Chương 14: Địch, ta
[HIDE-THANKS]
[/HIDE-THANKS]

Đăng ký tài khoản tại LINK để đọc truyện miễn phí nha!
[HIDE-THANKS]
Thái Tôn phi nói không sai, trong cung không có bí mật. Chờ Từ Tuần từ phòng Thái Tôn phi trở về, Hà Tiên Tiên nhìn thấy Từ Tuần, biểu tình trên mặt liền thay đổi, rất có ý áy náy, giống như nàng mới vừa không cẩn thận giẫm vào chân Từ Tuần vậy. Chờ đến buổi chiều, Từ Tuần ngủ trưa dậy, nàng tới tìm Từ Tuần chơi cờ, liếc thấy xung quanh không có thị nữ, liền nói khẽ với Từ Tuần: "Ngươi cũng không nói rõ ràng, làm ta ở trước mặt người khác bóc thương thế của ngươi ra!"
Từ Tuần như thế nào sẽ cùng Hà Tiên Tiên so đo cái này, nàng xua tay, "Không tính là cái gì đâu!"
Nói rồi, liền đem đĩa kẹo sữa nhỏ tới cho Hà Tiên Tiên, "Ngươi cũng nếm thử đi, xác thực là ăn khá ngon, một chút đều không giống như điểm tâm từ phía Bắc tới."
Phía Bắc tuy rằng có hành cung của Hoàng đế, hình như cũng sẽ là tân đô thành, nhưng Hà Tiên Tiên và Từ Tuần là tiểu cô nương đến từ phía Nam, ấn tượng đối với phương Bắc là khốn cùng hoang vắng, một chốc một lát không thay đổi được. Hà Tiên Tiên ở trước mặt Trương quý phi không nói lời nào, ở trước mặt Từ Tuần liền quản không được miệng mình, "Thật ra trà hạnh nhân uống cũng được. Không thể tưởng được, phía Bắc cư nhiên cũng có thứ tốt."
Hai tiểu cô nương liền chơi cờ tướng. Trình độ Hà Tiên Tiên cao hơn Từ Tuần. Thường khi hai người chơi cờ, Từ Tuần luôn là thua nhiều thắng ít. Hôm nay lại thắng liền hai bàn, Từ Tuần ban đầu còn tưởng rằng trình độ mình có tiến bộ, sau lại thấy Hà Tiên Tiên quan sát biểu tình của mình, mới hiểu được là nàng cố ý nhường mình.
Từ Tuần thật ra vừa buồn cười vừa tức giận, bốc lên một nắm quân cờ, làm bộ muốn ném Hà Tiên Tiên, nói: "Ngươi liền nháo ta đi!"
Hà Tiên Tiên cười nói: "Nào có muốn nháo ngươi, là cờ nghệ của ngươi quá kém, ta muốn thua thế nào liền thua như thế ấy, ngươi đều không nhìn ra."
Hai người đấu miệng vài câu, Hà Tiên Tiên liền đè thấp giọng nói, hỏi thăm Từ Tuần, "Hôm qua rốt cuộc là chuyện như thế nào? Ngươi không biết, bên ngoài truyền đến mơ hồ.. Nói cái gì mà ngươi cũng chảy huyết nửa giường.."
Một đám nữ nhân, ở chung một chỗ, mặc kệ nơi này có bao nhiêu lớn, khẳng định liền không tránh khỏi miệng lưỡi, thị phi. Mà trong cung này, người khác phái cùng các nàng tiếp xúc nhiều nhất không phải Thái Tôn, Thái Tử, mà là những nam nhân tàn phế kia, đôi khi so với nữ nhân còn hay thêm mắm dặm muối hơn. Muốn không có chuyện bát quái, khó! Bất quá, trong cung, bát quái kia cũng là có quy củ, có tố chất.
Từ Tuần, Hà Tiên Tiên là chủ tử, không được phép cùng các cung nữ ríu rít. Ngày thường cùng nhau đi đường, cũng đều không thể nhiều lời. Bằng không, một kẻ là đi quá giới hạn, còn một kẻ chính là không tự trọng. Giống như vậy, bát quái trong cung đều là từ dưới mà lên, cung nữ này nói cho cung nữ thân thiết khác, lại hướng lên trên, truyền đến nhóm cô cô, ma ma, từ các ma ma truyền đến các chủ tử. Trong một cung, Từ Tuần cũng không thể cùng cung nữ trong phòng mình kề tai nói nhỏ. Dùng cách nói của Triệu ma ma, cứ thế mãi, dễ dàng thành "đầy tớ ức hiếp chủ nhân". Liền tính là hỏi thăm tin tức, cũng qua các ma ma hỏi thăm. Bằng không, một khi bị người khác thấy, thêm mắm dặm muối, khua môi múa mép, khẳng định là trốn không khỏi.
Khẳng định là Hà Tiên Tiên cũng từ ma ma bên cạnh nàng nghe được tin tức. Ma ma ma của nàng thông qua cung nữ trong cung, hoặc là cô cô thân thiết nào đó, hỏi thăm ra tin tức cũng không biết đã xoay qua mấy tay, kinh khủng một chút cũng là thường tình. Từ Tuần đối với loại sự tình này vẫn là quen thuộc, lúc trước ở trong thôn cùng bà ngoại, lời đồn có thể truyền càng mơ hồ, đầu thôn có chồn tới ăn vụng một con gà, tới cuối thôn chính là Hoàng Đại Tiên lại tới tác loạn, cắn chết hết gà con.
"Thật chảy nhiều máu như vậy, còn có thể dậy khỏi giường sao?" Từ Tuần nói, "Dù sao Thái Tôn chính là chê ta nhìn nhỏ, cái gì khác cũng chưa nói, thưởng đồ ăn, cho ta quay về."
Hà Tiên Tiên nửa tin nửa ngờ, nhưng lại cũng không hỏi nhiều.
Chờ đến ngày hôm sau, ngày thứ ba, Tôn Ngọc Nữ khá hơn, có thể xuống giường. Nàng cũng tới an ủi Từ Tuần, cách nói cơ hồ không sai biệt lắm so với Thái Tôn phi, "Lại qua nửa năm, một năm, chính là đại cô nương. Điện hạ trong lòng thương ngươi, mới có thể thưởng đồ ăn, thưởng cả đĩa. Đĩa ngũ sắc mới này, ngay cả ta cũng không có, nghe nói là tân phẩm mà Cảnh Đức trấn mới thực nghiệm ra, chỉ có mấy chục cái. Ở chỗ Thái Tôn, đều hiểu rõ là thứ tốt."
Thái Tôn thưởng Từ Tuần đồ ăn, xong việc cũng không ai tới đòi hộp đựng đồ ăn cùng cái đĩa. Hộp đồ ăn, Từ Tuần cất đi. Cái đĩa bởi vì khá lớn, mấy ma ma liền bày lên kệ, Từ Tuần cảm thấy cũng đẹp, không thua đồ bài trí chuyên dụng, cũng căn bản không nghĩ nhiều như vậy. Nghe Tôn Ngọc Nữ vừa nói, mới hiểu được các ma ma cũng là hữu ý. Thấy Tôn Ngọc Nữ nhìn cái đĩa ngũ sắc, nàng liền cười nói: "Tỷ tỷ thích sao?"
"Thích là thích, nhưng cho ngươi thì đó chính là đồ của ngươi. Thái Tôn bên kia cũng muốn như vậy." Tôn Ngọc Nữ thực thản nhiên, gõ bàn một chút, lại quay lại giáo dục Từ Tuần, "Đồ mà các trưởng bối thưởng, là không thể lén trao đổi. Điểm này, ngươi ngàn vạn nhớ kỹ, đây đều là đồ từ kho ra, ngươi nơi này bị mất, người quản nhà kho sẽ xui xẻo."
Từ Tuần cười nói: "Ta nói, tỷ tỷ thích thì có thể hỏi Thái Tôn. Đại ca thưởng nhiều thứ tốt cho tỷ tỷ như vậy, ta chỉ có một cái đĩa, ta biết tỷ tỷ ngại cùng ta tranh đoạt."
Tôn Ngọc Nữ biết Từ Tuần đang cùng nàng nói giỡn, nàng hung hăng dí thái dương Từ Tuần một chút, chính mình cũng cười rộ lên, "Ngươi quá đáng ghét! Ai nói chỗ ta nhiều thứ tốt? Ta nói cho ngươi nha, thứ tốt thì có, nhưng đều là Thái Tử phi nương nương thưởng. Đại ca chưa cho ta bao nhiêu đồ vật đâu. Thứ tốt của hắn, cũng thượng kho. Tiện tay loạn thưởng người, hắn cũng thấy phiền toái."
Từ Tuần lập tức liền lo lắng mà nhìn về phía cái đĩa.
Tôn Ngọc Nữ nhìn thấy, liền nói cho nàng an tâm: "Đây là hai việc khác nhau. Hắn chân chính muốn thưởng ngươi, vậy tự nhiên sẽ phái người đi ký nhập với kho."
Vậy muốn thưởng Tôn Ngọc Nữ, cũng phải đăng ký nhập kho ư? Từ Tuần vẫn là có điểm không rõ.
Tôn Ngọc Nữ nhìn, liền nhẹ nhàng mà thở dài. Nàng ngày thường hi hi ha ha, tuy rằng lớn hơn Từ Tuần năm sáu tuổi, nhưng thoạt nhìn liền giống tỷ muội hơn kém một hai tuổi. Mà lúc này, thoạt nhìn nàng thật ra có chút.. Từ Tuần cũng nói không rõ được, có chút vẻ trưởng bối cung phi.
"Kỳ thực, ngươi trong lòng nhiều ít cũng minh bạch một chút.." Tôn Ngọc Nữ kêu Từ Tuần dựa đến bên người nàng, kề lỗ tai nhẹ nhàng mà nói, "Dù ra sao, trong cung này, ngoài Hoàng Thượng, ở dưới chính là Thái Tử cùng Thái Tử phi nương nương, lại tiếp xuống chính là Thái Tôn.. Nhưng cung Thái Tử, người lắm lời nhiều như vậy, đều ở Xuân Tùy điện, ngày tháng kỳ thực không dễ qua, không quá thoải mái. Thái Tôn cung chúng ta cũng giống như nhà giàu có năm thê tứ thiếp, hằng ngày chi phí cũng có nề nếp, theo quy định mà làm, một chút cũng không dám sai. Đây là vì cái gì?"
"Có phải bởi vì, Thái Tử điện hạ.." Thời điểm người khác bàn tán về nàng, trong lòng Từ Tuần khẳng định là không vui vẻ, hiện tại nàng bàn tán về người khác, tư vị liền không giống bình thường, đặc biệt việc này còn liên quan đến Thái Tử, Thái Tử phi; tiểu cô nương kích động đến cả người nổi da gà, "Nói như thế nào đây.."
"Chính là không quá được Hoàng gia ưu đãi." Tôn Ngọc Nữ thật sự nói nốt lời của Từ Tuần, "Trong ba nhi tử, Hoàng Thượng thích nhất chính là Hán Vương. Mấy năm trước, Hán Vương mới đến đất phong. Trước kia ở chỗ này, Thái Tử điện hạ cũng thế, Thái Tôn cũng thế, không ít chịu uất ức vì hắn. Hiện tại, cũng có rất nhiều người vì hắn mà ở bên tai Hoàng Thượng nói bậy về Thái Tử. Thời điểm Hoàng Thượng ở đây còn tốt. Hoàng Thượng vừa rời kinh, Thái Tử cung, Thái Tôn cung chúng ta phải kẹp chặt cái đuôi vào người. Hơi có một chút nổi bật, liền có người cố ý bóng gió với Hoàng Thượng. Thưởng đồ cũng vậy. Thưởng thường xuyên, đại ca liền mang tiếng xa xỉ. Cho nên, hai cung chúng ta đối với việc giáo dục phi tần vẫn luôn đều là đặc biệt nghiêm khắc. Thân cận nhất bên người Hoàng Thượng là ai? Ngoài các đại thần, đó chính là các phi tần. Ngày thường không có việc gì, đều không cho chúng ta vào nội cung, chính là vì đạo lý này. Ai biết một chút không cẩn thận lại đắc tội nương nương nào? Nàng ở trước mặt Hoàng Thượng nói thêm một câu, không chừng hại tới Thái Tử cùng Thái Tôn."
Từ Tuần lúc này mới minh bạch, không khỏi thở dài, "Nói như vậy, ngày thường Thái Tử phi nương nương, còn cả Thái Tôn phi tỷ tỷ, thời điểm vào nội cung.."
"Đều là đem tâm kề ở cổ họng mà đi vào." Tôn Ngọc Nữ bĩu môi, có chút khó chịu, "Đường đường trưởng tử đích tôn, ở trong cung dường như người ngoài. Nhưng sự tình chính là như vậy, có biện pháp nào? Hiện tại ta không cần vào đó, trong lòng thật là thở dài nhẹ nhõm một hơi. Trước kia, mỗi lần vào, trước khi nói một câu đều phải đảo dưới đáy lòng ba lần. Liền sợ đi sai bước nhầm, quay đầu lại là phiền toái."
Từ Tuần nghe xong sửng sốt, cảm thán, "Thời điểm ta đi thỉnh an, mấy nương nương nhìn đều là rất hòa khí. Ai biết, đáy lòng liền so đo như vậy đâu?"
"Ngươi gặp kia đều là chủ vị." Tôn Ngọc Nữ cười, "Trước mặt Trương quý phi nương nương, ngươi muốn nói cái gì liền nói cái đó, vị ấy là người tốt, cùng Xuân Tùy điện chúng ta vẫn luôn là thực sự thân thiết. Vương quý phi nương nương cũng không có gì để nói, nương nương sức khỏe không tốt, cũng ở bên Bệ hạ đã lâu, đáy lòng Bệ hạ nhớ đến nương nương, vẫn luôn nâng đỡ vị trí của nương nương, bản thân nương nương lại là đều mặc kệ mọi sự. Chủ vị nội cung đều lớn tuổi, đối với chúng ta đều khá tốt. Mà những Tiệp dư, Chiêu nghi, Tần.. lớn hơn chúng ta một chút ít, đúng lúc đương sủng nha, khó hầu hạ nhất! Dù sao chúng ta hiện tại còn không cần tiến cung, chờ khi nào chúng ta cần phải đi, ta lại cùng ngươi nói.."
Từ Tuần cảm thấy chính mình thật là ham học hỏi, vừa nghe Tôn Ngọc Nữ nói, vừa gật gù.
Tôn Ngọc Nữ thấy nàng nghe lời như vậy, cũng nở nụ cười, sờ sờ cái trán Từ Tuần, bỗng nhiên thực thương tiếc mà nói: "Nha! Thật là xui xẻo, đáng thương cho ngươi! Mùng một tháng sau là sinh nhật Trương nương nương, cũng không tới mười ngày nửa tháng nữa. Nếu tin tức này truyền tới hậu cung, đến lúc đó, mỗi người đều tranh nhau tới xem ngươi, cũng không biết Tiểu Tuần của chúng ta có thể bị nhìn đến khóc lên không."
Từ Tuần nghĩ thầm: Ta mới không thèm khóc đâu! Còn không phải là muốn xem ta sao, thích xem liền xem đi!
Ý nghĩ của nàng phỏng chừng là biểu lộ đến trên mặt.
Tôn Ngọc Nữ cười đến lợi hại hơn, ôm lấy Từ Tuần, yêu thương mà nói: "Đại ca thật nhịn được! Tiểu cô nương đáng yêu như vậy, cũng có thể không ăn.. Mau cùng ta nói xem, vào lúc ban đêm, hắn lăn lộn với ngươi như thế nào.."
Từ Tuần ngay cả đối với Hà Tiên Tiên cũng chưa nói thật, đối với Tôn Ngọc Nữ càng sẽ không nói. Nàng nói hàm hồ: "Thật sự không có lăn lộn, chính là nói nói mấy câu.."
Tôn Ngọc Nữ ép nàng nửa ngày, lúc này mới đi.
Từ Tuần liền kể những lời Tôn Ngọc Nữ nói cho Tiền ma ma, hỏi: "Thái Tôn tần nói đều đúng ư?"
Tiền ma ma do dự mà nói: "Chuyện Hán Vương, chúng ta biết được cũng không rõ ràng lắm.. Bất quá, chuyện khác, Thái Tôn tần nói rất có lý."
Nói cách khác, Xuân Tùy điện thật sự không được các phi tần trẻ thích.
Từ Tuần gật gật đầu, lại hỏi Tiền ma ma: "Vậy ma ma nói xem, hiện tại mấy người trong Thái Tôn cung này, có ai là Trương quý phi nương nương, ai là Vương quý phi nương nương, ai lại giống như chiêu nghi, tiệp dư của Hoàng Thượng?"
Tiền ma ma trả lời rất kiên định: "Các vị đều cùng tiến cung, về sau ở trong cung sẽ đều là tri kỷ của Thái Tôn, nên hỗ trợ lẫn nhau, không có ai là địch.. Người có thể yên tâm. Ba quý nhân đó đều sẽ không hại người."
Từ Tuần đối với lời Tiền ma ma nói, luôn nghe được cái hiểu cái không, nhưng không biết như thế nào lại đặc biệt tin phục. Tiền ma ma vừa nói như vậy, nàng liền lập tức cao hứng lên, "Vậy là tốt rồi! Bằng không, ta thật là có chút không biết như thế nào cho phải. Con người của ta, chính là đặc biệt không có tâm nhãn."
"Ai nói người như vậy mới là không có tâm nhãn!" Tiền ma ma cười, vuốt khuôn mặt Từ Tuần, "Bất quá, là tri kỷ, cũng có thân sơ, chính yếu và thứ yếu.. Người cùng người khác dù tốt đẹp, cũng không thể quên, Thái Tôn phi nương nương mới là chủ tử."
Từ Tuần như thế nào sẽ quên điểm này đâu? Về việc Thái Tôn phi căn bản không hỏi qua tình hình đêm đó, nàng liền nhiều thêm vài phần muốn thân thiết.
Tổng quan mà nói, Thái Tôn cung vẫn là rất hài hòa. Thái Tử phi đối với chuyện trong Thái Tôn cung giống như hoàn toàn không biết gì cả. Nếu không phải Từ Tuần vài lần qua thỉnh an đều bị các tần thiếp của Thái Tử giễu cợt, nàng thật đúng là cho rằng việc nhỏ này trong Thái Tôn cung liền chỉ giới hạn trong Thái Tôn cung.
Mặc kệ nói như thế nào, Thái Tử phi cũng không nhắc tới chuyện này. Tới giữa tháng, Thái Tôn lại theo Hoàng Thượng đi ra ngoài thành. Mãi cho đến sinh nhật Trương nương nương, trong cung đều là gió êm sóng lặng. Như vậy cũng có nghĩa là, chuyện Thái Tôn "phá dưa chưa toại" cũng là chuyện bát quái lớn nhất trong cung trước sinh nhật Trương quý phi.
Từ Tuần như thế nào sẽ cùng Hà Tiên Tiên so đo cái này, nàng xua tay, "Không tính là cái gì đâu!"
Nói rồi, liền đem đĩa kẹo sữa nhỏ tới cho Hà Tiên Tiên, "Ngươi cũng nếm thử đi, xác thực là ăn khá ngon, một chút đều không giống như điểm tâm từ phía Bắc tới."
Phía Bắc tuy rằng có hành cung của Hoàng đế, hình như cũng sẽ là tân đô thành, nhưng Hà Tiên Tiên và Từ Tuần là tiểu cô nương đến từ phía Nam, ấn tượng đối với phương Bắc là khốn cùng hoang vắng, một chốc một lát không thay đổi được. Hà Tiên Tiên ở trước mặt Trương quý phi không nói lời nào, ở trước mặt Từ Tuần liền quản không được miệng mình, "Thật ra trà hạnh nhân uống cũng được. Không thể tưởng được, phía Bắc cư nhiên cũng có thứ tốt."
Hai tiểu cô nương liền chơi cờ tướng. Trình độ Hà Tiên Tiên cao hơn Từ Tuần. Thường khi hai người chơi cờ, Từ Tuần luôn là thua nhiều thắng ít. Hôm nay lại thắng liền hai bàn, Từ Tuần ban đầu còn tưởng rằng trình độ mình có tiến bộ, sau lại thấy Hà Tiên Tiên quan sát biểu tình của mình, mới hiểu được là nàng cố ý nhường mình.
Từ Tuần thật ra vừa buồn cười vừa tức giận, bốc lên một nắm quân cờ, làm bộ muốn ném Hà Tiên Tiên, nói: "Ngươi liền nháo ta đi!"
Hà Tiên Tiên cười nói: "Nào có muốn nháo ngươi, là cờ nghệ của ngươi quá kém, ta muốn thua thế nào liền thua như thế ấy, ngươi đều không nhìn ra."
Hai người đấu miệng vài câu, Hà Tiên Tiên liền đè thấp giọng nói, hỏi thăm Từ Tuần, "Hôm qua rốt cuộc là chuyện như thế nào? Ngươi không biết, bên ngoài truyền đến mơ hồ.. Nói cái gì mà ngươi cũng chảy huyết nửa giường.."
Một đám nữ nhân, ở chung một chỗ, mặc kệ nơi này có bao nhiêu lớn, khẳng định liền không tránh khỏi miệng lưỡi, thị phi. Mà trong cung này, người khác phái cùng các nàng tiếp xúc nhiều nhất không phải Thái Tôn, Thái Tử, mà là những nam nhân tàn phế kia, đôi khi so với nữ nhân còn hay thêm mắm dặm muối hơn. Muốn không có chuyện bát quái, khó! Bất quá, trong cung, bát quái kia cũng là có quy củ, có tố chất.
Từ Tuần, Hà Tiên Tiên là chủ tử, không được phép cùng các cung nữ ríu rít. Ngày thường cùng nhau đi đường, cũng đều không thể nhiều lời. Bằng không, một kẻ là đi quá giới hạn, còn một kẻ chính là không tự trọng. Giống như vậy, bát quái trong cung đều là từ dưới mà lên, cung nữ này nói cho cung nữ thân thiết khác, lại hướng lên trên, truyền đến nhóm cô cô, ma ma, từ các ma ma truyền đến các chủ tử. Trong một cung, Từ Tuần cũng không thể cùng cung nữ trong phòng mình kề tai nói nhỏ. Dùng cách nói của Triệu ma ma, cứ thế mãi, dễ dàng thành "đầy tớ ức hiếp chủ nhân". Liền tính là hỏi thăm tin tức, cũng qua các ma ma hỏi thăm. Bằng không, một khi bị người khác thấy, thêm mắm dặm muối, khua môi múa mép, khẳng định là trốn không khỏi.
Khẳng định là Hà Tiên Tiên cũng từ ma ma bên cạnh nàng nghe được tin tức. Ma ma ma của nàng thông qua cung nữ trong cung, hoặc là cô cô thân thiết nào đó, hỏi thăm ra tin tức cũng không biết đã xoay qua mấy tay, kinh khủng một chút cũng là thường tình. Từ Tuần đối với loại sự tình này vẫn là quen thuộc, lúc trước ở trong thôn cùng bà ngoại, lời đồn có thể truyền càng mơ hồ, đầu thôn có chồn tới ăn vụng một con gà, tới cuối thôn chính là Hoàng Đại Tiên lại tới tác loạn, cắn chết hết gà con.
"Thật chảy nhiều máu như vậy, còn có thể dậy khỏi giường sao?" Từ Tuần nói, "Dù sao Thái Tôn chính là chê ta nhìn nhỏ, cái gì khác cũng chưa nói, thưởng đồ ăn, cho ta quay về."
Hà Tiên Tiên nửa tin nửa ngờ, nhưng lại cũng không hỏi nhiều.
Chờ đến ngày hôm sau, ngày thứ ba, Tôn Ngọc Nữ khá hơn, có thể xuống giường. Nàng cũng tới an ủi Từ Tuần, cách nói cơ hồ không sai biệt lắm so với Thái Tôn phi, "Lại qua nửa năm, một năm, chính là đại cô nương. Điện hạ trong lòng thương ngươi, mới có thể thưởng đồ ăn, thưởng cả đĩa. Đĩa ngũ sắc mới này, ngay cả ta cũng không có, nghe nói là tân phẩm mà Cảnh Đức trấn mới thực nghiệm ra, chỉ có mấy chục cái. Ở chỗ Thái Tôn, đều hiểu rõ là thứ tốt."
Thái Tôn thưởng Từ Tuần đồ ăn, xong việc cũng không ai tới đòi hộp đựng đồ ăn cùng cái đĩa. Hộp đồ ăn, Từ Tuần cất đi. Cái đĩa bởi vì khá lớn, mấy ma ma liền bày lên kệ, Từ Tuần cảm thấy cũng đẹp, không thua đồ bài trí chuyên dụng, cũng căn bản không nghĩ nhiều như vậy. Nghe Tôn Ngọc Nữ vừa nói, mới hiểu được các ma ma cũng là hữu ý. Thấy Tôn Ngọc Nữ nhìn cái đĩa ngũ sắc, nàng liền cười nói: "Tỷ tỷ thích sao?"
"Thích là thích, nhưng cho ngươi thì đó chính là đồ của ngươi. Thái Tôn bên kia cũng muốn như vậy." Tôn Ngọc Nữ thực thản nhiên, gõ bàn một chút, lại quay lại giáo dục Từ Tuần, "Đồ mà các trưởng bối thưởng, là không thể lén trao đổi. Điểm này, ngươi ngàn vạn nhớ kỹ, đây đều là đồ từ kho ra, ngươi nơi này bị mất, người quản nhà kho sẽ xui xẻo."
Từ Tuần cười nói: "Ta nói, tỷ tỷ thích thì có thể hỏi Thái Tôn. Đại ca thưởng nhiều thứ tốt cho tỷ tỷ như vậy, ta chỉ có một cái đĩa, ta biết tỷ tỷ ngại cùng ta tranh đoạt."
Tôn Ngọc Nữ biết Từ Tuần đang cùng nàng nói giỡn, nàng hung hăng dí thái dương Từ Tuần một chút, chính mình cũng cười rộ lên, "Ngươi quá đáng ghét! Ai nói chỗ ta nhiều thứ tốt? Ta nói cho ngươi nha, thứ tốt thì có, nhưng đều là Thái Tử phi nương nương thưởng. Đại ca chưa cho ta bao nhiêu đồ vật đâu. Thứ tốt của hắn, cũng thượng kho. Tiện tay loạn thưởng người, hắn cũng thấy phiền toái."
Từ Tuần lập tức liền lo lắng mà nhìn về phía cái đĩa.
Tôn Ngọc Nữ nhìn thấy, liền nói cho nàng an tâm: "Đây là hai việc khác nhau. Hắn chân chính muốn thưởng ngươi, vậy tự nhiên sẽ phái người đi ký nhập với kho."
Vậy muốn thưởng Tôn Ngọc Nữ, cũng phải đăng ký nhập kho ư? Từ Tuần vẫn là có điểm không rõ.
Tôn Ngọc Nữ nhìn, liền nhẹ nhàng mà thở dài. Nàng ngày thường hi hi ha ha, tuy rằng lớn hơn Từ Tuần năm sáu tuổi, nhưng thoạt nhìn liền giống tỷ muội hơn kém một hai tuổi. Mà lúc này, thoạt nhìn nàng thật ra có chút.. Từ Tuần cũng nói không rõ được, có chút vẻ trưởng bối cung phi.
"Kỳ thực, ngươi trong lòng nhiều ít cũng minh bạch một chút.." Tôn Ngọc Nữ kêu Từ Tuần dựa đến bên người nàng, kề lỗ tai nhẹ nhàng mà nói, "Dù ra sao, trong cung này, ngoài Hoàng Thượng, ở dưới chính là Thái Tử cùng Thái Tử phi nương nương, lại tiếp xuống chính là Thái Tôn.. Nhưng cung Thái Tử, người lắm lời nhiều như vậy, đều ở Xuân Tùy điện, ngày tháng kỳ thực không dễ qua, không quá thoải mái. Thái Tôn cung chúng ta cũng giống như nhà giàu có năm thê tứ thiếp, hằng ngày chi phí cũng có nề nếp, theo quy định mà làm, một chút cũng không dám sai. Đây là vì cái gì?"
"Có phải bởi vì, Thái Tử điện hạ.." Thời điểm người khác bàn tán về nàng, trong lòng Từ Tuần khẳng định là không vui vẻ, hiện tại nàng bàn tán về người khác, tư vị liền không giống bình thường, đặc biệt việc này còn liên quan đến Thái Tử, Thái Tử phi; tiểu cô nương kích động đến cả người nổi da gà, "Nói như thế nào đây.."
"Chính là không quá được Hoàng gia ưu đãi." Tôn Ngọc Nữ thật sự nói nốt lời của Từ Tuần, "Trong ba nhi tử, Hoàng Thượng thích nhất chính là Hán Vương. Mấy năm trước, Hán Vương mới đến đất phong. Trước kia ở chỗ này, Thái Tử điện hạ cũng thế, Thái Tôn cũng thế, không ít chịu uất ức vì hắn. Hiện tại, cũng có rất nhiều người vì hắn mà ở bên tai Hoàng Thượng nói bậy về Thái Tử. Thời điểm Hoàng Thượng ở đây còn tốt. Hoàng Thượng vừa rời kinh, Thái Tử cung, Thái Tôn cung chúng ta phải kẹp chặt cái đuôi vào người. Hơi có một chút nổi bật, liền có người cố ý bóng gió với Hoàng Thượng. Thưởng đồ cũng vậy. Thưởng thường xuyên, đại ca liền mang tiếng xa xỉ. Cho nên, hai cung chúng ta đối với việc giáo dục phi tần vẫn luôn đều là đặc biệt nghiêm khắc. Thân cận nhất bên người Hoàng Thượng là ai? Ngoài các đại thần, đó chính là các phi tần. Ngày thường không có việc gì, đều không cho chúng ta vào nội cung, chính là vì đạo lý này. Ai biết một chút không cẩn thận lại đắc tội nương nương nào? Nàng ở trước mặt Hoàng Thượng nói thêm một câu, không chừng hại tới Thái Tử cùng Thái Tôn."
Từ Tuần lúc này mới minh bạch, không khỏi thở dài, "Nói như vậy, ngày thường Thái Tử phi nương nương, còn cả Thái Tôn phi tỷ tỷ, thời điểm vào nội cung.."
"Đều là đem tâm kề ở cổ họng mà đi vào." Tôn Ngọc Nữ bĩu môi, có chút khó chịu, "Đường đường trưởng tử đích tôn, ở trong cung dường như người ngoài. Nhưng sự tình chính là như vậy, có biện pháp nào? Hiện tại ta không cần vào đó, trong lòng thật là thở dài nhẹ nhõm một hơi. Trước kia, mỗi lần vào, trước khi nói một câu đều phải đảo dưới đáy lòng ba lần. Liền sợ đi sai bước nhầm, quay đầu lại là phiền toái."
Từ Tuần nghe xong sửng sốt, cảm thán, "Thời điểm ta đi thỉnh an, mấy nương nương nhìn đều là rất hòa khí. Ai biết, đáy lòng liền so đo như vậy đâu?"
"Ngươi gặp kia đều là chủ vị." Tôn Ngọc Nữ cười, "Trước mặt Trương quý phi nương nương, ngươi muốn nói cái gì liền nói cái đó, vị ấy là người tốt, cùng Xuân Tùy điện chúng ta vẫn luôn là thực sự thân thiết. Vương quý phi nương nương cũng không có gì để nói, nương nương sức khỏe không tốt, cũng ở bên Bệ hạ đã lâu, đáy lòng Bệ hạ nhớ đến nương nương, vẫn luôn nâng đỡ vị trí của nương nương, bản thân nương nương lại là đều mặc kệ mọi sự. Chủ vị nội cung đều lớn tuổi, đối với chúng ta đều khá tốt. Mà những Tiệp dư, Chiêu nghi, Tần.. lớn hơn chúng ta một chút ít, đúng lúc đương sủng nha, khó hầu hạ nhất! Dù sao chúng ta hiện tại còn không cần tiến cung, chờ khi nào chúng ta cần phải đi, ta lại cùng ngươi nói.."
Từ Tuần cảm thấy chính mình thật là ham học hỏi, vừa nghe Tôn Ngọc Nữ nói, vừa gật gù.
Tôn Ngọc Nữ thấy nàng nghe lời như vậy, cũng nở nụ cười, sờ sờ cái trán Từ Tuần, bỗng nhiên thực thương tiếc mà nói: "Nha! Thật là xui xẻo, đáng thương cho ngươi! Mùng một tháng sau là sinh nhật Trương nương nương, cũng không tới mười ngày nửa tháng nữa. Nếu tin tức này truyền tới hậu cung, đến lúc đó, mỗi người đều tranh nhau tới xem ngươi, cũng không biết Tiểu Tuần của chúng ta có thể bị nhìn đến khóc lên không."
Từ Tuần nghĩ thầm: Ta mới không thèm khóc đâu! Còn không phải là muốn xem ta sao, thích xem liền xem đi!
Ý nghĩ của nàng phỏng chừng là biểu lộ đến trên mặt.
Tôn Ngọc Nữ cười đến lợi hại hơn, ôm lấy Từ Tuần, yêu thương mà nói: "Đại ca thật nhịn được! Tiểu cô nương đáng yêu như vậy, cũng có thể không ăn.. Mau cùng ta nói xem, vào lúc ban đêm, hắn lăn lộn với ngươi như thế nào.."
Từ Tuần ngay cả đối với Hà Tiên Tiên cũng chưa nói thật, đối với Tôn Ngọc Nữ càng sẽ không nói. Nàng nói hàm hồ: "Thật sự không có lăn lộn, chính là nói nói mấy câu.."
Tôn Ngọc Nữ ép nàng nửa ngày, lúc này mới đi.
Từ Tuần liền kể những lời Tôn Ngọc Nữ nói cho Tiền ma ma, hỏi: "Thái Tôn tần nói đều đúng ư?"
Tiền ma ma do dự mà nói: "Chuyện Hán Vương, chúng ta biết được cũng không rõ ràng lắm.. Bất quá, chuyện khác, Thái Tôn tần nói rất có lý."
Nói cách khác, Xuân Tùy điện thật sự không được các phi tần trẻ thích.
Từ Tuần gật gật đầu, lại hỏi Tiền ma ma: "Vậy ma ma nói xem, hiện tại mấy người trong Thái Tôn cung này, có ai là Trương quý phi nương nương, ai là Vương quý phi nương nương, ai lại giống như chiêu nghi, tiệp dư của Hoàng Thượng?"
Tiền ma ma trả lời rất kiên định: "Các vị đều cùng tiến cung, về sau ở trong cung sẽ đều là tri kỷ của Thái Tôn, nên hỗ trợ lẫn nhau, không có ai là địch.. Người có thể yên tâm. Ba quý nhân đó đều sẽ không hại người."
Từ Tuần đối với lời Tiền ma ma nói, luôn nghe được cái hiểu cái không, nhưng không biết như thế nào lại đặc biệt tin phục. Tiền ma ma vừa nói như vậy, nàng liền lập tức cao hứng lên, "Vậy là tốt rồi! Bằng không, ta thật là có chút không biết như thế nào cho phải. Con người của ta, chính là đặc biệt không có tâm nhãn."
"Ai nói người như vậy mới là không có tâm nhãn!" Tiền ma ma cười, vuốt khuôn mặt Từ Tuần, "Bất quá, là tri kỷ, cũng có thân sơ, chính yếu và thứ yếu.. Người cùng người khác dù tốt đẹp, cũng không thể quên, Thái Tôn phi nương nương mới là chủ tử."
Từ Tuần như thế nào sẽ quên điểm này đâu? Về việc Thái Tôn phi căn bản không hỏi qua tình hình đêm đó, nàng liền nhiều thêm vài phần muốn thân thiết.
Tổng quan mà nói, Thái Tôn cung vẫn là rất hài hòa. Thái Tử phi đối với chuyện trong Thái Tôn cung giống như hoàn toàn không biết gì cả. Nếu không phải Từ Tuần vài lần qua thỉnh an đều bị các tần thiếp của Thái Tử giễu cợt, nàng thật đúng là cho rằng việc nhỏ này trong Thái Tôn cung liền chỉ giới hạn trong Thái Tôn cung.
Mặc kệ nói như thế nào, Thái Tử phi cũng không nhắc tới chuyện này. Tới giữa tháng, Thái Tôn lại theo Hoàng Thượng đi ra ngoài thành. Mãi cho đến sinh nhật Trương nương nương, trong cung đều là gió êm sóng lặng. Như vậy cũng có nghĩa là, chuyện Thái Tôn "phá dưa chưa toại" cũng là chuyện bát quái lớn nhất trong cung trước sinh nhật Trương quý phi.


Chỉnh sửa cuối: