Nhà trẻ tinh tế
Tác giả: Thủy Tinh Phỉ Thúy Nhục
Editor: Ngân Miêu
Tác giả: Thủy Tinh Phỉ Thúy Nhục
Editor: Ngân Miêu
Chương 46:
"Thu thu ăn!" Vưu Gia lặp lại lần nữa.
Thu thu, thu thu.. Hạ Duẫn nhớ đến ngày Vưu Gia tròn 1 tuổi, anh vừa từ hành tinh khác chạy đến nhà chị mình, gặp được bé con Vưu Gia trắng trẻo bụ bẩm, dưới sự dẫn dắt của chị gái, bé con Vưu Gia lần đầu tiên gọi cậu, cũng gọi thu thu như vậy.
Sau này anh bận rộn với các thí nghiệm gien và chiến đấu với các căn bệnh.
Lần nữa gặp lại Vưu Gia, Vưu Gia đã trải qua biến cố mà không còn nói chuyện nữa.
Hiện tại.
Hiện tại Vưu Gia đã nói chuyện trở lại.
Hiện tại Vưu Gia đã gọi cậu.
Hạ Duẫn khó có thể đè nén sóng to gió lớn trong lòng, anh nhìn thẳng Vưu Gia, đôi mắt cay cay, khàn giọng nói: "Con gọi cậu sao?"
"Dạ."
Hạ Duẫn dịu giọng nói: "Lại gọi một tiếng."
"Thu thu."
"Lại gọi một tiếng."
"Thu thu."
Hạ Duẫn xoa xoa đầu Vưu Gia: "Cậu đây."
Vưu Gia cười vui vẻ.
Hứa Ý cũng mỉm cười.
Lâm Lâm, Amy, Dịch Sa và Honey Finn đều đa cảm lại biết rõ tình huống của Vưu Gia, nên nghe được một tiếng "Thu thu" có ý nghĩa trọng đại này, không khỏi đỏ cả vành mắt.
O'Neal, Jiman, Phí Phí và Nora ngây ngẩn.
O'Neal trực tiếp hỏi: "Vưu Gia nói được rồi?"
Jiman: "Cậu ấy gọi chính là cậu."
Phí Phí: "Đúng đó!"
Nora mềm mại nói: "Sau này Vưu Gia cũng sẽ gọi tên Nora."
O'Neal, Jiman, Phí Phí và Nora đều nhìn chằm chằm Vưu Gia, đợi bàn tay to của Hạ Duẫn rời khỏi đầu Vưu Gia, mấy bé liền xông đến nói chuyện với Vưu Gia.
Mấy bé cũng không quan tâm lúc này Vưu Gia mới nói được vài từ, dù sao mấy bé cũng rất vui vẻ la hét ồn ào với Vưu Gia.
Vưu Gia rất thích đám bạn này của mình, trên mặt là vẻ hưng phấn hăng hái khi thành công nói chuyện.
Hứa Ý và mấy phụ huynh đều nhìn Hạ Duẫn.
Hạ Duẫn nói với họ: "Cảm ơn." Anh biết ngoài Hứa Ý, ba mẹ của O'Neal, Jiman, Phí Phí và Nora cũng đã dặn các bé đối tốt với Vưu Gia. Cho nên dưới hoàn cảnh tràn ngập quan tâm này, Vưu Gia mới có thể tiến bộ nhanh như vậy.
"Anh Hạ khách sáo quá." Honey Finn cười nói.
Cô vốn muốn gọi Hạ Duẫn là 'Bác sĩ Hạ', nhưng hai ngày trước sau khi bày tỏ lòng biết ơn của mình, cô cảm thấy vừa mở miệng đã tiết lộ nghề nghiệp của Hạ Duẫn, tựa hồ không quá tốt nên cũng theo Hứa Ý gọi anh Hạ.
"Đúng đó, anh khách sáo quá." Lâm Lâm nói.
"Bạn bè thì nên giúp đỡ lẫn nhau, cùng nhau trưởng thành." Amy nói.
"Như vậy mới có thể khỏe mạnh vui vẻ." Dịch Sa nói.
"Không sai." Hứa Ý nói.
Hạ Duẫn gật đầu.
Hứa Ý trái lại lại liếc nhìn mấy bé O'Neal đang muốn chơi cùng nhau, nói: "Ai nha, mau nhìn kìa, mấy bạn khác đều ăn sắp xong rồi? Bọn con không ăn sao?"
Mấy bé O'Neal nghe vậy, liền nhanh chóng quay đầu nhìn mấy bạn, rồi cấp tốc ngồi lại vị trí của mình.
Hứa Ý: "Bắt đầu ăn cơm đi."
Mấy bé đồng thanh đáp: "Dạ ăn cơm."
Hạ Duẫn hỏi: "Hiệu trưởng Hứa không ăn à?"
Hứa Ý: "Ăn chứ."
Sau đó Chardolly dời một cái bàn nhỏ lại đây, Hứa Ý, Kiều Y, Chardolly, Marlow và Mia cùng ngồi ăn trưa với nhau. Bữa trưa là mì cán tay và cơm tẻ được nấu với mỡ heo, nên cơ bản là vô cùng thơm, lại thêm sốt thịt băm, dưa leo cắt sợi, giá đỗ.. Có thể tự do kết hợp, không chỉ săn sóc đến khẩu vị của mỗi người, mà còn rất thú vị nữa.
Quan trọng nhất là ăn rất ngon.
Các phụ huynh liên tục khen ngợi.
Sau khi Kiều Y ăn một miếng, liền nhỏ giọng nói: "Hiệu trưởng, mì thịt băm ăn ngon quá!"
Chardolly phụ họa: "Đúng là rất ngon."
Mia: "Em còn không biết cơm trộn có thể thơm như vậy."
Marlow vội vã gật đầu đồng ý, còn không quên tiếp tục hút mì.
Hứa Ý cũng không khiêm tốn, cậu cảm thấy món này của mình xác thật rất ngon.
Cậu vui vẻ ăn hết một phần mì trộn thịt băm, sau đó cậu để ý thấy các phụ huynh đều đã ăn không sai biệt lắm, còn các bạn nhỏ ăn chậm, nên vẫn đang từ từ ăn. Cậu nhịn không được chuyển ánh mắt sang Vưu Gia.
Vưu Gia thật sự rất yêu cậu của mình, khi tình cờ tìm thấy thịt trong sốt thịt băm, bé liền dùng muỗng nhỏ múc vào trong chén của Hạ Duẫn, còn đặc biệt nói "Thu thu, ăn". Tuy rằng trên mặt Hạ Duẫn vẫn thản nhiên, nhưng Hứa Ý nhìn ra được, ngày hôm nay tâm tình của Hạ Duẫn rất tốt.
Hứa Ý hiểu ý mà cười cười, nhìn các bạn nhỏ đã ăn gần xong, cậu nhờ các phụ huynh lấy giấy ăn từ trong bàn ra, sau đó dẫn các phụ huynh và các bé cầm đĩa đến xe ăn lấy hoa quả, rồi mới trở lại thảm.
Trong khi các phụ huynh và các bạn nhỏ ăn hoa quả, Hứa Ý tổng kết lại các vấn đề bọn họ đã thảo luận ngày hôm nay. Như vấn đề an toàn, học tập, vui chơi, nghỉ ngơi, ăn uống, chăm sóc sức khỏe vệ sinh, hợp tác giữa giáo viên và phụ huynh vân vân.
Sau đó buổi họp bắt đầu tiến vào quy trình cuối cùng -- Các phụ huynh phát biểu, đặt câu hỏi và kiến nghị.
Quy trình này chủ yếu là để các phụ huynh tìm ra những thiếu sót của nhà trẻ Hồng Tinh, nhằm đưa ra giải pháp khắc phục, để nhà trẻ Hồng Tinh có thể càng ngày càng tốt hơn.
Các phụ huynh cũng thật sự nghiêm túc suy nghĩ những khuyến điểm của nhà trẻ Hồng Tinh, khi phát biểu họ cũng nêu những ưu điểm, nhưng đồng thời cũng nêu những thiếu sót mà nhà trẻ Hồng Tinh đang có.
Ví dụ như nhân viên của nhà trẻ vẫn còn quá ít, nhà trẻ có thể tổ chức nhiều buổi hoạt động sân vườn hơn, có thể thêm bữa sáng cho bọn trẻ.. Những vấn đề này mỗi người một ý, duy chỉ có một vấn đề được mọi người nhất trí đồng thuận chính là nhà trẻ Hồng Tinh không đủ nhân viên bảo vệ.
Đúng, đến bây giờ nhà trẻ Hồng Tinh mới chỉ có một bảo vệ.
Các phụ huynh cũng biết Cục trẻ em của tinh cầu 1413 ở bên cạnh nhà trẻ Hồng Tinh, nên nhà trẻ Hồng Tinh đã an toàn hơn các nhà trẻ khác rất nhiều. Nhưng bọn trẻ nhiều khi không thể kiềm chế được mà chạy khỏi nhà trẻ, đặc biệt hiện giờ nhà trẻ Hồng Tinh càng ngày càng nhiều học sinh hơn, nên biện pháp phòng ngừa an toàn là vô cùng quan trọng, một bảo vệ căn bản là không đủ.
Lúc này Hứa Ý liền nói: "Ngày mai tôi sẽ tuyển thêm bảo vệ."
Các phụ huynh vốn đã rất thích Hứa Ý, nhìn thấy Hứa Ý đối mặt với vấn đề, vẫn ôn hòa lễ độ, bọn họ càng thích hơn, không khỏi lại khen ngợi Hứa Ý.
Vào lúc này các bạn nhỏ đã ăn hoa quả xong, bắt đầu không thể ngồi yên được nữa. Vừa lúc buổi họp ngày hôm nay cũng đã kết thúc, các phụ huynh cũng giống Hứa Ý, đều muốn rèn luyện khả năng tự lập của các bé, cho nên các phụ huynh đều chủ động dẫn các con của mình dọn dẹp thảm và bàn ăn.
Ngược lại, Hứa Ý không có đất dụng võ.
Cậu quay đầu nhìn lại, nhìn thấy Hạ Duẫn và Vưu Gia đang ngồi xổm trên bãi cỏ.
Vưu Gia đang nhặt cơm rơi trên đất, bỏ vào trong chén trên tay Hạ Duẫn.
Hứa Ý cười ngồi xuống gọi bé: "Vưu Gia."
Vưu Gia vươn ngón tay chỉ vào bãi cỏ nói: "Gạo, gạo."
Hứa Ý nhẹ giọng hỏi: "Hạt cơm bị rơi?"
"Dạ."
"Ai làm rơi?"
"Con." Miệng nhỏ của Vưu Gia tròn vo trả lời.
Hứa Ý cười hỏi: "Là con không cẩn thận làm rơi?"
"Dạ."
"Lần sau con phải cẩn thận hơn nha, chúng ta không thể lãng phí lương thực được."
"Dạ!" Vưu Gia nghiêm túc gật đầu.
"Vưu Gia ngoan quá, đúng là một bé cưng không lãng phí còn chú ý vệ sinh."
Vưu Gia cười với Hứa Ý, lộ ra hàm răng trắng nhỏ, sau đó bé lại cúi đầu tiếp tục tìm kiếm. Hứa Ý nhìn Hạ Duẫn, hỏi: "Anh Hạ, bữa trưa thế nào?" '
"Tốt lắm." Hạ Duẫn đáp.
"Vậy đối với nhà trẻ Hồng Tinh, anh có kiến nghị gì không?" Khi những phụ huynh khác đưa ra kiến nghị, Hạ Duẫn vẫn im lặng không lên tiếng.
"Không có kiến nghị, rất tốt." Hạ Duẫn nói.
Hứa Ý cười cười, biết Hạ Duẫn sẽ không đưa ra ý kiến.
Đột nhiên, Hạ Duẫn như nghĩ đến chuyện gì, ánh mắt hơi lóe.
Hứa Ý: "Anh Hạ muốn nói gì sao?"
Hạ Duẫn đưa chén nhỏ đến trước mặt Vưu Gia, nhận lấy một hạt cơm Vưu Gia nhặt được. Sau đó anh nhìn Hứa Ý nói: "Hiệu trưởng Hứa, nếu nhà trẻ thiếu người máy bảo vệ, tại sao lần trước cậu lại từ chối người máy tôi tặng?"
Sau khi Vưu Gia nói được từ "Gâu", Hứa Ý đã hướng dẫn cho Vưu Gia phát âm được mấy từ đơn giản như "Dạ", "Ừ", "Đúng". Hạ Duẫn rất cảm kích, nên đã tặng người máy bảo vệ, nhưng Hứa Ý lại không nhận.
"Tại sao lại phải nhận?" Hứa Ý hỏi ngược lại.
Hạ Duẫn: "Cậu đã giúp đỡ cho Vưu Gia."
Hứa Ý: "Đó là chuyện tôi phải làm."
"Chuyện này chẳng hề xung đột với chuyện nhận quà tôi tặng, dù sao cậu cũng đã từng nhận rồi."
"Lần trước khác với lần này."
"Sao lại khác?"
"Lần đầu tiên là tôi thật sự giúp đỡ anh và Vưu Gia, tôi có công, cho nên tôi nhận quà cảm ơn của anh là chuyện đương nhiên. Nhưng lần thứ hai, tôi thân là hiệu trưởng là giáo viên, hẳn phải nỗ lực, hơn nữa!" Hứa Ý hơi dừng lại.
Hạ Duẫn: "Hơn nữa gì?"
"Hơn nữa nghĩ lại, tôi cảm thấy hành vi của mình nhiều lúc cũng không thích hợp."
"Sao cậu lại nói vậy?"
"Tôi là hiệu trưởng, nên tôi phải làm gương cho nhà trẻ Hồng Tinh."
Hạ Duẫn gật đầu tán thành.
Hứa Ý: "Hiện tại nhà trẻ Hồng Tinh còn rất nhỏ, nhận vài thứ được quyên tặng tựa hồ cũng không có vấn đề gì. Nhưng sau này nhà trẻ sẽ càng ngày càng lớn, sẽ càng ngày càng có nhiều phụ huynh, học sinh và nhân viên, có đúng không?"
"Ừm."
"Bọn họ biết nhà trẻ Hồng Tinh nhận đồ quyên tặng khắp nơi, khó tránh khỏi một vài phụ huynh sẽ dùng phương thức quyên tặng cho giáo viên, để con mình được ưu tiên hơn. Chuyện này đối với các bé khác là không công bằng, cũng không phải là điều mà tôi muốn nhìn thấy."
Hạ Duẫn nghe vậy hơi run run, ánh mắt nhìn Hứa Ý cũng khẽ thay đổi.
Hứa Ý: "Tôi không biết những nhà trẻ khác như thế nào, tôi chỉ muốn tất cả bạn nhỏ ở nhà trẻ của mình sẽ được đối xử công bằng. Ít nhất là trong khoảng thời gian mấy bé ở nhà trẻ Hồng Tinh, các bé sẽ cảm nhận được sự công bằng, sẽ được khỏe mạnh trưởng thành."
Hạ Duẫn gật đầu: "Xin lỗi, là tôi suy nghĩ hạn hẹp."
"Không có, là tôi nghĩ nhiều quá thôi. Có lúc tôi cũng sợ mình hiểu sai, nên vẫn luôn cố gắng học hỏi." Nghĩ đến chính mình nửa đường làm hiệu trưởng, Hứa Ý xấu hổ mà gãi gãi đầu.
Hạ Duẫn lẳng lặng mà chăm chú nhìn, anh dường như có chút hiểu Hứa Ý. Hứa Ý tuổi còn trẻ, thế nhưng đã trải qua nhiều chuyện, cậu biết những mặt tối của thế giới này, nhưng trong lòng vẫn mang theo ánh sáng. Đây là điều mà rất nhiều người không có cách nào làm được, huống chi Hứa Ý biết lõi đời nhưng lại không lõi đời.
"Anh đừng cười tôi." Hứa Ý nói.
Hạ Duẫn hơi nhướng mày: "Không đâu, cậu đã làm rất tốt."
"Cảm ơn, hi vọng sau này anh sẽ ủng hộ tôi nhiều hơn."
"Tôi sẽ làm vậy." Hạ Duẫn chắc chắn nói.
"Được, tôi sẽ tiếp tục cố gắng, phấn đấu trở thành một hiệu trưởng tốt hơn."
Hạ Duẫn cười gật đầu: "Cậu có thể."
Không chờ Hứa Ý nói tiếp, Phí Phí bỗng hô to gọi hiệu trưởng, vội vàng chạy tới, ngồi xổm trước mặt Hứa Ý, hỏi: "Hiệu trưởng ơi, thầy và cậu của Vưu Gia ngồi đây nói thầm chuyện gì vậy? Cho con nghe với!"
"Con cũng nghe." O'Neal cũng chạy tới.
"Con cũng nghe, con cũng nghe." Jiman cũng chạy đến.
"Còn con, còn con nữa." Nora cũng tới.
Vưu Gia luôn ở bên cạnh chuyên tâm nhặt tìm cơm, cũng ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, mờ mịt nhìn cậu mình, rồi nhìn hiệu trưởng, lại nhìn mấy bạn O'Neal, bi bô nói: "Cũng nghe, cũng nghe, con."
Tác giả có lời muốn nói:
Hứa Ý: Chúng ta không nói gì cả.
Phí Phí: Con nhìn thấy cậu của Vưu Gia cười với thầy mà!
Hứa Ý: .
Thu thu, thu thu.. Hạ Duẫn nhớ đến ngày Vưu Gia tròn 1 tuổi, anh vừa từ hành tinh khác chạy đến nhà chị mình, gặp được bé con Vưu Gia trắng trẻo bụ bẩm, dưới sự dẫn dắt của chị gái, bé con Vưu Gia lần đầu tiên gọi cậu, cũng gọi thu thu như vậy.
Sau này anh bận rộn với các thí nghiệm gien và chiến đấu với các căn bệnh.
Lần nữa gặp lại Vưu Gia, Vưu Gia đã trải qua biến cố mà không còn nói chuyện nữa.
Hiện tại.
Hiện tại Vưu Gia đã nói chuyện trở lại.
Hiện tại Vưu Gia đã gọi cậu.
Hạ Duẫn khó có thể đè nén sóng to gió lớn trong lòng, anh nhìn thẳng Vưu Gia, đôi mắt cay cay, khàn giọng nói: "Con gọi cậu sao?"
"Dạ."
Hạ Duẫn dịu giọng nói: "Lại gọi một tiếng."
"Thu thu."
"Lại gọi một tiếng."
"Thu thu."
Hạ Duẫn xoa xoa đầu Vưu Gia: "Cậu đây."
Vưu Gia cười vui vẻ.
Hứa Ý cũng mỉm cười.
Lâm Lâm, Amy, Dịch Sa và Honey Finn đều đa cảm lại biết rõ tình huống của Vưu Gia, nên nghe được một tiếng "Thu thu" có ý nghĩa trọng đại này, không khỏi đỏ cả vành mắt.
O'Neal, Jiman, Phí Phí và Nora ngây ngẩn.
O'Neal trực tiếp hỏi: "Vưu Gia nói được rồi?"
Jiman: "Cậu ấy gọi chính là cậu."
Phí Phí: "Đúng đó!"
Nora mềm mại nói: "Sau này Vưu Gia cũng sẽ gọi tên Nora."
O'Neal, Jiman, Phí Phí và Nora đều nhìn chằm chằm Vưu Gia, đợi bàn tay to của Hạ Duẫn rời khỏi đầu Vưu Gia, mấy bé liền xông đến nói chuyện với Vưu Gia.
Mấy bé cũng không quan tâm lúc này Vưu Gia mới nói được vài từ, dù sao mấy bé cũng rất vui vẻ la hét ồn ào với Vưu Gia.
Vưu Gia rất thích đám bạn này của mình, trên mặt là vẻ hưng phấn hăng hái khi thành công nói chuyện.
Hứa Ý và mấy phụ huynh đều nhìn Hạ Duẫn.
Hạ Duẫn nói với họ: "Cảm ơn." Anh biết ngoài Hứa Ý, ba mẹ của O'Neal, Jiman, Phí Phí và Nora cũng đã dặn các bé đối tốt với Vưu Gia. Cho nên dưới hoàn cảnh tràn ngập quan tâm này, Vưu Gia mới có thể tiến bộ nhanh như vậy.
"Anh Hạ khách sáo quá." Honey Finn cười nói.
Cô vốn muốn gọi Hạ Duẫn là 'Bác sĩ Hạ', nhưng hai ngày trước sau khi bày tỏ lòng biết ơn của mình, cô cảm thấy vừa mở miệng đã tiết lộ nghề nghiệp của Hạ Duẫn, tựa hồ không quá tốt nên cũng theo Hứa Ý gọi anh Hạ.
"Đúng đó, anh khách sáo quá." Lâm Lâm nói.
"Bạn bè thì nên giúp đỡ lẫn nhau, cùng nhau trưởng thành." Amy nói.
"Như vậy mới có thể khỏe mạnh vui vẻ." Dịch Sa nói.
"Không sai." Hứa Ý nói.
Hạ Duẫn gật đầu.
Hứa Ý trái lại lại liếc nhìn mấy bé O'Neal đang muốn chơi cùng nhau, nói: "Ai nha, mau nhìn kìa, mấy bạn khác đều ăn sắp xong rồi? Bọn con không ăn sao?"
Mấy bé O'Neal nghe vậy, liền nhanh chóng quay đầu nhìn mấy bạn, rồi cấp tốc ngồi lại vị trí của mình.
Hứa Ý: "Bắt đầu ăn cơm đi."
Mấy bé đồng thanh đáp: "Dạ ăn cơm."
Hạ Duẫn hỏi: "Hiệu trưởng Hứa không ăn à?"
Hứa Ý: "Ăn chứ."
Sau đó Chardolly dời một cái bàn nhỏ lại đây, Hứa Ý, Kiều Y, Chardolly, Marlow và Mia cùng ngồi ăn trưa với nhau. Bữa trưa là mì cán tay và cơm tẻ được nấu với mỡ heo, nên cơ bản là vô cùng thơm, lại thêm sốt thịt băm, dưa leo cắt sợi, giá đỗ.. Có thể tự do kết hợp, không chỉ săn sóc đến khẩu vị của mỗi người, mà còn rất thú vị nữa.
Quan trọng nhất là ăn rất ngon.
Các phụ huynh liên tục khen ngợi.
Sau khi Kiều Y ăn một miếng, liền nhỏ giọng nói: "Hiệu trưởng, mì thịt băm ăn ngon quá!"
Chardolly phụ họa: "Đúng là rất ngon."
Mia: "Em còn không biết cơm trộn có thể thơm như vậy."
Marlow vội vã gật đầu đồng ý, còn không quên tiếp tục hút mì.
Hứa Ý cũng không khiêm tốn, cậu cảm thấy món này của mình xác thật rất ngon.
Cậu vui vẻ ăn hết một phần mì trộn thịt băm, sau đó cậu để ý thấy các phụ huynh đều đã ăn không sai biệt lắm, còn các bạn nhỏ ăn chậm, nên vẫn đang từ từ ăn. Cậu nhịn không được chuyển ánh mắt sang Vưu Gia.
Vưu Gia thật sự rất yêu cậu của mình, khi tình cờ tìm thấy thịt trong sốt thịt băm, bé liền dùng muỗng nhỏ múc vào trong chén của Hạ Duẫn, còn đặc biệt nói "Thu thu, ăn". Tuy rằng trên mặt Hạ Duẫn vẫn thản nhiên, nhưng Hứa Ý nhìn ra được, ngày hôm nay tâm tình của Hạ Duẫn rất tốt.
Hứa Ý hiểu ý mà cười cười, nhìn các bạn nhỏ đã ăn gần xong, cậu nhờ các phụ huynh lấy giấy ăn từ trong bàn ra, sau đó dẫn các phụ huynh và các bé cầm đĩa đến xe ăn lấy hoa quả, rồi mới trở lại thảm.
Trong khi các phụ huynh và các bạn nhỏ ăn hoa quả, Hứa Ý tổng kết lại các vấn đề bọn họ đã thảo luận ngày hôm nay. Như vấn đề an toàn, học tập, vui chơi, nghỉ ngơi, ăn uống, chăm sóc sức khỏe vệ sinh, hợp tác giữa giáo viên và phụ huynh vân vân.
Sau đó buổi họp bắt đầu tiến vào quy trình cuối cùng -- Các phụ huynh phát biểu, đặt câu hỏi và kiến nghị.
Quy trình này chủ yếu là để các phụ huynh tìm ra những thiếu sót của nhà trẻ Hồng Tinh, nhằm đưa ra giải pháp khắc phục, để nhà trẻ Hồng Tinh có thể càng ngày càng tốt hơn.
Các phụ huynh cũng thật sự nghiêm túc suy nghĩ những khuyến điểm của nhà trẻ Hồng Tinh, khi phát biểu họ cũng nêu những ưu điểm, nhưng đồng thời cũng nêu những thiếu sót mà nhà trẻ Hồng Tinh đang có.
Ví dụ như nhân viên của nhà trẻ vẫn còn quá ít, nhà trẻ có thể tổ chức nhiều buổi hoạt động sân vườn hơn, có thể thêm bữa sáng cho bọn trẻ.. Những vấn đề này mỗi người một ý, duy chỉ có một vấn đề được mọi người nhất trí đồng thuận chính là nhà trẻ Hồng Tinh không đủ nhân viên bảo vệ.
Đúng, đến bây giờ nhà trẻ Hồng Tinh mới chỉ có một bảo vệ.
Các phụ huynh cũng biết Cục trẻ em của tinh cầu 1413 ở bên cạnh nhà trẻ Hồng Tinh, nên nhà trẻ Hồng Tinh đã an toàn hơn các nhà trẻ khác rất nhiều. Nhưng bọn trẻ nhiều khi không thể kiềm chế được mà chạy khỏi nhà trẻ, đặc biệt hiện giờ nhà trẻ Hồng Tinh càng ngày càng nhiều học sinh hơn, nên biện pháp phòng ngừa an toàn là vô cùng quan trọng, một bảo vệ căn bản là không đủ.
Lúc này Hứa Ý liền nói: "Ngày mai tôi sẽ tuyển thêm bảo vệ."
Các phụ huynh vốn đã rất thích Hứa Ý, nhìn thấy Hứa Ý đối mặt với vấn đề, vẫn ôn hòa lễ độ, bọn họ càng thích hơn, không khỏi lại khen ngợi Hứa Ý.
Vào lúc này các bạn nhỏ đã ăn hoa quả xong, bắt đầu không thể ngồi yên được nữa. Vừa lúc buổi họp ngày hôm nay cũng đã kết thúc, các phụ huynh cũng giống Hứa Ý, đều muốn rèn luyện khả năng tự lập của các bé, cho nên các phụ huynh đều chủ động dẫn các con của mình dọn dẹp thảm và bàn ăn.
Ngược lại, Hứa Ý không có đất dụng võ.
Cậu quay đầu nhìn lại, nhìn thấy Hạ Duẫn và Vưu Gia đang ngồi xổm trên bãi cỏ.
Vưu Gia đang nhặt cơm rơi trên đất, bỏ vào trong chén trên tay Hạ Duẫn.
Hứa Ý cười ngồi xuống gọi bé: "Vưu Gia."
Vưu Gia vươn ngón tay chỉ vào bãi cỏ nói: "Gạo, gạo."
Hứa Ý nhẹ giọng hỏi: "Hạt cơm bị rơi?"
"Dạ."
"Ai làm rơi?"
"Con." Miệng nhỏ của Vưu Gia tròn vo trả lời.
Hứa Ý cười hỏi: "Là con không cẩn thận làm rơi?"
"Dạ."
"Lần sau con phải cẩn thận hơn nha, chúng ta không thể lãng phí lương thực được."
"Dạ!" Vưu Gia nghiêm túc gật đầu.
"Vưu Gia ngoan quá, đúng là một bé cưng không lãng phí còn chú ý vệ sinh."
Vưu Gia cười với Hứa Ý, lộ ra hàm răng trắng nhỏ, sau đó bé lại cúi đầu tiếp tục tìm kiếm. Hứa Ý nhìn Hạ Duẫn, hỏi: "Anh Hạ, bữa trưa thế nào?" '
"Tốt lắm." Hạ Duẫn đáp.
"Vậy đối với nhà trẻ Hồng Tinh, anh có kiến nghị gì không?" Khi những phụ huynh khác đưa ra kiến nghị, Hạ Duẫn vẫn im lặng không lên tiếng.
"Không có kiến nghị, rất tốt." Hạ Duẫn nói.
Hứa Ý cười cười, biết Hạ Duẫn sẽ không đưa ra ý kiến.
Đột nhiên, Hạ Duẫn như nghĩ đến chuyện gì, ánh mắt hơi lóe.
Hứa Ý: "Anh Hạ muốn nói gì sao?"
Hạ Duẫn đưa chén nhỏ đến trước mặt Vưu Gia, nhận lấy một hạt cơm Vưu Gia nhặt được. Sau đó anh nhìn Hứa Ý nói: "Hiệu trưởng Hứa, nếu nhà trẻ thiếu người máy bảo vệ, tại sao lần trước cậu lại từ chối người máy tôi tặng?"
Sau khi Vưu Gia nói được từ "Gâu", Hứa Ý đã hướng dẫn cho Vưu Gia phát âm được mấy từ đơn giản như "Dạ", "Ừ", "Đúng". Hạ Duẫn rất cảm kích, nên đã tặng người máy bảo vệ, nhưng Hứa Ý lại không nhận.
"Tại sao lại phải nhận?" Hứa Ý hỏi ngược lại.
Hạ Duẫn: "Cậu đã giúp đỡ cho Vưu Gia."
Hứa Ý: "Đó là chuyện tôi phải làm."
"Chuyện này chẳng hề xung đột với chuyện nhận quà tôi tặng, dù sao cậu cũng đã từng nhận rồi."
"Lần trước khác với lần này."
"Sao lại khác?"
"Lần đầu tiên là tôi thật sự giúp đỡ anh và Vưu Gia, tôi có công, cho nên tôi nhận quà cảm ơn của anh là chuyện đương nhiên. Nhưng lần thứ hai, tôi thân là hiệu trưởng là giáo viên, hẳn phải nỗ lực, hơn nữa!" Hứa Ý hơi dừng lại.
Hạ Duẫn: "Hơn nữa gì?"
"Hơn nữa nghĩ lại, tôi cảm thấy hành vi của mình nhiều lúc cũng không thích hợp."
"Sao cậu lại nói vậy?"
"Tôi là hiệu trưởng, nên tôi phải làm gương cho nhà trẻ Hồng Tinh."
Hạ Duẫn gật đầu tán thành.
Hứa Ý: "Hiện tại nhà trẻ Hồng Tinh còn rất nhỏ, nhận vài thứ được quyên tặng tựa hồ cũng không có vấn đề gì. Nhưng sau này nhà trẻ sẽ càng ngày càng lớn, sẽ càng ngày càng có nhiều phụ huynh, học sinh và nhân viên, có đúng không?"
"Ừm."
"Bọn họ biết nhà trẻ Hồng Tinh nhận đồ quyên tặng khắp nơi, khó tránh khỏi một vài phụ huynh sẽ dùng phương thức quyên tặng cho giáo viên, để con mình được ưu tiên hơn. Chuyện này đối với các bé khác là không công bằng, cũng không phải là điều mà tôi muốn nhìn thấy."
Hạ Duẫn nghe vậy hơi run run, ánh mắt nhìn Hứa Ý cũng khẽ thay đổi.
Hứa Ý: "Tôi không biết những nhà trẻ khác như thế nào, tôi chỉ muốn tất cả bạn nhỏ ở nhà trẻ của mình sẽ được đối xử công bằng. Ít nhất là trong khoảng thời gian mấy bé ở nhà trẻ Hồng Tinh, các bé sẽ cảm nhận được sự công bằng, sẽ được khỏe mạnh trưởng thành."
Hạ Duẫn gật đầu: "Xin lỗi, là tôi suy nghĩ hạn hẹp."
"Không có, là tôi nghĩ nhiều quá thôi. Có lúc tôi cũng sợ mình hiểu sai, nên vẫn luôn cố gắng học hỏi." Nghĩ đến chính mình nửa đường làm hiệu trưởng, Hứa Ý xấu hổ mà gãi gãi đầu.
Hạ Duẫn lẳng lặng mà chăm chú nhìn, anh dường như có chút hiểu Hứa Ý. Hứa Ý tuổi còn trẻ, thế nhưng đã trải qua nhiều chuyện, cậu biết những mặt tối của thế giới này, nhưng trong lòng vẫn mang theo ánh sáng. Đây là điều mà rất nhiều người không có cách nào làm được, huống chi Hứa Ý biết lõi đời nhưng lại không lõi đời.
"Anh đừng cười tôi." Hứa Ý nói.
Hạ Duẫn hơi nhướng mày: "Không đâu, cậu đã làm rất tốt."
"Cảm ơn, hi vọng sau này anh sẽ ủng hộ tôi nhiều hơn."
"Tôi sẽ làm vậy." Hạ Duẫn chắc chắn nói.
"Được, tôi sẽ tiếp tục cố gắng, phấn đấu trở thành một hiệu trưởng tốt hơn."
Hạ Duẫn cười gật đầu: "Cậu có thể."
Không chờ Hứa Ý nói tiếp, Phí Phí bỗng hô to gọi hiệu trưởng, vội vàng chạy tới, ngồi xổm trước mặt Hứa Ý, hỏi: "Hiệu trưởng ơi, thầy và cậu của Vưu Gia ngồi đây nói thầm chuyện gì vậy? Cho con nghe với!"
"Con cũng nghe." O'Neal cũng chạy tới.
"Con cũng nghe, con cũng nghe." Jiman cũng chạy đến.
"Còn con, còn con nữa." Nora cũng tới.
Vưu Gia luôn ở bên cạnh chuyên tâm nhặt tìm cơm, cũng ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, mờ mịt nhìn cậu mình, rồi nhìn hiệu trưởng, lại nhìn mấy bạn O'Neal, bi bô nói: "Cũng nghe, cũng nghe, con."
Tác giả có lời muốn nói:
Hứa Ý: Chúng ta không nói gì cả.
Phí Phí: Con nhìn thấy cậu của Vưu Gia cười với thầy mà!
Hứa Ý: .