Bài viết: 80 

Chương 60_2: Sống chung sao?
Tác giả: Ôn Tiểu Yêu.
[HIDE-THANKS]
[/HIDE-THANKS]
Tác giả: Ôn Tiểu Yêu.
[HIDE-THANKS]
Editor: Zi Zi.
Beta: Thơ Thơ
Kỷ Ngôn Tâm ngẩng đầu nhìn hình ảnh phản chiếu trong gương. Tưởng Đình Kiệt giống như đang hôn lên cổ cô mà cô lại chủ động ngửa đầu phối hợp với anh. Vì vậy trong đầu cô hiện lên một hình ảnh mơ hồ về buổi sáng hôm nay cô lên giường với Tưởng Đình Kiệt. Lập tức, cô muốn cúi đầu né tránh nhưng Tưởng Đình Kiệt lại nâng gáy cô lên để ngăn cản ý đồ của cô làm Kỷ Ngôn Tâm nhìn thấy khuôn mặt ửng đỏ của mình trong gương.
"Tôi làm đau cô sao?"
Tưởng Đình Kiệt không ngẩng đầu nhìn cô.
Những lời này của anh tạo ra một cảm giác ái muội.
Kỷ Ngôn Tâm mím nhẹ môi, lắc đầu, nói: "Không có.."
Tuy ký ức của cô còn có chút mơ hồ không rõ nhưng cảm giác trong lòng nói cho cô biết cô không có đau đớn gì mà còn rất thoải mái. Cô biết Tưởng Đình Kiệt hỏi về vết thương của cô nhưng cô lại không khống chế được mà hiểu sai. Cô nhất định phải giấu kín những tâm tư nhỏ bé đó.
Sự thật chứng minh, Tưởng Đình Kiệt không chỉ biến thái mà còn là biến thái biết mê hoặc lòng người.
"Cô thay quần áo đi để tôi xem vết thương trên cánh tay của cô."
"Hừ, chỉ một buổi tối mà anh làm tôi thương tích đầy mình, tôi thật quá đáng thương."
Kỷ Ngôn Tâm vừa thay quần áo vừa nhỏ giọng oán trách.
Lúc này, Tưởng Đình Kiệt nhìn cô với ánh mắt thâm trầm. Sau đó anh thở dài, bàn tay to ôm lấy cô, chiếc cằm góc cạnh tựa lên đỉnh đầu cô nỉ non: "Ừ, tôi sẽ phụ trách!" Anh nhìn các vết thương trên người Kỷ Ngôn Tâm cảm thấy rất đau lòng.
Lúc Kỷ Ngôn Tâm oán trách cũng không nghĩ đến sẽ nghe được câu trả lời như vậy của anh nên khi Tưởng Đình Kiệt đáp lại làm cô hơi bất ngờ.
Cô nhanh chóng thay đổi quần áo trước mặt anh rồi tùy ý để anh bôi thuốc, dán băng lên cánh tay.
Bỗng nhiên không khí có chút xấu hổ.
Kỷ Ngôn Tâm ngoan ngoãn đứng ở trước mặt Tưởng Đình Kiệt. Anh dựa vào rất gần, trong hô hấp của cô tràn đầy hơi thở mạnh mẽ của anh. Chỉ cần cô đứng gần Tưởng Đình Kiệt thì suy nghĩ sẽ không khống chế được mà xoay xung quanh anh, không có thời gian để suy nghĩ chuyện khác.
Lực ảnh hưởng của Tưởng Đình Kiệt đối với cô chính là phương pháp để áp chế cô.
Lúc này, Kỷ Ngôn Tâm cố gắng chủ động tìm đề tài để nói chuyện: "Thật ra vết thương chỉ là việc nhỏ, chỉ cần không phá tướng là được, anh không cần cảm thấy áy náy.. Dù sao, anh đã đáp ứng để cho tôi lấy anh làm chuyên đề phát sóng trực tiếp. Tôi rất thích loại phương pháp phụ trách này. Tôi bảo đảm sẽ không tức giận nữa."
"Thì ra cô rất dễ dỗ."
"Đúng vậy, tôi thích cả tiền và đề tài."
"Vậy cô có thích tôi không?"
Tưởng Đình Kiệt không hề báo trước cúi người dán vào chóp mũi cô, ánh mắt giống như nhìn thấu chỗ sâu nhất trong con ngươi của cô.
Kỷ Ngôn Tâm không thể kềm chế mà toàn thân cứng đờ. Bởi vì anh tới gần. Bởi vì câu hỏi của anh. Bởi vì ánh mắt dường như có thể nhìn thấu suy nghĩ mà cô cất giấu sâu trong đáy lòng làm cô không có cảm giác an toàn. Nên cô khó tránh khỏi có chút hoảng loạn, căng thẳng. Cô chớp chớp mắt, biết là Tưởng Đình Kiệt đang đùa giỡn nên cô ra vẻ trấn định nói: "Tất nhiên thích tên của anh đồng thời là chuyên đề của tôi."
"Ừ, mặc kệ là nguyên nhân gì thì thích vẫn là thích, rất tốt."
Tưởng Đình Kiệt hình như rất vừa lòng với câu trả lời của cô.
Đồng thời mặt Kỷ Ngôn Tâm đỏ ửng. Cô có một loại ảo giác mình đang thông báo với Tưởng Đình Kiệt.
Vài phút sau.
Tưởng Đình Kiệt bôi thuốc cho vết thương ở cánh tay của cô. Bàn tay anh nắm lấy tay cô đi thẳng ra khỏi Phòng ngủ chính.
Trừ bỏ phòng ngủ, Kỷ Ngôn Tâm chưa từng xem qua những chỗ khác trong nhà riêng của Tưởng Đình Kiệt.
Dọc theo đường đi, ánh mắt của cô tò mò nhìn xung quanh. Hiển nhiên bộ dáng rất muốn tham quan chụp ảnh.
"Chờ ăn cơm xong, tôi sẽ cho cô thời gian đi tham quan."
"Thật ư?"
Kỷ Ngôn Tâm lập tức tươi cười, ánh mắt sáng lấp lánh.
Lúc này, Tưởng Đình Kiệt đưa cô đến đình nhỏ trong hoa viên. Người làm đã đợi sẵn ở chỗ này, trên bàn là cơm trưa mà đầu bếp đã chuẩn bị tốt. Nhưng ngài Tưởng cũng không cố ý phân phó khẩu vị yêu thích của cô Kỷ này, điều này làm cho đầu bếp khi nấu ăn có cảm giác áp lực nặng như núi đè. Nếu cô Kỷ không hài lòng với bữa cơm đầu tiên thì hậu quả rất nghiêm trọng.
Bản thân Kỷ Ngôn Tâm cũng không biết thân phận của cô vô cùng tôn quý ở trong mắt đám người làm.
"Ăn cơm đi."
"Một mình tôi ăn sao?"
Kỷ Ngôn Tâm nhìn thấy trên bàn chỉ có một bộ đồ ăn.
Tưởng Đình Kiệt lười biếng ngồi bên bàn ăn, bưng ly cà phê lên, nhẹ hất cằm ý bảo cô ngồi xuống.
"Tôi ngồi cùng cô."
"Vâng."
Kỷ Ngôn Tâm không phủ nhận trong lòng cô rất thích Tưởng Đình Kiệt nói sẽ làm gì đó cùng mình. Mặc kệ nghe bao nhiêu lần, cô cũng đều cảm thấy rất ấm áp.
Sau đó, cô thật sự rất đói nên bắt đầu ăn cơm. Nhưng khi cô đang ăn thì ánh mắt cũng luôn không chịu khống chế mà nhìn Tưởng Đình Kiệt đang ngồi đối diện. Cô phát hiện đây là lần đầu tiên nhìn thấy anh mặc quần áo ở nhà mà không phải tây trang, mỗi động tác giơ tay nhấc chân đều toát nên khí chất ưu nhã mê người.
Tưởng Đình Kiệt dường như hoàn toàn không thèm để ý ánh mắt si mê của Kỷ Ngôn Tâm dừng lại trên người anh. Anh bắt chéo hai chân dài, uống cà phê, xem báo, hình ảnh đẹp như một bức họa.
Lúc này, đám người làm đứng cách đó không xa nhìn thấy hình ảnh thân mật của ngài Tưởng và cô Kỷ, trong lòng đã rõ ràng quan hệ của hai người.
"Đồ ăn không hợp khẩu vị sao?"
Tưởng Đình Kiệt đột nhiên xoay người đụng phải ánh mắt của Kỷ Ngôn Tâm.
Kỷ Ngôn Tâm xấu hổ chớp mắt, cười tủm tỉm nói: "Là vì dáng người của ngài Tưởng nóng bỏng mê người."
Beta: Thơ Thơ
Kỷ Ngôn Tâm ngẩng đầu nhìn hình ảnh phản chiếu trong gương. Tưởng Đình Kiệt giống như đang hôn lên cổ cô mà cô lại chủ động ngửa đầu phối hợp với anh. Vì vậy trong đầu cô hiện lên một hình ảnh mơ hồ về buổi sáng hôm nay cô lên giường với Tưởng Đình Kiệt. Lập tức, cô muốn cúi đầu né tránh nhưng Tưởng Đình Kiệt lại nâng gáy cô lên để ngăn cản ý đồ của cô làm Kỷ Ngôn Tâm nhìn thấy khuôn mặt ửng đỏ của mình trong gương.
"Tôi làm đau cô sao?"
Tưởng Đình Kiệt không ngẩng đầu nhìn cô.
Những lời này của anh tạo ra một cảm giác ái muội.
Kỷ Ngôn Tâm mím nhẹ môi, lắc đầu, nói: "Không có.."
Tuy ký ức của cô còn có chút mơ hồ không rõ nhưng cảm giác trong lòng nói cho cô biết cô không có đau đớn gì mà còn rất thoải mái. Cô biết Tưởng Đình Kiệt hỏi về vết thương của cô nhưng cô lại không khống chế được mà hiểu sai. Cô nhất định phải giấu kín những tâm tư nhỏ bé đó.
Sự thật chứng minh, Tưởng Đình Kiệt không chỉ biến thái mà còn là biến thái biết mê hoặc lòng người.
"Cô thay quần áo đi để tôi xem vết thương trên cánh tay của cô."
"Hừ, chỉ một buổi tối mà anh làm tôi thương tích đầy mình, tôi thật quá đáng thương."
Kỷ Ngôn Tâm vừa thay quần áo vừa nhỏ giọng oán trách.
Lúc này, Tưởng Đình Kiệt nhìn cô với ánh mắt thâm trầm. Sau đó anh thở dài, bàn tay to ôm lấy cô, chiếc cằm góc cạnh tựa lên đỉnh đầu cô nỉ non: "Ừ, tôi sẽ phụ trách!" Anh nhìn các vết thương trên người Kỷ Ngôn Tâm cảm thấy rất đau lòng.
Lúc Kỷ Ngôn Tâm oán trách cũng không nghĩ đến sẽ nghe được câu trả lời như vậy của anh nên khi Tưởng Đình Kiệt đáp lại làm cô hơi bất ngờ.
Cô nhanh chóng thay đổi quần áo trước mặt anh rồi tùy ý để anh bôi thuốc, dán băng lên cánh tay.
Bỗng nhiên không khí có chút xấu hổ.
Kỷ Ngôn Tâm ngoan ngoãn đứng ở trước mặt Tưởng Đình Kiệt. Anh dựa vào rất gần, trong hô hấp của cô tràn đầy hơi thở mạnh mẽ của anh. Chỉ cần cô đứng gần Tưởng Đình Kiệt thì suy nghĩ sẽ không khống chế được mà xoay xung quanh anh, không có thời gian để suy nghĩ chuyện khác.
Lực ảnh hưởng của Tưởng Đình Kiệt đối với cô chính là phương pháp để áp chế cô.
Lúc này, Kỷ Ngôn Tâm cố gắng chủ động tìm đề tài để nói chuyện: "Thật ra vết thương chỉ là việc nhỏ, chỉ cần không phá tướng là được, anh không cần cảm thấy áy náy.. Dù sao, anh đã đáp ứng để cho tôi lấy anh làm chuyên đề phát sóng trực tiếp. Tôi rất thích loại phương pháp phụ trách này. Tôi bảo đảm sẽ không tức giận nữa."
"Thì ra cô rất dễ dỗ."
"Đúng vậy, tôi thích cả tiền và đề tài."
"Vậy cô có thích tôi không?"
Tưởng Đình Kiệt không hề báo trước cúi người dán vào chóp mũi cô, ánh mắt giống như nhìn thấu chỗ sâu nhất trong con ngươi của cô.
Kỷ Ngôn Tâm không thể kềm chế mà toàn thân cứng đờ. Bởi vì anh tới gần. Bởi vì câu hỏi của anh. Bởi vì ánh mắt dường như có thể nhìn thấu suy nghĩ mà cô cất giấu sâu trong đáy lòng làm cô không có cảm giác an toàn. Nên cô khó tránh khỏi có chút hoảng loạn, căng thẳng. Cô chớp chớp mắt, biết là Tưởng Đình Kiệt đang đùa giỡn nên cô ra vẻ trấn định nói: "Tất nhiên thích tên của anh đồng thời là chuyên đề của tôi."
"Ừ, mặc kệ là nguyên nhân gì thì thích vẫn là thích, rất tốt."
Tưởng Đình Kiệt hình như rất vừa lòng với câu trả lời của cô.
Đồng thời mặt Kỷ Ngôn Tâm đỏ ửng. Cô có một loại ảo giác mình đang thông báo với Tưởng Đình Kiệt.
Vài phút sau.
Tưởng Đình Kiệt bôi thuốc cho vết thương ở cánh tay của cô. Bàn tay anh nắm lấy tay cô đi thẳng ra khỏi Phòng ngủ chính.
Trừ bỏ phòng ngủ, Kỷ Ngôn Tâm chưa từng xem qua những chỗ khác trong nhà riêng của Tưởng Đình Kiệt.
Dọc theo đường đi, ánh mắt của cô tò mò nhìn xung quanh. Hiển nhiên bộ dáng rất muốn tham quan chụp ảnh.
"Chờ ăn cơm xong, tôi sẽ cho cô thời gian đi tham quan."
"Thật ư?"
Kỷ Ngôn Tâm lập tức tươi cười, ánh mắt sáng lấp lánh.
Lúc này, Tưởng Đình Kiệt đưa cô đến đình nhỏ trong hoa viên. Người làm đã đợi sẵn ở chỗ này, trên bàn là cơm trưa mà đầu bếp đã chuẩn bị tốt. Nhưng ngài Tưởng cũng không cố ý phân phó khẩu vị yêu thích của cô Kỷ này, điều này làm cho đầu bếp khi nấu ăn có cảm giác áp lực nặng như núi đè. Nếu cô Kỷ không hài lòng với bữa cơm đầu tiên thì hậu quả rất nghiêm trọng.
Bản thân Kỷ Ngôn Tâm cũng không biết thân phận của cô vô cùng tôn quý ở trong mắt đám người làm.
"Ăn cơm đi."
"Một mình tôi ăn sao?"
Kỷ Ngôn Tâm nhìn thấy trên bàn chỉ có một bộ đồ ăn.
Tưởng Đình Kiệt lười biếng ngồi bên bàn ăn, bưng ly cà phê lên, nhẹ hất cằm ý bảo cô ngồi xuống.
"Tôi ngồi cùng cô."
"Vâng."
Kỷ Ngôn Tâm không phủ nhận trong lòng cô rất thích Tưởng Đình Kiệt nói sẽ làm gì đó cùng mình. Mặc kệ nghe bao nhiêu lần, cô cũng đều cảm thấy rất ấm áp.
Sau đó, cô thật sự rất đói nên bắt đầu ăn cơm. Nhưng khi cô đang ăn thì ánh mắt cũng luôn không chịu khống chế mà nhìn Tưởng Đình Kiệt đang ngồi đối diện. Cô phát hiện đây là lần đầu tiên nhìn thấy anh mặc quần áo ở nhà mà không phải tây trang, mỗi động tác giơ tay nhấc chân đều toát nên khí chất ưu nhã mê người.
Tưởng Đình Kiệt dường như hoàn toàn không thèm để ý ánh mắt si mê của Kỷ Ngôn Tâm dừng lại trên người anh. Anh bắt chéo hai chân dài, uống cà phê, xem báo, hình ảnh đẹp như một bức họa.
Lúc này, đám người làm đứng cách đó không xa nhìn thấy hình ảnh thân mật của ngài Tưởng và cô Kỷ, trong lòng đã rõ ràng quan hệ của hai người.
"Đồ ăn không hợp khẩu vị sao?"
Tưởng Đình Kiệt đột nhiên xoay người đụng phải ánh mắt của Kỷ Ngôn Tâm.
Kỷ Ngôn Tâm xấu hổ chớp mắt, cười tủm tỉm nói: "Là vì dáng người của ngài Tưởng nóng bỏng mê người."
Chỉnh sửa cuối: