Chương 56.2: Dương căn (2)
[HIDE-THANKS]
[/HIDE-THANKS]
Đăng ký tài khoản tại LINK để đọc truyện miễn phí nha!
[HIDE-THANKS]
"Điều này ta minh bạch, tự sẽ không quét hưng phấn của điện hạ!" Từ Tuần hơi hơi mỉm cười, vòng lấy bả vai chính mình, xoa nhẹ, "Thời gian này, ta cũng thật là có chút bị choáng váng đầu óc. Nghe ma ma nói, thật khắp cả người phát lạnh. Còn may, bên cạnh ta chung quy là nhiều người tốt, chính mình cũng còn xem như có thể trầm ổn, bằng không.."
Triệu ma ma cũng thập phần vui mừng: Còn tuổi nhỏ, đột nhiên được sủng ái, khó tránh khỏi phi dương ương ngạnh, đắc tội khắp nơi, nhưng Thái Tôn tiệp dư này hơn nửa năm trầm ổn, cũng là kể công không nhỏ.
Có thể đi theo chủ tử như vậy, thuộc hạ liền bớt lo nhiều.
Triệu ma ma đứng dậy cáo lui, "Canh giờ không còn sớm, quý nhân cũng nghỉ ngơi sớm chút đi.."
Triệu ma ma rời khỏi noãn các, Từ Tuần lại sau một lúc lâu vẫn không nhúc nhích, nghiêng tai lắng nghe Triệu ma ma phân phó Lam Nhi, Hồng Nhi làm việc. Đợi bốn phía lại an tĩnh xuống, nàng mới nhẹ nhàng mà đẩy cửa sổ ra, nhìn đầy trời tung bay bông tuyết, khẽ thở dài.
Tuy trong phòng như mùa xuân ấm áp, nhưng nàng lại giống như đặt mình trong phong tuyết. Không phải là hoàn cảnh hiểm ác làm nàng khởi tâm tình này, chỉ là.. Chỉ là đêm nay Triệu ma ma nói chuyện, làm nàng một lần nữa ý thức được chính mình cô độc.
* * *
Chỉ cần nam nhân ở trong cung, có người thất ý cô tịch, đồng thời khẳng định cũng có người tương đối vui vẻ. Tôn Ngọc Nữ hiển nhiên đêm nay chính là tương đối vui vẻ, lúc này nàng đang cùng Thái Tôn dựa vào nhau, nói chút chuyện phiếm.
"Lần trước ta hỏi nội thị.." Nàng tựa vào trong lòng Thái Tôn, miệng cằn nhằn, "Khi ngài ra ngoài có uống thuốc đều không.. Hắn nói ngài không kiên nhẫn uống. Cái tật không thích uống thuốc này, khi nào có thể sửa?"
Thái Tôn đối với Tôn Ngọc Nữ, không có vẻ trưởng thành tự tin từ trên cao nhìn xuống thương xót như đối với Từ Tuần, lại nhiều thêm một vẻ nhiều năm quen thuộc cùng tự tại. Nghe Tôn Ngọc Nữ cằn nhằn mình, hắn trợn mắt. Tôn Ngọc Nữ thấy, liền dí trán hắn, nói một chữ liền dí hắn một chút, "Ngài còn như vậy, ta đến trước mặt mẫu phi cáo trạng đi! Ngài cũng không phải không biết, nhìn ngài tráng kiện, kỳ thực thân thể ốm yếu thật sự.."
Thái Tôn có chút phiền, "Đã biết, đã biết! Về sau mỗi ngày đều uống, được rồi đi? Vì chuyện này, nàng có thể làm ta phiền chết."
Tôn Ngọc Nữ trừng hắn một cái, "Không phải vì tốt cho ngài, phiền ngài làm gì?"
Nàng lấy được phần thắng, liền lại mềm thân mình, tựa vào người Thái Tôn, nói: "Thời gian này, ở trước mặt Hoàng gia gia vẫn là tiểu tâm một chút đi. Mẹ có nói với chàng không? Chính là sau khi chàng đi không lâu, Ngu mỹ nhân hầu hạ Hoàng gia gia chỉ nói sai một câu liền bị ban lụa trắng. Hình như là nói đến Đường Tái Nhi gì đó kia, Ngu mỹ nhân chỉ thuận miệng nói một câu: Vì một người mà bắt thật nhiều ni cô, thật là đại trận. Hoàng gia gia giận tím mặt.."
Sắc mặt Thái Tôn cũng có chút âm trầm, hắn trầm thấp ứng tiếng, lại hỏi: "Khi nàng đi, đứa bé rốt cuộc như thế nào?"
Thời này, trẻ mới sinh có tỷ lệ chết non tương đối cao, nuôi hai sống một là việc thực bình thường. Nhưng tỷ lệ tuy là như thế, làm phụ thân cũng sẽ hy vọng hài tử của mình không chết non.
Tôn Ngọc Nữ cười nói: "Ngài yên tâm đi! Đứa bé cát nhân thiên tướng, phúc lớn mạng lớn, nhất định có thể sinh ra. Không phải trong thư cũng viết rồi sao, thai đã hoàn toàn ổn! Nương nương ở lại Nam Kinh, chủ yếu cũng là vì coi chừng Tiên Tiên."
Thái Tôn gật đầu không nói.
Tôn Ngọc Nữ liếc hắn một cái, lại vui cười nói: "Ta còn cùng Tiểu Tuần nói, hiện tại liền chỉ còn hai ta không có gì. Ta không có biện pháp, cũng chưa thể đi theo ngài chạy khắp nơi. Nàng ấy có vẻ sinh dưỡng tốt, như thế nào còn chưa có tin tức? Khẳng định là do ngài lười nhác, không cày cấy khối ruộng màu mỡ kia cho tốt. Nói xem, ngài có lạnh nhạt Tiểu Tuần muội muội của chúng ta không? Lạnh nhạt hạt châu trong mắt Thái Tôn phi nương nương của chúng ta?"
Nhìn như nói giỡn, nhưng kỳ thực bên trong nhàn nhạt ghen tuông, vẫn là rất dễ dàng phân biệt ra được.
Thái Tôn có điểm hứng thú dạt dào, "Ghen rồi?"
Tôn Ngọc Nữ cũng thực thẳng thắn thành khẩn: "Khó tránh khỏi!"
Nàng dựa đầu vào ngực Thái Tôn, nhẹ giọng nói: "Không phải ta lòng dạ nhỏ hẹp.."
"Ta biết, là đáy lòng nàng không chắc chắn." Thái Tôn cầm tay Tôn Ngọc Nữ, tinh tế mà thưởng thức những ngón tay như ngọc kết, "Nàng cảm thấy ta sẽ có mới nới cũ? Không có ta, nàng còn có cha và mẹ. Người nào không thương nàng như nữ nhi ruột đâu?"
Tôn Ngọc Nữ lắc lắc đầu, trên mặt hiện lên một tia mù mịt, "Thân phận thay đổi, rất nhiều sự đều phải biến đổi theo.. E là ngài còn không biết đi, lần này đến kinh, nếu không phải Tiểu Tuần bị bệnh, mẫu phi cũng cố ý bồi dưỡng một chút cho nàng năng lực quản gia xử sự, để nàng giúp đỡ xử lý việc vặt nội cung."
Cần nhân thủ, tìm mấy tiểu bối hiểu chuyện hỗ trợ, cũng không xem như đại sự gì đi? Thái Tôn có chút khó hiểu.
Tôn Ngọc Nữ nhìn nhìn hắn, lại thở dài, "Từ bé sinh ra, sức khỏe nương nương không phải vẫn luôn đều không được tốt ư? Hiện tại Thái Tôn cung lại bị phân ra sống độc lập, nương nương không thể quản cung vụ, lại không muốn sáu cục một tư nhúng tay. Khẳng định là muốn cất nhắc một người trong cung lên quản gia.."
Như vậy, ý của Thái Tử phi thật ra rõ như ban ngày.
Thái Tôn nhíu mày, "Nàng nghĩ nhiều chăng? Tiểu Tuần mơ hồ như trứng, có thể quản gia được sao? Mẹ sao lại quyết định như vậy."
Sơ không gián thân. Cho dù ở cùng Thái Tôn nhiều năm như vậy, Thái Tôn tần cũng tuyệt sẽ không ở trước mặt Thái Tôn ám chỉ rằng Thái Tử phi không đúng, "Nương nương là người coi trọng nhất đích truyền chính thống, ngài cũng biết, ta ở trong cung nửa vời, dù nói là tần, tình cảm cùng chàng thâm hậu chút, cất nhắc ta quản gia, Thái Tôn phi nương nương sẽ có điểm xấu hổ, không phải ư? So sánh hai bên, khẳng định không thể ủy khuất chính thất."
Cho nên, cho dù là thân như nữ nhi, Tôn Ngọc Nữ cũng nên bị chèn ép không thể quản gia, bồi dưỡng Từ Tuần - Thái Tôn tiệp dư chức phận nhỏ hơn tới quản. Còn tâm tình của Tôn Ngọc Nữ cũng chỉ có thể để sau lại suy xét.
Thái Tôn nghe được, mày nhăn lại, rồi lại nhìn vẻ mặt cam nhận số mệnh của Tôn Ngọc Nữ, hắn đành phải thở dài thật sâu, "Nàng chính là hay đa tâm. Việc này, mẹ đề cập qua với nàng chưa? Còn không phải chính nàng đoán mò! Kêu Tiểu Tuần qua hỗ trợ, theo ta thấy cũng chỉ là để lời nói và việc làm đều mẫu mực chút. Về sau các nàng đều sống một mình một cung, hạ nhân dần dần cũng sẽ càng ngày càng nhiều. Nha đầu kia khờ ngốc, không có tâm cơ; gặp chuyện gì, chủ ý đều không có, chẳng phải cần học chút thủ đoạn đi? Nơi nào liền nghĩ đến xa như vậy! Như nàng nói vậy, nàng ấy hiện tại hết bệnh rồi đi?"
Thấy Thái Tôn tần gật đầu, Thái Tôn lại hỏi: "Vậy nàng ấy có thường xuyên tới Từ Khánh cung không? Không tới? Vậy không phải rồi. Thật muốn đề bạt nàng ấy, tự nhiên sẽ nhắn gọi nàng ấy tới mỗi ngày."
Nói như vậy cũng có đạo lý, Thái Tôn tần cũng không thể không gật đầu. Nàng còn định nói một câu: Tuy nói là khỏe rồi, nhưng còn cần tĩnh dưỡng. Nhưng nhìn biểu tình của Thái Tôn, nàng liền đem lời ấy nuốt vào trong bụng, nói: "E cũng là ta suy nghĩ nhiều quá.. Đều không nói những việc này nữa, ngủ đi, ngày mai còn bận bịu. Buổi sáng ngài nhớ đi thăm Tiểu Tuần, hôm nay trở về liền trực tiếp vào đây, cũng không đi đánh tiếng với nàng một cái, tiểu cô nương e rằng không thoải mái. Ngài vừa đi chính là hai tháng, nàng cũng nhớ thương ngài."
Thái Tôn cười một tiếng, "Nữ nhân chính là kỳ lạ, mới vừa còn ghen, lúc này liền lại thương nàng ấy. Ta sáng mai thật sự qua thăm nàng ấy, nàng không ghen ư.."
Tôn Ngọc Nữ cười, đánh nhẹ hắn một cái, hai người thổi đèn đi ngủ. Đều đã nằm xuống gối, Thái Tôn mới lật người lại, đến bên tai nàng nói mấy câu. Tôn Ngọc Nữ lắc đầu, "Ngài vừa rồi liền làm cho ta đau, hiện tại còn tới.. Không tới, không tới! Ngủ đi!"
Cầu hoan lần thứ hai thất bại, Hoàng Thái Tôn đành phải buồn bực mà nhắm mắt lại ngủ. Buổi sáng hôm sau, hắn dậy muộn, chưa kịp thăm Từ Tuần. Tới buổi tối, không lãng phí chút cơ hội nào, hắn trực tiếp chỉ tên Từ Tuần thị tẩm.
Triệu ma ma cũng thập phần vui mừng: Còn tuổi nhỏ, đột nhiên được sủng ái, khó tránh khỏi phi dương ương ngạnh, đắc tội khắp nơi, nhưng Thái Tôn tiệp dư này hơn nửa năm trầm ổn, cũng là kể công không nhỏ.
Có thể đi theo chủ tử như vậy, thuộc hạ liền bớt lo nhiều.
Triệu ma ma đứng dậy cáo lui, "Canh giờ không còn sớm, quý nhân cũng nghỉ ngơi sớm chút đi.."
Triệu ma ma rời khỏi noãn các, Từ Tuần lại sau một lúc lâu vẫn không nhúc nhích, nghiêng tai lắng nghe Triệu ma ma phân phó Lam Nhi, Hồng Nhi làm việc. Đợi bốn phía lại an tĩnh xuống, nàng mới nhẹ nhàng mà đẩy cửa sổ ra, nhìn đầy trời tung bay bông tuyết, khẽ thở dài.
Tuy trong phòng như mùa xuân ấm áp, nhưng nàng lại giống như đặt mình trong phong tuyết. Không phải là hoàn cảnh hiểm ác làm nàng khởi tâm tình này, chỉ là.. Chỉ là đêm nay Triệu ma ma nói chuyện, làm nàng một lần nữa ý thức được chính mình cô độc.
* * *
Chỉ cần nam nhân ở trong cung, có người thất ý cô tịch, đồng thời khẳng định cũng có người tương đối vui vẻ. Tôn Ngọc Nữ hiển nhiên đêm nay chính là tương đối vui vẻ, lúc này nàng đang cùng Thái Tôn dựa vào nhau, nói chút chuyện phiếm.
"Lần trước ta hỏi nội thị.." Nàng tựa vào trong lòng Thái Tôn, miệng cằn nhằn, "Khi ngài ra ngoài có uống thuốc đều không.. Hắn nói ngài không kiên nhẫn uống. Cái tật không thích uống thuốc này, khi nào có thể sửa?"
Thái Tôn đối với Tôn Ngọc Nữ, không có vẻ trưởng thành tự tin từ trên cao nhìn xuống thương xót như đối với Từ Tuần, lại nhiều thêm một vẻ nhiều năm quen thuộc cùng tự tại. Nghe Tôn Ngọc Nữ cằn nhằn mình, hắn trợn mắt. Tôn Ngọc Nữ thấy, liền dí trán hắn, nói một chữ liền dí hắn một chút, "Ngài còn như vậy, ta đến trước mặt mẫu phi cáo trạng đi! Ngài cũng không phải không biết, nhìn ngài tráng kiện, kỳ thực thân thể ốm yếu thật sự.."
Thái Tôn có chút phiền, "Đã biết, đã biết! Về sau mỗi ngày đều uống, được rồi đi? Vì chuyện này, nàng có thể làm ta phiền chết."
Tôn Ngọc Nữ trừng hắn một cái, "Không phải vì tốt cho ngài, phiền ngài làm gì?"
Nàng lấy được phần thắng, liền lại mềm thân mình, tựa vào người Thái Tôn, nói: "Thời gian này, ở trước mặt Hoàng gia gia vẫn là tiểu tâm một chút đi. Mẹ có nói với chàng không? Chính là sau khi chàng đi không lâu, Ngu mỹ nhân hầu hạ Hoàng gia gia chỉ nói sai một câu liền bị ban lụa trắng. Hình như là nói đến Đường Tái Nhi gì đó kia, Ngu mỹ nhân chỉ thuận miệng nói một câu: Vì một người mà bắt thật nhiều ni cô, thật là đại trận. Hoàng gia gia giận tím mặt.."
Sắc mặt Thái Tôn cũng có chút âm trầm, hắn trầm thấp ứng tiếng, lại hỏi: "Khi nàng đi, đứa bé rốt cuộc như thế nào?"
Thời này, trẻ mới sinh có tỷ lệ chết non tương đối cao, nuôi hai sống một là việc thực bình thường. Nhưng tỷ lệ tuy là như thế, làm phụ thân cũng sẽ hy vọng hài tử của mình không chết non.
Tôn Ngọc Nữ cười nói: "Ngài yên tâm đi! Đứa bé cát nhân thiên tướng, phúc lớn mạng lớn, nhất định có thể sinh ra. Không phải trong thư cũng viết rồi sao, thai đã hoàn toàn ổn! Nương nương ở lại Nam Kinh, chủ yếu cũng là vì coi chừng Tiên Tiên."
Thái Tôn gật đầu không nói.
Tôn Ngọc Nữ liếc hắn một cái, lại vui cười nói: "Ta còn cùng Tiểu Tuần nói, hiện tại liền chỉ còn hai ta không có gì. Ta không có biện pháp, cũng chưa thể đi theo ngài chạy khắp nơi. Nàng ấy có vẻ sinh dưỡng tốt, như thế nào còn chưa có tin tức? Khẳng định là do ngài lười nhác, không cày cấy khối ruộng màu mỡ kia cho tốt. Nói xem, ngài có lạnh nhạt Tiểu Tuần muội muội của chúng ta không? Lạnh nhạt hạt châu trong mắt Thái Tôn phi nương nương của chúng ta?"
Nhìn như nói giỡn, nhưng kỳ thực bên trong nhàn nhạt ghen tuông, vẫn là rất dễ dàng phân biệt ra được.
Thái Tôn có điểm hứng thú dạt dào, "Ghen rồi?"
Tôn Ngọc Nữ cũng thực thẳng thắn thành khẩn: "Khó tránh khỏi!"
Nàng dựa đầu vào ngực Thái Tôn, nhẹ giọng nói: "Không phải ta lòng dạ nhỏ hẹp.."
"Ta biết, là đáy lòng nàng không chắc chắn." Thái Tôn cầm tay Tôn Ngọc Nữ, tinh tế mà thưởng thức những ngón tay như ngọc kết, "Nàng cảm thấy ta sẽ có mới nới cũ? Không có ta, nàng còn có cha và mẹ. Người nào không thương nàng như nữ nhi ruột đâu?"
Tôn Ngọc Nữ lắc lắc đầu, trên mặt hiện lên một tia mù mịt, "Thân phận thay đổi, rất nhiều sự đều phải biến đổi theo.. E là ngài còn không biết đi, lần này đến kinh, nếu không phải Tiểu Tuần bị bệnh, mẫu phi cũng cố ý bồi dưỡng một chút cho nàng năng lực quản gia xử sự, để nàng giúp đỡ xử lý việc vặt nội cung."
Cần nhân thủ, tìm mấy tiểu bối hiểu chuyện hỗ trợ, cũng không xem như đại sự gì đi? Thái Tôn có chút khó hiểu.
Tôn Ngọc Nữ nhìn nhìn hắn, lại thở dài, "Từ bé sinh ra, sức khỏe nương nương không phải vẫn luôn đều không được tốt ư? Hiện tại Thái Tôn cung lại bị phân ra sống độc lập, nương nương không thể quản cung vụ, lại không muốn sáu cục một tư nhúng tay. Khẳng định là muốn cất nhắc một người trong cung lên quản gia.."
Như vậy, ý của Thái Tử phi thật ra rõ như ban ngày.
Thái Tôn nhíu mày, "Nàng nghĩ nhiều chăng? Tiểu Tuần mơ hồ như trứng, có thể quản gia được sao? Mẹ sao lại quyết định như vậy."
Sơ không gián thân. Cho dù ở cùng Thái Tôn nhiều năm như vậy, Thái Tôn tần cũng tuyệt sẽ không ở trước mặt Thái Tôn ám chỉ rằng Thái Tử phi không đúng, "Nương nương là người coi trọng nhất đích truyền chính thống, ngài cũng biết, ta ở trong cung nửa vời, dù nói là tần, tình cảm cùng chàng thâm hậu chút, cất nhắc ta quản gia, Thái Tôn phi nương nương sẽ có điểm xấu hổ, không phải ư? So sánh hai bên, khẳng định không thể ủy khuất chính thất."
Cho nên, cho dù là thân như nữ nhi, Tôn Ngọc Nữ cũng nên bị chèn ép không thể quản gia, bồi dưỡng Từ Tuần - Thái Tôn tiệp dư chức phận nhỏ hơn tới quản. Còn tâm tình của Tôn Ngọc Nữ cũng chỉ có thể để sau lại suy xét.
Thái Tôn nghe được, mày nhăn lại, rồi lại nhìn vẻ mặt cam nhận số mệnh của Tôn Ngọc Nữ, hắn đành phải thở dài thật sâu, "Nàng chính là hay đa tâm. Việc này, mẹ đề cập qua với nàng chưa? Còn không phải chính nàng đoán mò! Kêu Tiểu Tuần qua hỗ trợ, theo ta thấy cũng chỉ là để lời nói và việc làm đều mẫu mực chút. Về sau các nàng đều sống một mình một cung, hạ nhân dần dần cũng sẽ càng ngày càng nhiều. Nha đầu kia khờ ngốc, không có tâm cơ; gặp chuyện gì, chủ ý đều không có, chẳng phải cần học chút thủ đoạn đi? Nơi nào liền nghĩ đến xa như vậy! Như nàng nói vậy, nàng ấy hiện tại hết bệnh rồi đi?"
Thấy Thái Tôn tần gật đầu, Thái Tôn lại hỏi: "Vậy nàng ấy có thường xuyên tới Từ Khánh cung không? Không tới? Vậy không phải rồi. Thật muốn đề bạt nàng ấy, tự nhiên sẽ nhắn gọi nàng ấy tới mỗi ngày."
Nói như vậy cũng có đạo lý, Thái Tôn tần cũng không thể không gật đầu. Nàng còn định nói một câu: Tuy nói là khỏe rồi, nhưng còn cần tĩnh dưỡng. Nhưng nhìn biểu tình của Thái Tôn, nàng liền đem lời ấy nuốt vào trong bụng, nói: "E cũng là ta suy nghĩ nhiều quá.. Đều không nói những việc này nữa, ngủ đi, ngày mai còn bận bịu. Buổi sáng ngài nhớ đi thăm Tiểu Tuần, hôm nay trở về liền trực tiếp vào đây, cũng không đi đánh tiếng với nàng một cái, tiểu cô nương e rằng không thoải mái. Ngài vừa đi chính là hai tháng, nàng cũng nhớ thương ngài."
Thái Tôn cười một tiếng, "Nữ nhân chính là kỳ lạ, mới vừa còn ghen, lúc này liền lại thương nàng ấy. Ta sáng mai thật sự qua thăm nàng ấy, nàng không ghen ư.."
Tôn Ngọc Nữ cười, đánh nhẹ hắn một cái, hai người thổi đèn đi ngủ. Đều đã nằm xuống gối, Thái Tôn mới lật người lại, đến bên tai nàng nói mấy câu. Tôn Ngọc Nữ lắc đầu, "Ngài vừa rồi liền làm cho ta đau, hiện tại còn tới.. Không tới, không tới! Ngủ đi!"
Cầu hoan lần thứ hai thất bại, Hoàng Thái Tôn đành phải buồn bực mà nhắm mắt lại ngủ. Buổi sáng hôm sau, hắn dậy muộn, chưa kịp thăm Từ Tuần. Tới buổi tối, không lãng phí chút cơ hội nào, hắn trực tiếp chỉ tên Từ Tuần thị tẩm.

Chỉnh sửa cuối: