Chương 110

[HIDE-THANKS]Nguyễn Du thấy đúng là đám người Tống Hà, liền đẩy cửa bước vào. Vừa vào trong, nàng thấy một tiểu cô nương mặc áo trắng đang rót rượu cho Tống Hà, nàng ta thấy Tống Hà như vậy, lo lắng nói: "Tống công tử, công tử uống ít thôi, mặt công tử đã đỏ rồi kìa."

Tống Hà vẫy tay nói: "Ngươi còn nhỏ, lo gì những chuyện này, ta lại muốn hỏi ngươi, lần trước tiểu gia đã chuộc thân cho ngươi, sao ngươi lại quay về? Có phải tú bà kia không chịu thả ngươi hay không? Để ta đi dạy dỗ bà ta, cho bà ta biết lợi hại. Để tiểu cô nương như ngươi đến những nơi thế này, đang có tâm tư gì!"

Thấy Tống Hà nhắc đến chuyện này, A Nguyệt thở dài, sau đó lại nở nụ cười nói: "Hôm đó mẫu thân bán ta cho Vân Nương, ta đã ký khế ước bán mình. Hôm đó Tống công tử chỉ đưa ta về, nhưng khế ước bán mình vẫn ở trong tay Vân Nương, ta vẫn là người của Vân nương."

"Là ta sơ suất, không nghĩ đến điều này, ngươi chờ chút, ta sẽ đi lấy khế ước bán mình của ngươi về." Tống Hà đặt chén rượu xuống thật mạnh, đang định đứng dậy.

A Nguyệt lại nói: "Đừng! Đại ân đại đức của Tống công tử, A Nguyệt đã không biết lấy gì để báo đáp, hơn nữa A Nguyệt nghe nói vì chuyện hôm đó, Tống công tử cũng bị phạt, trong lòng A Nguyệt cảm thấy áy náy, sao dám làm phiền Tống công tử nữa. Hơn nữa.." Nàng ta chuyển lời, cười nói, "Vân Nương đã hứa với ta chỉ cho ta bán nghệ không bán thân, chỉ cần ta học đàn tốt, sau khi kiếm đủ tiền cho Vân Nương, vài năm nữa bà ta sẽ thả ta đi."

Đây cũng không phải là cách hay, Tống Hà dĩ nhiên có thể ép Vân Nương thả A Nguyệt, nhưng A Nguyệt thực sự là người mà Vân Nương đã dùng vàng thật bạc trắng để mua, không phải là bị bắt cóc. Nếu Tống Hà lại làm ầm lên, thì sẽ không có lý.

Thời điểm hai người đang nói chuyện, Tạ Thính vừa lúc nhìn thấy một thiếu niên mặc áo tím đứng ở cửa, hắn ta còn tưởng là ai đi nhầm, nhíu mày nói: "Này, ngươi là ai? Đứng đây làm gì, ngươi.. ủa.. ngươi là Nguyễn cô nương?"

Nói đến đây, Tạ Thính bắt đầu nhận ra, mặc dù Nguyễn Du đã cải nam trang, nhưng khuôn mặt xinh đẹp vẫn rất nổi bật, nhìn kỹ một chút thì nhận ra ngay.

Tống Hà nghe thấy ba chữ 'Nguyễn cô nương', cũng giật mình, đến cả chén rượu trong tay cũng vì bất cẩn mà rơi xuống đất, vỡ tan. Hắn lập tức đứng dậy, nhìn về phía Nguyễn Du đang đứng ở cửa.

Nguyễn Du cũng đang nhìn hắn, rồi lại nhìn A Nguyệt đứng bên cạnh hắn, trong mắt không rõ cảm xúc. Tống Hà lại giống như một đứa trẻ làm sai, lập tức kéo khoảng cách giữa hắn và A Nguyệt ra, trong lòng rối bời nghĩ: Nàng sẽ không hiểu lầm mối quan hệ của hắn với A Nguyệt chứ.. Nàng có thể sẽ tức giận hay không?

Hắn có thể cam đoàn rằng giữa hắn và A Nguyệt thực sự trong sáng, ngoài việc lần trước nhìn không vừa mắt mà cứu nàng ta một lần, thì không có bất kỳ liên quan nào khác!

Nhưng sau khi bình tĩnh lại, Tống Hà lại cảm thấy rất ảo não. Hắn dựa vào cái gì để giải thích với nàng? Nàng sắp thành thân với người khác, còn muốn làm muội muội của hắn, hắn còn sợ nàng hiểu lầm điều gì? Chưa nói đến việc hắn thật sự không có gì với A Nguyệt, cho dù có, thì cũng chẳng liên quan gì đến nàng!

Tống Hà vừa nghĩ đến Lục Hoài Ngọc, trong lòng đã rất buồn bực, liếc Nguyễn Du một cái, lạnh lùng nói: "Nàng đến đây làm gì? Không phải sắp thành thân với tên họ Lục rồi sao, còn đến tìm ta làm gì?"

Trên đường đi, Triệu Đông đã nói với Nguyễn Du rằng thực ra việc Tống Hà đến Như Ý lâu không khác gì khi ở Thiên Hương Lâu, đều chỉ là ngồi uống rượu với huynh đệ. Nguyễn Du tin lời đó, nên khi nhìn thấy bên cạnh Tống Hà có một cô nương ngồi, trong lòng nàng cảm thấy không thoải mái, như có một mũi dao đâm vào vậy.

Nàng tự nhủ, chắc chắn là do có sự chênh lệch quá lớn giữa hiện tại và trước đây, nên mới cảm thấy như vậy, vì dù sao cũng không giống như lời Triệu Đông nói.

Nàng hít sâu một hơi, quay sang Tống Hà nói: "Có chuyện gì thì về nhà nói, ở đây ồn ào như vậy thì có ý nghĩa gì? Tạ công tử, Tống Hà say rồi, ngươi dìu hắn một phen, chúng ta về trước đi."

Tạ Thính vội vàng đến gần, định đỡ Tống Hà. Nhưng không biết sao, hôm nay Tống Hà đặc biệt ghét nhìn thấy dáng vẻ này của Nguyễn Du, hắn thấy Nguyễn Du càng bình tĩnh, hắn càng tức giận, hắn mạnh tay đẩy Tạ Thính ra, nhẹ nhàng nhảy lên bàn, liếc nhìn Nguyễn Du nói: "Có gì thì nói rõ ở đây, ta không về."

Sắc mặt Nguyễn Du cũng không tốt lắm, nàng biết Tống Hà là người khó đối phó, nhưng chỉ có Tống Hà tức giận sao? Người khác không thể tức giận sao? Có phải lúc nào cũng phải chiều hắn không? Thật vô lý!

"Tống Hà, ngươi có thể đừng hành động theo cảm tính như vậy không? Ngươi đang gây chuyện gì ở đây? Để người ngoài nhìn vào cười nhạo sao? Ngươi có thể trưởng thành hơn một chút không?" Nguyễn Du có chút bực bội, lời nói hơi mất kiểm soát, nàng tiến lên vài bước muốn kéo Tống Hà đi, "Đi về với ta."

Tống Hà lại vì lời nói của Nguyễn Du mà tức giận, mũi dao đã đâm ở trong lòng hắn lại càng sâu hơn.

Hắn đẩy Nguyễn Du ra, ánh mắt đỏ lên: "Ta không muốn trưởng thành, ta chính là sa ngã, nàng quản được sao? Lục công tử của nàng có trưởng thành có tiền đồ không phải được rồi sao? Nàng còn đến tìm ta làm gì? Nàng đang cười nhạo ta sao? Nàng bớt-"

Mặc dù Tống Hà tức giận, nhưng sức đẩy Nguyễn Du không lớn, hắn cuối cùng cũng không nỡ làm nàng đau.

Nhưng vì vừa rồi chén rượu rơi xuống, rượu đổ ra sàn, Nguyễn Du bị đẩy nhẹ như vậy, cảm thấy chân mình trượt một cái, nàng ngã mạnh xuống đất, may mà không ngã vào mảnh sứ vỡ, không có gì nghiêm trọng, chỉ là tóc buộc bằng trâm đơn giản đã bị rơi ra, tóc đen như thác nước xõa trên vai.[/HIDE-THANKS]
 
Chương 111

[HIDE-THANKS]"!" Tống Hà hoảng hốt, hắn thề là không biết Nguyễn Du sẽ bị hắn đẩy ngã.

Hắn bước vài bước định đỡ Nguyễn Du dậy, nhưng A Nguyệt bên cạnh đã đỡ nàng dậy, ánh mắt đầy hoảng loạn.

"Công tử.. không phải.. cô nương, ngươi không sao chứ.. ta.. ta và Tống công tử thật sự không có gì đâu, cô nương đừng hiểu lầm!" A Nguyệt hoảng sợ, nàng ta không biết giữa Tống Hà và cô nương này đã xảy ra chuyện gì, còn tưởng rằng là do mình khiến Nguyễn Du hiểu lầm.

Nguyễn Du mím môi nhìn lướt qua Tống Hà, chỉ thấp giọng nói với A Nguyệt: "Không cần hoảng loạn, không liên quan đến ngươi." Rồi quay người rời đi.

Lần này nàng đi rất kiên quyết và dứt khoát, khiến trong lòng Tống Hà hốt hoảng, như thể nếu hắn không nắm chặt lần này, có lẽ sau này sẽ không còn cơ hội nữa..

* * *

Sau khi Nguyễn Du rời đi, Tạ Thính nhìn Tống Hà ngồi bất động như núi, tức giận nói: "Tống Hà, ngươi điên rồi sao, sao lại đẩy nàng ấy? Bây giờ nàng ấy chắc chắn đang tức giận, ngươi còn không mau đuổi theo, ngồi đây ngẩn người làm gì?"

Tống Hà không nói gì, Tạ Thính cảm thấy mình sắp tức đến ngất xỉu.

Ngay cả A Nguyệt cũng đang khuyên nhủ, nhưng Tống Hà dường như không nghe ai cả, chỉ ngồi đó bất động.

Triệu Đông ở dưới lầu ngăn chặn mấy cô nương, nhưng bị bọn họ kéo sang một bên uống rượu, sau đó thấy Nguyễn Du từ trên lầu đi xuống, sắc mặt có chút lạnh lùng, hắn ta gọi vài lần mà không trả lời.

Hắn ta có chút lo lắng, không biết trên đó đã xảy ra chuyện gì, vội vàng từ đám cô nương chạy ra đến 'Thính Trúc Hiên'. Vừa vào đã thấy rượu đổ ra sàn, mảnh sứ vỡ khắp nơi, hắn ta lo lắng hỏi: "Thiếu gia.. đã xảy ra chuyện gì? Đây là chuyện gì?"

Hắn ta run rẩy, không lẽ Nguyễn tiểu thư thấy thiếu gia đến nơi này, tức giận nên đánh thiếu gia, còn làm vỡ chén rượu sao? Nghĩ đến biểu cảm của Nguyễn Du vừa rồi, Triệu Đông cảm thấy rất có khả năng! Thiếu gia đã bị Nguyễn tiểu thư tát.. Triệu Đông nghĩ đến cũng thấy kích thích.

Tống Hà tự nhiên không trả lời Triệu Đông, trái lại Tạ Thính không vui nói: "Có thể xảy ra chuyện gì, ngươi mau nói cho thiếu gia nhà ngươi biết, ngươi có biết hắn vừa làm gì không? Hắn vậy mà đã đẩy Nguyễn cô nương ngã xuống đất, ta bảo hắn đuổi theo xin lỗi mà hắn còn không chịu đi, ta suýt nữa bị hắn làm tức chết!"

"Rõ ràng thích nàng ấy mà không chịu nói ra, lúc nào cũng làm hỏng chuyện, sao lại có người vô lý như vậy? Nếu ta là Nguyễn cô nương, ta cũng sẽ chọn Lục công tử!"

"Cái.. cái gì? Thiếu gia đã đẩy Nguyễn tiểu thư!" Triệu Đông hoảng sợ, mặt mày trắng bệch, hắn ta gần như nghi ngờ mình có nghe nhầm không, thiếu gia này điên rồi sao? Hắn ta run rẩy nói: "Thiếu gia.. Vừa rồi tiểu nhân và Nguyễn tiểu thư trên đường đến đây, nàng ấy nói với tiểu nhân.. Những hạ nhân nói nàng ấy sắp thành thân với Lục công tử là giả, nàng ấy không có ý với Lục công tử! Nàng ấy cũng đã nói rõ với phu nhân, không muốn làm nghĩa nữ của phu nhân.."

"Thiếu gia.. tiểu nhân đoán.. Trong lòng Nguyễn tiểu thư thực sự có thiếu gia.. nhưng.. nhưng sao ngài lại đối xử với nàng ấy như vậy.." Triệu Đông càng nói càng thấy tình hình nghiêm trọng, "Lần này thì xong rồi, người ta có ý tốt đến tìm ngài, ngài lại như vậy.. bây giờ Nguyễn tiểu thư chắc chắn sẽ không tha thứ cho ngài nữa.."

Tống Hà nghe lời Triệu Đông nói, trên mặt lạnh lùng cuối cùng cũng có biểu cảm khác, hắn bước hai bước đến gần Triệu Đông, nắm lấy cổ áo hắn ta, nhíu mày hỏi: "Ngươi nói gì?"

Triệu Đông run rẩy, nhỏ giọng nói: "Tiểu nhân.. Tiểu nhân nói lần này xong rồi.. Nguyễn tiểu thư chắc chắn sẽ không tha thứ cho thiếu gia đâu.."

"Không phải câu đó." Tống Hà mặt lạnh nói.

Tạ Thính không chịu nổi, thay Triệu Đông nói lại: "Hắn nói Nguyễn cô nương nói nàng ấy không có ý định thành thân với Lục công tử, cũng đã từ chối phu nhân muốn nhận nàng ấy làm nghĩa nữ, thì sao? Ngươi có hối hận vì đã đối xử với nàng ấy như vậy không? Ta xem bây giờ ngươi nên làm gì cho phải."

Tống Hà im lặng, mặc cho Tạ Thính mắng chửi hắn. Trong đầu hắn hiện lên hình ảnh Nguyễn Du ngã xuống đất với ánh mắt buồn bã, thất vọng, trong lòng hắn chợt thắt lại, nàng sẽ không bao giờ tha thứ cho hắn nữa sao..

Bỗng dưng, Tống Hà từ ghế đứng dậy, bước nhanh về phía cửa, vừa bước qua ngưỡng cửa, hắn lại quay đầu nhìn về phía đống lộn xộn dưới đất. Ngoài vài mảnh sứ vỡ, còn có một chiếc trâm ngọc bị gãy làm đôi, hắn nhớ rằng chiếc trâm đó là của Nguyễn Du, vừa rồi còn cài trên tóc nàng.

Hắn nhặt chiếc trâm lên, nắm chặt trong tay.

Hắn biết mình xưa nay không phải là người tốt, nhưng chưa bao giờ nghĩ mình lại làm ra chuyện ngu ngốc như vậy. Nếu hắn biết chuyện này sớm hơn, bình tĩnh lại, hỏi Nguyễn Du xem nàng nghĩ sao, có lẽ đã biết được tâm tư của nàng.

Nhưng hắn lại không thể nói ra một câu nào, chỉ cần nghĩ đến việc Nguyễn Du sắp thành thân với Lục Hoài Ngọc, lòng hắn đã như bị đâm một mũi dao, âm ỉ đau. Hắn sớm biết mình thích Nguyễn Du, nhưng miệng nói không, chưa bao giờ dám thừa nhận.

Tạ Thính nói đúng, hắn thực sự là người không nói lý.

Hắn đốn mạt, hắn đáng đời.

* * *

-

Nguyễn Du dù tức giận, nhưng cuối cùng cũng sợ mình để tóc xõa sẽ khiến người khác chỉ trỏ, nên khi xuống lầu đã búi tóc đen thành một búi gọn gàng.

Nàng bước ra khỏi Như Ý lâu, lại thay bộ trang phục của mình, trông rất bình tĩnh, khiến người khác không thể nhìn ra tâm tư của nàng. Nhưng chỉ có nàng biết, trong lòng nàng đang đau.

Ánh mắt lạnh lùng của Tống Hà rơi vào nàng, khi nàng kéo hắn, hắn không do dự đẩy nàng ra..

Lòng bàn tay chạm xuống đất hơi bị trầy xước, có chút đau rát, nhưng Nguyễn Du dường như không cảm nhận được. Nàng sờ lên chỗ trâm cài trên đầu, nhớ lại khi ngã xuống trâm đã rơi mất.

Nhưng vì tức giận, nàng lại không thèm quan tâm đến nó. Đó là chiếc trâm do Mục thị tặng nàng, nàng bỗng cảm thấy hối hận vì không nhặt nó lên kịp, giờ đây càng không thể quay lại lấy.

Thôi, cứ như vậy đi.[/HIDE-THANKS]
 
Chương 112

[HIDE-THANKS]Sau khi trở về Tống phủ, Nguyễn Du lập tức khóa mình trong phòng. A Tương cảm thấy hôm nay nàng có chút kỳ lạ, nhưng không biết kỳ lạ ở chỗ nào.

Nàng ta biết trước đó Nguyễn Du đã đi cùng Triệu Đông tìm Tống Hà, nên hỏi: "Tống công tử đâu ạ? Về rồi sao?"

Nguyễn Du không trả lời nàng ta, chỉ nghiêng người, nheo mắt lại, giọng có chút mệt mỏi nói: "A Tương, ta mệt rồi."

Thấy Nguyễn Du như vậy, A Tương không nói gì nữa. Nàng ta kéo rèm cửa sổ xuống, nhẹ nhàng nói: "Vậy tiểu thư hãy ngủ một giấc đi, A Tương sẽ hầu ở bên ngoài."

Nếu tiểu thư không muốn nói thì thôi, nàng ta cũng không quá quan tâm đến chuyện của Tống Hà. Hắn tự chuốc lấy khổ, thì kệ hắn! Cũng chỉ bị gọi đến từ đường đánh một trận thôi, dù sao cũng là hắn tự làm tự chịu, đáng đời mà!

-

Tống Hà đến một tiệm chuyên sửa trang sức, lấy chiếc trâm ngọc bị gãy đôi ra, lạnh lùng nói: "Sửa chiếc trâm này mất bao lâu?"

Chưởng quầy cầm trâm xem xét, nói: "Nếu không có gì thì nửa canh giờ là xong, chỉ có điều chỗ gãy khó nối, phải dùng miếng vàng để nối lại, còn tiền bạc thì.."

Bịch một tiếng, một thỏi bạc rơi xuống bàn, chưởng quầy lập tức không nói gì nữa, vui vẻ cầm trâm đi sửa. Có bạc thì dễ làm việc mà.

Trong thời gian này, Tống Hà không đi đâu cả, chỉ ngồi bên cạnh chưởng quầy nhìn ông ta sửa. Điều này khiến chưởng quầy cảm thấy áp lực lớn, chủ yếu là vì ánh mắt của Tống Hà quá lạnh, ông ta đổ mồ hôi lạnh, cảm giác như không phải hắn đến sửa trâm mà là đến cướp!

May mà khi ông ta sửa xong trâm, Tống Hà cũng không làm điều gì quá khích, chưởng quầy mới thở phào nhẹ nhõm, run rẩy đưa trâm cho hắn, nói: "Tống gia, trâm của ngài đã sửa xong, đều theo yêu cầu của ngài."

Tống Hà nhận trâm, thấy chỗ gãy đã được nối lại, tay nghề của chưởng quầy thật sự không tệ, nếu không nhìn kỹ thì khó nhận ra từng bị gãy.

Đặc biệt là trên miếng vàng nối có khắc một chữ - Ngư.

Hắn bất ngờ mỉm cười, đây là ngư của Nguyễn Du. Hắn không thừa nhận chữ "du" là ý nghĩa của ngọc đẹp, nếu thực sự như vậy, thì không phải càng xứng với Lục Hoài Ngọc hơn sao?

Mỗi lần nghĩ đến đây, hắn lại nghiến răng nghiến lợi.

Nhưng nếu xem chữ "du" là "ngư", thì lại càng phù hợp với Tống Hà hơn, hỏi rằng, Tiểu Ngư nhi làm sao có thể rời xa Tống Hà được?

Căn bản là không thể.

Tống Hà cầm trâm trở về, đến Tống phủ thì hướng thẳng đến viện của Nguyễn Du. Nhưng càng gần nàng, hắn càng đi chậm lại, hắn biết hôm nay Nguyễn Du thực sự tức giận.

Dù trước đây hắn cũng thường xuyên bắt nạt Nguyễn Du, nhưng không giống như hôm nay điên rồ như vậy. Hôm nay khi Nguyễn Du rời đi, hắn thấy rõ nàng thực sự đang giận hắn.

Hắn không có kinh nghiệm dỗ dành nữ nhân, không biết bắt đầu từ đâu. Nhưng cũng biết, khi đã làm sai thì phải có thái độ thành khẩn để nhận lỗi, nếu nàng không tha thứ, hắn sẽ cứ nhận lỗi cho đến khi nàng tha thứ.

Nếu nàng không hả giận, thì đánh hắn chửi hắn cũng được, hắn không để tâm.

Chỉ sợ rằng, Nguyễn Du căn bản không muốn gặp hắn.

Tống Hà đến trước cửa phòng Nguyễn Du, thấy cửa đóng chặt, do dự một chút rồi gõ cửa. A Tương ở bên ngoài, nghe thấy tiếng gõ cửa sợ làm Nguyễn Du thức dậy, liền vội vàng ra mở cửa, nhưng nàng ta không biết rằng Nguyễn Du hoàn toàn không ngủ.

Nàng ta thấy người đứng ngoài là Tống Hà, có chút ngạc nhiên: "Tống công tử? Ngài.. đến tìm tiểu thư sao?"

"Ừm, nàng ấy.. có ở đây không?" Tống Hà hỏi.

Nguyễn Du gật đầu: "Có, nhưng tiểu thư đã ngủ rồi, Tống công tử hãy về trước, đợi muộn chút nữa hãy qua."

Nói xong nàng ta định đóng cửa, dù nàng ta không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng có thể đoán được tiểu thư và Tống Hà chắc chắn đã xảy ra mâu thuẫn. Tống Hà vội vàng nắm lấy cửa, A Tương không thể đóng lại. Nàng ta nhíu mày không vui nói: "Tống công tử có ý gì đây?"

Tống Hà biết mình không nên như vậy, vội thu tay lại, nói: "Vậy ta sẽ đứng ở ngoài chờ nàng ấy, nếu nàng ấy tỉnh dậy thì nói với nàng ấy một tiếng."

Nói xong Tống Hà quay người đi ra ngoài đứng đợi, A Tương nhìn Tống Hà hôm nay cảm thấy kỳ lạ, luôn cảm thấy có gì đó không đúng, Tống Hà vốn là người bá đạo, hôm nay sao lại trở thành một chú mèo ngoan ngoãn nghe lời..

Thật sự quá kỳ lạ!

A Tương nghi ngờ nhìn Tống Hà một cái, rồi đóng cửa lại, thôi, hắn thích chờ thì cứ chờ đi.

Nguyễn Du đương nhiên nghe thấy tiếng động bên ngoài, nhưng trong lòng đã có tức giận, không muốn để ý.

Thế là, Tống Hà đứng ở bên ngoài chờ hơn một canh giờ, trong thời gian đó không đi đâu cả. A Tương thì thỉnh thoảng nhìn ra cửa sổ, mỗi lần thấy hắn vẫn không đi, nàng ta lại cảm thán thấy kỳ lạ.

Nhưng mỗi khi thấy Nguyễn Du nằm trên giường, dường như không có dấu hiệu tỉnh dậy, nàng ta cũng không gọi nàng, cứ thế chờ đợi.

Qua nửa canh giờ nữa, bầu trời chuyển màu, mây đen bao phủ, tiếng sấm vang lên, chỉ một lát sau, những giọt mưa lớn như hạt đậu ào ạt rơi xuống, rơi xuống trên ngói gạch xanh, cũng rơi xuống trên người Tống Hà, như ngọc rơi trên đĩa ngọc.

Chưa đầy một lát, Tống Hà đã ướt sũng, nhưng hắn vẫn kiên trì đứng ở đó, dường như không có ý định rời đi.

A Tương vốn cũng mơ màng ngủ, nghe thấy tiếng sấm, vội vàng từ giường ngồi dậy, mang giày chạy đến bên cửa sổ nhìn, thấy Tống Hà vẫn đứng ngây ra đó, không biết đi hay tránh mưa.

Nàng ta lẩm bẩm: "Tống công tử hôm nay có phải điên rồi không? Mưa to như vậy mà không biết đi tránh một chút."

Nàng ta đi vài bước vào trong, đang suy nghĩ có nên gọi Nguyễn Du dậy không thì Nguyễn Du đã lên tiếng: "Hắn còn ở ngoài sao?"

A Tương mới nhận ra, tiểu thư có lẽ vẫn chưa ngủ? Nếu không sao lại biết Tống Hà ở bên ngoài? Nàng ta gật đầu nói: "Vâng, bên ngoài mưa to lắm, Tống công tử như bị ma ám, cứ không chịu đi."[/HIDE-THANKS]
 
Chương 113

[HIDE-THANKS]Nguyễn Du dĩ nhiên không ngủ, mặc dù nàng luôn mơ màng, nhưng Tống Hà đến khi nào, mưa bắt đầu từ khi nào, nàng đều rõ ràng. Tính toán thời gian, có lẽ Tống Hà bây giờ đã ướt sũng.

Hắn không chịu đi, xem ra là quyết tâm muốn gặp mình một lần.

Nhưng gặp mặt rồi thì nói gì đây? Xin lỗi một câu? Nguyễn Du không quan tâm đến câu "xin lỗi" này, nàng chỉ cảm thấy rất thất vọng về Tống Hà.

Thở dài, Nguyễn Du ngồi dậy, nhìn ra ngoài qua màn, nói: "Ra ngoài xem một chút đi."

Tống Hà đứng im tại chỗ, toàn thân đã ướt sũng, quần áo dính chặt vào cơ thể, tóc cũng ướt sũng dính vào mặt. Mưa vẫn rơi liên tục trên người hắn, không chút thương tiếc.

Giống như ngay cả ông trời cũng không chịu nổi, muốn thay Nguyễn Du trút giận.

Cửa kêu kẽo kẹt mở ra, Tống Hà vội vàng ngẩng đầu nhìn, thấy Nguyễn Du đứng dưới hiên, trên mặt hắn lộ ra một chút vui mừng, ánh mắt cũng trở nên ấm áp hơn nhiều.

A Tương cầm một chiếc ô giấy màu xanh nhạt, Nguyễn Du cũng cầm một chiếc khác, hai người bọn họ bước xuống bậc đá đến trước mặt Tống Hà, Nguyễn Du biểu hiện bình thản, như không hề tức giận vì chuyện hôm nay, nhưng cũng không có biểu cảm thừa thãi nào khác.

Nàng đưa ô cho hắn, nói: "Về đi, mưa lớn như vậy, sẽ bị bệnh."

Tống Hà đáp lại câu không ăn nhập: "Nàng đừng tức giận, hôm nay ta đã không tỉnh táo, làm sai rồi, ta không nên đẩy nàng nhưng ta cũng không biết nàng sẽ ngã, là lỗi của ta, nàng tha thứ cho ta được không?"

Nguyễn Du mím môi, nói: "Ta không tức giận, ngươi mau về đi, để người khác thấy không tốt cho ngươi và ta."

"Nàng chắc chắn là tức giận, ta thấy rõ nàng không vui, Tiểu Ngư nhi, ta sai rồi, ta thật sự biết lỗi, ta chỉ là một kẻ ngốc, nếu nàng không hả giận, thì cứ đánh ta, dùng gậy đánh, dùng roi quất, ta đều chịu." Nguyễn Du càng thờ ơ, Tống Hà càng hoảng hốt.

Nguyễn Du suýt nữa bị lời của Tống Hà làm cho tức mà bật cười, nàng kiên quyết đưa ô cho hắn, mặc dù biết rằng hắn đã ướt sũng, cầm ô cũng không có ý nghĩa gì, nhưng vẫn cố tình chuẩn bị một chiếc ô cho hắn.

Nàng thấy Tống Hà như vậy, trong lòng cũng khó chịu: "Ta đánh ngươi làm gì? Nếu ngươi về bây giờ thì ta sẽ không tức giận nữa, nếu còn cố chấp không đi, ta sẽ lại tức giận."

"Được, ta đi, ta đi là được." Nghe được lời Nguyễn Du, Tống Hà nào dám ở lại đây thêm, hắn vội vàng muốn đi, lại nhớ đến chiếc trâm. Hắn nhanh chóng từ trong ngực lấy ra một cái hà bao, lấy chiếc trâm từ bên trong ra.

Hắn luôn cẩn thận bảo vệ, sợ chiếc trâm cũng bị mưa làm ướt. Nhưng mưa lớn như vậy, hắn đã ướt sũng, cái hà bao ở ngực đâu có thể tránh khỏi?

Tự nhiên cũng bị ướt, chiếc trâm cũng dính nước mưa.

Tống Hà lau chiếc trâm, cố gắng làm khô nước mưa trên đó, nhưng vì tay hắn ướt sũng, nước mưa trên trâm càng lúc càng nhiều.

Nguyễn Du thấy chiếc trâm, cũng hơi ngạc nhiên. Nàng nhớ lúc nàng ngã xuống, chiếc trâm đã bị gãy, xem ra sau đó Tống Hà đã đi sửa chiếc trâm. Nàng đưa tay nhận lấy, không để Tống Hà làm việc vô ích: "Được rồi, ngươi đưa trâm cho ta, mau về đi."

Nhưng Tống Hà không lập tức về, hắn dường như muốn nói gì đó, há miệng ấp úng một hồi, mặt đỏ bừng, vẫn không nói ra được câu nào.

A Tương nhíu mày nhìn Tống Hà, thấy mưa càng lúc càng lớn, nước trên mặt đất nhiều lên, đôi giày thêu của tiểu thư sắp bị ướt.

Nàng ta nhắc nhở: "Tống công tử nếu có điều gì muốn nói thì nhanh lên, mưa càng lúc càng lớn rồi."

Có vẻ như tiếng thúc giục này đã khiến Tống Hà nói ra, nhưng âm thanh vẫn ngắt quãng: "Tiểu Ngư nhi, nàng biết ta là người như thế nào, miệng nói một đằng, lòng nghĩ một nẻo, ta, ta rõ ràng thích nàng, nhưng lại làm những điều khiến nàng chán ghét.."

"Vừa rồi ta đã nghĩ nhiều, ta biết mình sai, ta sẽ sửa đổi, sau này sẽ không như vậy nữa, chỉ mong nàng đừng giận ta."

Tống Hà từ trước đến nay vốn rất bá đạo, đây là lần đầu tiên hắn nói chuyện như vậy. Hắn nhìn xuống sắc mặt của Nguyễn Du, thấy nàng thản nhiên, nước mưa từ mặt hắn chảy xuống, rơi xuống đất, tạo thành những gợn sóng.

"Ta nghe thấy mọi người nói nàng sắp gả cho tên họ Lục, còn muốn làm muội muội nuôi của ta, ta tức giận nên đã làm sai, là lỗi của ta."

A Tương nghe vậy thì nghẹn họng trân tối, trời ơi.. người này thật sự là Tống Hà sao? Không phải là ai đó giả mạo chứ? Tống Hà lại có thể hạ thấp tư thế như vậy, nói ra những lời này? Ta.. Ta không phải đang mơ chứ?

A Tương dụi mắt, nhưng mọi thứ trước mắt vẫn rất thật, đây không phải là mơ.

So với sự kinh ngạc của A Tương, Nguyễn Du bình tĩnh hơn nhiều. Nàng ngẩng đầu nhìn Tống Hà, nhận ra sự hối hận trong ánh mắt hắn, nàng biết hắn đang hối hận, cũng biết hắn thực sự đã nhận ra lỗi lầm.

Nàng cắn môi, nhẹ nhàng nói: "Ngươi yên tâm, ta sẽ không gả cho Lục công tử."

Dừng một chút, khi Tống Hà cảm thấy nhẹ nhõm, lại nghe Nguyễn Du nói: "Cũng như vậy, ta cũng sẽ không gả cho ngươi, ngươi về đi."

Nói xong lời này, Nguyễn Du không dừng lại nữa, quay người trở vào phòng.

Khi cánh cửa đóng lại, Tống Hà nhìn về phía Nguyễn Du, chỉ thấy tà áo bị nước mưa làm ướt của nàng.

Không gả cho Lục Hoài Ngọc, cũng không gả hắn? Điều này có nghĩa là gì?

Nguyễn Du muốn gả cho ai?[/HIDE-THANKS]
 
Chương 114

[HIDE-THANKS]Trong Thiên Hương Lâu.

Mạnh Tử Nguyên trầm tư phân tích cho Tống Hà: "Ta không nghĩ rằng lời của Nguyễn cô nương có nghĩa là muốn gả cho ai khác ngoài ngươi và Lục Hoài Ngọc. Hãy nghĩ xem, nếu nàng ấy có người trong lòng ở Dương Châu, thì sao lại chịu đến Thục Trung, hơn nữa, nàng ấy trông cũng không giống người biết mình có hôn ước mà vẫn sinh tình với người khác."

"Nàng ấy đã ở Thục Trung lâu như vậy, ngoài việc ở Tống phủ thì là chữa bệnh cho người bệnh, càng không thể tiếp xúc với người nào có thể khiến nàng ấy thích. Như vậy, có thể ý của nàng ấy có hai ý nghĩa."

Tống Hà ngồi yên chờ Mạnh Tử Nguyên nói tiếp, mặc dù hắn trong chuyện phá án hắn có kỳ tài, nhưng về chuyện tình cảm thì lại không hiểu.

Tạ Thính phấn khích, vội hỏi: "Nói nhanh lên, hai ý nghĩa đó là gì?"

Mạnh Tử Nguyên uống một ngụm trà để làm ẩm cổ họng, nói: "Thứ nhất, có thể nàng ấy vẫn chưa quyết định chọn ai giữa ngươi và Lục Hoài Ngọc, muốn thử thách thêm hai người. Thứ hai, có thể nàng ấy căn bản không nghĩ đến việc thành thân, quyết định sống cô độc hết quãng đời còn lại."

Hắn ta nghĩ đến những cô nương thường xuyên lui tới cửa hàng của mình, trong số đó có không ít người yêu mến hắn ta. Bọn họ gặp hắn ta thì như hổ đói, muốn ăn tươi nuốt sống hắn ta, trong mắt hắn ta, không có nữ tử nào không hoài xuân.

Nguyễn Du cũng không ngoại lệ.

Vì vậy hắn ta lại lắc đầu, di chuyển một chén trà khác trên bàn, nói: "Nhưng từ kinh nghiệm của ta, khả năng thứ hai gần như bằng không, vì vậy Nguyễn cô nương rất có thể muốn thử thách ngươi và Lục Hoài Ngọc, sau đó chọn một trong hai người làm lang quân như ý."

"Shh!" Tạ Thính kinh ngạc hít một hơi, lo cho Tống Hà, "Vậy Tống Hà ngươi phải cẩn thận, hiện tại nhìn thì khả năng ngươi thắng được Lục Hoài Ngọc ôm được mỹ nhân về nhà gần như bằng không.."

Câu này khiến Tống Hà liếc mắt sắc lạnh như dao về phía hắn ta, Tạ Thính ngượng ngùng cười, vẫy tay nói: "Thôi, coi như ta chưa nói gì.."

Mạnh Tử Nguyên nói chuyện cũng khéo léo, hắn ta nói: "Đúng vậy, sao Hà ca chúng ta lại kém hơn Lục Hoài Ngọc chứ? Có câu nói như thế nào nhỉ? Trăm công nghìn việc vô dụng nhất là thư sinh! Lục Hoài Ngọc ngoài việc học hành lợi hại, những thứ khác như đua ngựa, đấu dế, uống rượu, có thể so với Hà ca chúng ta không?"

Tống Hà: "..."

Hắn không khách khí gỡ tay Mạnh Tử Nguyên đang đặt trên vai hắn xuống, tay hắn siết mạnh một cái.

Cùng lúc trong lòng lại có hơi hoang mang, chẳng lẽ hắn thật sự kém cỏi như vậy sao.. Không đúng, hắn vẫn có thể phá án mà.

Trong khi nghĩ đến điều này, Mạnh Tử Nguyên cũng lên tiếng: "Hơn nữa, khả năng phá án của Tống Hà là hàng đầu, ít nhất chúng ta có thể bắt đầu từ điểm này, nếu tương lai có thể nhận được danh hiệu 'thần thám đệ nhất Đại Tề', thì cũng đủ oai phong rồi."

Tạ Thính gật đầu đồng tình: "Có lý, có lý."

Vì vậy, từ ngày hôm sau, Tống Hà bắt đầu lao vào việc giúp dân giải oan, phá kỳ án, với kế hoạch trở thành 'thần thám đệ nhất Đại Tề'.

Chỉ có điều, huyện Thanh Hà thực sự quá nhỏ, thêm vào đó, Tống huyện lệnh phụ thân của Tống Hà là một viên quan tốt, quản lý huyện Thanh Hà rất tốt, nên không có vụ án gi. Et người cướp của nào, chỉ không ngừng có những vụ án nhỏ lặt vặt.

Nhiều vụ như 'trâu nhà Đông ăn rau nhà Tây, hai nhà tranh chấp ra ầm ĩ ra tới công đường', hoặc 'con nhà nào đó ức hiếp nữ nhân nhà lành', 'bà mẫu và nhi tức nhà kia có mối quan hệ rất xấu, một ngày nào đó vì chuyện nhỏ mà vung tay đại chiến'..

Tống Hà vừa bận rộn với những vụ việc lặt vặt này, vừa cảm thấy rất lo lắng cho tiền ồ của mình..

Cùng lúc đó, hắn cũng không quên thể hiện sự tồn tại của mình trước Nguyễn Du.

Nguyễn Du nhận ra, kể từ khi xảy ra chuyện ở Như Ý lâu, Tống Hà thực sự đã có sự thay đổi lớn. Hắn tìm được một công việc ở nha môn, mỗi ngày đúng giờ đến báo cáo, không còn suốt ngày vô công rồi nghề, còn học cách quan tâm đến gia đình.

Trong thời gian ngắn ngủi này, Tống gia tràn ngập không khí mẫu từ tử hiếu, Tần thị vì sự thay đổi của Tống Hà mà mỗi ngày tâm trạng đều rất tốt, nhìn có vẻ như trẻ ra vài tuổi.

Nguyễn Du để thu thập sương sớm cho Mục thị, nên mỗi ngày đều dậy rất sớm, nhưng Tống Hà dậy còn sớm hơn nàng. Những ngày này, mỗi khi Nguyễn Du rửa mặt xong ra sân chuẩn bị thu thập sương sớm, đều thấy Tống Hà đã thu thập sương sớm xong đứng chờ ở đó.

Tống Hà cũng không nói nhiều, chỉ đưa chén sứ chứa sương sớm cho nàng, bảo nàng sau này đừng dậy sớm như vậy, ngủ nhiều thêm một chút nữa.

Nguyễn Du không để tâm đến lời của hắn, hôm sau lại dậy như thường lệ, lại thấy Tống Hà đã thu thập sương sớm xong.

Cứ như vậy trôi qua năm sáu ngày, Nguyễn Du vẫn dậy sớm như thường, Tống Hà mỗi ngày đều thu thập sương sớm cho nàng.

Hai người vẫn như thế không nói gì nhiều, ngay cả khi nói chuyện cũng chủ yếu là Tống Hà nói, hắn kể cho nàng nghe hôm qua lại phá được vụ án gì, mọi chuyện thú vị mà hắn gặp đều nói cho nàng nghe.

Nếu có thể khiến nàng cười, thì cả ngày hôm đó tâm trạng của Tống Hà sẽ như ánh mắt trời chiếu sáng khắp nơi.

Thái độ của Tống Hà khiến ngay cả A Tương, người vốn không thích hắn, cũng không khỏi cảm thán. Nàng ta còn thay Tống Hà nói vài câu tốt với Nguyễn Du, mong rằng nàng sẽ tha thứ cho hắn, hắn thực sự đã thay đổi nhiều.

Nhưng Nguyễn Du chỉ cười đáp: "Hôm đó hắn đến tìm ta, ta đã nói qua rồi, ta không còn tức giận nữa, còn nói gì đến việc tha thứ?"

Dù lời nói như vậy, nhưng A Tương vẫn nhận ra tiểu thư đã khác trước. Trước đây, khi tiểu thư gặp Tống công tử, sẽ không bao giờ thờ ơ như vậy.

Nhưng rốt cuộc đó là chuyện của chủ tử, nàng ta chỉ nói vài câu rồi thôi.[/HIDE-THANKS]
 
Chương 115

[HIDE-THANKS]Hôm nay là Tết Đoan Ngọ, Nguyễn Du vẫn dậy sớm, A Tương hầu hạ nàng rửa mặt xong, nói: "Tiểu thư, A Tương nghe Thải Bình tỷ tỷ nói Thục Trung vào Tết Đoan Ngọ sẽ tổ chức hội đèn lồng, chúng ta cũng đi xem cho vui nhé."

A Tương thực ra còn lớn hơn Nguyễn Du một tuổi, nhưng là người tính tình hoạt bát, biết có hội đèn lồng thì phấn khởi không thôi.

Nguyễn Du cười gật đầu: "Được."

"Tiểu thư, người thật tốt quá!" A Tương vui vẻ nói, rồi nghĩ một chút lại hỏi: "Vậy bây giờ chúng ta đi ra sân trước sao?"

Bình thường bọn họ đều ra sân trước để thu thập sương sớm, mặc dù từ khi Tống Hà làm giúp, bọn họ đã trực tiếp lấy những chén sứ đầy sương từ hắn, không cần phải tự mình thu thập nữa.

Nguyễn Du gật đầu, hai người liền đi ra sân trước.

Nhưng hôm nay khi đến, Tống Hà vẫn chưa thu thập xong sương, hắn thấy Nguyễn Du đến, vội vàng nói: "Các nàng ngồi trong đình chờ một chút, nếu thấy chán thì ăn chút điểm tâm và uống trà, những thứ này ta vừa bảo hạ nhân mang tới."

Hắn dừng một chút, rồi nói với Triệu Đông bên cạnh: "Triệu Đông, còn không mau mời Nguyễn tiểu thư qua ngồi?"

Triệu Đông vội vàng chạy đến trước mặt Nguyễn Du, nói: "Nguyễn tiểu thư, mời đi bên này."

Trong lòng Nguyễn Du cảm thấy nghi hoặc, bình thường lúc này bọn nàng đến, Tống Hà đã thu thập xong sương rồi, sao hôm nay lại muộn như vậy. Nhưng nàng nghĩ có thể hôm nay hắn dậy muộn, nên không hỏi thêm.

Nàng không thúc giục, chỉ gật đầu với Triệu Đông rồi đi về phía đình.

Trên bàn là điểm tâm nàng thích nhất, bánh phù dung, ăn kèm với trà Long Tĩnh càng thêm thơm ngon. Nguyễn Du ăn một miếng, rồi đưa cho A Tương một miếng, A Tương đã thèm lắm rồi, liền cười hí hửng nhận lấy bánh nhâm nhi thưởng thức.

Triệu Đông có tâm sự, nhìn thiếu gia của hắn ta, cuối cùng không nhịn được hỏi: "Nguyễn tiểu thư có biết vì sao hôm nay thiếu gia lại đến muộn không?"

"Vì sao?" Nguyễn Du nhướng mày hỏi.

Triệu Đông thật thà nói: "Tối qua có người đến báo án nói rằng tiểu tôn nữ nhà bọn họ mất tích, nghi ngờ bị bọn buôn người bắt cóc, lúc đó đã là giờ Dậu, trong nha môn không còn ai. Theo lý mà nói cũng phải đợi đến ngày mai mới báo án, nhưng thiếu gia vẫn tiếp nhận vụ án, bận rộn cả đêm, mới tìm được tiểu cô nương đó về."

"Thiếu gia trở về vào cuối giờ sửu, quá mệt mỏi nên ngủ quên mất canh giờ, rồi vội vàng dậy đi thu thập sương sớm cho Nguyễn tiểu thư. Nguyễn tiểu thư, thiếu gia nhà tiểu nhân là người ăn nói vụng về không biết nói những lời hay, nhưng Triệu Đông có thể đảm bảo, thiếu gia thật lòng với Nguyễn tiểu thư!"

Triệu Đông vỗ ngực nói, không cẩn thận dùng sức quá mạnh, suýt chút nữa làm mình ngất đi, vội vàng thu tay lại.

Nguyễn Du có chút ngạc nhiên, nàng thật sự không ngờ Tống Hà hôm nay sáng sớm mới về trở về, càng không ngờ hắn thức cả đêm, lại vì thu thập sương cho mình mà dậy sớm.

Nàng quay đầu nhìn Tống Hà, thấy hắn rất chú tâm, không nhìn về phía bọn họ. Nàng không biết trong lòng mình đang cảm thấy gì, vừa rung động, lại có chút chua xót.

Nàng không phải là người thích tự lừa mình dối người, nàng không thể phủ nhận rằng mình có chút thích Tống Hà.

Có lẽ là vì hôm ấy ở Thiên Trúc Tự, Tống Hà đã giúp nàng tìm lại linh vị của phụ thân, hoặc có lẽ là vì hắn liều mình đua ngựa để giành lại viên huyết ngọc cho nàng, nàng đã không phân biệt được, nhưng điều duy nhất nàng rõ ràng là, khi đối mặt với Tống Hà, nàng sẽ cảm thấy rung động.

Đó là cảm xúc mà khi đối diện với Lục Hoài Ngọc, nàng không có được.

Dù rằng Tống Hà là người bá đạo, thô lỗ, luôn tỏ ra hung dữ.

Lần trước chuyện ở Như Ý lâu, Nguyễn Du cũng thật sự nản lòng thoái chí. Nhưng mọi chuyện đã qua nhiều ngày, từ ngày đầu tiên Tống Hà cầu xin nàng tha thứ đã đứng ngoài mưa, đến sau này hắn mỗi ngày đều cố gắng lấy lòng. Nguyễn Du thấy rõ, Tống Hà thật sự đã nhận ra lỗi lầm.

Nàng vốn không phải là người thích bám víu vào chuyện cũ, càng không phải là người mãi bám vào lỗi lầm của Tống Hà.

Nàng đứng dậy nói với A Tương: "Không phải ngươi thích ăn bánh phù dung nhất sao? Ngươi từ từ ăn đi, ta qua bên đó một chút rồi sẽ quay lại, ngươi không cần đi theo."

Nói xong, nàng liền đi về phía Tống Hà.

A Tương cũng biết ý, Nguyễn Du bảo nàng ta ở lại thì nàng ta ở lại ăn bánh, thấy Triệu Đông ôm bụng trông có vẻ đáng thương, nàng ta hất cằm nói: "Đói lắm phải không? Gọi ta một tiếng A Tương tỷ tỷ, ta sẽ thưởng cho ngươi một miếng bánh phù dung."

"Chậc, gọi một tiếng A Tương muội muội thì còn hợp lý hơn." Triệu Đông đáp, sắc mặt hơi đỏ lên.

Sáng sớm, cây cỏ đều treo những giọt sương trong suôt lấp lánh, khi Nguyễn Du đi qua, váy nàng bị lây hơi ướt một chút.

Tống Hà đang thu thập sương trên lá sen, rất cẩn thận, không để lãng phí một giọt nào. Hắn quá chú tâm đến mức không hề nhận ra Nguyễn Du đã đến bên cạnh hắn.

"Nghe nói tối qua ngươi đã phá một vụ án?" Nguyễn Du hỏi.

Tống Hà nghe thấy giọng của Nguyễn Du, lập tức quay đầu nhìn nàng, trong lòng kinh ngạc vui mừng. Đây là lần đầu tiên trong thời gian dài, Nguyễn Du đã chủ động nói chuyện với hắn, hắn khoát tay nói: "Ừ, chỉ là đứa tôn nữ của bà lão mất tích, nghi ngờ bị bọn buôn người bắt cóc, sau đó ta tìm thấy nàng ta ở một ngôi miếu đổ nát ở thành nam."

"Hóa ra là nàng ta nhớ phụ mẫu, nên đã chạy đến phần mộ của phụ mẫu ở thành nam, sau đó khi trở về thì trời đã tối, nàng ta không tìm được đường về nhà, may mà trong miếu có một đứa người ăn xin tốt bụng, cho nàng ta ở lại một đêm, sáng mai sẽ về."

"Khi ta tìm thấy nàng ta, nàng ta đang ngủ rất say, không biết gia đình đã lo lắng đến mức nào.." Nói đến đây, Tống Hà lại ngừng lại, xin lỗi nói: "Ta quên rằng nàng cũng.."

Nguyễn Du lại không để tâm, cười nhẹ, nàng đã mất phụ mẫu, chẳng lẽ từ giờ trở đi không cho phép ai nhắc đến hai chữ đó sao?

Nàng mỉm cười nói: "Không ngại, tiểu cô nương không sao là tốt rồi. Ngươi cũng vất vả rồi, vẫn nên về ngủ thêm một chút đi? Việc thu thập sương cứ để ta làm là được. Hôm nay là Tết Đoan Ngọ, hôm nay không đi bày sạp xem bệnh, cũng không bận rộn."

Sau khi nghe Nguyễn Du nhắc nhở, Tống Hà mới nhớ hôm nay đã đến Tết Đoan Ngọ rồi.

Hắn không thực sự quay trở về, mà nói: "Chỉ còn thiếu một hai giọt nữa là đủ, đừng lo."

Trong lúc nói chuyện, hắn đã thu thập xong, đưa chén sứ cho nàng, cười nói: "Xong rồi."

"Ừ, vậy ngươi.. nhanh chóng về nghỉ ngơi đi." Nguyễn Du cũng cười, nhận chén sứ rồi bảo A Tương đi cùng nàng đến phòng của Mục thị.

Nhìn bóng dáng Nguyễn Du dần dần xa đi, Tống Hà mới nhận ra mình quên một chuyện. Hôm nay là Tết Đoan Ngọ, tối nay sẽ có hội đèn lồng, hắn nên mời nàng cùng đi xem hội đèn lồng mới phải![/HIDE-THANKS]
 
Chương 116

[HIDE-THANKS]Mấy ngày trước, Lục lão phu nhân đã đến tìm Mục thị, nói về chuyện của Nguyễn gia.

Dù Mục thị đã nhiều lần cam đoan rằng chuyện của Nguyễn gia đã qua, Hoàng thượng sẽ không vì Lục Hoài Ngọc cưới Nguyễn Du mà cắt đứt tiền đồ của hắn ta. Nhưng Lục lão phu nhân thương tôn tử, không cho phép trên con đường làm quan của hắn ta có chút sai sót nào, vì vậy hôn sự này đã bị hủy bỏ.

May mắn là hai người bọn họ không vì chuyện này mà cắt đứt giao tình, chỉ là khi đi đến Lục phủ, Mục thị không dẫn theo Nguyễn Du nữa, Lục lão phu nhân cũng đã mời đại phu khác đến xem bệnh cho mình.

Nguyễn Du thông minh vô cùng, mặc dù Mục thị không nói, nàng cũng hiểu hết. Huống chi, nàng vốn đã mong đợi kết quả như vậy.

Nàng pha trà cho Mục thị, tổ tôn hai người lại nói chuyện một lúc, Nguyễn Du đề nghị tối nay đi xem hội đèn lồng, Mục thị sợ hai cô nương sẽ gặp chuyện gì không hay, liền đề nghị để Tống Hà đi cùng bọn nàng.

Nguyễn Du không từ chối.

-

Hội đèn lồng sẽ diễn ra từ giờ Tuất một khắc đến cuối giờ Tuất, kéo dài trọn vẹn suốt một canh giờ.

Sau khi ăn tối xong, A Tương cảm thấy không thể chờ thêm được nữa. Đã là hội đèn lồng, chắc chắn trên phố sẽ có nhiều người bán đèn lồng, Nguyễn Du không chuẩn bị đèn lồng trước, đến lúc đó mua một cái cũng được.

Tống Hà biết mình có thể lấy danh nghĩa bảo vệ Nguyễn Du để cùng nàng đi xem hội đèn lồng, nên đã từ nha môn trở về sớm, hắn lục lọi tủ quần áo để tìm ra những bộ trường sam đẹp nhất của mình, trong lúc thử đồ còn hỏi Triệu Đông bộ nào đẹp nhất.

Cuối cùng Triệu Đông chọn bộ màu trắng ngà, Tống Hà mặc màu trắng nhìn đẹp nhất.

Cùng lúc đó, Triệu Đông cũng thầm khen, hóa ra không chỉ nữ nhi mới vì người mình thích mà làm đẹp, mà các thiếu niên cũng vậy.

-

Vừa đến giờ Tuất, toàn bộ đèn lồng trên phố đều được thắp sáng, ngày càng nhiều người cầm lồng đèn nhỏ ra ngoài, hăng hái đi rước đèn.

Dương Châu cũng có tổ chức hội đèn lồng, hội đèn lồng vào Tết Nguyên Tiêu và lễ Thất Tịch thậm chí còn rực rỡ hơn hội đèn lồng ở huyện Thanh Hà. Nhưng từ khi Nguyễn gia xảy ra chuyện, Nguyễn Du đã không còn đi xem rước đèn như bây giờ nữa.

A Tương nhìn quanh, như một con ngựa hoang được thả ra sau thời gian dài bị nhốt.

Nguyễn Du thấy nàng ta như vậy thì không nhịn được cười. Tống Hà đứng bên trái nàng, nếu có ai chen vào, hắn sẽ lặng lẽ bảo vệ Nguyễn Du, không để nàng bị va chạm.

Khi Nguyễn Du cười rộ lên, đôi mày cong cong, dưới ánh đèn, hàng mi dài in bóng trên mí mắt, thật đẹp. Tống Hà nhìn thấy mà trong lòng chấn động, tim hắn như ngừng một nhịp.

Hắn muốn chủ động nói điều gì với Nguyễn Du, nhưng lại không biết nên nói gì. Đúng lúc đang do dự, A Tương và Triệu Đông trở về.

A Tương chỉ về phía trước nói: "Tiểu thư, bọn nô tì ở phía trước thấy có người đang đố đèn, rất đông vui, hay chúng ta qua xem nhé."

Triệu Đông giải thích: "Đó là giải đấu đố đèn nổi danh nhất ở Thục Trung, mỗi năm vào thời điểm này có nhiều người tài giỏi đến tham gia đoán, chỉ không biết năm nay chiếc đèn lồng do ông chủ Đường tự tay làm sẽ được ai giành được."

Ông chủ Đường mà Triệu Đông nói là chủ cửa hàng đèn lồng nổi tiếng nhất ở Thục Trung, đèn lồng ông ta làm không ai sánh kịp, mỗi năm chỉ làm vài cái, người khác muốn mua cũng không được. Bởi vậy có rất nhiều người tham gia đố đèn Tết Đoan Ngọ chỉ để giành được chiếc đèn lồng do ông ta tự tay làm.

"Vậy đó không phải là cuộc thi đố đèn thôi sao." A Tương không hài lòng nói, cảm thấy Triệu Đông nói nhiều mà cũng không khác gì mình.

Nguyễn Du cũng hứng thú, nhìn về phía Tống Hà như đang hỏi ý kiến hắn. Nếu là Tống Hà năm trước tuyệt đối sẽ không tham gia vào những sự kiện náo nhiệt như vậy, nhưng thấy Nguyễn Du nhìn mình, hắn lập tức gật đầu: "Chúng ta cũng qua xem nhé."

Nhóm bốn người liền đi về phía đám người âm thanh ồn ào.

Khi bọn họ đến, người tổ chức cuộc thi đố đèn, cũng là người của cửa hàng đèn lồng Đường gia, đã mang ra một chiếc đèn lồng, chiếc đèn lồng được làm rất tinh xảo và đẹp đẽ, vừa xuất hiện đã khiến những chiếc đèn khác lập tức trở nên mờ nhạt.

Trên mặt chiếc đèn lồng có vẽ một bức tranh, Nguyễn Du ở vị trí này không nhìn rõ, đại ý là một đôi nam nữ rất ân ái. Đang nghĩ ngợi thì nghe người ta nói: "Chiếc đèn lồng này là do sư phụ của ta tự tay làm, sau khi hoàn thành đã được đặt ở miếu Nguyệt Lão trong bốn mươi chín ngày, nếu ai thắng được chiếc đèn này tặng cho người mình yêu, thì có thể cùng nhau bạc đầu giai lão."

Câu nói này lập tức khiến người phía dưới một mảnh sôi sục, những thiếu niên đều hừng hực khí thế, chỉ mong giành được chiếc đèn lồng này tặng cho những cô nương mình ái mộ.

Nguyễn Du mỉm cười, thầm nghĩ Đường tiền bối này quả là một cao thủ trong giới kinh doanh, không trách được có thể khiến cửa hàng đèn lồng Đường gia phát dương quang đại thế này, mánh lới này vừa đưa ra, mọi người tự nhiên sẽ đổ xô đến.

Một hồi trống vang lên, người tổ chức liền bảo mọi người đi sang bên kia báo danh.

Nghe nói cuộc thi đoán đố đèn có chín vòng, mặc dù không nhiều vòng, nhưng hầu hết mọi người đều bị loại ở vòng hai, người nào trả lời đúng năm vòng đã là rất giỏi, nếu có thể trả lời đúng chín vòng thì tất nhiên không cần phải nói!

Nguyễn Du hỏi: "Nếu có nhiều người cùng vượt qua vòng chín thì sao?"

Triệu Đông kêu lên, cảm thấy Nguyễn Du quá coi thường độ khó của các vòng: "Điều đó làm sao có thể, tổng thể năm trước chưa từng gặp phải tình huống như vậy."

Hắn ta nghĩ một chút rồi nói: "Ngược lại có một năm không ai vượt qua được vòng thứ chín, vì vậy huyện Thanh Hà của chúng ba còn bị huyện Triệu bên cạnh cười nhạo là không có nhân tài."

A Tương càng thêm tò mò: "Mấy câu đố đèn này thật sự khó như vậy sao?"

"Đương nhiên rồi, nếu ngươi tham gia, chắc chắn sẽ không qua được vòng đầu tiên!" Triệu Đông nhướng mày nói.[/HIDE-THANKS]
 
Chương 117

[HIDE-THANKS]Nguyễn Du nhận ra gần đây hai người bọn họ càng thích cãi nhau, nàng bất đắc dĩ lắc đầu. Quay đầu lại thì phát hiện Tống Hà vốn đứng bên trái nàng đã không còn, nàng vội vàng đi tìm bóng dáng hắn, rồi sau đó thấy hắn ở chỗ báo danh.

"?" Tống Hà cũng muốn tham gia giải đấu đố đèn năm nay sao?

Không chỉ có vậy, hôm nay Lục Hoài Ngọc cũng đến. Trước đây hắn ta chưa bao giờ tham gia vào những sự kiện như vậy, hôm nay cũng là bị Phương Ánh Nhu gọi đến.

Kể từ khi Lục lão phu nhân nói với hắn ta rằng hôn sự giữa hắn ta và Nguyễn Du đã bị hủy bỏ, hắn ta cảm thấy mình có chút suy sụp.

Hắn ta đã đến Tống phủ tìm Nguyễn Du, nhưng được báo là Nguyễn Du không muốn gặp hắn ta. Hắn ta cảm thấy trong lòng rất khó chịu, thầm nghĩ chắc chắn là vì tổ mẫu đã hủy bỏ hôn sự, Nguyễn Du đã tức giận.

Hắn ta tự nhủ rằng năm sau kỳ thi hương nhất định phải đạt được vị trí đầu bảng, nếu hắn ta trúng cử thành tân khoa trạng nguyên mới có thể có lợi thế đàm phán với tổ mẫu.

Hiện tại hắn ta chỉ lo lắng rằng, Nguyễn Du sẽ thành thân trước khi hắn ta có được thành tựu.

Phương Ánh Nhu thấy chiếc đèn lồng tượng trưng cho tâm ý tương thông, kéo tay Lục Hoài Ngọc, làm nũng: "Biểu ca, chiếc đèn lồng kia đẹp quá, biểu ca đi thắng về cho Nhu nhi nhé?"

Hôm đó nàng ta nói muốn đi làm ni cô chỉ là dọa dẫm Lục Hoài Ngọc mà thôi, càng không cần nói đến việc sau này Lục lão phu nhân chủ động đề nghị hủy bỏ hôn sự giữa Lục Hoài Ngọc và Nguyễn Du, nàng ta không còn lo lắng gì nữa, tự nhiên lại quay về bên Lục Hoài Ngọc.

Lục Hoài Ngọc nhìn chiếc đèn lồng rực rỡ, dường như hai người trên đèn đã biến thành hắn ta và Nguyễn Du. Hai người cầm sắt hòa mình, ân ái như keo sơn.

Hắn ta cũng đi báo danh, nhưng không phải vì Phương Ánh Nhu, mà hắn ta muốn giành được chiếc đèn lồng để tặng cho Nguyễn Du.

Nghĩ đến Nguyễn Du, hắn ta nhìn xung quanh, cũng không biết hôm nay Nguyễn Du có đến không?

Mấy người Nguyễn Du đứng ở chỗ hơi đông người, Lục Hoài Ngọc không chú ý đến bọn họ. Hơn nữa, tiếng trống vang lên, mọi người đều đi qua đố đèn.

Dù nhìn số người báo danh không ít, nhưng đến vòng đầu tiên quả nhiên như Triệu Đông nói, có hơn một nửa người đã bị loại ngay từ vòng một.

Sau đó mỗi vòng qua đi, số người lại giảm bớt, đến vòng bảy chỉ còn khoảng mười người trên đài.

Sau vòng thứ tám, lại có năm người bị loại, trên đài chỉ còn lại năm người. Nguyễn Du đứng dưới đài, ngẩng đầu nhìn bóng lưng Tống Hà, bên tai là tiếng A Tương và Triệu Đông đang cổ vũ cho Tống Hà.

Nàng cũng thấp giọng thì thầm: "Cố lên Tống Hà.." Không biết từ lúc nào, khi qua vòng tám, nàng rõ ràng chỉ là một khán giả, nhưng lòng bàn tay lại toát mồ hôi.

Tống Hà quay đầu nhìn về phía Nguyễn Du, nở một nụ cười tự tin. Nguyễn Du vừa lúc chạm phải ánh mắt hắn, ngẩn ra một chút rồi cũng mỉm cười đáp lại.

Lục Hoài Ngọc cũng chỉ phát hiện Tống Hà tham gia cuộc thi đố đèn này khi số người giảm bớt, hắn ta vốn nghĩ người như Tống Hà thì cho dù có tham gia cũng sẽ bị loại ở vòng một hoặc hai.

Nhưng không ngờ Tống Hà lại kiên trì vượt qua vòng tám, giờ đây chỉ còn một bước nữa là đến vòng chín.

Tình địch đụng mặt hết sức đỏ mắt, Lục Hoài Ngọc không ưa Tống Hà, mà Tống Hà cũng không tỏ ra hòa nhã được với Lục Hoài Ngọc. May mắn là hiện giờ vì Nguyễn Du mà hắn đã thay đổi tính tình, nếu đổi lại là trước đây, ngay trước mặt mọi người nhào đánh Lục Hoài Ngọc thì hắn cũng làm được.

Khi chiếc đèn lồng được mở ra, năm người còn lại bắt đầu viết chữ, nhưng vòng này thực sự quá khó, những người đã cố gắng phấn đấu qua vòng tám giờ lại bị loại ba người, coi như là công cốc.

Người duy nhất còn lại trên đài chỉ còn Tống Hà và Lục Hoài Ngọc.

Dưới đài một mảnh xôn xao, hai người cùng nhau vượt qua vòng chín, đây còn là lần đầu tiên bọn họ thấy cảnh tượng như vậy, thật sự là một trận tu la tràng.

Nguyễn Du cũng không ngờ Tống Hà lại có thể thông suốt vượt qua như vậy, niềm vui trong lòng còn chưa kịp dâng trào thì nàng đã chú ý đến Lục Hoài Ngọc bên cạnh hắn, hai người đứng cạnh nhau, không khí xung quanh rất không hòa hợp, ngay cả người ở dưới đài cũng nhận ra điều đó.

Phương Ánh Nhu ban đầu chỉ nghĩ rằng chỉ có biểu ca của mình mới có thể vượt qua vòng chín, không ngờ lại có hai người cùng vào, trong lòng nàng ta căm giận, hướng trên đài kêu to: "Biểu ca, cố lên, huynh chắc chắn sẽ thắng!"

A Tương và Triệu Đông thấy vậy, cũng nhanh chóng cổ vũ cho Tống Hà.

Vì cả hai đều đã vượt qua vòng, chắc chắn sẽ phải qua tiếp một vòng cuối cùng. Vòng cuối năm nào cũng có, chẳng qua chưa bao giờ được đem ra dùng. Thấy được trận thế năm nay, người tổ chức ngược lại rất vui mừng.

Đừng thấy chín vòng trước rất khó, nhưng đến vòng cuối, người tổ chức lại yêu cầu mang ra ba bộ dụng cụ làm đèn lồng, ông ta nói: "Vòng mười này nói dễ cũng dễ, nói khó cũng khó, chính là làm đèn lồng. Ta sẽ làm một lần cho các ngươi xem, nếu hai người trong thời gian quy định đều làm được đèn lồng, thì người làm đẹp nhất sẽ thắng, nếu chỉ có một người làm được, thì người đó sẽ thắng, dù làm tốt hay không vẫn tính là thắng!"

Quy tắc này vừa đưa ra, dưới sân lập tức xôn xao, sao lại đơn giản như vậy, vòng cuối lại là làm đèn lồng..

Thậm chí có một người biết làm đèn lồng giơ tay: "Ta biết làm, để ta làm đi, ta chắc chắn sẽ thắng!"

Sau đó có người châm chọc: "Ngươi muốn tham gia vòng cuối? Được thôi, trước hết hãy trả lời đúng chín câu đố trước đó đã, nếu không đúng, thì đâu có tư cách tham gia vòng cuối?"[/HIDE-THANKS]
 
Chương 118

[HIDE-THANKS]Câu nói này khiến mọi người cười ồ lên, nào có chuyện dễ dàng như vậy! Những người có thể vượt qua chín vòng phần lớn là những người học hành, chỉ biết làm đèn lồng cũng không vượt qua được chín vòng.

Trong lúc mọi người đang đùa giỡn, bọn họ thấy người tổ chức đã bắt đầu làm đèn lồng, ông ta làm rất nhanh, trước tiên dùng dao nhỏ để chuốt những sợi trúc, những sợi trúc này sẽ làm khung cho đèn lồng, phải được chuốt thật tốt, chỉ khi cấu trúc bên trong được làm tốt thì toàn bộ đèn lồng mới có vẻ đẹp.

Nếu so sánh bằng xương và da của con người, thì những sợi trúc này chính là xương của đèn lồng, sau khi làm xong khung thì mới dán giấy tuyên thành, đó mới là da của đèn lồng.

Để làm một chiếc đèn lồng đẹp, xương và da đều phải được làm cẩn thận, thiếu một trong hai đều không được. Người tổ chức này là người của cửa hàng đèn lồng Đường thị, tay nghề tự nhiên không tầm thường, không biết có phải cố tình nâng cao độ khó hay không, mà động tác của ông ta cũng rất nhanh, người dưới đài đều im lặng nhìn ông ta làm đèn lồng, sợ rằng lỡ mất một bước.

Nhưng dù vậy, khi ông ta làm xong một chiếc đèn nhỏ, mọi người mới nhận ra rằng mình đã quên mất ông ta đã làm như thế nào.. còn Tống Hà và Lục Hoài Ngọc thì sao?

Tống Hà và Lục Hoài Ngọc tự nhiên nhớ rõ, nhưng thực hành thì không biết sẽ ra sao..

Lục Hoài Ngọc trước tiên dùng bút vẽ trên giấy tuyên thành, hắn ta vẽ rất đẹp, chỉ trong chốc lát đã hoàn thành, trên đó vẽ một cặp nhẫn ngọc, ám chỉ hắn ta và Nguyễn Du. Sau khi vẽ xong, hắn ta mới cầm dao nhỏ bắt đầu chuốt sợi trúc.

Tống Hà thì bắt đầu chuốt sợi trúc ngay lập tức, thời điểm hắn quan sát người tổ chức và nhận ra rằng việc chuốt sợi trúc có phương pháp nhất định, nếu làm đúng sẽ tiết kiệm công sức, còn nếu làm sai..

Hắn đảo mắt liếc qua Lục Hoài Ngọc, thấy hắn ta vẽ đôi nhẫn ngọc trên giấy tuyên thành, sắc mặt liền trầm xuống. Khi thấy Lục Hoài Ngọc cũng cầm dao nhỏ bắt đầu chuốt sợi trúc, khóe miệng hắn gợi lên một nụ cười lạnh.

Quả nhiên, Lục Hoài Ngọc trong lĩnh vực hội họa tự nhiên xuất sắc hơn Tống Hà, nhưng hắn ta hoàn toàn không nắm được kỹ thuật chuốt sợi trúc, chỉ trong vài động tác đã bị dao sắc cắt phải.

"Shhh!" Lục Hoài Ngọc nhíu chặt mày, kêu ra tiếng. Giọt máu đỏ rơi xuống giấy tuyên thành, làm ướt nhẹp đôi nhẫn ngọc vừa mới vẽ xong, chỉ trong chốc lát đã không còn nhìn thấy gì nữa.

Lục Hoài Ngọc bị thương, lại lãng phí thời gian trong việc vẽ, Tống Hà tự nhiên dẫn trước. Mặc dù hắn không vẽ giấy tuyên thành, nhưng khi làm đèn lồng lại chọn mẫu hình phức tạp.

Chỉ có điều là có chút xấu.. khiến người ta không thể nhận ra đó là con vật nhỏ gì..

Lục Hoài Ngọc mặc dù tay bị thương, nhưng vẫn không từ bỏ cuộc thi, chỉ là động tác càng lúc càng chậm, đến khi hắn ta chuốt xong sợi trúc thứ hai, Tống Hà đã hoàn thành đèn lồng.

Khi tiếng trống vang lên, Tống Hà giơ chiếc đèn lồng hơi xấu xí mà mình tự tay làm lên, người tổ chức cười tươi, vỗ tay nói: "Có vẻ như năm nay đã tìm được chủ nhân của chiếc đèn lồng rồi!"

Mọi người dưới đài hoan hô vang dậy.

A Tương và Triệu Đông nhìn nhau, cùng nhau đánh một chưởng xem như hóa giải những hiềm khích trước đây. Nguyễn Du tuy không quá kích động như hai người bọn họ, nhưng cũng nở một nụ cười, trong lòng dâng lên một niềm vui.

Tống Hà đã thắng.

Khi người tổ chức cầm chiếc đèn lồng tượng trưng cho bạc đầu giai lão đưa cho Tống Hà, mọi người mới phát hiện chiếc đèn lồng này tinh xảo như thế nào, nó có tám mặt, mỗi mặt đều có một bức tranh, trong tranh có sen tịnh đế, liên chi lý*, chim liền cánh, đôi uyên ương đang vui đùa..

*liên chi lý: Chỉ một cây có hai thân cây liên nhau, ám chỉ gắn bó như tình nghĩa vợ chồng.

Dưới đèn lồng có tua rua, ở giữa còn có một cái kết đồng tâm, quả thật là một chiếc đèn lồng tượng trưng cho tình yêu.

Tống Hà nhận được đèn lồng, từ trên đài nhảy xuống, hắn đi đến trước mặt Nguyễn Du, tươi cười đưa đèn lồng cho nàng, nói: "Nhìn này, ta đã thắng được đèn lồng!"

Có lẽ vì ánh trăng đêm nay quá đỗi ôn nhu, hoặc có thể dưới ánh đèn chiếu rọi, nhìn Tống Hà thật tuấn tú, tim Nguyễn Du đập thình thịch. Nàng cảm thấy tai mình nóng bừng, lòng bàn tay toát mồ hôi.

Nàng cảm thấy cổ họng khô khát, suýt chút không nói nên lời.

Mọi người xem náo nhiệt đều nhìn về phía này, muốn xem Nguyễn Du có nhận chiếc đèn lồng của Tống Hà hay không, thậm chí đã có người chúc mừng Tống Hà ôm được mỹ nhân về.

Lục Hoài Ngọc cũng là lúc này mới phát hiện Nguyễn Du có đến đây, nàng đứng giữa đám đông, Tống Hà cầm đèn lồng đứng trước mặt nàng, ánh đèn chiếu lên gương mặt trắng như sứ của nàng, càng thêm dịu dàng.

Trong lòng Lục Hoài Ngọc chùng xuống, hai tay gắt gao siết chặt, nhưng không biết vô tình va phải vết thương, đau đến mức hắn ta nhíu mày.

Phương Ánh Nhu thấy hắn ta bị thương đau lòng không thôi, lo lắng nói: "Biểu ca, tay của huynh là tay viết chữ, sao có thể làm những việc nặng như vậy. Đều là lỗi của muội, nếu muội không ầm ĩ nhờ biểu ca giành đèn lồng thì đã tốt rồi."

Nàng ta không biết suy nghĩ của Lục Hoài Ngọc, còn tưởng rằng Lục Hoài Ngọc tham gia cuộc thi vì một câu nói của nàng ta.

Nói xong, nàng ta mới nhận ra Lục Hoài Ngọc dường như không nghe mình nói gì, hắn ta nhìn về phía trước, ánh mắt dừng lại trên người Tống Hà đứng cách đó không xa, cùng với nữ tử đang đứng trước hắn.

Phương Ánh Nhu ngay lập tức nhận ra người đó là Nguyễn Du, thấy thần sắc của Lục Hoài Ngọc đầy đau khổ, trong lòng nàng ta chợt đau nhói.

Nàng ta vốn nghĩ chỉ cần Lục lão phu nhân lùi cửa hôn sự này, biểu ca sẽ thuộc về mình, không ngờ hôn nhân dễ hủy, nhưng bệnh tương tư của biểu ca thì làm sao mà chữa được?[/HIDE-THANKS]
 
Chương 119

[HIDE-THANKS]"Biểu ca? Biểu ca?" Phương Ánh Nhu gọi thêm vài lần, cuối cùng mới gọi lại được suy nghĩ của Lục Hoài Ngọc, hắn ta gật đầu, nhưng biểu cảm có chút không tự nhiên.

Trong mắt Phương Ánh Nhu thoáng hiện tia tăm tối, nghiến răng nói: "Biểu ca tài hoa xuất chúng, có thể vượt qua chín vòng không có gì lạ, nhưng Tống Hà thì tính là gì? Sao hắn có thể vượt qua chín vòng? Chắc chắn là hắn gian lận! Biểu ca, hôm nay muội nhất định phải đòi lại công bằng cho huynh.."

Nói xong, Phương Ánh Nhu liền đi về phía đám đông. Trong lòng nàng ta trào phúng, hôm nay nàng ta sẽ khơi dậy mâu thuẫn giữa biểu ca và Tống Hà, nàng ta rất muốn xem tiện nữ nhân Nguyễn Du này đang phân vân giữa hai người, sẽ giúp ai!

Ngay khi Phương Ánh Nhu đến nơi, cuối cùng Nguyễn Du cũng đưa tay ra nhận chiếc đèn lồng. Nhưng nàng nhận lại chính là chiếc đèn lồng nhỏ do Tống Hà tự tay làm.

Nàng ngắm nghĩa chiếc đèn lồng, mỉm cười hỏi: "Chiếc đèn lồng này thú vị ghê, là chó con sao?"

Tống Hà vốn bởi vì Nguyễn Du không nhận chiếc đèn lồng hắn giành được mà có chút thất vọng, nhưng khi thấy Nguyễn Du cười rạng rỡ, dáng vẻ xinh đẹp, mọi bực dọc đều tan thành mây khói.

Hắn giải thích: "Nàng nhìn kỹ lại xem, là gì?"

"Không phải chó sao?" Nguyễn Du nhíu mày suy nghĩ, ánh mắt sáng lên như bừng tỉnh, "Chẳng lẽ là con mèo?"

Tống Hà không nhịn được cười, đưa tay chọt vào trán nàng nói: "Sao nàng lại ngốc thế? Ngay cả thỏ con mà nàng cũng không nhận ra."

Hành động và giọng điệu này, hai người như trở lại những ngày đầu. Tống Hà không vì mình làm Nguyễn Du buồn mà phải cẩn thận trong cách ứng xử, lúc này hắn cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.

Nguyễn Du không vì hành động của hắn mà tức giận, mặt đỏ lên cắn môi nói: "Nhưng cái này làm ra thật sự không giống thỏ con mà!"

"Sao không giống? Ta dựa theo bộ dáng của nàng làm ra sao không giống! Khi nàng khóc, mắt nàng đo đỏ, giống như một thỏ con, giống hệt chiếc đèn lồng ta làm." Tống Hà chỉ vào Nguyễn Du rồi lại chỉ vào đèn lồng, dõng dạc nói.

Nguyễn Du mở to mắt, mặt như hoa đào: "Ta, ta khóc giống thỏ khi nào?"

Tống Hà đang chuẩn bị trả lời thì Phương Ánh Nhu lạnh lùng cười, châm chọc: "Tống Hà, ngươi nhận được đèn lồng thì rất vui rồi, nhưng ta có một điều không hiểu, ngươi là kẻ quần là áo lụa nổi tiếng ở huyện Thanh Hà chúng ta, sao có thể vượt qua chín vòng? Làm sao có thể so sánh với biểu ca ta? Chớ không phải là gian lận đấy chứ?"

Lời nói của Phương Ánh Nhu khiến những người trước đó tham gia thi nhưng bị loại cũng đồng tình. Bọn họ cũng không thể hiểu, sao mình lại không thể thắng Tống Hà.

Thua một tài tử như Lục Hoài Ngọc thì bọn họ còn tâm phục khẩu phục, nhưng thua Tống Hà thì bọn họ có điều để nói.

Trong chốc lát, bên dưới đài âm thanh nghi ngờ càng ngày càng nhiều.

Tống Hà thật sự bị tức mà bật cười, xem ra bình thường mình không làm chuyện đàng hoàng liền bị nhiều người coi thường, giờ chỉ vì thắng được đố đèn mà khiến mọi người đều phải nghi ngờ. Hắn mặt lạnh nói: "Sao? Bản thân mình không bằng được người khác còn không chịu thừa nhận hả? Ta chỉ là không thích đọc sách, nếu ta muốn học, sao biết ta không bằng Lục Hoài Ngọc? Chỉ là vài câu đố đèn thôi, ta cần gì phải gian lận?"

Nguyễn Du nhìn về phía Phương Ánh Nhu, ánh mắt vượt qua nàng ta dừng lại ở trên người Lục Hoài Ngọc cách đó vài bước, sắc mặt nàng cũng không vui.

Đương nhiên nàng biết Tống Hà không gian lận, thậm chí việc tham gia trận đấu này cũng chỉ là nhất thời hứng thú. Nàng mím môi nói: "Nhìn người không thể nhìn bề ngoài, lời này ta cũng đã từng nói, chắc mọi người đều hiểu đạo lý trong đó. Hôm nay Tống Hà đến giải đèn lồng đều ở trước mặt mọi người, có gian lận hay không chắc các ngươi cũng rõ. Giờ đây căm giận bất bình, chỉ là không muốn tin mình không bằng hắn mà thôi."

"Cuộc thi đố đèn này đã tổ chức được nhiều năm rồi, cửa hàng đèn lồng Đường thị nổi tiếng, sao có thể lén lút bán đáp án? Nếu các ngươi có điều gì không hiểu tự nhiên có thể hỏi rõ, cần gì không có chứng cứ mà ở đây gây sự?"

Nguyễn Du lại nhìn về phía Phương Ánh Nhu nói: "Ta biết ngươi thấy biểu ca của ngươi thua thì không vui, nhưng vẫn phải cầu thị, thua thì là thua, dù ngươi có hất nước bẩn cho Tống Hà, các ngươi vẫn thua."

Người tổ chức thấy có người nghi ngờ tính công bằng của cuộc thi, lập tức vỗ ngực đảm bảo, hoàn toàn không có chuyện lén lút bán đáp án. Tống Hà có thể giành được đèn lồng, hoàn toàn dựa vào bản lĩnh của hắn.

Một khi như vậy, những người kia cuối cùng cũng ngậm miệng.

Nguyễn Du nhìn Lục Hoài Ngọc, hắn ta cũng đang nhìn nàng. Hắn ta biết Nguyễn Du nói những lời này là để nói với mình, hắn ta bỗng cảm thấy có chút châm chọc, không lẽ Nguyễn Du nghĩ hắn ta bảo biểu muội đi nghi ngờ Tống Hà sao?

Thấy nàng luôn bênh vực Tống Hà, trong lòng Lục Hoài Ngọc cảm thấy khó chịu cực kỳ. Hắn ta muốn giải thích với nàng rằng mình muốn cưới nàng, việc từ hôn là ý của tổ mẫu. Chỉ cần nàng chịu đợi, hắn ta nhất định sẽ cưới nàng.

Nhưng hắn ta lại không thể nói ra lời nào.

Phương Ánh Nhu còn muốn nói gì đó, nhưng Lục Hoài Ngọc đã đi tới lắc đầu với nàng ta, nói: "Biểu muội không cần nói thêm nữa, Tống công tử thắng được quang minh lỗi lạc, là ta kém hơn, chúng ta đi thôi."

Lục Hoài Ngọc quay người rời đi, A Tương thì tinh mắt, thấy tay của hắn ta, nhỏ giọng nói: "Tiểu thư, Lục công tử bị thương rồi.."

Thực ra A Tương càng hy vọng Nguyễn Du gả cho Lục Hoài Ngọc, vì nàng ta cảm thấy Lục Hoài Ngọc phù hợp với Nguyễn Du hơn. Nhưng vừa rồi khi Tống Hà và Lục Hoài Ngọc thi đấu, không biết sao nàng ta lại nghĩ phải để Tống Hà thắng..

Nàng ta liếc nhìn Triệu Đông, trong lòng nghĩ đều là do Triệu Đông dẫn dắt.

Nguyễn Du cũng thấy, nhưng nàng chỉ gật đầu mà không làm gì thêm. Nàng là đại phu, thực sự có thể đưa Lục Hoài Ngọc một lọ kim sang dược, nhưng nếu đưa thuốc đi, e rằng hắn ta lại hiểu lầm, thà không đưa còn hơn.

Dù sao.. Nguyễn Du nhìn Phương Ánh Nhu, Lục Hoài Ngọc có biểu muội đau lòng cho hắn ta như vậy, sao có thể để hắn ta bị thương mà không quan tâm chứ?[/HIDE-THANKS]
 

Những người đang xem chủ đề này

Nội dung nổi bật

Xu hướng nội dung

Back