CHƯƠNG 80:
Thấy Trần Cảnh mãi không nói gì, Đại Ninh vốn là người nhỏ mọn, cô hồ nghi nói: "Đừng nói anh coi trọng Kỉ Điềm, luyến tiếc cô ta chứ?"
Sắc mặt Trần Cảnh tối sầm, nếu hắn thực sự coi trọng Kỉ Điềm thì tốt rồi, sẽ không nghe lời cô gái lòng dạ hiểm độc này, sẽ không ở đây nghe cô xúi giục hắn phạm tội.
Thấy Trần Cảnh không giống có ý tưởng này, Đại Ninh hừ nói: "Anh làm hay không, không làm thì thôi, tự em nghĩ cách."
Trần Cảnh bị cô chọc giận đến đau ngực, nhưng lại sợ cô thật sự đi làm chuyện xấu.
Loại chuyện này không ai có thể tha thứ cho cô, hắn hiểu rõ không thể đụng vào luật pháp, cha nuôi Trần Kế Duệ đến giờ còn đang trong tù.
"Không, không thể, tạt axit, tôi, tôi giúp cô, nghĩ, nghĩ cách khác."
"Em không muốn cách khác." Cô gái thu tay về, nói trở mặt liền trở mặt, "Còn nói thích em, đồ đàn ông xấu xa, tùy ý để người khác ức hiếp người ta!"
Trần Cảnh: "..."
Hắn nói thích cô khi nào? Tất cả đều là cái miệng nhỏ của cô tự mình nói nói. Hơn nữa hắn cũng không tùy ý để người khác ức hiếp cô, không phải đã nói, giúp cô nghĩ cách khác sao? Nói đi nói lại, chai axit kia là hắn nhận, cô hoàn toàn không sao cả.
Nếu thật sự là Kỉ Điềm, hắn sẽ giúp cô. Cho dù đại tiểu thư vừa xấu xa vừa tùy hứng, không nhu thuận giống như lúc ban đầu hắn gặp, nhưng hắn vẫn.. không có cách nào nhìn tiểu vô liêm sỉ này bị thương, nhìn cô bỏ mạng.
Trần Cảnh cất đoạn ghi âm đi: "Cho, cho tôi, thời gian."
Hiện tại hắn không thể làm gì được, hai ngày nữa mẹ Trần sẽ phẫu thuật, Trần Kế Duệ còn chưa cứu ra được.
Đại Ninh cũng biết, mặc dù Trần Cảnh chính trực, nhưng hắn không phải kẻ ngốc, bảo hắn đi gây tội hắn liền đi. Tâm tư cô vừa chuyển, cũng không ép buộc nữa, sớm muộn gì, Trần Cảnh cũng sẽ nguyện ý.
Cô rầu rĩ không vui đá hắn một phát, quay lại đề tài lúc nãy.
"Ngày kia em thật sự sẽ rời đi."
Trần Cảnh dừng một chút: "Ừ."
"Nếu anh luyến tiếc em, thì anh nói ra đi, nói không chừng người ta sẽ không đi nữa đó?"
Trong mắt cô tràn đầy ý cười, Trần Cảnh dời mắt, biết cô cố ý đùa hắn, không mở miệng. Lần từ biệt này, có thể cả đời cũng không gặp lại.
Cô chính là một vị khách qua đường trong nhân sinh của hắn, hắn là một người đàn ông bình thường trong một thành phố nhỏ, không có cách nào xuất hiện cùng cô lần nữa.
Hắn có sứ mệnh của chính mình, dù sao vẫn không thể không có tự trọng đưa đến trước mặt mặc cho cô đùa giỡn.
Trần Cảnh rõ ràng cô không thích hắn, nếu thực sự thích, cô sẽ không bảo hắn đi làm việc không có đường lui này. Nhưng rõ ràng là một chuyện, thời gian lâu như vậy, trong lòng cô nửa điểm cảm tình cũng không có, khiến tim hắn giống như bị bóp chặt.
Cô không phải là em gái hắn nhặt về, không phải người thân của hắn, cũng không thể biến thành người yêu của hắn.
"Nếu anh không đồng ý vì em mà làm việc, đời này hẳn là không bao giờ gặp nữa rồi." Đại Ninh cười hì hì, "Nể tình anh bảo vệ em lâu như vậy, Trần Cảnh, trước khi rời đi, muốn ôm em một cái không?"
Trong lòng cô biết, Trần Cảnh rất nhanh sẽ biến thành "Ngôn Cảnh", vĩnh viễn không gặp lại, là chuyện không tồn tại. Nhưng Trần Cảnh không biết.
Nghe thấy những lời này, lông mi người đàn ông run rẩy.
Hắn nhìn cô thật lâu, ngay khi Đại Ninh cảm thấy buồn ngủ, cho rằng hắn không muốn ôm, người đàn ông lại nghiêng người, đem cô ôm vào lòng.
Hắn siết chặt cánh tay, cứ như vậy ôm lấy cô.
Như cũ vẫn trầm mặc.
Cho dù Trần Cảnh không nói lời từ biệt, cũng không nói một câu thích cô, nhưng hết thảy động tác này của hắn, đều không thể che giấu tâm ý.
Cô cười cười, tựa vào ngực hắn, nghe tiếng tim đập hỗn loạn lại hữu lực của Trần Cảnh.
Hai tay Đại Ninh đang rũ ở bên người, nhẹ nhàng ôm lấy thắt lưng của người đàn ông. Vốn cô nghĩ, không ôm thì thôi, còn hắn muốn ôm thì cho hắn ôm một chút, tương lai còn phải tính kế hắn, muốn hắn cam tâm tình nguyện bất chấp an nguy, dù sao cũng phải cho hắn chút ngon ngọt.
Anh trai gì chứ, cô trào phúng nghĩ, quả thực là trò cười.
Đại Ninh đẩy Trần Cảnh ra, lúc này trên tầng có một tên đàn ông đi xuống, tóc tên đàn ông có chút bù xù, vừa đi vừa cài nút áo sơ mi.
Là bạn trai Trần Liên Tinh.
Đại Ninh không ngờ trong nhà Trần Cảnh còn có người, tò mò nhìn tên đó, phú nhị đại cũng vừa lúc nhìn qua.
Đối với phú nhị đại mà nói, Trần Liên Tinh quả thực là một đứa con gái ngu xuẩn. Bảo làm gì liền làm nấy, còn muốn làm bạn gái hắn? Hắn ta chỉ là muốn chơi qua đường mà thôi.
Không ngờ đưa ra đề nghị muốn làm ở nhà cô ta, cô ta vì nịnh bợ mình mà cũng đồng ý.
Kỉ nhị tiểu thư nói rất đúng, đây chính là thứ đồ có thể chơi xong liền vứt bỏ, đần độn không có não.
Thấy anh trai của đồ ngu xuẩn kia, phú nhị đại liếc mắt nhìn một cái, không nghĩ tới bị cô gái bên cạnh hắn hấp dẫn, lập tức không rời mắt được.
Hắn ta nhìn thấy Đại Ninh, trong mắt hiện lên vẻ kinh diễm.
Mẹ nó, đẹp như vậy? Là bạn gái của anh trai Trần Liên Tinh?
Phú nhị đại liếm liếm môi, gần như không khống chế được bước chân mà đi tới. Một đạo ánh mắt lạnh lẽo nhìn hắn ta, phú nhị đại rùng mình, đối diện với ánh mắt Trần Cảnh.
Hắn ta tuy rằng phóng túng, nhưng không ngu. Anh trai Trần Liên Tinh kia, lúc nãy thấy hắn ta cùng em gái hắn muốn làm chuyện đó ở nhà cũng không quản, không ngờ nhìn bạn gái hắn một chút, hắn liền giống như muốn giết người.
Phú nhị đại thầm nghĩ đáng tiếc, chỉ có thể tìm cơ hội sau, hướng Đại Ninh cười cười, lái xe rời đi.
Đại Ninh chớp chớp mắt, nghĩ thông suốt chuyện gì vừa xảy ra. Trong lòng cô khâm phục nghĩ, tuyệt quá nha, Trần Liên Tinh, thật biết chơi nha. Nếu Trần Cảnh trong nguyên tác, thực sự có chút tình cảm với Trần Liên Tinh, trên đầu đều là một mảnh thảo nguyên xanh rồi.
Càng nghĩ càng buồn cười, cô véo một cái lên eo Trần Cảnh.
"Em gái anh có tiền đồ như vậy, anh có cảm tưởng gì không?"
Trần Cảnh cầm tay làm loạn của cô, không có cảm tưởng gì, nhiều năm như vậy, đối với tất cả hành động của Trần Liên Tinh, hắn đều có thể miễn dịch. Trần Liên Tinh không thể tức chết hắn, người trước mặt này lại có thể.
Cho nên cô rời đi cũng tốt.
Hắn không muốn tìm hiểu những thứ này trong miệng Kỉ Điềm, quá khứ "huy hoàng" của Đại Ninh, không biết, sẽ không phải bực mình.
"Ngày kia, ở sân bay Phượng Minh, đến tiễn em không?" Đại Ninh hỏi.
Trần Cảnh nhìn vào mắt cô, cô đang cười, không có nửa điểm luyến tiếc liền muốn đi khỏi cuộc sống của hắn. Mặt hắn không chút thay đổi, xoay người trở về.
Lí Minh và Lí Hồng xách một túi cá trích tới thăm Trần Cảnh.
Trần Liên Tinh mở cửa, thấy hai chị em, cô ta bĩu môi xem thường. Lí Hồng cũng không thích cô ta, âm thầm trợn trắng mắt.
Trần Cảnh nói: "Ngồi đi."
"Anh Cảnh, ha ha, nhìn con cá này đi, mang đi nấu canh chắc chắn rất ngon. Anh có thể làm cho Đại Đại ăn, em ấy còn đang đi học, bồi bổ thân thể." Lí Minh nhìn xung quanh, "Ô, Đại Đại đâu?"
Hắn hỏi ra lời này, không khí cứng lại trong chớp mắt.
Trần Cảnh trầm mặc, Trần Liên Tinh vui sướng khi người gặp họa mở miệng: "Lí Minh, anh còn chưa biết sao, vị kia không phải là đứa bé mồ côi, mà là thiên kim đại tiểu thư danh xứng với thực đó, nó ở nhà của em ăn uống lâu như vậy, bây giờ nói đi là đi."
Lí Hồng không ngờ sẽ xảy ra chuyện như vậy, liếc mắt nhìn Trần Cảnh một cái, trong lòng không khỏi thở dài.
Thấy tâm tình Trần Cảnh không tốt, hiển nhiên rất để ý chuyện này. Không nghĩ tới lời nói lúc trước lại trở thành lời tiên tri.
Tên em trai ngốc Lí Minh nhìn không ra, cô lại thấy rõ ràng. Nếu thực sự xem Đại Đại là em gái, người ta tìm được người nhà, Trần Cảnh vui mừng còn không kịp, nhưng tâm tình âm u, ánh mắt lạnh lẽo buồn rầu này, giống như bị bạn gái đá vậy.
Lí Minh còn muốn nói tiếp, Lí Hồng kéo kéo tay áo tên ngốc tử này, ý bảo hắn đừng nói.
Lí Minh ngượng ngùng ngậm miệng.
Trần Cảnh viết: "Tôi đi nấu cơm, ở lại đi, cùng nhau ăn một bữa."
Lí Minh cũng không khách khí, lôi kéo Lí Hồng ngồi xuống. Trần Liên Tinh khoanh tay, rất chướng mắt hai chị em côn đồ này, dứt khoát trở về phòng.
Nhìn bóng dáng cao lớn của người đàn ông trong phòng bếp, Lí Hồng thở dài, đi qua.
"A Cảnh, trong lòng cậu nghĩ như thế nào? Đại Đại sống cùng cậu lâu như vậy, ít nhiều cũng có tình cảm đi." Cô cổ vũ nói, "Chị Hồng biết cậu đã lâu, biết cậu cũng không dễ dàng gì. Nghe Trần Liên Tinh nói thân phận Đại Đại không bình thường, nếu cậu thật sự để em ấy đi, nói không chừng sau này sẽ hối hận. Hay là cậu thử xem, có thể đưa em ấy về hay không?"
Động tác mổ cá của Trần Cảnh dừng một chút, sau một lúc lâu, hắn dường như không có việc gì nói: "Không cần, tôi, tôi không nghĩ, nghĩ sẽ làm thế."
Lí Hồng thở dài một tiếng, lắc đầu.
Cô đương nhiên biết băn khoăn của Trần Cảnh, kì thật Lí Hồng nói lời này, chính mình cũng chưa nắm chắc. Hoàn cảnh của Trần Cảnh, tuy hắn anh tuấn lại có trách nhiệm, nhưng rốt cuộc hắn vẫn là.. một tên nói lắp dây thanh bị tổn thương.
Người khác không nói, ngay chính trong lòng Trần Cãnh cũng sẽ nghĩ nhiều.
Buổi chiều, sân bay Phượng Minh.
Khâu Cốc Nam bưng một cốc nước dừa đến: "Đại tiểu thư, nước lạnh."
"Thóc nhỏ, cô thật tốt." Đại Ninh nhận lấy, thích ý lấy mũ che nắng đội lên, chỉ lộ ra đôi môi đỏ mọng, ngậm ống hút uống nước.
Còn hai giờ nữa mới bay, lần này Đại Ninh lặng lẽ trở về, không kinh động đến ông nội, nên không thể cho máy bay tư nhân tới đón.
Khâu Cốc Nam vội vàng mở điều hòa nhiệt độ cao lên một độ, sợ đại tiểu thư ham mát mà sinh bệnh.
Thanh Đoàn trong đầu kiễng chân trông ngóng, tìm kiếm bóng dáng Trần Cảnh.
Tiễn chị em Lí Minh xong, Trần Liên Tinh gọi người đàn ông đang muốn ra ngoài: "Anh! Anh muốn đi đâu, mẹ em sắp làm phẫu thuật rồi."
Trần Cảnh nhíu mày: "Không, không phải, hôm nay."
"Nhưng anh ở đây, mẹ và em mới yên tâm." Trần Liên Tinh nói, "Mẹ và em đợi lâu như vậy mới tìm được tủy phù hợp, lúc này nhất định không thể xảy ra sự cố."
Trần Cảnh đẩy tay cô ta ra, nhìn thời gian, như cũ đi ra ngoài. Hôm nay Đại Ninh bay.
Trần Liên Tinh cắn môi, trong lòng biết hắn muốn đi gặp tiểu yêu tinh kia, cô ta sinh ra vài phần ghen tị mà chính cô ta cũng không hiểu được. Cô ta lại kéo hắn.
"Anh, chẳng lẽ anh còn tức giận chuyện hôm đó sao? Em không phải cố ý, là anh ta, anh ta nói, em không có cách nào từ chối."
"Buông ra." Sắc mặt Trần Cảnh lạnh hơn không ít.
Hắn cũng không để ý đến cảnh tượng ngày đó, ngoại trừ có vài phần cảm thấy bẩn. Vỏ ghế sô pha đã vứt rồi, nhưng hiện tại, hắn muốn đi sân bay.
Đề nghị của Lí Hồng không phải hắn không nghĩ đến, ở vô số đêm trằn trọc khó ngủ, hắn cũng thật sự muốn dứt khoát thử giữ cô lại. Trực tiếp nói ra là được rồi. Nhưng đảo mắt nghĩ đến bản thân ngay cả nói cũng không nói được rõ ràng, lòng hắn lại tràn đầy tự giễu.
Người như Kỉ Đại Ninh, vốn chính là một tiểu vô liêm sỉ, hắn sao có thể mong đợi cô thật lòng chứ? Ngay cả đồng tình cô cũng không có, nói không chừng lúc hắn lắp bắp cầu xin, còn có thể bị cô xem thành trò đùa.
Nếu biết giữ không được, Trần Cảnh sẽ không tốn sức lực.
Hắn đẩy cửa đi ra ngoài, Trần Liên Tinh giậm chân, nhắn tin cho Kỉ Điềm.
[Mình đã giúp cậu, nhưng không ngăn anh mình lại được.]
Kỉ Điềm ở đầu bên kia cũng không ngoài ý muốn, cô ta thích thú nhếch mày cười cười. Trên thế giới này không có người nào không giữ lại được, cô ta sẽ dạy cho Trần Liên Tinh biết đạo lí này.
Trần Cảnh đi được nửa đường, điện thoại đột nhiên rung lên.
Thấy là tên của Trần Liên Tinh, hắn nhíu mày, nhưng vẫn nghe máy.
Thanh âm hoảng sợ từ trong điện thoại truyền đến: "Các người buông, buông, anh, Trần Cảnh, cứu mạng.. Ô ô ô.."
Trần Cảnh biến sắc, biết không thích hợp, lái xe quay đầu trở về.
Trần Cảnh đá văng cửa, mấy tên đàn ông đè lên Trần Liên Tinh, đang cúi đầu cởi dây thắt lưng.
Trên mặt Trần Liên Tinh đều là nước mắt, bị cởi sạch đồ, bị bịt miệng, cầu cứu nhìn về phía Trần Cảnh.
Trần Cảnh không nói hai lời, đạp lên mấy tên đàn ông.
Đám người kia hùng hùng hổ hổ.
"Mẹ, mày dám đánh lão tử.."
"Nhanh, cho tên tiểu tử này biết tay."
Bọn họ cố gắng đứng lên, còn chưa kịp tiến lên đã bị hắn ấn xuống đất đánh, không hề có sức đánh trả. Trần Cảnh đánh hai đấm, một tên đàn ông liền hôn mê bất tỉnh.
Trần Cảnh lấy từ trong túi ra một con dao gấp nhỏ, đâm xuống sát mặt một tên, tên đó suýt nữa bị dọa đái ra quần.
Chính là bạn trai phú nhị đại của Trần Liên Tinh.
"Hiểu lầm, hiểu lầm, em gái anh tự nguyện.."
Trần Liên Tinh mở lớn mắt, oán hận lắc đầu.
Ánh mắt Trần Cảnh lạnh lùng, đấm một phát lên bụng phú nhị đại.
Những tên khác thấy tình thế không tốt, muốn bỏ chạy.
Trần Cảnh không định tha cho bọn họ, trước đó hắn đã báo cảnh sát, không quá hai phút, đám người này bị hắn trói cùng nhau, quỳ một loạt trên mặt đất.
Trần Liên Tinh mặc quần áo, khóc lớn bổ nhào vào trong lòng Trần Cảnh. Cô ta tham lam, cũng không nghĩ đến sẽ xảy ra loại chuyện này. "Bạn trai" thế nhưng dẫn theo người khác, nói muốn cùng nhau "chơi" với cô ta.
"Anh!"
Trần Cảnh nhăn mày, nhẹ nhàng đẩy cô ta ra.
Xe cảnh sát rất nhanh đã đến, Trần Liên Tinh còn đang khóc, trong lòng cô ta thật sự hối hận, nhìn người đàn ông bên cạnh như ngọn núi lớn đáng tin cậy, Trần Liên Tinh ngóng trông hắn có thể giống như trước đây, vụng về an ủi cô ta.
Nhưng cô ta nhìn thấy, Trần Cảnh chỉ rũ mắt, nhìn thời gian trên điện thoại.
Hắn mím chặt môi, lại không nói một lời.
Đại Ninh lên máy bay, có chút ngoài ý muốn, thế mà Trần Cảnh thật sự không đến. Rốt cuộc sai chỗ nào, sao Trần Cảnh có thể thực sự không để ý cô như vậy? Bảo hắn đi tạt axit hắn liền sợ rồi?
Cô hiếm khi dự đoán sai, nhưng cũng không có nửa điểm mất hứng.
Không sao cả, Trần Cảnh không đến tiễn cô, thì khiến hắn phải tự mình đến tìm cô vậy.
Anh trai dễ lừa như vậy, lừa hắn đến Kinh thị rất dễ dàng.
"Đại Ninh, chúng ta thật sự đi sao? Kỉ Điềm còn chưa đi đó."
Đại Ninh lười biếng nói: "Cô ta luyến tiếc chưa đi, chính là cảm thấy còn có hi vọng, ta đây cho cô ta một cơ hội, tặng Trần Cảnh cho cô ta vậy."
Cô cong môi, cười đến xấu xa.
"Tặng cho cô ta, cô ta cũng không giữ được nha."
Người đã động tâm, cho dù phải giẫm lên gai cũng sẽ lựa chọn đi theo.
Trần Cảnh sẽ đuổi theo cô đến cùng.
Đàn ông theo đuổi phụ nữ, chính là loại theo đuổi này.
Sắc mặt Trần Cảnh tối sầm, nếu hắn thực sự coi trọng Kỉ Điềm thì tốt rồi, sẽ không nghe lời cô gái lòng dạ hiểm độc này, sẽ không ở đây nghe cô xúi giục hắn phạm tội.
Thấy Trần Cảnh không giống có ý tưởng này, Đại Ninh hừ nói: "Anh làm hay không, không làm thì thôi, tự em nghĩ cách."
Trần Cảnh bị cô chọc giận đến đau ngực, nhưng lại sợ cô thật sự đi làm chuyện xấu.
Loại chuyện này không ai có thể tha thứ cho cô, hắn hiểu rõ không thể đụng vào luật pháp, cha nuôi Trần Kế Duệ đến giờ còn đang trong tù.
"Không, không thể, tạt axit, tôi, tôi giúp cô, nghĩ, nghĩ cách khác."
"Em không muốn cách khác." Cô gái thu tay về, nói trở mặt liền trở mặt, "Còn nói thích em, đồ đàn ông xấu xa, tùy ý để người khác ức hiếp người ta!"
Trần Cảnh: "..."
Hắn nói thích cô khi nào? Tất cả đều là cái miệng nhỏ của cô tự mình nói nói. Hơn nữa hắn cũng không tùy ý để người khác ức hiếp cô, không phải đã nói, giúp cô nghĩ cách khác sao? Nói đi nói lại, chai axit kia là hắn nhận, cô hoàn toàn không sao cả.
Nếu thật sự là Kỉ Điềm, hắn sẽ giúp cô. Cho dù đại tiểu thư vừa xấu xa vừa tùy hứng, không nhu thuận giống như lúc ban đầu hắn gặp, nhưng hắn vẫn.. không có cách nào nhìn tiểu vô liêm sỉ này bị thương, nhìn cô bỏ mạng.
Trần Cảnh cất đoạn ghi âm đi: "Cho, cho tôi, thời gian."
Hiện tại hắn không thể làm gì được, hai ngày nữa mẹ Trần sẽ phẫu thuật, Trần Kế Duệ còn chưa cứu ra được.
Đại Ninh cũng biết, mặc dù Trần Cảnh chính trực, nhưng hắn không phải kẻ ngốc, bảo hắn đi gây tội hắn liền đi. Tâm tư cô vừa chuyển, cũng không ép buộc nữa, sớm muộn gì, Trần Cảnh cũng sẽ nguyện ý.
Cô rầu rĩ không vui đá hắn một phát, quay lại đề tài lúc nãy.
"Ngày kia em thật sự sẽ rời đi."
Trần Cảnh dừng một chút: "Ừ."
"Nếu anh luyến tiếc em, thì anh nói ra đi, nói không chừng người ta sẽ không đi nữa đó?"
Trong mắt cô tràn đầy ý cười, Trần Cảnh dời mắt, biết cô cố ý đùa hắn, không mở miệng. Lần từ biệt này, có thể cả đời cũng không gặp lại.
Cô chính là một vị khách qua đường trong nhân sinh của hắn, hắn là một người đàn ông bình thường trong một thành phố nhỏ, không có cách nào xuất hiện cùng cô lần nữa.
Hắn có sứ mệnh của chính mình, dù sao vẫn không thể không có tự trọng đưa đến trước mặt mặc cho cô đùa giỡn.
Trần Cảnh rõ ràng cô không thích hắn, nếu thực sự thích, cô sẽ không bảo hắn đi làm việc không có đường lui này. Nhưng rõ ràng là một chuyện, thời gian lâu như vậy, trong lòng cô nửa điểm cảm tình cũng không có, khiến tim hắn giống như bị bóp chặt.
Cô không phải là em gái hắn nhặt về, không phải người thân của hắn, cũng không thể biến thành người yêu của hắn.
"Nếu anh không đồng ý vì em mà làm việc, đời này hẳn là không bao giờ gặp nữa rồi." Đại Ninh cười hì hì, "Nể tình anh bảo vệ em lâu như vậy, Trần Cảnh, trước khi rời đi, muốn ôm em một cái không?"
Trong lòng cô biết, Trần Cảnh rất nhanh sẽ biến thành "Ngôn Cảnh", vĩnh viễn không gặp lại, là chuyện không tồn tại. Nhưng Trần Cảnh không biết.
Nghe thấy những lời này, lông mi người đàn ông run rẩy.
Hắn nhìn cô thật lâu, ngay khi Đại Ninh cảm thấy buồn ngủ, cho rằng hắn không muốn ôm, người đàn ông lại nghiêng người, đem cô ôm vào lòng.
Hắn siết chặt cánh tay, cứ như vậy ôm lấy cô.
Như cũ vẫn trầm mặc.
Cho dù Trần Cảnh không nói lời từ biệt, cũng không nói một câu thích cô, nhưng hết thảy động tác này của hắn, đều không thể che giấu tâm ý.
Cô cười cười, tựa vào ngực hắn, nghe tiếng tim đập hỗn loạn lại hữu lực của Trần Cảnh.
Hai tay Đại Ninh đang rũ ở bên người, nhẹ nhàng ôm lấy thắt lưng của người đàn ông. Vốn cô nghĩ, không ôm thì thôi, còn hắn muốn ôm thì cho hắn ôm một chút, tương lai còn phải tính kế hắn, muốn hắn cam tâm tình nguyện bất chấp an nguy, dù sao cũng phải cho hắn chút ngon ngọt.
Anh trai gì chứ, cô trào phúng nghĩ, quả thực là trò cười.
Đại Ninh đẩy Trần Cảnh ra, lúc này trên tầng có một tên đàn ông đi xuống, tóc tên đàn ông có chút bù xù, vừa đi vừa cài nút áo sơ mi.
Là bạn trai Trần Liên Tinh.
Đại Ninh không ngờ trong nhà Trần Cảnh còn có người, tò mò nhìn tên đó, phú nhị đại cũng vừa lúc nhìn qua.
Đối với phú nhị đại mà nói, Trần Liên Tinh quả thực là một đứa con gái ngu xuẩn. Bảo làm gì liền làm nấy, còn muốn làm bạn gái hắn? Hắn ta chỉ là muốn chơi qua đường mà thôi.
Không ngờ đưa ra đề nghị muốn làm ở nhà cô ta, cô ta vì nịnh bợ mình mà cũng đồng ý.
Kỉ nhị tiểu thư nói rất đúng, đây chính là thứ đồ có thể chơi xong liền vứt bỏ, đần độn không có não.
Thấy anh trai của đồ ngu xuẩn kia, phú nhị đại liếc mắt nhìn một cái, không nghĩ tới bị cô gái bên cạnh hắn hấp dẫn, lập tức không rời mắt được.
Hắn ta nhìn thấy Đại Ninh, trong mắt hiện lên vẻ kinh diễm.
Mẹ nó, đẹp như vậy? Là bạn gái của anh trai Trần Liên Tinh?
Phú nhị đại liếm liếm môi, gần như không khống chế được bước chân mà đi tới. Một đạo ánh mắt lạnh lẽo nhìn hắn ta, phú nhị đại rùng mình, đối diện với ánh mắt Trần Cảnh.
Hắn ta tuy rằng phóng túng, nhưng không ngu. Anh trai Trần Liên Tinh kia, lúc nãy thấy hắn ta cùng em gái hắn muốn làm chuyện đó ở nhà cũng không quản, không ngờ nhìn bạn gái hắn một chút, hắn liền giống như muốn giết người.
Phú nhị đại thầm nghĩ đáng tiếc, chỉ có thể tìm cơ hội sau, hướng Đại Ninh cười cười, lái xe rời đi.
Đại Ninh chớp chớp mắt, nghĩ thông suốt chuyện gì vừa xảy ra. Trong lòng cô khâm phục nghĩ, tuyệt quá nha, Trần Liên Tinh, thật biết chơi nha. Nếu Trần Cảnh trong nguyên tác, thực sự có chút tình cảm với Trần Liên Tinh, trên đầu đều là một mảnh thảo nguyên xanh rồi.
Càng nghĩ càng buồn cười, cô véo một cái lên eo Trần Cảnh.
"Em gái anh có tiền đồ như vậy, anh có cảm tưởng gì không?"
Trần Cảnh cầm tay làm loạn của cô, không có cảm tưởng gì, nhiều năm như vậy, đối với tất cả hành động của Trần Liên Tinh, hắn đều có thể miễn dịch. Trần Liên Tinh không thể tức chết hắn, người trước mặt này lại có thể.
Cho nên cô rời đi cũng tốt.
Hắn không muốn tìm hiểu những thứ này trong miệng Kỉ Điềm, quá khứ "huy hoàng" của Đại Ninh, không biết, sẽ không phải bực mình.
"Ngày kia, ở sân bay Phượng Minh, đến tiễn em không?" Đại Ninh hỏi.
Trần Cảnh nhìn vào mắt cô, cô đang cười, không có nửa điểm luyến tiếc liền muốn đi khỏi cuộc sống của hắn. Mặt hắn không chút thay đổi, xoay người trở về.
Lí Minh và Lí Hồng xách một túi cá trích tới thăm Trần Cảnh.
Trần Liên Tinh mở cửa, thấy hai chị em, cô ta bĩu môi xem thường. Lí Hồng cũng không thích cô ta, âm thầm trợn trắng mắt.
Trần Cảnh nói: "Ngồi đi."
"Anh Cảnh, ha ha, nhìn con cá này đi, mang đi nấu canh chắc chắn rất ngon. Anh có thể làm cho Đại Đại ăn, em ấy còn đang đi học, bồi bổ thân thể." Lí Minh nhìn xung quanh, "Ô, Đại Đại đâu?"
Hắn hỏi ra lời này, không khí cứng lại trong chớp mắt.
Trần Cảnh trầm mặc, Trần Liên Tinh vui sướng khi người gặp họa mở miệng: "Lí Minh, anh còn chưa biết sao, vị kia không phải là đứa bé mồ côi, mà là thiên kim đại tiểu thư danh xứng với thực đó, nó ở nhà của em ăn uống lâu như vậy, bây giờ nói đi là đi."
Lí Hồng không ngờ sẽ xảy ra chuyện như vậy, liếc mắt nhìn Trần Cảnh một cái, trong lòng không khỏi thở dài.
Thấy tâm tình Trần Cảnh không tốt, hiển nhiên rất để ý chuyện này. Không nghĩ tới lời nói lúc trước lại trở thành lời tiên tri.
Tên em trai ngốc Lí Minh nhìn không ra, cô lại thấy rõ ràng. Nếu thực sự xem Đại Đại là em gái, người ta tìm được người nhà, Trần Cảnh vui mừng còn không kịp, nhưng tâm tình âm u, ánh mắt lạnh lẽo buồn rầu này, giống như bị bạn gái đá vậy.
Lí Minh còn muốn nói tiếp, Lí Hồng kéo kéo tay áo tên ngốc tử này, ý bảo hắn đừng nói.
Lí Minh ngượng ngùng ngậm miệng.
Trần Cảnh viết: "Tôi đi nấu cơm, ở lại đi, cùng nhau ăn một bữa."
Lí Minh cũng không khách khí, lôi kéo Lí Hồng ngồi xuống. Trần Liên Tinh khoanh tay, rất chướng mắt hai chị em côn đồ này, dứt khoát trở về phòng.
Nhìn bóng dáng cao lớn của người đàn ông trong phòng bếp, Lí Hồng thở dài, đi qua.
"A Cảnh, trong lòng cậu nghĩ như thế nào? Đại Đại sống cùng cậu lâu như vậy, ít nhiều cũng có tình cảm đi." Cô cổ vũ nói, "Chị Hồng biết cậu đã lâu, biết cậu cũng không dễ dàng gì. Nghe Trần Liên Tinh nói thân phận Đại Đại không bình thường, nếu cậu thật sự để em ấy đi, nói không chừng sau này sẽ hối hận. Hay là cậu thử xem, có thể đưa em ấy về hay không?"
Động tác mổ cá của Trần Cảnh dừng một chút, sau một lúc lâu, hắn dường như không có việc gì nói: "Không cần, tôi, tôi không nghĩ, nghĩ sẽ làm thế."
Lí Hồng thở dài một tiếng, lắc đầu.
Cô đương nhiên biết băn khoăn của Trần Cảnh, kì thật Lí Hồng nói lời này, chính mình cũng chưa nắm chắc. Hoàn cảnh của Trần Cảnh, tuy hắn anh tuấn lại có trách nhiệm, nhưng rốt cuộc hắn vẫn là.. một tên nói lắp dây thanh bị tổn thương.
Người khác không nói, ngay chính trong lòng Trần Cãnh cũng sẽ nghĩ nhiều.
Buổi chiều, sân bay Phượng Minh.
Khâu Cốc Nam bưng một cốc nước dừa đến: "Đại tiểu thư, nước lạnh."
"Thóc nhỏ, cô thật tốt." Đại Ninh nhận lấy, thích ý lấy mũ che nắng đội lên, chỉ lộ ra đôi môi đỏ mọng, ngậm ống hút uống nước.
Còn hai giờ nữa mới bay, lần này Đại Ninh lặng lẽ trở về, không kinh động đến ông nội, nên không thể cho máy bay tư nhân tới đón.
Khâu Cốc Nam vội vàng mở điều hòa nhiệt độ cao lên một độ, sợ đại tiểu thư ham mát mà sinh bệnh.
Thanh Đoàn trong đầu kiễng chân trông ngóng, tìm kiếm bóng dáng Trần Cảnh.
Tiễn chị em Lí Minh xong, Trần Liên Tinh gọi người đàn ông đang muốn ra ngoài: "Anh! Anh muốn đi đâu, mẹ em sắp làm phẫu thuật rồi."
Trần Cảnh nhíu mày: "Không, không phải, hôm nay."
"Nhưng anh ở đây, mẹ và em mới yên tâm." Trần Liên Tinh nói, "Mẹ và em đợi lâu như vậy mới tìm được tủy phù hợp, lúc này nhất định không thể xảy ra sự cố."
Trần Cảnh đẩy tay cô ta ra, nhìn thời gian, như cũ đi ra ngoài. Hôm nay Đại Ninh bay.
Trần Liên Tinh cắn môi, trong lòng biết hắn muốn đi gặp tiểu yêu tinh kia, cô ta sinh ra vài phần ghen tị mà chính cô ta cũng không hiểu được. Cô ta lại kéo hắn.
"Anh, chẳng lẽ anh còn tức giận chuyện hôm đó sao? Em không phải cố ý, là anh ta, anh ta nói, em không có cách nào từ chối."
"Buông ra." Sắc mặt Trần Cảnh lạnh hơn không ít.
Hắn cũng không để ý đến cảnh tượng ngày đó, ngoại trừ có vài phần cảm thấy bẩn. Vỏ ghế sô pha đã vứt rồi, nhưng hiện tại, hắn muốn đi sân bay.
Đề nghị của Lí Hồng không phải hắn không nghĩ đến, ở vô số đêm trằn trọc khó ngủ, hắn cũng thật sự muốn dứt khoát thử giữ cô lại. Trực tiếp nói ra là được rồi. Nhưng đảo mắt nghĩ đến bản thân ngay cả nói cũng không nói được rõ ràng, lòng hắn lại tràn đầy tự giễu.
Người như Kỉ Đại Ninh, vốn chính là một tiểu vô liêm sỉ, hắn sao có thể mong đợi cô thật lòng chứ? Ngay cả đồng tình cô cũng không có, nói không chừng lúc hắn lắp bắp cầu xin, còn có thể bị cô xem thành trò đùa.
Nếu biết giữ không được, Trần Cảnh sẽ không tốn sức lực.
Hắn đẩy cửa đi ra ngoài, Trần Liên Tinh giậm chân, nhắn tin cho Kỉ Điềm.
[Mình đã giúp cậu, nhưng không ngăn anh mình lại được.]
Kỉ Điềm ở đầu bên kia cũng không ngoài ý muốn, cô ta thích thú nhếch mày cười cười. Trên thế giới này không có người nào không giữ lại được, cô ta sẽ dạy cho Trần Liên Tinh biết đạo lí này.
Trần Cảnh đi được nửa đường, điện thoại đột nhiên rung lên.
Thấy là tên của Trần Liên Tinh, hắn nhíu mày, nhưng vẫn nghe máy.
Thanh âm hoảng sợ từ trong điện thoại truyền đến: "Các người buông, buông, anh, Trần Cảnh, cứu mạng.. Ô ô ô.."
Trần Cảnh biến sắc, biết không thích hợp, lái xe quay đầu trở về.
Trần Cảnh đá văng cửa, mấy tên đàn ông đè lên Trần Liên Tinh, đang cúi đầu cởi dây thắt lưng.
Trên mặt Trần Liên Tinh đều là nước mắt, bị cởi sạch đồ, bị bịt miệng, cầu cứu nhìn về phía Trần Cảnh.
Trần Cảnh không nói hai lời, đạp lên mấy tên đàn ông.
Đám người kia hùng hùng hổ hổ.
"Mẹ, mày dám đánh lão tử.."
"Nhanh, cho tên tiểu tử này biết tay."
Bọn họ cố gắng đứng lên, còn chưa kịp tiến lên đã bị hắn ấn xuống đất đánh, không hề có sức đánh trả. Trần Cảnh đánh hai đấm, một tên đàn ông liền hôn mê bất tỉnh.
Trần Cảnh lấy từ trong túi ra một con dao gấp nhỏ, đâm xuống sát mặt một tên, tên đó suýt nữa bị dọa đái ra quần.
Chính là bạn trai phú nhị đại của Trần Liên Tinh.
"Hiểu lầm, hiểu lầm, em gái anh tự nguyện.."
Trần Liên Tinh mở lớn mắt, oán hận lắc đầu.
Ánh mắt Trần Cảnh lạnh lùng, đấm một phát lên bụng phú nhị đại.
Những tên khác thấy tình thế không tốt, muốn bỏ chạy.
Trần Cảnh không định tha cho bọn họ, trước đó hắn đã báo cảnh sát, không quá hai phút, đám người này bị hắn trói cùng nhau, quỳ một loạt trên mặt đất.
Trần Liên Tinh mặc quần áo, khóc lớn bổ nhào vào trong lòng Trần Cảnh. Cô ta tham lam, cũng không nghĩ đến sẽ xảy ra loại chuyện này. "Bạn trai" thế nhưng dẫn theo người khác, nói muốn cùng nhau "chơi" với cô ta.
"Anh!"
Trần Cảnh nhăn mày, nhẹ nhàng đẩy cô ta ra.
Xe cảnh sát rất nhanh đã đến, Trần Liên Tinh còn đang khóc, trong lòng cô ta thật sự hối hận, nhìn người đàn ông bên cạnh như ngọn núi lớn đáng tin cậy, Trần Liên Tinh ngóng trông hắn có thể giống như trước đây, vụng về an ủi cô ta.
Nhưng cô ta nhìn thấy, Trần Cảnh chỉ rũ mắt, nhìn thời gian trên điện thoại.
Hắn mím chặt môi, lại không nói một lời.
Đại Ninh lên máy bay, có chút ngoài ý muốn, thế mà Trần Cảnh thật sự không đến. Rốt cuộc sai chỗ nào, sao Trần Cảnh có thể thực sự không để ý cô như vậy? Bảo hắn đi tạt axit hắn liền sợ rồi?
Cô hiếm khi dự đoán sai, nhưng cũng không có nửa điểm mất hứng.
Không sao cả, Trần Cảnh không đến tiễn cô, thì khiến hắn phải tự mình đến tìm cô vậy.
Anh trai dễ lừa như vậy, lừa hắn đến Kinh thị rất dễ dàng.
"Đại Ninh, chúng ta thật sự đi sao? Kỉ Điềm còn chưa đi đó."
Đại Ninh lười biếng nói: "Cô ta luyến tiếc chưa đi, chính là cảm thấy còn có hi vọng, ta đây cho cô ta một cơ hội, tặng Trần Cảnh cho cô ta vậy."
Cô cong môi, cười đến xấu xa.
"Tặng cho cô ta, cô ta cũng không giữ được nha."
Người đã động tâm, cho dù phải giẫm lên gai cũng sẽ lựa chọn đi theo.
Trần Cảnh sẽ đuổi theo cô đến cùng.
Đàn ông theo đuổi phụ nữ, chính là loại theo đuổi này.