Nhà trẻ tinh tế
Tác giả: Thủy Tinh Phỉ Thúy Nhục
Editor: Ngân Miêu
Tác giả: Thủy Tinh Phỉ Thúy Nhục
Editor: Ngân Miêu
Chương 26:
Hứa Ý kinh ngạc hỏi: "Không thấy?"
O'Neal nặng nề gật đầu: "Dạ."
Không thể nào?
Cửa sổ đều đang đóng, Tiểu Hoa còn đang bị thương không thể nào chạy mất.
Hứa Ý hơi suy nghĩ, hỏi: "Các con không tìm sai phòng chứ?"
Không chờ O'Neal trả lời, giọng của Kiều Y đã truyền tới trước: "Không có sai phòng đâu anh, trong phòng vẫn còn thức ăn, chậu cát và cái rổ nhỏ Tiểu Hoa đã nằm. Hơn nữa sáng sớm trước khi rời đi em còn nhìn nó qua cửa sổ, không sai đâu anh, nhưng giờ lại không thấy nữa."
Hứa Ý theo bản năng hỏi: "Có phải trốn trong góc nào đó không?"
"Trong căn phòng đó cũng không có mấy chỗ để trốn."
Cũng đúng.
Căn phòng kia vốn là một phòng chứa đồ nhỏ. Bên trong chứa mấy món đồ chơi và đủ loại đồ dùng của các lớp mầm, chồi, lá. Sau này Hứa Ý đã tận dụng mấy món đồ này nên căn phòng trở nên trống không.
Hiện tại ngoại trừ một cái bàn và một số đồ dùng của Tiểu Hoa, thì không còn gì khác nên cũng không có chỗ nào để trốn.
Tiểu Hoa thật sự chạy rồi?
"Chúng ta đi xem trước đi." Hứa Ý đi về hướng căn phòng của Tiểu Hoa.
Kiều Y cất bước đuổi theo Hứa Ý.
O'Neal bước đôi chân ngắn chạy theo Hứa Ý và Kiều Y.
Chardolly cũng hiếu kì theo sau.
Căn phòng của Tiểu Hoa xác thật không lớn, liếc nhìn một cái đã nhìn rõ không sót góc nào.
Nhưng Tiểu Hoa có thể chạy ra từ chỗ nào cơ chứ?
Hứa Ý nhìn quanh bốn phía, nhìn thấy cửa sổ không có dấu hiệu bị hư hại, thật sự không biết Tiểu Hoa như thế nào mà chạy được.
Đúng lúc này, cậu nhìn thấy một chùm sáng chiếu xuống nền đất.
Cậu ngẩng đầu lên mới phát hiện, phía trên cánh cửa còn một ô cửa sổ nhỏ.
Kiều Y và các phụ huynh cũng phát hiện ra điều này.
Kiều Y hỏi: "Không phải nó chạy ra từ đây chứ?"
"Để anh xem thử."
Hứa Ý trực tiếp đứng lên chiếc bàn bên tường nhìn thử. Quả nhiên, cửa sổ bị hở một khoảng cỡ 8cm, trên song cửa còn vướng lại vài sợi lông mèo.
"Hiệu trưởng, cửa sổ có bị hở không anh?" Kiều Y ngẩng đầu hỏi.
Hứa Ý nhảy xuống bàn nói: "Có."
Kiều Y hỏi: "Tiểu Hoa chạy ra từ khe hở này hả anh?"
Hứa Ý gật đầu: "Đúng vậy."
Các phụ huynh nghe mà kinh ngạc.
Mấy bạn nhỏ nghe vậy khuôn mặt nhỏ đều ngơ ngác. Các bé thật sự rất thích Tiểu Hoa, mỗi sớm vừa nghĩ đến nhà trẻ sẽ được nhìn thấy Tiểu Hoa, niềm vui sướng lại tăng thêm gấp hai gấp ba gấp bốn lần.
Nhưng bây giờ Tiểu Hoa đã chạy đi mất rồi, trong lòng các bé đều cảm thấy hơi buồn.
Nora mềm mại nói: "Hiệu trưởng ơi, Tiểu Hoa còn đang bị bệnh mà."
O'Neal gật đầu: "Nó bước đi cũng chưa vững nữa."
Phí Phí liếc nhìn ô cửa nhỏ: "Nó nhảy xuống từ chỗ cao như vậy, Tiểu Hoa sẽ không bị ngã chết chứ thầy!"
O'Neal lập tức nói: "Sẽ không! Tiểu Hoa sẽ không ngã chết đâu!"
Phí Phí hỏi: "Làm sao cậu biết?"
"Bởi vì mèo có tới 9 mạng." Jiman nói tiếp: "Sẽ không dễ chết như vậy."
"Mèo có 9 mạng?" O'Neal và Phí Phí không hẹn mà cùng nhìn về phía Jiman.
Vốn nghe thấy từ "Chết", Nora đã sắp khóc, nhưng vừa nghe mèo có tới 9 mạng, nước mắt của cô bé lập tức thu lại, thẳng tắp nhìn Jinam.
Jiman gật đầu: "Đúng vậy, mèo có tới 9 mạng, sẽ không dễ chết như vậy đâu."
Phí Phí hỏi: "Sao cậu biết?"
Jiman: "Trong truyện đồng thoại có viết."
Phí Phí lại hỏi: "Sao tớ lại không biết trong truyện đồng thoại có viết?"
O'Neal: "Cậu còn không có đọc sách."
Phí Phí chột dạ biện giải cho mình: "Tớ, tớ, tớ không đọc sách bởi vì tớ chưa biết chữ, chờ tớ biết rồi, tớ liền đọc."
O'Neal còn muốn nói thêm, chợt nghe Kiều Y hỏi: "Hiệu trưởng, giờ chúng ta phải làm gì bây giờ?"
O'Neal nhìn sang Hứa Ý.
Hứa Ý hơi dừng một chút, nói: "Tiểu Hoa bị gảy chân, lại nhảy xuống từ một nơi cao như vậy, vết thương sẽ nặng thêm một tầng, chắc chạy cũng không xa đâu. Chúng ta đi tìm thử đi."
Kiều Y: "Dạ."
O'Neal lập tức nói: "Con cũng đi tìm."
Jiman, Phí Phí và Nora cũng muốn đi tìm Tiểu Hoa.
Các phụ huynh thấy thế cũng dồn dập đồng ý.
Hứa Ý nhìn Kiều Y nói: "Mọi người đi tìm trước đi, bên này anh phỏng vấn xong cũng sẽ đi tìm."
Kiều Y gật gật đầu.
Kiều Y, các phụ huynh và mấy bạn nhỏ đều ra khỏi phòng Tiểu Hoa.
Trong sân lập tức vang lên tiếng kêu gọi liên tiếp.
Chardolly quay đầu nhìn lại, nhìn thấy các phụ huynh và mấy bé đều đang ra sức tìm kiếm. Hắn không hiểu hỏi: "Hiệu trưởng, nhà trẻ còn nuôi mèo sao?"
Hứa Ý gật đầu.
Cái nhà trẻ Hồng Tinh này đúng là kỳ quái.
Không có công nghệ cao, không có trang trí xa hoa, hình như là phát triển theo hướng tự nhiên không chạm trổ cầu kỳ. Chính là hoàn toàn không giống với các nhà trẻ khác ở tinh cầu 1413, lại còn nuôi mèo nữa chứ, đúng là kỳ lạ.
Nhưng xem bộ dáng của các phụ huynh, bọn họ không những không để ý, mà đối với người hiệu trưởng trẻ tuổi này còn rất yêu quý và tôn trọng.
Hứa Ý nói: "Vâng, là một bé mèo hoang."
Chardolly hoàn hồn hỏi: "Nhận nuôi sao?"
Hứa Ý gật đầu: "Quãng thời gian trước, nó bị thương ở trước nhà trẻ, tôi và mấy bạn nhỏ đã giúp đỡ nó. Vẫn luôn nuôi dưỡng trong nhà trẻ, không ngờ hôm nay lại chạy mất."
Chardolly thầm nghĩ cái vị hiệu trưởng Hứa này còn rất có lòng tốt.
"Vậy để tôi đưa anh đi tham quan nhà trẻ trước." Hứa Ý chuyển đề tài nói.
"Được."
"Đến, đi bên này."
Chardolly gật đầu đi theo.
Hứa Ý vừa đi vừa nói: "Tổng thể tình huống của nhà trẻ Hồng Tinh chúng tôi anh cũng đã nhìn thấy. Vi tài chính có hạn, cho nên chúng tôi không có thiết bị công nghệ cao, cũng không có những đồ trang trí xa hoa."
Chardolly ngạc nhiên với sự thẳng thắn của Hứa Ý.
Hứa Ý lại nói: "Vì vậy việc kiểm tra buổi sáng, thể dục buổi sáng, hát thiếu nhi, kể chuyện cho các bạn nhỏ đều không có sự hỗ trợ của máy móc, đều là chúng tôi tự mình làm."
Đều tự mình làm?
Mặc dù khi học tập và thi giấy chứng nhận tư cách giáo viên mầm non, Chardolly cùng các giáo viên khác đều phải tự mình làm và chăm sóc các bé một khoảng thời gian. Nhưng thời đại khoa học kỹ thuật phát triển như bây giờ, có máy móc để sử dụng, ai còn tự mình làm nữa chứ?
Chardolly không tiếp lời, tiếp tục nghe Hứa Ý giới thiệu.
Trước đây, Hứa Ý còn cảm thấy nhà trẻ Hồng Tinh nghèo nàn, lạc hậu. Nhưng trải qua sự nỗ lực của cậu, của các bạn nhỏ và các phụ huynh, nhà trẻ Hồng Tinh càng ngày sẽ càng tốt, tương lai sẽ càng xán lạn, cho nên cậu không tự ti chút nào, mà thẳng thắn nói rõ tình huống của nhà trẻ cho Chardolly.
Ví dụ như nhà trẻ Hồng Tinh chỉ có một lớp mầm gồm 18 bạn nhỏ.
Ví dụ như nhà trẻ Hồng Tinh chỉ có một hiệu trưởng và một giáo viên.
Lại ví dụ như bữa trưa của nhà trẻ Hồng Tinh là đều do hiệu trưởng tự làm.
* * *Chardolly nghe mà chết lặng.
Hắn cũng coi như là một giáo viên đã làm việc ở nhiều nhà trẻ, nhưng từ trước tới nay hắn chưa từng gặp một nhà trẻ nào đặc biệt như thế này, cũng chưa bao giờ gặp một người hiệu trưởng nào thẳng thắn như thế. Trong một lúc hắn cũng không biết nên dùng cảm xúc nào để đối mặt với tình huống này.
"Được rồi, đây là tình hình đại khái của nhà trẻ chúng tôi." Hứa Ý nói.
Chardolly gật gật đầu.
"Anh còn câu hỏi nào không?"
Chardolly lắc đầu nói: "Không có."
Hứa Ý cười nói: "Vậy được, tôi cảm thấy điều kiện của anh cũng không tồi. Trước mắt nhà trẻ chúng tôi chỉ có thể cho anh mức lương như đã nói, sau này nhà trẻ phát triển hơn, thì sẽ được tăng lương. Hiện tại thì chỉ có thể như vậy, có bằng lòng đến nhà trẻ Hồng Tinh hay không, anh hãy suy nghĩ một chút, được chứ?"
"Được." Chardolly nói.
"Vậy cứ thế nhé."
"Ừm."
"Anh muốn tham quan thêm cũng được, muốn về nhà cũng được, bây giờ tôi phải đi tìm mèo của tôi." Hứa Ý nói.
"Cậu cứ bận việc đi."
Hứa Ý quay đầu liền đi ra ngoài sân, trong miệng gọi: "Tiểu Hoa!"
Chardolly vẫn đứng tại chỗ. Kỳ thực gia cảnh của hắn cũng giàu có, làm cái nghề giáo viên mầm non này cũng là do hứng thú, cho nên lúc lựa chọn công việc hắn đặc biệt kén chọn.
Trước đó phỏng vấn bốn năm nhà trẻ, hắn chọn một nhà trẻ trong đó làm được 3 ngày. Hắn lại phát hiện hiệu trưởng nhà trẻ đó, một lòng chỉ nghĩ đến tiền, không hề quan tâm đến sự trưởng thành và tâm lý của bọn nhỏ. Trong cơn tức giận hắn liền nghỉ việc.
Sau đó liền tới nhà trẻ Hồng Tinh.
Nói thật hắn nhìn không vừa mắt nhà trẻ Hồng Tinh, cái nào cũng đều không phù hợp với yêu cầu của hắn. Nhưng chính cái phong cách khó thể giải thích này của nhà trẻ Hồng Tinh lại khiến cho người ta cảm thấy thư thái.
Đặc biệt là người hiệu trưởng trẻ tuổi Hứa Ý kia, lớn lên đẹp trai đến như vậy, nói chuyện cũng dễ nghe đến như thế, quan trọng nhất là còn rất chân thành.
Hắn có thể cảm nhận được Hứa Ý thật lòng yêu quý và che chở bọn nhỏ. Điểm này vô cùng đáng quý, nhưng điều kiện của nhà trẻ Hồng Tinh thật sự quá tệ.
Trong lúc hắn còn đang xoắn xuýt, Hứa Ý ở ngoài sân đang khắp nơi gọi Tiểu Hoa, nhưng xung quanh một chút động tĩnh cũng không có.
Kiều Y, các bạn nhỏ và các phụ huynh cũng hô mệt, dồn dập trở lại nhà trẻ.
Hứa Ý thầm nghĩ, Tiểu Hoa vốn là mèo hoang. Nó thích cuộc sống vô câu vô thúc ở bên ngoài, cho nên vết thương vừa đỡ, đã muốn trở về với tự nhiên, tám phần mười là sẽ không trở về nữa.
Chỉ là vết thương trên người Tiểu Hoa, còn cần đổi thuốc một lần nữa.
Hiện tại cứ đi như vậy, không biết sau này có chuyển biến xấu hay không.
Cậu nặng nề thở ra một hơi, đi vào nhà trẻ.
"Hiệu trưởng Hứa, có tìm được Tiểu Hoa không?" Bà Hải Tư hỏi.
Hứa Ý lắc đầu.
"Xem ra không tìm được rồi." Kiều Y thấp giọng nói.
"Có thể là Tiểu Hoa thích lang thang hơn." Lâm Lâm nói.
Dịch Sa cũng nói: "Ừm, có lẽ là Tiểu Hoa không thích sống cùng con người."
Amy gật đầu.
Mấy bé O'Neal một mặt mờ mịt, trong lòng tràn ngập bi thương, vô cùng không nỡ chia tay với Tiểu Hoa.
Trong lòng Hứa Ý cũng có chút khổ sở.
"Mọi người cũng không cần quá buồn, có lẽ cuộc sống ở bên ngoài càng thích hợp với Tiểu Hoa hơn." Bà Hải Tư an ủi nói.
Hứa Ý gật đầu, miễn cưỡng nở nụ cười nói: "Có lẽ là vậy, hôm nay vất vả cho mọi người rồi, em --"
"Hiệu trưởng!" Bỗng nhiên Phí Phí hô to một tiếng.
Hứa Ý nhìn Phí Phí hỏi.
Hai cái tay của Phí Phí làm thành hình cái loa, để bên tai, non nớt nói: "Hiệu trưởng, thầy nghe đi!"
Lời Phí Phí vừa dứt, không chỉ Hứa Ý nghiêm túc nghe, mà Kiều Y, Chardolly và các phụ huynh khác đều yên tĩnh lại, cẩn thận lắng nghe âm thanh gần đó. Trong tiếng lá cây xào xạc, mơ hồ còn có tiếng "Meo meo meo" non nớt.
Trong lòng mọi người căng thẳng, nhanh chóng theo tiếng nhìn lại.
Bọn họ nhìn thấy nơi hoa cỏ rậm rạp chỗ hàng rào sắt bên tường vây hơi lay động, theo sát đó là Tiểu Hoa mang chiếc vòng chống liếm và cái trán dán băng gạc xuất hiện.
Nó cơ hồ là kéo theo chân sau, bước vào nhà trẻ.
Không chờ bọn Hứa Ý phát ra tiếng, chợt thấy theo sau Tiểu Hoa là bốn bé mèo con lớn chỉ cỡ một bàn tay. Một bé toàn bộ màu quýt, một bé màu trắng và quýt đan xen và hai bé màu trắng, đều nho nhỏ, gầy gò.
Bỗng nhiên, bé màu trắng và quýt đan xen bị vấp ngọn cỏ, té nhào sang một bên, nhanh như chớp lăn hai vòng, lập tức nó lơ ngơ, đôi mắt xoay tròn nhìn quanh bốn phía, giống như không thể nhìn thấy gì. Sau đó nó chậm rãi đứng lên, lắc lắc cái đầu nhỏ, lắc rơi vụn cỏ trên cổ, mới nãi thanh nãi khí mà "Meo" một tiếng.
Không được Tiểu Hoa đáp lại, nó lại tiếp tục đi theo Tiểu Hoa về phía trước.
"Trời ạ!" Bà Hải Tư kinh ngạc che miệng.
Lâm Lâm khẽ hô: "Tiểu Hoa đây là đi đón con sao?"
Tác giả có lời muốn nơi:
- -
Tiểu Hoa: Hiệu trưởng, nuôi tôi ----
Hứa Ý: Được!
Tiểu Hoa: Nuôi cả nhà tôi luôn nha!
Hứa Ý: ?
O'Neal: Hiệu trưởng rất nghèo, Tiểu Hoa, cậu phải tự lực cánh sinh!
Phí Phí: Đúng đó, cậu phải tự mình kiếm tiền mua thức ăn!
Hứa Ý: =口=!
O'Neal nặng nề gật đầu: "Dạ."
Không thể nào?
Cửa sổ đều đang đóng, Tiểu Hoa còn đang bị thương không thể nào chạy mất.
Hứa Ý hơi suy nghĩ, hỏi: "Các con không tìm sai phòng chứ?"
Không chờ O'Neal trả lời, giọng của Kiều Y đã truyền tới trước: "Không có sai phòng đâu anh, trong phòng vẫn còn thức ăn, chậu cát và cái rổ nhỏ Tiểu Hoa đã nằm. Hơn nữa sáng sớm trước khi rời đi em còn nhìn nó qua cửa sổ, không sai đâu anh, nhưng giờ lại không thấy nữa."
Hứa Ý theo bản năng hỏi: "Có phải trốn trong góc nào đó không?"
"Trong căn phòng đó cũng không có mấy chỗ để trốn."
Cũng đúng.
Căn phòng kia vốn là một phòng chứa đồ nhỏ. Bên trong chứa mấy món đồ chơi và đủ loại đồ dùng của các lớp mầm, chồi, lá. Sau này Hứa Ý đã tận dụng mấy món đồ này nên căn phòng trở nên trống không.
Hiện tại ngoại trừ một cái bàn và một số đồ dùng của Tiểu Hoa, thì không còn gì khác nên cũng không có chỗ nào để trốn.
Tiểu Hoa thật sự chạy rồi?
"Chúng ta đi xem trước đi." Hứa Ý đi về hướng căn phòng của Tiểu Hoa.
Kiều Y cất bước đuổi theo Hứa Ý.
O'Neal bước đôi chân ngắn chạy theo Hứa Ý và Kiều Y.
Chardolly cũng hiếu kì theo sau.
Căn phòng của Tiểu Hoa xác thật không lớn, liếc nhìn một cái đã nhìn rõ không sót góc nào.
Nhưng Tiểu Hoa có thể chạy ra từ chỗ nào cơ chứ?
Hứa Ý nhìn quanh bốn phía, nhìn thấy cửa sổ không có dấu hiệu bị hư hại, thật sự không biết Tiểu Hoa như thế nào mà chạy được.
Đúng lúc này, cậu nhìn thấy một chùm sáng chiếu xuống nền đất.
Cậu ngẩng đầu lên mới phát hiện, phía trên cánh cửa còn một ô cửa sổ nhỏ.
Kiều Y và các phụ huynh cũng phát hiện ra điều này.
Kiều Y hỏi: "Không phải nó chạy ra từ đây chứ?"
"Để anh xem thử."
Hứa Ý trực tiếp đứng lên chiếc bàn bên tường nhìn thử. Quả nhiên, cửa sổ bị hở một khoảng cỡ 8cm, trên song cửa còn vướng lại vài sợi lông mèo.
"Hiệu trưởng, cửa sổ có bị hở không anh?" Kiều Y ngẩng đầu hỏi.
Hứa Ý nhảy xuống bàn nói: "Có."
Kiều Y hỏi: "Tiểu Hoa chạy ra từ khe hở này hả anh?"
Hứa Ý gật đầu: "Đúng vậy."
Các phụ huynh nghe mà kinh ngạc.
Mấy bạn nhỏ nghe vậy khuôn mặt nhỏ đều ngơ ngác. Các bé thật sự rất thích Tiểu Hoa, mỗi sớm vừa nghĩ đến nhà trẻ sẽ được nhìn thấy Tiểu Hoa, niềm vui sướng lại tăng thêm gấp hai gấp ba gấp bốn lần.
Nhưng bây giờ Tiểu Hoa đã chạy đi mất rồi, trong lòng các bé đều cảm thấy hơi buồn.
Nora mềm mại nói: "Hiệu trưởng ơi, Tiểu Hoa còn đang bị bệnh mà."
O'Neal gật đầu: "Nó bước đi cũng chưa vững nữa."
Phí Phí liếc nhìn ô cửa nhỏ: "Nó nhảy xuống từ chỗ cao như vậy, Tiểu Hoa sẽ không bị ngã chết chứ thầy!"
O'Neal lập tức nói: "Sẽ không! Tiểu Hoa sẽ không ngã chết đâu!"
Phí Phí hỏi: "Làm sao cậu biết?"
"Bởi vì mèo có tới 9 mạng." Jiman nói tiếp: "Sẽ không dễ chết như vậy."
"Mèo có 9 mạng?" O'Neal và Phí Phí không hẹn mà cùng nhìn về phía Jiman.
Vốn nghe thấy từ "Chết", Nora đã sắp khóc, nhưng vừa nghe mèo có tới 9 mạng, nước mắt của cô bé lập tức thu lại, thẳng tắp nhìn Jinam.
Jiman gật đầu: "Đúng vậy, mèo có tới 9 mạng, sẽ không dễ chết như vậy đâu."
Phí Phí hỏi: "Sao cậu biết?"
Jiman: "Trong truyện đồng thoại có viết."
Phí Phí lại hỏi: "Sao tớ lại không biết trong truyện đồng thoại có viết?"
O'Neal: "Cậu còn không có đọc sách."
Phí Phí chột dạ biện giải cho mình: "Tớ, tớ, tớ không đọc sách bởi vì tớ chưa biết chữ, chờ tớ biết rồi, tớ liền đọc."
O'Neal còn muốn nói thêm, chợt nghe Kiều Y hỏi: "Hiệu trưởng, giờ chúng ta phải làm gì bây giờ?"
O'Neal nhìn sang Hứa Ý.
Hứa Ý hơi dừng một chút, nói: "Tiểu Hoa bị gảy chân, lại nhảy xuống từ một nơi cao như vậy, vết thương sẽ nặng thêm một tầng, chắc chạy cũng không xa đâu. Chúng ta đi tìm thử đi."
Kiều Y: "Dạ."
O'Neal lập tức nói: "Con cũng đi tìm."
Jiman, Phí Phí và Nora cũng muốn đi tìm Tiểu Hoa.
Các phụ huynh thấy thế cũng dồn dập đồng ý.
Hứa Ý nhìn Kiều Y nói: "Mọi người đi tìm trước đi, bên này anh phỏng vấn xong cũng sẽ đi tìm."
Kiều Y gật gật đầu.
Kiều Y, các phụ huynh và mấy bạn nhỏ đều ra khỏi phòng Tiểu Hoa.
Trong sân lập tức vang lên tiếng kêu gọi liên tiếp.
Chardolly quay đầu nhìn lại, nhìn thấy các phụ huynh và mấy bé đều đang ra sức tìm kiếm. Hắn không hiểu hỏi: "Hiệu trưởng, nhà trẻ còn nuôi mèo sao?"
Hứa Ý gật đầu.
Cái nhà trẻ Hồng Tinh này đúng là kỳ quái.
Không có công nghệ cao, không có trang trí xa hoa, hình như là phát triển theo hướng tự nhiên không chạm trổ cầu kỳ. Chính là hoàn toàn không giống với các nhà trẻ khác ở tinh cầu 1413, lại còn nuôi mèo nữa chứ, đúng là kỳ lạ.
Nhưng xem bộ dáng của các phụ huynh, bọn họ không những không để ý, mà đối với người hiệu trưởng trẻ tuổi này còn rất yêu quý và tôn trọng.
Hứa Ý nói: "Vâng, là một bé mèo hoang."
Chardolly hoàn hồn hỏi: "Nhận nuôi sao?"
Hứa Ý gật đầu: "Quãng thời gian trước, nó bị thương ở trước nhà trẻ, tôi và mấy bạn nhỏ đã giúp đỡ nó. Vẫn luôn nuôi dưỡng trong nhà trẻ, không ngờ hôm nay lại chạy mất."
Chardolly thầm nghĩ cái vị hiệu trưởng Hứa này còn rất có lòng tốt.
"Vậy để tôi đưa anh đi tham quan nhà trẻ trước." Hứa Ý chuyển đề tài nói.
"Được."
"Đến, đi bên này."
Chardolly gật đầu đi theo.
Hứa Ý vừa đi vừa nói: "Tổng thể tình huống của nhà trẻ Hồng Tinh chúng tôi anh cũng đã nhìn thấy. Vi tài chính có hạn, cho nên chúng tôi không có thiết bị công nghệ cao, cũng không có những đồ trang trí xa hoa."
Chardolly ngạc nhiên với sự thẳng thắn của Hứa Ý.
Hứa Ý lại nói: "Vì vậy việc kiểm tra buổi sáng, thể dục buổi sáng, hát thiếu nhi, kể chuyện cho các bạn nhỏ đều không có sự hỗ trợ của máy móc, đều là chúng tôi tự mình làm."
Đều tự mình làm?
Mặc dù khi học tập và thi giấy chứng nhận tư cách giáo viên mầm non, Chardolly cùng các giáo viên khác đều phải tự mình làm và chăm sóc các bé một khoảng thời gian. Nhưng thời đại khoa học kỹ thuật phát triển như bây giờ, có máy móc để sử dụng, ai còn tự mình làm nữa chứ?
Chardolly không tiếp lời, tiếp tục nghe Hứa Ý giới thiệu.
Trước đây, Hứa Ý còn cảm thấy nhà trẻ Hồng Tinh nghèo nàn, lạc hậu. Nhưng trải qua sự nỗ lực của cậu, của các bạn nhỏ và các phụ huynh, nhà trẻ Hồng Tinh càng ngày sẽ càng tốt, tương lai sẽ càng xán lạn, cho nên cậu không tự ti chút nào, mà thẳng thắn nói rõ tình huống của nhà trẻ cho Chardolly.
Ví dụ như nhà trẻ Hồng Tinh chỉ có một lớp mầm gồm 18 bạn nhỏ.
Ví dụ như nhà trẻ Hồng Tinh chỉ có một hiệu trưởng và một giáo viên.
Lại ví dụ như bữa trưa của nhà trẻ Hồng Tinh là đều do hiệu trưởng tự làm.
* * *Chardolly nghe mà chết lặng.
Hắn cũng coi như là một giáo viên đã làm việc ở nhiều nhà trẻ, nhưng từ trước tới nay hắn chưa từng gặp một nhà trẻ nào đặc biệt như thế này, cũng chưa bao giờ gặp một người hiệu trưởng nào thẳng thắn như thế. Trong một lúc hắn cũng không biết nên dùng cảm xúc nào để đối mặt với tình huống này.
"Được rồi, đây là tình hình đại khái của nhà trẻ chúng tôi." Hứa Ý nói.
Chardolly gật gật đầu.
"Anh còn câu hỏi nào không?"
Chardolly lắc đầu nói: "Không có."
Hứa Ý cười nói: "Vậy được, tôi cảm thấy điều kiện của anh cũng không tồi. Trước mắt nhà trẻ chúng tôi chỉ có thể cho anh mức lương như đã nói, sau này nhà trẻ phát triển hơn, thì sẽ được tăng lương. Hiện tại thì chỉ có thể như vậy, có bằng lòng đến nhà trẻ Hồng Tinh hay không, anh hãy suy nghĩ một chút, được chứ?"
"Được." Chardolly nói.
"Vậy cứ thế nhé."
"Ừm."
"Anh muốn tham quan thêm cũng được, muốn về nhà cũng được, bây giờ tôi phải đi tìm mèo của tôi." Hứa Ý nói.
"Cậu cứ bận việc đi."
Hứa Ý quay đầu liền đi ra ngoài sân, trong miệng gọi: "Tiểu Hoa!"
Chardolly vẫn đứng tại chỗ. Kỳ thực gia cảnh của hắn cũng giàu có, làm cái nghề giáo viên mầm non này cũng là do hứng thú, cho nên lúc lựa chọn công việc hắn đặc biệt kén chọn.
Trước đó phỏng vấn bốn năm nhà trẻ, hắn chọn một nhà trẻ trong đó làm được 3 ngày. Hắn lại phát hiện hiệu trưởng nhà trẻ đó, một lòng chỉ nghĩ đến tiền, không hề quan tâm đến sự trưởng thành và tâm lý của bọn nhỏ. Trong cơn tức giận hắn liền nghỉ việc.
Sau đó liền tới nhà trẻ Hồng Tinh.
Nói thật hắn nhìn không vừa mắt nhà trẻ Hồng Tinh, cái nào cũng đều không phù hợp với yêu cầu của hắn. Nhưng chính cái phong cách khó thể giải thích này của nhà trẻ Hồng Tinh lại khiến cho người ta cảm thấy thư thái.
Đặc biệt là người hiệu trưởng trẻ tuổi Hứa Ý kia, lớn lên đẹp trai đến như vậy, nói chuyện cũng dễ nghe đến như thế, quan trọng nhất là còn rất chân thành.
Hắn có thể cảm nhận được Hứa Ý thật lòng yêu quý và che chở bọn nhỏ. Điểm này vô cùng đáng quý, nhưng điều kiện của nhà trẻ Hồng Tinh thật sự quá tệ.
Trong lúc hắn còn đang xoắn xuýt, Hứa Ý ở ngoài sân đang khắp nơi gọi Tiểu Hoa, nhưng xung quanh một chút động tĩnh cũng không có.
Kiều Y, các bạn nhỏ và các phụ huynh cũng hô mệt, dồn dập trở lại nhà trẻ.
Hứa Ý thầm nghĩ, Tiểu Hoa vốn là mèo hoang. Nó thích cuộc sống vô câu vô thúc ở bên ngoài, cho nên vết thương vừa đỡ, đã muốn trở về với tự nhiên, tám phần mười là sẽ không trở về nữa.
Chỉ là vết thương trên người Tiểu Hoa, còn cần đổi thuốc một lần nữa.
Hiện tại cứ đi như vậy, không biết sau này có chuyển biến xấu hay không.
Cậu nặng nề thở ra một hơi, đi vào nhà trẻ.
"Hiệu trưởng Hứa, có tìm được Tiểu Hoa không?" Bà Hải Tư hỏi.
Hứa Ý lắc đầu.
"Xem ra không tìm được rồi." Kiều Y thấp giọng nói.
"Có thể là Tiểu Hoa thích lang thang hơn." Lâm Lâm nói.
Dịch Sa cũng nói: "Ừm, có lẽ là Tiểu Hoa không thích sống cùng con người."
Amy gật đầu.
Mấy bé O'Neal một mặt mờ mịt, trong lòng tràn ngập bi thương, vô cùng không nỡ chia tay với Tiểu Hoa.
Trong lòng Hứa Ý cũng có chút khổ sở.
"Mọi người cũng không cần quá buồn, có lẽ cuộc sống ở bên ngoài càng thích hợp với Tiểu Hoa hơn." Bà Hải Tư an ủi nói.
Hứa Ý gật đầu, miễn cưỡng nở nụ cười nói: "Có lẽ là vậy, hôm nay vất vả cho mọi người rồi, em --"
"Hiệu trưởng!" Bỗng nhiên Phí Phí hô to một tiếng.
Hứa Ý nhìn Phí Phí hỏi.
Hai cái tay của Phí Phí làm thành hình cái loa, để bên tai, non nớt nói: "Hiệu trưởng, thầy nghe đi!"
Lời Phí Phí vừa dứt, không chỉ Hứa Ý nghiêm túc nghe, mà Kiều Y, Chardolly và các phụ huynh khác đều yên tĩnh lại, cẩn thận lắng nghe âm thanh gần đó. Trong tiếng lá cây xào xạc, mơ hồ còn có tiếng "Meo meo meo" non nớt.
Trong lòng mọi người căng thẳng, nhanh chóng theo tiếng nhìn lại.
Bọn họ nhìn thấy nơi hoa cỏ rậm rạp chỗ hàng rào sắt bên tường vây hơi lay động, theo sát đó là Tiểu Hoa mang chiếc vòng chống liếm và cái trán dán băng gạc xuất hiện.
Nó cơ hồ là kéo theo chân sau, bước vào nhà trẻ.
Không chờ bọn Hứa Ý phát ra tiếng, chợt thấy theo sau Tiểu Hoa là bốn bé mèo con lớn chỉ cỡ một bàn tay. Một bé toàn bộ màu quýt, một bé màu trắng và quýt đan xen và hai bé màu trắng, đều nho nhỏ, gầy gò.
Bỗng nhiên, bé màu trắng và quýt đan xen bị vấp ngọn cỏ, té nhào sang một bên, nhanh như chớp lăn hai vòng, lập tức nó lơ ngơ, đôi mắt xoay tròn nhìn quanh bốn phía, giống như không thể nhìn thấy gì. Sau đó nó chậm rãi đứng lên, lắc lắc cái đầu nhỏ, lắc rơi vụn cỏ trên cổ, mới nãi thanh nãi khí mà "Meo" một tiếng.
Không được Tiểu Hoa đáp lại, nó lại tiếp tục đi theo Tiểu Hoa về phía trước.
"Trời ạ!" Bà Hải Tư kinh ngạc che miệng.
Lâm Lâm khẽ hô: "Tiểu Hoa đây là đi đón con sao?"
Tác giả có lời muốn nơi:
- -
Tiểu Hoa: Hiệu trưởng, nuôi tôi ----
Hứa Ý: Được!
Tiểu Hoa: Nuôi cả nhà tôi luôn nha!
Hứa Ý: ?
O'Neal: Hiệu trưởng rất nghèo, Tiểu Hoa, cậu phải tự lực cánh sinh!
Phí Phí: Đúng đó, cậu phải tự mình kiếm tiền mua thức ăn!
Hứa Ý: =口=!