Welcome! You have been invited by TuyetLinhLinh7823 to join our community. Please click here to register.
Bài viết: 47 Tìm chủ đề
Chương 29: Lôi ái khanh, có cá lớn!

Editor: SugarSphynx

Beta: Tuyết Phi Ly

[HIDE-THANKS]
Cùng lúc đó, khu vực lân cận của biệt thự Nguyên soái Lôi cũng không hề yên tĩnh. Bên ngoài có không ít phóng viên đang chầu trực, xen lẫn trong đó là các thế lực quần chúng đang ngầm quan sát, họ ước có thể xuyên qua được bảo vệ bên ngoài phủ Nguyên soái, trực tiếp chạy tới trước cửa xếp hàng chờ.

Nhưng dù sao thì nơi này cũng là phủ đệ của Nguyên soái quân đoàn 7 và cũng là Hoàng đế bệ hạ sắp kế nhiệm.

Dù có nóng lòng tới đâu đi chăng nữa thì họ cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Điều duy nhất họ có thể làm là gửi thiệp mời cho quản gia phủ Nguyên soái để được cho phép tiến vào bên trong.

Vì vậy, khi lão quản gia mang bình tưới nước đi tưới cho luống hành thì quang não của ông đã nhận được một loạt thông báo về thiệp mời nhiều như dính phải virus.

Mấy năm qua Nguyên soái Lôi đã làm một anh hùng chiến đấu ngăn cản trùng thú, bảo vệ an toàn cho đế quốc, mỗi khi ngài trở về phủ Nguyên soái sau những trận chiến cũng đã từng xảy ra tình trạng này. Nhưng từ sau khi Nguyên soái Lôi bị thương nặng thì tình hình lại có nhiều thay đổi đáng kể.

Cũng giống như ngày hôm qua, sau khi Nguyên soái Lôi về đến phủ vào buổi chiều nhưng phủ Nguyên soái cũng không nhận được tin tức gì dù là danh thiếp từ phóng viên của Đế Tinh như thường lệ.

Hôm qua lão quản gia đã chờ đợi Nguyên soái về nhà, ông cũng dựa theo dặn dò của Nguyên soái để sắp xếp công việc ở vườn sau.

Cho nên ông cũng không biết hôm qua Nguyên soái đã bị đối xử thế nào ở cảng hàng không Đế Tinh, cũng không biết Nguyên soái Lôi lúc này đã được nhận định là Hoàng đế đế quốc.

Đó là lý do vì sao lão quản gia lại lấy làm lạ khi nhận được những thiệp mời thăm hỏi tới bất ngờ như thủy triều này.

Lúc quản gia quyết định đi tìm Nguyên soái thì bên kia, Nguyên soái đã mặc một thân trang phục thường ngày, đi ra từ hướng của tòa nhà chính.

Lúc này, Vu Hiểu Thao đang chăm chú ngắm nhìn cây gia vị tương lai của mình, nghe được tiếng bước chân liền phi như bay qua chỗ Lôi Khải Hoành.

Chuyện vui vẻ như thế này phải chia sẻ cùng người khác thì niềm vui mới được nhân đôi!

Lão quản gia đang đi thì bước chân thoáng chốc đã dừng lại.

Ông nhìn quả cầu cam trắng với bộ lông ngắn thẳng một đường hướng về Nguyên soái của họ, men theo cánh tay của Nguyên soái trèo lên trên, nhào vào lồng ngực Nguyên soái, làm cho ngài Nguyên soái lạnh lùng trong phủ đệ cũng lạnh lẽo đìu hiu này thoáng cái thay đổi trạng thái.

Quả thật khuôn mặt tràn ngập gió xuân, giống như có thể ngay lập tức ra ngoài hẹn hò đến nơi!

Khụ khụ khụ, gần đây trong đầu đều toàn cây cỏ nên chắc ông điên mất rồi.

Lão quản gia gạt bỏ tưởng tưởng kỳ lạ vừa bất chợt nảy ra của mình, cúi đầu liếc nhìn cây tiêu nhỏ và luống hành trên mặt đất..

Mặc dù sở thích của Nguyên soái bỗng nhiên trở nên kỳ lạ bất thường do sự xuất hiện của mèo nhỏ này, nhưng cho dù là vậy thì cây tiêu Nguyên soái trồng cũng là cây tiêu ưu tú nhất Đế quốc! Hành.. Hành lá kia cũng vậy.

Bên này tâm trạng lão quản gia đang nảy sinh những thay đổi lớn.

Bên kia Vu Hiểu Thao lại hưng phấn: "Meo meo meo!"

Lôi ái khanh, trẫm trồng hành ở bên đó, là hành đấy!

Lôi Khải Hoành gật đầu.

Mặc dù không biết tại sao Quất Tọa nhỏ lại kêu "meo meo" liên tục, nhưng nghe âm thanh vang lên tràn đầy sự vui vẻ thì chắc hẳn là một chuyện rất đáng để vui mừng.

Vu Hiểu Thao lại tiếp tục: "Meo meo meo!"

Lôi ái khanh, trẫm muốn trưng dụng cả vườn sau này của anh, có được không?

Trẫm sẽ dùng cách khác để bồi thường cho ái khanh.

Lôi Khải Hoành lại gật đầu lần nữa, xoa bộ lông của mèo nhỏ đang gầm gừ, tiện thể chuyển qua bế nó lên.

Bất kể là nói cái gì, Quất Tọa nhỏ vui vẻ là tốt rồi.

Vu Hiểu Thao được bế lên đi ra ngoài, cậu hơi do dự, bám vào cánh tay của người này rồi quay đầu nhìn mầm hành giống phía xa xa: "Meo meo."

Nếu không phải là đi ra ngoài câu cá thì trẫm rất muốn được ở lại nhìn chúng mày đơm hoa kết trái.

Lão quản gia: .

Ông dường như vừa được chứng kiến cuộc đối thoại giữa người và mèo!

Tại sao Nguyên soái có thể nghe hiểu được mèo nói chuyện vậy? Còn một điều nữa là ông vừa định nói với Nguyên soái cái gì nhỉ? Thôi quên đi, không có gì quan trọng cả.

Vì thế lão quản gia nhìn theo hướng họ đi về bãi đỗ xe, nhìn Nguyên soái lái xe bay rời đi.

Rồi sau đó, lão quản gia quay trở lại vườn sau, chào hỏi người máy làm vườn rồi vòng qua chỗ cây tiêu nhỏ tưới nước cho nó.

Về phần thiệp mời thăm hỏi như thủy triều kia, tất cả đã bị ném ra sau đầu mất rồi.

Cùng lúc đó, thời điểm chiếc xe bay đột nhiên bay ra khỏi biệt thự của Nguyên soái, những người đang ngồi xổm chầu trực ở gần đó chợt sửng sốt.

Chờ tới khi xe huyền phù đi rồi, họ mới hoảng hốt phản ứng lại. Đó có thể là xe huyền phù của Nguyên soái Lôi!

Trong chốc lát, tất cả mọi người đều dâng trào cảm xúc, ai nấy đều khởi động thiết bị bay và xe bay của mình đuổi theo.

Nhưng người lái xe bay phía trước là bậc thầy lái cơ giáp lợi hại nhất Đế quốc, tất cả đội quân cơ giáp trong quân đoàn 7 đều là do hắn một tay huấn luyện ra.

Ở đế tinh này.. mọi phóng viên hay cảnh vệ đều không thể chạm nổi tới đuôi xe của hắn, vừa mới đuổi theo không tới vài phút thì người đã mất dấu.

Sau đó có người bắt đầu suy đoán.

Lúc này Nguyên soái vội vàng ra khỏi phủ thì sẽ đi nơi nào?

Theo lẽ thường, một người sắp trở thành Hoàng đế bệ hạ, chuyện gấp gáp nhất chẳng có gì ngoài thừa kế đế vị và khởi động cơ giáp thừa kế!

Cho nên e rằng Nguyên soái Lôi đã trực tiếp tới cung điện Hoàng gia!

Vì thế, có người dựa theo phương hướng biến mất của Nguyên soái Lôi nhằm về phía cung điện Hoàng gia mà đi.

Mà một khi có người dẫn đầu thì tự nhiên có nhiều người cùng thuận theo.

Sau đó nhóm người vây quanh phủ Nguyên soái đều ngay lập tức dời mặt trận tiến thẳng về cung điện Hoàng gia!

Lúc này, trong xe bay của Nguyên soái Lôi.

Vu Hiểu Thao cuộn hai chân lại, thảnh thơi nằm trên đùi người này, đôi mắt mèo nhìn chằm chằm đôi tay điều khiển huyền phù của người nào đó.

Nếu không phải do lần trước ồn ào đòi lái cơ giáp tới suýt chút nữa chết vì đói thì Vu Hiểu Thao đúng là muốn thử cảm giác được một lần lái xe bay là thế nào.

Lôi Khải Hoành điều khiển chiếc xe bay bằng tay, nhìn chiếc xe đã hòa vào dòng xe cộ như thường thì vươn tay chỉnh xe bay sang chế độ tự lái, giơ tay sờ soạng đầu mèo nhỏ một phen, gãi gãi cái cằm của nó.

Vu Hiểu Thao "meo" một tiếng rồi lật người, lộ ra cái bụng nhỏ trắng mềm.

Lôi ái khanh đã có thời gian thì mát xa cho trẫm một chút đi.

Vì thế, Nguyên soái Lôi - vị Hoàng đế bệ hạ được vô số người chờ đợi ở cung điện Hoàng gia - giờ phút này trở thành máy mát xa hình người cho mèo Hoàng đế thực thụ nào đó.

Hồ Thiên Thành, một cái hồ nhân tạo lớn nhất nằm trong khu vực săn bắt của Đế Tinh.

Mặt hồ chia làm hai khu vực: Nước ngọt và nước biển, có hệ thống tuần hoàn độc lập hỗ trợ, bên trong nuôi thả các loại cá cho dân chúng thả câu.

Người dân đế quốc chỉ cần trả một khoản chi phí nhất định là có thể vào nơi này thả câu, những vật dụng cần thiết thì thanh toán bằng tinh tệ.

Trước khi xe huyền phù của Nguyên soái Lôi tới thì Bạch Hào đã làm xong xuôi hết các thủ tục.

Lôi Khải Hoành chọn một vùng nước tương đối trống trải, hướng mắt về phía nào cũng không gặp được một bóng thuyền hay bóng người.

Vu Hiểu Thao bám vào thân tàu biến ra từ chiếc xe bay đang nổi trên mặt nước, duỗi đầu nhìn vào trong hồ.

Hương vị tanh mặn đặc trưng của nước biển ập vào mặt, Vu Hiểu Thao giơ chân xoa xoa cái mũi, lùi về sau từng bước, thu chân lại ngồi bên người Lôi Khải Hoành.

Sự thật đã chứng mình rằng một số người dù có tài năng xuất sắc ở mặt nào đó nhưng ở phương diện khác thì không tránh khỏi lơ mơ thiếu kinh nghiệm.

Cuối cùng, sau hai tiếng, mồi câu đã quăng xuống nước vô số lần, một người một mèo vẫn như trước không thu hoạch được gì.

Vu Hiểu Thao: .

Trẫm quả nhiên đã có tín nhiệm mù quáng với Lôi ái khanh.

Lôi Khải Hoành: .

Tất cả kỹ thuật thả câu đều giống hệt như những gì hắn tra được trên mạng.

Vì sao lại không thu hoạch được gì?

Ngay khi Lôi Khải Hoành chuẩn bị thực hành thêm vô số lần thả câu nữa, Vu Hiểu Thao đang nằm bên cạnh xe bay, nhàm chán vợt nước thì đột nhiên nhảy dựng lên kêu "meo" một tiếng, lông toàn thân dựng hết lên thành một cục bông xù.

Lôi Khải Hoành ném cần câu định kéo mèo nhỏ lên.

Chỉ thấy mèo nhỏ một lần nữa lại men theo cạnh xe bay, duỗi đầu trừng mắt nhìn dưới nước.

Đồng thời một bàn chân hướng về phía hắn gọi: "Meo meo meo!"

Lôi ái khanh tới đây mau! Có cá lớn!

Lôi Khải Hoành bước vài bước qua, ngồi xổm xuống, theo tầm mắt mèo nhỏ nhìn xuống.

Hắn vừa liếc nhìn thì thấy một bóng đen, đột ngột có một vật lớn xẻ nước lao tới. Đó là một con cá lớn có thể bằng mười chiếc xe bay, há to cái mồm như chậu máu ngoạm vào xe bay của họ.

Vu Hiểu Thao: !

Trong cơn hoảng loạn, Vu Hiểu Thao tháo chạy về trên vai Lôi Khải Hoành.

Ngay khi miệng con cá lớn sắp cắn xé chiếc xe bay thì thân xe đã mở lồng bảo vệ đánh bật con cá lớn ra ngoài.

Vu Hiểu Thao thở ra một hơi, đồng thời nước miếng cũng tràn ra.

Con cá này lớn như vậy, đủ ăn rồi!

Vì thế cậu cọ cọ mặt bên trái của Lôi Khải Hoành: "Meo meo?"

Lôi ái khanh, nếu đây là khu thả câu, vậy thì con cá lớn này có thể ăn được đúng không?

Lôi Khải Hoành quay đầu sờ mèo nhỏ như muốn trấn an nó.

Sau đó hắn liền thấy được giọt nước lấp lánh bên miệng mèo nhỏ.

Lôi Khải Hoành: . Đây là nước miếng à?

Vu Hiểu Thao ngoan ngoãn một cách kỳ lạ, dưới ánh mặt trời, đôi mắt mèo to tròn, xinh đẹp chớp chớp nhìn Lôi Khải Hoành.

Hàm ý biểu đạt trên mặt quá rõ ràng.. Có thể ăn nó không?

Tầm mắt Lôi Khải Hoành chuyển sang con cá lớn đang loanh quanh bên ngoài xe bay định ngoạm cắn, khóe miệng hắn co rút: "Không thể ăn được."

Sau đó hắn thấy vẻ mặt đầy dấu chấm hỏi của mèo nhỏ.

Lôi Khải Hoành giải thích: "Nghe nói loại cá này không có bộ phận bài tiết. Nó dựa vào da trên cơ thể để vận chuyển bài tiết ra ngoài nên trong thịt có chứa vị mặn và vị nước tiểu."

Vu Hiểu Thao: .

Tốt lắm, trẫm đã biết, ái khanh không cần giải thích nữa.

Vu Hiểu Thao nhìn con cá lớn bơi xa, tâm trạng hết sức tiêu điều.

Lôi Khải Hoành thô bạo sờ soạng nó một phen, dứt khoát để Bạch Hào gửi thông báo cho lão quản gia rằng trưa nay sẽ ăn cá, càng nhiều cá càng tốt.

Sau đó, một người một mèo không thu hoạch được gì, buông tha việc thả câu rồi lái xe bay trở về.

Lôi Khải Hoành vừa mới dừng xe lại thì Vu Hiểu Thao đã mở cửa xe nhảy xuống dưới, một đường chạy vội về phía vườn sau.

Đúng như những gì cậu dự đoán, lúc cậu đi, những mầm hành đã phát triển thành những cây hành nhỏ cao 20cm thơm ngon, màu xanh nhạt dịu dàng, vô cùng đáng mừng. Hơn nữa, những chiếc lá xanh nhạt dịu dàng này rõ ràng ẩn chứa linh lực, so với thực vật bình thường ở thời không này thì nó còn mang nhiều linh lực hơn.

Nước miếng của Vu Hiểu Thao sắp chảy ra tới nơi rồi.

Hôm nay tuy trẫm không câu được cá nhưng trẫm có hành!

Cậu lại chạy một đường tới trước mặt Lôi Khải Hoành, móng vuốt bám vào quần của người này: "Meo!"

Lôi ái khanh, anh đến đây với trẫm!

Lôi Khải Hoành nhìn mèo nhỏ chạy trước vài bước, đuổi theo bước chân của nó cùng đi tới trước cây hành lá.

Bàn chân của Vu Hiểu Thao cẩn thận chọn một cây hành lá nhỏ lớn nhất, đôi mắt mèo to tròn kiên định nhìn về phía Lôi Khải Hoành: "Meo!"

Lôi Khải Hoành nhướn mày, không hiểu gì.

Bàn chân của Vu Hiểu Thao dùng sức dẫm cây hành lá nhỏ.

Lôi Khải Hoành: .

Đây không phải là loại thực vật đặc biệt hiếm lạ của mèo nhỏ này hay sao?

Lần đó khi hắn suýt nữa nhổ đứt cái cây nhỏ, mèo nhỏ này còn thiếu điều chưa khóc lên.

Bàn chân Vu Hiểu Thao lay lay giẫm giẫm cây hành nhỏ, nhổ đứt rễ của nó.

Ở nơi cây hành bị tách ra ngay lập tức có một hương vị cay nồng kích thích tỏa ra.

Vì thế, cái mũi nhạy cảm của Thao Thiết nào đó hơi sặc, mắt mèo mơ hồ chảy ra nước mắt.

Vu Hiểu Thao nâng chân bịt chặt mũi, buồn bực kêu một tiếng với Lôi Khải Hoành: "Meo?"

Lôi ái khanh, đồ ăn này, anh có biết không?

Trong nháy mắt, ngay khi mèo nhỏ nhổ đứt một gốc hành lá nhỏ, Lôi Khải Hoành có một cảm giác khác thường trong khứu giác, giống như giác quan đã bị đóng lại từ trước tới nay đột ngột bị mở ra, một hương vị hơi cay nồng kích thích tiến thẳng vào hô hấp của hắn.

Lôi Khải Hoành nâng tay xoa xoa cái mũi, cúi đầu nhìn mèo nhỏ cũng đang bịt mũi giống vậy, khóe miệng giần giật, xách mèo nhỏ lên, tiện thể cầm theo hai cọng hành nhỏ vừa bị nhổ theo.

Khi trở về nhà chính, Vu Hiểu Thao liên tục thúc giục: "Meo meo meo!"

Lôi ái khanh, nhanh nhanh nhanh, nhất định phải tới kịp chỗ đồ ăn lão quản gia đã làm trước đó.

Hành lá vừa được nhổ, tới chậm thì ăn sẽ không tươi ngon nữa!

Vì thế, khi một người một mèo vọt tới phòng bếp.

Lão quản gia: .

Đói tức mức đấy cơ à? Vừa làm xong đồ ăn là đã vội vàng tới đây ăn rồi?

Sau đó lão quản gia thấy Nguyên soái của họ giơ tay đưa qua hai cọng màu xanh non nớt nhỏ dài bằng hai đốt ngón tay.

Lão quản gia: .

Ngài không nên làm vậy đâu?

Lão quản gia theo bản năng liếc nhìn người máy đang nấu cơm ở phòng bếp, bên kia đã sắp xếp rất nhiều nguyên liệu nấu ăn, chúng đều là nguyên liệu nấu ăn thiên nhiên được cung cấp và xử lý tốt, cũng không có loại hành lá rõ ràng là vừa ngắt ra này.

Chẳng lẽ..

Khóe miệng lão quản gia co rúm. Ngọn cây nhỏ trong một đêm phát triển thanh cây tiêu còn chưa tính, mầm hành lá kia lại có thể nửa ngày đã phát triển thành hành lá nhỏ sao?

Có lẽ nào vườn sau thật ra là một mảnh đất siêu màu mỡ, cực kỳ thích hợp cho cây nông nghiệp sinh trưởng sao?
[/HIDE-THANKS]

* * *

EDIT BY NHẤT THẾ AN YÊN
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 47 Tìm chủ đề
Chương 30: Trẫm nhỏ yếu, đáng thương, bất lực

Editor: SugarSphynx

Beta: Tuyết Phi Ly

[HIDE-THANKS]
Tất nhiên, cho dù đất ở vườn sau có siêu màu mỡ, chủng loại thực vật có thể phát triển một cách nhanh chóng, nhưng..

Cây hành lá này còn chưa to bằng ngón tay út, còn chưa trưởng thành đã bị vặt xuống đưa đến phòng bếp.

Nguyên soái, ngài phải gấp gáp đến cỡ nào vậy?

Ông già này đã nhìn ngài lớn lên, tình huống của ngài như nào tôi còn không rõ sao, ngài nếm được ra hương vị gì sao?

Nhưng lão quản gia vừa ngẩng đầu lên liền thấy hai đôi mắt.

Đôi mắt của Nguyên soái ông đã nhìn nhiều năm thì tạm thời không đề cập tới, nhưng đôi mắt mèo to tròn trong suốt của mèo nhỏ đang ở trên cánh tay Nguyên soái kia lóe sáng, tràn ngập sự mong chờ, có thể làm cho lòng người tan chảy.

Vì thế, lão quản gia một lần nữa lại nhìn thấy và ngầm hiểu cảnh này.

Tất cả mọi nghi ngờ đã được hóa giải, ông cũng cực kỳ thuận tay mà nhận hai cọng hành xanh mướt, lưu loát mang đi rửa.

Sau khi điều khiển người máy tránh qua một bên, lão quản gia nhanh nhẹn cắt nhỏ hành lá đã được rửa qua nước sạch, đồng thời lấy ba quả trứng gà tươi từ chỗ nguyên liệu nấu ăn, đập vào trong bát, trút chỗ hành vừa thái nhỏ vào rồi cho thêm chút muối.

Sau đó, phòng bếp vang lên âm thanh lanh lảnh có tiết tấu khi ông khuấy trứng gà.

Bên ngoài phòng bếp, một người một mèo nhìn chăm chú chất lỏng màu vàng nhạt kết hợp cùng những vụn hành lá xanh biếc được chiếc đũa khuấy đều.

Sau đó là bật bếp, thêm mỡ, đổ trứng vào rồi lật mặt trứng.

Mặc dù đã lâu rồi lão quản gia chưa tự mình nấu cơm nhưng tay nghề nấu ăn của ông vẫn chưa giảm sút. Một đĩa trứng hành thơm ngào ngạt nhanh chóng được đặt trên bàn.

Trứng gà màu vàng nhạt kèm hành lá xanh biếc xếp chồng trên chiếc đĩa trắng trên bàn.

Màu sắc và hương vị đều đủ cả!

Sau đó, Vu Hiểu Thao ngửi được mùi hương này thì say mê mà liếm mép.

Rồi cậu bám vào cánh tay của Lôi Khải Hoành, mềm mại mà kêu một tiếng: "Meo."

Lôi ái khanh, trẫm muốn ăn! Bây giờ, ngay lập tức!

Mà lúc này Lôi Khải Hoành đang nhíu mày nhìn đĩa trứng gà đã được lão quản gia chuẩn bị chu đáo trên bàn.

Trong hai mươi mấy năm qua, đối với hắn mà nói, vị giác của hắn đã không cảm nhận được chút gì nữa.

Nhưng bây giờ hắn lại ngửi được một mùi hương chưa bao giờ được trải nghiệm.

Hương vị này cũng không chỉ là mùi của hành lá trong trứng, mà hắn còn ngửi thấy mùi trứng rán với mỡ.

Vu Hiểu Thao đã thèm muốn chết rồi nhưng Lôi ái khanh đang ôm mình lại có thể ngồi im một chỗ!

Dưới tình thế cấp bách, Vu Hiểu Thao xoay người bò lên bàn, bám vào quần áo tới trước mặt Lôi Khải Hoành, định kêu "meo meo" hai tiếng biểu đạt ý muốn của mình, lại thấy ở khoảng cách gần, ánh mắt của Lôi Khải Hoành đang tỉ mỉ nhìn về đĩa trứng gà trên bàn kia.

Vu Hiểu Thao quay đầu, lão quản gia cũng giống như Lôi Khải Hành, cúi đầu nhìn xuống với ánh mắt khó tin nhìn đĩa thức ăn đơn giản nhất mình vừa làm ra.

Đương nhiên ông có tự tin với tài nghệ nấu ăn của mình, nhưng nếu phải biến một đĩa trứng gà bình thường thành một món ăn tinh hoa thì ông đúng là không làm được.

Nhưng, giờ phút này, đĩa trứng hành này, hương vị thơm ngon đang cuồn cuộn tỏa ra! Quả thật không thể tưởng tượng nổi.

Vu Hiểu Thao nhìn biểu cảm hai người kia: .

Trẫm đột nhiên có linh cảm không lành!

Tuy rằng hành lá là từ vườn sau của Lôi ái khanh mà ra, thức ăn là do lão quản gia tự mình làm ra, nhưng mà..

Trẫm đói lắm, cho tới tận bây giờ trẫm cũng chưa được ăn no đâu.

Đây có thể là lần đầu tiên từ lúc chào đời tới nay trẫm được trải nghiệm cảm giác ăn no bụng là như thế nào.

Hai người còn định tranh giành đồ ăn với một con mèo cam nhỏ chưa được ăn no sao, không biết thế là độc ác lắm hay sao?

Vì thế, Vu Hiểu Thao bám vào vai Lôi Khải Hoành, nhẹ nhàng kêu: "Meo, meo meo."

Lôi ái khanh, trẫm đói bụng.

Mấy tiếng kêu "meo meo" này, quả thật là như một điệp khúc, chứa đựng ba phần thê lương, bảy phần tội nghiệp.

Thật nhỏ yếu, đáng thương, bất lực.. Có thể ăn (hết sạch) được chưa!

Quả thật xoáy thẳng vào tâm hồn, làm người ta phải nhìn nhận lại bản thân, liệu mình đã làm chuyện gì có lỗi với mèo nhỏ này hay không.

Sau đó, Nguyên soái Lôi tỉnh táo lại, nâng tay sờ đầu mèo nhỏ, xoa xoa vỗ về nó.

Nhưng dứt khoát chưa làm cái gì với bàn đồ ăn kia!

Vì thế Vu Hiểu Thao lo lắng, nóng nảy, đột ngột nâng bàn chân chạm vào khuôn mặt tuấn tú của Nguyên soái Lôi..

Bưng nó lên, cái đầu của con mèo nhỏ cũng lại gần, nghiêng đầu cọ cằm người này một trận.

Một bên cọ, một bên tội nghiệp kêu: "Meo meo meo."

Lôi ái khanh, Tổng tư lệnh Lôi, Nguyên soái Lôi à.

Lôi Khải Hoành bị cọ: .

Lão quản gia đứng nhìn Lôi Khải Hoành bị cọ: .

Được rồi, họ đã hiểu rồi.

Món ăn này có thơm tới mức nào đi chăng nữa thì nó cũng là của mèo nhỏ kia hết.

Sau đó, dưới ánh mắt hài hước của lão quản gia, Lôi Khải Hoành bưng đĩa trứng đặt lên bàn.

Mèo nhỏ tham ăn đói bụng nào đó đã thành công vượt qua cửa ải, nhảy xuống từ trên người người nào đó, chạy nhanh tới đĩa trứng hành còn đang bốc lên hơi nóng.

Vừa mềm lại vừa thơm.

So với những gì cậu đã từng ăn qua thì nó ngon hơn gấp nhiều lần!

Con mèo nhỏ nào đó vừa ăn vừa phát ra tiếng vang gầm gừ, quả thật không thể thỏa mãn hơn.

Lôi Khải Hoành dựa vào ghế ngồi ở bên cạnh, nhìn con mèo nhỏ ăn tới thích chí thì khóe miệng hắn hơi nhếch lên.

Mặc dù đây là lần đầu tiên hắn ngửi được mùi hương khiến người ta muốn gắp ăn là như thế nào, những hắn cũng không đến mức tranh giành đồ ăn với Quất Tọa nhỏ.

Huống chi, bàn đồ ăn này rõ ràng là thứ mà Quất Tọa nhỏ đã chờ mong từ lâu.

Chỉ là hắn có hơi buồn cười.

Đối với con mèo thuộc giống loài có trí tuệ cao trước mắt này, hóa ra nguyên nhân mà nó xem trọng những gì mình trồng chính là để phục vụ cho ăn uống.

Quả nhiên, đơn thuần đến mức làm người phải bật cười.

Vu Hiểu Thao ăn ngon lành đến mức phát ra âm thanh gầm gừ, số lượng ba quả trứng cũng không lớn, hai ba miếng cậu đã ăn hết hơn nửa.

Song song với việc thưởng thức đồ ăn thơm ngon tinh tế, cậu cũng cảm nhận được sự dễ chịu khi cái bụng thật sự được lấp đầy.

Chỉ là trong lúc vô tình, cậu thoáng nhìn thấy ánh mắt của Lôi Khải Hoành ở bên cạnh.

Đây là ánh mắt mà trước kia cậu chưa từng nhìn thấy từ bất cứ ai.

Giống như là lúc này dù cậu có làm bất cứ điều gì thì Lôi ái khanh cũng sẽ đáp ứng cậu, thậm chí là dung túng cậu vô điều kiện.

Trong chốc lát, không hiểu sao Vu Hiểu Thao lại hơi chột dạ.

Cậu ăn của Lôi ái khanh, mặc của Lôi ái khanh, còn để Lôi ái khanh thay cậu thu hút công kích.

Tuy rằng thể chất và tinh thần lực là do cậu cứu hắn, nhưng Lôi ái khanh có vũ khí mạnh mẽ như vậy, lại còn là một bậc thầy điều khiển cơ giáp bằng tay siêu đẳng của Đế quốc, cho dù thể chất và tinh thần lực của hắn không khôi phục thì dường như không có mấy ai đạt được năng lực như hắn.

Huống chi, cậu đã nói là phải bồi thường cho Lôi ái khanh rồi.

Lại chưa sắc phong Hoàng thái tử của Hoàng đế, bây giờ còn keo kiệt một đĩa trứng hành với hắn.. Điều này không tốt cho lắm.

Trẫm không thể keo kiệt như vậy được!

Hành lá ở vườn sau còn có thể mọc dài lại cơ mà!

Chắc chắn sau này trẫm còn có thể lấy ra những hạt giống khác nữa!

Món đầu tiên đã có, những món ngon khác còn xa vời hay sao?

Vì thế Vu Hiểu Thao lưu luyến mà liếm miệng, bàn chân đẩy đĩa trứng hành về phía Lôi Khải Hoành.

Lôi Khải Hoành nhướn mày: "Không ăn nữa sao?"

Vu Hiểu Thao khó khăn mà gật đầu, chuyển qua những món ăn trước mặt đã được lão quản gia chuẩn bị chu đáo.

Lôi Khải Hoành nhìn mèo nhỏ di chuyển chậm hơn bình thường, bật cười: "Quất Tọa nhỏ, cho tao chỗ còn lại sao?"

Vu Hiểu Thao quay đầu liếc nhìn hắn một cái, hùng hùng hổ hổ đập bàn chân xuống, gân cổ gào lên: "Meo!"

Đã biết rồi còn hỏi, ăn nhanh đi!

Lôi Khải Hoành chậm rãi lấy đôi đũa qua, gắp một miếng trứng hành mềm mại đưa vào miệng.

Hắn vốn chỉ định nếm thử một miếng, chọc mèo nhỏ một chút.

Sau đó, Lôi Khải Hoành phát hiện ra hương vị của món ăn này đã trực tiếp lật đổ nhận thức của hắn đối với đồ ăn.

Hắn còn.. suýt nữa cắn phải lưỡi của mình.

Mắt mèo to tròn của Vu Hiểu Thao yên lặng liếc nhìn hắn.

Lôi ái khanh, anh có che giấu đến thế nào cũng vô dụng thôi, trẫm đã sớm nhìn ra rồi.

Anh nhìn anh xem, ánh mắt đều đã sáng.. sáng lên đến vậy rồi?

Vu Hiểu Thao ngạc nhiên nhìn Lôi Khải Hoành trước mặt, duỗi đầu nhìn vào mắt của Lôi Khải Hoành.

Vừa rồi dường như có một ánh sáng đỏ lóe lên.

Nhưng nhìn kỹ lại thì cái gì cũng không có.

Mà lúc này Lôi Khải Hoành nhìn mèo nhỏ đang ghé sát lại gần, gắp một miếng trứng hành đưa tới bên miệng mèo nhỏ.

Mèo nhỏ nào đó theo bản năng lùi về sau từng bước.

Trẫm đây "nhất ngôn cửu đỉnh", tuyệt đối không hối hận.

Miếng trứng hành trên tay Lôi Khải Hoành đung đưa qua lại.

So với ham muốn ăn uống của hắn thì hắn càng thích nhìn mèo nhỏ vui vẻ no bụng.

Lão quản gia vừa mới trở về sau khi vòng một vòng tới vườn sau bị cảnh này làm cho cảm động không thôi.

Một người một mèo này nhường nhịn nhau, quả thật không còn gì ấm áp hơn.

Nhưng mà..

Lão quản gia ho nhẹ một tiếng: "Thưa Nguyên soái, tôi có thể làm thêm năm quả trứng nữa."

Vu Hiểu Thao và Lôi Khải Hoành: .

Làm sao có thể giống nhau được, đĩa trứng gà này tinh túy nằm ở hành lá chỗ vườn sau kia.

Sau đó, một người một mèo chợt quay đầu.

Lúc này, lão quản gia đang cầm trong tay một nắm hành lá đi tới phòng bếp!

Vu Hiểu Thao như bị dính đòn nặng nề, im lặng hai giây.

Lần này trẫm, trẫm lại phạm sai lầm rồi! Trẫm không nên đầu têu việc này..

Nếu trẫm không đầu têu thì lão già này sẽ không nghĩ tới việc nhổ hành ở vườn sau.

Nếu lão già không nhổ hành thì tất cả chỗ hành ấy đều có thể lớn lên.

Nếu tất cả chúng đều có thể lớn lên thì có thể làm nhiều đồ ăn hơn mà không chỉ rán mỗi năm quả trứng gà!

Lôi Khải Hoành lập tức buông đũa xuống, giơ tay về phía mèo nhỏ.

Vu Hiểu Thao ngẩng đầu liếc nhìn hắn một cái, bàn chân bước vài bước về phía trước rồi nhào đầu vào trong lồng ngực Lôi Khải Hoành.

Lôi ái khanh, trẫm luôn luôn nóng vội như vậy.

Lôi Khải Hoành đỡ sau lưng mèo nhỏ, vuốt ve an ủi.

Lão quản gia cũng không biết tình huống nảy sinh phía sau.

Ông vừa rửa hành vừa nói: "Thưa Nguyên soái, tôi đã đặt một lượng lớn các hạt giống thực vật, buổi chiều sẽ tới."

Đôi mắt mèo to tròn của Vu Hiểu Thao yếu ớt nhìn hành lá đang được rửa dưới dòng nước trong lành: "Meo.."

Hạt giống lấy từ không gian của Thao Thiết không giống với hạt giống bình thường đâu..

"Hành lá ở vườn sau là tôi cắt đi, thân hành và rễ đều vẫn còn."

Vu Hiểu Thao vèo một cái đứng bật dậy, đôi mắt mèo mở to nhìn bóng dáng lão quản gia.

"Cho nên hạt giống mà Nguyên soái ngài tự trồng vẫn có thể tiếp tục lớn lên."

Lúc này, Lôi Khải Hoành giơ tay xách mèo nhỏ đang bám vào quần áo hắn lên: "Yên tâm rồi chứ?"

Thuận tay cầm đôi đũa lên, gắp trứng đưa qua.

Vu Hiểu Thao dứt khoát há mồm, ngoạm trứng gà Lôi Khải Hoành gắp qua.

Sau đó linh hoạt chui ra từ cánh tay Lôi Khải Hoành, gấp gáp chạy về phía đĩa trứng, một hơi ăn sạch những gì còn lại.

Lôi Khải Hoành: .

Không thể tiếp tục đút nó ăn nên hắn cảm thấy hơi mất mát.

Buổi chiều, Lôi Khải Hoành đi xử lý công việc.

Vu Hiểu Thao đi bộ tới ghế dài ở vườn sau, cuộn chân lại phơi nắng.

Cách đó không xa, cây tiêu nhỏ ngày càng tươi tốt, hành lá tuy không tươi tốt bằng nhưng tình hình mọc vẫn khá tốt.

Nhìn Hoàng đế bệ hạ nhàn hạ như vậy, AI thừa kế rốt cuộc cũng không nhịn được.

[Thưa bệ hạ tôn kính, ngài có thể dành chút thời gian để đi xem cơ giáp thừa kế được không? ]

Cơ giáp thừa kế uy vũ như vậy, nhất định nó sẽ làm bệ hạ rung động.

Vu Hiểu Thao duỗi cơ thể được phơi nắng đến nóng hầm hập của mình, há mồm ngáp một cái: "Không việc gì phải vội vàng."

Dạo chơi thôi mà, đâu cần phải nặng nề.

AI thừa kế: .

Nghe bệ hạ nhận định như vậy, đột nhiên nó muốn tự kỷ một mình.
[/HIDE-THANKS]

* * *

EDIT BY NHẤT THẾ AN YÊN
 
Bài viết: 47 Tìm chủ đề
Chương 32: Trẫm ban cho ái khanh

Editor: Tuyet Nhu Tran

Beta: Tuyết Phi Ly

[HIDE-THANKS]
Vu Hiểu Thao bị bỏ lại một mình ở nhà ăn khác: .

Trẫm không hiểu lắm, vì sao phải tách nhau ra ăn?

Vì thế, Vu Hiểu Thao nhảy xuống khỏi bàn cơm, đi bộ đến nhà ăn ở phòng bên.

Ngay từ ánh mắt đầu tiên, cậu thấy hơi chua với cái phòng ăn trang trí xa hoa này.

Đây chắc chắn là nơi được trang trí tráng lệ nhất phủ Nguyên soái, đèn chùm lộng lẫy treo trên đỉnh đầu, trên vách tường treo vài bức tranh khó hiểu, mà những cái bàn ghế thì hận không thể góc nào cũng moi ra được hoa.

Được rồi, nếu ăn cơm ở đây, trẫm có khả năng sẽ khó tiêu hóa.

Vu Hiểu Thao quay đầu nhìn thoáng qua phòng ăn cậu dùng khi đến.

Vẫn là phòng trẫm và Lôi ái khanh ăn cơm càng có hương vị nhà hơn một chút.

Sau đó, Vu Hiểu Thao thấy chế phẩm bổ sung dinh dưỡng trong đĩa đồ ăn của vị đại Nguyên soái nào đó.

Vu Hiểu Thao: .

Lôi ái khanh, anh được đấy!

Trẫm bây giờ muốn lăn ngay tại chỗ cho anh xem.

Lôi Khải Hoành bóc vỏ chế phẩm bổ sung dinh dưỡng, nhìn sang Quất Tọa nhỏ đi đến trước cửa.

Vu Hiểu Thao nhìn lại anh, "Meo~"

Lôi ái khanh vất vả rồi.

Sau đó, Vu Hiểu Thao lưu loát xoay người lại, bước những bước chân mèo, đi về rất kiêu ngạo.

Các vị đại soái: .

Hình như họ vừa bị một con mèo cười nhạo.

Nhưng mà đồng nghiệp ngồi ở chủ vị cũng bóc chế phẩm bổ sung dinh dưỡng giống họ, họ còn có thể làm sao bây giờ?

Không mời mà đến, chẳng lẽ còn có thể không biết xấu hổ gọi món ở phủ Nguyên soái?

Vì thế, vài vị đại nguyên soái đều lấy khăn giấy lau tay, cũng ưu nhã bắt đầu bóc chế phẩm bổ sung dinh dưỡng.

Cái thứ chế phẩm bổ sung dinh dưỡng này, trừ lúc chiến tranh ra, nguyên soái nhưng họ gần như chả bao giờ động vào.

Một cái chế phẩm bổ sung dinh dưỡng bình thường có thể cung cấp cho quân nhân năng lượng của một đến hai ngày.

Mà cái chế phẩm bổ sung dinh dưỡng họ đang bóc lúc này là sản phẩm mới của quân đoàn 7.

Qua việc điều chỉnh năng lượng, nó có thể cung cấp năng lượng cho ba đến bốn ngày, chỉ là hương vị tệ hơn bình thường một chút.

Đương nhiên, vị gì đó thì có thể nuốt ực một cái, rất dễ tránh.

Các vị đại nguyên soái đều đã từng ăn chế phẩm bổ sung dinh dưỡng, nuốt luôn một hơi theo kinh nghiệm.

Nhưng loại chế phẩm bổ sung dinh dưỡng này có thể cung cấp năng lượng cho ba bốn ngày, nó yêu cầu cơ thể có độ giảm xóc nhất định.

Ăn luôn một hơi thì thấy hơi căng..

Trong nhất thời, vài vị đại nguyên soái đều ngẩng đầu ưỡn ngực mới tránh cho mình không cẩn thận ợ ra.

Chắc chắn nếu việc này thật sự xảy ra thì trong tin tức Đế Tinh ngày mai sẽ có một tiêu đề.

Sáu vị nguyên soái sau khi đêm khuya đến thăm Nguyên soái Lôi đều ợ mà về.

Cứ như họ chưa được ăn cái gì tốt bao giờ vậy, chẳng lẽ họ không cần mặt mũi chắc.

Mà Nguyên soái Lôi đã quen các loại chế phẩm bổ sung dinh dưỡng ung dung ăn chế phẩm bổ sung dinh dưỡng vô vị đối với hắn.

Vì thế, cơm no rượu đủ (mê hoặc), bắt đầu nói chuyện.

Vài vị đại nguyên soái nói chuyện thời tiết mấy ngày nay của Đế Tinh đã nói được năm phút.

Sau đó, cuối cùng thì một vị đại nguyên soái lôi một vấn đề họ rất quan tâm ra.

"Thời tiết trời trong nắng ấm như này, đồng nghiệp Lôi có kế hoạch gì không, muốn cùng đi thư giãn với mọi người không?"

Nói cách khác, bây giờ sóng trùng đã lùi, vũ trụ hòa bình.

Lúc kế thừa ngôi vị Hoàng đế thì bình yên chạy chương trình, đừng làm to chuyện.

Lôi Khải Hoành lạnh nhạt nhìn vài vị đại nguyên soái, "Xin lỗi, tôi muốn dưỡng thương."

Vài vị đại nguyên soái: .

Dưỡng thương? Lời này ai tin?

Dựa theo tài liệu lịch sử Đế quốc được ghi lại, để được AI thừa kế của Đế quốc trói định, thể chất hoặc sức mạnh tinh thần cần có một cái là 5S, chứng tỏ đồng nghiệp lúc này không những không bị thương còn mạnh hơn trước.

Luôn miệng nói dưỡng thương, sợ không phải là muốn gây chuyện chứ?

Nhất thời, mấy đại nguyên soái e ngại trong lòng.

Lúc trước sau khi Lôi Khải Hoành thống lĩnh quân đoàn 7, lực lượng mới xuất hiện này mang chiến lực bão táp, bỏ xa các quân đoàn khác.

Nếu không phải họ cảm thấy bị uy hiếp, ai sẽ thỏa hiệp với trùng thú?

Mạo hiểm lãnh thổ quốc gia bị trùng triều nuốt hết, bại lộ vị trí của Lôi Khải Hoành, cũng chậm trễ cứu viện với quân đoàn 7.

May mà, kết cục với họ mà nói thì rất hoàn mỹ.

Quân đoàn 7 thành công chống đỡ được sóng trùng, cũng thiệt hại không ít binh lực, Lôi Khải Hoành cũng thành công giải quyết Trùng tướng và bị thương nặng.

Cục diện thật tốt!

Họ lúc ấy gần như nâng chén chúc mừng.

Ai có thể nghĩ đến người này sau khi bị thương nặng như vậy còn có thể liễu ám hoa minh.

Cứng rắn đứng ở vị trí cao hơn họ.

Có lẽ tương lai không xa, một câu của người này là có thể cướp đi quân quyền, điên đảo quyền lực trên tay của họ.

Vài vị nguyên soái trầm mặc không nói, lẳng lặng nhìn hoàng đế bệ hạ tương lai ngồi ở chủ vị.

Họ rất muốn biết, vị bệ hạ này rốt cuộc có bao nhiêu năng lực, dám dốc hết sức chống lại sáu quân đoàn.

Trong chốc lát, không khí bên trong nhà ăn có chút khẩn trương.

Lúc Vu Hiểu Thao ăn xong chạy tới thì thấy cảnh này.

Lôi ái khanh nhà cậu bình tĩnh ngồi ở chủ vị, bị sáu đôi mắt hai bên sườn bàn ăn nhìn chằm chằm, mà mỗi đôi mắt bên trong đều mang theo u ám và gai nhọn.

Ngọn lửa nhỏ trong lòng Vu Hiểu Thao lập tức quẹt một cái bùng lên, nhanh chóng bốc cháy.

Nếu không phải trẫm không ăn no, trẫm mà ăn no..

Lúc này, Lôi Khải Hoành vẫy tay với Quất Tọa nhỏ.

Vu Hiểu Thao liếc một vòng mấy người này, rồi nhảy lên đùi Lôi Khải Hoành, móng vuốt víu chặt quần áo người ta, nghiêng đầu cọ hai cái, "Meo meo!"

Lôi ái khanh, xin lỗi.

Trẫm nhất định sẽ bồi thường cho anh.

Lôi Khải Hoành giơ tay vuốt cơ thể căng chặt của mèo nhỏ, ngón tay gãi nhẹ cằm cậu.

Lão quản gia khẽ gật đầu nói, "Các vị, xin thứ lỗi, Quất Tọa nhà chúng tôi mệt mỏi, muốn đi ngủ, nếu các vị không còn việc gì khác thì thứ cho tôi không giữ khách được."

Quất Tọa..

Cách gọi này hiển nhiên không phải là chỉ đồng nghiệp ngồi ở chủ vị.

Vài vị nguyên soái nhìn về phía con mèo.

Ai da, nhỏ yếu đáng thương lại bất lực còn có thể ngủ, nó gánh được cái tên Quất Tọa sao?

Vài vị nguyên soái vẫn giữ vẻ hòa khí mặt ngoài, đứng lên chào tạm biệt với Lôi Khải Hoành.

Sau đó, vài vị đại nguyên soái khi đi ngang qua nhà ăn của mèo nhỏ, thấy những cái đĩa trơn bóng trải dài trên bàn.

*, đây là ai ăn?

Vài vị nguyên soái không hẹn mà cùng quay lại nhìn thoáng qua cục lông mềm mại nằm làm nũng trên người đồng nghiệp.

Chuyện này không có khả năng!

Đây khẳng định lại là thủ thuật che mắt của Lôi Khải Hoành!

Nhưng làm vậy để làm gì?

Lúc vài vị nguyên soái rời đi đều rơi vào trầm tư, không nhịn được suy nghĩ mục đích của Lôi Khải Hoành khi làm vậy.

Không lâu sau khi họ rời đi phủ Nguyên soái của Nguyên soái Lôi, trên kênh quân sự ở Tinh võng, quân đoàn 7 cho đăng lên một video biểu diễn vũ khí.

Trong video, hành tinh rác bị coi như mục tiêu tấn công, sau khi bị tấn công bởi vũ khí nào đó, gần như trong khoảnh khắc, vật lạ ở tầng ngoài bị mai một không còn, một giây là khôi phục bề mặt khi chưa bị vứt thứ gì xuống.

Hình ảnh im lặng lại làm người cảm nhận rõ được sức mạnh hủy thiên diệt địa.

Nhìn đến cảnh tượng này, dân chúng Đế quốc sau sự im lặng ngắn ngủi, đều bùng nổ.

- -*, tôi cảm giác nếu còn xuất hiện sóng trùng tập kích, một giây là bị loại bỏ sạch sẽ.

- -Cái vũ khí này cũng quá đáng sợ đị, ai thiết kế vậy?

- -Còn phải hỏi sao, cả Đế quốc đều biết kỹ sư thiết kế vũ khí chính của quân đoàn 7 chính là bản nhân Nguyên soái Lôi, cái vũ khí này tuyệt đối là xuất phát từ tay Nguyên soái Lôi.

- -Không phải Nguyên soái Lôi, không lâu sau, đó chính là Hoàng đế bệ hạ của chúng ta.

Mà vài vị đại nguyên soái trên đường thấy video này, một búng máu nghẹn trong lòng, suýt nữa nghẹn chết.

Đây là một cái nguyên nhân khác khiến họ sợ hãi Lôi Khải Hoành, thậm chí sau khi Lôi Khải Hoành thương nặng vẫn muốn dồn hắn vào chỗ chết.

Vạn người trong bộ thiết kế vũ khí của quân đoàn họ đều không so được với một mình Lôi Khải Hoành.

Mẹ nó tên cuồng vũ khí!

Người dân Đế quốc có lẽ không nhìn ra, đám nguyên soái họ lại thấy rõ ràng.

Vũ khí thế này chỉ cần sửa chữa thêm vài tham số, một giây là có thể trở thành vũ khí đối kháng họ.

Họ chỉ mới dùng ánh mắt thị uy với Lôi Khải Hoành, hắn phủi tay một cái liền đưa ra một món quà đáp lễ như vậy.

Nhất thời, một đám đại nguyên soái đau ống phổi..

Vài vị nguyên soái đi rồi, Vu Hiểu Thao mới thả lỏng lại.

Cả người chôn trong cánh tay Lôi Khải Hoành, mèo nhỏ dùng đầu cọ bàn tay Lôi Khải Hoành.

Lúc này, AI thừa kế nói.

【Thưa bệ hạ tôn kính, tôi cảm thấy ngài cần xem video này. 】

Vì thế, có hình ảnh truyền đến trong đầu Vu Hiểu Thao.

Đúng là cảnh tượng Vu Hiểu Thao nhìn thấy trên tinh hạm.

【Thưa bệ hạ tôn kính, đây là quân đoàn 7 của Nguyên soái Lôi công bố, tôi còn có thể cho ngài thấy vẻ mặt hiện tại của mấy vị nguyên soái khác. 】

Sau đó, AI thừa kế không biết thế nào lấy được hình ảnh trước mặt mấy vị nguyên soái vừa rời đi.

Sắc mặt cả đám đều xanh mét.

Còn có hai người không biết có phải đã bị hoảng sợ hay không mà sắc mặt trắng bệch, vừa uống nước vừa ợ?

Vu Hiểu Thao: .

Được rồi, trẫm biết rồi, trẫm mới nãy đúng là đã lo lắng thừa rồi.

Lôi ái khanh căn bản không để họ vào mắt.

Vu Hiểu Thao đang thở ra, Lôi Khải Hoành hai tay nhấc chân trước cậu lên, nhấc cậu lên lắc lắc, thuận tay đè cậu lên vai, vỗ vỗ mông mèo, vuốt ve, "Quất Tọa nhỏ, đi ngủ thôi."

Vu Hiểu Thao bị vỗ mông mèo thì sửng sốt một chút, sau đó ra sức giãy giụa dưới bàn tay to của người nào đó.

Lôi Khải Hoành anh meo nó dám vỗ mông mèo của trẫm! Phản rồi!

Sau đó, Vu Hiểu Thao ngủ cả buổi chiều phát hiện, cậu không ngủ được..

Ổ chăn của Lôi ái khanh rất thoải mái, ngực Lôi ái khanh rất ấm áp, nhưng trẫm chính là không ngủ được!

Cuối cùng, Vu Hiểu Thao khó ngủ chuồn êm chui khỏi chăn, ngồi bên mép giường lục không gian truyền thừa Thao Thiết.

Đây đúng là một việc yêu cầu nhẫn nại, lục đến lục đi, tất cả đều là đồ to không lôi ra được.

Mãi đến khi kiên nhẫn của Vu Hiểu Thao sắp hao hết, mắt mèo có chút mệt mỏi, chuẩn bị chui về ngủ tiếp thì rốt cuộc cũng có một thứ nhỏ bị cậu lôi ra được.

Thứ nằm trên chân mèo là một thứ nửa trong suốt, hình quả trứng to bằng đồng tiền xu, có ánh vảy.

Vu Hiểu Thao: .

Các lão tổ tổng sẽ không bỏ vảy cá vào trong không gian chứ?

Vu Hiểu Thao cúi đầu ngửi, lại lè lưỡi liếm.

Sửng sốt hai giây, mắt mèo đột nhiên tỏa sáng lấp lánh.

Trúng số rồi, đây là một miếng vảy rồng!

Máu phượng hoàng lần trước lấy ra cho Lôi ái khanh, lần này vảy rồng nên đến phiên cậu đi.

Mèo Thao Thiết nào đó há mồm liền gặm.

Sự thật chứng minh, các lão tổ tông Thao Thiết, đúng là sẽ không để lại đồ ăn vặt cho hậu bối..

Vảy rồng này cứng đến mức suýt nữa làm rụng răng mèo của Vu Hiểu Thao.

Vu Hiểu Thao hít mũi, cậu chưa bao giờ biết còn có thứ Thao Thiết không ăn được!

Thứ này chẳng lẽ là kéo xuống từ trên người thần thú thượng cổ?

Vu Hiểu Thao uể oải, cắn vảy rồng nhảy lên giường, đi đến trước mặt Lôi Khải Hoành.

Chân mèo dẫm cằm Lôi Khải Hoành, sau đó cúi đầu nhét vảy rồng đang ngậm vào trong miệng Lôi Khải Hoành.

Thứ trẫm không có phúc hưởng thụ, ban cho ái khanh.

Nguyên soái Lôi đột nhiên bị vật thể sống cao trí tuệ mang hình dáng mèo hôn trộm: .

Vừa nãy có phải hắn không nên ngủ giả vờ không?
[/HIDE-THANKS]

* * *

EDIT BY NHẤT THẾ AN YÊN
 

Những người đang xem chủ đề này

Back