CHƯƠNG 70:
Đêm nay Trần Cảnh không đi xe đến, trường học cách nhà không quá xa, hắn nhận lấy cặp của Đại Ninh, cùng cô đi bộ trở về.
"Anh trai, sao anh lại tới đây? Anh Lí Minh đâu?"
Trước đây cùng bọn Lí Minh ăn cơm, bảo Lí Minh đưa đón Đại Ninh, Trần Cảnh cũng không cảm thấy có vấn đề gì, nhưng lúc này trong lòng hắn lại có vài phần hờn giận.
"Sau này, anh đón em."
Là hắn sơ sót, Lí Minh cũng là đàn ông trưởng thành, cho dù tín nhiệm, cũng không thể để cho Lí Minh đưa đón em gái.
"Từ giờ anh có thể tan làm sớm sao?"
"Ừ."
"Tốt quá." Đại Ninh cong môi, có vẻ rất vui vẻ.
Bọn họ đi ngang qua quán nước giải khát, Đại Ninh chỉ tay: "Anh trai, em muốn."
Bây giờ đã mười một giờ đêm, khách trong quán cũng không nhiều, chút yêu cầu này Trần Cảnh đương nhiên sẽ đồng ý, hắn đi qua mua cho cô một cây kem.
Ánh mắt người phục vụ tò mò đảo qua cổ Trần Cảnh, dừng ở vết sẹo trên dây thanh. Sắc mặt Trần Cảnh như thường, lấy kem liền rời đi.
Đại Ninh xé vỏ, đêm mùa hạ khô nóng, ven đường thành phố Phượng Minh có thể nghe thấy tiếng ve kêu lâm râm.
Đại Ninh ăn kem, giẫm lên bóng của Trần Cảnh.
Cô không chủ động nói chuyện, Trần Cảnh lại là tên bí ẩn giọng nói khó nghe, không khí nhất thời an tĩnh lại.
Đổi lại trước kia, Trần Cảnh chê cô ồn ào, im lặng như vậy rất hợp ý. Nhưng giờ phút này hắn lại cảm thấy buồn bực, thậm chí ngóng trông cô chủ động nói chuyện, nói cái gì cũng được, dù là những việc thú vị xảy ra ở trường hay là chuyện luyện tập cho vở diễn đều được.
Cô giống như đứa trẻ đang chơi đùa ở bên ngoài, không bao giờ cùng hắn chia sẻ những vụn vặt trong cuộc sống nữa.
Đại Ninh ăn được một nửa, cô đã sớm nhận ra tâm tình nặng nề của người đàn ông bên cạnh, nhưng lúc này cô mới mở miệng: "Cuối tuần này biểu diễn văn nghệ, tiết mục của trường bọn em muốn công diễn ở hội trường, anh trai, anh đến xem không?"
Trần Cảnh giống như nhẹ nhàng thở ra, hắn nói: "Đến."
Đại Ninh cười cười, lại không nói nữa, chậm rãi ăn nửa cây kem còn lại. Cô đột nhiên xấu xa như vậy, Trần Cảnh từng được đối đãi nhiệt tình, hiện tại lại bị vắng vẻ, lúc gần lúc xa như vậy, tâm tình hắn giống như con rối gỗ trong tay cô, sớm muộn cũng bị cô bức điên.
Rốt cục Trần Cảnh thật sự không chịu nổi.
Hắn chủ động mở miệng: "Luyện tập, có vui không?"
"Rất vui, có một chị gái nhỏ rất soái, cậu ấy cao lắm, cả ngày đều mặt thối diễn vai người qua đường. Còn có một nam sinh đặc biệt đẹp trai, cậu ta.."
Đại Ninh dừng lại, giả vờ như không muốn nói ra câu thứ hai, nói sang một đề tài khác: "Lần đầu em biểu diễn, anh trai anh biết không, vai diễn của em chơi vui lắm, trang phục còn đẹp hơn của nữ chính nữa."
Trần Cảnh cũng không biết vì sao, lời Đại Ninh chưa nói xong, làm cho lòng hắn trầm xuống.
Nam sinh đặc biệt đẹp trai?
"Anh trai, anh nghĩ gì thế, anh có nghe em nói không vậy?"
Trần Cảnh mím môi, "Ừ" một tiếng.
Đại Ninh nhảy đến trước mặt hắn, Trần Cảnh dừng bước chân.
"Buổi diễn đó Trần Liên Tinh cũng tham gia, anh đi cổ vũ cho cô ta hay cổ vũ cho em?"
Cô gái ngẩng khuôn mặt nhỏ, Trần Cảnh biết cô là cái tính tình gì, suy nghĩ của hắn cuối cùng cũng được kéo về vài phần, không hề rối rắm trả lời: "Em."
Đại Ninh liền vui vẻ cười. Cô cười rộ lên mười phần sáng lạn đáng yêu, nửa điểm cũng không biết kín đáo.
"Anh trai nói được làm được, một chai nước cũng không được mua cho cô ta đấy."
Cô bá đạo như vậy lại khiến tâm tình đè nén cả một đêm của Trần Cảnh chuyển tốt. Trong mắt hắn cuối cùng cũng nhiễm lên chút ý cười: "Ừ."
Trần Cảnh đã đồng ý, Đại Ninh tin hắn có thể làm được. Cô liền chờ đến cuối tuần xem kịch vui thôi.
Hai người bọn họ đi rất chậm, Đại Ninh buồn ngủ chớp chớp mắt.
Trần Cảnh nhìn cô, ngày trước cô mệt sẽ bảo người bế, nhưng hắn đợi một lúc lâu, hai mắt cô gái nửa khép, cố gắng xốc lại tinh thần tiếp tục đi, không hề có ý định bảo hắn bế.
Đột nhiên có một chiếc xe rít gào lao qua, Trần Cảnh giật mình, nhận ra lần cuối cô thân mật dựa vào hắn đã là chuyện rất lâu rồi.
Những điều hắn dạy, Đại Ninh đều làm được rồi, nhưng đáy lòng hắn lại không cách nào vui mừng.
Hắn nói không thể tùy tiện dựa vào người đàn ông khác, nhưng hắn đã quên, anh trai cũng là đàn ông không thể quá mức thân mật với cô.
Trần Cảnh rũ mắt nhìn cô, cô không hề cảm nhận được tâm tình của hắn.
* * *
Kỉ Điềm gọi điện nói chuyện phiếm với Trần Liên Tinh.
"Cuối tuần biểu diễn rồi, cậu sẽ mời anh trai đến xem sao?"
Cô ta có suy tính của chính mình, trong vở diễn kia, nữ chính cô ta sắm vai vô cùng đẹp, tươi mát như hoa nhài sau mưa, thuần khiết động lòng người, còn đem cảm giác thanh xuân diễn đến vô cùng nhuần nhuyễn.
Trần Cảnh thấy cô ta như vậy, nhất định sẽ có chút rung động.
Kỉ Điềm tự tin như vậy không phải không có đạo lí, xung quanh cô ta đều là nhan sắc giống như Trần Liên Tinh vậy, Kỉ Điềm xem như là người nổi bật nhất trong đó, cô ta đã chuẩn bị rất lâu, cô ta thật sự có thể tỏa sáng khiến người ta không thể rời mắt.
"Anh mình nhất định sẽ đến, cậu cũng biết mà, mình hiểu rõ anh mình nhất, mình lên sân khấu biểu diễn, anh mình chắc chắn sẽ đến xem." Trần Liên Tinh vội vàng nói.
Kì thật cô ta không quá chắc chắn, thời gian này ở cùng với Trần Cảnh, hắn đi sớm về muộn, cô ta cũng chưa khôi phục tình cảm anh em với hắn. Buổi biểu diễn đó lại là thời gian làm việc của hắn, Trần Liên Tinh không chắc chắn Trần Cảnh có thể nghỉ làm vì mình hay không.
Kỉ Điềm có cảm tình với Trần Cảnh, Trần Liên Tinh rất rõ ràng, trong lòng cô ta có chút không thoải mái, làm sao một người hai người đều thích tên đàn ông mà cô ta chướng mắt? Tâm tư muốn gả cho nhà giàu của cô ta chưa mất đi, không nỡ cắt đứt quan hệ với Kỉ Điềm.
Trần Liên Tinh không dám nói cho Kỉ Điềm, trong nhà có một tiểu yêu tinh câu mất hồn của anh cô ta. Trần Cảnh không nói, nhưng chẳng lẽ cô ta không hiểu sao, ánh mắt Trần Cảnh nhìn Đại Ninh, rõ ràng không giống với nhìn cô ta, còn nói là em gái, có ai nhìn em gái mình như vậy không?
Nhận được câu trả lời khẳng định của Trần Liên Tinh, Kỉ Điềm nhẹ nhàng thở ra.
Rất lâu cô ta không gặp Trần Cảnh rồi, không phải không nghĩ biện pháp khác, nhưng Trần Cảnh không muốn làm thuê cho cô ta, hắn thay đổi công việc, nơi làm kia người của Kỉ Điềm không vào được.
Kỉ Điềm vô cùng hiếu kì, nhưng không có cách nào biết được. Người duy nhất cô ta trông cậy được chỉ có Trần Liên Tinh.
Lần này cô ta nhất định phải có tiến triển với Trần Cảnh!
Trong lòng tình bạn plastic ôm ấp những suy nghĩ khác nhau, hàn huyên một lúc, tiếng đóng cửa vang lên, Trần Liên Tinh ngẩng đầu.
Trần Cảnh cầm cặp tiến vào, hắn tìm dép lê màu hồng nhạt cho Đại Ninh trước, Đại Ninh thay giày, giống như thường ngày, chạy về phòng của mình, không thèm để ý đến Trần Liên Tinh.
Trần Liên Tinh nói: "Anh, anh đi đón nó?"
Trần Cảnh liếc cô ta một cái, không nói chuyện.
"Nó cũng không phải con nít, mỗi ngày anh làm việc vất vả như vậy, nó còn để anh đi đón, chính nó cũng không phải không biết tự trở về, đúng là không biết quan tâm đến anh."
Đâu phải Đại Ninh bảo hắn đi đón? Trần Cảnh lười nói chuyện với Trần Liên Tinh, chuyện chính hắn cũng không hiểu được, làm sao có thể nói với cô ta.
Hắn đi rửa tay, Trần Liên Tinh đi theo, tựa vào cạnh cửa.
"Em có chuyện muốn nói với anh, cuối tuần bọn em biểu diễn, chính là vở <Hoa hồng mùa mưa> lúc trước bọn em luyện tập rất lâu, anh nhớ đến xem."
Trần Cảnh kéo kéo khóe miệng.
Trần Liên Tinh trước kia luôn muốn tránh xa hắn, cũng không biết từ khi nào, loại chuyện này thế mà mời hắn tham gia.
"Không đến." Thanh âm Trần Cảnh khàn khàn, hắn đóng vòi nước đi ra ngoài.
Trần Liên Tinh không ngờ hắn từ chối dứt khoát như vậy, cô ta cảm thấy vô cùng nan kham. Cùng với cảm xúc này, còn có vài phần khủng khoảng khó tả.
Trần Cảnh đã không còn là người anh trai mặc kệ sống chết kiếm tiền cho cô ta tiêu nữa, trong mắt hắn có một người khác, không biết tình cảm đã chia đi bao nhiêu rồi.
Nếu là trước kia, Trần Liên Tinh đã sớm tức giận với hắn, nhưng đêm nay, cô ta cũng không còn sức lực để tức giận nữa.
Có thay đổi, không cần nói, ai cũng có thể cảm nhận được. Có người rót mật ngọt vào cuộc sống bế tắc chết lặng của hắn, vì thế hắn lựa chọn và thiên vị.
Thiên vị kia lại không phải Trần Liên Tinh.
Thành phố Phượng Minh tổ chức biểu diễn nghệ thuật mỗi năm một lần ở hội trường, những ngày này hằng năm, hội trường là náo nhiệt nhất.
Ngoại trừ thi đấu thể thao, thu hút người nhất chính là các tiết mục biểu diễn. Các tiết mục chia thành nhóm tiểu học, nhóm sơ trung, nhóm cao trung và nhóm đại học, tất cả trường học trong thành phố Phượng Minh đều tham gia.
Kỉ Điềm mặc một chiếc váy thêu hoa sơn trà, nhìn ra ngoài cửa: "Liên Tinh, anh trai cậu đâu?"
Sắc mặt Trần Liên Tinh trắng nhợt, ấp úng nói: "Chắc là chưa đến." Cô ta cũng không dám nói sự thật với Kỉ Điềm, sợ Kỉ tiểu thư cảm thấy cô ta không có giá trị.
Kỉ Điềm không nghi ngờ, gọi thợ trang điểm vào hóa trang cho mình.
Bởi vì nhị tiểu thư Kỉ gia tài đại khí thô, cho nên tiết mục của bọn họ có thợ trang điểm chuyên nghiệp. Trang phục của Kỉ Điềm cực kì tinh xảo, cả căn phòng nghỉ, hút mắt nhất cũng là cô ta.
Trái ngược với căn phòng này, trong một phòng nghỉ khác, nhóm học sinh lại luống cuống tay chân.
Đại Ninh ở nhóm cao trung, chờ Lệ Hỗ mang trang phục đến cho cô. Trang phục của mọi người đều được chuẩn bị tốt từ trước, Đại Ninh nửa đường gia nhập, trang phục còn yêu cầu định chế.
Cô ngồi trên ghế nhỏ, nằm sấp trên bàn nhai kẹo cao su.
Các nam sinh đều lặng lẽ nhìn cô, cô thật sự rất xinh đẹp, cho dù không chủ động nói chuyện với bọn họ, ánh mắt thì kiêu căng, nhưng căn bản không có cách nào khiến người ta chán ghét.
Tâm tình đám con gái thì tương đối phức tạp, có hâm mộ, cũng có chán ghét.
Chương Hữu Anh lạnh mặt đi tới, xách Đại Ninh từ trên ghế lên: "Lệ Hỗ gọi cô đến phòng thay đồ."
Nhìn bộ dạng không tỉnh ngủ của cô, Chương Hữu Anh thật sự nhìn không quen, dứt khoát cầm cổ tay cô, kéo người rời đi.
Cổ tay cô gái tinh tế ấm áp, khiến Chương Hữu Anh nhịn không được nới lỏng tay.
"Tôi cảnh cáo cậu, việc này, là Lệ Hỗ phụ trách, nếu cậu làm liên lụy cậu ấy, tôi sẽ cho cậu bài học."
"Vì sao cậu lại thích cậu ta như vậy?" Đại Ninh cực kì tò mò, một người vì một người khác trả giá vô điều kiện, cho dù đối phương ngoảnh mặt làm ngơ, tình yêu trên đời này đều không có tôn nghiêm như vậy sao? Cô đảo mắt nhìn trang phục xấu xí trên người Chương Hữu Anh, vô cùng khó hiểu.
"Nói cậu cũng không hiểu." Thật phiền phức.
Hai người đi vào phòng thay đồ, quả nhiên Lệ Hỗ đang đợi bọn họ.
"Trần Đại Đại, thay váy."
Chương Hữu Anh không nhịn được liếc mắt nhìn một cái, váy kia là được làm từ sa mỏng màu trắng, rất mềm mại. Váy này nếu cho mình, có lẽ mặc cũng mặc không được.
Đại Ninh nhận lấy, không hề lo lắng không vừa người hay là không đẹp.
Nhóm đại học bên này chuẩn bị xong trước tiên, Kỉ Điềm nhìn ra bên ngoài, hai mắt sáng lên.
"Anh cậu đến rồi."
Trần Liên Tinh không thể tưởng tượng nổi trợn to mắt, cái gì? Cô ta nhìn ra ngoài, đúng là Trần Cảnh đang ở đằng trước của khán phòng.
Hắn mặc áo sơ mi đen, ngồi ở góc.
Không phải Trần Cảnh nói không đến sao, chẳng lẽ hắn thay đổi ý định?
Trần Liên Tinh tìm không được manh mối, nhưng dưới tình huống này, Trần Cảnh đến tất nhiên rất tốt, lời nói dối của cô ta cũng thành sự thật.
Thứ tự trình diễn bắt đầu từ nhỏ nhất, bọn nhỏ nhóm tiểu học lên sân khấu, tiết mục ngây thơ đáng yêu. Tiết mục của nhóm sơ trung thì thành thục hơn chút, có vài tiết mục cải biên tiểu phẩm.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, rất nhanh đã tới nhóm cao trung. Trong phòng nghỉ có thể theo dõi được sân khấu bên ngoài, Kỉ Điềm nhìn những tiết mục không kĩ càng này, thật đáng chê cười.
Nhưng cũng bởi có nhưng người này hỗ trợ, lát nữa cô ta lên sân khấu nhất định có thể khiến mọi người kinh ngạc.
Nhóm cao trung chính là các thiếu niên, nhưng với Kỉ Điềm, vẫn quá mức non nớt.
Cho đến khi người chủ trì hô lên: "Tiết mục tiếp theo, truyện cổ tích cải biên <Người đẹp ngủ trong rừng> của trường cao trung số 9 Phượng Minh."
Vài năm qua cũng có tiết mục cải biên, nhưng đổi cốt truyện cổ tích thần bí, hiển nhiên vô cùng thu hút người xem.
Ánh đèn sân khấu sáng lên, mở đầu câu chuyện cực kì bình thường, quốc vương đi chinh chiến tứ phương, Kỉ Điềm cảm thấy nhan sắc tên nhóc diễn quốc vương kia không tệ, khuôn mặt tà khí, lại diễn được khí chất lạnh lùng.
Đáng tiếc, cảm giác lạnh lùng chân chính, Trần Cảnh không cần diễn cũng có sẵn.
Bối cảnh chuyển dời, lịch sử biến đổi, vào một đêm mưa, nữ chính công chúa một mình đi đến cánh rừng.
Đèn xung quanh lập tức tối lại, cánh rừng u ám, khiến người ta thay công chúa toát mồ hôi lạnh một phen.
Bối cảnh xây dựng không tệ, học sinh bên dưới đều nhịn không được ngẩng đầu.
Một tiếng cười khẽ từ trên sân khấu truyền dến, thân cây mục nát dần dần xuất hiện một vòng ánh sáng.
Ánh đèn chiếu từ dưới mà lên, một đôi chân ngọc đeo ruy băng, chầm chậm hướng lên trên là bắp chân tinh tế trắng nõn, lụa mỏng rũ xuống, đong đưa theo gió.
Dần dần, ánh đèn dừng trên gương mặt cô gái.
Trần Cảnh nâng mắt lên, con người nâu xám đều là dáng vẻ của cô. Cô gái trên sân khấu mang theo nụ cười ác ý, thanh kiếm trong tay chĩa vào công chúa giữa sân khấu. Mái tóc dài quăn màu nâu của cô tùy ý buông xuống, giữa trán có một viên bảo thạch màu tím, ma mị lại xinh đẹp.
Cô gái nhặt được lúc hoàng hôn kia, cho tới bây giờ Trần Cảnh cũng chưa nghĩ đến, cô sẽ đẹp như vậy.
Không nói đến các học sinh huyết khí phương cương, ngay cả người trưởng thành cũng nhìn đến ngây ngốc. Học sinh cao trung bây giờ, nhan sắc đều nghịch thiên như thế sao? Nói cô là minh tinh đến làm khách mời cũng có người tin.
Trần Liên Tinh trong phòng nghỉ cắn môi, hóa ra là như vậy! Trần Cảnh căn bản không phải đến xem cô ta.
Không ngờ, bên cạnh lại có người phản ứng còn lớn hơn cô ta.
Kỉ Điềm gắt gao nhìn chằm chằm sân khấu, tay cầm ly nước phát run, cô ta thất thố đứng bật dậy.
Kia vậy mà là.. Kỉ Đại Ninh! Không phải cô ta đã chết ba năm trước, chết ở thôn Hạnh Hoa rồi sao!
"Anh trai, sao anh lại tới đây? Anh Lí Minh đâu?"
Trước đây cùng bọn Lí Minh ăn cơm, bảo Lí Minh đưa đón Đại Ninh, Trần Cảnh cũng không cảm thấy có vấn đề gì, nhưng lúc này trong lòng hắn lại có vài phần hờn giận.
"Sau này, anh đón em."
Là hắn sơ sót, Lí Minh cũng là đàn ông trưởng thành, cho dù tín nhiệm, cũng không thể để cho Lí Minh đưa đón em gái.
"Từ giờ anh có thể tan làm sớm sao?"
"Ừ."
"Tốt quá." Đại Ninh cong môi, có vẻ rất vui vẻ.
Bọn họ đi ngang qua quán nước giải khát, Đại Ninh chỉ tay: "Anh trai, em muốn."
Bây giờ đã mười một giờ đêm, khách trong quán cũng không nhiều, chút yêu cầu này Trần Cảnh đương nhiên sẽ đồng ý, hắn đi qua mua cho cô một cây kem.
Ánh mắt người phục vụ tò mò đảo qua cổ Trần Cảnh, dừng ở vết sẹo trên dây thanh. Sắc mặt Trần Cảnh như thường, lấy kem liền rời đi.
Đại Ninh xé vỏ, đêm mùa hạ khô nóng, ven đường thành phố Phượng Minh có thể nghe thấy tiếng ve kêu lâm râm.
Đại Ninh ăn kem, giẫm lên bóng của Trần Cảnh.
Cô không chủ động nói chuyện, Trần Cảnh lại là tên bí ẩn giọng nói khó nghe, không khí nhất thời an tĩnh lại.
Đổi lại trước kia, Trần Cảnh chê cô ồn ào, im lặng như vậy rất hợp ý. Nhưng giờ phút này hắn lại cảm thấy buồn bực, thậm chí ngóng trông cô chủ động nói chuyện, nói cái gì cũng được, dù là những việc thú vị xảy ra ở trường hay là chuyện luyện tập cho vở diễn đều được.
Cô giống như đứa trẻ đang chơi đùa ở bên ngoài, không bao giờ cùng hắn chia sẻ những vụn vặt trong cuộc sống nữa.
Đại Ninh ăn được một nửa, cô đã sớm nhận ra tâm tình nặng nề của người đàn ông bên cạnh, nhưng lúc này cô mới mở miệng: "Cuối tuần này biểu diễn văn nghệ, tiết mục của trường bọn em muốn công diễn ở hội trường, anh trai, anh đến xem không?"
Trần Cảnh giống như nhẹ nhàng thở ra, hắn nói: "Đến."
Đại Ninh cười cười, lại không nói nữa, chậm rãi ăn nửa cây kem còn lại. Cô đột nhiên xấu xa như vậy, Trần Cảnh từng được đối đãi nhiệt tình, hiện tại lại bị vắng vẻ, lúc gần lúc xa như vậy, tâm tình hắn giống như con rối gỗ trong tay cô, sớm muộn cũng bị cô bức điên.
Rốt cục Trần Cảnh thật sự không chịu nổi.
Hắn chủ động mở miệng: "Luyện tập, có vui không?"
"Rất vui, có một chị gái nhỏ rất soái, cậu ấy cao lắm, cả ngày đều mặt thối diễn vai người qua đường. Còn có một nam sinh đặc biệt đẹp trai, cậu ta.."
Đại Ninh dừng lại, giả vờ như không muốn nói ra câu thứ hai, nói sang một đề tài khác: "Lần đầu em biểu diễn, anh trai anh biết không, vai diễn của em chơi vui lắm, trang phục còn đẹp hơn của nữ chính nữa."
Trần Cảnh cũng không biết vì sao, lời Đại Ninh chưa nói xong, làm cho lòng hắn trầm xuống.
Nam sinh đặc biệt đẹp trai?
"Anh trai, anh nghĩ gì thế, anh có nghe em nói không vậy?"
Trần Cảnh mím môi, "Ừ" một tiếng.
Đại Ninh nhảy đến trước mặt hắn, Trần Cảnh dừng bước chân.
"Buổi diễn đó Trần Liên Tinh cũng tham gia, anh đi cổ vũ cho cô ta hay cổ vũ cho em?"
Cô gái ngẩng khuôn mặt nhỏ, Trần Cảnh biết cô là cái tính tình gì, suy nghĩ của hắn cuối cùng cũng được kéo về vài phần, không hề rối rắm trả lời: "Em."
Đại Ninh liền vui vẻ cười. Cô cười rộ lên mười phần sáng lạn đáng yêu, nửa điểm cũng không biết kín đáo.
"Anh trai nói được làm được, một chai nước cũng không được mua cho cô ta đấy."
Cô bá đạo như vậy lại khiến tâm tình đè nén cả một đêm của Trần Cảnh chuyển tốt. Trong mắt hắn cuối cùng cũng nhiễm lên chút ý cười: "Ừ."
Trần Cảnh đã đồng ý, Đại Ninh tin hắn có thể làm được. Cô liền chờ đến cuối tuần xem kịch vui thôi.
Hai người bọn họ đi rất chậm, Đại Ninh buồn ngủ chớp chớp mắt.
Trần Cảnh nhìn cô, ngày trước cô mệt sẽ bảo người bế, nhưng hắn đợi một lúc lâu, hai mắt cô gái nửa khép, cố gắng xốc lại tinh thần tiếp tục đi, không hề có ý định bảo hắn bế.
Đột nhiên có một chiếc xe rít gào lao qua, Trần Cảnh giật mình, nhận ra lần cuối cô thân mật dựa vào hắn đã là chuyện rất lâu rồi.
Những điều hắn dạy, Đại Ninh đều làm được rồi, nhưng đáy lòng hắn lại không cách nào vui mừng.
Hắn nói không thể tùy tiện dựa vào người đàn ông khác, nhưng hắn đã quên, anh trai cũng là đàn ông không thể quá mức thân mật với cô.
Trần Cảnh rũ mắt nhìn cô, cô không hề cảm nhận được tâm tình của hắn.
* * *
Kỉ Điềm gọi điện nói chuyện phiếm với Trần Liên Tinh.
"Cuối tuần biểu diễn rồi, cậu sẽ mời anh trai đến xem sao?"
Cô ta có suy tính của chính mình, trong vở diễn kia, nữ chính cô ta sắm vai vô cùng đẹp, tươi mát như hoa nhài sau mưa, thuần khiết động lòng người, còn đem cảm giác thanh xuân diễn đến vô cùng nhuần nhuyễn.
Trần Cảnh thấy cô ta như vậy, nhất định sẽ có chút rung động.
Kỉ Điềm tự tin như vậy không phải không có đạo lí, xung quanh cô ta đều là nhan sắc giống như Trần Liên Tinh vậy, Kỉ Điềm xem như là người nổi bật nhất trong đó, cô ta đã chuẩn bị rất lâu, cô ta thật sự có thể tỏa sáng khiến người ta không thể rời mắt.
"Anh mình nhất định sẽ đến, cậu cũng biết mà, mình hiểu rõ anh mình nhất, mình lên sân khấu biểu diễn, anh mình chắc chắn sẽ đến xem." Trần Liên Tinh vội vàng nói.
Kì thật cô ta không quá chắc chắn, thời gian này ở cùng với Trần Cảnh, hắn đi sớm về muộn, cô ta cũng chưa khôi phục tình cảm anh em với hắn. Buổi biểu diễn đó lại là thời gian làm việc của hắn, Trần Liên Tinh không chắc chắn Trần Cảnh có thể nghỉ làm vì mình hay không.
Kỉ Điềm có cảm tình với Trần Cảnh, Trần Liên Tinh rất rõ ràng, trong lòng cô ta có chút không thoải mái, làm sao một người hai người đều thích tên đàn ông mà cô ta chướng mắt? Tâm tư muốn gả cho nhà giàu của cô ta chưa mất đi, không nỡ cắt đứt quan hệ với Kỉ Điềm.
Trần Liên Tinh không dám nói cho Kỉ Điềm, trong nhà có một tiểu yêu tinh câu mất hồn của anh cô ta. Trần Cảnh không nói, nhưng chẳng lẽ cô ta không hiểu sao, ánh mắt Trần Cảnh nhìn Đại Ninh, rõ ràng không giống với nhìn cô ta, còn nói là em gái, có ai nhìn em gái mình như vậy không?
Nhận được câu trả lời khẳng định của Trần Liên Tinh, Kỉ Điềm nhẹ nhàng thở ra.
Rất lâu cô ta không gặp Trần Cảnh rồi, không phải không nghĩ biện pháp khác, nhưng Trần Cảnh không muốn làm thuê cho cô ta, hắn thay đổi công việc, nơi làm kia người của Kỉ Điềm không vào được.
Kỉ Điềm vô cùng hiếu kì, nhưng không có cách nào biết được. Người duy nhất cô ta trông cậy được chỉ có Trần Liên Tinh.
Lần này cô ta nhất định phải có tiến triển với Trần Cảnh!
Trong lòng tình bạn plastic ôm ấp những suy nghĩ khác nhau, hàn huyên một lúc, tiếng đóng cửa vang lên, Trần Liên Tinh ngẩng đầu.
Trần Cảnh cầm cặp tiến vào, hắn tìm dép lê màu hồng nhạt cho Đại Ninh trước, Đại Ninh thay giày, giống như thường ngày, chạy về phòng của mình, không thèm để ý đến Trần Liên Tinh.
Trần Liên Tinh nói: "Anh, anh đi đón nó?"
Trần Cảnh liếc cô ta một cái, không nói chuyện.
"Nó cũng không phải con nít, mỗi ngày anh làm việc vất vả như vậy, nó còn để anh đi đón, chính nó cũng không phải không biết tự trở về, đúng là không biết quan tâm đến anh."
Đâu phải Đại Ninh bảo hắn đi đón? Trần Cảnh lười nói chuyện với Trần Liên Tinh, chuyện chính hắn cũng không hiểu được, làm sao có thể nói với cô ta.
Hắn đi rửa tay, Trần Liên Tinh đi theo, tựa vào cạnh cửa.
"Em có chuyện muốn nói với anh, cuối tuần bọn em biểu diễn, chính là vở <Hoa hồng mùa mưa> lúc trước bọn em luyện tập rất lâu, anh nhớ đến xem."
Trần Cảnh kéo kéo khóe miệng.
Trần Liên Tinh trước kia luôn muốn tránh xa hắn, cũng không biết từ khi nào, loại chuyện này thế mà mời hắn tham gia.
"Không đến." Thanh âm Trần Cảnh khàn khàn, hắn đóng vòi nước đi ra ngoài.
Trần Liên Tinh không ngờ hắn từ chối dứt khoát như vậy, cô ta cảm thấy vô cùng nan kham. Cùng với cảm xúc này, còn có vài phần khủng khoảng khó tả.
Trần Cảnh đã không còn là người anh trai mặc kệ sống chết kiếm tiền cho cô ta tiêu nữa, trong mắt hắn có một người khác, không biết tình cảm đã chia đi bao nhiêu rồi.
Nếu là trước kia, Trần Liên Tinh đã sớm tức giận với hắn, nhưng đêm nay, cô ta cũng không còn sức lực để tức giận nữa.
Có thay đổi, không cần nói, ai cũng có thể cảm nhận được. Có người rót mật ngọt vào cuộc sống bế tắc chết lặng của hắn, vì thế hắn lựa chọn và thiên vị.
Thiên vị kia lại không phải Trần Liên Tinh.
Thành phố Phượng Minh tổ chức biểu diễn nghệ thuật mỗi năm một lần ở hội trường, những ngày này hằng năm, hội trường là náo nhiệt nhất.
Ngoại trừ thi đấu thể thao, thu hút người nhất chính là các tiết mục biểu diễn. Các tiết mục chia thành nhóm tiểu học, nhóm sơ trung, nhóm cao trung và nhóm đại học, tất cả trường học trong thành phố Phượng Minh đều tham gia.
Kỉ Điềm mặc một chiếc váy thêu hoa sơn trà, nhìn ra ngoài cửa: "Liên Tinh, anh trai cậu đâu?"
Sắc mặt Trần Liên Tinh trắng nhợt, ấp úng nói: "Chắc là chưa đến." Cô ta cũng không dám nói sự thật với Kỉ Điềm, sợ Kỉ tiểu thư cảm thấy cô ta không có giá trị.
Kỉ Điềm không nghi ngờ, gọi thợ trang điểm vào hóa trang cho mình.
Bởi vì nhị tiểu thư Kỉ gia tài đại khí thô, cho nên tiết mục của bọn họ có thợ trang điểm chuyên nghiệp. Trang phục của Kỉ Điềm cực kì tinh xảo, cả căn phòng nghỉ, hút mắt nhất cũng là cô ta.
Trái ngược với căn phòng này, trong một phòng nghỉ khác, nhóm học sinh lại luống cuống tay chân.
Đại Ninh ở nhóm cao trung, chờ Lệ Hỗ mang trang phục đến cho cô. Trang phục của mọi người đều được chuẩn bị tốt từ trước, Đại Ninh nửa đường gia nhập, trang phục còn yêu cầu định chế.
Cô ngồi trên ghế nhỏ, nằm sấp trên bàn nhai kẹo cao su.
Các nam sinh đều lặng lẽ nhìn cô, cô thật sự rất xinh đẹp, cho dù không chủ động nói chuyện với bọn họ, ánh mắt thì kiêu căng, nhưng căn bản không có cách nào khiến người ta chán ghét.
Tâm tình đám con gái thì tương đối phức tạp, có hâm mộ, cũng có chán ghét.
Chương Hữu Anh lạnh mặt đi tới, xách Đại Ninh từ trên ghế lên: "Lệ Hỗ gọi cô đến phòng thay đồ."
Nhìn bộ dạng không tỉnh ngủ của cô, Chương Hữu Anh thật sự nhìn không quen, dứt khoát cầm cổ tay cô, kéo người rời đi.
Cổ tay cô gái tinh tế ấm áp, khiến Chương Hữu Anh nhịn không được nới lỏng tay.
"Tôi cảnh cáo cậu, việc này, là Lệ Hỗ phụ trách, nếu cậu làm liên lụy cậu ấy, tôi sẽ cho cậu bài học."
"Vì sao cậu lại thích cậu ta như vậy?" Đại Ninh cực kì tò mò, một người vì một người khác trả giá vô điều kiện, cho dù đối phương ngoảnh mặt làm ngơ, tình yêu trên đời này đều không có tôn nghiêm như vậy sao? Cô đảo mắt nhìn trang phục xấu xí trên người Chương Hữu Anh, vô cùng khó hiểu.
"Nói cậu cũng không hiểu." Thật phiền phức.
Hai người đi vào phòng thay đồ, quả nhiên Lệ Hỗ đang đợi bọn họ.
"Trần Đại Đại, thay váy."
Chương Hữu Anh không nhịn được liếc mắt nhìn một cái, váy kia là được làm từ sa mỏng màu trắng, rất mềm mại. Váy này nếu cho mình, có lẽ mặc cũng mặc không được.
Đại Ninh nhận lấy, không hề lo lắng không vừa người hay là không đẹp.
Nhóm đại học bên này chuẩn bị xong trước tiên, Kỉ Điềm nhìn ra bên ngoài, hai mắt sáng lên.
"Anh cậu đến rồi."
Trần Liên Tinh không thể tưởng tượng nổi trợn to mắt, cái gì? Cô ta nhìn ra ngoài, đúng là Trần Cảnh đang ở đằng trước của khán phòng.
Hắn mặc áo sơ mi đen, ngồi ở góc.
Không phải Trần Cảnh nói không đến sao, chẳng lẽ hắn thay đổi ý định?
Trần Liên Tinh tìm không được manh mối, nhưng dưới tình huống này, Trần Cảnh đến tất nhiên rất tốt, lời nói dối của cô ta cũng thành sự thật.
Thứ tự trình diễn bắt đầu từ nhỏ nhất, bọn nhỏ nhóm tiểu học lên sân khấu, tiết mục ngây thơ đáng yêu. Tiết mục của nhóm sơ trung thì thành thục hơn chút, có vài tiết mục cải biên tiểu phẩm.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, rất nhanh đã tới nhóm cao trung. Trong phòng nghỉ có thể theo dõi được sân khấu bên ngoài, Kỉ Điềm nhìn những tiết mục không kĩ càng này, thật đáng chê cười.
Nhưng cũng bởi có nhưng người này hỗ trợ, lát nữa cô ta lên sân khấu nhất định có thể khiến mọi người kinh ngạc.
Nhóm cao trung chính là các thiếu niên, nhưng với Kỉ Điềm, vẫn quá mức non nớt.
Cho đến khi người chủ trì hô lên: "Tiết mục tiếp theo, truyện cổ tích cải biên <Người đẹp ngủ trong rừng> của trường cao trung số 9 Phượng Minh."
Vài năm qua cũng có tiết mục cải biên, nhưng đổi cốt truyện cổ tích thần bí, hiển nhiên vô cùng thu hút người xem.
Ánh đèn sân khấu sáng lên, mở đầu câu chuyện cực kì bình thường, quốc vương đi chinh chiến tứ phương, Kỉ Điềm cảm thấy nhan sắc tên nhóc diễn quốc vương kia không tệ, khuôn mặt tà khí, lại diễn được khí chất lạnh lùng.
Đáng tiếc, cảm giác lạnh lùng chân chính, Trần Cảnh không cần diễn cũng có sẵn.
Bối cảnh chuyển dời, lịch sử biến đổi, vào một đêm mưa, nữ chính công chúa một mình đi đến cánh rừng.
Đèn xung quanh lập tức tối lại, cánh rừng u ám, khiến người ta thay công chúa toát mồ hôi lạnh một phen.
Bối cảnh xây dựng không tệ, học sinh bên dưới đều nhịn không được ngẩng đầu.
Một tiếng cười khẽ từ trên sân khấu truyền dến, thân cây mục nát dần dần xuất hiện một vòng ánh sáng.
Ánh đèn chiếu từ dưới mà lên, một đôi chân ngọc đeo ruy băng, chầm chậm hướng lên trên là bắp chân tinh tế trắng nõn, lụa mỏng rũ xuống, đong đưa theo gió.
Dần dần, ánh đèn dừng trên gương mặt cô gái.
Trần Cảnh nâng mắt lên, con người nâu xám đều là dáng vẻ của cô. Cô gái trên sân khấu mang theo nụ cười ác ý, thanh kiếm trong tay chĩa vào công chúa giữa sân khấu. Mái tóc dài quăn màu nâu của cô tùy ý buông xuống, giữa trán có một viên bảo thạch màu tím, ma mị lại xinh đẹp.
Cô gái nhặt được lúc hoàng hôn kia, cho tới bây giờ Trần Cảnh cũng chưa nghĩ đến, cô sẽ đẹp như vậy.
Không nói đến các học sinh huyết khí phương cương, ngay cả người trưởng thành cũng nhìn đến ngây ngốc. Học sinh cao trung bây giờ, nhan sắc đều nghịch thiên như thế sao? Nói cô là minh tinh đến làm khách mời cũng có người tin.
Trần Liên Tinh trong phòng nghỉ cắn môi, hóa ra là như vậy! Trần Cảnh căn bản không phải đến xem cô ta.
Không ngờ, bên cạnh lại có người phản ứng còn lớn hơn cô ta.
Kỉ Điềm gắt gao nhìn chằm chằm sân khấu, tay cầm ly nước phát run, cô ta thất thố đứng bật dậy.
Kia vậy mà là.. Kỉ Đại Ninh! Không phải cô ta đã chết ba năm trước, chết ở thôn Hạnh Hoa rồi sao!