Ngôn Tình [Edit] Nếu Tình Yêu Là Bi Kịch - Đồng Tiểu Văn

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi quỳnh anh 2209, 10 Tháng mười một 2020.

  1. Minh Nguyệt Mạn

    Bài viết:
    9
    Phụ chương 1: Cung Tư Dạ và Tô Lạc

    Editor: Minh Nguyệt Mạn


    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Cung tiên sinh, ngài đã trở lại! Đi công tác một tháng, có thuận lợi không?" Quản gia tiếp nhận áo ba-đờ-xuy hắn tiện tay cởi ra, ngữ khí thành khẩn mang theo kính ý.

    Quản gia là một người đàn ông 50 tuổi, trên đỉnh đầu đã đầy tóc bạc. Ở Cung gia đã 20 năm, vẫn luôn trung thành và tận tâm, luôn làm hết phận sự của mình.

    Cung Tư Dạ cũng vô cùng tôn trọng ông, xưng ông là lão Cố. Ngày thường cũng chỉ gọi ông đến lái xe, trông nhà.

    "Cũng được."

    Ngữ khí hắn bình thản, đổi giầy, liền vội vàng chạy lên trên lầu, gọi điện thoại cho cô gái kia.

    Lúc này đã hơn rạng sáng một chút.

    Đầu dây điện thoại bên kia, Tô Lạc còn chưa nhìn màn hình điện thoại, liền tiếp luôn.

    "Lạc Lạc, tôi đã trở về!"

    Âm thanh quen thuộc kia vang lên, trầm thấp mà đầy từ tính.

    Lam cô đang mơ màng ngủ lập tức thanh tỉnh, nhìn mà hình di động, Cung Tư Dạ!

    Chỉ một câu ngắn ngủi của hắn, khiến cô cảm thấy mao cốt tủng nhiên*.

    *Mao cốt tủng nhiên:

    1. Cực kì kinh hãi. ◇Tây du kí 西 : "Long Vương kiến thuyết, tâm kinh đảm chiến, mao cốt tủng nhiên" , , (Đệ nhị hồi) Long Vương nghe nói, khiếp đảm kinh hồn, lông tóc dựng đứng.

    2. ☆Tương tự: "Bất hàn nhi lật" , "đảm chiến tâm kinh" , "tâm kinh đảm khiêu" .

    3. ★Tương phản: "Diện bất cải dong" , "vô sở úy cụ" .

    "Sao không báo cho tôi biết khi nào anh về, đểtôi tới đón."

    "Em bây giờ đến cũng không muộn."

    "Hiện tại đã khuya, anh đã bình an về đến nhà, ngày mai lại gặp đi!"

    Giọng của Tô Lạc rất nhỏ, Cung Tư Dạ phải áp sát tai vào điện thoại, mới có thể nghe rõ cô đang nói cái gì.

    "Hắn đang ngủ bên cạnh em?"

    Tô Lạc không trả lời, cô đã cảm giác được ngữ khí hờn giận của hắn.

    "Hiện tại tới đây! Đừng để tôi phải nói tới lần thứ hai."

    Tô Lạc biết tính tình của hắn, nếu không làm theo yêu cầu của hắn đến, hắn thật sự cái chuyện điên cuồng gì cũng có thể làm ra.

    Bọn họ đi làm cùng công ty, cô chỉ là một tiểu viên chức, mà Cung Tư Dạ ở đây, là Tổng Giám đốc công ty.

    Đại boss của cô.

    "Tôi sẽ."

    "Đây mới là Lạc Lạc nghe lời của tôi, đã muộn rồi, một mình em ngồi xe không an toàn, tôi sẽ bảo lão Cố nửa giờ sau đi đón em."

    "Được."

    Cắt đứt điện thoại, lòng cô lại thật lâu sau cũng không thể bình tĩnh.

    Nhìn thấy Lương Chấp Thành ngủ bên cạnh mình, cô vừa tự trách lại vừa bất đắc dĩ.

    Động tác cô rời giường rất nhẹ, sợ đánh thức anh.

    Nếu anh tỉnh hỏi muộn như vậy còn đi đâu, cô thật sự là đáp không được.

    "A Thành, em nhất định sẽ không để cho anh phải ngồi tù đâu!"

    Mặc quần áo, khoác thêm một cái áo khoác vải nỉ áo ba-đờ-xuy liền xuống lầu.

    Thời tiết cuối mùa thu thực lạnh cũng thực hàn, đi ra khỏi thang máy, một trận gió thổi từ chính diện tới, không khỏi khiến cô gắt gao lấy đem áo ba-đờ-xuy bao lấy cả thân hình mảnh khảnh của mình.

    Lão Cố đúng giờ đứng ở cửa tiểu khu, cô nhớ rõ biển số xe, chiếc xe này cô từng ngồi không chỉ một lần.

    "Tô tiểu thư, đã lâu không gặp!"

    Cung Tư Dạ đi công tác một tháng, Tô Lạc liền có một tháng không đến Cung Gia.

    Tô Lạc lễ phép cười cười với ông, "Đã lâu không gặp~"

    Mùa thu đối với rất nhiều người mà nói là duy mĩ**, chỉ đối với Tô Lạc mà nói là tịch liêu***.

    **Duy mĩ: Yêu cái đẹp

    * * *Tịch liêu: Vắng vẻ, đìu hiu, buồn bã, cô đơn.

    Cô không thích mùa thu, nhất là mùa thu năm nay.

    Lá cây mờ nhạt rơi đầy trên đoạn đường không bóng người, cô ngồi ở hàng ghế xe sau nhìn về phía ngoài cửa sổ, thương cảm ý du nhiên nhi sinh.

    Cung Tư Dạ, vốn dĩ là một người đàn ông không có liên quan gì đến cô, lại bởi vì một lần biến cố, hai người lại cùng xuất hiện, từ nay về sau cũng chém không đứt.

    Nửa giờ sau, xe đứng trước gia môn Cung Gia.

    Cô xuống xe, đứng hồi lâu, chậm chạp không tiến lên.

    "Tô tiểu thư, Cung tiên sinh chờ ngài đã lâu", quản gia nhắc nhở.

    Ông cũng biết khiến Cung Tư Dạ chờ lâu, sẽ chỉ làm hắn phát tính tình lớn hơn nữa, chuyện đó đối với Tô Lạc cũng là bất lợi.

    "Cháu biết, cháu đi vào đây."

    Đi vào nhà, đối với cô cũng giống như đi vào vực sâu.

    Mỗi một bước đều thực gian nan, cô cố gắng đi thật chậm, thầm nghĩ muốn thấy hắn muộn hơn một chút.

    Nhưng mà Cung Tư Dạ đã đứng ở cầu thang, chính trực nhìn thẳng vào cô.

    "Đi chậm như vậy, không muốn thấy tôi?"

    Hắn hỏi trắng ra, cũng đang hỏi tới tận sâu trong lòng của cô.

    Đúng vậy, cô không muốn nhìn thấy hắn, chỉ là cô không thể nói như vậy.

    "Sao có thể chứ, chỉ là sợ anh đang ngủ, tôi lại đánh thứcanh.."

    "Có em, tôi làm sao có thể ngủ được!"

    Hắn đi lên, không chờ Tô Lạc phản ứng, liền ôm lấy cô, vác vào phòng.

    "Tôi không ở cạnh, em liền không ăn uống tử tế gì sao? Cảm giác gầy đi không ít?"

    Đặt cô lên trên giường, hôn môi từ môi đến cổ cô.

    "Không có tiền.."

    "Tôi trước khi đi công tác, không phải cho em năm vạn sao? Không đủ dùng?"

    "Tôi phải giữ lai, để trả cho anh.."

    Hắn dừng hôn lại, ánh mắt nhìn về phía cô.

    "Vội kiếm tiền như vậy, là vì vội vã muốn rời khỏi tôi sao?"

    "A Thành nợ anh bảy ngàn vạn, nếu không đúng hạn trả lại cho anh, anh ấy sẽ phải ngồi tù."

    "Tôi không tố cáo hắn ta, cũng không vội bắt hắn ta trả tiền."

    "Nhưng nếu tôi không nghe lời anh, anh có thể tố cáo anh ấy mọi lúc mà, không phải sao?"

    "Cho nên?"

    "Cho nên tôi sẽ nhanh chóng kiếm đủ tiền, trả nợ cho anh."

    "Bảy ngàn vạn! Em định kiếm trong bao lâu? Hắn ta có biết vị hôn thê của hắn, vì thay hắn trả nợ, vì không để cho hắn ta ngồi tù, ủy khuất bản thân ở với tôi không?"

    "Anh đừng nói cho anh ấy biết!"

    "Xem ra hắn ta vẫn chưa biết."

    Mắt Tô Lạc mở to, thực hoảng sợ. Cô thật sự không hy vọng Lương Chấp Thành biết chuyện này, cô không hy vọng anh sẽ khinh thường mình.

    "Anh muốn làm?"

    "Tôi cái gì cũng không muốn, chính là thật sự rất ghen tị với hắn ta, vì cái gì hắn có thể như thế dễ dàng giành được sự toàn tâm toàn ý của em, mà tôi ngay cả được em cười cho một cái cũng khó khăn."

    Hắn cúi đầu, đặt cô ở dưới thân.

    Dáng người cường tráng và nước da màu đồng. Vẻ ngoài chững chạc và ổn định thường ngày của hắn khác hẳn với hắn lúc này.

    Những lọn tóc mái lưa thưa rải rác không đều trên trán, và một nụ cười nguy hiểm giương lên nơi khóe miệng.

    Ngũ quan hắn lập thể, con ngươi hữu thần. Cả người đều như phát ra đích mị lực, làm cho nhiều người liếc mắt xem một cái đã cảm thấy si mê.

    Từ nhân viên thực tập đến giám đốc điều hành trong tập đoàn công ty, không có người phụ nữ nào là chưa từng rung động trước hắn.

    Mà ở trong mắt Tô Lạc, hắn vừa là kẻ cao đến không thể với tới, lại vừa rất nguy hiểm.

    Nếu như không phải vì Lương Chấp Thành, cô hy vọng mình cả đời cũng không có liên quan gì đến hắn.

    Cô thầm an tâm đi làm, lấy lương.

    Lương Chấp Thành cũng vốn cũng là nhân viên trong công ty của hắn, lại trong một hạng mục bảy ngàn vạn, nổi lên tư tâm, đem hạng mục chuyển cho công ty đối thủ của Cung Tư Dạ.

    Công ty kia lấy lương cao cam kết với anh, lại lấy chức vị cao đến dụ dỗ anh, điều kiện tiên quyết là muốn anh mang theo tư liệu của khách hàng của tập đoàn Cung Thị.

    Anh động tâm, anh thề son sắt.

    Tô Lạc từng khuyên bảo anh, anh lại thủy chung không nghe.

    Anh nói, có lương cao, anh mới có thể mua nhà ở cái thành phố này, mới có thể đứng vững chân, trở nên nổi bật.

    Anh không muốn cả đời chỉ làm một nhân viên viên chức tầm thường, đến cả nhà cho thuê cũng không trả nổi.

    Công ty bên kia sau khi lấy được tư liệu khách hàng của tập đoàn Cung Thị, liền không phản ứng anh nữa.

    Lý do là, lần này anh có thể vì lợi ích của bản thân mà phản bội công ty cũ, về sau cũng sẽ vì ích lợi mà lại tiếp tục phản bội bọn họ, người như vậy, bọn họ cũng không dám dùng.

    Lương Chấp Thành tựa như chuột chạy qua đường, công ty hơi có chút mặt mũi đều không muốn thuê anh nữa.

    Mà hành vi của Lương Chấp Thành làm cho Cung Thị tổn thất bảy ngàn vạn, ngay cảtư liệu khách hàng cũng bị tiết lộ.

    Hắn hoàn toàn có thể cho anh ăn cơm tù, nhưng vào lần đầu tiên nhìn thấy Tô Lạc, sau khi biết được quan hệ hai người, hắn thay đổi chủ ý.
     
    Sai NguyenMạnh Thăng thích bài này.
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...