Bài viết: 377 Tìm chủ đề
Chương 54.2: Không hối hận. [Đã Beta]
Editor/Beta: Yue

(Yue: 1 chương nữa hết truyện rồi. Hê Hê)​

[HIDE-THANKS][BOOK]Chương 54.2: Không hối hận. [Đã Beta]

Editor/Beta: Yue

Hiệu trưởng Mộ choàng tay qua eo cô, trong mắt mang theo ý cười, trêu chọc cô, "Không có việc gì, em nói rất đúng, vì đứa bé có thể danh chính ngôn thuận*, chúng ta có nên lấy giấy chứng nhận trước không?"

".. đúng vậy." Hạ Nguyên nghiêm nghị nói. Cô thực sự đã quên, lẽ ra bọn họ phải có được giấy chứng nhận xong thì con mình mới được danh chính ngôn thuận. Cô lập tức nói: "Nếu không thì chiều nay hai đứa mình đi luôn?"

Sớm xác định sớm an tâm.

"Tiệc cưới thường kết thúc vào lúc hai hoặc ba giờ chiều. Chúng ta không nên trì hoãn việc lấy chứng nhận kết hôn, vừa lúc hôm nay em hiếm khi mặc một bộ váy đẹp như vậy.. Mà đăng ký kết hôn có cần mang sổ hộ khẩu theo hay không? Anh có chứ?"

".. Không đúng," Cô còn chưa cầu hôn mà!

Mộ Cảnh Hành: "..."

Anh nhịn không được xoa xoa mũi của cô, "Cứ như vậy liền gả cho anh rồi, không hối hận hửm?"

Anh vẫn chưa cầu hôn cô.

"Không hối hận!" Hạ Nguyên nói dứt khoát.

* * *Nếu thực sự kết hôn như thế này, cô thật đúng là kiếm lời, ngoại trừ lương tâm hơi cắn rứt, trong lòng Hạ -thẳng nam- Nguyên tự nhủ, ở đây không giống như bên kia của cô chỉ cần cùng nhau cuộn chăn bông mà ngủ, bên này cưới xin đều phải có trình tự. Những người khác có, làm sao Cảnh Hành của cô không có?

"Nhưng hôm nay là tiệc cưới của người khác, chúng ta đừng quá chói mắt cản trở ánh đèn sân khấu của người ta, hôm khác chúng ta lại làm." Thật vất vả viện ra một cái cớ, Hạ Nguyên đảo mắt nói.

Để mọi thứ thật sự thuộc về cô còn cần có một thứ cuối cùng để hoàn thành, cho cô thêm một chút thời gian.

Mộ Cảnh Hành cũng đang có suy nghĩ của riêng mình, không nhìn ra cô không đúng, gật gật đầu nhướng mày nói, "Không cần lấy giấy đăng ký kết hôn, em đã đủ chói mắt rồi."

* * * Xem ra, anh cần phải tăng thêm tốc độ, người khác có Nguyên Nguyên nhất định cũng phải có.

"..."

Hai người nhìn nhau, đồng thời đều nghĩ mang lại bất ngờ cho đối phương.

CHÚ THÍCH

Danh chính ngôn thuận: Đủ danh nghĩa, tư cách chính đáng thì nói người khác mới nghe[/BOOK][/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 377 Tìm chủ đề
Chương 55.1: Hồi cuối. [Đã Beta]
Editor/Beta: Yue

Thung-l%C5%A9ng-Hoa-H%E1%BB%93ng.-e1555225078749.jpg

[HIDE-THANKS][BOOK]Chương 55.1: Hồi cuối. [Đã Beta]

Editor/Beta: Yue

Đây là một buổi chiều rất bình thường.

Hạ Nguyên đầu tóc rối bù, ngồi xếp bằng trên sô pha, vừa ăn trái cây vừa cười khúc khích, ôm gối xem phim truyền hình cẩu huyết trên tivi.

Hiệu trưởng Mộ ngồi bên cạnh Hạ Nguyên, vòng tay qua eo cô, nắm tay cô đặt ở lòng bàn tay vuốt ve, "Ngày mai em có rảnh không? Mai anh nghỉ phép, em có muốn ra ngoài chơi không?"

"Ngày mai anh nghỉ phép?"

Hạ Nguyên ngẩng đầu: "Mấy ngày nay không phải anh rất bận sao?"

"Làm xong rồi."

"Em muốn đi đâu hửm?" Mộ Cảnh Hành không nói nhiều, siết chặt tay cô.

".. Em không biết, anh đề cử xem?" Hạ Nguyên vốn dĩ muốn chọn một nơi đẹp đẹp chút, nhưng sau khi nghĩ lại, cô dường như không biết phải đi đâu mới tốt.

Hai mắt Mộ Cảnh Hành lóe lên, nở nụ cười, "Được, chúng ta sẽ đến một nơi rất đẹp."

"Chỉ có hai chúng ta thôi sao?"

"Đương nhiên là chỉ có hai chúng ta."

Hạ Nguyên kích động sờ sờ đồ vật trong túi của mình, thất thần, xem ra rất thích hợp để cầu hôn, thứ này cô đã làm xong vào ngày hôm qua, đang định hỏi Cảnh Hành khi nào anh ấy rảnh.

Hiện tại là mùa đông, mùa lạnh nhất trong năm.

Mấy hôm trước có tuyết rơi, tuyết trên mặt đất sâu vài cm, người giẫm lên phát ra tiếng kêu cót két.

Hạ Nguyên đi về phía sau trước mặt Mộ Cảnh Hành, hơi thở của cô hóa thành khói trắng, cô hỏi, "Cảnh Hành, tay của anh có lạnh không?"

Mộ Cảnh Hành rất hợp tác, "Lạnh."

Hạ Nguyên nhào về phía trước, hai tay cắm vào trong túi của anh, nở nụ cười rạng rỡ, "Vậy em sẽ giúp anh sưởi ấm."

Hai bàn tay ở trong túi nắm thành một quả bóng, nhiệt độ truyền từ người này sang người kia.

"Ấm không?"

Mộ Cảnh Hành cười thâm thúy, nắm chặt hơn một chút, "Ấm."

Hạ Nguyên âm thầm vuốt ve ngón tay áp út của anh, trong lòng đắc ý, tự nhủ qua đêm nay anh sẽ là của cô.

Hai người dán vào nhau vừa nói chuyện vừa tiến vào nhà để xe, Mộ Cảnh Hành lái xe, đi đến nơi trong mục đích của mình.

Trên xe có điều hòa, cũng không lạnh, Hạ Nguyên dựa người vào ghế phụ, đồng thời lấy ra một gói bánh quy nhỏ từ trong tủ đồ ăn nhẹ.

Những chiếc bánh quy nhỏ được nặn thành hình thú dễ thương, giòn tan, thơm lừng mùi kem, Hạ Nguyên có thể ăn mấy túi mà không ngán.

Cô chọn cho mình một con gấu nhỏ rồi nhét một con khác vào trong miệng Mộ Cảnh Hành, "Nếm thử xem?"

Mộ Cảnh Hành há miệng ăn, rất nể tình, "Không tồi, rất ngon."

Hạ Nguyên hứng thú tiếp tục cho ăn.

Lúc này đã qua đèn đỏ, Mộ Cảnh Hành quay tay lái, lướt qua một chiếc xe khác, hướng về nơi cần đến.

Điểm đến là ở ngoại ô, cách biệt thự rất xa, hơn nữa kẹt xe, bọn họ đi gần hai tiếng đồng hồ, lúc này trời đã gần tối, Hạ Nguyên đang ăn túi bánh quy nhỏ thứ ba.

Bỏ bánh quy vào xe, đóng sầm cửa lại, hai người bước xuống xe.

"Đây là đâu?" Cô tự nhiên vươn tay ra ngoài để cho Mộ Cảnh Hành mang găng tay giúp cô, Hạ Nguyên nhìn căn biệt thự trên núi trước mặt.. Phải nói là biệt thự trên núi này có cổng nhìn khá cổ kính, được bao phủ bởi cây xanh, một con đường yên tĩnh trải dài đến đó, khá là hấp dẫn.

"Vào xem chứ?" Mộ Cảnh Hành sửa khăn quàng cổ lại cho cô, hỏi.

"Được được."

Hạ Nguyên rất tự nhiên nắm tay Mộ Cảnh Hành bước vào. "Ở đây còn có hoa?"

Cô chỉ vào đóa hoa hồng lộng lẫy bên cạnh con đường rải sỏi để cho Mộ Cảnh Hành nhìn, hai ngày nay có tuyết rơi. Chẳng phải hoa đã sớm tàn sao?

Mộ Cảnh Hành chỉ cười, "Thích không?"

Anh dẫn cô đi về phía trước, đi vòng qua bụi cây trước mặt, đập vào mi mắt là một cụm hoa hồng dày đặc, liếc mắt cũng không thấy điểm cuối, mọc dọc theo dãy núi từ trên xuống dưới, nụ hoa vừa hé nở, trông thật rực rỡ, như những ngọn lửa nhỏ, đẹp đến mức chói mắt.

".. Thích."

Hạ Nguyên sửng sốt một hồi mới trả lời.

(Continue)[/BOOK][/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 377 Tìm chủ đề
Chương 55.2: Hồi cuối. [Đã Beta]
Editor/Beta: Yue

Lời của Editor Yue:

Cám ơn các bạn đã đi cùng mình suốt 55 chương truyện. Đây là bộ đầu tiên mình tập tành Edit, không tránh khỏi từ ngữ không mượt, mong các bạn bỏ qua nha.

Một lần nữa cám ơn và tổng chào.

☆*: . 。. O (≧▽≦) o. 。: *☆

*yoci 5*

* * *

Dưới đây là bộ tiếp theo mình Edit:

TIÊN SINH KHÔNG NGÂY THƠ - LÂM UYÊN NGƯ NHI

Thể Loại: Vườn trường, Ngôn tình, HE, Hài, Song hướng chữa lành.

Vận động viên nhảy cầu soái ca lưu manh Nam 9 x Nữ học bá bạch phú mĩ ngoan hiền (chết liền) Nữ 9

Văn án 1:

Chuyện xưa mài đao xoèn xoẹt giữa nàng thiên kim cùng chàng vô lại.

Hứa Viễn Hàng nhà nghèo, tính du côn, tựa như cơn gió vô định trên vùng hoang dã. Trì Vân Phàm là thục nữ tiêu chuẩn sinh ra trong xã hội thượng lưu. Hai người luôn luôn nước sông không phạm nước giếng.

Ngày nào đó, Trì Vân Phàm gặp được Hứa Viễn Hàng không ai bì nổi bị người ngăn ở trong hẻm nhỏ quần đánh, anh không nghĩ để cô bị cuốn vào phong ba, 'đi mau' còn chưa kịp nói, chỉ thấy cô bình tĩnh liếc mắt một cái: "Tôi chỉ đi ngang qua, mấy người cứ tiếp tục."

Xoay người rời đi, bóng lưng kia phải gọi là quyết đoán, dứt khoát.

Mấy ngày sau, Trì Vân Phàm bị mấy ả bất lương ngăn ở đầu hẻm nhỏ, Hứa Viễn Hàng tính đợi nhìn đủ náo nhiệt lại anh hùng cứu mỹ nhân. Ai ngờ không chờ anh ra tay, Trì Vân Phàm hai ba động tác liền đem người đánh ngã hết, thủ pháp kia sạch sẽ lưu loát cực kỳ!

Hứa Viễn Hàng khẽ 'chậc' một tiếng, nhìn không ra, bạn học này, cậu rất phách lối đấy.

Văn án 2:

Trong mắt bạn học, thiên kim nhà giàu Trì Vân Phàm ngoan hiền, yếu đuối, tốt bụng. Chỉ có Hứa Viễn Hàng trong lúc vô tình phát hiện thiết lập nhân vật thục nữ gặp người tiếp người của cô, anh liên tiếp khiêu khích chỉ vì: "Nhìn ngứa mắt cô trong ngoài không đồng nhất."

"Thật sao?" Đối với cái này, Trì Vân Phàm nhàn nhạt đáp lại, "Thật không may, tôi nhìn cậu còn rất vừa mắt."

Lần đầu tiên trong cuộc đời, cỏ mặt trời Hứa Viễn Hàng ngây ngẩn cả người đỏ cả tai: Moẹ nó, ông đây vừa mới bị đùa giỡn?

Văn án 3:

Hứa Viễn Hàng cùng Trì Vân Phàm không hợp nhau, như nước với lửa.

Một ngày nọ, Hứa Viễn Hàng đột nhiên chủ động cúi đầu xin lỗi Trì Vân Phàm, mọi người đều sợ ngây người: Viễn ca, nếu như bị bắt cóc thì chớp chớp mắt.

Trong đại hội thể thao không lâu sau đó, mọi người lại thấy Trì Vân Phàm cười dịu dàng (tiềm tàng dao găm ) cầm quần áo, đưa nước giúp Hứa Viễn Hàng..

Đám quần chúng ăn dưa: Có gì đó sai sai?

Nội dung nhãn hiệu: Điềm văn

Từ khóa tìm kiếm: Vai chính: Hứa Viễn Hàng, Trì Vân Phàm ┃ vai phụ: Thương các người ┃Khác:

Thả bản thân sáng tác phản nghịch, bối cảnh nhân vật tình tiết toàn bộ hư cấu, hết thảy đều là hồ ngôn loạn ngữ, nói hươu nói vượn, xin chớ kiểm chứng.

ĐỌC TẠI ĐÂY: Ngôn Tình - [Edit]Tiên Sinh Không Ngây Thơ - Lâm Uyên Ngư Nhi

[HIDE-THANKS][BOOK]Chương 55.2: Hồi cuối. [Đã Beta]

Editor/Beta: Yue

* * *

Cô không có nhiều suy nghĩ tinh tế như vậy, nhưng những bông hoa trong thung lũng thực sự làm người ta rung động, hơn nữa có thể nhìn thấy hoa hồng nở ở thời điểm đẹp nhất vào mùa đông như vậy thì càng vui vẻ. Dường như tất cả những lời cầu hôn đều cần đến hoa hồng.. Lúc đó sao cô không nghĩ tới, nhưng bây giờ nghĩ lại, hình như có gì đó không đúng lắm?

Hạ Nguyên đảo mắt, lấy tay che mắt Mộ Cảnh Hành, "Cảnh Hành, anh nhắm mắt lại đi."

Mộ Cảnh Hành đang định nói gì đó, lại nuốt xuống, dung túng nói, "Được."

Khóe môi của anh mang ý cười, "Muốn hôn anh sao?"

Hạ Nguyên được nhắc nhở, không chút rụt rè 'chụt' anh một cái, sau đó mới dặn dò anh đừng mở mắt, chọn ra một đóa hoa mà cô cho là đẹp mắt nhất trong bụi hoa hồng rồi hái xuống.

Cô lấy ra một cặp nhẫn từ trong váy, mở ra, nhớ lại phương pháp trong phim truyền hình, lúng túng đặt chiếc nhẫn vào bông hồng, sau đó ho khan một tiếng, "Được rồi."

"Mộ tiên sinh, em rất thích anh, anh có bằng lòng để em bảo vệ và ở bên em mãi mãi không?"

Cô đưa bông hồng về phía trước, đôi mắt lấp lánh như chứa ánh sao.

Khuôn mặt của Mộ Cảnh Hành đột nhiên thay đổi, vui mừng, dịu dàng.. Còn có chút dở khóc dở cười.

Hạ Nguyên không hiểu tại sao anh lại có biểu hiện này, tiếp tục nói, "Đừng nhìn chiếc nhẫn này khó coi, thật ra là do em tự tay làm, thật vất vả cuối cùng đã thành công chế tạo ra hai chiếc này."

* * * Thứ này nói đơn giản thì cũng đơn giản, không có bất kỳ nội dung kỹ thuật gì cao siêu, chỉ cần tỉ mỉ, nhưng Hạ Nguyên thiếu khuyết nhất chính là phương diện tỉ mỉ này, dùng sức hơi lớn một chút, hai cái vòng tròn liền dẹp lép.

Mộ Cảnh Hành nắm lấy tay cô, theo phản xạ mà nhìn hai lần, phát hiện không có vết sẹo gì, mới hôn lên môi cô, "Ngốc, tự tay làm gì vậy? Em có mệt không?"

Nói vậy nghĩa là anh không ghét bỏ nha.

Hạ Nguyên tinh thần tăng lên, nhiệt tình thúc giục anh, "Mau nói, anh còn chưa nói có đồng ý hay không đó."

"Đương nhiên là anh đồng ý." Mộ Cảnh Hành hôn cô.

Làm sao anh có thể không đồng ý chiếc nhẫn do chính tay cô làm? Anh cầu còn không được.

Hạ Nguyên ngay lập tức đeo chiếc nhẫn cho anh, sau đó giơ ngón tay của mình lên để anh đeo cho cô, hài lòng gật đầu, "Được, anh đã bị bắt, ngày mai chúng ta đi đăng ký kết hôn nhé?"

"Ừm."

Hạ Nguyên hài lòng, hai người mười ngón tay đan chặt, một cặp nhẫn đơn giản va chạm với nhau, phản chiếu ánh sáng rực rỡ dưới ánh đèn đường.

Khi cầu hôn xong, tâm tình đã không còn hồi hộp, sau khi hết thảy đều kết thúc, vị ngọt say nồng trào dâng, bong bóng ngọt ngào không ngừng mà bốc lên xung quanh hai người.

"Mà này, vừa nãy sao anh lại có biểu lộ như thế?" Giọng Hạ Nguyên trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều, đầu dựa vào vai Mộ Cảnh Hành.

Trong mắt Mộ Cảnh Hành chứa đầy dịu dàng, nụ cười không dứt, "Bởi vì chúng ta quá ăn ý."

Anh bế Hạ Nguyên lên, "Em nhắm mắt lại."

Hai người đi xuyên qua bụi hoa, đi đến một con đường nhỏ.

Hạ Nguyên chỉ cảm thấy anh bảy lần ngoặc tám lần rẽ, sau đó cô bị đặt trên một cục đá cứng.

Cô mở mắt ra, mới phát hiện mình đang ngồi trong một đình nghỉ mát.

Những tấm rèm châu nhỏ vụn treo quanh mái đình, những bông hoa hồng dày đặc chen vào từ những khoảng trống trên lan can, một cặp nhẫn kim cương treo trên dây xích mảnh, dừng lại trước mắt cô.

Giống như những ngôi sao đung đưa, mang theo ánh sáng rực rỡ, gần trong tầm tay.

Ánh sáng xuyên qua những viên kim cương khúc xạ vào đồng tử của cô.

Hạ Nguyên ngẩng đầu, Mộ Cảnh Hành đang đứng trước mặt cô, mỉm cười với cô. Anh tháo chiếc nhẫn kim cương ra, đeo lên tay của cô, "Mặc dù chậm một bước, nhưng anh vẫn phải nói, Hạ Nguyên tiểu thư, em lấy anh nhé?"

"Anh yêu em."

Anh đứng giữa bầu trời đầy hoa, những vì sao không sáng bằng đôi mắt anh.

Hạ Nguyên cười toe toét, hôn môi anh.

(Hoàn)

  • Tác giả có lời muốn nói:

Đến nơi đây liền viên mãn.

Ăn nói vụng về, không biết nói như thế nào, sau khi thi thạc sĩ xong, lại quên mất ý tưởng ban đầu của mình, nên cứ kéo dài.

Vô cùng cảm thấy có lỗi, một lần nữa xin lỗi chuyện quỵt chương.

Và xin chân thành cảm ơn sự bao dung của các bạn trong sáu tháng qua, cảm ơn các bạn rất nhiều.

Chúc các bạn luôn thành công và hạnh phúc.

Cúi đầu.

  • Lời cuối truyện của Yue:

Luôn cảm thấy kết hơi vội, vẫn còn cảm thấy thiếu thiếu chút gì đó. Cơ mà HE là vui nhà vui cửa rồi.

Hẹn gặp các bạn trong những bộ truyện tiếp theo.

(Ngày mở hố: 13/06/2020 - Ngày kết thúc edit: 25/10/2020 - Ngày kết thúc Beta: 8/3/2021)[/BOOK][/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Chia sẻ bài viết
Status
Không mở trả lời sau này.

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back