm kiếm ngươi. Nàng một mặt bận tâm Quý thị, một mặt phái người đi tìm ngươi mỗi lần chỉ cần nghe được địa phương gì có manh mối sẽ chạy tới. Nàng thường thường có tật xấu mất ngủ cũng là ba năm nay lưu lại, mấy ngày trước từ trấn An Tắc trở về, nàng vẫn luôn đau đầu, gạt ngươi uống thuốc giảm đau, những thứ này nàng không cho ta cho ngươi biết, ta còn là rất muốn nói với ngươi, nhị tiểu thư nàng là thật sự lưu ý ngươi."
Đường Khởi nhỏ giọng, mặc dù biết Quý Thanh Cừ sẽ không nghe thấy chính mình mật báo, nàng cũng không muốn nói tới quá lớn tiếng, chỉ có nàng và Quý Hâm Thư nghe thấy. Thanh Cừ lưu ý chính mình, Quý Hâm Thư làm sao sẽ không biết đây, nhưng mà từ trong miệng của người khác nghe được khổ cực của Quý Thanh Cừ, còn có thân thể nàng không thoải mái cũng gạt chính mình, Quý Hâm Thư ngoài đau lòng lại tức giận. Cô là giận chính mình, nếu như mình quan tâm Thanh Cừ một ít nữa, hoặc là nói, chính mình không bởi vì nhát gan cố ý xa lánh nàng, có phải là có thể sớm một chút phát hiện tình huống thân thể của Thanh Cừ. Nhưng bây giờ, người kia nằm ở phòng cấp cứu, toàn bộ bởi vì chính mình.
"Đại tiểu thư, hai người các ngươi ai cũng không thể rời bỏ ai, các ngươi đem lời nói rõ ràng ra đi." Đường Khởi thân là người ngoài cuộc, cũng không nhẫn tâm các nàng tiếp tục gút mắc tiếp như vậy, vừa dứt lời, đèn đỏ phòng cấp cứu tắt đi, bác sĩ đi ra trước. Nhìn Quý Hâm Thư vội vàng đứng dậy, bởi vì động tác quá nhanh còn lảo đảo một hồi, Đường Khởi đỡ cô, đi tới trước mặt bác sĩ Lý.
"Bác sĩ Lý, Thanh Cừ nàng.."
"Đại tiểu thư, thư ký Đường, nhị tiểu thư không vấn đề quá lớn. Nàng bỗng nhiên té xỉu là bởi vì trong đầu có một khối tụ huyết bỗng nhiên tuôn ra, thần kinh áp bức mới có thể như vậy. Còn về nguyên nhân tụ huyết, rất có khả năng có quan hệ với trận tai nạn xe cộ trước kia. Lần kia là bị thương ngoài da nàng không làm sao lưu ý, không nghĩ tới ở trong đầu để lại tụ huyết, chắc hẳn đau đầu gần đây cũng có có quan hệ với tụ huyết. Hiện nay tụ huyết và khối máu đã làm sạch, không có gì đáng ngại, chỉ cần bảo đảm giấc ngủ, đừng bị kích thích là tốt rồi."
Bác sĩ Lý bàn giao xong, Quý Hâm Thư không thể chờ đợi được nữa tiến vào phòng bệnh của Quý Thanh Cừ. Nơi này là bệnh viện tư nhân Quý thị đầu tư, Quý Thanh Cừ an bài gian phòng cũng là cao cấp nhất trong viện, thiết bị trong phòng đầy đủ mọi thứ. Quý Hâm Thư sau khi vào cửa, ngay lập tức đi tới bên giường, nhìn Quý Thanh Cừ hôn mê.
Một bên cái trán nàng dán vào băng gạc, mái tóc dài màu lam đen tản ở trên gối đầu và vỏ chăn màu trắng, nàng ngủ đến không yên ổn, cả đang ngủ cũng cau mày, dường như đang trãi qua chuyện khó chịu gì. Nhìn nàng bình an vô sự, bình tĩnh trước đó của Quý Hâm Thư kiềm chế trái lại đổ nát rồi. Cô đưa tay ra, sờ lên mặt tái nhợt Quý Thanh Cừ, viền mắt trong mấy hơi thở ửng hồng.
"Thanh Cừ, chị ở đây, chị không có đi, đừng sợ." Quý Hâm Thư lôi kéo tay lạnh lẽo của Quý Thanh Cừ, thời khắc này, ngữ khí cô đối với Quý Thanh Cừ cuối cùng khôi phục nhu hòa dĩ vãng. Cô cẩn thận từng li từng tí một đem tay của Quý Thanh Cừ cầm ở trong lòng bàn tay sưởi ấm, thò ra tay thu dọn sợi tóc cho nàng, mỗi cái động tác đều mềm mại đến gió nhẹ vỗ lông, sợ hãi hơi dùng sức một ít, Thanh Cừ sẽ vỡ nát.
Quý Hâm Thư chưa bao giờ là người do dự, nhưng ở trước mặt Quý Thanh Cừ, cô lại dường như đem tất cả do dự của cuộc sống đều cho đối phương. Là cô sai rồi, cô không nên bởi vì sự nhát gan của chính mình liền đi thương tổn Thanh Cừ, rõ ràng thời điểm đang yêu Thanh Cừ thì quyết định rồi, chính mình phải che chở nàng, bảo vệ nàng. Nếu là bởi vì sợ hãi mất đi thì trở nên nhát gan, còn muốn đem Thanh Cừ đẩy ra, chính mình như vậy, làm sao xứng đáng với Thanh Cừ. Sau khi nghĩ rõ ràng, Quý Hâm Thư cũng không tiếp tục khắc chế nhu tình của chính mình đối với Quý Thanh Cừ, cô đứng dậy, ở bên khóe miệng Quý Thanh Cừ hôn nhạt.
Thanh Cừ, lần này là em chủ động lưu lại, chị sẽ không thả em đi nữa.
Hết chương 140
Chỉnh sửa cuối: