Chương 88:
[HIDE-THANKS]
[/HIDE-THANKS]
[HIDE-THANKS]
Máy bay đã bay vào tầng khí loạn, bắt đầu lắc lư trái phải, đồng thời phát ra tiếng cảnh báo chói tai.
Phi công luống cuống cố ổn định thân máy, nhưng trực thăng đã hoàn toàn mất kiểm soát, nghiêng ngả rơi xuống dưới.
"Không xong rồi, trực thăng sắp rơi rồi!" Phi công phát ra tiếng kêu tuyệt vọng.
Những người trên mấy chiếc ca-nô đang giơ súng đồng loạt bắn về phía Sở Phong.
Phần trước của ca-nô anh lái đã bị bắn thủng lỗ chỗ như tổ ong.
"Rơi máy bay rồi!" Ai đó kinh hoàng hét lên, "Thánh tử còn ở trên máy bay!"
Tin tức Calga chính là Thánh tử đã lan khắp Liên Minh, trên dưới Chân Lý Giáo cũng đều biết. Nhóm người này ở gần Enesia nhất, nên nhận lệnh từ Đại Chấp Sự đến tiếp ứng Thánh tử trở về.
Tất cả ngừng bắn, ngẩng đầu sững sờ nhìn chiếc trực thăng.
Nhìn nó lao xuống mặt sông với tốc độ ngày càng nhanh, thân máy nghiêng ngả.
Sở Phong cũng đứng dậy khỏi ca-nô, tay nắm chặt, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay.
"Chu Chu, em nhất định làm được.."
Ngay khoảnh khắc trực thăng sắp đâm xuống mặt sông, một bóng đen bật ra từ cửa khoang, lao vút về phía trước.
Tay cậu còn túm thứ gì đó, khi gần chạm vào vách núi thì đạp chân một cái, đổi hướng bay về phía Sở Phong.
Sở Phong nhìn thấy bộ đồ xanh thẫm ấy, mắt lập tức sáng rực.
Lạc Chu Chu bước một bước giữa không trung, đáp xuống chiếc ca-nô đang chìm dần, ném thứ đang cầm trong tay vào trong.
Theo một tiếng "bịch" nặng nề, thứ đó phát ra tiếng rên đau đớn.
Là Calga.
Trực thăng cũng hoàn toàn lao xuống sông, tiếng nổ ầm vang, cánh đuôi gãy "rắc" một cái, văng ngang ra đập vào vách núi.
Thân máy bắn lên sóng nước ngập trời, làn sóng cuốn ra, mấy chiếc ca-nô suýt lật nhào.
Các lỗ đạn trên ca-nô không ngừng ngấm nước, chỉ trong chốt lát nước bên trong khoang đã ngập qua mắt cá chân.
Lạc Chu Chu khó chịu nhấc chân lên, nói với Sở Phong: "Em tóm được Calga rồi, không giết ông ta."
"Em làm đúng lắm, chúng ta phải mang Calga về, ông ta cần bị xét xử."
Lạc Chu Chu vừa nở nụ cười thì nghe thấy ai đó hét lớn: "Chuẩn bị bắn tỉa, đừng dùng súng máy, bắn tỉa thôi, đừng làm hại Thánh tử."
Cậu liếc về hướng đó, nói với Sở Phong: "Em đi xử lý bọn họ rồi quay lại."
"Được, nhưng em vẫn phải cẩn thận."
"Em biết mà."
Theo vài tiếng súng lẻ tẻ, Lạc Chu Chu lại hóa thành một bóng đen nhanh như chớp, lao về phía trước.
Những viên đạn bay tới, giữa chừng đã lặng lẽ biến mất không dấu vết.
Sở Phong liếc nhìn Calga, thấy đầu ông ta rũ xuống tựa vào mạn thuyền, dường như đã ngất đi. Nước trong ca-nô càng lúc càng dâng cao, sắp ngập qua bắp chân.
Chiếc ca-nô trôi đến vách đá phía bên phải, bị một tảng đá lớn nhô lên mặt trên nước chặn ngang.
Sở Phong bước tới hai bước, nắm lấy hai cánh tay Calga, định vác ông ta lên vai rồi nhảy sang tảng đá.
Ngay khi anh cúi xuống luồn tay qua nách Calga, ông ta đột nhiên mở mắt.
Đôi mắt tỉnh táo, lạnh lùng, đầy sát khí, không hề có chút dấu hiệu nào của việc ngất xỉu.
Ông ta nhanh như chớp đưa tay ra sau lưng Sở Phong, nắm lấy khẩu súng của anh.
Phản ứng của Sở Phong cũng cực kỳ nhanh nhạy, ngay khi Calga chạm vào súng, anh lập tức lách sang bên, tung một cú đánh cùi chỏ mạnh vào mặt ông ta.
"Bịch!"
Viên đạn lệch hướng, bắn trúng tảng đá lớn bên cạnh, tóe lửa, đá vụn bay tứ tung.
Calga trúng cú đánh nặng nề, xương mũi gãy ngay tức khắc, máu tươi phun ra.
Ông ta cắn răng chịu cơn đau và choáng váng, xoay người, lại chĩa súng về phía Sở Phong.
Sở Phong không đợi ông ta kịp bóp cò, đã tung một cú đá trúng cổ tay. Khẩu súng vẽ một đường cong giữa không trung, rơi xuống dòng sông cuồn cuộn.
Hai người đứng ở hai đầu ca-nô, im lặng đối mặt với nhau.
Calga lau máu trên mặt, bắt đầu cởi chiếc áo khoác ướt sũng trên người.
Sở Phong vẫn mặc bộ lễ phục xanh thẫm, anh cũng cởi áo ra ném xuống ca-nô, rồi tháo luôn cà vạt.
Áo sơ mi dính chặt vào người, lộ ra đường nét cơ thể rắn chắc và cơ bắp hơi nổi lên.
Cả hai đồng thời vứt áo khoác, lao vào nhau, hai nắm đấm va chạm giữa không trung, rồi cùng lùi lại hai bước.
Sau đó, họ lao vào đánh nhau.
Bình thường không nhìn ra, nhưng lúc này Calga ra tay, lại có thể đấu ngang ngửa với Sở Phong.
Hai alpha đỉnh cao, khí thế bùng nổ, hung hãn tấn công trên chiếc ca-nô chao đảo dữ dội.
Bên kia, Lạc Chu Chu ném hai người trong tay xa tít xuống sông, vỗ vỗ tay.
Mấy người còn lại nhìn nhau, đều rút từ trong ngực ra một ống tiêm, đâm vào cổ mình.
"Ngươi nghĩ chỉ mình ngươi làm được sao?" Một người mắt đỏ ngầu, gằn giọng nói.
Lạc Chu Chu đáp: "Không giống nhau, các ngươi và ta không giống nhau."
Cậu chỉnh lại chiếc trâm cài ngực bị lệch, giải thích: "Các ngươi tiêm Benfidol, dù có lợi hại đến đâu cũng không bằng ta. Một mình ta có thể đánh bại tất cả các ngươi."
"Vậy ngươi tiêm cái gì?" Một người hỏi.
Một kẻ khác mất kiên nhẫn ngắt lời: "Nói nhảm với hắn làm gì? Giết luôn đi."
Nói xong, hắn dậm chân thật mạnh, lao người về phía Lạc Chu Chu.
Không ai thấy rõ Lạc Chu Chu hành động thế nào, chỉ biết khi họ lao tới, mục tiêu trước mặt đột nhiên biến mất.
Một giây trước còn đứng đó, giờ đã không còn bóng dáng.
"Bên trái!" Ai đó hét lớn.
Tất cả nhìn sang trái, chỉ thấy bóng dáng xanh thẫm mảnh khảnh lướt qua trong chớp mắt.
"Bên phải!" Lại một tiếng hét.
"Trên đầu, tản ra, trên đầu!"
"Tản ra, mỗi người một hướng canh chừng, bên phải!"
* * *
Lạc Chu Chu như bóng ma lướt quanh họ, thỉnh thoảng lao vào giữa, đưa tay tóm cổ người gần nhất.
Mấy người này đã tiêm Benfidol, tuy không bằng cậu, nhưng tốc độ phản ứng cũng vượt xa người thường. Cậu vươn tay vài lần, đều bị phát hiện và đồng loạt phản công.
Một hai người thì Lạc Chu Chu không để tâm, nhưng năm sáu người cùng xông lên thì cũng hơi khó đối phó.
Cậu đành thu tay, tiếp tục lượn lờ bên cạnh, chờ cơ hội xử lý từng người một.
Chiếc ca-nô của Sở Phong và Calga tiếp tục chìm, nước ngập đến eo, mỗi cú đấm cú đá đều làm nước bắn tung tóe.
Cuối cùng, chiếc ca-nô không chịu nổi nữa, chìm nhanh xuống, cả hai mất thăng bằng, cùng lao về phía tảng đá lớn bên cạnh.
Calga ôm lấy tảng đá, trèo lên trước, hung hãn đạp Sở Phong xuống dưới nước.
Sở Phong nắm chặt cổ chân ông ta, tay còn lại chống lên đá, bật người nhảy lên.
Calga rút chân về, tung một cú đấm, Sở Phong nghiêng người tránh, đáp trả bằng một cú đánh cùi chỏ vào nách ông ta.
Hai người lại tiếp tục đánh nhau trên tảng đá rộng vài mét vuông này.
"Bên trái!"
Mấy tín đồ Chân Lý Giáo đang đối đầu với Lạc Chu Chu đồng loạt quay sang trái.
Nhưng một bóng dáng nhanh hơn gió đột nhiên từ bên phải lao tới, túm lấy người cuối cùng bay lên trời.
"Trên đầu!"
"Leo lên!"
Mấy tín đồ vội vàng trèo lên vách đá, di chuyển nhanh nhẹn như thạch sùng.
Tốc độ nhảy vọt của Lạc Chu Chu còn nhanh hơn, vài cú bật trên vách núi, cậu đã biến mất ở đỉnh cao.
"Đuổi theo!"
Họ trèo lên thêm một đoạn, đột nhiên có thứ gì từ trên rơi xuống, đập mạnh vào mặt nước.
Vài giây sau, tên tín đồ bị bắt trôi nổi lên mặt nước, cổ mềm nhũn rũ xuống, bị dòng nước cuốn trôi đi.
"Cẩn thận hết mức, đề phòng hắn từ đỉnh núi lao xuống!" Một người cảnh giác nói.
Một kẻ khác liếc về phía Calga, nói: "Hay là tôi qua chỗ Thánh tử trước, có kẻ đang đánh nhau với Thánh tử, tôi đi giết hắn đã."
"Đi đi."
Tên đó vừa rời tay khỏi vách núi, định trượt xuống, thì cảm thấy một luồng gió lướt qua.
Cảm giác bất thường còn chưa tan, cơ thể hắn đã rời khỏi vách đá, bay lên.
Lạc Chu Chu túm cổ áo sau của hắn, vài bước lại biến mất trong rừng cây trên đỉnh núi.
"Xuống dưới, xuống dưới hết, trên vách núi không tập trung được!" Tên thủ lĩnh ra lệnh.
Tất cả nhanh chóng trượt xuống theo vách núi.
Hai bên vách dựng đứng như dao cắt, không một chỗ bám, họ trượt xuống rồi chỉ có thể nhảy lên mấy chiếc ca-nô máy buộc vào tảng đá.
Nhưng đúng lúc này, Lạc Chu Chu như chim đại bàng lao xuống với tốc độ kinh người, lướt qua trước mặt họ.
Ngay sau đó, dây thừng buộc mấy chiếc ca-nô đồng loạt đứt ra trong nước, một con sóng ập tới, cuốn các ca-nô trôi xa tít về phía trước.
Lạc Chu Chu đứng trên một tảng đá nhọn nhô lên giữa dòng nước, nhìn mấy tên tín đồ bám trên vách núi không nhúc nhích, nói: "Các ngươi không xuống được, cũng không thể tập trung lại, chỉ biết bò qua bò lại trên vách núi. Ta có thể xử lý các ngươi từng người từng người một."
Mấy tên tín đồ hoảng sợ nhìn cậu.
Cậu liếc sang phía Sở Phong, nói: "Nếu các ngươi nhảy xuống nước bơi đi, ta sẽ không quản."
Thấy mấy người không phản ứng, cậu lại thúc giục nói: "Chỗ này thấp lắm, nhảy xuống không chết đâu. Nhảy đi, nhảy đi, nhảy rồi thì bơi nhanh đi."
Một người không do dự nữa, "ùm" một tiếng nhảy xuống sông, vung tay bơi về phía hạ lưu.
Tên thủ lĩnh nhìn theo, nhanh chóng rút súng, nhắm vào hắn bắn.
Tên kia cứng người, nước sông quanh hắn lập tức nhuộm đỏ, bị dòng chảy cuốn trôi.
Lạc Chu Chu thấy cảnh này, ngạc nhiên nhìn tên thủ lĩnh: "Ngươi giết cả đồng bọn của mình? Thật sự quá xấu xa."
Tên thủ lĩnh không nói lời nào, giơ súng liên tục bóp cò về phía Lạc Chu Chu.
Lạc Chu Chu thoắt cái biến mất khỏi tảng đá nhọn, ngay lập tức xuất hiện bên cạnh hắn.
"Rắc."
Cổ tên thủ lĩnh bị xoay một góc kỳ dị, không một tiếng kêu, rơi tõm xuống sông.
Nhìn thi thể hắn bị sóng cuốn đi trong chớp mắt, mấy kẻ còn bám trên vách núi run rẩy nhìn Lạc Chu Chu, không dám thở mạnh.
Lạc Chu Chu nhẹ nhàng đáp lên lại tảng đá nhọn, nói với họ: "Hoặc là các ngươi liều mạng với ta, may ra còn cứu được Thánh tử của các ngươi. Hoặc là nhảy xuống từ đây, nếu sống sót bơi được lên bờ, sau này không được quay lại Chân Lý Giáo nữa."
Mấy tên tín đồ nhìn cậu, rồi quay nhìn sang Thánh tử vẫn đang đánh nhau với Sở Phong, lập tức đưa ra lựa chọn.
"Chúng tôi nhảy, không quay lại Chân Lý Giáo nữa."
"Bây giờ nhảy, nhảy ngay đây."
Họ lần lượt nhảy xuống nước, phát ra tiếng "ùm ùm", rồi vung tay bơi về phía xa.
Sở Phong chớp thời cơ, khi Calga chưa kịp thu chân, anh lao tới, cú đấm mang theo sức mạnh dữ dội, đập thẳng vào ngực ông ta.
Calga rên lên một tiếng, lảo đảo lùi vài bước, suýt ngã khỏi tảng đá.
Sở Phong tiến lên, Calga vội vàng nói: "Đợi đã."
Ông ta một tay ôm ngực, một tay giơ ra phía trước, thở hổn hển đầy thảm hại.
Sở Phong từ từ dừng lại, đứng yên nhìn ông ta.
"Sở Phong, mấy năm nay tôi tự nhận không bạc đãi cậu, từ một lính đặc nhiệm bình thường đề bạt cậu thành thượng tướng, sao giờ cậu lại muốn dồn tôi vào đường chết?"
Máu trên mặt Calga chảy thành hai vệt đỏ dưới cánh mũi, khuôn mặt không còn chút dáng vẻ nào của ngày thường, đâu còn phong thái lịch lãm như trước.
Thấy Sở Phong đứng im không nói, ông ta tiếp tục: "Lúc đầu cậu muốn điều tra nguyên nhân cái chết của những lính đặc nhiệm kia, nói rằng sẽ dâng hiến lòng trung thành và mạng sống cho tôi, chỉ cầu xin quyền điều tra chuyện này. Tôi đã tin, cũng giao quyền cho cậu, nhưng đây là cách cậu báo đáp tôi sao?"
"Tôi là Thánh tử của Chân Lý Giáo, đúng vậy, nhưng cậu có thể nói tôi không phải một tổng thống tốt sao? Mấy năm tôi tại vị, Liên Minh dưới sự dẫn dắt của tôi chẳng phải ngày càng phát triển tốt hơn sao?"
"Có thể lý tưởng của tôi và cậu khác nhau, nhưng cậu không thể vì thế mà nhắm vào tôi. Cậu phải biết, dù tôi là Thánh tử Chân Lý Giáo, nhưng tôi cũng muốn xây dựng Liên Minh, để dân chúng yên ổn sinh sống."
Calga thở hổn hển vài tiếng, rồi nói tiếp: "Nhìn tình nghĩa mấy năm nay tôi đối tốt với cậu, thả tôi đi. Tôi sẽ quản lý Chân Lý Giáo thật tốt, không để họ đối đầu với quân đội Liên Minh nữa, mà sẽ trở thành trợ lực lớn nhất của Liên Minh. Thế nào?"
Sở Phong cúi đầu không nói, không ai đoán được anh đang nghĩ gì.
Calga thấy có chút hy vọng, dịu giọng nói: "Lần này thả tôi đi, sau này tôi nhất định sẽ báo đáp cậu. Cậu là người có tình có nghĩa, chắc không muốn thấy tôi trở thành tù nhân dưới tay cậu chứ?"
Tay Sở Phong buông thõng bên người dần siết chặt, khớp tay trắng bệch, rồi anh ngẩng đầu lên.
Khi Calga chạm vào ánh mắt anh, bất giác giật mình.
Đôi mắt ấy không chỉ lạnh lùng, mà còn chứa đựng hận thù.
"Mọi người đều nghĩ cha mẹ ta qua đời vì bệnh, ta cũng nói với người khác như vậy. Nhưng thật ra, năm ta bảy tuổi, họ mắc bệnh Tịch Nhan. Khi bị áp giải ra khỏi biên giới, thấy ta chạy theo ngoài hàng rào cảnh giới và bị ngã, họ muốn lao qua đỡ ta. Đám lính cho rằng họ muốn bỏ trốn, lập tức nổ súng bắn chết."
Sở Phong nghiến răng, từng câu từng chữ nói: "Ta tận mắt thấy cha mẹ mình bị áp giải trục xuất, rồi ngã xuống cách ta không xa. Còn ông, Thánh tử Chân Lý Giáo, chính là kẻ đã ra lệnh tiêu diệt hết những người mắc bệnh Tịch Nhan."
"..."
Lạc Chu Chu vừa chạy tới, nghe được đoạn này, thốt lên một tiếng kinh ngạc, rồi vội lấy tay che miệng.
Sở Phong hơi nghiêng người, nói: "Chu Chu, em qua bên cạnh nghỉ ngơi chút đi, chuyện giữa anh và ông ta để anh tự giải quyết."
"Ồ."
Lạc Chu Chu lặng lẽ nhảy sang vách núi bên cạnh, đạp lên một mỏm đá nhỏ nhô ra.
Calga dần bình tĩnh lại, ông ta giơ tay áo ướt nhẹp lên lau máu trên mặt, nói: "Sở Phong, tôi từng nói với cậu, Liên Minh là một cỗ máy, còn chúng ta là trục của cỗ máy đó-"
"Đ*t m* cái máy của ông, đồ đao phủ ghê tởm." Sở Phong gầm lên, gân xanh trên trán nổi rõ, "Biết bao người mắc Tịch Nhan bị ông lưu đày, xử tử, họ không phải gỉ sét, không phải rác rưởi, mà là những mạng sống bằng xương bằng thịt!"
"Cậu bình tĩnh chút, nghe tôi nói, nghe tôi nói, Sở Phong, tôi làm những việc này không phải vì bản thân." Calga vừa giải thích vừa tiến gần Sở Phong, "Cậu đừng quá kích động, cậu ở bên tôi mấy năm rồi-"
Một con dao găm sáng loáng xuất hiện trong tay ông ta, Calga chưa nói hết câu, đã đâm thẳng vào ngực Sở Phong.
Lạc Chu Chu trên vách núi thấy rõ mồn một, định lao tới, thì thấy Sở Phong tung một cú đá trúng cổ tay Calga.
Con dao sắc bén vẽ một đường dài giữa không trung, rơi xuống sông.
Sở Phong lập tức tiến lên, tung một cú đấm.
Anh nghiến răng, gầm nhẹ giữa tiếng gió rít gào: "Ở bên ông mấy năm, nên ta hiểu rõ ông."
Calga thảm hại đỡ lấy cú đấm này, lùi lại vài bước, cảm thấy cả cánh tay tê rần và nhức nhối.
Sở Phong lập tức nhảy lên, giữa không trung giơ nắm đấm, mang theo sức mạnh ngàn cân đập thẳng vào ngực ông ta.
Đồng thời gầm lên: "Cú này là vì Vương Quân, cậu ấy bị ông lừa gạt, đến chết vẫn nghĩ mình đang theo đuổi lý tưởng."
Calga giơ tay chắn, phát ra tiếng va chạm trầm đục của da thịt và âm thanh xương cổ tay gãy vụn.
Ông ta hét lên thảm thiết, ôm cổ tay cong queo.
Sở Phong toàn thân ướt sũng, nước nhỏ giọt từ gò má, đôi mắt đỏ ngầu.
Đợi Calga đứng thẳng người, anh lại tung thêm một cú đấm.
"Cú này là vì hai mươi tám người lính đặc nhiệm, họ mang một bầu nhiệt huyết, nhưng lại chết dưới tay vị chỉ huy mà họ tin tưởng nhất."
Calga không dám đỡ, chỉ cố nghiêng người, dùng vai hứng trọn cú đấm.
Ông ta lảo đảo vài bước, ngã ngửa xuống tảng đá, một bên vai nhô cao, rõ ràng đã trật khớp.
Sở Phong tiến lên một bước, túm lấy ông ta từ mặt đất, liên tục ra đòn.
"Cú này là vì những bệnh nhân Tịch Nhan, họ bị buộc rời xa quê hương, không bao giờ gặp lại người thân, cuối cùng chết thảm nơi đất khách."
"Cú này là vì dân chúng Liên Minh, họ không biết vị tổng thống họ yêu mến lại là kẻ âm thầm hậu thuẫn Chân Lý Giáo, định đẩy họ xuống vực sâu không đáy lần nữa."
* * *
Sau cú đấm cuối cùng, Sở Phong từ từ buông tay.
Cả người Calga toàn là máu, thoi thóp nằm trên tảng đá, chỉ còn lồng ngực phập phồng yếu ớt.
Sở Phong thở hổn hển quay người, giơ một tay về phía Lạc Chu Chu trên vách núi, khàn giọng nói: "Lại đây."
Lạc Chu Chu nhanh chóng nhảy lên tảng đá, lao vào lòng anh, ôm chặt lấy eo anh.
Sở Phong áp mặt vào tóc cậu, cả hai cứ thế ôm nhau, không nhúc nhích.
Từ xa, tiếng ca-nô và tiếng gầm của trực thăng vọng tới, kèm theo tiếng hét qua loa của Trần Tư Hàn: "Sở Phong, cố lên, tôi đến ngay đây.."
Phi công luống cuống cố ổn định thân máy, nhưng trực thăng đã hoàn toàn mất kiểm soát, nghiêng ngả rơi xuống dưới.
"Không xong rồi, trực thăng sắp rơi rồi!" Phi công phát ra tiếng kêu tuyệt vọng.
Những người trên mấy chiếc ca-nô đang giơ súng đồng loạt bắn về phía Sở Phong.
Phần trước của ca-nô anh lái đã bị bắn thủng lỗ chỗ như tổ ong.
"Rơi máy bay rồi!" Ai đó kinh hoàng hét lên, "Thánh tử còn ở trên máy bay!"
Tin tức Calga chính là Thánh tử đã lan khắp Liên Minh, trên dưới Chân Lý Giáo cũng đều biết. Nhóm người này ở gần Enesia nhất, nên nhận lệnh từ Đại Chấp Sự đến tiếp ứng Thánh tử trở về.
Tất cả ngừng bắn, ngẩng đầu sững sờ nhìn chiếc trực thăng.
Nhìn nó lao xuống mặt sông với tốc độ ngày càng nhanh, thân máy nghiêng ngả.
Sở Phong cũng đứng dậy khỏi ca-nô, tay nắm chặt, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay.
"Chu Chu, em nhất định làm được.."
Ngay khoảnh khắc trực thăng sắp đâm xuống mặt sông, một bóng đen bật ra từ cửa khoang, lao vút về phía trước.
Tay cậu còn túm thứ gì đó, khi gần chạm vào vách núi thì đạp chân một cái, đổi hướng bay về phía Sở Phong.
Sở Phong nhìn thấy bộ đồ xanh thẫm ấy, mắt lập tức sáng rực.
Lạc Chu Chu bước một bước giữa không trung, đáp xuống chiếc ca-nô đang chìm dần, ném thứ đang cầm trong tay vào trong.
Theo một tiếng "bịch" nặng nề, thứ đó phát ra tiếng rên đau đớn.
Là Calga.
Trực thăng cũng hoàn toàn lao xuống sông, tiếng nổ ầm vang, cánh đuôi gãy "rắc" một cái, văng ngang ra đập vào vách núi.
Thân máy bắn lên sóng nước ngập trời, làn sóng cuốn ra, mấy chiếc ca-nô suýt lật nhào.
Các lỗ đạn trên ca-nô không ngừng ngấm nước, chỉ trong chốt lát nước bên trong khoang đã ngập qua mắt cá chân.
Lạc Chu Chu khó chịu nhấc chân lên, nói với Sở Phong: "Em tóm được Calga rồi, không giết ông ta."
"Em làm đúng lắm, chúng ta phải mang Calga về, ông ta cần bị xét xử."
Lạc Chu Chu vừa nở nụ cười thì nghe thấy ai đó hét lớn: "Chuẩn bị bắn tỉa, đừng dùng súng máy, bắn tỉa thôi, đừng làm hại Thánh tử."
Cậu liếc về hướng đó, nói với Sở Phong: "Em đi xử lý bọn họ rồi quay lại."
"Được, nhưng em vẫn phải cẩn thận."
"Em biết mà."
Theo vài tiếng súng lẻ tẻ, Lạc Chu Chu lại hóa thành một bóng đen nhanh như chớp, lao về phía trước.
Những viên đạn bay tới, giữa chừng đã lặng lẽ biến mất không dấu vết.
Sở Phong liếc nhìn Calga, thấy đầu ông ta rũ xuống tựa vào mạn thuyền, dường như đã ngất đi. Nước trong ca-nô càng lúc càng dâng cao, sắp ngập qua bắp chân.
Chiếc ca-nô trôi đến vách đá phía bên phải, bị một tảng đá lớn nhô lên mặt trên nước chặn ngang.
Sở Phong bước tới hai bước, nắm lấy hai cánh tay Calga, định vác ông ta lên vai rồi nhảy sang tảng đá.
Ngay khi anh cúi xuống luồn tay qua nách Calga, ông ta đột nhiên mở mắt.
Đôi mắt tỉnh táo, lạnh lùng, đầy sát khí, không hề có chút dấu hiệu nào của việc ngất xỉu.
Ông ta nhanh như chớp đưa tay ra sau lưng Sở Phong, nắm lấy khẩu súng của anh.
Phản ứng của Sở Phong cũng cực kỳ nhanh nhạy, ngay khi Calga chạm vào súng, anh lập tức lách sang bên, tung một cú đánh cùi chỏ mạnh vào mặt ông ta.
"Bịch!"
Viên đạn lệch hướng, bắn trúng tảng đá lớn bên cạnh, tóe lửa, đá vụn bay tứ tung.
Calga trúng cú đánh nặng nề, xương mũi gãy ngay tức khắc, máu tươi phun ra.
Ông ta cắn răng chịu cơn đau và choáng váng, xoay người, lại chĩa súng về phía Sở Phong.
Sở Phong không đợi ông ta kịp bóp cò, đã tung một cú đá trúng cổ tay. Khẩu súng vẽ một đường cong giữa không trung, rơi xuống dòng sông cuồn cuộn.
Hai người đứng ở hai đầu ca-nô, im lặng đối mặt với nhau.
Calga lau máu trên mặt, bắt đầu cởi chiếc áo khoác ướt sũng trên người.
Sở Phong vẫn mặc bộ lễ phục xanh thẫm, anh cũng cởi áo ra ném xuống ca-nô, rồi tháo luôn cà vạt.
Áo sơ mi dính chặt vào người, lộ ra đường nét cơ thể rắn chắc và cơ bắp hơi nổi lên.
Cả hai đồng thời vứt áo khoác, lao vào nhau, hai nắm đấm va chạm giữa không trung, rồi cùng lùi lại hai bước.
Sau đó, họ lao vào đánh nhau.
Bình thường không nhìn ra, nhưng lúc này Calga ra tay, lại có thể đấu ngang ngửa với Sở Phong.
Hai alpha đỉnh cao, khí thế bùng nổ, hung hãn tấn công trên chiếc ca-nô chao đảo dữ dội.
Bên kia, Lạc Chu Chu ném hai người trong tay xa tít xuống sông, vỗ vỗ tay.
Mấy người còn lại nhìn nhau, đều rút từ trong ngực ra một ống tiêm, đâm vào cổ mình.
"Ngươi nghĩ chỉ mình ngươi làm được sao?" Một người mắt đỏ ngầu, gằn giọng nói.
Lạc Chu Chu đáp: "Không giống nhau, các ngươi và ta không giống nhau."
Cậu chỉnh lại chiếc trâm cài ngực bị lệch, giải thích: "Các ngươi tiêm Benfidol, dù có lợi hại đến đâu cũng không bằng ta. Một mình ta có thể đánh bại tất cả các ngươi."
"Vậy ngươi tiêm cái gì?" Một người hỏi.
Một kẻ khác mất kiên nhẫn ngắt lời: "Nói nhảm với hắn làm gì? Giết luôn đi."
Nói xong, hắn dậm chân thật mạnh, lao người về phía Lạc Chu Chu.
Không ai thấy rõ Lạc Chu Chu hành động thế nào, chỉ biết khi họ lao tới, mục tiêu trước mặt đột nhiên biến mất.
Một giây trước còn đứng đó, giờ đã không còn bóng dáng.
"Bên trái!" Ai đó hét lớn.
Tất cả nhìn sang trái, chỉ thấy bóng dáng xanh thẫm mảnh khảnh lướt qua trong chớp mắt.
"Bên phải!" Lại một tiếng hét.
"Trên đầu, tản ra, trên đầu!"
"Tản ra, mỗi người một hướng canh chừng, bên phải!"
* * *
Lạc Chu Chu như bóng ma lướt quanh họ, thỉnh thoảng lao vào giữa, đưa tay tóm cổ người gần nhất.
Mấy người này đã tiêm Benfidol, tuy không bằng cậu, nhưng tốc độ phản ứng cũng vượt xa người thường. Cậu vươn tay vài lần, đều bị phát hiện và đồng loạt phản công.
Một hai người thì Lạc Chu Chu không để tâm, nhưng năm sáu người cùng xông lên thì cũng hơi khó đối phó.
Cậu đành thu tay, tiếp tục lượn lờ bên cạnh, chờ cơ hội xử lý từng người một.
Chiếc ca-nô của Sở Phong và Calga tiếp tục chìm, nước ngập đến eo, mỗi cú đấm cú đá đều làm nước bắn tung tóe.
Cuối cùng, chiếc ca-nô không chịu nổi nữa, chìm nhanh xuống, cả hai mất thăng bằng, cùng lao về phía tảng đá lớn bên cạnh.
Calga ôm lấy tảng đá, trèo lên trước, hung hãn đạp Sở Phong xuống dưới nước.
Sở Phong nắm chặt cổ chân ông ta, tay còn lại chống lên đá, bật người nhảy lên.
Calga rút chân về, tung một cú đấm, Sở Phong nghiêng người tránh, đáp trả bằng một cú đánh cùi chỏ vào nách ông ta.
Hai người lại tiếp tục đánh nhau trên tảng đá rộng vài mét vuông này.
"Bên trái!"
Mấy tín đồ Chân Lý Giáo đang đối đầu với Lạc Chu Chu đồng loạt quay sang trái.
Nhưng một bóng dáng nhanh hơn gió đột nhiên từ bên phải lao tới, túm lấy người cuối cùng bay lên trời.
"Trên đầu!"
"Leo lên!"
Mấy tín đồ vội vàng trèo lên vách đá, di chuyển nhanh nhẹn như thạch sùng.
Tốc độ nhảy vọt của Lạc Chu Chu còn nhanh hơn, vài cú bật trên vách núi, cậu đã biến mất ở đỉnh cao.
"Đuổi theo!"
Họ trèo lên thêm một đoạn, đột nhiên có thứ gì từ trên rơi xuống, đập mạnh vào mặt nước.
Vài giây sau, tên tín đồ bị bắt trôi nổi lên mặt nước, cổ mềm nhũn rũ xuống, bị dòng nước cuốn trôi đi.
"Cẩn thận hết mức, đề phòng hắn từ đỉnh núi lao xuống!" Một người cảnh giác nói.
Một kẻ khác liếc về phía Calga, nói: "Hay là tôi qua chỗ Thánh tử trước, có kẻ đang đánh nhau với Thánh tử, tôi đi giết hắn đã."
"Đi đi."
Tên đó vừa rời tay khỏi vách núi, định trượt xuống, thì cảm thấy một luồng gió lướt qua.
Cảm giác bất thường còn chưa tan, cơ thể hắn đã rời khỏi vách đá, bay lên.
Lạc Chu Chu túm cổ áo sau của hắn, vài bước lại biến mất trong rừng cây trên đỉnh núi.
"Xuống dưới, xuống dưới hết, trên vách núi không tập trung được!" Tên thủ lĩnh ra lệnh.
Tất cả nhanh chóng trượt xuống theo vách núi.
Hai bên vách dựng đứng như dao cắt, không một chỗ bám, họ trượt xuống rồi chỉ có thể nhảy lên mấy chiếc ca-nô máy buộc vào tảng đá.
Nhưng đúng lúc này, Lạc Chu Chu như chim đại bàng lao xuống với tốc độ kinh người, lướt qua trước mặt họ.
Ngay sau đó, dây thừng buộc mấy chiếc ca-nô đồng loạt đứt ra trong nước, một con sóng ập tới, cuốn các ca-nô trôi xa tít về phía trước.
Lạc Chu Chu đứng trên một tảng đá nhọn nhô lên giữa dòng nước, nhìn mấy tên tín đồ bám trên vách núi không nhúc nhích, nói: "Các ngươi không xuống được, cũng không thể tập trung lại, chỉ biết bò qua bò lại trên vách núi. Ta có thể xử lý các ngươi từng người từng người một."
Mấy tên tín đồ hoảng sợ nhìn cậu.
Cậu liếc sang phía Sở Phong, nói: "Nếu các ngươi nhảy xuống nước bơi đi, ta sẽ không quản."
Thấy mấy người không phản ứng, cậu lại thúc giục nói: "Chỗ này thấp lắm, nhảy xuống không chết đâu. Nhảy đi, nhảy đi, nhảy rồi thì bơi nhanh đi."
Một người không do dự nữa, "ùm" một tiếng nhảy xuống sông, vung tay bơi về phía hạ lưu.
Tên thủ lĩnh nhìn theo, nhanh chóng rút súng, nhắm vào hắn bắn.
Tên kia cứng người, nước sông quanh hắn lập tức nhuộm đỏ, bị dòng chảy cuốn trôi.
Lạc Chu Chu thấy cảnh này, ngạc nhiên nhìn tên thủ lĩnh: "Ngươi giết cả đồng bọn của mình? Thật sự quá xấu xa."
Tên thủ lĩnh không nói lời nào, giơ súng liên tục bóp cò về phía Lạc Chu Chu.
Lạc Chu Chu thoắt cái biến mất khỏi tảng đá nhọn, ngay lập tức xuất hiện bên cạnh hắn.
"Rắc."
Cổ tên thủ lĩnh bị xoay một góc kỳ dị, không một tiếng kêu, rơi tõm xuống sông.
Nhìn thi thể hắn bị sóng cuốn đi trong chớp mắt, mấy kẻ còn bám trên vách núi run rẩy nhìn Lạc Chu Chu, không dám thở mạnh.
Lạc Chu Chu nhẹ nhàng đáp lên lại tảng đá nhọn, nói với họ: "Hoặc là các ngươi liều mạng với ta, may ra còn cứu được Thánh tử của các ngươi. Hoặc là nhảy xuống từ đây, nếu sống sót bơi được lên bờ, sau này không được quay lại Chân Lý Giáo nữa."
Mấy tên tín đồ nhìn cậu, rồi quay nhìn sang Thánh tử vẫn đang đánh nhau với Sở Phong, lập tức đưa ra lựa chọn.
"Chúng tôi nhảy, không quay lại Chân Lý Giáo nữa."
"Bây giờ nhảy, nhảy ngay đây."
Họ lần lượt nhảy xuống nước, phát ra tiếng "ùm ùm", rồi vung tay bơi về phía xa.
Sở Phong chớp thời cơ, khi Calga chưa kịp thu chân, anh lao tới, cú đấm mang theo sức mạnh dữ dội, đập thẳng vào ngực ông ta.
Calga rên lên một tiếng, lảo đảo lùi vài bước, suýt ngã khỏi tảng đá.
Sở Phong tiến lên, Calga vội vàng nói: "Đợi đã."
Ông ta một tay ôm ngực, một tay giơ ra phía trước, thở hổn hển đầy thảm hại.
Sở Phong từ từ dừng lại, đứng yên nhìn ông ta.
"Sở Phong, mấy năm nay tôi tự nhận không bạc đãi cậu, từ một lính đặc nhiệm bình thường đề bạt cậu thành thượng tướng, sao giờ cậu lại muốn dồn tôi vào đường chết?"
Máu trên mặt Calga chảy thành hai vệt đỏ dưới cánh mũi, khuôn mặt không còn chút dáng vẻ nào của ngày thường, đâu còn phong thái lịch lãm như trước.
Thấy Sở Phong đứng im không nói, ông ta tiếp tục: "Lúc đầu cậu muốn điều tra nguyên nhân cái chết của những lính đặc nhiệm kia, nói rằng sẽ dâng hiến lòng trung thành và mạng sống cho tôi, chỉ cầu xin quyền điều tra chuyện này. Tôi đã tin, cũng giao quyền cho cậu, nhưng đây là cách cậu báo đáp tôi sao?"
"Tôi là Thánh tử của Chân Lý Giáo, đúng vậy, nhưng cậu có thể nói tôi không phải một tổng thống tốt sao? Mấy năm tôi tại vị, Liên Minh dưới sự dẫn dắt của tôi chẳng phải ngày càng phát triển tốt hơn sao?"
"Có thể lý tưởng của tôi và cậu khác nhau, nhưng cậu không thể vì thế mà nhắm vào tôi. Cậu phải biết, dù tôi là Thánh tử Chân Lý Giáo, nhưng tôi cũng muốn xây dựng Liên Minh, để dân chúng yên ổn sinh sống."
Calga thở hổn hển vài tiếng, rồi nói tiếp: "Nhìn tình nghĩa mấy năm nay tôi đối tốt với cậu, thả tôi đi. Tôi sẽ quản lý Chân Lý Giáo thật tốt, không để họ đối đầu với quân đội Liên Minh nữa, mà sẽ trở thành trợ lực lớn nhất của Liên Minh. Thế nào?"
Sở Phong cúi đầu không nói, không ai đoán được anh đang nghĩ gì.
Calga thấy có chút hy vọng, dịu giọng nói: "Lần này thả tôi đi, sau này tôi nhất định sẽ báo đáp cậu. Cậu là người có tình có nghĩa, chắc không muốn thấy tôi trở thành tù nhân dưới tay cậu chứ?"
Tay Sở Phong buông thõng bên người dần siết chặt, khớp tay trắng bệch, rồi anh ngẩng đầu lên.
Khi Calga chạm vào ánh mắt anh, bất giác giật mình.
Đôi mắt ấy không chỉ lạnh lùng, mà còn chứa đựng hận thù.
"Mọi người đều nghĩ cha mẹ ta qua đời vì bệnh, ta cũng nói với người khác như vậy. Nhưng thật ra, năm ta bảy tuổi, họ mắc bệnh Tịch Nhan. Khi bị áp giải ra khỏi biên giới, thấy ta chạy theo ngoài hàng rào cảnh giới và bị ngã, họ muốn lao qua đỡ ta. Đám lính cho rằng họ muốn bỏ trốn, lập tức nổ súng bắn chết."
Sở Phong nghiến răng, từng câu từng chữ nói: "Ta tận mắt thấy cha mẹ mình bị áp giải trục xuất, rồi ngã xuống cách ta không xa. Còn ông, Thánh tử Chân Lý Giáo, chính là kẻ đã ra lệnh tiêu diệt hết những người mắc bệnh Tịch Nhan."
"..."
Lạc Chu Chu vừa chạy tới, nghe được đoạn này, thốt lên một tiếng kinh ngạc, rồi vội lấy tay che miệng.
Sở Phong hơi nghiêng người, nói: "Chu Chu, em qua bên cạnh nghỉ ngơi chút đi, chuyện giữa anh và ông ta để anh tự giải quyết."
"Ồ."
Lạc Chu Chu lặng lẽ nhảy sang vách núi bên cạnh, đạp lên một mỏm đá nhỏ nhô ra.
Calga dần bình tĩnh lại, ông ta giơ tay áo ướt nhẹp lên lau máu trên mặt, nói: "Sở Phong, tôi từng nói với cậu, Liên Minh là một cỗ máy, còn chúng ta là trục của cỗ máy đó-"
"Đ*t m* cái máy của ông, đồ đao phủ ghê tởm." Sở Phong gầm lên, gân xanh trên trán nổi rõ, "Biết bao người mắc Tịch Nhan bị ông lưu đày, xử tử, họ không phải gỉ sét, không phải rác rưởi, mà là những mạng sống bằng xương bằng thịt!"
"Cậu bình tĩnh chút, nghe tôi nói, nghe tôi nói, Sở Phong, tôi làm những việc này không phải vì bản thân." Calga vừa giải thích vừa tiến gần Sở Phong, "Cậu đừng quá kích động, cậu ở bên tôi mấy năm rồi-"
Một con dao găm sáng loáng xuất hiện trong tay ông ta, Calga chưa nói hết câu, đã đâm thẳng vào ngực Sở Phong.
Lạc Chu Chu trên vách núi thấy rõ mồn một, định lao tới, thì thấy Sở Phong tung một cú đá trúng cổ tay Calga.
Con dao sắc bén vẽ một đường dài giữa không trung, rơi xuống sông.
Sở Phong lập tức tiến lên, tung một cú đấm.
Anh nghiến răng, gầm nhẹ giữa tiếng gió rít gào: "Ở bên ông mấy năm, nên ta hiểu rõ ông."
Calga thảm hại đỡ lấy cú đấm này, lùi lại vài bước, cảm thấy cả cánh tay tê rần và nhức nhối.
Sở Phong lập tức nhảy lên, giữa không trung giơ nắm đấm, mang theo sức mạnh ngàn cân đập thẳng vào ngực ông ta.
Đồng thời gầm lên: "Cú này là vì Vương Quân, cậu ấy bị ông lừa gạt, đến chết vẫn nghĩ mình đang theo đuổi lý tưởng."
Calga giơ tay chắn, phát ra tiếng va chạm trầm đục của da thịt và âm thanh xương cổ tay gãy vụn.
Ông ta hét lên thảm thiết, ôm cổ tay cong queo.
Sở Phong toàn thân ướt sũng, nước nhỏ giọt từ gò má, đôi mắt đỏ ngầu.
Đợi Calga đứng thẳng người, anh lại tung thêm một cú đấm.
"Cú này là vì hai mươi tám người lính đặc nhiệm, họ mang một bầu nhiệt huyết, nhưng lại chết dưới tay vị chỉ huy mà họ tin tưởng nhất."
Calga không dám đỡ, chỉ cố nghiêng người, dùng vai hứng trọn cú đấm.
Ông ta lảo đảo vài bước, ngã ngửa xuống tảng đá, một bên vai nhô cao, rõ ràng đã trật khớp.
Sở Phong tiến lên một bước, túm lấy ông ta từ mặt đất, liên tục ra đòn.
"Cú này là vì những bệnh nhân Tịch Nhan, họ bị buộc rời xa quê hương, không bao giờ gặp lại người thân, cuối cùng chết thảm nơi đất khách."
"Cú này là vì dân chúng Liên Minh, họ không biết vị tổng thống họ yêu mến lại là kẻ âm thầm hậu thuẫn Chân Lý Giáo, định đẩy họ xuống vực sâu không đáy lần nữa."
* * *
Sau cú đấm cuối cùng, Sở Phong từ từ buông tay.
Cả người Calga toàn là máu, thoi thóp nằm trên tảng đá, chỉ còn lồng ngực phập phồng yếu ớt.
Sở Phong thở hổn hển quay người, giơ một tay về phía Lạc Chu Chu trên vách núi, khàn giọng nói: "Lại đây."
Lạc Chu Chu nhanh chóng nhảy lên tảng đá, lao vào lòng anh, ôm chặt lấy eo anh.
Sở Phong áp mặt vào tóc cậu, cả hai cứ thế ôm nhau, không nhúc nhích.
Từ xa, tiếng ca-nô và tiếng gầm của trực thăng vọng tới, kèm theo tiếng hét qua loa của Trần Tư Hàn: "Sở Phong, cố lên, tôi đến ngay đây.."