Hiện Đại [Edit] Nhặt Được Bạn Trai Ven Đường - Kiều Tây Nhiễm

Thảo luận trong 'Box Dịch - Edit' bắt đầu bởi Angels of Death, 27 Tháng bảy 2020.

  1. Angels of Death The Very Important Personal

    Bài viết:
    80
    Chương 10: Vô Lại (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Editor: Chiên Min's

    Beta: Thất Sắc

    Anh xuống khỏi ghế sô pha rồi đi vào phòng vệ sinh còn Mộc Thanh Khê thì vào bếp chuẩn bị bữa sáng. Hàn Tại đi từ phòng vệ sinh ra rất tự giác thu dọn đống chăn gối lộn xộn trên ghế sau đó ngồi vào bàn ăn chờ bữa sáng.

    Ngũ Nguyệt cũng nhảy khỏi ghế sô pha chạy đến góp vui, nó ngồi xổm trước bắt cơm của mình phe phẩy cái đuôi qua lại.

    Hàn Tại quen lối đi vào bếp tìm thức ăn cho mèo ra, Ngũ Nguyệt liếc anh một cái rồi cúi xuống ăn một cách vui vẻ.

    Cái nồi trên bếp bắt đầu sôi xình xịch, Mộc Thanh Khê đang tắt bếp đang định duỗi tay thì bị Hàn Tại ngăn lại: "Để tôi làm."

    Không đợi Mộc Thanh Khê từ chối anh đã thành thạo múc ra một bát cháo trắng đưa cho cô.

    Cô hơi ngạc nhiên, yên lặng cầm lấy bát cháo trên tay anh, cho đến khi hơi nóng từ cái bát sứ truyền vào tay cô mới khôi phục lại tinh thần.

    Khóe miệng anh cong lên thành một nụ cười đẹp đẽ, cách lớp hơi nóng nghi ngút, nụ cười ấy ấm áp như một bông hoa anh đào dưới màn sương sớm.

    "Có chuyện gì vậy?"

    Cô lắc đầu, quay người ra khỏi phòng bếp. Trong lòng Mộc Thanh Khê bỗng thấy phiền muộn, vừa rồi cô lại nhìn anh ta đến mức ngẩn người ra.

    Ăn xong bữa sáng, hai người cùng nhau xuống lầu, Hàn Tại giúp cô mở cửa hàng. Tầm này, trên đường cũng chưa nhộn nhịp lắm, ánh nắng ban mai đang lúc dịu nhẹ dần xoa tan đi cái lạnh của buổi đêm.

    Hàn Tại đứng ở cửa tạm biệt cô: "Tạm biệt, cảm ơn em hôm qua đã để tôi ở lại."

    Mộc Thanh Khê giật nhẹ khóe miệng: "Không cần cảm ơn." Nếu không phải anh mặt dày ở lại cô đã chẳng đi quản loại chuyện vớ vẩn này.

    Anh không quan tâm đến thái độ của cô, khuôn mặt vẫn nở nụ cười như cũ: "Chi phí ở lại đêm qua sẽ trả em sau, tôi đi trước đây."

    "Không cần.."

    Người đã đi xa, Mộc Thanh Khê cũng không biết anh có nghe thấy lời mình nói không. Cô không quan tâm đến cái chi phí ăn ở đó mà người này vô lại quá mức, bị anh ta làm phiền cũng không phải chuyện tốt đẹp gì.

    Một số người đã định sẵn họ chỉ là khách qua đường, muốn ép buộc cũng không thể, nhưng có một số người dù có phản kháng thế nào, vẫn mang quan hệ rối rắm chẳng thể cắt dứt với một người nào đó.

    Giống như Hàn Tại, cô nghĩ anh thuộc thể loại đầu tiên, như vậy cũng tốt. Về sau khi gặp lại lịch sử gật đầu chào nhau một cái là được.

    Hôm nay, khi vừa ra khỏi nhà cô đã thấy ở đằng xa có một bóng dáng quen thuộc đang chậm rãi bước về phía bên này. Ánh mắt trời lúc hoàng hôn kéo bóng anh trượt dài trên mặt đất.

    Cô đứng tại chỗ suy nghĩ một lát rồi xoay người đi vào trong cửa hàng. Có lẽ anh chỉ tiện đường đi qua đây thôi. Mộc Thanh Khê bình tĩnh lại, thu dọn một chút rồi chuẩn bị đóng cửa.

    Ngay khi cửa kính của cửa hàng khóa lại thì Hàn Tại đi đến trước cửa. Anh vừa định đẩy cửa đi vào thì phát hiện cánh cửa đã bị khóa.

    "Thanh Khê, mở cửa."

    Người này thật sự rất tự nhiên! Mộc Thanh Khê cao giọng, cách một cách cửa hỏi: "Có chuyện gì? Tôi muốn đóng cửa."

    Trên khuôn mặt anh lộ ra vẻ hơi kinh ngạc: "Tại sao không cho tôi vào? Hôm nay tôi đặc biệt đến để cảm ơn em đó, hơn nữa lúc trước tôi đã hứa sẽ trả tiền chỗ ở cho em mà."

    "Không cần."

    "Cần, cần, dù sao cũng cần phải cảm ơn chứ."

    Cô ngập ngừng một lát, thấy anh cũng có chút thành ý nên đành mở cửa.

    "Cảm ơn đã cho tôi ở lại đêm đó." Anh bước vào cửa, lấy trong túi ra một số tiền rồi đưa cho cô: "Đây là tiền chỗ ở."

    "Không cần, chỗ của tôi cũng không phải khách sạn, không cần anh trả tiền."

    Thấy cô không nhận anh liền đặt nó lên bàn: "Hôm đó đã nói rồi, em nhất định phải nhận."

    Mộc Thanh Khê liếc nhìn số tiền trên quầy, từ trước đến nay cô chưa từng gặp qua người nào ép người khác lấy tiền, cô không từ chối nữa.

    Thấy cô nhận tiền, anh tiếp tục nói: "Nếu đã như vậy, anh có thể.. Nhờ em giúp một việc không?"

    Trong lòng cô có dự cảm không lành, trực tiếp từ chối: "Tôi chỉ sợ không tiện lắm."

    Hàn Tại không ngờ anh còn chưa đề nghị mà cô đã từ chối thẳng thừng như vậy: "Em không muốn nghe xem mình sẽ giúp việc gì sao?"

    "Đúng vậy, tôi không muốn nghe."

    Anh nghe vậy cũng không giận, cười cười nói: "Tôi có thể ở lại một đêm nữa không?"

    "Anh còn muốn ở lại?" Người này quả thật là mặt dày.

    Anh nói với vẻ mặt lấy lòng: "Ừ, tôi nghĩ em đã để tôi ở lại một đêm chắc cũng không ngại để tôi ở lại một đêm nữa."

    Cô thở dài: "Chỗ tôi lớn như vậy sao? Thật sự không thể chứa được vị Phật lớn như anh đâu, anh nên đi tìm chỗ khác đi, tôi chắc sẽ có rất nhiều nơi tình nguyện để anh ở lại một đêm."

    "Nhưng tôi cảm thấy nơi này rất phù hợp với mình, em cứ để tôi ở lại một đêm đi, hơn nữa em là một cô gái, ở đây một mình không an toàn, tôi ở lại có thể bảo vệ em."

    Mộc Thanh Khê nhìn anh mỉm cười: "Ý tốt của anh tôi xin nhận, nhưng tôi thật sự không cần. Cảm ơn ý tốt của anh."

    Anh khẽ nhíu mày: "Tại sai lại không cần?"

    Anh tiến lên một bước, Mộc Thanh Khê quan sát thấy hành động này lập tức lùi lại kéo dãn khoảng cách với anh. Đằng sau lưng cô là cánh cửa, nhận thấy anh định bước tới cô nghiêng người một cái, đẩy anh ra ngoài đồng thời đóng sầm cửa lại.

    Cô không đề phòng chút nào, ngay sau khi cánh cửa đóng mạnh lại ngoài cửa lập tức vang lên một tiếng hét thảm: "A.."

    Mộc Thanh Khê hoảng sợ, vội vàng mở cửa thủy tinh ra.

    Ở bên ngoài, Hàn Tại tay phải ôm thấy tay trái, mày nhíu chặt lại giống như có thể giết chết một con ruồi, nhìn bộ dạng đau đớn muốn chết.

    Mộc Thanh Khê vội vàng chạy ra, kéo tay anh lại xem. Trên mu bàn tay trái còn in một vệt đỏ hồng rõ ràng. Cô khẩn trương hỏi: "Anh không sao chứ?"

    Hàn Tại lắc đầu không nói, cắn môi như đau đến mức không thể nói nên lời.

    Cô cẩn thận lật xem bàn tay anh, cố gắng tránh đi vết sưng đỏ: "Có vẻ rất nghiêm trọng, để tôi đưa anh tới bệnh viện."

    Anh lại lắc đầu.

    Trong lòng Mộc Thanh Khê thêm áy náy, cô lo lắng: "Hình như trông rất nghiêm trọng, chúng ta nên đến bệnh viện kiểm tra đi."

    Anh hơi khó khăn mở miệng: "Tôi không muốn đến bệnh viện."

    "Như vậy sao được."

    Chân mày anh nhíu chặt hơn, hiển nhiên không muốn tới bệnh viện.

    Cô đành phải nói: "Vậy tôi đưa anh lên trên tầng bôi thuốc."

    "Được."
     
    GillChiên Min's thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 15 Tháng chín 2023
  2. Angels of Death The Very Important Personal

    Bài viết:
    80
    Chương 11: Vô Lại (3)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Editor: Chiên Min's

    Beta: Thất Sắc

    Đi lên lầu, Mộc Thanh Khê vội vàng chạy đi lấy đá chườm lạnh cho anh.

    Ngũ Nguyệt ngồi xổm bên cạnh tò mò quan sát hai người, thấy họ không để ý đến nó, nó tự biết chẳng có gì thú vị, sau đó thì chạy biến đi chỗ nào không hay.

    Mộc Thanh Khê lấy đá trong tủ lạnh ra, cô kéo tay Hàn Tại lại rồi cẩn thận chườm đá cho anh.

    Khoảnh khắc viên đá lạnh toát chạm vào mu bàn tay khiến anh phải kêu lên một tiếng.

    Trong lòng Mộc Thanh Khê vẫn còn lo lắng: "Chúng ta đến bệnh viện xem thử đi."

    Lúc này, sắc mặt của anh trông khá hơn nhiều, anh nói: "Không cần, chỉ sưng lên một tí, không quá nghiêm trọng, qua một đêm sẽ ổn."

    Cô thấy thái độ kiên quyết của anh nên cũng không tiếp tục khuyên bảo nữa: "Thôi được rồi, nếu không ổn, ngày mai chúng ta đến bệnh viện."

    Mộc Thanh Khê cúi đầu, nghiêm túc chườm đá cho anh, cô chỉ sợ không cẩn thận sẽ khiến anh đau.

    Dáng vẻ cô rất chăm chú, đôi mắt cũng rũ xuống. Hàn Tại nhìn ngơ ngẩn, thực ra vết thương nhỏ này trước nay chưa từng có ai để ý giống cô, ngay cả mấy lần anh chịu vết thương nặng gấp mấy lần cái này bản thân cũng không hề để ý.

    Trong tim anh đột nhiên được thứ gì đó lấp đầy.

    Ngoại hình của Mộc Thanh Khê không phải quá xinh đẹp nhưng lại rất dễ nhìn, làn da cô trắng nõn, dưới ánh đèn tựa như sáng lên. Hàn Tại bỗng đưa tay véo má cô.

    Mộc Thanh Khê rõ ràng rất kinh ngạc, cô ngơ ngác ngẩng đầu nhìn anh: "Sao vậy?"

    Hàn Tại véo má thành công, anh nở một nụ cười thỏa mãn rồi lắc đầu: "Không có gì."

    Cô khẽ vuốt má một cái, cảm thấy thật khó hiểu rồi lại cúi xuống tiếp tục chườm đá cho anh.

    Cũng may cô chườm đá cho anh một lúc thì vết sưng đỏ tiêu đi rất nhiều, cô ngẩng đầu nhìn anh: "Hôm nay anh ở lại đây đi."

    Anh dường như thấy rất khó tin, hỏi lại: "Thật sao?"

    "Đương nhiên là thật."

    "Em thế này là muốn chịu trách nhiệm với tôi?"

    "Đúng vậy." Ai bảo do cô khiến anh thành thế này.

    Anh nghe vậy thấy rất đặc ý nhưng ngoài mặt vẫn cố tình nói: "Lần này không phải tôi mặt dày không đi mà là em muốn giữ tôi lại."

    Mộc Thanh Khê vội vàng gật đầu: "Được, được là tôi chủ động giữ anh lại, nhưng lúc nào tay anh ổn thì phải đi."

    Anh vui vẻ đồng ý: "Được."

    "Anh đã ăn cơm chưa?"

    Anh nhanh chóng bày ra vẻ mặt đáng thương: "Vẫn chưa ăn, em vừa nói làm tôi thấy giờ đói thật."

    Cô bó tay nói: "Để tôi đi nấu cơm, dù sao tôi cũng chưa ăn."

    Hàn Tại ngồi trên ghế sô pha, anh vừa quay đầu lại là có thể nhìn thấy dáng vẻ bận rộn của Mộc Thanh Khê ở trong bếp.

    Trên người Mộc Thanh Khê đeo một chiếc tạp dề hoa đơn giản, ánh đèn vàng ấm áp phủ lên người cô. Hàn Tại không nhớ rõ lần cuối cùng có người bận rộn vì mình là lúc nào. Anh cố gắng tìm kiếm những mảnh ký ức nhỏ nhoi ở trong tâm trí nhưng lại chẳng thể ghép được hình ảnh tương tự, nó dường như đã là chuyện của thế kỷ trước.

    Hàn Tại thở dài ở trong lòng, chế giễu ngôi nhà lạnh lẽo mà mình cố gắng gìn giữ. Có lẽ ở lại nơi này cũng là một ý tưởng không tồi.

    Mấy món ăn đơn giản thường ngày được bưng lên bàn, Mộc Thanh Khê gọi Hàn Tại vào ăn.

    Cô nắm lấy tay trái của anh, cẩn thận nhìn qua một lượt, vết sưng đỏ trên mu bàn tay đã giảm đi không ít: "So với lúc nãy đã khá hơn nhiều rồi, anh ngồi xuống ăn cơm trước đi."

    Hàn Tại ngồi xuống, anh nếm thử vài món cô làm rồi bình luận: "Ừm, mùi vị cũng không tệ."

    Nói xong anh nhìn cô đề nghị: "Em có thể suy nghĩ đến việc làm đầu bếp riêng của tôi không?"

    "Anh có chắc mình đủ khả năng mời được tôi?"

    Hàn Tại đưa tay sờ lên khuôn mặt đẹp trai của mình: "Tôi có thể dùng mặt trả công."

    Cô liếc anh một cái từ trên xuống dưới sau đó lắc đầu: ".. Tôi không cần." Mặc dù sắc đẹp của anh ta đủ để ăn thay cơm.

    ".. Sao lại thế chứ?"

    Mộc Thanh Khê nhắc nhở anh không thương tiếc: "Anh định ăn vạ ở đây không chịu đi?"

    Hàn Tại chột dạ cười: "Chẳng lẽ có một người đẹp trai như tôi để em" nuôi "[1] mà em không lại không vui à? Người khác muốn còn không được đâu đấy."

    [1] (Nguyên bản là) Kim ốc tàng kiều: Ý chỉ nhà sang trọng giấu người đẹp, xuất phát từ tích xưa của Hán Vũ Đế và Trần A Kiều.

    "Xin lỗi, tôi không có hứng thú đấy. Anh nên tìm người khác vui vẻ đi."

    "Em không cần phải kết luận vội vàng như vậy, nói không chừng tôi sẽ thành công bước vào nhà em."

    Nhìn vẻ mặt của Hàn Tại như vậy Mộc Thanh Khê thật sự không biết anh đã lấy sự tự tin ở đâu ra nữa.

    "Anh yên tâm, tôi sẽ không để chuyện như vậy xảy ra đâu."

    Anh chỉ cười không nói thêm lời nào, cúi xuống tiếp tục ăn cơm.

    Rửa bát vốn là nhiệm vụ của Hàn Tại nhưng bây giờ tay anh đang bị thương nên mất một cơ hội biểu hiện.

    Mộc Thanh Khê thu dọn xong thì đi đến ghế sô pha rồi ngồi xuống.

    Thấy Hàn Tại đang tập trung xem TV, Mộc Thanh Khê ngập ngừng hỏi: "Tại sao anh không về nhà?"

    Ánh mắt Hàn Tại nhìn vào TV chăm chú, anh hờ hững trả lời: "Chẳng phải tôi đã nói với em, tôi vừa đang bỏ nhà đi trốn rồi à."

    Dù là ai nghe anh nói vậy đều biết anh qua loa cho xong, cô hít sâu một hơi, nghiêm túc nói: "Anh có thể trả lời tôi hẳn hoi được không? Hay anh muốn đuổi anh ra khỏi nhà ngay bây giờ?"

    Cuối cùng Hàn Tại cũng rời mắt khỏi TV nghiêng đầu nhìn cô, đôi mắt anh trong veo, sâu thẳm giống như một cái hố đen khổng lồ có thể hút cô vào bất cứ lúc nào. Anh trả lời một câu khiến cô cảm thấy hoang mang: "Tôi không thích cảm giác bị cầm tù nên trốn đi."

    Cô cảm thấy hơi kinh ngạc.

    Anh vẫn cười, giống như thể bản thân mình chẳng quan tâm: "Sao lại ngây ra rồi? Tôi chỉ nói đùa thôi mà."

    Cô suy nghĩ lại một chút cũng thấy đúng là anh đang nói đùa, chứ nào có ai lại đi miêu tả về gia đình mình như vậy.

    "Tại sao anh lại làm nhân viên ở một cửa hàng trang sức, nhìn anh không giống người sẽ tình nguyện đi làm nhân viên ở cửa hàng nhà người."

    Nghe cô nói vậy anh mỉm cười đắc ý: "Tại sao? Có phải em nghĩ tôi là người rất có tiềm lực à?"

    "Tôi không nghĩ như vậy." Sao người này lại tự luyến thế cơ chứ!

    "Tại sao không dám thừa nhận, em cứ thừa nhận là thấy tôi rất hấp dẫn đi, có phải chuyện xấu hổ gì đâu."

    Cô xùy một tiếng rồi đứng lên ảo não nói: "Tôi đi ngủ. Anh xem một mình đi."

    Mộc Thanh Khê còn chưa bước vào đến phòng ngủ đã nghe tiếng cười đắc ý của anh ở phía sau.

    Trong phòng ngủ, Mộc Thanh Khê chán nản một hồi, vốn định mượn cớ hỏi thăm lý lịch của anh một chút, kết quả chẳng hỏi được gì còn để anh có cơ hội trêu chọc lại.
     
    GillChiên Min's thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 15 Tháng chín 2023
  3. Angels of Death The Very Important Personal

    Bài viết:
    80
    Chương 12: Vô Lại (4)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Editor: Chiên Min's

    Beta: Thất Sắc

    Ánh chiều tà rắc lên kiến trúc cổ kính, cả con phố đồ cổ trở nên bình yên, sâu rộng hơn. Thỉnh thoảng lại có vài người đi ngang qua, người nào cũng rất vội vã.

    Một tay Mộc Thanh Khê chống đầu, ánh mắt cô ngơ ngẩn nhìn chằm chằm vào nơi nào đó. Đột nhiên có ai đó gõ mặt bàn khiến cô giật mình, lúc cô quay đầu lại đã thấy Mộc Thịnh Dương đang đứng trước mặt nhìn mình.

    "Anh, sao anh lại đến đây?"

    Anh thu tay lại phía sau, bộ dạng như một người lãnh đạo đến kiểm tra: "Là một cổ đông của cửa hàng, đương nhiên anh đến thị sát rồi."

    Cô ôm vẻ mặt ỉu xìu: "Ừm, thị sát, thị sát, anh cũng thấy đó, gần đây việc kinh doanh rất thảm."

    Anh xoa đầu cô: "Sao lại ỉu xìu vậy? Em đã kinh doanh một thời gian rồi, hẳn phải biết quy luật của nghề này chứ."

    "Em biết mà." Chỉ là năm nay kinh doanh đồ cổ không được tốt như mấy năm trước.

    Mộc Thịnh Dương nhìn vẻ mặt buồn thiu của cô, nhéo hai bên má cô: "Yên tâm đi, kinh doanh không tốt thì sau này anh nuôi em, nào, cười một cái đi."

    "Về sau chị dâu anh lấy không đồng ý thì phải làm sao?"

    "Anh sẽ tìm một người chắc chắn đồng ý."

    "Được rồi, vậy hãy biến điều này thành một trong những tiêu chí chọn bạn gái của anh đi."

    Thấy cô cuối cùng cũng vui vẻ lên, anh cười yêu chiều: "Được."

    "Nhưng nghiêm túc mà nói, bao giờ anh mới tìm chị dâu cho em?"

    "Con nít con nôi đừng có lo lắng những chuyện này, em sợ anh trai của em không tìm được bạn gái à?"

    "Em không vội nhưng mẹ lại rất vội đó, nếu anh còn không tìm bạn gái có lẽ mẹ sẽ cho anh đi xem mắt cũng nên."

    Mộc Thịnh Dương không ý kiến gì với việc xem mắt: "Xem mắt cũng không có gì không tốt. Mà em cũng đừng chỉ ở trong tiệm buồn chán cả ngày như vậy, thỉnh thoảng dành thời gian ra ngoài tụ tập bạn bè đi."

    Mộc Thịnh Dương biết cô không thích giao tiếp xã hội nên gần như lần nào gặp, anh cũng đề cập đến việc này.

    Những câu này Mộc Thanh Khê đã nghe mãi thành quen nên chỉ gật đầu cho có: "Được."

    Lúc hai người đang nói chuyện thì Hàn Tại đẩy cửa đi vào, thấy Mộc Thịnh Dương đứng trong cửa hàng, anh hỏi: "Hôm nay có khách?"

    Mộc Thịnh Dương cứ tưởng anh là khách nhưng khi nghe giọng điệu vừa rồi, hình như hai người có quen biết, không đợi Mộc Thanh Khê trả lời, anh đã hỏi: "Đến mua đồ cổ?"

    Lúc này Hàn Tại còn đang trong trạng thái không biết gì, anh trả lời: "Tôi không đến xem đồ cổ, tôi sống ở đây."

    Mộc Thịnh Dương kinh ngạc: "Cái gì? Anh sống ở đây?" Anh quay đầu nhìn Mộc Thanh Khê với ánh mắt chất vấn.

    Mộc Thanh Khê chột dạ quay mặt đi, tất cả cũng tại cô nhất thời mềm lòng, đồng ý để anh ở lại nơi này vài ngày.

    Bầu không khí có chút kỳ lạ, Hàn Tại nhận thấy tình huống có vấn đề, anh định sửa lời nhưng đã không kịp nữa rồi.

    Ánh mắt sắc bén của Mộc Thịnh Dương soi Hàn Tại một lượt: "Cậu có thể ra ngoài với tôi một lát không?"

    Hàn Tại theo bản năng nhìn Mộc Thanh Khê một cái sau đó gật đầu: "Được."

    Mộc Thịnh Dương quay đầu lại nhìn cô với ánh mắt cảnh cáo, rõ ràng ý là cô đừng có đi theo.

    Mộc Thịnh Dương đi ra ngoài, Hàn Tại ngoan ngoãn đi theo sau. Hai người cố ý chọn một địa điểm cách xa Thịnh Thanh Đường một chút để tránh cô.

    Mộc Thanh Khê đứng ở trong tiệm nhìn ngó xung quanh. Hai người họ đứng đối diện nhau, cô nhìn thấy vẻ mặt của Mộc Thịnh Dương rất nghiêm túc nhưng lại không thấy được vẻ mặt của Hàn Tại vì anh đang quay lưng về phía cô.

    Cô không nghe thấy họ đang nói gì nhưng cô biết Mộc Thịnh Dương là một người có tính cách ôn hòa, rất ít khi cô thấy anh ấy nghiêm túc như vậy.

    Cách đó không xa, ngữ điệu Mộc Thịnh Dương áp đảo: "Cậu là ai?"

    Hàn Tại không đáp ngay mà hỏi lại: "Vậy anh là ai?"

    Mộc Thịnh Dương nhíu mày, cười như không cười, nói: "Hình như tôi là người đặt câu hỏi trước, có phải cậu nên trả lời vấn để tôi hỏi trước không?"

    Hàn Tại nhún vai, hình như cũng chẳng quan tâm đến giọng điệu không chút thân thiện của anh là mấy: "Tôi tên Hàn Tại, làm việc ở gần đây. Mấy ngày nay đều ở nhờ chỗ này."

    "Cậu quen biết Thanh Khê bao lâu rồi? Vì sao lại muốn ở nhờ chỗ em ấy?"

    Hàn Tại tính toán ở trong đầu rồi trả lời: "Chúng tôi quen biết chưa được một tháng."

    Anh nâng tay trái lên, chỉ vào chỗ còn vết sưng đỏ trên mu bàn tay cho Mộc Thịnh Dương xem: "Hôm qua em ấy làm tôi bị thương, vừa lúc tôi không có chỗ ở nên em ấy đồng ý cho tôi ở lại vài ngày."

    Mộc Thịnh Dương nhìn mu bàn tay của anh, đúng thật là hơi sưng. Từ trước đến nay Mộc Thanh Khê đều rất mềm lòng, nếu không cô cũng chẳng để một người lạ ở lại trong nhà mình.

    Hàn Tại cười nói: "Đến lượt anh trả lời câu hỏi của tôi."

    Mộc Thịnh Dương cũng cười đầy ẩn ý: "Tôi tên Mộc Thịnh Dương, là bạn trai của Tiểu Khê."

    "Bạn trai? Anh cũng học Mộc?"

    "Đúng vậy." Lời nói của Mộc Thịnh Dương mang ý cảnh cáo: "Hy vọng sau này cậu Hàn đừng đến đây nữa, dù sao thì một cô gái sống chung với đàn ông lạ cũng không an toàn gì."

    Hàn Tại đương nhiên hiểu được ẩn ý trong câu nói của anh ấy, dù sao trước kia anh đã từng nghe nhiều lời cảnh cáo. Anh cũng không muốn tự làm mình mất mặt, nhún vai một cái với người đối diện rồi nói: "Được thôi, vậy tôi đi trước."

    Mộc Thịnh Dương dường như không ngờ anh sẽ đồng ý dễ dàng như vậy: ".. Vậy cảm ơn."

    Anh nhìn Hàn Tại đi về phía lối ra của con phố đồ cổ.

    Mộc Thanh Khê nhìn anh một mình quay lại liền hỏi: "Tại sao anh ấy lại đi? Anh đã nói gì vậy?"

    Mộc Thịnh Dương nghiêm mặt, không trả lời mà hỏi lại cô: "Em đồng ý để cậu ta ở lại đây vài ngày?"

    Cô ngập ngừng gật đầu.

    Thấy cô gật đầu, giọng của anh bất giác cao lên: "Em vừa biết cậu ta vài ngày đã để cho cậu ta ở lại, em có biết cậu ta là loài người gì hay không? Nếu cậu ta có ý đồ gì thì làm sao?"

    Mộc Thanh Khê rất ít khi thấy anh mất bình tĩnh như vậy, cô vội vàng giải thích: "Anh, là em làm tay anh ta bị thương nên mới đồng ý để anh ta ở lại vài ngày, hơn nữa trước khi đi ngủ em cũng khóa cửa rất cẩn thận, anh ta không làm gì được đâu."

    Anh nghe thấy lời này còn tức giận hơn, dùng ngón trỏ chọc chọc vào trán của cô: "Con bé ngốc này thật là.. Cứ cho rằng cậu ta không phải là người xấu đi nữa thì em cũng không thể để một người đàn ông xa lạ ở trong nhà như vậy, nếu trong lòng cậu ta đột nhiên nảy sinh ý nghĩ xấu thì sao?"

    Mộc Thanh Khê bị khí thế của anh dọa sợ rồi, cô vội vàng gật đầu như giã tỏi: "Em biết rồi, anh đừng giận nữa mà."

    Anh thấy thái độ của cô rất tới mới bình tĩnh lại: "Đừng để cậu ta quay lại nữa, có nghe không?"

    Mộc Thanh Khê ậm ờ gật đầu: "Được."

    Cũng may Mộc Thịnh Dương không để ý đến động tác nhỏ của cô, dù sao thì từ nhỏ đến lớn cô đều nghe lời anh.

    Anh thở dài: "Lúc trước anh không nên đồng ý để em ở chỗ này một mình, hôm nay về nhà với anh đi, không biết chừng thằng nhóc đó còn quay lại nữa."

    "Không.. Không cần đâu." Cô ngập ngừng nói.

    Anh trừng mắt liếc cô một cái, chuyện này không thể từ chối rồi.

    Mộc Thanh Khê vẫn rất tò mò xem anh đã nói gì với Hàn Tại, anh ta mặt dày như thế sao có thể dễ dàng rời đi cơ chứ: "Anh, anh rốt cuộc.. nói gì với anh ta vậy?"

    "Không nói gì cả, chỉ là bảo cậu ta lần sau đừng đến tìm em nữa thôi."

    "Thật sao?"

    "Thật."

    Mộc Thanh Khê nửa tin nửa ngờ: ".. Ồ"

    "Trời không còn sớm nữa, mau thu dọn một chút chúng ta cùng về nhà."

    "Được."

    Đóng cửa hàng lại, Mộc Thịnh Dương kéo cô cùng trở về nhà họ Mộc.

    Hàn Tại chậm rãi bước từ một con hẻm nhỏ ra, anh dựa vào tường hờ hững nhìn làn khói chiếc xe ô tô nhả ra.
     
    GillChiên Min's thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 15 Tháng chín 2023
  4. Angels of Death The Very Important Personal

    Bài viết:
    80
    Chương 12: Vô Lại (5)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Editor: Chiên Min's

    Beta: Thất Sắc

    Ngày hôm sau, Hàn Tại xuất hiện ở Thịnh Thanh Đường như thường, anh đứng ở ngoài cửa nhìn ngó vào bên trong.

    Mộc Thanh Khê vừa ngẩng đầu lên đã thấy anh lén lút ở bên ngoài, cô đi ra ngoài cửa hỏi anh: "Anh đang làm gì vậy?"

    Hàn Tại nhìn cô, làm bộ như không có việc gì rồi cười nói: "Không có gì."

    Mộc Thanh Khê như suy nghĩ đến việc gì đó rồi chợt cười, cô nói: "Yên tâm đi, hôm nay anh trai tôi không đến." Bình thường anh vào Thịnh Thanh Đường như vào nhà mình, hôm nay lại đứng ngoài cửa do dự không dám đi vào, chắc chắn là đang sợ gặp phải Mộc Thịnh Dương.

    Hàn Tại nghe cô nói vậy, vẻ mặt đầy thắc mắc: "Anh trai của em?"

    Mộc Thanh Khê gật đầu: "Ừm, có gì đáng ngạc nhiên sao?"

    Hàn Tại lập tức hiểu ngay lập tức, anh cười rộ lên đầy thâm ý: "Ồ, hóa ra anh ta là anh trai của em, nói vậy cũng có nghĩa là bây giờ em chưa có bạn trai?"

    Mộc Thanh Khê không hiểu anh đang muốn nói cái gì nhưng vẫn thành thật đáp: "Đúng vậy."

    Mộc Thanh Khê vừa dứt lời, Hàn Tại đã sải hai bước lên bậc thang trước cửa, khuôn mặt đẹp trai của anh đột ngột xuất hiện ngay trước mắt khiến, Mộc Thanh Khê vô thức lùi lại một bước nhưng lại quên mất rằng phía sau còn có một bậc thang nữa.

    Mắt thấy cô sắp ngã, Hàn Tại vội vươn tay ra ôm lấy eo cô kéo cô dựa vào trong lòng anh.

    Mộc Thanh Khê vội vàng đưa tay chặn trước ngực anh, khuôn mặt anh gần đến mức khiến cô có thể nhìn thấy rõ những lỗ chân lông nhỏ xíu trên mặt anh. Hơi thở của anh phả vào chóp mũi cô, có chút ngứa ngáy mà hai má cô theo từng nhịp thở của anh bắt đầu nóng lên.

    Không biết phải mất bao lâu Mộc Thanh Khê mới bình tĩnh lại, cô vội vàng nói: "Buông.. Buông tôi ra."

    Hàn Tại không những không buông mà cánh tay còn siết chặt hơn, khéo miệng anh cong lên, mang theo sự quyến rũ: "Không buông, hay là em xem xét tôi một chút đi?"

    Mộc Thanh Khê mờ mịt: "Xem.. Xem xét anh cái gì?"

    "Làm bạn trai em ấy."

    Mộc Thanh Khê cảm thấy khuôn mặt mình nóng hơn: "Anh buông tôi ra trước đi."

    Lần này anh vô cùng ngoan ngoãn nghe lời thả tay ra, cô lập tức lùi về phía sau cách xa anh hai mét, hòa hoãn dây thần kinh căng thẳng của mình rồi đáp lại: "Tôi không cảm thấy nên xem xét gì cả."

    "Tại sao? Bây giờ muốn kiếm một người bạn trai giống như tôi cũng không nhiều lắm."

    Mộc Thanh Khê thấy bộ dạng kiêu ngạo của anh đã muốn phản bác: "Chẳng lẽ tìm một người đàn ông hai chân khó đến vậy à?"

    "Nhưng, một người đàn ông đẹp trai như tôi thì rất khó tìm."

    "Tại sao lại khó tìm? Đàn ông đẹp trai không chỉ có mình anh, hôm qua chẳng phải anh cũng gặp một người đó à."

    "Hôm qua?" Anh suy nghĩ một lúc mới nhận ra người cô đang nói là anh trai mình, anh trai cô đúng là cũng không tệ nhưng anh cảm thấy mình vẫn hơn một bậc.

    "Anh trai của em, trước mặt tôi cũng coi như miễn cưỡng chấp nhận. Nhưng mà, hai người đúng là không có điểm nào giống nhau cả."

    "Tất nhiên rồi, tôi với anh ấy không có quan hệ huyết thống."

    Anh nghe vậy, hoang mang hỏi: "Không có quan hệ huyết thống?"

    "Đúng vậy, tôi được ba mẹ nhận nuôi, lúc trước tôi là trẻ mồ côi." Giọng điệu của Mộc Thanh Khê rất tự nhiên, dường như đây chỉ là một vấn đề nhỏ râu ria.

    Lời Hàn Tại định nói đều bị kẹt trong cổ họng, lúc này anh không biết phải nói gì.

    Mộc Thanh Khê thấy anh mở miệng mấy lần nhưng lại không nói lời nào mới hỏi: "Sao vậy?"

    Anh lắc đầu: "Không có gì."

    Anh lại tiếp tục chủ đề lúc nãy: "Từ bây giờ em có thể nghiêm túc xem xét lời đề nghị của tôi, cơ hội tôi chủ động như vậy nhìn thì được chứ cầu không được đâu."

    Cô cười, coi như anh lại mượn cớ trêu chọc cô

    "Tôi lên lầu trước." Hàn Tại nói rồi quay người định đi lên tầng hai.

    Mộc Thanh Khê gọi anh lại: "Này, chờ chút, tôi đâu có nói hôm nay anh được ở lại đây."

    Anh thong dong giơ tay trái lên rồi chỉ vào nơi vẫn còn sưng đỏ trên mu bàn tay: "Lần trước em nói để tôi ở lại chỗ này vài ngày."

    Anh lại ra hiệu cô nhìn vào chiếc túi anh đang cầm trên tay: "Hơn nữa, tôi đã chuẩn bị đồ đạc cả rồi, em không cho tôi ở lại nơi này có phải hơi vô tình không?"

    "Ừm.."

    Mộc Thanh Khê tự biết mình đang đuối lý, cô không tìm ra lý do gì, đành phải chấp nhận để anh ở lại.

    Đi được nửa đường anh lại quay xuống: "Ngoài ra, ngày hôm qua em không giữ lời nên phải bồi thường cho tôi. Em để tôi ở lại thêm vài ngày nữa đi."

    "Này.."

    Cô chưa kịp nói gì, Hàn Tại đã nhanh chân đi lên tầng hai, đương nhiên không muốn cho cô cơ hội phản bác rồi, tác phong đúng là rất vô lại.

    Mười mấy phút sau, Hàn Tại đi xuống lầu, hai tay anh tùy tiện đặt trên quầy: "Lát nữa chúng ta đi siêu thị đi."

    "Đi siêu thị? Anh muốn mua gì à?"

    "Ừm.. Bây giờ tôi chưa nghĩ ra, đến nơi thì biết thôi." Anh kéo cánh tay Mộc Thanh Khê: "Đi thôi."

    Siêu thị cách chỗ này không xa nên hai người dứt khoát đi bộ vài bước là đến nơi. Hai người cũng không biết phải mua cái gì nên cứ đi loanh quanh trong siêu thị.

    "Ồ, ở bên kia rau xanh đang giảm giá kìa, chúng ta qua đó xem thử đi."

    Một tay Hàn Tại kéo cô về: "Đừng đi, nếu đã giảm giá thì chắc không phải là rau tươi ngon đâu."

    "Qua kia xem một lát đi."

    "Trong nhà hình như còn rất nhiều rau quả, để lần khác mua đi." Nói xong anh kéo cô đi sang chỗ khác.

    "Rốt cuộc anh muốn mua cái gì?"

    Hàn Tại kéo cô đi đến khu đồ dùng sinh hoạt, sau khi kéo cô rẽ vài vòng anh dừng lại trước một dãy kệ.

    Mộc Thanh Khê nhìn kỹ, không khỏi thấy vừa thẹn lại vừa giận. Mà vẻ mặt anh hoàn toàn không thay đổi, còn mở miệng hỏi cô: "Em cảm thấy cái nào được?"
     
    Chiên Min's thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 15 Tháng chín 2023
  5. Angels of Death The Very Important Personal

    Bài viết:
    80
    Chương 13: Người Biến Mất (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Editor: Hanata

    Beta: Thất Sắc

    Mộc Thanh Khê đồng ý cho Hàn Tại ở lại chỗ cô thêm vài ngày, không ngờ tới anh ở đến tận hơn một tháng.

    Sáng hôm nay, Mộc Thanh Khê xuống lầu mở cửa hàng, Hàn Tại theo sát đằng sau, vừa ra đến trước cửa thì đề nghị với cô: "Hôm nay, chúng ta ăn sườn xào chua ngọt nhé?"

    "Chẳng lẽ anh định ăn mãi món này, không chán sao?" Tháng này cô đã làm không biết bao nhiêu lần, từ lúc anh ăn lần đầu, đến giờ anh như bị nghiện vậy.

    "Em làm đương nhiên ăn không chán."

    Không hiểu tại sao trong lòng cô lại có chút vui vẻ, chắc là được người khác khích lệ thì sẽ luôn vui vẻ nhỉ.

    "Buổi tối nhớ làm nhé." Anh để lại một câu rồi đi mất.

    Nhìn con phố vắng tanh, cô nghĩ hôm nay cũng sẽ là một ngày vắng khách.

    Tới gần giữa trưa, có nhóm mấy cô gái nhỏ vào tiệm, chắc là đi dạo phố ở mấy cửa hàng gần đây nhưng không biết tại sao lại đến nơi này, thấy tò mò nên vào xem thử.

    "Các em cần mua gì không?" Biết các cô chắc sẽ không mua cái gì, nhưng là chủ cửa hàng nên vẫn phải hỏi một câu.

    Các cô cũng không trả lời rõ ràng được, hơi xấu hổ đáp: "Chúng em chỉ tùy ý đi dạo."

    "Được."

    Chẳng qua cuối cùng các cô cũng vẫn chọn mẫy chuỗi hạt châu, tuy rằng không đáng bao nhiêu tiền.

    Tới gần chạng vạng, cô mới nhớ buổi sáng Hàn Tại nói muốn ăn sườn xào chua ngọt, trong nhà hình như hết xương sườn rồi.

    Mộc Thanh Khê đóng cửa hàng lại rồi tới siêu thị, lúc đi ngang qua của hàng châu báu Hàn Nhuận, xa xa thấy Hàn Tại đang nói gì đó cùng một vị khách hàng, dáng vẻ rất nghiêm túc.

    Chờ cô từ siêu thị trở về, Hàn Tại đã đứng ở trong tiệm rảnh rỗi nhìn cảnh đường phố, thấy cô nhìn sang liền phất phất tay với cô. Cô ra dấu tay với anh, ý chỉ cô sẽ về nhà chờ anh.

    Anh hiểu ý trong nháy mắt, khẽ gật đầu với cô.

    Ngón trỏ tay phải của Hàn Tại vô ý thức mà gõ lên kệ thủy tinh, giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ, còn mười phút nữa là anh được tan làm.

    Lúc này, ngoài cửa Hàn Nhuận có một chiếc xe Benz phổ thông màu đen dừng lại, tài xế nhanh chóng bước ra từ ghế lái, đi về phía bên kia của chỗ ngồi đằng sau mở cửa xe.

    Hàn Trung Viễn thong thả bước từ trên xe xuống, tay phải cầm gậy chống, khi gậy chống đấp đất phát ra âm thanh dứt khoát âm vang, người mặc một áo đại cán[1] màu đen cũng xuất hiện, vẻ mặt nghiêm túc.

    Hai người đi vào Hàn Nhuận, tài xế đi ở phía trước đẩy cửa ra, Hàn Trung Viễn thong dong bước vào trong tiệm.

    Nhân viên cửa hàng thấy người khách vừa tiến vào khí thế bất phàm, chỉnh tể đồng loạt hô: "Hoan nghênh quý khách", chỉ có Hàn Tại thất thần ngậm miệng không nói, cúi đầu nhìn chằm chằm đồng hồ trên cổ tay.

    Hàn Tại cho rằng đó là vị khách bình thường, mắt thấy mình sắp được tan làm, khách hàng tất nhiên sẽ được nhân viên khác tiếp đón, cho nên không để ý nhiều, chỉ nghĩ đến việc Mộc Thanh Khê đang nấu cơm ở nhà chờ anh trở về.

    Trong cửa hàng, Hàn Thanh Viễn dừng bước chân, tài xế đi cùng ông nói với nhân viên cửa hàng: "Gọi giám đốc của mọi người tới."

    Nghe được giọng nói, Hàn Tại mới ngẩng đầu lên, nhìn người đang đứng trong tiệm sắc mặt anh thay đổi.

    Người nào đứng gần nhất thì sẽ phải đi gọi giám đốc, các nhân viên nữ còn lại quay sang nhìn nhau không biết làm sao cho đúng, sôi nổi suy đoán thân phận người trước mặt. Một vị nhân viên cửa hàng đã làm lâu năm, đánh bạo hỏi: "Xin hỏi, các vị tìm giám đốc của chúng tôi có chuyện gì sao?"

    Hàn Trung Viễn vẫn luôn không nói gì, chỉ sầm mặt nhìn về phía Hàn Tại.

    Tài xế nói tiếp: "Gọi giám đốc của các mấy người đến, cứ nói có chủ tịch tới."

    Khuôn mặt nhân viên nữ đó biểu lộ sự kinh ngạc, những người khác cũng xuất hiện vẻ mặt giật mình, các cô đều biết Hàn Nhuận lệ thuộc với Hàn thị, như vậy người trước mặt chính là chủ tịch Hàn thị.

    Cửa hàng nơi này chỉ là chi nhánh thôi, sao chủ tịch lại tự mình đến đây, nhân viên nữ nhìn mọi người đứng trong cửa hàng, ổn định tinh thần trả lời: "Vâng, tôi lập tức đi gọi." Nói xong cô ấy bước vội về phía văn phòng.

    Bước chân nhân viên cửa hàng có phần hoảng loạn, Hàn Trung Viễn thấy vậy trầm ngâm một chút, ngữ khí nghiêm khắc mà mở miệng: "Ngày thường các người được huấn luyện như thế nào, gặp một việc nhỏ như vậy đã luống cuống, thì làm sao phục vụ tốt cho khách hàng được."

    Nhân viên nữ nghe được lời ông nói thì hoảng sợ, lập tức dừng bước chân, mặt quay về phía Hàn Trung Viễn nghiêm chỉnh đứng thẳng người, đáp: "Vâng, chủ tịch." Lời nói khi nghe kỹ còn mang theo chút run rẩy.

    Hôm nay Hàn Trung Viễn tới mục đích cũng không phải vì dạy dỗ nhân viên cửa hàng, chỉ nói một câu: "Đi đi."

    Nhân viên nữ thở dài nhẹ nhõm một hơi, quay người đi, cố gắng khiến bước chân của chính mình trở nên vững vàng nhất có thể, bước vào văn phòng.

    Trong tiệm chìm vào sự im lặng, nhân viên cửa hàng đến thở mạnh cũng không dám chỉ sợ mình bị khiển trách giống như người vừa nãy.

    Hàn Trung Viễn chống gậy cất bước về phía Hàn Tại, gậy chống theo mỗi bước chân của ông đập lên sàn nhà lát đá cẩm thạch, tựa như gõ vào lòng mỗi người trong tiệm khiến người ta khó nén được sự run rẩy.

    Hàn Trung Viễn đứng trước mặt Hàn Tại, nhìn anh nói: "Anh nói xem lễ nghi cơ bản nhất của một nhân viên cửa hàng là gì?"

    "Tiếp khách."

    "Vậy vừa rồi anh đã làm gì?"

    "Chủ tịch, tôi biết sai rồi." Hàn Tại hiểu Hàn Trung Viễn, tất cả lý do ở trước mặt ông đều trở thành lời biện giải cho chính mình, biện pháp tốt nhất là tự kiểm điểm.

    Hàn Trung Viễn nặng nề "ừ" một tiếng, xem như chấp nhận lời xin lỗi của anh.
     
    MadeinheavenChiên Min's thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 15 Tháng chín 2023
  6. Angels of Death The Very Important Personal

    Bài viết:
    80
    Chương 14: Người Biến Mất (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Editor: Hanata

    Beta: Thất Sắc

    Giám đốc nhanh chóng chạy từ văn phòng ra, vốn dĩ anh ta đã chuẩn bị tan tầm, ai biết lúc này lại có một ông Phật lớn tới đây, anh ta tiến lên cung kính hỏi: "Sao hôm nay chủ tịch lại có thời gian rảnh để đến đây vậy ạ?"

    Hàn Trung Viễn tự nhiên ho khan vài tiếng, không tiếp lời của anh ta, mà lại nói: "Nhân viên trong tiệm còn cần huấn luyện lại thật tốt, chú trọng công tác quản lý hơn."

    Giám đốc nghe được lời này thì toát một thân mồ hôi lạnh, đứng ở một bên liên tục đáp ứng, "Vâng, vâng. Tôi nhất định sẽ huấn luyện bọn họ thật tốt."

    Chủ tịch đột nhiên đại giá quang lâm, làm giám đốc có phần trở tay không kịp, thử hỏi lại: "Hôm nay chủ tịch đột nhiên đến đây là có chuyện gì sao?"

    "Không có chuyện gì đặc biệt, chỉ tới đón một người."

    Giám đốc không hiểu ra sao, nơi này có người nào cần ông tự mình tới đón, "Vâng.. Chủ tịch muốn đón người nào ạ?"

    Hàn Trung Viễn nhìn sang Hàn Tại: "Đi thôi."

    Trong lòng Hàn Tại cực kỳ không muốn trở về, "Ngày mai tôi về được không?"

    "Anh ở bên ngoài đã đủ lâu rồi, nên về rồi." Trong giọng nói không cho phép sự từ chối, không cho những người khác một chút cơ hội để phản ứng đã cất bước.

    Tài xế vội vàng đuổi kịp mở cửa giúp ông, quay đầu thấy Hàn Tại còn đứng tại chỗ nói: "Thiếu gia, đi thôi, đừng để chủ tịch chờ sốt ruột."

    Vẻ mặt Hàn Tại rất không tình nguyện: "Cũng phải để tôi thay quần áo khác đã chứ."

    "Vậy thiếu gia đi nhanh về nhanh."

    Hàn Tại không đáp lại, xoay người đi vào phòng thay đồ.

    Nghe thấy xưng hô "thiếu gia", giám đốc cuối cùng cũng hiểu ra, lúc trước Hàn Tại tới cũng được phía trên trực tiếp muốn quan tâm, lúc ấy anh ta chỉ cho rằng Hàn Tại là người quen của vị lãnh đạo kia, không ngờ rằng người họ Hàn này lại có quan hệ với nhà họ Hàn.

    Anh ta nhất thời nghĩ đến quá nhập tâm, cửa hàng trưởng đứng bên cạnh gọi mãi, anh ta mới hồi phục tinh thần lại, vội vàng đi theo ra ngoài, chờ cùng Hàn Trung Viễn ở bên ngoài.

    Hàn Tại thay xong quần áo rất nhanh, ra ngoài: "Chú Lê, đi thôi."

    Chú Lê gật gật đầu, tiến lên mở cửa xe.

    Hàn Trung Viễn lên xe trước nói với giám đốc: "Viết một bản báo cáo về biểu hiện của Hàn Tại ở tiệm trong khoảng thời gian này cho tôi, nhớ kỹ, tôi muốn nghe lời nói thật, không cần những lời hoa mỹ vô dụng, còn nữa việc Hàn Tại làm việc ở đây đừng để nhiều người biết."

    Giám đốc hiểu ý trong lời nói của ông, vội vàng đáp ứng: "Thưa chủ tịch tôi hiểu rõ ạ."

    Hàn Trung Viễn gật gật đầu, sau đó xoay người lên xe, Hàn Tại đi theo phía sau.

    Nhìn xe đi xa, mọi người mới thở dài nhẹ nhõm một hơi. Trong tiệm, nhân viên cửa hàng đều ghé vào nhau thảo luận về thân phận của Hàn Tại, giám đốc vào cửa đã thấy trong tiệm nhốn nháo, hô một tiếng: "Không làm việc đi, nhìn bộ dáng của mấy người thật chẳng ra làm sao, không làm tốt nữa thì trừ tiền lương tập thể." Nói xong anh ta giận đùng đùng bỏ đi.

    Trên xe, Hàn Tại biểu lộ vẻ mặt không tình nguyện: "Ông nội, một hai phải bắt cháu về ngay hôm nay sao? Chậm vài ngày cũng được mà."

    Hàn Trung Viễn hừ lạnh một tiếng: "Mấy ngày nay cháu không về nhà mà chạy đi đâu hả? Tùy hứng cũng phải có giới hạn, bây giờ đã đến lúc cháu phải thu cái tính phóng đãng lại, trở về tiếp quản công ty."

    Giọng nói anh mang theo sự trào phúng: "Hàn thị đâu yếu ớt đến mức thiếu cháu là kinh doanh không nổi."

    Anh biết từ trước đến nay nếu Hàn Trung Viễn đã quyết định việc gì thì sẽ không bao giờ thay đổi.

    "Cháu hẳn cũng rất rõ ràng tình trạng của Hàn thị, hiện giờ Hàn thị chỉ thịnh vượng ngoài mặt, tám năm trước bị tổn thất nặng, mấy năm nay dưới sự quản lý của anh cháu cũng chỉ miễn cưỡng chèo chống được thôi, huống hồ nhà họ Mặc vốn luôn rình chúng ta như hổ rình mồi, mấy năm nay tìm mọi cách để nuốt trọn nhà họ Hàn. Thân thể của ông lại càng ngày càng tệ nên Hàn thị cần cháu mau chóng tiếp nhận, như vậy có lẽ sẽ có cơ hội chuyển minh."

    Hàn Tại nghe xong Hàn Trung Viễn nói, chớp mắt mấy cái, ánh mắt phức tạp: "Cháu đã biết, ông nội."

    Sự việc từ tám năm trước luôn trói buộc anh trong vô hình khiến anh không thể tránh thoát.

    Lúc này, Hàn Trung Viễn mới vừa lòng gật gật đầu.

    Sau đó, trong xe không ai mở miệng nói chuyện cả một con đường dài, không khí trở nên áp lực lạ thường.

    Mộc Thanh Khê ngồi trong phòng ăn thỉnh thoảng lại nhìn đồng hồ treo tường, kim đồng hồ đã chỉ tám giờ, cô dỏng tai cẩn thận nghe động tĩnh dưới lầu nhưng chẳng có tiếng động gì, tất cả đều rất an tĩnh, chỉ có tiếng đồng hồ tích tắc vang lên trong không gian yên tĩnh, nhắc nhở cô thời gian vẫn đang tiếp tục trôi.

    Thông thường giờ này Hàn Tại đã về rồi. Chờ thêm một lát nữa đi, có thể là trong tiệm nhất thời có chuyện gì đó.

    Nhưng, khi kim giờ và kim phút đã tạo thành góc chín mươi độ rồi mà Hàn Tại vẫn chưa về trong khi thời gian này tiệm hẳn đã đóng cửa.

    Cô lấy điện thoại ra gọi nhưng gọi mấy lần cũng không có ai nghe máy.

    Cô mặc áo khoác định tới Hàn Nhuận xem sao.

    Khi cô tới nơi đó, vẫn không thấy bóng dáng của anh đâu, chỉ có mấy nhân viên nữ đang chuẩn bị đóng cửa tiệm, cô chạy đến hỏi các cô ấy: "Mọi người có thấy Hàn Tại không?"

    Vẻ mặt của mấy cô nhân viên cửa hàng đều có chút không được tự nhiên, Mộc Thanh Khê cũng không có quá để ý, trong đó một cô nhân viên cửa hàng nói: "Hàn Tại đã sớm tan tầm."

    "Đi khi nào?"

    "Chắc khoảng 6 giờ."

    Rời khỏi đây từ sớm nhưng lại không về, vậy anh đã đi đâu, Mộc Thanh Khê vốn muốn hỏi các cô ấy có biết anh đi đâu hay không, vừa ngẩng đầu lên đã thấy mấy người đó sớm đi xa rồi.

    Cơn tức xông lên đầu Mộc Thanh Khê, anh thật đúng biết tự quyết định, chẳng nói lấy một tiếng để cô ngồi đợi vô ích lâu đến thế

    Về đến nhà nhìn sườn xào chua ngọt nguội ngắt trên bàn, cô càng thêm bực mình, cho dù có chuyện gì anh hẳn cũng nên gọi điện thoại báo một tiếng chứ.

    Ngũ Nguyệt cọ tới cọ lui bên chân, lúc này cô mới nhớ tới, chỉ lo chờ Hàn Tại mà quên cho nó ăn: "Không đợi anh ta nữa, chúng ta ăn thôi."

    Cơm nước xong, phòng khách quanh quẩn âm thanh TV, Mộc Thanh Khê thoáng nhìn chăn và gối đầu đặt ở góc phòng khách, ở cùng nhau hơn một tháng, Hàn Tại không ở đây khiến cô có chút không quen, đột nhiên cảm thấy trong phòng thật trống trải.

    Không ngờ cô lại cho một người đàn ông không hề có quan hệ với mình ở trong nhà hơn một tháng, nhìn quanh toàn bộ phòng, anh đã thâm nhập vào sinh hoạt của cô tự lúc nào không hay, dép lê của anh đặt ở cửa, bàn trà trước sô pha còn đặt một quyển sách anh mang đến còn chưa đọc hết, cả cái cốc anh thường dùng hàng ngày.

    Mộc Thanh Khê thở dài, quen thuộc mất rồi.

    Ngũ Nguyệt nằm trong lòng ngực cô đổi tới đổi lui muốn tìm tư thế ngày thường nó hay làm ổ, cuối cùng mới phát hiện đây không phải vòng ôm kia, vì thế lại tìm một vị trí thoải mái khác.

    Cô chọc chọc đầu của nó: "Có mới nới cũ nhanh thế à?" Hơn một tháng qua đại đa số thời gian nó đều nằm trong lòng Hàn Tại, nằm cùng anh trên chiếc ghế sô pha.

    [1] Áo đại cán hay còn gọi là áo Tôn Trung Sơn:
     
    GillChiên Min's thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 15 Tháng chín 2023
  7. Angels of Death The Very Important Personal

    Bài viết:
    80
    Chương 15: Nhà Họ Hàn (1)

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Chiên Min'sGill thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 15 Tháng chín 2023
  8. Angels of Death The Very Important Personal

    Bài viết:
    80
    Chương 16: Nhà Họ Hàn (2)

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Chiên Min's thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 15 Tháng chín 2023
  9. Angels of Death The Very Important Personal

    Bài viết:
    80
    Chương 17: Triển Lãm (1)

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    MadeinheavenChiên Min's thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 15 Tháng chín 2023
  10. Angels of Death The Very Important Personal

    Bài viết:
    80
    Chương 18: Triển Lãm (2)

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Hiep4869Chiên Min's thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 15 Tháng chín 2023
Trả lời qua Facebook
Đang tải...